1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ đặc công xuyên qua thành Thiên kim thủ phú - Hoa Vô Tâm (259 chương- Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 171: Tình sau cưới (1)



      " thể nào! Ta thể dùng thân phận chủ nhân thành Phượng Hoàng gả cho , ta cũng để cho cưới người khác, cho dù chết, ta cũng như thế này theo cả đời. Ta là người ích kỷ, nếu thể lên Thiên đường, vậy cùng nhau xuống Địa Ngục !" Nàng cười tiếng, gương mặt thanh tú tỏa ra tái nhợt như đóa hoa trắng, như loài hoa từ địa ngục mang theo tính khí của băng lạnh.

      thể lên Thiên đường, vậy cùng nhau xuống Địa Ngục !

      thể lên Thiên đường, vậy cùng nhau xuống Địa Ngục !

      Những lời này, cứ thế thẳng vào vang vọng mãi ở đại điện trống trải.

      Vài chữ trầm lắng từ cổ họng khô hốc khó khăn ra, nhưng lại hấp dẫn đến trí mạng.

      Nghe Nguyệt Trì Lạc như thế, Hoa Quý Phi kiềm được kinh ngạc trừng to hai mắt, biểu cảm luôn luôn lạnh nhạt, đôi mắt bao giờ có cảm xúc, giờ phút này còn nhịn được mang theo vài phần hoảng hốt.

      Nhìn thấy kinh ngạc hoảng hốt của nàng ta, Nguyệt Trì Lạc cười như cười nhếch miệng: "Quên cho người biết, Phượng Hoàng lệnh căn bản có ở chỗ ta."

      Ngừng lại chút, Nguyệt Trì Lạc lại cười: "Trừ phi A Tuyết tự mình từ chối ta, nếu ta rời khỏi , mặc kệ là nữ nhi của ai, cho dù là công chúa nữ vương, cũng đừng mơ tưởng chen vào giữa ta và A Tuyết."

      Cuối cùng lạnh lùng liếc nhìn Hoa Quý Phi còn sững sờ cái, Nguyệt Trì Lạc xoay người bước ra khỏi đại điện.

      Nghe tiếng cổng chính từ từ khép lại ở phía sau, Nguyệt Trì Lạc khẽ híp híp mắt, gương mặt chút biểu cảm thẳng về hướng cửa thành.

      Giờ phút này, lòng của nàng rất loạn rất rối rắm, hỗn loạn trước nay chưa từng có.

      Rất nhiều vấn đề quấn lấy nàng, trong khoảng thời gian ngắn, nàng gần như còn phân biệt được những thứ này là hay giả.

      Chiếc khăn tay đó tại sao lại ở trong tay Quý Phi?

      Người giúp Quý Phi là ai?

      Người đó bị ai giết? Thi thể là ai trộm?

      Còn có Ly Lạc, rốt cuộc là người của ai?

      Nhiều vấn đề và người đều xoắn xuýt ở trong lòng, giải thích được cũng .

      Lông mày tự giác càng nhíu càng chặt, khuôn mặt nhắn cũng nhăn nhúm cùng chỗ. Lúc đến Ngự Hoa Viên, Nguyệt Trì Lạc vô tình ngẩng đầu lên thoáng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

    2. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 172: Tình sau cưới (2)



      Là Trân phi, ngày đó ở điện Kim Phượng Thập Thất đánh Trân phi này hai bạt tay, cạnh nàng còn đứng người toàn thân mặc khôi giáp. Hai người to gì đó, nam tử mặc khôi giáp kia nghiêng mặt về phía Nguyệt Trì Lạc, cho nên cũng thấy được gì.

      ngờ vất vả đến hoàng cung chuyến lại có cơ hội gặp mặt, Nguyệt Trì Lạc cười lạnh hai tiếng, thoáng lách người vào phía sau thân cây xanh biếc.

      Qua lúc, thời điểm hai người bọn họ chuyện vừa dứt lời, Nguyệt Trì Lạc hơi mất kiên nhẫn trợn trắng hai mắt, trong lúc nhất thời có nín thở, thở ra hơi lớn, nhưng ngờ nam nhân mặc khôi giáp kia lập tức quát lạnh tiếng: "Ai, ra đây?"

      đề phòng cũng được tốt lắm nha, đợi đến lúc nàng còn kiên nhẫn mới phát .

      Nguyệt Trì Lạc bất đắc dĩ nhún nhún vai bước ra ngoài, nhàn nhạt liếc mắt nhìn mặt mày xanh mét của Trân phi, ngay sau đó chuyển ánh mắt sang người đàn ông thân khôi giáp đứng bên cạnh nàng.

      Đó là gương mặt uy nghiêm trời sinh, người được chỉnh lý cẩn thận tỉ mỉ, tuy rằng hơi lớn tuổi, nhưng ảnh hưởng đến đôi mắt chính trực của , nhìn ra được, đây là nam nhân có chí khí.

      "Bản phi chỉ tùy tiện dạo chút, xem ra quấy rầy Trân phi nương nương?" Liếc mắt thấy Trân phi lạnh lùng nhìn mình lom lom, Nguyệt Trì Lạc chút cảm tình đánh đòn phủ đầu.

      " có quấy rầy, Bổn cung cũng chỉ tùy tiện hàn huyên cùng ca ca vài câu, ngược lại gặp được Tứ vương phi ở chỗ này." Trân phi mặn nhạt đáp lại, Nguyệt Trì Lạc chợt phát , nàng ta so với lần trước gặp ở điện Kim Phượng tiến bộ ít.

      Nam tử được Trân phi gọi là ca ca, vừa nghe nàng thế, lập tức khom người hành lễ với Nguyệt Trì Lạc: "Vương phi."

      Giọng lạnh nhạt, dứt khoát, mang theo khí khái quân nhân.

      "Vị này là?" Nguyệt Trì Lạc nhíu nhíu lông mày, lời có phần quan tâm gì mấy.

      "Ca ca của Bổn cung, Long Thần. Hoàng thượng tự tay chấp bút ngự phong là Đại tướng quân." Trân phi cướp lời trước, có chút dương dương tự đắc vui vẻ trả lời.

      Long Đại tướng quân? Cha của Long Uyển Nhi, Trân phi là của Long Uyển Nhi?

      Chẳng trách lần trước hề nể tình nàng chút nào, Nguyệt Trì Lạc cười nhạo tiếng, lạnh lùng : "Bản phi có chuyện, quấy rầy hai người hàn huyên nữa."

      Chết tiệt, là Oan Gia Ngõ Hẹp, vậy mà cũng có thể gặp được!

      Nguyệt Trì Lạc có chút buồn bực ra cửa cung, chưa được hai bước bị ai đó xông tới phát ôm chặt lấy.

    3. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 173: Tình sau cưới (3)



      Nguyệt Trì Lạc có chút buồn bực ra khỏi cửa cung, chưa được hai bước bị ai đó xông tới phát ôm chặt lấy.

      Là hơi thở quen thuộc, Nguyệt Trì Lạc hít sâu hơi ngửi ngửi, tay vốn định giãy giụa đột nhiên thả lỏng ra.

      Những nhẫn uất ức cùng quật cường trong lòng, cứ thế tuôn trào ra ngoài.

      "Sao vậy, A Lạc?" Cảm nhận được lồng ngực ẩm ướt, Đông Phương Tuyết nắm cánh tay chặt, tình cảm có thể làm cho con người ta từ cứng rắn đến mấy cũng hóa mềm, vang lên tới đỉnh đầu.

      Cọ cọ trong ngực , Nguyệt Trì Lạc cắn chặt môi dưới, vùi mặt sâu ở trước ngực , mặt nước mắt trong suốt hòa lẫn với nước mũi, cứ thế cọ vào y phục trắng như tuyết của Đông Phương Tuyết.

      Trấn an vỗ về sau lưng nàng, Đông Phương Tuyết có chút cưng chiều thở dài: "A Lạc, cho ta biết, ai khi dễ nàng?"

      Nàng khóc cực kỳ đè nén, thậm chí cả tiếng thút thít cũng có. Nếu phải ngực ẩm ướt, gần như biết nàng khóc.

      Nàng rất ít khóc, căn bản làm sao khóc được, mỗi lần chỉ có những lúc rơi vào tình huống thể cực lực áp chế được mới phát tiết.

      Hơn nữa mỗi lần khóc nàng đều rất lớn tiếng, giống như muốn mang hết những điều vui toàn bộ trút hết ra ngoài.

      Nhưng lần này nàng chẳng ừ chẳng hử, cứ yên lặng lên tiếng, ngược lại càng làm cho đau lòng, làm cho khủng hoảng.

      "A Lạc. . . A Lạc. . . . . . A Lạc. . . . . ." cũng hỏi, cứ như vậy yên lặng ôm nhau, có chút bất đắc dĩ gọi tên của nàng, gọi hết lần này đến lần khác, gọi thế nào cũng thấy đủ.

      Mỗi lần gọi, đều cảm nhận được lòng mình càng thêm dao động.

      Mỗi lần nghe, lòng của nàng lại càng thêm đau đớn khôn xiết.

      Rất đau. . . Rất đau. . . . . .

      Phải làm thế nào mới có thể còn đau nữa?

      Gắng hết sức kiềm chế bản thân được nức nở, nàng cắn chặt môi dưới, máu đỏ tươi từ từ rịn ra da thịt trắng muốt, thế nhưng đau đớn lúc này bé, làm thế nào cũng bằng phần đau đớn ở trong lòng, nó cắn nuốt đến tận xương tủy.

      Đau đớn giống như có người cầm đao, từng nhát từng nhát cứa vào trái tim nàng.

      Đau đến tận xương cốt, làm sao cũng tránh được.

      Qua lúc lâu, nàng vẫn vùi ở trong ngực , bả vai kiềm được run run.

      nhàng đẩy ra nàng, cúi đầu nhìn nàng.

      gương mặt nàng còn kèm theo nước mắt chưa khô, chiếc mũi xinh xắn hồng hồng, đôi mắt được nước rửa sạch trong suốt khác thường, đôi môi màu hồng phấn như cánh hoa bị nàng cắn nát, ở đó còn vương chút máu khô.

    4. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 174: Tình sau cưới (4)



      Nàng từ từ ngẩng đầu lên nhìn , cứ thế hề chớp mắt đối diện với đôi mắt đen thẳm của .

      Lòng run lên, kiềm được cúi đầu xuống nhàng hôn lên đôi mắt nàng.

      ____________________

      Hoàng hôn dần tối, phố chợ đêm Đế Đô đèn đuốc sáng trưng.

      Thành thị lúc này rốt cuộc đẩy lui được nóng bức như thiêu đốt của ban ngày, ngược lại trở nên từ từ mát mẻ.

      Người đến người tấp nập ở đường, các nương Yên Vũ lâu đứng ở trước lan can lầu hai vẫy vẫy tay về phía khách hàng, quyến rũ cười .

      Thỉnh thoảng có đủ loại nam nhân khác nhau, đôi mắt thô tục nhìn liếc nhóm nương lầu, suy tính số bạc trong tay mình, cuối cùng nhịn được cám dỗ hăng hái vào trong. Cũng có hết tốp này đến tốp khác giai* công tử tay cầm quạt xếp thuần thục ngắm nhìn hoa khôi. (ý chỉ người đẹp, như giai nhân, giai công tử)

      Buổi tối ở Đế Đô cũng vì vậy mà đèn đuốc lộng lẫy, càng thêm phồn hoa náo nhiệt.

      Hai người thân áo trắng, tay nắm tay ra từ Tứ vương phủ.

      Siết chặt bàn tay nổi khớp xương ở trong tay, cảm thấy nhiệt độ cơ thể ấm áp truyền đến lòng bàn tay. Nguyệt Trì Lạc liếc nhìn vẻ mặt cười nhạt của Đông Phương Tuyết bên cạnh, đột nhiên biết làm sao nặng nề thở dài sâu.

      Đôi mắt đen thẳm nhàn nhạt liếc nàng cái, trong đôi mắt màu tro lạnh có chút tia sáng kỳ lạ, Đông Phương Tuyết nhíu nhíu mày, lời nào.

      Nguyệt Trì Lạc giựt giựt khóe miệng, lại nặng nề thở dài lần nữa.

      Đông Phương Tuyết thể nhịn được nữa: "Ta tính ra, tối nay nàng thở dài 22 lần."

      "Ngươi cũng đâu có hỏi ta tại sao lại thở dài đâu?" Nguyệt Trì Lạc có chút uất ức.

      Nàng thở dài nhiều lần như vậy, cũng có hỏi thăm nàng tại sao phải thở dài?

      Đông Phương Tuyết thuận thế tiếp: "Tại sao thở dài?"

      trán nổi lên ba đường vạch đen, Nguyệt Trì Lạc xoa khóe miệng: "Còn phải đều là vì ngươi!"

      Lời ra là uất ức.

      Nghe ra ý tứ giận dỗi làm nũng trong lời của nàng, môi mỏng nén được hơi vểnh lên, Đông Phương Tuyết hỏi: "Ta?"

      "Ừ, chính là ngươi." Gật đầu như giã tỏi.

      "Ta sai ở chỗ nào hả?"

    5. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 175: Tình sau cưới (5)



      "Ừ, chính là ngươi!" Gật đầu như giã tỏi.

      "Ta sai ở chỗ nào hả?"

      "Ngươi sai ở chỗ là nên lấy ta sớm như vậy." Nghiêng mặt qua để nhìn khuôn mặt hiểu gì của Đông Phương Tuyết, Nguyệt Trì Lạc tỏ ra có chuyện gì lạ gật gật đầu, trong mi mắt cong cong nhộn nhạo ý cười nhàn nhạt, khẽ cong lên đôi môi đỏ mọng, đầy đặn mà còn sáng bóng.

      Hôm nay, nàng tô lên chút son, che giấu sắc mặt vốn tái nhợt chút sức sống.

      muốn bị phát chán nản thoáng qua trong mắt, nàng cố ý chớp mắt vài cái, dưới hàng lông mi dài đôi mắt khôi phục lại sắc thái vốn có.

      Đông Phương Tuyết mấp máy đôi môi mỏng, lười biếng nhíu nhíu mày, cho nàng ánh mắt ‘Ta cưới nàng rồi, làm sao đây’.

      Nguyệt Trì Lạc tức giận quá mức, hung hăng trừng mắt nhìn , Đông Phương Tuyết đáp lại nàng ánh mắt vô tội, Nguyệt Trì Lạc bĩu bĩu nhếch lên khóe miệng, mũi hếch lên hừ tiếng, giống như con mèo linh hoạt chạy về phía trước.

      Khoảnh khắc dó, mái tóc đen được nàng cột cao làm tôn lên thân áo trắng, Phong Hoa Tuyệt Đại.

      Y phục trắng phiêu dật tung bay trong gió, như tiên tử ở cao chín tầng nhiễm bụi trần, đôi mắt to tròn tròn mang theo linh khí đặc biệt.

      Cuối cùng, ở dưới bầu trời đầy sao, ở giữa đèn đuốc phồn hoa, nàng đột nhiên nghiêng qua để lộ ra khuôn mặt như thủy tinh điêu khắc, đôi mắt sáng rực như ngọc lưu ly lười biếng nhướng nhướng lên, đôi mắt quyến rũ như câu hồn khóa chặt , đôi môi tựa như cánh hoa màu hồng nhạt lơ đãng nhếch lên, ý cười thoáng điên đảo chúng sinh cứ thế nở rộ khắc sâu vào trong mắt .

      Con ngươi của kịch liệt co rúc, như mất hồn nhìn vào chằm chằm.

      Giữa trời đất, trong biển người mênh mông, chỉ có nụ cười của nàng làm điên đảo chúng sinh.

      Thế xoay vần*, đời người chìm nổi, xóa hết chỉ còn mỗi dáng vẻ tươi cười hờ hững này. (*Câu hán việt là ‘Thương hải tang điền’ = biển xanh hóa thành nương dâu, ý biến đổi lớn lao trong cuộc đời)

      Đến khi phục hồi lại tinh thần bóng dáng áo trắng đó sớm hòa lẫn vào biển người mênh mông.

      Dáng vẻ tươi cười đó khiến lòng điên đảo, như mất linh hồn.

      có thể cảm giác được trái tim an phận của mình điên cuồng nhảy nhót mãnh liệt.

      túm lấy ngực, bàn tay trắng nõn đến gần như trong suốt cảm nhận trái tim nhảy đập.

      Hóa ra, vẫn còn có thể nhảy đập.

      bao lâu. . . . . .

      Bao lâu đập như vậy?

      Thậm chí quên, quên nơi này bao lâu rồi có nhảy động mãnh liệt như vậy.

      Có lần từng cho rằng, mình chỉ là người đầu gỗ có tim, có cảm xúc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :