1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng Hậu - Tửu Tiểu Thất (Update C72)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bách Tử Liên

      Bách Tử Liên Well-Known Member

      Bài viết:
      130
      Được thích:
      4,332
      Chương mới đây ạ ^_^

      Chương 58. Cứu viện

      Edit: fujiko
      Beta: Bách Tử Liên

      Mấy ngày nay, trong kinh thành đều rối loạn.

      Nội Các thu được quân bảo khẩn cấp từ Kế Châu, bên trong là phong thư do chính tay Đóa Đóa Ô Lạp Đồ của tộc Nữ Chân viết, thông báo cho triều đình Đại Tề: Hoàng đế của các người nằm trong tay lão tử, muốn giữ mạng sống của Hoàng đế phải đáp ứng cầu của ta. Lão tử cũng muốn nhiều, chỉ cần mười vạn lượng hoàng kim cùng với lãnh thổ quan đạo Liêu Đông là đủ.

      Diệp Tu Danh xem xong bức thư, cũng biết gì. Công phu sư tử ngoạm đến trình độ vô sỉ như vậy cũng hiếm thấy.

      Hơn nữa, Đóa Đóa sợ bọn họ tin, còn cố ý ép Diệp Trăn Trăn điểm chỉ. Tiếc rằng, việc tốt của liền bị hủy bởi dấu tay này.

      Diệp Tu Danh chưa từng thấy qua dấu vân tay của Kỷ Vô Cữu nhưng dấu tay của chính cháu ruột mình , lão nhận lầm.

      Đương nhiên, là lão hồ ly tinh, lão sớm ra chân tướng. là vì suy nghĩ cho an toàn của Diệp Trăn Trăn, bị nhận nhầm thành Hoàng đế, đối phương gây khó dễ cho nàng; hai là Diệp Tu Danh muốn nhân cơ hội này đặc biệt săn sóc cho vài kẻ chướng mắt.

      Hoàng đế xuất chinh, nước thể ngày có vua, có vài kẻ sợ là muốn rục rịch, làm chút việc ngu ngốc.

      Vì vậy, mấy ngày nay Diệp Tu Danh giả bộ lo lắng hốt hoảng, lão đem tin tức từ Liêu Đông Diệp Lôi Đình báo đến giấu nửa, chỉ đem tin tức Kỷ Vô Cữu truy kích Thiền Vu Đóa Đóa thả ra ngoài. Hai tin hợp lại, rất nhiều người liền hề nghi ngờ gì mà tin tưởng: Hoàng thượng bị bắt rồi!

      Trong triều có người thương lượng muốn lập tân quân. Trong đó, lấy Hứa thị cầm đầu, ủng hộ con trai trưởng công chúa Lê Dương Đàm Ký kế thừa nghiệp thống nhất đất nước. Hứa thị là mẫu tộc của Kỷ Vô Cữu, là ngoại thích chính cống, thế mà lúc này lại chờ đợi được, vội vàng muốn tìm người thay thế , Diệp Tu Danh nhìn mà thấy lạnh lòng thay Kỷ Vô Cữu.

      Hơn nữa, thậm chí ngay cả Thái Hậu cũng ủng hộ quyết định này. Đều “Nhi hành vạn dặm mẫu ưu sầu”*, vậy mà Thái Hậu đối với Kỷ Vô Cữu chỉ thấy lo lắng, ngược lại còn ước gì thoái vị, là tuyệt tình đến mức người ta thể tưởng tượng nổi.

      *con xa mẹ thương nhớ


      Hứa thị nhất tộc hận Diệp thị thấu xương, nếu như Đàm Ký được bọn họ nâng đỡ thượng vị thành công, đến lúc đó kẻ đầu tiên bị thu thập chính là Diệp thị.

      Trong lúc này có người mà thái độ của người này rất quan trọng – Phương Tú Thanh.

      ra, việc Diệp thị bị thu thập khiến Phương Tú Thanh vui như mở cờ trong bụng, nhưng nguyện ý nhìn đến đám ngu xuẩn Hứa thị cùng với tên đại ngu xuẩn Đàm Ký cùng nhau chấp chưởng giang sơn. Đùa chứ, hôn quân lại thêm tổ hợp ngu thần, đảm bảo giang sơn suy bại. Nếu như Đàm Ký được Hứa thị nâng đỡ đăng cơ, Phương Tú Thanh thân thao lược cũng còn đất dụng võ.

      Thêm nữa: chỉ dựa vào phong thư, đến mặt người còn chưa nhìn thấy, ai biết được Thiền Vu Đóa Đóa có phải cố lộng huyền hư hay ? Kỷ Vô Cữu thân là Hoàng đế, từ đến lớn có ai dám bắt ấn dấu tay, dấu ngón tay trong phong thư này, ai biết được là của ai!

      Lại xem kỹ dấu ấn ngốn tay này, so với của nam tử thành niên bình thường hơn chút, căn bản thể nào là của Kỷ Vô Cữu.

      Nghĩ đến điều này, Phương Tú Thanh liền cảm thấy mình dường như phát mấu chốt của vấn đề.

      Diệp Tu Danh, cái lão hồ ly này, thiếu chút nữa đến cũng bị lừa gạt!

      Diệp Tu Danh biết Phương Tú Thanh trở nên ngớ ngẩn, đối với phản ứng của chút vừa lòng cũng có ít thất vọng. Hai người ngầm hiểu trong lòng mà đem chuyện này đè xuống, trước công bố cần xác định an toàn của Hoàng thượng rồi mới bàn đến chuyện khác. Mặc cho đám tôm tép nhãi nhép Hứa thị kia nhảy nhót thế nào, bọn họ cũng thèm để ý.

      đùa, Hoàng đế có mặt, đại quyền quân chính nửa trong tay Diệp thị, nửa trong tay Phương thị, người Hứa thị tính cái gì, Thái Hậu là cái quái gì, sợ ngươi chắc!

      ***​

      Diệp Trăn Trăn đứng bên bờ sông, trầm tư lâu.

      Hai tên lính đứng xa xa chờ nổi nữa, hướng bóng lưng nàng hô to: “Hoàng đế bệ hạ, ngươi xong chưa?”

      Diệp Trăn Trăn phục hồi lại tinh thần, giả bộ sửa sang lại cái quần, xoay người tới. binh lính trong số đó oán giận, “Loay hoay lâu, dù có cả con sông trước mặt cũng bị ngươi tè đầy ra.”

      “Ta muốn đùa nghịch chút.”

      Nghịch? Nghịch cái gì?

      Còn cần hỏi sao …

      Ánh mắt hai tên lính nhìn Diệp Trăn Trăn lập tức liền có chút đúng, người bình thường ai dám giữa ban ngày ban mặt ở nơi hoang vu này gạt JJ đùa nghịch, chẳng lẽ đây là trò chơi đám Trung Nguyên lưu hành sao … Quả nhiên Đại vương tử đúng, tên Hoàng đế này là kẻ biến thái!

      Diệp Trăn Trăn thèm để ý tới khuôn mặt đổi màu thất thường như đèn kéo quân của hai người kia, nàng tới xe tù của mình, vừa định lên lại phát trong đám lính võ trang đầy đủ có người nam tử mặc áo vải, thân trường sam coi như chỉnh tề, nay cũng vài tia chật vật. Diệp Trăn Trăn vừa liếc thấy mặt của , lập tức ngạc nhiên , “Lê Vưu?”

      Lê Vưu cũng nhìn thấy nàng. tới hướng nàng chắp tay, “Chân huynh đệ? Sao ngươi lại ở chỗ này? Chẳng lẽ ngươi đến Đại Tề làm … gian tế sao?”

      “Ta phải nội gian, ta là tù binh,” Diệp Trăn Trăn đáp, “Còn ngươi, sao lại xuất ở đây?”

      “Ta cũng là tù binh. Ta theo thương đội của bằng hữu mở rộng tầm mắt, nghĩ tới bị đám kỵ binh bắt , bọn họ hỏi ta có biết trị thương hay , sau đó … liền bắt ta đến đây.”

      Diệp Trăn Trăn gật gật đầu, quân y của Đóa Đóa, người mất tích, kẻ chết, xem ra Lê Vưu này cũng đủ xui xẻo. Nghĩ đến cũng là đồng bệnh tương liên, sắc mặt nàng nghiêm trọng vỗ vai , an ủi, “Ngươi đừng sợ hãi, bọn họ dùng xong ngươi rồi, đương nhiên thả ngươi ra.”

      “Ta sợ. Vậy …còn ngươi?”

      “Ta? Ta biết.”

      Lúc này, Đóa Đóa đột nhiên nổi giận đùng đùng bước về phía nay, ta đẩy Lê Vưu lảo đảo ra góc. Đóa Đóa cũng mặc kệ Lê Vưu, ta quát Diệp Trăn Trăn, “! Rốt cuộc ngươi có phải là Hoàng đế hay !”

      Mí mắt Diệp Trăn Trăn cũng chẳng thèm nâng lên, “Ta ta phải, ngươi tin sao?”

      “Ta tin!” gấp đến độ sắc mặt phiếm hồng, nhãn châu chuyển động, chợt , “Đúng rồi, nhất định là do bọn họ biết dấu tay của ngươi đúng ?”

      “Ngươi vậy là vậy .” Diệp Trăn Trăn cũng thèm để ý đến , tự thân tự lực leo lên xe chở tù.

      Đóa Đóa đường suy nghĩ liệu còn có biện pháp gì có thể chứng minh thân phận của Cẩu Hoàng đế này. Cẩu Hoàng đế này ra ngoài cũng thèm mang theo ngọc tỷ, lại chẳng mang món đồ tùy thân nào.

      đúng, ta mặc Tằm y! sớm muốn cướp thứ này, chẳng qua cẩu hoàng đế kia sau này phải vĩnh biệt Tằm y, cho nên muốn mặc thêm vài ngày. Như vậy xem ra tốt nhất là trước lột Tằm y xuống đưa đến chỗ cẩu quan Đại Tề, bọn họ nhìn thấy Tằm y, nhất định biết Hoàng đế nằm trong tay .

      ***​

      Đêm khuya, Diệp Trăn Trăn bị trói trong lầu trại, vừa mới ngủ, lại phát giác có người lắc nàng tỉnh lại. Nàng vừa mở mắt, là Lê Vưu. tại, ta mặc áo giáp bính lính Nữ Chân phổ thông.

      Diệp Trăn Trăn vừa định mở miệng, Lê Vưu làm thủ thế im lặng với nàng. ta cởi bỏ dây trói người nàng, kéo nàng đứng lên, đưa cho nàng bộ khải giáp, thấp giọng thầm, “ theo ta.”

      Lúc này Diệp Trăn Trăn mới biết Lê Vưu là tới cứu nàng. Nàng có chút do dự. Bên ngoài có tới vài ngàn nhân mã, hai người bọn họ rất khó chạy thoát. khi bị bắt, tính mạng của Lê Vưu rất khó giữ được.

      “Chính ngươi trốn thôi, tạm thời bọn họ giết ta.”

      Lê Vưu lại nghe lời nàng mà cố chấp nhìn chằm chằm nàng.

      Diệp Trăn Trăn dám dây dưa quá lâu, chỉ đành thay khải giáp, rồi tùy ý Lê Vưu lôi kéo ra khỏi lều trại.

      Rời khỏi lều, Diệp Trăn Trăn nhìn thấy vài người trông giữ nơi này bị Lê Vưu đánh ngất. lôi kéo nàng theo các góc tối dọc lều trại, tránh thoát từng đội binh lính tuần tra, rốt cuộc cũng thoát khỏi nơi đóng quân. Diệp Trăn Trăn thở ra hơi, vội vã cùng Lê Vưu chạy như điên vào màn đêm mịt mờ, nhưng chạy chưa được bao xa, xung quanh đột nhiên bùng lên nhiều đám ánh lửa, cũng ồn ào vô cùng.

      Rất nhiều binh lính Nữ Chân giơ đuốc, vây xung quanh thành vòng tròn, Đóa Đóa dẫn đầu bọn họ, vòng vây dần dần thít chặt lại.

      Đóa Đóa tới trước mặt hai người, cước đạp Lê Vưu ngã xuống đất. ta rút ra loan đao, giơ đao lên bổ về phía người ngã đất. Diệp Trăn Trăn vội bổ nhào tới trước mặt , giơ hai tay ngăn trở Lê Vưu, “Đừng giết !”

      “Cút!” Đóa Đóa giơ đao chưa hạ xuống nhưng cũng thu hồi.

      “Nếu ngươi giết , ta liền tự sát, đến lúc đó đồng tiền ngươi cũng lấy được, còn khiến cho hai nước giao chiến.” Diệp Trăn Trăn uy hiếp ta.

      Lê Vưu giật vạt áo của nàng, “Chân huynh đệ, ngươi cần quản ta.”

      “Ngươi vì cứu ta mới rơi vào hoàn cảnh này, ta thể thấy chết mà cứu,” Diệp Trăn Trăn , nhìn về phía Đóa Đóa, “Thế nào, ta được làm được.”

      Đóa Đóa thu hồi đao, “Bất quá chỉ là mạng người Hán, có gì đặc biệt hơn người.” , sau đó bắt hai người lại, sai người kéo Lê Vưu . Làm xong những việc này, nhìn Diệp Trăn Trăn, “Ngươi, theo ta.”

      Diệp Trăn Trăn đứng lên theo Đóa Đóa trở về, trực tiếp mang nàng vào lều của mình.

      Đóa Đóa vừa tiến vào trại, nhào tới cởi quần áo của Diệp Trăn Trăn. Diệp Trăn Trăn hoảng sợ, đẩy mạnh ra, “Ngươi định làm gì?”

      “Ngươi cởi Tằm y ra. Ta tin nhìn thấy Tằm y rồi, bọn họ có thể tin ngươi nằm trong tay ta.”

      “Tự ta cởi, ngươi ra ngoài.”

      Đóa Đóa có chút kiên nhẫn, “Ngươi sao lại giống như tiểu nương.” xong liền ra khỏi lều.

      Tằm y dễ cởi, Diệp Trăn Trăn mân mê nửa ngày, cuối cùng cũng cởi được ra. Nhưng nàng còn chưa kịp phủ thêm khải giáp, Đóa Đóa đột nhiên ló đầu vào, “Ta ngươi cởi …”

      Lời kế tiếp ra được, mắt Đóa Đóa mở to, cằm mở lớn, nhìn người trước mắt. Nàng chỉ mặc lớp áo trong, trước ngực có hai khối bình thường nổi lên, bị đột nhiên bắt gặp, nàng kích động dùng Tằm y trong tay chắn trước ngực.

      “Ngươi! Ngươi là nữ nhân!” Đóa Đóa cả kinh .

      phải, phải, ta chính là … chính là cơ ngực khá lớn.” Diệp Trăn Trăn vội vàng giải thích.

      “Ngươi còn định gạt ta!” Đóa Đóa tức giận, “Nữ nhân, nữ nhân?! Ngươi tại sao có thể là Hoàng đế, ngươi phải là Hoàng đế!” cảm nhận được ác ý trêu ngươi, phẩn nỗ đến trước mặt nàng, nắm cổ áo nàng, “, rốt cuộc ngươi là ai?”

      “Ta, việc này …”

      Đóa Đóa đột nhiên rút đao muốn chém nàng!

      Diệp Trăn Trăn chờ giơ đao lên, thảm thiết kêu, “Ta !!!”

      !”

      “Ta, cái này … Được rồi, tuy ta phải là Hoàng đế, nhưng cũng kém hơn là bao.”

      “Có ý gì?”

      “Ta là mẹ Hoàng đế, Thái hậu.”

      “…” Đóa Đóa bi phẫn, “Ngươi lại lừa ta! Mẹ Hoàng đế năm nay ít nhất cũng gần 40 tuổi, nơi nào còn trẻ như ngươi!”

      ,” Diệp Trăn Trăn chân thành nhìn , “Ta có trú nhan thuật. Thái y viện có sáu thái y chuyên môn phụ trách mỹ dung dưỡng nhan cho ta. Y thuật của người Trung Nguyên chắc ngươi cũng biết.”

      Đóa Đóa ngẫm lại, lời này tựa hồ cũng có chút đạo lý. Nhưng vẫn cảm thấy hoài nghi như lúc ban đầu, “Có gì chứng minh ngươi là Thái hậu ?”

      “Chứng cứ chính là chiếc Tằm y này.” Diệp Trăn Trăn ném Tằm y về phía ta, “Con ta nổi danh là hiếu tử. Trừ bỏ ta, thiên hạ này còn có ai có thể làm để ý an nguy của bản thân, đem Tằm y nhường cho ta mặc.”

      Lý do này vô cùng hợp lý. Đóa Đóa muốn tin năm phần, nhưng vẫn do dự , “Lão bà của sao?”

      Diệp Trăn Trăn lạnh lùng cười, khuôn mặt nghiêm túc lộ ra cỗ uy nghiêm cùng khinh miệt, “Tiểu tiện nhân kia, nàng, , xứng!”

      Đóa Đóa đột nhiên nhớ tới chuyện khác: lúc ta và người trước mắt này mới gặp, nàng chiếm tiện nghi của , còn đòi làm nương của , nay xem ra, hơn phân nửa là vì người này vốn có con trai lớn như .

      như vậy, nàng tám phần là Thái hậu.

      Diệp Trăn Trăn thấy Đóa Đóa tin, còn thêm, “Ngươi cũng cần khổ sở, Thái hậu tuy đáng giá bằng Hoàng đế, nhưng có chút ít còn hơn .”

      tại cũng chỉ có thể như vậy, Đóa Đóa thu lấy Tằm y, nghĩ thầm, cẩu Hoàng đế là hiếu tử, nay trong tay ta giữ mẹ của , đòi lấy ít tiền, khẳng định đáp ứng.

      Diệp Trăn Trăn ra khỏi doanh trướng phát trán mình đẫm mồ hôi, bị gió đêm thổi qua, thấy hơi lạnh. Nàng lau lung tung vài cái, trở về lều của mình, đường hồi tưởng lại màn hung hiểm vừa qua, trong lòng thầm nhủ, may mắn, cái khó ló cái khôn bịa ra thân phận Thái hậu. Thứ nhất, Đóa Đóa dám lấy tính mạng của nàng, thứ hai, đối với phụ nhân 40 tuổi, ta cũng nảy sinh tà niệm khác.

      Diệp Trăn Trăn lại nghĩ đến Lê Vưu, cũng biết ta thế nào rồi. ta biết y thuật, trong thời gian ngắn có nguy hiểm đến tính mạng, sau này nếu nàng được cứu thoát ra, nhất định mang thoát cùng.

      ***​

      Kinh thành.

      Nội các lại thu được phong hỏa tấu khác, lần này Đóa Đóa Ô Lạp Đồ sửa lại nội dung, công bố người bị bắt là Thái hậu. Điều này càng giả dối, Thái hậu còn êm đẹp chờ đợi trong hậu cung đâu. Có thấy được người này là tên lừa gạt, hơn nữa còn là tên lừa đảo biết chừng mực.

      Thái hậu nghe thấy việc này, tức giận đến lỗ mũi bốc khói. Cố tình, Diệp Tu Danh còn cố ý giở trò xấu, đem tin tức này huyên náo để cả triều đình đều biết, ít đại thần có trí tưởng tượng phong phú cũng biết bằng cách nào nảo bổ ra đoạn bí sử Thái hậu bí mật ra cung sau đó bị bắt. Chuyện này càng truyền càng sai lệch, làm Thái hậu thể buông rèm chấp chính nhằm phủ nhận tin đồn sai kia.

      Diệp Tu Danh mặt gây phiền phức cho Thái hậu, mặt bí mật phái sứ giá đến bàn bạc cùng sứ giả Nữ Chân, đối với việc Thái hậu bị bắt hề phủ nhận, trước hỏi thăm tình hình, sau lại chậm rãi tìm biện pháp.

      Tạm đề cập tới bên này, Diệp Trăn Trăn nhanh chóng biến hóa từ Hoàng đế thành Thái hậu, bị quân đội Nữ Chân chăm lo ăn uống, chiêu đãi.

      Lại đến Kỷ Vô Cữu, mờ mịt hành quân thảo nguyên, cũng biết tình huống nơi kinh thành. Mỗi ngày chỉ mong ngóng “Tìm được Diệp Trăn Trăn”, tinh thần có chút bình thường, Lục Ly sợ đột nhiên biết được tình gì khó lường mà nổi điên lần nữa, cho nên thời thời khắc khắc chuẩn bị đánh ngất .

      Bất quá, tuy nội tâm Kỷ Vô Cữu nôn nóng nhưng vẫn như trước khống chế tốt bản thân mình. thể để mình xảy ra vấn đề gì, phải giữ được bình tĩnh, tỉnh táo, mới có thể tìm được Trăn Trăn.

      Lúc này Kỷ Vô Cữu đơn đứng bên bờ sông. Con sông này chảy nhanh, dòng nước xuôi về hướng, thảo nguyên bằng phẳng trống trải này, giống như dải lụa bạc chậm rãi phiêu động. Kỷ Vô Cữu nhìn vầng mặt trời đỏ nơi cuối chân trời, khẽ thở dài. Trăn Trăn à Trăn Trăn, khi nào ta mới có thể tìm được nàng.

      Mới mười ngày gặp như xa cách hơn mười năm.

      Lại gặp nàng, ta sợ chính mình điên mất.

      Lục Ly đến bên người , cùng sóng vai mà đứng. Trầm mặc hồi, Lục Ly , “Hoàng thượng, kỳ , ta vẫn có vài điều muốn với ngài.”

      “Cứ .”

      “Ngài … hoàn toàn cần thiết ghen.”

      Kỷ Vô Cữu thu hồi ánh mắt, xoay mặt nhìn ta. Người trước mắt thân hình cao lớn, tướng mạo oai hùng, đôi mày kiếm, lúc nhìn Diệp Trăn Trăn tự chủ hạ thấp chút, lộ ra ôn nhu mà chính ta cũng phát .

      Lục Ly thấy đáp lời, thản nhiên giải thích, “Trăn Trăn gả cho ngài, các người là phu thê danh chính ngôn thuận, người khác có muốn cũng thể đoạt nàng .”

      “Ngươi thích nàng.” Kỷ Vô Cữu đột nhiên .

      Lục Ly ngẩn ra, dự đoán được đột nhiên đối phương vậy. cúi đầu, thần sắc phức tạp.

      “Có điều ngươi đúng, nàng là người của ta, kẻ khác đoạt cũng được. Trăn Trăn đáng như vậy, có nam tử khác mơ tưởng đến nàng cũng là điều bình thường.” Kỷ Vô Cữu chút suy nghĩ đến trọng điểm vấn đề.

      Lục Ly cười khổ, “Ta quả thích nàng. Nhưng cũng có ích lợi gì. Biểu muội này của ta, là khối đầu gỗ, nàng có lẽ chưa bao giờ suy nghĩ đến vấn đề ta có thích nàng hay .”

      Kỷ Vô Cữu đối với những lời này tán đồng vô cùng.

      Lục Ly lại thở dài, “Nếu lúc trước nàng có chút tình ý đối với ta, dù có phải đánh đổi tính mạng ta cũng cầu thân với dượng.”

      Nghe đến đó, Kỷ Vô Cữu cảm thấy may mắn đối với việc Diệp Trăn Trăn chậm chạp trong vấn đề tình cảm. Nữ nhân này nếu thông suốt sớm cũng đến lượt Kỷ Vô Cữu .

      “Kiếp này, ta và nàng vô duyên vô phận, ta đành nhận. giờ, ta coi nàng như muội muội. Cho nên,” Lục Ly ngẩng đầu, trịnh trọng nhìn Kỷ Vô Cữu, “ tại, ta lấy thân phận huynh trưởng thỉnh cầu ngài, cầu ngài đối với muội muội ta tốt chút. Trăn Trăn bị làm hư mà lớn lên, tính tình nàng đủ tốt, nhưng … nàng là nữ hài tử hiếm có.”

      “Ta biết. Nàng là thê tử của ta, ta tất nhiên đối tốt với nàng.” Tốt đến mức ta thể khống chế tình cảm này, Kỷ Vô Cữu tự giễu.

      Hai người đều trầm mặc. Kỷ Vô Cữu dọc theo bờ sông, chợt cúi đầu, nhìn thấy đống cục đá xếp lại thành hình thù kỳ quái.

      “Đây là cái gì?” Lục Ly nhìn ra hình dạng của khối đá này.

      Kỷ Vô Cữu nhặt hai khối đá lên, đặt vào chỗ khuyết của đống đá. Đồ hình phiến lá đơn giản ta trước mặt họ.

      “Là Diệp Tử, là Trăn Trăn!” Lục Ly kích động, “Hoàng thượng, quả nhiên bọn họ dừng lại ở chỗ này. Chúng ta nhầm đường, đúng là bọn họ về hướng Ô Lan Bộ.”

      “Ta biết.” Kỷ Vô Cữu đứng thẳng dậy, mặt mày nhuốm vui mừng, “Thông tri mọi người, lập tức xuất phát, hành quân suốt đêm. Phải nhanh chóng đuổi theo tàn quân Nữ Chân.”

      “Vâng!”

      Đoàn người chạy suốt cả đêm, đến sáng sớm hôm sau binh sĩ cưỡi ngựa đuổi theo Kỷ Vô Cữu, báo, “Ngô tướng quân, sơn tước ngài cầu ta chăm sóc, đột nhiên yên, giùng giằng muốn thoát khỏi lồng sắt.”

      Kỷ Vô Cữu biết điều này có ý nghĩa gì. vội vã khiến đội ngũ lập tức dừng lại, nghỉ ngơi tại chỗ. Đại gia chạy suốt cả đêm, quả người người đều kiệt sức, ngựa cũng hết hơi. Nhưng Kỷ Vô Cữu lại tinh thần phấn chấn. suy xét nếu cưỡi ngựa tiếp cận, khả năng địch quân có phòng bị, cho nên quyết định chính mình trước đem theo vài người cao thủ tiến lên trước thăm dò vị trí cụ thể của Diệp Trăn Trăn. Hai chú chim sơn tước bị buộc dây ở chân, cột cánh tay Kỷ Vô Cữu và Lục Ly, ngoài ra còn có hai ám vệ và bốn thị vệ theo cùng bọn họ.

      Quả nhiên, ở phái trước khoảng mười dặm, bọn họ tìm thấy doanh trại quân đội của Nữ Chân.

      Kỷ Vô Cữu nhìn mảng lều trại phía xa, kích động thôi. Trăn Trăn ở bên trong…

      thể , tại thể . nắm chặt tay, Trăn Trăn, cố đợi ngày thôi, đêm nay chúng ta có thể gặp nhau rồi.

      Kỷ Vô Cữu sợ chính mình nếu nhìn tiếp nhịn được vọt vào, cho nên quyết đoán dẫn mọi người quay trở lại. Sauk hi nghỉ ngơi chính đốn lại toàn quân, lúc xế chiều, bọn họ lại lần nữa hành quân, cẩn thận theo phía sau đối phương.

      Lấy vạn tinh binh đối chọi với bốn nghìn tàn quân, trận chiến này đánh thế nào cũng đều thắng. Nhưng muốn tính đến an nguy của Diệp Trăn Trăn phải cẩn thận an bài chiến thuật.

      Trước đó, Kỷ Vô Cữu mang theo rất nhiều hoa Mạn Đà La khô. Loại thảo dược này có thể gây mê và làm ngất, lúc này vừa hay có cơ hội sử dụng. Bây giờ là mùa xuân, toàn thảo nguyên là gió Đông Nam, chỉ cần địch quân ở hướng đông nam của nơi đốt hoa Mạn Đà La, kể cả thể làm toàn bộ địch quân té xỉu, ít nhất cũng khiến đại bộ phận tay chân vô lực.

      Đến lúc đó, bọn họ thừa dịp đêm tối mò vào địch doanh giải cứu Trăn Trăn, lại cho người tập kích địch doanh, nhất cử lưỡng tiện.

      Trăn Trăn, ta lập tức tới cứu nàng.

      Kỷ Vô Cữu chưa bao giờ mong chờ đêm tối nhanh đến như vậy.
      garubi29498, cá cơm, inbeibe38 others thích bài này.

    2. pooh1024

      pooh1024 New Member

      Bài viết:
      12
      Được thích:
      17
      :038: Có chương mới rồi....hu...hu... Tưởng truyện bị drop rồi cơ. Tối nay vào lại Cung thấy thông báo mà mừng rơi nước mắt. Cảm ơn các nàng edit và beta truyện. :grin::grin::grin:
      lamvy thích bài này.

    3. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      Vui quá lại được đọc truyện rồi
      Hi vọng hoàng thượng cứu được trăn trăn

    4. Bách Tử Liên

      Bách Tử Liên Well-Known Member

      Bài viết:
      130
      Được thích:
      4,332
      Chương 59. Tình nồng…

      Edit: fujiko
      Beta: Bách Tử Liên

      Đóa Đóa vô cùng rối rắm.

      Từ lúc ra chiến trường đến nay, ta có hai ba tháng chưa chạm vào nữ nhân.

      Nếu có người nữ nhân luôn chèn ép mình, thèm giữ gìn hình tượng, nhưng vẫn làm người ta cảm thấy xinh đẹp, vậy dung mạo người nữ nhân này mới là thiên tiên.

      Diệp Trăn Trăn chính là như vậy.

      Đối mặt với nữ nhân như vậy, cho dù nàng là lão thái bà 40 tuổi, kẻ “ăn chay” mấy tháng như Đóa Đóa khó cầm lòng được. Cho nên kể từ khi biết Diệp Trăn Trăn là nữ nhân, khi đối mặt nàng, ta luôn có cảm giác thần hồn điên đảo.

      Nhưng lý trí cho ta biết: đây là nữ nhân lớn tuổi gần bằng mẹ của

      Lúc Đóa Đóa mơ tưởng đến Diệp Trăn Trăn, cứ so sánh nữ nhân trước mắt cùng mẹ ta ta luôn có loại cảm giác loạn luân đúng luân thường đạo lý.

      Hơn nữa, nàng còn là Thái hậu, là mẹ của Hoàng đế. Nếu ta dám XX với mẹ Hoàng đế, liệu Hoàng đế có thể đem ta OO hay

      Nhưng là xinh đẹp quá

      Mấy ngày nay, Đóa Đóa rất phiền não. Lý trí và dục vọng bên trong thân thể ta ngừng giao chiến, chướng khí mù mít, khói lửa nổi lên tứ phía, mỗi ngày ta đều cảm thấy có 2 người tí hon cãi nhau trong đầu mình, thậm chí còn xuất cả tiếng ong ong bên tai, là quá đau đầu.

      Cuối cùng, phía quản được phía dưới, ta đưa ra quyết định gan to tày trời. Vì chứng minh tính an toàn của quyết định này, ta tự mình tìm ra lý do biện giải chút sơ hở: nữ nhân Trung Nguyên đều giữ gìn danh tiết, dù cho làm gì Thái hậu, khẳng định Thái hậu trở về cũng dám để lộ ra đúng ?

      Buổi tối hôm nay, đội ngũ hạ trại, Đóa Đóa và Diệp Trăn Trăn ngồi bên lửa trại, trước khi ăn thịt ta đưa cho Diệp Trăn Trăn chén rượu. Vài ngày nay Diệp Trăn Trăn trong doanh trại địch trải qua rất thoải mái nên lúc này có chút buông lỏng cảnh giác. Nàng đón nhận chén rượu uống vài ngụm, hề nhận thấy thần tình khẩn trương lại đầy hưng phấn của Đóa Đóa trong ánh lửa bập bùng.

      Bởi vì toàn lực chú ý của Đóa Đóa đều tập trung người Diệp Trăn Trăn nên cũng nhận thấy thần sắc mệt mỏi của binh lính xung quanh.

      Sau khi ăn uống no đủ, Diệp Trăn Trăn trở về lều trại, lại phát Đóa Đóa theo đuôi đằng sau. Diệp Trăn Trăn giơ ngón tay chỉ ra cửa, muốn ra ngoài, lại phát chính mình tay chân vô lực, muốn nâng ngón tay cũng phải cố hết sức. Lòng nàng trầm xuống, “Ngươi cho ta uống cái gì?”

      “Chỉ là ít đồ vật trợ hứng thôi.” Đóa Đóa nhào tới, vội vàng muốn cởi quần áo Diệp Trăn Trăn. ta cũng biết vì sao, ngày hôm nay chỉ cần đôi mắt nàng liếc nhìn đến cũng làm toàn thân ta mềm yếu, tựa như như mất hết sức lực.

      “Cút!” Diệp Trăn Trăn vừa thẹn vừa giận, nhấc chân đạp .

      cước này lực đạo đủ lớn, nhưng Đóa Đóa do có phòng bị cũng bị nàng đá văng ra lăn đất. Đầu óc ta nóng lên, trả lại cái tát mặt Diệp Trăn Trăn. Nhìn khuôn mặt nhanh chóng sưng lên đỏ bừng và tràn ngập vẻ thống khổ của nàng, thậm chí ta còn cảm thấy hưng phấn.

      Dục vọng dâng lên muốn thoát phá ra khỏi thân thể, rốt cuộc Đóa Đóa cũng khống chế được nữa, ta nhào lên, đè Diệp Trăn Trăn xuống, hôn lung tung lên mặt, lên cổ nàng, tay vội vàng cởi quần áo của nàng ra.

      Diệp Trăn Trăn vừa sợ, vừa giận lại vừa thẹn, “Dừng tay! Ngươi, tên cầm thú, dừng tay!”

      Đóa Đóa làm sao có khả năng dừng tay lại. lột áo giáp của nàng xuống, mũ giáp bị xé rách từ lâu, dây buộc tóc bị kéo đứt, mái tóc nàng bay xuống tán loạn, đen óng che bên vai.

      Mỹ nhân quần áo hỗn loạn, rưng rưng rơi lệ, cảnh tượng này làm máu Đóa Đóa sôi trào hừng hực, vứt bỏ áo giáp, hai tay khẩn cấp sờ lên trước ngực Diệp Trăn Trăn, dùng sức xoa nắn, lại cúi đầu muốn hôn nàng.

      Đột nhiên Diệp Trăn Trăn lật người, đem Đóa Đóa đặt dưới thân, mặt nàng cách rất gần, môi nàng cơ hồ sắp chạm đến môi .

      “Ngươi nghĩ thông suốt?” Đóa Đóa cảm nhận hai luồng mềm mại, ấm nóng áp sát ngực , run giọng hỏi.

      Diệp Trăn Trăn đáp lại là nôn vào mặt ta. Tuy cơm chiều tương đối đơn giản, chỉ có thịt nhưng xen lẫn với mùi rượu dễ chịu chút nào.

      kẻ đam mê tửu sắc, lại có khẩu vị nặng, đời này Đóa Đóa phải chưa từng gặp qua nữ nhân mạnh mẽ. trường hợp huyết tinh hơn, bạo lực hơn nữa, ta cũng đều gặp qua, nhưng loại phương thức vũ nhục đối thủ như bây giờ … ta đúng là lần đầu tiên trải nghiệm. Cho nên, ta sửng sốt cả nửa ngày mới từ trong rung động, thể tin tìm về được hồn phách, nhất thời cảm thấy phẫn nộ, xấu hổ đến tột đỉnh.

      Diệp Trăn Trăn sớm rời khỏi người ta, bò ra phía ngoài lều.

      Đóa Đóa lau mặt, nhìn thấy Diệp Trăn Trăn muốn chạy, duỗi tay tóm cổ chân nàng lôi về. Khí lực người tuy giảm bớt nhưng vẫn còn dư thiếu.

      Diệp Trăn Trăn khóc, “Ngươi thả ta ra, ta cam đoan ngươi muốn cái gì ta cũng cho ngươi.”

      “Ta muốn ngươi!” Đóa Đóa , lại muốn cởi quần áo của nàng.

      Nhưng đột nhiên, có vài người cấp tốc tiến vào lều trại. Khu lều vốn rộng rãi vì mấy người này xâm nhập, lập tức chật chội rất nhiều. người cầm đầu mặc khôi giáp của binh lính Nữ Chân, dáng người cao ngất, khuôn mặt tuấn lãng, vừa thấy tình cảnh trong trướng nhất thời tức giận đến hai mắt đỏ hồng, nắm lấy cổ áo của Đóa Đóa ném . Đóa Đóa ai u tiếng, kịp phản kháng, bị đạp cước lên ngực, lực đạp này rất mạnh, làm ta thể nào nhúc nhích.

      Mọi người phía sau thấy tình huống trong trướng, đều thập phần có nhãn lực rời khỏi lều trại.

      “Ngươi … ngươi … ngươi là ai!”

      Đối phương đáp, chỉ rút bảo kiếm bên hông ra, trong trướng chợt xuất đạo hàn quang, tựa như con giao long màu trắng bạc nghểnh cổ thét dài. Đóa Đóa tự biết hôm nay chạy trời khỏi nắng, sợ tới mức nhắm chặt hai mắt, lạnh run.

      Mắt thấy con giao long muốn hướng thẳng xuống dưới, Diệp Trăn Trăn đột nhiên , “Đừng giết !”

      Mũi kiếm dừng lại cách yết hầu Đóa Đóa tấc.

      Diệp Trăn Trăn giải thích, “ là đại nhi tử của A Nhĩ Cáp Đồ, bắt về có lợi hơn.”

      Đóa Đóa mở to mắt, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, nhìn về phía Diệp Trăn Trăn.

      Kỷ Vô Cữu cũng quay đầu nhìn Diệp Trăn Trăn. Tóc nàng tán loạn, quần áo bị cởi phân nửa, má trái sưng đỏ, thấy ràng dấu năm ngón tay.

      Người trong lòng của , người mà đến đầu ngón tay cũng luyến tiếc động đến, lúc này lại bị người ta khi dễ như vậy.

      Đóa Đóa thấy được hy vọng, hướng về phía Diệp Trăn Trăn hô lớn, “Thái hậu, …”

      Giao long nhập cảnh, huyết hoa vẩy ra. Đầu Đóa Đóa lăn mấy vòng mặt, cuối cùng hướng mặt về phía Diệp Trăn Trăn lần nữa. Hai mắt ta mở to, vẫn còn duy trì hình dáng miệng khi phát từ cuối cùng.

      Kỷ Vô Cữu cầm kiếm nhúc nhích, buông mắt trầm mặc .

      Diệp Trăn Trăn cố hết sức đứng lên, tới trước mặt , nắm tay áo , “Chàng tới rồi?”

      Vẫn trầm mặc như cũ.

      Diệp Trăn Trăn liền chủ động ôm eo của , chôn mặt vào lòng , “Đừng tức giận.”

      Kỷ Vô Cữu đột nhiên ôm lấy nàng, gắt gao ôm, chặt đến mức Diệp Trăn Trăn thấy xương cốt như muốn long ra. Tựa như sợ nàng biến mất vậy.

      “Trăn Trăn, Trăn Trăn …” Cằm đặt tóc nàng, thầm lặp lại tên nàng lần lại lần.

      “Ta ở đây.” Diệp Trăn Trăn thành để ôm, vừa mở miệng, nước mắt thế nhưng tuôn rơi, “Ta bao giờ hồ nháo nữa.”

      “Trăn Trăn, Trăn Trăn, …” Kỷ Vô Cữu mê muội lẩm bẩm, cái tên này trằn trọc trong miệng , giống như khối mứt quả lăn qua lộn lại. Nàng là người khiến tâm thần yên nhiều ngày, sợ nàng chịu khổ, sợ nàng bị bắt nạt, mỗi khi nghĩ đến nàng có thể gặp ủy khuất, đều cảm thấy ăn ngon ngủ yên. tại, cuối cùng có thể ôm nàng vào trong ngực. thể cảm thán, ông trời đối với vẫn tệ. Trái tim trống rỗng nhiều ngày nay bỗng chốc được lấp đầy, chua chua trướng trướng, cũng biết là khó chịu hay thoải mái.

      “Kỷ Vô Cữu, ta nhớ chàng.” Diệp Trăn Trăn khóc.

      Kỷ Vô Cữu buông nàng ra, giúp nàng lau nước mắt, ôn nhu , “Ta cũng nhớ nàng.”

      Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng hô giết rung trời. Kỷ Vô Cữu biết binh lính Đại Tề phát động vây công đối với tàn quân Nữ Chân, liền lôi kéo Diệp Trăn Trăn ngồi xuống chỗ trong lều.

      Diệp Trăn Trăn nhìn Kỷ Vô Cữu đá đầu Đóa Đóa qua bên, liền , “ là nhi tử của A Nhĩ Cáp Đồ.”

      “Vậy sao, dám đụng vào nữ nhân của ta, chết đáng tiếc.” Kỷ Vô Cữu nhìn Diệp Trăn Trăn trả lời, lại cảm thấy đau lòng.

      “Chúng ta bắt về, mới có thể đổi được càng nhiều lợi ích. Cái này gọi là lấy đạo của người trả lại cho người.”

      “Ta thiếu chút lợi ích ấy.” Kỷ Vô Cữu , đột nhiên nghi hoặc hỏi, “Vì sao lúc sắp chết lại kêu Thái hậu?”

      có, ngươi nghe lầm.” Diệp Trăn Trăn chột dạ.

      ?” Kỷ Vô Cữu nheo mắt.

      Diệp Trăn Trăn dứt khoát dựa vào ngực Kỷ Vô Cữu, “Kỷ Vô Cữu, ta khó chịu.”

      Kỷ Vô Cữu biết nàng cố ý lảng sang chuyện khác, nhưng vẫn nhịn được hỏi, “Nàng khó chịu chỗ nào, có phải cảm thấy cả người vô lực hay ?” Cả người vô lực chắc chắn do do ngửi phải Mạn Đà La.

      Diệp Trăn Trăn gật đầu, lại lắc đầu. chỉ cả người vô lực, người nàng còn có từng đợt khô nóng, ngứa ngáy như phát sốt, nhưng lại thanh tỉnh hơn, “Ta … nóng quá.”

      Bây giờ là buổi tối, nàng lại chỉ mặc bộ quần áo mỏng, sao lại thấy nóng được?

      Kỷ Vô Cữu cảm thấy kỳ quái, sờ trán nàng, có hơi nóng, nhưng phải sốt.

      nhìn kỹ mặt nàng, má trái đỏ bừng có thể lý giải là do bị đánh, nhưng má phải bị đánh, cũng nhiễm lên tầng hồng. Đôi mắt nàng lấp lánh thủy quang, môi đào hé mở, hơi thở gấp gáp …

      Kỷ Vô Cữu nhíu mày hỏi, “ cho nàng ăn cái gì rồi?”

      biết,” Diệp Trăn Trăn cười , mị nhãn như tơ, Kỷ Vô Cữu nhìn nàng chằm chằm, vô thức liếm liếm môi.

      “…” Nàng biết, ta biết. Kỷ Vô Cữu thầm mắng câu vương bát đản, ôm Diệp Trăn Trăn dậy, ra khỏi lều trại.

      Phía ngoài, trận đánh diễn ra nhanh chưa từng có, binh lính Nữ Chân vừa trúng mê hương, đầu lĩnh lại chết, giống như ruồi bọ đầu loạn thành đoàn, kết quả chỉ có thể giơ tay chịu trói. Cho nên chỉ trong chốc lát, trận chiến nhanh chóng tiến vào tàn cuộc. Lục Ly tới, hỏi Kỷ Vô Cữu nên xử trí những tù binh này như thế nào.

      “Giết ngay tại chỗ.”

      Kỷ Vô Cữu mặt đổi sắc thốt ra những lời này. Nơi này tiếp giáp với thảo nguyên Ô Lan Bộ, bọn họ cũng có thiện tâm và lương thực dư thừa để mang theo mấy ngàn tù binh này đường hành quân. Nếu tùy tiện thả những tù binh này về, sau khi trở về, đám người này lại tấn công Đại Tề càng có lời.

      Sau đó, Kỷ Vô Cữu phân phó Vương Hữu Tài tìm hai bộ quần áo sạch , liền ôm Diệp Trăn Trăn đến bờ sông.

      ***​

      Tắm rửa cho Diệp Trăn Trăn là việc vô cùng khó khăn.

      Kỷ Vô Cữu thề lúc đầu hề có tà tâm. Diệp Trăn Trăn thân chật vật, mặt còn sưng đỏ, lại trúng dược loạn thất bát tao, dù có dục cầu bất mãn đến thế nào nữa cũng thể thừa dịp này mà giở trò xằng bậy. chỉ định mang nàng đến bờ sông, để nàng tắm nước lạnh trừ dược tính.

      Nhưng chờ đến lúc cởi quần áo của nàng ra, nhìn thấy thân thể mỹ lệ che mình trong dòng nước trong veo, dưới ánh trăng, mỗi tấc da thịt của nàng đều trước mắt . Da thịt trắng nõn bóng loáng như sữa, dáng người mạn diệu, hai luồng song phong trước ngực đầy đặn mà duyên dáng cùng với hai nụ hồng mai …

      Đột nhiên, Kỷ Vô Cữu phát quá tự tin đối với khả năng tự chủ của mình. Cảnh đẹp mong nhớ ngày đêm giờ ra trước mắt, kích động đến mức đầu ngón tay cũng run rẩy, càng dám chạm đến.

      “Kỷ Vô Cữu?” Diệp Trăn Trăn kinh ngạc. Kỷ Vô Cữu nàng trúng độc, cần tắm nước lạnh để giải độc tính, nàng liền ngoan ngoãn nghe lời , nhưng vì sao vừa đứng trong dòng nước, liền hai mắt đăm đăm, biểu tình ngây ngốc như vậy?

      “Ừ.” Kỷ Vô Cữu hạ mắt dám nhìn nàng thêm nữa. có phản ứng, nhưng lại càng nhắc nhở chính mình thể vọng động, ngày hôm nay Trăn Trăn vừa bị khinh bạc, như vậy chắc chắn bài xích việc này, càng thể để họa vô đơn chí …

      Diệp Trăn Trăn cũng hiểu được tắm rửa mà cần có người hỗ trợ cũng tốt. Vì thế nàng , “Ta có khí lực, để tự ta tắm .”

      Kỷ Vô Cữu được giải thoát, đưa khăn tắm cho nàng, vội vàng xoay người khỏi. đến chỗ cách nàng vài chục trượng, thản nhiên cởi quần áo tắm rửa.

      Hai người tắm lúc lâu, sau khi mặc xong quần áo ngồi bờ cỏ lau tóc cho nhau. Lúc này trăng treo cao, hoa quang tỏa ra bốn phía. Ánh trăng thấm đẫm nhân gian, tầng sương mù mỏng manh bao phủ toàn thảo nguyên. Dòng sông Vi Lan nhuốm ánh trăng lấp lánh như bạc vụn từ chân trời chảy xuôi xuống.

      Nhờ ánh trăng, Kỷ Vô Cữu nhìn má trái Diệp Trăn Trăn sưng đỏ bớt sưng phân nửa, nhưng hai má vẫn đỏ bừng như cũ, có lẽ do dược tính quá mạnh, trong nhất thời chưa thể tiêu thất hết. Có điều, lúc này nàng ngoan ngoãn hơn rất nhiều, nghiêm túc cúi đầu lau tóc cho . Kỷ Vô Cữu từ ánh mắt nàng thấy được hương vị triền miên, dục vọng vừa bình ổn ít lại bị lôi kéo dục động. dám nhìn nàng, chỉ chăm chú lau khô mái tóc tay.

      Tóc khô phân nửa, Diệp Trăn Trăn tùy ý vén lên, Kỷ Vô Cữu chỉ dùng cây trâm nguyệt bạch giữ tóc.

      Làm xong mấy việc này, Diệp Trăn Trăn chủ động dựa vào ngực Kỷ Vô Cữu, tùy ý ôm. Hai người ôm nhau lẳng lặng ngắm trăng. Chỉ được lúc, Kỷ Vô Cữu cảm thấy thân thể trong lòng run nhè , kinh ngạc, “Trăn Trăn, nàng lạnh à?”

      phải, “ Trong thanh của Diệp Trăn Trăn có tia nức nở, “Ta vẫn nóng …” Loại khí nóng này là huyết khí khô nóng, dù có tắm nước lạnh cũng vẫn thể hóa giải.

      “Trăn Trăn, cố nhịn chút, bình tâm tĩnh khí liền ổn.”

      Từ đến lớn, điều Diệp Trăn Trăn học nổi chính là chữ “nhẫn”. Nàng tóm lấy vạt áo Kỷ Vô Cữu, cọ cọ đầu vào ngực , “Ta khó chịu.”. Loại khó chịu này ngứa vào tận trong xương cốt, nhất định phải làm gì đó để tiêu tan.

      Kỷ Vô Cữu khó xử, nếu muốn chắc chắn là dối. Nhưng lại biết Trăn Trăn có sẵn sàng , vạn nhất lại tiếp tục làm sai điều gì …

      “Vậy nàng muốn làm gì?” Kỷ Vô Cữu đành đem quyền quyết định trả về Diệp Trăn Trăn.

      “Ta biết.” Đến bây giờ, Diệp Trăn Trăn mới chỉ trải qua hai lần cá nước thân mật, mà cả hai lần đều dễ chịu gì. Cho nên tại, nàng cũng có giác ngộ được mối liên hệ giữa cảm giác này và thể nghiệm cá nước kia. Nàng chỉ biết mình rất khó chịu, tất yếu phải làm gì đó để giảm bớt cảm giác này. Nàng biết bản thân muốn gì, đầu óc của nàng tạm thời thể suy nghĩ, lý trí cũng thể cho ra đáp án chính xác, cho nên nàng thuận theo khát vọng chân sâu trong nội tâm … Rốt cuộc muốn làm gì nhất?

      Diệp Trăn Trăn túm lấy vạt áo Kỷ Vô Cữu, nhìn xương quai xanh của như như , do dự thăm dò hôn xuống. Hôn rồi cũng chưa thấy thỏa mãn, nàng duỗi đầu lưỡi nhàng miêu tả hình dáng của nó.

      Tâm Kỷ Vô Cữu vốn rục rịch, lúc này càng thể chịu nổi khiêu khích. đỡ lấy gáy ngọc của nàng, ban đầu định đẩy ra, lại tự chủ được mà trượt tay xuống gáy nàng, nhàng giữ lấy, thỏa mãn thở dài, “Trăn Trăn …”

      Diệp Trăn Trăn nhận được cổ vũ, nàng ngẩng đầu lên, như chú chim non nớt chờ đợi được mớm ăn, khẽ nâng thân. Nhìn yết hầu phập phồng trước mắt, liền kề sát ngậm vào, mút , đầu lưỡi khẽ liếm. Nàng thấy thứ này hình như có hương vị gì, nhưng lại có thể khiến người ta thích muốn rời miệng.

      Kỷ Vô Cữu cảm thấy Diệp Trăn Trăn hút như vậy đem hồn cũng hút bay theo. tay ôm vòng eo mảnh khảnh của nàng, tay nhàng nâng gáy nàng, giúp nàng giữ vững tư thế này. ngẩng đầu lên, đem địa phương trí mạng nhất của mình hoàn toàn triển lộ hết trước nàng, để nàng tận tình hôn liếm. hơi nheo mắt, nhìn mảnh trăng và những ánh sao lơ lửng cao, bạch quang nhàn nhạt hóa thành sương mù bảng lảng từ trời cao giáng xuống, lượn lờ quanh thân họ.

      “Trăn Trăn …” thanh Kỷ Vô Cữu dần dần trở nên ám ách. Cảm giác mềm mại, tê dại gáy truyền khắp toàn thân khiến rốt cuộc thể khống chế được nữa, phiên thân áp đảo Diệp Trăn Trăn mặt đất, ngậm lấy môi nàng, dùng sức hôn.

      Diệp Trăn Trăn cảm thấy hôn cái như vậy cảm giác khó chịu người có vẻ bớt phần, vì vậy vô cùng phối hợp, còn chủ động ôm cổ , hé miệng đưa lưỡi nghênh đón .

      … Đúng là đòi mạng mà!

      Kỷ Vô Cữu vừa hôn Diệp Trăn Trăn, vừa cởi bỏ y phục của hai người, bày cỏ, để Diệp Trăn Trăn nằm lên .

      Diệp Trăn Trăn trần trụi nằm xuống, gió lạnh thổi qua làn da làm nàng run rẩy, nhưng cảm giác khô nóng trong huyết mạch cũng bởi vậy mà giảm bớt, ngược lại, dưới ánh nhìn nóng bỏng của Kỷ Vô Cữu còn càng tăng thêm.

      Đến lúc này, Diệp Trăn Trăn biết tình tiếp theo mà bọn họ muốn làm là gì, tuy trong lòng còn cảm thấy tự nhiên, nhưng so với trước kia phai nhạt rất nhiều, hơn nữa, loại cảm giác tự nhiên này bị khát vọng mạc nhiên kỳ diệu trong thân thể lấn áp.

      Kỷ Vô Cữu nghiêng người áp thân qua, cúi đầu hôn khắp người Diệp Trăn Trăn. Dù gấp đến trướng đau, nhưng càng muốn Diệp Trăn Trăn thoải mái tiếp nhận , thế nên thể vội vã được.

      Diệp Trăn Trăn tựa như nức nở, tựa như rên rỉ, chính nàng cũng biết được mình phát ra thanh gì, chẳng qua là cảm thấy khô nóng trong thân thể xuôi theo mạch máu, phá tan mạch máu lan tới làn da, nổi lên từng đám lửa bên ngoài. Cố tình những nơi muốn bốc lửa đều là những nơi Kỷ Vô Cữu vuốt ve và lướt hôn.

      Loại cảm giác này vừa xa lạ lại vừa kích thích, làm dấy lên khát vọng trong nàng.

      “Trăn Trăn, ta muốn vào, có thể ?” Kỷ Vô Cữu khàn khàn thông báo.

      “Ân.” Diệp Trăn Trăn nhắm chặt hai mắt, bất tri bất giác đáp lại.

      Kỷ Vô Cữu động thân mà vào, đổi lấy tiếng kêu của Diệp Trăn Trăn, ngay sau đó là những giọt nước mắt rào rào lăn xuống. Nàng cắn chặt răng, chân mày hơi nhiếu, hai mắt nhắm nghiền, hàng mi kịch liệt run rẩy, như cánh bướm yếu ớt run run trong gió mưa lạnh, như kiệt lực nhẫn.

      Kỷ Vô Cữu bị biểu tình này của nàng dọa đổ mồ hôi lạnh.

      thoải mái.” Diệp Trăn Trăn há miệng thốt ra, lời này tuy mang theo tiếng khóc nức nở, nhưng ngữ điệu lại triền miên, ngọt ngấy, giống như con mèo làm nũng.

      “…” Trái tim treo cao cuối cùng cũng rơi xuống.

      “Tiếp tục.” Nàng thúc giục.

      Kỷ Vô Cữu phủ người xuống, hôn lên nước mắt của nàng, trầm thấp cười, “Tuân mệnh.”

      Hai thân thể tuyết trắng quấn lấy nhau, vui vầy triền miên, lâu sau cũng chưa tách rời. Ngay cả ánh trăng cũng cảm thấy xấu hổ, vội vàng quơ lấy đám mây trắng che khuôn mặt.
      garubi29498, cá cơm, inbeibe38 others thích bài này.

    5. Jeremej San

      Jeremej San Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      71
      Tình cảm Đế - Hậu chính thức lên từ đây :yoyo40::yoyo40::yoyo40:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :