1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mỹ Thực Mua Đứt Mỹ Nam - Thời Nhĩ (Full 50C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      ☆, Chương 049
      Editor + Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày

      Lục Phồn bước vào phòng quay phim, nhân viên công tác vội vàng chào hỏi lượt, cũng mỉm cười đáp lại: “Cực khổ cho mọi người rồi.”

      Ánh mắt băn khoăn của đảo khắp phòng lượt, thấy người kia, tự dừng lại thấy hơi kì lạ, sao vẫn chưa đến nhỉ? phải mười phút trước gọi sắp tới rồi sao?

      Tổng đạo diễn ở phía sau khu quan sát ăn cơm hộp, giơ tay vẫy vẫy , Lục Phồn tới: “Đạo diễn Lý, khách mời còn chưa tới sao?”

      Đạo diễn Lý kinh ngạc, “Sao lại hỏi tôi, phải đó là bạn trai của à?” Lục Phồn: “…”

      cười khổ cái: “Đạo diễn Lý, ông đừng đùa tôi mà.”

      Gần đây, những người ở đài truyền hình khi chuyện với chưa bao giờ gọi thẳng tên của Giản Ngộ Châu, người nào cũng gọi là “bạn trai của Lục Phồn.”

      Mấy lần Lục Phồn nghe thấy đều dở khóc dở cười.

      Giản Ngộ Châu còn chưa tới, Lục Phồn đành phải mang ghế băng ra ngồi bên cạnh đạo diễn Lý, nghe ông về những chuyện cần chú ý khi quay trực tiếp. Đây là lần phát song trực tiếp đầu tiên của Lục Phồn, cũng là chương trình đầu tiên Giản Ngộ Châu nhận quay sau khi bị gãy chân.

      Sau khi thông báo chương trình, cộng đồng mạng gọi đây là cặp đôi thường xuyên phát kẹo nhất năm nay, chỉ hay bắt gặp hai người chụp chung weibo của Giản Ngộ Châu, đến bây giờ còn cùng quay trong chương trình nữa.

      Lại qua hai mươi phút nữa, Lục Phồn liên tục xem đồng hồ, cảm thấy kì lạ quá, Giản Ngộ Châu phải là người đúng giờ mà.

      lúc ấy em thư kí trường quay chạy tới đậy vội : “Giản Ngộ Châu tới hậu trường rồi, mọi người mau chuẩn bị.” Đạo diễn Lý nhìn Lục Phồn có vẻ bồn chồn yên, thế là phất tay : “ , , đừng ngồi đây nghe ông già này càm ràm nữa, nhớ đến trước rưỡi để quay đấy.”

      Lục Phồn cười cười: “Tôi biết rồi, cảm ơn đạo diễn Lý.” Lục Phồn tới phòng nghỉ của Giản Ngộ Châu, ngồi ghế, chuyên gia trang điểm trang điểm cho .

      “Sao đến muộn vậy?”

      Lục Phồn ngồi xuống ghế bên canh, Giản Ngộ Châu vừa nghe tiếng mở mắt ra ngay: “ đường gặp người giả bị tai nạn, kéo kéo chân cho ”.

      Lục Phồn “…”

      “Tiểu Trương thương tình cho , nên nhất định phải đưa tìm con .”

      Lục Phồn “…”

      Sao nghe quen tai quá vậy?

      “Sau đó sao?”

      có sau đó, gọi 110 nhân tiện vất Tiểu Trương thông cảm sâu sắc ở đó luôn, để cậu ta tự chạy đến đây.”

      Lục Phồn nhịn được, bật cười: “Người kia thấy là đại minh tinh, chắc lại muốn kiếm ít bạc chứ gì?”

      Giản Ngộ Châu khẽ hừ vài tiếng: “Nhìn giống thằng ngốc lắm à?” Lục Phồn nghĩ thầm, chừng người kia có thể nhìn thấu bề ngoài để thấy được bản chất bên trong đấy.

      Chỗ ngồi trong trường quay chật kín đầy người, bởi vì bán vé ra ngoài, nên phần lớn ở đây đều là người nhà của nhân viên.

      Chương trình trực tiếp bắt đầu đúng giờ, khán giả chờ chương trình trực tiếp ở mạng từ lâu, vùa xem trực tiếp, vừa kích động phát weibo, đảo mắt, đề tài #vợ chồng Giản Phồn nắm tay nhau ngược cẩu(*)# có mười triệu lượt thảo luận, blogger nổi danh hài hước lại tung ra bức ảnh khiến cho đề tài này càng ít lượt xem

      (*) Ngược cẩu: ngược dân FA.

      [Lão Vương ở sát vách tên Tám Tám]: Có quan hệ mới được đến trường quay xem phim trực tiếp, mỗ tôi đây tiện tay chụp bức hình ảnh đế nào đó trị giá hơn trăm triệu vừa mới vào tiết mục, khí ân ái này khiến tôi vô cùng thỏa mãn, phải kìm nén kiêu ngạo đó lại, hai tấm hình này vô tình chụp được, ở giữa sân khấu trong lúc nghỉ ngơi Giản Ngộ Châu và Lục Phồn bước xuống hậu đài, đứng trong bóng tối, Giản Ngộ Châu há miệng ngậm lấy sợi cá mực trong tay Lục Phồn.

      Cộng đồng mạng vừa nhìn thấy hành động ấu trĩ ngàn năm khó gặp cửa Giản Ngộ Châu, ai cũng nhao nhao bày tỏ được nhìn kẻo mù mắt luôn đây.

      #đây phải là Vũ Trực mà tôi biết#


      #Từ bao giờ Vũ Trực học được cách trêu ghẹo thế này vậy#


      Hơn nửa tiếng sau khi chương trình trực tiếp kết thúc, đề tài này có hơn trăm triệu mà Lục Phồn tăng thêm mấy vạn fans hâm mộ. Khán giả lục tục rời khỏi trường quay, Lục Phồn về phía hậu trường, vừa đúng lúc gặp Giản Ngộ Châu bị Trần Tiêu kéo ra khỏi phòng nghỉ, chạm mặt nhau, Lục Phồn dừng bước: “Phải tới chỗ khác làm việc tiếp sao?”

      Trần Tiêu cười hì hì: “Thông cảm nhé, tại công việc nhiều quá, tôi tranh thủ đưa ta về nhà trước bảy giờ tối.”

      Lục Phồn cười : “công việc quan trọng mà, mau .” Giản Ngộ Châu đẩy Trần Tiêu cái, Trần Tiêu tự động ra chỗ khác, dang hai tay ôm lấy Lục Phồn, khẽ : “Biểu tốt lắm, nhất định khán giả nhận ra điều đó.”

      Lục Phồn sững sờ, sau đó mới phản ứng lại được, mấy ngày vừa rồi sau khi công khai chuyện đương, ít người mạng bàn tán việc được đảm nhận tiết mục này là dựa nào Giản Ngộ Châu. cười cười, vỗ vỗ lưng : “Được rồi, được rồi, em biết rồi nhanh làm việc , trước khi về nhà nhớ gọi điện cho em.”

      Giản Ngộ Châu ừ tiếng, nghiêng cái đầu khẽ hôn lên má cái: “Đừng vất vả quá.”

      Trần Tiêu thầm siết chặt tay, mẹ kiếp công việc này làm tiếp được rồi, hoặc là từ chức hoặc là xem mặt!

      Bởi vì có hai người nào đó ngang nhiên ân ái ngay ở giữa trường quay, chọc giận tổ chức mang tên “cẩu độc thân vạn tuế”. Cho nên tổ chức đó ngay lập tức nhắm vào hoạt động đặc thù của Giản Vũ Trực, bọn họ lần mò weibo của Lục Phồn, phát ra có blogger nam, tên [Chuyển Chuyên thân thiện]. Người này cố thủ ở weibo của Lục Phồn từ hơn năm rưỡi trước, mỗi bài viết của Lục Phồn ta đều bình luận rất văn chương lai láng, ngôn từ kịch liệt có ý bôi đen, thế nhưng càng bị bôi đen cộng đồng lại càng thêm tin tưởng đó là thương sâu sắc.

      Nhưng có đen đến thế nào vẫn giành được chú ý của Lục Phồn, sau này người nọ sinh ra tuyệt vọng, tâm lý có phần hơi vặn vẹo!

      Đặc biệt là sau khi Lục Phồn công khai với Giản Ngộ Châu, người đàn ông đó cũng mất tích cách vô cùng bí , não bộ con người có thể chứa đựng cả vũ trụ bao la, cộng đồng mạng ngay lập tức vẽ ra bộ phim tình tay ba kinh thiên động địa, bởi vì mong được nên trở nên vặn vẹo, sau đó đành phải tác thành cho nữ chính và nam chính mà yên lặng rút lui, lặng lẽ trở thành thần bảo vệ, đúng là chọc người ta quá đáng mà!

      “Nam chính là để nữ chính , nam thứ là để độc giả ”. Đây là quy tắc bất thành văn được khái quát nhiều năm qua, tâm can của cộng đồng mạng bị lay chuyển lập tức lao sang chĩa mũi nhọn về phía Giản vũ Trực, người vừa có giang sơn vừa có mĩ nhân, dẫu biết dù có kích động thế nào cũng thể thay đổi được thực, nhưng họ cũng muốn Giản Vũ Trực sống yên, phải khiến khổ sở ít nhiều mới hà lòng hả dạ.

      Antifan là gì, là sinh vật thần kỳ nhất thế gian. Thế là, vào đêm khuya ngày nào đó, blogger nhà nọ chuyên tung hoành ngang dọc, sợ lửa cháy đủ lại đồ tiếp thêm dầu - Lão vương sát vách tên Tám Tám - đăng weibo.

      Blogger này chặn bình luận của [Chuyển Chuyên thân thiện], còn có phần trả lời của Lục Phồn, quan trọng hơn là người này nhấn mạnh, weibo nọ chỉ quan tâm mỗi mình Lục Phồn mà thôi, tất cả các bài đăng đều liên quan đến Lục Phồn, hình tượng người con trai si tình lại tưng bừng xuất , công đồng mạng lại thổn thức thôi.

      Phía dưới weibo còn đăng bức ảnh gần đây của Giản Ngộ Châu so sánh, chủ topic bình luận thêm rằng: Ba mươi mập, bốn mươi hói đầu, năm mươi trở thành người qua đường.

      Rất nhiều Antifan của Giản Ngộ châu share bài vui vẻ đến quên trời quên đất, đối thủ của Giản Ngộ Châu vui vẻ hóng trò vui.

      Giản Ngộ Châu đường về nhà nhìn thấy trò này khẽ xì tiếng: “Tẻ nhạt, ấu trĩ, hồ đồ.”

      mập chỗ nào? Đây gọi là khỏe mạnh đẫy đà! Sao có thể hói đầu được? Chưa nghe câu đàn ông bốn mươi như hoa tươi đỏ thắm đó à?

      Nhưng cộng đồng mạng lại thổi phồng chuyện này càng lúc càng lớn hơn, càng ngày càng hăng, trong lòng Giản Ngộ Châu lại càng thêm sầu muộn, bây giờ mắt mọi người đều mù hết rồi à, là người có tiền, lại đẹp trai, dáng người cũng đẹp đối xử tốt với vợ, người đàn ông tốt thế này biết chạy đâu tìm được? A? A? Lại còn người đàn ông đến mặt cũng chưa lộ ra mới xứng với Lục Phồn nữa chứ?

      Trần Tiêu, Tiểu Trương: Hình như cậu ta quên mất [Chuyển Chuyên thân thiện] là nick phụ của mình rồi ấy —›_—› chúng ta cũng cần nhắc nhở cậu ta đâu.

      Càng nghĩ càng giận, sau đó Giản Ngộ Châu đánh tiếng với người quen làm việc ở công ty Sina, tố các các blogger tham gia còn hứa hẹn đưa rất nhiều lợi ích hối lộ thành công để người ta chặn nick blogger kia im lặng suốt ba ngày.

      Người nào đó ôm bụng giấm chua trong lòng sau khi trở về nhà liên ôm lấy Lục Phồn, cắn cắn chỗ này, gặm gặm chỗ kia, mãi đến lúc Lục Phồn bị làm cho đỏ cả mặt, mắt long lanh sũng nước, mới thỏa mãn dừng tay vui vẻ ôm bà xã nhà mình ăn tối.

      Sau bữa cơm chiều, cái mông của Giản Ngô Châu cứ dính chặt ghế, từ chối rửa bát.

      Vốn dĩ hai người quy định với nhau, mỗi người rửa bát ngày thay phiên nhau, thế nhưng Lục Phồn cứ hay đùn đầy mãi, tìm đủ các loại lý do để trốn tránh, mấy ngày làm gì nhưng mà Giản Ngộ Châu bấm đốt tay tính toán, phát trốn việc rửa bát ròng rã tháng rồi, lúc này phải cương quyết nhiều hơn.

      Muốn rửa bát cũng được thôi, có thù lao làm sao được chứ? Dù thế nào cũng phải làm nũng hôn hít các kiểu mới được? ấy chẳng ra dáng vợ gì cả!

      Thế là hôm nay, hai người ngồi đối diện với nhau, địch động ta cũng động. Rốt cuộc Lục Phồn cũng chịu hơn được nữa: “Sao còn rửa bát ?”

      “Ngày hôm qua rửa rồi, theo quy định hôm nay đến lượt em chứ nhỉ.”

      Lục Phồn cau mày: “ thương em nữa à?”

      Giản Ngộ Châu nhíu mày: “Chiêu này hôm qua em dùng rồi.”

      “Cơm là do em nấu, vậy bát phải do rửa chứ.”

      “Việc trong nhà đều là làm hết, em chỉ nấu mỗi cơm thôi mà.”

      “Em mang thai con của , bác sĩ vị trí bào thai ổn định, thể hoạt động nhiều được.”

      xem bệnh án của em rồi, em chỉ bị viêm dạ dày thôi mà.”

      “...”

      Hai người cứ trừng mắt nhìn đối phương như thế, ngay khi Giản Ngộ Châu cảm thấy cầm cự nổi nữa cửa lớn mở ra, Lục Thời bước vào: “Chị, rể, em về rồi________”

      “Quá tốt rồi, em về đúng lúc, bát để lại cho em rửa nhé, đứa bé này ngoan!”

      Hai người chạy vọt về phòng nhanh như sét đánh, khóa trái cửa lại.

      Lục Thời mông lung: ???

      Đêm đến, Giản Ngộ Châu vẫn biết mệt mỏi giằng co với Lục Phồn đến hơn nửa đêm. Lục Phồn sức cùng lực kiệt nằm rạp giường, nghiêm túc tự hỏi có phải để Giản Ngộ Châu phóng túng quá rồi hay , hai người vừa mới quan hệ cách đó có mấy ngày, nghĩ thầm qua vài ngày chắc miệt mài vậy nữa, kết quả là tháng trôi qua hình như có người nào đó càng lúc càng trầm mê làm cũng thường xuyên mang đôi mắt gấu trúc lết thân làm, chắc chắn đồng nghiệp cười ít dạo.

      Nghĩ tới đây, Lục Phồn che mặt lại.

      Giản Ngộ Châu ôm chặt lấy hông của , môi vẫn lưu luyến lướt dài phần gáy mà cạ cạ, Lục Phồn cảm thấy nơi nào đó của lại có động tĩnh, vội vàng xoay người đẩy ra: “ đừng nghịch nữa, làm lần rồi em muốn ngủ.”

      Giản Ngộ Châu muốn kìm nén dục vọng vừa dâng lên cũng ầm ĩ thêm nữa để cho ngủ, nhưng mà thực nhịn được. Thế là nhàng lừa gạt : “Em ngủ , làm chút, rất thôi.”

      xong liền nặng nề lách vào. Đầu Lục Phồn đụng phải đầu giường, thế là phát hỏa: “ cái quỷ nhà đấy!!”

      Giản Ngộ Châu hôn liên tiếp mấy cái lên mặt , xoa xoa đầu : “Xin lỗi bé ngoan, nhịn được…”

      .........

      Lục Phồn cũng biết mình ngủ thiếp từ lúc nào, sau khi Giản Ngộ Châu thỏa mãn ra ngoài, ôm chặt lấy hơi thở vẫn còn hổn hển. Ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng cảm động xiết bao, Giản Ngộ Châu cũng nỡ buông ra hôn thẳng đường từ xuống dưới hôn miết lên cần cổ.

      Nhìn thấy những dấu hôn hồng hồng lấm tấm làn da trắng nõn, thỏa mãn vuốt vuốt khóe miệng, rồi cũng ôm ngủ thiếp .

      Có thể tưởng tượng được sáng ngày hôm sau, khi Lục Phồn nhìn thấy từng dấu hôn cổ sắc mặt của trầm đến mức nào. Cuối cùng, chỉ có thể dùng khăn lụa che những dấu vết đó, cả ngày cũng dám tháo xuống. Trái lại, vẻ mặt của Giản Ngộ Châu như được đón gió xuân, bước nhàng như mây đưa gió thổi, khóe mắt đuôi mày đều viết to mấy chữ thối nát vì miệt mài quá độ.

      Trần Tiêu, Tiểu Trương đều đồng loạt che mắt. Vừa nhìn biết tối hôm qua trải qua chuyện gì! Sắc đẹp dụ người!

      Buổi trưa, Giản Ngộ Châu nhìn thấy weibo antifan đăng bài, nghĩ thầm, nhất định lần này phải nhổ cỏ tận gốc, ngăn chặn mấy đối tượng tội ác xấu xa này.

      Thế là dùng nick phụ, chọn bức ảnh của ngày hôm nay tung lên. Cộng đồng mạng phát nhân vật [Chuyển Chuyên thân thiện] lâu xuất đột nhiên lại đăng ảnh weibo, hứng thú bừng bừng lao tới xem náo nhiệt. Đến khi nhìn thấy up cái gì lên toàn bộ đều rơi vào trầm mặc.

      [Chuyển Chuyên thân thiện]: Mọi người có điều bất mãn gì với tôi à.

      Hình ảnh này là gò má của Lục Phồn lúc đánh răng, bên trong tấm gương phản chiếu gương mặt của người, ràng là Giản Ngộ Châu.

      ..............

      weibo sóng to gió lớn nhưng Lục Phồn hoàn toàn phát điều gì, lúc rảnh rồi mới lấy điện thoại ra nghịch nghịch, nhưng lại mở phần tin tức ra xem sau cùng khi mở weibo ra, trong nhóm bạn bé bừng bừng phấn khởi.

      Lướt qua lượt, nhìn thấy nửa giờ trước Xuyên Xuyên có đăng bài.

      [Khoai tây hầm thịt bò]: Chuyện may mắn nhất đời là biết có em, chuyện hạnh phúc nhất đời là và được người đáp lại.

      Lục Phồn nhịn được khẽ cười. Xem ra cuối cùng Xuyên Xuyên cũng theo đuổi được mà cậu ta thầm mến. mở khung chat ra, nhắn tin cho cậu.

      [Trà sữa trân châu vị xoài]: Chúc mừng , được nhất định rất hạnh phúc.

      [Khoai tây hầm thịt bò]: Nhưng tôi vân muốn nghe được nghe chính ấy ra điều đó.

      [Trà sữa trân châu vị xoài]: Ha ha, chừng bé ấy thẹn thùng, ngại thẳng.

      Lúc Giản Ngộ Châu cúi đầu đọc được dòng tin đó, khóe miệng hơi cong lên chút

      mở danh bạ, bấm số điện thoại của Lục Phồn. muốn nghe chính miệng 'được là điều cảm thấy rất hạnh phúc'

      Ngoài cửa sổ, đất trời như vào xuân, mây cao gió mát, ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua từng vòm lá, tim rộn ràng mí mắt cũng hơi run.

      buông mắt xuống, khuôn mặt nhu hòa nhìn nghiêng phảng phất như thiếu niên ngây ngô kiên trì chờ đợi bạn bé xấu hổ lời .

      Chuyện may mắn nhất đời là khi biết có lúc nào đó biết em.
      hauyen2803, HoanHoan, Mưa ảo vọng16 others thích bài này.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      ☆, Chương 050
      Editor + Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày

      Ngày người bạn Lục Nhị chào đời, tiểu ma vương Giản Hủ được năm tuổi ngã nhào bậc thang bệnh viện, lăn thẳng đến lầu ba, nằm giữa đất lăn lộn kêu đau. Đáng tiếc là lúc đó trong đầu Giản Ngộ Châu bị lấp đầy bởi ba chữ vợ sắp sinh nên chỉ liếc nhìn cậu cái, thậm chí còn chẳng thèm lo lắng hỏi xem cậu nhóc bị ngã có đau , đưa tay nhấc cậu dậy, kẹp dưới cánh tay rồi vội vã về lầu bốn.

      Chờ sau khi bạn Lục Nhị lớn rồi, Giản Hủ mới ý thức cách sâu sắc được thực ra cái vụ ngã lộn xuống đất kia là lời tiên trí cho tương lai thấp đầy chua xót của mình.

      Lúc mới đầu, Giản Hủ rất thích em trắng trắng mềm mềm này đấy chứ, tròn xoe nho mút ngón tay, ánh mắt trong veo long lanh nhìn cậu, Giản Hủ cảm thấy cả người mình như được hòa tan, thậm chí còn sinh ra ý chí liều chết bảo vệ em bé này.

      Khi đó, cậu bảo vệ em vô cùng, ai cũng được nhìn, ngay cả cha muốn ôm Lục Nhị, cậu cũng thấy vui. Hiển nhiên là mị lực nam tính của Giản Ngộ Châu dồi dào hơn cậu nhóc, cho nên Lục Nhị thích cha hơn, bôi hết nước miếng vào đây mặt cậu.

      Mỗi khi như vậy, Giản Hủ lại ghen tức chạy lạch bạch chạy đến cạnh Lục Phồn, ôm bắp đùi Lục Phồn, đòi thơm mẹ, buổi tối còn nhất quyết chen vào giữa cha và mẹ, vùi đầu trong lòng mẹ để ngủ, nhất định liều chết sợ Giản Ngộ Châu.

      lần hai lần cũng thôi , nhưng nhiều lần như vậy, trong mắt Giản Ngộ Châu viết đầy hai chữ bất mãn, vào ngày nào đó, lúc thằng bé vừa mới tắm rửa thơm tho sạch nhảy nhót đòi lên giường, liền chặn lại, vác xuống khỏi giường, vỗ hai cái vào cái mông trắng noãn: “Em cũng ngủ mình, con còn đòi chen vào giữa ba mẹ, có biết xấu hổ đấy hả?”

      Giản Hủ đạp thình thịch: “Giản Ngộ Châu! Ba có bản lĩnh thả con xuống!!” Giản Ngộ Châu túm lấy hai chân của con xách con vào phòng: “Thằng nhóc có lương tâm này, suốt ngày con nghịch ngợm ngoài kia, ba cũng lười quản con, lâu lắm ba của con mới về nhà lần, con đừng làm hỏng chuyện tốt của cha có được vậy hả?”

      “Con muốn ôm Lục Phồn ngủ!”

      Giản Ngộ Châu đánh cái lên mông cậu cái nữa: “ được phép gọi thẳng tên của mẹ con!”

      Dạy dỗ xong rồi, chờ đến khi Giản Hủ trốn trong chăn thút tha thút thít đầy uất ức, Giản Ngộ Châu thở ra hơi đầy nguy hiểm, rầm cái đóng cửa về phòng.

      Từ khi Giản Hủ ra đời, bởi vì xinh xắn quá nên ai ai cũng quý, vì vậy từ sinh ra ngỗ nghịch, hỗn hào, là tiểu ma vương hơn kém, trong phạm vi 500m, có trẻ con nhà nào dám chơi đùa với cậu, cậu chỉ sợ mỗi Lục Phồn, chỉ trước mặt mẹ cậu mới dám giương ra cái vẻ ông đây là to nhất mà thôi.

      Vì vậy Giản Ngộ Châu rất buồn phiền về thằng con của mình, mỗi lần về nhà, việc đầu tiên là tìm vợ, tìm xong vợ là dạy dỗ con trai, nhưng mà chưa dạy dỗ được mấy câu, thằng nhóc kia nước mắt nước mũi tèm nhem, gào khóc gọi điện cho hai ông bà nội tố cáo, Giản Ngộ Châu tức đến ứa mật, lâu dần cũng lười chẳng thèm quản cậu nữa, may mà Lục Phồn vẫn còn quản được, đứa phá phách này có ngỗ nghịch cũng dám ngỗ nghịch sang chỗ khác.

      Tình hình có chuyển biển tốt sau khi sinh Lục Nhị, bầu khí gia đình cũng hài hòa hẳn , chỉ tiếc là hài hòa này kéo dài lâu lắm.

      Chờ đến khi bạn Lục Nhị từ từ lớn lên, những ngày sống tốt của tiểu ma vương Giản Hủ cuối cùng cũng chấm dứt, Lục Nhị và Giản Hủ, mặc dù đều do mẹ sinh ra, nhưng xét về tính cách hay nhân phẩm đều chênh lệch nhau trời vực.

      Giản Hủ thích đọc sách, đến giờ học ở trường là cứ trốn chơi, suốt ngày kết bè kết đảng leo cây trèo tường, mãi đến lúc năm mười tuổi, ngay cả bài tối giản nhất là Xuân Hiểu cậu cũng thuộc được.

      Lúc này Lục Phồn và Giản Ngộ Châu lại tiến hành bàn bạc cách thấu đáo về vấn đề của con.

      Lục Phồn: “Chắc chắn thằng bé này giống em, em là học sinh ba tốt, ở sơ trung còn học vượt lớp đấy.”

      Giản Ngộ Châu: “Vậy chắc chắn cũng giống rồi, tốt xấu gì cũng thuận lợi học xong đại học.”

      Lục Phồn nhìn đầy sâu xa: “Em nghe Trần Tiêu , lúc học đại học, mỗi học kỳ đều thi trượt…”

      Giản Ngộ Châu: “Em đừng nghe mò! Trí thông minh của thiếu hụt gì đâu! trượt là vì phải đóng phim nhiều quá, thường xuyên học!”

      “Đừng mấy cái này nữa. xem chúng ta có cần mời gia sư phụ đạo cho con , là kiểu mời đến nhà ấy?”

      cần mời, phải chỉ học bài thôi mà, có gì mà ghê gớm chứ? Chỉ cần con vui vẻ là được rồi, sau đó ấy à....Còn có chúng ta đây, cũng để con chết đói được đâu. “

      Lục Phồn: “…. đúng là bao dung. “

      Thế là hai vợ chồng quyết định bao dung bỏ qua việc này, Giản Hủ nên buông thả vẫn cứ buông thả, nên tự mình cất cánh vẫn phải tự bay lên.

      So ra Lục Nhị lại hoàn toàn khác so với trai ngốc của mình. Từ là đại biểu điển hình của những đứa trẻ ngoan, từ đến lớn chưa từng khiến Lục Phồn và Giản Ngộ Châu lo lắng, bé rất thích yên lặng đọc sách, đủ các loại sách từ cổ chí kim, từ nội đến ngoại, từ truyện đến ký, đủ thể loại, vừa mới lên tiểu học đọc văn ngôn, thoại bàn, thành tích cũng vững vàng đứng ở trong ba vị trí đầu của lớp.

      Sau đó Lục Nhị được nhảy lớp, cuối cùng còn thành công học cùng với trai Giản Hủ hơn bé năm tuổi (cậu bị lưu ban). Đây đúng là chuyện khiến Lục Phồn và Giản Ngộ Châu vừa vui sướng vừa bi thương…

      Thực ra chuyện học hành của Lục Nhị và Giản Hủ hai người đều quan tâm rất nhiều, mặc dù công việc của hai người rất bận, nhưng họ biết, so với việc học tập, quá trình định hướng con đường nhân sinh sau này cho con còn quan trọng hơn nhiều, tu rèn phẩm cách đoan chính và tam quan ngay thẳng là điều tiên quyết nhất, họ can thiệp quá nhiều vào cách sống mà hai đứa bé mong muốn trải qua.

      Chỉ có điều, hai đứa này khác nhau quá nhiều !!

      đứa yên tĩnh, đứa hiếu động, đứa hiểu biết sâu rộng, đứa chẳng biết chữ gì.

      là... Người biết chẳng ai tin đây là người nhà đâu?

      Lại , từ khi hai em học cùng chung lớp, lúc mới đâu Giản Hủ rất vui vẻ, tuy rằng em mình hơi ngây ngô, sầu muộn chút, nhưng lớn lên lại rất đáng , vì vậy vừa có chỗ trống, cậu chuyển ghế đến ngồi cạnh bên em .

      Chỉ có điều, sau đó, môi lần phát kết quả học tập ra, hai đứa bé, đứa vững vàng ở vị trí thứ nhất, đứa cũng ở vị trí đầu tiên từ dưới lớp đếm lên, Giản Hủ mờ nhạt đến đáng thương, lòng tự ái và háo thắng cũng bị kích động như thế đó...

      Ai có thể thoải mái được khi em kém mình đến năm tuổi luôn đè bẹp mình ở tất cả các phương diện được chứ!!

      Hơn nữa từ khi Lục Nhị thể những phẩm chất thần đồng, Giản Hủ nhạy cảm phát ra, người nhà còn cưng chiều cậu giống như trước đây nữa, càng ngày càng xoay quanh Lục Nhị.

      Đặc biệt là Giản Ngộ Châu, mỗi ngày chỉ biết ôm con loanh quanh khoe khoang. Tiểu ma vương uất ức chịu được, lại xấu hổ dám ôm mẹ khóc nhè như những ngày còn bé, vì vậy cậu đành trốn vào phòng riêng tuyệt thực.

      Tuy rằng Lục Phồn rất bận rộn, nhưng vân luôn quan tâm đến tình hình cuộc sống cũng như tâm lý của hai đứa bé, Giản Hủ vừa mới cáu kỉnh bao lâu, Lục Phồn phát ra, nén cười cố ý làm bữa khuya bưng vào phòng cho cậu.

      Ngửi thấy mùi thơm của món ngon mẹ làm, cái bụng Giản Hủ vô thức lại sục sôi gào thét.

      Lục Phồn cười, : “Tiểu tổ tông vẫn còn dỗi đấy à?”

      Giản Hủ nằm lỳ giường, rầu rĩ : “Mẹ ơi, có phải con ngốc lắm ?”

      Lục Phồn xoa xoa đỉnh đầu cậu: “Ừ.”

      Giản Hủ: “….”

      Mẹ có thể quan tâm con chút được Lục Tiểu Phồn!!

      Giản Hủ u oán nhìn Lục Phồn, rất giống dáng vẻ nàng dâu chịu quá nhiều tủi thân.

      Lục Phồn nhịn được bật cười: “Đừng buồn mà con, mặc dù em con rất giỏi, nhưng phải con có ưu điểm gì.”

      “Ưu điểm gì cơ?”

      “Cái này mẹ ngay bây giờ được, nhưng mà nhất định là có.”

      Giản Hủ: “...Lục Tiểu Phồn, mẹ đừng an ủi con như thế, đổi thành Giản Đại Châu .”

      Lục Phồn véo mũi cậu: “Con còn mong ba con an ủi con à? Ba con chỉ muốn đánh đòn con thôi đó.”

      Giản Hủ thở dài thườn thượt: “A, con khổ mà, con rất đau lòng, Lục Tiểu Phồn, mẹ sinh thêm em trai nữa , con muốn truyền lại vị trí bang chủ bang thanh long cho nó.”

      Lục Phồn cười: “Em tốt à?”

      “Tốt, nhưng mà quá tốt, con dám mang em đến bang phái của con, nó là đứa trói gà chặt, nhất định bị bắt nạt.”

      tệ lắm nha tiểu tổ tông, câu tay trói gà chặt này con học được ở đâu thế?”

      “...”

      Giản Hủ bám lấy Lục Nhị như trước đây nữa, bé Lục Nhị cũng biết mình làm sai chỗ nào, sao đột nhiên trai lại quan tâm đến bé nữa?

      Bé đành phải ôm sách mỗi ngày, khó khăn chạy theo sau Giản Hủ, Giản Hủ kết bè kết đảng ra ngoài chơi, Lục Nhị sợ mấy nhóc lớn hơn, đành phải lẽo đẽo theo sau từ phía xa, chờ Giản Hù chơi đủ rồi mới dè dặt đến khuyên cậu bé về nhà.

      Mỗi buổi tối, bé luôn chủ động ôm sách bài tập mang đến phòng Giản Hủ, muốn cùng cậu làm bài tập, có lúc nhìn thấy vẻ mặt đau khổ, vò đầu bứt tai của trai, bé giả bộ vô ý để quên quyển bài tập của mình ở phòng của cậu, đến hôm sau mới chịu mang về.

      Cứ cẩn thận thân thiết với mình như thế, nhưng Giản Hủ vẫn lạnh lùng như xưa có lần Giản Hủ cùng bạn bè chơi, Lục Nhị theo sau, đột nhiên Giản Hủ quay đầu, quát về phía Lục Nhị, cậu phải là bé nữa.

      Lục Nhị khóc thút thít về, được nửa đường rồi tài xế mới chạy tìm thấy bé, dẫn về nhà. Lục Phồn và Giản Ngộ Châu ý thức được tình hình càng trở nên nghiêm trọng, phải phân công nhau tìm hai bảo bối tâm tình, thế nhưng cả hai đứa bé đều buồn bực chẳng chẳng rằng, họ đành phải bất đắc dĩ lặng yên quan sát tiếp.

      Ngày nào đó, Lục Nhị mình lẻ loi mang cặp sách về phía cổng trường, đột nhiên bị hai đứa bé trai cùng lớp chặn ngay giữa lối.

      Tuy rằng là cùng lớp, nhưng Lục Nhị tuổi hơn, con đồng ý chơi với bé, còn con trai lại chê bé quá , thể chuyện với bé được, vì vậy Lục Nhị và đám nam sinh cũng thân thuộc lắm.

      Trước đây đều là Giản Hủ bảo vệ mình, giờ chỉ có mình bé, Lục Nhị sợ hãi hỏi hai cậu bạn kia có chuyện gì .

      Hai cậu nhóc hỏi mượn sách bài tập, còn tuyên bố, nếu như bé chịu cho mượn, bọn nó chuyện lưu ban ngốc nghếch của trai cho mọi người đều biết.

      Khuôn mặt của Lục Nhị giận đến mức đỏ bừng, vành mắt ứng đó cả lên, nước mắt sắp chảy xuống đến nơi,đột nhiên có bóng người gầy gò nhưng nhanh nhẹn xông lên phía trước, che chở ngay trước mặt: “Các cậu làm cái gì thế hả? Cút, đừng có mong bắt nạt được em tôi.”

      Lục Nhị nhìn thấy bóng lưng của Giản Hủ là khóc nức nở lên luôn, thút thít, nghẹn ngào : “ tôi ngốc, các cậu bậy, tôi tốt hơn các cậu.”

      Hai nam sinh đành hậm hực bỏ .

      “Đừng khóc! Vốn chẳng đẹp như , còn khóc nữa xấu xí lắm!!

      Lục Nhị khóc càng đau lòng hơn: “ linh tinh….Em giống mẹ, giống ba.…Mẹ đẹp hơn ba, ba xấu…” Giản Hủ nghĩ thầm, nhất định phải kể lại câu này cho Giản Ngộ Châu nghe.

      Nhìn xem, con mà ba cưng tận trời, sau lưng ba em nó thế đấy.

      Giản Hủ chờ Lục Nhị khóc đủ rồi, mới dắt bàn tay bé của bé, dẫn bé cùng nhau về nhà.

      Mấy ngày này Lục Phồn và Giản Ngộ Châu đều rảnh, tự mình xuống bếp làm bữa tối, chờ hai con về ăn.

      Lục Nhị và Giản Hủ về đến nhà, Lục Phồn vừa nhìn thấy vành mắt hồng hồng của Lục Nhị vội vàng ngồi xổm xuống ôm lấy hai bảo bối: “Sao thế? Sao bé ngoan lại khóc?”

      Lục Nhị nằm nhoài lên vai của Lục Phồn, khóc thút thít: “Hôm nay trai dẫn con về, còn để ý tới con như trước nữa. “

      Lục Phồn nghe vậy nhìn sang tiểu ma vương, Giản Hủ ngượng ngùng, quay mặt sang bên, Lục Phồn cố ý trêu chọc cậu: “Tiểu tổ tông à, có còn muốn thêm đồng bọn nữa ?”

      Giản Hủ cắn môi dưới, dáng vẻ vừa muốn khóc lại vừa muốn cười, cuối cùng Giản Ngộ Châu ra vô mông cậu cái, rốt cuộc cậu cũng nhịn được nữa, òa khóc to: “Oa.…Con muốn đồng bọn nữa.…Con chỉ muốn em thôi.”

      Hai tiểu bảo bối đứa này khóc to hơn đứa kia, người giúp việc cũng biết phải dỗ bên nào trước, Lục Phồn và Giản Ngộ Châu lại cứ đứng cười suông.

      Sau khi tiểu ma vương Giản Hủ ăn cơm xong, cảm thấy mình hơn mười tuổi rồi mà còn khóc nhè đúng mất mặt quá. Thế là bỏ đũa xuống chạy về phòng.

      Theo thường lệ Lục Phồn mang đồ ăn khuya vào cho hai bảo bối, tiểu ma vương nhăn nhăn nhó nhó ra hết chân tướng, thế là mới biết, hóa ra bởi vì cậu bé nghe Lục Nhị có trai ngốc nghếch, cho nên cậu mới cảm thấy mình làm em mất mặt. vì vậy mới cố ý quan tâm đến em, đúng là vừa buồn cười lại vừa đau xót.

      Trở về phòng, sau khi kể cho Giản Ngộ Châu nghe, Giản Ngộ Châu cười cười, ôm , : “Người nhà có ai mà thương nhau đâu, huống hồ hai đứa bé được sinh ra từ tình của chúng ta, sao có thể thua kém được.”

      Lục Phồn biết nên khóc hay nên cười: “Đây là kiểu lý luận gì vậy...”

      Đột nhiên nhớ tới chuyện gì: “Em nghĩ nghĩ lại vẫn cảm thấy yên tâm lắm, cuối năm nay Giản Hủ đáng nhẽ phải học sơ trung rồi, nếu vẫn lưu ban làm thế nào? Hay là chúng ta cứ tìm cho nó gia sư , trước khi thi cố gắng thử chút.”

      “Được, nghe theo em.”

      Thế là tiểu ma vương Giản Hủ phải sớm kết thúc cuộc đời bang chủ thanh long bang của mình, tập trung vào biển học vô biên, ra sức vật lộn. Mà bé ngoan Lục Nhị lại tiếp tục con đường học tập đầy hào quang sáng chói, ngẩng cao đầu bước tiếp con đường tri thức.

      Rốt cuộc, trong tương lai, vào ngày nào đó, Lục Nhị lại thành học tỷ của Giản Hủ.

      Chuyện này, đối với Lục Phồn và Giản Ngộ Châu mà , vừa là chuyện vui mừng, lại là chuyện bi thương.

      __________TOÀN VĂN_____​
      Phong nguyet, hauyen2803, HoanHoan18 others thích bài này.

    3. candy2407

      candy2407 New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      0
      Ô ô mình thích truyện sủng...thanks bạn

    4. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      Chúc mừng bạn hoàn bộ tr nhé

    5. tramanh894

      tramanh894 New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      1
      bộ này đọc vui quá :v:v
      thích bé Lục Nhị rồi nha :038:
      thanks bạn nha

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :