1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đồng giá trao đổi bán đứng giao dịch (33)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 146:

      Sắc mặt Cố Tiểu Ngải trắng bệch, tay nắm chặt thành quyền.

      "Lệ tiên sinh, Lam tiểu thư."

      Tài xế chuyên nghiệp xuống xe mở cửa ra, Lệ Tước Phong cùng Lam Du lần lượt xuống xe.

      Cửa kính xe bị gõ hai cái, Cố Tiểu Ngải buồn bực nhìn nét mặt trầm của Lệ Tước Phong phía ngoài cửa sổ, đè cửa kính xe xuống, giọng Lệ Tước Phong gầm lập tức vang lên bên tai , "Xuống xe!"

      "Tôi xuống làm cái gì?" Cố Tiểu Ngải buồn bực hỏi lại.

      "Xuống xe!"

      "Tôi ngồi ở trong xe chờ các người là được rồi." Kêu theo để nhìn bọn họ em em sao? cũng phải thuộc dạng bị bệnh.

      Tất nhiên, thương , nhưng cũng muốn thấy ở trước mình diễn cái loại vuột quá phạm vi cho phép ấy.

      "Hoặc là tự mình xuống xe, hoặc là tôi kéo xuống xe!"

      tay Lệ Tước Phong đặt cửa kính xe nổi giận trừng mắt , Lam Du dính như sam người lại trừng mắt Cố Tiểu Ngải.

      ". . . . . ."

      Lệ Tước Phong là người đàn ông được làm được.

      Cố Tiểu Ngải nhìn liếc mắt những người đường bên ngoài vội vội vàng vàng cái, thu dọn máy chụp ảnh xuống xe.

      muốn trở thành tiêu điểm bị ác ý vây xem.

      Lệ Tước Phong thực được theo ý mình gợi lên khóe môi, ánh mắt kiêu ngạo, ràng : Cố Tiểu Ngải, đấu lại tôi đâu.

      Bảo mẫu mở còng tay ra cho , chỉ có thể quấn vòng quanh cổ tay trái mình thôi, lấy sợi dây xích quấn vài vòng cánh tay mình. . . . . .

      Thoạt nhìn là quái dị, nhưng chí ít cũng tốt hơn nhiều là kéo sợi dây xích dài ngoài đường.

      *************************

      ràng cả sân khấu kịch đều được bao rồi, Cố Tiểu Ngải gian nan dịch chuyển bước chân theo phía sau bọn họ vào, chỗ ngồi trống ai. . . . . .

      Trước mặt, Lệ Tước Phong cùng Lam Du giống như hai đứa trẻ quấn quít nhau đến chỗ ngồi ngồi xuống.

      Cố Tiểu Ngải lập tức chọn vị trí xa bọn họ nhất qua, còn chưa kịp ngồi xuống giọng cay nghiệt của Lệ Tước Phong liền truyền đến, "Cố Tiểu Ngải, đừng ép tôi phải kéo lại đây!"

      . . . . . .

      Chỉ câu lại chặt đứt mọi mơ mộng hão huyền của .

      Cố Tiểu Ngải ở trong bụng đem Lệ Tước Phong mắng lần, kìm nén tức giận ngồi vào vị trí phía sau bọn họ. . . . . .

      Vở kịch bắt đầu, nhạc Tây Phương cổ điển thông qua xử lý hiệu ứng thanh của sân khấu kịch vang dội bao quanh ở bốn phía.

      Đây là vở kịch hài của Tây Phương, nhóm diễn viên đều là người ngoại quốc chính gốc, dùng ngữ đúng chuẩn cùng biểu diễn kỹ xảo tỉ mỉ diễn ra màn biết nên khóc hay cười lại giàu triết lý nhân sinh.

      Ngoại ngữ của Cố Tiểu Ngải tốt lắm, chỉ có thể cố hết sức lắng nghe.

      Tiếng ca động lòng người của diễn viên vang lên trong lổ tai Cố Tiểu Ngải cũng lọt vào loại thanh khác hài hòa.

      "Ưhm. . . . . . Lệ tổng, đừng như vậy. . . . . . Ách ưhm. . . . . ."

      Tiếng rên kinh khủng của Lam Du truyền đến.

      Cố Tiểu Ngải gì nhìn hai người trước mắt, thấy được bọn họ cụ thể làm cái gì, chỉ thấy được Lệ Tước Phong áo mũ chỉnh tề ngồi đó, Lam Du tựa vào vai ngừng phát ra tiếng thở hổn hển.

      Cố Tiểu Ngải rất muốn chuyển chú ý đến vở kịch, nhưng cả đầu tất cả đều là tiếng thở gấp của Lam Du . . . . . .

      "Ưhm. . . . . . A. . . . . . Làm đau em rồi, Lệ tổng. . . . . ."

      Nghe đến thấu xương.

      Cố Tiểu Ngải đau đầu muốn giơ tay lên bịt lổ tai của mình, nhắm hai mắt lại. . . . . .

      hiểu Lệ Tước Phong làm cái gì, Lam Du lại phát ra tiếng rên đa dạng như vậy, loại này là màn tra tấn đối với tinh thần của . . . . . .

      lại muốn xem phim cấp ba!

      Vì sao lại phải ở trong này nghe những thứ đáng nghe chứ? !

      biết qua bao nhiêu lâu, tay Cố Tiểu Ngải cũng tê rần rồi, bỗng nhiên đầu bị người nào đó vỗ mạnh cái.

      Cố Tiểu Ngải cau mày mở to mắt ——

      Chỉ thấy Lệ Tước Phong từ hàng ghế phía trước đứng lên, tây trang rất chỉnh tề, chút bộ dáng hỗn độn nào cả, giống như vừa rồi người đàn ông làm cho Lam Du thở gấp vừa rồi phải vậy. . . . . .

      Cố Tiểu Ngải bỏ tay tê rần xuống . . . . . .

      Tiếng ca động lòng người của diễn viên vẫn còn vang xung quanh. . . . . .

      Mặt Lệ Tước Phong lúc nãy u ám bây gờ càng thêm u ám đến đáng sợ.

      Lam Du bên cạnh cũng đứng lên theo, vừa đố kỵ vừa hận trừng mắt , nếu ánh mắt có thể giết người, hẳn là chết dưới trăm lần rồi.

      ". . . . . . Làm sao vậy?" Cố Tiểu Ngải vẫn ngồi yên vị trí, thản nhiên hỏi.

      Lệ Tước Phong mạnh tay cầm chặt cổ áo kéo lên, cúi đầu trực tiếp hôn môi của , hàm răng tàn độc cắn lên.

      "Đừng ——" Cố Tiểu Ngải bị đau mở miệng ra, Lệ Tước Phong thừa cơ tiến lưỡi cực nóng của mình vào trong miệng , giống như đem toàn bộ hơi thở của đều cắn nuốt vào bụng . . . . . .

      Cái tên này. . . . . .

      bẩn thể bẩn hơn được nữa!

      Cố Tiểu Ngải tức giận đến mức lấy nắm tay của đấm vào , Lệ Tước Phong phát bắt được tay lộn xộn của , càng thêm tà khí hôn môi lưỡi của triền miên.

      Người xem chỉ có ba người bọn họ, tiếng ca của diễn viên sân khấu càng ngày càng . . . . . . Càng ngày càng . . . . . .

      lâu sau đó.

      Lệ Tước Phong rốt cục ý vẫn còn chưa hết buông môi ra, tay lại còn thò vào áo của .

      Cố Tiểu Ngải bị hôn thở hổn hển chỉ oán hận trừng mắt , mà giọng cũng trở nên khinh thường, "Lệ Tước Phong, phiền xúc miệng mình rồi mới đến hôn tôi!"

      Nghe như thế, ánh mắt tức giận của Lệ Tước Phong tiêu tán ít, lạnh lùng hỏi lại, " để ý sao?"

      "Đương nhiên để ý!"

      lôi tay ra, hoàn toàn muốn ở trong thời gian ngắn như vậy cùng với phụ nữ khác hôn cùng người đàn ông.

      Ghê tởm chết được!

      Cố Tiểu Ngải tức giận lấy tay lau miệng, hận thể đem hơi thở của loại bỏ toàn bộ.

      "Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm động tác của , mắt lại tàn độc, nghiến răng nghiến lợi, "Bỏ tay ra cho tôi!"

      Đây là cách để ý sao? !

      Cố Tiểu Ngải!

      Tốt lắm!

      . . . . . .

      Người đàn ông này chỉ biết rống giận thôi!

      Cố Tiểu Ngải cam lòng bỏ tay xuống, " xem kịch sao?"

      " xem nữa!"

      Lệ Tước Phong cách nặng nề, xoay người thấy Lam Du ở trước mặt, nhất thời giận tím mặt, "Còn chưa cút sao? !"

      Lam Du lúc này bị dọa đến cả người run lên, chạy nhanh ra ngoài.

      Cố Tiểu Ngải khập khiễng theo phía sau bọn họ.

      Dọc theo đường , Lam Du đều cẩn thận dỗ dành Lệ Tước Phong cảm xúc táo bạo kia, dùng giọng yểu điệu của mình những chuyện phiếm liên quan. . . . . .

      phải theo bọn họ tới khi nào đây? !

      Lệ Tước Phong ràng có ý định buông tha sao?

      Chỉ chốc lát sau, Lam Du liền đề nghị đến cửa hàng trang sức, túi xách hàng hiệu . . . . .

      Nhũng chiếc túi xách tinh xảo kệ được Lam Du trực tiếp lấy xuống vài cái quăng vào trong lòng Cố Tiểu Ngải, ánh mắt khinh miệt liếc mắt cái, "Này, đây là đồ hiệu nghe chưa, đừng có làm hỏng."

      . . . . . .

      ta lại muốn biến thành nữ giúp việc sao?

      "Lam tiểu thư. . . . . ."

      Cố Tiểu Ngải muốn mở miệng, Lệ Tước Phong vẫn ngồi ở sô pha bên cạnh chờ đợi đột nhiên tới, cầm lấy những chiếc túi trong lòng ném thẳng vào người Lam Du, lạnh lùng thốt, " có bệnh sao? ! ấy là người của tôi đó!"

      Đầu óc Lam Du này có vấn đề sao?!

      Cố Tiểu Ngải là phụ nữ của lại dám đối xử với ấy như vậy sao? !

      "Đau quá. . . . . ." Lam Du bị ném toàn bộ tới ngũ quan đều biến thành vặn vẹo, gương mặt xinh đẹp đều biến sắc.

    2. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 147:

      Thấy Lệ Tước Phong phát hỏa Lam Du lại làm nũng nhiều hơn nữa, "Em chỉ là nhờ ta cầm túi xách mà thôi."

      giống như có nghe thấy ai ba chữ "nhờ hỗ trợ" à.

      Cố Tiểu Ngải mặc kệ bọn họ, đơn giản đến trước cửa hiệu túi xách lẳng lặng chờ đợi.

      cũng cảm kích Lệ Tước Phong răn dạy Lam Du, nếu , có thể bị Lam Du ghen ghét trừng mắt nhìn ngày sao?

      hôm nay vốn cũng cần phải theo . . . . . .

      Chẳng biết tại sao phải xem cùng Lam Du hẹn hò xem kịch, mua trang sức, mua túi xách. . . . . .

      xem như đóng vai nhân vật gì chứ? !

      "Câm miệng của lại, lấy túi xách tính tiền !" Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm Cố Tiểu Ngải đứng đợi ở cửa, ngực chút thoải mái, đẩy Lam Du ra liền ra ngoài.

      Trong cửa hàng túi xách hàng hiệu vonns chỉ nhằm vào giới thượng lưu, mỗi sản phẩm bên trong cửa hiệu chỉ phù hợp cho tầng lớp có địa vị.

      Bây giờ là thời điểm ăn trưa, người trong thành phố đến đây rất nhiều.

      Lam Du giống như người vợ bé, bị Lệ Tước Phong mắng nhiều như vậy, vẫn có thể quấn quýt lấy ngừng, giống như hoàn toàn có cơn tức giận. . . . . .

      "Lệ tổng, chút chúng ta đâu đó ăn cơm ? Em biết nhà hàng Italy ăn rất ngon. . . . . ."

      Bóng lưng Lệ Tước Phong hờ hững, Lam Du ôm lấy cánh tay ngừng, cũng đáp trả nửa câu.

      Cố Tiểu Ngải trầm mặc theo phía sau bọn họ.

      Vết thương ở chân lúc trước do bộ nhiều bây giờ bắt đầu tái phát bị đau trở lại.

      Nhưng muốn mở miệng, chút cũng muốn tỏ ra yếu thế trước mặt tên Lệ Tước Phong này.

      Còn tiếp tục như vậy nữa, chân của chịu nổi.

      Người đến người trong khu mua sắm nhiều như dòng nước ——

      Ánh mắt Cố Tiểu Ngải bỗng nhiên liếc đến bộ phận báo cháy ngay ngã rẽ, nghĩ đến biện pháp có thể giúp mình nghỉ ngơi chút.

      Nhìn chằm chằm hai người trước mặt, Cố Tiểu Ngải lẳng lặng chen vào dòng người đến ngã rẽ, thừa dịp có người nhìn thấy, cầm lấy cái búa đập mạnh vào bộ phận báo cháy.

      Còi báo cháy lập tức phát ra tín hiệu.

      "Tí tách —— tí tách —— tí tách ——"

      Ttất cả mọi người trong khu mua sắm di chuyển điên cuồng lao ra ngoài khỏi khu mua sắm. . . . . .

      cái búa có thể lưu lại dấu vân tay của hay đây? Đến lúc đó bị truy cứu trách nhiệm chứ?

      Lấy cái khăn tay từ trong túi xách lau lau cái búa, sau đó ngồi vào cái ghế dài nghỉ ngơi, cởi giày ra xem xét chân của mình.

      Chân sưng lên, nhưng bởi vì đường trong thời gian dài vẫn là rất đau.

      Lệ Tước Phong chết tiệt.

      cùng Lam Du ra coi như xong, làm sao phải mang đồ giùm ta chứ?

      "Cố Tiểu Ngải! Cố Tiểu Ngải!"

      Giọng Lệ Tước Phong tức giận lo lắng bỗng nhiên truyền đến trong đám người bỏ chạy.

      Cố Tiểu Ngải cho là mình nghe lầm, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Lệ Tước Phong đứng ở giữa đám đông nhìn mọi nơi xung quanh, chạy ngược hướng với mọi người tìm cách thoát hiểm . . . . .

      nghe được còi báo cháy còn cùng Lam Du trốn chạy sao?

      Như thế nào còn. . . . . . chạy ngược về đây.

      Cố Tiểu Ngải kinh ngạc mở to mắt, ngơ ngác nhìn Lệ Tước Phong giữa đám đông.

      Bỗng dưng, giống như là cảm giác được ánh mắt của , Lệ Tước Phong nhìn qua , lập tức bước nhanh qua dòng người đến chổ .

      Nhìn thân hình của cao to, Cố Tiểu Ngải theo bản năng lui về phía sau.

      Lệ Tước Phong chen trong dòng người vọt tới trước mặt , từ cao nhìn xuống trừng mắt , giận dữ, "Lỗ tai nghe được còi báo cháy sao? ! Tại sao chạy? !"

      ". . . . . ." Cố Tiểu Ngải dại ra nhìn , nên lời.

      làm sao có thể quay ngược trở lại đây?

      đợi chuyện, Lệ Tước Phong liền cúi đầu liếc đến chân bị tháo giày ra, mi lập tức nhíu lại, "Chết tiệt!"

      Thấp rủa tiếng, Lệ Tước Phong tay kéo từ ghế dài cõng lưng, theo hướng dòng người ra ngoài khu mua sắm . . . . .

      Suy nghĩ của Cố Tiểu Ngải giống như bị đọng lại rồi, chỉ ngơ ngác nhìn Lệ Tước Phong.

      cõng , tay đè lại chân của , tay chìa ra bên ngoài tạo khoảng cách cùng người khác, giống như sợ người khác đụng lên chân . . . . . .

      Đêm đó, hình ảnh Sở Thế Tu vừa cõng vừa bãi biển bỗng dưng lên ở trước mắt.

      . . . . . .

      "Bạn trai em có cõng em ?"

      " có."

      "Ừ."

      . . . . . .

      Khác với tấm lưng ấm áp rộng lớn của Sở Thế Tu, lưng của Lệ Tước Phong kiên cố, giống như là bức tường có thể che chắn và chịu được sức nặng.

      Mọi người đều lao nhanh ra khỏi khu mua sắm.

      Lệ Tước Phong cõng vững vàng lên phía trước, bước chân có vội vàng hấp tấp, làm cho thân thể của chút lắc lư xiêu vẹo nào. . . . . .

      nên lời là dạng cảm giác gì. . . . . .

      Nhưng tinh tường hiểu được, giống như bảo mẫu , khẩn trương với . . . . . .

      khẩn trương mới có thể đẻ ý đến đám cháy cỡ nào: trong lúc hỏa hoạn vẫn quay lại cứu .

      Lại lần như thế này nữa.

      Trong lúc chán ghét mắng đến vài trăm lần, đột nhiên làm cho cảm động.

      Lệ Tước Phong, rốt cuộc là cái dạng đàn ông gì?

      Là tốt? hay là xấu?

      Là thiện? Hay là ác?

      . . . . . .

      Đến khi Lệ Tước Phong đem ôm vào trong xe ngồi xuống, vẻ mặt Cố Tiểu Ngải vẫn dại ra như cũ, nghĩ tới Lệ Tước Phong đột nhiên trở về tìm . . . . . .

      Nếu là đám cháy lớn, cũng vọt vào đám cháy cứu sao?

      "Làm sao vậy, sợ đến nỗi choáng váng rồi sao? !"

      Lệ Tước Phong vỗ vỗ gương mặt trắng bệch của .

      Cố Tiểu Ngải thế này mới phát mình bị Lệ Tước Phong ôm đến chỗ ngồi phía sau xe, Lam Du chẳng biết đâu rồi. . . . . .

      "Lam tiểu thư đâu?" Cố Tiểu Ngải hỏi.

      "Cút rồi." Giọng Lệ Tước Phong hung ác .

      Chưa từng thấy qua phụ nữ cứ líu ríu suốt như vậy, giống như con ruồi cứ vo ve vào lổ tai ngừng.

      Nếu phải lấy để châm chọc Cố Tiểu Ngải, sớm bảo ta cút rồi! Như thế nào còn có thể ôm người phụ nữ kia giữa ban ngày được, mùi nước hoa người Lam Du đều có thể hại chết người khác.

      Phụ nữ trước kia của toàn bộ đều như vậy, đánh phấn lên người lớp dày, mùi nước hoa nồng nặc.

      cho tới bây giờ cũng còn cảm thấy kỳ quái.

      Từ sau khi Cố Tiểu Ngải xuất , toàn bộ sở thích của liền thay đổi.

      Chỉ cần là mùi người của Cố Tiểu Ngải, toàn bộ cảm thấy thoải mái.

      phải mùi người Cố Tiểu Ngải, toàn bộ ghét bỏ.

      "Bây giờ, chúng ta đâu đây?" Cố Tiểu Ngải hỏi, nhớ tới chuyện vừa rồi khỏi , "Vừa rồi. . . . . . cám ơn."

      Điệu bộ cứng ngắc.

      Mắt Lệ Tước Phong chợt lóe sáng, tay nâng mặt của hôn xuống, đầu lưỡi ở môi liếm liếm, giọng khêu gợi mê hoặc , " tôi."

      . . . . . .

      Cố Tiểu Ngải lặng im, nhìn chăm chú vào con ngươi đen của mới , "Tôi thực cảm kích ."

      Có chút thời điểm, thấy cảm kích .

      Nhưng cảm kích cùng quan hệ.

      hiểu Lệ Tước Phong vì sao chấp nhất muốn như vậy, nhưng thực được . . . . .

      Cho dù làm nhiều chuyện hơn nữa, cũng .

      Lòng của sớm bị người đàn ông khác chiếm cứ rồi, từ liền chiếm cứ tràn đầy, thay đổi vị trí chút nào. . . . . .

      Vĩnh viễn. . . . . . cũng thay đổi.

      "Ai muốn cảm kích chứ!" Lệ Tước Phong hờn giận hừ lạnh tiếng, lại hôn môi lưỡi của lần nữa, dường như chỉ là cái hôn đơn giản mà dài lâu, triền miên. . . . . .

      Hoi thở trong veo của quanh quẩn đầu lưỡi của , làm cho vừa lòng ít. Mùi vị của người phụ nữ này. . . . . . dù thế nào nữa cũng ghét bỏ.

    3. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 148:

      tay chậm rãi ôm thân thể mềm mại của , Lệ Tước Phong kéo vào trong lòng, môi dây dưa hôn , nhấm nháp hương vị của , mùi nước hoa của người phụ nữ Lam Du kia rốt cục cũng bị tản ra ít.

      hôn vết bầm xanh mặt , lưỡi liếm da thịt tai , vẻ mặt cực kỳ sắc bén, "Cố Tiểu Ngải, về sau được chạy loạn nữa."

      hôn vết bầm xanh mặt , vừa nghĩ tới tối hôm qua bị tát mạnh cái, Cố Tiểu Ngải rất thoải mái, "Tôi còn dám sao? sợ đánh nữa sao?"

      Lệ Tước Phong chăm chú nhìn chuyển biến trong mắt , môi dời xuống lại hôn đến miệng của , chuẩn bị khẽ hôn, đem cả người đều ôm vào trong ngực, tham lam nghe hơi thở sạch mùi thơm ngát người . . . . . .

      "Tôi kêu nghe lời, làm sao có thể nghe từ tai này cho ra tai kia thế hả? !"

      "Bởi vì cho tôi tự do." Cố Tiểu Ngải bị ôm chặt vào trong ngực, hơi thở của đặc hơn vây quanh , có ý đồ giảng đạo lý cho nghe, "Chúng ta giống như ngay từ đầu phải tốt hơn sao? Tôi cần phải có công việc của riêng mình, tôi cần phải có cuộc sống của mình, tôi thể mỗi ngày đều ở trong nhà chờ đợi . . . . . . bất hạnh."

      Hai chữ bất hạnh được ra cách gian nan.

      tại, chính là rơi vào trạng thái này, giống như các phi tần trong cung mỗi ngày cũng chỉ có chờ đợi, có thể có tự do gì.

      Mi Lệ Tước Phong nhàng nhíu lại, ngón tay khẽ nâng người của lên, giống như chuyện rất đương nhiên, "Cố Tiểu Ngải, cần làm gì cả, chỉ cần có tôi là đủ rồi."

      Mỗi ngày, đều bị buộc chặt bên người, đều có ngoan ngoãn nghe lời, cũng có cách nào xác nhận lòng của .

      Khôi phục tự do cho . . . . . . như vậy càng có nhiều thứ ngăn trở rồi.

      Thân thể của , lòng của , chỉ cần có là được rồi, toàn bộ những thứ khác đều cần.

      Cái gì gọi là chỉ cần có . . . . . .

      ". . . . . ."

      "Cái gì?"

      " có gì."

      chỉ là đột nhiên muốn hỏi câu, chừng nào mới chán tôi?

      chán có thể chân chính khôi phục tự do, nhưng . . . . . hỏi ra nhất định chọc tức giận, quên .

      "Lệ Tước Phong. . . . . ." Cố Tiểu Ngải ngẫm lại lại cam lòng đặt câu hỏi, " ghét nhất loại phụ nữ nào?"

      Mắt Lệ Tước Phong thâm sâu.

      Ghét nhất phụ nữ nào sao?

      Vấn đề này chưa từng nghĩ tới. . . . . . những phụ nữ như Lam Du đều chán ghét, phụ nữ như Cố Tiểu Ngải đều thích. . . . . .

      Ngay cả người thanh cao, chẳng thèm ngó tới đều muốn chinh phục.

      Ghét nhất phụ nữ. . . . . . phải là Cố Tiểu Ngải.

      Lời này chưa ra, Lệ Tước Phong trực tiếp ôm hôn xuống, môi của có loại mùi thơm ngát làm cho mê muội, sạch thanh thuần. . . . . . Quan trọng nhất là, người phụ nữ này từ đầu tới đuôi chỉ thuộc về , chưa từng bị người nào khác chạm qua.

      Cố Tiểu Ngải có kháng cự, tùy ý để hôn.

      Thời gian ở bên cạnh Lệ Tước Phong dài cũng dài, ngắn cũng ngắn lắm, thời điểm hôn biểu tâm tình coi như tệ.

      Chuyện này có thể chuyện chạy loạn bị quên lãng rồi, hề truy cứu nữa.

      *************************

      Trở lại biệt thự Lệ gia, Lệ Tước Phong ngang nhiên ôm vào nhà, giương giọng hô to, "Bảo mẫu! đặt chiếc xe lăn!"

      "Vâng, Lệ tiên sinh." Bảo mẫu từ trong ra, thấy Lệ Tước Phong ôm Cố Tiểu Ngải ngồi vào sô pha phòng khách, lập tức hiểu được hai người giảng hòa rồi, nhất thời tươi cười rạng rỡ , "Lệ tiên sinh, Cố tiểu thư, buổi tối hai người muốn ăn gì?"

      Lệ Tước Phong tay ôm thân thể Cố Tiểu Ngải, tay để lưng ghế sô pha, ngước mắt nhìn bảo mẫu, "Về sau trong nhà cho phép mua nguyên liệu có tính kích thích cùng đồ ăn sống, nguội."

      " biết, Lệ tiên sinh." Bảo mẫu cười rời .

      Cố Tiểu Ngải giơ còng tay tay mình lên, hỏi, "Có thể đeo nó hay ?"

      Lệ Tước Phong tà khí câu môi, đưa tay vân vê mái tóc dài của , ngang ngược , "Nhìn biểu của . Nghe lời tôi liền suy xét."

      Lệ Tước Phong thực thích nghe lời, muốn thương đến thế sao. . . . . .

      Như thế nào mới tính là nghe lời?

      Giống cái dạng của Bỉ Sóng, kêu bắt tay liền bắt tay, kêu xoay vòng liền xoay vòng sao?

      Nghĩ đến Bỉ Sóng trong biệt thự ở bờ biển làm ầm ĩ vừa đáng , môi Cố Tiểu Ngải nhịn được lên nụ cười ấm áp.

      Lệ Tước Phong lập tức hôn lên bên môi tươi cười của , tiếng tràn ngập từ tính, "Cười cái gì?"

      Cố Tiểu Ngải quơ quơ tay của mình, "Tôi nghĩ, có phải muốn tôi giống như chú chó ngồi xổm tiếng người, mỗi ngày chờ lúc trở về liền vui vẻ chạy tới."

      Trong lời của Cố Tiểu Ngải mang theo vẻ châm biếm, ám chỉ xem như con chó hèn mọn.

      cố tình sinh động lên.

      Lệ Tước Phong có chút hăng hái hôn lên mặt , "Có thể, chuẩn."

      Nếu vào mỗi buổi chiều, đều vui vẻ nhào vào trong lòng ngực của , cảm giác này. . . . . . nhất định tệ.

      ". . . . . ."

      Cố Tiểu Ngải có cảm giác bất đắc dĩ giống như chuyện với gà vịt, chỉ biết thở dài.

      Lệ Tước Phong tà mị cười, nhéo nhéo mặt của , " cần phải ngồi chồm hổm, mỗi ngày ngồi ở cửa chờ là được rồi."

      ". . . . . . coi như tôi chưa ."

      Cố Tiểu Ngải giả cười tiếng.

      " cần , làm tốt hơn." Lệ Tước Phong mạnh đem đặt ở sô pha, chân dài tránh chân bị thương của , hai tay đè tay lại, tóc ngắn rũ xuống, cao nhìn chăm chú vào mặt của .

      Làm gì. . . . . .

      Tên này. . . . . . trừ bỏ cái đó ra cũng nghĩ được cái gì khác sao?

      "Tôi có." Cố Tiểu Ngải yếu ớt .

      "Vậy làm sao bây giờ?" Lệ Tước Phong hỏi lại, ngón tay đẩy ra, trong mắt tràn ngập dục vọng, " vô cớ biến mất hai ngày, Cố Tiểu Ngải, phải coi như hai ngày vừa rồi như có chuyện gì sao?"

      . . . . . .

      nghĩ đến lại muốn truy cứu chuyện này.

      "Lệ Tước Phong. . . . . ."

      "Kỳ của mấy ngày?" Lệ Tước Phong đột nhiên hỏi.

      ". . . . . . Năm ngày."

      "Được, Cố Tiểu Ngải, qua năm ngày này, phải bồi thường gấp bội cho tôi." Câu của Lệ Tước Phong mang hai ý nghĩa, môi tươi cười tràn ngập tà ác.

      "Bồi thường sao?" Cố Tiểu Ngải sững sờ, trong mắt của thâm thúy dục vọng làm cho có loại dự cảm tốt.

      Qua năm ngày này, bồi thường như thế nào . . . . . .

      phải là lôi kéo ở trong phòng làm chuyện kia chứ. . . . . . Trong đầu có thể tồn tại ý nghĩ đó được hay ? Như thế nào lại toàn nghĩ chuyện này. . . . . .

      phải sáng hôm nay được phát tiết rồi sao? !

      Nhưng Lam Du kia là ngực cỡ E rung động lòng người, rên như vậy mà còn chưa có thỏa mãn sao? !

      Thể lực của kinh người như thế, lại năm ngày. . . . . . phải là sắp tiêu rồi sao?

      Cố Tiểu Ngải bỗng nhiên rất muốn thuyết phục lại tìm Lam Du, "Tôi này, kỳ có thể tìm. . . . . ."

      "Tôi nhớ lần trước mua đồng phục còn chưa có mặc qua, qua năm ngày này, phải mặc cho tôi xem." Lệ Tước Phong cúi đầu có hảo ý nhìn chằm chằm môi , miệng trở nên uy hiếp, "Nếu . . . . . . Tôi bảo đảm trong năm ngày này chạm vào ."

      . . . . . .

      Đây đúng là uy hiếp mà!

      Đồng phục kích tình.

      Chuyện này lâu rồi, lại có thể nhớ kia chứ!

      Cái loại trang phục chỉ có thể che được ngực với mông, mặc cùng mặc có cái gì khác nhau?

      mặc vào còn phải thỏa mãn thú tính của sao, đến lúc đó còn biết chết là gì.

    4. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 149:

      "Có lựa chọn thứ ba ?" Cố Tiểu Ngải làm ra vẻ mặt đau khổ hỏi.

      Lệ Tước Phong lộ ra tầm mắt từ môi của đường xuống, dừng lại ở trước ngực phập phồng của , bàn tay to lớn nặng vuốt ve, giọng gợi cảm tột đỉnh, "Tôi nghiên cứu qua tài liệu rồi. . . . . . trong kỳ kinh của phụ nữ. . . . . . cũng có thể làm."

      thong thả.

      Cố ý chữ chữ cho nghe. . . . . .

      Mắt trợn trắng ra.

      Cố Tiểu Ngải mặt nhất thời nóng lên như muốn thiêu cháy, dục vọng của tên này mạnh như vậy sao? Buổi sáng phát tiết cũng coi là gì cả? ! Ngay cả đến kỳ của phụ nữ cũng muốn chạm vào!

      "Tôi biết rồi, đến lúc đó sau."

      Cố Tiểu Ngải cam lòng muốn thỏa hiệp, đẩy ngực cường tráng của ra, thân mình ở dưới thân vặn vẹo giãy dụa muốn đứng lên.

      Bỗng dưng, chân của đụng đến chỗ cứng rắn nóng rực của . . . . . .

      Cố Tiểu Ngải kinh ngạc đến ngây người trừng mắt Lệ Tước Phong, còn có phản ứng nhanh như vậy? ! Bọn họ chỉ vừa ôm hôn mà thôi. . . . . .

      Trong mắt Lệ Tước Phong lên chút xấu hổ, kéo kéo caravat đứng lên, "Tôi tắm rửa. . . . . ."

      Lại là tắm nước lạnh sao? !

      Nhìn bóng dáng Lệ Tước Phong rời , trong lòng Cố Tiểu Ngải vẫn còn khiếp sợ.

      Buổi sáng, Lam Du ngực cỡ E kia còn chưa thỏa mãn được sao? !

      là thể lực quá tốt sao? Tinh lực quá mức tràn đầy sao? !

      Lòng Cố Tiểu Ngải vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ ngực, may mắn là kỳ kinh của đến đúc lúc, có thể trốn lúc nào hay lúc đó vậy. . . . . .

      *************************

      Ăn xong cơm chiều, Cố Tiểu Ngải từ trong phòng tắm ra lau nước mặt, cổ tay còn mang theo còng tay, nhưng Lệ Tước Phong còn để bảo mẫu theo sát nữa.

      "Lệ tổng, đây là các kế hoạch nhằm đối phó Sở thị do tôi làm, mời ngài xem qua."

      Trong thư phòng bỗng nhiên truyền đến giọng đàn ông xa lạ.

      Sở thị ?!

      Cố Tiểu Ngải cảm thấy có linh cảm tốt, đến cửa thư phòng đẩy ra nhìn vào bên trong chút. Trong thư phòng có người nào khác, chỉ có trang giấy A4 bàn, chữ đó rậm rạp.

      Cố Tiểu Ngải hơi nhếch môi, vào thư phòng, chỉ thấy Laptop mở có giọng , chính là giọng của người đàn ông xa lạ vừa nghe lúc nãy.

      Cầm tờ giấy A4 lên xem, Cố Tiểu Ngải nhất thời kinh ngạc đến ngây người.

      Đây là loạt kế hoạch nhằm công kích vào công ty quốc tế Sở thị . . . . . .

      Tại sao Lệ Tước Phong còn buông tha Sở thị? !

      Cố Tiểu Ngải xem nhanh qua trang giấy, mặt rất nhiều danh từ đều là chuyên nghiệp, xem hiểu, chỉ biết đây là phần báo cáo mang tính công kích.

      Cuối cùng, mục tiêu là phải . . . . . thâu tóm công ty quốc tế Sở thị.

      "Tắm rửa xong rồi sao?"

      Giọng Lệ Tước Phong đột nhiên vang lên, Cố Tiểu Ngải hoảng sợ, trang giấy tay rơi xuống đất, quay đầu lại ngơ ngác nhìn Lệ Tước Phong.

      "Làm sao mà bị dọa đến nỗi như vậy?" Lệ Tước Phong đưa tay đặt ly cà phê nóng lên bàn làm việc, định xoay người nhặt trang giấy lên.

      Cố Tiểu Ngải vội vàng ngồi xổm xuống nhặt trang giấy lên, thử hỏi, " còn chưa buông tha Sở thị sao?"

      "Tôi muốn buông tha Sở thị khi nào chứ?" Lệ Tước Phong hỏi lại, tây cầm lấy tờ giấy nhặt lên lật qua trang khác.

      Sở thị đắc tội với như thế sao?

      phải là bị xe Sở Thế Tu đụng vào chút thôi sao? Tại sao lại thù hằn đến như vậy?

      "Tôi nghĩ mọi chuyện qua rồi." Cố Tiểu Ngải thản nhiên .

      Dư Đàn cũng chết, Sở thị bị công kích thua lỗ, cho dù đả kích nữa Sở thị cũng rất khó khăn để khôi phục lại. . . . . .

      "Qua rồi sao? Qua rồi mà bọn họ còn dám cho người bắt lên xe sao?" Lệ Tước Phong đem tư liệu thảy lên bàn làm việc lạnh lùng .

      Nguy rồi.

      Làm sao có thể quên được lúc ở bệnh viện lên xe của Sở Thế Tu chứ.

      "Kỳ chuyện kia tôi cũng có trách nhiệm, tôi tưởng Võ Giang lái xe đến mới có thể lên nhầm." Cố Tiểu Ngải cẩn thận , lại dò hỏi, ". . . . . . từng liên hệ qua Sở thị sao?"

      Nếu tìm đến Sở thị, Sở Thế Tu phải rất nhanh biết bạn trai của chính là Lệ Tước Phong sao? !

      Như vậy rất nhiều chuyện thể giải thích được . . . . . .

      " bệnh viện tìm con của lão già Sở Thiên Minh kia!" Lệ Tước Phong bưng tách cà phê lên thưởng thức ngụm, giọng lạnh lùng, "Ông ta kiên trì chưa thấy qua , cũng biết xe kia đâu, nếu phải ông ta bệnh nằm giường, tôi sớm đem ông ta xách ra ngoài."

      . . . . . .

      là cám ơn ông ấy có lương tâm . . . . . .

      "Ý của tôi muốn hỏi . . . . . có đem ảnh của tôi cho Sở Thiên Minh xem ?" Cố Tiểu Ngải lại hỏi.

      Mau trả lời là phải, phải. . . . . .

      " xem làm sao cho ông ấy biết?"

      câu trả lời như hy vọng của Cố Tiểu Ngải.

      Nhưng thấy phản ứng bình thường của Lệ Tước Phong, Cố Tiểu Ngải khỏi kỳ quái hỏi, "Ông ấy gì sao?"

      " cái gì?" Lệ Tước Phong ngước mắt liếc Cố Tiểu Ngải dựa vào bàn làm việc bên cạnh, " rốt cuộc quan tâm cái gì? Có hứng thú với Sở thị sao? Hay là có hứng thú đấu đá với Sở thị?"

      Lệ Tước Phong liếc mắt cái nhìn ra bình thường.

      ", có gì." Cố Tiểu Ngải cười gượng gạo.

      Chẳng lẽ Bác Sở xem qua ảnh của rồi lại gì. . . . . . Chẳng lẽ hình dáng của tại khác xa với lúc trước sao? Cho nên bác Sở nhận ra?

      Sở Thế Tu. . . . . . có phải còn chưa biết đúng ?

      "Lại đây." Lệ Tước Phong buông tách cà phê xuống, duỗi thẳng tay đem kéo vào trong lòng, cúi đầu hôn cái, " xem TV rồi ngủ , tôi muốn làm việc chút."

      "Việc gì?" Cố Tiểu Ngải nhìn về phía tờ giấy A4 kia bàn, đợi Lệ Tước Phong , " còn sớm, bằng ngủ sớm chút, ngày mai lại làm việc tốt hơn."

      "Tôi cũng muốn ngủ sớm chút." Lệ Tước Phong cười tiếng, ngón tay ám muội dọc theo cổ của xuống, ở nơi phập phòng của vẽ vòng vòng, giọng trở nên mất tiếng, "Chẳng qua. . . . . . Tôi sợ tôi nhịn được."

      ". . . . . ."

      Cố Tiểu Ngải bị nhàng mà đẩy phen, đành phải ngồi đùi đứng lên ra ngoài.

      "Tôi xem kế hoạch xong, hãy lập tức bắt đầu thực hành ——"

      Lúc đóng cửa thư phòng, Cố Tiểu Ngải nghe được Lệ Tước Phong như thế vào Laptop.

      Tựa vào giường, tivi diễn cái gì cũng để ý, toàn bộ tâm tư đều ở trang giấy A4 trong thư phòng kia.

      Bằng thực lực của E.S, Lệ Tước Phong nếu có ý nhằm vào, Sở thị căn bản phải là đối thủ. . . . . .

      phải làm như thế nào mới có thể giúp Sở Thế Tu chứ?

      thể để cho Sở thị sụp đổ, nơi đó là tương lai của Sở Thế Tu . . . . . . phải giúp giữ lại.

      Nghĩ nghĩ, Cố Tiểu Ngải xuống giường xuống lầu, bảo mẫu cùng mấy nữ giúp việc chuẩn bị ngủ, Cố Tiểu Ngải cười cười đến hỏi, "Bảo mẫu, có thuốc ngủ ? Đầu tôi có chút đau, ngủ được."

      "Tuổi còn trẻ uống thuốc ngủ làm gì, nằm chút liền ngủ thôi." Bảo mẫu tán thành .

      "Tôi chỉ uống viên thôi." Cố Tiểu Ngải ôm lấy cánh tay bảo mẫu lấy lòng cầu xin, "Tôi chỉ uống hôm nay thôi, về sau bà muốn cho tôi uống tôi cũng uống."

      Bảo mẫu bị lay động cánh tay làm sao có thể từ chối, chỉ có thể gật đầu, "Được rồi được rồi, ở ngăn thứ hai trong phòng bếp, tôi lấy cho , Cố tiểu thư. . . . . ."

      " cần cần, bà cứ ngủ , tự tôi lấy là được rồi."

      "Hứa chỉ uống viên thôi."

      "Tôi biết rồi, bảo mẫu."

      Nhìn sau khi bảo mẫu ngủ, Cố Tiểu Ngải vào phòng bếp pha ly sữa nóng, tìm ra thuốc ngủ bỏ vào, dùng thìa quấy tan đều.

      Sợ Lệ Tước Phong uống nhận ra khác thường, Cố Tiểu Ngải bỏ viên đường Riga vào.

      Nhìn chằm chằm ly sữa tay, Cố Tiểu Ngải trong lòng có chút áy náy, nhớ tới cảnh tượng lúc ban ngày khi Lệ Tước Phong quay về khu mua sắm cứu , cảm giác áy náy càng sâu.

      Nhưng là vì Sở Thế Tu, nghĩ nhiều được như vậy.

      Lấy lại bình tĩnh, Cố Tiểu Ngải lên lầu vào phòng ngủ, gõ cửa thư phòng, "Tôi có thể vào ?"

      "Vào ." Lệ Tước Phong tùy ý đáp.

      Cố Tiểu Ngải tay đẩy cửa ra vào, Lệ Tước Phong ngồi ở trước bàn làm việc nhìn trang giấy A4 kia, đeo cái kính gọng đen, có phần lộ ra vẻ thư sinh.

      Laptop mở ra cửa sổ chuyện.

      "Như thế nào còn chưa ngủ?" Lệ Tước Phong đầu cũng ngước lên chút, tay phải cầm bút thỉnh thoảng viêt lên trang giấy kia.

      "Ngủ được." Cố Tiểu Ngải đem ly sữa để lên bàn, "Tôi mang cho ly sữa."

      Lệ Tước Phong có chút ngoài ý muốn ngước mắt nhìn về phía , đôi mắt thâm thúy sau đôi kính, bên môi gợi lên nụ cười tà khí, "Sữa sao?"

      Mặt trời mọc từ hướng Tây sao?

      ngờ lại mang sữa cho uống?

      "Đúng vậy." Cố Tiểu Ngải bị nhìn có chút được tự nhiên, suýt nữa lùi bước lấy sữa về.

      Lệ Tước Phong ngưỡng người dựa vào ghế, tay có chút chuyển động xoay xoay cây bút, tay bưng lên ly sữa uống, mi vừa nhíu sâu, " bỏ thêm bao nhiêu đường?"

      viên đường mà thôi. . . . . .

      Cố Tiểu Ngải chợt nhớ tới hôm nay cõng ở khu mua sắm. . . . . .

      "Có phải rất ngọt hay , tôi đổi ly khác cho ." Cố Tiểu Ngải hoàn toàn bắt đầu sinh ra ý thối lui, tiến lên muốn đoạt lấy ly sữa trong tay .

      Còn chưa kịp đoạt lại, Lệ Tước Phong uống hơi cạn sạch.

      "Uống xong rồi."

      "Vâng, tôi đây quấy rầy làm việc ." Cố Tiểu Ngải gian nan xả ra chút tươi cười, tiếp nhận cái ly tay .

      "Ngoan ." Lệ Tước Phong tán thưởng nhìn chăm chú vào , cười vuốt ve bên hông cái rồi để rời .

    5. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 150:

      tới cửa Cố Tiểu Ngải liền nghe được Lệ Tước Phong vào Computer, "Bước thứ ba được, nhất định phải gia tăng độ mạnh lên, đánh cho Sở thị trở tay kịp."

      Chỉ lát sau, Lệ Tước Phong còn vừa cùng cười với đột nhiên trở nên im lặng.

      Trong giọng tràn ngập độc ác.

      tồn vong của công ty quốc tế ở trong mắt của chỉ là cái kế hoạch buôn bán mà thôi.

      "Khó khăn rất lớn, hơn nữa hao tổn của cải ít, cho dù cuối cùng Sở thị bị thâu tóm, E.S chúng ta cũng bị lỗ lã ." Giọng của người đàn ông kia truyền đến trong laptop.

      "Tôi nhắc lại lần nữa, mục tiêu của tôi là Sở thị, phải tròn và khuyết!" Lệ Tước Phong lạnh lùng .

      Sở Thế Tu chọc , tất nhiên phải trả giá lớn.

      có người nào có thể nhục mạ phụ nữ của .

      ai có thể.

      Nhìn bóng lưng hờ hững của Lệ Tước Phong, Cố Tiểu Ngải buông mi xuống ra ngoài, vào phòng tắm rửa cái ly sạch .

      Nửa giờ sau, Cố Tiểu Ngải đến mở cửa thư phòng.

      Lệ Tước Phong giống như dự đoán, nằm ngủ bàn làm việc. . . . . .

      Giọng vẫn còn phát ra từ laptop, Cố Tiểu Ngải qua cố ý lớn tiếng, "Lệ Tước Phong ngủ, có chuyện gì ngày mai bàn tiếp ."

      Lệ Tước Phong gục xuống bàn có dấu hiệu tỉnh giấc.

      Xem ra là ngủ say .

      "Sao? Lệ tổng ngủ sao? Khó trách thời gian dài như vậy cũng chưa phân phó, tôi cúp máy đây." Quả nhiên, trong laptop thanh niên kia ngạc nhiên .

      "Được."

      Cuộc trò chuyện bị cắt đứt, đẩy đẩy Lệ Tước Phong, vẫn tỉnh.

      Cố Tiểu Ngải ra thư phòng lấy điện thoại giấu vào bình hoa lúc trước, rón ra rón rén đến bên cạnh Lệ Tước Phong, khẩn trương chụp lại toàn bộ kế hoạch trang giấy A4 kia.

      . . . . . .

      Hình ảnh trong di động rất ràng.

      Phóng đại chữ viết tay đó rành mạch.

      Số điện thoại của Sở Thế Tu sớm ghi nhớ trong đầu, đem toàn bộ tư liệu có được chuyển qua cho Sở Thế Tu.

      Đưa tư liệu qua như vậy, nhất định Sở Thế Tu biết cùng Lệ Tước Phong có quan hệ nào đó. . . . . .

      Nhưng thể nghĩ ra cách nào khác.

      Chuyện này sớm hay muộn cũng bị vạch trần, Lương Noãn Noãn biết là bạn của Lệ Tước Phong, Sở Thiên Minh có lẽ cũng biết. . . . . . vấn đề là sớm hay muộn Sở Thế Tu cũng biết thôi.

      thể bởi vì lòng tự trọng của mình mà trơ mắt nhìn Sở thị bị đánh bại và bị thâu tóm. . . . . .

      Biết biết thôi. . . . . .

      Chỉ cần biết là tình phụ được Lệ Tước Phong bao nuôi là tốt rồi, chỉ cần còn giữ lại chút tự tôn trong mắt Sở Thế Tu là được rồi . . . . . .

      Cố Tiểu Ngải vẫn suy nghĩ mâu thuẫn.

      Truyền dữ liệu xong, màn hình di động lập tức ra chuỗi dãy số.

      Là của Sở Thế Tu.

      Tâm, nhất thời nghẹn trong cổ họng.

      Đẩy cửa thư phòng ra ngoài, Cố Tiểu Ngải nhận điện thoại, giọng , "Alo, tôi là Cố Tiểu Ngải."

      "Ngải Ngải, tư liệu em mới chuyển tới là chuyện gì xảy ra?" Giọng Sở Thế Tu lo lắng sốt ruột lập tức từ trong di động truyền tới.

      " xem hiểu."

      "Ngải Ngải, biết E.S đối phó Sở thị, nhưng kế hoạch tường tận như thế này là cơ mật, em làm sao có thể lấy được?"

      " có thể đừng hỏi ?"

      sớm hay muộn cũng biết.

      ". . . . . ." Sở Thế Tu trầm mặc hồi, mới thân thiết hỏi, "Ngải Ngải, em sao chứ?"

      " có việc gì, em sao, cẩn thận chút." Nghe giọng dịu dàng, hốc mắt Cố Tiểu Ngải hiểu chua xót.

      "Có phần tư liệu cơ mật này, biết nên làm như thế nào rồi."

      "Vâng, vậy là tốt rồi, em cúp đây."

      ". . . . . ."

      Sở Thế Tu còn muốn cái gì nữa, Cố Tiểu Ngải cúp điện thoại, muốn cất điện thoại, đột nhiên phát điện thoại báo có rất nhiều tin nhắn chưa đọc.

      Cơ bản đều là đến từ Sở Thế Tu, chỉ có vài số lạ, hẳn là Lệ Tước Phong thay đổi số gọi tới.

      Mở ra tin nhắn, Cố Tiểu Ngải khiếp sợ mở to mắt.

      Toàn bộ đều là tin nhắn của Sở Thế Tu, mỗi tin nhắn đều viết rất dài.

      Gần như là mỗi ngày có đến hai, ba tin nhắn được gửi tới, từ lúc dùng số máy này gọi tới cho chưa bao giờ gián đoạn. . . . . .

      【 Ngải Ngải, vì sao ai cho biết, lúc hai mươi hai tuổi tìm được em? 】

      【 Ngải Ngải, nếu chờ thêm chút, đợi thêm thời gian nữa, có phải mọi việc khác ? 】

      【 Ngải Ngải, gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, Sở thị bị ác ý bôi nhọ, cả đêm đều phải ở công ty tăng ca, người mệt chết . 】

      【 Ba giả bộ bệnh vào bệnh viện, để cho ta ở truyền thông trước mặt làm quan hệ xã hội, biết dối trá bước đầu tiên làm thương nhân, nhưng vẫn là tốt. 】

      ngồi ở trong phòng bệnh, bên ngoài bầu trời bắn pháo hoa, Ngải Ngải, em có còn nhớ vào ngày sinh nhật của mỗi năm, em đều bắn pháo hoa cho xem ? 】


      【 Ngải Ngải, sinh nhật của em sắp đến rồi. . . . . . em có cùng đón với bạn trai ? Cũng biết khi nào mới có thể đưa quà cho em được? 】

      【 Ngải Ngải, nhớ em, rất nhớ em. 】

      . . . . . .

      Rất nhiều rất nhiều tin nhắn đến, có chút giống nhật kí ghi lại mỗi ngày, kể cho nghe mỗi chuyện trải qua hàng ngày. . . . . .

      Sở Thế Tu, em cũng vậy, em cũng rất nhớ .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :