1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nữ đặc công xuyên qua thành Thiên kim thủ phú - Hoa Vô Tâm (259 chương- Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 161: Vị trí đó ngươi cần (2)



      giọng điệu chất vấn, kèm theo nhàn nhạt thương tâm cùng thể tin.

      Đông Phương Tuyết đứng ở ngưỡng cửa, mím đôi môi mỏng tựa như cánh hoa, ánh mắt thản nhiên đảo qua nàng, thần sắc chợt tắt, con ngươi đen thẳm như mực tỏa ra lưu lại thâm sâu thấy đáy.

      Qua lúc lâu, cũng thấy chuyện, Tống Chỉ Thi cả kinh, thần sắc trong mắt phượng chợt lóe lên hoang mang sợ hãi: "A Tuyết, chẳng lẽ bây giờ ngươi mình gặp mặt ta cũng muốn sao? Ta muốn gặp ngươi lần nhưng ngươi vẫn mực từ chối!"

      Lời vừa dứt, lại là trận trầm mặc.

      Trong khí mơ hồ quỷ dị, Tống Chỉ Thi nhìn chằm chằm Đông Phương Tuyết mắt phượng hề nháy cái.

      Đông Phương Tuyết trầm mặc lời nào, Tiêu Mặc cúi đầu nhìn xuống mặt đất cũng biết suy nghĩ gì.

      Thêm lúc lâu, Đông Phương Tuyết rốt cuộc trầm thấp mở miệng, giọng lạnh nhạt mà xa lánh: " biết đại tẩu tìm tiểu Vương có chuyện gì?"

      câu lạnh lẽo xa cách, có run giọng có khác thường, nhất thời đánh tan tất cả kiều diễm nhu mì của Tống Chỉ Thi.

      "Đại tẩu? Ngươi thế nhưng gọi ta là đại tẩu?" Nàng lắc lắc đầu, có chút dám tin.

      Cái người thiếu niên mà từ lúc nàng thành thân vẫn luôn hề gọi nàng tiếng chị dâu, cái người nam tử mỗi khi thấy nàng thần sắc đều quái dị nhưng lại dịu dàng, cái người tên A Tuyết mỗi lần có chuyện đều giúp nàng giải quyết. , thấy nữa, cũng còn là của nàng nữa.

      "A Tuyết, tại sao ngươi phải như thế?" Cắn cắn môi, Tống Chỉ Thi tha thiết mong chờ nhìn Đông Phương Tuyết.

      "Vậy , ta nên như thế nào đây?" Đông Phương Tuyết nhíu nhíu mi mắt tuấn lãng, hỏi ngược lại.

      Tống Chỉ Thi bị hỏi cho nhẹn lời, nhất thời tỉnh ngộ lại phần nào, sau đó nghĩ đến mục đích tới đây, chợt xoay chuyển đề tài, có phần gay gắt : "Vì sao ngươi phải tranh giành vị trí đó với A Tường?"

      quan tâm đến nàng đột nhiên gay gắt, ánh mắt Đông Phương Tuyết chợt lóe, có chút lơ đãng : "Bởi vì ta cần."

      "Nhưng mà ngươi trước đây cần." Tống Chỉ Thi toạc ra, trong mắt phượng là tràn đầy khiếp sợ: "Trước đây ngươi cần vị trí đó!"

      đến đây, Tống Chỉ Thi chắc chắn lập lại câu đó lần nữa.

    2. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 162: Vị trí đó ngươi cần (3)



      đến đây, Tống Chỉ Thi chắc chắn lập lại câu đó lần nữa.

      Ánh mắt Đông Phương Tuyết u, dung nhan tuyệt thế dung hợp lạnh của rét lạnh cùng nóng của nóng rực.

      nhếch nhếch môi mỏng, nhìn Tống Chỉ Thi vẫn trong khiếp sợ, cười tiếng, mang theo lạnh lẽo cực điểm và nhàn nhạt bi thương: "Chỉ Thi, nghe cho kỹ, ta gọi ngươi là Chỉ Thi lần cuối cùng. Ta từng ảo tưởng cùng ngươi đời kiếp đôi người, cùng ngươi chắp tay khắp chân trời, cho nên chưa từng nghĩ tới muốn ngôi vị hoàng đế. Nhưng mà ngươi đảo mắt kịp chờ đợi gả cho , thậm chí cũng chưa từng cho ta cơ hội tranh thủ, khi ta muốn vì ngươi ra sức thực ngươi lại. . . . . ." Làm như bằng lòng đến đề tài này, Đông Phương Tuyết cười nhạt, sau đó sơ lược lại, tiếp tục : "Trước đây ta muốn vị trí đó, nhưng mà bây giờ ta muốn."

      Trước kia, xem ngôi vị hoàng đế như dép cũ vứt , nhưng mà bây giờ, cần.

      Nghe xong lời này của Đông Phương Tuyết, Tống Chỉ Thi mở to đôi mắt phượng xinh đẹp thất thần nhìn Đông Phương Tuyết.

      biết rốt cuộc nàng suy nghĩ gì, cuối cùng nàng hoàn hồn trở lại, vẻ mặt có chút hoảng hốt : "A Tuyết, ngươi đừng tranh giành nữa, ngươi đừng tranh đoạt với A Tường nữa được ? Ta muốn thấy bất kỳ ai trong các ngươi xảy ra chuyện." Trong giọng bất tri bất giác kèm theo mấy phần cầu xin.

      Đông Phương Tuyết chăm chú nhìn nàng, tầm mắt hai người đối lập nhau, sau đó đều trầm mặc rất lâu.

      Cuối cùng, Đông Phương Tuyết rũ mắt xuống, Tiêu Mặc ràng nhìn thấy, vào lúc đó trong mắt Vương Gia lướt qua nhợt nhạt đau thương.

      Nhưng sau đó, ngẩng đầu lên, nhếch khóe miệng như giễu cợt cười tiếng, mang theo lạnh lẽo có thể chết người, : "Chỉ Thi, thể nào!" cần, cho nên buông tay!

      Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt nhưng kiên định của , Tống Chỉ Thi cảm thấy lòng vô cùng rét lạnh.

      Chuyện quyết định, thay đổi được.

      Điểm này, nàng biết từ trước.

      Nhàn nhạt nhếch lên khóe miệng, thế nhưng cười nổi, Tống Chỉ Thi cúi đầu xuống, khi ngẩng đầu lên, những tâm tình phức tạp trước đó như hoa Quỳnh còn tồn tại, mà giờ phút này, nàng vẫn chính là thái tử phi cao quý xinh đẹp: "A Tuyết, ta hỏi ngươi vấn đề cuối cùng, tại sao ngươi muốn ngôi vị hoàng đế?"

      Đông Phương Tuyết nhìn nàng, trong mắt lưu chuyển ánh sáng rực rỡ: "Bởi vì, nàng cần!"

      "Nàng là Nguyệt Trì Lạc?"

      "Ừ!"

    3. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 163: Thương tổn (1)



      "Nàng là Nguyệt Trì Lạc?"

      "Ừ!"

      Trong nháy mắt, Tống Chỉ Thi kinh ngạc đến khép miệng được, hàng lông mày tinh xảo gắt gao nhíu chặt, khoảnh khắc đó, nàng hối hận đến ruột cũng xanh đen. . . . . .

      "Ngươi muốn vì ta tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nhưng lại sẵn lòng vì nàng ra sức thực , A Tuyết, A Tuyết. . . . . ." Nàng nỉ non gọi tên , có loại cảm giác cam lòng, đột nhiên lại thấy có chút buồn cười, vì thế liền bật cười nhợt nhạt.

      Đưa ánh mắt chuyển đến nụ cười yếu ớt mặt Tống Chỉ Thi, Đông Phương Tuyết cũng nhếch lên môi mỏng sáng bóng cười cười, nụ cười đó như hoa túc, mang theo lạnh lẽo trí mạng cùng giọng mỉa mai, giống như loài hoa nở rộ ở Hoàng Tuyền kèm theo chất độc đến từ địa ngục.

      "Ngươi vĩnh viễn hiểu." hiểu được giữa lý trí và tình cảm lúc đó đấu tranh cùng lưỡng lự.

      Cuối cùng nhìn nàng cái, nhắm chặt mắt, lần nữa mở ra thần sắc trong mắt lạnh lùng hờ hững, chỉ còn lại màu đen nồng đậm tan nổi.

      Rất thản nhiên, chút do dự xoay người rời .

      Áo bào tím cao quý hóa thành đường cong hoàn mỹ giữa trung.

      Giống như chào cảm tạ màn hí kịch, bảy năm, dằn vặt ba năm, cuối cùng hạ màn.

      Tiêu Mặc chút hảo cảm liếc nhìn Tống Chỉ Thi cái, trầm mặc theo ở phía sau.

      Nhìn bóng lưng Đông Phương Tuyết rời , vẻ mặt Tống Chỉ Thi chợt phức tạp.

      ______________________

      Hoàng cung của Đế Đô, kiến trúc hùng vĩ, xanh vàng rực rỡ.

      Nguyệt Trì Lạc xuống xe ngựa ở cửa thành phía Đông, đứng ở cổng hoàng cung, ngắm nhìn kiến trúc trước mắt, đột nhiên cảm thấy con người ở dưới kiến trúc vĩ đại như thế, quả rất bé!

      "Vương phi?" Nhìn thấy Nguyệt Trì Lạc bất động, nha hoàn áo xanh dẫn đường ở phía trước nhịn được liếc xéo.

      Nguyệt Trì Lạc nhàn nhạt liếc lại nàng cái, trong mắt là vẻ lười biếng: "Ngươi là nha hoàn cận thân của nương nương sao?"

      "Vâng." Nha hoàn cúi đầu xuống, thanh thấp.

      " thôi."

      Nguyệt Trì Lạc có chút nghi ngờ nhíu nhíu đôi mày thanh tú, Quý Phi nương nương vì sao muốn tìm nàng?

      Hơn nữa còn là nha hoàn cận thân có cái tên rất hay ‘Kỳ Ước’ đến mời nàng uống trà?

      theo nha hoàn rẽ trái rồi rẽ phải, đại khái thời gian khoảng nửa nén hương Nguyệt Trì Lạc trông thấy Quý Phi ở chính điện.

      Nếu so với bộ dáng ung dung cao quý của hoàng hậu dáng vẻ tươi cười nhàn nhạt mặt Quý Phi chân hơn rất nhiều.

    4. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 164: Thương tổn (2)



      Nếu so với bộ dáng ung dung cao quý của hoàng hậu dáng vẻ tươi cười nhàn nhạt mặt Quý Phi chân hơn rất nhiều.

      "Quý Phi nương nương." Đứng ở chính giữa chủ điện, Nguyệt Trì Lạc thản nhiên hành lễ cái.

      đại điện trống trải, thanh bé của nàng vang dội, nhàn nhạt mang theo chút thờ ơ hờ hững.

      Đây phải lần đầu tiên Nguyệt Trì Lạc gặp mặt Quý Phi, từng thấy qua lần trong buổi tiệc Thiên Kim, ấn tượng sâu lắm, nhưng Nguyệt Trì Lạc còn nhớ rất thanh lúc nàng chuyện, lạnh lùng thản nhiên, làm cho người nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.

      "Đến rồi à, ngồi ." Hoa Quý Phi cười cười, thanh hơi lạnh, vẻ mặt cũng có chút lãnh đạm, ánh mắt thoáng nhìn qua, ý bảo nha hoàn mang ghế tới.

      Nguyệt Trì Lạc cũng từ chối, theo lời ngồi xuống.

      Hai người ngồi đối mặt nhau, Nguyệt Trì Lạc mở to mắt, đôi mắt mang theo chút lơ đãng nhìn Quý Phi ở đối diện, hoàn toàn có cái gì gọi là bối rối dè dặt của tiểu thư khuê các.

      Quý Phi nhàn nhạt liếc nhìn nàng cái, bộ dáng tư thế ngồi vô cùng nghiêm khắc, nhưng thêm gì.

      Bầu khí bao phủ hơi thở quỷ dị, trong đại điện trống trải chỉ có tiếng vài người hít thở.

      "Ngươi có biết, Vương Gia là do tay Bổn cung nuôi lớn?" Trầm ngâm lúc, Quý Phi mở đầu lên tiếng trước.

      Nguyệt Trì Lạc gật gật đầu: "Cũng có nghe qua."

      Từng có nghe mẹ đẻ Đông Phương Tuyết là sinh khó mà chết, sau đó được tay Quý Phi nuôi lớn, nhưng có nghe thấy Đông Phương Tuyết kể về vị mẫu thân này, vậy tính cách của hai người họ đoán chừng cũng là cái loại tình cảm nhợt nhạt.

      Bằng lạnh nhạt khi đến Vương gia là nhi tử của mình!

      Quý Phi lại hỏi: "Vậy ngươi hẳn cũng có nghe ít chuyện xưa của Vương Gia?"

      "Nương nương ám chỉ điều gì?" Nguyệt Trì Lạc nguyên do.

      "Tống Chỉ Thi!"

      Nguyệt Trì Lạc sửng sốt, hiểu vị nương nương này đến những thứ này có mục đích gì hay ?

      "Có nghe chút, cũng hiểu , thế nhưng đều quan trọng, dù sao cũng là chuyện qua." Vẻ mặt Nguyệt trì Lạc thản nhiên, nhưng trong lòng nhịn được có chút khó chịu.

      Quý Phi cười tiếng, tiếp lời, nhưng lại nhàn nhạt câu: "Ngươi xứng với ." Giọng vẫn có bất kỳ cảm xúc nào.

      Nguyệt Trì Lạc sửng sốt, phải vì lời bà ta , mà là nghĩ tới Quý Phi thẳng thắn như vậy, cười nhạt, khẽ nhấp hớp trà nha hoàn dâng lên, cũng quan tâm : "Ta xứng với bất kỳ người nào."

    5. thaihaii

      thaihaii Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      3
      Chương 165: Thương tổn (3)



      Nguyệt Trì Lạc nàng sao lại xứng với Đông Phương Tuyết? Nguyệt Trì Lạc lười biếng cười tiếng, từ trước tới giờ nàng cảm thấy nàng xứng với ai, mặc kệ đối phương là Vương Gia cũng được, Hoàng đế cũng thế, nàng, đều xứng với bất luận kẻ nào. . . . . .

      Có điều lời này dù sao cũng là từ miệng người liên quan ra, cho nên Nguyệt Trì Lạc nàng thèm để ý.

      Nếu là Đông Phương Tuyết , có lẽ là chuyện khác.

      Hoa Quý Phi nghe vậy, chỉ cười rộ lên: "Ta ý là chỉ thân phận ngươi." Chứ phải bản thân Nguyệt Trì Lạc.

      Nghe đến đây có khó chịu như lúc nãy, Nguyệt Trì Lạc cũng cười: "Thân phận của ta cũng có đụng chạm gì đến A Tuyết, hơn nữa A Tuyết cưới chính là con người ta, chứ phải thân phận của ta."

      "Tương lai phải làm Hoàng đế." Hoa Quý Phi nhấp ngụm trà, thanh lạnh, trầm.

      Nguyệt Trì Lạc nghe đến đó, đột nhiên liền hiểu Hoa Quý Phi khi nãy tại sao phải nhắc tới Tống Chỉ Thi.

      Chẳng qua Tống Chỉ Thi chính là người hợp quy cách thiên kim nhà quyền quý, có địa vị hơn so với thân phận tiểu thư thiếp sinh ra như nàng.

      "Chẳng lẽ nương nương cho rằng phải có bối cảnh như Tống Chỉ Thi mới xứng với Vương Gia, mới có thể đảm đương nổi thân phận quốc mẫu tương lai sao? Nhưng mà ta trước giờ cho rằng thân phận của ta và việc A Tuyết làm Hoàng đế có xung đột gì, hơn nữa ta nghĩ, trước khi lấy ta A Tuyết chắn chán cũng tự cân nhắc vấn đề này rồi, vả lại tại Vương Gia cũng chưa gì, ta biết nương nương đứng ở lập trường nào mà những chuyện này với ta." Nguyệt Trì Lạc nhướng nhướng mày, đôi mắt chói lọi như ngọc lưu ly chứa tia ánh sáng lấp lánh.

      Đông Phương Tuyết muốn làm Hoàng đế, phải Nguyệt Trì Lạc chưa từng nghĩ đến khả năng này, nhưng lúc này nghe từ miệng Hoa Quý Phi, hơn nữa giọng điệu còn chắc chắn như vậy, Nguyệt Trì Lạc cảm thấy có chút chấn động thôi.

      ra, nàng hy vọng Đông Phương Tuyết làm hoàng đế, cũng muốn làm cái gì hoàng hậu, hơn nữa là đặc biệt muốn!

      Hoa Quý Phi nghe vậy, nhíu lên mi mắt tinh xảo, cười lạnh: "Thân phận của ngươi và Vương Gia vốn có gì xung đột, nhưng nay ngươi là Tứ vương phi, hơn nữa, tương lai Vương Gia làm Hoàng đế, tiểu thư thứ thiếp sinh ra được Nguyệt gia thương, người ngay cả cách thức cơ bản nhất của tiểu thư khuê các cũng có, tương lai phải như thế nào để làm mẫu nghi thiên hạ? Chẳng phải làm trò cười cho thiên hạ sao?"

      Giọng Hoa Quý Phi nhàn nhạt, tiếp tục : "Bổn cung phải chê cười ngươi, cũng phải chèn ép ngươi, Bổn cung làm vậy cũng vì suy tính cho Vương Gia, có thể giảm ít phiền toái, mong muốn thuận lợi ngồi lên ngôi vị."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :