1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Cổ đại] Mỹ nhân như họa - Túc Mễ Xác

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 5. Tra hỏi
      Editor: trang bubble ^^

      "Đừng hòng rời nữa." Tiếng của vừa dứt, Thẩm Họa chỉ cảm thấy thân thể chợt , rốt cuộc lại là ôm mình bay bổng lên.

      Bởi vì nàng đột nhiên trọng lượng mà kinh hoảng bám vào bờ vai của , hai cánh tay Tiêu Dịch thon dài mà có lực, Thẩm Họa nhất thời tức giận vỗ vỗ lồng ngực của , hình như Tiêu Dịch chỉ thích thấy nàng có vẻ tức giận, càng ngày càng ôm chặt cánh tay.

      muốn như ý của , Thẩm Họa cũng lười giãy giụa, tỉ mỉ nhớ lời mới rồi, thậm chí có chút hiểu ý trong lời ?

      Đừng hòng rời nữa, là nàng cách nào rời khỏi Hầu phủ, hay là đừng hòng rời khỏi bên cạnh ?

      Có điều hình như đằng sau có chút. . . . . . Giống như là lời tâm tình.

      Bốn phía đường trúc xanh rất yên tĩnh, giờ phút này Thẩm Họa chỉ có thể nghe được hô hấp trầm ổn của nam nhân, cảm giác mới vừa rồi chẳng qua là ảo giác nhất thời của mình.

      Tiếp đó, Tiêu Dịch cũng giống như vậy, mang nàng Hành Vu uyển, chỉ là dẫn nàng vào cái uyển lịch tao nhã, Thẩm Họa chưa quen thuộc đối với Hầu phủ, cũng biết đây là nơi nào?

      Chỉ cảm thấy nơi này có loại bài trí đặc biệt "Khôi hài", trong chỗ trống viện còn bày ngựa gỗ lắc lư và Sa Bàn chiến trường loại , lại có bảy tám binh khí cỡ rải rác, chỉ là chỗ lưỡi đao cũng bị mài ra cùn.

      Mới vừa vào tới có nha hoàn, bà tử tiến lên quỳ đầy đất, là Dục Ca Nhi biết thế nào hôn mê bất tỉnh, đại phu cũng nhìn ra được chút, bên lão phu nhân để Hải ma ma phái người đến hoàng cung thỉnh cầu Thái hậu hạ ý chỉ, để ngự y tới trong phủ chuyến, có điều trong đó khó tránh khỏi phải có thời gian kéo dài, chỉ sợ tiểu công tử. . . . . .

      Ánh mắt Tiêu Dịch đột nhiên lẫm liệt, vú già này cũng dám tiếp, cả đám càng thêm run rẩy co rúm lại, có vài nha hoàn nhát gan nhịn được oa tiếng khóc lên, bị ma ma quản ngắt bắp đùi mấy cái mới dần dần dừng lại tiếng thút thít.

      Ánh mắt rưng rưng trừ thận trọng nhìn chằm chằm Đại công tử có tức giận hay , chính là kinh ngạc nhìn Thẩm Họa, kể từ sau khi phu nhân qua đời, Đại công tử còn chưa từng thân mật như vậy đối với nữ nhân.

      Cũng chỉ có loại tiểu nha hoàn chưa trải qua việc đời ở dưới loại cảnh ngộ bi thảm có thể bị bán hoặc là đưa đến thôn trang này mới có thể mất hồn lên chín tầng mây trong nháy mắt, nghĩ đến chuyện đâu như vậy, nhưng rất nhanh vẫn bị khí thế lạnh như Diêm vương của Tiêu thiếu Tướng quân lần nữa doạ sợ nước mắt đảo quanh.

      Tiêu Dịch bình tĩnh sắc mặt, lên tiếng, ôm Thẩm Họa thẳng đến giữa phòng nghỉ, để cho bọn họ đều chờ đợi ở bên ngoài, ngay cả nha hoàn thiếp thân hầu hạ Dục Ca Nhi bên trong cũng bị Tiêu Dịch đuổi ra, Thẩm Họa xin xuống, bước nhanh tới nhìn người bé khép kín mắt lại nằm giường.

      hàng lông mi đen đậm giống như bàn chải mọc lên ở mặt trắng noãn phấn điêu ngọc trác (đúc từ ngọc), dưới thỉnh thoảng rung động cho thấy cậu vẫn còn sống. Bộ dáng bé hết sức tinh xảo, nếu phải là giờ phút này đôi môi tím bầm, nhất định là môi hồng răng trắng, Thẩm Họa sớm biết là tằng tôn mà lão phu nhân thương , chỉ nhìn như vậy còn tưởng rằng là béo mập.

      Bản lĩnh nghe lời đoán ý của Thẩm Họa cũng là lão đạo, đương nhiên biết lúc này vẫn là nên ít lên tiếng chọc người trước mắt. ra mới vừa rồi nàng muốn , Tiêu Dịch bình thường điên lên đều đuổi nha hoàn bà tử hầu hạ ra ngoài sáng suốt.

      Lúc này, Dục Ca Nhi chính là cần người chăm sóc bên người rời, bé trai có dấu hiệu trúng độc tại trán hơi có mồ hôi rịn ra, chân mày nhíu chặt hình như là bị ác mộng quấn lấy.

      Thẩm Họa hơi bất mãn biểu ca làm cha qua loa này, nhưng nàng có tư cách cũng quản được nhiều như vậy, vén tay áo lên bèn tới chậu nước cách đó xa.

      Trong thùng gỗ bên cạnh còn có nước sôi nóng hổi, nàng nhấc thùng gỗ lên, động tác linh hoạt đổ vào trong chậu đồng, giặt khăn lau mồ hôi, tỉ mỉ vắt khô, mới vừa xoay người lại rốt cuộc còn bóng dáng hai cha con này.

      Nàng tới bên giường vừa nhìn tỉ mỉ lần nữa, rốt cuộc nhìn ra có gì đó đúng, trong lòng Thẩm Họa cuống lên, quăng khăn rồi ra ngoài phòng. Biểu ca này, rốt cuộc muốn làm gì?

      Vừa kéo cửa ra, bước chân của Thẩm Họa bèn dừng lại, trước mặt đột nhiên tràn vào đoàn người nào áp sát, trừ quỳ gối phía ngoài đều là khuôn mặt quen thuộc mới vừa rồi gặp ở Hành Vu uyển, Tiêu lão phu nhân ở dưới mọi người vây quanh bước nhanh đến.

      Mọi người thấy Thẩm biểu tiểu thư đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ mà thể tin, bà tử Chu Hiển gia này càng thêm vội vàng hấp tấp bỏ qua Thẩm Họa vào bên trong phòng, Tiêu lão phu nhân dừng bước chân, mọi người cũng dám vượt khuôn phép, nhắm mắt theo đuôi dừng lại theo.

      Vốn Tiêu lão phu nhân bảo người ta tìm Thẩm Họa, cũng tìm được người nàng, trong lòng bốc lên tức giận sau khi Mặc Lan bị thương càng ràng hơn, ném ly trà sứ trắng Nhữ Diêu, Hải ma ma ngừng trấn an, trước khuyên lão phu nhân tới xem Dục Ca Nhi chút quan trọng hơn.

      Lúc này, Hải ma ma đột nhiên thấy Thẩm Họa trong lòng căng thẳng theo, hối hận lắm chỉ lão phu nhân tới đây, vốn cho là để lòng lão phu nhân tĩnh lặng lại, ở trong này phải là có điểm đáng nghi, chỉ sợ lão phu nhân sốt ruột che chở trẻ nhất thời nghĩ ra, để cho người ta thừa cơ gây chuyện.

      Mặc Lan vốn là ở tuốt phía sau, vừa dừng lại bị hai bà tử thân thể khoẻ mạnh từ cuối cùng theo đằng trước, vừa đến bên cạnh lão phu nhân bèn bắt lấy ống tay áo ngoại tổ mẫu, giọng run run rẩy rẩy : " ra là muội muội nàng ở chỗ này, vậy Dục Ca Nhi chẳng phải là. . . . . ."

      Mặc Lan cũng chưa ra khỏi miệng hai chữ "Nguy hiểm", tất cả mọi người Hành Vu uyển biết ý phía sau, đúng lúc ấy bà tử Chu Hiển gia vỗ chân, vẻ mặt hoảng sợ chạy đến quỳ mặt đất, " xong, lão phu nhân, thấy Dục Ca Nhi."

      Vừa
      [​IMG]
      chjchj1001, ngocanh, 1393 others thích bài này.

    2. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 6: tình
      Editor: trang bubble ^^

      Tiêu lão phu nhân chính là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, lại là theo lão hầu gia trải qua sóng to gió lớn, bắt đầu mắng người tự có loại uy nghiêm doạ người.

      Tôi tớ chung quanh cần nhìn mặt mà chuyện cũng đều biết vị lão tổ tông Hầu phủ này phát uy, tiếng kia có thể là vang dội nào có tý tang thương xế chiều của lão nhân gia, sợ là đại nương Thẩm gia chịu đựng được rồi, mọi người nín thở, rối rít nhìn "Nghiệt chướng" trong miệng lão phu nhân.

      Nhưng ai ngờ dáng vẻ Thẩm Họa cũng giống như sợ hãi, đáy mắt bình tĩnh như nước thấy gợn sóng, "Ngoại tổ mẫu, trước ngài đừng tức giận, nha hoàn của con thừa nhận là nàng đầu độc tiểu công tử, sao Thẩm Họa lại biết vị trí Dục Ca Nhi, bằng con giúp ngài thẩm vấn thế nào?"

      Lời của nàng dường như cố ý lấy lòng mang theo nùng ngữ riêng có ở Giang Nam, vô cùng mềm ngấy, mặc dù dễ nghe nhưng mọi người nghe lại cảm thấy rét mà run, chỉ cảm thấy còn tuổi lại hiểu được "Công thành lui thân" như vậy, lời ngon tiếng ngọt quăng còn mống.

      Vào lúc mọi người hơi oán thầm, vẻ mặt Thẩm Họa lạnh lùng tới, ôm chặt người sắp như lục bình trôi giạt kia, Hồng Ngọc giống như khung xương vỡ tan bày ở trong ngực của nàng, ngừng rơi nước mắt nỉ non xin lỗi đối với Thẩm Họa, dáng vẻ trung thành tuyệt đối.

      Thẩm Họa chưa bao giờ thích khóc, lúc này đáy lòng lại co rút đau đớn theo, lỗ mũi chua xót nhưng dù có nước mắt cũng cố nén về, vẫn mặt lạnh chất vấn như cũ.

      "Ngươi nâng lên tinh thần trả lời tốt cho ta, nếu dám gạt cái gì, cho dù Hầu phủ theo xử trí ngươi, ta cũng phải thay Thẩm gia dọn dẹp thứ hại người như ngươi."

      Thái độ này có mảy may tình cảm chủ tớ nhiều năm, khiến đám người chung quanh cũng nhịn được lại giọng thổn thức, đều ném ra ánh mắt khinh bỉ.

      Thậm chí cảm động lây nghĩ tới bản thân mình, nếu bọn họ cũng gặp gỡ chủ tử vậy phải là đau lòng dường nào, đáng thương Hồng Ngọc chính là theo vị chủ tử tâm địa sắt đá như vậy, cầu tình còn chưa tính còn muốn sưng mặt lên thẩm vấn bỏ đá xuống giếng như thế.

      Chu Hiển gia vốn định đứng ra quở trách tý, lại bị Hải ma ma trừng mắt liếc, rụt cổ lại dám lên tiếng nữa, huống chi lão phu nhân cũng chưa từng ngăn cản, sợ là tâm tư có chút rối loạn, lòng chỉ muốn biết vị trí Dục Ca Nhi.

      đợi Thẩm Họa lên tiếng, Hồng Ngọc vội vàng nhận tội trước, " nương, bởi vì Hầu phủ làm hại phu nhân thể sinh con, ôm hận lấy chồng xa ở Giang Nam. Phu nhân muốn cho người biết những chuyện cũ năm xưa này, nhưng trong lòng Hồng Ngọc vẫn nhớ, biểu đạt bất bình thay phu nhân."

      "Cho nên mới làm bánh ngọt Giang Nam sớm bỏ □□ mua xong, dẫn dắt chú ý của tiểu công tử, tùy thời dụ dỗ cậu ăn hết, vốn kế hoạch thần biết quỷ hay hoàn thành lại trốn tránh , nhưng ngờ bị người phát . Em xin lỗi phu nhân, hầu hạ được nương ngài nữa."

      Nếu phải bây giờ thân thể nàng yếu ớt đứng nổi, rất có tư thế đâm đầu vào cột lấy cái chết tạ tội.

      Mà đoạn "Chuyện cũ năm xưa" của Thẩm phu nhân này trong miệng Hồng Ngọc, vú già có tuổi đều biết trong lòng, mới vừa rồi hầu hạ ở trong phòng Hành Vu uyển sớm nghe Chu Hiển gia tới, nhưng bà là vùng mịt mờ điểm ra, mọi người cũng đau nhột lại lược bớt qua lỗ tai theo.

      Nhưng thời điểm này, hơn phân nửa đứng ở chỗ này là đằng sau theo tới, lần đầu tiên nghe nguyên do đầu độc tiểu công tử, Hồng Ngọc lại tỉ mỉ chân thành như vậy, khỏi hít vào ngụm khí lạnh theo, là nghiệt trái mà!

      Ánh mắt thầm liếc về phía Tiêu lão phu nhân, bởi vì vị này chính là "Người khởi xướng" hại Thẩm phu nhân năm đó, nhưng mà mọi người cũng có dũng khí chỉ vào lão phu nhân chỉ chỉ chõ chõ như vậy, Tiêu lão phu nhân nghe đến đó, bị nhắc ra chuyện năm đó vẻ mặt hiếm thấy hơi đổi lần nữa.

      Ánh mắt dần co rụt, sợ là đưa tới quá nhiều ánh mắt mơ hồ, dường như khí xuống tới cực điểm ngay, ánh mắt mọi người bay xa, từng màn năm đó chợt lên trước mắt.

      Chuyện Thẩm mẫu là dưỡng nữ cũng phải bí mật gì ở Hầu phủ, nàng là con duy nhất của Lý phó tướng dưới trướng Tiêu lão Hầu Gia.

      Năm đó Hung Nô xâm phạm biên giới, lão hầu gia được Thánh thượng khâm điểm là chủ tướng, đường gặp phải Hung Nô mai phục, là Lý phó đại nghĩa bảo vệ soái liều chết che chở Tiêu lão Hầu Gia giết ra khỏi lớp lớp vòng vây, lại bị người Hung Nô đao chặt xuống thủ cấp (đầu người), giơ lên đầu máu dầm dề khoe khoang chung quanh, thi thể ở dưới vó ngựa ngàn vạn người
      [​IMG]
      chjchj1001, ngocanh, Dung Nguyễn 19952 others thích bài này.

    3. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 7. Đưa quan
      Editor: trang bubble ^^

      "Ngươi như vậy gào thét cái gì? Còn ngại mất mặt." tát này của Thẩm Họa là dùng bảy tám phần sức lực, đánh tay bản thân nàng cũng có chút khẽ run, sức lực này khá là có chút ý đánh tỉnh người.

      Trong nháy mắt, Hồng Ngọc như trố mắt, đây là lần thứ hai nương xuống nặng tay đánh nàng.

      Lại nhớ cái tát đầu tiên ấy là lễ mừng năm mới Triệu Tri huyện lấy thân phận của trưởng bối đưa tới gà vịt thịt cá và chút tiền bạc vụn. Khi đó, Triệu Tri huyện còn chưa có lộ ra lòng ham mê nữ sắc của , trong nhà Thẩm phủ chỉ có nữ quyến, nương bèn uyển chuyển mời Triệu Tri huyện trở về đoàn tụ với gia quyến.

      Vậy mà Triệu Tri huyện này lại cứ muốn ở lại dùng cơm, còn đường hoàng là muốn hoài niệm cố nhân, nương nhìn ra chút đầu mối nhưng cũng dám suy đoán bừa thêm, có bắt chuyện liền mặt lạnh trở về khuê phòng, tự mình ngồi ở tiền thính rót uống mấy bình rượu trong, lại tới hậu viện đại phát thú tính.

      bảo nha dịch dẫn tới giữ ở bên ngoài trạch, dùng hương đặc biệt hun mê nương cả người có sức, mặt □□ chuẩn bị làm chuyện càn rỡ.

      Hồng Ngọc là người thẳng thắn, nàng có tác dụng gì, bảo vệ được nương, chỉ có thể dâng ra trong sạch của mình.

      Quỳ gối trước giường hẹp, nước mắt lã chã cầu xin Triệu Tri huyện bỏ qua cho nương mình, nàng bằng lòng cởi quần áo hầu hạ. Triệu cầm thú này lại nắm cằm nàng quan sát dưới, cuối cùng đá phát vào lồng ngực của nàng, chỉ giễu cợt cười châm chọc nàng cũng xứng?

      Nếu phải là bởi vì quan nha (nha môn quan lại) đột nhiên bốc cháy, Triệu cầm thú thể cuống quít xách quần xử lý việc gấp, may mắn có thực được.

      Nhưng Hồng Ngọc kinh hãi khóc ngày, cho đến khi Thẩm Họa khôi phục sức lực, chuyện đầu tiên nương mình ngồi dậy là giơ tay cho nàng cái tát nặng nề.

      Lạnh lùng để cho nàng nhớ cảm giác mặt, thân thể da tóc nhận từ phụ mẫu, cho dù nàng ấy là tiểu thư nàng cũng thể làm. Sau này, nếu nàng làm tiếp loại việc ngốc vớ vẩn này nữa để cho nàng có thể ở lại Thẩm phủ.

      Hồng Ngọc còn nhớ ràng ánh mắt lúc đó của nương, cũng mang theo căm tức như vậy, lời như đao chọc thẳng trái tim của nàng.

      "Coi như ngươi thay ta hầu hạ cầm thú này nhưng mà cũng chỉ được tiện nghi lớn lao, chừng bỏ qua cho ta, ngươi cần gì làm loại sợ hy sinh này, chỉ làm lòng ta sinh ra chán ghét, ngươi tiếc liên lụy mình như vậy mà chỉ càng thêm trắng trợn kiêng dè. Sau này, nếu ngươi quý trọng cha mẹ ban cho như vậy nữa, ta chính là đánh ngươi trăm bạt tai cũng phải đánh tỉnh ngươi."

      Đau rát dường như khiến Hồng Ngọc đột nhiên tỉnh táo hơn nhiều, lời văng vẳng bên tai, đúng nha, cho dù là bây giờ nàng kêu khóc gánh chịu tất cả tội lỗi.

      Nhưng những người kia vẫn chỉ vào nương nàng ấy là hung thủ, khỏi từ trong suy nghĩ rút về đến thực.

      Ngước mắt nhìn quanh vòng, ngược lại loáng thoáng đều là giọng chỉ trích nương mình lòng dạ ác độc, ánh mắt khinh bỉ càng thêm lờ mờ ném tới.

      Cả người nàng giật mình cái, tại sao mình ngu như vậy, bị những người đó đe dọa quên nương dặn dò, khiến nương sinh lòng chán ghét, rơi vào quẫn cảnh.

      Nàng phải giúp nương mà là hại nương, ràng có làm việc này lại dễ dàng thừa nhận như vậy, bôi đen nương.

      Ngay sau đó nóng nảy hỏa công tâm, chỉ cảm thấy ngu đến thể cứu chữa, lại phun ra búng máu.

      Lần nữa, Thẩm Họa lau chùi thay nàng, Hồng Ngọc khóc càng thêm cuống lên, trong miệng có máu lại nỉ non xin lỗi nương.

      Vốn định mau chóng giải thích mình là nóng lòng bảo vệ chủ, bị quản đe doạ mới mê sảng, Thẩm Họa lại mượn động tác lau máu che ý muốn mở miệng của nàng, Hồng Ngọc biết nương là bảo nàng đừng . Hồng Ngọc mở mắt hạnh sưng to, nhìn về nương gật đầu cái, lúc này Thẩm Họa mới buông ống tay áo ra.

      Thẩm Họa muốn để cho Hồng Ngọc mở miệng nữa.

      Thứ nhất nàng ấy bị thương nặng như vậy là muốn giữ chút hơi sức cho nàng ấy, trong chốc lát chủ tớ hai người bọn họ phân thân ra được, mà bạt tai kia nàng quăng cho nàng ấy cũng là bất đắc dĩ. Hồng Ngọc kêu gào ngày như vậy cũng hao tổn hết rồi, nhất định là phải để cho đầu óc nàng ấy tỉnh táo lại. Thứ hai, nàng ấy lại đổi lời, cho dù gì người khác cũng tin.

      Nàng lại tiếp tục giận dữ mắng mỏ, "Khi nào nương ta dạy ngươi hại người? Ở Thẩm gia giữ khuôn phép, tới Hầu phủ, ngươi đúng là cần thầy dạy cũng biết, lây nhiễm loại thói quen này, tay dính máu của người khác. mau, giấu tiểu công tử đâu rồi?"

      " ra, ta bắt ngươi đưa tới quan phủ, cũng tránh cho ngươi gieo họa người khác cùng chịu tội với ngươi nữa. Chỉ mong mỏi, quan ở kinh thành là người biết chuyện, xử lý ngươi thỏa đáng cũng là yên tĩnh."

      Lần này, Thẩm Họa tức giận mắng, nếu là người thông suốt trong lòng có thể nghe ra Thẩm Họa đó là chỉ dâu mắng hòe, chỗ nào là mắng Hồng Ngọc, ràng là Hầu phủ, có lẽ ít nhiều gì còn có Tiêu lão phu nhân trái phải.

      Hải ma ma ngoài hoảng sợ lại sinh ra chút vui mừng dở
      [​IMG]
      chjchj1001, ngocanh, 1393 others thích bài này.

    4. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 8. Uống trà
      Editor: trang bubble ^^


      thứ y hệt quả cầu tuyết trắng xoá bay thẳng qua phía Mặc Lan.

      Hai bà tử dìu biểu tiểu thư trợn mắt hốc mồm, tay chân luống cuống qua quýt chặn lại, khó khăn lắm dùng thân thể béo tốt chặn lại.

      Mặc Lan xoa ngực thở phào, khuôn mặt nhắn trắng bệch, vậy mà còn có "Quả cầu tuyết" thứ hai, thứ ba liên tục ngừng càng thêm mãnh liệt bay tới. . . . . .

      Hai bà tử này vốn muốn ngăn cản lại, nhưng mà đầu gối tê rần có nguyên do, trong lúc cuống quýt cứ thế đụng đầu lẫn nhau, vì vậy thân thể béo tốt bèn như hai quả cân loại lớn lảo đảo lui về phía sau, trực tiếp đè về phía người ma ma quản quỳ "Xin chỉ thị" mặt đất, đám người quỳ sau lưng ma ma bởi vì quán tính cũng bị đè lia lịa theo, tiếng kêu thảm thiết cả vùng.

      Có mấy tiểu nha hoàn trước đó dùng sức hoãn lại, ma ma quản lớn tiếng kêu họ nhanh tới đây kéo bà ra ngoài, tiểu nha hoàn lảo đảo qua, tốn sức lực y hệt nhổ củ cải mới rốt cuộc kéo bà ta ra, chỉ thấy ma ma quản được kéo ra ngoài hai mắt nổ đom đóm, kêu to ai u.

      Mà bên Mặc Lan cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, có đám bà tử che chắn liên tục bị "Quả cầu tuyết" đập mấy cái.

      Cuối cùng chỉ nghe tiếng "Bốp", khéo vừa vặn đập vào khóe miệng của nàng, răng môi đụng nhau, lại là thấy ngay máu tươi.

      Phía trước, Mặc Lan chưa mấy câu, ngược lại cuối cùng chỉ đau đớn còn dư lại tiếng khóc hu hu, khuôn mặt nhắn như hoa như ngọc càng thêm vặn vẹo lại thành cục.

      Tiêu lão phu nhân trong tiếng kêu sợ hãi sớm được Hải ma ma bảo vệ ở bàn cao bên cạnh, Thẩm Họa cũng đỡ Hồng Ngọc dậy. Bởi vì theo phương hướng "Quả cầu tuyết" chính là Mặc Lan biểu tiểu thư, Tiêu lão phu nhân cũng chịu ảnh hưởng gì, trong lòng chỉ có thể sốt ruột theo.

      Vậy mà đám khác sát bên Mặc Lan biểu tiểu thư cũng bị hoảng sợ, tránh né, chạy trốn, ngươi đẩy đẩy ngươi, trong lúc cả viện bụi đất tung bay, lộn xộn. Dù Tiêu lão phu nhân có lòng bảo người che chở Mặc Lan, cũng là có lòng đủ sức.

      Trận sóng gió này kéo dài thời gian vốn cũng lâu lắm, mới vừa rồi còn "Khí thế hào hùng" chờ tiếng lệnh, trong khoảnh khắc cũng chỉ có tiếng ầm ĩ và tiếng kêu gọi liên tục ngừng.

      Mọi người ngờ xảy ra chuyện bất thình lình như vậy, đều là hoảng đến mức há hốc mồm.

      Chờ thoáng yên tĩnh lại, nhìn chăm chú lên những "Quả cầu Tuyết " lăn dưới đất, đâu phải là "Hung khí" gì trong tưởng tượng của bọn họ, giống như là loại bánh ngọt ngấy Giang Nam dùng gạo nếp làm tăng tính đàn hồi.

      "Ha ha ha. . . . . ." đợt tiếng cười điên cuồng của trẻ thơ vang lên.

      Mọi người tìm thanh nhìn lại, lần này càng thêm kinh hãi cằm cũng sắp rớt xuống rồi.

      Từ sau bàn đá cách đó xa chui ra bóng dáng nho , quần áo phiên bản thu của trang phục màu mực thêu Kỳ Lân tơ vàng, chân mang ủng đám mây màu tím khảm Mã Não năm màu, d!^Nd+n(#Q%*d@n cái trán buộc dải băng quanh đầu thêu hoa phức tạp, bên hông rủ xuống ngọc bội Tỳ Hưu, môi hồng răng trắng, châu như điểm mực, bộ dáng hoá trang tiểu công tử trâm thế gia.

      Trong tay của cậu cầm cung, chớp con ngươi đen nhánh ngừng cười như điên, quả rất giống với Kỳ Lân vàng giương nanh múa vuốt thêu trước ngực cậu.

      "Đường cao ta thưởng các ngươi ăn ngon ?"

      Tiểu Kỳ Lân hoạt bát này khiến người ta hận ngứa ngáy, ràng chính là Dục Ca Nhi trúng độc.

      Mà dáng vẻ mạnh như rồng hổ thế nơi nào giống như là trúng độc.

      Mới vừa rồi còn thỉnh cầu đưa chủ tớ Thẩm Họa nha dịch, mặt cả đám người đều là ngượng ngùng, vốn chính là chân tướng cũng theo phụ họa, lúc này hận thể đánh mình mấy bạt tai, tỉnh lại đầu óc, có thể thấy được Thẩm đại nương cũng dối.

      Kinh ngạc mặt Tiêu lão phu nhân chỉ nhàng nổi lên trong chớp mắt, thở phào nhõm cười vui vẻ từ ái vẫy tay, trong mắt hàm chứa tầng hơi nước xao động, "Tiểu bảo bối tâm can của bà, nhanh đến chỗ tằng tổ mẫu này, để tằng tổ mẫu nhìn con chút."

      Vốn còn muốn ở trước mặt ngoại tổ mẫu đòi đau lòng, Mặc Lan lập tức thu lại nước mắt, bước chân cũng chưa di chuyển gào thét tiếng tổ mẫu Lan Nhi đau, bị Tiểu Kỳ Lân mừng rỡ nhanh chân đến trước, thân thể bé này chạy rầm rập tới dán vào trong ngực Tiêu lão phu nhân vừa cười khanh khách.

      Mặc Lan thể làm gì khác hơn là rút khăn bên hông từ từ lau nước mắt, khóe mắt liếc nhìn Thẩm Họa nhiều thêm mấy phần đen tối .

      Ngay sau đó lại cười khập khễnh tới, duỗi tay tới sờ đầu Tiểu Kỳ Lân trong ngực lão phu nhân, "Dục Ca Nhi, con sao chớ." Mặc Lan lời cực kỳ dịu dàng, thấy chút tức giận sau khi gặp phải trò đùa dai.

      Dục Ca Nhi lại lập tức đập ngón tay thon thon của người kia đưa tới, "Hừ, ngươi đền tiểu đường cao cho ta."

      Mặc Lan nhịn đau, cũng có chút tủi thân nhìn ngoại tổ mẫu, tiếng động làm đau lòng. Đối với tằng tôn mới vừa mất mà lại được, Tiêu lão phu nhân nơi nào chịu trách cứ nửa phần, đại khái là bảo Mặc Lan nhường đứa bé hiểu chuyện chút.

      "Vậy trở lại mẫu () tự mình làm vài món ăn ngon hơn cho con, mấy bánh ngọt kia đều dơ bẩn rồi, thể ăn."

      " được, Lan mẫu chính là người xấu, còn đạp đường cao của ta."

      "Ta. . . . . ." Mặc Lan cúi đầu vừa nhìn, đáy giầy thêu hoa vừa vặn dính nhớp quả cầu tuyết, trong lòng ghê tởm đều do đường cao chết tiệt này, nhưng vì biểu ca cũng chỉ đành phải nuốt oán hận đầy bụng này xuống còn mống, cười dỗ đứa bé xin lỗi.

      Dục Ca Nhi vẫn nghiêm mặt cảm kích như cũ, "Dục Ca Nhi tốt bụng, mời biểu ăn bánh ngọt, vậy mà người nhận còn ném xuống đất. Phu Tử dẻo thơm hạt đắng cay muôn phần, thể lãng phí ngũ cốc, biểu quả nhiên là hổ thẹn ngượng ngùng." lên tiếng lại có tư thế sắp gào khóc, ngược lại là bản thân chịu oan ức to lớn.

      Trong lòng Tiêu lão phu nhân cũng run rẩy, biết Dục Ca Nhi bướng bỉnh gây ầm ĩ, lại cam chịu hành động trẻ con của Dục Ca Nhi.

      Vẻ mặt Mặc Lan càng khó coi hơn, bị "Đồng ngôn vô kị" của Tiểu Kỳ Lân nghẹn á khẩu trả lời được, thế nào nàng cũng là tiểu nương mười lăm tuổi, bị người chỉ vào xấu hổ thẹn thùng, nhất thời rất là lúng túng.

      Thẩm Họa nhàng liếc Mặc Lan cái, lại nhìn chút Tiêu lão phu nhân, lập tức lên tiếng, "Dục Ca Nhi cũng đừng khóc, những bánh ngọt này đều là Hồng Ngọc làm, con từng gặp nàng, nếu tiểu công tử thích, ta bảo Hồng Ngọc mỗi ngày làm cho con ăn ngon."

      "Có điều tại Hồng Ngọc bệnh nghiêm trọng như vậy, sợ là nếu kịp thời để cho đại phu xem chút, dieenddafnleequysddoon sau này để lại mầm bệnh làm được món ăn ngọt ngào cho tiểu công tử rồi." Nàng kéo dài cuối, tiếng thở dài, dáng vẻ giống như Tiểu Kỳ Lân nếm được mỹ vị nữa.

      Dục Ca Nhi liếm liếm môi, khóe miệng cũng còn mang theo vị ngọt, thấy tỷ tỷ dịu dàng sáng nay đưa bánh ngọt cho cậu ăn, mắt sáng lên, "Ngoại tổ mẫu, nàng nhìn đáng thương, mau chóng mời đại phu xem thân thể chút cho nữ đầu bếp của Dục Ca Nhi ."

      Tiểu Kỳ Lân lên tiếng, lão phu nhân nào có bằng lòng, đương nhiên vội vàng gọi người mang bộ cáng trúc chuyển Hồng Ngọc đến trong nhà kề tìm đại phu chẩn bệnh tốt.

      Bên kia ma ma quản và Chu Hiển gia náo loạn Đại Ô Long, trong lòng biết là giải thích được gì rồi. Bình thường vào lúc này, nếu là lòng biết hối cải, nên ngã nhào vào trước mặt lão phu nhân khóc lóc nức nở cầu xin tha thứ.

      biết ra sao, Tiêu lão phu nhân rời phủ năm, uy mới chưa đủ, uy thế còn lại đủ, Quý ma ma bị tẩy não luôn cảm thấy vậy là còn sống lâu nữa thôi, Trần thị mới là nữ chủ nhân cầm quyền Hầu phủ này.

      Thêm nữa, giữa ma ma quản và Trần thị có chút quan hệ huyết thống họ hàng, lại là người mới đến Hầu phủ tìm nơi nương tựa nhận chức vào lúc lão phu nhân ở tại biệt uyển, vẫn luôn quản lý cái Uyển thanh nhàn này.

      Tuy là nơi ở của đích tằng tôn, nhưng đáy lòng ma ma quản càng cảm thấy chủ nhân Uyển này là mình mới đúng, càng thêm chắc chắn muốn làm như vậy.

      Trước khi kêu khóc, hai người ăn ý coi qua chút, đại ý là cảm thấy nhất định phải mài hỏng miệng lưỡi kéo dài đến khi phu nhân Hầu phủ tới đây mới coi như được cứu đấy.

      Vì vậy chuyển hướng nhào về trước mặt Thẩm Họa, nếu Thẩm đại nương chịu tha thứ bọn họ đương nhiên có thể tốn thời gian tiếp tục cầu xin, Tiêu lão phu nhân e ngại thân phận trưởng bối cũng tiện cắt lời.

      Nếu Thẩm đại nương tha thứ bọn họ, tiểu bối cũng lòng dạ rộng rãi như vậy, sao Tiêu lão phu nhân có thể bụng dạ hẹp hòi trước mặt người làm, mất phong độ cáo mệnh phu nhân nhất phẩm.

      " nương, đều do lão nô ngủ gật trông coi tốt tiểu công tử, còn nhất thời hiểu lầm ngài, lão nô đáng chết. . . . . ."

      Chu Hiển gia đương nhiên cũng theo, "Lão nô cũng là hồ đồ, xử oan Thẩm đại nương và nha đầu Hồng Ngọc."

      Hai người bọn họ làm bộ làm tịch giơ bàn tay lên tự tát mình, nhưng là tiếng sấm lớn, hạt mưa , nghe thấy tí xíu tiếng vang giòn giã dễ nghe.

      "Mong rằng nương khoan hồng độ lượng, tha thứ lão nô và những người hồ đồ này. Các ngươi còn mau tới xin nương khoan dung. . . . . ."

      Những người phạm hồ đồ này quả nhiên là bất kỳ chỗ nào cũng hay phạm hồ đồ, vừa nghe hai chủ cũng cúi đầu về phía Thẩm đại nương, từng người mặt lộ ra vẻ buồn rầu lại bắt đầu cầu xin Thẩm đại nương tha thứ theo.

      Nhưng biết lại làm đá kê chân của người khác, Tiêu lão phu nhân là nhân vật cỡ nào, cũng vội trừng trị họ, gốc bệnh chân chính là ở người nàng dâu tốt kia của bà, bỗng nhiên cảm thấy Uyển này quá om sòm rồi, lại muốn dẫn người mình mang tới về Hành Vu uyển trước, cũng có thể cẩn thận hỏi Dục Ca Nhi chút tình huống.

      Lên tiếng , nếu lần này bị oan ức chính là chủ tớ Thẩm Họa, cứ để cho Thẩm Họa toàn quyền làm chủ xử lý những người gây chuyện này, xử lý như thế nào cũng chỉ xem ý Thẩm Họa.

      Thẩm Họa tiễn Tiêu lão phu nhân khẽ thu mắt.

      Hải ma ma có lòng nhắc nhở Thẩm Họa, rớt lại phía sau, lặng lẽ nhắc nhở ở bên tai nàng: " nương cũng đừng quá buồn phiền chuyện hôm nay. Năm gần đây, lão phu nhân chưa từng ở tại Hầu phủ, đầu có thanh thiên, nhất thời khí ngột ngạt hun nương. Có điều, ma ma quản và Chu Hiển gia này đều là thường ra vào trước mặt phu nhân Hầu phủ, nương tới Hầu phủ người yếu lực , phu nhân Hầu phủ chúng ta lại là người bụng dạ hẹp hòi, ngươi cũng có thể nguyên vẹn qua. Tương lai còn dài, lão phu nhân trở lại, cũng thuận theo các nàng hồ đồ tiếp nữa."

      "Cám ơn Hải ma ma nhắc nhở, Thẩm Họa hiểu." Thẩm Họa lên tiếng , là thông minh.

      Hải ma ma vỗ vỗ mu bàn tay của tiểu nương, xoay người rời .

      Chu Hiển gia vừa thấy chỉ còn lại mình Thẩm Họa, vẫn là ngừng run rẩy, ngược lại ma ma quản này trải qua chuyện này, kéo dài tới loại tình huống có lợi, Thẩm Họa miệng mồm lợi hại nhưng dù sao Hầu phủ cũng là chỗ nước sâu, nữ nhi như nàng có thể trị ai được.

      Ma ma quản thấy lão phu nhân vừa , trong lòng hừ tiếng, lấy lệ tiếp tục nhận tội, "Lão nô biết sai rồi, Thẩm đại nương cũng mệt mỏi rồi, bằng lão nô ngâm chút nước trà giải khát cho nương." Vậy là trực tiếp muốn đứng dậy, số người để ở trong mắt.

      Thẩm Họa khẽ cười vịn bả vai ma ma nửa muốn đứng lên, "Thẩm Họa khát cũng mệt, sao dám làm phiền ma ma ngài!"

      "Ngược lại ma ma và người còn lại quỳ gối kêu trời gọi đất trong Uyển này, kêu lâu như vậy chắc là vừa khát vừa đói rồi. Cũng quá nửa buổi trưa, tiểu công tử mời các ngươi ăn đường cao, bằng ma ma thừa dịp ăn mấy cái này, chớ phụ lòng phen ý tốt của tiểu công tử. Nếu ăn xong rồi có thể đứng lên, trở về nghỉ ngơi." lời tới khách khí, sức lực tay cũng vô cùng mạnh mẽ, đè tới người đứng lên nổi.

      Chu Hiển gia cũng biết tiểu nương mềm mại yếu đuối này dễ lừa, lúc này trong lòng thầm mắng Tiểu Đề Tử (đồ đĩ ) nhưng tiện lớn lối như thế.

      Ma ma quản liếc mắt nhìn viên bẩn thỉu lăn đất, rất bình tĩnh cười lạnh, " nương cũng đừng giỡn, lão nô thích ăn những thứ ngọt ngấy này."

      Hai bà tử chịu nghe, người khác quỳ cũng đều muốn nhanh chóng rời , dùng cả tay chân đến đất tìm kiếm ăn, ăn xong để Thẩm Họa xem chút. Thẩm Họa được là làm được đương nhiên gật đầu thả người rời , ngay sau đó cũng sâu sắc nhìn hai người này.

      Ma ma quản và Chu Hiển gia hiển nhiên là nhịn được, cho đến người tôi tớ cuối cùng ăn hết bánh ngọt mặt đất rồi, mới : " nương xem, chúng ta muốn ăn cũng ăn được, ngược lại vào lúc này có chút khát nước, hiển nhiên phải dựa theo nương trông nom đứng lên xin miếng nước uống đây."

      "Nếu hai vị ma ma khát nước, bằng bản tướng quân mời các ma ma uống hớp trà ngon."

      Lúc này tới nam nhân hùng vĩ đại, trang@dđlqđ@bubble editor sắc mặt đặc biệt lạnh lùng, đó là khí chất trải qua rèn luyện biển máu sa trường mới có, đôi mắt thâm thúy của khẽ híp nhìn về phía họ.

      Ma ma quản và Chu Hiển gia bị đôi mắt sắc bén của Tiêu tướng quân nhìn chằm chằm, chính là có chút sợ hãi. Sợ này cũng phải giả, ai biết Tiêu tướng quân sát phạt.

      Cho dù là ở bên trong trạch họ cũng có nghe thấy, huống chi địa vị nam chủ nhân luôn cho phép nghi vấn, bèn vội vàng : "Cái này làm sao có thể."

      "Đương nhiên có thể, hai vị ma ma chăm sóc con ta khổ cực như thế, mới vừa rồi lại thương Tiểu Biểu Muội mới vào phủ của ta như vậy, ta đương nhiên phải cố gắng cám ơn hai vị ma ma."

      ràng là loại từ cảm tạ, hai người kia lại khỏi run rẩy, từ chối được nữa, thể làm gì khác hơn là nụ cười cứng ngắt cám ơn Đại công tử.

      Có điều hai vị ma ma vừa mới đứng dậy, có mấy gã sai vặt thân thể cường tráng bao vây đường ra, làm tư thế xin mời.

      Tiêu tướng quân duỗi ra ngón tay thon dài, "Chỗ uống trà ở chỗ này, hai vị ma ma vào thôi."

      Hai vị ma ma run chân thấy chỗ Đại công tử , vẻ mặt trắng bệch phạm xanh, chính là Dục Ca Nhi mới mở két ra phòng tắm, Thẩm Họa lập tức hiểu ý "Uống trà" này rồi.

      Rất nhanh theo phù phù phù phù vang trầm, trong đình viện mơ hồ truyền đến tiếng kêu thảm thiết đau đớn giống như giọng vịt. . . . . .
      chjchj1001, ngocanh, Dung Nguyễn 19952 others thích bài này.

    5. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 9. Núi dựa
      Editor: trang bubble ^^


      Đừng thấy là trung tuần tháng năm, ánh nắng càng cay độc, mặt trời hết sức nóng hầm hập, Thẩm Họa trực tiếp tìm chỗ dưới bóng cây đa, lẳng lặng ngồi băng đá ở dưới tàng cây dường như rất nghiêm túc nghe bọn họ kêu thảm thiết.

      Tiêu tướng quân đứng ở chỗ xa dặn dò chuyện với gã sai vặt, ánh mắt cũng lặng yên tiếng động chuyển hướng về người cách đó xa.

      Chỉ thấy Tiểu Biểu Muội ở bên trong nhánh cây lờ mờ, làn da trắng nõn giống như trứng gà bóc vỏ, vài sợi tóc rối bởi vì hơi đổ mồ hôi thuận theo ở cạnh gương mặt, trong mắt sóng nước mênh mông.

      Loại thời điểm này, Tiểu Biểu Muội vẫn khí định thần nhàn như cũ, giống con thỏ tiên ra ngoài như vào cõi thần tiên, làm cho người ta nhịn được muốn lại gần bên cạnh sờ da lông trắng nõn này cái.

      Gã sai vặt bên cạnh nghe Tướng quân dặn dò chuyện khẳng định ngờ, chủ tử bình thường lạnh lùng nghiêm nghị tuy ngoài miệng dặn dò lát sau khi hai ma ma này ra ngoài kéo tới phòng chứa củi cắt đứt tay chân, dù sao cũng làm việc, giữ lại làm gì?

      Huống chi hai người đầy tớ xảo quyệt này cay nghiệt Tiểu Biểu Muội của mình, cuối cùng phải thay nàng trừng trị phen, vì vậy đôi mắt càng u, lời của tuy lạnh, mặt cũng hiển ra, lồng ngực lại nóng rối như với lò lửa.

      Vào giờ phút này, trong lòng đại tướng quân bọn họ phải là giả bộ kỵ binh lưỡi mác, càng phải là chuyện máu tanh dặn dò mới vừa rồi, mà là suy nghĩ gương mặt trắng noãn kia nếu như nâng niu trong tay nên là cảm giác trắng nõn cỡ nào.

      "Tướng quân, Chu Hiển gia này biết tù nước, hôn mê rồi. . . . . ." gã sai vặt chạy đến từ trong phòng tắm bình tĩnh bẩm báo, Tiêu Dịch mang tới những gã sai vặt này đều là tự mình lựa chọn, có chút năng lực, mặc chiến giáp vào chính là tinh binh.

      Tiêu Dịch cười lạnh, " roi quất tỉnh, trà này họ cũng nên uống no rồi, mang ra ."

      Khi hai vị ma ma "Ướt nhẹp" bị gã sai vặt kéo về đình viện lần nữa, Tiêu Dịch sớm mất kiên nhẫn, nếu phải là sợ hù đến Tiểu Biểu Muội của , bắt đầu từ khoảnh khắc bước vào Kỳ Lân cư kia, làm sao hai người kia có thể hoàn hảo chút tổn hại.

      Vào lúc này hai vị ma ma vẫn còn ngừng nôn ra nước dơ trong hồ, ngừng dập đầu nhận sai, thấy chút xíu qua loa nữa, Tiêu Dịch nhìn về Thẩm Họa, bỗng nhiên lên tiếng, "Tiểu Biểu Muội là hài lòng?"

      Thẩm Họa đứng lên tới bên cạnh hai người kia, nhìn nửa ngày nhưng ánh mắt gợn sóng, ngược lại ý vị câu, "Hồng Ngọc là nha hoàn của ta, bị hai vị ma ma ‘nhiệt tình’ khoản đãi, sợ là ly trà cũng đủ bày tỏ tâm ý của ta, làm phiền biểu ca hãy thay ta lại cám ơn tốt mới phải."

      Hai vị ma ma vừa nghe cả người giật mình, biểu tiểu thư hài lòng như vậy chẳng phải là còn có thảm hại hơn, vội vàng nằm rạp bò qua dập đầu cầu xin tha thứ, đầu cũng dập đến đỏ.

      Thẩm Họa nghiêm mặt mày lên tiếng, hai vị ma ma chỉ sợ lại trải qua hành hạ như địa ngục kia, thần kinh kéo căng bổ nhào qua kêu khóc giống như bắt cây cỏ cứu mạng.

      Tiêu tướng quân tay mắt lanh lẹ kéo Tiểu Biểu Muội vào trong ngực, sau khi ôm chặt, nhấc chân đạp phát đá bay người ra vài mét.

      Ngay sau đó, ánh mắt ý bảo dặn dò gã sai vặt này lôi hai người cản trở này , trong viện đột nhiên yên tĩnh hơn nhiều, Tiêu Dịch ôm thân thể Tiểu Biểu Muội mềm mại như nước, nhất thời mê mẫn, mùi hoa lài nhàn nhạt người nàng hình như cũng bởi vì đổ mồ hôi mà toát ra, càng thêm nồng đậm dễ ngửi.

      Thẩm Họa cũng giãy giụa giống như trước vậy, nuốt khẽ cái mà : "Biểu ca, chẳng lẽ cứ thèm để ý nam nữ chi phòng như vậy, dù sao ta cũng là nương, kính xin biểu ca thương xót giữ gìn danh dự của Thẩm Họa."

      Nếu Thẩm Họa muốn giọng hơi mảnh chuyện, thanh kia mềm mại giống như giọt nước rơi vào mâm ngọc, nhiều tiếng nghe trong lòng người xốp giòn, huống chi còn là đại tướng quân vợ máu nóng.

      Trong say mê, Tiêu tướng quân dĩ nhiên là chịu nghe, giương mắt thấy gương mặt nhã nhặn lịch như hoa trắng noãn, bộ dạng mặt cúi đầu khuất phục, so với lúc đầu ôm nàng tới đây ngược lại phục tùng mấy phần, ngựa hoang làm dáng chịu phục tùng, khiến tâm tình Tiêu tướng quân tốt.

      Thẩm Họa thay đổi thái độ như vậy cũng là mới vừa rồi có mấy phần suy nghĩ, quả nhiên Hầu phủ này thể so với gia đình bình thường, nàng và Hồng Ngọc hai người đơn độc, cho dù trêu chọc gì cũng vẫn tự dưng quấn lấy thị phi, hôm nay nếu nàng đúng lúc cứu Hồng Ngọc, chỉ sợ hậu quả khó mà lường được.

      Mà vị Đại Biểu Ca Tướng quân này tuy là quá nghiêm chỉnh chút, nhưng ít ra là trong lòng chịu che chở nàng.

      Nàng cần gì phải bác bỏ người thích, nàng biết mình có mấy phần sắc đẹp, bằng Ngọc Trâm lĩnh năm đó cũng bị vị đại tướng quân này cợt nhã đâu.

      Có điều tại nàng lẻ loi ở Hầu phủ, dù sao cũng phải có núi dựa mới phải.

      Nếu Tiêu Dịch nhất thời nhìn trúng mình, chờ từ từ giúp đỡ cho đến khi mình rời khỏi Hầu phủ, bày tỏ vẫn có thể xem là kế hay điều hòa.

      Chỉ cần thuận theo dụ dỗ chút là được, cũng tốt hơn dựng lên thêm vài kẻ địch ở Hầu phủ, nghĩ thông suốt như vậy rồi, mấy phần ghét lúc đầu gặp gỡ cũng có thể thu lại tốt được.

      biết Tiểu Biểu Muội tính toán làm dáng ra như vậy, chọc trong lòng Tiêu tướng quân càng thêm ngứa ngáy khó nhịn, khỏi có lòng trêu chọc, "Biểu muội năm nay mười bốn Phương Hoa, còn chưa cập kê nhỉ, hãy còn là tiểu nương chưa định tính đấy."

      "Mặc dù còn chưa cập kê, cũng đến tuổi có thể luận gả rồi, muội mới tới trong thành, thỉnh thoảng liếc thấy mỗi người binh sĩ trong kinh tuấn lãng bất phàm, coi là cực kỳ lâm lang (ngọc đẹp), tương lai chung quy xin biểu thẩm định cẩn thận chọn phu gia (nhà chồng) tốt cho muội." Thẩm Họa ấp ủ tâm tư của mình, lúc này ngược lại làm mặt dày mưu tính cho mình.

      Tiêu tướng quân nghe thế này nào còn có tâm tư trêu chọc, sắc mặt lại lạnh lẽo, híp mắt đưa mặt tới gần, "Biểu muội tới Kinh Thành chỉ có
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :