1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ đặc công xuyên qua thành Thiên kim thủ phú - Hoa Vô Tâm (259 chương- Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 176: Tình sau cưới (6)



      Có lần từng cho rằng, mình chỉ là người đầu gỗ có tim, có cảm xúc.

      Cảm nhận được trái tim nhảy đập cấp tốc trong lồng ngực, dưới ánh sao sáng, mặt trăng như vắng lặng trong suốt, nhìn về phía biển người mênh mông, môi mỏng hơi nhếch lên nở nụ cười, cứ thế nhợt nhạt hờ hững cười, nhưng khi nhận thấy Nguyệt Trì Lạc ở trong mắt dần dần hòa hợp rồi lại cũng đau xót.

      Nàng chạy đến ngã rẽ, bỗng nhiên phun ra ngụm máu tươi, cảm giác tanh tanh nhớp nháp khiến nàng có chút buồn nôn, quẹt quẹt khóe miệng còn sót lại vết máu, nàng bụm lấy miệng bức lui chút mùi tanh đó, mới từ từ ra khỏi ngõ hẻm có ánh sáng.

      "A Tuyết." ở hơn phân nửa chiều dài con phố, nàng nở nụ cười xinh đẹp nhất nhìn về phía .

      Vào lúc Đông Phương Tuyết thất thần, nàng độc đáo cất cao giọng, thanh trong trẻo giòn tai từ xa truyền vào trong tai .

      ngẩng đầu nhìn tới hướng bắt nguồn phát ra thanh, chỉ thấy hai tay nàng uốn thành hình dạng cái loa, vẻ mặt cười rạng rỡ nhìn .

      Trong biển người mênh mông, thân y phục trắng của nàng đặc biệt bắt mắt.

      Trong mắt , giờ phút này, chỉ có người đó, bộ y phục trắng đó.

      thể chờ được vội bước tới, tay ôm nàng vào trong ngực mình, ngón tay thon dài tự giác sử dụng hai phần sức lực, ngửi được mùi hương quen thuộc người nàng, cảm thấy an tâm cũng giống như lần đầu tiên ôm nàng vào trong ngực vậy, mùi hương làm cho người ta cảm thấy dễ chịu.

      Qua hồi lâu, Nguyệt Trì Lạc vùng vẫy tách ra, mới buông nàng ra mặt kèm theo ý cười nhàn nhạt.

      "A Tuyết, , bây giờ chúng ta bắt đầu màn tình sau khi cưới nha." Nguyệt Trì Lạc nhìn cười, lộ ra tám chiếc răng sáng bóng hề có khe hở, nắm chặt tay lôi kéo về hướng trung tâm chợ đêm.

      "Ừ."

      Nhìn dáng vẻ tươi cười rạng rỡ của nàng, cùng với chỗ đôi tay hai người đan xen vào nhau, tự giác gật đầu mỉm cười.

      Ngay lúc này mới chính thức là vào đêm, Thành Cổ Đế Đô tưng bừng náo nhiệt.

      đường lớn vô cùng sầm uất, thỉnh thoảng còn có đủ loại người mang mặt nạ hình thù kỳ quái ngang qua.

      Còn có mỹ nhân tuyệt sắc lựa chọn đèn lồng Lưu Ly.

      Nguyệt Trì Lạc chớp đôi mắt tò mò nhìn từng gương mặt mang mặt nạ thoáng qua trước mắt mình.

      nhịn được ghé mắt liếc nhìn Đông Phương Tuyết, giống như đứa trẻ lấy làm lạ : "A Tuyết, A Tuyết, hôm nay là ngày hội gì à?"

      Đông Phương Tuyết khẽ mỉm cười: "Vân Đăng Tiết!" (Tết Hoa Đăng)

    2. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 177: Nam Cung thái tử (1)



      Đông Phương Tuyết khẽ mỉm cười: "Vân Đăng Tiết."

      "Vân Đăng Tiết?" Đó là Lễ gì? Nguyệt Trì Lạc rất muốn hỏi câu này, suy nghĩ lại, mình sống ở đây nhiều năm như vậy cũng biết, muốn để Đông Phương Tuyết nghi ngờ, cuối cùng nuốt xuống có hỏi.

      Quán hàng rong vỉa hè cách đó xa bày biện nhiều mặt nạ hình thù kỳ quái.

      Nguyệt Trì Lạc lôi kéo Đông Phương Tuyết chen lên trước, trái chọn phải lựa, cuối cùng chọn cái coi như tạm được che lên mặt Đông Phương Tuyết, cười đùa : "Thế nào? Chọn tồi chứ? A Tuyết, ta cũng muốn chơi, ngươi chọn giúp ta ."

      "Được." Dưới mặt nạ môi mỏng nở ra nụ cười yếu ớt, vẻ mặt Đông Phương Tuyết cưng chiều bắt đầu bắt tay vào lựa chọn mặt nạ cho Nguyệt Trì Lạc, cuối cùng, chọn cái Dạ Xoa dữ tợn như hát kịch đưa cho nàng.

      Nàng bất mãn lầm bầm tiếng, đeo lên mặt nạ Dạ Xoa chỉ chừa ra hai con mắt xoay vòng tròn.

      Dưới hàng lông mi vừa đậm vừa dài, nàng chớp mắt vài cái lấy mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt cười sáng rỡ, nhìn về phía Đông Phương Tuyết dí dỏm le lưỡi cái, hỏi: "Đẹp mắt , A Tuyết?"

      "Đẹp lắm." Đông Phương Tuyết nhịn được cong cong khóe miệng.

      Nàng hài lòng gật gật đầu, thời điểm Đông Phương Tuyết tính tiền, nàng xuyên qua đám người nhìn về phía thân y phục trắng của Đông Phương Tuyết đứng giữa quán vỉa hè vẫy vẫy tay: "A Tuyết, ngươi nhất định phải tìm được ta đó. . . . . ."

      Lưu lại câu như vậy, Nguyệt Trì Lạc mang theo mặt nạ biến mất trong đám người chen chúc.

      Đông Phương Tuyết thanh toán tiền xong cũng xuyên qua đám người, nhưng còn nhìn thấy bóng dáng của nàng?

      Đường phố càng lúc càng náo nhiệt hơn, cũng càng lúc càng thêm chật chội.

      Nguyệt Trì Lạc chen lấn tách ra khỏi đám người, vào trong ngõ tối vắng lặng, xác định phía sau có ai theo, lúc này mới hướng vào trong đêm tối huýt sáo, chỉ chốc lát sau, con Hắc Ưng quanh quẩn ở đỉnh đầu nàng, thỉnh thoảng vỗ đập cánh, phát ra tiếng gió vù vù.

      Cầm thư viết xong trước đó, Nguyệt Trì Lạc gọi về tiếng, Hắc Ưng lượn vòng rồi rơi vào bờ vai nàng. Nguyệt Trì Lạc đem thư cột quấn vào chân của Hắc Ưng, thương sờ sờ đầu nó, tiếng: " ."

      Hắc Ưng vỗ đập cánh hai tiếng, phần phật cất cánh bay lên bầu trời lẫn vào trong màn đêm.

      Cho đến khi Hắc Ưng càng bay càng cao, từ từ còn nhìn thấy hình bóng nữa, Nguyệt Trì Lạc mới thu hồi ánh mắt, liếc nhìn mặt nạ Dạ Xoa tay, Nguyệt Trì Lạc cười cười cầm mặt nạ đeo lên mặt, xoay người vào trong đoàn người.

    3. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 178: Nam Cung thái tử (2)



      muốn để sư huynh tiếp tục truy xét mù quáng như vậy, nàng đem tất cả việc xảy ra ở cung điện Hoa Quý Phi hết cho sư huynh, hy vọng có thể tra ra chút gì, cũng hy vọng tìm kiếm được thi thể của người đó, để được nhập thổ vi an.

      Bất đắc dĩ thở dài, nhìn cảnh tượng biển người đông nghìn nghịt, Nguyệt Trì Lạc gở xuống mặt nạ nắm chặt trong tay, hai mắt tìm kiếm qua lại bóng dáng đè nặng ở trong lòng. Nhưng mà, biển người mênh mông, đủ ăn ý cùng phù hợp, tìm người, sao có thể dễ dàng?

      Quanh quẩn hai vòng, Nguyệt Trì Lạc hòa vào trong đoàn người tới tới lui lui theo dòng người, cứ hề có mục đích.

      Càng tiếp tục , càng cảm thấy độc.

      Người càng nhiều, ngược lại càng cảm thấy như hư , những tiếng rao hàng cũng tốt, hay tiếng ồn ào cảnh tượng náo nhiệt cũng được, những thứ này dường như liên quan đến nàng, cái loại cảm giác trống rỗng đó, giống như hết lần này đến lần khác hút nàng ra khỏi đời người chìm nổi này.

      Mọi thứ lúc này, đều có vẻ như hoàn toàn xa lạ!

      Nhìn những người lướt qua bên cạnh mình, nàng bỗng nhiên có chút mờ mịt, biết nên con đường nào.

      A Tuyết, là bến cảng cuối cùng nàng có thể dừng lại sao?

      Nàng biết!

      Ngược lại tương đối mê mang, mang đến cho nàng dịu dàng say lòng người nhưng cũng thương tâm.

      Nàng , cho nên yếu đuối rồi, cũng trở nên nhạy cảm hơn.

      Vì vậy mới phát giác được so với hoa trong gương, trăng trong nước thậm chí còn muốn lung linh mờ mịt hơn.

      Nhưng mà hư ảo như vậy, nàng lại muốn bắt lấy!

      Aizzz, nàng thở dài hơi, bắt đầu dựa theo tuyến đường trong trí nhớ trở về.

      Cầm lấy mặt nạ Dạ Xoa tới chỗ quán vỉa hè bán mặt nạ lúc nãy, nơi đó chật ních người mua này nọ, người trong lòng nàng cũng có ở đây, nơi ấy cũng thân y phục màu trắng của , dịu dàng như ánh trăng trong suốt lành lạnh làm say lòng người của .

      Nàng bảo tìm nàng, có lẽ cũng ngu ngốc mới có thể đứng ở đây đợi.

      Lúc này, sợ là vẫn tìm nàng chứ?

      Nghĩ tới đây tâm tình chuyển biến tốt hơn chút, nàng xoay người, đôi mắt đen sâu thẳm chăm chú xoay vòng, ở phía trước có bóng dáng màu trắng chợt thoáng qua cái, ngay sau đó biến mất trong đoàn người.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :