1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sủng hậu tìm chết hàng ngày - Nữ vương không ở nhà

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      Nghỉ lễ vui vẻ, ta trở lại với các nàng

      Chương 60

      A Nghiên bị tiếng chim sẻ líu ríu đánh thức.

      Nàng cố sức mở mắt ra, đầu tiên nhìn thấy lại là đầu tóc đen bóng, quay đầu cẩn thận nhìn, là Tiêu Đạc ngủ bên cạnh.

      Nàng vừa tỉnh ngủ còn ngơ ngẩn nằm sấp, thấy Tiêu Đạc vẫn say sưa mộng đẹp.

      từ rất đẹp đẽ, hình dáng ngũ quan ràng, có góc có cạnh, như dao khắc rìu đục, mày kiếm tuấn, mí mắt hẹp dài hơi hơi nhếch lên làm cho khuôn mặt mười phần khí thế mạnh mẽ, hơi thở tản ra xung quanh mị hoặc mà khêu gợi.

      Nếu như tỉnh, đôi mắt kia khi lãnh liệt tuyệt tình, khi ôn nhu như nước.

      Dù loại nào, A Nghiên cũng muốn nhìn thấy.

      Nhưng tại ngủ.

      ngủ, sợi tóc đen vương trán, nhìn qua đơn thuần mà vô hại, càng giống đứa trẻ.

      ánh mặt trời ban ngày xuyên qua màn che màu lam hồ chiếu vào, bao phủ tầng màu lam nhạt mông lung khuôn mặt như bạch ngọc, càng làm cho người ta cảm thấy, nam tử ngủ say trước mắt này phảng phất như thượng tiên bị biếm trích, thoạt nhìn rất chân thực.

      Nhìn như vậy, ngươi thậm chí hoài nghi, có phải da thịt óng ánh trong suốt được lam ngọc chạm khắc thành hay ?

      Đúng lúc này, Tiêu Đạc tỉnh.

      Tiêu Đạc tỉnh, trong con mắt hẹp dài có khắc mê ly, bất quá rất nhanh khôi phục trong sáng.

      thong thả phóng ánh mắt đến người A Nghiên, kinh ngạc nhìn lát, gợi lên chút cười với A Nghiên.

      mày kiếm đen đặc hơi hơi giơ lên, con ngươi sâu thẳm đen thâm thúy mị hoặc, cười như vậy, gợi cảm câu hồn phách người.

      A Nghiên ngồi dậy, phù phù tiếng, lại nằm trở lại.

      Nàng lúc này vẻ mặt mờ mịt.

      Nàng thế nhưng chết?

      Vì sao, kia phải tam công đằng sao? , sai, đúng là tam công đằng.

      Tam công đằng, độc vật kiến huyết phong hầu a, cho dù nàng chỉ ăn ngụm, cũng hẳn là phải chết.

      A Nghiên cau chặt mày, lâm vào trầm tư.

      Tiêu Đạc tỉnh lại rồi, liếc mắt cái liền nhìn thấy A Nghiên hai tay chống cằm ghé vào trong ngực nhìn mình, trong nháy mắt con ngươi đen bóng nhìn mười phần mê muội.

      Cho nên liền nở nụ cười chút với nàng.

      Kết quả thế nào, nàng sợ tới mức trực tiếp ngã trở về?

      Tiêu Đạc hiểu nhíu mày, xoay người cái, nghi hoặc nhìn A Nghiên: “A Nghiên, cần giận ta..."

      thanh có thô suyễn đặc trưng của nam tử, trầm thấp gợi cảm, khiến cột sống A Nghiên bỗng chốc tê dại.

      Bất quá trong lúc tê dại run rẩy, nàng rất nhanh suy nghĩ cẩn thận.

      Tiêu Đạc là thể chất bách độc bất xâm, nước bọt của có thể là giải độc ?

      Cho nên, tối hôm qua đút tay gấu cho mình, tuy rằng bụng bị đau, nhưng bởi vì có nước bọt kia mà độc bị giải, cho nên cũng phải lo lắng về tính mạng?

      Nghĩ như vậy, là bừng tỉnh đại ngộ, kinh hỉ nhảy ra!

      ra là thế!

      Trong mắt nàng chiếu ra quang mang vui sướng, trong giây lát xoay người cái, trực tiếp bổ nhào vào trong lòng Tiêu Đạc.

      Nàng ôm lấy cổ , nhìn môi mỏng khêu gợi của , cần giải thích tiến lên, trực tiếp hung hăng hôn lên.

      Đây chính là thuốc hay giải độc a! trong cơ thể nàng có lẽ vẫn còn tàn độc!

      Nàng bá đạo tách cánh môi ra, dùng đầu lưỡi xâm nhập vào trong, tham lam hút nước bọt trong miệng .

      Đến giải độc ! !

      Tiêu Đạc như rơi vào mộng.

      Hương thơm đánh úp tới, tiểu nương mềm mại bá đạo lao lên cường hôn . Hai người quá thân gần gũi, thậm chí có thể nhìn thấy gò má nàng có lông tơ của thiếu nữ, trong mắt ướt ngập nước của nàng tràn ngập khát vọng mông lung, khuôn mặt tinh xảo khéo léo nhưng lại mơ hồ lộ ra quyến rũ. gò má ửng hồng, hai cái cánh tay hoàn toàn ôm chặt mình, tiếng trống làm tinh thần hăng hái, đối với mình càng cuồng nhiệt, bộ dáng mong mỏi kia, dường như mình là mật đường của nàng... môi nàng oánh nhuận, hương vị ngọt ngào...

      Tiêu Đạc rốt cuộc khắc chế được, giống như mưa rền gió dữ, lúc A Nghiên kịp trở tay gắt gao ôm chặt nàng trong ngực, cúi đầu, bá đạo cho cự tuyệt, bắt đầu phản kích, thận trọng xâm nhập, hơi thở dồn dập mãnh liệt.

      "Là ngươi mời ta..." Tiêu Đạc khàn khàn nỉ non bên tai A Nghiên, làm A Nghiên chấn động nóng bừng.

      khống chế được, giống như mãnh thú hồng thủy, cơ hồ bao phủ nàng.

      A Nghiên chỉ kịp "Ngao ô" tiếng, rốt cuộc phát ra nổi thanh gì.

      Tiếng quần áo xé rách vang lên...

      Nhưng đúng lúc này, giọng mát lạnh lại vang lên.

      "Khởi bẩm Cửu gia, Ninh Phi có chuyện trọng yếu bẩm báo!"

      "Ninh đại nhân, mời ngươi ra ngoài." thanh Hạ Hầu Kiểu Nguyệt ôn nhu mà kiên định vang lên.

      Kế tiếp thanh hai người liền thấp xuống, nhưng cũng làm A Nghiên bỗng chốc tỉnh táo lại trong mộng vừa rồi.

      "Ngừng!" Nàng dùng sức đẩy bả vai áp chế mạnh mẽ, thở hổn hển kháng cự.

      " ngừng." Giọng Tiêu Đạc khàn khàn cuồng bạo mà hỗn độn.

      dừng lại? A Nghiên cái khó ló cái khôn, trực tiếp nâng tay sờ chỗ dưới nách của Tiêu Đạc.

      Nàng làm đại phu, rất tinh tường các huyệt vị thân thể, có thể thuận tiện có thể liếc mắt cái nhìn ra người nào đó sợ ngứa hay .

      Nàng sớm cân nhắc , Tiêu Đạc nhất định sợ ngứa!

      Lập tức nàng chút khách khí cù dưới cánh tay Tiêu Đạc.

      Đáng thương Tiêu Đạc, trong thời khắc mấu chốt, bỗng nhiên trúng chiêu như vậy, ngừng lại, nhếch môi mỏng, cứng cả cằm, gắt gao nhịn xuống, cứng ngắc nhìn chằm chằm tiểu nương dưới thân.

      A Nghiên buồn bực nhìn , này, thế nhưng hữu hiệu?

      Ta lại đến!

      Lập tức chút khách khí làm vài cái nữa.

      "Ha ha ha ha ——" Tiêu Đạc bỗng nhiên cất tiếng cười to.

      A Nghiên xem thế liền đắc ý, hừ hừ, chiêu này quả nhiên lợi hại.

      đắc ý, nàng cũng quên mau chạy, mau mau mau chạy, lập tức nghiêng ngả lảo đảo xuống giường.

      Tiêu Đạc cười, trong mặt phun ra tức giận, gian nan cố gắng điều chỉnh hô hấp kiềm chế ý cười, cũng xuống giường đuổi theo A Nghiên.

      "Xú nha đầu... Rất xấu... Ta buông tha ngươi..."

      "Tha mạng a!”A Nghiên bị bắt, vừa đá đạp lung tung giãy dụa, vừa la to cầu xin tha thứ.

      Tiêu Đạc từ phía sau gắt gao ôm lấy nàng, nghiến răng nghiến lợi: "Xem ta hôm nay thu thập ngươi thế nào!"

      xong, sờ soạng nếm thử, cũng học A Nghiên cù dưới cánh tay nàng.

      A Nghiên bị chạm đến thịt mềm mẫn cảm, nhất thời cười to lên.

      Nàng cười đến nước mắt cũng chảy ra, đương nhiên cam lòng, lại bắt Tiêu Đạc.

      Trong viện, Ninh Phi vừa rồi cất tiếng, hơi hơi nhíu mày, nghi hoặc nghe động tĩnh bên trong, khóe miệng khỏi run rẩy.

      vị bên trong này thực là Cửu hoàng tử cao lãnh tôn quý của bọn sao?

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt lúc này lệnh cho các thị nữ lui ra, mình trông coi tại chỗ , lúc này nghe thấy bên trong tiếng vui cười đùa giỡn, cũng xấu hổ thôi. Khe khẽ thở dài, nàng nhìn về phía Ninh Phi: "Ninh đại nhân, ta thấy ngài vẫn nên lui ra trước, sau đó lại đến ?"

      vị gia trong phòng kia, khỏi rất mất mặt ?

      Qua hồi, A Nghiên và Tiêu Đạc náo loạn đến mồ hôi đầm đìa.

      Tiêu Đạc rốt cục bình tĩnh lại, nâng tay nhéo nhéo gò má A Nghiên, mặt trầm xuống uy hiếp: "Về sau được cù ta!"

      A Nghiên nhíu mày, đắc ý cười: "Ta cù!"

      Tiêu Đạc gì, nhíu mày : "Về sau được hôn ta."

      A Nghiên càng đắc ý: "Ta hôn!"

      thanh nàng rất vang dội, xong chính mình liền sửng sốt.

      Tiêu Đạc nở nụ cười, trong con ngươi đen bóng dường như lóe ra tinh thần: "Ta đặc chuẩn cho ngươi có thể tùy tiện hôn ta."

      A Nghiên kiễng mũi chân lên bóp mũi : "Ngươi giảo hoạt!"

      Tiêu Đạc nâng tay ngăn nàng lại, ôn nhu : "Ngươi ở trong phòng ngoan ngoãn, ta bảo Kiểu Nguyệt mang đồ ăn sáng đến, để ngươi ăn trước."

      A Nghiên hiểu: "Vậy còn ngươi?"

      Tiêu Đạc sờ sờ tóc a nàng: "Ta có chút việc phải xử lý."

      A Nghiên chỗ hiểu chỗ , gật đầu: "Được."

      Nhất thời Tiêu Đạc ra ngoài, A Nghiên vội chạy đến cửa sổ xem thế nào, thấy Ninh Phi chờ ở ngoài.

      mặt nạ sắt lạnh lẽo như trước, áo bào đen tuyền, quần áo tung bay.

      Nàng định nhìn qua cửa sổ, vừa đúng lúc thấy Ninh Phi nhìn sang.

      Bốn mắt nhìn nhau, con ngươi Ninh Phi lạnh lùng lướt qua đạo ánh sáng trong giây lát rồi tránh .

      A Nghiên hơi giật mình, cơ hồ cho rằng cảm giác vừa rồi của mình là ảo giác.

      Nàng nhìn qua cửa sổ rồi, tựa vào tháp, tinh tế suy nghĩ về Ninh Phi.

      Tổng cảm thấy có chút đúng ở đâu đó?

      PS: Các nàng cảm thấy ta edit đọc có dễ hiểu ko? Nếu có chỗ nào giống convert quá nhắc ta nhé, lúc nào beta ta sửa lại luôn.

    2. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Nàng được chơi lễ nên vui sướng, tâm tư hết bực bội hẳn rồi ? Ta ở nhà tẩm bổ con cái ốm nheo nhóc chỉ mong nó nhanh lại sức để học lại, phù phù.
      heavydizzy thích bài này.

    3. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Chào mừng nàng trở lại
      :yoyo14::yoyo14::yoyo14:
      heavydizzy thích bài này.

    4. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      @Anhdva ta ở nhà chăm chồng ốm, con ốm, ko chơi đâu, nhưng dù sao cũng được lêu lổng mấy ngày, vẫn thích hơn làm. Chuyện ko vui kia ta nghĩ xong rồi nên bỏ qua, ko bận tâm nữa, cũng coi như xong.

      @all đền bù cho các nàng 1 chương nữa.

      Chương 61

      nhiều ngày có vẻ tuyết sắp rơi, thời tiết cũng có chút biến ảo ngừng, ràng lúc trước ánh mặt trời ấm áp còn từ từ chiếu rọi, đảo mắt cái, mây đen phía bắc bắt đầu tràn ngập dăng đầy, chùm lên đỉnh đầu, bầu trời giống như bị người giội tầng mực, u ám áp xuống.

      Tiêu Đạc rời khỏi phòng rồi, sửa lại thái độ lúc trước đùa nháo với A Nghiên, ý cười mặt đều thu liễm, đứng khoanh tay, nhíu mày quét mắt nhìn Ninh Phi bên cạnh cúi đầu nghe lệnh.

      con ngươi lạnh như băng, hề có độ ấm, lời, cứ như vậy nhìn chằm chằm.

      trong con ngươi hờ hững của Ninh Phi bắt đầu có dao động, cả người dần dần căng thẳng.

      cảm thấy gia bất mãn với .

      Tiêu Đạc trầm mặc lát, nhìn mây đen xa xa từ từ kéo đến, bỗng nhiên xả môi cười lạnh: "ai cho phép ngươi quy củ như vậy?"

      Ninh Phi nghe thế, thân hình chấn động, lúc này quỳ xuống, cúi đầu trầm giọng : "Ninh Phi biết sai, là Ninh Phi lỗ mãng, thỉnh Cửu gia xử phạt!"

      Tiêu Đạc hơi hơi nheo con ngươi lại, ngữ điệu nguy hiểm mà thấp lạnh, nhàng : "Ta nhớ ngươi xuất thân là kim y vệ?"

      Ninh Phi quỳ gối xuống, cắn răng, cúi đầu: "Ninh Phi là con thứ ba đích tôn của Ninh gia ở Tây Nam, bảy tuổi đưa vào cung, mười ba tuổi vào dự khuyết ở kim y vệ, mười lăm tuổi vì chấp hành công vụ chân bị thương, từ đây lui về phía sau ra khỏi kim y vệ, được gia nhân từ, thu giữ ở bên người, phụng gia."

      Tiêu Đạc cũng liếc mắt nhìn người cái, cười lãnh miệt, nhíu mày : "Triều đình náo động, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, ngay cả ta đến nơi hoang vắng này, hỏi thế , nhưng mà cũng hề trắng mắt tìm cái chết. Bấm tay tính toán, cái khác, chỉ ở trong phòng bếp, chết bao nhiêu người, ngươi còn nhớ sao?"

      Ninh Phi cúi đầu, cung kính : "Ninh Phi nhớ được, Thất hoàng tử thu mua phòng bếp, ý định độc hại Cửu gia, lúc đó phòng bếp lớn mười bảy người, đều bị liên lụy, toàn bộ xử tử."

      ngừng lại, cúi xuống, thành khẩn : "Cửu gia, Ninh Phi biết hôm nay làm việc đúng, nguyện chịu trách phạt, nhưng Ninh Phi luôn luôn theo bên người gia, đối với gia trung thành tận tâm, hai lòng. Hôm nay Cửu gia hỏi, Ninh Phi nguyện chặt tay chứng minh ý chí."

      xong, lấy tay trái rút kiếm, kiếm khí bức người, hướng thẳng cánh tay phải của mình.

      Lực đạo hung mãnh, hàn quang lạnh thấu xương, cũng nửa điểm do dự.

      Trong giấy lát, khi kiếm khí của sắp đến cánh tay phải kia, Tiêu Đạc động thủ.

      mảnh lá cây lấy tốc độ như tia chớp người bình thường căn bản cách nào nhìn thấy chắn mũi kiếm kia, nhất thời chớp động ánh sáng, mũi kiếm và lá cây chạm vào nhau, phát ra tiếng vang chói tai.

      Ninh Phi hổ khẩu chấn động, cánh tau đau nhức, nhìn chăm chú lại, thấy chính bảo kiếm mình bị gãy, còn lá cây tan nát, cánh tay mình, quần áo bị cắt, vết máu từ từ tràn ra.

      mặt thay đổi lại thay đổi, mồm to thở phì phò, nửa ngày sau rốt cục phủ phục tại chỗ, cung kính : "Tạ Cửu gia."

      Kỳ Ninh Phi và Mạnh Hán đều là cao thủ nhất đẳng từ kim y vệ, bọn họ từ nhiều năm trước bắt đầu thủ hộ bên người Tiêu Đạc.

      Bọn họ cũng mơ hồ biết, Cửu hoàng tử đến tuổi này, kiếm pháp rất cao.

      Nhưng kỳ cho tới nay, cũng có nhiều cơ hội nhìn kỹ.

      Lúc này Ninh Phi vì chứng minh ý chí, lấy kiếm chém cánh tay, lực đạo kỳ dứt khoát để đường sống, kiếm khí mười thành cùng tốc độ như vậy, kiếm chém xuống rồi, Ninh Phi dù hối hận cũng còn kịp nữa.

      Nhưng Tiêu Đạc lại có thể ngăn lại, hơn nữa còn bình tĩnh đỡ được.

      Ninh Phi ngửa mặt nhìn Tiêu Đạc, trong con ngươi đen vĩnh viễn bình tĩnh hờ hững có chấn động, kính nể, dám tin.

      Tiêu Đạc câu môi, nhìn xa xa cây khô hoang vắng hiu quạnh có mảnh lá rụng, thanh khàn khàn lãnh liệt vang lên.

      " đời này, có thể là đối thủ để ta nhìn vào trong mắt, còn chưa có ai."

      “kiếm pháp của gia, đời người địch nổi." Ninh Phi lời này phải là nịnh hót.

      "Vừa rồi ngươi muốn bẩm báo chuyện gì?" Nhắc tới chuyện này, trong mắt Tiêu Đạc vẫn mang theo vui như cũ.

      Phá hư chuyện tốt của !

      Ninh Phi cúi đầu quỳ tại chỗ, hơi do dự, vẫn bẩm báo: "Thuộc hạ vừa mới được báo tin, người Ngọc Hương lâu cấu kết Tam hoàng tử núp ở trong phủ."

      ra lời này, kỳ là hẳn có chút xấu hổ, bởi vì vừa rồi hành vi thoả đáng mới bị Tiêu Đạc cảnh cáo, kết quả tại...

      Bất quá cũng chỉ có thể kiên trì nhắc tới tin báo này.

      "Nha." tin tức trọng đại như vậy, Tiêu Đạc phản ứng là chữ "Nha".

      "Cửu gia? Nên xử trí thế nào?" Ninh Phi ngẩng đầu, hơi kinh ngạc nhìn Tiêu Đạc.

      Lúc này sắc trời càng trầm, phương bắc chợt xuất bông tuyết, từng mảnh bay xuống.

      " có người mưu đồ gây rối, vậy giết ."

      Tiêu Đạc nâng tay lên, xem mảnh bông tuyết óng ánh trong suốt rơi trong lòng bàn tay.

      Lúc sinh ra, khâm thiên giám từng phê mệnh cho , mệnh sát phá lang, bị sáu đại sát tinh kình dương, đà la, hỏa tinh, linh tinh, địa , địa kiếp … hồi chiếu, thượng khắc, thiên hạ khắc, là hung cách mấy trăm năm khó gặp, nhất định vô mẫu vô thê ( mẹ vợ), cả đời cơ khổ, đoạn tử tuyệt tôn. (ghê quá!)

      cũng biết là hay giả, bất quá cũng hiểu được, trời sinh tính tình lạnh bạc, ngay cả máu chảy trong thân thể cũng lạnh.

      mảnh bông tuyết dừng tay người khác chậm rãi tan ra, nhưng ở trong lòng bàn tay lại vĩnh tan.

      ngón tay thon dài như ngọc nhàng đóng mở, nắm chặt bông tuyết trong lòng bàn tay.

      Kỳ tan sao.

      Đáng chết vẫn giết, nên nắm tay buông, buông.

      ****************************

      A Nghiên dùng đồ ăn sáng xong, lại dùng ngọ thiện, còn tìm đến Hạ Hầu Kiểu Nguyệt chơi bài lá cây lát, nhưng Tiêu Đạc vẫn chưa trở về.

      Nàng buồn bực: "Cửu gia bận cái gì đây?"

      "Kiểu Nguyệt biết." Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cúi đầu, kính cẩn nghe rồi như vậy.

      A Nghiên hai tay chống má, trong mắt tràn ngập chờ đợi: "Bên ngoài tuyết rơi, chúng ta ngắm tuyết ?"

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt nghe thế, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Lúc này hơi muộn, chiều muộn nặng nề, phủ đệ này xây dựa vào núi, từ cửa sổ có thể nhìn thấy dãy núi xa xa, mênh mang mông lung, phảng phất như vẩy mực u ám, trong khoảnh khắc từng lớp mây đen kéo đến, làm cho tâm người ta cũng đè nén theo.

      Nàng nhấp môi dưới, biết vì sao, trong lòng dâng lên dự cảm xấu.

      "Cửu gia vừa rời khỏi đây, phân phó thỉnh nương lưu lại trong phòng, nên ra ngoài." Nàng ôn nhu .

      A Nghiên nhất thời có chút mất hứng: "Lâu như vậy, nửa ngày, trở lại, cũng cho ta ra ngoài, đây là cái gì!"

      "Này..." mặt Hạ Hầu Kiểu Nguyệt ra lúng túng.

      A Nghiên nhíu mày, nhận định Hạ Hầu Kiểu Nguyệt:

      "Kiểu Nguyệt, ngươi là thị nữ của ai?"

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cúi đầu, vội đáp: "Đương nhiên là của nương ngài."

      A Nghiên gật đầu, vừa lòng : "Ngươi là thị nữ của ta, phải nghe ta, càng phải lấy mệnh lệnh Cửu gia đến trói buộc ta, ngươi đúng ?"

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt bất đắc dĩ, khẽ thở dài: " nương đúng."

      A Nghiên đắc ý nhướng mày: "Nếu như thế, bây giờ, chúng ta coi như lời Cửu gia thối lắm, ta vẫn nên ra ngoài nhìn cái! Ta cuối cùng cảm thấy cho chúng ta ra ngoài, nhất định là có chuyện gì phát sinh !"

      Hơn nữa nhất định là đại , loại đại này, nàng có thể bỏ qua sao? Nhất định thể!

      Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cúi mi, định ngăn lại, bất quá nhớ tới vừa rồi A Nghiên , cũng hé răng nữa.

      Nàng quả là muốn coi A Nghiên là chủ nhân, khế ước bán mình ở trong tay A Nghiên, cho nên, Cửu gia ... tất cả đều thối lắm?

      "Giờ chúng ta phòng bếp nhìn cái trước .”A Nghiên đề nghị.

      Nàng như vậy cũng có nguyên do, tối qua độc kia là Hàn Đại Bạch hạ, nàng khẩn cấp muốn cảnh cáo hạ Hàn Đại Bạch.

      biết những người này có điều tra cẩn thận , người ta thể chất là bách độc bất xâm đấy, vốn cho rằng lần này bọn họ đưa ra độc gì có thể khắc chế Tiêu Đạc, ai ngờ căn bản có tác dụng!

      Về sau nên làm ra chuyện mất mặt xấu hổ đó, trắng mặt khiến nàng gặp tai ương như cá trong chậu!

      Lập tức Hạ Hầu Kiểu Nguyệt tự lấy áo lông kim tước chỉ bạc mặc cho A Nghiên, vào ủng vân hương da hươu, lại cầm vài cái lò sưởi đồng tới cho nàng, sẵn sàng chuẩn bị ra cửa.

      Kỳ A Nghiên từ sinh ở nông thôn, cũng chạy quanh trong tuyết, đâu cần hao tốn khổ tâm như vậy, bất quá Hạ Hầu Kiểu Nguyệt cứ kiên trì, nên đành theo.

      Bên người có thị nữ Hạ Hầu Kiểu Nguyệt phong hoa tuyệt đại, ôn nhu hầu hạ như vậy, thấy thoải mái thế nào, làm sao nhẫn tâm cự tuyệt ý tứ nàng ấy đâu.

      A Nghiên cứ như vậy chuẩn bị, thân ung dung hoa quý, ra sân.

      Vừa ra sân, liền gặp bóng dáng màu đen trung xoay quanh, làm bông tuyết chung quanh vẩy ra, gió tanh nổi lên bốn phía gào thét.

      "Phi Thiên, yên tĩnh chút.”A Nghiên biết đây là Phi Thiên lại bắt đầu múa.

      Phi Thiên khanh khách tiếng, thu cánh, đậu ở đầu vai nàng.

      "Cửu gia ở đâu?”A Nghiên hơi hạ mày, cảm thấy trong khí lành lạnh mơ hồ có chút mùi vị huyết tinh.

      "Khanh khách." Phi Thiên cúi đầu nhàng cọ xát đầu vai A Nghiên.

      "Thôi, hỏi ngươi, chúng ta trước phòng bếp nhìn xem.”A Nghiên nâng tay nhu nhu đầu Phi Thiên ngốc, tiến đến phòng bếp.

      Dọc đường , thấy lúc này sắc trời càng tối, núi xa đều bao phủ từng lớp mây, bên trong nhìn , gió bắc đánh úp lại, thổi bay bông tuyết rơi trong viện, tầng tuyết trắng nổi lên tầng tầng sóng gợn. Ngoài phòng các nơi treo đèn lồng, bóng cây dưới ánh sáng đèn lồng lúc sáng lúc tối có vẻ loang lổ mờ tỏ.

      A Nghiên kéo váy về phía trước, trong lòng có chút kinh ngạc, nghĩ dọc theo đường này, sao đến thị nữ thị vệ cũng gặp ai? Chẳng lẽ tuyết rơi, bọn họ cũng bắt đầu lười biếng ?

      Cứ như vậy đạp đường đá bị tuyết bao trùm, xuyên qua từng đoạn hành lang gấp khúc, nàng tới phòng bếp chỗ khóa viện.

      Ai ngờ còn chưa bước vào, huyết tinh vừa rồi như có như càng dày đặc.

      A Nghiên hơi hơi nhíu mày, tự giác rùng mình cái.

      Nàng yên lặng nhìn nguyệt môn cong cong, xem bông tuyết trong gió phất phới oánh nhuận, đột nhiên lúc đó cảm nhận được cỗ sát khí tràn đến đập vào mặt.

      Nàng hai chân mềm nhũn, suýt nữa ngã quỵ tại chỗ, Hạ Hầu Kiểu Nguyệt thấy vậy, vội đỡ nàng.

      " nương?"

      A Nghiên bên tai ong ong vang vang, bất quá vẫn nỗ lực lắc đầu, thở sâu khởi động thân thể, từ trong gió tuyết tung bay bước vào nguyệt môn.

      Trong viện, tuyết sớm bao phủ hết thảy tầng màu trắng, trước cửa phòng bếp cũng từng coi như náo nhiệt lại là mảnh tĩnh mịch, chung quanh vạn vật đều tĩnh lặng, duy nhất biết chim từ đâu tới đây xẹt vào rừng, làm tuyết cành đổ rào rào xuống.

      A Nghiên ngửa mặt, nhìn về phía đám người đông nghìn nghịt nơi này, nhất thời minh bạch, vì sao đường tới, thế nhưng đến thị nữ thị vệ cũng có.

      Bọn họ tất cả đều tụ tập ở trong này, trong băng thiên tuyết địa, giống như người đá cứng ngắc đứng sừng sững.

      Trong viện có đèn lồng sớm treo lên, ánh sáng chiếu lên từng bông tuyết trong suốt động lòng người, nhưng mọi người ai có tâm tình thưởng thức cảnh tuyết khó có được này.

      Trong tuyết lớn dày đặc, thân ảnh Tiêu Đạc cao ngất ngạo nghễ đứng trong trời băng đất tuyết , mặt mày lạnh thấu xương băng hàn, ngón tay cầm kiếm thon dài hoàn mỹ mà đầy lực đạo, nhếch khóe môi mang theo tàn nhẫn thị huyết, cứ như vậy cao nhìn xuống bễ nghễ nhìn bóng người giãy dụa.

      A Nghiên ánh mắt cứng ngắc từ người xuống, thấy thân bào tím tôn quý, áo bào theo gió tuyết thổi, tay áo tung bay, lộ ra ủng da hươu kia dính chút vết máu.

      Phía , có người gần chết.

      A Nghiên chỉ nhìn thoáng qua, liền run run nhắm chặt hai mắt.

      Sở dĩ gần chết, là vì bất luận kẻ nào nhìn thấy bộ dáng kia, đều biết nhất định là sống nổi.

      (còn tiếp)

    5. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Nàng spoil chút , a Nghiên sắp đổ rào rào trước Tiêu tiểu cửu chưa, cứ ngu ngốc đạp chân thêm thuyền khác dễ gây ra lắm chẳng lành cho chính nàng ý thôi.
      heavydizzy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :