1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đồng giá trao đổi bán đứng giao dịch (33)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 136:

      đáng để lãng phí phút giây nào.

      "Đủ rồi!" Cố Tiểu Ngải đột nhiên , giọng trở nên nghẹn ngào.

      "Em làm sao vậy, Ngải Ngải?" Sở Thế Tu kinh ngạc nhìn khóc nước mắt đầy mặt, giơ tay lên muốn lau nước mắt cho .

      Cố Tiểu Ngải quay đầu , cho chạm vào.

      "Đủ rồi, Sở Thế Tu." Cố Tiểu Ngải ngồi xe lăn hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn , giọng của nghẹn ngào có chút vô tình, " đừng làm những điều này nữa được ?"

      "Ngải Ngải?"

      "Về sau, đừng mua mấy thứ này nữa, em thích, em thực thích . . . . . . Em cầu xin về sau cần làm những chuyện vô vị như vậy nữa được ? !" Cố Tiểu Ngải muốn lớn tiếng chút làm cho mình có vẻ càng thêm lạnh lùng, nhưng càng lớn tiếng lại càng khóc kịch liệt hơn.

      Nước mắt thể kiềm chế được nữa.

      ". . . . . ." Sở Thế Tu kinh ngạc nhìn , đáy mắt đau thương ràng, tay còn cầm đôi giày xăng ̣đan công chúa độc nhất vô nhị thế giới, tiếng ôn hòa có chút nặng nề, " nghĩ em thích. . . . . . còn mua rất nhiều, trong phòng ngủ lầu còn có chiếc giường công chúa rất lớn, cửa sổ đối diện biển rộng. . . . . . dẫn em xem có được ?"

      Giống như cực lực muốn cứu vãn quan hệ của hai người, Sở Thế Tu có chút lấy lòng , đứng lên muốn đẩy .

      Cố Tiểu Ngải khống chế được xe lăn, khóc lóc và lắc đầu liên tục, "Em xem, em em."

      "Ngải Ngải. . . . . ."

      "Em thích, cái gì em cũng thích, đừng làm việc này nữa!"

      Cố Tiểu Ngải dùng lời mạnh mẽ, liền chuyển xe lăn ra ngoài cửa, còn chưa tới cửa, người bị Sở Thế Tu ôm lấy từ phía sau.

      cúi mình xuống, hai tay ôm chặt vòng lưng của , giống như sợ biến mất, phải giữ lại chặt.

      "Em thích mấy cái này cũng sao? Em thích cái gì, dẫn em mua, mua cho được cái em hài lòng mới thôi, được ? Ngải Ngải, được em?"

      Sở Thế Tu vội vàng ở bên tai .

      Giống như là cầu xin vậy.

      đường đường là con trai độc nhất của nhà họ Sở, trong mắt người khác là công tử quý tộc, giờ phút này lại hạ giọng chuyện với như vậy. Chỉ là vì muốn vui vẻ mà thôi.

      - Cố Tiểu Ngải. . . . . . xứng đáng.

      Từ đầu đến chân cũng xứng đáng. . . . . .

      "Sở Thế Tu!" Cố Tiểu Ngải rất muốn dùng lời vô tình lạnh lùng, nhưng từ ngữ vừa ra khỏi miệng lại thay đổi, giọng run run, " cần làm như vậy, cần quá tốt với em . . . . . ."

      hoàn toàn xứng đáng để được đối xử tốt như vậy.

      Từ đầu đến cuối, nên đối xử tốt với như vậy. . . . . .

      chỉ là tình phụ dơ bẩn mà thôi, làm sao có thể được đối xử tốt như vậy chứ. . . . . .

      "Ngải Ngải. . . . . ." Sở Thế Tu từ sau ôm bả vai của , thấp giọng năn nỉ , "Đừng khóc nữa, Ngải Ngải. . . . . . là do tốt, biết sở thích của em lại thay đổi nhiều như vậy. Về sau nhớ , đều có thể nhớ được hay ? Em đừng khóc nữa. . . . . ."

      Nước mắt chỉ có rơi hai gò má mà thôi.

      " đừng tốt với em nữa, Sở Thế Tu, đừng như vậy nữa . . . . . ." Giọng của muốn run run nên lời nữa.

      " chỉ muốn chúng ta trở lại giống như ngày xưa. . . . . . Ngải Ngải, em đừng rời xa nữa có được ?"

      phải muốn rời xa .

      chịu nổi khi quá tốt với .

      Trước đây, quen được cưng chiều, nhưng lúc trước sạch hơn bây giờ rất nhiều. . . . . . cũng đủ tư cách đứng ở bên cạnh để được thương, che chở.

      Nhưng tại. . . . . . cái gì cũng giống như lúc trước nữa rồi.

      Sở Thế Tu đến trước mặt cúi người xuống, hai tay nâng mặt của lên chút và lau nước mắt cho .

      Cố Tiểu Ngải nước mắt lem luốc nhìn mặt của , vẫn đẹp trai như vậy.

      Bốn mắt nhìn nhau.

      khóc rất thương tâm, đôi mắt bị nước mắt bao phủ giống như mê hoặc.

      là Cố Tiểu Ngải, người làm cho thương nhớ suốt chín năm ròng.

      Trong chín năm này, giống như bị điên cuồng mua bất cứ thứ gì theo sở thích của . Chỉ cần nhìn những thứ đó, có thể cảm giác được Cố Tiểu Ngải vẫn ở bên cạnh .

      Chưa bao giờ rời bỏ .

      Chín năm gặp, trở nên xinh đẹp, ngũ quan ràng thuần khiết, chỉ thiếu chút tính kiêu căng trước đây, đôi môi dính nước mắt thập phần mê người.

      Bốn mắt nhìn nhau, Sở Thế Tu nâng mặt của lên, chậm rãi cúi đầu, hai mắt khẽ nhắm lại, hôn lên môi của .

      Cố Tiểu Ngải hoàn toàn ngây dại ra.

      Lúc sắp chạm vào môi , màn ôm Lương Noãn Noãn hôn môi trong thang máy lại ra trước mắt . . . . . .

      " được!"

      Cố Tiểu Ngải đột nhiên , môi Sở Thế Tu suýt chạm vào môi . . . . . .

      thấy lông mi sụp xuống, khuôn mặt tái nhợt.

      Sở Thế Tu chậm rãi mở to mắt, tay còn giữ hai má mềm mại của chưa buông ra, cũng muốn buông tay xuống. . . . . .

      Nếu như có chín năm này….Cố Tiểu Ngải là của , hoàn toàn chỉ thuộc về mình .

      ràng, . . . . . . bỏ xuống được.

      Thân mình Cố Tiểu Ngải nức nở hơi run rẩy, "Sở Thế Tu, có vợ chưa cưới, trước truyền thông ấy, làm sao có thể làm thế này? Vừa rồi, . . . . . . làm cái gì chứ?"

      Giống như tỉnh táo lại, tay Sở Thế Tu mới hạ xuống.

      Nước mắt rơi hai bên má, khóc ra tiếng.

      Sở Thế Tu lại lần nữa ôm chặt bả vai , áy náy , "Thực xin lỗi, thực xin lỗi Ngải Ngải. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . ."

      sao.

      sao.

      Nghe mùi hương bạc hà người , Cố Tiểu Ngải tự nhủ trong lòng: sao, bởi vì em .

      Cho nên. . . . . . dù thế nào cũng đều sao.

      vĩnh viễn trách , vĩnh viễn giận .

      *************************

      "Thiếu gia, tiểu thư, cơm được chuẩn bị xong rồi."

      Quản gia Hách lên tiếng, người chú còn mang tạp dề.

      Lúc này Sở Thế Tu mới buông Cố Tiểu Ngải ra, phụ giúp đẩy ra ngoài, chú Hách mỉm cười đưa cho cái khăn tay sạch .

      "Cám ơn chú."

      Cố Tiểu Ngải cảm kích cười cười với chú.

      Bàn ăn được đặt bên ngoài, trong khí tràn ngập hương hoa cỏ làm say lòng người. Phía xa xa, sóng biển từng đợt vỗ vào, nước bắn tung tóe lên những cành hoa.

      Dùng cơm trong khung cảnh như thế này làm cho người ta thấy thích ý vô cùng.

      Cố Tiểu Ngải cùng Sở Thế Tu ngồi đối mặt nhau, chú Hách mở bình rượu đỏ rót vào ly cho hai người.

      Cố Tiểu Ngải vừa cầm lấy cái ly, Sở Thế Tu liền ôn hòa nhắc nhở, "Em uống ít thôi, dạ dày của em được tốt."

      "Dạ."

      Cố Tiểu Ngải gật đầu, uống ngụm , cảm thụ vị rượu đỏ.

      Sau đó, hai người đều chuyện với nhau, im lặng mà dùng cơm. Có lẽ, do lúc nãy hai người suýt hôn nhau nên có chút xấu hổ. Sở Thế Tu cũng còn việc gì để nữa.

      Cố Tiểu Ngải vừa ăn bít tết bàn, vừa nghe tiếng chim hải âu hòa cùng tiếng sóng biển.

      nên ghi nhớ thanh này, bởi sau khi rời khỏi nơi này, biết đến bao lâu mới có thể nghe được thanh của thiên nhiên nữa.

      "Em ăn cái này ." Sở Thế Tu đem phần bít tết được cắt đến trước mặt , lấy phần bít tết của về cho mình.

      Đây là tác phong của Sở Thế Tu.

      Cố Tiểu Ngải yên lặng ăn, điện thoại di động của Sở Thế Tu vang lên, là tiếng nhạc Chopin Piano.

      Sở Thế Tu lau miệng xong mới nhận điện thoại, tiếng trầm thấp mà dịu dàng, "Noãn Noãn."

    2. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 137:

      "Xoảng ——"

      Cái nĩa trong tay Cố Tiểu Ngải rớt mạnh xuống bàn, phát ra thanh chói tai.

      Sở Thế Tu ngạc nhiên nhìn mặt tái nhợt của , như hiểu ra được cái gì rồi, từ chỗ ngồi rời , đến chỗ xa xa chút gọi điện thoại.

      Nhìn những miếng bít tết được cắt chằm chằm, trong lòng Cố Tiểu Ngải trống rỗng.

      Ăn bít tết nhưng hoàn toàn có hương vị gì cả.

      Sở Thế Tu đứng ở đàng kia đưa lưng về phía gọi điện thoại, chuyện lâu, thỉnh thoảng quay đầu liếc nhìn cái, ánh mắt nên lời phức tạp.

      . . . . . .

      Chờ đến khi chuyện điện thoại xong trở về, Cố Tiểu Ngải ăn xong bít tết.

      "Em ăn gan ngỗng nhé, cắt giúp em." Sở Thế Tu kéo ghế ngồi xuống.

      "Khi nào đưa em trở về?" Cố Tiểu Ngải để cái nĩa xuống bàn rồi .

      Hai người cùng lúc, Sở Thế Tu sắc mặt cứng đờ trả lời, " ở lại đây đêm."

      Trong giấc mộng của , nhất định phải ngủ chiếc giường công chúa lớn, nghe thanh của sóng biển rồi chìm vào giấc ngủ. . . . . .

      muốn hoàn thành từng ước mơ của .

      làm sao có thể hiểu được tâm tư của cơ chứ?

      Nhưng . . . . . .

      rất trân trọng thời gian ở bên cạnh Sở Thế Tu, đồng thời cũng sợ hãi . . . . . .

      Sợ hãi cái gì, sợ hãi rất nhiều điều.

      "Em muốn trở về."

      "Ở lại đây đêm, chỉ đêm thôi." Sở Thế Tu vẫn khăng khăng cố chấp, "Sáng mai, đưa em trở về, có được ?"

      Cố Tiểu Ngải lại , so với Sở Thế Tu cố chấp bằng rồi.

      Nửa ngày cũng là lạc đường, ngày cũng là lạc đường, ngày mai đối mặt với Lệ Tước Phong . . . . .

      Dùng cơm xong, Cố Tiểu Ngải chơi đùa cùng Bỉ Sóng ở trong hoa viên. Bỉ Sóng là chú chó đáng , ở trước mặt làm rất nhiều trò, Cố Tiểu Ngải bị chọc cười rất vui vẻ.

      tại, nếu như chân bị thương, muốn cùng Bỉ Sóng bờ cát. . . . . .

      Đó cũng là trong những ước mơ của .

      "Bỉ Sóng, ăn bánh bích quy này."

      Tay Cố Tiểu Ngải cầm bịch bánh bích quy hướng Bỉ Sóng lắc lắc, Bỉ Sóng đứng ở bên ngoài hoa viên liền nhảy vọt qua hàng rào chạy vào hoa viên, vọt tới trước mặt .

      Bỉ Sóng liền gặm bịch bánh bích quy trong tay chạy , ăn rất vui vẻ.

      " rất có bãn lĩnh nha."

      Cố Tiểu Ngải ngồi ở xe lăn vuốt vuốt đầu của nó, vươn tay của mình lắc lắc, "Đến đây, Bỉ Sóng, bắt tay nào."

      Bỉ Sóng lập tức nghe lời vươn chân trước cùng nắm tay, nét mặt biểu cảm rất đáng .

      Cố Tiểu Ngải bị nó chọc cười rất thoải mái, cùng Bỉ Sóng chơi đùa vui chết được.

      Sở Thế Tu bưng thau nước vào hoa viên, thấy Cố Tiểu Ngải cùng Bỉ Sóng chơi với nhau, khóe môi tự chủ được gợi lên mỉm cười, "Bỉ Sóng, được bắt nạt chủ."

      Cố Tiểu Ngải ngẩng đầu lên thấy Sở Thế Tu, khỏi lại nghĩ tới màn hôn hụt vừa rồi mà xấu hổ.

      cùng Sở Thế Tu, làm sao có thể phát triển đến bước này đây?

      Bỉ Sóng nghe Sở Thế Tu chuyện lập tức gào khóc kêu hai tiếng, ngoan ngoãn ngồi xuống bên người Cố Tiểu Ngải, Cố Tiểu Ngải nhịn được lại sờ đầu nó, "Bỉ Sóng thực rất ngoan."

      "Bỉ Sóng rất nghịch ngợm." Sở Thế Tu bưng thau nước ấm đến bên chân , vừa vén tay áo lên vừa nhìn Bỉ Sóng , "Chú Hách thanh niên bây giờ cho chó gọi là chủ nhân nữa rồi."

      "Vậy gọi là gì?" Cố Tiểu Ngải theo lời của hỏi.

      "Cha mẹ." Sở Thế Tu săn tay áo lên, vỗ vỗ đầu lông xù của Bỉ Sóng, ôn hòa , "Bỉ Sóng, kêu mẹ nào."

      Bỉ Sóng lập tức hai chân sau chấm đất, đứng hai chân trước lên, "Gâu gâu. . . . . ."

      Sở Thế Tu mỉm cười.

      Cố Tiểu Ngải nhìn cong mày lên trầm mặc, vẻ mặt có chút cứng ngắc, kêu mẹ, cũng nên kêu phải sao? Mà nên kêu Lương Noãn Noãn mới đúng.

      "Đây là cái gì?" Cố Tiểu Ngải đánh trống lãng sang chuyện khác, mắt nhìn vào thau nước có chút vẩn đục.

      "Để ngâm chân cho em, chú Hách đặc biệt mua thuốc Đông y chữa trị vết thương."

      Vừa như vậy, Cố Tiểu Ngải mới ngửi được mùi dược liệu đặc hơn.

      Sở Thế Tu ngồi xổm trước mặt , tay dò xét độ ấm của nước, cởi vớ và băng gạc chân của ra, nắm chân nhàng bỏ vào thau nước.

      Nhìn thau nước bốc khói lên nhưng độ ấm lại vừa phải, dễ chịu.

      "Tự em ngâm chân được rồi." Cố Tiểu Ngải cúi người xuống muốn đẩy tay ra, Sở Thế Tu cầm tay lại, vẻ mặt chấp nhất, "Em ngồi xuống , làm giúp em."

      "Gâu gâu. . . . . ." Bỉ Sóng ngồi ở bên cạnh kêu to.

      Sở Thế Tu nhợt nhạt cười rộ lên, mắt nâu nhìn về phía Cố Tiểu Ngải, "Bỉ Sóng cũng tán thành cha đó."

      "Em phải chủ của nó."

      Giọng của Cố Tiểu Ngải làm cho đôi mắt sáng ngời của Sở Thế Tu ảm đạm , Sở Thế Tu có chút chua sót ngoéo môi cái, "Đây là ta đưa cho ngươi, ngươi tự nhiên là Bỉ Sóng chủ nhân."

      xong, Sở Thế Tu cúi đầu bắt đầu xoa xoa chân trong thau nước.

      "Sở Thế Tu, em chỉ là người khách mà thôi."

      Sở Thế Tu xoa mắt cá chân cho chút, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào vẻ mặt thanh lệ của , nghiêm túc , "Biệt thự Dreamhouse này chỉ thuộc về Ngải Ngải, trừ em ra, có chủ nhân thứ hai nào cả."

      "Sở Thế Tu. . . . . ."

      "Bây giờ cho dù em thích nó miễn cưỡng nhận lấy nó. . . . . . có đucợ ?" Trong mắt Sở Thế Tu mang theo vẻ chờ đợi.

      bỏ rất nhiều tâm huyết cho biệt thự dreamhouse này.

      Ngay từ đầu, chỉ điên cuồng mua thứ thích nhưng càng về sau lại tự mình thiết kế. tự mình thiết kế ngôi thiệt thự này, tự mình trang trí, sắp xếp đồ đạc trong đó. . . . . .

      Mỗi thứ, đều tự tay mình làm.

      Tất cả đều giống như dreamhouse trong giấc mộng của Cố Tiểu Ngải. Chờ ngày nào đó, tìm được , có thể làm cho ngạc nhiên.

      Nhìn mong chờ trong mắt Sở Thế Tu, toàn bộ ý cự tuyệt của Cố Tiểu Ngải đều thể ra, cũng muốn gì nữa, cũng cần phải gì nữa, chỉ trầm mặc lại thôi.

      Có lẽ, phải muốn đối xử tốt với , mà là thể tiếp nhận được. . . . . .

      "Gâu gâu. . . . . ." Ở bên, Bỉ Sóng kêu to lên phá vỡ bầu khí trầm tĩnh.

      Hai người bắt đầu chuyển đề tài sang Bỉ Sóng. Chỉ có như vậy, bọn họ mới đôi co nữa.

      "Bỉ Sóng muốn làm loạn sao?"

      "Lúc trước do được huấn luyện, chỉ cần cửa vừa được mở ra, nó liền chạy lung tung, chơi đến khi mình mẩy đầy bùn đất mới trở về."

      "Nghịch ngợm đến vậy sao?"

      "Ừ, nó còn chịu ăn thức ăn của chó, chỉ thích uống sữa thôi."

      "Làm sao lại đặt tên Bỉ Sóng này vậy?"

      "Mẹ của nó là Hi Sóng."

      ". . . . . ."

      Sở Thế Tu kiên nhẫn trả lời từng vấn đề của . hết sức chuyên tâm xoa chân cho , làm rất dịu dàng làm cho thực thấy thoải mái.

      Rât nhanh là ban đêm rồi.

      mình Cố Tiểu Ngải nằm chiếc giường công chúa rất lớn, lăn qua lộn lại ngủ được.

      Đèn quá sáng, đèn thủy tinh soi rọi lên các đồ vật trong phòng tạo nên gian hết sức mộng ảo, đáng . Sở Thế Tu xếp đặt theo sở thích của lúc trước, bố trí hoa, búp bê, gấu bông trong tủ kính. . . . . . tất cả đều rất mộng ảo.

    3. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 138:

      Mặc dù ở tại, còn mơ mộng như vậy nữa, nhưng nhìn thấy dreamhouse trong giấc mộng lúc trước của mình đột nhiên biến thành , quả rất khiếp sợ.

      Sở Thế Tu giúp mở cửa sổ làm cho trong phòng có thể nghe được tiếng sóng biển xa xa.

      nghe ngủ được lại càng thêm tỉnh táo.

      Cố Tiểu Ngải ngồi dậy, mặc thêm cái áo khoác dài chấm đất nhảy lò cò đến cửa cầu thang, từng bước cẩn thận xuống lầu, cố gắng để chân bị thương chấm đất.

      xuống dưới lầu, Cố Tiểu Ngải liền lập tức ngồi xe lăn ra cửa.

      Lúc nãy lên lầu ngủ là do Sở Thế Tu dìu dắt lên.

      Thuận tay cầm cây đèn , Cố Tiểu Ngải điều khiển xe lăn thẳng ra bờ biển. Khó khăn lắm mới được đến bờ biển chuyến, cũng thể ngay cả nước biển cũng chạm qua.

      Sau khi ở đây trở về, nhất định rất lâu sau mới được đến bờ biển nữa.

      ra xa, gió biển vào ban đêm rất lớn, nhưng lạnh, thậm chí có loại cảm giác ấm áp. Cố Tiểu Ngải mở đèn trong tay muốn nhìn xem cách bờ biển có còn xa lắm .

      Ngẩng đầu nhìn lại, dưới ánh đèn, mình Sở Thế Tu ngồi ở bên bãi biển, người chỉ mặc áo sơmi và quần dài, ngay cả áo khoác đều có mặc. ngồi trước mặt biển, bóng dáng có vẻ đơn hiu quạnh.

      Cố Tiểu Ngải bỗng nhiên rất muốn quay trở về, nhưng còn kịp nữa rồi.

      Sở Thế Tu cảm thấy có đèn chiếu sáng kinh ngạc quay đầu lại, mày hơi hơi nhíu lại, đứng lên lại phía , "Buổi tối, em mình đến bờ biển rất nguy hiểm."

      " phải cũng ở đây mình đó sao." Cố Tiểu Ngải thản nhiên cười cười.

      "Làm sao em có thể xuống lầu được?" Sở Thế Tu có chút khẩn trương ngồi xổm xuống xem xét chân của , " phải với em cần gì cứ gọi cho chú Hách sao?"

      muốn toilet cũng phải gọi cho chú Hách sao?

      "Chân của em đỡ hơn rất nhiều rồi, có việc gì cả." Cố Tiểu Ngải thu hồi chân của mình, nhìn biển cách đó xa hỏi , " ở ngoài này làm gì?"

      " có gì, ngủ được nên ra đây chút thôi."

      Sở Thế Tu giúp đẩy xe lăn lên phía trước.

      khí biển càng ngày càng đậm, ngay cả gió biển thổi đến cũng có hương vị mằn mặn, Cố Tiểu Ngải duỗi thẳng chân có bị thương ra ngoài, chạm mặt đất cảm thụ cảm giác được bờ cát.

      Sở Thế Tu bỗng nhiên dừng lại, đến trước mặt đưa lưng về phía ngồi xổm người xuống, "Ngải Ngải, lên , cõng em dạo chút."

      Nhìn lưng rộng lớn, Cố Tiểu Ngải biết động tác ngốc nghếch của mình dùng chân đạp lên cát vừa rồi bị nhìn thấy, nên rụt chân mình lại, , " cần đâu."

      "Ngải Ngải, nghe lời ."

      Giọng điệu của Sở Thế Tu giống như dỗ dành bé, kéo tay qua đem cõng lưng, hai tay khoát lên đùi của , bắt đầu chậm rãi bờ cát.

      Hai tay Cố Tiểu Ngải khoát lên vai của , cũng dám ôm sát.

      Lưng của rộng hơn so với trong tưởng tượng của và có cảm giác an toàn hơn.

      Ban đêm, sóng biển phát ra tiếng rì rào dễ nghe, Sở Thế Tu cõng dọc theo bờ biển lưu lại dấu chân theo đường dài.

      "Sở Thế Tu, chúng ta trở về thôi." Cố Tiểu Ngải quay đầu nhìn liếc mắt cái, tay cầm đèn soi thấy vị trí xe lăn cách bọn họ rất xa, như vậy, Sở Thế Tu còn phải cõng trở về.

      " trở về." Sở Thế Tu cố chấp cự tuyệt, tiếp tục cõng về phía trước.

      " chút rất mệt đó, nếu bỏ em xuống , em có thể tự được mà." Cố Tiểu Ngải giãy dụa muốn từ lưng tuột xuống.

      Sở Thế Tu dùng sức giữ chặt lại, có dừng lại, " có mệt."

      "Sở Thế Tu. . . . . ."

      "Ngải Ngải."

      "Sao ạ?"

      "Bạn trai em có cõng em lưng chưa?" Sở Thế Tu hỏi giọng, gió thổi qua, liền tán còn thấy bóng dáng tăm hơi.

      Cố Tiểu Ngải tựa vào lưng sửng sốt, chậm rãi lắc lắc đầu, giọng nhàng, " có."

      "Ừ."

      Giọng điệu Sở Thế Tu lộ chút ý cười, khóe môi gợi lên tươi cười, "Em còn nhớ lần đầu cõng em là khi nào ?"

      Cố Tiểu Ngải hơi nhếch môi.

      đương nhiên nhớ , năm đó môn thể dục có môn chạy điền kinh, bị bạn nữ sinh bên cạnh va chạm ngã xuống, Sở Thế Tu gấp đến độ cõng chạy đến phòng y tế.

      Lúc ấy, còn có rất nhiều bạn học cười bọn họ, chọc bọn họ là chú rể cõng dâu.

      Chuyện bọn họ có đính ước từ được lan truyền ra trong trường tất cả học sinh đều giễu cợt kêu là chị Sở. . . . . .

      Mặc dù, ngoài miệng thích các bạn kêu như vậy, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.

      từng khẳng định, tương lai là vợ của Sở Thế Tu, đó là tin tưởng vững chắc.

      "Nhớ chứ." Nghĩ đến trước đây cõng chạy đến phòng y tế, Cố Tiểu Ngải khỏi cong môi lên, "Khi đó, chạy rất nhanh, còn làm em ngã nữa."

      Vốn dĩ lúc đầu có gì nghiêm trọng, nhưng lúc ngã cả hai người đều bị thương.

      "Về sau như vậy nữa." Sở Thế Tu nghiêm túc , " bao giờ làm em té ngã nữa."

      Gió biển thổi tóc hai người bay ra sau, ban đêm yên tĩnh chỉ còn nghe tiếng sóng biển, câu của Sở Thế Tu làm động lòng người.

      , làm té ngã nữa.

      Nhưng hiểu, thể cõng cả đời được, con đường này luôn luôn có hồi kết, làm té ngã cũng phải bỏ xuống.

      . . . . . . thể ở lưng cả đời được.

      Sở Thế Tu cẩn thận đem từ lưng bỏ xuống, hai người ngồi cạnh nhau bờ biển, nhìn sóng biển nhàng vỗ tới nhưng lại tràn đến chân bọn họ.

      "Tủm ——"

      Sở Thế Tu nhặt lên cục đá quăng xuống biển.

      "Ngải Ngải."

      "Sao ạ?" Cố Tiểu Ngải ngước mắt nhìn bên cạnh, ban đêm tối tịch mịch, nhìn người .

      "Hôm nay là ngày vui vẻ nhất của trong chín năm qua." Sở Thế Tu nhìn mặt của rất nghiêm túc.

      Ngực rung động.

      Cố Tiểu Ngải nên lời, đây cũng là trong chín năm, lần đầu tiên cùng Sở Thế Tu ngây người thời gian dài như vậy . . . . . .

      ngày vui vẻ nhất.

      Với cũng như vậy.

      Hôm nay cũng là ngày vui vẻ nhất với .

      "Ngải Ngải, rất nhớ em."

      Sở Thế Tu giọng lẩm bẩm , bỗng dưng cúi đầu dựa vào vai của , có làm gì khác, cũng chỉ đơn giản là dựa vào vai của mà thôi.

      Ngải Ngải, rất nhớ em.

      Ánh mắt Cố Tiểu Ngải chua xót, tự với lòng mình: em cũng vậy.

      "Ngải Ngải, hàng năm vào ngày sinh nhật của em đều mua quà cho em, chút mang tới cho em."

      ". . . . . ."

      "Ngải Ngải, sang Paris, nơi đó rất xinh đẹp, em chưa?"

      ". . . . . ."

      "Ngải Ngải, về sau thường xuyên liên hệ với được chứ? Hãy xem như người bạn bình thường. . . . . ."

      ". . . . . ."

      Nghe đứt quãng, Cố Tiểu Ngải hơi hơi ngẩng đầu lên, bầu trời đầy sao sáng ngời, nước mắt tự chủ được rơi xuống trong im hơi lặng tiếng.

      lâu, Sở Thế Tu cũng tiếp tục nữa.

      Cố Tiểu Ngải cúi đầu, dựa vào vai của ngủ rồi, hai mắt nhắm, mày nhíu lại, lông mi dài. . . . . .Mặt của trong tầm mắt của chỉ gần trong gang tấc.

    4. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 139:

      nghĩ người đàn ông này đau lòng nhưng giờ phút này lại dựa vào vai của ngủ ngon lành.

      Cố Tiểu Ngải nhịn được giơ tay vuốt lên mí mắt của , nước mắt lại rơi xuống lọt vào trong miệng mặn chua sót, tay dừng lại mi , chậm rãi di chuyển xuống cái mũi tuấn của ………………..

      Ở khoảng cách gần như vậy, đầu ngón tay của nóng lên làm cho run sợ.

      "A Tu, từ nay về sau đừng nhíu mày lại nữa."

      Cố Tiểu Ngải thầm bên tai nhưng Sở Thế Tu có tỉnh giấc, tựa vào vai của nhắm mắt ngủ yên.

      Cố Tiểu Ngải có chút buồn ngủ nào, nhìn ra biển xa xa trong đêm đen, màu nước biển còn xanh như ban ngày, tiếng sóng biển cứ vỗ rì rào. . . . . .

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mặt trời bầu trời dần dần ra, biển rộng khôi phục màu sắc như mọi ngày, màu xanh rất đẹp, giống như là tơ lụa.

      Cố Tiểu Ngải vẫn ngồi yên nhúc nhích, mắt to tròn nhìn mặt trời dần dần mọc lên phía biển rộng.

      . . . . . .

      Người đàn ông nho nhã vai lúc này mới tỉnh lại, mở mắt nâu nhìn phía mặt trời bắt đầu mọc, khỏi vui vẻ đánh thức Cố Tiểu Ngải, "Ngải Ngải, em mau tỉnh lại, xem mặt trời mọc này."

      "Đừng đụng em. ——"

      Cố Tiểu Ngải đau đến mức kêu lên tiếng, Sở Thế Tu kinh ngạc nhìn , "Em làm sao vậy?"

      Khóe môi Cố Tiểu Ngải miễn cưỡng gợi lên chút tươi cười, chỉa chỉa cánh tay bên vai của mình, "Vai em tê rần rồi."

      ". . . . . ." Lúc này, Sở Thế Tu mới nhớ tới mình dựa vào ngủ, mi lại áy náy cụp xuống, "Thực xin lỗi, Ngải Ngải, thực xin lỗi. . . . . . tối hôm qua, . . . . . ."

      " xin lỗi với em rất nhiều lần rồi, cần nữa đâu." Cố Tiểu Ngải xoa xoa bả vai mình .

      cần xin lỗi với nữa.

      có làm gì sai phải xin lỗi với cả.

      vui vẻ chịu đựng.

      " xoa bóp giúp em." Sở Thế Tu cẩn thận nâng lên cánh tay của , đầu ngón tay nhàng ấn ấn cánh tay nơi bả vai từ tới dưới cho , giống như sợ làm đau , mỗi cái đều rất cẩn thận.

      Cả đêm, Cố Tiểu Ngải đều ngồi yên ở tư thế đó, cả người đều nhanh chóng cứng ngắc rồi.

      Sở Thế Tu ngước mắt nhìn chăm chú vào hốc mắt đỏ ửng của , kinh ngạc hỏi, "Tối hôm qua em ngủ sao? Có phải bởi vì . . . . . ."

      " phải, đương nhiên phải." Cố Tiểu Ngải nhanh chóng cắt đứt lời của , nhìn cười cười, mặt mày rạng rỡ hơn, dịu dàng , "Em chỉ là ngủ được thôi."

      " ?"

      Mắt Sở Thế Tu ảm đạm, nhìn theo tầm mắt của ở phía xa xa, phía đường biển kia, giống như mặt trời mờ sáng chậm rãi dâng lên, như chiếm nửa bầu trời, rất to. . . . . .

      "Mặt trời mọc rồi kìa." Đáy mắt Sở Thế Tu cười ấm áp.

      Chín năm qua, rốt cục cũng được cùng Cố Tiểu Ngải xem mặt trời mọc.

      Lúc trước . . . . . . cũng nhớ là bao lâu, khi đó bọn họ còn rất , sáng tinh mơ tính toán thời gian đánh thức , hai người đứng ở ban công xem mặt trời mọc. . . . . .

      Ở nhà xem mặt trời mọc cùng ở bờ biển xem. . . . . . là hoàn toàn giống nhau.

      "Dạ, mặt trời mọc rồi." Cố Tiểu Ngải thản nhiên lên tiếng, chuyển mắt nhìn về phía mặt Sở Thế Tu mỉm cười ôn hòa, "Sở Thế Tu, em phải rồi."

      . . . . . .

      Em phải rồi. . . . . .

      Mặt Sở Thế Tu tươi cười, nhìn về nơi xa mặt trời mọc lâu cũng chuyện, chỉ trầm mặc ngồi im lặng.

      Rốt cục cũng phải rồi.

      thể vĩnh viễn cùng đứng ở bờ biển xem mặt trời mọc.

      thể vĩnh viễn. . . . . . ở bên cạnh .

      "Được, đưa em về." Sở Thế Tu dìu dắt cánh tay của kéo đứng lên, đem lưng cõng đến xe lăn.

      Bước chân thong thả, có chút cố ý thong thả.

      Cố Tiểu Ngải cũng gì, tùy ý để cõng mình chậm rãi tới.

      "Em có lạnh ?" Sở Thế Tu quan tâm hỏi.

      " lạnh." Cố Tiểu Ngải lưu luyến nhìn liếc mắt biển rộng cái, gió biển thổi qua hai gò má, thực thích ý, "Sở Thế Tu, đưa em đến chỗ đón taxi là được rồi."

      " được." Sở Thế Tu cự tuyệt, "Nhà em ở đâu, để đưa em về nhà, hay là đưa em quay về bệnh viện nha?"

      Quay về bệnh viện, ít nhất còn có thể nhìn thấy .

      " cần, em còn muốn đến nơi khác." Cố Tiểu Ngải cười khéo léo từ chối.

      Sở Thế Tu muốn gì, cuối cùng cái gì cũng nữa.

      Chú Hách quản gia làm bữa sáng rất ngon, Cố Tiểu Ngải ăn bao nhiêu, nhưng lại cho Bỉ Sóng ăn rất nhiều.

      Bỉ Sóng được ăn thực hăng hái, ở bên người cọ cọ.

      "Tin —— Tin ——"

      Sở Thế Tu gọi cho chiếc xe chờ ở bên ngoài.

      xem này Bỉ Sóng ăn cái gì Sở Thế Tu đứng ở bên tường, mắt nhợt nhạt buông xuống, có chút bất an.

      Cố Tiểu Ngải cũng hiểu được đến giờ phải , cố gắng nở nụ cười, xoa đầu Bỉ Sóng, "Bỉ Sóng, ta phải rồi."

      "Gâu gâu. . . . . ."

      Bỉ Sóng như là nghe hiểu được lời , dùng đầu cọ cọ trong lòng .

      "Tin —— tin ——"

      Xe ở bên ngoài bóp kèn inh ỏi.

      "Em phải rồi." Thấy Sở Thế Tu lời nào, Cố Tiểu Ngải điều khiển xe lăn ra cửa.

      Sở Thế Tu vẫn đứng bất động lúc này mới đến bên người , trầm mặc phụ giúp ra biệt thự, Bỉ Sóng theo ở phía sau bọn họ.

      "Tiểu thư."

      Chú Hách quản gia theo tới, chú mang đôi bao tay màu trắng cầm cái khay, phía đó là cái chìa khóa.

      Cái chìa khóa được thiết kế rất độc đáo, đầu chìa khóa là cái vương miệng được thiết kế rất tinh xảo, phía có gắn vài hạt pha lê lấp lánh, làm cho chiếc chìa khóa giống như cái đèn phát sáng.

      "Đây là sao?" Cố Tiểu Ngải nghi hoặc ngẩng đầu nhìn chú Hách.

      "Đay là chìa khóa của dreamhouse, về sau nơi này thuộc về em." Sở Thế Tu nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của , dịu dàng mở lòng bàn tay của ra, đem chìa khóa bỏ lên.

      Cái chìa khóa hình vương miệng ở trong lòng bàn tay tỏa ra hào quang.

      ràng nặng, lại làm cho lòng cảm thấy nặng nề.

      Chỉ là cái chìa khóa nho , chỉ là Sở Thế Tu thực giấc mộng cho …….nhưng lại rất nặng.

      Cố Tiểu Ngải theo bản năng muốn giật tay lại nhưng bị Sở Thế Tu ngăn lại.

      Giống như biết gì, Sở Thế Tu nhìn , ánh mắt cố chấp, "Nếu em nhận, để cho em rời ."

      "Sở Thế Tu. . . . . ." Cố Tiểu Ngải nhìn chăm chú vào mặt của , biết làm như thế nào để cự tuyệt.

      "Lên xe ."

      Sở Thế Tu ôm lấy , cẩn thận bỏ xuống nơi ghế phụ, nhìn tài xế cùng số điện thoại của tài xế ghi xe, quay đầu với chú Hách, "Ghi số điện thoại cùng biển số xe lại."

      "Vâng, thiếu gia."

      Sở Thế Tu dịu dàng cẩn thận làm cho Cố Tiểu Ngải hiểu ý mỉm cười.

      Xe lăn được bỏ lên phía sau xe, Cố Tiểu Ngải đóng cửa xe, nhìn Sở Thế Tu cùng chú Hách vẫy vẫy tay, "Bye bye."

      "Tiểu thư cẩn thận." Chú Hách mỉm cười nhìn xoay người cúi đầu.

      " cẩn thận chút." Sở Thế Tu nhíu mày lại, nhìn thẳng vào ánh mắt , "Có việc gì cứ gọi điện thoại cho ."

      "Dạ."

      Cố Tiểu Ngải ngồi ở trong xe cười gật gật đầu, tài xế chậm rãi lái xe rời .

    5. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 140:

      Nhìn trong kính chiếu hậu, Sở Thế Tu cùng biệt thự màu trắng cách càng ngày càng xa, nụ cười giả tạo môi của Cố Tiểu Ngải mất , chỉ còn lại vẻ mệt mỏi tái nhợt.

      "Tiểu thư, muốn đâu?"

      Xe chạy nhanh rời khỏi bãi biển chạy ra quốc lộ rồi tài xế mới hỏi .

      ". . . . . ." Cố Tiểu Ngải vừa định báo địa chỉ, liền trông thấy trong kính chiếu hậu có chiếc xe theo từ xa xa.

      ngốc.

      Sở Thế Tu, ngốc.

      Theo dõi cũng chịu đổi xe khác sao? Khó trách lúc nãy cố chấp đòi đưa trở về nữa, muốn xem đường như thế nào. . . . . .

      "Tài xế, phiền dừng lại ở nhà vệ sinh công cộng phía trước giúp tôi."

      Tài xế dừng xe lại muốn giúp lấy xe lăn, Cố Tiểu Ngải vội , " cần, chân của tôi chỉ bị thương mà thôi, ở đây chờ tôi là được rồi."

      Ngồi xe lăn trốn chạy bất tiện.

      "Được." Lái xe vui vẻ đáp ứng.

      Cố Tiểu Ngải mở cửa xe khập khiễng bước xuống, mắt nhìn chiếc xe phía sau, chiếc xe dừng lại ở xa xa.

      Cố Tiểu Ngải vào toilet nữ rồi theo cửa khác ra ngoài, ra xa đường lúc nãy mới đón taxi.

      "Tiểu thư, muốn đâu?" Tài xế bắt đầu tính thời gian, chậm rãi khởi động xe.

      "30 chung cư Lindau ở C thị."

      Cố Tiểu Ngải báo địa chỉ nhà cậu , bị Lệ Tước Phong nhốt lâu như vậy, còn chưa về nhà lần nào cả.

      *************************

      Xe taxi chạy rất lâu mới tới nhà cậu , khi Cố Tiểu Ngải muốn trả tiền mới phát người mình xu nào cả.

      theo Lệ Tước Phong, người chưa từng có tiền.

      "Xin chờ chút."

      Ngượng ngùng giải thích với tài xế xe taxi, Cố Tiểu Ngải khập khiễng xuống xe vào chung cư, trong nhà chỉ có mợ cùng với ba bà hàng xóm ngồi trong phòng khách chơi mạt chược.

      Thấy vào, mợ cũng ngước mắt lên nhìn , giọng chói tai lại phát ra, "Ai, cho nên tất cả mọi người đều khinh bỉ, có đứa con riêng cũng khinh người, ra ngoài lâu như vậy lúc trở về cũng mang theo cái gì cả. . . . . ."

      Tiếng vừa dứt, những người chơi mạt chược cùng với mợ quay đầu lại nhìn .

      "Chào mợ." Cố Tiểu Ngải thản nhiên chào hỏi tiếng, xoay người vào trong phòng mình lấy tiền trả cho tài xế xe taxi.

      Lại lần nữa trở về đây, mợ vừa xoa xoa mạt chược vừa hướng tới rống lên, "Nhìn cái gì vậy, còn mau làm cơm? Chờ ta hầu hạ sao, còn là đại tiểu thư của nhà họ Cố sao? !"

      Cố Tiểu Ngải quan tâm đến những lời mợ nữa.

      rất thích mợ, nhưng phải nhờ vả cậu , vì cậu, chưa từng cùng mợ cãi vã.

      Chỉ cần làm tốt bổn phận con riêng là được rồi.

      Ăn nhờ ở đậu, phải có tự giác của ăn nhờ ở đậu.

      Cố Tiểu Ngải vào phòng bếp bận rộn nấu cơm, mợ ở trong phòng khách chơi mạt chược vẫn còn quở trách , những câu lớn tiếng, toàn bộ lọt vào trong lổ tai của .

      "Ngải Ngải, con trở về rồi. . . . . ."

      Cậu Diệp Vĩnh Thành luôn luôn trở về nhà ăn cơm trưa, thấy Cố Tiểu Ngải trong phòng bếp liền mang cả công văn vào, "Ây, con này, vừa về tới nhà phải vào bếp rồi, để đó cho mợ con làm."

      Cố Tiểu Ngải vừa định ngăn cậu lại được những lời như thế này, nhưng kịp nữa rồi.

      Mợ ném ngã bàn mạt chược liền tới, nắm lổ tai cậu kéo lên, "Ông muốn chết sao, ông dám kêu tôi làm việc nhà? nhiều năm như vậy, tôi làm việc nhà còn chưa đủ sao? ! Ông vì đứa con riêng kia mà bắt tôi làm việc nhà sao? Tốt, còn cách nào khác! Ly hôn! Ly hôn !"

      "Bà đừng động chút lại đòi ly hôn."

      "Tôi muốn ly hôn thế nào? Diệp Vĩnh Thành, ông muốn chết rồi. . . . . . Ông dám sai tôi. . . . . ."

      Mấy chơi mạt chược chung thấy vậy liền bỏ về hết. . . . . .

      Trong chung cư này, bây giờ chỉ còn nghe tiếng mợ mắng. . . . . .

      Cố Tiểu Ngải thông cảm liếc mắt cậu cái, đối phó với mợ chỉ có biện pháp, chính là quan tâm đến , làm lơ nhìn đến là được. . . . . .

      Ai dám tranh chấp cùng với mợ chứ, mợ có thể cãi vã ba ngày ba đêm liền lặp lại từ.

      Cho đến lúc ăn cơm, lúc nãy mợ hùng hùng hổ hổ bây giờ cũng bình tĩnh lại, ba người vây quanh cái bàn ăn .

      Cậu thỉnh thoảng gấp rau bỏ vào trong chén của , " lấy tin tức thế nào mà để người gầy thành như vậy."

      "Gầy cái gì mà gầy. . . . . ." Mợ vươn tay ra bóp bóp mặt , kỳ quái , "Xem này mặt tươi rói, chừng bên ngoài dụ dỗ được đàn ông cũng nên."

      . . . . . .

      Cố Tiểu Ngải lắc lắc đầu ra để tránh tay của mợ, trầm mặc ăn cơm.

      "Ăn cơm của bà , ở trước mặt con bậy bạ cái gì vậy? !" Cậu tức giận đến trừng mắt, vừa chuyển đầu lại hướng Cố Tiểu Ngải quan tâm hỏi, "Thế nào, chân của con có sao ? Cậu đưa con đến bệnh viện kiểm tra xem sao."

      " có việc gì, chỉ là vết thương thôi, sao đâu ạ."

      Cố Tiểu Ngải ăn cơm, cân nhắc để xem mở miệng như thế nào, lúc sau, Cố Tiểu Ngải mới mở miệng, "Cậu, gần đây tòa soạn báo thu vào như thế nào?"

      Mợ nghe vậy phản ứng dữ dội, "Thu vào thế nào liên quan đến , chỉ là con riêng quan tâm đến tiền của nhà họ Diệp làm gì?”

      Cố Tiểu Ngải nên lời, mợ ở đây rất dễ xảy ra cãi vã.

      "Đừng nghe mợ con bậy, có phải con cần tiền đúng ?" Cậu hỏi.

      Cố Tiểu Ngải để đũa xuống, lắc lắc đầu, cân nhắc từ , “Con nghĩ hai em đều du học ở Canada, sau khi tốt nghiệp có cơ hội lớn ở lại bên kia phát triển, cậu cùng mợ có nghĩ tới di dân sang Canada hay , người nhà cùng ở chung chỗ cũng dễ săn sóc cho nhau hơn."

      Sớm hay muộn cũng có ngày muốn thoát khỏi gông xiềng của Lệ Tước Phong.

      lo lắng biết gia đình của cậu có bình an hay , dù sao Canada cũng phải phạm vi thế lực của Lệ Tước Phong, gia đình cậu qua đó ít nhất cũng được an toàn hơn.

      Trong tháng ngắn ngủi, tòa soạn báo cũng đưa được nhiều tin tức lớn, lượng tiêu thụ bứt phá, thu vào nhất định ít.

      " tại, tòa soạn báo phát triển ngừng, cậu còn muốn đặt chỉ tiêu vượt mức tiêu thụ của 《 khởi đầu st》nữa kìa, lúc này mà di dân chỉ có tự cắt đứt tiền tài của mình thôi. . . . . ." Cậu hoàn toàn nghĩ tới việc di dân.

      "Tiền phải kiềm nhưng người nhà cùng chỗ mới là quan trọng nhất." Cố Tiểu Ngải còn thử thuyết phục cậu.

      "Chuyện di dân về sau rồi , nếu hai đứa nó quyết định ở Canada phát triển cậu suy nghĩ lại."

      Cậu câu cắt đứt những lời Cố Tiểu Ngải tiếp tục muốn .

      Đúng là từ trước đến nay, tòa soạn báo chưa bao giờ được tốt như lúc này, cậu đương nhiên là muốn lớn mạnh hơn nữa.

      Nhưng tất cả những thứ này đều là do Lệ Tước Phong cho.

      Nếu có ngày muốn chạy trốn khỏi Lệ Tước Phong, cả nhà cậu cùng tòa soạn báo nhất định bị khai tử rồi . . . . . .

      Tính cách trả thù của Lệ Tước Phong quá nặng.

      Quên , con đường di dân này thông, nghĩ biện pháp khác.

      Ở trong khu chung cư này, thấy trở về, cậu vô cùng vui vẻ, buổi chiều cũng quay về làm việc ở tòa soạn báo nữa, chuyện cùng về kế hoạch phát triển tương lai của tòa soạn báo. . . . . .

      Ngay từ đầu, là vì tòa soạn, vì tin độc nhất vô nhị, vì tiền mới chịu đáp ứng làm nhân tình của Lệ Tước Phong.

      Nhưng tại, bị Lệ Tước Phong nhốt, mất tự do như vậy quả thực cuộc sống của vượt xa những dự tính lúc đầu của .

      nhất định phải nghĩ biện pháp bình yên vô rời khỏi Lệ Tước Phong mới được.

      Nếu . . . . . .

      Con đường này, biết khi nào mới là cuối cùng.

      *************************

      Mãi cho đến buổi tối, sau khi ăn cơm xong, Cố Tiểu Ngải mới từ chối được giữ lại nhiệt tình của cậu, phải quy về phòng trọ để viết tin tức. . . . . .

      Thế này cậu mới buông tha .

      Ngồi xe taxi, xe chạy về hướng Thiển Thủy Loan.

      Ban đêm, C thị đèn đuốc sáng trưng, phồn hoa náo nhiệt như trước.

      Xe taxi cách Thiển Thủy Loan càng ngày càng gần, trong lòng của liền càng ngày càng yên, hiểu sắp phải đối mặt cái gì? Cũng hiểu chính mình. . . . . . Có thể hay tránh được kiếp này.

      Đèn của biệt thự Lệ gia đều được thắp sáng.

      Mấy xe cảnh sát ở trước biệt thự lóe hào quang, người làm thấy Cố Tiểu Ngải trở về liền mở cửa ra.

      Cố Tiểu Ngải khập khiễng vào, còn có vào nhà, bảo mẫu muốn từ bên trong chạy chậm ra nghênh đón, kích động bổ nhào vào trước mặt , nhìn từ xuống dưới, "Cố tiểu thư, trở lại rồi sao? dọa chết bảo mẫu rồi, rốt cuộc là ai bắt cóc ?"

      . . . . . .

      Bảo mẫu cho rằng bị bắt cóc sao?

      Nếu thừa nhận mình bị người ta bắt cóc, lại gian nan trốn được, có phải tình huống đỡ hơn ?

      Dù sao. . . . . . Lời thể được.

      "Lệ Tước Phong đâu?" Cố Tiểu Ngải hỏi.

      Bảo mẫu chỉa chỉa bên trong, biểu tình có chút phức tạp, thấp giọng ở bên tai , "Lệ tiên sinh ở bên trong, đêm nhắm mắt, ngay cả cơm cũng còn chưa ăn."

      Lệ Tước Phong vì đêm ngủ? Chưa ăn cơm sao?

      Cố Tiểu Ngải kinh ngạc nhìn về phía bảo mẫu, tâm tình yên bước vào cửa chính biệt thự Lệ gia.

      Lệ gia chưa từng có quá nhiều người như vậy, hai hàng cảnh sát mặc đồng phục đứng hai bên, hai hàng vệ sĩ mặc đồ đen đeo kính khoanh tay đứng thẳng tắp.

      Cố Tiểu Ngải liếc mắt cái liền trông thấy Lệ Tước Phong ngồi ở sô pha trong đại sảnh.

      Mặc bộ đò đen làm cho có vẻ trầm, tóc đen hỗn độn, mặt tuấn có vẻ mệt mỏi.

      Thấy tới, Lệ Tước Phong ngước mắt nhìn , trong mắt u ám có tơ máu tràn ngập vẻ lo lắng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :