1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thanh Sắc Cấm Dụ - Miêu Diệc Hữu Tú (c69 New~~)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. moimoi

      moimoi Member

      Bài viết:
      36
      Được thích:
      22
      @Ishtar. ta đọc đc vài chương đầu của truyen nội dung hay lắm mà nàg edit rất mượt :5: cám ơn nàngnàg có thể chỉnh lại pic chương 21,23,24 đc ko chắc bị hư hay xoá rồi nàg ahh ta ko đọc đc:yoyo44::yoyo44: mong nàng cứu vướt :yoyo25::yoyo25:
      vuthuhang thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      reup lại mấy chương pic hỏng rồi nha mọi người :063:
      zjncon, moimoivuthuhang thích bài này.

    3. zjncon

      zjncon Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      43
      Oa muốn khóc quá :062: sau bao lâu cũng đợi được đến ngày này. Cảm ơn đảng, cảm ơn nhà nước và đặc biệt cảm ơn các bạn editor ko bỏ quên mọi ng dưới hố :5:
      anh8877 thích bài này.

    4. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 66


      Khâu Lâm cong chân chạy xuống lầu hai, bảo nhân viên quán cà phê tránh mặt hết, sau đó thuận tay mang bình sứ ở góc phòng rời chỗ khác, phòng trường hợp bọn họ khống chế được cảm xúc mà lao vào đánh nhau!

      5 phút sau, Trử Tự Thần được nhân viên lễ tân dẫn vào, Lang Hi ngồi nghiêm chỉnh chờ từ lâu.

      Khâu Lâm tự mình bưng hai tách cà phê đến, đứng ở bên cạnh chịu , vẻ mặt chờ mong hỏi: "Còn cần cái gì ?"

      Lang Hi cũng thèm nhìn tới cậu ta, hai ngón tay cũng thèm động đậy, toàn thân tất cả đều là khí phách nghiêm nghị, Khâu Lâm đành phải quay đầu tránh ra.

      Trử Tự Thần nâng cổ tay nhìn đồng hồ, kiêu căng vô cùng : " ngại quá, gần đây công việc bận rộn, chỉ có thể giành ra 15 phút này, mạo muội quấy rầy... Lang tiên sinh hẳn có thể thông cảm cho tôi?"

      Lang Hi sắc mặt thay đổi, gật gật đầu : "Uhm, làm công cho người khác làm sao tự do bằng làm ông chủ!"

      Trử Tự Thần sắc mặt cứng đờ, lạnh lùng châm chọc : "Lang tiên sinh lời này ... Là khinh thường những người nghệ sỹ chúng tôi sao!"

      Lang Hi bưng tách cà phê lên, từ tốn : " có lỗi, tôi quan tâm tới , chưa tới để mắt khinh thường!"

      Lời này hàm ý chính là, ngươi căn bản còn được ta để vào mắt!

      Trử Tự Thần rũ mắt xuống, nghiên cứu tư liệu rất ràng, Lang Hi là người cực đoan lạnh lùng, cho dù trong trường hợp xã giao, cũng rất kiệm lời... Như thế nào hôm nay thoạt nhìn hoàn toàn phải như vậy, người ít mà từng lời ra đều khiến đối phương chết sống lại sao!

      Trử Tự Thần trầm ngâm lát, rất nhanh làm như có việc gì cười rộ lên: "Lại tôi cũng nên học theo Tả Tả kêu tiếng chú... Tiên sinh tới, tiên sinh lui khỏi rất khách khí, biết chú có ngại?"

      Lang Hi nhấp ngụm cà phê, thản nhiên : "Ngại!"

      Trử Tự Thần đắc ý chớp mi.

      Lang Hi nhanh chậm tiếp tục : "Tôi muốn cho cậu cơ hội lôi kéo làm thân!"

      Trử Tự Thần thể tin trừng mắt nhìn , thiếu chút nữa hộc máu, có người tự phụ như vậy sao! Ai muốn cùng ta gần gũi chứ!

      Trong đôi mắt đẹp của Trử Tự Thần tràn đầy lửa giận, còn mang theo khinh thường, cười trào phúng nhìn .

      Lang Hi bất vi sở động, nhìn đồng hồ đối diện tường, chậm rì rì nhắc nhở : "Cậu còn 12 phút 17 giây."

      Trử Tự Thần ngẩn người, thiếu chút nữa phản ứng lại được, tức giận rút văn kiện trong bao ra đưa tới trước mặt : "Quý công ty đầu tư vào ngành điện ảnh, tôi qua vòng tuyển diễn viên... Đây là hợp đồng, nếu Lang tiên sinh xem qua có vấn đề, chúng ta liền ký !"

      Lang Hi xem cũng chưa xem, buông cà phê lạnh lùng : "Loại tình này, cậu hẳn nên tìm người phụ trách đàm phán, mà phải vượt cấp tìm tôi, tôi có nhiều thời giờ như vậy để ý tới việc lông gà vỏ tỏi vặt vẵn này!"

      Lang Hi ngữ khí bình thản lạnh lùng, cũng có cảm xúc gì, lại làm cho Trử Tự Thần khỏi sinh ra tâm lý hèn mọn bị khinh bỉ.

      Tư thái của hề phòng bị... Trấn định thong dong, là tự tin bày mưu nghĩ kế!

      Loại khí chất thiết huyết này được mài từ trong gió tanh mưa máu, mặc dù câu , ánh mắt cũng có thể ngăn chặn , khí thế cường đại lấn át mọi thứ ai bằng, dù là có làm như thế nào cũng bắt chước được, học được .

      Trử Tự Thần trầm mặc vài giây, có cảm tình gì mở miệng: " vẫn là thấy tôi, phải sao... cho biết, loại tình này bình thường đều là người đại diện làm, tôi hy vọng Hàn Tả Tả qua lại với , cho nên mới đích thân tới đây!"

      Lang Hi lãnh đạm : "Tôi cùng ấy qua lại, phải bản hợp đồng này có thể ngăn cản!"

      Trử Tự Thần hừ lạnh: "Tôi biết, chuyện Tả Tả muốn làm, ai có thể ngăn cản! Nhưng là... Có thể khiến cho ấy với khó gặp được nhau, tôi vui vẻ làm!"

      Lang Hi lần đầu tiên cẩn thận đánh giá cậu ta, người đàn ông đối diện xác thực thập phần xinh đẹp, hai mắt cong cong có thần, ánh mắt sáng, đó là... người trưởng thành trong hoàn cảnh an nhàn đơn giản mới có được ánh mắt sạch đơn thuần như vậy.

      Lang Hi đột nhiên hiểu được, vì sao Hàn Tả Tả lại dùng hết sức lực giúp cậu ta như thế.

      Người này chấp nhất quật cường, thiên chân, đối với tương lai đầy cõi lòng khát khao... người cậu ta, có đặc biệt mà bọn họ có!

      Lang Hi thở dài, cầm lấy văn kiện nhanh chóng xem xong, vừa ký tên vừa bình tĩnh mở miệng: "Tôi và Tả Tả tất nhiên muốn cùng chỗ, tôi buông tay, cũng tuyệt cho phép ấy buông tay."

      Trử Tự Thần cười lạnh : " cho phép cho phép? cho là là ai? Tả Tả độc lập mạnh mẽ như vậy, ấy tùy ý để cho người khác an bài cuộc sống của mình!"

      Lang Hi khép lại văn kiện giao cho cậu ta, thuận miệng hỏi lại: "Cậu làm sao mà biết chuyện này phải là an bài mà ấy muốn?"

      Trử Tự Thần sửng sốt, lập tức phục phản bác : " có khả năng! quan hệ của hai người... ấy khiến cho mẹ mình khó xử! dựa vào cái gì cho rằng ấy vứt bỏ mọi thứ? nhiều năm như vậy, cho là mọi chuyện còn giống như trước đây? Mọi người rồi thay đổi, tại hiểu ấy sao, có biết cái ấy muốn là gì sao? buồn cười! thời đại nào rồi mà còn có người như phân phải trái..."

      Trử Tự Thần liếc mắt xem thường, xuy tiếng, ràng đối với lời của cho là đúng.

      Lang Hi giật mình, che giấu cảm xúc hỏi lại: "Vậy cậu có thể hiểu ấy?"

      Trử Tự Thần cầm văn kiện đứng dậy, lạnh lùng cười : "Tối thiểu tôi biết ấy vì phòng làm việc mà bỏ ra tâm huyết rất lớn... Nếu là tôi, tuyệt đối ở phía sau tăng thêm phiền toái ấy!"

      Trử Tự Thần quay đầu rời , mới bước hai bước đột nhiên dừng lại, con ngươi chuyển động xoay người lại, chỉ vào bồn hoa bệ cửa sổ hỏi: "Bồn True Love này mua ở đâu?"

      đợi Lang Hi trả lời, Trử Tự Thần giống như lơ đãng thấp giọng than thở: " biết Tả Tả thích nhất là hoa phong lữ..."

      Lang Hi ánh mắt khẽ nhúc nhích, thản nhiên : "Tôi !"

      Trử Tự Thần lập tức nhếch miệng cười như hiểu, khinh thường hừ lạnh tiếng, bước nhanh rời .

      Lang Hi biết, nơi này đều do chuyên gia quét tước bố trí, thậm chí bồn hoa này, nếu phải Trử Tự Thần , cũng biết nó gọi là True Love.

      True Love sao... tại, cho dù biết, chỉ sợ cũng cho !

      Khâu Lâm lén lút ngó vào, kinh ngạc phát trong phòng yên tĩnh, cư nhiên có dấu vết đánh nhau!

      Chẳng lẽ tình địch quá yếu ớt, lão đại khinh thường động thủ bắt nạt tiểu hài tử?

      "Lại đây!"

      Khâu Lâm cả kinh, chống lại ánh mắt lãnh đạm của Lang Hi, lập tức vuốt cái mũi cười cười, chạy chậm đến trước mặt .

      "Lão đại, có cái gì phân phó?"

      Lang Hi chỉ chỉ bậu cửa sổ hoa, lạnh giọng phân phó : " mua 999 đóa phong lữ, gói đẹp vào, ngày mai buổi tối tôi muốn dùng!"

      Khâu Lâm líu lưỡi: "Mua nhiều như vậy làm gì, mấy thứ này cũng ..."

      "Bảo cậu cậu phải !" Lang Hi kiên nhẫn đánh gãy lời cậu ta, lạnh giọng uy hiếp, "Cậu rảnh rỗi?"

      Khâu Lâm lập tức nghiêm mặt : "Lão đại yên tâm, em nhất định làm tốt, 999 đóa, cam đoan mỗi đóa đều kiều diễm ướt át!"

      Ngày hôm sau là ngày phòng làm việc của Hàn Tả Tả chính thức khai trương.

      Từ khi vào nghề đến nay, Hàn Tả Tả làm việc với rất nhiều nghệ sĩ, tuy rằng chỉ có Tang Đồng và Trử Tự Thần là làm việc cùng trong thời gian dài nhất, những nghệ sĩ khác từng quản lý, có ít người cũng rất nổi tiếng.

      Cho nên phòng làm việc khai trương, đương nhiên có rất nhiều nghệ sĩ đến ủng hộ, thậm chí rất nhiều đồng nghiệp bận tới được, cũng đều gọi điện chúc mừng.

      Ban ngày là nghi thức cắt băng, đến buổi tối, Hàn Tả Tả chủ trì tiệc rượu chúc mừng, cảm tạ bạn bè tới, cũng cho nhân viên của mình có thời gian nghỉ ngơi.

      Hàn Tả Tả lên sân khấu đọc diễn văn, đơn giản đọc xong liền lớn tiếng tuyên bố mở màn, người đến đều là bạn bè thân thiết, lập tức cảm thấy vui vẻ, hưng trí cười đùa trò chuyện.

      Hàn Tả Tả uống ít rượu, vẻ mặt đỏ bừng, mất rất nhiều thời gian mới thoát ra được khỏi đám người vây quanh trốn ra ngoài hít thở khí.

      Trử Tự Thần lo lắng, lấy ly nước ấm đưa cho , vừa tìm được người, liền nhìn thấy Lang Hi ôm bó hoa lớn đứng ở trước mặt .

      Trử Tự Thần lập tức vui vẻ, vội tiến về phía trước, cùng bọn họ chen chúc ở hành lang bên ngoài sân khấu.

      Lang Hi nghiêm mặt, sắc mặt cực kỳ mất tự nhiên, khụ tiếng, dùng ngữ điệu vô cùng tự nhiên : "Tặng em, chúc mừng em!"

      Hàn Tả Tả trừng lớn mắt, vừa thấy nhét hoa vào trong long mình, lập tức tránh kịp lui ra phía sau, bịt mũi ngừng hắt xì.

      Lang Hi nhíu nhíu mày, về phía : "Làm sao vậy?"

      Hàn Tả Tả bên thống khổ hắt xì ngừng, bên vươn tay chắn ở trước mặt : "Đừng, đừng tới gần... Hắt xì! Lấy ... A, hắt xì —— đem hoa lấy ..."

      Hàn Tả Tả nước mắt giàn giụa, ánh mắt nhanh chóng đỏ lên, ôm mũi tránh ở góc xa nhất, tức giận mắng: " phải đến chúc mừng mà! ràng là cố ý tới đây trêu tức em! A, hắt xì —— tặng hoa gì tặng cố tình ôm tới bó phong lữ lớn như vậy, khốn khiếp, em bị dị ứng a, nhanh tránh xa ra! Hắt xì..."

      Lang Hi nhìn nhìn hoa trong lòng, lại liếc mắt nhìn tên nào đó cách đó xa vui sướng khi người khác gặp họa, nháy mắt trầm mặt xuống.

      Trử Tự Thần đắc ý dào dạt nhếch miệng, mang bộ dáng thắng lợi cao ngạo.

      Lang Hi thản nhiên dời tầm mắt, nhanh đến ban công, chút do dự quăng bó hoa .

      Trử Tự Thần lấy khăn tay ra đưa cho Hàn Tả Tả, sau đó ôn nhu khuyên uống nước ấm, khinh thường liếc : " tố chất, thân người mặt cẩu, còn vứt rác bừa bãi!"

      Hàn Tả Tả lau nước mũi, nghe vậy trong mắt hung quang chợt lóe, tay run lên, hắt chén nước vào giữa hai chânTrử Tự Thần.

      Trử Tự Thần nhất thời nhảy dựng lên: "Ngao —— Tả Tả chị làm gì vậy, may mà nóng, bằng tôi..."

      Hàn Tả Tả tùy tay đem ly ra ngoài ban công, thản nhiên : "A, ngại quá, tay có sức lực!"

      Trử Tự Thần bất đắc dĩ cực kỳ, vị trí kia cũng tiện lau ở trước mặt người khác, bộ dạng này bị người khác thấy còn tưởng rằng tè ra quần...

      Lang Hi sắc mặt trầm quả thực có thể nặn ra nước, cũng thèm nhìn tới Trử Tự Thần, cúi mắt trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Thực xin lỗi, biết em dị ứng hoa..."

      Hàn Tả Tả nghe vậy, kinh ngạc nhìn , sau lúc lâu mới nghẹn khuất hỏi: " biết phong lữ thuộc chi tú cầu sao? Rất nhiều người đều dị ứng với nó, mang bó hoa lớn như vậy tặng người, may mắn có thai phụ ở đây, bằng làm tốt gây tai nạn chết người..."

      Lang Hi sắc mặt lạnh như băng đến cực điểm, mặt đanh lại như sắp bộc phát, đông lạnh khiến Trử Tự Thần trong lòng sợ hãi.

      Ánh mắt sắc bén thẳng tắp bắn về phía cậu ta, Lang Hi mím môi có gì giải thích, hồi lâu mới trầm giọng : " ván này, cậu thắng!"

      xong lập tức xoay người, bóng dáng cao lớn dưới đèn đuốc sáng trưng hành lang nhanh chóng biến mất, nhìn qua làm cho người ta tự dưng cảm thấy độc đơn.

      Dưới lầu truyền đến tiếng phanh chói tai, Lang Hi lái xe điên cuồng tiến tới rồi lại lùi, thẳng đến khi nghiền nát đóa phong lữ kiều diễm ướt át kia, mới bình tĩnh đạp ga rời .

      Hàn Tả Tả nhàng thở dài, tựa vào ban công thấp giọng hỏi: "Tự Thần, cậu vui rồi chứ?"

      Trử Tự Thần ngây ngẩn cả người, mất tự nhiên cười : "Như thế nào hỏi như vậy?"

      Hàn Tả Tả lắc lắc đầu: "Cậu làm gì? Chị tuy rằng uống ít rượu, nhưng vẫn chưa say!"

      Trử Tự Thần biểu tình biến đổi, tự trấn định lại, vô tội hỏi: "Em làm sao chứ?"

      Hàn Tả Tả mở mắt ra, bình tĩnh nhìn cậu ta, đôi mắt mèo kia giống như mang theo ánh sáng hiểu tất cả, thế nhưng so với bóng đêm còn muốn trong trẻo nhưng lạnh lùng vài phần.

      "Lang Hi là dạng người gì, tôi rất , ấy tuyệt đối nghĩ ra việc tặng hoa phong lữ hay hành động lãng mạn gì đó, bởi vì ấy biết, tôi cũng phải người theo chủ nghĩa lãng mạn."

      Trử Tự Thần đột nhiên giận tái mặt: "Vậy chị liền hoài nghi là tôi lừa gạt ta? Sao chị nghĩ tới ta sử dụng chiêu khổ nhục kế giá họa cho tôi?"

      Trử Tự Thần càng càng phẫn nộ, như con thú bị thương gầm : "Tôi rốt cuộc có điểm nào bằng ta? Vì sao chị tin tưởng ta như vậy! Chị , tôi rốt cuộc thua chỗ nào!"

      Hàn Tả Tả cười khẽ, nụ cười mang theo ôn nhu ngọt ngào mà cậu ta chưa bao giờ gặp qua, chậm rãi : "Tự Thần, mặc kệ Lang Hi thâm trầm thế nào, ấy tuyệt đối biết dùng phương thức này cạnh tranh... phải là vì ấy quang minh lỗi lạc, mà là vì ấy luyến tiếc, cho dù làm tôi hắt xì vài cái, ấy cũng nhẫn tâm! Chỉ điểm này... Cậu liền bại bởi ấy."

      Lòng Trử Tự Thần, nháy mắt lạnh xuống.

      " ấy cậu thắng ván này, kỳ cũng chính xác..." Hàn Tả Tả nhìn cậu ta cái, hơi hơi thở dài , " ấy bởi cậu, là vì tình cảm của ấy thuần túy đến cực điểm, ấy thể tưởng được có người nhân hội như vậy hề cố kỵ tính kế người ấy ... Nếu phải do cậu tính kế, tôi còn lo sợ đâu, được thoải mái, là cậu làm cho tôi hiểu được, có đôi khi , cũng có nghĩa là đủ sâu..."

      Lời Hàn Tả Tả mềm cực kỳ, lại giống như cái tát tàn nhẫn, từng chữ từng chữ vỗ mạnh vào mặt cậu ta!

      Trử Tự Thần sắc mặt mảnh thất bại, thảm đạm cười cười: "Chị rất đúng, kỳ là tôi thua..."

      Cậu ta ngay từ đầu thua rồi!

      Thua bởi thời gian, thua bởi tình cảm thâm tình thuần túy của Lang Hi...

      Mà nay, cậu ta ngay cả chút thể diện cuối cùng đều thua còn mảnh!

      Khó trách, khó trách... Khó trách Hàn Tả Tả mấy năm qua đều thủy chung nhớ mãi quên, khó trách người bình tĩnh tự chủ như cũng ở đêm khuya say rượu khóc lớn...

      Hai người kia giống nhau là thế, kiên định, chấp nhất, chỗ nào cố kỵ, cường thế kiêu ngạo...

      Cậu ta sớm nên phát , Hàn Tả Tả ngày nhớ đêm mong, mặc kệ là phong cách hành , hay thói quen , đều mang theo bóng dáng của Lang Hi!

      Trong lòng Trử Tự Thần còn có chút phục, giãy dụa thấp giọng hỏi: "Nếu... ta trở về sao? Chị vẫn chờ ta sao, chị có thể hay ... chấp nhận tôi?"

      Trong mắt Hàn Tả Tả là nồng đậm thương cảm áy náy, còn mang theo tia thương hại, thương hại cậu ta, cũng là thương hại chính mình...

      " , nếu ấy trở lại, tôi tìm ấy!" Hàn Tả Tả tàn nhẫn trả lời, hề cho cậu ta chút hy vọng, vỗ vỗ vai cậu ta, xem cậu ta như em trai, nhưng vẫn làm cậu ta tổn thương.

      "Cậu là người vào lúc tôi tuyệt vọng, khiến tôi vui vẻ. Nhưng thực xin lỗi, tôi thể cậu... Tự Thần, cậu thể hiểu được, tôi từng có bao nhiêu hy vọng bản thân có thể cậu, nhưng tôi dù dùng hết toàn lực, cũng thể quên được người kia, làm được việc cậu."

      biết , nhân sinh ngắn ngủi, rất nhiều chuyện thể chờ đợi, làm được việc từ bỏ, thà rằng liều chết giữ lấy, cũng tuyệt đối tìm người thay thế!

      Huống chi... đời này chỉ có Lang Hi, làm sao người khác có thể thay thế được!

      Hàn Tả Tả lạnh lùng, Lang Hi đạm mạc, hai người bề ngoài đều lãnh đạm đến cực điểm, trong khung lại cùng chứa nhiệt tình như lửa, làm cho bọn họ thể chịu đựng được bị động chờ đợi, khẩn cấp nắm trong tay quyền chủ động, cường thế đến bá đạo, dùng hết mọi thứ cũng muốn đạt được thứ mà mình coi trọng.

      "Tôi có phải nên cám ơn thẳng thắn thành khẩn của chị hay ..." Trử Tự Thần cười đến so với khóc còn khó coi hơn, đôi mắt vẫn luôn sáng ngời có thần, rạng rỡ linh động, giờ phút này ảm đạm giống như màn đêm phía sau lưng.

      Nhưng Hàn Tả Tả chỉ có thể áy náy câu "Thực xin lỗi"

      Trử Tự Thần lắc lắc đầu: "Câu chị nên nhất chính là ‘Xin lỗi', chị chưa từng có lỗi với tôi... Chị bất quá là thương tôi, chị chưa từng cho tôi tia hy vọng nào, vẫn đều là tôi tự mình đa tình mà thôi, liên quan tới chị..."

      Trử Tự Thần như vậy, tuy rằng là lời , nhưng lại làm cho Hàn Tả Tả càng thêm khó chịu, tình nguyện cậu ấy giống như bình thường tức giận gây , nghiêm mặt rống to la mắng, cũng muốn nhìn thấy cậu ấy bình tĩnh như tại, trong ánh mắt tất cả đều là nồng đậm bi thương.

      Trử Tự Thần sâu ngóng nhìn , hồi lâu mới rũ mắt xuống, cúi đầu thỉnh cầu: "Chị có thể hay ... vẫn giống như trước kia, tiếp tục coi tôi là em trai?"

      Hàn Tả Tả mỉm cười: "Chỉ cần cậu chê tôi phiền, tôi vui có người em trai như vậy!"

      Trử Tự Thần lại biết nên cái gì, nhìn thoáng qua , ra vẻ thoải mái mà : "Tôi hy vọng chị vui vẻ, nhưng tôi cũng vui khi nhanh như vậy khiến cho người kia đạt được mong ước... Hơn nữa đừng nghĩ tôi kêu ta là rể!"

      Trử Tự Thần tư thái thong dong xong rồi xoay người, cậu ta thể tiếp tục duy trì vẻ lạnh nhạt như có chuyện gì mặt nữa, sợ chậm thêm giây nhịn được mà rơi lệ, cước bộ hỗn độn vội vàng chạy .

      Hàn Tả Tả mình đứng hành lang lâu, thẳng đến khi gió đêm thổi tan mùi rượu người, mới phiền muộn thở ra hơi dài.

      Hai người kia, thiếu chút nữa làm nhiễu loạn tiệc rượu của !

      Làm sao bây giờ, đột nhiên muốn thành toàn cho cầu cuối cùng của Tự Thần, cho Lang Hi nhanh như vậy đạt được mong ước.
      SiAm, Xu trần, Hale20510 others thích bài này.

    5. agaisuchi

      agaisuchi New Member

      Bài viết:
      25
      Được thích:
      14
      Truyện hay ghê

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :