1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngày em đến - Tĩnh Phi Tuyết (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 70


      Rời khỏi phòng khám bệnh, sắc mặt Vệ Cẩm Huyên liền trầm xuống, bảo lão Trịnh lấy xe rồi với Trương Tư Ninh: “Tư Ninh, lát nữa phải vào lại bệnh viện, em về nhà trước được ?”



      Trương Tư Ninh nhìn sắc mặt , nhíu mày hỏi: “Có phải Trân Trân gì với ?” Nếu , sắc mặc thể nào như vậy được.



      tại, Vệ Cẩm Huyên tức đến đau gan, nhưng thể nào phát hỏa trước mặt được, hít sâu hơi chậm rồi : “Chuyện này hơi phức tạp, phải điều tra trước, đợi có kết quả cho em biết, em về trước , nghe lời nào?”



      Trương Tư Ninh cũng nhận ra thực tức giận, ngay cả lần trước khi đến chuyện bị trai cùng cha khác mẹ hại mất chân sắc mặt cũng tức giận như lúc này. Mặc dù rất muốn làm cái đuôi bám theo, nhưng cũng là người biết nhìn sắc mặt đại gia mà hành động, biết nhiều cũng vô ích, cho theo đành về, luôn có lý do của mình, nên cũng hỏi gì, chỉ gật đầu đồng ý, vừa nhanh nhẹn lại dứt khoát, biết điều hơn đêm qua rất nhiều.



      Trương Tư Ninh là người biết nhìn chuyện mà xuống tay. Hôm qua, khi nghe tin Vệ Trân Trân gặp chuyện may, tuy Vệ Cẩm Huyên có chút sa sút tinh thần nhưng tâm trạng vẫn rất ổn định, nên có đeo dính lấy cũng sao, nhưng giờ ràng người này bốc hỏa chết người, ngu gì đối nghịch với , mình nhanh nhẹn nghe lời, cũng khiến dễ chịu hơn.



      Quả nhiên, nét căng thẳng mặt Vệ Cẩm Huyên cũng được nới lỏng ra, đặt môi nhàng hôn lên trán : “ về lái xe cẩn thận, đừng chạy nhanh quá, hôm nay cố gắng về sớm.”



      Bất đắc dĩ phải chia tay Vệ tiên sinh nhà mình, Trương Tư Ninh mình chậm rãi lái xe về nhà. tại gần mười hai giờ trưa, thím Tào tưởng về ăn cơm nên có chuẩn bị, lúc thấy về còn rất ngạc nhiên.



      Có điều bà cũng là người lão luyện, liếc mắt cái biết ngay lúc này Trương Tư Ninh vui, tưởng vợ chồng son cãi nhau, cũng nhiều lời, chỉ bảo lên lầu đợi, sau khi nấu cơm xong đưa lên.



      Nếu là trước kia, Trương Tư Ninh dựa theo nguyên tắc kính già trẻ, để thím Tào bưng cơm lên cho mình, dù ăn ở lầu, cũng là tự chạy xuống lấy, nhưng tại trong lòng chất chứa tâm nên cũng câu nệ tiểu tiết.



      Vừa mở điều hòa trong phòng lên, Hứa Dương gọi điện thoại tới phiên tòa xét xử rất thuận lợi, tên bị án tử hình, tên còn lại còn trong độ tuổi vị thành niên nên bị đưa đến trại giáo dưỡng, bồi thường hơn ba mươi hai vạn, có điều Hứa Dương còn thêm: “Hai nhà đó cũng có tiền, số tiền bồi thường này chắc dễ dàng.”



      Trương Tư Ninh nghe xong gật đầu: “Như vậy Bình Bình ở trời cũng có thể yên nghĩ rồi.” Về phần tiền bồi thường gì đó, ai mà đủ kiên nhẫn quan tâm tới chuyện này.



      Hứa Dương tiếp: “À, chị Tư Ninh, người nhà họ Trần hai ngày này mang tro cốt của chị Bình Bình về quê nhà chôn cất, em tính ngày mai lúc hỏa táng đốt cho chị ấy chút giấy tiền vàng bạc.” Hủ tro cốt của Trần Bình Bình giờ còn đặt ở nhà hỏa táng.



      Trương Tư Ninh : “Vậy em , lát nữa em gọi cho chỗ làm bảng hiệu bảo họ ngày mốt đến lắp là được.”



      cần phải đến ngày mốt đâu, chiều mai làm là được, buổi sáng em đốt giấy tiền xong về ngay.”



      Trương Tư Ninh : “Vậy em xem rồi sắp xếp, bàn ghế cũng chưa có đủ, chuyện này gấp.” cùng đốt tiền vàng gì đó, sợ đụng phải người nhà họ Trần, Vệ Cẩm Huyên nên tiếp xúc nhiều với người nhà đó, lúc trước vào chùa gửi tiền nhờ sư thầy đọc kinh siêu độ cho Trần Bình Bình nhiều ngày như vậy, cũng coi như làm ấy thất vọng.



      Lúc vào nhà vệ sinh rửa mặt, trong đầu Trương Tư Ninh vẫn nghĩ đến chuyện của Vệ Trân Trân. Trong lòng thầm suy đoán, lúc Vệ Cẩm Huyên gặp Vệ Trân Trân, chắc chắn Vệ Trân Trân gì đó với . tại lại đến bệnh viện, còn cho theo, ràng có chuyện tốt. Trương Tư Ninh ngẫm nghĩ, có khi nào trước đó đại não bùng nổ những gì suy đoán phải vô căn cứ, biết đâu là ? Nhưng nghĩ nghĩ lại, hai người chăm sóc làm chuyện ngược đãi.…hình như có vẻ logic lắm. Vệ Cẩm Huyên rất có lý, Vệ Trân Trân phải bị tâm thần ngu ngốc, cũng phải câm điếc được, nếu nàng bị uất ức lẽ nào lại cho Vệ Cẩm Huyên biết? nàng này phải nghe là con cưng của trời, được ngàn vạn nuông chiều mà lớn lên sao, lại bị chứng trầm cảm rối loạn ám ảnh cưỡng chế, dễ gì mà chịu chua thiệt?



      Nhưng nếu việc phải như suy đoán, tại sao lại tức giận đến vậy? Trực tiếp đến bệnh viện, đến bệnh viện cho thấy chuyện này có liên quan đến hai người chăm sóc, nếu họ phải nguyên nhân chính cũng có liên quan, dù sao cũng có vấn đề.



      Suy nghĩ cả ngày trời, càng nghĩ càng hồ đồ, Trương Tư Ninh cảm thấy đau hết cả não. Cuối dùng quyết định nghĩ nữa, vỗ vỗ mặt, hướng vào gương nhe răng làm mặt quỷ. Đợi kết quả thôi, cũng phải bảo vệ trái đất, dù sao bên cạnh Vệ tiên sinh nhà lúc nào cũng có người theo, cũng tiếp xúc với bệnh nhân tâm thần, chỉ cần gặp chuyện nguy hiểm, chuyện khác có gì quan trọng.



      Sau khi nghĩ thông suốt, mặc dù khao khát biết được chân tướng việc hệt như có vuốt mèo cào trong tim, nhưng còn lo lắng nữa. xuống lầu chủ động giúp thím Tào nấu cơm, rửa rau bên ngoài đột nhiên có tiếng sét đánh ầm ầm vang dội truyền vào, thanh rất lớn, tựa như có tiếng trống gõ bên tai.



      Thím Tào a tiếng, sợ hết hồn làm rớt cái nồi xuống đất phát ra tiếng ồn rất lớn. Trương Tư Ninh tới nhặt lên giúp bà, cười : “Tiếng sấm này cũng lớn .”



      Thím Tào vỗ ngực thở hổn hển: “Hình như đây là lần đầu tiên sấm sét lớn như vậy trong năm nay.”



      “Cũng phải lần đầu,” Trương Tư Ninh : “Tháng ba cũng có lần, thím có ấn tượng , tối đó đầu tiên trời mưa to, sau đó có sấm sét, sấm đánh cũng rất lớn.” Đó là lần đầu tiên Vệ Cẩm Huyên ngủ lại nhà .



      Thím Tào nghĩ nghĩ rồi : “Là ngày đó, tôi nhớ rồi, lúc đó tôi ngủ, sấm đùng đoàng làm tôi giật mình sợ hết hồn.”



      và thím Tào chuyện trong này, ngoài trời vốn u càng u hơn, còn có cả gió, người xưa thường , thấy gió là sắp mưa, lúc này trời nổi gió mạnh như vậy, nhất định lát nữa mưa.



      có chút lo lắng cho Vệ Cẩm Huyên, nghĩ ngợi rồi khỏi phòng bếp, lấy điện thoại trong túi quần short ra nhưng gọi điện thoại mà chỉ gửi tin nhắn qua, đại khái với trời sắp mưa lớn, đừng chạy loạn ở bên ngoài.



      Vệ Cẩm Huyên nhìn thấy tin nhắn, mặc dù nét mặt vẫn lạnh lùng nghiêm khắc nhưng trong mắt ánh lên nụ cười, ra hiệu cho Tần Chu ra ngoài trước, rồi gọi điện lại cho , đầu bên kia vẫn làm bộ làm tịch như trước nay, chuông vang ngân mấy tiếng mới nhận điện thoại, nghe thấy bé con biếng nhác kéo dài giọng , ánh cười trong mắt càng nồng đậm: “Tư Ninh, em về đến nhà chưa?”



      Trương Tư Ninh hứ tiếng: “Bẩm ngài, xin được bẩm báo, tiểu nhân về nhà an toàn, vượt đèn đỏ, chạy quá nhanh, tốc độ bò ngang với xe đạp.”



      Vệ Cẩm Huyên bị chọc cho bật cười, trước đó giận quá bảo về, bây giờ nghĩ lại cảm thấy có lỗi với , mới sáng sớm chạy xa như vậy mang thức ăn đến cho , lúc thăm Trân Trân, ràng bị dọa hoảng sợ, cũng an ủi, nháy mắt bảo về…..Vệ Cẩm Huyên cảm thấy bản thân mình hết nổi.



      Nhưng chuyện sau đó quả thích hợp để có mặt, theo, thể mạnh tay được, ngay cả những lời giận dữ cũng vì kiêng dè mà kìm nén lại.



      “Em giận sao?” dịu dàng hỏi.



      có,” Trương Tư Ninh ở phía bên kia ngọt ngào nũng nịu : “Em biết cho em theo là có lý do của mình, nhưng khi trở về phải hết toàn bộ việc cho em biết được giấu diếm.”



      Vệ Cẩm Huyên chỉ muốn nhìn thấy góc cạnh tàn nhẫn trong con người mình, những chuyện khác hoàn toàn thành vấn đề, vì thế gật đầu đồng ý, sau đó đáp ứng hết những dặn dò của như đảm bảo chú ý an toàn, chạy loạn ngoài trời mưa …., vừa ngây thơ vừa đáng , khiến người ta vui vẻ từ tận đáy lòng.



      Mãi đến khi Tần Chu gõ cửa cảnh sát Mạnh đến, hai người mới cúp điện thoại.



      Lúc này, Vệ Cẩm Huyên mình trong phòng bệnh, lão Mạnh cởi nón vào rất nhanh, phong thái đĩnh đạc ngồi xuống giường bệnh: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà gấp gáp như vậy, tôi còn phải phá án đây!”



      “Chuyện của em tôi.” Nét mặt Vệ Cẩm Huyên nhàn nhạt kể cho lão Mạnh nghe chuyện hôm qua Vệ Trân Trân đột nhiên lên cơn, chặt ngón tay, cắn đứt nửa lỗ tai của người ta. Lão Mạnh nghe xong chắt lưỡi hít hà, là cảnh sát hình , xử lý nhiều vụ án giết người nên vô cùng nhạy bén, Vệ Cẩm Huyên chỉ mới mấy câu như vậy, đoán ra: “Ông nghi ngờ Trân Trân đột nhiên lên cơn phải chuyện bình thường?” Nếu cũng tìm đến đây.



      “Đúng là tôi nghi ngờ điều này, trước đó Trân Trân tỉnh táo lại, tinh thần rất bình thường, tôi hỏi nó, chính nó cũng hiểu nguyên nhân tại sao, chỉ bỗng nhiên khống chế được bản thân, trong đầu biết nên làm vậy, nhưng kiểm soát được cơ thể, tôi nghi ngờ có người hạ thuốc, nhưng hôm qua lấy máu xét nghiệm, nếu như trong máu có thuốc thể nào phát ra được.”



      xong, nhìn lão Mạnh: “Ông là chuyên gia trong lĩnh vực này, ông để mắt giúp tôi xem sao, tôi cảm thấy Trân Trân dối.”



      Lão Mạnh chứng kiến nhiều vụ án kỳ dị hơn nên cũng ngạc nhiên, chỉ : “Ông tìm tôi vì muốn chuyện này ầm ĩ lên?”



      Vệ Cẩm Huyên cười cười, cũng phủ nhận: “Dù sao cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì, ảnh hưởng tốt.”



      Lúc Trương Tư Ninh ăn cơm trưa, bầu trời u cuối cùng cũng mưa xuống, thím Tào lấy kéo đưa cho : “Tư Ninh tiểu thư, lần lượt cắt bỏ hết sợi dây , đây gọi là đến nơi đến chốn, phù hộ năm bình an.”



      “Vậy nếu cắt giữa chừng chỉ được phù hộ có nửa năm thôi ạ?” Trương Tư Ninh vừa nhận kéo vừa cười giỡn, nhưng động tác ngừng cắt sợi dây ngũ sắc cổ tay ra.



      đưa cổ tay hướng ra ngoài cửa sổ, dây thừng vừa đứt rơi xuống trong màn mưa. Đây là tầng mười , ngoài trời vẫn mưa, cũng nhìn thấy được nó rơi xuống chỗ nào nên có chút lo lắng: “Có khi nào nó rơi xuống chỗ người ta tránh mưa thím?”



      Thím Tào : “ đâu, phía dưới cửa sổ có chỗ để người ta đứng tránh mưa.”



      “Vậy có khi nào bị gió thổi bay ạ?”



      xem gió ngừng lâu rồi, có gió nữa đâu, Tư Ninh tiểu thư đừng lo lắng, chắc chắn nó rơi xuống đất, cả năm nay bình an.”



      Trời mưa mãi đến tối vẫn chưa tạnh, bên Vệ Cẩm Huyên cũng có tin tức gì, Trương Tư Ninh ăn cơm tối xong, nhìn ra ngoài cửa sổ trời tối đen như mực, nghe tiếng mưa rơi ào ào, cảm thấy yên lòng, đợi đến tám giờ liền gọi điện cho Vệ Cẩm Huyên, lúc đầu có ai trả lời, Trương Tư Ninh nhíu hai hàng chân mày, mười phút sau gọi lại vẫn có người nhận điện thoại, bắt đầu sốt ruột, liền gọi điện cho lão Trịnh.



      Lão Trịnh rất nhanh chóng nhận điện thoại, Trương Tư Ninh hỏi: “Vệ tiên sinh đâu ạ?”



      Lão Trịnh : “ làm việc ở lầu, Tư Ninh tiểu thư, hình như hạng mục gì đó có vấn đề, Vệ tiên sinh thảo luận với mấy cán bộ cấp cao trong phòng làm việc!”

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 71


      Đến gần mười giờ đêm Vệ Cẩm Huyên mới gọi điện thoại lại cho . dỗ dành: “ có vấn đề gì lớn đâu, Hoa Tây tham gia đấu thầu, bản kế hoạch bị người ta lấy cắp, may mà phát kịp nên vẫn còn thời gian để khắc phục.”



      Hoa Tây là công ty con của Bác Lãng, lúc trước Trương Tư Ninh còn nhờ vả Vệ Cẩm Huyên dùng danh nghĩa nội bộ mua căn hộ ở hoa viên Duy Tây do Hoa Tây đầu tư phát triển, có điều tại vẫn chưa giao nhà mà phải đợi đến sang năm.



      Biết được đúng là chuyện đấu thầu nên Trương Tư Ninh cũng để ý nữa, thương trường như chiến trường, gián điệp thương mại có mặt khắp nơi, những chuyện như bản kế hoạch bị rò rỉ ra ngoài thế này đối với Bác Lãng cũng có gì mới mẻ, mặc dù ứng phó với nó thể là tiện tay nhưng cũng phải chuyện hóc búa.



      chỉ thấy thương , nhiều chuyện ngổn ngang như vậy đặt hết lên vai mình , trọng trách quá nặng, sợ thân thể chịu nổi, nhưng người bình thường như cũng giúp được gì.



      “Bên ngoài mưa lớn lắm, nếu buổi tối đừng về nhà, tạm ở lại phòng làm việc đêm .” Trương Tư Ninh cảm thấy cũng chỉ có thể quan tâm đến vấn đề cá nhân của , như chuyện giữ gìn sức khỏe….



      Vệ Cẩm Huyên đưa tay nhíu nhíu mi tâm, tuy rất mệt mỏi, nhưng khi nghe được những lời dịu dàng của , tâm trạng liền thoải mái hơn rất nhiều, : “Để xem sao, bên này vẫn còn nhiều việc phải xử lý, nếu mưa lớn quá về, em cũng ngủ sớm , đừng đợi .”



      Trương Tư Ninh dạ tiếng, biết còn nhiều việc phải làm, nên thêm mấy câu bảo chú ý thân thể, phải nghỉ ngơi ….rồi quyến luyến cúp điện thoại.



      Đêm nay, mưa vẫn rơi ngừng, tiếng mưa dội rào rào cả đêm, mưa lớn quá nên Vệ Cẩm Huyên cũng về nhà. Buổi sáng, Trương Tư Ninh xuống lầu ăn cơm, thím Tào : “Mấy ngày nay thời tiết quái lạ, mưa mãi từ hôm qua tới giờ vẫn chưa dứt, biết đường xá có bị ngập nước .”



      Hệ thống đường ống ngầm thoát nước ở Vũ Lăng tốt lắm, mỗi khi trời mưa lớn lại bị ngập. Lúc Trương Tư Ninh còn học đại học, mùa hè năm thứ hai, trời mưa liên tục năm ngày, nước rút được, ngập đầy mặt đường, nước quá đầu gối, rất nhiều nơi cả tầng dưới cùng đều chìm trong nước, lúc đó xem tin tức, có nhiều người còn lấy chậu gỗ cho trẻ con ngồi lên đó lắc lư chơi đùa.



      Vài năm gần đây, đường cống thoát nước được cải thiện lại, nhưng tốc độ tiến hành chậm còn hơn ốc sên, đoạn đường khoảng hơn trăm mét mà có thể sữa chữa đến hơn nửa năm, chuyện này người dân quản được, người có chức quyền cũng quan tâm, chủ thầu cứ kéo dài ngâm ra đó, dù sao kéo được ngày nào là kiếm được thêm tiền ngày đó, xã hội bây giờ cứ tự do tùy thích như vậy, biết sao được.



      “Đường xá ở khu mình chắc ngập đâu, đường Văn Hóa bên kia thường bị hơn.” Trương Tư Ninh vừa ăn cháo vừa , bên này là khu thương mại Duy Tân, đường cống thoát nước quá tệ, ít ra từ khi đến Vũ Lăng này cũng gần năm, cho dù trời mưa cũng thấy đường bị ứ đọng nước.



      Sau khi ăn sáng xong, cũng như hôm qua, Trương Tư Ninh muốn đem bữa sáng tình cho Vệ tiên sinh hai ngày đêm liên tiếp về nhà. Dạo gần đây, thím Tào gần gũi với nhiều hơn, nhịn được liền khuyên: “Hai người sống với nhau, sao tránh được chuyện cãi vã, mỗi người nhường bước, xin lỗi là xong, Tư Ninh tiểu thư như vậy rất tốt, đàn ông sĩ diện nên phải dỗ dành, dỗ được rồi, giữ luôn trái tim người đó.”



      Bà tưởng Trương Tư Ninh và Vệ Cẩm Huyên cãi nhau, tối hôm kia thấy trở về vui, sáng qua mang thức ăn , kết quả Vệ tiên sinh vẫn về nhà, có thể thấy được có chuyện ổn.



      Trương Tư Ninh dở khóc dở cười, nhưng cũng với bà chuyện của Vệ Trân Trân, chỉ ậm ờ vài câu, xem như mình oan ức vậy.



      Lúc lái xe đến Bác Lãng vẫn còn rất sớm, chưa tới tám giờ. Mặc dù mưa rất lớn nhưng cũng may đường khá vắng xe nên khó . gọi điện cho Vệ Cẩm Huyên, vẫn chưa thức dậy, giọng trong điện thoại còn mang vẻ ngái ngủ, Trương Tư Ninh đến dưới lầu công ty, biếng nhác bảo tự lên.



      Lối riêng dành cho tổng giám đốc của Vệ Cẩm Huyên sử dụng khóa mật mã, mật mã cho biết, hôm qua thức rất khuya, mấy ngày nay tinh thần lúc nào cũng kéo căng như dây đàn, tại đầu đau như búa bổ nên chẳng muốn động đậy.



      Trương Tư Ninh quen thuộc ra khỏi thang máy, đến cửa phòng làm việc nhập mật mã vào, tít tít hai cái cửa mở ra.



      đặt đồ cầm tay lên bàn, nhìn xung quanh rồi thẳng vào phòng nghỉ, xoay nắm cửa, quả nhiên thấy uể oải ngồi tựa lưng ở đầu giường, tóc tai rối bời, sắc mặt khá nhợt nhạt tốt lắm, ánh mắt lim dim như tỉnh như nhìn , làm nhớ lại lần đầu tiên ngủ ở nhà , buổi sáng thức dậy dáng vẻ cũng mơ hồ hệt vậy.



      Rất lâu rồi thấy lại dáng vẻ này.



      tiến lên ôm cổ , hôn lên môi cái kêu, chớp chớp đôi mắt to trong suốt hỏi: “Đau đầu lắm sao?” Vừa vừa đưa tay sờ trán : “ nóng, cổ họng có đau ?”



      Vệ Cẩm Huyên vòng tay buông lỏng quanh eo , miệng cọ cọ vào ngực : “Đau đầu.”



      Trương Tư Ninh đưa tay nhàng ấn ấn hai bên thái dương của , liền kéo lên giường, đặt đầu lên đùi để thấy dễ chịu hơn. Hệt như trẻ con làm nũng, khiến người ta mềm lòng, Trương Tư Ninh vừa giúp ấn đầu, vừa dịu dàng hỏi: “Rất đau sao?” Nếu đau nhiều phải uống thuốc, cẩn thận hơn còn phải bệnh viện chụp X-quang gì đó, dù sao nhức đầu là chuyện có thể lớn có thể , thể qua loa được.



      “Em ấn đau, ấn liền đau.” cũng mở mắt, cứ nằm yên như vậy, giọng ra vẻ nghiêm trọng, hoàn toàn giống hệt trẻ con mà.



      Trương Tư Ninh vừa phát hờn vừa buồn cười: “Hỏi đó, được làm nũng!”



      mà.” Đợi mãi lúc lâu sau vẫn thấy lên tiếng, Vệ Cẩm Huyên vội vàng mở mắt ra, đằng hắng tiếng, nghiêm túc trả lời: “ đau lắm, chỉ thỉnh thoảng nhói lên, hơi khó chịu.”



      Còn ‘chỉ thỉnh thoảng nhói lên’, Trương Tư Ninh câm nín, lần đầu tiên phát ra cũng có thể trẻ con như vậy. lại dịu dàng giúp xoa bóp thêm mấy phút, rồi cúi xuống hôn lên chóp mũi : “Trước hết phải ngồi dậy ăn sáng nào, thím Tào nấu cháo bát bửu, ngon lắm. Còn có bánh dày gạo nếp nhân mè đen đậu phộng, cắn miếng, mềm dẻo vô cùng.”



      Vệ Cẩm Huyên đói bụng, nhưng thấy cố ý đem thức ăn tới nên dù gì cũng muốn ăn mấy miếng, vì vậy : “Em bưng tới đây cho .”



      Trương Tư Ninh: ......



      đánh răng rửa mặt sao!” xong đấm cái: “Mau dậy , ăn chút thức ăn này vào, đầu hết đau ngay.”



      nghĩ là đứa trẻ lên ba chắc? ăn uống có quan hệ gì với đau đầu sao, Vệ Cẩm Huyên thầm buồn cười, biếng lười nghiêng ngả ôm thắt lưng tinh tế của lúc mới từ từ bò dậy khỏi giường. Trương Tư Ninh giúp mang chân giả, bây giờ làm rất khéo, nhìn thấy ngồi xổm trước chân mình, nghiêm túc cúi đầu loay hoay mang chân giả cho mình, tình cảm ngọt ngào sâu đậm tràn ngập trong lòng Vệ Cẩm Huyên.



      Trong phòng nghỉ của có đầy đủ tất cả đồ dùng, bàn chải đánh răng rửa mặt thiếu thứ gì, còn có cả quần áo để tắm rửa. Sau khi tắm rửa sạch , từ phòng nghỉ ra, Trương Tư Ninh mở sẵn nắp mấy cái hộp bàn, ngoài cháo bát bửu, bánh dày gạo nếp, còn có bánh bao tôm và mấy món ăn .



      Vệ Cẩm Huyên ăn nhiều, chỉ ăn hết chén cháo, Trương Tư Ninh biết thân thể thoải mái, nên cũng ép ăn thêm. Sau khi ăn xong, định ngồi vào bàn tiếp tục xử lý công việc, Trương Tư Ninh liền trừng mắt nhìn , giơ đồng hồ cổ tay mình cho xem: “Bây giờ mới tám giờ bốn mươi, vội gì chứ, ăn cơm xong nghỉ lát sao?”



      Lúc này, tâm trạng rất thoải mái, cái gì chính là cái đó, cho làm việc vậy làm việc, kéo đến sofa rồi gối đầu lên đùi : “Xoa bóp cho .” Mặt cọ cọ vào chân , càu nhàu: “Sao mặc cái quần short hôm qua?” Gối đầu lên hai bắp đùi trắng nõn nà mới đúng là hưởng thụ, ngăn cách lớp vải như thế này, sao thoải mái được.



      Trương Tư Ninh câm nín, mặc dù hôm qua trời đầy mây, nhưng rất oi bức, đương nhiên muốn mặc mát mẻ chút, hôm nay trời mưa, còn hơi lạnh, nên mặc chiếc quần dài làm từ sợi bông màu đen.



      vừa giúp ấn đầu, vừa muốn hỏi thăm chuyện của Vệ Trân Trân, nhưng nhìn thấy đáy mắt thâm đen của , mím môi nghĩ ngợi cuối cùng nhịn xuống hỏi nữa.



      Vệ Cẩm Huyên được xoa bóp rất dễ chịu, bất giác ngủ thiếp , gần đây cả thể xác và tinh thần của đều vô cùng mỏi mệt, gối đầu lên đùi người mình , vừa an tâm lại thoải mái. ngủ rất sâu, khi tỉnh lại gần mười giờ, cũng phải tự tỉnh dậy mà là do Trương Tư Ninh đánh thức.



      Trương Tư Ninh cũng muốn làm thức giấc, nhưng vừa rồi Tần Chu gõ cửa vào, thấy hai người như vậy… như vậy, ban đầu có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, khẽ cho Trương Tư Ninh biết có cuộc họp quan trọng lúc mười giờ. tại chín giờ bốn mươi lăm, nếu đánh thức dậy, bị trễ.



      Vệ Cẩm Huyên họp ở dưới lầu, Trương Tư Ninh ngồi giết thời gian trong phòng làm việc đợi , bên ngoài mưa vẫn có dấu hiệu lại, nhớ tới Hứa Dương hôm nay muốn đến nhà hỏa thiêu đốt giấy tiền vàng cho Trần Bình Bình, mưa lớn như vậy biết có .



      Rồi lại nghĩ tới chuyện của Vệ Trân Trân, cảm thấy bên trong còn có mưu, nhất là dáng vẻ kỳ lạ của Vệ tiên sinh sau khi tiếp xúc với Vệ Trân Trân.



      Cảm giác có chút phức tạp.



      Đợi Vệ Cẩm Huyên họp xong trở lại là hai tiếng sau, dẫn theo Tần Chu vào, xoay người nhìn ngồi sofa mỉm cười, sau đó tới bàn làm việc cầm xấp tài liệu đưa cho Tần Chu: “Đưa cái này cho Vương tổng, với hạng mục này vẫn để cho làm, bảo tập trung vào, đừng có để xảy ra sơ xuất nữa.”



      Tần Chu cung kính nhận lấy, Vệ Cẩm Huyên hỏi: “Chuyện tôi bảo cậu điều tra, có kết quả chưa?”



      Tần Chu đáp: “ có kết quả, thời gian này Ngô gia và Lý gia có gì bất thường, tài khoản ngân hàng cũng rất sạch , tôi chỉ điều tra những người trong nhà mà cả bà con họ hàng cũng tìm hiểu, có vấn đề gì.”



      Vệ Cẩm Huyên trầm tư, khoát tay: “Cậu trước , gọi điện thoại cho tiểu Trịnh, bảo cậu ta cho người đến bệnh viện quan sát kỹ.”



      Đợi cho Tần Chu ra ngoài, Trương Tư Ninh hấp tấp đến bên cạnh : “Có phải nghi ngờ chuyện của Trân Trân có liên quan đến hai người Ngô Lý ? Hôm qua Trân Trân gì với , là bị ức hiếp sao?”



      Vệ Cẩm Huyên bẹo chặt hai má : “Muốn biết?” Thấy gật đầu, cong cong khóe miệng, dè dặt chỉ chỉ vào đầu mình, Trương Tư Ninh lườm cái, nhưng vẫn kéo ngồi xuống sofa, giúp ấn ấn đầu.



      “Chuyện của Trân Trân khá phức tạp, giao cho lão Mạnh điều tra.”



      Mới thả câu đầu tiên hệ trọng như vậy, Trương Tư Ninh khác gì khuấy máu gà, vừa ấn ấn đầu vừa hối thúc : “Sau đó sao?”



      Thấy khuôn mặt đầy hiếu kỳ của , cũng dài dòng: “Hôm qua Trân Trân với , tối hôm đó nhìn thấy hai người Ngô Lý thầm to trong phòng bếp, mặc dù biết họ gì, nhưng cảm giác là xấu nó, nó rất tức giận, cách nào khống chế được, liền chạy đến phòng bếp rút dao ra chém, thím Ngô giơ tay trái ra đỡ, lưỡi dao quá sắc nên cắt đứt ngón trỏ, nếu phải phản ứng nhanh, có lẽ chỉ mất ngón tay.”



      Trương Tư Ninh ực ực nuốt nước miếng, Vệ Trân Trân vóc dáng nhắn như vậy chỉ dao gọt luôn ngón tay người ta, dao này cũng lợi hại mà lực cánh tay cũng , nếu xương tay thể nào đứt gọn như vậy.



      “Trân Trân , lúc đó nó biết mình làm đúng, nhưng sao kiềm chế được, cơ thể chịu nghe theo điều khiển, rất nóng nảy kích động, nó cảm thấy giống như có luồng khí tức giận thoát ra được, rất khó chịu.”



      “Ạch…. phải bị ma ám chứ?”



      Vệ Cẩm Huyên mở mắt ra, đưa tay gõ lên đầu cái: “Ngoại trừ ma quỷ, em thể nghĩ được gì khác sao?”



      Trương Tư Ninh bĩu môi: “Vậy là bị người ta bỏ thuốc sao? Thuốc kích thích?”



      biết,” lắc đầu: “ thấy việc này đơn giản, hai năm nay trạng thái tinh thần của Trân Trân rất ổn định, dù sao cũng đột nhiên trở nên như vậy. Hôm qua, sau khi tỉnh lại nó cũng rất bình thường, với nó, tạm thời thể thả nó ra được, phải trói nó giường, nó cũng ầm ĩ.”

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 72


      Tuy vậy, nhưng Trương Tư Ninh cảm thấy nguyên nhân của chuyện này sao tưởng tượng nổi. Tính tình của Vệ Trân Trân cũng quá hẹp hòi rồi, chỉ nhìn thấy hai người kia thầm trong phòng bếp nghĩ ngay người ta xấu mình. Nếu nghe thấy buộc tội cũng sao, đáng tiếc hoàn toàn nghe thấy gì, chỉ phỏng đoán mà thôi. Nếu như ấy rộng rãi, phóng khoáng cho dù có bị người ta bỏ thuốc hay thế nào nữa cũng làm ra chuyện chặt tay, cắn tai người như vậy.



      Bất luận trước đó hai người Ngô Lý có điểm gì đáng ngờ hay , chỉ riêng tính tình nhen này của Vệ Trân Trân cũng làm cho Trương Tư Ninh sao thiện cảm được. Trong lòng thầm xếp nàng này vào đội ngũ nhân vật nguy hiểm, sau này cho dù bác sĩ có ấy hoàn toàn hết bệnh cũng phải cẩn thận, cẩn thận.



      Về phần ai cả đường gì đó, đối với Vệ Trân Trân, làm được, tận đáy lòng rất sợ hãi nàng này.



      “Bên phía Đông có điều tra ra được gì ạ?” Lão Mạnh, tên Mạnh Đông.



      Vệ Cẩm Huyên lắc đầu: “ có, vừa rồi em cũng nghe thấy đó, Ngô gia và Lý gia có gì bất thường, hôm qua cũng gặp người nhà họ, đều là những người đàng hoàng.”



      “Có khi nào do suy nghĩ nhiều ?” Lỡ như Vệ Trân Trân đột nhiên phát bệnh nổi điên sao? Kỳ thực chuyện này cũng có thể xảy ra, có ai mà chủ động thẳng thắn tự nhận mình có bệnh đâu, hơn nữa còn là bệnh tâm thần, chuyện này cũng giống như người say bao giờ thừa nhận mình uống say vậy.



      Vẫn câu cũ, thế giới rộng lớn thiếu chuyện lạ.



      Vệ Cẩm Huyên trở mình, úp mặt vào bụng , giơ cánh tay ôm eo , thở dài: “Có phải nghĩ nhiều hay , phải đợi tin tức của lão Mạnh mới biết được.”



      cũng phải nhân viên điều tra, nên chuyện này chỉ có thể chờ tin tức của chuyên gia. Trương Tư Ninh vỗ vỗ vai : “Còn đau đầu ?” Thấy gật đầu, nhíu mày: “Em mua thuốc, cứ để đau mãi như vậy được đâu.”



      Vệ Cẩm Huyên cần, hỏi mấy giờ rồi, Trương Tư Ninh nhìn đồng hồ: “Mười giờ hai mươi.”



      “Gần mười hai giờ,” xong, từ đùi ngồi dậy, đưa tay bóp mi tâm: “Buổi trưa em muốn ăn gì?”



      Trương Tư Ninh thấy sắc mặt vẫn tốt lắm, nên đứng dậy khỏi ghế sofa : “Em mua thuốc dán trị đau đầu, nên uống nhiều thuốc giảm đau nhưng thuốc dán vẫn có thể sử dụng được.”



      Thấy khoát tay, lườm: “Nghe lời, ngoan ngoãn về phòng nghỉ nằm lúc, trước hết hãy để công việc qua bên, thân thể mà suy sụp sau này chỉ có nước khóc thôi. Còn buổi trưa ăn gì cần bận tâm, sáng nay trước khi ra khỏi nhà em với thím Tào rồi, chút nữa về lấy là được.”



      Vệ Cẩm Huyên nghe vậy nghĩ ngợi lúc, cũng tiếp tục kiên trì, hôm nay quả mệt mỏi, muốn động đậy, đầu lại hơi đau, chân trái cũng thoải mái, mấy ngày mưa, nó ê ẩm hệt như bị vướng giằm, đau nhưng khiến người ta khó chịu hơn cả đau.



      Bên ngoài mưa bớt nặng hạt, lúc này bệnh viện cũng kịp, bác sĩ cũng hết ca làm. Trương Tư Ninh biết cách đây xa có phòng khám Đông y gia truyền rất lớn, trước đây có lần thím Tào có , ở đó có thầy thuốc lớn tuổi chẩn bệnh rất hay.



      Tuy chưa tới đó bao giờ, nhưng đại khái cũng biết được vị trí, chậm rãi lái xe tìm dọc bên đường, kết quả chưa thấy phòng khám nhưng lại nhìn thấy Lương Bân, ông chủ của Kim Giai Di, che dù, đứng cạnh rất thân mật, hình như đợi người.



      Trương Tư Ninh nghĩ thầm trong bụng, mấy hôm trước Kim Giai Di , ngày nào cũng có đến công ty tìm Lương Bân, có lẽ chính là ta. Bởi vì khoảng cách khá xa, lại che dù nên thấy được khuôn mặt. muốn Lương Bân biết nhìn họ, chỉ nhìn thoáng qua nên cũng khó nhận xét, nhưng xem dáng người và cách ăn mặc, hẳn là mỹ nữ.



      Trương Tư Ninh có tâm tư đâu xen vào chuyện của người khác, chỉ liếc mắt cái liền ném ra khỏi đầu, rẽ khúc quanh rồi chạy đến phía trước tiếp tục tìm kiếm, lâu sau tìm được phòng khám đó.



      Khi trở lại Bác Lãng gần hai giờ, Trương Tư Ninh đẩy cửa phòng làm việc, nhìn thấy người đâu hết. đặt thức ăn lên bàn trà, rồi xách cái túi nylon vào phòng nghỉ.



      Vệ Cẩm Huyên nằm ngủ giường, vốn ngủ sâu nên nghe thấy tiếng động liền tỉnh giấc. Thấy bước vào, ngồi dậy: “Em về rồi sao?”



      Trương Tư Ninh dạ tiếng: “Phải đợi người ta sắc thuốc mỡ, nên hơi lâu ạ.” Vừa vừa lấy đồ trong túi nylon ra, rồi vỗ vỗ gối đầu: “Nằm xuống, em dán thuốc cho, thầy thuốc , đây là phương thuốc bí truyền trị đau đầu rất tốt.”



      Đương nhiên, giá tiền cũng rẻ chút nào, đừng thấy chỉ có mấy miếng như vậy nhưng bay hết ngàn tệ đó, đắt đắt thiệt, nhưng người ta , nếu có hiệu quả hoan nghênh đến tháo dỡ bảng hiệu, tự tin vô cùng.



      Nhìn miếng thuốc dán hình vuông to cỡ lòng bàn tay trẻ con, đen sì sì, tỏa ra mùi gay mũi, Vệ Cẩm Huyên có chút ghét bỏ, nhưng thấy cặp mắt hạnh kia của Trương Tư Ninh cứ nhìn chằm chằm, chỉ có thể thỏa hiệp mà thôi.



      Đợi sau khi dán thuốc xong, Trương Tư Ninh cười hì hì, hai miếng thuốc dán màu trắng dính ở hai bên thái dương, làm nhớ lại trước kia khi xem bộ phim ‘Nhà máy ước mơ’, hình tượng ông chủ người bản địa do Cát Ưu thủ vai, khuôn mặt lai khôi ngô tuấn tú của Vệ Cẩm Huyên bị dán hai miếng thuốc như vậy đau khổ mà…..Mặc dù xấu đến mức buồn cười, nhưng nhìn rất hài hước, rất có hiệu quả hài kịch.



      (*Bộ phim Nhà máy ước mơ (The Dream Factory /甲方乙方) sản xuất năm 1997 của đạo diễn Phùng Tiểu Cương, diễn viên Cát Ưu. Bộ phim này rất nổi tiếng, mở ra truyền thống xem phim nội địa vào kì nghỉ đông hàng năm của người Trung Quốc. Phim gồm rất nhiều chi tiết hài hước, nhiều câu đối thoại trong phim trở nên kinh điển và trở thành lời hàng ngày được mọi người sử dụng, ví dụ ‘Đánh chết ta cũng ’ hay ‘Nhà địa chủ cũng có của dư’…)



      Thấy đổi sắc mặt, dám cười nữa, kéo tay dụ dỗ: “Đừng đụng vào, đừng đụng vào, phải dán đủ tám tiếng mới được. nghe lời, lát nữa em giúp đọc tài liệu được ?”



      Thực xem như trẻ con mà dụ dỗ, Vệ Cẩm Huyên dở khóc dở cười, nhưng cũng rất hưởng thụ loại cảm giác được nuông chiều này, bật cười tiếng rồi miễn cưỡng đồng ý.



      Thấy ngoan ngoãn nghe lời, Trương Tư Ninh hôn lên môi cái, rồi tiếp tục lấy ra tuýp kem màu trắng: “ đưa chân trái ra .”



      “Chân sao.” Thấy động đậy, trực tiếp vén chăn ra: “Chỉ cần trời u là chân bị sưng lên, trí nhớ em có kém như vậy đâu,” xong trực tiếp nhảy lên giường cuộn ống quần lên, mặc dù Vệ Cẩm Huyên sao, nhưng vẫn để tùy ý muốn làm gì làm, lưu tâm của làm rất cảm động nhưng cũng có chút mất tự nhiên, dối bị bắt ngay tại trận, luôn khiến người ta lúng túng.



      ra, bản thân cũng hiểu xuất phát từ tâm lý gì, ràng có thể thản nhiên tiếp nhận việc giúp đeo chân giả, nhưng cách nào bình thản thừa nhận chân mình khỏe, cứ mâu thuẫn cách vô lý như vậy, sao thông suốt được.



      Trương Tư Ninh vừa giúp xoa thuốc vừa : “Thuốc này cũng là do ông cụ đó bốc, thử trước ít, nếu hiệu quả, lúc về em ghé qua mua nhiều chút.”



      lặng lẽ nhìn , ánh mắt dịu dàng, lơ đãng ừ tiếng, ánh mắt nhìn theo ngón tay trắng nõn chuyển động của , con ngươi xanh thẫm sáng lấp lánh. Vết thương chân trái của rất xấu xí đáng sợ, có khi ngay cả bản thân nhìn đến cũng thấy ghê tởm, vậy mà lại thản nhiên chạm vào, động tác mềm mại dịu dàng thậm chí rất để tâm nghiêm túc, rốt cuộc là may mắn đến mức nào, vào cái tuổi này lại gặp được .



      Vì mới thoa thuốc xong, nên tạm thời thể mang chân giả, Trương Tư Ninh đem thức ăn được chuẩn bị sẵn từ nhà vào phòng nghỉ, trong phòng nghỉ có cái bàn tròn, chỉ cần chuyển nó đến cạnh giường là được.



      chăm sóc , có thể vô cùng cẩn thận, chăm chút và tự nhiên, khiến trái tim vừa chua xót vừa căng phồng, ngừng trầm luân trong hạnh phúc tốt đẹp này.



      ......



      Ăn cơm xong, Trương Tư Ninh chủ động ra bàn làm việc bên ngoài lấy những công văn cần phê duyệt, ôm phần vào đọc cho nghe, nghe đến chỗ nào có nghi vấn, bảo đánh dấu lại rồi đặt sang bên, những tài liệu có vấn đề gì trực tiếp ký tên vào.



      Đến hơn bốn giờ chiều, bên phía lão Mạnh có tin tức, sau khi Vệ Cẩm Huyên nghe xong sắc mặt nặng nề: “Trước hết gửi ảnh qua cho tôi.”



      Đợi cúp điện thoại, Trương Tư Ninh hỏi: “Có tiến triển ạ?”



      gật đầu: “Lão Mạnh điều tra video giám sát của trại an dưỡng trong tháng gần đây, tháng trước Ngô Mai có gặp người phụ nữ ở khu phía Tây trại an dưỡng, lão Mạnh , người phụ nữ kia rất khả nghi, bảo ông ấy gửi hình ảnh chụp từ video theo dõi qua đây cho .”



      Ngô Mai, chính là tên của thím Ngô.



      Tuy rằng chuyện này lên được điều gì, nhưng Trương Tư Ninh nghĩ, cảnh sát hình lão luyện như lão Mạnh chắc chắn nghi ngờ vô căn cứ, khả nghi, nhất định là có chỗ khiến người ta nghi ngờ.



      Ảnh chụp rất nhanh được gửi đến, nhưng do chụp lại từ video giám sát nên hình ảnh cũng ràng, phóng to hình ảnh zoom cận cảnh, nhìn kiểu tóc và trang phục thấy đó là trẻ tuổi, thon thả cao gầy, cao hơn thím Ngô nửa cái đầu, Trương Tư Ninh mở to hai mắt nhìn và hỏi: “ có biết ai ?” Dù sao cũng biết.



      Vệ Cẩm Huyên chăm chú nhìn, hai hàng chân mày chau lại, miếng thuốc dán ở hai bên khóe mắt cũng giật giật theo, nhìn khá buồn cười.



      “Hình như gặp người phụ nữ này.” Có ấn tượng nhưng thể nghĩ ra cụ thể là ai.



      Trương Tư Ninh nghe vậy tim nhảy lộp độp: “ phải mấy kẻ hại ở bên Pháp chứ?” Kẻ thù duy nhất của hai em Vệ Cẩm Huyên, ngoại trừ mẹ con Vệ Cẩm Thiệu và Phương Y Chân hình như còn ai khác, Vệ Cẩm Huyên còn nhìn thấy quen mắt, nhìn quen mắt nghĩa là gặp qua, nhưng nhận ra, chính là có qua lại.



      Hơn nữa nếu Vệ Trân Trân bị bỏ thuốc, vậy nhất định phải có lý do, thù oán, ai rãnh rỗi nhức gan tới mức làm chuyện xấu hạ thuốc người ta?



      Vệ Cẩm Huyên nhận ra người trong hình, nên tại cũng phán đoán được gì, chỉ có thể : “Đợi tin tức của lão Mạnh thôi.”



      Bên cảnh sát có nhiều thiết bị công nghệ cao, sử dụng máy tính quét qua hình ảnh rồi phân tích ngũ quan khuôn mặt, có lẽ tra ra thân phận người này.



      Thuốc dán của ông cụ Đông y rất hiệu nghiệm, lúc cả hai rời khỏi Bác Lãng về nhà ăn cơm chiều xong, Vệ Cẩm Huyên hết đau đầu, chân trái cũng còn sưng lên khó chịu nữa, Trương Tư Ninh rất đắc thắng, vểnh cằm : “Thấy chưa, dán thuốc cho còn vui, thuốc này có mùi khó chịu như phân ngựa, bây giờ nhìn xem, có phải rất tốt , người ta thuốc đắng dã tật, những thứ thuốc dễ ngửi mà vô dụng kia có gì tốt chứ.”



      Nghe , Vệ Cẩm Huyên dở khóc dở cười, ôm hôn cái kêu, áp trán vào trán : “Vậy để cảm ơn em, lấy thân báo đáp, được ?”



      Trương Tư Ninh hứ tiếng: “ sớm là người của em rồi, được !”



      Hai người bắt đầu lên kế hoạch kết hôn, tài sản đều giao hết cho rồi, bây giờ lấy thân báo đáp thích hợp chút nào. Trương Tư Ninh lẩm bẩm, Vệ Cẩm Huyên cắn lên mũi : “Vậy lấy con gán nợ?”



      tỏ vẻ khinh thường nhìn : “Vệ tiên sinh, ngài muốn làm chuyện xấu cứ việc thẳng, cần gì đánh vòng lớn như vậy?”



      Vệ Cẩm Huyên cười lớn, tuy lúc này còn sớm, nhưng vẫn dùng hành động cho biết, đáp đúng.



      Sáng hôm sau, bên phía lão Mạnh lại có tiến triển, tra ra được người phụ nữ mà Ngô Mai gặp gỡ tên là Vạn Diệu Hàm, hai mươi lăm tuổi, người Mỹ gốc Hoa, hai tháng trước từ Los Angeles tới Bắc Kinh, sau đó chuyển từ Bắc Kinh tới Vũ Lăng. Chuyện này có gì quan trọng, quan trọng là Vạn Diệu Hàm có người họ tên là Lương Bân, có thành lập công ty quảng cáo gọi là Minh Tín.



      Trương Tư Ninh hết sức kinh ngạc, sao tự nhiên lại dính Lương Bân vào đây?! Đúng là bước ngoặt thần thánh mà!

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 73


      Mặc dù Trương Tư Ninh chỉ mới tiếp xúc với Lương Bân mấy lần, hai người cũng quen biết gì lắm, nhưng trong ấn tượng của đây là người thành đạt, có chút thâm trầm phức tạp, tính cách cũng xấu, ta còn giúp mua được giấy dán tường vừa ý giá rẻ.



      Nên khi nghe chuyện của Vệ Trân Trân có liên quan đến ta, cảm thấy khó tin, dù sao hai người đó chẳng chút liên quan gì tới nhau.



      ......



      “Em và ta có gặp nhau mấy lần.” Trương Tư Ninh ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn sofa, vô cùng thành kể hết mọi chuyện từ lúc mới quen biết Lương Bân cho tới mấy lần tình cờ gặp mặt sau này, chút cũng sót.



      Vệ Cẩm Huyên đưa tay khảy khảy chân mày thản nhiên ừ tiếng, mặc dù gì, nhưng vẻ mặt đó, thần thái kia, sao lại lạ lùng vậy chứ! Trương Tư Ninh mếu máo: “Em với ta quen biết gì, đến Kim Giai Di còn biết hai chúng ta quen nhau, ta càng biết.”



      có trêu chọc gì ai đâu, phải chỉ tình cờ quen biết người này, rồi người này giúp chút việc thôi sao, bây giờ lại phải ăn khép nép giải thích, mà có giải thích hơn nữa cũng đâu biết phải gì, chỉ có thể là trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.



      Mặc dù Vệ Cẩm Huyên chưa từng gặp qua Lương Bân, nhưng kinh nghiệm sống nhiều năm mách bảo biết, đời này có bữa cơm nào miễn phí, càng có vô duyên vô cớ muốn kết bạn. Theo cách của Trương Tư Ninh, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, Lương Bân chủ động tiếp cận , sau đó mua hoa, cùng nhau ăn cơm, rồi lại mua giấy dán tường, tuy thời gian cách quãng, quá niềm nở vồn vã, cũng lộ ra ý đồ gì xấu, dường như tất cả đều hết sức tự nhiên, nhưng chính vì quá tự nhiên như vậy, gom chung tất cả những chuyện này vào chỗ mới lộ ra quái lạ, hơn nữa tại lại dính tới Trân Trân.



      Thấy khuôn mặt bé con tủi thân vui, đưa tay ôm lại gần, hôn lên mắt, hai tay bẹo má , : “Lần trước sao nào? người này có mục đích tốt, vô duyên vô cớ tốn nhiều công sức giúp đỡ em cách vô ích như vậy, lợi nhuận mấy vạn, có mục đích, ai tin được! Lúc đó em còn cãi nhau với , bây giờ thế nào, biết cái gì gọi là lòng người hiểm ác chưa.”



      Mặc dù trong lòng cũng thừa nhận những lời đều đúng, đời này có chuyện tốt nào tự nhiên rơi từ trời xuống, có điều….



      “Nếu ta có ý đồ xấu, tìm em cũng có được gì đâu, em có tiền cho ta, có thể giúp ta được gì chứ? Hơn nữa, thời gian lâu như vậy, cũng thấy ta chủ động tìm em, cho dù ta biết quan hệ của chúng ta, muốn thông qua em để tiếp cận , nhưng chuyện này có liên quan gì tới Trân Trân chứ? Hoàn toàn là ‘ngựa trâu đuổi nhau cũng gặp’ mà!” Sau đó kết luận: “Em họ là em họ, chuyện mà cái người tên là Vạn Diệu Hàm gì đó làm nhất định có liên quan tới Lương Bân, người ta chẳng qua chỉ là em họ, phải tục ngữ có câu oan có đầu nợ có chủ sao, thể vì em họ làm chuyện xấu bắt họ phải chịu trách nhiệm chứ?”



      Rồi hãy , tại rốt cuộc có phải Vạn Diệu Hàm làm chuyện xấu hay vẫn chưa biết được, tất cả chỉ là phỏng đoán, thể chỉ vì camera quan sát thấy ta và thím Ngô gặp mặt mà trực tiếp buộc tội được.



      Đương nhiên, sâu trong nội tâm hết sức tin tưởng suy đoán của ông chú Mạnh cảnh sát hình lão luyện này, chẳng qua lúc này thua người thua trận, muốn nắm gót chân asin của , mới ngốc để bị nắm thóp đâu!



      Vệ Cẩm Huyên bị bùng nổ của chọc cười, mới mấy câu, liền tuôn ra tràng trách móc như vậy, nghiêm sắc mặt lại nhìn : “Em còn lý !”



      “Em làm chuyện gì xấu, vì sao được chứ!” với Lương Bân hoàn toàn có gì mờ ám, chỉ là quen biết mà thôi, như thế nào đến trong miệng liền trở nên nghiêm trọng vậy chứ!



      em làm chuyện xấu sao?” thâm trầm nhìn hỏi.



      Trương Tư Ninh bị ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm của làm cho cúp đuôi dám nhìn thẳng lại, chỉ bĩu môi thèm để ý tới người nữa.



      Vệ Cẩm Huyên : “ biết em cảm thấy chuyện bé xé ra to, cho rằng Lương Bân tiếp cận em có ý đồ xấu, dù sao ta cũng lợi dụng gì em, ngược lại còn giúp đỡ em, dường như cần em báo đáp, có chủ động lôi kéo quan hệ gần gũi hơn với em, cũng nhân cơ hội đưa ra cầu vô lý. Nhưng càng là người như vậy càng thể xem , em còn trẻ, chuyện em trải qua nhiều, nên biết có loại người, làm việc rất chu đáo chặt chẽ, sau khi định ra mục tiêu, giống những người bình thường nóng lòng nhất định phải thực ngay, mà dựa theo trình tự, từng bước từng bước , hợp lý đúng mức lôi kéo tình cảm của em, cho dù có suy tính giở trò cũng khiến em thể nào nhìn ra được ta có ý đồ xấu, cố gắng đạt tới mức mọi thứ đều tự nhiên, chính là cái thuận theo tự nhiên này, mới là cái nguy hiểm nhất.”



      Tiếp theo, lại bắt đầu ứng dụng vào thực tế: “Ví dụ như Hứa Dương và Tần Chu, hai người đồng thời nhờ em giúp việc gì đó, mà trong tình huống em chỉ có thể giúp được người, vậy em giúp ai?”



      Dưới ánh mắt nghiêm nghị của , Trương Tư Ninh khẽ mím môi trả lời: “Hứa Dương.”



      “Đúng, em giúp Hứa Dương, vì sao? Vì Hứa Dương và em quen biết nhau lâu hơn? hẳn như vậy, nếu so sánh lâu mau, phải Tiền Thiệu quen với em càng lâu hơn sao? Vì vậy nó phụ thuộc vào mức độ cảm nhận, vào tình cảm trong lòng em, Hứa Dương làm việc cho em mấy tháng, mỗi ngày ngẩng đầu thấy cúi đầu gặp, lại trải qua chuyện của Trần Bình Bình, em và cậu ta xem như có giao tình trong lúc hoạn nạn. Tuy tại có bằng chứng chứng minh Lương Bân tiếp cận em là có ý đồ xấu, cũng có chứng cứ cho thấy chuyện của Vạn Diệu Hàm có liên quan tới Lương Bân, nhưng mà, Tư Ninh, hại em, chỉ đem kinh nghiệm sống của mình ra chia sẻ với em. mong em hoàn toàn đồng ý, nhưng ít nhất được tùy hứng xem lời .”



      Trương Tư Ninh cảm thấy mình oan uổng, chẳng qua chỉ hờn giận chuyện quan điểm của có chút trái ngược với mà thôi, chứ tuyệt đối có ý xem thường lời của , muốn tốt cho sao biết chứ? Hơn nữa, những gì cũng phải vô lý, đưa ra chút nghi ngờ cũng được sao?!



      Theo nguyên tắc, đánh roi cho quả táo ngọt, Vệ Cẩm Huyên nhìn thấy hốc mắt của bé con phiếm hồng lên sắp khóc, vội ôm vào lòng dỗ dành, dịu dàng : “ những lời này đều vì muốn tốt cho em, những gì em cũng có lý, em họ làm chuyện xấu quả nên tính lên người trai, nhưng nếu chúng ta biết em họ có vấn đề, cho dù người trai tốt xấu thế nào cũng nên đề phòng, em thấy đúng ?”



      Thấy ỉu xìu gật đầu, Vệ Cẩm Huyên thở phào nhõm, ít nhất vẫn để ý tới .



      cũng có ý trách em, cũng phải em chủ động làm quen với ta, nhưng em cũng , có chuyện tốt gì tự nhiên từ trời rơi xuống, như vậy, Lương Bân kia cũng đáng ngờ, em thấy đúng ?”



      Thấy lại gật đầu, Vệ Cẩm Huyên hôn lên vành tóc mai bên tai : “Vậy , chúng ta ở đây tranh luận cái gì chứ?”



      Tranh luận Lương Bân tốt hay xấu……..



      Lúc này, Trương Tư Ninh mới kịp phản ứng, cảm thấy chuyện này đúng là quá mức xiêu vẹo mà, cho dù Lương Bân tốt hay xấu cũng đâu cần thiết phải tranh luận, tranh luận gì chứ, chẳng quen biết gì hết!



      “Em chỉ thích cách của , giống như em và Lương Bân có gì đó ràng, giống như em ngốc lắm vậy.” Đây mới chính là nguyên do, Vệ Cẩm Huyên cứ gom hết lại cái này tốt cái kia tốt, với Lương Bân có gặp nhau mấy lần đâu, mà đến trong miệng , giống như cái gì cũng đúng, giống như rất ngốc ai cũng có thể tùy ý bắt nạt, phân biệt được thiện ác, tốt xấu vậy.



      Vệ Cẩm Huyên nghe vậy có chút lúng túng, bình tĩnh nghĩ lại, đúng là!! cũng biết tại sao mình lại như vậy, nhịn được cứ muốn ra sức bôi đen Lương Bân, muốn chính miệng thừa nhận Lương Bân là người xấu mới vừa lòng, nhưng sao, hết lần này đến lần khác cứ cố ý làm trái ngược lời của , nên mới nhịn được hơi nhiều.



      Vệ tiên sinh bao giờ thừa nhận là mình ghen! Chắc chắn bao giờ!



      Có thể do có chút chột dạ, nên Vệ Cẩm Huyên ôm Trương Tư Ninh vào lòng rất nhiều những lời đường mật ngọt ngào, cuối cùng dỗ dành được người trong lòng cười tươi như đóa hoa xuân ngời.



      Trời mưa liên tục suốt ba ngày, rốt cuộc đến xế chiều cũng tạnh. Trương Tư Ninh theo Vệ Cẩm Huyên đến Bác Lãng ở cả ngày, đến tối, bảo về nhà trước, muốn tới bệnh viện.



      Trương Tư Ninh hỏi: “ phải tính làm gì nhà thím Ngô đó chứ?”



      Nếu có chứng cứ, vậy chỉ có thể bắt đầu điều tra từ thím Ngô, thủ đoạn đàng hoàng chắc chắn thể nào hỏi ra chân tướng, Trương Tư Ninh cũng ngốc, tuy chưa từng thấy qua xã hội đen nhưng từng nghe , nhất là Vệ Cẩm Huyên làm ăn lớn như vậy, tin có chút thủ đoạn nào. Lúc này lại cho theo, cũng thấy được vấn đề.



      Vệ Cẩm Huyên hôn lên chiếc nhẫn ngón tay , vỗ vỗ đầu : “Đừng hỏi nhiều như vậy, ngoan, về nhà đợi .”



      Trương Tư Ninh bất đắc dĩ, buổi sáng mới náo loạn trận, tuy bây giờ làm hòa nhưng cũng thể bướng bỉnh quấn lấy tha được, tránh cho tùy hứng.



      Nhưng cái Vạn Diệu Hàm kia cũng thiếu khôn ngoan, làm chuyện xấu mà còn bất cẩn như vậy, dám quang minh chính đại gặp gỡ thím Ngô ở trại an dưỡng, ta xem trí tuệ của Vệ tiên sinh rồi.



      ra cũng chẳng cần phải tìm chứng cứ, người thông minh đều biết, thím Ngô chỉ là người giúp việc, Vạn Diệu Hàm là người Mỹ gốc Hoa, thân phận hai người cách nhau trời vực, nếu phải có ý đồ khác sao có thể dính dáng tới nhau, buổi sáng do cố ý kiếm chuyện với Vệ tiên sinh nhà nên mới ngược lại chứ trong lòng sáng tỏ như gương.



      Trương Tư Ninh mình trở về, hôm nay và Vệ Cẩm Huyên lái xe đến công ty, nên khi về cũng lái xe.



      Ăn cơm tối xong, Trương Tư Ninh nhận được cuộc điện thoại vô cùng kỳ lạ thể tin được. Là Lương Bân gọi tới, ta muốn hẹn gặp Trương Tư Ninh ngay, địa điểm do quyết định.



      Trừ khi Trương Tư Ninh ngốc nghếch mới có thể gặp ta lúc này, khéo léo từ chối: “ tại tôi tiện lắm, Lương tiên sinh có việc gì có thể qua điện thoại luôn .”



      Lương Bân kiên trì: “Chỉ làm phiền khoảng canh giờ thôi, , chỉ nửa thời gian đó là đủ rồi, Tư Ninh, tôi thực có việc gấp.”



      có việc gấp hơn nữa, tôi cũng thể gặp mặt được! Trương Tư Ninh im lặng thầm nghĩ trong bụng, Vệ Cẩm Huyên có em nguy hiểm, ta cũng có em họ nguy hiểm, khiến người ta nên lời mà.



      ngại quá, bây giờ tôi tiện, thể được, nếu có chuyện quan trọng, cũng có thể qua điện thoại mà.”



      Có lẽ Lương Bân cũng nghe ra cố chấp trong lời của , bất đắc dĩ thở dài trong điện thoại: “Chắc là biết chuyện em họ tôi phải ?”



      Trương Tư Ninh nghĩ tới ta vừa mở miệng thẳng chuyện đó, nhịn được a tiếng, vô cùng kinh ngạc, ta vậy phải chẳng khác nào chưa đánh khai sao? Hoàn toàn hợp với lẽ thường mà!



      Nghe thấy tiếng ngạc nhiên thốt lên, Lương Bân lại thở dài, quả nhiên, chuyện hư hỏng Diệu Diệu làm giấu được Vệ Cẩm Huyên. Sao có thể qua mặt được người đàn ông này, cũng do đứa em ngu ngốc khờ khạo kia cứ cho rằng bản thân hoàn hảo có sai sót gì.



      “Tư Ninh, tại Vệ tiên sinh có ở đó với ?”



      Trương Tư Ninh muốn có, như vậy cảm thấy được bảo đảm, về phần bảo đảm cái gì, cũng biết. Nhưng lại sợ ta nhờ chuyển điện thoại cho Vệ Cẩm Huyên, ngẫm nghĩ chút chỉ có thể thành có.



      Lương Bân : “Em tôi tuổi còn hiểu chuyện, làm việc lỗ mãng, Tư Ninh, có thể giúp với Vệ tiên sinh, tôi muốn gặp mặt ông ấy, có chuyện gì mọi người với nhau là được, cần phải báo cảnh sát, làm ầm ĩ mọi người đều khó xử. Dù sao nữa, trước kia em tôi và Vệ Trân Trân cũng rất thân thiết.”

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 74


      Thân thiết…..Vạn Diệu Hàm và Vệ Trân Trân trước kia thân thiết…..?!



      Cái từ ‘trước kia’ này rất có ý tứ nha.



      Lúc này đầu óc của Trương Tư Ninh xoay chuyển rất nhanh, mặc dù khá sốc nhưng vẫn có thể tóm được ý chính.



      “Lương tiên sinh, phiền hơn, tôi hiểu ý của lắm ạ.”



      Lương Bân : “Em tôi theo họ Vạn bên mẹ, con bé có người trai theo họ Sầm bên cha, lại những lời này, Vệ tiên sinh hiểu ngay.”



      kỳ quái, lúc này Lương Bân còn khẩn thiết như vừa rồi, giọng thong dong bình thản hơn rất nhiều, dường như Trương Tư Ninh còn cảm thấy nhất định ta cười, Lương Bân có đôi mắt chưa cười, rất dễ làm cho người ta có thiện cảm.



      Bên kia điện thoại, ta tiếp: “Tư Ninh, chúng ta cũng xem như bạn bè, em tôi phạm phải sai lầm, tôi trực tiếp xin lỗi Vệ tiên sinh, có điều còn phải phiền ở giữa giúp đỡ chu toàn hơn.”



      Trương Tư Ninh nghĩ tới chuyện buổi sáng và Vệ tiên sinh nhà mình tranh luận, quả nhiên đời có bữa cơm nào miễn phí, phải chứ, mới có mấy tiếng đồng hồ, mà người ta gọi tới đòi nhân tình rồi. Hơn nữa! Bây giờ có thể xác nhận, Lương Bân tiếp cận là có mưu tính trước, ta chủ động gọi điện thoại cho , cho thấy ta sớm biết và Vệ Cẩm Huyên có quan hệ, người như vậy tâm cơ sâu. Nếu phải có đồng đội heo là Vạn Diệu Hàm, ta cứ chậm rãi kết thân với như trước đây, Trương Tư Ninh khó tưởng tượng, Lương Bân hoàn toàn có thể trở thành bạn tốt của mình.



      Nghĩ vậy, càng cảm thấy tò mò nguyên nhân Vạn Diệu Hàm hại Vệ Trân Trân, mà Lương Bân tiếp cận , mục đích chắc hẳn cũng là em Vệ gia. Lúc này, ta lựa chọn huỵch toẹt mọi chuyện, cũng xem như liều lĩnh quyết định dứt khoát rồi, đời này, phần lớn mọi người đều chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.



      ra đâu biết, nếu Vệ Cẩm Huyên là cao thủ xoay chuyển thế cờ, Lương Bân cũng có chiêu thức riêng của mình, hôm qua từ lúc nghe em họ hả hê kể chuyện ngu xuẩn làm, phái người điều tra hết từ đầu tới cuối, sau đó rút ra được kết luận khiến người ta rối rắm, ngả bài được, so với chuyện bị cảnh sát tìm tới cửa chi bằng đón đầu thẳng, tự mình hết tình.



      Điều đáng tiếc duy nhất chính là, kế hoạch mấy tháng qua xem như đổ sông đổ biển.



      Cúp điện thoại, Trương Tư Ninh cảm thấy còn chút sức lực, là, muốn làm công việc loa phóng thanh này chút nào, cú điện thoại vừa rồi của Lương Bân tuyệt đối là muốn làm mất mặt, đưa cái mặt ra cho Vệ Cẩm Huyên cười nhạo mà, xui xẻo!



      Nhưng cho dù cam tâm tình nguyện, vẫn phải gọi cú điện thoại này, Trương Tư Ninh nhấn số điện thoại của Vệ tiên sinh nhà mình, cảm thấy thanh chờ máy sao mà căng thẳng, hết sức nghiêm túc, trịnh trọng lặp lại toàn bộ những lời Lương Bân , hoàn toàn khác xa thanh yếu ớt mềm mại lúc chuyện điện thoại bình thường.



      Vệ Cẩm Huyên vô cùng sắc sảo, đương nhiên hiểu ngay vì sao mất hứng. cũng phải là người đắc ý buông tha người khác, bé con biết lỗi của mình, đương nhiên bỏ qua.



      dịu dàng : “Tư Ninh, chuyện này để xử lý, tối nay có thể về hơi trễ, em đừng đợi, mệt cứ ngủ trước, ngoan.”



      Trương Tư Ninh muốn hỏi rốt cuộc Vạn Diệu Hàm là ai, nhưng nghĩ lại cảm thấy quá mất mặt, ngẫm nghĩ lúc quyết định hỏi gì hết, chỉ dạ tiếng như thỏ trắng rồi cúp điện thoại.



      Cái này gọi là chuyện gì đây chứ!



      Trương Tư Ninh lăn qua lộn lại ba bốn vòng giường rồi ôm gối bắt đầu ngẫm nghĩ, nhớ tới vừa rồi Lương Bân , em tuổi còn , làm việc lỗ mãng gì gì đó, hứ, cho dù có lỗ mãng cũng thể nào làm ra chuyện thiếu đạo đức như vậy chứ, hại người ta mất ngón tay, đứt nửa lỗ tai, tuy có lẽ thím Ngô tự gieo gió gặt bão, nhưng chị Lý chắc vô tội rồi?



      Hơn nữa Vạn Diệu Hàm năm nay hai mươi lăm, còn lớn hơn tuổi, tuổi này mà còn hiểu chuyện…..Ha ha, cũng may da mặt Lương Bân dày nên mới có thể ra như vậy.



      Có điều, toàn bộ chuyện này quái lạ, suy nghĩ muốn nổ tung cái đầu cũng sao đoán ra chân tướng, cơ bản do biết quá ít nội tình việc, nhưng chắc chắn Vệ Cẩm Huyên biết mọi việc, nên vừa rồi lúc nhận được điện thoại dường như hề ngạc nhiên chút nào.



      Trương Tư Ninh vốn muốn đợi Vệ Cẩm Huyên về, có điều đợi được lúc nằm bò giường ngủ luôn rồi, vừa chợp mắt làm thẳng giấc tới sáng hôm sau. Có thể do trong lòng vẫn còn nghĩ đến chuyện hôm qua, nên thức dậy rất sớm. Cảm giác được có người ôm eo mình, ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt tuấn của Vệ Cẩm Huyên.



      Khi ngủ, có phần giống lúc bình thường, hơi thở thanh sạch, lông mi rất dài, dường như còn dày hơn lông mi , nhìn rất đẹp.



      Có lẽ do ánh mắt quá nóng bỏng, lâu sau Vệ Cẩm Huyên bị tia lửa điện chằm chằm của đánh thức. biếng nhác giơ tay lên vuốt ve tóc : “Dậy rồi?” Giọng lúc vừa tỉnh ngủ trầm khàn sâu lắng vô cùng đặc biệt, đây là lần đầu tiên Trương Tư Ninh nghĩ có thể dùng từ gợi cảm, quyến rũ để hình dung thanh này.



      “Dạ, tối qua về lúc mấy giờ?” vậy mà ngủ say như chết, nghe thấy chút động tĩnh nào.



      “Gần ba giờ.” vừa vừa lật người, vùi đầu vào cổ : “Vẫn còn sớm, em ngủ thêm lát nữa .”



      Quả là còn sớm, bên ngoài trời mới tờ mờ sáng, cùng lắm cũng chỉ khoảng sáu giờ.



      Gần ba giờ mới về, Trương Tư Ninh rất xót, cũng nôn nóng hỏi mọi chuyện thế nào rồi, để mặc ôm mình ngủ tiếp, cũng ngủ theo luôn.



      Cũng phải , tối qua ngủ khá trễ, có lẽ gần hai giờ sáng mới chợp mắt, nên khi nghe bảo ngủ tiếp, liền ngủ thiếp .



      Lúc này vừa chợp mắt làm luôn giấc đến gần chín giờ sáng, vẫn là người đêm qua ngủ rất trễ Vệ tiên sinh thức dậy trước. Đàn ông mà, thời điểm sáng sớm, tinh thần và sức lực đều căng tràn, trong ngực lại ôm thân thể mềm mại kiều, người thơm ngát như hương hoa dịu ngọt mùa xuân, bàn tay rất có ý thức vuốt ve chỗ này xoa nắn chỗ kia, đợi đến khi Trương Tư Ninh tỉnh lại, phần phía dưới cơ thể bị chiếm đóng….-_-



      giường cùng nhau vận động sớm tinh mơ hơn giờ đồng hồ, Trương Tư Ninh mệt mỏi thiếu điều muốn ngủ thiếp . Vệ tiên sinh tinh thần khoan khái, tâm tình thư thả hưng phấn, nếu như có hút thuốc lá, đoán chừng lúc này cũng làm điếu để bày tỏ thỏa mãn của mình.



      Trương Tư Ninh mềm nhũn làm tổ trong lòng Vệ Cẩm Huyên, hỏi: “Tối qua gặp Lương Bân sao?”



      Bàn tay Vệ Cẩm Huyên vuốt ve mái tóc từng chút từng chút , đáp: “Ừ.”



      Trương Tư Ninh vừa nghe vậy, vô cùng hưng phấn, dụi dụi đầu trườn từ ngực đến bờ vai gối đầu lên đó, tò mò hỏi: “Vậy rốt cuộc là sao, nếu trước kia Vạn Diệu Hàm và Trân Trân là người thân, vậy ta cũng là người thân của sao?”



      Vệ tiên sinh nghiêng tầm mắt xuống nhìn , miệng đáp lại: “ trai Vạn Diệu Hàm là chồng trước của Trân Trân.”



      Bước chuyển ngoặt thần thánh mà!



      Trương Tư Ninh vừa định hối thúc tiếp, bầu ngực bị người ta nhào nặn trong tay, gương mặt nhuộm hồng lên kiều như cánh hoa xuân , gò má ửng đỏ đầy quyến rũ, vô cùng xinh đẹp. liếc nhìn , rất đắc ý nhướng mày mỉm cười nhìn lại , nhưng bàn tay vẫn tùy tiện vân vê, Trương Tư Ninh gì cũng ngăn tay , chỉ nép sát hơn vào ngực , cắn cắn lỗ tai , nũng nịu hỏi: “Sau đó sao, phải Trân Trân và người đàn ông cặn bã kia ly hôn rồi sao, vì sao em ta còn trở về đây hại ấy?”



      logic mà!



      Vệ Cẩm Huyên buông bàn tay làm loạn trước ngực ra đổi sang ôm vai rồi bắt đầu kể cho nghe chuyện trước kia: “Chồng trước của Trân Trân tên là Sầm Giang. Nguyên quán của Sầm gia ở Hongkong, những năm sáu mươi của thế kỷ trước di cư sang Mỹ, sáng lập nên doanh nghiệp Sầm thị. Sầm thị quy mô vừa thôi, nhưng cũng là dòng họ người Hoa rất có tiếng tăm ở Mỹ. Sầm Giang là con trai duy nhất của Sầm gia, lúc trước Trân Trân có thể gả cho cũng nhờ có liên quan đến Vệ thị, tuy con bé sống với mẹ nhưng dù sao cũng là cốt nhục của Vệ gia. chỉ gặp qua Sầm Giang mấy lần, rất bảo thủ và cố chấp, lúc đó cảm thấy thích hợp với Trân Trân. Nhưng Trân Trân có tình cảm rất sâu nặng với Sầm Giang, chỉ là người trai nhiều năm gặp, nên đương nhiên con bé nghe lời , khăng khăng kết hôn với Sầm Giang, kết quả em cũng thấy đó, Trân Trân vì lựa chọn lúc trước của mình phải trả giá rất lớn.”



      dừng lại lúc, có chút mất mát thở dài, sau đó tiếp: “Sau khi ly hôn, vốn dĩ hai người nên gặp nhau nữa, nhưng đầu năm nay, Sầm Giang đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, phát ra bị ung thư máu, cần phải thay tủy.” đến đây, giọng của trong trẻo nhưng rất lạnh lùng: “Sầm Giang có nhóm máu AB rh-, chính là cái mà chúng ta thường nhóm máu gấu trúc, mà rh- càng hiếm hơn, lúc trước Trân Trân và Sầm Giang quen biết nhau cũng bởi vì cả hai đều có nhóm máu gấu trúc này, nhóm máu này rất khó tìm, vì tính trước chuyện sau này, nên cứ cách thời gian đến bệnh viện rút máu ra lưu trữ, phòng ngừa lỡ như sau này có chuyện ngoài ý muốn, đến mức tìm được người có cùng nhóm máu để cứu mạng.”



      “Trân Trân và Sầm Giang quen nhau ở bệnh viện, có thể hai người họ vừa gặp .” những lời này khá mỉa mai, Trương Tư Ninh nghĩ, cho dù tình cảm của và Vệ Trân Trân có xa cách mức nào nữa bọn họ cũng là em ruột, bình thường có lẽ quá quan tâm, nhưng khi gặp chuyện may, chắc chắn rất để ý.



      “Cho nên Sầm gia muốn Trân Trân hiến tủy để cứu con trai duy nhất của họ?!”



      Thấy gật đầu, hai hàng chân mày Trương Tư Ninh nhíu lại: “Vậy tại sao cái Vạn Diệu Hàm kia còn làm vậy với Trân Trân, phải nhà bọn họ nên bảo người lớn tới năn nỉ Trân Trân sao? Hơn nữa sao Lương Bân cũng nôn nóng?” tại cũng cuối tháng sáu rồi, đầu óc người nhà họ Sầm có bệnh hay sao chứ?



      Vệ Cẩm Huyên cười lạnh: “Lương Bân có nôn nóng hay biết nhưng Sầm gia rất sốt ruột, em có biết vì sao Vạn Diệu Hàm bỏ thuốc Trân Trân ?”



      là bỏ thuốc sao? ta bỏ thuốc gì? Ạch, mục đích là gì ạ?”



      loại thuốc gây ảo giác, tên khoa học gọi là cỏ thất tinh diệp, xuất xứ từ Thái Lan, dùng nó trong thời gian dài khiến người ta nóng giận, cáu kỉnh, sinh ra ảo giác.”



      Trương Tư Ninh nghe xong, ra là vậy, bản thân Vệ Trân Trân có khuynh hướng bạo lực, thêm cái cỏ thất tinh gì đó xúc tác vào, có thể dẫn đến việc đẩy mạnh tác dụng, nhưng căn bản Vệ tiểu thư cũng là phần tử đặc biệt nguy hiểm.



      Tất nhiên, những lời này chẳng có gì hay để với trai người ta, vì vậy tiếp tục im lặng nghe tiếp.



      “Vạn Diệu Hàm cho rằng, nếu tính tình Trân Trân đột nhiên chuyển biến, trạng thái tinh thần xấu , … đưa con bé về Mỹ điều trị, chỉ cần qua Mỹ, chẳng khác nào nằm trong địa bàn của Sầm gia, đến lúc đó chỉ cần dùng chút thủ đoạn phi pháp khiến Trân Trân cứu trai ta cũng có gì khó.”



      Đây là logic quỷ quái gì vậy?!



      Trương Tư Ninh bị sốc với ý tưởng ngớ ngẩn này, giả thuyết này mà cũng có thể được?! Thế giới rộng lớn như vậy, cho dù điều kiện chữa bệnh ở Mỹ rất tốt nữa, cũng nhất định Vệ Cẩm Huyên đưa Trân Trân ra nước ngoài trị bệnh, Trung Quốc cũng có bác sĩ giỏi mà! Hơn nữa cho dù ra nước ngoài, cũng nhất định phải Mỹ, có thể sang , Pháp, Ý cũng được mà!



      ta làm như nhà ta là Bá Vương ở Mỹ vậy! Còn là dùng chút thủ đoạn….. nàng này cũng tự tin ghê!



      (Bá Vương: kẻ cực kỳ thô bạo, ngang ngược (hiệu của Sở Vương Hạng thời Tần-Hán)).



      tin cách lý giải như vậy sao?”



      Lúc này, Vệ Cẩm Huyên thở dài: “Em chưa thấy qua cái Vạn Diệu Hàm này đâu, hôm qua gặp rồi, người phụ nữ đó,” lắc đầu: “Tư duy logic hoàn toàn giống người bình thường.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :