1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngày em đến - Tĩnh Phi Tuyết (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 90


      Dưới giúp đỡ của nhân viên trang điểm, Trương Tư Ninh thay bộ lễ phục màu đỏ, vẫn là thắt lưng cao, tà váy dài đến mắt cá chân, phong cách đơn giản và thanh lịch, càng làm nổi bật lên làn da trắng như ngọc, vô cùng xinh đẹp quyến rũ.



      Vẫn kiểu trang điểm tự nhiên nhàng, Kim Giai Di cũng thay chiếc váy ngắn màu hồng phấn, nàng có dáng người cao gầy như Trương nương, nên nếu mặc váy dài có cảm dáng thấp bé đẹp.



      Sau khi hai người chuẩn bị xong, nhân viên trang điểm mở cửa phòng ra, lâu sau Vệ tiên sinh cũng dẫn tiểu Trịnh vào. Hai người cũng đều đổi y phục. Vệ Cẩm Huyên thay lễ phục ra chỉ mặc bộ âu phục màu đen, hoàn toàn khác hẳn với hình tượng ông chủ quý tộc trước đó, lúc này nhìn có vẻ rất lão luyện, khí thế áp đảo người khác.



      Kim Giai Di cảm thấy mình và tiểu Trịnh đứng bên cạnh hai người này, tuyệt đối là tự mình rước nhục.



      Trương Tư Ninh và Vệ Cẩm Huyên phía trước, Vệ tiên sinh tay chống gậy, tay kia đỡ khuỷu tay vợ mình, giống như hầu hạ chủ, rất cẩn thận.



      “Vẫn vui vì chuyện vừa rồi sao?” khẽ thầm bên tai .



      Bình thường khi hai người bên nhau, lúc nào vợ cũng líu lo chuyện, lúc này lại im lặng như vậy, hiển nhiên là tâm tình vui. biết hài lòng những lời lúc nãy, vì sao lại vui, đương nhiên là vì đau lòng . Cho nên dù quan tâm , Vệ tiên sinh cũng cảm thấy rất vui vẻ, có người đàn ông nào ngu ngốc tới mức tức giận vì có người vợ hết lòng quan tâm thương mình chứ?



      Trương Tư Ninh nghe vậy phát hờn: “ còn biết em vui sao?” thanh mềm mại nũng nịu, nghe ra chút điểm tức giận nào, có thể thấy đoán sai.



      Vệ tiên sinh cảm thấy trái tim tan chảy, nghiêng người hôn lên khuôn mặt . Dịu dàng : “ cần đau lòng vì , những gì đều là lời lòng, có gì mà sợ người ta chê cười, xứng với em, cho nên chỉ có thể hết sức bù đắp lại.”



      cách bình thản, hốc mắt Trương Tư Ninh lại ươn ướt, có lẽ phụ nữ vào ngày hôn lễ của mình rất dễ xúc động. ra phải vui, người phụ nữ nghe thấy chồng mình những lời như vậy, nếu cảm động mới là người đầu óc có vấn đề. Tất nhiên cảm động và rất vui nếu cũng khóc thế này, chỉ là…. có chút thích tự hạ thấp mình để làm nổi bật trước mặt người ngoài như vậy, cái gì mà thân thể khỏe mạnh hoàn chỉnh, cái gì mà có sức trẻ ….chỉ cần nghĩ tới khiến cảm thấy khó chịu.



      Vì vậy, , là đau lòng!



      “Sau này đừng vậy nữa, hai chúng ta có gì mà xứng hay xứng chứ, có ưu điểm của , em cũng có khuyết điểm của mình, nếu xứng đáng, em cũng kết hôn với , ánh mắt của em cũng rất cao đó, chưa nào?”



      Nét mặt tinh nghịch nũng nịu, Vệ tiên sinh nhịn được bật cười lớn, bỗng nhiên dừng lại xoay về phía , nghiêng người hôn lên đôi môi tươi tắn đỏ như son. Cọ sát nghiền mút quyện vào nhau.



      “Ngược chết mấy người độc thân mà! Đây hoàn toàn chính xác là ngược chết người ta!”



      Kim Giai Di thầm với tiểu Trịnh đứng bên cạnh, trong lòng rầu rĩ, vốn dĩ bước nhưng giữa và hai người họ có chút khoảng cách nên cũng nghe hai người phía trước gì, chỉ thấy người đàn ông dịu dàng, người phụ nữ xinh đẹp, lúc sau, CMN! Vậy mà lại hôn nhau đắm đuối như vậy!



      quá đáng mà! Haizzz~ vợ chồng ân ái kiểu này tàn nhẫn mà!



      ......



      Vốn dĩ hôn lễ còn có tiệc tối, nhưng vì lo lắng tình trạng sức khỏe dâu nên tiệc tối bị hủy bỏ, chỉ đãi tiệc vào buổi trưa.



      Lúc mời rượu, cả Vệ Cẩm Huyên và Trương Tư Ninh đều chỉ nâng ly cho có hình thức, căn bản khách khứa đều biết, Vệ tiên sinh và Vệ phu nhân đăng kí kết hôn từ tháng bảy, giờ Vệ phu nhân mang thai, chân của Vệ tiên sinh lại như vậy, nên cũng ai rót rượu cho họ, vì vậy phù dâu phù rể trở thành mục tiêu cho mọi người công kích, uống rượu, chơi trò chơi chịu phạt đều hướng về hai người họ mà tấn công, đợi sau khi tiệc cưới kết thúc, Kim nương và tiểu Trịnh sớm say bất tỉnh nhân , cuối cùng còn cách nào khác, đành thuê hai phòng ở Thượng Nhược Hiên để hai người ở lại nghỉ ngơi.



      Về phần Trương Tư Ninh và Vệ tiên sinh, đương nhiên là về nhà, cả hai đều mệt còn nhìn ra hình người, cũng thể nào trông đợi bà bầu có thể di chuyển thoải mái như người bình thường được.



      Về đến nhà cả hai ngủ giấc, đến tối mới lấy lại tinh thần, Trương Tư Ninh theo ông xã ngồi giường xem danh mục quà tặng, mở bao lì xì ra. ra cũng có gì thú vị, bây giờ nhận được cái gì sau này khi người ta có chuyện mời đến mình cũng phải hoàn trả như vậy. Có qua có lại, giống như chuyển từ tay này sang tay kia.



      Nhưng xưa nay, lúc nào mở bao lì xì cũng cảm thấy rất sảng khoái đó!



      Bên phía có Kim Giai Di, ông nội và Hứa Dương, mấy nhân viên trong nhà hàng đều gửi quà mừng là tiền mặt, Kim Giai Di keo kiệt như vậy, nhưng lại mừng đến năm ngàn, hiếm thấy. Hứa Dương mừng hai ngàn, ông nội cho chín ngàn chín trăm tệ, mười mấy nhân viên trong tiệm mừng chung sáu ngàn.



      Bằng hữu của Vệ tiên sinh có người nào ít tiền, đều là những người giàu có, nên số tiền mừng cũng rất nhiều. Hơn nữa vì số tiền quá lớn, nên khi mở ra, đa số bên trong đều là chi phiếu, đó có dán giấy viết số mật mã, đa số đều là sáu số sáu hoặc sáu số tám, còn có sáng kiến 520520 hoặc 521521, Trương Tư Ninh thấy vậy rất vui.



      (520, 521= 我爱你 wǒ ài nǐ: em)



      Cuối cùng hai vợ chồng nhà Vệ tiên sinh, người đọc con số, người dùng máy tính tính tổng, trời ạ, rất nhiều tiền!



      “Hủ bại mà, quá hủ bại mà!” Trương Tư Ninh vừa hủ bại, vừa cười rạng rỡ đem cái giỏ đựng bao lì xì đến bên cạnh, ánh mắt cong veo như trăng non.



      Vệ Cẩm Huyên nhìn thấy rất buồn cười: “Cái này có bao nhiêu tiền, chuyển cho em nhiều tài sản như vậy sao thấy em kích động thế này.”



      Trương Tư Ninh cười tít mắt : “Tiền của cũng là của em, còn cái này tự nhiên mà có đúng , cho dù sau này phải trả lễ, cũng phải trả lần hết nhiêu đây, mà còn chưa biết đến ngày tháng năm nào mới trả hết lần nữa chứ!”



      Vệ tiên sinh bị dáng vẻ nhà giàu mới nổi của chọc cho còn cách nào, bèn nắm lấy tay phải của đưa vào miệng cắn cái: “Vệ phu nhân, cái vẻ mặt đáng xấu hổ này nhất định được để cho người khác thấy, chồng em chịu nổi đâu.”



      Trương Tư Ninh liếc mắt, lầm bầm: “ đừng giả vờ, em tin nhiều tiền như vậy mà lại vui đó.”



      ra Vệ tiên sinh cũng cảm thấy khá cao hứng, lần trước kết hôn ở Pháp, hoàn toàn theo phong cách phương Tây, vì trước đó có thông báo nhận quà mừng, nên bao lì xì cũng nhìn thấy.



      cũng nghĩ tới có ngày nhận được nhiều tiền mừng như vậy, mặc dù thiếu tiền, nhưng cảm giác hoàn toàn khác với tiền mà mình kiếm được. Cái này tựa như đường nhặt được năm đồng, mười đồng vậy, mấy đồng đó nhiều sao? Đương nhiên là nhiều nhưng rất vui, vì sao lại vui, vì tự nhiên mà có thôi.



      Vì vậy có thể thấy, hai vợ chồng Vệ tiên sinh Vệ phu nhân này, ở phương diện nào đó chính là phàm phu tục tử, thể nào đầu trong việc làm tấm gương đạo đức cho trẻ được.



      Sáng hôm sau, ăn sáng xong, vì là chủ nhật nên Vệ tiên sinh nghỉ ở nhà chơi với bà xã. Thím Tào hỏi có muốn treo ảnh cưới trong phòng ngủ . Trương Tư Ninh nhìn về phía Vệ Cẩm Huyên, hai người còn phân vân, ông cụ lên tiếng: “Treo trong phòng ngủ làm gì, ảnh cưới phải treo trong phòng khách, để ai tới nhà cũng nhìn thấy chứ.”



      mang thai, nên ảnh cưới của Trương nương và Vệ tiên sinh cũng phức tạp, có chụp ngoại cảnh mà chỉ chụp trong phòng, ngày xong. Có điều dáng vẻ của hai người tệ, nên mặc dù bối cảnh đơn điệu nhưng hiệu quả vẫn rất tuyệt.





      Nếu ông cụ như vậy, Vệ Cẩm Huyên và Trương Tư Ninh cũng phản đối, tường trong nhà là tường gạch, cho dù dùng búa đóng đinh cũng vào được. Vệ tiên sinh gọi điện thoại bảo tiểu Trịnh tới, cầm theo cái máy khoan, xem xét vị trí, chỉ chốc lát làm xong, bức ảnh lớn như vậy, mà tiểu Trịnh tự mình treo lên, sức lực cũng lớn mà.



      Lão gia tử ở bên ngắm nhìn, mặt có biểu gì, nhưng trong lòng lại thở dài, tiểu Vệ này thiếu chân, về sau ngay cả thay cái bóng đèn phỏng chừng cũng làm được, rốt cuộc ông cụ vẫn còn chút để ý.



      ......



      Thời điểm Trương Tư Ninh mang thai được năm tháng, ngày bảy tháng mười hai dương lịch, ngày hai mươi sáu tháng mười lịch hôm nay là sinh nhật hai mươi bốn tuổi.



      Phần lớn người Trung Quốc vẫn có thói quen sinh nhật dựa theo lịch , người Trương gia cũng vậy. Sáng sớm, Vệ Cẩm Huyên đích thân xuống bếp bảo thím Tào nấu hai bánh trứng gà, sau đó giúp mặc quần áo, mang giày, cột tóc rồi ôm vợ vào phòng tắm rửa mặt, đợi sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, mới lấy quà tặng từ trong túi áo ra, là tượng Phật bằng ngọc.



      Là loại ngọc quý, màu trắng sữa, óng ánh trơn bóng trong suốt, chạm trổ cũng rất đẹp, điêu khắc phật Di Lặc rất sống động.



      Vệ Cẩm Huyên vừa giúp đeo vào cổ vừa : “ nghe người ta đàn ông đeo Quan , phụ nữ đeo Di Lặc, ngọc rất phù hộ cho người, Phật Ngọc này phải ủy thác năm người mới mua được, ở Tây Tạng mời vị Lạt Ma khai quang, em đeo vào rất tốt, sau này phù hộ cho em bình an, thân thể luôn khỏe mạnh.”



      Trương Tư Ninh cúi đầu nhìn mặt Phật ngọc trước ngực, chớp đôi mắt to trong suốt nhìn ông xã nhà mình: “Có phải tốn rất nhiều tiền ạ?”



      Bây giờ là lúc thảo luận chuyện tiền bạc sao?!



      Vệ tiên sinh véo mũi , phát hờn hỏi lại: “Em thử xem?”



      Vậy là chắc chắn ít tiền. Trương Tư Ninh cười tít mắt, ưỡn cái bụng gồ lên rất ràng đưa tay vòng qua cổ Vệ tiên sinh, hôn lên môi : “Cám ơn ông xã, em thích lắm.”



      Vệ Cẩm Huyên tay đỡ thắt lưng , có chút ngạc nhiên hỏi: “Tư Ninh, phát ra chuyện.”



      “Dạ?”



      “Em có nhớ lần trước trực tiếp kêu là ông xã lúc nào ?”



      Trương Tư Ninh chút nghĩ ngợi, trực tiếp đáp: “Cuối tháng mười, vào ngày giỗ của mẹ em,” vừa vừa nhìn : “Sao vậy ạ?”



      Thấy trả lời thần tốc như vậy, Vệ Cẩm Huyên hơi giật mình, tiếp tục hỏi: “Hai chữ này có ý nghĩa đặc biệt gì sao?”



      Ngày sinh nhật , ngày giỗ của mẹ , và sau đó chính là sinh nhật hôm nay… Kết hôn lâu như vậy, mà tổng cộng mới trực tiếp gọi có ba lần ‘Ông xã’, quả có chút khan hiếm mà.



      Trương Tư Ninh nghe vậy mỉm cười, mặc dù mang thai gần năm tháng, nhưng hề cồng kềnh, ngoại trừ bụng lớn hơn, khuôn mặt vẫn xinh đẹp đáng như trước, đẹp đến mức khiến người ta phải ghen tị.



      “Chỉ những thời điểm có ý nghĩa đặc biệt mới gọi là ông xã, vậy mới đáng quý chứ, như vậy càng xem trọng hai chữ này, dĩ nhiên cũng khiến nhớ đến bổn phận làm chồng của mình, chứ nếu mỗi ngày em gọi mấy chục lần, năm này qua năm kia, nghe hoài, thấy bình thường, những điều bình thường dễ khiến người ta cảm thấy nó dần trở thành thói quen, thành thói quen rồi để ý đến nữa. Vì hiếm nên mới quý, hiểu chưa ạ?”



      Vệ tiên sinh bị bà xã đại nhân đúng lý hợp tình tuôn tràn như vậy….. lúc lâu sau cũng gì, trí tuệ của phụ nữ, quả nhiên thể xem thường mà!
      amandatruc, Chris_Luu, Phương Lăng8 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 91


      Giáng sinh qua, năm mới đến, sau đó chính là tết lịch.



      Trương Tư Ninh mang thai gần tám tháng, bụng to lên rất nhiều, vòng eo mảnh khảnh nên phía trước bụng hệt như quả cầu lớn, nhìn thế nào cũng thấy cân xứng, lúc ra đường, người ngoài nhìn vào cũng thấy lo lắng, chỉ sợ cẩn thận cái bụng tròn xoe kia làm ngã lăn xuống đất.



      Cho nên tại Vệ tiên sinh cố gắng hết mức đến công ty, cho dù thời điểm cuối năm rất bận rộn, nhưng vẫn ở nhà chăm sóc bà xã.



      “Người khác mang thai ăn nhiều, thịt núc ních, sao con lại mập vậy chứ!”



      Buổi tối, lúc ăn cơm với ông nội, ông cụ nhìn cháu vừa gắp đùi gà cho , vừa hỏi.



      Trương Tư Ninh bưng cái chén đựng cái đùi gà to đùng lên, cười tít mắt : “Như vậy mới tốt chứ ạ, con ăn cái gì vào cũng đều được bé con hấp thụ, bé con càng khỏe mạnh cứng cáp, tương lai sau khi con sinh xong cũng cần phải vất vả giảm cân, tốt mà!”



      Mỗi lần kiểm tra sức khỏe thai sản kết quả đều rất tốt, bé con tăng trưởng vô cùng khỏe mạnh, có bệnh tật gì. Về phần cơ thể mẹ mập lên nhiều, bác sĩ do bé con trong bụng hấp thu tốt, những chất dinh dưỡng mẹ ăn vào đều được hấp thu, hơn nữa cơ địa Trương Tư Ninh phải người dễ mập, nên dù mang thai tám tháng, nhưng khuôn mặt vẫn nhắn như trước, rất trẻ trung, dáng người nhìn phía sau vẫn vô cùng tinh tế, ngoại trừ phần ngực đầy đặn hơn rất nhiều dường như có gì thay đổi.



      hươu vượn! sắp làm mẹ rồi, mà trong đầu còn biết suy nghĩ đứng đắn chút!” Ông cụ nghe vậy mắng câu, còn : “Hôm nay, chú hai của con gọi điện thoại cho ông, muốn đón ông về nhà ăn tết.”



      Trương Tư Ninh ngớ ra, có chút vui : “Ông nội, ông ở lại đây với con , ông xem con cũng sắp sinh rồi.”



      “Cách ngày con dự tính sinh còn khoảng hai tháng, qua rằm tháng giêng là ông lên lại.” Thấy cháu bĩu môi, liền dỗ dành: “Nhà chúng ta nhiều bà con, ngày tết thể thiếu ông được, còn phải cúng bái tổ tiên, ông mà về chắc chắn người ta lời ra tiếng vào. Đám người ba con hổ thẹn, cái mất chính là mặt mũi người Trương gia, đừng quên, con cũng là họ Trương, Tư Tư con nghe lời, chắc chắn ông nội nhanh chóng trở lại đúng hẹn.”



      Từ lúc Trương nương mang thai, tính tình vẫn biến hóa ngừng, có khi nhạy cảm hay khóc, có khi nóng nảy dễ giận, còn có lúc rất yếu đuối, tại, ở giai đoạn vô cùng yếu đuối. Trong nhà ai cũng biết phụ nữ mang thai tính tình vô cùng bất định, nên bình thường đều nhường nhịn , dỗ dành, chọc cho vui vẻ.



      “Vốn dĩ còn muốn mừng năm mới với ông!” Mặc dù vui nhưng cũng phải là người biết phân biệt đúng sai: “Vậy ông nhớ phải trở lại trước khi con sinh con đó!”



      Thấy cháu muốn mình ở lại cùng mừng năm mới, ông cụ rất cao hứng, ông vui vẻ : “Được được, con cứ yên tâm, chắt ngoại của ta ra đời sao ta có thể ở bên cạnh chứ!” Lại quay sang với Vệ Cẩm Huyên: “Tiểu Vệ à, ông thấy gần đây con rất bận rộn, cố gắng dành nhiều thời gian ở bên nó, con bé này bây giờ phải luôn có người bên cạnh mới được.”



      “Ông nội, ấy luôn ở bên con mà, tuần này có đến ba ngày làm rồi, ông còn bảo ấy sắp xếp thời gian ở đâu ra nữa ạ.”



      Xem lời này, điển hình của ‘chỉ biết quan tâm đến người ngoài’ mà, lão gia tử có chút mất hứng, Vệ Cẩm Huyên vỗ vỗ đầu Trương Tư Ninh, ý bảo đừng , rồi nhìn ông cụ : “Ông yên tâm, chắc chắn con chăm sóc ấy tốt.”



      ......



      Hai ngày sau lão gia tử và tiểu Trịnh lên máy bay trở về Phúc Kiến.



      Trong nhà bỗng nhiên thiếu người, cảm giác trống vắng thấy , khí vắng lạnh hơn rất nhiều. Trương Tư Ninh có chút thích ứng, vì để bà xã vui vẻ Vệ Cẩm Huyên thường xuyên mua những món đồ nho về cho chơi, hộp nhạc tinh xảo, đàn hạc giấy mini, thỉnh thoảng cũng cho người mang hoa tươi đến, hoặc đồ trang sức như cài áo, kẹp tóc, bông tai hoặc vòng đeo tay này nọ, dường như mỗi ngày loại, theo khuôn mẫu nào.



      Ý tưởng này của rất hiệu quả, chỉ mấy ngày sau, Trương nương trở lại bình thường, bắt đầu bàn bạc với thím Tào chuyện đặt mua đồ tết, đây là cái tết đầu tiên và Vệ Cẩm Huyên ở bên nhau, rất có ý nghĩa, nên khá chú tâm.



      Mấy ngày nữa thím Tào cũng phải về quê ăn tết với cháu , cho nên trước khi , bà muốn chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, nếu đến lúc đó trong nhà người là phụ nữ mang thai, người đứng bất tiện, thể trông cậy được.



      Buổi tối trước khi ngủ, Vệ tiên sinh vừa giúp vợ massage bắp chân bị phù nề vừa bàn chuyện lễ tết.



      “Năm rồi mấy chuyện này đều do Tần Chu làm, trừ mấy bữa tiệc xã giao mừng năm mới từ chối được, mấy nơi khác chỉ cần đưa quà biếu là xong, bọn họ cũng có thể thông cảm. Năm nay, thấy vẫn nên để cho Tần Chu chuẩn bị, bụng em lớn quá rồi, cần để ý mấy chuyện này.”



      Trương Tư Ninh thoải mái dựa lưng vào đầu giường, nâng chân trái lên: “Chân này nữa ạ.” Sau đó : “Cậu ấy làm thuần thục rồi vậy tiếp tục giao cho cậu ấy thôi, à đúng rồi, tiệc mừng năm mới trong công ty phát thưởng cho nhân viên thế nào ạ?”





      Vệ tiên sinh vừa đưa tay giúp xoa bóp chân trái, vừa đáp: “Hai ngày nữa công ty tổ chức dạ tiệc mừng năm mới, đến lúc đó có rút thăm trúng thưởng, năm nay là cái tết đầu tiên của Hoa Tín, nên phần thưởng cũng thấp, giải nhất thưởng chiếc xe hơi trị giá năm mươi vạn, giải nhì là xe hơi hai mươi vạn, giải ba là mười vạn tiền mặt.”



      “Còn các nhân viên khác, ngoại trừ tiền thưởng chia lợi nhuận cuối năm, công ty tổ chức du lịch, bước đầu tính nhân viên cấp cao được du lịch Châu Âu bảy ngày, cấp giữa Matera (Ý) bảy ngày, còn nhân viên bình thường Hải Nam bảy ngày, có thể mang theo hai người nhà.”



      Trương Tư Ninh chớp chớp mắt, phun ra hai chữ: “Bạo chúa!” Cái này trước sau xài hết bao nhiêu tiền đây, Hoa Tín nhiều nhân viên như vậy, phần lớn đều là nhân viên cũ của Bác Lãng bỏ nơi cũ theo ông chủ tiếp tục dốc sức làm việc, còn có những nơi khác vốn là những công ty con thuộc về Bác Lãng này nọ….cũng tập trung về Hoa Tín.



      Người nhiều như vậy, chi phí cho khoản du lịch này…..chỉ tính toán sơ qua thôi phải bỏ ra số tiền rất lớn, dù hai chiếc ô tô kia, thấy có vẻ đắt tiền, nhưng ra cũng quá nhiều.



      Chủ yếu vẫn là chi phí cho du lịch. Bởi vì số nhân viên rất nhiều, rất rất nhiều.



      “Vệ tiên sinh, phá sản chứ?”



      Vệ Cẩm Huyên bẹo hai cái má trắng hồng nõn nà của : “ lẽ tài sản do em đứng tên ít đến mức này rồi sao?”



      phải tính dùng tiền của em đó chứ?”



      Nhìn thấy vẻ mặt đề phòng của , khóe miệng Vệ tiên sinh giựt giựt, phát hờn véo mũi : “Yên tâm, toàn bộ chi phí do phòng tài vụ công ty chi.”



      Vậy cũng được, mặc dù cảm thấy Vệ tiên sinh quá hào phóng xa xỉ, nhưng đây cũng là bước thu mua lòng người, rất quan trọng, nên cũng có ý kiến gì. Về chuyện thưởng cho nhân viên trong tiệm của mình, Trương Tư Ninh suy nghĩ hai ngày, cảm thấy thưởng tiền vẫn là tốt nhất.



      Qua ngày hai mươi ba tháng chạp, chỉ còn cách năm mới mấy ngày. Thím Tào chuẩn bị xong đồ tết, cái gì cần cắt, cần nấu bà cũng đều làm sẵn, còn có cả thức ăn nấu sẵn để trong tủ lạnh, đến lúc muốn ăn chỉ cần hâm nóng lại là được.



      Trương Tư Ninh bụng ngày càng lớn, ai dám để xuống bếp, chỉ sợ bị đụng té vấp ngã, vậy mất nhiều hơn được.



      Chiều tối hôm nay, bên ngoài nổi lên trận tuyết thứ ba, tuyết rơi nhiều nhưng gió thổi vù vù, cho dù ở trong phòng cũng có thể nghe thấy rất , có thể cảm nhận được bên ngoài trời rất lạnh. Loại thời tiết thế này, tuyệt đối dám ra đường, đến chuyện sợ bị trơn trượt, lỡ như gió lạnh thổi bị cảm cúm biết làm thế nào.



      Lúc Vệ tiên sinh về đến nhà, đập vào mắt là hình ảnh bà xã ôm cái bụng bự lười biếng nằm sofa xem tivi. Hôm qua thím Tào về quê, nếu phải công ty có việc gấp cần xử lý, cũng muốn ra ngoài chút nào.



      phải ngày mai nghỉ rồi sao, vẫn còn việc phải xử lý ạ?” Bị ông xã kéo vào lòng, Trương Tư Ninh chu miệng hỏi.



      Tay Vệ tiên sinh tương đối ấm áp, sờ sờ tay , thấy cũng ấm, lúc này mới yên tâm : “Là Bác Lãng, CEO mới nhậm chức của Bác Lãng cuối cùng cũng phát ra có chỗ khuất tất, hôm nay đến Hoa Tín tìm thảo luận chuyện đó.”



      Giọng của thản nhiên, nhưng lại lộ châm chọc khinh thường hết sức lạnh lùng, có vẻ rất ngông cuồng nhưng cũng đầy cảm xúc.



      Có điều, nhắc tới chuyện này, kéo dài lâu như vậy mới lộ ra dấu vết, nguyên nhân chính cũng do Vệ tiên sinh là tay cờ giỏi. mặt hư ảo làm cho những chi nhánh kia trở thành công ty con thuộc về Hoa Tín, mặt nhanh chóng làm cho Hoa Tín có hiệu lực, việc nhanh chóng còn có thể khiến cho người ta có ảo giác tất cả mọi việc đều bình thường. Loại việc như thế này, nếu phải là cao thủ, có mối quan hệ rộng và nền tảng vững chắc thể nào làm được, đầu tiên chỉ giấy phép thôi cũng là vấn đề lớn.



      Cho nên đến tận lúc này, Trương Tư Ninh nghĩ mãi vẫn ra rốt cuộc làm thế nào, còn làm rất gọn gàng hề lưu lại bất kỳ điểm sơ hở nào.



      Làm những việc này phải cẩn trọng rất nhiều thứ, chỉ cần chút bất cẩn bị đối phương tóm lấy điểm yếu cắn trả ngược lại, nhưng Vệ Cẩm Huyên chính là người kiêu ngạo như vậy, làm chuyện đổi trắng thay đen, chọn cách thức tấn công ngầm hết sức tỉ mỉ, thể bái phục.



      Hơn nữa lần này CEO mới đảm nhận chức vụ ở Bác Lãng do bên Pháp phái tới là người Pháp, biết đầu heo của Vệ Cẩm Thiệu suy nghĩ gì, biết Vệ Cẩm Huyên dốc sức nhiều năm trong nước, thực lực giống người bình thường, vậy mà còn phái người nước ngoài đến đây, chuyện này nếu chôn sống , cũng có lỗi với niềm tự hào là người Trung Quốc.



      Mà quý ông người Pháp kia, phát ra việc bất thường lại chạy đến tìm khởi binh vấn tội, là ngốc, có ai tự thừa nhận mình làm chuyện mờ ám chứ?



      Cho nên kết quả đương nhiên là cụt hứng bỏ về.



      Nghe Vệ Cẩm Huyên kể xong, thiếu chút nữa Trương Tư Ninh quỳ gối bái phục ông xã nhà mình, trước đó chỉ biết thuận lợi làm cho Bác Lãng chỉ còn cái vỏ rỗng, chứ hề nghĩ tới chuyện tất cả công ty con của Bác Lãng cũng đều thuộc về tay , nhân tài mà! Chồng theo con đường chính trị đúng là nhân tài được trọng dụng mà!



      “Bên Pháp có chịu để yên ạ? sao nữa, cách làm của Vệ Cẩm Huyên cũng minh bạch nên vẫn khá lo lắng.



      Vệ Cẩm Huyên rất hờ hững: “ giờ Bác Lãng khác gì rơi vào ngõ cụt, cần phải bơm vào số tiền rất lớn mới có thể tái hồi sinh, có điều nếu bên Pháp bơm tiền vào, Vệ thị ở bên đó có khả năng rơi vào tình trạng khủng hoảng tài chính ngắn hạn, như vậy ảnh hưởng đến thị trường chứng khoán của Vệ thị, đến lúc đó dùng danh nghĩa của em thu mua cổ phiếu do Vệ thị phát hành, sau đó chuyển cổ phần của cho em, khi đó nếu mọi chuyện thuận lợi, em có thể vào hội đồng quản trị, nắm quyền quyết định. Cứ như vậy, chúng ta ở thế chủ động, Vệ Cẩm Thiệu rơi vào thế bị động. Về chuyện của Bác Lãng, em lại càng cần phải lo lắng, nếu trước đây hai tháng, còn có thể có chút lo lắng, còn bây giờ, hừ.”



      ‘Hừ’ có nghĩa là mọi thứ rất tốt sao?



      Đối với việc thu mua cổ phiếu của Vệ thị, tiến vào hội đồng quản trị, có quyền quyết định, còn có chủ động bị động gì đó Trương Tư Ninh cũng hiểu , nhưng cảm thấy ông chồng nhà mình từng bước thực kế hoạch trả thù, cúi đầu nhìn phần chân trái của , Trương Tư Ninh có chút đau lòng, ngẩng đầu hôn lên cằm , dịu dàng : “ cứ làm , cho dù thất bại, còn có phiếu cơm dài hạn là em, đừng lo.”



      đời này, tất cả lời ngon tiếng ngọt cũng làm cảm động bằng những lời này của . Khuôn mặt Vệ Cẩm Huyên dịu lại, kề sát trán vào trán : “ em.”
      amandatruc, Chris_Luu, Phương Lăng10 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 92


      Mấy ngày Tết, Trương Tư Ninh và Vệ Cẩm Huyên chỉ ở nhà, đâu ra ngoài. Trong nhà, đồ ăn thức uống đều được chuẩn bị rất đầy đủ, thời tiết bên ngoài tốt, phụ nữ có thai đứng tiện nên chỉ có ở nhà là thoải mái an toàn nhất.



      Bởi vì người có tang, mẹ Trương Tư Ninh mất vừa tròn năm, ba Vệ tiên sinh mới mất, nên câu đối xuân này nọ đều giản lược, chỉ có hai người nên cũng trang trí gì đặc biệt.



      Ngày giao thừa, Vệ tiên sinh thức dậy từ rất sớm, đến phòng bếp chuẩn bị trước bữa sáng dinh dưỡng cho bà xã, đun nóng sữa tươi, trứng chần nước sôi, lấy bánh bao táo đỏ trong tủ lạnh ra hâm nóng lại, còn có hai đĩa thịt bò đậu hũ thím Tào chuẩn bị sẵn trước đó, ăn với dưa chua rất ngon miệng, cải trắng cay, mặc dù đơn giản nhưng cũng khiến người ta thấy thèm ăn.



      tại, bụng của Trương Tư Ninh rất lớn, ngồi dậy hay mang dép cũng linh hoạt, trước đó có lần còn bị nước tiểu dính ra quần, mặc dù lúc đó vô cùng xấu hổ, khóc rất thảm thương, nhưng nhờ có Vệ tiên sinh an ủi, nên cuối cùng mới để lại ám ảnh trong lòng.



      Phụ nữ có thai, bàng quang bị đè ép, tiểu nhiều lần cũng là tượng sinh lý bình thường, thể nào kiểm soát được.



      Mặc dù biết như vậy, nhưng chuyện tiểu ra quần tình muốn trải qua kinh nghiệm đau thương đó lần nữa, cho nên việc đầu tiên khi thức dậy vào buổi sáng của Trương nương phải là hôn ông xã, mà là đợi ông xã đỡ ngồi dậy, mang dép vào, rồi vịn tay đỡ cái bụng to vệ sinh.



      Buổi chiều ông nội gọi điện thoại tới hỏi đêm giao thừa làm gì, Trương Tư Ninh : “Chỉ ăn uống giải trí xem tiếc mục cuối năm thôi ạ.”



      “Chỉ cần liếc mắt cái ông cũng biết tiểu Tào về quê rồi, trong nhà chỉ còn con và tiểu Vệ, nó bộ dạng như vậy, phải con phải ôm cái bụng bự đó nấu cơm chứ?”



      Trương Tư Ninh bất đắc dĩ: “Trước khi , thím Tào nấu rất nhiều thức ăn, lúc nữa chỉ cần lấy trong tủ lạnh ra cho vào lò viba hâm nóng lại là được rồi, hơn nữa con còn đặt đồ ăn ở nhà hàng, lát nữa người ta giao tới, ông đừng lo lắng, con có bị đói đâu ạ.”



      Nghe như vậy, lão gia tử vẫn cảm thấy rất đau lòng, nhưng cũng khó được gì, chỉ dặn dò: “Đừng có ăn nhiều thức ăn gọi bên ngoài , người ta bỏ nhiều bột ngọt còn có đủ thứ gia vị linh tinh, tốt cho bé con, thức ăn tiểu Tào chuẩn bị cho dù để trong tủ lạnh nhưng cũng mấy ngày, chắc chắn còn tươi nữa, con cố ăn, ăn thêm ít điểm tâm nước trái cây, trứng gà, uống sữa tươi, những thứ dầu mỡ khác cố gắng đừng ăn, cẩn thận thôi đau bụng.”



      Trương nương vừa cảm thấy ông nội chuyện bé xé ra to, vừa tận hưởng cảm giác được người lớn quan tâm, cười giải thích: “Khách sạn của bằng hữu Vệ tiên sinh nhà chúng ta, chính là Thượng Nhược Hiên, nơi lần trước con đặt tiệc kết hôn, con dặn dò rất kỹ, cho gia vị linh tinh vào, ông cứ yên tâm ! ấy rất cẩn thận.”



      Đúng là chỉ biết bênh người ngoài mà, lão gia tử lầm bầm, rốt cuộc có đâm chọc nữa, lại dặn dò thêm mấy câu rồi mới chịu cúp máy.



      Giao thừa qua, đầu năm thím Tào trở lại, mùng tám ông cụ cũng lên tới, vì lo lắng Vệ Cẩm Huyên chăm sóc tốt cho bà bầu Trương Tư Ninh, nên lên sớm hơn dự tính.



      Vừa đến nơi là ông cụ ngắm nghía cháu ngay, khuôn mặt nhắn ốm chút nào, khí sắc cũng rất tốt, bụng có vẻ lớn hơn chút, ông cụ nhìn rồi lại nhìn, thấy cháu được chăm sóc rất tốt, liền thưởng cho Vệ tiên sinh khuôn mặt tươi rói.



      Năm mới bắt đầu lập xuân, bây giờ qua rằm tháng giêng, khí hậu ở Vũ Lăng ấm dần lên, ngày sinh của Trương Tư Ninh cũng gần kề, còn chưa đầy tháng nữa.



      Trong nhà mọi người đều rất khẩn trương, Vệ tiên sinh vô cùng căng thẳng, có khi giữa đêm Trương nương chỉ hơi động đậy chút là tỉnh giấc ngay, mỗi ngày đều lo lắng hồi hộp hơn cả khiến Trương Tư Ninh có chút bất đắc dĩ, còn phải dỗ dành : “Dự tính ngày sinh còn hơn hai mươi ngày nữa mà, đừng căng thẳng quá như vậy, hai ngày trước lúc kiểm tra bác sĩ rồi , con rất khỏe, cơ thể em cũng rất tốt, có dấu hiệu sinh non.”



      Vệ Cẩm Huyên cũng biết gần đây căng thẳng quá mức, nhưng lại cách nào khống chế được, mỗi lần vợ có chút biến đổi gì là thân thể lại phản xạ trước đại não, đây là hành động trong tiềm thức, sửa được.



      Bởi vì ông xã quá khẩn trương, nên vốn dĩ các bà mẹ thường có triệu chứng trầm cảm hoặc sợ hãi trước khi sinh Trương Tư Ninh lại ngược lại, rất bình tĩnh, mãi cho đến cách ngày dự tính sinh bảy ngày, Trương Tư Ninh mới vào bệnh viện.



      muốn sinh thường, muốn sinh mổ. Sinh mổ đau lâu hơn mà còn để lại sẹo, sinh thường chỉ đau trong chốc lát và hồi phục nhanh hơn.



      Sau khi kiểm tra bác sĩ tình trạng sức khỏe của Trương Tư Ninh có thể sinh thường.



      Mấy ngày nằm viện, vẫn là Vệ Cẩm Huyên ở bên cạnh chăm sóc . Ở phòng bệnh cao cấp nhất, có phòng khách, có sofa, tivi, giường cũng rộng hơn giường bình thường nên nằm rất thoải mái. Vì vợ con, Vệ tiên sinh tiếc bất cứ giá nào mời bác sĩ và cả hộ sinh đều phải tốt nhất.



      Thím Tào mang theo đồ dùng trẻ con mua trước đó đến, có cả cái nôi cho em bé trải sẵn chăn sạch mềm mại, vốn dĩ Trương Tư Ninh cần phải phiền phức như vậy, dù sao nếu sinh thường chỉ cần ở lại bệnh viện hai ba ngày xuất viện, trước mắt chỉ cần sử dụng nôi của bệnh viện là được, đem tới đem lui rất phiền phức. Nhưng Vệ Cẩm Huyên rất cố chấp, muốn bé con có chút uất ức nào.



      Bao nhiêu thấp thỏm và chờ đợi, sáng ngày ba mươi mốt tháng ba, cách thời điểm dự tính sinh ba ngày, Trương Tư Ninh bắt đầu đau bụng.



      Lúc đó mới vừa đánh răng rửa mặt xong, ngồi giường ăn bữa sáng thím Tào mang đến, ăn cảm thấy bình thường, mở to hai mắt, có chút sợ hãi nhìn Vệ Cẩm Huyên, vẻ mặt hốt hoảng: “Ông xã…”



      Sau đó chính là trận nháo nhào hoảng loạn, Vệ tiên sinh hoàn toàn biết vượt qua thời khắc đó như thế nào, sau này nhớ lại, cũng là mớ hỗn độn, thể nào nhớ tình hình lúc đó.



      Bởi vì trước đó thảo luận, Trương nương muốn Vệ tiên sinh ở bên cạnh mình lúc sinh, nên Vệ cẩm Huyên chỉ có thể ngồi ghế đợi bên ngoài phòng sinh, ngồi yên hề động đậy chẳng khác nào tượng sáp, ai nhìn vào cũng thấy vô cùng lo lắng, căng thẳng, ngay cả ông cụ thấy như vậy cũng nhịn được vỗ vỗ vai an ủi mấy câu: “Bây giờ y học rất tiến bộ, có việc gì, có việc gì đâu.”



      Sinh thường chậm hơn so với sinh mổ, Trương Tư Ninh lại là sinh con đầu lòng, nên khá vất vả, qua mấy giờ đồng hồ ra sức vật lộn, cuối cùng bé con cũng chào đời.



      Lúc đó Trương Tư Ninh vô cùng kiệt sức mệt mỏi, y tá ôm bé con còn chưa cắt cuống rốn để nhìn mặt, cho biết, là bé trai.



      Trẻ con lúc mới chào đời thường dễ nhìn, nhưng Trương Tư Ninh lại cảm thấy bé con vô cùng xinh đẹp. Phía dưới cơ thể đau buốt gần như mất cảm giác, sau khi sinh xong dường như còn chút sức lực nào, nhưng bây giờ, nhìn thấy tấm khăn trắng mềm mại bao bọc quanh bé con, phút chốc cảm thấy ngập tràn năng lượng.



      Bất kỳ người mẹ nào, khi lần đầu tiên nhìn thấy con chào đời, có lẽ đều có cảm giác diệu kỳ như vậy, tình thương của người mẹ, rất thần kỳ. Y tá ôm bé con tắm rửa, Trương Tư Ninh mệt mỏi nhắm hai mắt lại, thân thể rã rời, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo, nhớ đến người mẹ qua đời, biết tại sao, giờ phút này, vốn dĩ nên là lúc vui vẻ vì con mới chào đời, nhưng lại nhớ tới mẹ, trước đây lúc mẹ sinh ra, có lẽ tâm trạng của bà cũng như lúc này chăng?



      Trong nháy mắt, nước mắt ào ạt đến, dâng trào mãnh liệt.



      Mấy vị bác sĩ và y tá đỡ đẻ cho rằng khóc vì quá đỗi vui mừng, nhịn được mỉm cười rất thấu hiểu, vị bác sĩ đỡ đẻ còn vỗ vỗ vai : “Làm mẹ rồi, phải mạnh mẽ chứ, đừng khóc nữa.”



      Bé con được ôm ra khỏi phòng sinh trước Trương Tư Ninh, y tá ôm bé con được quấn trong tã lót ra ngoài : “Là bé trai, mẹ con đều khỏe.” Ông cụ cười ha ha, liên tục tốt tốt tốt, tiến lên định ôm bé con, thím Tào ở bên cạnh : “Hay là để tôi ôm , ngài á, từ từ thôi.”



      Lúc này ông cụ mới ý thức được, hai tay mình run rẩy ngừng.



      Thím Tào đợi ông cụ nhìn chắt con xong rồi, liền ôm bé qua cho người cha cuối cùng cũng có chút phản ứng ngắm nhìn con mình, Vệ tiên sinh nhìn thấy khuôn mặt nhắn hồng hào, tóc non còn ướt đôi mắt nhắm tịt lại trong tã lót, vươn cánh tay cứng đờ ra vô cùng thận trọng chạm vào khuôn mặt nhắn non mềm, sau đó sờ sờ đầu con, dường như bé con cũng cảm giác được, ánh mắt hơi hé mở ra, mặc dù chỉ là cái chớp mắt rất khẽ, nhưng Vệ tiên sinh nhìn thấy được màu sắc ánh mắt của bé con…..giống hệt .



      Đây là con của !



      ......



      Lúc Trương Tư Ninh tỉnh lại, người được thay quần áo sạch nhưng đầu óc còn khá mơ hồ, mãi đến khi giọng nhàng của ông xã mình vang bên tai: “Em tỉnh rồi?” Dường như mới bắt đầu có phản ứng, trước hết hoang mang sờ sờ bụng mình, xẹp xuống.



      phải trong mơ.



      Trương Tư Ninh chớp chớp mắt mấy cái, cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo. nghiêng đầu nhìn Vệ tiên sinh ngồi bên cạnh, giọng khàn khàn hỏi: “Con đâu ?” Vừa vừa chống đỡ thân mình muốn ngồi dậy.



      Phía dưới bụng vẫn còn rất đau, rên lên tiếng, Vệ Cẩm Huyên giữ lại: “Đừng loay hoay, con ngủ trong nôi ngoài phòng khách, thím Tào và ông nội trông con, em đừng lo lắng.”



      Trương Tư Ninh dạ tiếng, vẻ mặt đáng thương nhìn Vệ tiên sinh nhà mình: “Ông xã, em muốn nhìn con.”



      Nghe được kêu tiếng ông xã dễ dàng mà, Vệ tiên sinh vừa khổ sở nghĩ, vừa nghiêng người hôn lên mặt , dịu dàng : “Em đừng lộn xộn, để bảo thím Tào ôm con lại đây.”



      Bé con nặng ba ký sáu, là em bé mũm mĩm, bây giờ say ngủ. Thím Tào đặt bé con vào tay , hướng dẫn cách nâng người, đỡ đầu em bé, Trương Tư Ninh lần đầu làm mẹ, bé con lại quá , lúc ôm con cảm thấy khá run, chỉ sợ cẩn thận làm con bị đau.



      Ông cụ ở bên thấy vậy sốt ruột: “Sao con vụng về như vậy, bàn tay đừng dùng nhiều sức bé con bị đau, cánh thay thả lỏng ra chút, ai da…, chặt quá, thả lỏng ra chút, tay con làm bằng gỗ hả, lỏng ra chút lỏng ra chút.”



      Trương Tư Ninh: -_-



      Về phương diện ôm con Vệ Cẩm Huyên cũng bị ông cụ ghét bỏ, nên có quyền lên tiếng, vẫn là thím Tào ở bên lấy lại công bằng cho Trương Tư Ninh: “Phu nhân lần đầu tiên ôm con, đương nhiên hồi hộp rồi, từ từ quen thôi, ngài đó, đừng dọa ấy, tại cũng ôm tốt lắm mà.”
      amandatruc, Chris_Luu, Phương Lăng11 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 93


      Bây giờ sở thích đặc biệt của Vệ tiên sinh và Vệ phu nhân là ngắm nhìn con, chỉ cần nhóc con khẽ động đậy bàn tay bé xíu, mở to mắt hoặc chóp chép cái miệng trong mắt hai vợ chồng đều là chuyện mới lạ đặc biệt thú vị.



      Bé con tiểu Vệ trước khi chào đời được bố mẹ chọn sẵn cái tên, dù là trai hay cũng đều gọi là Vệ Ý, chỉ duy nhất, Ý, nghĩa là tốt đẹp.



      Đây là cái tên Trương Tư Ninh chọn được từ ba mươi sáu cái tên do Vệ tiên sinh nghĩ ra mang ý nghĩa tốt đẹp, phát cũng hay, trai đều thích hợp. Lúc ông cụ nghe qua liền : “Sau này chắt con học, lúc tập viết tên, ha ha, rất vui đây. (Chữ Ý tên em nó đây, quá trời nét 懿 =D)



      Lúc đó Trương Tư Ninh câm nín, Vệ tiên sinh cũng nên lời, cả hai đều nghĩ xa như vậy, dù sao bé con còn chưa ra đời, gì tới học, hai người đều cảm thấy khoảng cách khá xa xôi.



      Tuy ông cụ vậy, nhưng cả hai chọn cái tên đó, rồi nhìn lại mấy cái tên khác, đều cảm thấy hay bằng, nên sau hồi bàn bạc, hai vợ chồng quyết định vẫn gọi bé con bằng cái tên này.



      Đối với bé con mà chữ ‘Ý’ khá khó viết, nhưng quen tay hay việc, dù sao cũng học được thôi.



      ......



      Ngoài thím Tào, Trương Tư Ninh còn có giúp đỡ của thím Nguyệt và chị Từ, chỉ học được cách ôm con khéo léo, ngay cả cách cho con bú cũng thành thạo hơn, mặc dù lúc đầu bé mút mạnh quá có hơi đau, nhưng cố gắng chút cũng qua hết, muốn nuôi con bằng sữa mẹ để con được khỏe mạnh.



      Bé con Vệ Ý sức khỏe rất tốt, ngay cả bệnh vàng da thường gặp ở trẻ con cũng xuất , vô cùng khỏe mạnh, nên Trương Tư Ninh chỉ ở bệnh viện ba ngày được bác sĩ cho xuất viện.



      Đối với người nằm viện mà , hạnh phúc lớn nhất chính là được rời khỏi cái nơi mà bốn phía đều là mùi nước khử trùng kia, trở về ngôi nhà ấm áp tự do thoải mái của mình. Tính tổng cộng cả mấy ngày trước sinh, Trương Tư Ninh nằm viện hết tuần ngày, về đến nhà được nằm lên chiếc giường lớn êm ái mềm mại, thoải mái đến mức khiến người ta thở phào hơi dài nhõm.



      tại còn trong tháng, nên tất cả mọi chuyện đều làm theo cách của ông bà xưa, gội đầu, tắm rửa, ra gió, đụng vào nước lạnh, ba cái , có thể đoán được với người mỗi ngày đều tắm rửa sạch phải trải qua tháng như vậy khó khăn đến mức nào.



      Nhưng dù có khó hơn nữa cũng phải cố mà chịu đựng, cẩn thận bao giờ thừa. ra những chuyện khác đều có thể chịu được, chỉ duy nhất chuyện thể gội đầu, cha mẹ ơi, tra tấn người ta đến chết mà. Nếu phải hàng ngày chị Từ đều giúp dùng nước ấm xoa lên da đầu, chắc Vệ phu nhân phát điên.



      Trong hoàn cảnh như vậy, Trương Tư Ninh liền đề nghị với ông xã chia phòng ngủ, từ mà biệt, lôi thôi như vậy, muốn tiếp xúc gần gũi với ông xã. Nhưng Vệ tiên sinh gần đây đối với rất nhiều chuyện vô cùng cố chấp, muốn chia phòng? Ha ha.



      Cuộc sống của bé con Vệ Ý tại chính là ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn. Chị Từ và thím Nguyệt cho dù là chăm sóc trẻ con hay chăm sóc phụ nữ sau sinh đều rất dày dạn kinh nghiệm. Như chuyện tắm cho Vệ Ý, bé con như vậy nên khi tắm ngay cả thím Tào cũng dám chạm tay vào vì bé quá, dám đụng vào, nhưng chị Từ cứ cách hai ngày là tắm cho Vệ Ý lần, còn đổ nước vào bồn tắm, dùng cái phao bơi được thiết kế đặc biệt cho trẻ sơ sinh đeo vào cổ rồi cho bé con bơi lội ở trong nước.



      “Trẻ con khi ở trong bụng mẹ mỗi ngày đều bơi qua bơi lại, chúng có sợ nước, thường xuyên bơi lội như vậy, có thể rèn luyện cho tay chân bé được linh hoạt, thân thể giãn ra khoan khoái dễ chịu, rất có lợi cho sức khỏe.” Chị Từ giải thích như vậy.



      Trong bệnh viện có nơi đặc biệt dành cho các bé bơi lội, Trương Tư Ninh từng nghe thím Tào qua nhưng khi tận mắt nhìn thấy con mình bơi tới bơi lui trong nước, phản ứng đầu tiên của chính là sợ hãi, lỡ như bị sặc nước biết làm sao? Vừa run sợ vừa nhìn thêm lúc, thấy bé con hoàn toàn khó chịu, mà ngược lại thỉnh thoảng còn duỗi duỗi bắp chân, động đậy cái tay bé xíu, dường như vẫy vùng rất thoải mái, Trương Tư Ninh nhìn thấy tim muốn tan chảy ra, lập tức bảo thím Tào lấy điện thoại di động cho mình, đồng thời gọi ông nội đến xem, khoảnh khắc có ý nghĩa thế này, sao có thể gọi mọi người đến xem được! Sau đó gửi tin nhắn video qua cho ông xã mình, còn soạn cả đoạn tin nhắn lợi ích của việc bơi lội để Vệ tiên sinh cập nhật thêm thông tin, tránh việc nghĩ ngược đãi con, tin nhắn gửi chưa đến năm phút sau Vệ tiên sinh gọi điện thoại về.



      “Con còn bé quá, em bảo chị Từ chú ý chút, chơi đùa trong nước lúc là được rồi, cẩn thận thôi con bị cảm lạnh.” Vệ tiên sinh rất lo lắng, nhất là khi xem tin nhắn video, nhìn thấy con trai mình nhắm mắt, ngọ nguậy tay chân bơi bơi trong nước, cái vòng phao cổ, cả khuôn mặt nhắn ửng hồng, nhìn thế nào cũng thấy dọa người, mặc dù xem tin nhắn bà xã giải thích, nhưng Vệ tiên sinh vẫn cảm thấy, bé con còn chưa đầy tháng chưa mọc tóc mà bơi lội như vậy là ngược đãi mà!





      Nhưng cũng những lời này trong điện thoại, sợ hiểu lầm trách mắng , nên trước hết chỉ có thể kín đáo nhàng khuyên .



      Trương Tư Ninh lúc này xem thỏa mãn, lấy lệ: “ cứ yên tâm , chị Từ rất kinh nghiệm, lát nữa chị ấy còn dạy em cách mát xa cho con, được rồi, với nữa, yên tâm làm việc, tối về sớm chút, bye bye.”



      xong liền cúp điện thoại, Vệ Cẩm Huyên ngó cái điện thoại bị ngắt, bất đắc dĩ lắc đầu, thôi quên , vui là được rồi.



      Chị Từ chăm sóc bé con, còn chăm sóc cả mẹ, mỗi ngày đều mát xa bụng cho Trương Tư Ninh ba lần, giúp bụng săn chắc hơn, để lại vết rạn da, nhanh chóng khôi phục lại vẻ trơn mịn như trước.



      Chỉ cần điểm này, Trương Tư Ninh cảm thấy mình chi số tiền lớn để mời chị Từ hoàn toàn xứng đáng.



      Thời điểm Vệ Ý đầy tháng, tiệc mừng vẫn tổ chức ở Thượng Nhược Hiên, ông chủ Dương Mộc kiên quyết chịu nhận tiền, coi như là quà mừng đầy tháng cho con nuôi. Đúng vậy, sai, tại nhóc con Tiểu Ý mà tập hợp cha nuôi lại, trước mắt cũng có đến bảy người xếp hàng, đều là bằng hữu rất thân thiết của Vệ tiên sinh, cho dù từ chối người ta vẫn quyết nhận làm cha nuôi.



      Có điều chuyện nào ra chuyện đó, tiệc mừng này Vệ tiên sinh muốn tự mình chi tiền. Con đầy tháng, tiệc mừng, đương nhiên dùng tiền của , sao lại để người khác chiếm tiện nghi. Dương Mộc nghe xong lý do của , khóe miệng co giật, vỗ vỗ vai : “Được, cậu yên tâm, mày tuyệt đối giảm giá.”



      Cha nuôi nhiều nhưng mẹ nuôi chỉ có Kim Giai Di.



      Trước đó khi bé con vừa chào đời, nàng có đến bệnh viện thăm, sau đó Trương Tư Ninh về nhà trong tháng, nàng còn muốn đến, nhưng Trương nương cho, dáng vẻ mình rất xấu, bảo nàng chờ đến đầy tháng.



      tại bé con đầy tháng, qua tháng cu cậu dài ra trắng nõn rất đáng , nhất là ánh mắt của bé con, giống màu xanh đậm của cha nhưng biết có phải do biến dị mà màu xanh đậm này nhạt hơn màu mắt Vệ Cẩm Huyên chút, vô cùng xinh xắn.



      Chó con này nhìn có vẻ mũm mĩm, ăn nhiều, khuôn mặt nhắn ú ụ, rất đẹp. Kim Giai Di chịu được, rất muốn ôm, nhưng lại sợ mình ôm tốt nên chỉ có thể lởn vởn quanh xe nôi.



      Khách khứa đến rất nhiều, hôn lễ lần trước mời những ai hôm nay cũng y như vậy.



      Nhân vật chính bé con Vệ Ý cũng rất nể tình mọi người, bị nhiều người vây quanh nhìn ngắm như vậy, nhưng khóc cũng nháo, có khi còn chớp chớp đôi mắt to được di truyền từ mẹ và con ngươi dương lam di truyền từ cha nhìn trái ngó phải, hết sức đáng .



      Buổi tối dỗ con ngủ xong, Trương Tư Ninh và Vệ Cẩm Huyên lăn lộn vận động trận giường. Sau khi sinh con xong, thân thể vẫn rất mẫn cảm hệt như khi mang thai, Vệ tiên sinh vừa đưa tay chạm vào nơi ấy liền ẩm ướt.



      “Muốn sao?” Nhìn ngón tay còn vương ướt át, Vệ tiên sinh cười rất xảo quyệt.



      Trương Tư Ninh trừng mắt: “Rốt cuộc có tiếp tục hay !” Chỉ đưa có ngón tay như vậy muốn làm thẹn thùng sao, hứ, tại da mặt sớm được tôi luyện rồi.



      Vệ tiên sinh cong môi cười, cúi người cắn xuống môi , khẽ thầm bên tai: “Có muốn , hửm?” Vừa , ngón tay lại chạm vào phía dưới thân thể , nơi nào đó ngừng co rút lại.



      Trương Tư Ninh nhịn được, khẽ rên uhm uhm, biết ông xã mình muốn nghe gì, liền vô cùng phối hợp vòng tay ôm cổ , khẽ cắn tai , giọng khàn khàn vô cùng nũng nịu: “Muốn, em muốn , được chưa nào~”



      ......



      Bé con đầy tháng rồi, dáng vẻ mỗi ngày khác, lúc bé con Vệ Ý tròn ba tháng biết lật người. Cu cậu mũm mĩm, lúc lật phải cố gắng hết sức, mỗi lần nhìn thấy con nghẹn đỏ mặt tía tai cố gắng lật mình lăn qua lăn lại, Trương Tư Ninh nhịn được cười ha ha, cả ba ba của nhóc cũng hùa theo mẹ mà cười, có khi Vệ Cẩm Huyên còn trêu con, chờ cu cậu sắp lật được người qua liền giơ ngón tay nhàng ủn cái, tiểu Vệ Ý đáng thương chít chít liền bị úp sấp về chỗ cũ, lúc mới bắt đầu sao, nhưng Vệ tiên sinh quá hưng phấn ngừng làm chuyện xấu, bé con tiểu Vệ thèm động đậy nữa, chỉ oa oa khóc òa lên, thanh vang dội, vô cùng khí thế.



      Thấy con khóc, Vệ Cẩm Huyên ngượng ngùng, mở to cặp mắt màu dương giống hệt con trai vô tội nhìn bà xã, Trương Tư Ninh câm nín, lườm cái: “Ai bảo bắt nạt con!”



      Mặc dù lúc nãy cũng cười rất dữ dội nhưng đầu sỏ gây chuyện là đức lang quân của , cho nên mẹ bé con hề có chút cảm giác tội lỗi nào, cùng lắm chỉ là người đứng ngoài quan sát mà thôi.



      Cũng may lúc này trong phòng chỉ có nhà ba người họ, nếu có mặt ông cụ, chắc chắn bị la trận rồi, bây giờ trong nhà chắt tiểu Vệ Ý chính là trái tim của ông cụ, kể cả Trương Tư Ninh từng là bảo bối giờ cũng thể nào sánh được với nhóc con.



      Buổi tối hai vợ chồng lại ân ái hồi, sau khi xong việc, Vệ Cẩm Huyên ôm bà xã : “Sắp tới bên Pháp bơm tiền cho Bác Lãng, mấy ngày nữa có thể Paris chuyến, có số việc phải tự tay giải quyết mới được.”



      Trương Tư Ninh nhíu hai hàng chân mày: “Vệ Cẩm Thiệu ở bên kia có động tĩnh gì sao ạ?” Dù sao cũng ăn nhiều thiệt thòi như vậy.



      Vệ Cẩm Huyên vuốt ve tóc , giọng điệu thản nhiên : “ gọi điện thoại qua đây, gào rống như heo cả buổi trời, có điều có chứng cớ nên làm gì được , cũng chỉ có thể ra vẻ ta đây điện thoại mà thôi, ngu ngốc chết được.”



      “Vậy qua đó có gì nguy hiểm ?” chỉ quan tâm điều này. Dù sau hai mẹ con Phương Y Chân có tiền án, nghĩ đến quan hệ buồn nôn giữa hai mẹ con kia, chắc chắn thần kinh của hai người này bình thường, biến thái vẫn còn chưa xứng với bọn họ.



      “Yên tâm , có việc gì, bây giờ có em, có con, đương nhiên càng quý trọng tính mạng của mình.”
      amandatruc, Phương Lăng, minhhanhng10 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 94


      Trong công việc, Trương Tư Ninh tự nhận mình thể giúp được gì cho Vệ tiên sinh. chỉ có thể làm những việc kinh doanh , còn những chuyện tựa như quản lý đưa công ty vào hoạt động này nọ, hoàn toàn biết gì, cho nên nếu Vệ Cẩm Huyên quyết định như vậy, người làm vợ như đương nhiên ủng hộ vô điều kiện.



      Vệ phu nhân suy nghĩ rất chu đáo, nếu giúp được gì ít nhất làm phải vướng bận, dù sao chuyện liên quan đến bên Pháp cũng phải giải quyết dứt điểm lần.



      Thời điểm Vệ Ý được năm tháng, Vệ Cẩm Huyên sang Pháp công tác, gần hai tuần sau mới về. Lúc trở về, bé con tiểu Vệ vẫn có thể nhận ra ba mình, Vệ Cẩm Huyên giơ tay ôm cu cậu, cu cậu cũng rất nể mặt để ôm, khóc nháo, chuyện này cũng dễ dàng. Nhóc con Vệ Ý này càng lớn tính tình cũng lớn lối theo, làm theo ý nhóc khóc òa lên, còn khóc rất to, theo kiểu các cụ ngày xưa, là khóc bay nóc nhà.



      Hai cha con đùa giỡn với nhau hồi, Trương Tư Ninh chuẩn bị xong nước tắm, từ phòng tắm ra, thấy lớn chơi đùa rất vui vẻ, liền đề nghị: “Hay là tắm với con . Thằng chó con này rất nghịch ngợm, ăn nhiều mập ú, chị Từ rồi, nhiều khi em thể nào giữ nó nổi.”



      Vốn dĩ chị Từ ở đây năm, đợi đến khi Vệ Ý đầy tuổi mới rời , đến lúc đó chăm sóc bé con cũng dễ dàng rồi. Nhưng mẹ chị ấy đột nhiên phát bệnh cấp tính qua đời, nên thích hợp tiếp tục ở lại, vì vậy bắt đầu từ tuần trước, chỉ có mình Trương Tư Ninh chăm sóc con.



      Dù sao thím Tào cũng còn trẻ, sức lực có hạn, còn phải trông coi sinh hoạt hằng ngày của mọi người trong nhà, nấu cơm giặt giũ quét tước đều rơi vào tay bà. Mà ông cụ, tuổi còn lớn hơn, sức khỏe cũng kém, mỗi ngày tranh thủ chơi đùa với bé con chút quý lắm rồi thể nào trông chừng bé con được.



      Vệ tiên sinh cũng biết gần đây bà xã vất vả, hơn nữa đối với chuyện tắm chung chơi đùa với con trai, cũng cảm thấy rất hứng thú. Vì vậy gật đầu : “Được, với con tắm đây,” xong liền tính ôm con đứng lên….Nhưng lát sau, Vệ Cẩm Huyên lại ngượng ngùng buông cái eo bé xíu của con ra, cười gượng nhìn Trương Tư Ninh: “Vẫn là em ôm .”



      bộ phải chống gậy, nhưng tại Vệ Ý còn , thể nào ôm bằng tay được, đây là chuyện khiến người ta lúng túng, hôm nay vừa trở về, nhìn thấy con cao hứng quá nên quên mất chuyện này.



      Trong lòng Trương Tư Ninh có chút chua xót, ôm con, mà nghiêng người ôm cổ , hôn lên mặt : “Ông xã, chờ tiểu Mũm Mĩm lớn hơn chút nữa, có thể ôm con bằng tay, bây giờ con còn , cần em chăm sóc, đợi con lớn lên, cần dạy dỗ. biết đâu, bây giờ nhóc con háo sắc rồi, em đưa nhóc bệnh viện chích thuốc, nó chỉ cho y tá xinh đẹp ôm, nhất định cho bác sĩ nam đụng vào, tương lai nhất đinh phải quản nó chặt mới được.” Hoàn toàn là giọng điệu của bà mẹ lo lắng cho tương lai của con trai.



      Vệ tiên sinh cũng phải người buồn thu khóc xuân, nên chỉ muộn phiền lát rồi thôi, lúc này nghe vợ kể tội con trai, mặc dù biết muốn làm vui mới phóng đại lên như vậy, nhưng tâm trạng của Vệ Cẩm Huyên cũng nhàng thoải mái hơn rất nhiều, tay ôm vợ, tay sờ bé con nằm giường biết ngây ngô cười cái gì, cười : “Con chúng ta đẹp như vậy, chừng tương lai có rất nhiều con thích, cũng cần quản lý quá nghiêm khắc, tuổi trẻ vẫn nên trải nghiệm nhiều, mới có thể vững vàng trưởng thành.”



      Đây là khuyến khích con trai đào hoa lãng tử sao?



      Tâm tình của mẹ bé con Vệ phu nhân lúc này vi diệu.



      Cuối cùng nhà ba người cùng nhau tắm rửa. Đây là trải nghiệm hoàn toàn mới, nhưng tình hình lúc này cứ rối tung rối mù. Gội đầu cho tiểu Béo vô cùng khó khăn, bởi vì nhóc con này rất ghét gội đầu, cứ mỗi lần xoa dầu gội lên là cu cậu lại xoay qua xoay lại rất lợi hại. Trương Tư Ninh bảo Vệ Cẩm Huyên giúp che kín hai tai con lại, bịt chặt để bị nước vào lỗ tai, cầm vòi sen điều chỉnh tia nước, tại Vệ Ý hơn năm tháng gần sáu tháng, rất thông minh, vừa nhìn thấy điệu bộ Trương Tư Ninh như vậy, nước còn chưa kịp rớt trúng đầu cu cậu bắt đầu gào khóc.



      Lúc trước khi chị Từ còn ở đây, mỗi lần chị ấy gội đầu cho Vệ Ý, Vệ tiểu Béo rất ngoan ngoãn. Bây giờ đổi lại là mẹ làm, bé con lại chịu, mãi đến hôm nay Vệ tiên sinh mới biết ra cu cậu ghét gội đầu.



      Nhưng dù có ghét nữa cũng phải gội sạch bọt xà phòng, nên mặc cho Vệ tiểu Béo gào khóc rất dữ dội, cánh tay cánh chân mũm mĩm ngừng đạp nước phành phạch, nhưng dưới trấn áp mạnh mẽ của ba mẹ, cuối cùng cu cậu cũng bị tắm rửa sạch .



      Trương Tư Ninh ôm nhóc con ngừng khóc nháo ra khỏi phòng tắm, bây giờ có chiêu thức để đối phó với nhóc con này, cu cậu vừa khóc, liền cho bú sữa, Vệ Tiểu Béo ham ăn, cần biết có đói bụng hay , có sữa mẹ là nhào vô ngay, nên trong thoáng chốc mọi thứ yên tĩnh trở lại, chỉ thỉnh thoảng thút tha thút thít, nơi khóe mắt rớt ra vài giọt nước mắt, thoạt nhìn cũng rất đáng thương, ít nhất cũng đủ khiến Vệ tiên sinh mới từ phòng tắm ra rất đau lòng.



      “Bình thường em gội đầu cho con cũng vậy sao?” Vệ Cẩm Huyên vừa ngồi bên cạnh vợ lau tóc cho con, vừa nhàng hỏi.



      Trương Tư Ninh cũng rất uất ức: “Chị Từ gội đầu cho cu cậu cũng chưa thấy khóc bao giờ, mà đổi lại em và thím Tào làm là khóc ầm lên, lúc chị Từ hết với em những thứ cần lưu ý, em làm sao biết được thằng chó con này còn phân biệt đối xử như vậy.”



      Phân biệt đối xử…..



      Vệ tiên sinh nín cười, hôn lên môi vợ mình cái: “Ngoan, là con đúng, đợi sau này cu cậu lớn lên, giúp em đánh nó.”



      Trương Tư Ninh sắc bén vạch trần lời dối của : “Thôi bỏ , giờ trong lòng nếu Vệ Tiểu Béo đứng thứ hai, có lẽ có ai đứng nhất, vốn dĩ hy vọng sau này cha nghiêm khắc, mẹ hiền từ, nhưng xem vừa rồi thế nào,” bắt chước giọng điệu của lúc nãy: “ cần quá nghiêm khắc, tuổi trẻ phải trải nghiệm nhiều mới trưởng thành được….Hứ, ngay cả vấn đề nhân phẩm đạo đức mà còn buông lỏng như vậy, Vệ tiên sinh, em thấy sau này thế nào hai chúng ta cũng đổi ngược lại, mẹ nghiêm khắc còn cha thành mẹ hiền thôi.”



      Vệ Cẩm Huyên bật cười, bỗng nhiên ý thức được những lời mình lơ đãng ra vừa rồi dựng lên bức tường trong lòng bà xã. ngượng ngùng ho mấy tiếng, chuyển hướng sang chuyện khác: “Tư Ninh, để xem tìm thêm người giúp việc, mình em trông con vất vả quá.”



      Đổi hướng cách thỏa đáng mà.



      Trương Tư Ninh đáp trả lại bằng cái liếc mắt, tỏ vẻ: “ đừng có mà giả vờ”, nhưng cũng thèm thêm gì, chỉ trả lời : “ thử tìm xem, nếu có thể tìm người giống như chị Từ vừa chững chạc vừa làm việc cẩn thận lại trung thực, có được người như vậy tốt.” Rồi bổ sung thêm: “Tốt nhất là có thể giúp làm thêm việc nhà, cũng cần tìm người chuyên nghiệp như thím Nguyệt, thím Tào lớn tuổi rồi, nhà mình nhiều người, mình thím làm việc vất vả quá, có thêm người có thể chia sẻ bớt công việc, so với người lạ, em càng yên tâm để thím Tào phụ trông con hơn.”



      Vệ Cẩm Huyên gật đầu ra vẻ hiểu: “Được, biết rồi.”



      Thả bé con vào trong nôi, Trương Tư Ninh và Vệ Cẩm Huyên đứng ngắm dáng vẻ say ngủ ngây thơ đáng của Vệ Tiểu Béo lúc sau đó hai vợ chồng mới trở lại giường.



      Trước đó vẫn chưa có thời gian hỏi chuyện bên Pháp, lúc này rảnh rỗi, Trương Tư Ninh hỏi: “Chuyện bên Pháp sao rồi, có thuận lợi ?”



      Mặc dù trong điện thoại Vệ tiên sinh mọi chuyện vẫn thuận lợi, nhưng lúc này nhịn được muốn hỏi lại lần nữa.



      Vệ Cẩm Huyên ôm , để tựa vào ngực mình, sợ đánh thức con ngủ say, nên rất , khẽ thầm bên tai : “Vẫn còn tiến hành, mọi việc hoàn toàn thuận lợi như tính, Vệ Cẩm Thiệu cũng còn chút đầu óc, có điều cũng gấp, cứ từ từ thôi.”



      chỉ vậy, cặn kẽ, nhưng Trương Tư Ninh cũng tiếp tục hỏi nữa, dù sao nghe cũng hiểu được, chỉ dạ tiếng, bỗng nhiên hỏi: “ tính giành lại Vệ thị sao?” Chuyện này trước đây chưa từng hỏi , cảm thấy làm thế nào cũng tốt, quan tâm nhưng lúc này nhịn được mới bật ra hỏi.



      Vệ tiên sinh thấy câu hỏi của bà xã cũng ngoài dự tính, cũng che giấu suy nghĩ của mình: “Những gì ông già để lại, tồi tệ. cần Vệ thị, nhưng có thể giúp người khác có nó, từ đó tận dụng lợi thế của nó là được.”



      Cũng chính là muốn phá hủy Vệ thị ư?



      Trương Tư Ninh im lặng trong chốc lát, càng ôm thắt lưng của chặt hơn, yếu ớt : “ làm sao cũng được, nhưng nhất định phải chú ý an toàn, đừng làm những chuyện nguy hiểm, đừng khiến người ta hận mình rồi bị trả thù.”



      Đây là Tư Ninh lo lắng làm chuyện quá cực đoan sao?



      Ánh mắt Vệ tiên sinh dịu dàng, bỗng nhiên thầm bên tai : “Vừa rồi, có chuyện em đúng.”



      “Dạ?”



      “Trong lòng , em quan trọng nhất, ai có thể so sánh với em, cho dù là con của chúng ta cũng vậy.”



      Phản ứng đầu tiên của Vệ phu nhân là sửng sốt, mãi lúc sau mới kịp phản ứng lời , trong thoáng chốc phất cờ trong bụng, cả khuôn mặt tràn ngập nụ cười hớn hở.



      Vệ Cẩm Huyên thấy như vậy trong lòng chua xót, Vệ phu nhân của , những gì theo đuổi chỉ là câu ngọt ngào giản đơn như vậy. cảm thấy có chút mất mát nên lời, nhưng cũng thấy vô cùng cảm động, gả cho người ngay cả ôm con bộ vài bước cũng được như , sao lại cảm thấy tủi thân chút nào chứ?



      Rất ngốc nghếch, của , rất ngốc nghếch. Ngốc đến mức khiến đau lòng.



      ......



      Thời điểm Vệ tiểu béo tròn tám tháng, Vũ Lăng rơi trận tuyết đầu tiên trong năm, tuyết rất lớn, bao lâu sau mặt đường phủ lớp tuyết dày.



      Trương Tư Ninh và Vệ Cẩm Huyên mỗi người bên nắm tay con tập phòng khách tầng hai.



      Đúng vậy, gần đây, bé con mũm mĩm tiểu Béo bắt đầu tập . Cũng có ai dạy cu cậu, hôm cu cậu ngồi mình giường cũi của mình, giường nhóc con có thanh bảo vệ, nhóc tự mình hì hục men theo thanh bảo vệ đứng lên. Lúc đó Trương Tư Ninh thắt cà vạt cho Vệ Cẩm Huyên, nghe tiếng con ê a, hai vợ chồng vừa quay đầu lại, hết sức kinh ngạc, tiểu Béo vậy mà tự mình đứng lên!



      Chuyện này đáng kinh ngạc, Trương Tư Ninh xuống lầu gọi ông nội và thím Tào lên nhìn, thím Tào : “Nhóc con này ăn giỏi khỏe mạnh, chân chắc khỏe, học rất nhanh.” Ông cụ rất cao hứng cười ha ha: “Tiểu khoai tây của chúng ta đúng là có tiền đồ mà!”



      Khoai tây, là cái biệt danh nghe rất chíp hôi mà ông cụ đặt cho nhóc con, lúc đó Trương Tư Ninh phản đối rất mãnh liệt, con có dáng vẻ xinh xắn như vậy, gọi khoai tây nghe sạch chút nào. Lúc đó ông cụ còn trừng : “Trước đây, con còn kêu nó là béo đó thôi! Gọi khoai tây phải là khỏe mạnh cứng cáp sao?”



      Cái này đúng là lịch sử đen tối mà!



      Lúc đó Trương Tư Ninh nhìn ông nội mình đầy phẫn uất, vậy mà Vệ tiên sinh còn cố tình xấu xa, buổi tối lúc ngủ cứ gọi ‘béo à béo à’ cả buổi, cuối cùng Vệ phu nhân nổi giận, vùng lên phản kháng, đặt Vệ tiên sinh dưới thân mình lăn qua lộn lại trận, mới thành lại……?



      Dù sao Vệ khoai tây cũng chỉ là nhóc con tám tháng tuổi, thể nào tự được, phải có người vịn đỡ, nhưng cũng được quá lâu, mệt quá cũng tốt.



      nhà ba người tới cửa sổ sát đất xem tuyết rơi, Vệ khoai tây nhìn ra bên ngoài kêu ua ah, gần đây cu cậu bắt đầu mọc răng, hơi tí là chảy nước miếng, cho nên cái cổ mũm mĩm có đeo thêm cái yếm màu hồng, có in hình mèo Garfield, mặc bộ quần áo bông có thêu chữ phúc, tròn xoe.



      Lúc này, ông cụ vừa lên tới, nét mặt rất nghiêm túc, chỉ cần nhìn thoáng qua biết ngay vui.



      Trương Tư Ninh và ông xã liếc nhìn nhau, rồi nhìn ông nội nhà mình hỏi: “Ông nội, xảy ra chuyện gì sao ạ?”



      Ông cụ nhìn cháu , muốn lại thôi, Trương Tư Ninh xoay người bế bé con mũm mĩm lên, qua nổi giận: “Có chuyện gì sao ông ạ, cứ ấp a ấp úng, con sốt ruột thay ông.”



      Ông cụ sờ sờ khuôn mặt tròn xoe của Vệ tiểu béo, sau đó thở dài hơi: “Vừa rồi, chú Hai của con gọi điện thoại cho ông, ba con, …. bị bắt!”
      amandatruc, Phương Lăng, meyil087 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :