1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đồng giá trao đổi bán đứng giao dịch (33)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 141:

      Ánh mắt Lệ Tước Phong sắc bén như đao.

      hiểu có phải do chột dạ hay , Cố Tiểu Ngải bị ánh mắt của làm cho sợ tới mức tự kìm hãm được lui về phía sau từng bước.

      " đâu?" Lệ Tước Phong có đứng dậy, vẫn ngồi ở sô pha, giọng từ tính mà tàn bạo, cả người bao phủ hơi thở đen tối.

      Cố Tiểu Ngải hít mạnh hơi, xiết chặt nắm tay lớn gan đến trước mặt .

      Vừa định mở miệng mình bị người ta bắt cóc, Cố Tiểu Ngải phát bàn trước mặt Lệ Tước Phong bày những tấm hình.

      Hình ảnh cùng là ảnh chụp chiếc xe của Sở Thế Tu, hiển thị biển số xe ràng.

      Căn cứ vào tính cách của Lệ Tước Phong, nhất định là tra ra được xe kia là của Sở Thế Tu.

      Lúc này, nếu là mình bị người ta bắt cóc, Lệ Tước Phong nhất định cho rằng là Sở gia mượn cơ hội trả thù, Sở thị nhất định là xong đời rồi. . . . . .

      "Tôi. . . . . ." Cố Tiểu Ngải đứng ở trước mặt Lệ Tước Phong chần chờ mở miệng, trong lúc nhất thời đầu óc hỗn loạn, biết lấy cái cớ gì mới là tình huống hoàn mỹ nhất.

      ", đâu?" Lệ Tước Phong ngước đầu lên lạnh lùng nhìn chăm chú vào , nét trầm mặt nhìn ra là vui hay giận.

      Bất cứ giá nào, chỉ cần Sở thị cùng Sở Thế Tu có việc gì là được.

      "Xe của Sở thị đón người, tôi lên nhầm xe, sau khi xe chạy rời khỏi đây tôi giải thích lâu bọn họ mới biết được mình đón lầm người." Mắt Cố Tiểu Ngải chợt lóe lên giải thích, tận lực làm cho mình thoạt nhìn giống như .

      "Sau đó sao?" Lệ Tước Phong tiếp tục lạnh lùng hỏi.

      "Sau đó bọn họ cho tôi xuống xe, tôi dạo chút." Cố Tiểu Ngải cách đơn giản.

      " dạo? ! dạo mà mất đến hai ngày sao? !" Lệ Tước Phong đứng lên, hung hăng trừng mắt , nâng chân lên đá ngã bàn trà trước mắt.

      "A ——"

      Cố Tiểu Ngải bị bàn trà ngã lên chân, đau đến mức thất thanh kêu to, cả người té lăn mặt đất.

      "Cố Tiểu Ngải! Lá gan càng lúc càng lớn rồi!" Trong mắt Lệ Tước Phong có nửa phần thương tiếc, sau đó giương tay lên, lập tức ddauw ra sấp tư liệu.

      Lệ Tước Phong lập tức đem tư liệu ném tới trước mặt , mà ảnh chụp kia. . . . . .

      Cố Tiểu Ngải cúi đầu, kinh ngạc nhìn ảnh chụp, tất cả ảnh chụp được đều là lúc sáng nay ngồi xe taxi quay về C thị.

      Ảnh chụp ngồi ở xe taxi trầm tư.

      Ảnh chụp khập khiễng vào chung cư của cậu.

      Ảnh chụp cùng cậu, mợ ăn cơm.

      Ảnh chụp ngồi cùng cậu bàn về kế hoạch phát triển của tòa soạn.

      Ảnh cuối cùng là lúc mua thuốc. . . . . .

      cách khác, hôm nay từ lúc ngồi xe taxi về C thị mỗi khắc đều bị người của Lệ Tước Phong theo dõi. . . . . . từng ảnh từng ảnh rơi xuống.

      Có phải may mắn lắm , ngày hôm qua ở cùng chỗ với Sở Thế Tu bị phát . . . . . .

      "Cố Tiểu Ngải! Giải thích cho tôi nghe!" Lệ Tước Phong lạnh giọng quát, đến trước mặt ngồi xổm xuống, trong mắt lộ vẻ muốn cắn nuốt , hận thể thiêu đốt sạch .

      "Tôi. . . . . ." Cố Tiểu Ngải ngã ngồi dưới đất có chút sợ hãi muốn lui về phía sau, cằm bị bóp mạnh, đau đến mức giống như bị bóp nát.

      "!" Lệ Tước Phong rống to, mặt u gay gắt, tay thon dài bóp mạnh người , có nửa phần đau xót.

      "Tôi. . . . . . Tôi chỉ là cảm thấy mất tự do lâu lắm rồi, muốn ra ngoài chút mà thôi."

      "Ba ——"

      mặt lập tức bị tát cái.

      Cố Tiểu Ngải lập tức bị đánh ngã quỳ rạp mặt đất, lỗ tai như vo ve lên , khóe miệng bị chảy máu.

      Đau đớn lan tràn ra.

      Lệ Tước Phong lấy tay kéo đứng lên, hai tay dùng sức kéo cổ áo của , khiến bị bắt ngửa đầu nhìn chăm chú .

      "Cố Tiểu Ngải! muốn chết rồi!"

      Lệ Tước Phong nghiến răng nghiến lợi trừng mắt .

      nghĩ đến bị người khác bắt cóc, huy động toàn bộ mối quan hệ, ngày điều tra ra được chỗ nào, muốn điều tra ra bên ngoài C thị trở lại.

      ngồi xe taxi trở về nhà, ngẩn ngơ liền ngây người ngày, trước khi về tới đây, còn có thể mua thuốc.

      xem là cái gì chứ? !

      giống như kẻ ngu muốn lật tung thế giới tìm người, chỉ là tùy tiện dạo thôi sao? !

      Đây là khiêu chiến với rồi!

      Phụ nữ của , ở trong khống chế của , muốn tự do sao? ! Tốt lắm, về sau tước toàn bộ!

      Cố Tiểu Ngải bị kéo mạnh cổ áo, như muốn hít thở thông, ngón tay lau khóe miệng, chút máu tươi dính đầu ngón tay. . . . . . vô cùng hoảng sợ.

      lại bị đánh. . . . . .

      Đáy lòng căm phẫn đến tột cùng.

      Cố Tiểu Ngải lạnh lùng trừng mắt , hèn mọn , "Lệ Tước Phong! ngoài đánh phụ nữ ra còn làm được tích gì chứ?"

      "Cái tích gì? !" Lệ Tước Phong kéo cổ áo của khiến nhích lại gần mình, hô hấp cực nóng dâng lên ở mặt , chữ chữ từ trong kẽ răng phát ra, "Cố Tiểu Ngải, tôi có thể hủy hoại !"

      Lại là giọng như đến từ địa ngục.

      Cố Tiểu Ngải nghe liền rét mà run, nghĩ tới cái ống tiêm thuốc phiện kia, dáng vẻ kiêu ngạo liền biến mất. . . . . .

      dám. . . . . . đối diện cùng thuốc phiện.

      chỉ có thể lựa chọn lần lại lần thỏa hiệp. . . . . . trốn được giam cầm của .

      "Rốt cuộc muốn như thế nào?" Giọng Cố Tiểu Ngải êm dịu lại, nhìn nét mặt trầm của , "Tôi chỉ là ra ngoài chút mà thôi, nếu cho tôi tự do, tôi như vậy nữa."

      "Tự do? !"

      Như là nghe được chuyện buồn cười, Lệ Tước Phong cười lạnh tiếng, buông tay nắm ra làm ngã sụp xuống đất, "Cố Tiểu Ngải! Đời này cũng đừng nghĩ đến tự do nữa!"

      câu xóa hết mọi mơ mộng hão huyền của .

      "Bảo mẫu! Đem ta còng lại cho tôi!" Lệ Tước Phong lạnh lùng xử lý.

      "Vâng, Lệ tiên sinh."

      Bảo mẫu thông cảm nhìn Cố Tiểu Ngải ngồi dưới đất, tiến lên giúp đỡ đứng lên, " thôi, Cố tiểu thư."

      Kẻ điên!

      Cố Tiểu Ngải trừng mắt nhìn Lệ Tước Phong kiên quyết lên tiếng nữa, khập khiễng lên lầu.

      "Lệ tổng."

      Võ Giang cùng bốn bảo tiêu khuất nhục quỳ hai gối mặt đất.

      Chỉ chốc lát sau liền truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết, Cố Tiểu Ngải đứng ở cầu thang lầu nhìn xuống, Lệ Tước Phong hết đánh lại đá bọn họ vài cái, giống như là sát thủ.

      "Lại để cho ấy chạy trốn, ta đem các ngươi toàn bộ phế !"

      "Xin lỗi, Lệ tổng."

      . . . . . .

      Ngay sau đó lại là bọn vệ sĩ kêu thảm thiết, nghe mà thấy ghê người.

      Bảo mẫu dẫn Cố Tiểu Ngải vào trong phòng ngủ, lấy xiềng xích kim cương lúc trước ra còng lên tay , Cố Tiểu Ngải ngồi ở giường nhìn còng tay.

      "Ai, như thế nào biến thành cái dạng này. . . . . ." Bảo mẫu vừa còng tay vừa thở dài, "Cố tiểu thư, cũng là, có việc gì cũng nên gọi điện thoại về trước, làm cho Lệ tiên sinh cấp bách vô cùng."

      Gọi điện thoại trở về?

      Gọi trở về còn có chút tự do để về nhà sao? Lệ Tước Phong bỏ qua sao?

      bỏ qua, tên biến thái! Côn đồ! bằng cầm thú!

      " chỉ xem là con chó mình nuôi bỏ thôi! ngại con chó của mình nghe lời thôi!" Cố Tiểu Ngải giơ còng tay lên tức giận .

    2. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 142:

      ngay cả thú cưng cũng bằng.

      có chủ nhân nào lại đánh thú cưng của mình như vậy cả!

      "Cố tiểu thư. . . . . . đừng tự hạ thấp bản thân mình như vậy, Lệ tiên sinh là lòng với , cho đến bây giờ cậu ấy cũng chưa ăn miếng cơm nào cả, liên hệ tất cả các phía tìm ." Bảo mẫu tốt thay cho Lệ Tước Phong.

      Hai đưa này lúc trước ở bệnh viện rất tốt, nào là bắn pháo hao, nào là tặng hoa . . . . . .

      Như thế nào chỉ trong chớp mắt liền. . . . . . đột ngột như mưa rào.

      "Khẩn trương sao?" Cố Tiểu Ngải tự giễu nở nụ cười tiếng, chỉ vào vết máu ở khóe miệng mình, " khẩn trương tìm tôi mà lại đánh tôi thành như vậy sao?"

      " đáng thương, mặt bị bầm cả rồi." Bảo mẫu đau lòng sờ sờ mặt của .

      Cố Tiểu Ngải lúc này mới đau đến mức kêu lên tiếng.

      Tên Lệ Tước Phong kia biến thái!

      "Cố tiểu thư, cũng đừng trách Lệ tiên sinh, cậu ấy cũng chỉ là quá khẩn trương tìm mới như vậy, bình thường . . . . . ."

      "Bảo mẫu, ta căn bản phải người bình thường." Cố Tiểu Ngải lạnh lùng cắt đứt lời khuyên giải của bảo mẫu, " người nào, người đàn ông bình thường nào lại đánh phụ nữ cả."

      "Cố tiểu thư. . . . . ."

      "Bảo mẫu, nếu bà có con , bà để ấy sống cùng người đàn ông như vậy sao?" Cố Tiểu Ngải hỏi lại.

      ". . . . . ." Bảo mẫu nhất thời trầm mặc .

      Cái mũi bỗng nhiên chua xót, Cố Tiểu Ngải ngồi ở bên giường chậm rãi cong, gập hai chân lại, hai tay ôm chặc đầu gối, hình thành tư thế bảo vệ mình.

      Ngày hôm qua, ở bờ biển cùng Sở Thế Tu tất cả giống như biến thành hồi bọt biển.

      Ấm áp như vậy, đẹp đẽ như vậy. . . . . .

      Lúc này nhớ tới cư nhiên muốn xa như vậy.

      Nhìn cách bố trí đồ đạc lạnh lẽo trong phòng, Cố Tiểu Ngải bướng bỉnh cố nhếch môi trắng bệch, kìm nén cho nước mắt chảy xuống.

      khóc, có lý do gì để lãng phí nước mắt vì tên Lệ Tước Phong đó cả.

      "Cố tiểu thư, đến đây, lau mặt chút."

      Bảo mẫu từ trong phòng tắm ra, cầm khăn mặt nóng lau vết máu đọng lại môi cho .

      Đây là lần Lệ Tước Phong đánh vô cùng tàn nhẫn.

      từ đầu đến đuôi là người điên, chuyện gì cũng có thể làm giống như kẻ điên.

      Cố Tiểu Ngải ôm hai đầu gối của mình ngồi nhúc nhích, tùy ý để bảo mẫu thay mình lau mặt, khăn mặt có độ nóng ấm làm cho mặt đỡ đau chút ít.

      "Phanh ——"

      Đột nhiên, cửa bị đạp mở ra.

      Lệ Tước Phong tàn độc đứng ở cửa, mắt thâm trầm trừng bảo mẫu, " ra ngoài!"

      "Vâng, Lệ tiên sinh." Nghe vậy, bảo mẫu cau mày thương cảm liếc Cố Tiểu Ngải cái, cầm khăn mặt ra ngoài. . . . . .

      Trước khi , bảo mẫu lại quay đầu lo lắng nhìn liếc mắt cái.

      "Phanh ——"

      Cửa bị Lệ Tước Phong đá cước đóng lại.

      Cửa được chốt lại kín.

      Cố Tiểu Ngải trừng mắt nhìn , gắt gao cắn môi.

      Lệ Tước Phong bước tới gần , cởi áo khoác ngoài màu đen quăng xuống đất, đầu gối để ở bên giường tiến tới gần .

      " muốn làm gì? !" Cố Tiểu Ngải theo bản năng lui ra sau, nhưng cả người đụng đầu giường. . . . . .

      Động tác tránh né của làm cho mắt Lệ Tước Phong càng thêm u, phen kéo quần áo của xuống, chân đè hai chân giãy dụa của lại, cười lạnh tiếng, "Cố Tiểu Ngải, ở người của tôi thể làm gì? ! Đừng quên bán cho tôi rồi!"

      "Tôi chỉ là nhân tình của thôi, phải nô lệ tùy ý đánh mắng, lại càng phải vật độc chiếm của

      Cố Tiểu Ngải bị đè xuống dưới hơi thở biến thành sợ hãi, tay chống đỡ cơ thể của tiến gần đến ngực mình, xiềng xích tay khẽ rung.

      " đúng rồi! chính là độc chiếm của tôi!" Lệ Tước Phong trực tiếp kéo áo khoác dài người xuống, nút thắt toàn bộ bị mở ra, "Cố Tiểu Ngải! phục vụ cho tôi, tôi cho sống dễ chịu, nếu từ chối tôi để cho sống dễ dàng đâu, sống bằng chết!"

      ". . . . . ."

      Lệ Tước Phong dùng sức xé áo khoác của xuống, áo khoác chắc như vậy lại bị xé thành hai mảnh.

      "Kẻng ——"

      thanh vang lên, chiếc chìa khóa trong áo rơi ra.

      Là cái chìa khóa hình vương miệng của biệt thự dreamhouse mà Sở Thế Tu đưa cho .

      Cố Tiểu Ngải nhìn chằm chằm cái chìa khóa như muốn ngừng thở, mặc dù khẩn trương cũng dám lên tiếng.

      Lệ Tước Phong mắt u, xuống giường cúi người nhặt lên hộp thuốc bên cạnh cái chìa khóa, hàm răng cắn chặt lại, nhặt lên ném tới người .

      "Ai cho uống thứ này!" Lệ Tước Phong hoàn toàn nổi cơn điên, thô bạo hét lên về phía .

      tốt. . . . . .

      phải truy cứu chuyện cái chìa khóa, đại khái nghĩ cái chìa khóa kia chỉ là cái chìa khóa bình thường. . . . . .

      "Tôi uống cái này có gì đúng?" Cố Tiểu Ngải lạnh lùng nhìn gương mặt nổi giận, lạnh nhạt hỏi lại, "Như thế nào, còn muốn cho nhân tình mang thai sao?"

      "Tôi nuôi nổi sao? !" Lệ Tước Phong hung hăng trừng mắt .

      Nữ nhân này lại dám lén lút uống thuốc tránh thai sao? !

      ". . . . . ."

      lời này làm cho Cố Tiểu Ngải sửng sốt, phải muốn mang cốt nhục của chứ?

      phải bị điên rồi. . . . . .

      Làm cho nhân tình mang thai.

      Cố Tiểu Ngải dại ra nhìn chằm chằm khuôn mặt phát cuồng của Lệ Tước Phong. Lệ Tước Phong lại lần nữa đè xuông giường, tay mạnh mẽ xé rách quần áo của . . . . . .

      "Buông tay ra! Lệ Tước Phong buông tay ra cho tôi!"

      Khuất nhục như vậy bị xé quần áo người sạch , làm cho quá mức sỉ nhục, hoàn toàn giống như búp bê vải có tôn nghiêm.

      "Xoạt ——"

      Quần lót cũng bị xé rách.

      Cố Tiểu Ngải sỉ nhục bị đặt ở dưới thân, Lệ Tước Phong cúi đầu muốn hôn , Cố Tiểu Ngải hé miệng cắn lên bờ vai của , miệng cắn buông.

      "A. . . . . ."

      Lệ Tước Phong bị đau thét lớn tiếng, mạnh mẽ ném lên giường.

      "Cố Tiểu Ngải! dám cắn lần nữa xem!"

      "Bệnh hoạn! cũng chỉ là kẻ ngông cuồng? !" Cố Tiểu Ngải đưa tay chùi máu tươi dính môi, là máu vai của Lệ Tước Phong.

      Máu tươi của cũng mang đậm mùi thô bạo.

      "Đúng, tôi chỉ là người thô bạo! phải cũng sớm biết rồi sao? !" Lệ Tước Phong tay bắt lấy hai cánh tay của giữ chặt đầu , cúi đầu cắn môi của càng hôn mãnh liệt, lưỡi cực nóng mở môi của chui lưỡi vào.

      "Đừng. . . . . ."

      Cố Tiểu Ngải kháng cự giãy dụa, phần dưới của Lệ Tước Phong nóng rực để ở nơi mềm mại của , muốn vận sức chờ phát động.

      "Đừng. . . . . . Ưhm. . . . . ."

      Sức lực của ở trước mặt giống như con kiến bé, giống như đầu sư tử tức giận vồ môi lưỡi của hôn kịch liệt, tay giữ chặt tay , tay dọc theo đường cong cơ thể hướng xuống nơi cơ mật. . . . . .

      dòng nước ấm xuất dưới hạ thân.

      Lệ Tước Phong đè thân thể chút, giơ tay của mình lên, tay máu đỏ tươi ràng.

      . . . . . .

      Mặt Cố Tiểu Ngải lập tức đỏ.

      Kỳ kinh nguyệt của tới rồi.

      hành trong kỳ kinh nguyệt của phụ nữ luôn chứ?

      Cố Tiểu Ngải trừng mắt Lệ Tước Phong, Lệ Tước Phong thấp rủa tiếng, phen bỏ cơ thể mềm mại của ra, bước xuống giường.

      Vù. . . . . .

      Coi như có hoàn toàn đánh mất nhân tính.

      Cố Tiểu Ngải nằm ở giường nhàng thở ra.

    3. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 143:

      "Cố Tiểu Ngải, rất vui vẻ đúng ? !" Lệ Tước Phong trừng mắt nhìn thấy ràng thư giãn hơn, mặt giận kềm được, "Tôi cho biết, phụ nữ muốn lên giường với Lệ Tước Phong tôi rất nhiều! Người như tôi thiếu!"

      ?

      muốn cám ơn .

      Cám ơn tìm phụ nữ khác, đừng dây dưa với nữa, tốt nhất là hoàn toàn thả ra.

      Về sau đường ai nấy , liên quan gì với nhau nữa.

      Cố Tiểu Ngải chuyển mắt nhìn chỗ khác, hề nhìn ta nữa.

      "Phanh ——"

      Cửa rất nhanh bị đóng mạnh lại, trong phòng lúc này chỉ còn lại có mình , Lệ Tước Phong còn tăm hơi.

      Cố Tiểu Ngải bước xuống giường, xoay người nhặt lên cái chìa khóa hình vương miệng mặt đất, nắm chặt trong lòng bàn tay.

      Sở Thế Tu.

      Từ thương như nàng công chúa . . . . . .

      Bây giờ, nếu nhìn thấy bị Lệ Tước Phong tra tấn thành cái bộ dáng này, nhất định hết sức thất vọng phải ?

      Dreamhouse.

      thay xây dựng dreamhouse, nhưng đủ tư cách để ở đó. . . . . .

      Dòng nước ấm giữa hai chân chảy xuống, mình lại bị còng vào thành giường thể xa được, Cố Tiểu Ngải chỉ có thể gọi bảo mẫu hỗ trợ. . . . . .

      Ở bên cạnh Lệ Tước Phong, chút tôn nghiêm đều giữ được.

      Ngay từ đầu nên gặp phải loại ma quỷ này mới phải.

      . . . . . thực …………muốn trốn thoát.

      *************************

      "Ưhm. . . . . . Ưhm ách. . . . . . Ưhm a. . . . . ."

      "Lệ tổng, giỏi quá. . . . . . ưhm a. . . . . ."

      "Ưhm. . . . . . chút mà Lệ tổng, em . . . . . . chịu được nữa rồi . . . . . . Ưhm. . . . . ."

      . . . . . .

      Tiếng rên rỉ của nữ nhân xinh đẹp hết lần rồi lại lần truyền đến, làm người ta mềm nhũn.

      Trời bên ngoài cửa sổ bắt đầu sáng lên, Cố Tiểu Ngải nằm ở giường vừa tỉnh tỉnh mê mê mở mắt ra, chợt nghe đến tiếng ngâm nga cao vút của phụ nữ sát vách tường.

      Tiếng kêu kia . . . . . . giống như thứ thanh phổ biến.

      Cố Tiểu Ngải nghe được nổi da gà trận, khỏi ngồi dậy, tiếng rên rỉ của phụ nữ kia vẫn còn.

      Cách vách. . . . . . cách vách phải là phòng làm việc của Lệ Tước Phong sao?

      Làm sao có thể có tiếng rên rỉ của phụ nữ chứ? !

      dẫn phụ nữ về nhà sao? !

      "Tôi cho biết, phụ nữ muốn lên giường với Lệ tước Phong tôi rất nhiều! Người như tôi thiếu!"

      Nhớ tới lời Lệ Tước Phong tối hôm qua, Cố Tiểu Ngải ngồi ở giường vò vò tóc, tâm tình có chút hậm hực, nghĩ ra ngoài tìm phụ nữ phát tiết dục vọng của mình. Nhưng ngờ lại dẫn phụ nữ về nhà? !

      Cũng đúng nơi này là nhà của , muốn dẫn phụ nữ dạng gì về nhà mà chẳng được.

      cũng chỉ là nhân tình được nuôi dưỡng mà thôi.

      Chuyện của nhân tình là thể xía vào chuyện mang phụ nữ về nhà.

      "A ha. . . . . . Lệ tổng. . . . . . chút. . . . . . chút được . . . . . ."

      Tiếng rên rỉ cách vách mà phát ra như thế có thể hình dung được cảnh tượng bên trong như thế nào rồi. . . . . .

      Tiếp tục nghe nữa lỗ tai của càng khổ sở rồi.

      Ấn điện thoại nội bộ gọi bảo mẫu, Cố Tiểu Ngải rút cái khăn tay đầu giường, vò thành hai miếng nhét vào hai lỗ tai, muốn nghe tiếng rên rỉ kia nữa.

      cũng biết tiếng rên rỉ của phụ nữ kia tại sao lại như thế này, thể nghe vào lỗ tai.

      Có cần thiết mới sáng sớm như vậy vận động kịch liệt ngay tại thư phòng hay ?

      Cố Tiểu Ngải phiền muộn nghe tiếng rên rỉ vang vang sát vách tường như thế có suy nghĩ muốn chết cho rồi.

      Chỉ chốc lát sau, bảo mẫu vội vàng vào trong phòng, "Cố tiểu thư, gọi tôi."

      "Ưhm. . . . . . Ha. . . . . . a. . . . . ."

      Tiếng rên rỉ của phụ nữ kia lại truyền tới, mặt bảo mẫu nhất thời lúng túng, cùng Cố Tiểu Ngải hai mặt nhìn nhau.

      "Tôi đói bụng, tôi muốn xuống lầu ăn cơm."

      Cố Tiểu Ngải lấy hai miếng giấy trong lỗ tai ra, dù sao cũng vô dụng.

      "Tốt, bữa sáng chuẩn bị xong rồi." Bảo mẫu tới cởi bỏ còng tay cho , "Hôm nay mới sáng tinh mơ, Lệ tiên sinh dẫn theo phụ nữ trở về."

      xong, bảo mẫu vẫn còn so sánh với bộ ngực của mình, bộ dáng thực buồn cười, "Cỡ E."

      "Phốc. . . . . ." Cố Tiểu Ngải nhìn bộ dáng biểu cảm sinh động của bảo mẫu nhịn được cười ra tiếng.

      Nhưng trong lòng lại buồn bực.

      Trong biệt thự của Lệ gia nhiều phòng như vậy, làm sao có thể chọn phòng sát vách phòng làm "vận động" như vậy? Chẳng qua là muốn cho xem mà thôi.

      buồn cười, chẳng lẽ - Cố Tiểu Ngải vì Lệ Tước Phong mà ghen sao?

      Có Lệ Tước Phong căn dặn, bảo mẫu chỉ dời còng tay của chỗ khác mà thôi, đúng lúc ra khỏi phòng.

      "Phanh ——"

      Cố Tiểu Ngải có lòng tốt đóng cửa phòng lại, chỉ mong tiếng rên của phụ nữ kia lọt đến nhà ăn, đỡ phải ngay cả ăn cơm cũng ăn vô.

      Trong thư phòng ——

      Lệ Tước Phong ngồi ghế sa lon có chút biểu tình nào ngồi xem báo cáo của công ty E.S do cấp dưới làm.

      Ngôi sao Lam Du xinh đẹp ngực cỡ E, mặc áo thấp ngực ra sức rên rỉ vào microphone bên cạnh laptop, "Ưhm . . . . . Ưhm ách. . . . . ."

      Tiếng rên rỉ thông qua microphone được khuếch đại ra bên ngoài . . . . .

      Lam Du mặc trang phục diêm dúa xinh đẹp, vừa phát ra tiếng rên rỉ vừa nhìn sang Lệ Tước Phong chuyên tâm làm việc, khuôn mặt xinh đẹp hoàn toàn ra vẻ khó coi.

      Tổng giám đốc thần bí Lệ Tước Phong của tập đoàn E.S Á Thái làm sao có thể là người đàn ông như vậy chứ? !

      vất vả lắm mới cố ý tới hiến thân cho ta.

      Kết quả, thư ký của ta lại có thể với : Lệ tổng , kêu chết !

      cam lòng lại tới công ty E.S chờ đợi cơ hội, dù sao bộ phim《 Giết 》 có thể giúp tiến quân ra hải ngoại, nếu là nữ nhân vật chính có thể thoát khỏi hoàn toàn danh hiệu “ngôi sao tươi mát”.

      Lúc này đây, Lệ Tước Phong cự tuyệt , lại còn trực tiếp dẫn về nhà.

      còn tưởng rằng ta bị dụ dỗ rồi.

      Kết quả, nam nhân này lại có thể. . . . . . kêu làm giọng rên rỉ giường vào micro!

      ra sức rên thành như vậy, ta còn có thể thờ ơ xem báo cáo, hồn nhiên giống như có nghe thấy, hết sức chuyên chú làm công việc. . . . . .

      Người đàn ông này. . . . . . có phải ổn về . . . . . . phương diện kia chứ? !

      "Phanh ——"

      Tiếng đóng cửa bên ngoài phòng làm việc vang lên.

      Lệ Tước Phong rốt cục có phản ứng, lạnh lùng ngước mắt lên, cầm tư liệu tay ném người Lam Du, " gọi cái này là tiếng rên giường đúng tiêu chuẩn HongKong sao? !"

      Hongkong có phải có ngôi sao tươi mát hay ?

      Phụ nữ như vậy cũng có thể làm ngôi sao? !

      ta ngay cả bản lĩnh chọc tức Cố Tiểu Ngải cũng đều có!

      Cố Tiểu Ngải chết tiệt! Nghe được có phụ nữ trong phòng mà còn có thể rời sao? !

      Trước kia lại cái gì, muốn cùng Châu Âu với ? ! lần lại lần thăm dò tâm ý của , đổi lấy là cái gì? !

      "Lệ tổng. . . . . ." Lam Du ủy khuất chu miệng lên, bị đống tư liêu đập lên đầu như thế cũng dám tức giận.

      Ngoài miệng dám tức giận, nhưng trong lòng Lam Du lại tức giận đến chết . Cho dù, chỉ là ngôi sao chụp ảnh bikini thôi, mặc dù cũng ưu tú gì, nhưng cũng chưa từng ngồi rên rỉ vào micro như thế cả. . . . . .

      "Theo tôi xuống dưới!"

      Lệ Tước Phong lạnh lùng liếc mắt cái, mở cửa phòng làm việc ra ngoài.

      *************************

      Cố Tiểu Ngải cảm thấy chính mình rất giống nô lệ bị xiềng xích, ngay cả rửa mặt cũng phải đeo xiềng xích, mà bảo mẫu còn phải đợi ngay tại cửa, ngay cả Bỉ Sóng cũng chưa đáng thương như vậy, Sở Thế Tu ít nhất chưa từng xích Bỉ Sóng lại.

    4. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 144:

      - Cố Tiểu Ngải ràng bằng cả Bỉ Sóng. . . . . .

      "Cố tiểu thư, bữa sáng chuẩn bị xong rồi."

      Cố Tiểu Ngải từ trong phòng rửa tay ra, bảo mẫu liền dẫn tới nhà ăn, bữa sáng được chuẩn bị cẩn thận với những thức ăn tốt cho bao tử, đều là những nguyên liệu nấu ăn tốt cho .

      "Cám ơn bảo mẫu." Cố Tiểu Ngải cảm kích cảm ơn bảo mẫu, bưng ly sữa lên vừa uống vừa xem báo.

      Vẫn là đầy tin tức của Sở gia, chỉ có điều cái nhienf của báo chí và dân chúng xoay chuyển, còn vịn vào "Chuyện trốn thuế" trước kia nữa, tất cả đều đoán là ai ở phía sau công kích vào Sở thị?

      Tiến triển tốt như vậy làm cho Cố Tiểu Ngải thực vừa lòng.

      Ít nhất, cũng có thể giúp được Sở Thế Tu, cho dù biết chăng nữa.

      "Lệ tổng, bình thường em ăn bữa sáng, bất quá để cho em ăn, em ăn bao nhiêu cũng ăn. . . . . ."

      Giọng làm nũng của phụ nữ kia vang lên ở cửa nhà ăn.

      Cố Tiểu Ngải ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Lệ Tước Phong quần áo chỉnh tề vào nhà ăn, lộ ra gương mặt lạnh lùng u, trẻ tuổi gợi cảm xinh đẹp, ấy mặc váy xẻ ngực cực thấp, vẻ mặt trang điểm diêm dúa, trước ngực tuyết trắng đẫy đà như muốn lộ cả ra. . . . . .

      Đây là phụ nữ mà Lệ Tước Phong mang về nhà sao?

      Cố Tiểu Ngải chợt nhớ tới tư thế sinh động của bảo mẫu khoa tay múa chân trước ngực chính mình, cỡ E sao? !

      "Phốc. . . . . ."

      Nhìn nhìn lại mông to ngực bự trước mắt mình, Cố Tiểu Ngải nhịn được cười ra thành tiếng, bắn tung tóe ít sữa ra ngoài.

      "Cố —— Tiểu —— Ngải!"

      Lệ Tước Phong sắc mặt đen tới cực điểm, lấy tay đẩy cả người Lam Du đổ lên trước bàn ăn, Lam Du giày cao gót hơn 10 ly, bị đẩy như vậy đứng vững cả người ngã vào bàn, góc bàn ép vào trong bụng ta. . . . . .

      Chậc chậc. . . . . .

      Cố Tiểu Ngải nhìn đều đau đớn thay ta.

      Tên Lệ Tước Phong này. . . . . . Hoàn toàn biết thương hoa tiếc ngọc mà!

      "Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong chống tay bàn trước mặt , cúi mình xuống nổi giận trừng mắt , chữ chữ ra, " cười cái gì? !"

      có cười cái gì. . . . . .

      chỉ là khen ngợi tài lựa phụ nữ của mà thôi, từ Quan Nana cỡ D bây giờ đến người phụ nữ cỡ E này, trình đọ ngày càng tăng. . . . . . là lợi hại, khó trách mới sáng tinh mơ vận động kịch liệt ngay tại phòng làm việc.

      " có gì, tôi ăn xong rồi, các người cứ từ từ ăn."

      Cố Tiểu Ngải nhìn Lệ Tước Phong làm bộ cười cười, để ly sữa xuống rồi đứng lên, bảo mẫu lập tức lại dìu dắt , Cố Tiểu Ngải khập khiễng ra khỏi nhà ăn.

      Nhìn bóng lưng của ,mày Lệ Tước Phong biến thành đường , "Xe lăn của đâu? !"

      " mất rồi." Cố Tiểu Ngải thản nhiên trả lời, cũng quay đầu lại.

      "Bảo mẫu, đặt mua chiếc khác!"

      "Vâng, Lệ tiên sinh." Bảo mẫu chế nhạo nhìn thoáng qua Cố Tiểu Ngải, giọng , "Xem xem, Lệ tiên sinh vẫn là hiểu nhất."

      . . . . . .

      Thương đánh vào mặt đến nỗi ứ máu như vậy.

      Người đàn ông bạo lực như vậy, căn bản đáng để người khác ca ngợi ta!

      Còn chưa ra khỏi nhà ăn, giọng Lệ Tước Phong lại lạnh giọng vang lên, " cần đặt mua nữa!"

      ". . . . . ."

      Cố Tiểu Ngải cùng bảo mẫu đồng thời quay đầu lại, nhìn người đàn ông vui buồn thất thường kia.

      Lệ Tước Phong ngồi vào trước bàn ăn, ngẩng đầu nhìn Cố Tiểu Ngải, khóe mắt u, khóe môi gợi lên đường cong mờ, giọng điệu giống như châm biếm, "Vậy cũng tốt, đỡ phải động chút lại chạy ra bên ngoài làm loạn!"

      ". . . . . ."

      Cố Tiểu Ngải liếc xéo Lệ Tước Phong cái, đần ông thối tha! Đồ chết tiệt! Đồ cặn bã!

      Ai cần xe lăn của chứ!

      Lam Du giày cao gót đến ghế bên cạnh Lệ Tước Phong ngồi xuống, ngực đầy đặn cọ sát lên cánh tay của , ánh mắt có chút đố kỵ liếc mắt Cố Tiểu Ngải cái, giọng giống như làm nũng, "Lệ tổng, ta là ai vậy? phải là nữ nghệ sĩ nào đó chứ? Giống như. . . . . . ngay cả cỡ D cũng có. . . . . ."

      . . . . . .

      Của bằng cỡ D có liên quan gì đến ta chứ ?!

      Cố Tiểu Ngải gì trừng mắt liếc kia, xoay người bước , ở lại đó chút nữa có thể bị bọn họ chọc đến tức giận mà hộc máu ra.

      Phía sau lại truyền đến giọng khinh thường của Lệ Tước Phong, "Chỉ là nhân tình mà thôi."

      Cố Tiểu Ngải chấn động.

      "À. . . . . . hóa ra chỉ là tình phụ được Lệ tổng nuôi dưỡng thôi, Lệ tổng. . . . . . sao nuôi dưỡng người ta chứ? Ta như thế nào cũng so với nàng được rồi?" xong, Lam Du lại dùng bộ ngực đẫy đà của mình cọ cọ lên cánh tay Lệ Tước Phong. . . . . .

      Cố Tiểu Ngải rời khỏi nhà ăn, nhìn liếc mắt cái cửa trống trơn bóng người cái, vẻ mặt Lệ Tước Phong lạnh nhạt bỏ Lam Du ra, trầm , "Bởi vì Lệ Tước Phong tôi nuôi dưỡng phụ nữ bị người ta chơi đùa qua rồi!"

      Lam Du bị bỏ ra, nghe vậy, mặt trở nên trắng bệch.

      . . . . . .

      Cố Tiểu Ngải ngồi ở đại sảnh sô pha xem tạp chí, bỗng dưng ngẩng đầu lên hỏi, "Võ Giang bọn họ thế nào rồi?"

      gọt quả táo bảo mẫu lắc đầu liên tục, "Nằm bệnh viện cả rồi, bị đánh cũng đâu."

      ". . . . . ." Lệ Tước Phong này bạo lực.

      "Lệ tiên sinh từ quen đánh nhau, thường xuyên xuống tay , chính cậu ấy cũng biết điều này." Bảo mẫu đột nhiên , chỉa chỉa vết thương mặt của bị đánh, "Cố tiểu thư cũng đừng trách cậu ấy."

      "Bảo mẫu, bà ở bên cạnh rất nhiều năm rồi sao?" Cố Tiểu Ngải có chút ngạc nhiên, đối mặt với cậu chủ Lệ Tước Phong có tính tình táo bạo như vậy, bảo mẫu cũng có thể ở lại lâu như vậy.

      sợ người chủ như vậy đánh chết sao?

      "Lệ tiên sinh xem như là tôi nuôi đến lớn lên, tôi cho nghe, trước đây Lệ tiên sinh. . . . . ."

      "Cố Tiểu Ngải!"

      Giọng u ám của Lệ Tước Phong vang lên từ phía sau , cắt đứt lời của bảo mẫu.

      Cố Tiểu Ngải nhíu nhíu mày, cảm xúc phiền chán từ sô pha quay đầu lại, chỉ thấy Lệ Tước Phong ôm người phụ nữ cỡ E kia đứng ở cách đó xa, người phụ nữ tròn trịa kia vẫn sát khin khít người Lệ Tước Phong.

      "Lệ tổng muốn tôi chỗ khác sao?" Cố Tiểu Ngải ngoài cười nhưng trong cười từ sô pha đứng lên, "Bảo mẫu, chúng ta lên lầu thôi."

      "Phải"

      Bảo mẫu lập tức cầm quả táo đứng lên theo .

      qua bên cạnh Lệ Tước Phong, vai Cố Tiểu Ngải bị dùng lực đè lại, ấn có chút đau.

      "Buông tay ra." Cố Tiểu Ngải bị đau muốn lui vai ra, bả vai lại bị bàn tay to của ấn quá chặt chẽ, căn bản giãy ra.

      Ánh mắt Lệ Tước Phong u trừng mắt , bản mặt rất khó coi.

      Người phụ nữ này. . . . . . từ mà với nhiều nhất chính là —— buông tay.

      buông sao?

      là người phụ nữ duy nhất trong tim , muốn trốn cũng được! cũng tránh khỏi!

      Giây tiếp theo, Lệ Tước Phong phen đẩy ra, Cố Tiểu Ngải bị đẩy như vậy đứng vững trực tiếp ngã vào người bảo mẫu, bảo mẫu nhanh giúp , "Cố tiểu thư có việc gì chứ?"

      có việc gì cũng nhanh bị tra tấn thành có việc gì rồi.

      Hôm nay, tên này muốn như thế nào? !

      Cố Tiểu Ngải oán hận nhìn , mắt Lệ Tước Phong u ám, mù mịt cảm xúc, bỗng dưng kéo Lam Du qua khinh miệt nhìn về phía Cố Tiểu Ngải, " ấy là nữ nhân vật chính phim《 giết 》, hôm nay phụ trách phỏng vấn ta."

      Phỏng vấn? !

      Tên này lại muốn làm cái trò quỷ gì nữa đây?

    5. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 145:

      Cố Tiểu Ngải xoa xoa bả vai đau đớn của mình nhìn Lam Du, chưa từng thấy người phụ nữ cỡ E này bao giờ? Chẳng lẽ nhà sản xuất phim《 Giết 》 lại dùng người mới sao ?!

      Quả nhiên, phụ nữ lên được giường của Lệ Tước Phong giá trị con người cũng khác hẳn.

      người mới. . . . . . phỏng vấn cái gì?! Phỏng vấn làm sao ta có thể lên giường của Lệ Tước Phong sao? !

      Vừa nghe Lệ Tước Phong xong, Lam Du lập tức vui mừng, điều này ràng là có hy vọng với vai nữ nhân vật chính của phim này sao? !

      Lam Du nhìn Cố Tiểu Ngải đắc ý nhíu mày, thần thái cao ngạo cực kỳ, "Tôi là Lam Du."

      "Lam Du. . . . . ."

      Cố Tiểu Ngải kinh ngạc lặp lại, cái tên này sao lại nghe quen tai như thế nào đó. . . . . . Lam Du? Lam Du? Giống như nghe qua ở nơi nào rồi. . . . . .

      Bộ dáng Cố Tiểu Ngải suy tư làm cho tâm tình Lệ Tước Phong lại tốt lên. Vì dù sao cũng là chó săn, ấy ràng là trong sáng rồi, ngay cả Lam Du là minh tinh chụp ảnh tươi mát của Hongkong cũng biết.

      Bất quá. . . . . . cũng cần phụ nữ của hiểu biết cái gì là minh tinh tươi mát cùng với. . . . . . phim cấp ba.

      A. . . . . . tạp chí phụ nữ gợi cảm!

      "Ngôi sao tươi mát của Hongkong, Lam Du? !" Cố Tiểu Ngải rốt cục cũng nhớ ra rồi.

      tạp chí tươi mát của HongKong, phần lớn là hình ảnh gợi cảm của Lam Du, đột nhiên thấy ta mặc quần áo chỉnh tề. . . . . . mình lại nhận ra được.

      ". . . . . ." Mặt Lệ Tước Phong nhất thời đen lại.

      lại quá coi trọng Cố Tiểu Ngải rồi!

      Bị gọi tên như vậy, gương mặt của Lam Du lập tức vặn vẹo quỷ dị, ôm cánh tay của Lệ Tước Phong nhõng nhẽo, "Lệ tổng, xem kìa. . . . . . Người ta lâu còn chụp ảnh loại đó nữa rồi . . . . . . ta lại còn bảo em như thế. . . . . ."

      . . . . . .

      " thôi!" Lệ Tước Phong trừng mắt nhìn Cố Tiểu Ngải cái, ôm Lam Du ra ngoài.

      Cố Tiểu Ngải chẳng hiểu ra sao sững sờ đứng tại chỗ.

      phải kêu phỏng vấn sao? như thế nào còn dẫn Lam Du ra bên ngoài chứ?

      Thấy Cố Tiểu Ngải đuổi theo, Lệ Tước Phong lạnh lùng quay đầu lại, "Còn mau theo?"

      "Tôi theo làm cái gì?" Cố Tiểu Ngải nhìn tay ôm thắt lưng eo của Lam Du buồn bực hỏi.

      Lam Du bám chặt người Lệ Tước Phong đùa cợt nhìn , "Lệ tổng dẫn tôi xem ca kịch, tất nhiên là phải theo để phỏng vấn, chẳng lẽ muốn tôi đặc biệt sắp xếp cho thời gian phỏng vấn sao? !"

      ". . . . . ."

      Cố Tiểu Ngải kinh ngạc nhìn về phía Lệ Tước Phong, vẻ mặt Lệ Tước Phong phủ nhận.

      Có lầm hay , bọn họ xem ca kịch, còn muốn theo sao? !

      phỏng vấn như thế nào chứ?

      Chẳng lẽ, lúc bọn họ hôn môi triền miên, ở bên cạnh yếu ớt hỏi câu: Lam tiểu thư, xin hỏi quay phim điện ảnh cùng chụp ảnh tươi mát có cái gì khác nhau? !

      Như vậy thành cái cảnh tượng quỷ dị gì chứ ? !

      "Như thế nào? Muốn tôi khiêng sao? !" Lệ Tước Phong lạnh nhạt nhìn chằm chằm , giọng điệu tràn ngập uy hiếp.

      ". . . . . ."

      Cố Tiểu Ngải tức giận đến nên lời.

      Lệ Tước Phong đơn giản cũng mà đứng ở đàng kia lạnh lùng nhìn , trong mắt lộ ra tác phong khí phái.

      Giống như nghe lời, nhất định đem làm cái gì ấy. . . . . .

      "Bảo mẫu, lấy giúp tôi máy chụp ảnh cùng bút ghi ." Cố Tiểu Ngải vẫn là thỏa hiệp, muốn bên mặt còn lại bị đánh ra máu ứ đọng.

      "Được, Cố tiểu thư."

      Môi mỏng Lệ Tước Phong gợi lên độ cong, ôm Lam Du ra ngoài.

      chán ghét phụ nữ biết nghe lời.

      Mà Cố Tiểu Ngải nghe lời, càng làm cho tức giận.

      Từ trước đến nay, Lệ Tước Phong ra ngoài mang theo vệ sĩ, thế mà giờ phút này phía trước phía sau của chiếc xe thể thao màu bạc đều có ba chiếc xe thể thao hàng hiệu màu đen chạy theo. Nhìn qua, mỗi chiếc xe đều có vệ sĩ mặc đồ đen ngồi đó. . . . . .

      Cố Tiểu Ngải có loại cảm giác xấu, đây phải là nhằm vào mới cho nhiều vệ sĩ theo như vậy?

      lại thể mọc cánh, còn có thể bay sao? !

      "Này, ngồi phía trước ." Lam Du nhìn Cố Tiểu Ngải ngang ngược chỉa chỉa chỗ ngồi tay lái phụ, quay đầu liền dựa sát vào Lệ Tước Phong ngồi vào chỗ ngồi phía sau, giọng điệu làm nũng mềm mỏng du dương, "Hôm nay, mặt trời rất lớn nha. . . . . ."

      Lam Du tiếng phổ thông mang theo chút giọng Quảng Đông, ràng là loại ngôn ngữ dễ nghe, nhưng từ miệng ta phát ra. . . . . . lại khác thường kỳ quái.

      Yếu ớt đến nỗi làm cho lông tơ người khác dựng thẳng lên.

      Tay Cố Tiểu Ngải cầm cái máy chụp ảnh có chút nặng, thò tay đóng cửa lại, giương mắt nhìn về phía kính chiếu hậu, Lệ Tước Phong trong kính chiếu hậu chống lại tầm mắt . . . . . .

      Giống như ánh sáng điện chợt xuất .

      Mắt của thâm thúy mà nặng nề, mang theo vẻ muốn cắn người.

      biết vì sao, bị cái ánh nhìn này làm cho thần kinh chấn động, có chút cuống quít dời tầm mắt .

      Nữ nhân này. . . . . .

      Lệ Tước Phong trừng mắt nhìn chỗ ngồi tài xế gần , ngực buồn bực gần như hít thở thông.

      Kéo kéo caravat, Lệ Tước Phong phen đẩy Lam Du dính như sam người ra.

      Xịt nước hoa nồng như vậy, muốn làm sặc cái mũi người khác sao? !

      "Lệ tổng. . . . . ." Lam Du trong nháy mắt lại ôm lấy cánh tay của Lệ Tước Phong.

      Lệ Tước Phong trong mắt hàn quang vượt qua, muốn dùng sức bỏ ra, bỗng nhiên thấy Cố Tiểu Ngải ngồi ở chỗ tay lái phụ xoay người lại, ngay tức khắc tay ôm lấy thân thể đầy đặn của Lam Du.

      Ngón tay thon dài của mập mờ sờ sờ cánh tay trần trụi của Lam Du. . . . . .

      "Lệ tổng. . . . . ." Lam du lại yếu ớt ngâm nga tiếng, cả người tựa vào trong lòng Lệ Tước Phong.

      Cố Tiểu Ngải nhìn chằm chằm tay Lệ Tước Phong, tên thối tha. . . . . . còn muốn ở trước mặt trình diễn cảnh vượt quá mức phạm vi cho phép sao? !

      Quả thực có cảm xúc muốn chửi ầm lên, Cố Tiểu Ngải lấy bút ghi ra mở lên, nhìn chằm chằm mặt diêm dúa của Lam Du, hỏi han công việc, "Xin hỏi Lam tiểu thư theo nghề chụp ảnh bao nhiêu năm rồi?"

      "Ai nha, cái này lộ bí mật tuổi thực của người ta. . . . . . có hiểu vấn đề hay ?"

      Lam Du tựa vào ngực Lệ Tước Phong bất mãn , sau mỗi câu đều thêm giọng điệu trợ từ, nghe qua cực kỳ khác thường.

      . . . . . .

      Theo nghề ảnh bao nhiêu năm làm sao có thể bại lộ tuổi của ta chứ?

      "Xin hỏi Lam tiểu thư, làm sao lại muốn vào cuộc đua tranh giành vai nữ nhân vật chính của phim《 giết 》?" Cố Tiểu Ngải nhẫn nại tiếp tục hỏi.

      "Đương nhiên việc này có tính thách thức tôi, tôi cũng muốn chứng minh thực lực của tôi cho mọi người biết, phải tôi chỉ dựa vào việc thoát y. . . . . ."

      ". . . . . ."

      dựa vào việc cởi mà lại có thể rên rỉ được như vậy vào sáng tinh mơ thế kia. . . . . .

      Cố Tiểu Ngải nghe ta với giọng điệu như thế mà nổi hết cả da gà.

      biết nên hỏi cái gì . . . . . .

      "Lệ tổng, đến rồi."

      Tài xế bỗng nhiên lên tiếng đúng lúc giải quyết buồn bực của Cố Tiểu Ngải.

      Nhìn ra ngoài cửa sổ xe, xe dừng trước sân khấu kịch lớn nhất ở C thị.

      "Ô, cái này cũng được sao. Lệ tổng, xem nhân tình của là chó săn sao? Nửa ngày mới hỏi được hai vấn đề. . . . . ." Lam Du ngã vào trong lòng Lệ Tước Phong uốn éo lên tiếng.

      . . . . . .

      Cố Tiểu Ngải vẫn còn ngồi ở tay lái phụ, đóng bút ghi lại.

      Xuống xe nhanh mà xem ca kịch , bị Lam Du kỳ quái này chọc cho điên rồi. . . . . .

      "Có thể ta làm nhân tình lâu quá nên quên làm chó săn như thế nào rồi."

      Tiếng trầm thấp châm chọc đùa cợt của Lệ Tước Phong từ chỗ ngồi phía sau truyền đến.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :