1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Khống chế thành nghiện - Tây Tây Đặc - [Gương vỡ lại lành - Ngược nam (hài & thâm tình) - HE] (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Carol

      Carol Well-Known Member

      Bài viết:
      282
      Được thích:
      3,762
      ☆ Chương 56 - Ly hôn


      Cả nhà Trương Tiểu Huy ở đến mùng ba, ăn mừng sinh nhật Đường Y Y.


      Từ bốn tuổi trở đến năm ba mươi tuổi, đối với Đường Y Y sinh nhật chỉ là khái niệm để tính tuổi tác, đây là lần đầu tiên trong ngày sinh nhật của mình nghe người khác hát chúc mừng mình.


      Cảm giác này dùng từ nào có thể diễn tả được.


      Trong ánh nến lung linh, hốc mắt Đường Y Y hơi ứa nước mắt, khẽ rũ đầu xuống, giơ tay lên chùi nước mắt.


      mặt lại là nụ cười tươi, Quý Tiểu Ngôn vỗ tay ngừng, giọng trẻ con non nớt cất giọng hát, lần rồi lại tiếp tục lần.


      Trương Tiểu Huy và Quý Thời phối hợp cùng tiết tấu của con trai, ngay cả đôi môi mỏng của Tần Chính cũng bất giác nhếch lên thành hình nốt nhạc.


      “Chúc mợ sinh nhật vui vẻ…” Quý Tiểu Ngôn kêu lên – “Ước nguyện !”


      “Mợ, nhất định phải ước nguyện.”


      Đường Y Y cười – “Được.”


      Trong tiếng non nớt như người trưởng thành bé xíu của Quý Tiểu Ngôn, nhắm mắt lại.


      Khóe môi Tần Chính khẽ nhếch lên, ánh mắt rơi sườn mặt Đường Y Y, tuôn ra vài tia nhìn ôn nhu.


      chưa bao giờ được thấy hơi thở ấm áp xuất người .


      Đường Y Y mở mắt ra, để sát mặt vào chút, thổi tắt nến.


      “Mợ, thể điều ước nguyện ra, mẹ vậy.” – Quý Tiểu Ngôn thở mạnh – “Mẹ để nguyện vọng ước nguyện trong lòng điều ước mới thành ."


      “Sinh nhật năm trước của con, con ước mô hình máy bay tập trận, sau đó nó xuất trong phòng đọc sách.”


      Đường Y Y – “Thực vậy sao?!”


      Quý Tiểu Ngôn dùng sức gật đầu.


      Quý Thời đứng bên cạnh vuốt huyệt thái dương, máy bay đó là công tác mang về, sao con trai cũng tin, nhất định là do siêu nhân thực nguyện vọng của mình.


      Sau này mỗi lần Quý Thời cho con món đồ gì, đều đưa trước mặt bé, hơn nữa còn hỏi – “Đây là ba đưa hay là siêu nhân đưa?”


      Thường thường những lúc như thế này, Quý Tiểu Ngôn đều suy nghĩ nghiêm túc rồi trả lời – “Là siêu nhân đưa cho ba ba.”


      Quý Thời giận đến nghiến răng, thiếu chút nữa là cắn con trai ngụm cho hả giận.


      “Bánh ngọt ăn ngon ?”


      Tiếng của Trương Tiểu Huy kéo suy nghĩ của Quý Thời quay về, lắc lắc đầu – “ ăn.”


      “Đưa cho Ngôn Ngôn ăn .”


      Quý Tiểu Ngôn cầm miếng bánh ngọt – “Cảm ơn ba!”


      Quý Thời nhéo nhéo khuôn mặt của bé, dùng sức nhiều, rất .


      lườm Đường Y Y và Tần Chính cái, hai người vô cùng hài hòa, hài hòa đến mức cảm thấy sắp có chuyện nghiêm trọng xảy ra.


      Nhưng Quý Thời suy nghĩ của mình cho Trương Tiểu Huy nghe.


      Đường Y Y ăn bánh ngọt, từng tia từng tia ngọt ngào quyện vào đầu lưỡi, nhanh chóng tràn ngập khắp ngóc ngách hẻo lánh trong khoang miệng, trượt vào họng, hương vị phủ khắp dạ dày.


      hé miệng, mân môi làm rớt ít bơ dính khóe môi.


      Tần Chính – “Muốn ăn thêm ?”


      Đường Y Y – “.”


      Tần Chính – “Lại đây chút.”


      Đường Y Y biết chuyện gì xảy ra, Tần Chính vươn tay, ngón cái chà qua khóe miệng của , miếng bánh ngọt còn sót lại rơi xuống.


      Trương Tiểu Huy và Quý Thời thấy nhưng gì, mấy ngày gần đây họ luôn liên tục bị kinh hãi nên cũng dần …quen.


      Đường Y Y – “Tiểu Huy, mặt mũi Ngôn Ngôn toàn là kem.”


      Trương Tiểu Huy cúi đầu nhìn lại, con trai ăn thiếu chút nữa dán mặt vào mâm bánh kem.


      Khóe miệng giật giật, lấy tay níu cổ áo con trai – “Khăn giấy ướt.”


      Ngay lập tức nhận được khăn giấy ướt do Quý Thời đưa qua.


      Loại ăn ý như thế này chỉ có ở vợ chồng vành tai tóc mai chạm nhau, sớm chiều khắng khít, trải qua nhiều năm bên nhau mà có.


      Đường Y Y nhìn thấy lập tức giật mình.


      Ăn xong bánh ngọt, từng người trở về phòng, Tần Chính lấy nước cho Đường Y Y rửa chân.


      nhìn người con trước mặt động đậy, giương mắt hỏi – “Sao em để chân vào chậu?”


      Đường Y Y thả lỏng mặt mày – “Để em tự mình làm .”


      Tần Chính cầm l mắt cá chân trắng nõn của , để vào trong nước ấm – “Chờ đến khi em khỏe mạnh hoàn toàn, em có thể tự mình làm.”


      nắn bóp cho cách thành thạo, từ lòng bàn chân của đến bắp chân, thỉnh thoảng hỏi thử cảm giác của rồi điều chỉnh lực tay của mình.


      Con người là loại sinh vật rất kỳ lạ.


      số việc họ nghĩ suốt đời này mình bao giờ làm, nhưng đến ngày nào đó, họ làm chẳng những mảy may oán hận mà còn cam tâm tình nguyện làm.


      Nhìn lại suy nghĩ lúc trước của bản thân cảm thấy lúc đó bản thân mình tự tin vô cùng, ngông cuồng tự đại, đến lúc nhìn lại mới thấy bản thân mình lúc đó ngây thơ vô cùng.


      “Thoải mái hơn chút ít nào ?”


      “Ừmm…”


      Đường Y Y xoa xoa ấn đường nhíu lại, từ từ giãn ra – “Được rồi.”


      Tần Chính lấy khăn lông lớn bao chân Đường Y Y lại, lau sạch nước chân , rồi hạ ống quần Đường Y Y bỏ xuống, ôm lên giường.


      “Để lấy nước.”


      Đường Y Y nằm trong chăn ấm áp, khóe mắt liếc nhìn người đàn ông khom người bưng chậu vào phòng vệ sinh, động tác của quen thuộc vô cùng.


      trầm lưng co người lại, cho đến khi cả người đều quấn chặt trong chăn.


      Trong bóng tối, Đường Y Y trợn tròn mắt, cắn móng tay, sau đó gãi gãi lòng bàn tay, biết suy nghĩ điều gì.


      Vật đè người bỗng dưng biến mất, ánh đèn lan vào trong tầm mắt, nhìn thấy Tần Chính gần mình trong gang tấc.


      “Sao lại che kín cả đầu?”


      Tần Chính thuận tay vuốt tóc trán Đường Y Y, cảm giác ẩm ướt truyền đến người qua lòng bàn tay – “Mướt mồ hôi thế này.”


      Đường Y Y đè tay lại, ngăn cản hành động tiếp theo của .


      Tần Chính nhíu mày, cúi người hôn Đường Y Y, hôn từ môi đến trán, lướt qua ấn đường hôn dần xuống dưới.


      đến hai phút sau, Tần Chính từ trong cổ Đường Y Y ngẩng đầu dậy – “Sao vậy? Có chuyện gì?”


      bình thường!


      biết bắt đầu từ khi nào.


      Nhưng Tần Chính ghét loại cảm giác này vô cùng, nó khiến biết phải làm gì.


      Đường Y Y đổi tư thế - “Tần Chính, em có lời muốn với .”


      “Khéo vậy?!” Tần Chính cong môi cười – “ cũng có chuyện muốn với em.”


      tùy ý nằm chết dí bên cạnh Đường Y Y, tay lót sau ót, gối đầu lên, tay kia bỏ vào túi quần. – “Em trước .”


      Đường Y Y nhắm mắt lại, nhìn cây cỏ được trang trí cố định vách tường, bình tĩnh thốt ra câu từ trong miệng – “Tần Chính, chúng ta ly hôn .”


      Trong phòng yên tĩnh giây.


      Sau đó là người đàn ông trố mắt căng giọng – “Em gì?”


      Đường Y Y – “Người khác biết, bất quá trong lòng hai chúng ta đều hiểu, khi đăng ký kết hôn tình hình ra sao, vì sao phải làm vậy.”


      Càng , giọng càng thoải mái.


      Tần Chính bỗng dưng ngồi bật dậy, nhìn chằm chằm Đường Y Y, hô hấp của vẫn như cũ bộc phát nặng nề, tựa như bản thân cố gắng áp chế tâm trạng của mình.


      “Em muốn ly hôn với ?”


      Đường Y Y gật đầu – “Đúng vậy, ly hôn.”


      lúc lâu sau, Tần Chính cúi đầu cười ra tiếng, vẻ mặt kinh dị, trong giọng có vài tia nguy hiểm – “Đường Y Y, em biết tôi nhất định đồng ý.”


      Đường Y Y nhìn Tần Chính, sau đó tiếp – “ đồng ý.”


      Lửa giận cuồn cuộn trong mắt Tần Chính, bất cứ lúc nào cũng có thể chọc thủng lý trí của .


      nắm lấy bả vai của Đường Y Y, nhưng ra tay bóp mạnh.


      “Vì sao phải làm vậy?” Vài chữ tuôn ra từ kẽ răng Tần Chính, lặp lại từng chữ từng chữ – “ cho biết, vì sao phải làm vậy?”


      Đường Y Y – “Bởi vì em muốn thử thay đổi cái nhìn về .”


      “Chỉ có làm vậy, em mới cảm thấy được gông cùm cổ mình thực được mở ra, hiểu ? Tần Chính?”


      Nếu như ly hôn, Đường Y Y vẫn nhớ mãi cảm giác Tần Chính bức bách lúc trước ra sao, uy hiếp như thế nào.


      Cảnh tượng hai người đến Cục Dân Chính trong tâm trí , cho đến ngày hôm nay, trong lòng Đường Y Y vẫn có bóng ma.


      Cho dù Tần Chính làm nhiều chuyện vì , nhưng hai người vẫn mãi trong ngõ cụt.


      Cho dù bên ngoài tô vàng nạm ngọc đẹp đẽ ra sao, ngõ cụt vẫn là ngõ cụt, chật chội, u ám, tuyệt vọng.


      Tay Tần Chính siết chặt chiếc hộp trong túi quần, ngửa đầu ra sau, hầu kết lăn lộn, lệ khí và thất vọng xen lẫn vào nhau mặt .


      “Em có phải cảm thấy bản thân mình nhìn thấu con người ?”


      “Nếu nhìn thấu .” Đường Y Y – “Vậy chứng tỏ trong suốt thời gian qua phải thành tâm ý chăm sóc em.”


      “Còn chưa đủ thành tâm ý?” Giọng Tần Chính trầm thấp vô cùng, trong đó xen lẫn khổ sở và đầy tiếng thở dài – “Đường Y Y, chỉ còn thiếu móc tim móc phổi cho em xem.”


      Đường Y Y – “Cho nên em nhìn thấu còn người .”


      biết Tần Chính bỏ qua bất cứ cơ hội nào để mối quan hệ của hai người chuyển biến giống như nam nữ bình thường đương nhau.


      phải núp dưới bóng của chủ nhân và tôi tớ.


      Trong phòng khôi phục lại khí tĩnh mịch.


      Kim rớt còn có thể nghe thấy tiếng.


      Đường Y Y nằm, Tần Chính ngồi, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong giờ phút này, những chuyện xảy ra trong suốt những năm tháng qua lướt qua tâm trí hai người như từng thước phim quay chậm.


      có quyển sổ kia, em thực thuộc về .”


      “Chỉ là trang giấy thôi.”


      “Cho dù chỉ là trang giấy, cũng muốn mất .”


      Trong lòng bàn tay Tần Chính toàn là mồ hôi, thấm ướt cả chiếc hộp - “Nhưng thể thừa nhận, thực muốn thay đổi cái nhìn về bản thân mình trong mắt em.”


      “Nếu đáp ứng, giữa hai người chúng ta có thể còn lại gì ?”


      Đường Y Y nhíu mày – “Những gì trong quá khứ đối với em đều là đau khổ.”


      nên suy nghĩ khả năng sau này chúng ta có thêm chút gì khác.”


      lúc lâu sau, Tần Chính vỗ vỗ trán, lắc đầu cười – “Em lại dụ dỗ .”


      Hơn nữa lại thành công.


      Điều muốn có nhất chính là tình cảm của Đường Y Y, mong đợi ngày, khi hai người cùng nhau tham dự tiệc rượu có thể giới thiệu với người khác – “Đây là người của tôi.”, mà phải là cưỡng chế ràng buộc giữa hai người xa lạ với nhau.


      Hoặc là hai người có thể xem phim với nhau, như hai vợ chồng bình thường tựa người vào nhau, có hỉ nộ ái ố với nhau như trong phim ảnh thường diễn.


      Kéo chăn mền lên, Tần Chính đứng dậy bỏ lại câu – “Em để suy nghĩ cẩn thận lại.” Rồi bước xuống giường, về phía cửa, bóng dáng vẫn cao lớn như trước, nhưng cả người lại phủ lớp màng sa sút nên lời.


      Đường Y Y gọi lại – “Tần Chính, lúc nãy phải có chuyện muốn với em sao?”


      Bàn tay trong túi quần nắm chặt lại, điềm nhiên như lấy tay ra, Tần Chính quay đầu lại, – “ có chuyện gì quan trọng.” Đối với , chỉ là râu ria.


      lầu, Quý Thời xoa bắp chân cho Trương Tiểu Huy, bất thình lình nghe được tiếng ầm, xen lẫn với tiếng xe hơi của Quý Tiểu Ngôn, nghe mơ hồ .


      ngờ ngợ hỏi – “Tiểu Huy, em nghe thấy tiếng gì ?”


      Trương Tiểu Huy thoải mái sắp chìm vào giấc ngủ - “Sao dừng lại? Đừng ngừng.”


      Quý Thời giật giật khóe miệng, lộ ra nụ cười đẹp mắt – “Chao ôi, nhé, sao lúc chúng ta làm, sao nghe thấy cầu này của em?”


      bảo đảm, chỉ cần em , nhất định hoàn thành nhiệm vụ vượt cả chỉ tiêu, có muốn thử chút ?”


      cần thử.” Trương Tiểu Huy còn gì để – “Điều này em tin tưởng hoàn toàn.”


      Quý Thời càng có gì để .


      “Vợ à, lát nữa em dùng tay giúp …”


      tiếng ầm khác lại vang lên từ lầu dưới, cắt đứt lời của Quý Thời thốt ra.


      Lúc này xe của Quý Tiểu Ngôn ngừng bên, vì thế động tĩnh vang lên nghe càng ràng.


      Quý Tiểu Ngôn bị hù nhảy dựng, bé kinh hoàng bổ nhào vào lòng Trương Tiểu Huy làm đà điểu.


      có gì.” Trương Tiểu Huy sờ đầu Quý Tiểu Ngôn – “ sợ, sợ, mẹ ở đây.”


      Quý Tiểu Ngôn nhắm mắt lại, rồi mở ra khe hở nho - “Mẹ ơi, mẹ ơi, có quái thú đến đây sao?”


      có.” Trương Tiểu Huy ôn nhu trấn an Quý Tiểu Ngôn – “Đại quái thú đến.”


      im lặng thở dài trong lòng, xem ra của gây gổ với Đường Y Y.


      Lúc ăn bánh kem ước nguyện đâu có xảy ra vấn đề gì…


      Trương Tiểu Huy có điều suy nghĩ trong lòng.


      Đến tột cùng là chuyện gì chạm vào ranh giới cuối cùng của ? Để ấy giận dữ đến như vậy?


      Quý Thời nhíu mày – “ xem xem.”


      “Đừng !”


      Trương Tiểu Huy giữ chặt tay Quý Thời, ôm Quý Tiểu Ngôn đưa cho .


      ở lại trong phòng với Ngôn Ngôn.” Trương Tiểu Huy nhanh chóng khoác áo lên người – “Em .”


      Ẵm con trai, Quý Thời lấy tay đẩy mắt kính gương mặt Trương Tiểu Huy – “Đồ ngốc, coi chừng chút, đừng để em ngộ thương em.”


      “Nếu Quý Tiểu Ngôn thấy ba nó và cậu nó đánh nhau như hai con gà chọi.”


      Trương Tiểu Huy – “…”


      nhấc chân bước ra ngoài, đèn ngoài hiên đều sáng lên, mùi cồn của rượu và mùi thuốc lá lơ lửng trong khí bay vào chóp mũi.


      bất giác chân, tiếng giầy đạp lên mặt đất vụn, Trương Tiểu Huy bước từ từ đến bậc thang, ngoái cổ nhìn xuống, lập tức bị tình cảnh trước mắt làm cho kinh hãi.


      Trước khi lên lầu phòng khách còn sạch ngăn nắp, giờ đây cả phòng bừa bộn, ghế sofa, bàn ghế trong phòng đều ngã trái ngã phải, tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện dựa người vào tủ rượu, tàn thuốc lá tay rơi lả tả.


      Trương Tiểu Huy lấy lại bình tĩnh, tình hình còn nghiêm trọng hơn so với dự đoán.


      Đến tột cùng là Đường Y Y hay làm gì?


      Nghĩ đến khả năng, mí mắt Trương Tiểu Huy nhảy lên cái.


      Đường Y Y phải là muốn ly hôn chứ?


      Trừ chuyện này, nghĩ ra khả năng khác khiến cho nổi điên.


      Tiếng bước chân cầu thang quấy nhiễu người đàn ông ngồi uống rượu, thản nhiên – “Về phòng .”


      Trương Tiểu Huy dừng bước, lo lắng hỏi – “, sao chứ?”


      Tần Chính vẫn cái bộ dáng tỉnh bơ – “Vẫn tốt.”


      Trương Tiểu Huy thầm trong lòng, mù mới tin .


      lại bước xuống lầu.


      “Trở về phòng ngủ cho .”


      Lúc này trong ngữ điệu của thêm phần như mệnh lệnh cho phép cự tuyệt.


      Mặt Trương Tiểu Huy trắng vài phần, môi mím chặt, quay đầu bước về.


      Quý Thời trong phòng nhìn thấy Trương Tiểu Huy bước vào, mặt mũi đầy ưu sầu, lập tức đoán được kết quả.


      em đuổi em về?”


      Trương Tiểu Huy thở dài – “Đồ đạc trong phòng khách đều bị đập.”


      Quý Thời lộ ra vẻ mặt đầy khoa trương – “Mấy món đồ sứ giá trị xa xỉ đều may mắn sống sót sao?”


      Trương Tiểu Huy lười để ý.


      Quý Thời lắc đầu chậc lưỡi – “ của em đúng là siêu đại gia.” Đổi lại là lúc muốn ra tay thế nào cũng phải suy nghĩ trong chốc lát.


      Khi suy nghĩ qua cũng tỉnh táo lại.


      Trương Tiểu Huy trừng Quý Thời – “Lúc nào rồi mà còn cợt nhã như vậy?”


      Quý Thời hỏi ngược lại – “Nếu sao?”


      vỗ vỗ Quý Tiểu Ngôn, trợn mắt cáo trạng – “Con trai, mẹ con lại lý.”


      Quý Tiểu Ngôn có chút mệt, mơ mơ màng màng – “Đáng đánh.”


      “Em nghe chưa?” Quý Thời bày ra bộ dạng có con trai làm chỗ dựa.


      Trương Tiểu Huy liếc mắt, lười phải đôi co với cha con nhà này.


      “Được rồi.” Quý Thời – “Người xưa thường , mỗi nhà đều có quyển sách khó đọc.”


      “Hai chúng ta phải là người trong cuộc, chỉ là người đứng ngoài quan sát, nhìn thôi là được, đừng dây vào, nếu …”


      gây ra hậu quả hoàn toàn ngược lại.”


      Trương Tiểu Huy – “Chuyện này em hiểu.”


      Quý Thời ừ tiếng – “Vậy tắt đèn ngủ.”


      Trương Tiểu Huy than thở, tâm trong lòng nặng nề - “Tối này nhất định khó ngủ.”


      Kết quả, khi đèn tắt, gian phòng tối om, đến năm phút sau, người vừa khó ngủ chìm vào mộng đẹp.


      Người nằm bên cạnh bị tiếng ngáy của làm mất ngủ.


      Sáng ngày hôm sau, Trương Tiểu Huy và Quý Thời mang theo Quý Tiểu Ngôn xuống lầu, phòng khách còn bộ dạng nhìn vào khiếp sợ như bị tập kích tối qua.


      Ngày hôm qua cả nhà Trương Tiểu Huy quay về thành phố A, nhưng xem ra, bầu khí để cất tiếng chào hỏi cũng có.


      lúc lâu sau, Trương Tiểu Huy mở miệng – “, chúng em về đây.”


      Tần Chính ngồi ghế đưa lưng về phía họ, giọng khàn khàn – “Lái xe chậm chút.”


      Trương Tiểu Huy đột nhiên cất tiếng – “Em chào chị dâu tiếng.”


      Tần Chính mở miệng cản lại – “ cần.”


      Sau đó lại thêm câu – “ ấy còn ngủ.”


      Trương Tiểu Huy đè xuống nỗi nghi ngờ trong lòng – “Vậy đánh thức chị ấy.”


      Sau khi ôm Quý Tiêủ Ngôn lên xe, Quý Thời – “Hai người họ muốn ly hôn.”


      Trương Tiểu Huy sững sờ - “Sao biết?”


      “Kỳ lạ sao? Lấy chỉ số thông minh của ,” Quý Thời nhún vai, trong giọng có chút tự kỷ - “Đoán được chuyện này là hết sức dễ dàng.”


      Trương Tiểu Huy – “…”


      nhìn ra ngoài cửa xe, cố gắng nhìn lên phòng ngủ khổng lồ, Đường Y Y có lẽ giống như , đêm ngủ.


      Trong phòng khách, Tần Chính nhúc nhích tay chân bị cứng ngắc lại, nhấc tay ấn huyệt thái dương, đầu ngón tay từng cái từng cái dùng sức.


      Phản ứng kịch liệt của người sau khi bị sốt cao – đầu đau muốn nứt ra.


      Tần Chính kéo ghế ra, đứng lên, bước bước đầu tiên cả người lảo đảo cái.


      Lúc này mới nhìn pho tượng bên chân mình, vỡ mất mảng lớn, còn trọn vẹn, hoàn toàn thấy vết tích nào của hoàn mỹ.


      Đẩy pho tượng qua bên, Tần Chính sải bước vào phòng ngủ.


      Đường Y Y nằm giường, nghe thấy tiếng cửa mở, lập tức nghiêng đầu.


      Quần áo người đàn ông vừa bước vào phòng có nhiều nếp nhăn, râu cằm lún phún màu xanh, mắt có nhiều tia máu đỏ quạch.


      Những mệt mỏi, thô bạo, bi phẫn của đều có chỗ che giấu.


      xin lỗi em, tối qua quên đến thăm em.” Tần Chính vươn tay vào trong chăn, mò mò đến quần của Đường Y Y, sờ đến nệm, có chút ẩm ướt nào.


      Hai gò má Đường Y Y đỏ lên – “Đêm qua tự mình vệ sinh.”


      Tần Chính dừng tay lại – “Vậy sao?”


      lấy tay ra khỏi, năm ngón tay bóp chặt lại, khó mà phát được khi siết chặt tay là níu giữ nhiệt độ của Đường Y Y tay mình - “Xem ra, em thực cần nữa rồi.”


      Qua mấy giây sau, Đường Y Y – “Cơ thể em khôi phục rất tốt.”


      Tần Chính cúi mắt nhìn xuống người con coi ra gì, đè nén cảm xúc muốn cúi người ngậm đôi môi nhạt màu của , lúc sắp cúi người lại gần đứng thẳng eo lưng lại.


      nhớ đến mình phát sốt, thể lây bệnh cho .


      Trải qua lần tai nạn xe này, cơ thể Đường Y Y thể so sánh với lúc trước, Tần Chính muốn làm khó chịu, thậm chí cảm mạo nhức đầu cũng được.


      “Cả nhà của tiểu Huy lái xe về.”


      Đường Y Y a tiếng.


      Tần Chính bước lại tủ quần áo lấy đồ cho Đường Y Y – “Đứng dậy đánh răng rửa mặt.”


      Đường Y Y chống người giường ngồi dậy, từ từ nhấc chân trái, ngẩng đầu lên, thấy Tần Chính lại gần, mặt còn đeo thêm cái khẩu trang.


      Ôm Đường Y Y ngồi vào xe lăn, Tần Chính đẩy vào toilet, đỡ rửa mặt.


      Đường Y Y cúi đầu đánh răng, miệng đầy bọt kem.


      Khi thể tự xử lý sinh hoạt của cá nhân mình, Tần Chính chăm sóc cho những chuyện mà người khác chỉ có ở tuổi bảy, tám mười tuổi mới gặp, nên tình trạng tại cũng làm cảm thấy lúng túng.


      Suy nghĩ của miên man, khiến quên mất trong miệng mình là gì, vô thức nuốt xuống.


      Tần Chính lập tức bóp cằm – “Mau nhổ ra!”


      Đường Y Y lập tức ói ra hai ngụm.


      “Đánh răng cũng gặp chuyện được.” Tần Chính thấp giọng – “Em như vậy, làm sao yên tâm cho được?”


      Đường Y Y tỉnh táo lại – “Lúc nãy em suy nghĩ chuyện khác.”


      Tần Chính vò vò tóc – “Vậy mà còn ngụy biện.”


      Đường Y Y ngẩn người.


      Đêm qua người đàn ông này rời khỏi trong cơn nóng giận, qua đêm, lại cư xử như giữa hai người họ xảy ra chuyện gì.


      Sau khi rửa mặt xong, Tần Chính gọi bữa sáng bưng đến cho Đường Y Y.


      đóng cửa lại, ngăn cách hai người với thanh thu dọn bên ngoài.


      “Uống sữa .”


      Đường Y Y – “Tối qua chúng ta…”


      “Em ăn điểm tâm trước .” Tần Chính nhíu lông mày lại, khí thế người càng bén nhọn – “Có chuyện gì ăn xong rồi sau.”


      Đường Y Y bưng chén lên.


      biết rằng, bị thuyết phục.


      Mặc dù cực kỳ muốn.


      Đường Y Y ăn xong, giương mắt nhìn Tần Chính – “ đồng ý, phải ?”


      Tần Chính cười hắt ra tiếng, tựa như cợt đùa, hoặc có thể tựa như thể làm gì.


      bị người con này nắm trong lòng bàn tay.


      “Phải, đồng ý.”


      cảm thấy mình đau đớn tựa như bị dao đâm rồi xoắn lại.


      Nhưng chỉ có thể nhịn.


      Trải qua đêm, Tần Chính chìm trong cơn giận dữ, khắc chế bản thân được nổi điên lên với , được uy hiếp, cảnh cáo, dùng cách thức dùng trước đây bức thỏa hiệp, làm cho cúi đầu trước .


      Mối quan hệ giữa hai người rất khó khăn mới có thể thay đổi đến tình hình tại.


      tuyệt đối thể tổn thương như trong quá khứ.


      “Ly hôn cũng được.” Ngón tay Tần Chính gõ nhịp tay vịn ghế, giọng điệu thong thả – “ muốn chăm sóc cho em đến khi em bình phục hoàn toàn.”


      Thấy Đường Y Y muốn mở miệng từ chối, cúi đầu xuống cất giọng đoạt trước lời , trong giọng của lộ ra cố chấp đáng sợ - “Đường Y Y, em thể bức đến đường cùng.”


      Sở dĩ đồng ý với , vì mong muốn mình và Đường Y Y có thể lần nữa bắt đầu đoạn tình cảm mới phân cách chủ tớ.


      đánh cuộc là mình.


      bị bức đến có đường lui, chỉ có thể đánh cuộc.


      Cũng thể thua.


      Nhìn sâu vào đôi mắt của Tần Chính, Đường Y Y bắt từng tia tâm tình thay đổi của , lúc lâu sau, – “Được.”


      Mùng chín, Tần Chính và Đường Y Y cùng đến Cục Dân Chính.

      Last edited: 24/8/17

    2. Carol

      Carol Well-Known Member

      Bài viết:
      282
      Được thích:
      3,762
      Update chương 56 rồi nha mọi người ^-^

    3. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      Còn ngược nữa ko v? Ngược tiếp ....
      Carol thích bài này.

    4. Carol

      Carol Well-Known Member

      Bài viết:
      282
      Được thích:
      3,762
      :yoyo55:@thuyvy2711 hỏi ác dễ sợ haha
      Còn!

    5. Trần Ngọc Hà Thanh

      Trần Ngọc Hà Thanh New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      7
      Hãy ngược . Ngược ngược nữa ngược mãi
      Carol thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :