1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ đặc công xuyên qua thành Thiên kim thủ phú - Hoa Vô Tâm (259 chương- Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 166: Thương tổn (4)



      "Nương nương vì sao chắc chắn A Tuyết nhất định làm Hoàng đế? Hơn nữa thái tử nay phải là Đông Phương Tường sao?" Nguyệt Trì Lạc nhếch nhếch môi, đôi môi như cánh hoa màu hồng phấn có dính chút nước, bóng loáng mượt mà.

      Hoa Quý Phi lành lạnh liếc Nguyệt Trì Lạc cái, rũ xuống hàng lông mi dài, có chút phê phán : "Ý tứ Vương Gia muốn đoạt quyền, bí mật được công khai ở triều đình, đảm nhiệm chức Tứ vương phi, ngươi hình như quá nhàn rỗi rồi."

      Nghe Hoa Quý Phi như vậy, Nguyệt Trì Lạc cũng giận, Đông Phương Tuyết muốn đoạt quyền nàng ít nhiều đoán được, mà nay nghe Hoa Quý Phi thế, cũng cảm thấy có chuyện gì ghê gớm lắm.

      "Hoàng thượng thương A Tuyết như vậy, tại sao dứt khoát trực tiếp lập A Tuyết làm thái tử?" Nguyệt Trì Lạc hỏi ra nghi vấn trong lòng luôn muốn biết.

      Nhưng Hoa Quý Phi lại có cho nàng đáp án: "Hoàng thượng tự có suy tính của hoàng thượng!"

      "Bổn cung hôm nay mời ngươi đến, là có chuyện muốn thương lượng với ngươi." Hoa Quý Phi tiếp tục lên tiếng.

      Trực giác cho biết, Nguyệt Trì Lạc cảm thấy phải là chuyện tốt.

      Vòng vo như thế cũng trở lại trọng tâm câu chuyện, Nguyệt Trì Lạc hề để tâm nhướng lên lông mày, hỏi: "Vậy, nương nương rốt cuộc muốn điều gì? Hoặc là muốn làm cái gì?"

      Hoa Quý Phi liếc nhìn nàng cái, thản nhiên : "Long Đại tướng quân có nữ nhi cùng bằng tuổi với ngươi."

      Nghe thế, Nguyệt Trì Lạc hiểu được ý tứ của Hoa Quý Phi.

      Nàng nhếch mép cười tiếng, xinh đẹp mà ngây thơ, nhíu mày lơ đãng hỏi: "Sau đó?"

      "Lập Bình phi." Thanh Hoa Quý Phi vừa dứt, Nguyệt Trì Lạc nghe thế cảm xúc rốt cuộc cũng có chút phập phồng.

      "Bình phi?"

      phân biệt cao thấp, địa vị ngang hàng, đó gọi là... Bình phi?

      Co lên ngón tay siết chặt cái ly, Nguyệt Trì Lạc ngẩn người, mắt sáng càng thêm lạnh, giọng vang có lực: " thể nào!"

      câu ba chữ, mang theo kiên quyết thể xem .

      Để Đông Phương Tuyết lập Bình phi, để Đông Phương Tuyết tái giá?

      Đùa á!

      Làm sao có thể? ! !

      Hình như nghĩ tới Nguyệt Trì Lạc kiên định cự tuyệt, Hoa Quý Phi hơi ngoài ý muốn liếc nhìn nàng, thần sắc trong mắt nhạt nhẽo, mở miệng khuyên giải : "Nữ nhi Long đại tướng quân là Long Uyển Nhi, tính tình uyển chuyển dịu dàng, nàng gả qua đây nhất định có thể chung sống với ngươi rất vui vẻ."

    2. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 167: Thương tổn (5)



      "Ta thể nào." Nguyệt Trì Lạc khẽ nhấp hớp trà, giọng mặn nhạt.

      Hoa Quý Phi cau mày, mắt phượng có phần khó hiểu đảo qua Nguyệt Trì Lạc: "Nếu ngươi đồng ý, trắc phi cũng được." Như thế, coi như lùi bước rồi.

      Có điều, nàng căn bản hiểu được ý của Nguyệt Trì Lạc, chỉ cho rằng nàng chấp nhận chuyện lập Bình phi.

      Nguyệt Trì Lạc để ly trà lên bàn, phát ra tiếng kêu khô hốc nặng nề, Hoa Quý Phi có chút vui nhìn nàng, Nguyệt Trì Lạc ngẩng đầu lên nghênh đón tầm mắt Hoa Quý Phi: "Ta này Hoa Quý Phi, người có phải quản quá nhiều rồi hay , muốn lấy ai cũng là chuyện của A Tuyết, ngươi hà tất gì nhiều chuyện như vậy?"

      Nghe Nguyệt Trì Lạc thế, lông mày Hoa Quý Phi lại nhíu chặt thêm: "Bổn cung rồi, đây là vì tốt cho A Tuyết, ngươi đồng ý tốt, đồng ý cũng thế, ngươi cũng buộc phải tiếp nhận. Còn nữa, tính tình tướng mạo của Long Uyển Nhi đều thuộc bậc thượng thừa*, cho dù tương lai nàng có làm hoàng hậu, cũng bạc đãi ngươi." (*phái đại thừa của phật giáo; nhân phẩm có giá trị)

      Lời đảo lộn xoay chuyển, thanh Hoa Quý Phi vẫn nho nhàn nhạt, mang chút cảm xúc nào, giống như làm việc công theo thông lệ.

      "Người luôn miệng vì tốt cho A Tuyết, người có nghĩ qua cảm nhận của A Tuyết ? Nếu đồng ý, chẳng lẽ người dự định bức bách sao?" Nguyệt Trì Lạc hơi nheo lại cặp mắt sắc bén như chim Ưng, trong mắt chợt lóe ánh sáng bén nhọn rồi biến mất, nhanh đến nỗi Hoa Quý Phi cho rằng mình bị hoa mắt.

      "Cưới Long Uyển Nhi trăm lợi mà hại, Bổn cung thuyết phục ." Hoa Quý Phi cầm lên chung trà khẽ nhấp hớp, hai mắt quét về phía Nguyệt Trì Lạc, vẫn duy trì nhàn nhạt nghiêm khắc.

      "Nếu như Long Uyển Nhi muốn sao?" Nguyệt Trì Lạc áp chế đủ loại cảm xúc xuống, thản nhiên hỏi ngược lại.

      "Long Uyển Nhi chắc chắn đồng ý." Giọng Hoa Quý Phi vô cùng kiên định.

      "Là bởi vì ta tài học nông cạn, nương nương sợ ta đảm đương nổi chức trách hoàng hậu cho nên mới để A Tuyết cưới Long Uyển Nhi phải ?" Nguyệt Trì Lạc nhíu mày, đôi mắt có tia ánh sáng lấp lánh nhìn về phía Hoa Quý Phi.

      Hoa Quý Phi cười tiếng, khóe môi lộ ra đường cong rất : "Phần lớn nguyên nhân là như vậy."

    3. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 168: Thương tổn (6)



      Hoa Quý Phi cười tiếng, khóe môi lộ ra đường cong rất : "Phần lớn nguyên nhân là như vậy."

      "Hoa Quý Phi người chưa từng thử, sao biết ta đảm đương nổi? Huống chi ta có đảm đương nổi hay cũng đến phiên người . Người hiểu ta được bao nhiêu? Đồng thời hiểu A Tuyết được bao nhiêu? Nếu muốn cưới người để trợ giúp cho ngôi vị hoàng đế của , ta tin tưởng công chúa nước láng giềng thua kém Long Uyển Nhi, nhưng A Tuyết cần, bởi vậy nương nương cảm thấy rằng mình quá nhiều chuyện rồi sao? Mặc dù tay người nuôi lớn A Tuyết, nhưng ta nhận thấy các ngươi cũng chẳng thân thiết, có lẽ người ngoài trước sau vẫn là người ngoài."

      hề hỏi tới nửa nguyên nhân kia là gì, Nguyệt Trì Lạc thẳng thắn từng bước dồn ép.

      Hoa Quý Phi cho dù có giữ thái độ đúng mực hơn nữa, cũng chịu nổi Nguyệt Trì Lạc cứ năm lần bảy lượt trêu chọc như thế.

      Nàng đè xuống tức giận rất lâu chưa từng xuất , lấy ra chiếc khăn tay trong ngực lau lau mồ hôi trán.

      Tầm mắt liếc thấy chiếc khăn tay thêu hình hoa mai, tâm trạng Nguyệt Trì Lạc chợt trầm xuống, trực tiếp chìm vào trong biển rộng sâu thấy đáy.

      Chiếc khăn tay đó nên xuất ở đây, tại sao có thể ở chỗ này?

      Lam Hồ cái chết người đó chỉ tra được có liên quan với người trong cung, tra thêm được gì khác.

      Chẳng lẽ người đó chính là Hoa Quý Phi?

      Mà Hoa Quý Phi luôn miệng vì Đông Phương Tuyết, như vậy chuyện này có thể có liên quan đến Đông Phương Tuyết sao?

      Trong lòng Nguyệt Trì Lạc nặng nề khó chịu, nhất là vào thời khắc này vô cùng phức tạp.

      Hoa Quý Phi từ lúc lấy ra chiếc khăn tay vẫn luôn chăm chú nhìn vào vẻ mặt Nguyệt Trì Lạc, bỏ qua bất kỳ cảm xúc nào trong mắt nàng, lúc này nhìn thấy đôi mắt nàng tối đen, thần sắc phức tạp khó hiểu, càng thêm xác định suy nghĩ trong lòng.

      "Hóa ra người con đó đúng là ngươi!" Hoa Quý Phi cười tiếng, vẻ mặt mang theo vui vẻ hiếm thấy.

      Nhưng ánh mắt Nguyệt Trì Lạc chợt lạnh hẳn, trong mắt thoáng qua nồng đậm sát khí, lạnh lùng ép hỏi: "Người có phải ngươi giết hay ?"

      Giọng rét lạnh như băng, chỉ cần Hoa Quý Phi tiếng ‘Phải’, có thể tin giây kế tiếp quy thiên chính là nàng.

      Hoa Quý Phi trong lòng giật mình, nhưng vẫn nhìn thẳng vào Nguyệt Trì Lạc : "Bổn cung chưa từng giết ai." Giọng vô cùng kiên định, hề thối lui bước.

      Nguyệt Trì Lạc thu lại sát khí, hỏi: "Vậy rốt cuộc là ai giết?"

      "Bổn cung biết!" Hoa Quý Phi lắc đầu.

      "Vậy chiếc khăn tay này từ đâu có?" Nguyệt Trì Lạc ép hỏi.

    4. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 169: Thương tổn (7)



      "Vậy chiếc khăn tay này từ đâu có?" Nguyệt Trì Lạc ép hỏi.

      Hoa Quý Phi cười lắc lắc đầu: "Việc này thể , dù sao người cũng phải là Bổn cung giết."

      "Nương nương còn việc gì ? Nếu có ta lui xuống trước." thu được đáp án muốn có, tâm tình rất phiền não, Nguyệt Trì Lạc chỉ muốn mau mau rời khỏi.

      Hoa Quý Phi vội ngăn cản : "Muốn Vương Gia cưới Bình phi vẫn còn có cách."

      Đuôi lông mày Nguyệt Trì Lạc chợt nhúc nhích, nghi hoặc nhìn Hoa Quý Phi.

      Hoa Quý Phi cười tiếng: "Nếu như lấy thân phận chủ nhân thành Phượng Hoàng gả cho Vương Gia, ngôi vị hoàng hậu này tất nhiên phải ngươi còn ai."

      Thân phận chủ nhân thành, tất nhiên cao quý phi phàm.

      Nguyệt Trì Lạc nghe vậy, mặt nặng nề sâu sắc, nhấc lên khóe miệng mỉa mai cười : "Nếu như Vương Gia vì thân phận ta mới lấy ta, cần thân phận đó để trợ giúp , vậy , việc đầu tiên Nguyệt Trì Lạc ta làm chính là hưu , thậm chí giết luôn !"

      Nàng cắn răng nghiến lợi, giọng vô cùng lạnh lẽo u ám.

      Nếu như Đông Phương Tuyết là loại người đó, Nguyệt Trì Lạc tuyệt đối được làm được!

      Hoa Quý Phi nhàn nhạt nở nụ cười, thấy Nguyệt Trì Lạc như thế cũng chỉ tăng thêm vài phần hiếu kỳ.

      Khóe miệng nàng cười rất lạnh nhạt, nhưng lời nàng ra lại khiến cho Nguyệt Trì Lạc cảm thấy chấn động: "Ngươi nên biết thời gian của ngươi còn nhiều lắm, phải sao? Chẳng lẽ ngươi muốn vì tư lợi của mình, làm hại A Tuyết cả đời?"

      Nguyệt Trì Lạc chợt giật mình, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, cắn chặt môi dưới, nàng lạnh lùng hỏi: "Làm sao ngươi biết?"

      "Muốn điều tra bỏ trốn khỏi Thiên Cơ Các bốn năm trước, việc này cũng có gì khó khăn."

      "Ngươi còn biết cái gì?" Lạnh lùng nhìn Hoa Quý Phi, Nguyệt Trì Lạc ép hỏi.

      Hoa Quý Phi lắc đầu: "Trừ việc đó ra, còn gì khác."

      Nguyệt Trì Lạc nặng nề thở ra hơi, trong lòng xẹt qua nhàn nhạt bi thương.

      Thời gian của nàng còn nhiều, điểm này nàng cũng biết.

      Trúng độc nhiều năm qua, mặc dù khống chế, nhưng từ lâu ăn sâu vào trong xương tủy, hơn nữa thỉnh thoảng còn phải chịu đựng chất độc phát tác vô cùng đau đớn.

      Việc này đối với thân thể của nàng tổn hại rất lớn.

      Nàng vốn hề để ý đến sinh mạng khi nào kết thúc, nhưng mà giờ này khắc này, nàng phi thường để ý.

      Bởi vì A Tuyết, cho nên để ý.

    5. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 170: Thương tổn (8-)



      Nàng vốn hề để ý đến sinh mạng khi nào kết thúc, nhưng mà giờ này khắc này, nàng phi thường để ý.

      Bởi vì A Tuyết, cho nên để ý.

      Vậy mà hôm nay vừa nghe lời Hoa Quý Phi, những thương tổn bản thân muốn nhắc tới cứ như vậy đột nhiên tuôn trào ra, níu kéo tim nàng, hai loại tình cảm giằng co, khiến nàng có loại cảm giác vô lực chưa bao giờ có!

      Nàng bắt đầu khủng hoảng, bắt đầu lo sợ.

      Cảm giác đó vô cùng phức tạp, giải thích hiểu, được.

      "Chẳng lẽ ngươi muốn gây hại cho A Tuyết cả đời?" Hoa Quý Phi nhìn thẳng vào Nguyệt Trì Lạc, giọng còn nhấn mạnh lặp lại thêm lần nữa, bên khóe mắt phượng xinh đẹp có hai đường nếp nhăn , sắc bén sâu trong mắt cứ như vậy hề che giấu nhìn nàng.

      Nàng trầm tĩnh mà nhìn, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Nguyệt Trì Lạc, đôi môi còn chút huyết sắc nào, về chút cảm giác quái dị trong lòng dần dần biến mất.

      Trước đó khắc nàng cho rằng khí thế nàng ta cường hãn hung ác, uy hiếp Quý Phi như nàng đến mức chút chùn chân.

      Nhưng là nữ nhân, dù cho có cường hãn hơn nữa cũng vẫn là nữ nhân, khi gặp phải cái thứ gọi là tình này, cũng biến thành bé nhu nhược.

      Nàng đương nhiên thể bỏ mặc để nàng ấy làm hại Đông Phương Tuyết, tuy rằng thân, nhưng đứa đó cũng do tay nàng nuôi lớn.

      Nghĩ đến đây, nàng nhếch miệng nhàn nhạt cười cười, quay lại đề tài lúc nãy, bắt đầu hạ giọng khuyên giải.

      "Coi như ngươi đồng ý, nhưng ngươi cũng biết thời gian của ngươi còn nhiều nữa, khi ngươi còn, chẳng lẽ ngươi vẫn trông cậy vào Vương Gia vì ngươi giữ mình giữ lòng hay sao? Huống chi còn phải làm Hoàng đế, tương lai tam cung lục viện cũng là tất nhiên."

      Nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của Nguyệt Trì Lạc, Hoa Quý Phi tiếp tục : "Coi như Vương Gia chỉ cần mình ngươi, nhưng ngươi có nghĩ tới hay , ngươi rồi về sau rất đau lòng? Đứa đó là người trọng tình cảm, đối với chuyện quyết định rất cố chấp, thay vì đợi đến khi làm cho Vương Gia đau lòng, sao bây giờ suy nghĩ nhiều hơn cho ?"

      Giọng Hoa Quý Phi rất , từng câu từng chữ, như kim châm đâm thẳng vào tim Nguyệt Trì Lạc.

      Cứ thế cứ thế nó làm nàng đau nhức, đau đến thể đau thêm nữa.

      Nàng luôn biết mình sống còn bao lâu, nhưng mà lại vào lúc này, tại sao phải là lúc này?

      Nguyệt Trì Lạc gắt gao cắn chặt môi, đôi mắt u ám ánh sáng, Hoa Quý Phi thấy nàng cúi đầu xuống, cho rằng nàng khóc.

      Thế nhưng khi nàng ngẩng đầu lên, ra khuôn mặt tái nhợt nhưng dáng vẻ lại tươi cười nở rộ như hoa túc khiến nàng có chút choáng váng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :