1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng hậu tìm chết hàng ngày - Nữ vương không ở nhà

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banlamynam

      banlamynam Member

      Bài viết:
      53
      Được thích:
      49
      Cố lên editer ơi :yoyo45::yoyo45::yoyo45: , ngóng chờ đến ngày chàng *hành quyết * nàng :yoyo36::yoyo36::yoyo36: ( 1 sắc nữ cho biết :th_18::th_18::th_18::th_18: )
      heavydizzy thích bài này.

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 68

      Tiễn bước đám người, A Nghiên nhà bốn người mắt to trừng mắt .

      lâu sau, Cố Mặc mở miệng trước: "Tỷ, ngươi thực thể chuyện sao?"

      A Nghiên môi giật giật, khàn khàn : "Có thể."

      Nàng lâu rồi , chợt nhất thanh khàn khàn, cho nên cha mẹ A Nghiên nghe thấy có chút giật mình: "Này đến cùng sao lại thế?"

      A Nghiên cúi đầu nghĩ nghĩ, nhìn về phía đệ đệ mình: "thân phận phải bình thường, ta tại chỉ có thể ở lại bên người ."

      Cố Mặc nghe thấy lập tức nhíu mày: "Tỷ, đến cùng bối cảnh lớn đến đâu, chúng ta cùng lắm vào kinh cáo ngự trạng?"

      A Nghiên thở dài, lắc đầu : "Vô dụng."

      nương A Nghiên đau lòng khóc, lôi kéo tay A Nghiên: “A Nghiên, vậy làm thế nào cho phải, sao lại gặp phải việc thế này ?"

      A Nghiên biết thời gian của mình nhiều lắm, thấy bên ngoài cũng có người nghe lén, lập tức hạ giọng : "Nương, ngươi cũng đừng khóc, nay các ngươi phải muốn Hoắc Châu sao, đến đó, trời cao hoàng đế xa, tự nhiên tìm thấy các ngươi, đến lúc đó ta nơi này chẳng may có chuyện gì, cũng sợ phiền đến các ngươi."

      Cố Mặc lại càng nhíu mày: "Nhưng tỷ tỷ, ngươi cứ như vậy ở bên người —— "

      A Nghiên ngăn tiếp: "A Mặc ngươi yên tâm, ta nay ở lại bên người qua loa đại khái, yên tĩnh chờ thời cơ, chung quy ngày ta nghĩ cách thoát thân, khi thoát thân, đến lúc đó liền Hoắc Châu tìm các ngươi. Nhưng các ngươi phải nhớ, đường đến Hoắc Châu, nhất định thể lưu lại tung tích, tránh cho người nọ phái người theo."

      cha A Nghiên nghe thấy lời này, lo lắng : “A Nghiên, ngươi có thể thoát được sao?"

      A Nghiên lại an ủi cha : "Cha, có thể thoát được, chờ ta chạy thoát, tìm các ngươi cùng nhau hội hợp. Nay các ngươi trăm ngàn thể vì lo lắng cho ta, rồi chờ ở đây, đến lúc đó người nhà tất cả đều ở trong tay người khác, càng dễ trốn."

      đến đây, nàng nhớ tới Sài đại quản gia đáng giận. hồn tan, ràng là rời khỏi đây Yến kinh, ai ngờ trở lại.

      Còn biết đến cùng đánh cái chủ ý quỷ gì!

      Cố Mặc cúi đầu suy nghĩ nửa ngày, biết nhà mình bất quá cùng lắm đấu với tiểu dân, làm sau đấu lại người ta, nếu hành động theo cảm tình, cũng chỉ hại tính mạng cả nhà, lúc này chỉ có thể tạm thời nhẫn, đến Hoắc Châu, tránh làm phiền tỷ tỷ.

      Lập tức người nhà định ra rồi, nương A Nghiên lôi kéo tay A Nghiên, khó tránh khỏi hỏi nàng tình cảnh trong phủ quý nhân kia, A Nghiên có thể , thể đương nhiên cũng chỉ có thể bịa đặt phen. Nương A Nghiên sau này nghe thấy rơi lệ: “quý nhân kia xem ra đối với ngươi cũng vô cùng tốt, được ngươi cứ ở lại bên cạnh ..."

      A Nghiên nghe thấy lời ấy, sợ mẫu thân lo lắng, cũng thuận theo : "Ai biết tương lai như thế nào, nay chỉ có thể bước tính bước. Nếu có thể , ta tìm các ngươi, nếu thể, ta ở lại bên người cũng được."

      Vì A Nghiên nay ở chỗ Tiêu Đạc vẫn thể chuyện, nàng cũng sợ Tiêu Đạc phái người tới, vô tình nhìn thấy thành ra phiền toái, cũng dám nhiều lời, người nhà sớm tắt đèn ngủ.

      A Nghiên xa nhà, nay trở về, khỏi cảm thấy hết sức thân thiết, tuy rằng trong nhà được Tiêu Đạc cho người tu sửa, so với trước kia khác nhiều, nhưng đồ cũ như trước khác. Nàng nằm cạnh thân nương, nghe bà ngủ phát ra tiếng ngáy, trong lòng khỏi thân thiết lại ấm áp, trong mắt thậm chí có chút lên men.

      Nếu gặp phải Tiêu Đạc, nàng cứ như vậy ở thôn Ngưu Xuyên tử an phận cả đời, là tốt biết bao a!

      Ngay cả ở nhà dột cũ nát trong thôn, gặp cảnh khốn cùng chịu khổ, nàng cũng thích, ít nhất là trải qua hỉ nộ ái ố của người thường, ít nhất còn có thể sống sót.

      nghĩ tới đây, nàng nghe thấy bên ngoài cửa sổ có tiếng bước chân, lập tức giật mình, nhìn nhìn nương ngủ say bên cạnh, cẩn thận ngồi dậy, hé cửa sổ ra nhìn bên ngoài, thấy Cố Mặc thân áo mỏng đứng trước sân.

      Nàng vọi phủ thêm kiện áo bông cũ chạy ra: "A Mặc, sao lại ngủ được?"

      Cố Mặc dường như sớm đoán được nàng ra : "Tỷ, đến cùng sao lại thế này, thể với cha mẹ, ngươi hảo hảo cho ta nghe chút ."

      A Nghiên nghe xong, nhún vai: "Nên đều rồi."

      " đến cùng là loại người nào? Còn có lần trước trong đêm ngươi ra ngoài gặp ai?" Cố Mặc từng bước ép sát.

      "A?" Tình cảnh lần trước đều thấy? A Nghiên nháy nháy mắt, giả ngu.

      "Tỷ giấu giếm cha mẹ, nhưng lừa gạt được ta." Cố Mặc nhìn chằm chằm A Nghiên tha.

      A Nghiên có cách nào: "A Mặc, thân phận của , ta chỉ có thể , đời này sợ có vài người có thể kiềm chế được, chúng ta cẩn thận, sợ là liên lụy vào chuyện lớn bên trong."

      Cố Mặc nghe thấy đồng tử chợt co rút lại, đến gần chút, hạ giọng : " họ Tiêu?"

      A Nghiên gật đầu.

      Cố Mặc nhất thời khỏi ngây người, cúi đầu suy nghĩ nửa ngày, lại nhìn A Nghiên, trong mắt nổi lên lo lắng sâu: "Tỷ, ta , ta ở đây cùng ngươi, để cha mẹ ."

      A Nghiên nghe , giống nhau trách cứ nhìn đệ đệ: "Cha mẹ chỉ có đứa con là ngươi, nếu ta còn, còn có ngươi, để bọn họ , chúng ta chẳng may xảy ra chuyện, bọn họ còn có thể sống sao?"

      Cố Mặc gian nan run môi dưới: "Nhưng mà ngươi —— "

      Như đoán được sai, khả năng chuyện này liên lụy đến việc của hoàng gia, tỷ tỷ nếu liên lụy vào, chỉ sợ là bảo đảm còn mạng. Tính mạng dân bình thường, ở trong mắt bọn họ căn bản coi là gì.

      A Nghiên biết đệ đệ luyến tiếc mình, tiến lên giữ cánh tay đệ đệ: "Yên tâm , ngươi xem người này tuy rằng mãnh liệt phân phải trái, kỳ đối với ta tốt lắm —— "

      Chỉ cần nàng chạm vào vảy ngược của , ngoan ngoãn làm tiểu sủng vật bên người , nàng nghĩ luôn luôn đối tốt với mình rồi? Chuyện chết thảm rơi đầu mình.

      Nàng cười với đệ đệ: "Lại cha mẹ cũng sai, có lẽ ta thể , cứ ở lại bên người , tương lai thăng lên rất nhanh, ta theo cũng gà chó lên trời đấy."

      Dưới ánh trăng, khuôn mặt Cố Mặc thanh tú vẫn còn non nớt mang theo lo lắng, cứ như vậy sâu nhìn tỷ tỷ .

      Kỳ minh bạch, tỷ tỷ những lời này, chính là an ủi mình thôi. Nàng ra cũng muốn ở lại bên người kia.

      Nhưng thế sao, đối phương quyền lớn thế lớn, còn mình bả vai non nớt, căn bản có cách nào gánh vác trọng trách bảo hộ gia đình, bảo hộ tỷ tỷ.

      thiếu niên đơn bạc cao gầy nắm chặt tay, cắn mạnh răng, trong đêm gió lạnh thấu xương, nhàng gật gật đầu: "Ta dẫn cha mẹ mau rời khỏi nơi này, nếu có thể rời , đến lúc đó ta nghĩ biện pháp vào trong phủ, xem có thể truyền thư cho ngươi hay ."

      A Nghiên gật gật đầu: "Ân, chữ ngươi viết ta nhận được, nhớ ở thư dùng ký hiệu của chúng ta trước kia, nếu gửi thư, vạn vạn thể trực tiếp gửi cho ta, miễn cho người khác chú ý, có thể mượn cớ bên trong có người đầu bếp tên là Hà Tiểu Khởi, nhờ chuyển cho ta."

      Trước kia A Nghiên và Cố Mặc cùng nhau đọc sách, cũng viết qua vài chữ, Cố Mặc đương nhiên minh bạch lời nàng , lập tức thầm ghi nhớ tên Hà Tiểu Khởi, gật đầu.

      lần nữa trở lại phòng, A Nghiên càng có cách nào ngủ được. Kỳ đệ đệ nàng Cố Mặc mười hai tuổi, còn trúng tú tài, xem như có tiền đồ hiếm thấy trong thôn. Nay bởi vì việc này, chỉ có thể xa đến Hoắc Châu, còn biết tiền đồ tương lai như thế nào đây.

      Ngẫm lại cha mẹ, thân thể cha cũng tốt, này đường xa, cũng sợ chịu mệt nhọc sinh tật bệnh.

      Nhất thời ngơ ngác nhìn cửa sổ, ánh trăng chía qua song cửa, lại thong thả dời dần về phía tây, biết qua qua lâu, ánh trăng còn, bên ngoài gà kêu lên.

      gà trong thôn, nếu có con dẫn đầu, gà trống khác cũng đều gáy theo.

      Đây là trời sắp sáng.

      nương A Nghiên xoa xoa mắt, tỉnh, sờ soạng mặc xong quần áo phòng bếp nấu cơm cho A Nghiên, nhớ sáng sớm A Nghiên bị đón rồi, muốn nàng trước khi ăn chút gì.

      A Nghiên thấy vậy, trong mắt nóng lên, vội vàng kéo nương nàng : "Nương, ngươi nghỉ ngơi , ta làm cơm."

      nương A Nghiên nhìn nàng, thở dài: "Ngươi ngày xưa thích nhất ngủ lười, hôm nay lại chịu khó. Trong bếp có thịt tươi ướp và lạp xưởng, ngươi đều lấy ra chưng, coi như chúng ta mừng năm mới trước."

      A Nghiên cắn cắn môi, mạnh mẽ nở nụ cười, phủ thêm áo bông phòng bếp, chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm.

      Trong lòng khỏi nghĩ, tiếp theo có thể nấu cơm cho cha mẹ đệ đệ, còn biết năm nào tháng nào, thậm chí nàng biết về sau có thể gặp nhau hay .

      Nhất thời lại nhớ tới Cố đại phu cũng như vậy.

      Biết rằng mỗi lần trùng sinh đời đều có khác lúc trước, nhưng luôn có chỗ tương tự, nếu nàng đoán sai, ngự y họ Cố chính là phụ thân nàng kiếp trước.

      Dù sao cách đời, chính mình nhớ được hết thảy, cũng nhớ được, từng có bao nhiêu tình thân cha và con , tay cầm tay ân cần dạy bảo, bao nhiêu năm vướng bận nhớ thương, nay dù gặp lại vẫn biết. Nếu có thể đáp lại câu, cười tiếng, là duyên phận rất lớn.

      Nếu như nàng vẫn có kiếp sau rất lớn, đời này cha mẹ còn biết là tình huống gì, nay vẫn ở dưới gối, đương nhiên cũng phải tận hết phần hiếu tâm.

      Nghĩ như vậy, nàng làm cơm xong.

      Cơm canh nông dân kỳ rất đơn giản, bất quá là nồi cháo hạt bồng bồng, bên trong cho khoai tây, cũng chưng chút bánh hấp và bánh ngọt, còn có thịt khô, thịt muối nương nàng . Nhân dịp sắp mừng năm mới, trong phòng bếp sớm chuẩn bị các dạng trà bánh ngày tết cần dùng, nay tùy tay lấy ra, cũng thuận tiện.

      Lúc đó cha mẹ A Nghiên và Cố Mặc đều dậy, Cố Mặc sớm cầm sách, đến cạnh chuồng gà đọc, cha A Nghiên còn sửa lại cỏ khô phủ cổng chính, mừng năm mới, để cỏ khô phía trước trông khó coi.

      nương A Nghiên đến phòng bếp, xem có thể giúp đỡ gì, thấy A Nghiên lo liệu thỏa đáng.

      Trời sáng, A Nghiên lại tự coi mình là con mèo nên , nàng chỉ gật gật đầu với nương, cười chỉ vào trong nồi, chuyện.

      nương A Nghiên sửng sốt, suy nghĩ cẩn thận rồi thở dài.

      Đồ ăn được mang lên bàn, người nhà đều ngồi vào chỗ của mình.

      Tất cả trong lòng đều minh bạch, sau bữa cơm này sợ là từ đây phải chia cách lâu, lúc gặp lại biết là năm nào tháng nào, khỏi có chút sầu não.

      nương A Nghiên gắp khối thịt khô cố gắng cho vào bát A Nghiên: “A Nghiên, nhìn ngươi nay mặc dù cao hơn, so với trước kia càng gầy, ăn nhiều chút ."

      Như thế chỉ chốc lát sau, trong bát A Nghiên thịt xếp thành đống. Nàng nhìn nhìn cha mẹ, lại đem phần thịt khô này cho cha mẹ và Cố Mặc, ý bảo mình muốn ăn.

      Nàng ở bên ngoài muốn ăn cái gì cũng được. Kỳ Tiêu Đạc đối với nàng quá tốt, muốn cái gì cho cái đó, chỉ sợ có nửa điểm ủy khuất nàng.

      Chính biết, ở bên cạnh, là ủy khuất lớn nhất.

      Người nhà ăn, nghe thấy bên ngoài tiếng vó ngựa vang vang, lập tức cha mẹ A Nghiên cả kinh, hai mặt nhìn nhau.

      Đây là tới đón A Nghiên, sớm như vậy?

      Tiến vào cửa viện đầu tiên là tiểu Thập thất, thân áo bào rộng màu đỏ, lúc di chuyển giống như rặng mây đỏ bay, tiêu sái tuyệt diễm. Hơn nữa da như tuyết, con ngươi đen như ngọc, cả người long lánh trong suốt, dường như băng khắc ngọc mài, làm cho người ta kinh diễm thôi, cơ hồ tưởng người trong tranh.

      cha mẹ A Nghiên bất quá là nông dân bình thường, lúc trước thấy Tiêu Đạc kia lãnh liệt tuấn mỹ, tâm e ngại, lúc này thấy tiểu Thập thất, lại bị dọa đến biết như thế nào cho phải.

      Trong lòng khỏi thầm, này chẳng lẽ là Đồng Tử bên cạnh Quan bồ tát hạ phàm đến ?

      Còn nghi hoặc, a ngờ miệng ngọc diện kim đồng này lại ồn ào : "Cửu ca chỗ A Nghiên tỷ tỷ có đồ ăn ngon, ở nơi nào đấy, ta sắp chết đói!"

      cha mẹ A Nghiên nhất thời ngốc tại chỗ, hai mặt nhìn nhau, nguyên lai Đồng Tử hạ phàm này là người bình thường, mở miệng cũng thoát khỏi chữ ăn, quả nhiên là huynh đệ của vị Cửu gia kia!

      A Nghiên ngờ bọn họ tới nhanh như vậy, dựa vào song cửa sổ, cắn môi nhìn Tiêu Đạc theo phía sau Tiểu Thập thất, trong mắt rất có bất đắc dĩ.

      Nàng còn muốn thân cận cùng cha mẹ thêm lát, vội vàng chạy đến.

      Tiêu Đạc hôm nay thân cẩm bào màu hồ lam thêu hoa và mây, với đai ngọc màu trắng, tóc dài cũng giống ngày xưa tùy tiện buông xuống, ngược lại dùng đai ngọc buộc chặt lên rất quy củ. vốn mắt hẹp dài, mày kiếm vũng vàng, nay tóc dài buộc lên, lộ ra mặt mày thon dài tinh xảo, rất có cỗ cao quý ngạo nghễ, mị hoặc chúng sinh.

      Chẳng qua hôm nay biết tại sao, con ngươi đen sâu thẳm mơ hồ có thể thấy chút tia máu, bề ngoài có vài phần tiều tụy. Từ lúc vào viện, ánh mắt kia chỉ hướng về phía song cửa, nhìn chằm chằm vào A Nghiên, lúc này thấy A Nghiên dường như vui, bĩu môi lộ ra tiểu tính tình với mình, hơi nhấp môi dưới, giọng khàn khàn:

      "Cũng phải ta định đến từ sáng sớm, là Tiểu Thập thất ăn được đồ ăn khách sạn, nghe ngươi nầu đồ ăn mới la hét muốn đến."

      Lời này vừa ra, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt quá buồn cười, nỗ lực cắn cắn môi, cố gắng nhịn lại.

      ra là ngủ được, ôm chăn bông ngồi đêm, mới nghe thấy gà gáy sáng, lôi Tiểu Thập thất gia từ trong ổ chăn ấm, lại phân phó mình đặc biệt chuẩn bị áo choàng màu hồ lam, là A Nghiên trước kia khen mặc màu này đẹp mắt.

      Nay giả vờ tốt lắm, tới gặp A Nghiên và cha mẹ A Nghiên, ai ngờ lại lấy Tiểu Thập thất gia người ta làm ngụy trang.

      Tiểu Thập thất đâu, vừa nghe thế, suýt nữa bật dậy, vô tội nhìn Tiêu Đạc, thầm nghĩ phải là ngươi khách sạn có gì ăn, buộc ta tới nơi này sao, ta còn chưa gì, ngươi lại oán trách ta?

      Bất quá vừa muốn há mồm, chỉ thấy mặt Tiêu Đạc biểu cảm liếc mình cái, liếc mắt kia là tràn ngập uy hiếp và lăng liệt vô tận.

      A —— đáng sợ!

      Tiểu Thập thất nhất thời quyết định sửa miệng, cười hắc hắc với Cửu ca nhà mình, sau đó quay đầu với A Nghiên dựa vào song cửa: “A Nghiên tỷ tỷ, có cái gì ăn ngon cho ta nếm thử?"

      xong còn có chút khát vọng liếm liếm môi, như là đứa chờ ăn kẹo.

      A Nghiên đành phải ra, nhìn nhìn tiểu Thập thất, lại nhìn nhìn Tiêu Đạc, chỉ chỉ cửa phòng nhà mình, ý bảo bọn họ vào nhà , lại chỉ chỉ phòng bếp, tỏ vẻ mình phòng bếp lấy ít đồ ăn đến.

      Tiêu Đạc thấy nàng cũng náo tính tình gì, thoạt nhìn cũng nổi giận với mình, hơi yên tâm lại. Lập tức liếc mắt sâu nhìn bóng lưng nàng cái, dẫn theo tiểu Thập thất, theo Cố Mặc vào nhà.

      cha mẹ A Nghiên mời Tiêu Đạc vào, nhất thời cảm thấy hai tôn thần tiến vào trong nhà, chân cũng biết nên đứng nơi nào.

      Tiểu Thập thất lại từ mình quen thuộc trước, nhìn trái nhìn phải phen, tìm ghế dựa tốt nhất trong nhà ngồi xuống.

      Tiêu Đạc ngồi, banh mặt, nhìn chằm chằm cha A Nghiên.

      cha A Nghiên chỉ cảm thấy đôi con ngươi đen lạnh thấu xương như băng cứ như vậy nhìn chằm chằm mình, thậm chí dường như cảm thấy có cây đao đặt lên cổ, cả người được tự nhiên, cột sống lưng rét run.

      thực sợ hãi, biết vị Cửu gia này vì sao muốn nhìn mình như vậy, hay là tức giận?

      Nhất thời nương A Nghiên và Cố Mặc cũng phát Tiêu Đạc dị thường, khỏi hồ nghi cùng đứng lên.

      ... muốn làm cái gì?

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt bên cạnh thấy tình cảnh vậy, khẽ thở dài, ho , kiên trì đề nghị: "Gia, đêm qua ngươi qua có việc muốn đề đạt?"

      Tiêu Đạc gật gật đầu, lại nhìn cha A Nghiên cái, mới cứng rắn : "Ta chiếu cố tốt A Nghiên."

      Ân?

      trong lòng cha A Nghiên đánh cái dấu chấm hỏi.

      nương A Nghiên sửng sốt.

      Cố Mặc nhíu mày, nhìn kỹ Tiêu Đạc.

      Tiêu Đạc thấy tất cả hoài nghi mình như thế, khỏi trong lòng vui, bất quá nghĩ đây là cha mẹ, người nhà A Nghiên, nàng có để ý, nên chỉ có thể kiềm chế tính tình, tiếp tục giải thích: "Các ngươi yên tâm Hoắc Châu ."

      A...

      cha mẹ A Nghiên hai mặt nhìn nhau, nghe qua đúng là hứa hẹn?

      Cố Mặc nghe thấy lời này, nhìn Tiêu Đạc, con ngươi dẫn theo vài phần trầm tư.

      cha A Nghiên cứng đờ nửa ngày, rốt cục nơm nớp lo sợ tiến lên: "Đa tạ... đa tạ Cửu gia!"

      là thụ sủng nhược kinh a!

      Trời biết bọn họ là thôn dân ở thôn Ngưu Xuyên Tử, từ lúc biết vị gia tôn quý này vào thôn, toàn thôn bất luận kẻ nào cũng dám phát ra tiếng động nào, nơm nớp lo sợ cẩn thận, lúc ngủ cũng dám thở khò khè, ngay cả chó trong nhà cũng bị chặn miệng, miễn cho khiến vị gia này chú ý, chọc ra tai họa.

      nhân vật uy chấn thôn Ngưu Xuyên Tử như vậy, thế nhưng cho bọn lời cam đoan và hứa hẹn... ngữ khí kia, tư thế kia... dường như coi mình thành con rể nhà ông?

      cha mẹ A Nghiên đều cả kinh biết làm thế nào cho phải.

      tại thời điểm xấu hổ vạn phần này, A Nghiên bưng âu cháo vào nhà.

      Phòng bếp nhà nàng chỉ có ít đồ, cái khác đều là dự trữ mừng năm mới, nàng đau lòng cha mẹ, đương nhiên hi vọng bọn họ mừng năm mới ăn chút đồ tốt. Nay đám người đến như vậy, gây chú ý kéo vào ầm ầm, Tiêu Đạc và Tiểu Thập thất muốn ăn, Mạnh Hán, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt còn có Sài đại quản gia cũng thể bị đói a?

      Nàng nhất thời keo kiệt, nghĩ bọn họ xưa nay ăn sơn trân hải vị, cũng thiếu bữa tiệc này, nhà nàng có gì hay để chiêu đãi, cũng chỉ mang ra cháo hạt bồng bồng cùng ít thịt khô, bánh mật, cũng đủ để cho bọn họ ăn no rồi?

      Vì thế Tiêu Đạc, Tiểu Thập thất đợi được âu cháo, cháo được nấu nồng đậm đặc sệt, bên trong có ít màu đen, biết cái gì. Ngoài cháo, còn cắt ít thịt khô, cùng với bốn khối bánh mật —— đây là đồ ăn A Nghiên cho bọn .

      Mọi người bắt đầu ăn cháo, A Nghiên cho bọn họ mỗi người chén, Tiêu Đạc, Tiểu Thập thất, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cùng với Sài đại quản gia, Mạnh Hán, ai cũng thiếu. Chẳng qua chén cho Tiêu Đạc kia, nàng hơi run tay, múc nhiều cháo hơn chút.

      Tiêu Đạc bưng bát lên uống ngụm, uống xong, đôi mắt phiếm hồng sâu nhìn A Nghiên: "Là ngươi nấu? Quả nhiên hương vị vô cùng tốt."

      A Nghiên nhấp môi dưới, nở nụ cười với .

      Vốn tưởng rằng thường ngày sống an nhàn sung sướng, ăn được cháo hạt bồng bồng của nông dân, những thứ này đầy khắp núi đồi đều có, kỳ hơi chát, người nghèo mới hái ăn, bình thường nhà giàu có ăn cái này.

      Mọi người nghe thấy cháo này ăn ngon, cũng đều bưng lên ăn thử.

      Trong đó tốc độ nhanh nhất là tiểu Thập thất, tuổi còn , thân thể lớn, sức ăn đương nhiên lớn, cũng mau đói, buổi sáng này cơm cũng ăn tới thôn Ngưu Xuyên Tử, vất vả nhìn thấy đồ ăn, mắt xanh rồi, lại nghe Cửu ca nhà mình ăn ngon, lập tức trực tiếp mồm to uống ngụm.

      Ai biết cháo vừa vào miệng, mặt liền biến sắc.

      Cứng ngắc lát sau, rốt cục nhịn được, "Phốc" cái, đem tất cả cháo trong miệng phun ra.

      Phi phi phi, có thể ăn sao? Vừa đắng vừa chát ! Ngay cả lợn cũng ăn thứ này ?

      ngay lúc Tiểu Thập uống vào, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, Mạnh Hán, Sài đại quản gia cũng vừa đúng uống ngụm, ngụm xuống, mặt bọn họ tất cả đều trắng bệch.

      ngụm cháo trong miệng, dám phun, cũng nuốt nổi.

      Môi co rúm tại chỗ nửa ngày, lại vừa đúng nghe thấy Tiểu Thập thất phun tiếng điên cuồng, bọn họ suýt nữa cũng phun ra.

      Ai ngờ Tiêu Đạc lại lành lạnh liếc mắt quét Tiểu Thập thất cái, thản nhiên : " muốn ăn, cút ra."

      Lời này vừa ra, tất cả mặt từ trắng biến đỏ, hết sức kích động, cuối cùng cắn răng cái, vươn cổ, cố gắng nuốt chửng miếng cháo đắng chát chịu nổi kia xuống!

      Ai sợ ai đâu, phải chỉ là vừa đắng vừa chát thôi, coi như uống thuốc !

      Đắng quan trọng, đắc tội Cửu gia nhà mình mới là đại !

      Tiểu Thập thất phun ra ngụm cháo rồi, liền phát chính mình gặp rắc rối.

      dưới ánh mắt Tiêu Đạc lạnh thấu xương như băng, xấu hổ nhìn mắt A Nghiên, thấy thủy mâu A Nghiên lẳng lặng nhìn mình, có trách cứ, cũng có tức giận, cứ như vậy thản nhiên nhìn.

      càng thêm ngượng ngùng.

      tuy rằng nghịch ngợm tùy hứng, nhưng cũng biết làm khách nên có lễ phép và giáo dưỡng.

      nở nụ cười hắc hắc với A Nghiên, le lưỡi, ngượng ngùng : “A Nghiên tỷ tỷ, vừa rồi là cháo rất nóng, ta uống quá nhanh, mới phải nhổ ra."

      A Nghiên cũng để ý, cái dạng hoàng tử quen sống an nhàn sung sướng, uống đến loại cháo này, là phản ứng bình thường thôi. Vụng trộm lườm Tiêu Đạc cái, khỏi thầm nghĩ, a, phải người bình thường —— quái thai!

      Tiêu Đạc lại tinh chuẩn bắt giữ mắt A Nghiên liếc đến lúc này, bốn mắt nhìn nhau, A Nghiên cuống quít né tránh.

      Tiêu Đạc lại rũ mắt xuống, khỏi nở nụ cười.

      khóe môi gợi lên, đáy mắt ra chút sung sướng, tâm tình càng tốt, bưng bát lên, tiếp tục ăn cháo.

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, Mạnh Hán mọi người do dự, lại thấy gia bọn họ, chén cháo sắp thấy đáy.

      Nga... Xem ra bọn họ phải uống tiếp...

      Tiêu Đạc uống xong cháo rồi, lấy trong tay áo cái khăn Hán Dương trắng tao nhã lau môi, nhìn về phía Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, Mạnh Hán, thản nhiên : "cháo này vị cũng tệ, là A Nghiên sáng sớm thức dậy làm."

      Lời này vừa ra, tất cả nhất thời ngầm hiểu.

      Uống , phải uống, cho dù đắng chết cũng phải uống.

      Vì thế ba vị này, bưng cháo lên, vẻ mặt thống khổ liều mạng bỏ qua chút sung sướng cùng thưởng thức, kiên trì bắt đầu ăn cháo.

      Vừa uống, trong lòng vừa thầm kinh ngạc, đầu lưỡi Cửu thiếu gia nhà , đến cùng là thế nào a! ! cảm thấy cháo này ngon?

      Tiêu Đạc nhìn ba người uống cháo, ánh mắt lại liếc về phía tiểu Thập thất.

      Tiểu Thập thất tiếp thu được, ràng vẻ mặt có biểu cảm gì, lại hiển nhiên ý tứ hàm xúc mười phần vui, cố lấy dũng khí, nheo mắt hoa đào lại, bưng bát cháo lên, thấy chết sờn nhìn nửa ngày, cuối cùng, nhắm mắt lại, uống!

      Đời này... Cũng cần tin cái gì mà A Nghiên tỷ tỷ nấu đồ ăn ngon nhất nữa... Căn bản chính là gạt người...

      Đây là ý tưởng mỏng manh cuối cùng trước khi Tiêu Tiểu Thập thất bị đắng chết...

      PS: Tiểu Thập thất dễ cưng quá!!!!

      PS2: Mình quyết định làm tiếp truyện này, mọi người ủng hộ nhé. Dạo này thích ngược nam 3:)3:)3:)3:)3:)3:)3:)3:)
      https://cungquanghang.com/threads/t...-tu-thanh-du-update-c27-2-tuyen-editor.29537/
      Last edited: 13/5/17
      Tiểu Ly 1111, hienheo2406, 1620thuy54 others thích bài này.

    3. Yoororo

      Yoororo Active Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      198
      Truyện mới này là truyện ngược hả nàng?
      lonkon95heavydizzy thích bài này.

    4. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Ồ, nàng giờ thích ngược nam à, cho ta hỏi xíu xiu là vì ngược nam chánh chụy nữ chánh có bị ngược tâm cùng hay gì ko zậy. Chẳng là dạo này ta mò ebook vs cung mấy truyện ngược nam mà làm nữ ngược luôn cả tinh thần, xong giờ đọc truyện nào ngược nhiều quá, máu chóa nhiều quá là ta bị nản, bỏ giữa chừng ý. Xong lúc đó thấy mình chương nào cũng like và theo dõi ủng hộ rồi bỗng dưng mất tích ko biết có làm nản lòng editor luôn ko, hì hì. Vì thế mạo muội hỏi nàng @heavydizzy vài dòng trước khi lao vào cày. Kaka
      Trâuheavydizzy thích bài này.

    5. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Về mặt nịnh vợ a Cửu có thiên phú ra phết.
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :