1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phồn Giản - Quân Ước (61C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Phồn Giản - Quân Ước


      [​IMG]


      Thể loại: đại, nữ chính bị tật ( điếc )

      Số chương: 61 chương

      Tình trạng sáng tác: hoàn thành

      Nguồn raw: 91baby

      Editor: Hamilk.

      Nguồn: fb Hamilk

      --------------------

      GIỚI THIỆU:

      ĐẾN BẢO VỆ THẾ GIỚI - EM TỚI BẢO VỆ

      * * *
      linhdiep17 thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 1

      Trước khi vào sân bay, điện thoại di động Nghê Giản để trong túi áo khoác sát đùi rung lên liên tục.

      Có lẽ Trình Hồng bị chọc giận sắp phát điên.

      Nghê Giản nghĩ vậy, lấy điện thoại ra, chờ nó còn rung nữa, nhanh chóng nhấn nút tắt ném vào trong túi xách. Hàng chục tin nhắn chưa đọc trong hộp thư hoàn toàn bị bỏ qua.

      Hơn bốn giờ chiều, bay đến Bắc Kinh.

      Ngủ gần mười tiếng, đầu óc Nghê Giản quay cuồng. Từ nhà ga T1 đến nhà ga T2, nửa giờ sau ngồi máy bay bay đến thành phố C. Ai ngờ lâu lắm, phi hành đoàn thông báo trục trặc kỹ thuật, máy bay phải quay lại sân bay để tiến hành kiểm tra. Nghê Giản hỏi người bên cạnh mới biết xảy ra chuyện gì.

      Lăn qua lộn lại chậm hai tiếng, chuyến bay bị hủy bỏ, Nghê Giản được xắp xếp bay chuyến 8:30.

      Lúc đến sân bay Vân Lâm của thành phố C, là mười giờ đêm. Bên ngoài trời mưa, gió hơn lớn. Trong trí nhớ của Nghê Giản, tháng năm thời tiết phía nam lẽ ra phải ấm áp, nhưng lúc này rùng mình vì lạnh.

      kéo khuy áo lên, tay kéo chiếc va li , tay cầm chiếc túi xách màu trắng gạo, chạy chậm mạch xuống dưới cầu vượt.

      lúc sau, mặt đầy nước mưa, áo khoác ướt nửa, chỉ có chiếc túi ôm chặt trong lòng là may mắn thoát nạn.

      Nghê Giản khoác chiếc túi lên vai tìm điện thoại. Tìm mấy lượt thấy, cẩn thận lật tìm lần hai, phát chiếc điện thoại có ở đây.

      nhớ, lúc trước vẫn thấy điện thoại ở sân bay Seattle, sau đó hề chạm vào túi. đúng, sau khi chuyển máy bay có lôi quyển sách từ trong túi ra.

      Nghê Giản dừng vài giây, xòe tay vuốt nước mưa mặt, bắt đầu tìm xe. Lúc này, với thời tiết như vậy, đừng khó tìm taxi, đến xe dù cũng cung đủ cầu. Nghê Giản ngừng tập trung vào hai chiếc taxi, xe còn chưa tới, có người chui vào.

      chuyển chú ý của mình vào mấy chiếc xe dù.

      Cách đó xa mấy chiếc xe đỗ thành hàng, lái xe đứng bên ngoài kiếm khách, nhiệt tình đến dọa người.

      Nghê Giản do dự hồi, về phía chiếc xe dù cuối cùng đỗ ở trong góc. quành ra sau trước, nhìn biển số xe, im lặng ghi nhớ. Đây là thói quen của , nhưng sau khi ghi nhớ mới nhớ là điện thoại bị mất.

      Chiếc xe đỗ ở vị trí dễ thấy. Lúc Nghê Giản gõ cửa xe, người đàn ông ghế lái gọi điện thoại.

      " Vâng, ấy chưa trả lời, có lẽ vẫn tắt máy... Chú Nghê, chú nên lo lắng, có thể đổi vé.. Vâng, được ạ".

      Nghê Giản gõ lúc lâu, cửa sổ xe mới mở, thấy bên trong là người đàn ông.

      Ánh sáng hơi tối, Nghê Giản thấy mặt ta, cũng nhìn kỹ. Dù sao, có thể nhìn thấy bờ môi là được rồi.

      cất tiếng hỏi: " Xin chào, có đến khu Tín Ninh ?".

      Người đàn ông khẽ sửng sốt. Nghê Giản đứng đó chờ ta gật đầu.

      tin chắc ta đồng ý. Với kiểu thời tiết như thế này chạy đến sân bay kéo khách, nhất định là người rất muốn kiếm tiền. Thế nhưng đợi vài giây, người đàn ông vẫn lên tiếng.

      Tuy dưới cầu mưa xối đến, nhưng quần áo đầu tóc Nghê Giản đều ẩm ướt, gió thổi vào rất khó chịu. rùng mình lần nữa.

      " Tôi trả phí cao". .

      Người đàn ông nhìn lúc rồi : " lên ".

      Trông thấy môi ta động đậy vài cái, Nghê Giản khẽ thở hắt ra, nhanh chóng mở cửa sau, kéo chiếc va li vào, tiếp đó đặt chiếc túi xách lên chỗ ngồi phía sau, người cũng ngồi vào theo.

      " Đến nhà trọ Kinh Vĩ đường Thất Thụ". xong nhớ ra đây là xe dù, còn ta cũng phải là lái xe taxi chuyên nghiệp.

      " biết đường ?".

      Người đàn ông ừ tiếng. Nghê Giản thấy ta có phản ứng, ngồi thẳng lên hỏi lại lần nữa: " biết đường đấy chứ?". Rốt cuộc, người đàn ông quay đầu nhìn cái: " Tôi sống ở khu Tín Ninh". xong ta khởi động xe.

      Vừa rồi ta quay sang, đèn xe đằng sau vừa hắt tới, Nghê Giản chỉ thấy miệng ta , mà còn thấy cả khuôn mặt của ta.

      Nhìn rất đứng đắn.

      Nhất là ánh mắt, sâu đen trong suốt. Mặc dù dáng dấp phải kiểu chất phác hiền lành, nhưng làm cho người ta cảm thấy giống như người xấu.

      ...

      Nghê Giản yên tâm, dựa người vào sau ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ tối om.

      Nghê Giản bị đánh thức. biết mình ngủ như thế nào. ràng máy bay ngủ lâu như vậy.

      " Đến rồi". Người đàn ông trước mặt với .

      Nghê Giản dụi mắt ồ tiếng, quay đầu nhìn ra bên ngoài, mưa hình như tạnh, đèn đường chiếu sáng mặt đất. chui từ trong xe ra: " Mấy giờ rồi?".

      " 12:30 ".

      " Ồ". Nghê Giản lấy va li ra, rồi cầm chiếc túi xách bị mình ép thành gối.

      " Cảm ơn ". lấy từ trong túi ra ba tờ, đưa cho ta: " Đủ chưa?".

      " trăm là đủ rồi".

      Nghê Giản cảm thấy nhìn lầm, người đàn ông này quả nhiên rất đàng hoàng. : " Tôi trả phí cao mà".

      " cần". ta rút tờ từ trong tay Nghê Giản, quay người về phía ghế lái. Người đàn ông đóng cửa lái xe rời , Nghê Giản vẫn đứng ở đó nhúc nhích.

      Gần nửa phút trôi qua, lấy lại tinh thần, trong đầu nhớ đến bóng lưng của người đàn ông kia.

      Tô Khâm.

      Cái tên này bị hàm răng Nghê Giản nghiền nát lần nữa. Nghê Giản cắn mạnh môi dưới, cảm giác đau đớn khiến nhanh chóng tỉnh táo. Chỉ là giống bóng lưng mà thôi.

      Nghê Giản kéo va li vào trong tiểu khu, được hai bước, phát bất thường - Túi xách của đâu?

      Nghê Giản nhấn chuông cửa, vài giây sau, cửa mở.

      Người mặc áo ngủ cá sấu đứng trong cửa, làn da trắng nõn, tóc ngắn, hơi gầy, dáng dấp thanh mảnh, khó phân biệt nam nữ.

      Nghê Giản thở dài: " Tiểu Thiên".

      " Sao điệu bộ như ma thế này?". Người được gọi là " Tiểu Thiên" vừa lên tiếng, liền bị giọng bán đứng.

      nàng là con , tên đầy đủ là Mai Ánh Thiên, người quen hay gọi là Tiểu Thiên.

      " trả lời tin nhắn, điện thoại liên lạc được, phải có người đón cậu đấy chứ?".

      Mai Ánh Thiên xem ra rất bực, nhưng vẫn lập tức thò tay kéo va li của Nghê Giản vào. Chiếc va li mười hai kg trong tay nàng giống như chiếc túi bánh mì. Nghê Giản vào cửa bước theo sau nàng, chiếc boot ngắn dẫm bùn nước lưu lại dấu chân sàn nhà sạch . đá giày ra, bít tất dẫm sàn nhà.

      " Làm gì thế?". Mai Ánh Thiên lôi ra đôi dép lê màu trắng xám từ trong tủ giày chỗ huyền quan: " vào này".

      Nghê Giản rất nghe lời, xỏ dép đến bên cạnh sofa, cởi áo khoác vắt lên. Mai Ánh Thiên đưa cho cốc nước ấm.

      Nghê Giản lắc đầu: " muốn uống".

      Mai Ánh Thiên đặt cốc nước lên bàn trà, ngồi xuống sofa: " Xảy ra chuyện gì vậy?".

      " Mình làm mất bản vẽ".

      Lông mày Mai Ánh Thiên nhíu chặt: " Mất ở đâu?".

      Nghê Giản đem chuyện bực mình suốt dọc đường kể lại lượt cho Mai Ánh Thiên.

      Mai Ánh Thiên nghe xong liền hỏi câu: " Có nhớ biển số xe ?".

      Nghê Giản dừng chút, gật mạnh đầu. việc thoáng cái trở nên rất đơn giản. Nghê Giản biết Mai Ánh Thiên rất lợi hại, nhưng nghĩ lại lợi hại như vậy. Sáng sớm ngày hôm sau, vừa rời giường liền đến bên tủ lạnh xem giấy nhớ, thấy đó viết dòng địa chỉ.

      Tâm trạng Nghê Giản rất tốt, ăn xong bữa sáng Mai Ánh Thiên để lại, thay quần áo chuẩn bị ra ngoài tìm trung tâm dịch vụ sửa chữa ô tô Dương Quang.

      Mặc dù Nghê Giản sinh ra ở thành phố C, nhưng ngày bé thường sống ở Thành Đông, nên đối với Thành Tây có phần quen. Bốn năm trước, theo Mai Ánh Thiên lén lút trở lại lần nữa. Nhưng ở được ba ngày bị Trình Hồng cho người tới bắt về.

      Trong ba ngày đó, chỉ kịp tới gặp mặt Nghê Chấn Bình. Nhớ tới Nghê Chấn Bình, Nghê Giản phát mình quên việc. Hôm qua bị mất điện thoại, đến bây giờ vẫn chưa liên lạc với Nghê Chấn Bình. Có lẽ, ông lo lắng.

      dừng ở cửa tiểu khu ngẫm nghĩ lát, đến siêu thị bên cạnh mượn điện thoại, nhấn dãy số. Nghê Chấn Bình thay mấy số điện thoại, nhớ , chỉ có số này chưa từng quên. Đó là số nhà riêng, vẫn giống như mười tám năm trước, hề thay đổi.

      Bảy tuổi Nghê Giản rời khỏi ngôi nhà ấy, hai năm sau lén gọi về nhiều lần. Tuy lần nào cũng phải nhờ bà chủ béo của cửa hàng tiện lợi nghe điện hộ nhưng rất thỏa mãn.

      Chuyện cứ tiếp tục như vậy cho đến mười tuổi.

      ngày tháng sáu năm đó, Tŕnh Hồng sinh cho đứa em trai, cả nhà đều rất vui mừng, ở trong chăn khóc cả đêm. Ngày hôm sau tan học, nhịn được gọi điện cho Nghê Chấn Bình.

      Điện thoại kết nối, nhưng bà chủ cho biết người nghe điện phía bên kia là phụ nữ. Từ đó về sau, Nghê Giản còn gọi điện nữa.

      Cho đến cách đây bốn năm, trước khi quay về thành phố C, bảo Mai Ánh Thiên gọi điện cho Nghê Chấn Bình giúp mình. Sau lần gặp ấy, Nghê Chấn Bình đưa số cho lưu. Hai bố con thi thoảng nhắn tin cho nhau. Tai Nghê Giản nghe được, gửi tin nhắn là phương thức liên lạc đường dài thuận tiện nhất.

      Nhưng tại kiểu tình huống này lại hiệu quả.

      Nghê Giản nhấn số xong liền nhờ trẻ bên cạnh nghe điện giúp. trẻ hiểu tình hình, vừa ngạc nhiên vừa nhìn thông cảm, vui vẻ giúp đỡ.

      Sau khi điện thoại được chuyển, trẻ dùng khẩu hình với Nghê Giản là phụ nữ.

      Nghê Giản : " Tôi là Nghê Giản, tôi tìm Nghê Chấn Bình".

      trẻ thuật lại vào ống nghe: " Bên này là Nghê Giản, ấy muốn tìm Nghê Chấn Bình".

      Đầu kia, người phụ nữ hình như hơi ngạc nhiên chút, mất lúc mới trả lời: " Ông ấy có ở đây, con bị bệnh, ông ấy đến bệnh viện chăm sóc rồi, có chuyện gì ?".

      trẻ nhắc chi tiết cho Nghê Giản.

      Nghê Giản thoáng dừng lát rồi : " Tôi có việc gì, chỉ muốn tiếng cho ông ấy biết, là tôi trở về, cũng thu xếp ổn thỏa rồi. Hôm qua bị mất điện thoại, liên lạc được với ông ấy, bảo ông ấy đừng lo".

      Lời sau khi truyền qua, đầu kia, người phụ nữ trả lời: " Tôi biết rồi".

      Nghê Giản cúp máy, cảm ơn tốt bụng, thanh toán tiền rời .

      Trung tâm dịch vụ sửa chữa xe Dương Quang nằm đường Lâm Phổ, thực ra là cửa hàng sửa xe, thuộc khu phố cổ, hai năm qua được cải tạo lại, vì thế cảnh vật xung quanh rất bề bộn, khắp nơi đều có thể nhìn thấy đội phá dỡ. Nghê Giản vòng hai vòng mới tìm thấy đối phương.

      ngẩng đầu nhìn tấm biển sơn màu lam rộng mấy thước ở đỉnh, thoáng đối chiếu với tên cửa hàng ghi tờ giấy. Sau đó, nhìn vào bên trong tiệm, phát tấm biển này hình như hơi cao.

      lại gần, nhìn thấy chiếc xe đêm qua.

      thanh niên rửa xe bên cạnh trông thấy , đến hỏi: " , rửa xe hay sửa xe vậy?". xong nhìn lướt đằng sau , thấy có xe, ta gãi gãi đầu : " ... muốn gọi taxi? Hay là mua xe cũ?".

      Nghê Giản lắc đầu: " Xe này của à?".

      ta hơi ngạc nhiên, nhìn theo ngón tay chỉ, đáp: " À, đây là xe của ông chủ chúng tôi. thích chiếc xe này á... Nhưng mà chiếc này bán đâu".

      Nghê Giản : " Tôi mua xe, tôi tìm ông chủ của các ".

      ta nghi ngờ liếc nhìn : " Ông chủ của chúng tôi có ở đây".

      Nghê Giản cau mày: " Tôi có thể nhìn trong xe được ?".

      " Cái này... muốn nhìn cái gì?". Bộ dạng chàng trai trẻ có chút khó xử: " Ông chủ chúng tôi rất quý chiếc xe, bình thường ngoại trừ Lục, bọn tôi đều được sờ vào".

      " Đêm qua tôi ngồi xe này". Nghê Giản : " Tôi làm rơi đồ, nên muốn nhìn xem có trong đó , được chứ?".

      xong, liền thấy ta há hốc miệng, gương mặt lộ vẻ khó tin:"... Đêm qua ngồi chiếc xe này sao? và ông chủ của chúng tôi là... là...".

      " Tôi có thể xem ?". Nghê Giản ngắt lời ta.

      ta nhìn từ xuống dưới, mấy giây sau, vẫn bối rối đáp: " Cái này... đợi lát, tôi hỏi Lục ". xong, quay người chạy hai bước, hướng về phía bãi đậu xe có mái che cách đó xa hô tiếng: " Lục, bên này có chuyện, lại đây chút".

      Nghê Giản thấy xa xa phía bên kia người đàn ông chui ra khỏi chiếc xe tải. ta mặc bộ quần áo lao động màu xanh đậm, vóc dáng cao dong dỏng.

      ta bước tới, cách Nghê Giản ngày càng gần.

      nhìn dáng dấp của ta, mi mắt giương lên.

      -----------------------

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 2

      Lục Phồn tới, cũng nhận ra Nghê Giản.

      nhanh chóng lại gần, Nghê Giản thấy mặt đổ đầy mồ hôi. Dưới ánh mặt trời, Nghê Giản phát nước da ra có hơi đen. Nhưng điều đó khiến lộ vẻ khó coi.

      Cặp mắt kia hấp dẫn hơn buổi đêm, đen nhánh, sâu thăm thẳm. rất cao, chân cũng rất dài, nhìn dáng người tệ, vai là vai, eo là eo. Nhìn từ phía sau lưng, có lẽ rất đẹp.

      hiểu sao Nghê Giản lại nhớ tới bóng lưng đêm qua, ánh mắt thảng thốt, đột nhiên hoàn hồn.

      Tiểu La thấy Lục Phồn tới, ghé sát : " Lục, ấy muốn xem xe của ông chủ".

      Lục Phồn đưa mắt nhìn sang Nghê Giản.

      Nghê Giản : " Hôm qua tôi có làm rơi chiếc túi".

      Lục Phồn nhíu mày.

      Nghê Giản nóng lòng muốn lấy lại túi bản thảo. bước gần bước, hỏi lại: " Vẫn ở xe à?".

      Lục Phồn lắc đầu.

      " Thế ở đâu?".

      Lục Phồn nhìn , im lặng hai giây, quay người vào trong bãi đậu xe có mái che, lúc quay lại nhìn thấy chiếc găng tay đen sì, tay có thêm chiếc túi màu trắng gạo. Đúng là chiếc túi Nghê Giản bị mất. Ghê Giản tới, gương mặt thả lỏng, mỉm cười: " Chính là nó". vươn tay định lấy, Lục Phồn đưa. Nghê Giản hiểu.

      Lục Phồn ngước lên, nhìn vào mắt , : " Hỏng mất rồi".

      Mí mắt Nghê Giản thoáng giật cái: " Cái gì hỏng mất rồi?".

      Lục Phồn đưa túi, Nghê Giản nhận lấy, mở ra nhìn qua, sắc mặt liền thay đổi.

      " Ai làm chuyện này?". Giọng thoáng lạnh, khiến Tiểu La đứng bên hoảng hốt.

      " Hỏng cái gì thế?". Tiểu La lại gần, nghển cổ nhìn chiếc túi của Nghê Giản: " Ồ, đây phải là mấy bức vẽ Đâu Đâu nghịch sáng nay sao? Của à?".

      Nghê Giản nhìn chằm chằm vào Lục Phồn, toàn bộ khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị: " Đâu Đâu là ai? Con à?".

      Lục Phồn đáp, Tiểu La cướp lời: " Là con trai ông chủ chúng tôi! Đứa hiểu chuyện, nghịch hỏng, liên quan gì đến Lục".

      " liên quan là sao?". Trong đầu Nghê Giản ầm vang, trong phổi như có cỗ xe lửa tháo chạy ra bên ngoài: " Xe là ta lái, lái xe dù có thể tùy tiện làm mất đồ của khách à? Tôi biết có đạo lý nào như thế đấy".

      cúi đầu nhìn túi giấy, càng cảm thấy bực bội: " có quyền gì đem đồ của tôi cho trẻ con chơi?".

      Lục Phồn đáp.

      Tiểu La thấy chuyện hung hăng như vậy, nghe có phần vào.

      ta cảm thấy này vóc dáng xinh xắn, nhưng tâm tư hơi nhen. Bao nhiêu tuổi rồi mà nóng tính thế.

      " Cũng phải Lục xé rách, đặt ở đâu đó bị đứa bé nhìn thấy, chứ có phải chơi với nó đâu? Chỉ là mấy tờ giấy, nghiêm trọng như vậy sao? Vẽ lại lần nữa, cùng lắm đền giấy cho ". Tiểu La lẩm bẩm: " Với lại, Lục lái xe dù bao giờ?".

      Nghê Giản cười lạnh tiếng, " Bồi thường thế nào? Bản gốc của tôi vẽ trong ba tháng, cho dù sao chép lại từng đường nét cảm xúc cũng giống như kịch bản. Chưa kể, bị hủy thành ra thế này, ngay cả lời thoại cũng được như lúc đầu, lấy gì bồi thường đây?".

      Tiểu La há to miệng, như nghe hiểu, kinh ngạc nhìn .

      Nghê Giản bỗng xì hết hơi. biết gì đều vô ích.

      Tiểu La quay đầu nhìn Lục Phồn: " Lục, xem việc này...".

      được nửa, thấy Nghê Giản rời .

      " Này, ...".

      Tiểu La hô tiếng liền dừng lại, ta nhìn thấy Lục Phồn theo.

      Nghê Giản ra đường cái, định gọi xe, bóng dáng cao lớn đuổi theo . đứng trước mặt , ánh nắng đều bị ngăn cản.

      : " Nếu như dính lại, có thể bắt chước được ?".

      Nghê Giản ngẩng đầu, nheo mắt nhìn mặt .

      Dứt lời liền mím chặt môi, đôi môi mỏng kéo ngang giống như đường thẳng.

      nhếch môi: " Dính lại?".

      Lục Phồn gật gật đầu: " cho tôi chút thời gian, tôi dính được chúng".

      Nếu phải lúc này trong lòng Nghê Giản hết sức chán nản, gần như suýt bật cười. cảm thấy người đàn ông này biết điều.

      Nát bét như vậy, dính lại?

      " cần bao nhiêu lâu?".

      cong môi hỏi , ràng thâm tâm cảm thấy buồn cười, nhưng khẩu khí rất nghiêm túc.

      đối với người đàn ông lái xe dù có chút hứng thú.

      Lục Phồn chăm chú suy nghĩ lúc, trả lời: " Năm ngày".

      Nghê Giản chớp mắt, đôi mắt trong veo trắng đen ràng nhìn chút tạp chất.

      " Được".

      Nghê Giản nhìn hồi, lấy từ trong túi ra chiếc bút đưa cho , tay trái xòe trước mặt . Lục Phồn nhìn lòng bàn tay trắng nõn trước mặt, thoáng dừng lại.

      Nghê Giản hờ hững : " Ghi số điện thoại của vào đây".

      Lục Phồn nhìn giây, nhận lấy bút, thò tay rút từ trong túi quần bảo hộ ra hộp thuốc méo mó. Bên trong còn điếu thuốc, rút ra cắn vào miệng, cúi đầu viết dãy số lên vỏ thuốc.

      Lục Phồn đưa hộp thuốc cho Nghê Giản. Nghê Giản nhìn , nhận.

      lấy điếu thuốc trong miệng xuống: " Số đây".

      Nghê Giản nhăn mũi: " Tôi ghét mùi thuốc lá, muốn cái này. viết vào đây".

      Bàn tay nhắn trắng trẻo của đung đưa trước mặt , lòng bàn tay vẫn hướng về phía .

      Lục Phồn nhìn chằm chằm mấy giây, nét mặt rất nghiêm túc, ánh mắt chăm chú, điệu bộ giống cố ý trêu chọc.

      cầm bút, cúi đầu viết mười con số xuống lòng bàn tay trắng nõn của .

      Bút bi xẹt lên da, hơi đau, hơi ngứa. Nghê Giản nhất thời nhúc nhích, cho đến khi viết xong.

      nhận chiếc bút trong tay Lục Phồn, để vào túi áo ngực cho .

      " Đến lúc đó tôi đến tìm ". xong xoay người rời .

      Thấy Lục Phồn xách túi về, Tiểu La tới: " Lục, sao ấy lại đưa bản vẽ rách bươm này, phải rất quý sao?".

      Lục Phồn đứng ở đằng kia, đưa điếu thuốc trong tay bỏ vào miệng, châm lửa.

      Tâm trạng Tiểu La trùng xuống: " ấy bắt bồi thường đấy chứ?".

      Lục Phồn đáp, Tiểu La thấy cam chịu, có chút nóng nảy: " này sao lại mọn như vậy, mấy bức vẽ thôi mà". xong ta vỗ đùi: " Đúng rồi, Thạch Đầu có thằng em chẳng phải biết vẽ sao. Hay là chúng ta nhờ cậu ấy vẽ đền cho ta là được".

      " được". Lục Phồn nhả khói: " ấy vẽ truyện tranh".

      Còn là truyện tranh kinh dị.

      " Truyện tranh?". Tiểu La gãi gãi đầu: " Khó lắm à?".

      Lục Phồn ừ tiếng, thêm nữa, thẳng về phía bãi đậu xe có mái che. Chiếc xe tải sửa được nửa chờ đằng kia.

      Khuya Mai Ánh Thiên trở về, Nghê Giản tắm rửa xong lên giường nằm. Mai Ánh Thiên gọi dậy ăn đêm. Nghê Giản mặc váy ngủ thắt dây lưng ra, tóc khác gì ổ gà, Mai Ánh Thiên lấy điện thoại từ trong túi quần ra ném trước mặt .

      Nghê Giản cầm lên vẩy hai phát, bên trong lắp sim, chỉ có số liên lạc của Mai Ánh Thiên.

      Nghê Giản nhớ tới việc gì đó, chạy đến bên tủ lạnh nhìn dãy số được tùy tiện dán lên, lưu vào trong di động.

      Ấn xong số, đến mục tên người liên hệ, thoáng dừng lại, phát mình biết tên . Suy nghĩ lúc, nhấn mấy cái, lưu trữ hoàn tất. Người liên lạc nhiều hơn chữ: Lái xe dù.

      Nghê Giản lưu số điện thoại xong, xoay người, đụng phải lồng ngực bằng phẳng của Mai Ánh Thiên.

      " Số ai đấy?". Mai Ánh Thiên hất cằm.

      Nghê Giản đáp: " Người lái xe dù".

      Mai Ánh Thiên hỏi: " Bản vẽ cầm về rồi à?".

      " Vẫn chưa". Nghê Giản : " Mấy hôm nữa mình tìm ta lấy lại".

      Mai Ánh Thiên gật gật đầu, hỏi nhiều.

      Nghê Giản hỏi: " Lúc nào cậu thi?".

      " 21".

      " Vì thế dạo này theo giúp mình? nấu cơm cho mình?".

      Mai Ánh Thiên bật cười: " Nhóc Nghê ba tuổi à".

      " Mình cho rằng đây là phúc lợi làm bạn của cậu".

      Mai Ánh Thiên nhíu mày: " Mình có bạn lúc nào? Sao mình biết nhỉ?".

      " sao?". Nghê Giản mỉm cười, cầm chiếc máy tính bảng bàn đưa cho .

      Mai Ánh Thiên nhìn tiêu đề liền cau mày.

      tin bát quái douban -

      Tám về nhân vật kỳ quái đanh đá Tiểu Thiên và bạn vẽ manga.

      Năm năm trước, kể từ khi Mai Ánh Thiên công khai đồng tính, từ miệng Trình Hồng, quan hệ giữa Mai Ánh Thiên và Nghê Giản ngoại trừ biến thái, còn từ nào khác để hình dung.

      Dù cho Mai Ánh Thiên từng cứu mạng Nghê Giản.

      Dù cho tình bạn giữa Nghê Giản và Mai Ánh Thiên vô cùng thuần khiết.

      Trình Hồng mặc kệ những thứ đó. Bà vừa như Nữ Vương bá đạo cố chấp, vừa tình nguyện muốn cứu con của mình.

      Trong vòng ngày, Nghê Giản từng gặp mặt mười hai người đàn ông, đều do Trình Hồng tìm cho . Dáng điệu bấy giờ, dường như chỉ cần gật đầu, Trình Hồng có thể lập tức tiến hành hôn lễ cho trong số những người đàn ông đó.

      Ngày ấy, Nghê Giản tức giận cười nhạo.

      Nghê Giản biết, Trình Hồng có lẽ quan tâm thích đàn ông hay phụ nữ, cũng quan tâm hạnh phúc hay . Có lẽ Trình Hồng chỉ dễ dàng tha thứ cho con mình là người đồng tính mà thôi.

      Dù sao, Trình Hồng cũng là phụ nữ tự phụ.

      Ý thức được điểm ấy, Nghê Giản bao giờ muốn giải thích với Trình Hồng. Đương nhiên, cũng muốn nghe Trình Hồng .

      Mai Ánh Thiên nhắc tới chuyện đó, Nghê Giản mới hơi bất ngờ phát lần này Trình Hồng cho người đuổi theo tới đây. Nhẩm tính, tuần liên lạc với Trình Hồng rồi. Tất cả những tin nhắn đáng ghét cũng quăng theo chiếc điện thoại bị mất. Chuyến rời khỏi Trình Hồng lần này có cảm giác kiểm soát, tốt hơn so với dự kiến.

      Nghê Giản có phần thích thú.

      Mai Ánh Thiên ra ngoài tập huấn mấy ngày, Nghê Giản sống mình. nấu cơm, ra khỏi cửa, chỉ gọi đồ ăn bên ngoài. Bản vẽ bị hỏng, có gì để làm.

      Tối ngày thứ tư, nhớ ra phải nhắn tin cho người lái xe dù. nhắn rất đơn giản, thẳng vào vấn đề.

      - Ngày mai tôi tới tìm lấy bản vẽ.

      Nửa phút sau, điện thoại khẽ rung cái.

      - Tôi có ở đây.

      Nghê Giản: bỏ chạy?

      * * *

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 3

      Lục Phồn nhìn ba chữ Nghê Giản trả lời, hơi buồn cười. định nhắn lại nhưng cảm thấy vẫn nên gọi điện hơn.

      rất ít khi nhận, cũng thích gửi tin, vì mất thời gian.

      Trong điện thoại tít tít ba tiếng, có người tiếp. Lát sau, giọng nữ lạnh như băng nhắc nhở: " Thuê bao quý khách vừa gọi bận". Lục Phồn biết đối phương ngắt máy.

      Đúng lúc này, tiếng tin nhắn vang lên.

      - Tôi nhận được điện thoại.

      Lục Phồn nghĩ lại cũng thấy vừa rồi mình tùy tiện gọi điện quả thực thích hợp. Có thể ấy ở chỗ tiện nghe điện, có thể ấy ngủ cùng với ai đó.

      soạn tin: " Tôi bỏ chạy, ngày mai đến chỗ sửa xe. Tối mai tôi đưa cho ". Thoáng dừng chút, thêm câu: " vẫn ở nhà trọ Kinh Vĩ à?".

      đến vài giây, nhận được hồi .

      - Đúng, phòng 4502 nhà trọ Kinh Vĩ.

      Lục Phồn cảm thấy tốc độ trả lời tin nhắn của nhanh có phần bất thường.

      Xem hết nội dung tin, lại cảm thấy này hơi có đầu óc.

      Cứ như thế đưa số nhà cho người xa lạ, tinh thần cảnh giác tối thiểu có. Nhưng đúng là có thể làm ra những chuyện như vậy. Đêm hôm đó cũng hề sợ hãi chui vào trong chiếc "xe dù " lái, còn yên tâm ngủ mất.

      Ngày hôm sau, trời đất rất xấu, chạng vạng tối gió bắt đầu thổi. Đến hơn tám giờ, sấm sét vang dội, nổi cơn mưa to.

      Nghê Giản đứng bên cửa sổ, dán lên cửa kính nhìn trời bên ngoài tối đen.

      Tám giờ năm mươi phút.

      cúi đầu tìm điện thoại, giở phần tin nhắn. Lướt thẳng đến tin cuối cùng " người lái xe dù" gửi tối hôm qua: Khoảng 9 giờ tôi đến.

      Cả thành phố có thể nhìn thấy biển, nghĩ chắc thể ra khỏi cửa. nhắn tin qua: Khi nào đến được? Tôi ở đây rồi.

      ngờ, điện thoại chưa kịp cất vào trong túi áo rung lên.

      - Tôi ở phòng an ninh, lên được, xuống có tiện ?

      Nghê Giản thoáng ngạc nhiên, thu điện thoại, vào phòng trữ đồ lấy dù ra ngoài.

      Cửa phòng an ninh của tiểu khu cách tầng bốn xa, xuống lầu là có thể nhìn thấy.

      Mưa rơi giảm chút nào.

      Nghê Giản mặc váy dài, chân dép, vừa ra chân và bắp chân ướt hết. Lúc đến phòng an ninh, làn váy ướt mảng lớn, nhìn thấy cả giọt nước.

      người đứng dưới mái hiên phòng an ninh. người khoác chiếc áo mưa màu xanh lá cây, nhưng vì vóc dáng cao lớn nên áo mưa che được hết người. Nghê Giản thấy dưới đùi ướt đẫm, chiếc quần dài màu xanh đậm dán chặt vào chân.

      Thấy Nghê Giản đến, Lục Phồn cầm túi nilon màu đen tay đưa cho . Đó là bản vẽ của Nghê Giản, bên ngoài bọc mấy lớp nilon. Lục Phồn nhìn Nghê Giản cúi đầu quan sát cách bọc chống ướt bản vẽ.

      mặc chiếc váy màu trắng sữa, kiểu dáng ở nhà thoải mái, rộng thùng thình đơn giản, dài đến bắp chân. trang điểm, ngay cả tóc cũng chải, lộn xộn tự nhiên. Hẳn là đọc được tin nhắn liền lập tức ra ngay. Ánh mắt Lục Phồn rơi xuống chân . Chân Nghê Giản rất , cỡ giày dép 35, 34 đều có thể xỏ vừa. Nghê Giản da trắng, chân cũng vậy, ngón chân trắng hồng mỏng mảnh. Hôm nay chiếc dép xỏ ngón màu đen, chất da mềm, ngón chân lộ ra càng trắng, nhưng lúc này ẩm ướt, dính đầy nước.

      Lúc Nghê Giản ngẩng đầu lên, ánh mắt Lục Phồn trở lại mặt .

      " bọc rất kỹ". .

      Lục Phồn đáp: " có muốn mở ra kiểm tra ?".

      Nghê Giản thoáng nhìn , hỏi: " Làm sao tới đây được? Mưa lớn như vậy".

      Lục Phồn hơi sửng sốt.

      " xe máy".

      Nghê Giản nhìn xung quanh, đèn cửa rất sáng, nhìn xuyên qua làn mưa bụi tầng tầng lớp lớp thấy chiếc xe gắn máy đỗ ở cổng tiểu khu. Mưa lớn như thế, vẫn có thể xe máy tới đây. Nghê Giản hơi tin, nhìn kỹ chút, phát tóc cũng ướt, nước mưa mặt chưa khô. phỏng đoán phía dưới áo mưa tất cả đều ướt hết.

      Lục Phồn bị nhìn có phần lúng túng.

      " kiểm tra à?". lại hỏi.

      Nghê Giản đáp, vẫn cúi đầu nhìn quần .

      " kiểm tra thôi, tôi phải đây". Lục Phồn trùm mũ áo mưa lên, xoay người vào mưa.

      Nghê Giản hiểu vì sao tiếng nào bỏ .

      Lục Phồn dưới màn mưa, Nghê Giản thấy bóng lưng , toàn thân liền hỗn loạn.

      Giống Tô Khâm quá. Vai, lưng, eo, chân, cơ thể cao lớn của , đến cả dáng nữa. Nghê Giản thể kiểm soát được tâm trí mình. thậm chí quên bung dù.

      Tiếng mưa rơi quá lớn, Lục Phồn nghe thấy tiếng động sau lưng. dừng bước, bởi vì cánh tay bị kéo lại. Ánh sáng đèn đường chập chờn ấm áp, nhưng cơn mưa to này lại rất lạnh.

      Nghê Giản biết mình giữ chặt lấy ai. đứng trong mưa, toàn thân ướt sũng, mưa xối xuống đầu, tóc bết lên mặt.

      Vẻ mặt Lục Phồn tỏ ra kinh ngạc, nhìn bàn tay bé nắm lấy cổ tay, nơi đó lạnh buốt, nhiệt độ còn thấp hơn cả cơn mưa.

      Lục Phồn chưa kịp phản ứng, liền thấy Nghê Giản buông lỏng tay, lui về sau nửa bước. Mưa hắt vào mắt khiến mở ra được. ngửa đầu, lau mặt, : " Hết mưa rồi hãy ".

      Lục Phồn định thần, níu cánh tay , bước vài bước kéo về dưới mái hiên. Váy Nghê Giản ướt hết, dính sát cơ thể, khiến đường nét trước ngực dễ làm người khác chú ý, thậm chí có thể phân biệt được màu sắc của chốn thiên đường.

      Lục Phồn đưa dù cho : " Về ".

      " thôi". Nghê Giản vuốt nước mặt.

      Lục Phồn suy nghĩ lúc, hiểu gì. đương nhiên từ chối.

      " về , tôi phải rồi".

      Nghê Giản nheo mắt, rất tự nhiên: " Nhưng tôi còn phải kiểm tra bản vẽ, dính loạn lên tôi phải làm sao?". quơ quơ cái túi ướt sũng trong tay.

      Lục Phồn: "..."

      Nghê Giản : " Tôi phải xem lần lượt từng tờ , cần chút thời gian. theo tôi đợi lát , mưa lớn như vậy, cũng được cơ mà".

      Nghê Giản xong, cầm chiếc dù tay , căng ra, thản nhiên nhìn . Thực ra thấy hơi lạnh, màu môi tái nhợt.

      Lục Phồn chăm chú nhìn , thấp giọng : " thôi".

      Thấy môi mấp máy, Nghê Giản mỉm cười, bung dù dưới mưa. Lục Phồn theo sau , Nghê Giản bước hai bước, chờ đuổi kịp, nâng cao dù lên.

      " Tôi cần". Lục Phồn đẩy cán dù, làm chiếc dù lệch sang phía Nghê Giản.

      quay đầu nhìn , hình như Nghê Giản nghe thấy, chuyên tâm giơ dù, vì cao lớn, nên cánh tay giơ lên cũng rất cao. đột nhiên biết phải gì.

      " Để tôi cầm cho". nắm chính giữa cán dù.

      Nghê Giản hơi ngạc nhiên quay đầu nhìn , nhanh chóng hiểu ý, buông tay ra.

      Đường xa, rất nhanh tới, bọn họ thang máy lên lầu. Đến cửa ra vào, Nghê Giản mới biết khóa cửa. Lục Phồn cũng để ý thấy cánh cửa mở. nhìn cái, năng gì, cởi áo mưa để ngoài cửa. Nghê Giản đặt đôi dép trước mặt , đôi dép người lớn dành cho nam.

      Lục Phồn nhìn thoáng qua, : " Tôi vào, đứng ở đây chờ xem hết bản vẽ".

      " muốn tôi phải xem bản vẽ ngay à?".

      Lục Phồn sửng sốt. Nghê Giản im lặng đứng trước mặt , từ đầu đến chân tất cả đều ướt đẫm, như vừa bị nhúng qua lần nước. Lúc này quả thực nên xem bản vẽ, cần phải tắm trước, thay quần áo, lau khô tóc. Lục Phồn đáp, cúi người đổi giày. Nghê Giản xoay người tiến vào trong toilet, lúc ra đưa cho Lục Phồn chiếc khăn bông khô.

      " Cảm ơn".

      Lục Phồn nhận lấy, lau mặt xoa tóc. Nghê Giản vào phòng thay quần áo, áo sơ mi trắng kết hợp với váy bút chì màu đen, làm nổi bật đôi chân vừa thẳng vừa mịn của . vừa xoa tóc, vừa đến bên sofa, ném khăn mặt, bắt đầu xem bản vẽ. Xem được mấy trang, ngẩng đầu: " đứng đấy làm gì?".

      Lục Phồn cúi đầu nhìn quần, phía in vết ẩm ướt.

      " xem , tôi đứng lúc thôi".

      Nghê Giản chuyện, nhưng cũng tiếp tục xem bản vẽ, ánh mắt bình tĩnh dõi theo nhìn , tùy tiện, chút kiêng nể.

      Lục Phồn chưa từng thấy người con nào như vậy. Bị nhìn toàn thân được thoải mái. Thấy đến ngồi xuống sofa bên cạnh, Nghê Giản hài lòng thu hồi ánh mắt.

      Lục Phồn dính bản vẽ rất ổn, nhìn ra được làm rất nghiêm túc, ngoại trừ có hai lời thoại bị đảo lộn, còn đâu có vấn đề gì. Nghê Giản mất nửa tiếng kiểm tra xong, Lục Phồn nhìn thở phào, thấp giọng hỏi: " Có sai ?".

      " Hả?". Nghê Giản chưa kịp nhìn môi .

      Lục Phồn tưởng chưa lấy lại tinh thần. chỉ chỉ bản vẽ, hỏi: " Có dính sai ?".

      Nghê Giản lắc đầu: " , làm rất tốt". Thoáng dừng chút, hỏi: " Tiếng của rất khá đúng ?".

      Lục Phồn ngẩn người, nghĩ hỏi câu này. Truyện tranh của Nghê Giản phát hành ở nước ngoài, lời thoại đều là tiếng , vẽ tự do, rất nhiều từ lạ, nếu như xem hiểu thể nào dán chuẩn xác được như cũ.

      lúc sau, Lục Phồn đáp: " tốt, học lâu quên hết rồi".

      Trong mắt Nghê Giản có tia ngạc nhiên: " Vậy - "

      Lục Phồn: " Cái đó... tôi tra từ điển".

      " À".

      Nghê Giản gật đầu, hỏi lại.

      Lục Phồn đứng lên: " còn vấn đề gì, tôi đây".

      Nghê Giản cũng đứng lên, nhìn ra bên ngoài: " Vẫn còn mưa".

      " sao". Lục Phồn : " Mưa nhiều rồi".

      " Đợi mưa tạnh ".

      " Muộn quá rồi, tôi phải về nhà trước mười rưỡi". Lục Phồn cầm khăn mặt trong tay đưa cho : " Cảm ơn".

      Nghê Giản chú ý tới lời .

      " Tại sao phải về trước mười rưỡi?". cầm lấy chiếc khăn mặt, nhếch miệng hỏi: " Vợ quản à?".

      Lục Phồn khẽ giật mình.

      Hai giây sau, đáp: " phải".

      Nghê Giản: " Thế ai quản ?".

      Lục Phồn: " Tôi chưa có vợ".

      ----------------------

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 4

      Lúc Lục Phồn , mưa ngớt. Nghê Giản đứng bên cửa sổ nhìn hồi lâu, sau đó thu dọn bản vẽ trở về phòng.

      Hôm sau là 21, Mai Ánh Thiên dẫn đội tham gia cuộc thi quốc tế hùng biện tiếng Trung theo lời mời. Buổi sáng, Nghê Giản nhắn tin động viên ấy cố gắng, có gì bất ngờ khi tin nhắn bị Tiểu Thiên bỏ qua.

      Buổi chiều, hiếm khi Nghê Giản ra ngoài chuyến. đến trung tâm thương mại Trường Hải, ở đó có cửa hàng bán giấy vẽ manga mà cần mua. Nghê Giản thích dạo phố, mua xong xuống tầng, cửa hông của tòa cao ốc ra ngoài, vừa được mười mét liền dừng bước.

      Phía trước xa có hai người. Người đàn ông mặc áo thun cổ bẻ màu xám, dáng dấp đúng kiểu trung niên điển hình, vai đeo chiếc cặp sách học sinh kẻ ô màu vàng xanh. Vừa nhìn biết bên cạnh là con của ông, diện mạo mười lăm mười sáu tuổi, mặc chiếc váy liền áo màu vàng nhạt, chân giày Cavans màu trắng, lúc bím tóc đuôi ngựa nhảy lên nhảy xuống, rất trẻ trung.

      Thi thoảng người đàn ông chuyện với con . Lúc ông quay đầu, Nghê Giản nhìn thấy nụ cười bên sườn mặt. Nghê Giản tự chủ được bước chậm dần, theo sau bọn họ.

      bao lâu, người đàn ông vài câu với con , sau đó mình về phía bãi đỗ xe, khi quay lại đẩy theo chiếc xe điện. Ông cầm cặp sách thả vào trong giỏ xe, vẫy tay gọi con qua. chạy chậm tới, nhanh nhẹn như chú thỏ. bé chạy nhanh đến bên chiếc xe điện, ngồi vào sau.

      Đúng lúc này, người đàn ông nhìn thấy Nghê Giản. Bởi vì quá ngạc nhiên, nên ông kịp kiềm chế nét mặt.

      Nghê Giản thấy nụ cười của ông cứng lại khi nhìn thấy mình. Nghê Giản có chút buồn bực. Nhưng vẫn lập tức tới. gọi " bố", nét mặt hơi tươi cười.

      Lúc này Nghê Chấn Bình mới kịp phản ứng, vẫn dám tin vào hai mắt mình. Ông nhìn Nghê Giản từ xuống dưới, bờ môi khẽ rung rung: " Tiểu Giản?".

      Nghê Chấn Bình 52 tuổi, nhìn già hơn so với bốn năm trước, khóe mắt và nếp nhăn trán cũng nhiều hơn, đỉnh đầu còn có tóc trắng. Lúc nhìn Nghê Giản, ánh mắt ông hơi phiếm đỏ.

      Nghê Giản nhìn ông, ánh mắt cay xè. nhếch miệng, mở rộng nụ cười: " Vâng, con đây".

      Nghê Chấn Bình xuống xe, cho xe dừng hẳn, quay lưng với con : " San San, xuống trước ". Nghê San rời mắt khỏi người Nghê Giản, nhìn Nghê Chấn Bình khẽ cong môi: " Bố". Nghê Chấn Bình : " San San, đây là chị của con".

      Nghê San xuống xe đến bên cạnh Nghê Chấn Bình, ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải Nghê Giản, nhút nhát e lệ.

      Nghê Giản biết tồn tại của Nghê San, bốn năm trước có nghe Nghê Chấn Bình . Nhưng nghĩ mình gặp đứa em cùng cha khác mẹ này. ngờ, hôm nay lại gặp mặt ngay ở đây.

      Trước kia nghe Nghê Chấn Bình nhắc đến Nghê San, thâm tâm xuất chút cảm giác chua xót, đó là bản chất của con người. Nghê Giản cũng vì điểm đố kỵ này mà có ấn tượng xấu với Nghê San. Trái lại, Nghê San là bé nhìn trông rất đáng , tướng mạo có vài điểm di truyền từ Nghê Chấn Bình giống Nghê Giản. Ví dụ như mắt hai mí đặc biệt ràng, làn da trắng.

      Mấu chốt chính là, nhìn bé quả rất khéo léo biết điều, tỏ vẻ thù hận đối với người chị cùng mẹ giống như những đứa trẻ khác. Ít nhất, Nghê Giản thấy ý thù địch trong mắt con bé.

      Nghê San mấp máy môi, nhìn Nghê Giản gọi tiếng " Chị". Nghê Giản mỉm cười với con bé.

      Nghê Chấn Bình cũng bật cười, với Nghê Giản: " Hôm đó liên lạc được với con, bố tưởng con trở về. Con gọi điện về nhà bố lại có ở đấy. Tiểu Giản, sao về mấy ngày rồi tới tìm bố?".

      Nghê Giản biết trả lời thế nào. Trong thâm tâm muốn : " Con muốn gọi điện quấy rầy gia đình bố". Nhưng thế. Im lặng lúc, với Nghê Chấn Bình: " Điện thoại bị mất, hôm qua mới mua được nên chưa kịp gọi".

      Nghê Chấn Bình gật đầu. Trong lòng ông biết hẳn phải như vậy, nhưng ông thêm. Ông nhìn chiếc túi trong tay Nghê Giản, hỏi: " Hôm nay... tới mua đồ à? Bây giờ con ở đâu?".

      Nghê Giản : " Con dạo, con và bạn sống ở khu Tín Ninh". Nghê Chấn Bình gật gật đầu, muốn gì đó, lời đến miệng lại nuốt trở vào.

      Nghê Giản khẽ hít cái, ngữ điệu thoải mái hỏi: " Bố, mọi người sao? Cũng tới mua đồ ạ?".

      " phải, San San học thêm ở đây, bố tới đón nó".

      Nghê Giản nhớ vừa qua tầng thấy có quảng cáo trung tâm ngoại ngữ, đoán chắc là Nghê San học tiếng ở đấy. tiếng, hỏi tiếp. Nghê Chấn Bình nhìn xung quanh, : " Tiểu Giản, cùng ăn cơm trưa nhé".

      Nghê Giản từ chối. Nghê Giản biết Nghê Chấn Bình định chở xe đưa Nghê San về nhà, nhưng trong lòng cũng muốn ở bên bố mình thêm lát. Dù sao, bọn họ quá lâu gặp rồi.

      Nghê Chấn Bình chọn nhà hàng. Ông hỏi Nghê Giản trước, Nghê Giản bảo tùy. Sau đó ông hỏi lại Nghê San, Nghê San chỉ sang đối diện: " Bạn con ở kia có nhà hàng tự chọn, ăn rất ngon".

      Tiếp theo, bọn họ tới nhà hàng buffe nghe rất ngon đó.

      Nghê San và Nghê Chấn Bình ngồi bên, Nghê Giản ngồi đối diện họ. Nghê San chủ động chuyện: " Mọi người muốn ăn gì để con lấy".

      Nghê Giản đáp: " Cùng lấy nhé".

      " Cứ để San San , nó háu ăn, để nó chọn món nó thích".

      Nghê Giản nghe Nghê Chấn Bình , kiên trì nữa. Nghê San khỏi, chỉ còn lại Nghê Giản và Nghê Chấn Bình. Nghê Chấn Bình cẩn thận nhìn thoáng qua con , có chút đau lòng: " Sao gầy vậy? Lớn rồi vẫn ăn kiêng à?".

      Nghê Giản nghẹn họng, cảm giác nước mắt chen ra đến hốc mắt. cắn môi đáp, đợi cảm xúc qua mới mở miệng.

      " Con phải gầy mới đẹp, bố biết à?".

      " Tiểu Giản của bố nhìn đẹp rồi, muốn gầy làm gì nữa". Nghê Chấn Bình .

      Rốt cuộc, Nghê Giản nhịn được, giọt nước ướt sũng tuột ra khỏi mắt. ngờ, bao năm như vậy, Nghê Chấn Bình vẫn gọi: " Tiểu Giản của bố".

      "... Tiểu Giản của bố thông minh quá, biết đạp xe rồi cơ đấy".

      "... Tiểu Giản của bố lớn lên rồi, phải hiếu thảo với bố. Nhưng cái kẹo này ngọt quá, răng bố hỏng mất...".

      " ... Tiểu Giản của bố ngoan, đừng khóc nữa, với mẹ con , nghe lời...".

      Nghê Giản che miệng, từng giọt nước mắt trào ra bên ngoài. Nghê Chấn Bình hoảng hốt.

      " Sao vậy? Tiểu Giản, con...".

      " sao". Nghê Giản nhìn ra xa, vội vã lấy giấy ăn lau nước mắt.

      Nghê Chấn Bình nhìn , trái tim đau nhức. Đây là con ông, ông cầm tay con thả trong lòng bàn tay mình. Khi còn bé khóc trước mặt ông, ông hết lòng dỗ dành, mua đồ chơi, mua kẹo cho . Nhưng lúc này đây, ông làm gì được. Bao năm qua, ông thể cùng lớn lên, thậm chí làm cách nào để gặp được con bé. Tuy rằng năm ấy, ông dành hết sức lực tranh quyền nuôi dưỡng Nghê Giản. Nhưng cho cùng, đều do ông vô dụng, mới để cho Nghê Giản theo Trình Hồng. Trong tâm can Nghê Chấn Bình vô cùng áy náy với Nghê Giản.

      Nghê Giản cố gắng lau nước mắt. khịt mũi cái, lúc quay mặt lại tâm trạng ổn định.

      " Con rất mừng". : " Vì hôm nay gặp được bố".

      Ánh mắt Nghê Chấn Bình cũng hơi ướt. Ông thấp giọng thầm: " Tiểu Giản, bao năm qua bố xin lỗi con".

      Nghê Giản lắc mạnh đầu: " sao đâu bố".

      Nghê Chấn Bình lau nước mắt: " Tiểu Giản, con có thể trở về, bố vui lắm, nếu con đồng ý về nhà ở, bố với mẹ Nghê San".

      Nghê Giản im lặng. Nghê Chấn Bình vậy khiến bất ngờ. Đây là tâm ý của Nghê Chấn Bình. hiểu. Nhưng đó tuyệt đối phải là lời đề nghị hay ho. ra Nghê Chấn Bình có tình cảm sâu sắc với con , nhưng ông có gia đình mới, đó phải là nơi có thể gia nhập. cũng có tư tưởng chối bỏ mối quan hệ giữa hai người.

      Nghê Giản lắc đầu: " cần ạ, tại con sống rất tốt, bố phải lo cho con đâu".

      Nghê Chấn Bình định tiếp, Nghê Giản ngắt lời, hít hơi: " Chúng ta đến chuyện này nữa. Đúng rồi, điện thoại con bị mất, có số của bố".

      xong cầm điện thoại đưa cho Nghê Chấn Bình. Nghê Chấn Bình còn cách nào khác, đành cầm lấy nhấn số. Cuối cùng ông nhớ ra, hỏi : " Hôm ấy sao lại mất điện thoại? Lục Phồn buổi trưa nhắn cho con mà thấy trả lời".

      Nghê Giản ngạc nhiên, cau mày nghi hoặc: " Lục Phồn?".

      Nghê Chấn Bình : " Hôm ấy San San bỗng nhiên bị khó chịu, bố đưa nó tới bệnh viện, bảo Lục Phồn đón con, con nhớ Lục Phồn à?".

      Nhìn Nghê Giản có phản ứng gì, Nghê Chấn Bình tiếp: " phải chứ. Chính là nhà đối diện nhà ta. Tên của con là do bố cậu ấy đặt đấy".

      Nghê Giản trả lời: " Con nhớ rồi". dừng chút, : " phải bọn họ dọn rồi sao?".

      " Về sau lại quay lại".

      " Lúc nào ạ?". Nghê Giản rất ngạc nhiên.

      Nghê Chấn Bình đáp: " Trở về lâu rồi, mười mấy năm rồi ấy".

      Nghê Giản ồ tiếng, suy nghĩ chút, cảm thấy lạ kỳ: " Bố của ấy cũng chuyển về ạ?".

      " ". Nghê Chấn Bình lắc đầu, sắc mặt trầm xuống: " Bố của cậu ấy mất rồi".

      * * *

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :