1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng hậu tìm chết hàng ngày - Nữ vương không ở nhà

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Chương 63

      Tỉnh lại A Nghiên phát chính mình biến thành động vật được người thiên kiều bách sủng che chở toàn diện.

      Vị Cửu gia này định ra loạt quy củ. Thí dụ như các đại phu phải cách mỗi hai canh giờ tới bắt mạch cho A Nghiên, nếu lúc đó A Nghiên nghỉ ngơi, bọn họ nhất định phải rón ra rón rén dùng động tác kinh động đến bắt mạch cho A Nghiên, nếu có tiếng động, kéo ra ngoài đánh bản tử.

      Thí dụ như bọn Mạnh Hán, phải ngày mười hai canh giờ canh giữ ở ngoài cửa viện, cho phép cái gì, cho dù là muỗi bay vào quấy rầy A Nghiên nghỉ ngơi, càng thể có tiếng động tranh cãi ầm ĩ kinh hách đến A Nghiên, nếu Cửu gia phát có gì bất mãn, Mạnh Hán, Ninh Phi đều bị phạt.

      Về phần các thị nữ, xúm lại nơm nớp lo sợ. Ngày thường hầu hạ, hơi vô ý, rước lấy bất mãn của Tiêu Đạc, rồi chịu phen trách phạt.

      "Thuốc này vì sao đắng như vậy?" Tiêu Đạc tiếp nhận chén thuốc bọn thị nữ dâng lên, thử ngụm rồi nhăn mày kiếm lại.

      "Nô tì cũng biết..." Thị nữ khiếp đảm nhìn Tiêu Đạc, vẻ mặt bức bách mơ hồ, nghĩ rằng thuốc phải là đắng sao?

      "nấu lại!" Tiêu Đạc hạ lệnh.

      bên A Nghiên "Khụ khụ khụ" phen, nâng tay lên ý bảo đưa đến.

      Nàng tại cổ họng khàn khàn, căn bản có cách nào chuyện, chỉ có thể vẫy tay ra hiệu.

      Đây là thuốc a, thuốc đắng dã tật, còn có thể đắng sao? Lại nàng vừa rồi vừa ngửi biết, thuốc này là thích hợp nhất cho bệnh trạng của mình, cho nên nàng vội vẫy tay nhìn chằm chằm thuốc kia, tỏ vẻ chính mình muốn uống.

      Ai ngờ Tiêu Đạc nhìn nàng cái rồi, vội xoay người dỗ: “A Nghiên phải sợ, thuốc kia cho ngươi uống."

      xong quay đầu lại, càng bất mãn với thị nữ kia: "Thuốc đắng như vậy, còn ra !"

      thị nữ kia tè ra quần bứng thuốc rầu rĩ chạy .

      A Nghiên xem thuốc tốt như vậy bị đưa , miệng lại thể , trong lòng vừa ủy khuất vừa bi phẫn, trừng hai mắt đẫm lệ nhìn Tiêu Đạc.

      Tiêu Đạc ngồi bên cạnh nàng, sửa lại vẻ nghiêm khắc vừa rồi đối diện với thị nữ, lập tức mềm giọng: “A Nghiên ngoan, thuốc này rất đắng, ta lập tức bảo các nàng nấu lại cái đắng."

      A Nghiên lắc đầu lại xua tay, trong miệng khàn khàn khàn khàn cố gắng phát ra thanh, nước mắt lưng tròng.

      Tiêu Đạc đau lòng sờ sờ gò má nàng: "Ngày mai tốt rồi."

      A Nghiên lúc này lệ thực rơi xuống.

      Nàng cùng nam nhân này bát tự hợp, nhất định thế !

      ************************

      nhiều ngày trong miệng A Nghiên đều là mùi thuốc, tuy rằng thuốc này trải qua mấy làn tỉ mỉ chưng cất, lúc nấu cũng cố ý bỏ thêm mật đường, đến khi Tiêu Đạc cảm thấy " đắng", nhưng thuốc vẫn là thuốc, uống vào miệng nào có đạo lý đắng. Nàng bị bệnh thương hàn, lại qua phen kinh hách, vốn thân mình bạc nhược, lại mấy ngày liền uống thuốc, khẩu vị đương nhiên tốt.

      trong phòng bếp lại thêm vài đầu bếp mới, xem ra trù nghệ đều cực cao, mỗi ngày biến đổi đa dạng món ăn, nhưng Tiêu Đạc cũng quá hài lòng.

      Bởi vì khẩu vị A Nghiên tốt, ăn vào.

      A Nghiên ăn vào, liền cảm thấy phải đồ ăn tốt.

      đương nhiên là bất mãn, liền triệu tất cả người trong phòng bếp tới.

      Người trong phòng bếp biết ngày đó Hàn Đại Bạch bị xử tử, đám rụt cổ, sợ tới mức run rẩy e rằng cẩn thận cái liền đánh mất tính mạng.

      Tiêu Đạc thân hắc y, đứng nghiêng trước cửa sổ, lúc nhìn thấy đám đầu bếp trong viện kia vẻ mặt kinh hoàng, bỗng nhiên ý thức được cái gì, hơi nhíu mày, quay đầu nhìn nhìn A Nghiên.

      Sau khi bệnh nặng, A Nghiên nằm dựa ghế gài, trong tay thưởng thức cái điền thực ngọc, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt ngồi bên cạnh giúp nàng chải tóc. Nay nàng hết bệnh rồi, nhưng tóc còn bóng như xưa, khô héo vàng hoe, sờ lên vừa khô vừa cứng. Bất quá A Nghiên cũng thèm để ý.

      Lúc này nàng sớm nhìn thấy đám đầu bếp quỳ ở bên ngoài kia, tất cả đều sợ hãi, bên ngoài tuyết rơi, bọn họ cũng sợ lạnh, cứ quỳ như vậy.

      Còn Tiêu Đạc quay đầu nhìn chính.

      Con ngươi đen bình tĩnh, mang theo chút nghiền ngẫm nhìn về phía mình.

      A Nghiên cảm giác được ánh mắt Tiêu Đạc, bất quá nàng ngẩng đầu, cứ như vậy ủ rũ nửa dựa sạp, phờ phạc ỉu xìu cúi đầu, tiếp tục thưởng thức khối điền thực ngọc.

      Tiêu Đạc trầm mặc lát, rốt cục ho tiếng, với nhóm đầu bếp trong viện: "Hôm nay gia phạt các ngươi, cũng đánh các ngươi, nhưng bắt đầu từ ngày mai, các ngươi mỗi người đều phải làm đồ ăn sở trường nhất, đến lúc đó gia tự mình thử từng món, người nào làm tốt, tiền thưởng trăm lượng, nhưng người nào làm tốt, liền phạt các ngươi tiếp tục quỳ."

      Mọi người nghe thấy lời này, đám đều kinh hỉ thôi, bọn họ thế nào cũng nghĩ tới, nhân vật như Diêm La thế nhưng dễ dàng buông tha mình như vậy?

      Tất cả vội quỳ tại chỗ tạ ơn Tiêu Đạc, đám mang ơn chạy nhanh trở về phòng bếp làm đồ ăn mình sở trường nhất.

      Tiêu Đạc hơi trầm ngâm, lại lệnh cho thị nữ mang giấy bút đến, đề bút viết chữ.

      tư thế viết chữ rất đẹp mắt, vận dụng ngòi bút như thần, múa như du long (rồng bay), bất quá lát sau viết đầy tờ.

      Viết xong, cầm đến trước mặt A Nghiên: “A Nghiên, xem đồ ăn này, ngươi thích món nào?"

      thanh dị thường mềm , dường như gió xuân tháng ba thổi vào mặt, đây là sợ dọa đến A Nghiên.

      A Nghiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua tên đồ ăn, thấy đều là món quen thuộc, phần lớn là ngày xưa nàng làm cho .

      Nàng liếc mắt nhìn , lắc đầu.

      Đừng ngớ ngẩn, các đồ ăn ngay cả đến mức có độc, bất quá đều là nàng xảo diệu lợi dụng đạo lý tương sinh tương khắc, làm ra phối hợp kỳ quái, người bình thường ăn, dù sinh bệnh, nhưng thời gian dài, dần dần tiêu hao điệu tinh khí thần. tại chính mình bệnh nặng, lại muốn ăn đồ ăn đó sao?

      “A Nghiên, đó đều là ngày xưa ngươi làm, Hà Tiểu Khởi phải học xong rồi sao?" Tiêu Đạc trong chuyện này tư duy phi thường đơn giản trực tiếp, A Nghiên thích làm đồ ăn này, nàng hẳn là cũng thích ăn.

      A Nghiên xem thế này càng muốn khóc, yết hầu nàng khàn khàn lợi hại, lúc này cũng có cách nào chuyện, chỉ có thể chỉ vào yết hầu, sau đó tê tê nha nha, liều mạng lắc đầu xua tay.

      Tiêu Đạc đánh giá A Nghiên, nhíu mày : "Ngươi thích ăn cái này?"

      A Nghiên vội gật đầu, dùng sức gật đầu.

      "Nhưng mà ngươi phải ăn a." Tiêu Đạc nghiêm túc nhìn A Nghiên, phất áo bào ngồi xuống bên nàng: "Ngươi muốn ăn cái gì?"

      A Nghiên tại có khẩu vị, cúi đầu suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cúi đầu xuống, lắc đầu.

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt bên cạnh rốt cục nhìn được, bất đắc dĩ tiến lên, ôn nhu khuyên nhủ: "Gia, nay nương bệnh nặng mới khỏi, dạ dày suy yếu, đồ ăn tầm thường sợ là thể dễ dàng tiêu hoá, lúc trước Tôn đại phu kê cháo thuốc kia, ta xem nương có thể nuốt trôi, hay là thỉnh vị đại phu kia đến kê thêm mấy thứ?"

      là vị gia này chưa từng có cảm giác sinh bệnh, cho tới bây giờ cũng quan tâm người khác nếu bị bệnh nên chiếu cố như thế nào, các đại phu chịu tội ở đây trước mặt vị gia này, thở mạnh dám, sợ cẩn thận đúng ý liền bị kéo ra ngoài đánh, lúc này người nào dám này nọ đâu.

      Tiêu Đạc trầm ngâm lát, lại sờ sờ khuôn mặt nhắn của A Nghiên càng gầy hơn, rốt cục gật đầu đáp ứng.

      ngày này, phòng bếp đưa tới là cháo lá dâu tì bà.

      A Nghiên nhìn cháo này, bỗng chốc nhớ tới Hà Tiểu Khởi.

      Hà Tiểu Khởi, từ ngày Hàn Đại Bạch gặp chuyện may, nàng chưa từng gặp lại, bao gồm đầu bếp hôm đó quỳ ở bên ngoài, trong những người này cũng có Hà Tiểu Khởi.

      Hà Tiểu Khởi thế nào ?

      A Nghiên cắn môi dưới, cẩn thận nhìn về phía Hạ Hầu Kiểu Nguyệt.

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cười khẽ: " nương, ngươi có thích ? Đây chính là cháo lá dâu tì bà làm riêng cho ngươi, đầu bếp kia , cháo này có thể thanh nóng sinh tân, túc phế khỏi ho, còn kiện vị tiêu thực đấy."

      A Nghiên nghe thấy lời này, trái tim nóng lên, cổ họng cũng có chút phát run.

      Những lời này là lúc trước Hà Tiểu Khởi bị bệnh, chính mình cố ý chuẩn bị cháo cho , lúc bảo đầu bếp nữ bưng qua như vậy. tại thế, như vậy cháo này tất nhiên là Hà Tiểu Khởi làm.

      Xem ra Hà Tiểu Khởi đúng là bình yên vô .

      Tiêu Đạc thấy nàng chỉ nhìn chằm chằm cháo kia, qua ngồi bên người nàng, tận lực giọng hỏi: "muốn ăn sao?"

      A Nghiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn , gật đầu: "Ân."

      Thanh khàn khàn như trước, cơ hồ giống cát sỏi va chạm, bất quá khiến cho Tiêu Đạc như lấy được chí bảo.

      Lập tức tự mình bưng bát cháo lên đút cho A Nghiên.

      A Nghiên ngẩng đầu lẳng lặng nhìn chằm chằm Tiêu Đạc đút cháo cho mình.

      có dung nhan tuấn mỹ tuyệt luân như được chạm khắc nên, nhiều ngày mệt nhọc nôn nóng cũng giảm nửa phần, ngược lại khiến cho khuôn mặt tuấn mỹ kia càng có nét. Mày xếch dài mị hoặc cũng mất tuấn, đôi mắt hẹp dài ngày xưa luôn lơ đãng tản ra hơi thở lãnh liệt thâm trầm, bất quá lúc này lại tràn đầy mềm yếu ôn nhu, giống như bảo kiếm hàn quang bắn ra bốn phía gấm trắng.

      Lúc này cầm cái thìa bạc tinh xảo, múc cháo đút cho mình.

      Tư thế cầm thìa có chút kỳ quái, nhìn qua nhiều lực mà nghiêm cẩn, cũng giống bình thường.

      A Nghiên nhịn được nhìn thêm vài lần, rất nhanh liền minh bạch, kỳ đây là tư thế cầm kiếm.

      tuy rằng nhìn như phóng túng tùy tiện, nhưng hẳn từng khổ luyện kiếm pháp, võ công cũng rất cao, ngược lại chưa bao giờ dùng thìa đút cho người, mới có thể cầm thìa thành như vậy.

      Trong lòng thầm thở dài, A Nghiên khỏi nghĩ ngợi, lại tiếp, là người may mắn thế gian ít có, từ tuấn mỹ vô trù, thân phận tôn quý, lại có hoàng đế phụ thân dung túng , muốn cái gì liền cho cái đó.

      Cũng trách được dưỡng ra tính tình cuồng vọng bất thường.

      Nếu là người bình thường, lớn lên như vậy, chừng ngày nào đó rơi vào hố, nhưng mà vị gia này có thể xuôi gió xuôi nước lên đế vị.

      Tiêu Đạc cẩn thận múc thìa cháo, trước đưa đến môi thử ngụm, dường như cảm thấy có chút nóng, nhíu mi, thổi mấy hơi, đợi đến cháo còn nóng, mới đút cho A Nghiên.

      A Nghiên nhu thuận hé miệng, ăn.

      Lúc Tiêu Đạc lại múc thìa thứ hai, nàng nhịn được lại đánh giá Tiêu Đạc. môi Tiêu Đạc rất mỏng, giống lưỡi dao, lời khi khắc nghiệt lạnh lẽo, khi lãnh thô bạo, là có thể khiến người tức chết, đem người dọa chết.

      Bất quá tại phiến môi này, lại dường như thu liễm sắc nhọn, thế nhưng vì mình ở đây thổi cháo.

      Trong lòng thầm cảm khái nghĩ người này từ tôn quý, biết bao nhiêu nô bộc hầu hạ, sợ là chưa bao giờ trải qua chuyện hầu hạ người ăn cháo ?

      nghĩ tới đây, Tiêu Đạc đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi tối tăm mà thanh lãnh cứ như vậy nhìn nàng: "Thế nào ăn ?"

      A Nghiên hơi giật mình, mới nhớ tới chính mình nhìn Tiêu Đạc đến nhập thần, thế nhưng quên ăn. Nàng lúc này cũng dám để Tiêu Đạc có hiểu lầm, miễn cho cho rằng mình có cái gì bất mãn đối với cháo lá dâu tì bà, rồi lấy cháo , lập tức vội vàng nháy nháy mắt, há to miệng tròn tròn:

      "A ——" nàng muốn ăn!

      Tiêu Đạc thấy nàng ngẩng mặt, chẳng những há miệng tròn lên, còn vươn đầu lưỡi làm bộ dáng chờ ăn, khẽ nhếch mi, bỗng chốc nở nụ cười.

      đầu lưỡi nàng cũng giống bình thường, màu sắc có chút phấn nộn, hình dạng cũng có chút đẹp mắt, lúc này nàng há to miệng như vậy, khéo léo nhu thuận, tựa như chim vừa nở mở to ánh mắt ngây thơ chờ thức ăn.

      (còn tiếp)
      Last edited: 8/5/17

    2. anhtrantu2810

      anhtrantu2810 Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      48
      Đọc chui của nàng từ hôm qua tới giờ :) Cảm ơn nàng tuần mới có chương mới để mần! Chúc nàng thứ 2 vui vẻ nhé
      heavydizzy thích bài này.

    3. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Có làm ra chuyện đút vào miệng mình trêu A Nghiên sau đó đút cháo bằng miệng luôn ko?
      A... Tiêu Đạc nhà chúng ta chắc chỉ số EQ ko cao như vậy. Sao có thể ra đc cái tình thú này. :))

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      @Phong Vũ Yên , nàng đoán chuẩn rồi. Tặng nàng phần cuối của chương này.

      Chương 63 (tiếp)

      Đầu lưỡi nàng cũng giống bình thường, màu sắc có chút phấn nộn, hình dạng cũng có chút đẹp mắt, lúc này nàng há to miệng như vậy, khéo léo nhu thuận, tựa như chim vừa nở mở to ánh mắt ngây thơ chờ thức ăn.

      nhân cơ hội này, Tiêu Đạc đút cho nàng thìa cháo, nhìn nàng ngậm miệng nuốt xuống, má phồng lên, khỏi càng muốn cười, nhịn được vươn tay nhéo nhéo gương mặt nàng.

      ăn, bỗng nhiên bị bóp mặt, là ai cũng đồng ý. A Nghiên nhanh nghiêng đầu, định tránh .

      Mỗi ngày đều phải sờ phải bóp, càng xem càng cảm thấy coi mình là tiểu miêu tiểu cẩu mà đối đãi, hoàn toàn muốn bị bóp.

      Ai ngờ A Nghiên trốn như vậy, lại khiến Tiêu Đạc càng vươn tay đến, chặt chẽ cố định đầu nàng.

      " được nhúc nhích." thanh hơi khàn khàn ra mệnh lệnh.

      "Ngô ngô ngô...”A Nghiên trừng lớn mắt tỏ vẻ phản kháng.

      bàn tay Tiêu Đạc hữu lực mà linh hoạt cố định đầu nàng lại, để sát vào, nhìn kỹ cái mũi cái miệng của nàng phen, sau đó hơi hơi nhíu mày, thanh hơi khàn khàn : "Vì sao ngươi lại sinh bệnh? Ta cho tới bây giờ chưa từng sinh bệnh."

      A Nghiên nháy nháy con ngươi, còn lời nào để chống đỡ.

      Nàng có thể so với ôn thần sao? Có thể so với thân sát khí sao? đầy người lệ khí và huyết tinh, sợ là Hắc Bạch Vô Thường cũng phải nhường ba phần!

      Ai ngờTiêu Đạc cẩn thận nhìn kỹ khuôn mặt nhắn của nàng cả nửa ngày, bỗng nhiên buông ra, bưng cháo lên uống hớp lớn.

      A ——

      A Nghiên đau lòng nhìn cháo, đây là cháo của nàng a, của nàng !

      vất vả ăn được đồ ăn vừa ý ngon miệng, sao còn muốn? Đây chính là đồ của bệnh nhân a!

      nghĩ tới đâu, Tiêu Đạc bỗng nhiên cúi đầu xuống.

      Trong khoảng thời gian ngắn, hơi thở nóng rực, tóc đen quấn quanh, đôi môi mát lạnh bất ngờ kịp phòng bị dán lên môi nàng, trước khi nàng kịp phản ứng, đem ngụm cháo nóng cấp tốc mà tinh chuẩn mớm cho nàng.

      Bốn mắt nhìn nhau, nàng mắt ướt buồn bực, mắt trong mỉm cười, cười đến phảng phất có tinh thần thiên thượng, rạng rỡ sinh huy, lại mang theo vài phần nghịch ngợm.

      vỗ vỗ đầu nàng, lại vừa lòng nhéo nhéo gò má nàng phồng lên: "Về sau ta mỗi ngày đút cho ngươi, thời gian dài, có lẽ ngươi sinh bệnh."

      —— mỗi ngày —— đút —— nàng? !

      A Nghiên gì nhìn khuôn mặt tuấn tú tràn đầy sung sướng.

      khuôn mặt tuấn mỹ, dung nhan từng cao quý thanh lãnh, nay lại bởi vì mình trở nên ôn nhu, làm cho khuôn mặt kiên cường trở nên nhu hòa.

      Nàng nhìn vẻ mặt đầy ý cười này, nhìn khuôn mặt kia ràng sắt luyện trăm lần biến thành vòng chỉ mềm, trong đầu tự chủ được ra tình cảnh đêm hôm đó mình hôn mê.

      ban đêm lạnh lẽo tuyết bay đầy trời, hàn lãnh thấu xương, ngay cả người khoác áo lông tơ vàng, cả người vẫn lạnh cóng, mỗi chỗ máu đều kết thành băng.

      thị vệ vây xem, đuốc chiếu sáng, ánh mắt vụ lạnh như băng, tóc đen kềm chế được bay trong gió tuyết, cơ hồ bóng đêm hắc ám hòa hợp thành thể, bãi máu loang lổ, cùng với Hàn Đại Bạch còn hình người...

      chết, có người chết, chết nằm tại chỗ, giống như nàng lúc trước, chết rất nhiều lần như vậy.

      tư vị chết nàng rất ràng.

      người này, quá mức bá đạo tàn nhẫn, lại có thể đối với mình sủng ái, đau sủng có thêm.

      Nàng muốn chết, muốn sống sót.

      A Nghiên nháy nháy mắt, nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt vẻ mặt ôn nhu.

      Nếu phải cổ họng nàng câm nín nên lời, muốn lập tức kêu meo meo tiếng tới bên chân như mèo con nhu thuận.

      Làm người có cái gì tốt, chừng ngày nào đó bị giết chết.

      Tiêu Đạc lại biết ý tưởng của A Nghiên, lập tức uống thêm ngụm cháo, bưng bát lên tiếp tục dùng miệng đút A Nghiên ăn.

      A Nghiên trong lòng thầm cân nhắc chuyện này, nghĩ thể chất quả là bách độc bất xâm, bách bệnh bất nhập, chẳng lẽ đút mình ăn, thực làm cho thể chất mình có thể cải thiện sao?

      Nàng cực kì muốn trường mệnh trăm tuổi.

      Cho nên nàng thực có cốt khí chống lại, mở miệng nhu thuận cho đút.

      Bốn phiến môi tiếp xúc, đem cháo trong miệng mớm cho nàng, cảm thụ được đầu lưỡi nàng tham lam linh hoạt rung động. Con ngươi đen chuyển tối, bàn tay to cố định đầu nàng cũng khỏi dùng thêm vài phần khí lực.

      A Nghiên phát chỗ thích hợp, cũng quá muộn.

      bá đạo tiến quân thần tốc, bắt lấy lưỡi nàng, tùy tiện trêu đùa.

      A Nghiên hai gò má đỏ lên, "Ngô ngô ngô" ngừng, nhưng thế nào cũng có cách nào đào thoát.

      Xem vật trong lòng ra sức giãy dụa, con ngươi Tiêu Đạc càng tối tăm, hai môi ngậm chặt cái lưỡi đinh hương hút .

      A Nghiên vốn giãy dụa giống như cá, lúc này bỗng như bị sét đánh, đầu tiên là cột sống phía sau bị trận kích thích tê dại, ngay sau đó cả người tê liệt, tứ chi mềm yếu còn sức lực.

      Tiêu Đạc ràng ngồi yên đem A Nghiên ôm vào trong ngực, xem nàng mềm nhũn nằm sấp cánh taymình, hai gò má đỏ hồng, cứ như vậy nhu thuận vô lực thở hổn hển, đỉnh mũi bên cạnh kiều kiều động đậy, hết sức chọc người thích.

      cúi đầu kề sát vào bên tai nàng, giọng khàn khàn: "Như vậy mới ngoan, ta tiếp tục đút cho ngươi."

      A Nghiên lúc này chỉ còn hơi thở và sức lực để há mồm.

      Nàng nhìn môi mỏng hồng nhuận của Tiêu Đạc, lại có cốt khí nghĩ, đút đút ...

      Kỳ , làm con mèo cũng thực thoải mái.

      Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải có phúc khí để có thể làm con mèo trường mệnh trăm tuổi.

      ************************

      Lúc A Nghiên ăn hết chén cháo, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt mang theo bọn thị nữ tới thu thập thìa lạnh bát vơi.

      A Nghiên mềm nhũn nằm trong ngực Tiêu Đạc rộng lớn kiên cố, từ cánh tay xem xét phía Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, thấy Hạ Hầu Kiểu Nguyệt mặt coi như bình thản, nhưng bọn thị nữ, đám mặt đỏ giống như mông khỉ.

      nghĩ tới đây, trùng hợp thị nữ thấy A Nghiên trong vòng tay Tiêu Đạc nhìn về phía mình, bốn mắt nhìn nhau, thấy gò má đỏ ửng, còn có ánh mắt sáng ngời trong suốt đánh giá, thị nữ bỗng chốc đỏ mặt.

      Nàng thoạt nhìn thực ngượng ngùng, giống như chính mình lơ đãng thấy cái nên thấy.

      A Nghiên bỗng chốc cũng ngượng ngùng.

      Nàng chẳng phải người biết xấu hổ, nhưng là chưa bao giờ trải qua qua tình thế này. như ban ngày, trước mặt nhiều thị nữ như vậy, bị nam nhân ôm vào trong ngực, vẻn vẹn chén cháo giống như đút cho đứa trẻ... Nàng hẳn là còn mặt mũi gặp người rồi?

      A Nghiên trực tiếp giống như đà điểu chôn ở trong ngực Tiêu Đạc ngực, chết cũng nhìn ra bên ngoài cái.

      Tiêu Đạc ôm tiểu nương trong lòng, cúi đầu nhìn nàng mặt đỏ bừng, còn bởi vì ngượng ngùng mà khẩn trương nháy lông mi dài, càng nhìn càng thích, nhịn được cúi đầu hôn nàng.

      Nàng lại gắt gao cầm lấy áo , giấu mặt cho hôn.

      có cách nào, đành phải nhàng hôn xuống lỗ tai nàng.

      lỗ tai nàng thế nhưng cũng tinh xảo đẹp mắt, nho , có chút mượt mà, chỗ thùy tai thậm chí trong suốt như phấn ngọc.

      dường như ngoài ý muốn phát gì đó, nhịn được càng cúi đầu, dùng răng nanh thử thăm dò cắn phiến phấn ngọc đó.

      "Nha ——" lúc cắn xuống, trong lòng A Nghiên co rúm cái, dùng giọng khàn khàn chưa khỏi hẳn phát ra tiếng kêu khe khẽ.

      Thanh khàn khàn mông lung, giống như thú con rên rỉ, ủy khuất kinh ngạc, lại mang theo cảm giác rung động mà ướt át mê ly.

      Tiêu Đạc cắn cắn môi mỏng, ngơ ngác nhìn tiểu nương trong lòng, tâm áy náy rung động, si ngốc biết như thế nào cho phải. Nửa ngày sau, mới khàn khàn : “A Nghiên, ta còn muốn ăn."

      cũng biết đây là chỗ mẫn cảm nhất của nương, cũng biết đây là chiêu số dùng thường xuyên nhất khi nam nữ vô cùng thân thiết, bất quá là đúng dịp, cứ như vậy nhàng ngậm lấy, thần thái trêu chọc A Nghiên.

      tâm còn muốn thử nữa.

      bên Hạ Hầu Kiểu Nguyệt, dù lạnh nhạt, cũng có chút chịu nổi, mặt nàng đỏ tới mang tai, khoát tay về phía các vị thị nữ chặn lại, tất cả cuống quít chạy ra ngoài. Hạ Hầu Kiểu Nguyệt còn thuận tiện giúp này đôi nam nữ đóng cửa lại!

      Xưa nay biết vị gia kia làm việc cố kỵ, tùy hứng làm bậy, làm càn kềm chế được, ai từng nghĩ, loại chuyện tư mật trong phòng , thế nhưng cũng muốn làm trước mặt đám thị nữ như vậy sao?

      biết xấu hổ, trong lòng tiểu nương người ta, còn muốn mặt mũi đó!

      **************************

      ngày sau, Tiêu Đạc càng thích ăn cháo.

      đầu tiên là trọng thưởng vị đầu bếp nấu cháo, thưởng trăm lượng hoàng kim, tiếp theo, truyền lệnh ra ngoài, về sau biến đổi đa dạng mỗi ngày nấu cháo, muốn hương vị cực phẩm, nhuyễn nhu thơm nức, còn muốn sắc màu động lòng người.

      Bộ dạng này mới thích, A Nghiên của mới có thể càng thích.

      đương nhiên chỉ chính mình muốn uống cháo, còn muốn đút cho A Nghiên.

      A Nghiên cứ như vậy trải qua những ngày biết xấu hổ làm mèo con được người đút cháo.

      Kỳ làm mèo so với làm người càng tốt, làm mèo cần quan tâm có thể sống mấy ngày, dù sao phưỡn cái bụng tròn híp mắt phơi nắng, làm nũng vặn người hé miệng chờ ăn là được.

      A Nghiên hai mắt nhắm lại, quyết định trước làm mèo thời gian.

      bệnh của nàng qua nhiều ngày tốt hơn, thanh cũng khàn khàn, nhưng nàng cũng muốn chuyện.

      Mèo , nàng cũng muốn .

      Có đôi khi Tiêu Đạc chuyện với nàng, nàng liền nháy nháy mắt tỏ vẻ phụ họa.

      Có đôi khi Tiêu Đạc sờ sờ yết hầu nàng nhíu mày : “A Nghiên ngươi sao chuyện?"

      Nàng đương nhiên định trả lời, liền lăn cái, trực tiếp lăn vào trong lòng , hai cái móng vuốt túm đai lưng ngọc người , đai lưng của hoặc là được khảm đá quý hiếm thấy, hoặc là thêu thùa tỉ mỉ.

      Nếu là đai lưng đá quý, nàng phải khều đá quý.

      Nếu là đai lưng thêu, nàng phải sờ lên mặt hoa.

      Nếu nuôi con mèo con, có lẽ con mèo còn có thể theo kêu meo meo tiếng, nhưng A Nghiên đến kêu meo meo cũng muốn.

      Tiêu Đạc giờ phút này cũng truy vấn nàng nữa, cúi đầu nhìn chằm chằm nàng, nâng tay lên sờ đầu nàng.

      "Ngươi có phải muốn chuyện hay ?" nhíu mày, hơi bất mãn, nhưng cũng trách nàng.

      A Nghiên tiếp tục làm mèo con, hừ hừ vài tiếng, sờ sờ bụng, tỏ vẻ muốn uống cháo.

    5. Yoororo

      Yoororo Active Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      198
      biết tiêu đạc mặt ko mỏng, nhưng ko ngờ da mặt dày đến thế nha :)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :