1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đồng giá trao đổi bán đứng giao dịch (33)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 151:

      Hốc mắt chua xót, vội vàng tắt điện thoại di động đem giấu lại trong bình hoa, Cố Tiểu Ngải dám nhớ tới Sở Thế Tu chút nào.

      Bởi vì nhớ tới chút, cũng đủ để cảm thấy đau lòng.

      Trở lại thư phòng, Cố Tiểu Ngải đẩy đẩy Lệ Tước Phong ngủ say, hô, "Lệ Tước Phong? Lệ Tước Phong? Quay về phòng ngủ , ngủ ở đây bị cảm lạnh đấy!"

      biết có phải do dùng liều lượng nặng quá , Lệ Tước Phong bị dùng sức đẩy mạnh cũng tỉnh lại.

      Chỉ là thuốc ngủ thôi mà, hẳn là có việc gì chứ?

      Nghĩ nghĩ, Cố Tiểu Ngải cúi người, đem cánh tay của Lệ Tước Phong quàng qua vai của mình, sử dụng toàn lực khiêng . . . . . .

      Thân hình cao 1m88 đè lên thân hình bé gầy guộc của làm muốn suy sụp.

      "Lệ Tước Phong? Lệ Tước Phong?"

      Lại hô hai tiếng thấy đáp lại, Cố Tiểu Ngải đành phải cố hết sức khiêng từ thư phòng đến phòng ngủ. . . . . . từng bước lảo đảo. . . . . .

      Chân của còn bị thương như vậy vừa bước đau đến tận tâm can.

      Cố Tiểu Ngải cắn chặt răng đem Lệ Tước Phong kéo dài tới bên giường, sau khi đem quăng lên giường, Cố Tiểu Ngải thở hồng hộc phì phò, mệt chết được.

      Trong mắt của , Lệ Tước Phong là người đàn ông cường tráng mà gầy gò, chưa từng nghĩ đến lại nặng như vậy. . . . . . suýt chút nữa đè chết rồi. . . . . .

      Nghỉ ngơi chút, Cố Tiểu Ngải cúi người cởi giày của Lệ Tước Phong ra, đưa hai chân thon dài của dịch chuyển lên giường.

      Lệ Tước Phong ngủ say , Cố Tiểu Ngải bỏ mắt kính của sang bên, lông mi dài khép lại thành đường mờ, nhan sắc lúc ngủ cũng đẹp tuấn hoàn mỹ.

      Bình thường, lúc ngủ làm cho người ta cảm thấy khó chịu, im lặng chút hơi thở thô bạo nào.

      biết vì sao, Cố Tiểu Ngải đột nhiên nhớ đến hôm nay quay về khu mua sắm cứu , lớn tiếng kêu tên . . . . . .

      Lệ Tước Phong đứng trong dòng người hốt hoảng như vậy, làm cho chấn động rất lớn.

      "Thực xin lỗi. . . . . ."

      Cố Tiểu Ngải đứng ở bên giường, cúi đầu gương mặt ngủ của .

      Đêm, còn rất dài. . . . .

      Lệ Tước Phong ngủ đến giữa trưa hôm sau, Cố Tiểu Ngải liền đứng ở đầu giường suốt đêm, nhìn bất tỉnh như vậy suýt chút nữa kêu bảo mẫu gọi bác sĩ đến . . . . . .

      Làm chuyện xấu tâm rất nặng nề.

      Nhìn thấy Lệ Tước Phong tỉnh lại, Cố Tiểu Ngải mới nhàng thở ra, đỡ ngồi dậy, trong giọng tự chủ được mang chút lấy lòng, " tỉnh rồi sao? ! Có đói bụng , có muốn ăn cá chua ngọt ? Hoặc là bánh bích quy, tôi nướng bánh bích quy. . . . . ."

      này hôm nay bị làm sao vậy.

      Khi nào bắt chước líu ríu giống như Lam Du vậy.

      Chỉ có điều. . . . . . giọng của so với Lam Du êm tai gấp trăm lần.

      Lệ Tước Phong ấn ấn mi tâm từ giường ngồi dậy, tay kéo đến trong lòng, tiếng từ tính vẫn mang theo chút buồn ngủ, "Mấy giờ rồi?"

      "Đến giờ cơm trưa rồi." Cố Tiểu Ngải cứng ngắc ngồi ở trong lòng ngực của , cẩn thận trả lời, sợ bị nhìn ra manh mối gì.

      "Trễ như vậy rồi sao?" Lệ Tước Phong xoa mái tóc dài của , nhìn liếc mắt ánh sáng ngoài cửa sổ cái, "Tối hôm qua tôi ở thư phòng . . . . . ."

      "Ừ." Cố Tiểu Ngải gật gật đầu, giọng điệu có chút cứng ngắc, "Thấy ngủ nên tôi tắt máy giúp và mang về đây ngủ ."

      . . . . . .

      Mới hai ngày ngủ mà thôi, lại có thể xem tư liệu mà ngủ ở thư phòng.

      Lúc khởi đầu ở Á Thái, liên tục ở công ty ngủ, cũng ngủ lúc làm việc như thế này.

      năm nay mới hai mươi sáu tuổi, cũng phải bảy mươi sáu tuổi. . . . . . lại có thể khống chế được cơn buồn ngủ.

      " có thể đỡ được tôi về đây sao?" Lệ Tước Phong nghi hoặc hỏi, bàn tay lớn ôm vân vê khắp cơ thể .

      Nha đầu kia mấy cân thịt lại có thể dịch chuyển được ?

      "Vâng." Cố Tiểu Ngải lại nặng nề mà gật đầu.

      Lệ Tước Phong chuyển qua muốn hôn lên mặt , ngón tay mơn trớn mặt của , mi nhất thời đánh kết, "Làm sao lại tiều tụy như vậy?"

      . . . . . .

      Có thể tiều tụy sao?

      Sợ uống thuốc ngủ có việc gì, cả đêm cũng chưa ngủ, tất nhiên là tiều tụy . . . . . .

      " có việc gì, chắc do ngủ ngon." Cố Tiểu Ngải miễn cưỡng xả ra chút tươi cười , " rời giường rửa mặt , tôi xuống bếp làm chút thức ăn."

      " vừa làm bánh bích quy cho tôi ăn."

      " muốn ăn ?" Cố Tiểu Ngải giãy dụa từ trong lòng ngực của đứng lên, giọng điệu rất là lấy lòng xu nịnh , "Bánh bích quy, tôi nướng ngay bây giờ."

      "Ừ." Lệ Tước Phong thẳng tắp nhìn chăm chú vào , mắt thâm thúy mang theo ý cười, tán thưởng mở miệng, "Thực ngoan."

      Lúc khen , giọng điệu giống như khen thú cưng của mình vậy.

      Cố Tiểu Ngải gian nan cười, xoay người ra khỏi cửa.

      thức canh Lệ Tước Phong cả đêm, cũng chưa rửa mặt, đến phòng tắm dưới lầu, Cố Tiểu Ngải vội vàng đánh răng rửa mặt, liền vào phòng bếp chuẩn bị nướng bánh bích quy.

      Tại phòng bếp, ba đầu bếp vội vàng làm cơm trưa, thấy đến cùng kêu lên , "Cố tiểu thư."

      "Ừ."

      Cố Tiểu Ngải phản ứng nhàn nhạt, cầm ít nguyên vật liệu làm bánh ra bên ngoài nhà ăn, bắt đầu tham khảo tài liệu.

      Mỗi nguyên liệu nấu ăn ở biệt thự Lê gia đều tươi mới, tinh tế và cao cấp.

      Ngay cả bột mì cũng đều thơm hơn so với ở chợ, hương vị càng thêm đặc biệt hơn.

      Đeo bao tay vào, Cố Tiểu Ngải hết sức chuyên chú đem vật liệu rót vào trong khuôn, nghĩ nghĩ, Cố Tiểu Ngải lại vẽ cái mặt cười mỗi mặt bánh.

      Hi vọng Lệ Tước Phong khi ăn có thể làm tâm tình tốt hơn chút, cũng phải cố ý cho uống thuốc ngủ . . . . . .

      Ai bảo nhằm vào Sở thị chứ.

      Vì Sở Thế Tu, có thể làm bất cứ chuyện gì.

      " làm được như vậy sao?"

      Giọng từ tính của Lệ Tước Phong bỗng nhiên truyền đến.

      Cố Tiểu Ngải ở trước bàn ăn ngẩng đầu lên, Lệ Tước Phong đứng nghiêng dựa vào cửa nhà ăn có chút hăng hái nhìn chằm chằm , khóe môi nở nụ cười tà khí, hai tay cắm ở trong túi quần, mặc áo len ở nhà cổ chữ V, lộ ra xương quai xanh gợi cảm trí mạng.

      thoạt nhìn tinh thần rất sảng khoái, thuốc ngủ kia chỉ làm cho ngủ tốt hơn mà thôi.

      "Nướng xong là có thể ăn."

      Cố Tiểu Ngải cười gượng bưng khuôn lên bỏ vào lò nướng, vừa ra vừa tháo cái bao tay xuống.

      Lệ Tước Phong vẫn tựa vào cửa nhà ăn, "Lại đây, để cho tôi ôm chút."

      ". . . . . ."

      Cố Tiểu Ngải chần chờ, vẫn là thuận theo đến trước mặt .

      Lệ Tước Phong đem kéo vào trong lòng, bàn tay ở sau lưng xoa lung tung, trong giọng lộ ra chút hài lòng, "Bắt chước thông minh, càng ngày càng ngoan."

      . . . . . .

      Vết bầm xanh mặt còn chưa có biến mất, kết cục của ngoan còn nhớ rất ràng. . . . . .

      Chỉ là lúc này đây. . . . . . còn tồn tại bao nhiêu áy náy đối với Lệ Tước Phong.

      Lệ Tước Phong đối với vui buồn thất thường, làm cho càng ngày càng hiểu nỗi , là hận hay là cảm kích, cũng càng ngày càng mâu thuẫn.
      ngocanh thích bài này.

    2. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 153:

      Thấy Lệ Tước Phong ra khỏi xe, Sở Thế Tu đứng thẳng người lên, trầm mặc nhìn người đàn ông kiêu ngạo ương ngạnh này.

      màn Lệ Tước Phong thân mật hôn cổ Cố Tiểu Ngải kia vẫn còn đọng lại chưa tan. . . . . .

      Tại sao lại biết, bạn trai Ngải Ngải là Lệ Tước Phong chứ.

      Khó trách Ngải Ngải có thể lấy được văn kiện cơ mật của E.S đối phó với Sở thị.

      Khó trách hỏi làm sao lấy được văn kiện, lại muốn . . . . . .

      Khống chế được tâm tình của mình, xuống xe tới gõ cửa kính xe của , có rất nhiều lời muốn hỏi, mà khi nhìn thấy Lệ Tước Phong cứ như vậy xuống xe những lời muốn đều nghẹn lại. . . . . .

      thậm chí biết, dùng thân phận gì hỏi .

      "Sở Thế Tu, ngươi có ý gì?" Lệ Tước Phong khinh miệt cười lạnh, vòng qua xe đến trước mặt Sở Thế Tu, lạnh nhạt mà khinh thường nhìn , " phải là “chuyện trốn thuế” trôi qua, cố ý tới cho tôi xem sao?"

      Ngải Ngải làm sao có thể thích người như vậy.

      chuyện ác độc, thủ đoạn tàn nhẫn.

      căn bản xứng với Ngải Ngải.

      Bộ dáng Lệ Tước Phong chạm vào cổ , vành tai và tóc mai của . . . . . .

      Sở Thế Tu trầm mặc nhìn , hai tay bên người nắm chặt thành quyền.

      Cố Tiểu Ngải ngồi ở trong xe khẩn trương nhìn hai người đàn ông bên ngoài, trong lòng yên bất an cực kỳ.

      "Phía trước sắp thông xe——"

      Tài xế vọt vào trong xe , chợt thấy Lệ Tước Phong bên ngoài kinh ngạc hỏi bảo mẫu, "Lệ tổng, cậu ấy. . . . . ."

      "Phanh ——"

      Sở Thế Tu đánh quyền mặt Lệ Tước Phong.

      Cố Tiểu Ngải khiếp sợ mở to mắt, tim gần như ngừng đập.

      Lệ Tước Phong hiển nhiên nghĩ tới Sở Thế Tu đột nhiên đánh tới, cả người bị đánh quay đầu , mu bàn tay lau qua môi mình cảm giác thực ràng vết máu.

      "Sở Thế Tu, ngươi bị bệnh sao? !"

      Trong mắt Lệ Tước Phong xẹt qua chút hận ý, trực tiếp cởi áo khoác người ra, cước đạp tới người Sở Thế Tu, đánh thêm quyền mạnh mẽ nữa. . . . . .

      Lưu thông đường bắt đầu thông xe.

      Lệ Tước Phong cùng Sở Thế Tu vẫn đánh nhau. . . . . .

      có nhiều lời , hai người đàn ông dùng toàn bộ bằng ngôn ngữ thân thể.

      Rất nhanh, mặt hai người đều có vết thương.

      Còn tiếp tục như vậy nữa, Lệ Tước Phong nhất định biết Sở Thế Tu quen biết , chuyện này tuyệt đối được. . . . . .

      Cố Tiểu Ngải kinh hãi, đẩy ra cửa xe vọt xuống, Sở Thế Tu còn muốn đánh Lệ Tước Phong, trong nháy mắt bổ nhào vào người Lệ Tước Phong.

      Nắm tay Sở Thế Tu dừng giữa trung, mặt ôn hòa tái nhợt có chút máu, dám tin nhìn chằm chằm vào .

      " xuống xe làm cái gì!" Lệ Tước Phong nghĩ tới Cố Tiểu Ngải đột nhiên bổ nhào vào người mình, lúc này hét lớn tiếng, dùng sức đẩy ra.

      Cố Tiểu Ngải bị đẩy lảo đảo vài bước mới đứng vững lại được.

      Sở Thế Tu chậm rãi buông nắm tay, Lệ Tước Phong lên đánh quyền vào mặt .

      Sở Thế Tu thét lớn tiếng, bị đánh lập tức ngã vào cửa xe xe thể thao của mình, mặt tao nhã lộ ra vết bầm, khóe môi bị chảy máu. . . . . .

      Ngực đau đớn cực kỳ.

      Cố Tiểu Ngải nhìn thấy Sở Thế Tu như vậy thiếu chút nữa khóc lên.

      Lệ Tước Phong chú ý tới vẻ mặt Cố Tiểu Ngải phía sau, muốn tiến lên, Cố Tiểu Ngải gấp đến độ nắm lấy cánh tay của , "Bỏ ."

      "Buông tay ra!" Lệ Tước Phong gầm lên tiếng.

      Sở Thế Tu suýt chút nữa đánh phụ nữ của , làm sao có thể bỏ qua như vậy!

      "Bỏ , Lệ Tước Phong. . . . . ." Cố Tiểu Ngải liếc mắt Sở Thế Tu cái, gần như là cầu xin , " cần vì loại người vô vị này mà lãng phí thời gian của chúng ta, thôi. . . . . ."

      Sở Thế Tu đứng đó khiếp sợ nhìn . . . . . . mặt dại ra có cảm xúc nào. . . . . .

      , cần vì loại người vô vị này. . . . . .

      Hóa ra, trong lòng chỉ là người vô vị thôi.

      Người cùng ở cùng chỗ mỗi ngày từ . . . . . . tính là cái gì? Vậy coi như cái gì? !

      dám nhìn Sở Thế Tu liếc mắt cái, Cố Tiểu Ngải dắt Lệ Tước Phong vào trong xe, Lệ Tước Phong còn muốn tránh ra, ánh mắt nhìn thấy mặt muốn khóc, mặt tức giận trong nháy mắt tiêu tán.

      "Sở Thế Tu, coi như số ngươi gặp may!"

      Lệ Tước Phong trừng mắt Sở Thế Tu hận ý , giữ chặt tay Cố Tiểu Ngải ngồi vào trong xe.

      Xe chậm rãi chạy , Cố Tiểu Ngải quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ xe, Sở Thế Tu vẫn nhúc nhích đứng ở đàng kia nhìn xe bọn họ, thân hình cứng ngắc. . . . . .

      Nước mắt nhịn được nữa mà rơi xuống.

      "Cố tiểu thư." Bảo mẫu ngồi ở chỗ tay lái phụ đưa cho cái khăn tay, ánh mắt như nghĩ tới cái gì nhìn .

      Cố Tiểu Ngải bị nhìn như vậy có chút hoảng hốt, tiếp nhận khăn tay thay Lệ Tước Phong lau khóe miệng.

      "Tê. . . . . ."

      Lệ Tước Phong bị đau thét lớn tiếng, mày nhíu lại.

      "Đau lắm hả?" Cố Tiểu Ngải giọng hỏi, trong giọng mang chút nghẹn ngào, càng thêm cẩn thận thay lau máu khóe miệng.

      "Tại sao lại khóc?"

      Lệ Tước Phong lạnh lùng hỏi, giọng điệu có chút cứng ngắc, mắt thâm thúy nhìn chằm chằm khóe mắt phiếm hồng của .

      đánh lộn nhiều năm như vậy, lần đầu tiên có người phụ nữ muốn sống bổ nhào vào trước mặt .

      Người này. . . . . . chính là Cố Tiểu Ngải.

      Ngày trước, công chúa kiêu ngạo này ghét bỏ , hôm nay lại có thể để ý đến an nguy của mình mà bổ nhào vào người .

      " có gì." Cố Tiểu Ngải lắc đầu, lấy tay lau nước mắt.

      nghĩ tới gặp mặt Sở Thế Tu trong tình huống như vậy. . . . . .

      Ngày đó, Sở Thế Tu còn cõng bờ biển rồi rất nhiều chuyện, đột nhiên xuất ở trước mắt , làm kinh hãi lần.

      . . . . . . Còn muốn ra như thế.

      Nhất định bị thương. . . . . .

      "Đau lòng cho tôi sao?" Tay Lệ Tước Phong muốn lau nước mắt mặt , ngẫm lại tay này vừa mới đánh Sở Thế Tu lại thả xuống.

      thích phụ nữ của dính hơi thở của người đàn ông khác.

      chút đều được.

      " có." Cố Tiểu Ngải vẫn lắc đầu.

      Mắt Lệ Tước Phong thâm thúy, "Tự nhiên lao xuống làm cái gì?"

      "Chạy nhanh quá nên lỡ nhào lên người , tôi vốn chuẩn bị qua bên kia đường mua chút nước uống."

      ". . . . . ."

      Lệ Tước Phong nhất thời tức giận đến mặt đều đen, lấy khăn tay tay lau lung tung, sau đó ôm qua người mềm mại của , ôm chặt chẽ, lạnh lùng , "Lặp lại lần nữa xem."

      ". . . . . ."

      còn dám sao?

      Tên bạo lực này.

      *************************

      người ngồi ở chỗ tay lái phụ mở cửa kính xe xuống, mặt bộ tây trang tươm tất, khuôn mặt người đàn ông trung niên nghiêm túc lạnh lùng nhìn Sở Thế Tu đứng bên ngoài, hờ hững mở miệng, "Còn lên xe? Muốn thu hút truyền thông đến sao?"

      Cố Tiểu Ngải sớm ngồi vào xe xa rồi.

      " biết, cha." Giọng điệu Sở Thế Tu thản nhiên đáp, mở cửa xe ra ngồi vào.

      màn mới vừa rồi kia vẫn như cũ còn khắc sâu ở trong đầu của .

      Ngải Ngải ở trước mặt , " cần vì loại người vô vị này mà lãng phí thời gian của chúng ta, thôi. . . . . ."

      Bén nhọn đâm vào đáy lòng, đau đến mức hít thở thông.

      Lau vết máu ở khóe miệng, Sở Thế Tu nhìn bên ngoài cửa sổ xe, đôi mắt dịu dàng như nước, hốc mắt dần dần phiếm hồng.

      Người vô vị. . . . . .

      để ý tánh mạng bổ nhào vào người Lệ Tước Phong, sợ làm bạn trai bị thương sao?
      ngocanh thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :