1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh nông gia Tam cô nương - Ma Lạt Hương Chanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 90.2: Khởi đầu tốt đẹp

      Editor: Puck

      Diêu Tam Tam mơ mơ màng màng thu thập xong, rồi vội vàng đến cửa hàng bán lẻ.

      Vào thị trường thủy sản, nhìn đồng hồ, cũng may, còn thiếu mười phút nữa mới đến tám giờ thời gian khai trương.

      Từ xa, Diêu Tam Tam thấy trước cửa hàng bày hàng giỏ hoa lớn, trong lòng lẩm bẩm câu: Bào Kim Đông này, sao mua nhiều như vậy chứ, phải chỉ cần bốn là được sao?

      Đến gần vừa nhìn, tám cái, có bốn dải lụa viết chúc mừng khai trương các loại, lạc khoản * là tên tuổi ông chủ Tạ.

      (*) Lạc khoản: hàng chữ ở góc bức tranh, bức trướng, ghi năm tháng tên họ tác giả, do chính tác giả viết.

      Ông chủ Tạ, coi như người này có lương tâm, Diêu Tam Tam cười híp mắt vào trong cửa hàng, thấy Kim Thành và Kim Lai giơ tràng “Đại địa hồng” dài, thương lượng để như thế nào nhìn thấy Diêu Tam Tam rồi, Bào Kim Lai lập tức dùng giọng điệu cười nhạo báng chào hỏi: “Ui, chị dâu hai đến rồi!”

      Kim Lai này, bởi vì ước chừng hơn Diêu Tam Tam ba tuổi, gì với luôn nghĩ cách trêu chọc , giống như mình có chị dâu hơn mình, ăn thua thiệt gì vậy.

      Diêu Tam Tam còn chưa tiếp lời, Bào Kim Đông mấy bước qua trước, hai cánh tay ôm lấy Diêu Tam Tam xoay vòng, bị sợ đến Diêu Tam Tam kêu lên.

      “Tên thối tha, làm gì vậy!” Hai chân vừa chạm đất, Diêu Tam Tam oán trách đấm .

      “Tam Tam, em biết , sáng sớm nay bán bốn trăm năm mươi cân, mình còn chưa khai trương đâu!” Bào Kim Đông vô cùng cao hứng, ôm vui mừng, Kim Lai và Kim Thành nhìn dáng vẻ hai người thân thiết, đưa mắt nhìn nhau cười.

      “Còn có hai cuộc điện thoại gọi tới đặt hàng, về khai trương trước, rồi nhanh chóng đưa qua cho người ta.” Bào Kim Đông tiếp, “Tam Tam, em thông minh, ba ngàn cân cá chạch bùn này của chúng ta, quả nhiên hề ăn thua thiệt.”

      hai, đừng chỉ cố ôm chị dâu hai, tám giờ sắp đến rồi!” Bào Kim Lai quát to tiếng, Diêu Tam Tam đỏ mặt, đẩy Bào Kim Đông ra, bản thân nhanh chóng chui vào trong cửa hàng, thấy bên ngoài bắt đầu đốt pháo rồi, nhanh chóng che lỗ tai.

      Đại địa hồng vô cùng náo nhiệt mà nổ vang hồi lâu, mấy cửa hàng hàng xóm chung quanh, những ngày này cũng quen mặt rồi, nên có người đến lê la tán dóc, vài lời chúc mừng gì đó.

      “Em Tam, cậu em Bào, chúc mừng chúc mừng!” Ông chủ Tạ từ bên ngoài vào, vài lời may mắn, hàn huyên với Bào Kim Đông.

      em Tam, cái đầu này của em, dùng tốt! Ngày hôm qua có người hỏi tôi muốn cá chạch bùn, nhưng tôi bán sạch rồi, nên đành phải với người ta, cậu phố phía tây tìm, cửa hàng thủy sản của hai Bào, nhà cậu ấy có rất nhiều! Tôi cung cấp cả số điện thoại cho người ta.” Ông chủ Tạ cười ha hả, “Như thế nào, đủ thân thiết rồi chứ?”

      “Ông chủ Tạ, buổi tối kêu Kim Đông mời ông uống rượu!” Diêu Tam Tam cũng cười.

      Ông chủ Tạ dừng lại chút rồi rời , đều bận.

      Ông vừa , Bào Kim Đông lập tức kêu Kim Lai, mướn công nhân đưa hàng, đưa hai phần gọi điện thoại đặt hàng này, cửa hàng bán buôn, vốn giống như cửa hàng bán lẻ, bận rộn người đến người , nhưng mà, được lúc, Kim Thành lại lôi vài thùng cá chạch bùn ra, có người tới lấy hàng.

      Bào Kim Đông ra hàng, lấy tiền, quay người lại, thấy Diêu Tam Tam
      [​IMG]
      Parvarty, Lim-0403, huyenlaw687 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 91: Tiểu Tráng Tráng

      Editor: Puck

      Bào Kim Đông xong, tiện tay móc chút tiền cho Kim Lai và Kim Thành, gọi hai đứa: “Hai đứa , thoải mái dạo, mua chút đồ gì đó phù hợp trở về.”

      hai, em mang tiền.” Bào Kim Lai vội .

      Bào Kim Thành lên tiếng, người cậu có tiền hay , trong lòng Bào Kim Đông ràng nhất, cậu những thứ giả tạo kia với hai làm gì?

      “Hai người ra ngoài làm việc kiếm tiền, mang bao nhiêu tiền, trong lòng còn sao?” Bào Kim Đông nhét tiền vào trong tay Bào Kim Lai, : “Hai đứa cùng dùng, đủ với .”

      hai, vậy ...” Bào Kim Đông sờ đầu cười cười, “Vậy em mượn trước.”

      “Cái gì cho mượn hay , làm hai của em là làm chơi hả?” Bào Kim Đông xong phất phất tay, “ và Tam Tam có chuyện cần làm, hai đứa thoải mái chơi , sau giờ chúng ta gặp nhau ở đây.”

      Bào Kim Đông và Diêu Tam Tam cũng có chuyện gì bí mật muốn làm, chỉ có điều hai người bọn họ thân mật thắm thiết dạo phố, phía sau theo hai thằng ngốc, cứ có cảm giác thoải mái.

      Mấy ngày nữa trở về đưa gạo cho cục cưng nhà chị cả, Diêu Tam Tam muốn mua vài món đồ cho cháu ngoại làm quà tặng.

      Hai người lang thang tới cửa hàng vàng bạc châu báu, Diêu Tam Tam lập tức nhìn đồ trang sức vàng bạc cho con nít, trong quầy đủ kiểu khóa con nít, vòng đeo tay, v.v... Nhìn đều hết sức xinh đẹp, nhìn nhìn lại, hỏi Bào Kim Đông: “ mua cái gì tốt?”

      “Đứa này là của quý hiếm tới, mong nhiều năm rồi, mua khóa vàng , người ta mang khóa vàng con nít bảo vệ bình an.”

      Bào Kim Đông xong, chỉ vào chiếc khóa vàng xinh xắn tinh xảo trong quầy, gọi nhân viên bán hàng: “Lấy cái này ra xem chút.”

      Nhân viên bán hàng tới, nhịn được nhìn chằm chằm vào Bào Kim Đông. Người đàn ông cao lớn cường tráng này, mặc áo khoác mỏng bằng bông vải nhìn trông bình thường, tùy ý mở rộng ra, quần áo dính vết đen, mặc đồ này, nhìn qua giống như người làm thuê khuân vác công trường, nhưng mà trẻ tuổi bên cạnh lại hết sức xinh đẹp, ăn mặc cũng chỉnh tề theo phong cách tây.

      Theo ngón tay Bào Kim Đông chỉ, nhân viên bán hàng mắt tinh nhìn thấy cổ tay người ta, mang theo đồng hồ đeo tay kiểu tây hai ngàn đồng!

      Nhân viên bán hàng ngốc, nhanh chóng lại đây nhiệt tình phục vụ, lấy mấy khóa vàng Bào Kim Đông chỉ ra.

      Diêu Tam Tam cầm lên nhìn, hình thức phải rất hài lòng, nên lại chọn mấy kiểu, hỏi Bào Kim Đông: “ xem cái nào đẹp hơn?”

      thấy cũng khác biệt lắm, có gì giống như vậy?”

      Còn phải đều là dạng khóa sao, Bào Kim Đông mua đồ từ trước đến nay đều phải quá để tâm. đấng mày râu, phụ nữ đó, mua món đồ, chọn kỹ lựa khéo thôi rồi.

      “Mang chuông tốt, hay mang chuông tốt?”

      “Tùy tiện, mang chuông thấy tốt.”

      “Nhưng mà, mang chuông, sợ con nít nhét vào trong miệng cắn!”

      Diêu Tam Tam quyết định vẫn là lý do an toàn, chọn lấy cái có chuông, lại nhìn vòng đeo tay của con nít, vàng xinh đẹp, nhưng nghe người già trong thôn , bạc tinh khiết gì đó có thể tránh tà, đề phòng trẻ sợ hãi gì đó, ngẫm nghĩ, lại chọn cặp vòng tay bạc thuần khiết.

      Đặt vòng tay đáng như vậy vào trong tay , Diêu Tam Tam đột nhiên cười rộ lên. Vòng đeo tay này, nhìn vốn to hơn cánh tay của con nít nhà chị cả.

      “Quá mập, em thấy cánh tay của thằng này, chắc có thể đeo được!”

      “Có thể điều chỉnh, mang cho em bé mập, có thể điều chỉnh lớn chút.” Nhân viên bán hàng liền điều chỉnh lớn cho bọn họ xem.

      “Chỉ mua cái?” Bào Kim Đông , “Cũng mua cho chỗ chị hai của em , chi bằng mua thêm , dù sao đến lúc đó còn phải mua.”

      biết cái gì! Còn chưa biết trai hay đâu!”

      “Thứ này cũng chia trai ?” Bào Kim Đông buồn cười , “Em chia trai ra xem chút? Chẳng phải đều giống nhau sao!”

      “Đến lúc đó lại mua, chọn đồ cũng là niềm vui thú.”

      Chọn đồ là niềm vui thú? Bào Kim Đông tỏ vẻ hiểu điều này, thích dạo phố.

      Mua đồ, hai người liền dạo khắp nơi, Diêu Tam Tam thấy quần áo Bào Kim Đông bẩn nhanh, sợ đủ để thay, nên lại chọn mua cho cái áo khoác, bản thân nhân tiện chọn chiếc khăn lụa.

      Chờ đến khi bọn họ đến cửa ra cửa hàng, nhìn thấy Bào Kim Thành và Bào Kim Lai sớm chờ ở đằng kia rồi.

      “Sao hai đứa nhanh như vậy?” Bào Kim Đông hỏi, và Diêu Tam Tam coi như ra trước thời gian rồi.

      “Đồ bên trong này thể mua, giăng bẫy người ta!” Bào Kim Lai căm giận bất bình, “Em thấy treo áo khoác ngoài bằng vải nỉ, suy nghĩ mua cho tiểu Yến rồi, em xem nhãn hiệu, trăm sáu mươi đồng, em , OMG, mắc, chiếc áo trăm sáu mươi! Nghiến răng dậm chân cái, em vẫn quyết định mua cho tiểu Yến, sau đó Kim Thành nhìn kỹ lại, phải trăm sáu mươi, thiếu số , ngàn sáu đó! Đây mà là mặc quần áo, đây phải mặc tiền sao?”

      vừa , cả đám cùng cười hả hê.

      ngàn sáu, kêu tôi cũng nỡ mua.” Diêu Tam Tam cười .

      “Còn phải sao, bán em, cũng chắc giá trị ngàn sáu! Em dự đoán, nếu em mua về , tiểu Yến phải đau lòng náo loạn em hơn nửa tháng sao!” Bào Kim Lai , đắc ý khoe trâm cài tóc hình bông hoa cầm trong tay, “Vậy, nên em mua trâm hoa cài tóc cho ấy, cái này, có tám đồng thôi! Gì mà mắc như vậy!”

      Cảm giác Bào Kim Lai và tiểu Yến vợ cậu ta, nghiễm nhiên là đôi oan gia vui vẻ.

      Mấy người nở nụ cười hồi lâu, Diêu Tam Tam hỏi Bào Kim Thành: “Kim Thành, cậu mua gì?”

      “Em mua gì.”

      “Ai ?” Bào Kim Lai lập tức vạch trần, “Nó cầm trăm đồng chỗ em, rón rén biết mua cái gì, mua sau lưng em, chắc chắn có vấn đề.”

      chết , mới có vấn đề!” mặt Kim Thành có vẻ khả nghi, vừa hay, ngược lại làm cho người ta cảm thấy có vấn đề.

      “Kim Thành, có phải em mua món gì đó , giữ lại trở về nịnh nọt ?” Diêu Tam
      [​IMG]
      Parvarty, huyenlaw68, lêthanh90096 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 92.1: biết xấu hổ

      Editor: Puck

      Giống như Bào Kim Đông , tiểu Tráng Tráng đứa này là của hiếm, người nhà mong chờ mấy năm, Dương Bắc Kinh dĩ nhiên vui mừng, cả chị dâu cả nhà họ Dương cũng thở phào hơi.

      Phải biết, gia đình nông thôn những năm chín mươi, có đứa bé, áp lực khó có thể tưởng tượng nổi.

      Nhà họ Dương vốn mở nhà hàng, người nhà trong lòng vui mừng, cấp bậc tiền mừng như có như mà đề cao chỉ quy cách.

      Đưa gạo cho cục cưng, theo phong tục địa phương, lên trước là trứng gà nước trà, năm trứng gà luộc, để chút đường đỏ hạt tiêu, nước vừa sôi, mỗi khách chén. Ngay sau đó mỗi món ăn đều như nước chảy lên bàn.

      Những năm tám mươi, tiệc mừng ở địa phương gọi là “Tám chén”, ý bảo tám món ăn, sau “Tám chén”, bình thường mười hai món ăn, gia cảnh nhà người nào tốt, chuyện vui quan trọng gặp mười sáu món ăn. Chỉ có điều số lượng là mặt, món ăn có đủ “Đầy” hay , cũng là mặt quan trọng do khách đánh giá, có nhiều đĩa như vậy, bên trong có đồ gì, cách gọi của dân chúng phải gọi là “Món canh xuông”, chiếc đũa nhúng cái có gì, bổ sung cho đủ số thôi.

      Dương Bắc Kinh lên đủ mười sáu món ăn, cho rằng đơn giản chỉ cần gà thịt cá trứng chất đống lên. Sáu món ăn nguội, tám món ăn nóng, hai súp, mười sáu món ăn làm mười hai mặn, nếu muốn tính số lượng, phân lượng này, biến thành hai mươi món ăn cũng đủ rồi, cái này die nda nle equ ydo nn còn chưa tính hai mâm cuối cùng đựng trái cây.

      Dương Bắc Kinh phải khoe khoang, chính là vui mừng trong lòng, nên muốn mời các bạn bè người thân đến ăn ngon thôi rồi.

      Đều là dân quê, bình thường người ta ăn thịt thoải mái, còn có mấy nhà, những khách tới vừa cùng khen ngợi, vừa ăn nhiệt tình vui vẻ.

      Trương Hồng Cúc Diêu Liên Phát giúp đỡ chào hỏi khách, cả Dương với Dương Bắc Kinh, bưng ly mời rượu từng bàn, bữa tiệc vui các bạn bè người thân rối rít lời chúc mừng may mắn.

      Diêu Tam Tam và tiểu Tứ ngồi nép bên, có thể do buổi sáng ăn trễ, món ăn mặn đầy bàn có khẩu vị, ăn nửa chén chè, rồi lòng chờ mâm trái cây lên, mấy thứ nước trái cây xen lẫn bày thành món ăn nguội, hồng hồng xanh xanh, vừa nhìn gọi là người rất muốn ăn.

      “Này còn có nước trái cây đó? Ôi, ăn được, mấy món ăn này, ăn hết món ăn cũng no rồi.”

      chuyện là thím ba Diêu ngồi bàn bên cạnh, vuốt bụng, lại với khách ngồi chung bàn: “Bà xem mấy món ăn này, còn lại ít đâu, cháu lớn của chúng tôi chịu xài tiền, thức ăn này cũng quá nhiều.”

      “Ăn hết, tôi ôm về.” phụ nữ , người ngồi cùng bàn lập tức cười. có ý tứ gì khác, dân quê tiết kiệm, tuyệt đối có chuyện tiện tay vứt sạch đồ ăn còn thừa, món ăn tiệc mừng ngon, ăn hết, xách mang về cũng rất hợp tình hợp lý.

      Diêu Tam Tam cúi đầu uống nước hoa quả của , đương nhiên tham dự đề tài này. Nhưng mà thím ba Diêu quay người lại, với : “Tam Tam, chị cả cháu có phúc lớn, rất nhiều năm vui vẻ, thím cũng gấp gáp thay con bé, phát sinh hạ con trai, lần này rể cả của cháu nên hài lòng.”

      “Vui vẻ” ở đây có ý tứ phụ nữ sinh con dưỡng cái.

      Diêu Tam Tam nghe thím ba đột nhiên gọi , nên vừa ăn, vừa cười cười : “ rể cả của cháu đó, coi như chị cả có đứa bé, ấy cũng có gì hài lòng. Nếu sinh con , cháu thấy ấy càng vui mừng hơn rồi, chính ấy luôn con thân thiết.”

      tới lui, trong lòng nó chắc chắn muốn sinh con trai!” Thím ba , “Vợ Đại Văn, bây giờ cũng mang bầu, ôm cay ăn, thím hai cháu cả ngày lo lắng là đứa con rồi, cháu thai đầu này, có gì mà phải lo lắng. Thai đầu thím sinh Hồng Hà, lại vội vàng sinh tiếp, kiếm trai song
      [​IMG]
      Parvarty, huyenlaw68, lêthanh90096 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 92.2: biết xấu hổ

      Editor: Puck

      Cứ chuyện thời gian trước của Hồng Hà và Vương Lục Tử, dù sao cũng ám muội, mặc dù Bào Kim Đông xử lý thỏa đáng, lan truyền ra ngoài, nhưng mà Bào Kim Đông và Bào Kim Lai đều biết việc, hơn nữa còn là mẹ Bào phát ra trước, cứ như vậy...

      Tâm niệm Diêu Tam Tam chuyển động, rồi cười với thím ba: “Thím ba, thím xem ở cùng thôn, hai nhà còn là thân thích, nếu trực tiếp mai mối, có đường lui. Nếu như vậy, cháu tìm cơ hội giúp thím thăm dù chút ý tứ của Kim Thành, thím xem có được ?”

      “Trời ạ, thím suy nghĩ cháu đây nể mặt nhà họ Bào, cháu chỉ cần mở miệng , còn được sao? Hoàn cảnh nhà họ Bào cũng có gì, phải thím khoe khoang, Hồng Hà của chúng ta, tướng mạo con người có chỗ nào kém?”

      “Thím ba, thím xem, bây giờ người trẻ tuổi đều muốn tự chủ hôn nhân, phải do chính hai bên bọn họ coi trọng chứ? Thím như vậy quá nóng vội rồi.”

      Thím ba dừng chút, thấy Diêu Tam Tam như thế, lại : “Vậy cũng được, Hồng Hà là em cháu, cháu phải diee ndda fnleeq uysd doon để tâm giúp con bé đó.”

      Tính toán của thím ba Diêu, luôn đáng đánh.

      Tuy nhà họ Bào tính là giàu có, nhưng bây giờ dưới trợ giúp của Diêu Tam Tam và Bào Kim Đông, cũng bắt đầu nuôi cá chạch bùn rồi, về sau này khẳng định cũng nghèo được.

      Thằng nhóc Bào Kim Thành này tệ, mặc dù mạnh mẽ khí thế như hai cậu ta, nhưng cũng tướng mạo đường đường, mấu chốt hơn, bây giờ Bào Kim Thành học xong lái xe, theo Bào Kim Đông làm tài xế vận chuyện hàng hóa, cả ngày lui tới thành thị lớn. Chỉ điều này, mạnh hơn nông dân kiếm ăn trong đất nhiều.

      Những năm tám mươi chín mươi, người bình thường lái xe tuyệt đối là công việc cần kỹ thuật, làm tài xế làm ra tiền!

      Nhưng mà, xảy ra chuyện lúc trước, Diêu Tam Tam sao tiện mở miệng với nhà họ Bào? Hơn nữa hai người trẻ tuổi ở cùng thôn, đều biết lẫn nhau, nếu tính tình hợp, nếu có ý tứ với nhau, còn cần người khác làm mai sao?

      Diêu Tam Tam rất cho rằng, chuyện này thể dính vào.

      tính toán trong lòng, nếu sau này thím ba có hỏi nữa, Kim Thành có ý tưởng khác. Lời “Có ý tưởng” này, có thể lý giải vì Kim Thành xem trúng, cũng có thể cậu ấy thích khác, dù sao hàm hồ qua coi như xong.

      Hơn nữa, Diêu Tam Tam cảm thấy có đầu mối, Bào Kim Thành rất có thể sớm có mình thích.

      Chuyện này cứ để xuống như vậy, trước mắt vốn nông nhàn, nhà họ Diêu lại hết sức bận rộn, cứ vài ngày, cá chạch bùn nhà họ Diêu thường vận chuyển hàng hóa, tỉnh thành xe, bớt thời gian còn phải giao hàng cho Vương Lâm Siêu ở Thượng Hải, Bào Kim Thành cũng rất bận rộn.

      Cùng lúc đó, nhà họ Bào cũng vội vàng chuẩn bị chuyện vui Kim Viễn kết hôn.

      Diêu Tam Tam bớt chút thời gian đến nhà họ Bào giúp trong khả năng có thể.

      Mẹ Bào luôn cảm thấy con dâu thứ hai nhất, còn hơn Kim Thành hai tháng, công việc khác vốn để cho làm, chính là lôi kéo góp ý chuyện vui bố trí, mua đồ gì.

      ngày trước khi Kim Viễn kết hôn, Bào Kim Đông để Bào Kim Lai ở lại tỉnh thành tạm thời trông nom cửa hàng, mình và Kim Thành lái xe vội vàng trở về nhà. Tính toán, bắt đầu từ đông, ngây ngốc ở nhà quá mấy ngày.

      Tính toán tính toán lại, từ khi Diêu Tam Tam rời tỉnh thành, về nhà tham gia đưa gạo làm tiệc rượu đầy tháng cho tiểu Tráng Tráng, hai người cũng hai mươi mấy ngày gặp mặt.

      Ban đêm Bào Kim Đông lái xe vào thôn, tới nhà họ Diêu trước, dừng xe xong, vào trong nhà vòng, chào hỏi người nhà họ Diêu, lại thấy Diêu Tam Tam. Trương Hồng Cúc cho biết, Tam Tam tới nhà giúp tay.

      Sau đó Bào Kim Đông trở về nhà họ Bào, liếc mắt nhìn thấy Diêu Tam Tam rồi, nhóc này ngồi trong nhà chính, cùng mẹ Bào và chị dâu cả nhà họ Bào bọc bánh kẹo cưới.

      Lúc ấy thị trường mua được bánh kẹo bao sẵn cỡ , chính là nhà mình mua bao kẹo lớn, dùng giấy đỏ bọc thành từng bọc .

      Bào Kim Đông thẳng vào trong nhà, trong sân còn có vài người
      [​IMG]
      Parvarty, Lim-0403, huyenlaw687 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 93.1: Vai vế thấp hơn

      Editor: Puck

      Rất nhiều chuyện Diêu Tam Tam cảm thấy “Kỳ cục”, đến chỗ Bào Kim Đông, biến thành chuyện đương nhiên, ngụy biện thành đạo lý lớn, thậm chí túm được cơ hội lập tức tiến hành “Tẩy não” , Diêu Tam Tam cũng bất đắc dĩ.

      ... ngại mất thể diện!”

      bậy, là người đàn ông của em, muốn em... Em mới mất thể diện đó!”

      để ý tới .”

      Diêu Tam Tam ảo não mở cửa ra, sắc trời tối rồi, tất cả mấy người trong sân đều bận rộn, hình như đúng là có ai để ý đến bọn họ. Diêu Tam Tam bắt đầu tìm an ủi cho mình, bạn xem , ngày lạnh như vậy, coi như đóng cái cửa cũng là bình thường đúng ?

      Hai người trở lại nhà chính, mẹ Bào cái gì cũng hỏi cái gì cũng , vội vàng kêu bọn họ ăn cơm.

      Vào lúc này, Diêu Tam Tam sớm ăn rồi, mẹ Bào chỗ đầu bếp làm tiệc mừng cắt phần thịt nạc, làm chút canh thịt băm cải trắng cho hai con trai, rồi làm nóng bếp lò nướng bánh, Bào Kim Đông và Kim Thành ngồi xuống, ào ào mấy chén cơm xuống bụng, lau miệng mình định .

      “Kim Đông, tới đây dựng lều. Kim Thành, em xem đồ ăn, đừng để cho mèo chó ăn vụng.”

      cả nhà họ Bào thét tiếng, Bào Kim Đông và Bào Kim Thành liếc mắt nhìn nhau, được?

      Chỉ thấy hai người này lại chút hoang mang ngồi lại, mang theo vẻ cười mờ ám, múc nửa chén canh cho mình, chậm rãi từ từ tiếp tục uống.

      “Hai đứa giở trò này.” Mẹ Bào buồn cười mắng câu.

      “Haizzz, sao hai đứa còn ăn chứ?” cả Bào đứng ở cửa quở trách hai em.

      cả, nếu hai chúng em ngay cả tự ăn cũng , chờ bón, chẳng phải buồn chết!”

      câu này của Bào Kim Thành, khiến Bào Kim Đông thiếu chút nữa cũng phun cơm. cả nhà họ Bào cũng cười, vừa cười vừa : “Cái kiểu lông dài lười biếng ăn sắc sảo.”

      “Hai đứa nó ở bên ngoài cả ngày mệt mỏi quá mức rồi, lái xe gần ngàn dặm đường mới về, ghế ngồi cũng còn chưa nóng đít đâu, chỉ chút việc đơn giản như vậy, cũng thiếu người, ngay cả con cũng thấy người nhàn rỗi.” Mẹ Bào lên tiếng bảo vệ hai đứa con trai nhiều ngày ở nhà rồi.

      Em trai nhà mình, sai bảo quen rồi, cả nhà họ Bào thể làm gì khác hơn là lắc đầu cười, rồi tự mình ra ngoài bận rộn.

      Trong sân quét dọn chỉnh tề ngay ngắn, ngày mai dựng lều bàn tiệc lên, từng sọt từng chậu món ăn bưng vào trong nhà, nên cũng còn gì phải bận rộn rồi.

      Bào Kim Đông và Bào Kim Thành cuối cùng chậm rãi từ từ uống xong canh, tự mình rời .

      “Hai người lười biếng như vậy, cả các tức giận sao?”

      Bốn chị em nhà Diêu Tam Tam, tình cảm luôn luôn rất tốt, trong nhà có chuyện gì, tất cả mọi người đều quan tâm, có việc gì, đều tranh nhau đưa tay, rất ít cãi vã... Vậy mà bốn em nhà họ Bào, lại thường xuyên đào hầm hãm hại ngăn cản lẫn nhau, lấy chút trò cười giỡn ảnh hưởng tới toàn cục.

      em trong nhà mà, số tuổi chênh lệch cũng nhiều, từ đánh tới lớn!” Bào Kim Đông cười , “Khi còn bé cả ngày tụi đùa giỡn nghỉ, thiếu chút nữa khiến cha mẹ tức chết. Nhà chúng ta đó mà, cả thích bày trò ta đây lớn nhất, cộng thêm trong số em họ ấy cũng lớn nhất, nên lòng nghĩ cách ra lệnh cho mọi người, nhưng tính tình ấy quá mềm yếu, ép trận được, dù sao lúc còn thường làm ngược lại ấy. Còn Kim Viễn đó, nội tâm nhiều, thích đùa bỡn khôn vặt. So sánh với trong nhà, ngược lại gần gũi với Kim Lai, hợp từ .”

      em nhà này còn kết bè kết phái, Diêu Tam Tam cảm thấy rất thú vị, lòng trách được trong bốn em ruột, Bào Kim Đông luôn luôn dính vào cậu em Bào Kim Lai chung chỗ.

      “Kim Thành theo sau mông đít mà lớn lên, ở nhà nghe lời nhất, cho nên kéo Kim Lai và Kim Thành cửa hàng trợ giúp tay, hợp mới làm việc được. Còn cả, muốn gọi ấy giúp tay, ấy chắc chắn dùng tâm tư làm vào việc làm cả can thiệp trước đầu như thế nào.
      [​IMG]
      Parvarty, huyenlaw68, 13emap5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :