1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Đường Lên Đỉnh Vinh Quang - Công Tử Như Tuyết (Tuyển editor)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chinnie6002

      Chinnie6002 Active Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      189
      CHƯƠNG 297 – TÔI LÀM EM TÔI
      Editor: Shiyu


      Lạc Tiểu Thiến vốn suy nghĩ làm cách nào dời lời đề nghị kia, nghĩ đến đột nhiên vấn đề chuyển hướng đến .

      Theo bản năng vội vàng xua tay.

      được, tôi tôi rời khỏi Đế thị.”

      Người kia cũng là, đây phải vất vấn đề khó khăn sang cho sao?

      Nhìn gò má của , Lãnh Tử Mặc hài lòng, cười rộ lên.

      hổ là của , tuy rằng có chút ngốc nghếch, nhưng ở thời điểm quan trọng vẫn có nguyên tắc và lập trường.

      Vẻ mặt Tiêu Dương tiếc hận, “ như vậy, tôi chỉ có thể buông tha ý nghĩ này, chuyên tâm theo đuổi em.”

      Lạc Tiểu Thiến sắp bị tức chết vì , lúc nào đồng ý cho ta theo đuổi?

      "Nhưng mà tôi có đồng ý..."

      “Em cũng có cự tuyệt, cự tuyệt, phải là đồng ý sao?” Tiêu Dương cười cười, “Tôi biết, con thường hay xấu hổ, sao, tôi biết em ngầm đồng ý tôi, chúng ta cứ quyết định như vậy!”

      Lạc Tiểu Thiến làm sao bằng mồm miệng nhanh nhẹn của , chỉ biết cau mày, nhìn về Lãnh Tử Mặc xin giúp đỡ.

      "Miễn cưỡng như vậy, hình như phải là hành vi của quân tử?” Lãnh Tử Mặc lắc lắc ly rượu trong tay, hỏi lại.

      “Vì tình , tôi luôn tranh đấu hết mình, làm gì còn nhớ đến quân tử hay quân tử!” Khóe môi của Tiêu Dương cong lên cười cười, “Tiểu Thiến khác những khác, tôi lần đầu gặp được, bất luận như thế nào, tôi bỏ qua, dù cho ai cũng đừng hòng ngăn cản tôi!”

      “Đương nhiên, thích ai là quyền lợi của !” Lãnh Tử Mặc cười lạnh, “Bất quá, là con cũng có quyền cự tuyệt, phải Tiểu Thiến?”

      Nghe được hai tiếng “Tiểu Thiến”, lưng Lạc Tiểu Thiến run lên, tâm loạn thành đống.

      xoay mặt, nhìn về phía Lãnh Tử Mặc.

      Nhìn thấy nụ cười mặt , đột nhiên hiểu được.

      Đúng vậy, có thể theo đuổi , còn quyền cự tuyệt là ở phải sao?

      Nghĩ như vậy, lập tức trong lòng Lạc Tiểu Thiến buông lỏng.

      hổ là Lãnh Tử Mặc, quả nhiên thông minh!

      Cười với cái, quay sang nhìn về phía Tiêu Dương, “Nếu là như vậy, tại tôi có thể trả lời , tôi từ chối!”

      Tiêu Dương nhíu mày, “Sao nóng vội vậy, em cần suy nghĩ cẩn thận lại ?”

      cần suy nghĩ!” Ngữ khí Lạc Tiểu Thiến kiên quyết, “Tôi từ chối!”

      Từ lúc muốn theo đuổi đến khi lời từ chối, thời gian vượt quá 3 phút.

      Đây là lần đầu tiên trong đời Tiêu Dương gặp được.

      Phải biết rằng, từ trước đến nay, đều do con theo đuổi , từ chối người ta.

      Tuy rằng vừa lúc nãy theo đuổi chẳng qua là do tâm huyết dâng trào, thuần túy chỉ cảm thấy chơi vui thôi.

      Nhưng mà, Lạc Tiểu Thiến từ chối, ngược lại làm cho dâng lên hứng thú.

      Cuộc đời của chấp nhận bị con từ chối!

      “Cho dù là như vậy cũng ngăn cản quyết tâm theo đuổi em của tôi!” Tiêu Dương thẳng thắt lưng, ngữ khí bắt đầu nghiêm túc, “Lạc Tiểu Thiến, mới vừa rồi chỉ là đùa giỡn, tại, tôi chính thức tuyên bố, tôi muốn theo đuổi em!”

      “Tôi từ chối!” Lạc Tiểu Thiến cảm thấy nhức đầu.

      Nam nhân này là xảy ra chuyện gì , nghĩ ra.

      “Em có thể thích tôi, nhưng em thể ngăn cản tôi em!” Tiêu Dương tà tà cười, “Tôi làm em tôi, tôi được làm được!”

      Tiếng bước chân vang lên, phục vụ bưng món chính bít tết lên, Lạc Tiểu Thiến lại lần nữa nhìn về phía Lãnh Tử Mặc xin giúp đỡ.

      Nhìn thấy, mặt Lãnh Tử Mặc đầy vẻ thâm trầm.

      thấy được, lúc này đây, Tiêu Dương là nghiêm túc!


      CHƯƠNG 298 – CUỘC CHIẾN BÍT TẾT
      Editor: Shiyu


      Hai người đàn ông cách nhau cái bàn nhìn nhau, người nghiêm túc, người cười tà, mà đều có ánh mắt kiên định như đao súng.

      Lạc Tiểu Thiến hít hít cái mũi, ngửi được mùi bít tết đồng thời có cả mùi thuốc súng nồng nặc.

      Nhìn Tiêu Dương, lại xoay mặt nhìn về phía Lãnh Tử Mặc, dè dặt mở miệng.

      "Trước tiên, chúng ta ăn cơm được ?"

      Tiếp tục như vậy nữa, bít tết trong đĩa bị bọn họ đốt cháy.

      Lãnh Tử Mặc thu hồi ánh mắt nhìn Tiêu Dương, quay sang nhìn khuôn mặt nhắn mang vẻ xin lỗi, lại có chút lo lắng yên của , lập tức cảm thấy có lỗi.

      Cùng tên kia đấu khí nhưng cũng nên khiến nha đầu này sợ hãi.

      "Được, ăn cơm!"

      Hướng cười, tay cầm dao nĩa lên.

      Nhìn ra an ủi trong nụ cười của , Lạc Tiểu Thiến cũng cười cười, bồi bàn bưng đồ ăn để xuống, Tiêu Dương cũng cầm dao nĩa lên.

      bàn cơm, rốt cục tạm thời đình chiến.

      Lạc Tiểu Thiến nhàng thở ra, mặt cúi thấp, bắt đầu chiến đấu với bít tết trong dĩa của mình, bởi vì nguyên nhân do hai người kia, nên thể ăn được món canh được bưng lên lúc trước, bây giờ rất đói bụng.

      Ở hai đầu bàn, động tác của Lãnh Tử Mặc và Tiêu Dương đều giống nhau.

      tay cầm dao, tay cầm nĩa giữ lại, cắt bít tết gọn gàng, sạch , chút thanh cũng có, dao cắt đứt thịt, nhưng quan trọng, hai người cũng ăn mà chia miếng bít tết trong dĩa mình thành những miếng chỉnh tề.

      Để dao nĩa xuống, ngẩng mặt lên nhìn thịt được cắt trong dĩa đối phương, hai người đàn ông đều giật mình, sau đó liền bưng dĩa của mình đưa về phía Lạc Tiểu Thiến.

      Lạc Tiểu Thiến cắt khối, vừa mới đưa đến bên miệng liền thấy hai bàn tay ra trước mắt mình, bàn còn dư thêm hai dĩa bít tết được cắt sẵn.

      Miệng Lạc Tiểu Thiến vừa nhai khối bít tết kia vừa mong muốn đao chém chết hai vị này, vứt ra ngoài vũ trụ.

      Có lầm hay , đói muốn chết, bọn họ còn muốn tranh?

      Trong lòng oán niệm vô cùng, mặt lại chỉ có thể cười gượng.

      "Tôi tự mình làm là được rồi!"

      Nhìn ra tâm tình của , Lãnh Tử Mặc hơi hơi mím môi, cũng muốn khó xử nhưng để cho nhận thua trước mặt Tiêu Dương, chuyện này có khả năng.

      "Ăn của !" .

      “Tiểu Thiến, tôi vì em mà cắt bít tết đó nha!” Tiêu Dương cười híp mắt .

      Lạc Tiểu Thiến nhai thịt bò trong miệng, lặng lẽ nhìn về phía Lãnh Tử Mặc, nhưng là ánh mắt của , cố chấp mà kiên trì.

      Biết chủ động lùi bước trước mặt Tiêu Dương, lại nhìn về phía Tiêu Dương nhưng tên kia hoàn toàn làm lơ ánh mắt của .

      Nàng muốn làm buồn lòng Lãnh Tử Mặc, biết với tính tình của nếu ăn phần bít tết của lòng tự ái của tổn thương nghiêm trọng.

      Bên phía Tiêu Dương, Lạc Tiểu Thiến cũng muốn xin lỗi, dù sao, tình hôm nay đều do gây ra, người ta chủ động đến chúc mừng lại tặng đồ, cũng thể nể mặt.

      Cái khó ló cái khôn, Lạc Tiểu Thiến trực tiếp để dao nĩa xuống bàn, “Bít tết này khó ăn quá, tôi muốn ăn!”

      biết ăn dĩa nào, cũng muốn để cho bất kỳ người nào khó chịu đành phải tự ngược chính mình.

      ràng đói muốn chết, lại phải bỏ qua dĩa bít tết thơm ngon kia.

      Hai người đàn ông nhìn nhau cái rồi đồng thời thu hồi dĩa của mình.

      Nghe thanh ăn bít tết của hai người, Lạc Tiểu Thiến cố gắng khống chế ánh mắt của bản thân nhìn vào dĩa bít tết mê người kia.

      Món điểm tâm ngọt, món điểm tâm ngọt, còn có món điểm tâm ngọt...

      Lòng cố gắng an ủi dạ dày trống rỗng của mình.

      Món điểm tâm ngọt, cuối cùng cũng đến.

      Bánh kem socola, món thích nhất của !

      CHƯƠNG 299 – MÓN THỨ BA: BÁNH KEM

      " thích ăn ngọt."

      Lãnh Tử Mặc trực tiếp đem dĩa của mình đặt trước mặt , rất hiểu , biết vì sao ăn bít tết, bộ dáng trông mong nhìn dĩa bít tết của nhìn thấy được, lòng đầy đau đớn lại tiện vạch trần, món điểm tâm ngọt vừa đưa lên, lập tức đưa cho ăn.

      "Cám ơn!"

      Miệng Lạc Tiểu Thiến há to ăn bánh ngọt, quay sang cười với .

      "Khéo như vậy, tôi cũng thích ăn ngọt!"

      Tiêu Dương cười, sau đó cũng đem dĩa của mình đưa đến trước mặt Lạc Tiểu Thiến.

      Lạc Tiểu Thiến đâm lao phải theo lao, bây giờ thích ăn bánh ngọt, dấu vết láo rất ràng, rơi vào đường cùng, cũng chỉ có thể lời cảm ơn .

      Ăn từng miếng từng miếng ...

      Thời điểm ăn khối bánh ngọt thứ nhất, là hưởng thụ.

      Thời điểm ăn khối bánh ngọt của Lãnh Tử Mặc, vẫn như trước xem như hưởng thụ.

      Đợi đến khi ăn khối kia của Tiêu Dương, cái bụng của rất no, còn phải từng miếng từng miếng nuốt xuống, loại tra tấn.

      Ăn nửa, ăn vào nữa.

      “Nửa miếng này, tôi có thể gói mang về ?” quay sang hỏi Tiêu Dương.

      “Em định ra khỏi cửa, đem tâm ý của tôi vứt bỏ sao?” Tiêu Dương cau mày, vẻ mặt đáng thương hỏi.

      “Làm sao có thể…” Bị trúng, Lạc Tiểu Thiến chột dạ, quay mặt lại, dùng thìa múc lên miếng bánh, chần chờ đưa vào miệng nhưng bàn tay to ấm áp đưa tới trước bước, đoạt dĩa có chứa nửa miếng bánh trước mặt .

      "Nhìn em ăn ngon như vậy, cũng nếm thử xem."

      Lãnh Tử Mặc trực tiếp để dĩa trước mặt mình, mấy miếng to giải quyết hết bánh ngọt.

      Lạc Tiểu Thiến nhíu mi nhìn , trong lòng tràn đầy đành lòng.

      Ở cùng lâu như vậy, chưa bao giờ thấy ăn đồ ngọt, từ trước đến nay ngay cả uống cà phê cũng bao giờ bỏ đường, mặc dù biết nguyên nhân nhưng biết thích đồ ngọt.

      Cũng may, bữa cơm cũng kết thúc.

      Lạc Tiểu Thiến gọi phục vụ để trả tiền, vì thế, cuộc chiến vừa mới lắng xuống lại lần nữa bắt đầu, hai tấm thẻ vàng đồng thời đưa tới giữa trung.

      Bất quá lúc này, Lạc Tiểu Thiến kịp chuẩn bị.

      “Lần này, tôi trả, nếu ai tranh với tôi, về sau cũng đừng mời tôi ăn cơm!”

      Từ ghế đứng lên, rút tấm thẻ Lãnh Tử Mặc cho ở trong ví tiền, đưa cho nhân viên phục vụ.

      Lãnh Tử Mặc thu hồi thẻ của mình, Tiêu Dương nhún vai, tay cầm thẻ cũng buông xuống.

      Thanh toán xong, ba người cùng nhau vào thang máy xuống bãi xe, Lạc Tiểu Thiến chủ động đứng bên cạnh Lãnh Tử Mặc, vẫy tay chào Tiêu Dương.

      “Tôi còn muốn về công ty với Lãnh tổng, Tiêu tổng, tạm biệt!”

      "Tạm biệt!" Tiêu Dương vẫy vẫy tay chào , xoay người về chiếc Martha của mình, đường đem xe lái tới, thời điểm ngang qua hai người, vẫn còn quên dừng xe, hướng Lạc Tiểu Thiến đá lông nheo, "Tiểu Thiến, chớ quên, bắt đầu từ ngày mai, tôi chính thức bắt đầu theo đuổi em!"

      Hướng hai người vẫy vẫy tay, đạp lên chân ga, nghênh ngang rời .

      Nhìn chiếc xe thể thao khoe khoang cũng giống y như chủ nhân của nó biến mất ở cửa, Tiểu Thiến thở phào nhõm, Lãnh Tử Mặc xoay người qua mở chìa khóa xe.

      " thôi!"

      đường chạy về Thế Giới Thành, Lạc Tiểu Thiến lén lút nhìn sắc mặt của .

      “Tử Mặc, xin lỗi, tình hôm nay đều tại em, lúc đưa bó hoa thiệp có ký tên, chỉ viết “ gặp về”, em tưởng đưa, kết quả lại biến thành như vậy.”





      CHƯƠNG 300 – LỄ VẬT TỐT NHẤT

      gặp về?

      Lãnh Tử Mặc nhàng dùng ngón tay gõ gõ tay lái.

      Trách được, trước đó khi gọi điện thoại còn cố ý cái gì gặp về, ra đánh ám hiệu với .

      rất hiểu tính tình của , đều thích lo lắng cho người khác, chuyện đêm nay nhất định đem lỗi đổ lên bản thân mình, vừa muốn tổn hại đến Tiêu Dương, lại vừa muốn tổn hại , cho nên tự làm khó mình.

      Quay mặt nhìn ánh mắt có chút bận tâm của Lạc Tiểu Thiến, trong lòng lại cảm thấy đành lòng.

      giận em.”

      "Vậy là tốt rồi."

      Khuôn mặt nhắn của Lạc Tiểu Thiến lập tức rạng rỡ lên.

      "Có đói bụng , muốn ăn cái gì ?" Lãnh Tử Mặc săn sóc hỏi.

      " cần, bây giờ trong bụng em toàn là bánh." Lạc Tiểu Thiến quay mặt nhìn , "Vừa rồi nhìn ăn bánh bộ dáng thống khổ, có việc gì chứ?"

      "Chỉ là có chút quá ngọt." Lãnh Tử Mặc cười mang ý an ủi với , lái xe ra làn đường tốc hành .

      đường trở lại Thế Giới Thành, dừng lại ở dưới lầu, “Bắt đầu từ ngày mai, công việc của em nhất định bận rộn, đêm nay ngủ sớm chút!”

      Lạc Tiểu Thiến ngồi ở ghế phụ lái hề cử động, mở túi, từ bên trong lấy ra túi đựng đĩa CD, nhìn đóng gói bị ép đến nhăn nhúm, mày nhăn lại, dùng ngón tay chỉnh sửa chút xong rồi hai tay mới đưa cho , “Tử Mặc, này tặng cho .”

      Lãnh Tử Mặc quay sang, nhìn lễ vật được gói rất xinh đẹp trong tay , có chút kinh ngạc.

      “Nghĩ cho ngạc nhiên cho nên đặt ở trong bao, vừa rồi có ở đó dám lấy ra đưa, cho nên bị ép có chút nhăn, đừng để ý!” Lạc Tiểu Thiến có chút ngượng ngùng giải thích.

      Nâng tay tiếp nhận túi CD trong tay .

      Dường như muốn mở ra, vội vàng đưa tay ngăn cản tay , “Cái đó… có thể để lát nữa mở ?”

      Bên trong có lời nhắn gửi cho , nếu xem trước mặt , ngượng ngùng.

      Lãnh Tử Mặc nhìn khuôn mặt nhắn của đỏ lên, khẽ gật đầu.

      "Được !" Đem túi CD để qua bên, tự nhiên cầm tay của , "Hôm nay quá bận rộn, có chuẩn bị lễ vật cho em..."

      có thể ở bên em, chính là lễ vật tốt nhất rồi!” Lạc Tiểu Thiến cười nhìn chăm chú mặt .

      Dưới ánh đèn, khuôn mặt nhắn của , đáng lại mê người.

      " xem buổi trực tiếp..." Bàn tay hơi hơi dùng sức, đem kéo hướng , Lãnh Tử Mặc nâng tay nắm lấy cằm của , đôi mắt đen như mực thâm thúy nhìn , "Em người kia, là sao?"

      thế nhưng lại hỏi trực tiếp như vậy?

      Lạc Tiểu Thiến bị nhìn đến luống cuống, chỉ dám rũ mắt xuống, dám nhìn thẳng , biết hỏi người mà trong buổi họp báo, nhưng lại cố ý giả bộ hồ đồ, “Người nào cơ?”

      “Gặp được em, là may mắn của .”

      Lãnh Tử Mặc khẽ , sau đó liền bỗng nhiên hôn qua.

      Nụ hôn kia mới đầu dịu dàng, nhanh chóng liền chuyển thành triền miên, nghiêng người đem ôm vào trong ngực, Lãnh Tử Mặc bên hôn nàng, bên khác, bàn tay theo bản năng vuốt ve eo của .

      Hồi lâu sau, bỗng nhiên Lãnh Tử Mặc buông Lạc Tiểu Thiến bị hôn đến thở hổn hển ra.

      Thở dốc, giúp cài lại quần áo vừa rồi bị cởi ra, Lãnh Tử Mặc dựa vào lưng ghế, thở dài hơi.

      "Lên lầu, nhớ gọi điện cho ."

      Thanh của cực kỳ khàn.

      Hai người cùng chỗ lâu như vậy, Lạc Tiểu Thiến cũng hiểu được tại cố gắng áp chế dục vọng của chính mình.

      “Được!” đáp tiếng, nhàng đẩy cửa xe, “Em… lên nha!”

      · Lảm nhảm sau khi edit vài chương:

      đọc tới đây em thấy thất vọng, cảm xúc tụt nghiêm trọng.

      - Thứ nhất, về nữ chính của chúng ta, Lãnh Tiểu Thiến, từ khi xác định tình cảm với Lãnh Tử Mặc ấy đánh mất bản tính của chính mình. giống như lúc đầu, dù bị Lãnh Tử Mặc ép buộc nhưng vẫn thấy ấy có chút gì đó kiên cường, lạc quan, mạnh mẽ, có chính kiến. Còn bây giờ như “nô lệ” của Tử Mặc, dùng từ “nô lệ” có hơi quá nhưng cảm giác của mình là vậy. Tất cả mọi thứ, ngay cả suy nghĩ, hành động cũng đều lệ thuộc vào Lãnh Tử Mặc, ví dụ như: chuyện từ chối người ta theo đuổi cũng phải hỏi ý kiến ta phải làm sao, bó tay luôn. Làm sai chút lại sợ ta vui, sợ ấy trách, như bị đổ ly rượu thôi cũng nơm nớp lo sợ ta mất mặt. mà hèn mọn như vậy dẹp quách cho rồi! Mối quan hệ đương chênh lệch này, chắc chắn gặp bao sóng gió, cẩu huyết lâm đầu. Hèn chi truyện kéo dài thế! Em cảm thấy truyện càng dài càng nhạt, càng chẳng có tình tiết gì hay ho. Cũng có thể, em chưa đọc hết đoạn ở giữa truyện nên biết có lý do nào khiến tính cách của Tiểu Thiến trở thành như vậy nên có thể ý kiến của em là chủ quan, nhưng tới mấy chương đây thấy hơi đáng tiếc cho nhân vật nữ chính.

      - Thứ hai, về nam phụ , chứ nam chính có gì đáng vì tính cách vạn năm đổi của mấy soái ca truyền thuyết trong ngôn tình. Nam phụ Tiêu Dương này cũng có gì để nhiều. Nhưng điều em thích khi qua mấy chương này chính là: tự cao tự đại, cho mình là đúng của ta. muốn theo đuổi Tiểu Thiến nhưng những hành động ta làm với Tiểu Thiến qua mấy chương chỉ thấy phiền chứ chả thích nổi. Chỉ vì ta từ chối nên tôi phải cố hết sức để theo đuổi, vì tôi chấp nhận có người từ chối, là sĩ diện hảo, bệnh công tử; chẳng lẽ mọi phụ nữ đều phải thích ta? Vậy nếu như Tiểu Thiến đồng ý ta cũng cặp kè vài bứa rồi vứt bỏ như mấy bạn khác? Biết chắc rằng tác giả để “nếu như” xảy ra, biết đây có thể là nhân vật thúc đẩy tình cảm của cặp chính tiến triển hơn nhưng vẫn ưa được. Mà thêm điều mà thấy ghét thằng cha này nữa là: “bá đạo”, chỉ vì tranh hơn thua mà để yên cho con người ta ăn cơm, có biết câu “trời đánh tránh bữa ăn” hả? Chỉ thích tự thể , mà trong chuyện này có phần của Lãnh Tử Mặc nhà ta, nếu em mà là Tiểu Thiến em hất hết mấy dĩa thức ăn vào mặt hai người kia sau đó hét vào mặt hai con công đực kia: “Để yên cho chị ăn! Trời đánh còn tránh bữa ăn đấy biết hả?” còn nếu cuộc chiến dừng đập bàn bỏ , hoặc kêu phục vụ gọi thức ăn mang về. Vậy mà tên nam phụ còn người ta, “” mà dễ dàng vậy sao? thèm quan tâm tình cảm, suy nghĩ của đối tượng, tự làm theo ý mình? chỉ vì người ta từ chối nên cam tâm. Nếu tác giả để chữ “” chắc em edit thành “thích”. Mà thôi, dù sao cũng nên tôn trọng ý của tác giả. Mượn nhân vật này để lên thành kiến cá nhân của em thôi. Nguyên nhân chính có thể do thằng chả bá đạo. Bá đạp cũng được nhưng cũng tùy trường hợp, tùy hoàn cảnh, chứ mà ép người ta thích mình, nhất là ăn được cơm như chị nữ chính là em cực ghét! >_<

      ------
      Mình cũng đồng tình với bạn edit, biên tập lại các chương sao mà thấy truyện càng ngày càng nhạt,, truyện dài mấy trăm chương, nếu cứ nhàng trôi qua ngày như này lan man quá..
      Mình mong chờ đoạn tiếp theo.. Nhưng rất hi vọng theo mô típ các truyện khác..ngăn cấm, dư luận...
      garan2602, xukem, Mai Trinh4 others thích bài này.

    2. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Đồng tình - ing. Hic. Nữ chính ngày càng mờ nhạt mất rồi. Huhu

    3. Chinnie6002

      Chinnie6002 Active Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      189
      Cảm giác nó hơi bình bình sợ rằng theo vòng luẩn quẩn mất :-(
      Hẹn cả nhà sau nghỉ lễ mình trở về post tiếp nha :)
      B.Cat thích bài này.

    4. Chinnie6002

      Chinnie6002 Active Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      189
      Mình trở lại sau kỳ nghỉ lễ đây =D
      Trở lại guồng công việc bây giờ mới ổn định đẻ beta tiếp.. gửi các bạn nha, nhớ vào cmt lảm nhảm cùng mình cho vui nhé :)
      ---------------------------
      Chương 301: ghét nội y
      Editor: Duyenktn1

      Beta: Chinnie
      Cửa, cuối cùng cũng được mở ra.

      Vừa qua cửa, liền giơ tay ra đóng lại, lần nữa ôm ngang người , bế lên phòng ngủ tầng hai

      Quần áo lỏng lẻo từ lâu, da thịt trắng nõn dưới ánh sang hắt từ cửa sổ, giữa những tia sáng trông như miếng ngọc trong suốt.

      Tùy tiện cởi áo vest ném mặt đất, Lãnh Tử Mặc lại lần nữa quay lại, hôn lên môi , đưa tay ra sau lưng muốn cởi bỏ móc áo lót vướng bận.

      vội vã như thế, nhưng càng nhanh càng loạn, ngày thường chỉ cần hai ngón tay là có thể làm được chuyện này, nhưng hôm nay tốn bao nhiêu công sức vẫn cởi ra được.

      ghét nội y.”

      cắn chiếc cổ mềm mại của , chán nản than thở.

      “Để em!”

      đỏ mặt, rút bàn tay của mình ra khỏi bàn tay , ngồi dậy, đưa tay ra sau lưng, lại tìm thấy khuy cài đâu.

      Trong lòng nghi hoặc, lúc này mới nhớ ra, hôm nay mặc áo lót khuy cài phía trước.

      cũng đợi được nữa, dùng tay nắm lấy hai bên áo lót của , đột nhiên dùng súc, khóa cài bung ra, lập tức đầu hàng.

      Cúi người, ánh mắt Lãnh Tử Mặc sáng lên nhìn lại lần, sau đó gục đầu vào người .

      “Tiểu Thiến, hai mươi bảy năm nay, hôm nay là ngày vui vẻ nhất.”

      Tuy rằng là của , kể từ lần đầu tiên cho đến bây giờ.

      Nhưng lần này rất đặc biệt, bởi vì là chủ động gọi lên tầng, đối với Lãnh Tử Mặc mà , ý nghĩa tự nhiên cũng khác nhau rất nhiều.

      Lạc Tiểu Thiến thẹn thùng mím môi, nhắm hai mắt lại.

      Nhưng cam lòng, bắt lấy tay để lồng ngực của mình, vừa dịu dàng vừa bá đạo ra lệnh.

      “Giúp !”

      Bất đắc dĩ, Lạc Tiểu Thiến đành phải mở mắt, cầm nút áo của , từng nút từng nút cởi ra.

      Lãnh Tử Mặc tay chống xuống giường, bàn tay khác vén những sợi tóc rối rơi mặt lên.

      trước mắt này, có vẻ đẹp rất tinh tế, tuy rằng thẹn thùng, cũng phải là hình dáng kiểu mẫu, nhưng lại cực kỳ đáng .

      ràng là trong lòng quen thuộc đến từng chi tiết mặt, ràng nhắm mắt lại cũng có thể hình dung ra được hình dáng của , thế nhưng vẫn như cũ nhìn đủ, dường như mỗi lần nhìn đều có cảm giác khác nhau.

      Lạc Tiểu Thiến chuyên tâm cởi cravat và cúc áo cho .

      Ngón tay lơ đãng cọ vào da thịt của , mỗi lần đụng chạm, đều mang theo ngọn lửa nóng rực.

      Khi ngón tay của đụng đến thắt lưng của , vật đàn ông của to lên đến cực điểm.

      Cuối cùng kìm chế được, lại cúi người xuống phủ lên môi , tay di chuyển lên ngực của .

      đột nhiên va chạm, đem tới luồng nhiệt nóng rực, tay dùng lực tháo thắt lưng của ra, nhưng thắt lưng của tháo thế nào cũng được.

      may, đúng lúc đó đưa bàn tay tới, nhàng ấn cái thắt lưng đai quần liền được mở ra, quần trượt xuống, tay đụng đến nơi nóng rực của , lập tức hoảng loạn rụt tay về.

      hôn càng lúc càng triền miên, bàn tay càng dùng lực ôm chặt lấy .

      “Tiểu Thiến, em là của !”

      Khẽ hôn lên vành tai , dùng hành động thực tế để chứng minh lời .

      ...

      Sáng sớm hôm sau, lúc Lãnh Tử Mặc tỉnh lại, Lạc Tiểu Thiến vẫn còn ngủ say trong ngực .

      Liếc mắt nhìn đồng hồ tủ đầu giường, Lãnh Tử Mạc lại nằm xuống ngủ thêm năm phút cùng , sau đó mới rón ra rón rén dời đầu của gối tay của xuống, cẩn thận rời giường.

      cũng rất muốn ngủ tiếp cùng , nhưng sáng nay còn có cuộc họp hội đồng quản trị.

      Tắm rửa mặc quân áo xong, đến bên giường khom người xuống hôn lên tóc , lại cười tít mắt nhìn lúc, mới xoay người, rón ra rón rén xuống tầng.

      Chương 302: Lạc Tiểu Thiến khiêm tốn

      Editor: Duyenktn1

      xuống tầng hầm, Lãnh Tử Mặc tiện tay mở cửa xe ngồi vào trong, nhìn thấy hộp quà Lạc Tiểu Thiến tặng , lập tức cầm lấy, mặc dù rất hiếu kỳ, nhưng động tác cầm lại rất , giường như chỉ sợ làm hỏng vật bên trong.

      Mở hộp ra, bên trong là đĩa CD có hình của Lạc Tiểu Thiến.

      Ngón tay của xoa nhàng hình của , đem hộp đĩa mở ra, lập tức nhìn thấy chữ viết của để lại cho .

      “Em cố gắng nỗ lực tiến lên phía trước, chỉ hi vọng, có ngày có thể sánh vai cùng !”

      Phía dưới bên tay phải viết mấy chữ ---- “Người hâm mộ , thích Lạc Tiểu Thiến”, phía dưới ghi ngày tháng.

      Những chữ kia, mỗi nét bút đều rất ràng, nhìn ra được, khi viết những dòng này, rất nghiêm túc và chú tâm.

      Bên trong mấy dòng ngắn ngủi, giữa những hàng chữ lại biểu lộ ra rất khiêm tốn.

      Ở trước mặt , chưa bao giờ tự tin có thể sánh vai cùng .

      Ánh mắt lướt qua từng chữ từng chữ viết, lần nữa Lãnh Tử Mặc lại nhíu chặt mi.

      Ngày hôm qua nhìn thấy và Tiêu Dương, còn che dấu quan hệ với , còn cho rằng, là lo lắng truyền ra tai tiếng tình dục ảnh hưởng đến nghiệp của mình, bây giờ xem ra, là sai rồi, nha đầu này là sợ ảnh hưởng đến .

      Bởi vì cảm thấy, xứng với !

      "Nha đầu ngốc!"

      tiếng, đem CD cất vào trong hộp, lại cẩn thận cất vào trong túi của mình, Lãnh Tử Mặc mới xoay người lái xe rời khỏi bãi.

      ...

      Tại tòa nhà Thế Giới, trong phòng ngủ tầng 19.

      Lạc Tiểu Thiến hồn nhiên biết thời gian trôi qua bao lâu, vẫn say sưa ngủ ở giường!

      Đêm qua cùng dây dưa lâu như vậy, đến tận nửa đêm mới ngủ, nào có thể dậy nổi.

      bàn, chuông điện thoại vang lên.

      Tiếng nhạc di động vang lên đến lần thứ sáu, Lạc Tiểu Thiến mới hồ đồ nhận điện thoại, tiếng của Vu Đồng từ trong điện thoại truyền tới, “Bạn , đừng với tôi, còn chưa rời giường?”

      “Mấy giờ rồi?” Lạc Tiểu Thiến dụi mắt.

      “Theo giờ Bắc Kinh, là mười giờ hai phút!” Vu Đồng ở đầu kia điện thoại báo giờ.

      “A!” Lạc Tiểu Thiến lập tức ngồi thẳng người, “Tôi ngủ quên, mọi người chờ tôi chút, tôi lập tức đến ngay!”

      cần phải gấp gáp như vậy!” Vu Đồng ở đầu bên kia điện thoại cười khẽ, “Tôi biết tối hôm qua rất mệt mỏi, chúng tôi liền làm phiền , trực tiếp triển khai kế hoạch tuyên truyền, thu dọn hành lý xong, chúng ta trực tiếp đến sân bay, hai giờ sau chúng ta bay đến Thượng Hải, bây giờ có thể ở giường nhắm mắt lúc nữa, giờ sau Tiểu Chu đến đón .”

      Lạc Tiểu Thiến làm sao có thể nằm được nữa, tùy tiện cầm lấy áo ngủ của Lãnh Tử Mặc mặc vào người, chạy vào phòng tắm.

      Tắm rửa thay quần áo xong, nhanh chóng thu dọn quần áo của hai người và số thứ linh tinh, lấy tốc độ nhanh nhất thu dọn hành lý.

      Kéo vali hành lý xuống tầng, qua cánh cửa, đột nhiên nghĩ đến việc, dừng chân lại, cẩn thận nhìn nhìn tấm kính cánh cửa.

      Quả nhiên, cổ có mấy vết hôn đỏ thẫm.

      “Tử Mặc xấu xa!”

      Xấu hổ mắng tiếng, xoay người chạy lên lầu, tìm lấy món trang sức là khăn lụa buộc quanh cổ, xác định bị lộ, mới kéo vali hành lý ra cửa.

      Đứng trong thang máy, soạn tin nhắn gửi cho Lãnh Tử Mặc, báo cho biết chuyến của mình.

      kéo hành lý ra khỏi Thế Giới Thành, tới ven đường, xe của công ty cũng tới, nhân viên công tác vội vàng giúp chuyển hành lý lên xe.

      Lạc Tiểu Thiến vừa mới ngồi, Vu Đồng đem lịch làm việc đưa cho .
      Mai Trinh, Phong Vũ Yên, B.Cat3 others thích bài này.

    5. Chinnie6002

      Chinnie6002 Active Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      189
      Chương 303: Ngẫu nhiên gặp được Thẩm Tâm Di

      Editor: Duyenktn1

      Lạc Tiểu Thiến vừa mới ngồi lên ghế, Vu Đồng đem lịch làm việc đưa cho .

      “Đây là lịch làm việc mấy ngày tới xem chút, có vấn đề gì hỏi tôi.”

      “Được!”

      Lạc Tiểu Thiến nhìn lịch làm việc, xem qua lần, lịch làm việc liệt kê cặn kẽ kế hoạch làm việc của tuần. Bởi vì muốn tuyên truyền cho ca khúc mới, thời gian của được sắp xếp kín mít, trong tuần này có lẽ thể về Bắc Kinh.

      Công việc của nghệ sĩ chính là như vậy, đủ kiểu loại tuyên truyền và quảng cáo hoạt động, ngoài mặt vinh quang, nhưng gian khổ bên trong người bình thường chẳng ai biết được, hoàn toàn trái ngược. Quản lý Đế Thị rất chuyên nghiệp, hơn nữa còn tính toán đường nước bước cho Lạc Tiểu Thiến, sắp xếp cho tham gia những hoạt động cần thiết, nếu , chỉ sợ càng bận rộn hơn.

      đường đến sân bay, lúc sắp lên máy bay, điện thoại của Lạc Tiểu Thiến vang lên.

      mừng rỡ lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, nhưng màn hình lại lên dãy số xa lạ.

      Do dự chút, vẫn nhận nghe điện thoại.

      “Có phải Tiểu Thiến ?” Đầu bên kia điện thoại, là giọng nữ có chút quen thuộc.

      là…”

      “Tôi là …Thẩm Tâm Di, làm phiền chứ?” thanh của đối phương lộ ra chút dè dặt.

      Thẩm Tâm Di? !

      Lạc Tiểu Thiến có chút kinh ngạc, “ phiền, vừa may bây giờ tôi có việc gì, …có việc?”

      có thể đến bên này chút , tôi gần phía bên phải của .”

      Lạc Tiểu Thiến quay sang, đúng là ở gần đấy, Thẩm Tâm Di mặc bộ quần áo thể thao đơn giản, vẫy tay với , bên cạnh còn kéo theo va li hành lý.

      “Tôi qua bên kia chút!” thông báo với Vu Đồng tiếng, bước đến trước mặt Thẩm Tâm Di, “ đâu à?”

      Chuyện trước kia qua, Lạc Tiểu Thiến thích nhớ đến những việc buồn, hơn nữa, đối phương chủ động gọi điện thoại cho , thể ý tứ hòa giải.

      “Tôi nước ngoài, du học!” ánh mắt của Thẩm Tâm Di có chút thấp thỏm bất an, “Đúng lúc thấy , cho nên mới mạo muội gọi điện thoại, kỳ tôi… Tôi là muốn câu cảm ơn , cảm ơn Tiểu Thiến, cảm ơn tha thứ cho tôi!”

      Bởi vì nhất thời kích động và ghen tị, Thẩm Tâm Di bị cảnh sát bắt giam ba mươi sáu giờ, đối với ta ba mươi sáu giờ này tuyệt đối là thời gian đen tối nhất.

      Lúc ấy cho rằng Lạc Tiểu Thiến tuyệt đối bỏ qua cho , vừa nghĩ đến khả năng mình có thể phải ngồi tù, khóc đến đỏ cả mắt, trong lòng rất hối hận. Sau khi biết Lạc Tiểu Thiến rút đớn kiện, dám tin đây là .

      Đến tận lúc, ba mẹ đến đón về, mới biết, Lạc Tiểu Thiển truy cứu .

      Nhốt mình ở trong nhà đúng mười ngày, trong lòng Thẩm Tâm Di rất hối hận.

      Dù sao cũng chỉ là trẻ dưới hai mươi tuổi, nào đâu có nhiều tâm cơ như vậy, nhưng do xúc động nhất thời mới làm ra hành động như vậy.

      “Mấy ngày nay, tôi vẫn muốn gọi điện thoại cho , câu cảm ơn với , nhưng là có dũng cảm!” Thẩm Tâm Di cắn cắn môi ngửa mặt lên, thể che dấu trong mắt có nước mắt, “Tiểu Thiến, xin lỗi, xin lỗi!”

      qua rồi!” Lạc Tiểu Thiến lấy khăn tay trong túi xách ra, “Hơn nữa, lúc ấy tôi cũng châm chích .”

      Nếu như là trước kia, Thẩm Tâm Di cho rằng đây là “Giả bộ”, nhưng bây giờ, biết , trước mắt này rất chân thành.

      “Cám ơn!” Nhận lấy khăn tay đưa tới lau mắt, Thẩm Tâm Di đè nén nước mắt, cong cong khóe môi, “Cám ơn cho tôi cơ hội, về sau tôi làm chuyện điên rồ như vậy nữa, chúc càng ngày càng thành công!”

      Chương 304: cần vui mừng như vậy

      Editor: Duyenktn1

      cũng vậy!” Lạc Tiểu Thiến đưa tay ra đưa cho ta, “Lên đường bình an.”

      Thấy Lạc Tiểu Thiến đưa tay ra, Thẩm Tâm Duy hít hít lỗ mũi, cũng đưa tay ra, lắm lấy tay chặt. “Tôi phải làm thủ tục rồi, hẹn gặp lại.”

      có ai đến tiễn sao?” Lạc Tiểu Thiến nhìn nhìn bên cạnh ta

      Thẩm Tâm Di nhàng lắc đầu, bởi vì sợ có phóng viên, dám cho ba mẹ đến tiễn, bởi vì việc lần trước, ba mẹ của vốn là giáo sư học viện nhạc cũng bị ảnh hưởng , làm con cũng thấy rất hổ thẹn.

      Lạc Tiểu Thiến cầm cho ta cái túi bên cạnh, “Để tôi tiễn .”

      Thẩm Tâm Di vội vàng từ chối, nhưng Lạc Tiểu Thiến xách túi của ta, dẫn ta tới cửa xoát vé

      Nhìn để túi xuống, cuối cùng Thẩm Tâm Di nhịn được tiến lên ôm lấy khoan dung này.

      ta rất vui mừng, có nhiều bạn bè như vậy, nhưng cho đến bây giờ, cũng có người nào tới tiễn , nhưng Lạc Tiểu Thiến làm thương tổn này, lại làm cảm thấy ấm áp như thế.

      “Tiểu Thiến, cảm ơn, cảm ơn !”

      qua bên kia cố gắng học tập, tôi tin tưởng, có ngày nào đó, trở thành ca sĩ xuất sắc!”

      Lạc Tiểu Thiến cũng ôm lấy ta, vỗ vỗ lưng ta.

      “Tôi cố gắng!”

      Buông ra, Thẩm Tâm Di lau nước mắt, xoay người, kiên cường bước , qua cửa an ninh, còn quên quay lại vẫy tay với .

      Lạc Tiểu Thiến cũng giơ tay lên, vẫy tay với ta ở phía cao.

      Nhìn thấy máy bay của Thẩm Tâm Di biến mất, Lạc Tiểu Thiến mới nhìn nữa, nhàng thở ra hơi.

      “Chúc may mắn!”

      “Người vừa rồi hình như là Thẩm Tâm Di?”

      Ở phía sau, có giọng lười biếng nhàng hỏi .

      “Đúng là ấy!”

      Lạc Tiểu Thiến trả lời theo bán năng, quay người về phía người hỏi, thấy người đeo cái kính mắt rất to, chiếc mũ kéo xuống che hết nửa khuôn mặt.

      Khoảng cách của hai người vượt quá 5cm, nếu như quay đầu lại, đụng tới mặt ta.

      Lạc Tiểu Thiến lắp bắp kinh ngạc, trong lòng bỗng dưng nhảy dựng lên, chân tự chủ lui về phía sau bước.

      “Thấy tôi, em cũng cần vui mừng như vậy?”

      Người đàn ông mặc quần jeans, áo T-shirt giơ tay lên tháo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt đào hoa đầy ý cười, dĩ nhiên là nghiệt Tiêu Dương.

      phải vui mừng, là sợ hãi mới đúng!”

      Bạch Tiểu Thiến cũng khách khí ném cho ta ánh mắt khinh thường, xoay người về đến chỗ bọn Vu Đồng đứng.

      Tiêu Dương cất bước đuổi theo , “Nhìn dáng vẻ của em, chắc là chuyển bị lên máy bay, em đâu vậy?”

      cần lo!” Cảm thấy bữa ăn tối qua vì ta mà xảy ra tranh chấp, Lạc Tiểu Thiến cũng cho ta sắc mặt tốt.

      Tiêu Dương hề nản lòng, “Phật , kiếp trước quay đầu lại năm trăm lần mới đổi lấy lần gặp thoáng qua của kiếp này, chúng ta phải là gặp thoáng qua, mà là vô tình gặp nhau, theo như lời phật , kiếp trước chúng ta ít nhất gặp nhau hơn nghìn lần, ở nơi này gây thù gây oán với nhau, em cần mặt mũi, ít nhất cũng nên giữ lễ phép (*) với nhau.”

      (*) Lễ phép: Lễ nghi, phép tắc

      Lạc Tiểu Thiến bĩu môi , “Tôi chỉ giữ phép tắc với bạn bè, giữ phép tắc với kẻ thù!”

      “Tôi nhớ đắc tội gì với em.”

      chưa từng đắc tội với tôi!” Lạc Tiểu Thiến dừng bước: “ là cố ý khiêu khích tôi…”

      đỉnh đầu, vang lên giọng nhắc nhở của nhân viên.

      “Mời các hành khách bay chuyến bay Thượng Hải đến cửa xoát vé…”

      “Tiểu Thiến!” Ở phía xa, Vu Đồng vội vàng nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy , vội vàng bước nhanh đến, “Mau lên, chúng ta đến làm thủ tục.”

      “Tới đây!” Lạc Tiểu Thiến nhanh chóng bước chân, chạy chậm qua.
      B.Cat, Phong Vũ Yên, yukikouso2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :