1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Điều em cần chỉ là một vòng tay ôm - Tào Quất Tử

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. củ cải

      củ cải New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      6
      Chương 14: Mất kiểm soát

      TIÊU VŨ HUYÊN

      Trận mưa lần ấy rất lâu, tuy ngày nào cũng ướt nhẹp rầt đáng ghét, nhưng tôi thực thấy mừng vì có trận mưa này, hơn nữa còn có chút mong đợi ý nghĩa của nó, bởi vì trong những ngày mưa, Tào Chính Ngạn ngày nào cũng đến nhà tôi, chẳng hề lạ lẫm, tự nhiên như thể cậu ấy vốn thuộc về nơi này vậy.

      Là mưa đưa Tào Chính Ngạn đến, có lúc tôi nghĩ cách cố chấp như vậy, nhất là từ cái ngày cậu ấy đến nữa ngay sau khi mưa tạnh, niềm cố chấp này của tôi càng được củng cố. Nhưng cần phải , đó đương nhiên chỉ là tôi tự nghĩ vậy thôi, tất nhiên tôi biết Trương Tĩnh về rồi, về lại đây, về lại bên cậu ấy. Rất nhiều lần tôi trông thấy bọn họ ra vào ngôi nhà sát vách, có vài lần tôi còn đứng trước cửa nhà vẫy tay chào Tào Chính Ngạn, nhưng cậu ấy nhìn thấy tôi, trong mắt cậu ấy chỉ có tồn tại của Trương Tĩnh, trước đây cũng vậy

      "Tuyệt .”

      Tôi cố như vậy với Tào Chính Ngạn trong ảnh, ra hai từ cậu ấy thích nghe nhất, thế nhưng cậu ấy trả lời tôi, trong tấm ảnh cậu ấy chỉ mỉm cười nhàng. Trong ảnh có Trương Tĩnh, Trương Tĩnh chưa bao giờ chơi cùng chúng tôi, thế nhưng Trương Tĩnh bắt đầu chơi cùng bọn họ, bọn họ, ba đôi tình nhân họ, có tôi.

      có tôi.

      Sau đó ăn tết xong, tôi cùng em và cả Lão Già tiếp tục ở lại nhà bà ngoại nốt kỳ nghỉ đông, trong kỳ nghỉ đông tôi có gọi điện mấy lần cho Hoa Lâm, nhưng Hoa Lâm hầu như nghe điện thoại của tôi, chỉ có lần ngoại lệ. Lần đó nhận điện thoại là giọng nam trung niên, vừa nghe thấy tiếng tôi người ấy liền cuống quýt xin lỗi, trong khi xin lỗi còn tự lẩm bẩm rằng tại điện thoại giống nhau, chuông cũng giống nhau nên ông ta toàn nghe nhầm.

      Tôi biết giữa ông ta và Hoa Lâm là mối quan hệ thế nào, tôi hy vọng ông ta và Hoa Lâm phải kiểu quan hệ mà tôi nghĩ.

      Đó là kỳ nghỉ đông đơn nhất của tôi, trong kỳ nghỉđông đơn ấy, có niềm đau cùng lúc bị tất cả bạn bè lãng quên.

      Kỳ nghỉ đông đơn, và cả học kỳ hai năm lớp 11 đơn tiếp đó.

      Trong học kỳ này, Tiêu Khải Hiên vẫn thường chạy sang lớp tôi tìm bạn cậu ấy, nhân tiện với tôi vài câu, thi thoảng hẹn tối ra ngoài ăn, lần nào cũng cùng lớp trưởng lớp tôi, vì Tiêu Khải Hiên bây giờ cũng là người có bạn rồi.

      Vẫn là ba người, nhưng là ba người khác.

      Thường tôi hay ngây ra nhìn bọn họ ngồi ở phía đối diện, trông có vẻ hai người họ rất hạnh phúc, sau đó tôi thầm hỏi mình: Nếu tôi ngày đó, chấp nhận Tiêu Khải Hiên, tôi bây giờ, liệu có hạnh phúc thế này ?

      Đừng ngốc nghếch nữa, từ tận đáy lòng tôi trả lời minh như vậy, đừng ngốc nghếch nữa.

      Nếu từ lâu rồi.

      Tháng Năm năm đó, Tôn Yến Tư phát hành album Leave, sau đó ai ngờ được rằng, đúng giây phút mua xong đĩa nhạc này bước ra khỏi cửa hàng băng đĩa, tôi liền nhận được điện thoại từ Tào Chính Ngạn, số điện thoại của Tào Chính Ngạn, lâu lắm rổi lên trong điện thoại của tôi.

      “Bây giờ có thể ra ngoài gặp nhau chút ?” Cậu ấy hỏi, và còn, “Với cả, hôm nay gọi Tiêu Khải Hiên có được ?”

      “OK.

      OK.

      Tào Chính Ngạn lái xe đến đón tôi, chiếc xe lạ, xe còn thoang thoảng mùi máu tanh, tôi biết tại sao lạicó mùi này, tôi chì nhìn thấy Tào Chính Ngạn có vẻ rất mệt rất mệt, và rất căng thẳng.

      “Cậu mua đĩa à?”

      “ừ, album mới nhất của Tôn Yến Tư.”

      “Đúng rồi, Gián bảo tôi trả cái này lại cho cậu.” Cậu ấy

      đưa cho tôi đĩa Cánh diều. Album mới ra khoảng gần năm trước, bây giờ là album cũ rồi. “Chắc là của cậu đúng ? Lần trước bán xe quên trong đầu đĩa ở xe.”

      , của Tiêu Khải Hiên đấy.”

      Tôi , sau đó vẫn bỏ đĩa nhạc vào túi, coi như là kỷ niệm. Cậu ta hồi đó tôi. Cảm xúc tôi lẫn lộn.

      “Muốn đâu?”

      Ái Hà.

      “Đâu cũng được.”

      Rốt cuộc chúng tôi chẳng đâu cả, cứ loanh quanh lượn lờ hóng gió mục đích như vậy, xe, tôi bật luôn đĩa Leave để nghe, học Tiêu Khải Hiên nghe từ bài đầu đến bài cuối, sau đó ấn nút repeat bài mà tôi thích nhất.

      Bài tôi ấn repeat là “Em ”.

      Tình khiến em nhạn ra bản thân mình - trong mùi vị của nước mắt rơi

      cảm nhận được , mới biết đánh mất chính minh

      Em - thể tương lai trao tặng

      Em - thể thực rời xa em

      Lời: Liêu Oánh Như / Nhạc: Trần Khoa Dư


      Bài hát này là động lực lớn nhất để tôi mua đĩa nhạc này, trong chuỗi ngày đơn ấy, tôi điên cuồng nghĩ đủ các bài hát để nghe, muốn tìm bài hát có thể hát lên chính xác những cảm xúc tận sâu đáy lòng mình, bài hát có thể hát lên những điều tôi biết như thế nào. Trong chuỗi ngày dài đơn ấy, tôi ra sức tìm, nhưng sao rim thấy bài hát như thế. Đến tận ngày hôm đó, tôi nghe thấy bài hát mới của Tôn Yến Tư đài phát thanh, lúc đó tôi ôn thi cuối kỳ môn thi ngày hôm sau, tôi biết bài hát này tên là gì, tôi chỉ biết nó hát lên tất cả. Sau đó kỳ thi cuối kỳ kết thúc, tôi để dành tiền tiêu vặt mấy hôm liên, rồi vào cửa hàng băng đĩa mua album này, nghe bài hát lên tất cả những gì tôi muốn với bản thân mà biết thế nào trong những ngày này, ngay bên cạnh Tào Chính Ngạn, chúng tôi cùng nhau nghe bài hát như thế, thế nhưng cậu ấy nghe, vì cậu ấy chỉ , về Trương Tĩnh, về bọn họ, về chia tay, về nỗi đau.

      “Em trở nên như ngày hôm nay đều là lỗi của em sao ?”

      Cậu ấy thuật lại câu Trương Tĩnh nhắc nhắc lại trong cuộc điện thoại cuối cùng, sau đó cậu ấy giải thích, biện bạch, lộn xộn, bằng đống ngôn từ, hoặc nên là, độc thoại.

      cho tôi nghe làm gì? Người nên nghe là Trương Tĩnh chứ! ràng đối tượng cậu muốn kể lể là Trương Tĩnh đúng sao?”

      Tôi muốn , nhưng tôi , tôi chĩ thầm ngân nga câu: cảm nhận được , mới biết đánh mất chính mình.

      “Thực ra khi đó tôi phát ra rồi, cảm giác rất giống mẹ tôi hồi tôi còn .”

      Định thần lại, cậu ấy vẫn , chỉ biết mình .

      “Chẳng lẽ nào lại phát ra, chẳng lẽ nào , nhưng tôi hỏi, thậm chí muốn hỏi, bởi vì nhận ra, tôi lại thích Trương Tĩnh như vậy, tôi.., có phải quá ích kỷ ?”

      Đúng thế.

      Tôi trả lời cậu ấy, mà hỏi ngược lại cậu ấy, trong khí, trong tiếng hát của Tồn Yến Tư, tôi nghe thây mình cuối cùng hỏi cậu ấy thế này :

      “Liệu có thể lần nào đó, cho dù chỉ lần thôi cũng được, đừng vì đơn mới đến tìm tôi, mà là vì cậu muốn gặp tôi”

      Tôi hỏi, còn cậu ấy, nghệt ra.

      Tào Chính Ngạn ngây ra, vội vàng đạp phanh xe, cái xe đằng sau phản ứng kịp ấn còi ầm ĩ, thễ nhưng Tào Chính Ngạn mặc kệ, để ý cũng nghe thấy, cậu ấy chỉ gục vô lăng, bật khóc.

      Giọng hát của Tồn Yến Tư vẫn vang lên trong xe: Tình khiến em nhận ra bản thân mình • trong mùi vị của nước mắt rơi...

      Lần khóc lóc đó giống như điểm cuối, sau điểm cuối đó, tôi cùng với Tào Chính Ngạn rửa xe, rồi trả xe, sau đó...

      “Cảm ơn cậu."

      Sau đó Tào Chính Ngạn vậy, rồi cười như trút được gánh nặng, nụ cười mệt mỏi.

      Liệu có thế lần nào đó, cho dù chỉ lần thôi cũng được, đừng vì có đơn mới đến tôi, mà là vì cậu muốn gặp tôi.

      biết có phải vì câu gần như thổ lộ mà chưa hẳn là tỏ tình này hay ? Từ sau hôm đó, Tào Chính Ngạn bắt đầu ngày nào cũng đến tìm tôi, lúc bộ đến nhà tôi chơi với Lão Già cả buổi chiều, lúc lại phi xe đến đón tôi lượn lờ với bọn Tiêu Khải Hiên, chủ yếu là hai đôi chúng tôi, có lúc là ba đôi, cùng đôi của Gián nữa, tôi biết chúng tôi thế này có gọi là hẹn hò hay ? Tôi những muốn lên tiếng xác nhận với cậu ấy nhưng chẳng lúc nào có nổi dũng khí Cả Tiêu Khải Hiên và những người khác cũng vậy, dám xác nhận chuyên này với Tào Chính Ngạn, cũng tuyệt đối nhắc đến Trương Tĩnh, kiểu đến đùa cũng dám đùa.

      Và ngày hôm nay cũng vậy, hôm nay, ngày sinh nhật chúng tôi.

      “Có muốn lại đầm Nhật Nguyệt mừng sinh nhật nữa ? Giống như năm ngoái, chừng lại có trăng xanh.”

      Tiêu Khải Hiên đề xuất, còn Tào Chính Ngạn lắc đầu:

      có xe, bằng gì ?”

      “Xe của bố cậu đâu rồi ?”

      Gián hỏi.

      “Chị tôi lái rồi, bây giờ chị ấy học ở Đài Trung, phải có xe mới tiện lại.” Tiêu Khải Hiên , sau đó quẳng vấn đề lại cho Tào Chính Ngạn: “Sao mày mua xe nữa? Tao còn nhớ mãi dáng vẻ mày lúc lái xe, đẹp trai như quay quảng cáo ấy.”

      “Đợi tao tự kiếm được tiền rồi mua! Lúc nào cũng lấy tiền của ông nội, cảm giác rất vô tích .”

      “Tuyệt .”

      Sau đó bọn họ ngây ra, rồi phá lên cười sặc sụa, vì thếtôi mới biết, hóa ra tôi vô thức thốt ra câu thầm nhủ trong lòng.

      “Tiểu Vũ sao? Muốn đâu tổ chức sinh nhật? Dù sao cũng là sinh nhật cậu mà.”

      Ái Hà.

      " đâu cũng được ”

      Cũng được.

      Cuối cùng chúng tôi vẫn giếng Hầu Tham, ba chiếc xe máy, sáu người, vẫn là giếng Hầu Tham, hai năm trước, hai năm sau.

      "Biết ? Giếng Hầu Tham thực ra là nghĩa địa tư nhân đó.”

      Trước cảnh đêm ở giếng Hầu Tham, Tiêu Khải Hiên bỗng nhiên vậy, xong còn ném viên đá về phía ánh đèn nhà dân dưới núi.

      “Ý là chân chúng ta bây giờ giẫm lên mộ hả?”

      Gián hỏi, còn tôi thực ước gì cậu ta hỏi như vậy

      “Mộ đúng là dưới chân chúng ta, có điều đây là đất tư nhân của mấy kẻ nhà giàu, phong thủy tốt lắm! Nghe thầy phong thủy là để tăng thêm dương khí nên mới mở cửa làm thành điểm tham quan.”

      “Nhưng thực ra là khu mộ tư nhân?”

      Gián lại nhằng nhẵng hỏi tiếp, có lúc tôi vẫn cứ thấy cậu ta đáng ghét.

      “Đúng rồi! Cậu lớn lên ở đây mà biết à?”

      “Chưa nghe bao giờ, hơn nữa bố mẹ tôi rỗi hơi kể tôi nghe mấy cái này làm gì ? Bố tôi có phải là trưởng thôn đâu.”

      “Tuyệt!” Bỗng nhiên Tiêu Khải Hiên hét lên câu này, trong bóng đêm, hai con mắt ti hí của cậu ta sáng rực lên đầy thị phi, nhìn Tào Chính Ngạn: “Hai người đều phải người ở đây, hơn nữa lại vừa vặn sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, điều này lên gì ?”

      lên rằng cậu mà tiếp chúng tôi khó xử lắm, tôi thầm nghĩ. Còn Tào Chính Ngạn chắc cũng đoán được Tiêu Khải Hiên sắp gì, vì thế cậu ấy chuyển chủ đề để lại dấu vết:

      “Các cậu tin là có ma ?”

      “Á?”

      chuyện này ở đây hay lắm phải ?”

      “Tôi tin là có ma.” Như thể cố tình, Tào Chính Ngạn tự trả lời luôn: “Gần đây, tôi hay nhận được điện thoại của mẹ tôi, nhưng đều thấy gì cả.”

      “Có thể là ma gọi đến đấy ! Vì thế mới gì "

      “Thôi được rồi! Uốngbia !”

      “Hơ.” Đón lấy lon bia Gián đưa cho, Tào Chính Ngạn hơi uống cạn, bóp méo chiếc lon trong tay, cậu ấy loạng choạng đứng dậy, hướng về phía mặt trăng, gào lên:

      “Tôi mười bảy tuổi rồi... Có nghe thấy hả…”

      “Cậu ấy uống say rồi.”

      Tiêu Khải Hiên chậc lưỡi, vì mặt trông có vẻ quá quen với việc chịu đựng cậu ta thế này.

      “Con trai mẹ mười bảy tuổi rồi! Mười bảy tuổi rồi,”

      “Thôi được rồi! Cậu hét thế làm chủđất tỉnh dậy phải làm sao?”

      “Ê! Đừng có linh tinh.” “Mười bảy tuổi rồi...”

      Mười bảy tuổi là lời Tào Chính Ngạn cứ gào lên cuối buổi đêm hôm đó, giếng Hầu Tham, mười bảy tuổi. Hôm đó cậu ấy uống say bí tỉ, say đến mức mất cả tỉnh táo, cuối cùng Tiêu Khải Hiên phải vác cậu ấy xuống núi, về nhà, vứt vào nhà tôi.

      “Mười bảy tuổi rồi bắt đầu hẹn hò .”

      Sau khi khó khăn lắm mới vứt được Tào Chính Ngạn xuống xô pha, Tiêu Khải Hiên châm điếu thuốc, nóỉ giọng ám chỉ.

      “Đừng có hút thuốc ở nhà tôi.”

      Còn tôi, lảng sang chuyện khác.

      “OK ” Tiêu Khải Hiên lầm lũi dụi thuốc, ngồi xuống vuốt ve mõm Lão Già lúc, rồi cứ ngậm điếu thuốc trong miệng như vậy ra về, vừa vừa : “Mười bảy là cái tuổi rất đẹp đấy.”

      “Mười bảy là cái tuổi rất đẹp đấy.”

      Tôi bắt chước Tiêu Khải Hiên, như vậy vớiTào Chính Ngạn nằm li bì xô pha, nhưng hiểu sao, cùng câu , từ miệng tôi ra lại trở nên thiếu sức thuyết phục đến vậy.

      “Mười bảy là cái tuổi rất đẹp đấy.” Tôi lại lần nữa, và còn, “Còn nữa, tớ cậu.”

      Tớ cậu, tôi , cuối cùng cũng , nhưng Tào Chính Ngạn nghe thấy, cậu ấy say mê mệt rồi.

      Hôm sau lúc tôi tỉnh dậy xuống tầng, Tào Chỉnh Ngạn tỉnh táo trở lại, những dẫn Lão Già dạo mà thậm chí còn vừa tháp tùng mẹ tôi ra chợ mua đồ ăn quay về. Cậu ấy vẫn mặc bộ quần áo hôm qua, nhưng mùi rượu người còn nữa.

      Lúc nào tôi cũng thấy cậu ấy thần kỳ, đúng là rất thần kỳ.

      “Chào buổi sáng.”

      Cậu ấy mỉm cười chào tôi, đó là câu đầu tiên Tào Chính Ngạn với tôi sau khi bước sang tuổi mười bảy, trong buổi sáng như vậy, buổi sáng đầu tiên chúng tôi bước sang tuổi mười bảy. Ngắm nhìn cậu ấy giờ mười bảy tuổi, mỉm cười chào tôi trong ánh nắng ban mai, từ tận đáy lòng tôi nghĩ thế này, thực nghĩ thế này: nếu có thể tiếp tục như bây giờ, cho dù có phải là quan hệ đương thực cũng được mà, đúng ? Đúng vậy!

      Mười bảy tuổi.

      Tháng Ba năm chúng tôi mười bảy tuổi, Tồn Yến Tư phát hành album mới có tên Chưa hoàn thành, đồng thời thông báo tin chấn động rằng ấy tạm thời rời xa sân khấu. Giống như điềm xấu, tôi sau này nghĩ như vậy, còn tôi lúc đó, chỉ cảm thấy hạnh phúc, thực cảm thấy hạnh phúc. Tháng Ba hoa nở ấm áp, Tôn Yến Tư phát hành album mới, và chuyến du lịch tốt nghiệp mong đợi từ lâu cuối cùng cũng diễn ra, du lịch tốt nghiệp ba ngày hai đêm, địa điểm là Khẩn Đinh, ở Âu Khắc Sơn Trang, bốn người phòng gỗ , cả Tào Chính Ngạn cũng .

      Trong chuyến du lịch tổt nghiệp đó, cuối cùng tôi cũng tận mắt nhìn thầy dòng Ái Hà vẫn thường tưởng tượng, tuy chỉ là ngồi trong cáp treo nhìn ra cửa kính vội vàng ngó cái, nhưng... ừm.

      Sinh nhật năm sau nhất định phải đến Ái Hà tổ chức. Nhắm mắt lại, tôi cầu nguyện như vậy. Mở mắt ra, tôi bắt mình tự hứa với mình, nếu sinh nhật năm sau Tào Chính Ngạn hỏi tôi đâu, nhất định tôi kiên quyết chọn Ái Hà, ừm.

      Tào Chính Ngạn.

      Đêm đầu tiên của chuyến du lịch tốt nghiệp, Tào Chính Ngạn chạy sang phòng chúng tôi gõ cửa hỏi tôi có chơi đêm ? Chỉ có hai người chúng mình thôi sao? Đây là câu hỏi đau tiên mọc ra trong đầu tôi, bởi vì tôi phát phía sau cậu ấy có mấy người bọn Tiêu Khải Hiên, tôi biết cậu ấy rủ họ hay hẹn nhau chờ ở bên ngoài rồi ? Tôi biết, cũng muốn hỏi, tôi ngại nhỡ hỏi ra câu trả lời là khả năng thứ nhất Tào Chính Ngạn lại hiểu lầm tôi muốn bọn họ cùng, vì thế tôi hỏi, chỉ mỉm cười gật đầu, mỉm cười gật đầu, gì nhiều cũng hỏi gì nhiều, tôi phát ra trước mỗi lời mời của Tào Chính Ngạn, tôi luôn chỉ biết gật đầu, sau đó phía sau cậu ấy.

      phía sau cậu ấy, trong mấy năm đó đối với tôi, là mộtniềm hạnh phúc thể chân thực hơn.

      ghé thăm của Tào Chính Ngạn làm các bạn cùng phòng tôi được phen xôn xao, có người còn nhân cơ hôi này chụp ảnh cùng cậu ấy, có người hy vọng có được số điện thoại của cậu ấy, còn cậu ấy từ chối ai hết, ngược lại còn thân thiện hợp tác, giống như minh tinh bình dị dễ gần, mà quả thực trong trường chúng tôi, Tào Chính Ngạn đúng là rất giống minh tinh.

      “Có phải cậu hẹn hò với Tiểu Vũ của chúng tôi đấy?”

      Khi chúng tôi ra khỏi phòng, có bạn kìm được hỏi như vậy, cậu ấy trả lời, chỉ mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt bọn họ. Tôi nghĩ nụ cười đó biểu thị khẳng định, tôi thực thấy vậy.

      đâu đấy?”

      Tôi ngơ ngác nhìn chìa khóa xe tay Tào Chính Ngạn.

      “Húc Hải, cậu biết ?”

      Tôi lắc đầu.

      “Cực Nam của Hằng Xuân, có thể nhìn thấy Thái Bình Bương.”

      “Thái Bình Dương á?”

      “ừ, Thái Bình Dương về đêm, rất đẹp. Đường bờ biển bị bỏ quên, có người ví như vậy.” Vung vẩy chìa khóa xe tay, cậu ấy tiếp: “Cách đây hơi xa, cậu có muốn ?”

      chứ.”

      chứ.

      Húc Hải, đường bờ biển bị lãng quên, có Thái Bình Dương trong đêm, rất đẹp, cậu ấy .

      ngờ hóa ra chỉ là làng chài .” Khi chúng tôi cuối cùng cũng mò được đến Húc Hải, đây là câu đầu tiên cậu ấy , “Đây là nơi ông nội tôi sinh ra, tầm tuổi bọn mình bây giờ, ông chạy thuyền mấy năm, sau đó...”

      Sau đó cậu ấy lại thôi nữa.

      “Hồi đó tôi còn rất , nghe kể xong lại quên rồi, thế nhưng hiểu sao, mỗi khi tôi đọc Cuộc săn cừu hoang của Haruki Murakami, Húc Hải bỗng lại lên trong đầu tôi, có cơ hội nhất định phải đích thân xem cái nơi gọi là Húc Hải này hình dáng ra làm sao!”

      “Cậu đọc Haruki Murakami à?”

      “Rất lâu rồi, và cả gần đây nữa.”

      Rất lâu rồi, và cả gần đây nữa, cậu ấy trả lời rất nhanh,nhanh đến mức như thể hy vọng tôi đừng hỏi vậy.

      “Thế tại sao cậu ? Du lịch tốt nghiệp cấp hai cũng là Khẩn Đinh còn gì ?”

      Cậu ấy cười méo mó, trả lời, vì thế tôi nghĩ mình biết đáp án, Trương Tĩnh, cái tên về sau cậu ấy còn nhắc đến nữa, Trương Tĩnh, cái tên dù còn nhắc đến nữa nhưng vẫn hằn sâu trong tim cậu ấy. Cái nơi mà có cơ hội nhất định phải đích thân xem thế nào này, cậu ấy muốn dẫn Trương Tĩnh cùng, thế nhưng Trương Tĩnh du lịch tốt nghiệp cấp hai, vì thế cậu ấy dẹp bỏ ý định ấy, tôi đoán vậy.

      “Tôi cũng du lịch tốt nghiệp cấp hai.”

      “Hả?”

      “Hồi đó vừa mới chuyên đến đây học, cũng chẳng thân quen lắm với các bạn trong lớp, vì thế chẳng nữa.”

      “Đến rồi.”

      “Gì cơ?”

      “Húc Hải.”

      Húc Hải, đường bờ biển bị lãng quên, bên cạnh là Thái Bình Dương, còn Thái Bình Dương trong đêm rất đẹp. Vốn tôi tưởng mình vì sợ hãi mà bỏ quên cảnh đẹp này, bởi ở đây tối om om hầu như có ai cả, thế nhưng tôi lại như vậy, vì Tào Chính Ngạn ở ngay bên cạnh tôi, mỗi khi cậu ấy ở bên cạnh, tôi luôn có cảm giác an toàn cho dù xảy ra chuyện gì nữa cũng sợ.

      Cảm giác an toàn.

      "Tuyệt .”

      “Gì cơ?”

      “Thải Bình Dương trong đêm, đường bờ biển bị lãng quên, tuyệt .”

      Nở nụ cười, cậu ấy : “Còn nhớ lần chúng mình từ đầm Nhật Nguyệt về, lần vốn tưởng có thể nhìn thấy trăng xanh nhưng kết qụả lại chẳng có gì ấy.”

      "Nhớ chứ, sinh nhật năm ngoái của chúng mình mà.”

      " đường trở về, cũng chỉ có hai đứa mình, nhớ ?”

      Tôi nhớ.

      "Hồi đó tôi chẳng mặt dày cầu cậu cho nghe mấy câu ‘tuyệt ’ còn gì ?”

      "Gì mà mặt dày chứ...”

      "Nhưng hồi đó thực ra tôi muốn là, cậu có thể ôm tôi cái được ?”

      Ở Húc Hải, trong bóng đêm, bên cạnh tôi, cậu ấy , cậu ấy muổn cái ôm, hồi đó, thực ra. “Bởi vì tôi hồi đó thực thấy rất đơn.”

      “Thế, còn cậu bây giờ?”

      “Hả?”

      "Cái ôm muộn màng, có được ?”

      “Được chứ.”

      Được chứ, cậu ấy , ở Húc Hải, trong bóng đêm, bên cạnh tôi, cậu ấy dang rộng vòng tay, nghiêng người, ôm chặt tôi, sau đó, cúi đầu xuống, hôn tôi.

    2. củ cải

      củ cải New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      6
      Chương 15: còn

      Nếu như giữa và em, chỉ còn lại giây phút cuối.

      Vậy thực điều em cần chỉ là vòng tay ôm.

      Có lẽ nếu có thể trút thêm cơn mưa nữa, cơn mưa thích.

      Cho , cũng là cho em.

      Trong cơn mưa phút cuối này đây, thâm tâm em hiểu rằng,

      Tình phải ra ,

      Mà là, từng đến.

      TÀO CHÍNH NGẠN


      Tôi có Tiểu Vũ ?

      Sau nụ hôn ở Húc Hải hôm ấy, câu hỏi này ngày nào cũng quấn lấy tôi, làm khó tôi, còn đáp án...

      Đáp án lại đến tận mấy năm sau mới sáng tỏ.

      Mới.

      Chúng tôi ở Húc Hải đến tận khi mặt trời lên mới về, chỉ vì khăng khăng bất luận thế nào cũng phải thấy mặt trời mọc ở Húc Hải mà chúng tôi suýt chút nữa kịp buổi tập hợp ngày thứ hai, nhưng may mà cuối cùng cũng coi như là kịp, kịp tập hợp và kịp tiếp tục hành trình ngày thứ hai, cũng kịp gặp phải những lời ra tiếng vào, những ánh mắt dị nghị của từng người trong cả ngày hôm ấy.

      Tôi ngờ chuyện này lại gây xôn xao như vậy, buổi chơi đêm của tôi và Tiểu Vũ ở Húc Hải, tôi vốn chỉ muốn xem Húc Hải thế nào, chỉ vậy thôi, sau đó khí tuyệt quá, chúng tôi quyết định ở lại Húc Hải chờ mặt trời mọc, vì thế cả đêm quay trở lại khách sạn, đúng là chỉ có thế, chỉ là đơn thuần rất muốn xem mặt trời mọc ở Húc Hải thôi, vốn là như vậy.

      Vốn là như vậy.

      Tối ngày thứ hai, Tiêu Khải Hiên mở cửa phòng tắm hét lên với tôi bấy giờ đứng dưới vòi hoa sen rằng lát nữa muốn chơi đêm, ở đỉnh Đại Binh, cậu ta , còn có cả mọi người cùng nữa. Khi ba từ chơi đêm được ra từ miệng Tiêu Khải Hiên, hiểu sao, vẻ mặt cậu ta khiến tôi rất khó chịu, trong vẻ mặt đó có cái gì đó khiến tôi rất khó chịu. Có điều tôi vẫn tắm rửa sạch , sau đó cùng cậu ta rời khỏi khách sạn.

      có lý gì mà từ chối cả, tôi thầm nghĩ, tuy vẻ mặt Tiêu Khải Hiên làm tôi có dự cảm phong ba bão táp gì đó sắp ập đến, nhưng cuối cùng tôi vẫn quyết định lờ dự cảm này.


      Nếu tối đó tôi sao nhỉ? Liệu tất cả có khác ?

      chơi đêm.

      Khi chúng tôi đến đỉnh Đại Bình, bọn họ châm đuốcquây thành vòng ngồi yên vị, từ xa tôi trông thấy bọn họ dang ngẩng đầu nhìn lên trời cao, vốn tôi tưởng cả bọn chuyện về trăng xanh, nhưng đến gần nghe mới biết phải.

      “Ngẩng dầu lên nhìn thấy ngôi sao đầu tiên chính là sao Bắc Cực.”

      Tiểu Vũ , tôi nghe thấy Tiểu Vũ lại câu tối hôm qua tôi với ấy bên bờ biển Húc Hải, giọng còn rất ngọt, khi ấy ra câu này.

      “Ê! Nhân vật nam chính đến rồi.”

      Khi chúng tôi tiến đến gần, Tiêu Khải Hiên hét lên với mọi người như vậy.

      Cái gì mà nhân vật nam chính? Tôi bực mình. Nhưng tôi còn chưa kịp bực xong, bọn họ thầm to trêu chọc, rồi cố tình chừa ra chỗ bên cạnh Tiểu Vũ để tôi ngồi xuống. cảm giác rất kỳ lạ, mỗi khi nhóm chúng tôi ra ngoài chơi, người ngồi bên cạnh Tiểu Vũ luôn là tôi, người chịu trách nhiệm đưa ấy về cũng là tôi, quả thực luôn luôn là tôi, no reason,tự nhiên đến mức gần như cần lý do, thế nhưng lần này, biết tại sao lần này tôi lại thấy rấtkhó chịu.

      Quá là cố tình, tôi phát ra, bọn họ quá cỗ tình, cỗ tinh vờ vịt.

      Vờ vịt.

      “Đến rất đúng lúc! Bọn tôi chơi trò mạo hiểm lòng đây.”

      Gián , có mục đích gì đó.

      Cố tình.

      “Đừng có vậy mà.”

      Tiếu Vũ , lí nhí, đến mức gần như nghe thấy gì.

      “Nào! Xoay chai bia ! Đến lượt cậu rồi, nhanh lên!” “Xoay chai bia cái con khỉ ấy!” Tiêu Khải Hiên cao giọng

      phú quyết lời để nghị của Gián, “Kêu luôn thằng này thẳng ra cho nhanh.”

      cái gì ?”

      “Hai người hôm qua cái biển gì cả đêm hả?”

      “Húc Hải.”

      Đường bờ biển bị lãng quên, có thể nhìn thấy hình dạng đẹp nhất của Thái Bình Dương, quê hương nơi ông nội tôi sinh ra, làng chài bé, có cả suối nước nóng. Trong lòng tôi bổ sung loạt, thế nhưng tôi nghĩ bọn họ chắc có hứng thú nghe, tôi nghĩ vậy.

      Bọn họ có hứng thú nghe, bọn họ chỉ mải vờ vịt:

      “Có ấy ?”

      “Bên bờ biển cơ à?”

      “Ghê nhỉ!”

      “Bây giờ là gì đây?”

      Hất hàm, tôi hỏi.

      “Được rồi! bảo các cậu đừng có chuyện này mà.”

      “Cái gì mà đừng có chuyện này!” Tiêu Khải Hiên cũng hất hàm, trợn mắt nhìn từ tôi sang Tiểu Vũ cố gắng gỡ rối, “Hôm qua mày lôi Tiểu Vũ cả đêm, làm Tiểu Vũ bị các bạn này nọ cả ngày trời, rồi bây giờ mày lại ra vẻn vẹn có mấy chữ: đừng có chuyên này?”

      “Chúng tôi có làm gì đâu, chỉ là ngắm biển thôi.”

      khí trở nên căng thẳng, còn Tiêu Khải Hiên, người chẳng liên quan gì đến chuyện này, lại gào lên:

      “TàoChính Ngạn!"

      "Tiêu Khải Hiên..."

      Tôi nhìn thấy Tiểu Vũ lôi vạt áo Tiêu Khải Hiên, hiểu sao, hình ảnh này bỗng làm tôi nổi giận, vì thế tôi tức tối gây hấn:

      “Tao với mày cũng thường xuyên uống rượu, chơi bi a đêm, thế tức là cũng phải có gì đó à?"

      “Tao đâu phải Trương Tĩnh, hay cái con Cảnh Cảnh kia."

      Đủ rồi!

      “Tao đây!”

      “Tiêu Khải Hiên!”

      Tiêu Khải Hiên thèm để ý đến Tiểu Vũ, Tiêu Khải Hiên củng tức giận đứng dậy, gào lên với tôi:

      “Hôm nay phải ràng, mày có Tiểu Vũ ?" Dừng chân lại, tôi nghe thấy mình trả lời thế này:

      “Tao chưa suy nghĩ vế vấn đề này.”

      Tôi chưa suy nghĩ về vấn đề này, cũng chưa từng nghĩ đến cảm giác của Tiểu Vũ, tôi...

      “Là vì Trương Tĩnh sao ?”

      Gián hỏi, giọng cố ghìm khẽ, còn mọi người im lặng, im lặng quá dài, quá lâu.

      “Có thể...” sau hồi im lặng dài lê thê, Tiểu Vũ mở lời: “đừng lần nào cũng nhắc đến Trương Tĩnh được ?”

      Tiểu Vũ , trong lời thất vọng, thất vọng đến mức ai cũng nghe thấy, vì thế chúng tôi mới biết, hóa ra Tiểu Vũ có tâm trạng.

      ấy ra rồi mà! ấy thậm chí còn chẳng nhắc đến chúng ta mấy lần, tại sao lần nào chúng ta cũng phải nhắc đến ấy! ấy đặc biệt như vậy sao!”

      “ Tiểu Vũ.”

      Hấttay Tiêu Khải Hiên ra. Tiểu Vũ quay sang nhìn tôi chằm chằm.

      “Nếu chưa từng nghĩ đến việc thích tôi, tại sao cậu lại hôntôi!”

      Bỏ lại câu này, Tiểu Vũ bỏ , trong buổi tối ở đỉnh Đại Bình, hình bóng ấy bị tổn thương làm nhói đau mắt tôi, và tim tôi nữa.

      “Tôi biết” Tôi , thi thầm, thế nhưng tôi biết nên với ai.

      Tiểu Vũ bỏ rồi.

      “Tôi thực biết, lúc đó tôi chỉ...”

      Chỉ thực muốn hôn ấy, đơn thuần là muốn hôn ấy chỉ vậythôi, tôi chưa từng nghĩ liệu tôi có ấy hay thông, tôi biết tôi quen với có mặt của ấy, bầu bạn của ấy và cả câu “Tuyệt ” của ấy, tôi biết rất nhiều lúc rất nhiều chuyện, người đầu tiên tôi muốn tìm là ấy, tôi...

      Tôi có yên Tiểu Vũ ?

      ràng là mà lại chịu thừa nhận, đây là chuyện bỉ ổi nhất!”

      Cuối cùng Tiêu Khải Hiên , trong bóng đêm ở đỉnh Đại Bình, trong khí bị tôi phá hỏng, cậu ta như vậy.

      ràng là mà lại chịu thừa nhận, đây là truyệnbỉ ổi nhất.

      Tôi có Tiểu Vũ ?

      Dường như đó là điểm phân giới, chuyến du lịch tốt nghiệp đó.

      Sau cái đêm chia tay vui vẻ ấy, Tiêu Khải Hiên bắt đầu xa lánh tôi ràng, cho dù ánh mắt có tình cờ chạm nhau lớp, cậu ta cũng lập tức quay vờ như thấy, ràng đến mức chỉ thiếu mỗi viết thành biển hiệu “Tào Chính Ngạn đừng có chuyện với tao” treo trước ngực nữa thôi. Tôi biết cậu ta có ý gì, cậu ta giận tôi, giận tôi làm tổn thương Tiểu Vũ, rất giận, rất giận, cậu ta vẫn đứng vềphía Tiểu Vũ, cậu ta vẫn là Tiêu Khải Hiên ngày xưa trong cơn mưa ngồi chồm hỗm bên rìa sân vận động hỏi tôi làm thế nào để cưa con .

      Cậu ta vẫn là Tiêu Khải Hiên thầm Tiểu Vũ ngày xưa.

      Tôi có Tiểu Vũ ?

      Ngày nào tôi cũng nghĩ phải tìm cơ hội với Tiểu Vũ, hoặc là gọi điện thoại, hoặc giống như trước đây, chẳng thèm gọi điện cứ thế đến thẳng nhà ấy, thế nhưng hiểu sao, tôi chỉ toàn nghĩ thôi, có thể khi gặp Tiểu Vũ , tôi cũng biết nên gì, nên như thế nào!

      Hơn nữa, Tiêu Vũ cũng né tránh tôi ràng quá.

      Tôi có Tiểu Vũ ?

      Chỉ còn lại Gián thôi! Trong nhóm chúng tôi, người duy nhất vẫn muốn tiếp tục làm bạn với tôi chỉ còn lại Gián.

      “Bây giờ tan học cậu đâu?”

      Hết giờ, tôi mới thu dọn xong sách vở, chuẩn bị học thêm Gián chạy đến hỏi.

      “Học thêm.”

      “Thi trường ẩm thực Cao Hùng à?”

      “Ừ, muốn thử xem liệu có thi đỗ ngay năm đầu được .”

      “Ngành gì?

      “Hàng .”

      “Ổ, thế tôi cũng thi cùng cậu.”

      “Cậu cũng muốn làm tiếp viên à?”

      “Trông tôi thế này làm sao được! Đầu bếp món Trung thôi! Tôi thấy đồng phục đầu bếp trông cũng đẹp phết, với học lấy cái nghề gì đó cũng tốt, dù sao cũng chả biết tôi có làm được hay mà.”

      “He he.”

      “Tiêu Khải Hiên vẫn còn giận à?”

      Cuối cùng, Gián vẫn kìm được hỏi ra câu cậu ấy thực quan tâm.

      “Chắc thế.”

      “Còn cậu sao?"

      “Tôi cái gì?”

      “Cậu cũng vẫn còn giận à”

      “Tôi có tư cách để giận ?”

      “Ờ." Nhún vai, Gián quyết định báo cáo vé tình hình của mấy đứa thời gian gần đây, những chuyện tôi còn được biết nhưng vẫn để tâm: “Hình như sau khi tốt nghiệp cậu ấy lính luôn."

      “ờ.”

      “Đến khi xuất ngũ sang Trung Quốc giúp bố cậu ấy phụ trách công xưởng.”

      “Trung Quốc ?”

      “ừ, các nhà xưởng ở đây lao dao, ai có thể đều cả rồi, cũng được nữa, nhà cậu mở xưởng nên có thể cậu biết chuyện này.”

      Thế còn nhà Tiểu Võ sao? Tôi muốn hỏi, rất muốn hỏi, nhưng thể mở miệng hỏi được, có dũnng khí để hỏi. Có vẻ biết tỏng nỗi niềm khó xử của tôi, cần hỏi Gián luôn:

      “Bố Tiểu Vũ hình như cũng sang bên đó rồi, hay làchuẩn bị sang gì đó? trong hai, nhưng dù sao cũng như nhau cả.”

      Gián...

      “Tại sao cậu vẫn chịu làm bạn với tôi vậy?”

      “Có thể là vì người cứu tôi năm đó là cậu."

      “He he.”

      Thế , người cứu tôi năm đó là ai ? Khi tôi rơi vào tình cảnh bế tắc, chán ghét bản thân, ai là người dã giúp tôi thoát khỏi cảnh đó?

      Tiểu Vũ.

      Tôi có Tiểu Vũ ?

      Hôm diễn ra lễ tốt nghiệp, Tiểu Vũ đến tham dự, nghe ấy đột xuất xin nghỉ, có việc lên Đài Bắc, chuyện gì vậy nhỉ? biết. Khi tôi sang lớp họ tìm ấy, bạn Tiêu Khải Hiên vậy.

      “Là biết hay muốn cho tôi biết?"

      Tôi muốn hỏi, nhưng cuối cùng vân hỏi, Tự làm mình bẽ mặt, tôi thầm nghĩ.

      Là thần giao cách cảm? Hay do quá hiểu tôi? Đoán được sau khi lễ tốt nghiệp kết thúc, tôi lấy hết dũng khí đến gặp nên ấy xin nghỉ luôn để tránh mặt tôi triệt để chăng? Tận đáy lòng, tôi tự chế giễu mình, cười khổ, bất lực.

      Sau lễ tốt nghiệp, tôi mới do dự có nên thẳng đến nhà Tiểu Vũ để từ biệt hay thkf lại gặp ngay Tiêu KhảiHiên ở cổng trường, , chính xác hơn là: ở cổng trường Tiêu Khải Hiên gọi tôi lại.

      “Ê!”

      “Hi!”

      “Có muốn đánh bi a ?”

      Tôi tưởng mình nghe nhầm.

      “Giống như hôm tốt nghiệp cấp hai, đánh bi a, nhưng lần này tao nhường mày.”

      “Mày sao thế?”

      Nhún vai, cái tên Tiêu Khải Hiên đứng trước mặt tôi đây vẫn là Tiêu Khải Hiên trong ký ức của tôi, phỉ phỉ bất cần, thằng bạn tốt nhất của tôi.

      “Nghe Gián bọn mày ngày mai Cao Hùng luôn à?”

      “À ừ, chắc là chiến đấu được đại học đâu! Thôi đến luôn lớp phụ đạo tốt nhất ở Cao Hùng nằm vùng nửa năm, chẳng có cách nào, ba năm vừa rồi, tệ quá.”

      “Mày muốn học trường chị tao à?”

      “Mày thực muốn về nhà à?”

      ” ừ.”

      “Bố tao về rồi, tuần trước.”

      “Tao nhận được giấy nhập ngũ rồi, tuần sau cạo trọc đầu, đúng là mẹ kiếp cái bọn văn phòng huyện, làm việc cũng năng suất đấy!”

      “Cá tính thế còn gì, trọc đầu ấy.”

      “Đợi đến lúc đổi là mày, xem mày có còn cười được !” Tặc lưỡi, “Có thuốc ?”

      “Có chứ."

      Có chứ.

      “Vốn định luôn đấy.” Bỗng nhiên, Tiêu Khải Hiên , “Thế nhưng vừa nãy nhìn thấy bóng mày, hiểu sao lại đột nhiên thay đổi quyết định.”

      “Gì cơ?”

      “Quyết định làm bạn với mày nốt ngày cuối cùng.”

      Làm bạn nốt ngày cuối cùng, Tiốu Khải Hiên . kỳ lạ, câu nặng nề như vậy, tại sao cậu ta có thể nhàng đế thế nhỉ ?

      “Sau này, mọi người chắc cũng thể gặp nhau như xưa đâu.”

      “Cũng phải có cơ hội chứ hả?”

      Tôi , cố gắng nghe cho có vẻ chắc chắn, nhưng kết quả thành công lắm.

      “Bọn mình cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyên nhỉ, bọn mình.”

      “Gì cơ?”

      “Bọn mình, ba người bọn mình, mày, tao và Tiểu Vũ, thỉnh thoảng còn có cả Gián nữa.”

      “Mày, tại sao Tiểu Vũ?”

      “Tao biết.” Tôi Tiểu Vũ sao? Tôi biết, thực biết, tôi chỉ biết rằng...

      “Tuy khi có mặt ấy cũng chẳng nổi được mấy câu, thếnhưng rất kỳ lạ, khi ấy có mặt, tao lại có cảm giác xung quanh bỗng chốc trở nên trống rỗng, kiểu đến khí cũng bị hút cạn vậy.”

      “Tao vẫn thấy mày thực ra có Tiểu Vú đấy, mày biết ?”

      “Là tình sao ? Hay là quen với có mặt của ấy?”

      “Là vì vẫn còn Trương Tĩnh à?”

      ...”

      Ngắt lời tôi, Tiêu Khải Hiên :

      “Lạ , bọn mình ràng mới quen nhau được năm năm, nhưng có cảm giác giống như cả đời rồi vậy.”

      Tiêu Khải Hiên quyết định muốn nghe đáp án của câu hỏi này, tôi thầm nghĩ. Hoặc là vì cậu ta giống như tôi, cùng lúc nhớ đến câu Tiểu Vũ khi đó: Đừng lần nào cũng nhắc đến Trương Tĩnh được ? ấy ra rồi! ấy thậm chí còn chẳng nhắc đến chúng ta mấy lần, tại sao lần nào chúng ta cũng phải nhắc đến côấy! ấy đặc biệt như vậy sao!

      Đúng thế... đúng vậy.

      Tôi Tiểu Vũ sao?

      “Bọn mình cùng nhau trải qua baonhiêu chuyện!” Định thần lại, Tiêu Khải Hiên lặp lại câu ấy, sau đó nhún vai, rồi lắc đầu: “Tao ra câu này cũng sợ mày cười đâu.”

      “Cái gì?”

      “Tao thực thấy Tiểu Vũ là thiên sứ.”

      “Tại sao?”

      biết, luôn có cảm giác vậy, luôn muốn như vậy, nhưng lại luôn biết với ai.”

      Tôi cười cậu ta.

      Thiên sứ...

      Đúng thế, đúng vậy!

      “Phải rồi, hồi đó lần nào ngang qua tao, mày cũng cố tình kéo khóa quần tao xuống, rồi nhét túi ni lông vào, tốt cuộc là ý gì?”

      “Chẳng ý gì cả vui thôi.”

      “Khùng! Thế còn cưỡng dâm trái đất sao?”

      “Mày vẫn còn nhớ mấy trò ngớ ngẩn đó à?”

      “Vớ vẩn! Bị mày dọa cho hết hồn hết vía! Cưỡng dâm trái đất, cứ như ấy, kết quả chỉ là nằm úp xuống đường nhựa.”

      “Thế chính là cưỡng dâm trái đất chứ sao.”

      “Thằng điên!”

      “Cả trò bơi khỏa thân cũng vậy!”

      “Đúng là chịu nổi! ràng biết bơi thế mà cứ đòi nhảy xuống nước! Hồi đó Tiểu Vũ suýt chút nữa bị mày dọa cho chết khiếp.”

      “He he.”

      “Mày toàn trúng chiêu khích tướng!”

      “Chịu thôi, tuổi trẻ mà!”

      “Tuổi trẻ mà.” Lặp lại ba từ này, Tiêu Khải Hiên lẩm bẩm: “Điên cuồng muốn chứng minh tuổi trẻ gì chứ!”

      “Đúng vậy, kết quả lại chỉ chứng minh rằng chúng tôi thực từng trẻ, he he.”

      “Thế chẳng phải bi ai lắm sao?”

      Thế chẳng phải bi ai lắm sao.

    3. củ cải

      củ cải New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      6
      Chương 16: còn

      TIÊU VŨ HUYÊN

      Tôi tham gia lễ tốt nghiệp, mặc dù vốn rất muốn ,bởi vì nghe Gián hôm sau cậu ấy cùng Tào Chính Ngạn miền Nam, và ràng từ nay về sau chúng tôi gần như có cơ hội gặp nhau nữa, chúng tôi, chỉ là ba người chúng tôi, mà còn là tất cả chúng tôi. Tôi những muốn gặp cậu ấy lần cuối, câu tạm biệt, bất luận thế nào, nhưng vào buổi tối trước hôm diễn ra lỗ tốt nghiệp, tôi nhận được điện thoại của mẹ Hoa Lâm, cuộc điện thoại như sét đánh ngang tai.

      Hoa Lâm tự sát rồi, vào ngày trường cậu ấy tổ chức lễ tốt nghiệp, cậu ấy vẫn dậy sớm như mọi khí, nhưng lại khóa trái cửa cách bất thường, trước tiên là nuốt cả đống thuốc ngủ, rồi treo cổ tự sát ngay trong phòng, yên tĩnh có bất cứ tiếng động nào, cũng để lại bất cứ lá thư tuyệt mệnh nào, càng có bất cứ dấu hiệu báo trước nào, cứ như vậy kết thúc cuộc đời mình trong đơn và lặng lẽ.

      Làm vậy cho ai xem chứ? Nghe cuộc điện thoại gần như suy sụp của mẹ Hoa Lâm, tôi thầm nghĩ, phẫn nộ nghĩ như vậy, đúng vậy, phẫn nộ.

      Phẫn nộ.

      Vì trong điện thoại của Tiểu Lâm, cuộc gọi đến cuối cùng là của cháu, vì thế cháu có biết tại sao Tiểu Lâm lại làm vậy ? Tiểu Vũ, cháu có biết Tiểu Lâm bị làm sao ? Tại sao nó lai nghĩ quẩn...”

      Tôi biết Hoa Lâm làm sao, tôi chỉ biết đó là cuộc điện thoại của hơn năm về trước.

      Hơn năm, hơn năm trở lại đây có bất cứ ai gọi điện cho cậu ấy sao? Sao có thể chứ? Bắt đầu từ bao giờ, cậu ấy còn là Hoa Lâm trong ký ức của tôi nữa? Cậu ấy làm sao vậy? Rốt cuộc là thế quái nào vậy ! Sao cậu ấy có thể như vậy !

      Cậu ấy có chuyện gì chứ!

      Hiểu.

      Hoa Lầm để mình sống đến năm mười tám tuổi, còn lời giao hẹn của chúng tôi ba năm trước, tôi cuối cùng cũng tuân thủ, tuân thủ, nhưng quá muộn rồi.

      Hoa Lâm rồi, cậu ấy quan tâm nữa.

      Về Đài Bắc.

      Năm mười tám tuổi, tôi và em mang theo Lão Gìa chuyển đến ở nhờ nhà bà ngoại ở Đàm Thủy, vì mẹ tôi phải cùng bố sang Trung Quốc mở nhà máy. Công việc kinh doanh ở đây gặp khó khăn, chuyển được. Bố Quê hương già rồi, quê hương cho chúng ta nhiều như vậy, nhưng chúng ta lại có khả năng chăm sóc nó, thể gắng gượng nổi nữa, tàn lụi hết rồi. Bố than thở. Giống như người đàn ông bội bạc! Lũ cháu con chúng ta... bùi ngùi.

      như này, còn về được nữa ?”

      Vào buổi chiều tiễn bố mẹ lên máy bay, mẹ tôi nghẹn ngào hỏi vậy, nghẹn ngào, nhưng khóc, mũi mẹ đỏ ửng lên, thế nhưng mẹ vẫn cố khóc, mẹ cho rằng lên máy bay mà khóc là rất may mắn, vì thế mẹ cố kìm nước mắt. Tôi lúc đó thấy mẹ mê tín quá, sau này mới hiểu hóa ra mẹ rất kiên cường.

      Năm mười tám tuổi, lần đầu tiên tôi đón sinh nhật chỉ có mình, ở Lãnh Quán bên bờ sông Đàm Thủy, cái quán trước kia tôi và Hoa Lâm hay ngồi giết thời gian, trước kia rất lâu, trước kia thể nào quay lại được nữa. Vẫn là vị trí gần cửa sổ có thể nhìn thấy biển Đàm Hải, có điểu lần này, đối diện tôi có ai nữa. mình trong quán, vào ngày tôi mười tám tuổi, tôi gọi cho mình cốc cà phê nóng chưa bao giờ từng uống, để chúc mừng mình trưởng thành, mười tám tuổi rồi

      biết giờ này phút này Tào chính Ngạn ởđâu? làm gì nhỉ ?

      Khi nhấp ngụm cà phê nóng đầu tiên, nhìn ra biển, tôi mơ hồ suy nghĩ, mơ hồ nhớ nhung. Đặt cốc cà phê xuống, cùng lúc điện thoại của tôi đổ chuông, người gọi đến phải người tôi mong nhớ, mà là Tiêu Khải Hiên.

      “Hi! Chúc sinh nhật vui vẻ!”

      Đó là câu đầu tiên cậu ta , cậu ta quên hôm nay là sinh nhật tôi, còn người sinh cùng ngày với tôi, hình như quên mất rồi.

      “Cậu vẫn còn nhớ à?”

      “Có lần nào tôi quên đâu?”

      Cũng đúng.

      “He he! Cà phê khó uống quá! Đắng ngắt ra.”

      “Hả?”

      “Cà phê, tôi uống cà phê.” Bật cười, tôi nóì: “Chịu thôi, quá quen với việc cậu ngồi trước mặt tôi rồi, quên mất thực ra bây giờ cậu nhìn thấy tôi uống cà phê.”

      “Cậu ngớ ngẩn à! Lạnh lắm đấy!”

      “He he, cậu dạo này có khỏe ?”

      Khỏe lắm! Sắp được xuống núi Thành Công*1 rồi, bốc

      1. Trung tâm huấn luyện quân của Đài Loan.

      thăm trúng giải Kim Mã cơ, Liệt Tự cậu nghe thấy bao giờ chưa? Ở Tiểu Kim Môn ấy, khống phải đảo Kim Môn đâu! Quá sướng! Chị tôi máy bay đưa đoàn sang châu Âu, tôi ngổi máy bay quân nhặt xáclính. Sợ ? Tất nhiên là sợ rồi! Những là sợ bị bạn binh biến, đùa đấy! Ha ha ha! Còn cậu sao? Có thi đỗ ? Chúc mừng nhé! Có điều là hạng vớt hả? Ôi dào, thế có làm sao! Thi đỗ là được rồi, điểm tuyệt đối nhạt nhẽo lắm! Đồ cưới của chung tôi sau này giao cho cậu đấy! Đúng rồi, ấy có bầu rồi! Xuất ngũ là tôi làm bố rồi! Ha ha há...

      Trong buổi hoàng hôn ở Đàm Thủy, qua điện thoại chúng tôi chuyện rôm rả, về trường mới của tôi, về cuộc sống binh nhì của cậu ấy, đủ mọi chuyện, chỉ tuyệt nhắc đến Tào chính Ngạn.

      Năm đó chúng tôi mười tám tuổi.

      Năm mười tám tuổi, tôi thường xuyên mệt mỏi vô cớ, mí mắt rất nặng, tay chân có sức. Vốn tôi tưởng nguyên nhân là do bận rộn và áp lực thích nghi với cuộc sống mới, mà cũng có thể cái chết của Hoa Lâm giáng đòn mạnh vào tâm trạng tôi, chỉ cần có thời gian điểu chỉnh là được, thế nhưng sau này tình hình những cải thiện mà ngược lại còn nghiêm trọng hơn, nghiêm trọng đến mức ảnh hưởng đến việc học và cuộc sống của tôi. Tôi bắt đầu trốn học từ chiều về nhà ngủ li bì, lười biếng đến mức chẳng muốn làm gì, cũng chẳng có sức đâu mà làm, đến bưng bát cơm lên cũng ngại mất sức. Lúc đầu bà ngoại tưởng tôi bị ma ám, dẫn tôi hết miếu này đến nọ để xua đuổi tà ma, thế nhưng dù khắp các đền miếu tôi vẫn có tiến triển gì. Bà ngoại vừa tức vừa lo, bắt đầu nghĩ buông xuôi rằng thực ra tôi chỉ là mắc bệnh lười thôi. Song tôi biết mình phải vậy, tôi biết là phải, những cũng rốt cuộc là làm sao.

      Sao vậy?

      Rồi vào học kỳ hai năm nhất, tật nhìn hóa hai của tôi ngày càng nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức gẩn như báo cáo cũng làm nổi, có cách nào, tôi đành làm thủ tục xin bảo lưu, vì lần bảo lưu này mà mẹ còn tạm gác công việc bộn bề bên nhà máy mới, thu xếp thời gian về chăm sóc tôi.

      “Có thể là cơ thể mệt mỏi quá, đủ dinh dưỡng nên hoa mắt chóng mặt.”

      Mẹ nghĩ vậy, sau đó ngày nào cũng hầm canh gà, sáng sớm chạy ra chợ mua gà vừa mổ xong sau đó bỏ cả buổi chiểu để ninh hầm, phí bao nhiêu thời gian và công sức như vậy, nhưng tôi chẳng ngày nào có sức mà ăn.

      Sạo vậy?

      Cho đến hôm, chị Khải Nhu đến Đài Bắc thăm tôi.

      “Sao em lại thành mắt mí thế này?”

      Vừa nhìn thấy tôi, chị Khải Nhu kinh ngạc kêu lên.

      “Chẳng biết được ạ, gần đây thường xuyên như vậy, có điều nghỉ ngơi chút lại trở lại bình thường.”

      “Chị cứ thấy làm sao ấy... mặt của em, rất đơ, hoàn toàn có chút biểu cảm nào cả!” Nghiêng người, chị Khải Nhu nhìn chằm chằm vào tôi giống như nghiên cứu gì đó: “Giống y như đồng nghiệp của chị, ấy bị rối loạn dây thần kinh mặt.”

      “Thế có khỏi được ạ?”

      Được chứ! khám bác sĩ uống thuổc, khoảng nửa nám là khỏi hoàn toàn.

      “Ồ.”

      “Nhớ phải khám đấy nhé.”

      “Vâng ạ.”

      Vâng ạ, tôi , sau đó chủ đề được chuyển sang hôn lễ của chị Khải Nhu vào tháng sau. Chị lấy chồng ở Thượng Hải, là người sống ở Thượng Hải, quen máy bay, lúc đó chị Khải Nhu dẫn đoàn du lịch châu Âu, còn kia nghỉ phép về , sau đó...

      ngờ chị lại kết hôn sớm hơn cả Khải Hiên ấy! Đúng là quá bất ngờ! Ôi cái cuộc đời này.”

      “Tuyệt .”

      Chị Khải Nhu trước đây vốn tin chắc rằng mình mang linh hồn digan, hề muốn ổn định, chỉ thích nay đây mai đó... hơ.

      “Hôn lễ tổ chức ở đâu ạ?”

      “Chị thèm vào mấy cái trò hôn lễ khỉ gió ấy! Giả tạo chết được!” Hai tay khoanh trước ngực, tặc lưỡi, trợn mắt xong, chị Khải Nhu tiếp: “ tổ chức hôn lễ khỉ gió, cũng chụp ảnh cưới ghê tởm, chỉ đăng ký kết hôn thôi, sau đó vác theo cái vali chuyển đến nhà chồng, ngầu ?”

      “Hơ! Bác Tiêu có mà tức chết ấy nhỉ ?”

      “Ha ha! Đúng thế! Tiêu Khải Nhu này chống đối lần cuối trước khi kết hôn... ha ha! Vì điều này, cạn .”

      Cạn.

      Thế nhưng tôi vừa mới nâng cốc ca phê lên lại phải lập tức đặt xuống, rã rời, tay tôi vẫn có chút sức lực nào.

      “Nhớ phải khám bác sĩ đấy.”

      Sau khi uống hơi cạn cốc cà phê, chị Khải Nhu dặn dò thêm lần nữa.

      “Vâng ạ.”

      Thế nhưng, khi tôi cuối cùng cũng mò đến bệnh viện kiểm tra, trời sang hè, vì mùa hè này bố mẹ cùng về Đài Loan, cũng là vì tôi mãi chẳng có sức mà đâu, càng vì lần nào cũng chỉ cần ngủ giác tỉnh dậy lại đỡ hơn nhiếu, nên tôi cứ cơi thường, đối phó, mặc kệ nó, chỉ là...

      “Bệnh nhược cơ.”

      Hôm có kết quả kiểm tra, bác sĩ ra ba từ này: bệnh nhược cơ. Còn phản ứng của tôi là hiểu mô tê gì.

      “Đó lả cái gì ạ?”

      “Là bệnh ạ?”

      “Có nghiêm trọng ạ?”

      “Là loại bệnh hiếm gặp, nghiêm trọng thi cũng hẳn.” Bác sĩ , “Nhưng cả đời thể khỏi được.”

      Cả đời thể khỏi được, bác sĩ

      Cơ hội là 1/100.000, bệnh nhược cơ này. Nguyên nhân , chỉ biết là do rối loạn chức năng miễn dịch của cơ

      “Có chết ạ?”

      Tôi hỏi. Còn bác sĩ gật cũng chẳng lắc.

      “Cũng hẳn.”

      Bác sĩ vẫn chỉ chịu ba từ này

      Tốc độ phát triển bệnh nhược cơ này có thể khá chậm.

      Từ khi có triệu chứng ban đầu phải khoảng vài năm mới xuất vấn để về hô hấp, nhưng có lúc lại chuyển biến rất nhanh, có thế vì cảm cúm mà thành khó thở, cơ quan hô hấp suy yếugây ra suy hồ hấp là nguyên nhân dẫn đến tử vong của bệnh này.

      "Trong vòng hai năm hoặc hai năm, dần diễn biến thành bệnh nhược cơ nặng.”

      Cuối cùng bác sĩ vậy, trong những giọt nước mắt kinh hoàng biết phải làm sao của bố mẹ, bác sĩ cuối cùng vậy.

      Làm thế nào?

      Sau khi chấp nhận này, tôi chỉ suy nghĩ vần đề: Cuộc đời tôi, nên làm thế nào?

      còn hỏi tại sao lại là tôi, chỉ nghĩ còn có thể làm gì ? Trong những ngày đếm ngược của cuộc đời.

      Tôi muốn làm việc cho mình. Sau đó, tôi trả lời mình như vậy, trước đây chưa bao giờ dám làm, mà sau này, có thể cũng còn cơ hội làm nữa. Tôi thầm nghĩ.

      Ái Hà.

      Tào Chính Ngạn.

      Trăng xanh.

      31 tháng Bảy năm 2004, tôi nhớ, sinh nhật của chúng tôi, tôi quên, từ lần đầu tiên nghe cậu ấy nhắc đến tôi chưa bao giờ quên, vầng trăng xanh này, vầng trăng xanh nhìn thấy rồi có thể hạnh phúc.

      Bảo đảm ngày nào cũng uống thuốc đúng giờ, trước lo lắng của mẹ, tôi vẫn kiên quyết mình tàu hỏa xuống Cao Hùng ở phía Nam, vào ngày sinh nhật tôi, ngắm nhìn dòng Ái Hà, mừng sinh nhật, còn nữa, chờ trăng xanh, hoặc nên là, hạnh phúc, hay hạnh phúc chỉ còn có thể đếm ngược.

      Vì thế tôi mới nhận ra, trước đây tôi chưa bao giờ tàu hỏa mình, khi ở sân ga, tôi ngạc nhiên nhận ra điều này. , chỉ là chuyện đơn giản thế này, còn rất nhiều chuyện nữa, tôi đều chưa làm, có dũng khí làm. Mẹ bao bọc chúng tôi kỹ quá, kỹ đến mức chúng tôi dã quen với cuộc sống an nhàn, bình lặng, tôi thầm nghĩ, và cũng thầm cảm ơn.

      Nhưng giờ ngờ rằng, măc bệnh lại làm tôi muốn dũng cảm.

      Dũng cảm.

      Đón chuyến đầu tiên buổi sáng của tàu Tự Cường, tôi xuất phát, vào ngày sinh nhật lần thứ mười chín. Sau khi tàu rời ga Đài Bắc, tôi buồn ngủ thiếp , khi tỉnh lại, tàu qua Miêu Lật đến Truy Phân.

      Ga tàu Truy Phân, tin cậu cứ hỏi, mùa hè mười lăm năm về trước, có thằng nhóc đẹp trai bất ngờ được sinh ra ở đó.

      Tôi ngoái đầu nhìn theo hai chữ Truy Phân sượt qua rất nhanh, trong lòng bỗng nhớ lại ngày chúng tôi mới quen nhau năm đó, chuyện Tào Chính Ngạn từng với tôi trong buổi nướng thịt ở suối Dã, tôi còn nhớ. Ngẫm nghĩ, tôi quyết định gọi cuộc điện thoại, gọi cho cậu ấy, số điện thoại tôi xóa khỏi danh bạ, nhưng tài nào xóa khỏi ký ức, số điện thoại của cậu ấy.

      tài nào.

      Điện thoại vừa mới đổ chuông mấy tiếng có người lập tức bắt máy, bắt máy nhanh quá, gấp gáp quá, đến mức giống cậu ấy trong ký ức của tôi, Tào Chính Ngạn luôn tự tin đầy mình ấy.

      “Hi ! Lâu rồi gặp.”

      Còn, đây là câu đầu tiên cậu ấy , lâu rồi gặp.

      Giống nhưmục đích cuộc điện thoại này chỉ là để ra bốn từ này vậy, cái ngữ khí lúc Tào Chính Ngạn lâu rồi gặp.

      Đúng rồi! Chúng mình từng là những người bạn ngày nào gặp nhau, chúng mình thực lâu lắm rồi gặp.

      “Hì hì, lâu rồi gặp.” Lâu rồi gặp, tôi cũng , “Thời tiết ở Cao Hùng có đẹp ?”

      “Trời u, hỏi làm gì ?”

      “Vừa hay, tôi bây giờ tàu Cao Hùng, hy vọng có thể nhìn thấy dòng Ái Hà trong mưa đây.”

      “Ái Hà?”

      “ừ, Ái Hà, tôi muốn tới Ái Hà ngắm trăng xanh.”

      “Cậu vẫn còn nhớ à?”

      “Chưa bao giờ quên.”

      “Có hẹn à?”

      , chỉ là muốn ngắm nó thôi, chỉ vậy thôi.”

      “Thế này ! Tôi đến đón cậu, rồi cùng , thế nào?”

      “Cậu phải học à?”

      ra dài lắm.”

      “Hehe, OK.”

      OK.


      Cao Hùng.

      Vừa ra khỏi ga tàu, tôi thấy chiếc xe đầu vuông màu đen bóng loáng đậu gần đấy ấn còi liên tục, đồng thời điện thoại của tôi cũng lên cuộc gọi của Tào Chính Ngạn.

      “Hi ! Hướng 9 giờ đúng, có chiếc xe màu đen, bên trong gã hư hỏng, gã ta là lái xe của cậu ngày hôm nay.”

      Hướng 9 giờ đúng, xc màu đen, mở cửa xe, quả đúng là Tào Chính Ngạn ngồi ghế lái mỉm cười.

      “Cậu mua xe rồi à?”

      “Của bố tôi đấy, bố tôi về rồi.” Tào Chính Ngạn , sau đó quay sang nhìn thẳng vào tôi vẻ như bỡ ngỡ: “Có phải cậu gầy rồi ?”

      “Hình như thế đấy.”

      Hơn nữa tôi cũng nuôi tóc dài rồi.

      “Hơn nữa tóc cũng nuôi dài rồi.”

      “Có hợp ?”

      “Đẹp đấy! Chỉ là có thể quá quen với cậu trong bộ dạng tóc ngắn rồi! Như thế này giống Ton Yến Tư lắm nữa.”

      Đúng thế...

      Và tôi từng thực tưởng rằng, chỉ cần Tôn Yến Tư còn hát, chúng tôi còn ở bên nhau, tôi từng thực cố chấp nghĩ như vậy.

      từng.

      Lái xe.

      “Nhưng mà sao phải đội mũ bóng chày vậy? Gần như chẳng nhìn thấy mặt cậu nữa.”

      Khi dừng chờ đèn đỏ đầu tiên, Tào Chính Ngạn hỏi.

      Bởi vì muốn để cho cậu nhìn thấy bản mặt cứng đơ của tôi, cậu thích nụ cười của tôi, tôi còn nhớ, thế nhưng tôi còn sức để mỉm cười nữa rồi, và tôi hy vọng cậu phát ra.

      “Sợ bắt nắng.”

      “Nhưng hôm nay trời u mà.”

      “Chẳng biết liệu có mưa ...”

      quanh co, tôi lẩm bẩm, còn Tào Chính Ngạn cũngkhông nghi ngờ gì, cậu ấy nghiêng người lấy trong hộp để đồ ra hộp giấy hình vuông màu xanh da trời rất đẹp, đáy mắt sáng lên, cậu ấy : “Chúc mừng sinh nhật!”

      Mở chiếc hộp giẫy hình vuông màu xanh da trời, đập vào mắt tôi là sợi dây chuyến mặt trái tim bằng bạch kim rất nặng.

      “Cậu còn nhớ sao ?”

      “Cũng nhớ cậu rất ghét dây chuyển vàng, thế nhưng vàng giá trị hơn bạc, Tiểu Vũ ngốc nghếch ạ.”

      “He he.”

      Dây chuyền vàng mặt trái tim, món quà sinh nhật mẹ tặng tôi vào sinh nhật tuổi mười lăm, vốn tôi thấy rất quê, rất thường, tại sao tặng dây chuyền bạc chứ? Lúc đó tôi còn thầm oán trách vậy. Nhưng cậu ấy lại tôi đeo lên trông rất đẹp, rất hợp, vì câu này của cậu ấy mà tôi mới đeo sợi dây chuyền đó suốt ngày, đến tắm cũng tháo ra. Dây chuyền vàng mặt trái tim, hiểu sao lại biến mất vào hôm Ở Húc Hải.
      Biến mất như định mệnh.

      Dây chuyền vàng mặt trái tim, cậu ấy còn nhớ.

      “Năm ngoái thực ra mua rồi, định tặng cậu quà sinhnhật, có điều...” Có điều lúc đó chúng mình giữ liên lạc. “Suýt chút nữa thành món quà tặng được! Cũng may cậu gọi điện cho tôi rồi.”

      “ he he”
      “Ăn chưa?”

      Tôi lắc đầu.

      “Được, đưa cậu ăn trưa ở quán cà phê rất hợp với cậu, vài kỷ niệm của Hoàng Tử Bé, quán rất dễ thương.”

      vài kỷ niệm của Hoàng Tử Bé?”

      “ừ, vài kỷ niệm của Hoàng Tử Bé, ngay gần nhà tôi, mấy hôm mới chuyên về nhà, vì chán quá nên tôi lái xe loanh quanh, phát ra quán này, lúc đầu là bị thu hút bởi cái tên của nó, sau đó ngay khi vừa bước vào, biết tại sao lại nhớ đến cậu.”

      “Là hôm sinh nhật năm ngoái sao?”

      “He he, vẫn bị cậu đoán trúng à?” Cậu ấy cười bối rối, “Hôm đó mình tôi ngồi ở đó uống cà phê, ngồi cả buổi chiều, nghĩ rất nhiều chuyện, cả buổi chiều rất muốn gọi điện cho cậu!”

      “Tại sao gọi?”

      “Sợ cậu muốn nghe.”

      Rất thẳng thắn, cậu ấy trả lời, sau đó tôi cười.

      Định mệnh, tôi thầm nghĩ.

      Chúng minh sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, lần lượt chuyển đến cái nơi thuộc về chúng mình, sau đó gặp gỡ, sau đó quen biết. Chúng mình cùng nhau đón ba cái sinh nhật, sau đó vào sinh nhật đầu tiên xa nhau, lại vẫn làm chuyện giống nhau, nhớ lại những ký ức giống nhau, ở hai nơi khác nhau, chúng mình cùng uống cà phê, nhìn vào điện thoại, chúng mình đều nhút nhát.

      Định mệnh, tôi than thở.

      “Cũng may cậu gọi điện cho tôi rồi.”

      Cậu ấy , lặp lại lần nữa.

      Cũng may cậu gọi điện cho tôi rồi.

      Cũng may.

      vài kỷ niệm của Hoàng Tử Bé.

      Ngồi tại vị trí gần cửa sổ, chúng tôi ôn lại tất cả những gìđã qua trong hơn năm nay.

      Hóa ra Tào Chính Ngạn năm ngoái thi đỗ trườngẩm thực Cao Hùng, ngờ lại có thể thi đỗ ngay năm đầu tiên, chắc là do phỏng vấn được cộng ít điểm! Cậu ấy tự giễu như vậy. Còn Gián nửa năm sau thi lại mới đỗ, trong nửa năm đó Gián ở nhờ nhà cậu ấy, trong nửa năm đó, Gián lại thay bạn mới. Về mặt này cậu ta đúng là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi! Tào Chính Ngạn .

      “Lúc này chắc cậu ta mặc đồ đầu bếp thái thịt thăn!” “Thế còn cậu sao? Đáng ra phải thực tập chứ?” Tôi hỏi, còn cậu ấy chỉ vào vết sẹo mới ở giữa ngón đeonhẫn tay trái, ánh mắt ảm đạm:

      “Xảy ra chút chuyện, bây giờ bảo lưu.”

      “Sao vậy?”

      “Cậu sao? nghỉ hè à?”

      Cậu ấy trả lời, mà hỏi ngược lại. Tôi ngẫm nghĩgiây lát, gật đầu, rồi cúi xuống uống ngụm cà phê nóng. Tôi dối, tôi thầm nhủ, chỉ là cũng nóithật. Giống như tình cảm dành cho cậu ấy! thẳng ra, nhưng cũng chưa từng giấu giếm.

      “Cậu thực chưa từng tôi sao?”

      Tôi muốn hỏi, cuối cùng cũng hỏi, nhân cơ hội cuối cùng này, thế nhưng lời mới gần thốt ra miệng bị cậu ấy ngắt lời: “Tôi... cũng có bạn rồi.”

      Tôi sững người, rệt lắm, sau đó đặt cốc cà phê nóng, ngẩng đầu lên, tôi bắt mình thế này:

      “Tuyệt .”

      Tuyệt . Hai từ này tôi biết bao nhiêu cái câu này mấy năm nay, có điều lần này, tôi mà lực bất tòng tâm , lòng.

      “Là chị khóa ngành khách sạn” Cậu ấy nhìn ra thất vọng được che giấu dưới vành mũ của tôi, cậu tiếp tục : “ ấy... rất giống cậu, tóc ngắn, mắt to, gầy gầy, rất.. ừm? Uống cạn cà phê trong cốc, cố đổi sang giọng thoải mái rồi cậu ấy mới tiếp: “Vốn tôi nhận ra, nhờ Gián bảo tôi mới biết, đúng là rất giống...”

      “Quen nhau bao lâu rồi ?”

      Ngắt lời cậu ấy, tôi hỏi.

      “Gần năm.”

      thôi? Tôi muốn nghe nữa, vì thế tôi đột ngột , “ ra Ái Hà chờ xem trăng xanh , mục đích chính của tôi lần này đấy ”

      “OK?

      OK.

      Ái Hà, dòng sông tình trong ánh hoàng hôn.

      “Ái Hà bây giờ đẹp rồi, được cải tạo, rực rỡ hẳn lên”

      “ Trước đây nó rất thối rất bẩn, lúc tôi mới biết nó ấy”

      "Chị Khải Nhu cũng như vậy”

      “Khải Nhu?”

      “ử, chị ây bây giờ lấy chồng ở Thượng Hải rồi, hồi đầu năm phải, chị ấy có đến Đài Bắc thăm tôi”

      tổ chức hôn lễ, cũng chụp ảnh cưới, chịKhải Nhu tuyên bố đây là lần chống đối cuối cùng thời thiếu nữ của chị”

      “Cậu bây giờ ở Đài Bắc à?”

      “ừ”

      “Mọi người đều rồi nhỉ! khỏi nơi mà chúng ta quan biết lần đầu."

      “Còn Tiêu Khải Hiên sắp làm bố rồi đấy! Sang năm là xuất ngũ rồi.”

      “Tiêu Khải Hiên...” Cậu ấy lẩm bẩm, sau đó thở dài, sau đó cười méo mó: “Tôi là vì cậu ấy mới quen biết cậu, nhưng cũng vì cậu ấy... cũng vì cậu ấy mà chưa bao giờ nghĩ xem tôi có cậu .”



      “Buổi tối ở Khẩn Đinh, cậu còn nhớ ? Cậu hỏi tôi nếu cậu, tại sao lại hôn cậu.”

      “Tôi.”

      “Sau khi tách khỏi các cậu, tôi nghĩ rất nhiều, nghĩ chuyện của chúng mình, nghĩ...” Quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào tôi, trong ánh hoàng hôn bên dòng Ái Hà, lần đầu tiên cậu ấy , quyết định hết mọi chuyện: “Tôi có cậu, Tiểu Vũ ạ, mấy năm đó, tất nhiên là tôi cậu chứ, hôm nào tôi cũng muốn gặp cậu, gặp cậu, tồi rất thích ngắm cậu, cứ thích ngắm cậu, chỉ cần ngắm cậu thôi, cũng đủ để tôi có cảm giác hạnh phúc rất yên lòng.

      “Thế những hồi đó tôi biết, thực khống biết, cũng nghĩ rằng mình nên biết. Quá hỗn loạn, tôi hồi đó, chỉ là chuyện Trương Tĩnh, hỗn loạn hơn cả là tình cảm của Tiêu Khải Hiên dànhcho cậu, ‘người con mà Tiêu Khải Hiên thích’ ban đầu tôi chỉ biết cậu tư cách đó, lúc đầu tôi còn đối xử với cậu bằng tâm thái này, thếnhưng về sau...Quá sớm, chúng mình gặp nhau quá sớm." Cậu ây , đây là cảm nhận lớn nhất của tôi vế chuyện hai chúng mình."

      Cuối cùng, cậu ấỵ như vậy.

      "Vẫn chưa mưa nhỉ." Khịt khịt mũi, tôi bắt mình bằng giọng thoải mái nhất, “Thực ra, tôi vỗn rất ghét trời mưa."

      Thực ra tôi vốn rất ghét trời mưa, thế nhưng năm đó, người con trai duy nhất tôi từng với tôi rằng, cậu ấy thích mưa, mưa có thể gột rửa tất cả những điều vui và những niềm đau. Tôi là mưa của cậu ấy, cậu ấy từng như vậy.

      “Này!"

      “Gì?"

      “Cả đời này tôi chỉ mỗi cậu thôi.”

      Cả đời này tôi chỉ mỗi cậu thôi. Tôi , sau đó dang rộng đôi tay, , tiếc nuối, trách số phận, bất bình, chỉ có tâm nguyện cuối cùng.

      “Có thể ôm tôi cái được ? Ở đây, bên dòng Ái Hà này.”

      Tôi hỏi, mỉm cười hỏi.

      Tôi chỉ nghĩ, nếu như giữa chúng tôi chỉ còn lại giây phút cuối, thực điều tôi cần chỉ là vòng tay ôm mà thôi. Dấu chấm hết cuối cùng, vòng tay ôm này, dấu chấm hết đẹp đẽ nhất.

      “Được chứ, tất nhiên là được chứ.”

      Cậu ấy , mỉm cười .

      Trong đáy mắt cậu ấy có mưa, mưa trong đáy mắt cậu ấy là nước mắt, mưa trời rơi xuống là tâm nguyện Thượng đế tác thành cho tôi. Cảm tạ Thượng đế, vào phút cuối cùng của chia ly, vẫn còn cho tôi cơn mưa, cơn mưa mà cậu ấy thích, cơn mưa của chúng tôi. Trong cơn mưa, giây phút cuối cùng này, tôi hiểu rằng, thực hiểu rằng, tình phải ra , mà là từng đến.

      Tình từng đến, thể chính xác hơn.

      “Cảm ơn cậu.”

      Trong vòng tay cậu ấy, trong cơn mưa cuối cùng, tôi nghe thấy mình như vậy.

      “Cảm ơn câu, cho tôi hình ảnh đẹp đẽ như vậy? Mà trong hình ảnh đó, có cậu, cũng có tôi.

    4. củ cải

      củ cải New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      6
      Chương 17

      Ngày cuối cùng tháng Bảy năm 2004.

      Truyền thuyết trăng xanh,

      gặp được tình là vĩnh cửu.

      Có điều giữa và em,

      thiếu khởi điểm của tình .

      TÀO CHÍNH NGẠN

      “Đó là lần cuối cùng tôi gặp Tiểu Vũ.”

      Nhớ lại đến đây, tôi , còn ấy trông có vẻ có gì là ngạc nhiên.

      Thực ra tôi cũng lấy làm lạ.

      Hôm đó khi vừa nhìn thấy Tiểu Vũ lâu gặp, tôi liền có dự cảm: đó là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau. Bởi vì thần thái mặt Tiểu Vũ, cái thần thái đó tôi từng đọc được mặt Tiêu Khải Hiên, khi cậu ta gọi giật tôi lại từ đằng sau, khi cậu ta muốn làm bạn với tôi ngày cuối.

      Cúi đầu uống cạn cốc cà phê nguội ngắt, tôi quay sang nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đêm lại khuya rồi.

      Ngày thứ bảy.

      Bắt đầu từ hôm ấy đột ngột gọi điện thoại hẹn gặp tôi, chúng tôi có giao ước ngầm cần mở miệng xác nhận, 3 giờ chiều hằng ngày, chúng tôi hẹn mà cùng đến quán N.Y. Bagle này, uống rất nhiều cà phê, tiêu hao lượng lớn thuốc lá, luyên thuyên bao nhiêu ký ức đong đầy. Tôi chắc chúng tôi như vậy có thể coi là bạn bè hay ? Thực ra sau này tôi hiểu rằng có rất nhiều mối quan hệ cần phải dùng danh từ nào để hình dung cả.

      Giống như tôi và Tiêu Vũ.

      Tiểu Vũ.

      Người ngày đầu cũng là ngày cuối.

      Sau cái ôm của ngày hôm đó, tôi nửa đùa nửa với Tiểu Vũ như vậy, lời vừa ra tôi thấy hối hận, bởi lúc ấy mới nghĩ ra ấy có thể thấy tôi tùy tiện hoặc khó chịu, thế nhưng Tiểu Vũ thấy vậy, phản ứng của ấy là cười nhàng, cười khoan dung, đúng vậy, khoan dung.

      “Đúng là rất hy vọng có thể tận mắt nhìn thấy trăng xanh Tiểu Vũ lúc đó thầm như vậy, vì thế tôi chợt nghĩ ra, lập tức như kẻ thần kinh, tôi chạy tới cửa hàng văn phòng phẩm mua tờ giấy bóng kính màu xanh, cứ như vậy chúng tôi tựa đầu vào nhau, dựa khẽ vào nhau, ngắm nhìn vầng trăng xanh xuất trước mắt riêng mình chúng tôi.

      “Rất thần kinh, thực là rất thần kinh, thế nhưng đúng vậy, trong khoảng thời gian phút ấy, khi cùng Tiểu Vũ ngắm nhìn vầng trăng xanh chỉ thuộc về chúng tôi, tôi thực cảm thấy hạnh phúc, kiểu hạnh phúc yên tâm và tĩnh lặng.”

      Vì thế tôi mới hiểu, hạnh phúc vốn dĩ quá trừu tượng, nhìn thấy cũng sờ thấy được, thế nhưng trong giây phút ấy, trước ánh trăng xanh ấy, hạnh phúc được chúng tôi cụ thể hóa.

      “Sau đó tôi đến Đài Bắc.”

      “Vì Tiểu Vũ sao?”

      “Có thể vậy, nhưng hoàn toàn.”

      Hồi đó tôi bảo lưu nguyên nhân là vì đánh nhau, trong trận bóng chính thức, chướng mắt trước trò khiêu khích của đối phương mà dẫn đầu đánh nhau, sau này nhớ lại đương nhiên thấy rất ấu trĩ, rất đáng, thế nhưng lúc đó tôi thực rất ức chế, tiện tay cầm ngay lấy gậy bóng tiến về phía đứa khiêu khích, từ đôi co cãi cọ biến thành đánh hội đồng, đối phương bị đánh đến mức phải vào phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, còn tôi bị đưa đến đồn cảnh sát lấy khẩu cung. Sau đó, bố tôi phải chi ra hai triệu để hòa giải với bên bị hại, còn tôi tạm nghỉ học để thỏa hiệp với trường.

      “Hôm rời khỏi trường, các bạn còn tổ chức buổi liên hoan chia tay tôi, mọi người ai cũng khóc, chúng tôi rất thân thiết, rất nỡ chia xa.”

      “Đó là nguyên nhân sau này thay đổi ư?”

      “Rất tiếc, lại phải.”

      Hồi đó tôi nghỉ học ở nhà vô công rồi nghề, hồi đó ông nội rút lui khỏi giang hồ rửa tay gác kiếm, hồi đó bố tôi còn động đến thuốc phiện, mà đặt hết tâm tư vào việc thông đống dấu thầu công trình, kiếm được ít tiền, kiếm được rất nhiều tiền, còn, tôi lúc đó, thực ra rất lung lay.

      Rất lung lay, trước lời đề nghị muốn tôi kế nghiệp gia tộc mà bố đưa ra.

      Cho đến hôm, tôi và mấy em uống rượu trong quán bar, sau đó bị khiêu khích, khiêu khích bằng lờinói rất bình thường, uống rượu xong gây chuyện, chẳng có vấn đề gì, vấn đề là đối phương lấy súng ra gí vào trán tôi, có thể chỉ là muốn ra uy hoặc do say quá muốn khoe khoang mình có súng! Tôi nghĩ vậy. Sau đó, ông chủ quán bar ra mặt hòa giải, mấy câu, mời mấy ly rượu, xin chút tình người, rồi thế là hạ màn chuyện lớn hóa chuyện .

      Vốn là nên hạ màn như vậy, vốn.

      Hôm đó sau khi vế nhà, tôi nghĩ gì nhiều vào thẳng phòng ngủ, thế nhưng có người trong đám em lại gọi diện cho bố tôi báo cáo chuyện này. Tối hôm sau, bố tôi bảo tôi cùng ông ra ngoài, là tại sao? đâu? Chỉ dặn mấy người dưới nhớ phải ba xe. Khoảng nửa tiếng! Chúng tôi dừng trước cửa căn nhà tầng, sau đó vài người xuống xe, bao lâu, mặt tên rút súng tối hôm qua xuất bên ngoài cửa xe, bố quay đầu lại hỏi tôi có phải là người này ? Tôi chẳng nghĩ ngợi nhiếu gật đầu luôn, vừa định lên tiếng hỏi gi đó bố :

      ai được cầm súng chĩa vào con trai tao.” Sau đó: “Tiễn nó xuống Thái Bình Dương.”

      Sau đó, tôi nhìn thấy ta bị đưa lên chiếc xe ở giữa, từ đầu đến cuối đếu mang vẻ mặt hoang mang hiểu xảy ra chuyên gì, sau đó chúng tôi ở nguyên xe về nhà, còn chiếc xe giữa kia đến sáng sớm hôm sau mới về, tôi nhớ vậy, bởi cả đêm tôi ngủ. xe rất sạch , để lại bất kỳ chứng cứ nào, sạch như chưa từng xảy ra chuyện gì hết vậy.

      Từ đầu đến cuối tôi hề xuống xe cũng mở mồm câu nào, thế nhưng người vì tôimà mất mạng, nguyên nhân thậm chí chỉ là cuộc gây hấn vô nghĩa. Đó là điếu khiến tôi sốc nhất lúc bấy giờ. Tôi nghĩ ta đáng chết, thực nghĩ như vậy. Tôi nhớ lại chuyện tôi và Gián làm với Cảnh Cảnh, vì thế bỗng hiểu ra, hóa ra trong mắt người khác, tôi có bộ dạng thế nào.

      “Đó là lần đầu tiên, tôi sợ gen di truyển trong cơ thể tôi.”

      Nên rồi, tôi thầm nghĩ.

      Tôi muốn ra nhưng lại biết làm thế nào, khoảng thời gian đó Tiểu Vũ gọi điện cho tôi, chính là lần gặp cuối cùng của chúng tôi. Rất kỳ lạ, trong quán vài kỷ niệm của Hoàng Tử Bé, khi ở bên Tiểu Vũ, thần kinh căng như dây đàn bao lâu nay của tôi vì thế mà dược cứu rỗi. Cuối cùng sau khi tiễn Tiểu Vũ lên tàu, tôi gọi điện cho Gián, hỏi trai cậu ấy có phải vẫn làm PR cho công ty băng đĩa nhạc ở Đài Bắc hay ? Rồi ngày hôm sau, tôi sắp xếp hành lý đơn giản lái xe đến Đài Bắc, khi qua miên Trung, tôi chuyển hướng rẽ vào thăm út, cũng là để lời cảm ơn , mấy năm đó, thực rất cảm ơn cố, cảm ơn đưa tôi , cảm ơn bảo vệ tôi, cảm ơn bao dung tôi.

      Cảm ơn.

      Chuyện sau này em biết rồi đấy, tôi chôn vùi quá khứ, vào làm việc trong công ty băng đĩa nhạc, trải qua quãng thời gian cố gắng nhất định, cộng thêm cả thông minh ở mức độ nào đó, tôi giành được cho mình phòng làm việc hoành tráng, có chức vụ hoành tráng danh thiếp, qua lại với những người nổi tiếng hoành tráng, sống cuộc sống mà trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ tới, tôi rất hài lòng vớicuộc sống thế này, tiêu tiền tôi tự kiếm, làm những đĩa nhạc mà tôi thích, rất sạch , và hổ thẹn với lương tâm.

      Vốn tôi tưởng có thể gặp được Tiểu Vũ, tại nơi nào đó ở Đài Bắc, hoặc trong cửa hàng tiện lợi, hoặc trong quán cà phê góc phố, thế nhưng , chưa bao giờ. Tôi còn gặp lại Tiểu Vũ nữa, đến số điện thoại của ấy cũng trở thành số điện thoại Tiêu Khải Hiên dùng, tôi hiểu tại sao, hơn nữa Tiêu Khải Hiên cũng chịu , cậu ta biết gì đó, nhưng cậu ta chịu . Trong điện thoại cậu ta chỉ cho tôi biết, Tiểu Vũ đến dự hôn lễ của cậu ta, mà đích thân gặp chúc mừng, sau đó trả lại di động cho cậu ta, tặng cậu ta album cùng tên đánh dấu trở lại làng nhạc của Tôn Yến Tư, kèm theo tấm thiệp , thiệp có viết “Bài hát ‘Em cũng rất nhớ ấy’ trong album này rất hay”.

      Chỉ có vậy.

      “Rồi sao? Tiểu Vũ thế nào?”

      Dập tắt điếu thuốc, ấy trả lời tôi mà chỉ vào chiếc hộp giấy hình vuông suốt bảy ngày nay cứ đặt bàn hể mở ra, sau đó : “Tiểu Vũ cũng viết cho tấm thiệp, tôi vốn do dự biết có nên giao cho , có điều...”

      Tôi đón lấy chiếc hộp giấy ấy đưa cho, trong hộp là album mới nhất của Tôn Yến Tư, và sợi dây chuyền mặt trái tim năm đó tôi tặng cho Tiêu Vũ, dây chuyển mặt trái tim trông còn rất mới, phía sau mặt dây chuyển có khắc thêm tên chúng tôi và ngày sinh nhật của chúng tôi. Ngoài ra, còn có tấm thiệp , bên viết:

      Đến tận bài hát này, tôi vẫn cậu.

      “Bài hát nào?”

      Trong nghẹn ngào, tôi hỏi. “Em nhớ.”

      Giả vờ hiểu do sợ quả trân trụi, bỗi rối còn khó chịu hơn để mất

      Em nhớ, mình có gì , em nhớ, mình cùng nhau nằm mơ

      Em nhớ, sau mỗi khi tranh cãi vẫn thôi thúc muốn Em nhớ sinh nhật năm đó, cũng nhớ hài hát đó Nhớ bầu trời sao đó, bàn tay phải siết chặt nhất, lồng ngựcấm áp nhất

      Ai còn nhớ, ai dã quên

      Lời: Dao Nhược Long I Nhạc: Lý Tư Tung

      Tôi đọc xong lời bài hát, cũng nhìn thấy nước mắt tôi rơi lời bài hát, đó là album của tháng Ba năm nay, tôi nhớ vậy.

    5. củ cải

      củ cải New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      6
      Chương cuối

      TIÊU VŨ HUYÊN


      Đó là album của tháng Ba năm nay, cũng là bài hát cuối cùng Tiểu Vũ nghe được: “Em nhớ”.

      Trong tiếng hát của Tồn Yến Tư, Tiểu Vũ yên lặng trút hơi thở cuối cùng, ngủ giấc vĩnh hằng. Đây là di nguyện của ấy: để ấy được chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng trong bài hát này, và, thay ấy gặp Tào Chính Ngạn.

      Cậu ấy từ lúc đầu đến lúc cuối.

      Còn nữa đừng cho cậu ấy.

      Ngón tay yếu ớt, Tiểu Vũ khó khăn viết ra hai dòng chữ này, chầm chậm từng nét, dùng chút sức lực cuối cùng, viết lại tâm nguyện cuối cùng của ấy.

      Tiểu Vũ hồi đó còn được nữa, thế nhưng so với những người đứng bên giường bệnh là chúng tôi, ấy lại tỏ ra rất dũng cảm, giống như người có bệnh là chúng tôi, chứ phải ấy.

      Dũng cảm.

      “Nếu như ai cũng cứ sống mãi, thế giới này chắc trở nên đau đầu lắm.”

      Đây là câu cuối cùng của Tiểu Vũ khi ấy vẫn còn được, giống an ủi mà như giải thích, khoan dung giống ở độ tuổi của ấy. Mắc bệnh lại khiến ấy trở nên dũng cảm, tôi nghĩ ấy đúng.

      Có lẽ là chịu ảnh hưởng từ Tiểu Vũ, tôi cũng bắt đầu quen với việc dùng album nhạc của Tôn Yến Tư để ghi nhớ gặp gỡ giữa chúng tôi, và cả cuộc đời của Tiểu Vũ.

      Đúng như những gì ấy còn nhớ được, bọn họ gặp nhau vào ngày cuối cùng tháng Bảy năm 2004, gặp mặt lần cuối cùng, đến tháng Mười năm đó, Tiêu Khải Hiên xuất ngũ và chuẩn bị kết hôn, người đầu tiên cậu ấy gọi điện thông báo là Tiểu Vũ, và cậu ấy cũng là người bạn duy nhất mà Tiểu Vũ tiết lộ bệnh tình. Tiểu Vũ đến dự hôn lễ của cậu ấy, là vì cơ thể ấy lúc đó còn chịu được rủi ro bôn ba đường dài nữa, có điều Tiểu Vũ vẫn gặp cậu ấy.

      “Dù sao cũng là người bạn quan trọng nhất của tôi mà!’

      Tiểu Vũ , đó là lần hiếm hoi Tiểu Vũ rơi nước mắt kể từ khi tôi quen ấy.

      Tiêu Khải Hiên đến Đài Bắc thăm Tiểu Vũ, bọn họ đâu quá xa, hầu như chỉ toàn ở nhà với Tiểu Vũ, nóichuyện tâm , có lúc Tiểu Vũ mệt ngủ thiếp , cậu ấy cũng cứ thế yên lặng ngồi đó cùng .

      “Có thể là nhân lúc tôi ngủ khóc thầm cũng nên.”

      Tiểu Vũ cười , cười khoan dung, cũng cười nhớ nhung.

      Đó là lần gặp cuối cùng của bọn họ, bởi Tiêu Khải Hiên phải sang Trung Quốc làm việc, và cũng vì đây là cầu của Tiểu Vũ.

      “Cứ nhớ lấy hình dáng tôi bây giờ nhé! Bây giờ trông tôi cũng đến nỗi nào.”

      Còn Tiêu Khải Hiên gật đầu, gì, là vì khóc thành tiếng.

      “Còn nữa, điện thoại trả lại cho cậu, tránh ngày nào đó bị cậu phát ra tôi ngủ mãi rồi.”

      Hy vọng bọn họ hiểu nhầm rằng mình vẫn sống rất tốt, đây là chủ ý ngang ngược cuối cùng của Tiểu Vũ đối với Tiêu Khải Hiên, còn nữa:

      “Ôm tôi cái được ? Vì sau này có thể tôi chẳng còn sức để mà ôm nữa.”

      Đó là lần gặp cuối cùng của bọn họ, Tiêu Khải Hiên làm theo giao hẹn thăm Tiểu Vũ nữa, cũng theo giao hẹn gì với các bạn khác, nhưng thỉnh thoảng lại gửi video gia đình tự quay cho Tiểu Vũ. Chỉ cần là trong thời gian Tiêu Khải Hiên về Đài Loan, cậu ấy gặp gỡ bạn bè, còn quay phim, trong video có cậu ấy, còn có bạn bè của họ, mọi người hiểu tại sao lại vậy, bọn họ tưởng rằng Tiêu Khải Hiên từ sau khi lên chức bố đâm ra mê mẩn quay phim, vậy thôi. Đến cuối video, Tiêu Khải Hiên luôn trốn vào trong phòng quay lại những lời cậu ấy muốn với Tiểu Vũ, phầnlớn là những lời hỏi thăm, có lúc cậu ấy thuật lại cậu ấy dã giúp Tiểu Vũ bịa ra những trải nghiệm gì mỗi khi bạn bè hỏi thăm về Tiểu Vũ, nào là Tiểu Vũ có người rồi, nào là Tiểu Vũ bị thất tình, nào là Tiểu Vũ béo lắm, nào là Tiểu Vũ trở thành nhà thiết kế rổi... đại loại vậy.

      Tiêu Vũ thấy hành động này của cậu ấy rất đáng .

      Người bạn quan trọng nhất, Tiêu Khải Hiên của Tiểu Vũ. có tình , chỉ có tình cảm.

      Đến mùa hè năm sau, bệnh tình của Tiểu Vũ nặng thêm,nhược cơ toàn thân độ 2, bác sĩ chẩn đoán như vậy. Người nhà của ấy vì thế quyết định để Tiểu Vũ nằm viện, và đó chính là nơi tôi gặp Tiểu Vũ, tôi - người phải nằm viện điều trị rối loạn lưỡng cực. Lúc đầu tôi tưởng nhắn gầy gò này là tình nguyện viên, vì ấy thường xuyên giúp đỡ những bệnh nhân khác trong bệnh viện, chỉ cần là lúc ấy vẫn còn có thể lại được.

      “Trước đây tôi chỉ sống vì bản thân mình, học ngành thiết kế thời trang mà tôi thích, người con trai tôi muốn . Thế nhưng bây giờ sau khi nằm giường bệnh, tôi mới phát ra, hình như tôi chưa làm chuyện gì giúp ích cho thế giới này, cảm giác xấu hổ.”

      Tiểu Vũ hồi đó thường chạy đến bên cạnh giường bệnh của tôi để chuyện, rất chậm, về bệnh của ấy, về bạn bè của ấy, đặc biệt là Tào Chính Ngạn. Cũng quan tâm đến tảng lờ của tôi, ghẻ lạnh của tôi và có lúc là tiếng hét mất kiểm soát của tôi.

      Cho đến tận mùa thu phải, đại khái vậy, em của Tiểu Vũ đến bệnh viện đem cho ấy album mới nhất của Tôn Yến Tư, và “Ngày mưa” là bài hát đánh dấu mốc tôi biết chuyện với ấy, hoặc nên là, dấu mốc tôi bắt đầu chịu để mình chuyện. Nhờ bầu bạn của ấy, tôi dần dần thoát ra khỏi căn bệnh rối loạn lưỡng cực, chỉ là.... ừm.

      Sau đó là năm nay.

      Tháng Bảy năm nay, Tiểu Vũ ngủ giấc ngủ dài. Lặng im nhìn những giọt nước mắt của ấy rơi bài hát, trong đầu tôi nhanh chóng lướt qua những hình ảnh này, có dạo tôi thực rất muốn ra , thực cho rằng ấy có quyền được biết chân tướng việc, ấy dù sao cũng là người đàn ông mà Tiểu Vũ đến tận khi chết, thế nhưng...

      Thế nhưng nhìn những giọt nước mắt của ấy, tôi nhận ra mình thể mở miệng được, tôi nhẫn tâm, vì thế tôi mới nhận ra, tôi trước đây bao giờ nhẫn tâm, nhưng Tiểu Vũ thay đổi tôi, phải cơn đau bệnh tật của ấy, cũng phải ra quá sớm của ấy, mà làsự lương thiện, và khoan dung của ấy.

      “Thực ra..” Lắng giọng, tôi bắt mình đổi chủ đề, tôikhông biết liệu có thể thành công hay , bởi sau bảy ngày tiếp xúc vừa qua, tôi phát ra ấy còn thông minh hơn cả tôi tưởng tượng, “thực ra đây là ngày cuối cùng tôi đến đây”

      Thực ra tôi vốn chỉ định gặp ấy buổi chiều mà thôi, cái buổi chiếu đầu tiên ấy.

      “Hả?”

      “Cũng phải tìm việc gì đó để làm chứ, ngày nào cũng uống cà phê giết thời gian thế này, e rằng chẳng có gì tốt đẹp.”

      “Ha ha.”

      ấy cười lịch , tôi có thể thấy thực ra ấy phát việc tôi chuyển chủ đề, thực ra ấy vẫn chờ câu trả lời của tôi. Câu trả lời cho câu hỏi “Rồi sao? Tiểu Vũ thế nào?” Thế nhưng ấy vặn hỏi ép, ấy ga lăng, ấy thông minh. Hơn nữa kỳ quặc là, tôi có cảm giác rằng ẩy thực ra đoán ra rồi.

      "Có định trở lại quay phim ?”

      "Vẫn chưa có kế hoạch quay phim.”

      Tôi nhanh chóng, sau đó chúng tôi nhìn nhau cười. Đó là chủ đề buổi đầu chúng tôi gặp nhau, chẳng qua chỉ là bảy ngày trước, nhưng có cảm giác giống như cả đời rồi

      "Buồn cười ,” dập tắt điếu thuốc, tôi than thở: Thấy năm đó tôi kiếm rất nhiều tiền, đúng là còn dễ hơn cả ngủ, cái kiểu kiếm tiền ấy, thế nhưng tôi chẳng tiêu gì, có thời gian để tiêu, cũng cần thiết phải tiêu, bởi vì cái gì cũng có người tài trợ. có tin ? Bất cứ thứ gì cũng đều có tài trợ, tranh nhau tài trợ, bất cứ thứ gì.”

      “Chả có lý do gì mà tin cả!” ấy mỉm cười dịu dàng, “Bởi vì em là Lạc Hy mà!”

      “He he”

      Trước đây tôi là Lạc Hy, còn bây giờ, tôi chỉ là Lạc Hy thôi.

      “Tiền kiếm được trong những năm đó đúng là cứ để vậy, đến tận khi tôi suy sụp mới phát huy tác dụng, sau khi trả xong tiền viện phí, số tiền còn lại chắc dùng để mở quán cà phê,”

      “Cũng hay đấy.”

      Quán cà phê cổ cổ cũ cũ, tôi tưởng tượng, có mùi vị của năm tháng, tôi hy vọng như vậy.

      Nằm trong con ngõ , quán cà phê có biển hiệu, quán cà phê của tôi, nhìn bắt mắt giống như ngôi nhà bình thường tỏa ra mùi thơm hương cà phê vậy, có lẽ kiêm thêm bán rượu! Tôi dự định vậy. Cánh cửa ra vào làm bằng chất liệu gỗ nặng trịch, quấy bar to đùng, là tâm điểm sau khi đẩy cánh cửa đó ra, bởi vì nó chiếm hơn nửa gian của quán cà phê, trước quầy bar bày các loại hạt cà phê thu thập từ các nơi thế giới, tôi quá chú tâm sắp xếp chúng, tôi biết. Máy pha cà phê có hai chiếc, máy pha expresso và bình đun syphon, khách nào ghét dùng cái đầu tiên, khách nào ưng dùng cái sau. Bàn bày nhiều, nhiều nhắt là năm cái, tôi nghĩ vậy, cái to nhất là bốn người ngồi, cái nhất là hai người ngồi. cấm hút thuốc, đương nhiên là cấm hút thuốc, cấm hút thuốc cũng bày sách báo tạp chí, tôi ghét những tờ báo và tạp chí quá nặng mùi thực, tôi chịu hết nổi cuộc sống bùng nổ thông tin, hơn nữa tôi chán ngấy những loại báo tạp chí có vòng đời quá ngắn. nhạc là những bài hát cổ phương Tây, khách tốt nhất biết điều chút, đừng có ầm ĩ quá, vì tôi rãt khó chịu.

      “Cũng hay.” Nghe xong về quán cà phê trong kế hoạch của tôi, ấy nhắc lại câu đó lần nữa, lần này ấy ngồi thẳng người lên, hỏi rất vồn vã: “Muốn đặt tên là gì? Cái quán cà phê ấy?”

      đặt tên.” đặt tên, đương nhiên là đặt tên, tôi ghét những quán cà phê có tên, đặc biệt là cái kiểu chuỗi cửa hàng. “Tuy khách đến thích gọi nó là gì gọi.”

      “Chuẩn.” Nắm chặt sợi dây chuyền có khắc tên ấy vàcô ấy trong tay, ấy đề nghị: “Như thế này , cốc cà phê đầu tiên mỗi ngày bán cho , được ?”

      “Cho đến bao giờ?”

      “Cho đến khi làm lành với bản thân.”

      “Cũng hay đấy”

      “Đúng .”

      Nhìn vào lòng bàn tay nắm chặt của ấy, tôi : “Ngày mưa miễn phí.”

      “Tại sao?”

      “Vì ngày mưa mà còn phải ra ngoài uống cà phê, quá đơn rồi.”

      - Hết –

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :