1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ngày em đến - Tĩnh Phi Tuyết (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 5


      Sau khi trải qua loạt các kiểm tra, cuối cùng bác sĩ đưa ra kết luận: Vệ Cẩm Huyên bị nhiễm siêu vi làm cho cảm sốt khiến hệ miễn dịch suy giảm dẫn đến ngộ độc rượu mức độ . Tình trạng quá nghiêm trọng nhưng cần nghỉ ngơi bồi dưỡng thân thể. Trong chớp mắt, Trương Tư Ninh cảm thấy áp lực tan biến, vô tội rồi, cảm giác vô cùng hãnh diện như được giải oan vậy.



      ra có ai nghi ngờ làm gì Vệ Cẩm Huyên cả, nhưng con người là thế, dù bản thân mình làm gì, nhưng trong tình huống đặc biệt như vậy, lại chỉ có thân mình đối mặt với mấy người đàn ông trưởng thành, nhịn được chột dạ căng thẳng rồi suy nghĩ lung tung, đây cũng là lẽ thường tình.



      Lúc Trương Tư Ninh trở lại cửa hàng hơn hai giờ sáng. Trước đó vội vàng, chỉ kịp khóa cửa ngoài, cửa kính bên trong và cửa sổ vẫn chưa kịp khóa. Lão Trịnh tiện đường đưa Trương Tư Ninh về. Ông nghĩ trẻ lại đường vào ban đêm thế này rất nguy hiểm, con người ta xui xẻo mới đụng phải chuyện này nên đợi sau khi Trương Tư Ninh khóa cửa cẩn thận, ông mới yên tâm rời .



      Hôm sau mãi đến hơn chín giờ, Trương Tư Ninh mới mơ màng từ giường bò dậy. Tối qua khi trở về, dọn dẹp chút cũng phải hơn ba giờ mới ngủ, Vệ Cẩm Huyên lấy bó hoa diên vĩ kia nên sáng nay cắm nó vào bình đặt bàn ăn.



      Giờ nghĩ lại chuyện đêm qua, đúng là rối tung rối mù mà.



      Sau khi mở cửa tiệm để Trần Bình Bình và Hứa Dương vào, Trương Tư Ninh ‘chào buổi sáng’ xong liền lên lầu ngủ tiếp, mệt mỏi mà. Trần Bình Bình và Hứa Dương còn muốn hỏi rốt cuộc hôm qua xảy ra chuyện gì, vừa rồi nghe người ở siêu thị bên cạnh thấy gọi cả xe cấp cứu! Nhưng thấy bà chủ kịp thêm câu nào thẳng lên lầu, hai người cũng có cách nào, đành đợi lúc khác hỏi vậy.



      Ngày hôm nay gió yên sóng lặng trôi qua, sau khi Trương Tư Ninh thức dậy, ngoài tiếp chuyện với mấy người hàng xóm, giải thích qua loa chuyện tối qua mình bị tai bay vạ gió, cố gắng tranh thủ đồng tình của mọi người còn chuyện gì khác.



      Mấy hôm sau, lão Trịnh tài xế của Vệ Cẩm Huyên ghé qua cửa hàng, là đến lấy chậu hoa cát cánh mà ông chủ mua trước đó. Trương Tư Ninh lịch hỏi thăm tình hình sức khỏe của Vệ Cẩm Huyên, biết được hồi phục rất tốt và xuất viện liền mỉm cười chúc mừng. Sau đó, tiếp tục đề tài này nữa mà trở về chủ đề chính, hướng dẫn lão Trịnh cách chăm sóc hoa cát cánh, khi nào tưới nước, khi nào cắt tỉa cành, cách bón phân cho hoa, dặn dò rất chi tiết. Lão Trịnh còn cẩn thận lấy giấy bút ra ghi lại từng chữ, vô cùng nghiêm túc, ai biết còn cho rằng Trương Tư Ninh trao đổi chuyện gì quan trọng lắm đây!



      “À, đúng rồi, xin nhận lấy cái này.” Trước khi , lão Trịnh lấy phong bì từ trong túi áo khoác ra, giải thích: “Hôm đó ở bệnh viện, tôi lo lắng đến hồ đồ, để chủ Trương nộp tiền thuốc men của ông chủ, sau khi ông chủ biết được trách tôi trận, phần dư ra là chút thành ý xin lỗi của ông chủ chúng tôi đối với chủ Trương, làm ơn hãy nhận lấy.”



      Dĩ nhiên Trương Tư Ninh chút khách khí, đêm đó bị dọa . nhận lấy phong thư, xem độ dày của nó, chắc tầm khoảng vạn, đêm đó thanh toán tiền viện phí, tiền phòng và cả tiền xe cứu thương cũng chỉ khoảng ngàn đồng, phần còn dư ra nhiều như vậy xem như phí đền bù tổn thất tinh thần , dù sao Vệ gia cũng dư tiền.



      Thời gian cứ vậy bình thản trôi qua, ngày ba mươi Vệ Cẩm Huyên lại ghé qua tiệm. Lần này đến khá sớm, chưa tới sáu giờ đẩy cửa bước vào. Lúc đó Trương Tư Ninh nghe điện thoại, Kim Giai Di gọi tới, cuối tuần này họp mặt bạn học cũ, hỏi rốt cuộc . Trương Tư Ninh sớm hạ quyết tâm, nên liền , giọng điệu hết sức cương quyết.



      Kim Giai Di liền khuyên : “Cậu nghĩ cậu có thể trốn được đến lúc nào chứ, mọi người ở trong cùng thành phố, cậu lại mở cửa hàng buôn bán, lại còn ở CBD, cậu biết có bao nhiêu bạn học của chúng ta làm việc ở khu đó , Tư Tư, cơ hội lần này khó có được, nếu sau này gặp lại khó xử lắm. Vả lại, cái tên Tiền Thiệu đó cũng phải sài lang hổ báo gì, bây giờ là thời đại nào rồi, cậu thích ai có thể ép buộc cậu ở cùng chỗ với được chứ? Hơn nữa, khéo bây giờ người ta còn chướng mắt cậu ấy chứ, đừng có như con đà điểu, cứ nghĩ vùi đầu xuống cát là mọi chuyện êm đẹp.”



      Được rồi, mặc dù muốn thừa nhận, nhưng Trương Tư Ninh cũng phải đồng ý những gì Kim Giai Di khá có lý. ra, lý do muốn gặp mặt bạn bè cũ, ngoài nhân tố đặc biệt là Tiền Thiệu kia, còn bởi vì lúc trước ở trường đại học có mấy nữ sinh thích , gặp mặt thôi, gặp rồi, biết được mở cửa hàng kinh doanh, có khả năng tiên tri Trương Tư Ninh cũng có thể khẳng định cuộc sống sau này của mình thể nào yên ổn. Hơn nữa, bạn học cũ gặp mặt, thế nào cũng muốn hỏi đủ thứ chuyện. tốt nghiệp xong liền trở về quê, sau ba năm lại trở lại, cho dù lý do có chính đáng cũng có người suy diễn lung tung, hơn nữa trước mắt muốn thảo luận chuyện này với người khác, cho nên có thể tránh được đến lúc nào cứ tránh, sau này nếu may gặp phải đành phải xem như mình xui xẻo mà thôi.



      Đó là lựa chọn giữa chủ động và bị động, trong tình huống này, dĩ nhiên Trương Tư Ninh lựa chọn bị động, đà điểu đà điểu, có sao đâu.



      Cho nên thái độ của Trương Tư Ninh rất kiên định, thấy Vệ Cẩm Huyên đến, vội vàng dặn dò Kim Giai Di mấy câu được cho người khác biết có liên lạc với , sau đó liền cúp máy.



      Trần Bình Bình cẩn trọng dè dặt tiếp đón Vệ Cẩm Huyên nhưng ánh mắt cứ thỉnh thoảng lướt qua chân trái của . Trương Tư Ninh thấy này vô ý, cứ nhìn chằm chằm vào cái chân thương tật của người khác như vậy rất khiếm nhã, đợi lát nữa phải nhắc nhở ấy chút mới được.



      đến gần bảo Trần Bình Bình tưới nước cho hoa, sau đó mỉm cười chào Vệ Cẩm Huyên: “Vệ tiên sinh, khỏe hẳn chưa ạ?” Lịch nhưng cũng quá xa lạ, dù sao đối phương cũng ghé đến cửa hàng mấy lần, trước đó lại là đưa đến bệnh viện, thế nào cũng xem như có chút quen thuộc. Dĩ nhiên, từng cho rằng trở lại mua hoa nữa, dù sao với những chuyện xảy ra cũng khiến người ta khó xử.



      còn vấn đề gì.” Dường như Vệ Cẩm Huyên cũng cảm thấy có gì bối rối, lịch trả lời: “Lần trước làm phiền Trương tiểu thư ít, có lỗi.”



      Trương Tư Ninh mỉm cười: “ đâu ạ, dù sao Vệ tiên sinh cũng đền bù tổn thất rồi mà.” ra cách tự nhiên hào phóng, hề có chút lúng túng vì nhận tiền của người ta. Vệ Cẩm Huyên khá kinh ngạc, trong ấn tượng của , Trương Tư Ninh vẫn là đáng xinh đẹp mềm mại, hẳn là bảo bối được cha mẹ nâng niu như trứng, lớn lên trong mật ngọt. Dù sao nhìn vẫn còn khá , nếu giúp đỡ của gia đình sao có thể mở cửa hàng hoa như thế này được.



      Đơn giản mà , trong mắt Vệ Cẩm Huyên, Trương Tư Ninh chính là NEET điển hình.



      (*NEET: là từ viết tắt của cụm từ tiếng "Not in Education, Employment or Training" ( học hành, việc làm, đào tạo). Là những người từ 15-34 tuổi, có thể tạm gọi là những người "lông bông", sống xa cách xã hội nhưng hề nghèo khổ vì được gia đình "bao" trọn gói.)



      như thế da mặt rất mỏng, những chuyện nhận tiền như thế này, người bình thường khi ra đều khá ngại ngùng. Vậy mà chẳng hề để ý, cứ như đây là chuyện rất đỗi bình thường.



      Vệ Cẩm Huyên tỏ vẻ rất tán thưởng, trẻ nên thoải mái, hào phóng như vậy, cứ vặn vẹo quanh co chỉ khiến người ta cảm thấy giả dối. Trương Tư Ninh mời Vệ Cẩm Huyên đến ngồi xuống ghế sofa dự định trò chuyện vài câu, mặc dù có ý đồ gì với , nhưng kết bạn và có mối quan hệ tốt với người có vai vế khủng như vậy luôn có lợi, ở nơi này có người thân, xa nhà phải dựa vào bạn bè chứ sao. Đương nhiên Vệ Cẩm Huyên thừa biết đối phương muốn lôi kéo tình cảm với mình, từng này tuổi, với thân phận giờ, quá quen với những chuyện thế này, nhưng cũng hiếm khi thấy từ chối.



      Trương Tư Ninh hỏi muốn uống gì, Vệ Cẩm Huyên đáp: “Nước lọc là được rồi.”



      Rót nước xong, hai người ngồi vào chỗ của mình, Trương Tư Ninh thấy người ta là nhân vật lớn, nên chủ động mở lời: “Vậy chúng ta làm quen nhau lần nữa nhé, tôi tên là Trương Tư Ninh, năm nay hai mươi ba tuổi, là chủ tiệm bán hoa này, ngày đó ở bệnh viện tôi biết là Vệ Cẩm Huyên, là tổng giám đốc của Bác Lãng.”



      Vệ Cẩm Huyên nghe xong, điều đầu tiên nghĩ đến là còn rất trẻ, vì thế khẽ cười : “Trương tiểu thư tuổi trẻ tài cao.”



      Trương Tư Ninh mím môi mỉm cười, sau khi khiêm tốn mấy câu liền thẳng ra: “Chắc là Vệ tiên sinh cũng nhận ra, tôi muốn kết bạn với . Tôi cũng có ý đồ gì với , tôi có cửa tiệm này, có nhà, có xe, có tiền gửi ngân hàng, nhưng tôi phải người ở đây, mọi người đều có nhiều bạn có nhiều lối , chuyện sau này ai biết trước được, tôi với Vệ tiên sinh cũng xem như có duyên, Vệ tiên sinh có thân phận, có địa vị, làm bạn với đương nhiên là tôi được lợi hơn, tuy rằng mục đích đơn thuần nhưng xem chúng ta có duyên như vậy, cho tôi cơ hội nhé?”



      cảm thấy, với thân phận địa vị như Vệ Cẩm Huyên có người nào chưa từng gặp qua, trước mặt chỉ là trang giấy trắng, vốn dĩ cũng muốn chủ động có mối quan hệ gì với , nhưng cũng phải đồ ngốc, có cơ hội thôi , cơ hội đến tay mà còn tận dụng đúng là khác người. Ai mà muốn làm bạn với người có tiền có địa vị chứ? Như , phải người ở đây, có người thân, tương lai lỡ như gặp phải chuyện gì, Vệ Cẩm Huyên tuyệt đối là sát thần có thể dựa vào. Về phần lợi dụng sắc đẹp gì gì đó, Trương Tư Ninh vốn nghĩ tới, với thân phận Vệ Cẩm Huyên như vậy, muốn người đẹp cỡ nào mà được, cũng phải là mỹ nữ tuyệt sắc khuynh thành khiến người người oán hận, hoàn toàn cần thiết phải tự mình đa tình làm gì.



      Vệ Cẩm Huyên cảm thấy thể nào dùng từ ‘tự nhiên hào phóng’ để hình dung bé trước mặt được nữa, phải là rất thẳng thắn. Có số việc có thể làm nhưng thể ra, ra rồi đôi khi còn đường sống. Xã hội bây giờ, có mấy người làm bạn với nhau cách thuần túy? Đạo lý này ai cũng hiểu nhưng người ta vẫn lợi dụng nhau ít, đây là quy luật xã hội. Nếu như mỗi người đều thẳng mọi chuyện giống bé trước mặt, cái xã hội này trở thành mớ hỗn độn. Đừng là bạn bè, mà còn có thể tăng thêm nhiều kẻ thù.



      Nhưng ngoài ý muốn là ghét thẳng thắn của , lại nhịn được muốn trêu chút: “ cũng nếu chúng ta làm bạn được lợi, vậy Trương tiểu thư, tôi là thương nhân, vì sao phải chịu thiệt như vậy?”



      Trương Tư Ninh ngốc, có thể cảm nhận được Vệ Cẩm Huyên chán ghét lời của mình, đôi mắt xinh đẹp mở to chớp chớp, dõng dạc : “Bởi vì tôi thành .”



      Vệ Cẩm Huyên nghe xong liền mỉm cười, phải nụ cười lạnh lùng xa cách như trước, dĩ nhiên cũng phải là nụ cười thân quen, chỉ đơn thuần là bị người trước mắt chọc cho cười mà thôi.



      “Trương tiểu thư rất thú vị.” Vừa vừa đưa tay ra: “Rất vui được quen biết .” Chính là nhận lời làm bạn.



      Trương Tư Ninh cũng mỉm cười, giả vờ quanh co mà bắt tay , trực tiếp vào trọng điểm: “ có thể gọi tôi là Trương Tư Ninh, cũng có thể kêu là Tư Ninh, nhưng đừng gọi là tiểu thư, mất tự nhiên.” xong còn làm ra vẻ rùng mình khiếp sợ, khá dí dỏm.



      Vệ Cẩm Huyên cũng rất biết nghe lời: “Vậy….Tư Ninh.”



      Trương Tư Ninh bật cười thành tiếng, sau đó hỏi: “Tôi nên xưng hô với thế nào? Gọi là Vệ tiên sinh cảm giác rất xa lạ.” rất hiểu tiến thoái đấy chứ. Vệ Cẩm Huyên cũng để ý: “Herman, tên tiếng của tôi.”



      “Herman? hợp với .” Trương Tư Ninh khéo léo khen tặng câu, nhân tiện trao đổi số điện thoại, đợi sau khi Vệ Cẩm Huyên cầm bó hoa diên vĩ được tặng miễn phí rời , Trương Tư Ninh biết được hoa này tặng cho em nằm viện.



      , cũng khá bất ngờ, chỉ vô tình buột miệng hỏi đến vậy mà Vệ Cẩm Huyên cho câu trả lời, hoàn toàn khác biệt với ấn tượng ‘cao ngạo lạnh lùng’ nghĩ về trước đó. Có điều, tâm trạng của rất tốt, hôm nay thu hoạch tệ.
      apigsmall, amandatruc, Thanh Hằng5 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 6


      Hai ngày nay Trương Tư Ninh bị cảm nặng, nghẹt mũi, ho khan, amiđan bị nhiễm trùng, tắt luôn tiếng, nuốt nước miếng thôi mà cổ họng cũng đau rát. Đến hơn mười giờ sáng, chịu nổi nữa, đành nghe theo đề nghị của chị chủ siêu thị bên cạnh, để Trần Bình Bình và Hứa Dương trông coi tiệm, còn mình chuẩn bị đến phòng khám phía trước tiêm mũi thuốc.



      Phòng khám cách cửa hàng hoa xa, nằm cùng dãy phố, chỉ cách khoảng hai trăm thước (khoảng năm mươi mét). Ra khỏi cửa tiệm, bên ngoài gió lạnh thấu xương, gió thổi vào mặt khiến mắt cũng thấy xót. Khi ra ngoài, Trương Tư Ninh quên mang khẩu trang, đành cố chịu đựng gió lạnh, chậm rãi dọc đường, có mấy người bán hàng quen nhìn thấy hỏi đâu, mặc dù muốn chuyện, nhưng cũng phải dừng lại vài câu ‘bị cảm sốt, phải phòng khám chích thuốc’.



      Phòng khám lớn lắm nhưng có khá đông người bên trong, nhìn sơ qua cũng hơn hai mươi người, ngoài bảy tám người nhà cùng dường như tay ai cũng gắn kim, bên cạnh là giá truyền dịch, bên trong có cả người lớn và trẻ nên khá ồn ào. sàn nhà màu xanh đối diện với cửa ra vào có vũng dịch biết là dịch nôn hay là gì, nhìn qua rất bẩn. Trương Tư Ninh đẩy cánh cửa kính phòng khám bệnh ra, nhưng bước vào, chỉ đứng bên ngoài xem xét chút rồi xoay người ra.



      Đúng lúc có chiếc taxi chạy ngang qua, Trương Tư Ninh đưa tay vẫy xe trực tiếp đến bệnh viện gần đó.



      Xếp hàng, đăng ký, vào phòng khám bệnh, sau khi được kê toa, đến phòng thu phí, đóng viện phí xong, nhận thuốc, truyền nước, cả quy trình dài từ xuống dưới, Trương Tư Ninh có chút hối hận vì ở lại phòng khám kia.



      Khoảng hơn mười hai giờ, Trần Bình Bình gọi điện thoại hỏi có cần đưa chút đồ ăn đến phòng khám cho hay . Lúc bệnh tật là khoảng khắc con người ta yếu đuối nhất, nhận được điện thoại, Trương Tư Ninh cảm thấy trong lòng ấm áp liền đến phòng khám mà trực tiếp tới bệnh viện, với ấy có vấn đề gì lớn, truyền dịch xong về cần đến đây.



      Vừa cúp điện thoại, Trương Tư Ninh còn chưa kịp cảm thán trong lòng tiếng nhân viên tốt, nghe bên cạnh truyền tới giọng đầy kinh ngạc: “Tư Ninh?”



      Trương Tư Ninh chậm chạp quay đầu lại, sau khi thấy người vừa gọi mình là ai lập tức khóc ra nước mắt, hôm kia vừa dõng dạc từ chối ‘khuyên bảo ân cần’ của Kim Giai Di, hôm nay liền rơi luôn xuống hố đụng phải Tiền Thiệu! Đây nhất định là báo ứng mà, báo ứng việc chê bai vào phòng khám !



      “Tư Ninh, là em sao?” Trong thoáng chốc, Tiền Thiệu bước nhanh đến, ta mặc bộ âu phục màu xám thẳng thớm, giày da sáng bóng, tóc vuốt keo vào nếp, sống mũi là cặp kính gọng vàng, vẻ mặt cân đối tuấn, dáng người cao lớn vạm vỡ, toàn thân đều toát ra hơi thở tinh , giữa đám đông nhất định là nổi bật nhất.



      đúng như Kim Giai Di , so với thời đại học bây giờ người này chín chắn hơn nhiều, rất có sức cuốn hút.



      Trương Tư Ninh cảm thấy rất bức bối, nhưng vẻ mặt vẫn tự nhiên hào phóng: “ lâu gặp.” Giọng khàn khàn, tay trái vẫn còn cắm dây truyền dịch, khuôn mặt nhắn tái nhợt, đôi mắt to vô thần, giống như chú mèo chút sức sống, nhìn thấy rất đáng thương. khuôn mặt tuấn của Tiền Thiệu lên lo lắng đau lòng: “Là bị cảm sao? Thân thể em khỏe, đừng vội chuyện,” sau đó nhìn xung quanh: “Chỉ có mình em thôi sao?”



      Trương Tư Ninh cũng muốn mở miệng chuyện, chỉ im lặng gật đầu, thương tiếc mặt Tiền Thiệu càng sâu hơn: “ ở đây với em nhé?”



      Trương Tư Ninh lắc đầu từ chối: “ cần đâu, có việc mới phải đến đây, tôi sao.” Cho nên mau …Trương Tư Ninh có dự cảm xong rồi, nếu hôm nay mà thoát được miếng kẹo da trâu thành tinh này cuộc sống về sau của đừng mong yên ổn nữa.



      Tiền Thiệu cúi người xuống, đưa tay sờ sờ đầu : “Ngoan, chỉ có mình em, lo lắng.” Giọng dịu dàng tựa như dỗ dành đứa trẻ.



      Là đối tượng bị dỗ dành, Trương Tư Ninh cảm thấy hết sức phiền lòng, lại bị ta sờ sờ đầu, khỏi phải trong lòng khó chịu đến mức nào. Hai hàng chân mày nhíu lại, bực bội trừng mắt liếc ta cái, làm cái gì mà cứ động tay động chân thế. Tiền Thiệu thèm để ý hành động của , có thể thấy giờ tâm trạng ta tệ, khu truyền dịch cũng khá vắng vẻ, ta liền trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Trương Tư Ninh.



      Hôm nay, Tiền Thiệu đến bệnh viện để lấy kết quả kiểm tra sức khỏe hai ngày trước của mẹ ta, vì bận việc ở công ty nên khi đến bệnh viện hết giờ làm, mọi người ra về, phải sau hai giờ chiều mới lấy được. Vốn dĩ ta định về công ty trước, buổi chiều tranh thủ chút thời gian đến lấy, nghĩ tới khi ngang qua khu truyền dịch ở lầu , chỉ vô tình đưa mắt lại thấy được bóng hình quen thuộc.



      hơn ba năm gặp. Dáng vẻ Trương Tư Ninh vẫn như trong trí nhớ của ta, xinh đẹp như vậy, tinh xảo tựa búp bê trong tủ kính. Tiền Thiệu cũng thể hiểu được tâm trạng của mình lúc này, vui mừng hạnh phúc kèm theo chút mất mát. Những năm tháng thanh xuân ngây ngô, ta đuổi theo, còn mãi chạy trốn, cứ như thế đến tận sau này, ngay cả Tiền Thiệu cũng bản thân cố chấp với như vậy là vì được đáp lại tình cảm đó hay bởi vì quá sâu đậm.



      Ở nước ngoài ba năm, ta thay đổi bảy tám người bạn , khi ở bên những người con đó, ta cũng vui vẻ hạnh phúc, nhưng niềm vui ngắn ngủi tựa pháo hoa nở rộ, rực rỡ quá nhanh, đến khi ánh sáng tắt chỉ còn lại vắng lạnh. Thỉnh thoảng ta nhớ đến người con xinh đẹp mãi luôn kẻ trốn người tìm suốt ba năm đại học, từ những ngày đầu nhớ đến quắt quay rồi cũng phai dần theo năm tháng, ta chợt hiểu hóa ra ảnh hưởng của đối với ta cũng lớn đến vậy. Sau khi về nước, ta có hỏi thăm về , biết được trở về nhà ở phương Nam, cắt đứt hoàn toàn liên lạc với bạn bè. ta nghĩ rằng mãi mãi là ánh trăng sáng nơi đáy lòng mình, hai người bao giờ còn có thể gặp lại, nghĩ đến, với vẫn còn duyên.



      Gần ba giờ chiều Trương Tư Ninh mới truyền dịch xong, cả quá trình đó đều nhắm mắt nghỉ ngơi để tránh ánh nhìn của người bên cạnh, Tiền Thiệu cũng rất im lặng, chỉ kêu y tá vào giúp thay thuốc, rồi chủ động rút kim truyền dịch cho .



      “Cảm giác thế nào, có đỡ hơn ? Tiền Thiệu dịu dàng hỏi.



      Trương Tư Ninh khẽ gật đầu, cảm thấy sau khi truyền dịch khỏe hơn nhiều, cổ họng còn đau rát, triệu chứng cảm sốt cũng giảm . Bác sĩ kê toa thêm ba ngày thuốc, có lẽ sau khi uống hết thuốc khỏi bệnh hoàn toàn.



      “Vậy bây giờ đưa em về nhà?”



      Trương Tư Ninh chút nghĩ ngợi lập tức từ chối: “ cần đâu, tôi còn có chuyện phải làm, làm việc của mình , hôm nay cảm ơn .”



      “Em muốn đâu, đưa em .” Tiền Thiệu có chút tự giác nào, tựa như hoàn toàn nhìn ra mình được chào đón. Trương Tư Ninh khá mất kiên nhẫn: “Tiền Thiệu, có thể đừng như vậy nữa được ? Tôi muốn đưa về, có hiểu ? Tôi muốn dây dưa với , chúng ta xem như quen biết nhau có được , nhờ đó.”



      Sắc mặt Tiền Thiệu trầm xuống: “Tư Ninh, có ý gì khác, em bị bệnh, là bạn đưa em về sao chứ.”



      oai phong lẫm liệt lắm, có quỷ mới tin có ý gì khác, Trương Tư Ninh thầm liếc mắt, muốn có quan hệ gì với ta, ba năm đại học kia sớm chịu đựng đủ rồi! Nhưng biết người này rất cố chấp, có nhiều cũng chỉ lãng phí nước bọt mà thôi, nên dứt khoát thẳng ra khỏi bệnh viện, đón chiếc taxi, sau đó lượn lờ loanh quanh mấy vòng rồi mới về tiệm.



      Nhưng nếu có thể dễ dàng thoát khỏi Tiền Thiệu như vậy, ta phải là Tiền Thiệu nữa rồi. Ba năm đại học, hai người đuổi tôi chạy, mặc dù tu thành chính quả, nhưng cả hai đều hiểu khá đối phương, Trương Tư Ninh suy tính kỹ càng, ngồi taxi vài vòng đánh lạc hướng, vốn tưởng thoát nạn rồi, ngờ khi trở lại tiệm, lên lầu thay bộ quần áo khác, vừa bước xuống thấy Trần Bình Bình chuyện với Tiền Thiệu….



      Quả nhiên dự cảm vô cùng chính xác mà… Trương Tư Ninh ảo não nghĩ, Trần Bình Bình thấy xuống, cười rất hồn nhiên: “Chị Tư Ninh, vị tiên sinh này tìm chị.” bé ngốc này, chắc là đem bán luôn rồi.



      Tiền Thiệu ngồi ghế sofa, tùy ý quan sát cửa tiệm. Trương Tư Ninh ủ rũ ngồi đối diện ta.



      “Nghĩ thế nào lại mở cửa hàng bán hoa?” Từ đầu tới cuối, Tiền Thiệu vờ như nhìn thấy mất hứng của người đối diện, khẽ mỉm cười hỏi .



      Trương Tư Ninh lườm ta cái, vốn muốn để ý đến nhưng cảm thấy như vậy mọn, rộng lượng chút nào, nên giọng trả lời: “Muốn mở mở thôi.” xong dừng lại chút, nhưng nhịn được đành hỏi tiếp: “Sao tìm được tôi?” thể trách tò mò, lúc đó thừa dịp ta chú ý, liền lên xe taxi bỏ chạy, khi đó ta cũng lái xe, làm thế nào nhanh như vậy tìm được đến tiệm của ?



      Tiền Thiệu liền mỉm cười đắc ý: “Biết cậu ba của làm gì ?” xong để Trương Tư Ninh kịp suy đoán, luôn đáp án: “ nửa số xe taxi ở Vũ Lăng này là do ông quản lý, chiếc xe mà em ngồi là xe của công ty ông ấy, xe có thiết bị định vị, ghi lại biển số xe, chỉ cần gọi cú điện thoại là biết ngay em xuống xe chỗ nào.”



      Trương Tư Ninh còn gì để , chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo mà thôi. Ai bảo người cậu như vậy! Ai bảo chê phòng khám bệnh viện chứ! phải chỉ là cảm sốt chút thôi sao!



      “Bây giờ biết chỗ em ở, yên tâm rồi, chút nữa còn có việc nên phải trước đây.”



      Trương Tư Ninh còn rối rắm, Tiền Thiệu đứng dậy khỏi ghế sofa: “Cho số di động của em.” Đoán trước cho nên thả thêm câu: “Đừng mọn như vậy, chỉ là số di động thôi, có thể ăn em sao?”



      Cả nhà mới mọn!!! Trương Tư Ninh nghiến răng mắng thầm, cuối cùng vẫn đọc số điện thoại của mình ra, sau đó thấy di động trong túi quần rung rung, biết ngay là Tiền Thiệu vừa gọi tới.



      Người rồi nhưng Trương Tư Ninh vẫn buồn bực thôi, có điều chuyện đến nước này, cả cái tổ cũng bị tìm thấy, tiếp tục nghĩ đông nghĩ tây cũng chỉ mệt thêm thôi, đành binh đến tướng chặn vậy.



      Lúc này Hứa Dương giao hoa xong trở lại, cậu nhóc biết tâm trạng bà chủ vui, hơi ngập ngừng với Trương Tư Ninh muốn về sớm chút: “Ba mẹ em làm ở Thanh Đảo, sắp đến lễ mừng năm mới nên nhà máy cho nghĩ, năm giờ rưỡi xe lửa họ ngồi đến trạm, đợi em được nghĩ, ba người cùng về nhà.”



      Đây là chuyện chính đáng, dĩ nhiên Trương Tư Ninh gật đầu đồng ý, chờ Hứa Dương rồi, Trần Bình Bình liền : “Nhanh quá, đầy nửa tháng nữa là qua năm mới rồi.”



      Đúng vậy, nhanh , trở lại Vũ Lăng cũng hơn nửa năm rồi. Lễ mừng năm mới năm nay, chỉ có mình đơn độc, nghĩ đến lại thấy buồn.



      Buổi tối trước khi ngủ, nhận được tin nhắn của Tiền Thiệu, hỏi làm gì. Trương Tư Ninh muốn trả lời, nhưng sợ nếu nhận được tin nhắn đáp lại, người này lập tức chạy tới gõ cửa nhà , trước kia người này cũng từng làm như vậy, nửa đêm nửa hôm chạy đến dưới sân ký túc xá nữ hò hét tên , lúc đó khỏi phải mất mặt đến mức nào 囧.



      Nghĩ đến chuyện trước đây, Trương Tư Ninh mất kiên nhẫn trả lời: “Ngủ, đừng làm phiền tôi. Sau đó chuyển điện thoại sang chế độ im lặng rồi nhét luôn xuống dưới gối đầu.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 7


      Sáng hôm sau thức dậy, Trương Tư Ninh cảm thấy bệnh đỡ hơn rất nhiều, còn nghẹt mũi, cổ họng cũng hết đau. Mặc dù hôm qua ở bệnh viện, đóng ba ngày tiền thuốc, nhưng lúc này cơn lười nổi lên, Trương Tư Ninh đến bệnh viện, dù sao cũng khỏe hơn nhiều, chút triệu chứng còn lại, chỉ cần uống thuốc cảm ho hạ sốt là được.



      Chỉ tiếc điều, có người luôn đối nghịch với .



      Mới sáng sớm, Tiền Thiệu dừng xe trước cửa tiệm của Trương Tư Ninh. Con đường này có hàng rào thấp ngăn cách giữa vỉa hè cho người bộ và làn đường dành cho xe chạy, xe thể vào được, chỉ có thể đậu ở ven đường.



      Trương Tư Ninh vừa mở cửa tiệm thấy ngay chiếc Ferrari màu đen ở ven đường, chính là chiếc xe Tiền Thiệu hôm qua. Gương mặt dịu dàng mỉm cười với Trần Bình Bình và Hứa Dương lập tức xịu xuống, chờ Tiền Thiệu xuống xe tới, Trương Tư Ninh trừng mắt nhìn: “ tới đây làm gì?”



      Tiền Thiệu cảm thấy bé này hệt chú mèo xù lông, kết hợp thêm con Garfield mập ngốc chiếc áo len trắng mặc, nhìn sao cũng thấy dễ thương, đáng vô cùng.



      ta dựa vào lợi thế chiều cao, đưa tay vỗ vỗ đầu : “ đưa em chích thuốc.” xong cố tình lướt qua vào trong tiệm, còn thuận miệng hỏi: “Ăn sáng chưa?”



      “Hôm nay, tôi bệnh viện.” Vẻ mặt Trương Tư Ninh tức giận, thấy ta tự ý sâu vào bên trong, đứng trước cánh cửa dẫn lên lầu hai, lập tức qua ngăn lại, dáng vẻ hung dữ: “Tiền Thiệu, làm gì thế?”



      “Từ đây, có thể lên nhà em sao? Rất thuận tiện.” Tiền Thiệu cũng dám làm gì quá đáng, nếu chắc chắn nhóc kia tống ra đường. ta cúi đầu nhìn , nở nụ cười hết sức vô tội: “Được rồi, nhanh chuẩn bị , hôm qua hỏi rồi, bác sĩ kê ba ngày thuốc, nghe lời nào, em có phải trẻ con đâu mà còn sợ tiêm thế.”



      Trương Tư Ninh bùng nổ: “Tôi có tiêm hay liên quan gì đến , còn nữa, cho dù có đến bệnh viện, tôi cũng tự mình , cần phải đưa!” xong, chỉ tay ra cửa: “ thong thả, tiễn.”



      Tiền Thiệu nghe xong hề tức giận, ta sớm đoán được chắc chắn nhóc này nghĩ mọi biện pháp vạch giới hạn với mình, ta cũng nhất thiết phải theo đến bệnh viện, thẳng ra chỉ là muốn đến đây nhìn chút, nhắc nhở về tồn tại của mình mà thôi. Sáng nay vừa tỉnh dậy, trong đầu đều là hình ảnh , cảm giác mất rồi lại tìm được, Tiền Thiệu cũng tình cảm giờ của mình đối với Trương Tư Ninh có còn thuần túy như trước , nhưng chắc chắn điều, ta vẫn muốn như trước.



      có thể , nhưng em phải hứa với đến bệnh viện.” Tiền Thiệu bình thản đưa ra cầu. Trương Tư Ninh trừng mắt nhìn ta, ta cũng thản nhiên nhìn vào mắt , ai biết còn tưởng hai người này liếc mắt đưa tình! Sau hồi giằng co im lặng, Trương Tư Ninh đành phải thỏa hiệp để chấm dứt tình trạng này. Tiền Thiệu biết tính rất , khi đồng ý chuyện gì chắc chắn nuốt lời, mặc dù hơn ta hai tuổi, nhưng .



      Trần Bình Bình và Hứa Dương đứng bên xem diễn cả buổi trời, thỉnh thoảng hai người nhìn nhau, trao đổi ánh mắt bừng tỉnh thông suốt. Bình thường bà chủ rất dịu dàng, có thể khiến giận đến như vậy, soái ca này đúng là nhân tài.



      Đợi sau khi Tiền Thiệu hài lòng rời , Trần Bình Bình bắt đầu nháo chuyện hỏi: “Chị Tư Ninh, người đàn ông đẹp trai phong độ này theo đuổi chị hả?” giờ ấy và Trương Tư Ninh khá quen thuộc, nên khi chuyện cũng tự nhiên thoải mái hơn.



      Trương Tư Ninh phát hờn liếc mắt: “Theo đuổi cái gì mà theo đuổi, còn mau làm việc nào!”



      Đối với Tiền Thiệu, hết cách rồi, ta rất cố chấp. Hơn nữa Trương Tư Ninh phải là người quá cứng rắn, ngược lại rất dễ mềm lòng, chỉ cần phạm vào vấn đề nguyên tắc, sẵn sàng giúp mọi người tính toán, từ đến lớn đừng là cãi nhau với ai, cho dù có tức giận cũng quá ngày, chỉ cần người ta nhàng mấy câu, hết giận ngay.



      Giống như chuyện ngày hôm nay, vốn dĩ cầu của Tiền Thiệu cũng chỉ vì muốn tốt cho , nên ngay cả khi trong lòng muốn có quan hệ gì với ta, cũng thể nào ra những lời tổn thương người khác được, thẳng thắn mà , đây là em dễ mềm lòng. Nếu như phải đối với số chuyện rất nguyên tắc việc Tiền Thiệu theo đuổi chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.



      Khi đồng ý rồi, Trương Tư Ninh nuốt lời. lên lầu lấy chìa khóa xe, giao cho hai người Trần Bình Bình và Hứa Dương trông coi tiệm, rồi lái xe tới bệnh viện. Sau khi đến Vũ Lăng, mới mua chiếc xe này, là Ford Suv màu trắng, khoảng hơn hai mươi vạn (~ hơn sáu trăm triệu), bình thường rất ít khi dùng tới, chỉ đậu trong gara.



      Hôm nay Trương Tư Ninh sớm hơn hôm qua, sau khi truyền dịch xong chỉ mới hơn mười giờ, Tiền Thiệu rất thông minh, biết trước dù có gọi điện thoại bé này cũng nghe máy, nên trực tiếp gửi tin nhắn, hỏi truyền thuốc xong chưa, cuối cùng còn dọa thêm câu, nếu nhận được tin trả lời đến tiệm chờ , Trương Tư Ninh bị tin nhắn này chọc cho phát tức, người này sao mà da mặt còn dày hơn trước kia!



      Mấy hôm sau, sáng nào Tiền Thiệu cũng ghé qua cửa hàng hoa lúc, chỉ để nhìn thấy , mấy câu, thỉnh thoảng còn mang đến đồ ăn sáng mua ở nhà hàng gần đó. Trương Tư Ninh sợ nhất người ta đối xử tốt với mình, ta càng đối tốt với , càng thấy phiền lòng. Cũng may cuối cùng nữ thần Rạng đông Aurora nhìn thấy nỗi khổ của , Tiền Thiệu phải sang Pháp công tác nửa tháng, có lẽ về kịp trước năm mới. Trương Tư Ninh nghe xong như mở cờ trong bụng thiếu điều còn muốn vẫy khăn tống tiễn.



      Tiền Thiệu rồi, Trương Tư Ninh vô cùng thư thái. Năm mới cũng gần kề, hai ngày trước, chuyện với Trần Bình Bình và Hứa Dương, nhà hai người họ ở cách Vũ Lăng xa, chỉ mất khoảng ba giờ ngồi xe buýt là tới, nên quyết định ngày hai mươi bảy tháng chạp bắt đầu nghỉ.



      Thời điểm cuối năm là lúc cửa hàng hoa buôn bán tấp nập nhất, hai mươi sáu tháng chạp lại trùng ngày lễ tình nhân. Trước đó hai tháng, Trương Tư Ninh đặt nhà vườn lượng hoa hồng rất lớn, mấy ngày nay còn in ít tờ rơi phát ra ngoài, lúc này bắt đầu có nhiều khách hàng lần lượt gọi điện thoại tới đặt hoa.



      *********



      Hôm nay, Trương Tư Ninh đến Bác Lãng giao hoa cho Tôn Phương, lúc vừa ra khỏi tiệm, trời bắt đầu đổ mưa phùn lác đác, nhưng vì ngại phiền phức lại nghĩ đến khoảng cách khá gần, có lẽ mưa cũng lớn nên mang theo dù. Lúc này, mưa nặng hạt hơn nhưng cũng quá lớn, Trương Tư Ninh kéo mũ áo bông trùm lên đầu, chậm rãi bước xuống bậc thang. Vừa ra khỏi cửa chính, xe của Vệ Cẩm Huyên dừng lại bên cạnh .



      “Tư Ninh.” Vệ Cẩm Huyên hạ cửa kính sau xuống nhìn : “ đâu vậy, tôi đưa .”



      Tháng hai, thời tiết ở Vũ Lăng vẫn còn khá lạnh, có thể ngồi xe, dĩ nhiên Trương Tư Ninh khách khí. mỉm cười bước lên xe, chào lão Trịnh tiếng rồi với Vệ Cẩm Huyên: “Đưa tôi về tiệm là được rồi ạ.”



      Vệ Cẩm Huyên thấy mặt dính nước mưa, liền lấy khăn giấy trong hộp đưa qua, nhớ đến lần trước cũng tình cờ gặp ở đại sảnh công ty nên hỏi: “Tới đây giao hoa sao?”



      Trương Tư Ninh gật đầu phải, dĩ nhiên nhiều chuyện Tôn Phương là người đặt hoa, mà chỉ chung chung: “Công ty có rất nhiều người giúp tôi kiếm tiền.” Mặc dù trước mắt mới chỉ có mình Tôn Phương kiên trì gọi đưa hoa đến Bác Lãng mà thôi.



      Vệ Cẩm Huyên mỉm cười, rất thích tính cách Trương Tư Ninh, hai mươi ba tuổi, ham hư vinh và kiêu căng như nhiều trẻ khác, buôn bán trung thực, từ cách trang trí cửa tiệm đến cách sắp đặt hoa cỏ có thể nhìn thấy để tâm tới cửa hàng hoa. Hơn nữa, từ lúc hai người xác định quan hệ bạn bè cho tới nay, hề chủ động liên hệ với lần nào, đây là việc vô cùng hiếm có. Vệ Cẩm Huyên gặp qua rất nhiều phụ nữ tiếp cận với đủ mục đích, trẻ tuổi, trưởng thành, ngây ngô, quyến rũ, đủ loại, nhiều đếm xuể, người giống Trương Tư Ninh, quá ít. Hơn nữa còn xinh đẹp như vậy, trong cái xã hội người xấu nhiều như bây giờ, vừa xinh đẹp vừa kiên định, rất hiếm gặp.



      “Cửa hàng buôn bán được ?” tùy ý hỏi.



      “Cũng tệ lắm ạ, mấy ngày nữa là lễ tình nhân, tôi nhập về rất nhiều hoa hồng, chuẩn bị hôm đó kiếm được khoản to!” xong cười giảo hoạt như tên trộm, đôi mắt đen to tròn chớp chớp sáng long lanh, đẹp rạng ngời.



      Vệ Cẩm Huyên nhìn , thầm nghĩ trước mặt hồn nhiên thoải mái, dù nữ tính rụt rè nhưng đáng .



      Rất nhanh đến cửa tiệm Trương Tư Ninh, xe ngừng lại, trước khi xuống xe, hỏi: “Trong tiệm vừa nhập về loạt hoa diên vĩ, có muốn ?”



      “Miễn phí sao?” Vệ Cẩm Huyên cố ý trêu.



      Trương Tư Ninh lắc đầu phải: “Phải trả tiền.”



      “Chúng ta là bạn bè mà?”



      em ruột cũng phải tính toán ràng!”



      Vệ Cẩm Huyên nghe xong liền bật cười, vừa định tiếp tục trêu vài câu, nhưng tiếng chuông di động vang lên, nhận điện thoại ngay mà quay sang với Trương Tư Ninh: “Buổi tối, tôi tới.” Trương Tư Ninh gật đầu, rồi chào lão Trịnh tiếng, sau đó đẩy cửa xuống xe tạm biệt.



      Mãi đến khi Trương Tư Ninh bước vào trong tiệm, Vệ Cẩm Huyên mới bảo lái xe rời , sau đó nhận điện thoại. Mặc dù lão Trịnh vẫn ngồi im lặng lái xe ở phía trước, nhưng trong lòng hừng hực lửa bát quái, rất lâu rồi ông chưa thấy ông chủ chuyện với người phụ nữ nào vui vẻ, thoải mái đến vậy. chủ Trương cũng có bản lĩnh.



      Hơn tám giờ tối Vệ Cẩm Huyên đến cửa hàng hoa, vừa đẩy cửa bước vào thấy Trương Tư Ninh ngồi sofa uống gì đó, bàn đặt cái nồi đất, còn có bếp điện từ, đến gần hơn chút, có thể ngửi thấy mùi thơm của gạo.



      tới rồi.” Trương Tư Ninh đặt bát xuống đứng lên, mời đến ghế ngồi. Vệ Cẩm Huyên chống gậy tới, ánh mắt lướt qua thấy trong nồi đất đầy cháo táo đỏ: “Sao giờ mới ăn tối?”



      “Vốn định ăn tối, nhưng sau đó đói bụng, nên nấu cháo.” Tầng dưới có phòng bếp, cũng thể bỏ cửa hàng có người trông, Trương Tư Ninh cảm thấy rời chút cũng sao, nên lên lầu lấy bếp điện từ, nồi đất, gạo nếp táo đỏ xuống nấu cháo ăn.



      muốn ăn chút ạ?” hỏi.



      Vệ Cẩm Huyên xua tay từ chối, lịch : “Em ăn .”



      Trương Tư Ninh cũng chỉ hỏi xã giao vậy thôi, nhanh chóng ăn hết cháo trong bát, rút khăn giấy ra lau miệng, sau đó đứng lên : “Tôi lấy cho ly nước nhé.” Vệ Cẩm Huyên khát rồi chỉ vào cây trúc cành lá sum xuê cách đó xa hỏi: “Đó là loại trúc gì vậy?” Trương Tư Ninh nhìn sang: “Trúc Quan , rất nhiều người cao tuổi thích loại trúc này, dễ chăm sóc hơn hoa cảnh rất nhiều.” Rồi nghiêng đầu nhìn : “ có muốn chậu ?” Vừa vừa chớp mắt cười tinh nghịch: “ tính rẻ cho !”



      Vệ Cẩm Huyên buồn cười, có thể nhìn ra ở trước mặt , hành động và lời của Trương Tư Ninh đều vô cùng thẳng thắn chút giả tạo nào, ở vào tuổi này, với thân phận của , rất đáng quý. Vệ Cẩm Huyên năm nay ba mươi sáu tuổi, từ lúc hai mươi tuổi bước vào tập đoàn gia tộc đến nay, thương trường đấu đá mười sáu năm, sóng to gió lớn nào chưa từng trải qua, gặp quá nhiều người hiểm ác, cho nên khi đối mặt với trong sáng vô tư của Trương Tư Ninh, rất thích, cũng nguyện ý làm bạn bè. Có lẽ vì còn trẻ và chưa từng tiếp xúc với mặt đen tối của xã hội, nên vẫn còn giữ được nét hồn nhiên, cũng có thể rồi thời gian làm dần thay đổi nhưng ít ra cho đến giờ, vẫn là bé con thẳng thắn. Về phần sau này, chỉ là bạn bè xã giao mà thôi, ‘Đạo bất đồng bất tương vi mưu’*, người xưa trí tuệ.



      (*‘Đạo bất đồng bất tương vi mưu’: cùng chí hướng, quan niệm hợp tác bàn luận với nhau nữa.)



      thẳng ra, đối với Vệ Cẩm Huyên, mối quan hệ với Trương Tư Ninh có cũng được mà cũng chẳng sao, có người bạn này, có thêm chút niềm vui, có cũng ảnh hưởng gì đến .
      amandatruc, Thanh Hằng, Màn Thầu2 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 8


      Trương Tư Ninh rất tò mò về Vệ Cẩm Huyên, nhất là em , biết bị bệnh gì mà dường như cách mười ngày mới đến bệnh viện lần, hơn nữa lần nào cũng đều vào buổi tối, chuyện này rất vô lý, kỳ lạ khiến người ta thể nào hiểu được. Nhưng làm người phải tự biết mình, tuy giờ hai người chuyện rất thoải mái nhưng cho dù có thân thiết hơn nữa mà đề cập quá sâu vào chuyện riêng tư đúng là biết trời cao đất rộng chỉ khiến người ta chán ghét mà thôi, bản thân cũng thích có người hỏi chuyện riêng của mình.



      Nên mặc dù rất thắc mắc, Trương Tư Ninh cũng tự cho là đúng mà hỏi quá nhiều , khi chuyện rất đúng mực, chỉ trò chuyện những chủ đề bình thường, có cũng được mà cũng chẳng sao.



      Đợi hoa được bó xong, Vệ Cẩm Huyên chỉ vào chậu trúc Quan : “Thêm chậu đó.” Trương Tư Ninh nghe vậy rất cao hứng, mỉm cười giúp chọn chậu có cây phát triển tốt nhất, còn hỏi có muốn thay cái chậu khác đẹp hơn , được giảm giá đó. Vệ Cẩm Huyên cảm thấy bé này rất đáng , liền đồng ý để vui, chọn cái chậu men cloisonné* rồi chuyển cây qua. Sau khi lão Trịnh vào mang chậu trúc ra xe, Trương Tư Ninh rất thoải mái nhận tiền, rồi hướng dẫn Vệ Cẩm Huyên cách chăm sóc trúc, dù sao chỉ cần quên tưới nước, thể nào chết được.



      (*Chậu men cloisonné: Chậu sứ được vẽ men nhiều màu, đổ men màu vào các ô trang trí.)



      tại cũng chín giờ tối, Trương Tư Ninh rất muốn hỏi Vệ Cẩm Huyên trễ thế này đến bệnh viện vẫn có thể vào được sao? Trước kia, khi bà nội nằm viện, bệnh viện có giới hạn thời gian thăm bệnh, qua chín giờ bảo vệ khóa cổng chính lại, cả người ngoài lẫn người bên trong đều thể ra vào, chỉ giải quyết hai lần cho những trường hợp đặc biệt, còn lại đều được. Tuy nhiên, với thân phận của Vệ Cẩm Huyên có lẽ có đặc quyền riêng.



      Đến ngày lễ tình nhân, Trương Tư Ninh bận tối cả mặt mũi, lúc này hết sức hối hận vì nghe lời khuyên của bà chủ siêu thị bên cạnh tuyển thêm mấy người làm việc bán thời gian, cả ngày hết lái xe, giao hoa, giao hoa rồi lái xe, đợi đến khi giao xong bó hoa cuối cùng trở lại trong tiệm, Trương Tư Ninh ngã ào xuống ghế sofa muốn động đậy chút nào nữa. Trần Bình Bình sau khi tiễn khách mua hoa, vừa xoa bóp eo vừa bước đến chỗ tuôn trào: “Bây giờ, nhiều người có tiền, giá hoa hôm nay đắt hơn bình thường nhiều như vậy mà vẫn có quá trời người mua, lúc nãy còn có cả học sinh trung học mặc đồng phục đến mua hoa, hề do dự trực tiếp bỏ tiền ra mua chín mươi chín cành.” xong còn tấm tắc mấy tiếng, tựa như đây là chuyện thể nào hiểu nổi.



      Trương Tư Ninh nghe xong tỉnh táo tinh thần, ngồi dậy ghế sofa : “Vậy là em hiểu rồi, người ta bỏ tiền ra để mua lãng mạn, để lấy lòng phụ nữ, thể thân phận của mình, đàn ông vì người phụ nữ của mình tiêu càng nhiều tiền càng được thích! Chuyện này phân biệt đàn ông trưởng thành hay học sinh, suy nghĩ đều giống nhau thôi.”



      lát sau, Hứa Dương đưa hoa xong trở lại tiệm, tại cũng gần mười giờ, Trương Tư Ninh nhìn số hoa hồng còn lại trong tiệm, tuy rằng bán được rất nhiều nhưng còn lại cũng ít, dự tính sai nên nhập về hơi nhiều hoa. Cũng may là bị lỗ vốn mà còn kiếm được tiền lời kha khá, số còn lại này cứ từ từ bán là được, nếu bán hết làm thành hoa khô bán tiếp, đây là nghề của mà.



      Ngày mai, Trần Bình Bình và Hứa Dương đến tiệm, Trương Tư Ninh lấy bao lì xì chuẩn bị trước đó ra, phát cho mỗi người cái, nhìn độ dày hẳn là ít, Trần Bình Bình và Hứa Dương đều rất vui, ba người trò chuyện thêm lúc, xác định mùng tám tháng giêng làm trở lại, sau đó Trương Tư Ninh liền bảo cả hai nhanh chóng về, sợ trễ hơn nữa bắt kịp chuyến xe đêm.



      Buổi tối khi ngủ, Tiền Thiệu gửi tin nhắn đến, hỏi trải qua lễ tình nhân như thế nào, Trương Tư Ninh mặc kệ, giờ ta còn ở nước ngoài, uy hiếp được .



      Hôm sau, tiệm vẫn mở cửa đúng giờ, lễ mừng năm mới nhưng Trương Tư Ninh cũng định đóng cửa, mặc dù Trần Bình Bình và Hứa Dương làm nhưng mình cũng có thể xoay sở được. Đúng lúc Kim Giai Di đến chơi, liền bị bắt ở lại làm phụ, Kim Giai Di hừ hừ mấy tiếng, cầu phải khao bữa.



      Đợi qua hết ngày bận rộn, Trương Tư Ninh gọi điện đặt đồ ăn bên ngoài, lúc hai người ăn cơm, Kim Giai Di nhiều chuyện bát quái hỏi: “Nè, cậu và Tiền Thiệu đụng nhau hả?”



      Trương Tư Tư chậm chạp ừ tiếng: “ phải với cậu đừng với người khác rồi sao.” cũng cảnh cáo Tiền Thiệu, cho ta lung tung.



      Kim Giai Di liếc mắt: “Tớ đâu phải đứa nhiều chuyện.” Còn : “Cậu có biết Tô Thụy làm ở đâu ?” Cũng chờ Trương Tư Ninh trả lời, luôn: “Ở Thụy Đức! Thụy Đức! FML, cậu biết hôm bữa họp lớp, ta đắc ý đến mức nào đâu, đuôi vểnh tận trời, phải chỉ là thư ký của phó tổng thôi sao, hứ, có gì đặc biệt hơn người chứ.”



      Những năm đại học, Tô Thụy thích Tiền Thiệu, từ năm nhất bắt đầu theo đuổi, tiếc là có kết quả, lên đến năm hai, Tiền Thiệu thích Trương Tư Ninh, Trương Tư Ninh và Tô Thụy lại là bạn cùng phòng, đúng là cẩu huyết mà, lúc đó chuyện này nổi như cồn trong trường, biết bị bao nhiêu người đùa cợt lấy ra làm đề tài buôn chuyện. Trong trí nhớ thể nào vui vẻ nổi của Trương Tư Ninh về thời đại học, Tô Thụy để lại dấu ấn dễ xóa nhòa, quan hệ của hai người vô cùng căng thẳng, nếu có người hỏi, ngoài Tiền Thiệu người muốn gặp nhất là ai, Tô Thụy chắc chắn trong năm người đầu tiên.



      Mà Thụy Đức, mặc dù biết , nhưng cũng từng nghe qua, hình như là doanh nghiệp nhà nước chuyên về vật liệu xây dựng, cũng may trụ sở công ty này nằm trong khu CBD, nếu đúng là lắm phiền toái, tuy sợ gặp Tô Thụy, nhưng có thể gặp vẫn tốt hơn, ai mà vui cho nổi khi gặp lại người mình thích, cũng phải là người thích bị ngược.



      Trương Tư Ninh muốn chuyện về những người liên quan tới mình, thấy Kim Giai Di ngồi hả hê bên cạnh, liền chọc vào xương sườn nàng: “Công việc của cậu thế nào rồi, vẫn chưa tìm được sao, chú có ?”



      Kim Giai Di nghe xong liền thở dài, lập tức ỉu xìu: “Sao chứ, mẹ tớ lải nhải khiến tớ đau đầu muốn chết luôn, nuôi bò còn cho sữa, nuôi tớ chính là ném tiền . Cậu xem, phải chỉ là tìm được việc thôi sao, có cần phải khó nghe vậy , tìm được việc là xấu sao!” xong, hai mắt liền đỏ hoe, giọng cũng nghẹn ngào, Trương Tư Ninh nghĩ nàng phản ứng mạnh như vậy liền đặt đôi đũa xuống vỗ vỗ vai bạn: “Có thể dì muốn cậu tiếp tục thi công chức hay làm giáo viên mới thế, cậu đừng suy nghĩ nhiều quá, đó là mẹ ruột cậu chứ có phải mẹ kế đâu.”



      “Mẹ ruột cũng nên đâm dao vào lòng người ta vậy chứ!” Kim Giai Di mất hứng phản bác: “Có lẽ tớ là đứa trẻ nhặt được đường cũng nên, trước kia lúc tớ còn , bác tớ tớ là đứa bé ba mẹ tớ tìm thấy ở nhà bán bánh nướng đầu phố”.



      Lời này mà cũng có thể tin sao trời, Trương Tư Ninh hết nổi rồi: “Lúc ai mà từng bị dọa vậy chứ, trước kia bà nội tớ còn là nhặt được tớ ở ven sông kìa.”



      Kim Giai Di cũng chỉ trút giận thế thôi, sở dĩ hôm nay đến cửa hàng hoa là do vừa cãi nhau trận tưng bừng với mẹ ở nhà, nên mới chạy tới đây lánh nạn tránh đầu sóng ngọn gió, nếu được, nàng muốn trốn ở đây thêm vài ngày, nhưng biết chắc là thể nào, với cái tính cách của mẹ già nhà , hôm nay mà trở về, thế nào bà cũng với người thân là bất hiếu, đến lúc đó khỏi ngóc đầu dậy luôn.



      Nghĩ lại, hâm mộ Trương Tư Ninh, xinh đẹp như vậy, gia đình lại giàu có, muốn mua nhà mua nhà, muốn mở tiệm liền mở tiệm, mình tự do tự tại.



      Nếu Trương Tư Ninh có thể nghe thấy tiếng lòng của ấy, có lẽ chỉ biết cười khổ, nếu được lựa chọn, muốn đổi chỗ với bạn mình.



      Tiễn Kim Giai Di về xong, Trương Tư Ninh chuẩn bị đóng cửa. Bỗng nhiên thèm ăn lẩu, đúng lúc tủ lạnh trong nhà cũng trống , nên quyết định dạo Carrefour*, mua chút nguyên liệu nấu ăn về dự trữ.



      (*Carrefour: tập đoàn siêu thị lớn thứ hai thế giới của Pháp.)



      Sau khi từ siêu thị về, đậu xe trong gara xong, Trương Tư Ninh trực tiếp sử dụng thang máy phía ngoài lên nhà chứ từ cửa tiệm nữa.



      Tầng hai có ba phòng, Trương Tư Ninh ở phòng, phòng dành làm thư phòng, phòng làm phòng sinh hoạt chung, trong phòng sinh hoạt có đặt cây đàn dương cầm, cây đàn tranh, còn có giá vẽ, màu nước …Có thể Trương Tư Ninh khá đa tài, những thứ này đều biết chút, nhưng cũng quá tinh thông, bình thường khi rãnh rỗi cũng xem như chút thú vui tiêu khiển.



      Chuẩn bị nguyên liệu nấu lẩu xong, Trương Tư Ninh đặt bếp điện từ lên bàn trà trong phòng khách, tìm nồi lẩu uyên ương lúc trước mua cùng với bếp điện ra, cắm điện, đổ sườn vào nồi, đậy nắp lại và bắt đầu nấu.



      Trương Tư Ninh nấu ăn giỏi, phần lớn thời gian đều mua đồ ăn ở bên ngoài, thỉnh thoảng mới nấu cơm, cháo hay xôi gì đó, nếu nấu lẩu giống hôm nay.



      cho gia vị vào nồi điện thoại rung lên, Trương Tư Ninh cầm lên xem, ngờ là Vệ Cẩm Huyên gọi tới, đúng là mặt trời mọc phía Tây mà.



      vội vàng nghe máy, giọng của Vệ Cẩm Huyên truyền đến: “Tư Ninh, sao hôm nay đóng cửa sớm vậy?” Giọng của trong điện thoại khá trầm, có chút giống với bình thường. Trương Tư Ninh đứng dậy khỏi ghế sofa, tới cửa sổ, vén rèm sang bên và nhìn xuống, vừa nhìn thoáng qua thấy chiếc Bentley xa xỉ của Vệ Cẩm Huyên đậu ở dưới.



      giải thích gì, chỉ : “ chờ chút, tôi xuống mở cửa.” Sau đó cúp máy, thấy nước trong nồi còn chưa sôi, có lẽ phải hầm lúc nữa sườn mới nhừ được nên để đó, lấy chìa khóa, từ cầu thang xuống tầng dưới, bật đèn, mở cửa, Vệ Cẩm Huyên đứng trước tiệm.



      Trương Tư Ninh nghiêng người qua cho vào, rồi giải thích: “Tủ lạnh trong nhà còn gì, tự nhiên lại muốn ăn lẩu, nên vừa rồi đóng cửa siêu thị, hầm sườn gọi.”



      trả lời rất tự nhiên, giống như chuyện sinh hoạt thường ngày, Vệ Cẩm Huyên nghe xong liền mỉm cười: “ xin lỗi, làm phiền em rồi.”



      Trương Tư Ninh liền : “Lần sau đến nhớ mang theo đồ ăn ngon, được tha thứ ngay ạ.”



      Vệ Cẩm Huyên nghiêng đầu nhìn , đôi mắt phượng hẹp dài cong cong, gật đầu được, giọng trầm thấp lộ ra chút dịu dàng. Lúc này, Trương Tư Ninh đứng cách khá gần, khi ánh đèn chiếu qua, đột nhiên phát mắt có màu xanh đậm, bình thường để ý, cảm giác của giờ hệt như khi người ta phát ra Châu Mỹ. Sau đó chợt nhớ ra, hình như có lần nghe người ta , mẹ Vệ Cẩm Huyên là người Pháp.



      Nhưng gì về chuyện đó, mà chỉ hỏi: “Vẫn là diên vĩ ạ?” Lần này đến chỉ cách lần vừa rồi có mấy ngày ngắn ngủi, so với trước đây thường mỗi lần phải cách nhau mười ngày.



      Vệ Cẩm Huyên gật đầu, chỉ vào nơi để hoa diên vĩ : “Bó hết số hoa này”.



      Cũng khoảng hơn hai trăm cành, Trương Tư Ninh khá ngạc nhiên, sao hôm nay lại phô trương dữ vậy. Nhưng cũng gì, chỉ mỉm cười: “Xem ra lần này phải giảm giá cho nhiều chút rồi.”



      “Hôm nay là sinh nhật em tôi.” Vệ Cẩm Huyên vô cùng tự nhiên, tựa như đó là chuyện rất đỗi bình thường. Trương Tư Ninh biết tính cách của Vệ Cẩm Huyên và giống nhau, đều thích chuyện riêng của mình với người khác, lần trước em mình nằm viện, bây giờ lại sinh nhật của em , biết sao, tự nhiên có cảm giác thụ sủng nhược kinh*, đúng là có tiền đồ mà.



      (* ‘Thụ sủng nhược kinh’: được cưng chiều mà lo sợ)



      Nhưng nể tình như vậy, có lẽ xem là bạn, cũng rất vui, quyết định lát nữa tặng bó hoa miễn phí, xem như quà sinh nhật em , dĩ nhiên, tiền diên vĩ thể thiếu được.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 9


      Việc cắt tỉa, phối hợp, bó gần hai trăm cành hoa cũng phải mất hơn hai mươi phút, Vệ Cẩm Huyên nể tình như vậy, Trương Tư Ninh cũng muốn bó hoa khác lạ đẹp mắt hơn, ‘có qua có lại’ mà, đây là truyền thống tốt đẹp của người Trung Quốc.



      Vệ Cẩm Huyên thấy lấy cái ghế ngồi cạnh bình cắm hoa, tay trái rút cành diên vĩ, tay phải cầm kéo cắt mấy cái, toàn bộ cành lá dư thừa liền bị cắt đứt. Động tác lưu loát thành thạo, mặc dù trước đây từng thấy qua, nhưng lúc đó để ý, hiểu sao hôm nay đột nhiên phát ra cảnh tượng này đẹp mắt đẹp lòng, khiến người ta muốn ngắm mãi.



      Dưới ánh đèn nhu hòa ấm áp, soi bóng thoăn thoắt dịu dàng, huyền ảo mông lung như lạc vào cảnh tiên, tựa bức tranh sơn dầu, đẹp đến .



      Vệ Cẩm Huyên nhịn được suy nghĩ, nếu gặp Trương Tư Ninh trước năm ba mươi tuổi có lẽ say mê người con này. Nhưng suy cho cùng, qua cái thời tuổi trẻ, từ sau tai nạn xe cộ, tình đối với , chỉ còn bình thản như nước.



      đứng có mệt ?” Giọng bất ngờ của Trương Tư Ninh cắt đứt phút giây suy nghĩ tự do ngắn ngủi của Vệ Cẩm Huyên, hoàn hồn lại nhìn , mỉm cười: “ sao”. Trương Tư Ninh chỉ vào sofa : “Phải đợi thêm chút nữa, đứng nhiều mệt đó, qua kia ngồi lát ”.



      Vệ Cẩm Huyên cũng tiếp tục kiên trì, đứng quá lâu chân thoải mái. lúc sau, đột nhiên Trương Tư Ninh nhớ đến lầu còn nồi xương hầm, ‘a’ lên tiếng, nãy giờ lâu như vậy, bếp điện bật số lớn, lại là sườn sụn, chắc chín nhừ hết rồi.



      cũng dám chậm trễ vội với Vệ Cẩm Huyên: “Tôi còn hầm xương lầu.” xong liền vội vàng chạy ra hướng cửa , thấy vừa vừa chạy, có lẽ do đôi dép dưới chân quá lớn nên cả người lảo đảo nghiêng ngả, vô cùng buồn cười, càng cảm thấy rất trẻ con.



      Trương Tư Ninh tắt bếp, thở phào hơi, ổn rồi, tệ, nước canh chỉ tràn chút ra mặt bàn, lấy đũa gắp miếng sườn, thổi phù hai cái rồi cho vào miệng, ừm, chín rồi, muối và gia vị cũng rất vừa, hương vị tồi. Nhớ tới Vệ Cẩm Huyên còn ở dưới lầu, lúc xuống Trương Tư Ninh bưng cho chén canh sườn còn cho thêm mấy giọt dầu mè, vài cọng ngò tây vào.



      Vệ Cẩm Huyên nghĩ Trương Tư Ninh từ lầu xuống còn đem canh cho , vừa có chút buồn cười vừa cảm thấy ấm áp.



      nếm thử , tôi có cho dầu mè vào.” Đợi nhận lấy và uống hớp, liền chớp mắt hỏi: “Thế nào, có ngon ạ?” Hệt như con mèo chờ được khen ngợi. Vệ Cẩm Huyên nếm qua nhiều thức ăn ngon, tay nghề của dì giúp việc trong nhà rất tốt, canh sườn này của Trương Tư Ninh cũng bình thường thôi, nhưng vốn là người đàn ông phong độ, biết kiềm chế cảm xúc, hơn nữa đối với bé con mềm mại như Trương Tư Ninh, đành lòng đả kích, vì thế gật đầu : “Ngon lắm.”



      Trương Tư Ninh mỉm cười hài lòng, đôi mắt to híp lại, cái miệng nhắn cong lên, dễ thương vô cùng. Vệ Cẩm Huyên kích động muốn giơ tay xoa đầu , dĩ nhiên, cuối cùng vẫn kìm lại được.



      Chờ đến lúc Trương Tư Ninh bó xong bó hoa xinh đẹp, ở trong tiệm hơn tiếng đồng hồ, Trương Tư Ninh có chút ngượng ngùng : “Để đợi lâu rồi, tôi làm hơi chậm chút.” ra chỉ vờ khách sáo vậy thôi, chứ cảm thấy mình thần tốc lắm rồi, bây giờ hai tay đều mỏi nhừ.



      Vệ Cẩm Huyên rất lão luyện, sao mà nhìn ra được bé này chỉ giả bộ khách khí thế thôi, trong bụng cười thầm nhưng cũng thể gì ra mặt, chỉ vờ an ủi : “ rất nhanh rồi.”



      Lúc tính tiền, Trương Tư Ninh chiết khấu tám phần trăm, còn tặng thêm hai mươi cành mân côi, là quà sinh nhật cho em . Sau khi tiễn Vệ Cẩm Huyên, khóa kỹ cửa tiệm, thu dọn bát đũa bàn xong, Trương Tư Ninh ngẫm nghĩ, lúc này cũng hơn mười giờ đêm mới sinh nhật em , nghĩ sao cũng thấy kỳ lạ.



      Hai mươi tám tháng chạp, các cửa hàng xung quanh đều dán tranh và câu đối xuân lên cửa, tuy khí mừng năm mới ở thành phố ngày càng bớt náo nhiệt, nhưng truyền thống này vẫn còn được giữ lại. Chỉ duy nhất cửa hàng hoa của Trương Tư Ninh trang trí gì cả.



      Siêu thị bên cạnh do đôi vợ chồng trung niên làm chủ, ông chủ tên là Lý Phú Quý, bà chủ là Chu Thúy Thúy, hai người cũng chỉ có người con trai duy nhất, tên là Lý Minh Hiên, sang năm mới mười ba tuổi, học cấp hai.



      Chu Thúy Thúy là người thích xen vào chuyện của người khác, chị ta rất tò mò về Trương Tư Ninh, dù sao còn quá trẻ mà có xe, có nhà, lại vô cùng xinh đẹp, theo kinh nghiệm lão làng của chị ta nếu phải gia đình giàu có chắc chắn xuất thân có vấn đề. Thế nhưng, sau mấy ngày quan sát cặn kẽ, chị ta cảm thấy khả năng thứ nhất rất lớn. chỉ vì bình thường Trương Tư Ninh chuyện rất nhàng, chẳng chút đưa đẩy, tính tình cũng tốt mà bởi còn hay vui vẻ giúp đỡ người khác. Lần trước, đường ống nước trong siêu thị bị nứt, chính giúp khóa công tắc, trời rất lạnh, quần áo bị nước xối ướt hết. Lúc đó chỉ có mình chị ta coi tiệm, nếu có Trương Tư Ninh, có lẽ hàng hóa trong siêu thị bị ngập trong nước.



      Hôm nay, nhà Chu Thúy Thúy dán câu đối xuân, thấy cửa tiệm Trương Tư Ninh trống trơn, nghĩ rằng biết phong tục này, liền chủ động qua nhắc nhở, người làm ăn rất coi trọng những thứ mang đến vận may. Đồng thời tỏ ý cho con trai qua giúp dán câu đối. Trương Tư Ninh cảm thấy chị hai này nhiệt tình, liền giải thích: “Nhà em có người lớn mới mất, nên thể dán mấy thứ này được.”



      Chu Thúy Thúy nghe xong hơi ngượng ngùng, Trương Tư Ninh cũng muốn nhiều về chuyện này, liền đổi đề tài hỏi: “Chị dâu, năm mới, gia đình chị về quê ạ?” Cả nhà họ đều là người Trường Xuân.



      “Ở quê còn họ hàng thân thích nào hết, về làm gì,” còn thêm: “Còn ông bà ngoại của thằng nhóc nhưng sống với cả chị, cũng ở Vũ Lăng.” xong nhìn Trương Tư Ninh hỏi: “Em , năm mới em về nhà sao?”



      Trương Tư Ninh vẫn chưa biết. Năm nay, chỉ có mình đón năm mới, nhưng muốn chuyện này với người ngoài, ra phải giải thích lý do, rất phiền phức chi bằng cứ như vậy thôi.



      Buổi chiều, trong tiệm rảnh rỗi có việc, Trương Tư Ninh ôm laptop lên mạng chơi game giết thời gian. Lý Minh Hiên đẩy cửa vào, kêu ‘chị’ tiếng rồi chạy tới : “Cho em dùng máy tính với.”



      Lý Minh Hiên là cậu bé con béo tròn, trắng trẻo mập mạp, rất đáng , miệng cũng rất ngọt, bình thường gần gũi với Trần Bình Bình nhất. Cũng khá thân với Trương Tư Ninh, thẳng ra chính là người quen.



      “Cháu nên gọi là dì.” Trương Tư Ninh chọc cậu nhóc: “Dì gọi mẹ cháu là chị dâu, cháu lại gọi dì là chị, đúng là loạn hết lên mà.”



      Lý Minh Hiên đảo mắt xem thường: “Chị hơn em có mười tuổi.” Vừa vừa nghiêm mặt lấy lòng: “Cho em mượn máy tính , mấy đứa bạn vẫn chờ em làm nhiệm vụ đó!”



      Vừa đúng lúc có khách đến, Trương Tư Ninh đành phải nhường máy tính lại. Nhưng Lý Minh Hiên chơi chưa được bao lâu bị mẹ hung hăng xách lỗ tai kéo về trông tiệm, hình ảnh đó rất buồn cười. Trương Tư Ninh nhìn thấy vậy, đột nhiên có chút buồn bã mất mát, sau đó tâm trạng cũng tốt. Vừa mới năm giờ chiều đóng cửa tiệm, về đến nhà nằm ghế sofa ngẩn người, tia nắng ngoài cửa sổ tắt dần, ánh đèn đường len lỏi vào trong phòng, biết trải qua bao lâu, cuối cùng Trương Tư Ninh thở dài, từ ghế sofa ngồi dậy, lấy tay dụi dụi mắt, đứng dậy bật đèn phòng khách lên.



      Đúng lúc, Vệ Cẩm Huyên gọi điện thoại đến, Trương Tư Ninh nghẹn ngào alo tiếng, giọng khàn khàn. Vệ Cẩm Huyên hơi khựng lại, chậm rãi : “Tư Ninh, tôi tới đưa đồ cho em, mở cửa được ?” biết lầu, lúc này nơi đó sáng đèn.



      Trương Tư Ninh dạ tiếng, xuống lầu mở cửa. Vệ Cẩm Huyên nhìn thoáng qua thấy hai mắt sưng đỏ, ầng ậc nước, chắc chắn là vừa mới khóc, biết gặp chuyện gì đau lòng, nhìn rất đáng thương. Nhưng thấy vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng của , cũng sáng suốt thêm gì.



      bước vào trong tiệm, đưa cái túi cầm tay ra, Trương Tư Ninh nhận lấy, vừa hỏi là cái gì vừa mở ra xem, ra là điểm tâm.



      “Đây là điểm tâm đặc biệt của Nam Viên, hương vị được lắm.”



      Nam Viên là cửa hàng điểm tâm lâu đời, rất có danh tiếng ở Vũ Lăng, Trương Tư Ninh có nghe qua nhưng chưa từng nếm thử, vì nghe cửa hàng đó rất đông khách, mỗi ngày đều có hàng dài người xếp hàng đợi mua nhưng đủ bánh để bán, phải là người có thể vì đồ ăn ngon mà tốn hao thời gian, sức lực để tham gia náo nhiệt.



      Trương Tư Ninh nghĩ tối qua chỉ đùa vậy thôi, ngờ hôm nay mang bánh tới, nên khá cảm động.



      “Bánh ở Nam Viên rất khó mua được, cảm ơn .”



      Vệ Cẩm Huyên mỉm cười: “Tôi với ông chủ Nam Viên có chút giao tình, sau này em muốn ăn điện thoại cho tôi, cần xếp hàng.”



      Trương Tư Ninh nghe xong, hai mắt sáng lên, làm bạn với quả nhiên có lợi mà. Thấy tâm trạng khá hơn, hiểu sao cảm thấy thở phào nhõm. Rồi hỏi: “ ăn tối chưa?”



      Trương Tư Ninh lắc đầu vẫn chưa: “Lúc nãy tâm trạng tốt, ở lầu khóc lúc, đem đồ ăn đến, bây giờ thoải mái hơn nhiều rồi.”



      Trương Tư Ninh thành trả lời, cảm thấy chuyện này chẳng có gì mất mặt, ai mà có lúc buồn phiền, khóc là quyền lợi của phụ nữ. Hơn nữa ở trước mặt Vệ Cẩm Huyên, thực cảm thấy xấu hổ, thẳng thắn mà , có lẽ do cảm thấy đối phương phải người bình thường, trước mặt chỉ là tay mơ, cần thiết phải giấu đầu hở đuôi, chi bằng cứ thoải mái.



      Ánh mắt Vệ Cẩm Huyên rất dịu dàng, khẽ hỏi: “Sao tâm trạng lại tốt?”



      muốn .” Trương Tư Ninh trả lời cứng nhắc. Nhưng thấy phiền, cũng cố hỏi, chỉ hỏi có đói bụng , Trương Tư Ninh chút: “Bánh đưa tới là đủ ăn rồi.”



      “Sao có thể ăn bánh thay cơm được,” Vệ Cẩm Huyên đồng ý nhìn : “Tôi dẫn em ra ngoài ăn ngon, được ?”



      Lúc này, giọng của tựa như dỗ dành trẻ con, hoàn toàn khác xa lúc bình thường, giống như lão hồ ly lừa gạt , nghĩ như vậy, Trương Tư Ninh nhịn được mỉm cười, nhìn : “ được, tôi lo lắng đem tôi bán !”



      Vệ Cẩm Huyên ngẩn người ra, trước giờ chưa có ai với như vậy. Bình thường chỉ cần chủ động mời, hầu như có ai từ chối, cho dù có từ chối cũng rất uyển chuyển khéo léo, nào có ai như tiểu nha đầu nghịch ngợm trước mặt.



      Trương Tư Ninh thấy vẻ mặt kinh ngạc của , càng bật cười thoải mái, nghĩ đến con cưng của trời như Vệ Cẩm Huyên chưa từng bị trêu chọc như vậy, liền cảm thấy bản thân rất có thành tựu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :