1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngày em đến - Tĩnh Phi Tuyết (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 25


      Buổi tối, Vệ Cẩm Huyên uống hơi nhiều, vốn ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi trong xe nghe lão Trịnh : “Xe của chủ Trương.” Đôi mắt nhắm chặt gần như phản xạ có điều kiện lập tức mở ra ngay, nhìn thấy chiếc SUV màu trắng quẹo vào trạm xăng dầu, vào lúc này gặp Trương Tư Ninh ở đây, dĩ nhiên cảm thấy hết sức kỳ lạ. Hai hàng chân mày nhíu lại, bảo lão Trịnh lái xe qua đó xem thử.



      Trương Tư Ninh tình cờ gặp Vệ Cẩm Huyên ở đây cũng vô cùng kinh ngạc, đậu xe sang bên, bảo Hứa Dương ở trong xe đợi lát, còn mình nhảy xuống chui vào chiếc Bentley của Vệ Cẩm Huyên ở bên cạnh.



      Trong xe tràn ngập mùi rượu, Trương Tư Ninh nhăn mặt nhíu mũi, mỉm cười như : “Uống cũng ít ta?”



      Vệ Cẩm Huyên khá bất đắc dĩ, cười : “ uống bao nhiêu.” xong, có ý định dây dưa chuyện nhặt này, hỏi luôn: “ trễ thế này rồi, sao còn chạy ở bên ngoài?”



      Trương Tư Ninh nghe xong lập tức thở dài, kể lại chuyện của Trần Bình Bình cho nghe, sau khi kể xong lại hỏi: “ có phải Trần Bình Bình xảy ra chuyện gì rồi ? Tôi lo lắm, biết tiếp theo nên làm gì, mới rồi người nhà ấy gọi điện tới, có thể ba giờ đêm nay tới Vũ Lăng, nghĩ đến cảnh những người xa lạ này tập trung tới tiệm, tôi hơi sợ.” Những lời này chỉ có thể với , Hứa Dương vẫn còn là trẻ con, cả đêm mặt cũng trắng bệch ra, còn bình tĩnh bằng .



      Vào những lúc thế này, tất cả khuyết điểm của việc sống mình bên ngoài đều lộ ra, khi gặp chuyện có ai bên cạnh, hơn nữa cũng có nhiều bạn bè, ngoài việc dựa vào Vệ Cẩm Huyên biết nhờ ai khác, ra cho dù hôm nay gặp , cũng định gọi điện nhờ giúp đỡ.



      Nghe thấy giọng của vô cùng sợ hãi bất an, Vệ Cẩm Huyên đưa tay xoa đầu , dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, tuy xã hội bây giờ an ninh trật tự quá tốt, nhưng cũng chưa đến mức có luật pháp. Tôi có mấy người bạn bên cục cảnh sát, có thể giúp được vài việc, còn nữa, được để cho người nhà Trần Bình Bình vào trong tiệm:” Đột nhiên nghĩ đến gì đó, tiếp: “Thế này , hôm nay em đừng về nhà, bây giờ mọi chuyện chưa ràng, mình em an toàn, trước hết đến nhà tôi được ?”



      Trương Tư Ninh biết lo lắng, cũng rất sợ, chỉ ra mà thôi. Dù sao có nhà có xe, trong mắt người bình thường cũng coi như người có tiền.



      “Đến nhà …..hay là tôi đến khách sạn vậy?”



      Vệ Cẩm Huyên lẳng lặng nhìn : “Tư Ninh, nghe lời.”



      Chỉ bốn chữ đơn giản như vậy nhưng khiến Trương Tư Ninh thể nào từ chối. đành gật đầu vâng tiếng: “Để tôi đưa Hứa Dương về .”



      Vệ Cẩm Huyên : “Cậu ta cũng phải , sao em lại phải đưa về, gọi chiếc xe là được rồi.” xong liền hạ cửa sổ xe xuống, nhìn ra bên ngoài bảo lão Trịnh: “Đón chiếc taxi.”



      Người này đúng là gió thành mưa mà, Trương Tư Ninh bất đắc dĩ, bước nhanh xuống xe tới chuyện với Hứa Dương, rồi lấy trong bóp ra trăm tệ đưa cậu trả tiền xe. Hứa Dương cần, Trương Tư Ninh nghiêm mặt cứng rắn nhét vào tay mới chịu nhận.



      Tiễn Hứa Dương xong, Vệ Cẩm Huyên bảo lái xe đến đậu tạm ở bãi xe khách sạn gần đó rồi lên xe về. Trương Tư Ninh nghĩ ngày mai còn phải dùng xe, đến lúc đó chạy qua chạy lại rất phiền phức nên đồng ý. Vệ Cẩm Huyên cho phép từ chối: “Từ chiều đến giờ em lái xe hơn sáu tiếng đồng hồ, sáu tiếng đồng hồ đó, Tư Ninh, được tùy hứng.”



      Trương Tư Ninh bĩu môi, lúc bảo phải nghe lời, lúc được tùy hứng, xem là đứa trẻ lên ba chắc….



      Rốt cuộc, cũng lái xe đến đậu ở bãi đỗ xe khách sạn gần đó, lúc bước vào xe của Vệ Cẩm Huyên, gọi điện thoại, Trương Tư Ninh nghe thấy : “Ngày hai mươi, khoảng ba giờ rưỡi chiều, xin phép nghĩ….Bình thường có mang theo pin dự phòng….Đúng, người nhà nghe thấy người thân nào muốn tới Vũ Lăng…À, lão Mạnh, tí nữa tôi đưa ông địa chỉ, số chứng minh thư, số điện thoại của ta, phiền ông….”



      Lúc Vệ Cẩm Huyên gọi điện xong, Trương Tư Ninh lấy sẵn đơn xin việc của Trần Bình Bình từ trong túi ra, đối chiếu những thông tin cơ bản rồi soạn tin nhắn gửi qua cho . Vệ Cẩm Huyên nhận được tin nhắn, xoay đầu nhìn khẽ đưa tay vuốt tóc , rồi chuyển tiếp tin nhắn cho lão Mạnh.



      “Lão Mạnh là cảnh sát hình , có tin tức nhanh thôi.”



      “Dạ, Vệ Cẩm Huyên, cám ơn .”



      Vệ Cẩm Huyên vuốt chóp mũi : “Sao hôm nay khách khí vậy.”



      Trương Tư Ninh nhìn rất nghiêm túc : “Bình thường tôi cũng khách khí.”



      “Sao lúc em ép tôi uống rượu vang đỏ tám tệ chín đó, thấy em khách khí?”



      Trương Tư Ninh trừng : “Tôi chỉ hỏi có hai câu mà là ép sao?! Mà cuối cùng cũng có uống chút nào đâu chứ.”



      Vệ Cẩm Huyên bật cười, nhịn được lại vuốt vuốt chóp mũi vểnh lên của .



      Trương Tư Ninh luôn cho rằng với thân phận như Vệ Cẩm Huyên, chắc chắn nơi rất hoành tráng, gian rộng rãi, trang trí xa hoa, khu vực độc lập chuyên biệt, là nơi dành riêng cho người giàu có. Nên khi nhìn thấy căn biệt thự hai tầng tịch mịch bình thường đến thể bình thường hơn trước mắt ….Thêm vào đó phong cách trang trí bên trong cứng nhắc như nhà mẫu để trưng bày, Trương Tư Ninh có chút thất vọng.



      Tuy rằng khu vực này tệ, xung quanh đều là người giàu có, nhưng nhìn thế nào cũng thấy khá bình thường. Còn bằng cái biệt thự độc lập của ông ba nhà giàu mới nổi của nữa!



      Trong nhà Vệ Cẩm Huyên có thím giúp việc, thím Tào khoảng sáu mươi tuổi, dáng người mập mạp vừa gặp người cười, thấy Trương Tư Ninh vào với Vệ Cẩm Huyên, cười đến tít mắt lại, hết sức nhiệt tình.



      Vệ Cẩm Huyên : “Đây là Tư Ninh, đêm nay ấy ở đây, thím Tào, thím dọn dẹp lại phòng khách ở lầu hai chút .”



      “Dạ, được, được, Vệ tiên sinh, đêm nay ngài lại uống rượu ít, tôi nấu canh giải rượu, ngài uống trước chén .”



      Vệ Cẩm Huyên vội, rồi bảo bà thu dọn phòng khách trước.



      Đêm nay, Lão Trịnh cũng ra về, là đợi người nhà Trần Bình Bình tới, ông cùng với Tần Chu đứng ra đại diện sắp xếp khách sạn cho họ ở tạm, có chuyện gì chờ đến sáng mai rồi sau. Vốn dĩ Trương Tư Ninh muốn như vậy, cảm thấy về tình về lý bản thân đều phải ra mặt gặp gỡ người ta trước, Vệ Cẩm Huyên uống canh giải rượu, nghe vậy, đặt chén xuống bàn, tiếng va chạm phát ra thanh lanh lảnh, tuy lớn nhưng khiến người ta vô cớ giật mình hồi hộp, tim đập rộn ràng yên.



      Vệ Cẩm Huyên vỗ vỗ ghế bảo đến ngồi bên cạnh mình.



      Trương Tư Ninh hiểu sao mình lại khẩn trương, nhưng vẫn chậm chạp qua ngồi xuống.



      Thấy cúi đầu mím môi yên lặng, rất có tư thế ‘im lặng là vàng’, vô cùng hiên ngang bất khuất, ánh mắt Vệ Cẩm Huyên cong cong, khóe miệng nhếch lên, đưa xoa đầu , gần đây luôn như vậy thỉnh thoảng có cơ hội đụng đụng chạm chạm , Trương Tư Ninh thấy làm vậy cũng có ý gì xấu, nên cũng để ý tới mấy hành động này.



      “Tư Ninh, em .” mở miệng .



      Trương Tư Ninh nghĩ, lời này phải vô nghĩa sao.



      “Có biết ai dễ bị ức hiếp nhất ,” Vệ Cẩm Huyên nhìn , giọng nhàn nhạt: “Chính là vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp như em.”



      Thấy muốn phản bác, đưa tay ra hiệu bảo trước hết hãy nghe xong: “Trần Bình Bình là nhân viên cửa hàng em, ta mất tích, chuyện đó liên quan gì đến em, nhưng mà Tư Ninh, đời này, tuy phần lớn đều phân phải trái, nhưng cũng có rất nhiều người càn quấy. Em là chủ, trong mắt người khác em phải chịu trách nhiệm, khoan hãy chỉ trích người ta đạo lý, có số việc quả dễ phân đúng sai, hơn nữa em còn là trẻ tuổi, bên cạnh có người thân, mặc dù chúng ta thể coi họ là người xấu, nhưng dù sao vẫn phải phòng ngừa những chuyện có thể xảy ra. Lỡ như thể tìm thấy Trần Bình Bình, hoặc là ….., người nhà ta càn quấy đòi em bồi thường, em làm thế nào? chịu sao? Người ta có thể chặn cửa nhà em, em báo cảnh sát ư? Cảnh sát có thể quản được mấy lần?”



      “Có câu đó là lấn thiện sợ ác, nếu muốn sau này bị người ta ức hiếp, ngay từ lúc đầu chúng ta phải thể khí thế của mình, tôi bảo Tần Chu và lão Trịnh ra mặt gặp họ là vì muốn cho những người đó biết, phải muốn gặp là có thể gặp được em. Trước hết, phải làm cho họ đối với em có e ngại trong lòng, cảm thấy em có chỗ dựa vững chắc.”



      “Hơn nữa, lúc này là thời điểm người nhà Trần Bình Bình vô cùng lo lắng hoảng sợ, nếu người ta nhìn thấy em, nhất thời kích động trút hết bất mãn lên người em phải làm sao? Xô đẩy em, ôm em khóc lóc, khi đó đến lượt em chết lặng đó. Những chuyện này em có nghĩ tới ?”



      Trương Tư Ninh hoàn toàn trầm mặc, nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy Trần Bình Bình mất tích, người nhà ấy đến, là chủ, cũng nên gặp người ta việc, hoàn toàn nghĩ đến những điều Vệ Cẩm Huyên vừa .



      Đâu chỉ nghĩ đến, mà căn bản cho rằng chuyện này hoàn toàn liên quan gì tới mình, nhiệt tình giúp đỡ như vậy, còn phải xuất phát từ đạo lý làm người, tình nghĩa làm việc với nhau mấy tháng sao. Vệ Cẩm Huyên đưa ra mấy giả thuyết đó, nghe sao cũng thấy lo lắng vô cớ, nhưng thể phủ nhận, những lời này thực có chút hù dọa .



      “Tư Ninh, em còn rất trẻ, chưa trải nghiệm nhiều, những chuyện vừa với em tôi đều tận mắt chứng kiến, có khi tự bản thân mình trải qua, so với tôi, em vẫn còn ngây thơ hồn nhiên lắm.



      Trương Tư Ninh ảo não lên tiếng: “Những chuyện đó đều nghe theo .” ngừng lại chút, rồi tiếp: “Có điều tôi cảm thấy người nhà Trần Bình Bình phải dạng người như vậy, đừng, ...uhm, bắt nạt người hiền lành.”



      Vệ Cẩm Huyên bật cười, híp mắt lại véo cái lên khuôn mặt trắng nõn mịn màng: “Tôi bắt nạt người ta còn phải vì em sao, cái đồ bạch nhãn lang vô tình vô nghĩa này.”



      Trương Tư Ninh bĩu môi, đập tay : “Dù sao cũng đừng dọa họ sợ, con nhà người ta mất tích, rất đáng thương.”



      Hơn ba giờ đêm, điện thoại Trương Tư Ninh vang lên, là ba Trần Bình Bình gọi đến tới thành phố Vũ Lăng, muốn Trương Tư Ninh qua đón. Trương Tư Ninh được, hỏi họ ở chính xác nơi nào, cúp điện thoại rồi qua gõ cửa phòng Vệ Cẩm Huyên ở bên cạnh.



      Vệ Cẩm Huyên nhanh chóng mở cửa, mặc bộ đồ ngủ màu dương đậm, chống gậy, đầu tóc hơi rối, khuôn mặt tuấn vẫn chưa tỉnh táo hẳn.



      Biết người tới, dẫn Trương Tư Ninh vào căn phòng lầu hai, ngồi xuống gọi điện thoại bảo lão Trịnh lên.



      “Có bảy người, chiếc xe màu trắng, ở cổng phía nam công viên trung tâm thành phố.”



      Vệ Cẩm Huyên nghe thấy đối phương bảo như Trương Tư Ninh ra đón vào lúc nửa đêm ba giờ sáng, sắc mặt vui, trầm ngâm trong chốc lát, rồi bảo lão Trịnh: “Trước tiên, chú đón Tần Chu, gọi luôn tiểu Lý tiểu Triệu, đến khách sạn Cẩm Giang thuê ba phòng.”

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 26


      Đợi lão Trịnh rời , Vệ Cẩm Huyên bảo Trương Tư Ninh về phòng nghỉ ngơi, cần quan tâm đến những chuyện khác. Nhưng Trương Tư Ninh sao có thể ngủ được, cho tới giờ vẫn chưa có tin tức gì của Trần Bình Bình, kéo dài lâu thế này, khiến người ta thể nào tránh nghĩ đến chuyện xấu được.



      Nhận ra lo lắng bất an của , Vệ Cẩm Huyên nhìn với đôi mắt xanh đen sâu thẳm, bàn tay theo thói quen xoa đầu : “Sao vậy, sợ sao?” hỏi, giọng trầm thấp lộ ra nét dịu dàng.



      Trương Tư Ninh cũng giấu diếm, nhíu mày : “Cũng phải sợ, chỉ là cảm thấy rất lo lắng, lúc người nhà Trần Bình Bình chưa đến tôi cảm thấy gì nhưng vừa rồi nhận được điện thoại của ba ấy tới đây, tự nhiên cảm thấy lo lắng hồi hộp, tim đập rất nhanh.”



      Vệ Cẩm Huyên đấu đá nhiều năm thương trường, sớm luyện được hỏa nhãn kim tinh, biết giờ muốn đối diện với chuyện trước mắt. Tuổi trẻ chưa va chạm nhiều, kinh nghiệm chưa đủ, khi gặp phải chuyện bất lợi, trốn tránh là biểu thường gặp nhất, huống chi nhân viên cửa hàng đột nhiên mất tích cũng phải chuyện , lúc tối lại với những chuyện dọa người như vậy, khó trách hoang mang sợ hãi. năm nay vẫn chưa tới hai mươi bốn tuổi, trong mắt người từng trải như , non nớt như chú chim .



      Vệ Cẩm Huyên vỗ vỗ bên cạnh mình, : “Tư Ninh, lại đây.” Trương Tư Ninh nhúc nhích, chỉ hỏi: “Làm chi?” : “Cho em mượn vai tựa vào.” Trương Tư Ninh thoáng giật mình sửng sốt, đôi môi đỏ khẽ rung, lúc sau, lặng lẽ đứng dậy, đến bên cạnh ngồi xuống, nhanh chóng giơ tay ôm vào lòng.



      “Đừng sợ, mọi chuyện có tôi.” Giọng của chậm rãi, nhàng nhưng ngữ khí vô cùng kiên định, Trương Tư Ninh dựa vào bờ vai quá cường tráng của , ngửi thấy mùi hương tự nhiên khoan khoái thanh sạch toát ra từ cơ thể , giờ phút này thứ cảm giác hoảng sợ an phận muốn trổi dậy lúc nãy, rốt cuộc cũng yên ổn trở lại.



      Trái tim, nhõm.



      Hai người cứ im lặng ôm nhau như vậy, lúc sau di động Vệ Cẩm Huyên đặt bàn vang lên, cầm lấy nhìn thoáng qua rồi với Trương Tư Ninh: “Là lão Mạnh.” Sau đó đợi lên tiếng, nhận điện thoại.



      Trương Tư Ninh vô cùng căng thẳng, lão Mạnh là cảnh sát hình , lúc này ông ấy gọi điện tới, nhất định là có tin tức của Trần Bình Bình.



      Điện thoại của và Vệ Cẩm Huyên giống nhau, là điện thoại thông minh do công ty con của Bác Lãng nghiên cứu phát triển chưa đưa ra thị trường, điện thoại có tính năng bảo mật rất cao, tựa như giờ, ràng ngồi gần như vậy, nhưng chỉ có thể nghe được giọng ở đầu bên kia rất , thể nào nghe được nội dung cụ thể.



      Chỉ nghe thấy Vệ Cẩm Huyên liên tục : “Uhm…hiểu ….…cảm ơn….Lát nữa gặp….” Đợi cúp điện thoại, Trương Tư Ninh vô thức nắm chặt ngực áo ngủ của , lo lắng hỏi: “Thế nào ạ, có manh mối rồi sao?” Nếu sao lại lát nữa gặp? Bây giờ mấy giờ rồi chứ.



      Vệ Cẩm Huyên trả lời ngay, lại đưa tay ôm vào lòng, tay kia cũng vòng qua ôm rất chặt: “Tư Ninh”. Chỉ lời vừa thốt ra, trái tim Trương Tư Ninh bỗng nhiên thình thịch yên, lập tức có dự cảm tốt, quả nhiên, chỉ ngừng lại chút rồi tiếp: “Lão Mạnh gọi điện , ông ấy lần theo dấu vết từ chiều ngày hai mươi, sau khi Trần Bình Bình rời khỏi cửa hàng hoa điều tra ra được, hôm đó ta đến bến xe, cũng đến nhà ga, mà thuê taxi tới khu nhà ở ngoại ô phía nam Tam Hoàn. Khu nhà đó khá cũ kỹ, có thiết bị theo dõi, lão Mạnh mất rất nhiều công sức mới tìm được Trần Bình Bình …” tới đây, ngừng lại, Trương Tư Ninh cũng thúc giục, im lặng nằm trong ngực , hít thở dồn dập liên tục.



      Sau lúc lâu, rốt cuộc cũng ra những lời cuối cùng: “Lúc tìm thấy tắt thở.”



      Sau đó, căn phòng tràn ngập tĩnh lặng…..



      Rất lâu sau Trương Tư Ninh vẫn có phản ứng, cho tới lúc này chưa từng nghĩ, có ngày bản thân gặp phải loại chuyện thể tưởng tượng nổi thế này! Trần Bình Bình vậy mà chết?! Điều này sao có thể được?! ràng hôm đó rời vẫn còn tốt lắm mà, ấy còn cười hì hì vẫy tay tạm biệt , người sống sờ sờ ra đó cứ như vậy mà chết rồi?



      Chuyện như vậy bảo người ta sao có thể tiếp nhận nỗi?!



      Thoát chốc, nước mắt ứa ra kiểm soát được cứ ào ào rơi xuống, mạnh mẽ tuôn trào. Trương Tư Ninh tựa trong lòng Vệ Cẩm Huyên khóc rất lâu, thanh nức nở ô ô giống như con thú rên rĩ, khiến người ta thương xót.



      Vệ Cẩm Huyên lúc xoa đầu , lúc hôn lên mái tóc, dịu dàng an ủi bên tai.



      Rất lâu sau, tiếng khóc mới từ từ ngừng lại, Trương Tư Ninh để mặc dùng khăn giấy lau nước mắt, nước mũi cho mình.



      ra, sau khi khóc xong, trong lòng ngược lại còn cảm thấy khổ sở nữa, như trước đó đến cả hít thở cũng khó khăn. cho cùng, Trương Tư Ninh tuy rằng khiếp sợ, nhưng rốt cuộc cả hai phải là bạn bè thân thiết, cũng có tình cảm sâu đậm, nên cũng đến mức mất kiểm soát, chỉ là có cách nào tiếp nhận này, giết người…, sao có thể xảy ra với người quen biết, điều này hoàn toàn vượt khỏi phạm vi tiếp nhận của , tuy rằng trước đó cũng nghĩ mọi chuyện theo hướng xấu, nhưng…….vô duyên vô cớ phỏng đoán bỗng nhiên trở thành thực tàn khốc, khiến người ta bị ảnh hưởng nặng nề.



      “Hung thủ......”



      “Còn chưa bắt được, nhưng xác định được mục tiêu, có lẽ rất nhanh tóm được.”



      “….Dạ.”



      “Tư Ninh, lão Mạnh hy vọng bây giờ chúng ta có thể tới đồn cảnh sát chuyến, tại nên thông báo luôn cho người nhà ta hay đợi đến mai mới , em cân nhắc xem sao.”



      Lúc này, cả người Trương Tư Ninh mềm nhũn, còn chút sức lực nào. Tựa như dây đàn kéo căng đột nhiên đứt gãy, nhưng vì trước đó quá căng cứng nên khi đứt lìa độ đàn hồi trở về vô cùng mạnh mẽ, rút cạn sức lực, làm đảo lọan suy nghĩ của .



      Vệ Cẩm Huyên nhìn thấy như vậy, biết bị hoảng sợ, cũng muốn lo lắng nên trực tiếp điện thoại cho lão Mạnh, người nhà Trần Bình Bình tới Vũ Lăng, bảo lão Trịnh và Tần Chu đưa bọn họ đến sở cảnh sát, còn và Trương Tư Ninh sáng mai đến sau. Sau đó lại gọi điện cho Tần Chu, cho ta biết việc, bảo ta đưa người tới đồn cảnh sát tìm lão Mạnh, còn những việc khác cứ tự xử lý trước.



      Lúc gọi điện thoại, vẫn ôm , sau khi dặn dò Tần Chu xong, Vệ Cẩm Huyên cúi đầu nhìn Trương Tư Ninh nằm nhắm mắt tựa vào ngực mình, hề nhúc nhích, rất ngoan ngoãn nghe lời.



      “Mệt sao?” khẽ hỏi.



      Trương Tư Ninh lắc đầu, giọng khàn khàn: “ có, chỉ là có chút chấp nhận được, , sao người lại bỗng nhiên chết như vậy chứ?”



      Vệ Cẩm Huyên vỗ vỗ vai trấn an: “Bây giờ quan trọng nhất là nhanh chóng bắt được hung thủ, rồi khắc phục hậu quả, dũng cảm lên.”



      Trương Tư Ninh phải trẻ con, dĩ nhiên biết tại có số vấn đề bản thân phải đối mặt, thể nào trốn tránh được, mặc dù muốn phải đối mặt với những chuyện này.



      Vệ Cẩm Huyên cứ ôm lấy Trương Tư Ninh ngồi ở căn phòng lầu hai mãi như vậy cho đến khi trời sáng. Cả hai đều chợp mắt thêm được chút nào, Trương Tư Ninh vì trong lòng hỗn loạn nên thể ngủ được, Vệ Cẩm Huyên vì thức theo , dù sao và Trần Bình Bình quen biết, còn trẻ như vậy chết , xuất phát từ đạo đức tuy rằng tiếc nuối nhưng điều đó hoàn toàn ảnh hưởng gì đến .



      Cũng may hôm sau là cuối tuần, Vệ Cẩm Huyên phải làm, xã giao cũng có thể từ chối. Sáng sớm, Trương Tư Ninh gọi điện cho Hứa Dương, nhưng Trần Bình Bình xảy ra chuyện, sợ cậu bé trẻ tuổi này chịu nổi, dù sao bình thường cậu và Trần Bình Bình cũng rất thân thiết. Chỉ chín giờ đến đồn cảnh sát để lấy khẩu cung.



      Hứa Dương cũng suy nghĩ nhiều, chỉ ghi lại địa chỉ, chắc chắn đến trước chín giờ.



      Thím Tào chuẩn bị bữa sáng rất phong phú, nhưng do tối qua Trương Tư Ninh ngủ chưa tới hai tiếng đồng hồ nên lúc này có vẻ khá tiều tụy, khẩu vị cũng tốt. Trái lại, Vệ Cẩm Huyên tinh thần sáng láng, hoàn toàn nhìn ra thức đêm cùng .



      Trương Tư Ninh húp vài ngụm cháo rồi ăn nữa. Vệ Cẩm Huyên lột trứng gà cho : “Ăn cơm ngoan nào, chút nữa còn có việc, được tùy hứng.”



      ăn dính dáng gì đến tùy hứng chứ?



      Trương Tư Ninh bĩu môi, nhưng vẫn nhận lấy trứng gà luộc, ăn từng miếng từng miếng, ăn xong Vệ Cẩm Huyên lại gắp ít dồi chiên để vào đĩa trước mặt : “Ăn nào.” Hoàn toàn là giọng điệu ra lệnh, Trương Tư Ninh cũng biết tại sao, khi đối mặt với khí thế mạnh mẽ của , có chút dám phản kháng, nên im lặng ăn hết dồi chiên.



      Sau đó lại bị ép ăn cây xúc xích nướng, nửa cái bánh quẩy, uống hết ly sữa đậu nành, còn nhiều hơn bình thường hay ăn. Chính lúc này mới phát , ra vào những lúc mạnh mẽ, hơi sợ .



      Lão Trịnh vẫn còn ở đồn cảnh sát, Vệ Cẩm Huyên gọi điện thoại kêu tài xế khác tới, trong gara nhà còn xe khác. Trương Tư Ninh : “Tôi lái là được rồi, cần gọi tài xế đâu.”



      Vệ Cẩm Huyên ngăn câu lại: “Tối qua em được nghĩ ngơi, tôi sợ em lái xe lúc tâm trạng hoảng hốt an toàn.”



      Lão Mạnh là người đàn ông trung niên khoảng ngoài bốn mươi tuổi, dáng người cao gầy, nước da ngăm đen, ngũ quan cân đối, ánh mắt rất nghiêm khắc, chỉ cần im lặng cũng đủ khiến người ta khiếp sợ, khi chuyện đỡ hơn chút, có lẽ quan hệ rất tốt với Vệ Cẩm Huyên chuyện vô cùng thoải mái, nhìn thấy Trương Tư Ninh còn quay qua trêu ghẹo Vệ Cẩm Huyên mấy câu.



      Trương Tư Ninh theo nữ cảnh sát để lấy khẩu cung, Vệ Cẩm Huyên ở bên ngoài hỏi thăm vụ án của Trần Bình Bình.



      “Chưa có kết quả báo cáo pháp y, phán đoán bước đầu có lẽ chết do mất máu quá nhiều, ngực bị đâm năm nhát dao, thân thể bị xâm hại, có dấu vết bị ngược đãi, hung thủ có thể là hai người, phải tay lão luyện, trường còn lưu lại rất nhiều dấu vết, giờ truy bắt, có lẽ rất nhanh tóm được.”



      Vệ Cẩm Huyên nghe xong nhíu mày, tuy rằng quen biết, nhưng nghe đến những từ ‘xâm hại, ngược đãi’ vẫn khiến người ta nén được cơn giận.



      lâu sau, Trương Tư Ninh ra, Hứa Dương cũng ra ngay sau đó, cậu ta biết chuyện của Trần Bình Bình, vừa rồi khóc trận ở trước cổng đồn cảnh sát, lúc này ánh mắt vẫn còn ướt, có lẽ mới vừa khóc tiếp.



      Vệ Cẩm Huyên kể ngay lại tình tiết vụ án của Trần Bình Bình cho hai người trẻ tuổi trước mặt nghe, sợ cả hai thể chịu được, nhất là Trương Tư Ninh, lo lắng bị kích động. Hơn nữa, lão Mạnh cũng chỉ mới chuyện đó riêng với , ngay cả người nhà Trần Bình Bình cũng chưa biết, họ chỉ biết Trần Bình Bình bị đâm năm nhát dao, chết vì mất máu quá nhiều, biết là còn bị xâm hại.



      Thi thể của Trần Bình Bình vẫn để ở nhà xác pháp y, người nhà ấy qua đó nhận xác, nghe khóc lóc rất thảm thiết.



      Lúc này, Trương Tư Ninh vô cùng phờ phạc ủ rũ, Hứa Dương cũng vậy, Vệ Cẩm Huyên với hai người: “ gặp người nhà của Trần Bình Bình , giờ họ ở khách sạn.”



      Trương Tư Ninh dạ tiếng: “ thôi,” lại hỏi: “Việc đó, cảnh sát Mạnh có ?”



      Ba người xe, Hứa Dương ngồi ở vị trí phó lái phía trước, Trương Tư Ninh và Vệ Cẩm Huyên ngồi ghế sau, tài xế là người trẻ tuổi, là tiểu Trịnh, con của lão Trịnh.



      Vệ Cẩm Huyên trả lời ngay mà đưa tay ôm vào lòng, cằm cọ vào trán , sau đó dịu dàng : “Chết do mất máu quá nhiều, cụ thể còn phải chờ kết quả báo cáo khám nghiệm tử thi.”



      Sắc mặt Trương Tư Ninh trắng bệch, Hứa Dương ở phía trước bật khóc hu hu, khí trong xe lập tức trở nên nặng nề, làm hại tiểu Trịnh ở phía trước cũng dám nhìn loạn.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 27


      Có lẽ vì bên họ có Vệ Cẩm Huyên, Hứa Dương, lão Trịnh, Tần Chu, còn có thêm tiểu Lý, tiểu Triệu trước đây Trương Tư Ninh chưa từng gặp mặt, cũng có thể coi như ‘người đông thế mạnh’, nên khi tiếp xúc với người nhà Trần Bình Bình mọi việc khá thuận lợi, mặc nhà người nhà họ rất đau lòng, nhưng khi chuyện với nhau cũng nảy sinh chuyện gì vui.



      Mục đích chính khi Trương Tư Ninh tới đây là muốn giải thích mọi chuyện, như chuyện Trần Bình Bình xin nghĩ vào chiều ngày hai mươi, và cả chuyện ngày hôm qua và Hứa Dương khắp nơi tìm kiếm, cũng luôn chuyện đến sở cảnh sát lấy khẩu cung, nhưng cũng phải người ngốc vẫn biết có số lời nhạy cảm chỉ có thể với cảnh sát chứ thể với người nhà nạn nhân được.



      Hôm đó, lúc Trần Bình Bình xin nghỉ phép, mơ hồ nhận thấy dường như ấy có tâm nặng nề, có điều lúc đó cũng để ý lắm.



      Những lời này nếu với người nhà nạn nhân, cho dù ban đầu người ta có ý định xấu vu oan giá họa cho , nhưng biết đâu được sau này đổi trắng thay đen, trút phần trách nhiệm lên người sao.



      Nhưng vấn đề ở chỗ, ai có thể nghĩ đến phát sinh chuyện thế này chứ?



      Tuy rằng có chút tự trách, nhưng nghĩ, cũng muốn chỉ vì chút tự vấn lương tâm này mà tự tìm phiền phức, hơn nữa chuyện này cũng với cảnh sát, cũng thể cố tình giấu diếm được.



      Lúc rời khỏi khách sạn, Vệ Cẩm Huyên để tiểu Trịnh ở lại đó chăm sóc người nhà Trần Bình Bình, bảo lão Trịnh và những người khác về nghỉ ngơi. Trương Tư Ninh cũng bảo Hứa Dương về, tại cửa hàng hoa chắc chắn có cách nào buôn bán được. Vừa có tâm trạng, cũng thể nào làm như vậy, nhân viên trong cửa hàng vừa xảy ra chuyện, ngày hôm sau mở cửa ra buôn bán kiếm tiền, người ta mà biết nhất định vô trách nhiệm, mắng máu lạnh, người nhà Trần Bình Bình cũng tức giận.



      Vệ Cẩm Huyên bảo lão Trịnh đưa và Trương Tư Ninh trở về biệt thự, nhưng Trương Tư Ninh phải về tiệm, giải thích: “Còn phải tưới nước cho hoa nữa, với lại tôi cũng phải về đổi quần áo khác.”



      Lý do chính đáng như vậy, dĩ nhiên Vệ Cẩm Huyên đồng ý, nhưng lo lắng chỉ có mình, nên cùng .



      Đến khu nhà Trương Tư Ninh ở, lão Trịnh để lại xe ở đó rồi ngồi taxi về, ông cũng lớn tuổi, giày vò lâu như vậy, mệt đến hết hơi.



      Chỉ có đêm về nhà, vậy mà đẩy cửa ra lại cảm thấy khá vắng lặng so với bình thường. Trương Tư Ninh đặt dép lê bên cạnh chân Vệ Cẩm Huyên để đổi dép, rồi về phòng thay bộ quần áo thể thao màu đen, bây giờ là giữa trưa, dù đói bụng cũng phải để ăn cơm.



      Trương Tư Ninh vào phòng bếp, mở tủ lạnh nhìn lượt, rồi quay lại hỏi Vệ Cẩm Huyên: “Buổi trưa ăn mì , mì sợi, được ạ?” Đơn giản và dễ làm, lúc này có tâm trạng để nấu những món phức tạp.



      Dĩ nhiên Vệ Cẩm Huyên đồng ý, lúc này, rất sẵn lòng chiều ý .



      Ăn cơm trưa xong, Trương Tư Ninh xuống lầu tưới hoa, còn Vệ Cẩm Huyên ở lầu nghỉ ngơi. đứng tiện, cầu thang nhà khá dốc, lên sao, nhưng khi xuống khá khó khăn, nên Vệ Cẩm Huyên cũng kiên trì cùng. Có điều nghĩ tới, Trương Tư Ninh vừa xuống lầu chưa được bao lâu, vội vàng hốt hoảng chạy lên, mở cửa ra chạy vào rồi đóng sập cửa lại, đứng tựa lưng vào cửa thở hổn hển, sắc mặt có thể dùng từ ‘trắng bệch’ để hình dung, đôi mắt đen láy hoảng loạn cuống cuồng.



      Vệ Cẩm Huyên buông điều khiển từ xa xuống, chống gậy bước nhanh qua, nhíu mày nhìn : “Làm sao vậy?”



      “Tôi….” Vừa mới mở miệng, giọng của tắt nghẹn, ràng là bị hoảng sợ cực độ mới thành ra như vậy. Hai đầu lông mày Vệ Cẩm Huyên càng nhíu chặt lại, đưa tay ôm vào lòng, lúc này mới phát cả người run rẩy.



      “Tư Ninh, ngoan, đừng sợ, tôi biết xảy ra chuyện gì, hửm?” khẽ khàng, dịu dàng , môi hôn lên trán , hai tay mạnh mẽ ôm chặt vào lòng, như bến cảng che chắn gió mưa, ấm áp và vững trải, rốt cuộc cũng giúp Trương Tư Ninh từ từ bình tĩnh lại.



      Trương Tư Ninh thở ra hơi dài, nhìn ra ánh mặt trời ngày xuân tươi đẹp bên ngoài cửa sổ phòng khách vừa cảm nhận vòng ôm mạnh mẽ của người đàn ông bên cạnh, cuối cùng nuốt nước miếng cái, khá hoảng sợ : “Tôi ở dưới lầu…hình như….hình như nhìn thấy…Trần Bình Bình.” Vừa dứt lời, nước mắt thể khống chế được cứ thế tuôn ra, con người ta vào những lúc sợ hãi hay phiền muộn, tuyến lệ cũng hết sức dồi dào.



      Vệ Cẩm Huyên là người tin vào thuyết vô thần, tin đời có ma quỷ. Nhưng dáng vẻ giờ của Trương Tư Ninh, hiển nhiên bị hoảng sợ ít. tin ma quỷ, nên cho rằng bởi vì Trần Bình Bình chết oan uổng, lại từng làm việc ở nơi này, quan hệ với Tư Ninh tệ, khi Tư Ninh ở cửa hàng dưới lầu có thể nghĩ đến cảnh tượng khi Trần Bình Bình còn trong tiệm, tức cảnh sinh tình, vì thế khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung, bị hoảng hốt nên sinh ra ảo giác.



      “Đừng nghĩ bậy, đời này làm gì có ma quỷ,” Vệ Cẩm Huyên tay ôm tới ghế sofa ngồi xuống, nâng cằm lên để ngẩng đầu nhìn , nhìn vào mắt , nghiêm túc : “Tư Ninh, do em quá mệt mỏi nên mới sinh ra ảo giác, hơn nữa bây giờ là buổi trưa, cho dù có ma quỷ, ban ngày ra ngoài sao? bị hồn phi phách tán đúng nào?” đến câu cuối cùng, ngữ điệu còn hàm chứa chút trêu chọc, muốn giúp thả lỏng hơn.



      “Tôi thực nhìn thấy, còn nghe thấy ấy gọi tôi.” Vừa xong, hai hàng nước mắt lập tức giàn giụa, tin rằng đời có ma quỷ. Ông bà ngoại sống ở nông thôn, ở quê rất mê tín, có rất nhiều nhiều truyền thuyết về ma quỷ, khi còn Trương Tư Ninh được nghe kể rất nhiều, nên luôn tin rằng có tồn tại của ma quỷ, hơn nữa Trần Bình Bình chết thảm như vậy, cũng có thể biến thành ma.



      giờ này bị hỗn loạn rồi, trong đầu suy nghĩ rất nhiều chuyện vớ vẩn, ngay cả những bộ phim kinh dị xem trước kia, lúc này cũng đều nghĩ đến. Vệ Cẩm Huyên do quá mệt mỏi nên sinh ra ảo giác, lại cảm thấy những gì mình vừa nhìn thấy, nghe được ở dưới lầu cũng phải là giả.



      Vệ Cẩm Huyên bất đắc dĩ, biết sợ hãi, lúc này nhiều hơn nữa cũng vô dụng.



      “Vậy chúng ta xuống lầu xem thử lần nữa được ?”



      Trương Tư Ninh muốn xuống, nhưng cũng yên tâm để Vệ Cẩm Huyên xuống dưới mình, liền suy nghĩ rồi : “Từ bên ngoài mở cửa tiệm vào thôi.” Vừa rồi trực tiếp từ cầu thang trong nhà xuống, cửa chính và cửa sổ bên dưới đều khóa kín, mặc dù bên ngoài giữa trưa, nhưng trong tiệm có chút ánh sáng nào, tuy mở đèn, nhưng vẫn tối, trước đây cảm thấy vậy nhưng giờ lại thấy rất u.



      Người ta mắt thấy mới là , tai nghe là giả, nhưng vừa nghe được vừa nhìn thấy luôn, nên càng sợ hãi.



      Vệ Cẩm Huyên theo Trương Tư Ninh vào thang máy xuống phía dưới, vòng ra phía ngoài tòa nhà rồi mở cửa tiệm ra. tại là giữa trưa, các cửa hàng xung quanh đều vô cùng bận rộn, nên cũng có ai chú ý tới hai người.



      Cửa ra vào và cửa sổ lần lượt được đẩy lên, từ bên ngoài nhìn vào trong tiệm, nháy mắt bừng sáng rực rỡ. Vệ Cẩm Huyên bước vào trước, Trương Tư Ninh theo phía sau, nhưng ánh mắt dán chặt lên người Vệ Cẩm Huyên, dám nhìn ra xung quanh. Trong đầu ngừng suy nghĩ lung tung, đây là lần đầu tiên nhìn thấy ma, lúc trước khi mẹ qua đời, túc trực bên linh cửu cũng rất sợ hãi nhưng lại nhìn thấy gì, Trần Bình Bình và chỉ quan hệ bình thường, vậy mà lại làm cho chạm mặt, đủ thấy có lẽ người thân gần gũi trong nhà về dọa người.



      Vệ Cẩm Huyên dạo vòng quanh tiệm: “Em thấy chưa, có gì hết.” quay lại với .



      Lúc này tâm trạng của Trương Tư Ninh ổn định hơn chút, liền bĩu môi : “Đó là do bây giờ cửa tiệm mở ra, ánh nắng chiếu vào, dù có ma cũng bị dọa chạy mất.”



      Vệ Cẩm Huyên biết chuyện vừa gặp chỉ là ảo giác, nhưng trong cảm nhận của bản thân chính là nhìn thấy ma và nghe được cả thanh, nên lúc này dù gì, cũng có cách nào loại bỏ được nỗi sợ hãi trong lòng .



      Tạm thời lúc này thể nào để mình ngốc người trong tiệm được, nếu ảo giác bất chợt xuất lại khiến hoảng sợ, được, thể để gặp chuyện may được.



      tại, Trương Tư Ninh cũng dám ở lại đây mình, cho dù dưới tiệm hay nhà ở lầu, trong mắt đều trở thành nơi đáng sợ. Nên khi Vệ Cẩm Huyên mời đến nhà mình ở thời gian, đồng ý ngay chẳng chút do dự, cho dù ở khách sạn hay lại tìm căn hộ khác để ở, cũng muốn, thẳng ra, dám ngây ngốc mình, muốn có người bên cạnh, có thêm người càng thêm can đảm.



      Trương Tư Ninh nhanh chóng tưới nước cho số hoa trồng trong chậu, số hoa tươi còn lại trước mắt cứ để đó, khi nào về tính sau. khóa kỹ cửa tiệm lần nữa, rồi lên nhà thu dọn hành lý, cho hết những nguyên liệu nấu ăn còn dư trong tủ lạnh vào túi nylon để mang đến nhà Vệ Cẩm Huyên ăn, thôi lãng phí.



      Vì Trương Tư Ninh bị hoảng sợ, nên Vệ Cẩm Huyên càng thêm lo lắng cho lái xe, gọi điện thoại bảo tiểu Trương ở khách sạn qua đây, trước hết để cậu ta đưa hai người về lại biệt thự.



      Sau khi sắp xếp mọi việc ổn thỏa, Vệ Cẩm Huyên bảo Trương Tư Ninh về phòng khách ngủ giấc ngon, Trương Tư Ninh quả vô cùng mệt mỏi liền gật đầu đồng ý, chỉ có điều khi ngủ cũng dám đóng cửa, phải mở cửa mới dám nhắm mắt ngủ. như vậy khiến người ta dở khóc dở cười, Vệ Cẩm Huyên vuốt ve sống mũi : “Sao lá gan của em lại như vậy, trước kia thấy em giữa đêm xuống lầu mở cửa cho tôi mà có sao đâu.”



      Trương Tư Ninh chớp chớp mắt, rầu rĩ : “Trước kia tôi chưa từng gặp ma mà.”



      Thấy như vậy, bất đắc dĩ, trong lòng lên kế hoạch đưa gặp bác sĩ tâm lý.



      Trương Tư Ninh để cửa mở rộng ngủ rất ngon giấc, còn mơ thấy ác mộng nữa. Khi tỉnh dậy là chiều tối, trời còn chưa tối hẳn, ngồi dậy bật đèn trong phòng lên, tiện tay mở hết toàn bộ đèn bên ngoài hành lang, hoàn toàn có chút cảm giác mình ở nhà người khác.



      lát sau mới để ý thấy cánh cửa phòng mình có dán giấy ghi chú, lấy xuống xem, là Vệ Cẩm Huyên ghi lại, buổi tối có hẹn xã giao, bảo thức dậy xuống dưới lầu, thím Tào ở nhà.



      Thím Tào biết được chuyện xảy ra với Trương Tư Ninh từ Vệ Cẩm Huyên, bà biết chỉ có mình ở Vũ Lăng, bên cạnh có người thân, cảm thấy đáng thương. Thấy Trương Tư Ninh từ lầu xuống, thím Tào rất nhiệt tình chào hỏi, rồi bảo chờ chút lập tức dọn cơm lên.



      Trương Tư Ninh ngoan ngoãn gật đầu, chủ động tới phòng bếp đề nghị giúp đỡ, thím Tào mỉm cười bảo cần, bà múc chén súp chân giò bảo uống trước. Ăn cơm tối xong, thím Tào ở phòng bếp rửa chén, Trương Tư Ninh xem tivi ở phòng khách Hứa Dương gọi điện tới hỏi bắt được hung thủ chưa, Trương Tư Ninh vẫn chưa có tin tức, Hứa Dương liền với : “Chị Tư Ninh, vừa rồi em họ chị Bình Bình gọi điện cho em, bọn họ muốn đến phòng trọ của chị Bình Bình để thu dọn đồ đạc bên trong.”



      Đây là chuyện nên làm, Trương Tư Ninh ừ tiếng, cố nén sợ hãi trong lòng hỏi: “Em có chìa khóa phòng hả? phải cảnh sát tìm thấy túi xách của Bình Bình ở trường sao?”



      Hứa Dương : “Có thể trực tiếp tìm chủ nhà cho thuê.”



      Trương Tư Ninh uhm tiếng: “Vậy em , cần gì điện thoại cho chị.”



      Hứa Dương biết, rồi cúp máy.



      Buổi tối, gần giờ sáng, Vệ Cẩm Huyên mới về đến nhà, lúc Trương Tư Ninh nghịch điện thoại tình cờ mở trúng ghi chép ra, lúc này mới nhớ, hôm nay chính là ngày thăm Vệ Trân Trân.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 28


      Trương Tư Ninh cảm thấy có lẽ mình bị chứng sợ hãi gian khép kín, tại có cách nào ở mình trong phòng đóng kín cửa được, bất kể là phòng ngủ hay nhà vệ sinh, chỉ cần vừa đóng cửa lại liền thấy hoảng loạn, luôn cảm thấy Trần Bình Bình đột nhiên ra, giống như tình tiết trong phim kinh dị, khắp người đầy máu, khuôn mặt bị phân hủy…..điều này xuất phát từ nỗi sợ hãi sâu thẳm trong nội tâm cách nào khống chế được, tuy bản thân cũng cảm thấy rất quái đản nhưng vẫn cứ sợ.



      Vì vậy trước khi Vệ Cẩm Huyên về, Trương Tư Ninh ở lầu tắm rửa, vẫn để cửa mở, thím Tào canh chừng ở bên ngoài. Thím Tào lớn tuổi, từng trải, ở tuổi của bà sớm còn sợ mấy chuyện ma quỷ quái nữa. Thấy Trương Tư Ninh sợ hãi tới mức ngay cả vệ sinh cũng dám đóng cửa, liền đề nghị đến chùa miếu thắp hương, mua cái bùa hộ mệnh, thỉnh hòa thượng niệm kinh cho chết oan uổn kia được siêu thoát. Đồng thời còn giới thiệu cho ngôi chùa, ở đó có sư thầy rất giỏi.



      Trương Tư Ninh vô cùng nghiêm túc ghi lại địa chỉ ngôi chùa, định ngày mai đến đó chuyến.



      Vệ Cẩm Huyên trở về nghe bé con này ngay cả tắm rửa, vệ sinh cũng dám đóng cửa, vừa bực mình vừa buồn cười, lại có chút xót xa, nếu phải sợ hãi đến mức độ nhất định, trẻ tuổi da mặt mỏng, sao có thể làm được chuyện tới mức như vậy.



      Thím Tào vào phòng bếp nấu bữa ăn khuya, trong phòng khách chỉ còn lại hai người, Vệ Cẩm Huyên bảo Trương Tư Ninh ngồi xuống cạnh mình, vuốt tóc , khẽ hỏi: “Ở đây mà cũng sợ vậy sao?”



      Trương Tư Ninh dạ tiếng: “Tôi cũng biết tại sao như vậy nữa, chỉ là dám ở mình trong phòng,” thấy có vẻ cho là đúng, liền hết sức sâu xa : “Herman, phải tin tưởng, thế giới rộng lớn như vậy thiếu những chuyện lạ.” trái lại còn quay sang thuyết phục , Vệ Cẩm Huyên phát hờn, véo cái bên má trái : “Đừng nghĩ ngợi lung tung, mấy ngày nữa tôi đưa em gặp bác sĩ tâm lý.”



      Trương Tư Ninh đẩy tay ra, chu miệng: “Tôi bị bệnh, , tôi muốn đến chùa thắp hương, tìm sư thầy niệm kinh siêu độ.”



      Thế này là lộn xộn gì đây chứ, Vệ Cẩm Huyên cũng phục luôn: “Lúc em học có học qua ‘Tin vào khoa học, phản đối phong kiến mê tín’ à? Tôi nhớ từ thời tiểu học nhà nước có tuyên truyền cái này rồi mà?” Mặc dù lớn lên ở nước ngoài, nhưng đối với khẩu hiệu này vô cùng quen thuộc.



      Trương Tư Ninh liếc mắt: “Cái đó chỉ có thể lừa gạt trẻ con, ông bà ngoại tôi ở nông thôn, trước kia tôi về quê chơi, nghe được rất nhiều chuyện ma quỷ. Trước đây bà nội tôi cũng , lúc ba tôi còn trẻ ở nhà người ta uống rượu, nửa đêm đạp xe về, được nửa đường nhìn thấy người phụ nữ mặc áo trắng quỳ gối khóc lóc ngôi mộ, ba tôi gọi tiếng, người phụ nữ đó xoay lại vậy mà có mắt mũi gì hết, lúc đó ba tôi bị hù dọa hoảng sợ tới mức xe đạp cũng cần, xoay người bỏ chạy, chạy cả đêm, mãi đến khi trời sáng có người ngang qua kêu ông tiếng, lúc đó mới biết hóa ra cả đêm qua mình chỉ loay hoay quanh ngôi mộ đó, từ đầu tới cuối hoàn toàn có chạy ra khỏi.”



      Vệ Cẩm Huyên nghe xong khó tránh khỏi cảm giác, chẳng trách bé con này tin tưởng đời có ma quỷ đến vậy, hóa ra là ‘truyền thống gia đình’ được ‘đào tạo bài bản’ từ .



      Bên kia, nàng vẫn tiếp tục thuyết giáo: “Cho nên phải tin, thế giới này rộng lớn như vậy, ngay cả các nhà khoa học cũng dám khẳng định đời có ma quỷ đâu! võ đoán như vậy là tốt.”



      Vệ Cẩm Huyên thấy đĩnh đạc tuôn ra tràng giang đại hải, nhịn được vỗ lên đầu cái: “Bây giờ, nửa đêm nửa hôm mà em còn chuyện này mạch lạc ràng như vậy, sợ sao?”



      Trương Tư Ninh a tiếng, cúi đầu rầu rĩ : “ phải có ở đây sao?”



      Chỉ bảy chữ đơn giản như vậy nhưng lại khiến Vệ Cẩm Huyên như mở cờ trong bụng, tâm trạng nháy mắt trở nên rất vui vẻ, đặt tay lên bờ vai , kéo ngồi sát lại, khẽ : “Ngoan, ngày mai tôi nghỉ ở nhà, cùng với em đến chùa thắp hương có được ?”



      Trương Tư Ninh nghe vậy, ánh mắt khẽ cong lên, gật đầu vâng.



      Nhưng ngày hôm sau, kế hoạch đến chùa thể thực được, sáng sớm lão Mạnh gọi điện thoại tới cho biết bắt được hung thủ. Khi đó, Trương Tư Ninh giúp thím Tào bưng chén dĩa từ trong bếp ra phòng ăn, nghe lão Mạnh gọi điện đến khẩn trương dám lộn xộn sợ phát ra tiếng ồn, đợi chuyện điện thoại xong biết được hung thủ bị bắt, Trương Tư Ninh nhất thời biết nên phản ứng thế nào, vui buồn lẫn lộn, còn có chua xót mất mát, tâm trạng trăm mối ngổn ngang.



      Vệ Cẩm Huyên đứng lên, bước tới đỡ vai : “Ăn sáng trước , lát nữa chúng ta tới sở cảnh sát trước, nếu còn thời gian lại đến miếu thắp hương, được ?” Dĩ nhiên, đoán có lẽ kịp.



      Lúc hai người đến sở cảnh sát, người nhà Trần Bình Bình ở đó, Tần Chu, tiểu Trịnh và cả Hứa Dương cũng đều có mặt. nhân viên cảnh sát làm việc với bọn họ. Biết được Vệ Cẩm Huyên tới, lão Mạnh lập tức từ lầu xuống, ông khẽ với Vệ Cẩm Huyên: “Còn thẩm vấn bên trong, hai nghi phạm là em họ, người ở tỉnh xx, đều còn rất trẻ, đứa hai mươi, đứa mười bảy, hồi đầu tháng này gặp nạn nhân tại quán bar, đêm đó cưỡng bức nạn nhân, chụp ảnh khiếm nhã và quay lại video, đe dọa nạn nhân được báo cảnh sát, phải ngoan ngoãn nghe lời, bất cứ khi nào kêu đến là phải có mặt, đồng thời tống tiền đòi hai vạn ba nghìn tệ. Xế chiều ngày hai mươi, hai nghi phạm hẹn nạn nhân đến khu dân cư phía nam khu Tam Hoàn để thực hành vi đồi bại, lúc đó nạn nhân giấu dao trong túi xách, khi bị hai gã nghi phạm cưỡng bức nạn nhân chịu được tra tấn, cuối cùng phản kháng, lấy dao từ trong túi ra muốn giết chết hai gã nghi phạm, lúc đó người của tên mười bảy tuổi bị đâm hai nhát, tên hai mươi tuổi tức giận đoạt lấy dao đâm nạn nhân năm nhát, sau khi việc xảy ra sợ hãi, đem toàn bộ vật đồ đạc của nạn nhân và con dao vứt ở bãi rác gần đó, sau đó đưa em họ đến phòng khám gần đó băng bó vết thương rồi cấp tốc chạy trốn.”



      Trương Tư Ninh nằm mơ cũng nghĩ tới chân tướng việc lại như vậy! ‘Cưỡng bức, video khiếm nhã, tình dục, lạm dụng, tống tiền…’ Mấy chuyện này, người bình thường có lẽ cả đời cũng bao giờ gặp phải vậy mà cách đây lâu xảy ra người Trần Bình Bình, tuy có chút tâm tư, nhưng trung thực, thỉnh thoảng có chút lười biếng, nhưng cũng rất thà, sao mà tàn nhẫn! Vậy mà , cho đến giờ hề nhận ra ấy có gì bất ổn, Trần Bình Bình làm luôn mỉm cười rất tươi tắn, nhìn qua khác gì những trẻ khác, buồn lo, ngây thơ vui vẻ. còn nhớ cách đây lâu ấy còn những lời muốn cắm trại dã ngoại, thả diều …



      Là do ấy che giấu quá tốt, hay do quá ngốc nghếch?



      Trương Tư Ninh trong lúc nhất thời cảm thấy đau lòng và tức giận, đau lòng vì những gì ấy gặp phải, tức giận vì sao ấy chịu phản kháng!



      Vệ Cẩm Huyên nghe xong cũng ngầm nổi lửa giận, bất cứ ai còn có chút lương tri thể nào làm ra những chuyện đó được, đúng là súc vật. hỏi lão Mạnh: “Hai tên đó bị kết án thế nào?”



      Lão Mạnh : “Tên hai mươi tuổi chắc chắn thoát khỏi tội tử hình, tên mười bảy tuổi vẫn còn trong tuổi vị thành niên, hơn nữa nó cũng phải là hung thủ giết người, có thể hình phạt quá nặng.”



      Hung thủ bị bắt, tiếp theo là quá trình tội phạm khai báo, đồng thời cảnh sát đến bãi rác tìm thấy công cụ gây án và cả túi xách bị mất tích của Trần Bình Bình, cảnh sát cũng tìm thấy trong điện thoại của kẻ tình nghi ảnh chụp và cả những video khiếm nhã, sau đó chính là tiến hành thủ tục tố tụng gửi lên Tòa án, và chờ đợi phán quyết.



      Người nhà Trần Bình Bình có cách nào tiếp nhận được này, khóc lóc vô cùng thảm thiết, hôm sau, vừa nhìn thấy hai gã nghi phạm, lời nào liền vội vàng nhào đến đánh đấm hỗn loạn ngay trong sở cảnh sát. Mẹ Trần Bình Bình thương tâm đến mức ngất xỉu phải đưa vào bệnh viện, người nhà ở quê lần lượt kéo tới rất đông, hai người người chị của Trần Bình Bình cũng vội vàng từ nơi khác chạy đến Vũ Lăng, chỗ ở của những người này cũng đều do Vệ Cẩm Huyên sai người thu xếp, Trương Tư Ninh cũng có ý định lợi dụng , nên quyết định sau khi chuyện của Trần Bình Bình kết thúc gửi tiền trả lại cho thể.



      hai ngày trôi qua kể từ hôm trở về từ đồn cảnh sát nhưng Trương Tư Ninh vẫn vô cùng phiền muộn, nhưng trái lại bớt sợ ma quỷ hơn chút, mặc dù lúc ngủ, lúc vệ sinh vẫn dám đóng cửa, nhưng ít nhất trong lòng cũng còn quá sợ hãi như trước.



      Vệ Cẩm Huyên đến công ty, Trương Tư Ninh ở nhà có việc gì làm, liền đến bãi đậu xe khách sạn hôm đó lấy xe mình về, lúc lái xe còn dám đóng cửa sổ, toàn bộ bốn cửa sổ trước sau đều được hạ xuống, để đảm bảo có vật gì ngăn cách giữa bên trong và bên ngoài.



      Nghĩ tới số hoa tươi còn lại trong tiệm, Trương Tư Ninh lái xe đến cửa hàng hoa cách tiệm mình xa, vào tìm chủ tiệm thương lượng, thanh lí hết số hoa tươi và những chậu hoa cần tưới nước thường xuyên với giá rẻ, sắp tới có ý định mở cửa buôn bán tiếp nhưng cũng thể thờ ơ nhìn số hoa này khô héo được, quá lãng phí, nhiều tiền như vậy, dù thanh lí với giá thấp cũng có thể bù lại chút lỗ vốn.



      Sau khi cùng với người của cửa hàng hoa bên kia chuyển hết số hoa tươi trong tiệm lên xe tải, thanh toán tiền xong, hàng xóm ở tiệm cắt tóc bên cạnh qua hỏi có phải tính buôn bán nữa . Trương Tư Ninh mỉm cười phải: “Gần đây có chút việc nên tạm ngừng kinh doanh mấy ngày.” Ngoài ra cũng thêm gì, khi quay người lại thấy Chu Thúy Thúy chủ siêu thị bên cạnh ló đầu ra nhìn, cũng để ý, vào tiệm rút dây cắm điện thoại bàn ra, trực tiếp khóa cửa tiệm, sau đó chạy đến tiệm photocopy ở phía trước in tờ giấy ‘Chủ tiệm có việc, tạm thời ngừng kinh doanh’ rồi dán thông báo bên ngoài cửa tiệm, chào hỏi hàng xóm xong liền lái xe rời , về phần nhà, dám lên đó.



      Trương Tư Ninh lái xe đến Hoa Liên chuyến, nghĩ tới việc dù sao cũng ở nhà Vệ Cẩm Huyên, thể ăn uống chùa mãi được, nên vào mua rất nhiều thức ăn, gà, cá, tôm, đủ thứ thượng vàng hạ cám, vừa nhìn thấy thứ gì muốn ăn liền mua luôn, còn mua cả bột gạo nếp, rượu nếp, mè đen, và số thứ khác định khi về làm bánh trôi.



      Lúc ngang qua cửa hàng bán tranh thêu chữ thập, dừng lại chọn bức ‘Đức Phật tọa hoa sen’, nghĩ rằng sau khi thêu xong nhờ sư thầy khai quang, rồi đóng khung treo trong nhà để thắp hương vào mùng và ngày rằm mỗi tháng.



      Khi Trương Tư Ninh về đến biệt thự gần sáu giờ, ngờ Vệ Cẩm Huyên cũng có mặt ở nhà. Nhìn xách ba túi đồ to vào, dáng lắc lư lạch bạch ngộ nghĩnh như chim cánh cụt, Vệ Cẩm Huyên thấy vậy cười thầm trong bụng, thấy thím Tào qua đón lấy mấy cái túi, hỏi: “Sao lại mua nhiều như vậy?”



      Trương Tư Ninh lắc lắc cổ tay bị mỏi, vô cùng tự nhiên : “ muốn ăn ở miễn phí, đưa tiền khách sáo quá, nên mua chút đồ ăn xem như tiền thuê nhà.”



      Vệ Cẩm Huyên rất thích thẳng thắn như vậy, mỉm cười vươn người ra nắm lấy tay động tác chầm chậm nhàng giúp xoa bóp, Trương Tư Ninh đứng đó, cúi đầu nhìn , môi mấp máy có mấy lời trong lòng muốn , nhưng lại thể nào ra được, thầm nghĩ, cứ như vậy , thế này cũng rất tốt, như gần như xa, ai cũng cần vì ai mà chịu trách nhiệm.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 29


      Lại mấy ngày nữa trôi qua, chuyện của Trần Bình Bình tạm thời như tro bụi lắng xuống, cảnh sát chính thức chuyển giao hồ sơ lên Tòa án, bước tiếp theo chính là chờ lệnh gọi của Tòa.



      Người nhà Trần Bình Bình nhận thi thể về, tạm thời để ở nhà xác bệnh viện, nhà hơn hai mươi người chen chúc trong phòng khách sạn bàn bạc suốt ngày trời, rốt cuộc đến tối cũng có quyết định, liền tìm Hứa Dương nhờ cậu ta gọi điện cho Trương Tư Ninh, giúp chuyển lời với kết quả thảo luận của bọn họ.



      “Chị Tư Ninh….” Hứa Dương ngập ngừng trong điện thoại, cậu rất : “Người nhà họ Trần có ý định đem chị Bình Bình về quê, trực tiếp hỏa táng ở Vũ Lăng, nhưng mà….bọn họ muốn chị chi tiền ra làm tang .”



      Trương Tư Ninh vừa nghe xong lập tức phát hỏa, với người nhà Trần Bình Bình quen biết, mấy ngày nay họ ăn ở đều do người bên sắp xếp, ăn cũng ở cũng , bây giờ ngay cả tang cũng muốn bỏ tiền ra, quá đáng, đúng là được voi đòi tiên mà. Hơn nữa, và Trần Bình Bình có quan hệ gì chứ? Là con cháu có hiếu hay bạn bè người thân?! Trần Bình Bình cũng phải cha mẹ bà con! Chẳng lẽ gia đình nghèo khó tới mức ngay cả chút tiền đám tang của con mình cũng muốn bỏ ra sao!



      Bảo bỏ ra số tiền này….đây là trù ẻo hay là lừa tiền ?! nghĩ ‘coi tiền như rác’ sao!



      “Số tiền này chị chi ra,” Trương Tư Ninh vô cùng cứng rắn : “Em với bọn họ, trong nhà chị còn có ông bà cha mẹ, đứng ra tổ chức tang cho người ngoài, chuyện như vậy chị làm được, chị còn hy vọng người thân của mình có thể sống lâu trăm tuổi.” Tuy rằng có mâu thuẫn với người nhà, nhưng đó chỉ là mâu thuẫn trong gia đình, tại, người nhà Trần Bình Bình cầu xuất tiền ra làm tang , chuyện này vô đạo đức mà. Hơn nữa, năm nay tuổi của ông nội cũng cao, người nhà họ Trương đều khá mê tín, những chuyện xui xẻo thế này đều hết sức kiêng kị, Trương Tư Ninh đương nhiên cũng ngoại lệ.



      Hứa Dương cũng biết đồng ý, loại chuyện viển vông thế này, hiểu người nhà Trần Bình Bình nghĩ thế nào nữa. Hỏa táng có thể tốn bao nhiêu tiền, chỉ vì chút tiền này mà đắc tội với người khác…. nên chút nào, sau này vụ kiện của Trần Bình Bình có cố gì xảy ra còn phải nhờ người ta dựa vào mối quan hệ tìm cách giải quyết, lúc này đắc tội với người ta, hoàn toàn là vì cái lợi mà mất lớn. Có điều trước đó lúc ở trong khách sạn cậu cũng khuyên qua, nhưng người ta nghe, cậu cũng còn cách nào khác, gọi cuộc điện thoại này cũng chỉ vì nghĩ đến Trần Bình Bình.



      Đề nghị quái lạ này là do chị của Trần Bình Bình đưa ra, phải ta để ý đến chi phí hỏa táng, mà chỉ muốn thông qua chuyện này xem thử giới hạn cuối cùng của Trương Tư Ninh đến mức nào, nếu đồng ý, bọn họ có thể đòi nhiều tiền hơn, nếu đồng ý, đòi ít lại chút, chỉ đơn giản vậy thôi.



      Nhưng tóm tại, số tiền bồi thường này nhất định phải đòi cho bằng được.



      Nếu Trương Tư Ninh biết được mục đích của họ thế này, có lẽ việc đầu tiên làm chính là chân chó ôm đùi Vệ Cẩm Huyên hô to ‘Thánh Thần’, tiếc là lúc này còn chưa biết, chỉ cho là người nhà họ Trần ham món lợi nên hiểu phép tắc. Nên sau khi cúp điện thoại cũng để trong lòng, đến lúc ăn cơm tối còn tức giận nữa.



      Buổi tối, Vệ Cẩm Huyên lại đến gần mười hai giờ mới về tới nhà, chỉ cần đứng gần chút có thể ngửi thấy mùi rượu người . Trương Tư Ninh cũng lười phải nhiều, trước thím Tào bước chạy vào phòng bếp bưng canh giải rượu ra, đặt bàn rồi bảo uống.



      Kể từ khi vào ở nhà Vệ Cẩm Huyên, mới biết bận rộn tới mức nào. Chưa đến việc hầu như cứ cách ngày lại phải xã giao bàn rượu, chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy ở thư phòng làm việc đến hai ba giờ sáng đủ khiến chắt lưỡi hít hà rồi, vậy mà sáng hôm sau người này vẫn xuất tràn đầy năng lượng, nếu phải là trâu bò, à , phải là tê giác - trâu bò tiến hóa, thể nào làm được như vậy.



      Đêm nay, Vệ Cẩm Huyên uống khá nhiều, nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của Trương Tư Ninh, liền đưa tay kéo đến bên cạnh: “ thích tôi uống rượu?” Giọng trầm thấp, khàn khàn, vừa rung động lại dễ nghe. Cùng với cổ áo sơ mi và cà vạt được nới lỏng, mái tóc hơi lộn xộn khiến cả người toát ra vẻ đẹp biếng nhác.



      Trái tim Trương Tư Ninh lỡ nhịp, có chút hoảng loạn, nhưng nét mặt vẫn phẳng lặng, chỉ nhíu mũi : “Chúng ta cũng phải ngày đầu tiên quen biết.” ghét uống rượu, vẫn luôn biểu rất ràng đó được .



      Vệ Cẩm Huyên khẽ mỉm cười, nghiêng đầu nheo mắt ngắm nhìn , từ mái tóc dài buông xõa phía sau, đến khuôn mặt thanh tú, cái cổ mảnh mai trắng ngần, xương quai xanh khêu gợi dưới áo len màu lam, phía dưới là chiếc quần bút chì màu đen thẳng thớm, đường cong nét, cả người tràn ngập hơi thở xinh đẹp. Vệ Cẩm Huyên khẽ dùng lực kéo ngồi xuống cạnh mình. Thuận thế nghiêng đầu, tựa lên vai : “Tư Ninh, Tư Ninh.” khẽ gọi, như lời thầm của tình nhân, đến mức dường như thể nghe thấy.



      Nhưng Trương Tư Ninh nghe rất , gò má ửng hồng, vờ tức giận ra vẻ hung dữ: “Gọi gì chứ?!” Đợi hồi lâu nghe tiếng đáp lại, nghiêng đầu xuống nhìn, vậy mà ngủ thiếp !



      Đúng lúc, thím Tào từ phòng bếp ra, nhìn thấy cảnh này, bà cười tiếng bước tới khẽ : “Vừa rồi trước khi lão Trịnh có Vệ tiên sinh nôn đường, nên tôi đoán bây giờ ngủ.” Sợ hiểu, liền giải thích: “Vệ tiên sinh giống với người khác, bình thường khi uống rượu nôn, chỉ nôn khi nào say, khi say chỉ ngủ chứ ầm ĩ.”



      Trương Tư Ninh nhớ tới lần trước ở nhà , cũng nôn ra sau đó rất nhanh chóng ngủ thiếp , bây giờ mới biết, ra khác biệt người ta như vậy, nghĩ lại cũng thú vị.



      “Vậy làm sao bây giờ?” dám lộn xộn, nhưng cũng thể cứ để dựa vào vai mình ngủ như vậy được.



      Thím Tào mỉm cười : “Bình thường, Vệ tiên sinh uống say, khi ngủ rất khó đánh thức, cứ để ông chủ ngủ ở phòng khách thôi, tôi lấy chăn và gối đầu xuống.” xong liền chuẩn bị lên lầu, Trương Tư Ninh vội vàng gọi với theo: “Thím Tào, cả cháu nữa, đêm nay cháu cũng ngủ ở phòng khách.” Vệ Cẩm Huyên ngủ dưới lầu, sao dám mình lên lầu hai ngủ chứ.



      Thím Tào quay đầu lại nhìn , cười rất thoải mái: “Được, để tôi ôm xuống luôn.”



      Thím Tào ngủ, vì Trương Tư Ninh mạnh mẽ cầu, nên tất cả đèn phòng khách đều bật lên, trong phòng rất sáng. Vệ Cẩm Huyên ngủ ở ghế sofa rộng, ngủ ghế sofa đôi bên cạnh, mặc dù ghế hơi ngắn nhưng co chân chút cũng ổn.



      Trương Tư Ninh mở tivi phòng khách lên, tại ngủ được, gần đây mở cửa buôn bán, ngày nào cũng ngủ no mắt, lúc chiều còn nằm ghế trong sân đánh giấc.



      Trương Tư Ninh lúc xem tivi, lúc ngắm Vệ Cẩm Huyên, đối với , chuyện này khá mới mẻ, cùng người đàn ông ngủ chung phòng, khoảng cách gần như vậy, ngay cả lông mi xoăn dài đổ bóng râm dưới mắt , cũng có thể nhìn thấy ràng, trước đây chưa từng để ý, lúc này nhìn kỹ, ra dáng vẻ khi ngủ của lại vô hại như vậy, môi khẽ cong lên, có chút trẻ con đáng .



      “Vệ - Cẩm - Huyên.” khẽ gọi tên từng chữ từng chữ, mang theo chút mềm mại lưu luyến, người đàn ông này, ràng chỉ quen biết nhau thời gian ngắn ngủi, nhưng mang lại cho cảm giác đặc biệt như vậy. Cho cưng chiều, cho điểm tựa, cho cảm giác an toàn.



      Trương Tư Ninh nghĩ, có lẽ thích , phụ nữ thường rất nhạy cảm ở khía cạnh này, nhưng trực giác cũng mách bảo rằng, cảm giác này quá mông lung, nên phá vỡ nó.



      Sáng hôm sau, Vệ Cẩm Huyên thức dậy rất sớm, chậm rãi ngồi dậy, xoa xoa cái trán hơi khó chịu, vừa liếc mắt liền nhìn thấy Trương Tư Ninh ngủ rất say ghế sofa bên cạnh.



      ngạc nhiên nhưng nghĩ tới lá gan thỏ gần đây của , liền hiểu được vì sao nha đầu này cũng ngủ ở phòng khách. cười thầm, qua nhiều ngày mà sao lá gan vẫn như vậy. Thấy cuộn tròn chen người ghế, Vệ Cẩm Huyên đưa tay khẽ đẩy : “Tư Ninh.”



      Trương Tư Ninh tỉnh dậy rất nhanh, vừa gọi hai tiếng tỉnh.



      dậy rồi sao?” dụi mắt ngồi dậy, khuôn mặt vẫn còn mang dáng vẻ mơ màng chưa tỉnh ngủ. Vệ Cẩm Huyên đưa tay lau khóe miệng : “Em chảy nước miếng.” đưa ngón tay đến trước mặt , đó có vết ướt. Trương Tư Ninh chớp mắt, nhìn xuống ngón tay , rồi nhìn lên mặt , ừm tiếng, rồi à tiếng, lấy tay quệt quệt mặt: “Còn nữa ?” úp mặt xuống bên để có thể nhìn , vừa tự nhiên, thong dong lại bình tĩnh, hoàn toàn có chút xấu hổ nào bình thường nên có. phản ứng vô tư như thế, Vệ Cẩm Huyên muốn trêu cũng chẳng thể nên lời.



      Trương Tư Ninh vén chăn, mang dép lê vào rồi đứng dậy, duỗi lưng cái, vừa len lén liếc mắt, đừng mơ, ngốc để chế giễu đâu.



      Thím Tào chuẩn bị bữa sáng trong phòng bếp, nghe thấy tiếng động, liền bước ra bữa sáng phải đợi thêm chút nữa, rồi đưa chén canh giải rượu trong tay cho Vệ Cẩm Huyên uống.



      Hôm nay cuối tuần, Vệ Cẩm Huyên cố ý dành ra ngày, ăn sáng xong đưa Trương Tư Ninh đến chùa thắp hương. Trương Tư Ninh nghe xong dĩ nhiên rất vui vẻ, hào hứng chạy lên lầu thay quần áo, lúc này hề sợ ma quỷ nữa.



      Hôm nay, Lão Trịnh nghỉ ngơi, con của ông, tiểu Trịnh tới thay ca.



      Tiểu Trịnh khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, tóc húi cua, dáng người cao lớn vạm vỡ, nhưng nhìn qua có vẻ rất ngay thẳng, thà, lúc lái xe ánh mắt nhìn ngó lung tung, rất phép tắc.



      Trương Tư Ninh và Vệ Cẩm Huyên ngồi phía sau, hai người chuyện phiếm câu có câu , sau đó Trương Tư Ninh kể cho nghe chuyện hôm qua Hứa Dương gọi điện đến, dáng vẻ châm chọc : “Người nhà này đúng là có hai mà, làm gì có ai lại để cho người ngoài xuất tiền ra tổ chức tang chứ, lúc đó nghe xong tôi rất giận, ông nội tôi, ba tôi, chú tôi, và cả chị em họ tôi còn sống rất tốt đây nè! Làm như vậy phải muốn tôi gặp xui xẻo sao?! Hơn nữa, bọn họ là người thân Trần Bình Bình, ngay cả chút tiền ấy cũng sẵn lòng bỏ ra, khiến người ta thất vọng chua xót mà.” Uổng công lúc đầu thấy người nhà họ Trần thương tâm khóc lóc, còn xúc động phen.



      Vệ Cẩm Huyên nghe xong, khuôn mặt có chút nghiền ngẫm, đưa tay xoa đầu : “Tư Ninh ngốc à.” Giọng trầm thấp dịu dàng tựa như tiếng thở dài rất êm tai nhưng nội dung lại khiến người ta phát hỏa, Trương Tư Ninh đẩy tay ra: “ ai ngốc chứ!”





      lơ đễnh thu tay về, ánh mắt lướt nhanh qua đôi môi đỏ hồng của , khẽ : “Vẫn chưa hiểu tại sao người ta lại đưa ra cầu quá đáng như vậy sao?”



      Trương Tư Ninh nhíu mày, có ý gì.



      Vệ Cẩm Huyên nhìn vẻ mặt ngơ ngác của , bất đắc dĩ nghĩ, bình thường rất thông minh nhưng sao nghĩ đến chuyện người ta muốn ‘đường ngang ngõ tắt’ cho nhanh chứ! Nha đầu này, chừng tương lai bị người ta lừa bán mà còn giúp người ta đếm tiền đây!



      thở dài, giải thích: “Đây là bọn họ muốn dò xét giới hạn làm người của em, người nhà họ Trần phải kẻ đần độn, làm ra chuyện ngu ngốc chỉ vì hai ngàn đồng tiền mai táng mà dễ dàng đắc tội với em. Em có tin, đợi đến lễ tang của Trần Bình Bình, bọn họ như sư tử há rộng mồm xông vào em ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :