1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đấu Tranh Đến Cùng Cho Tình Yêu - Cô Nham Nhuỵ Vy (Hoàn - 71c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chươg 65: Hít sâu

      Tiếu Trác ngồi trong văn phòng xem lại kế hoạch công ty, ngẩng đầu bất đắc dĩ nhìn Lãnh Vũ Hiên ngồi ghế sofa trong văn fòng của mình xem giấy tờ. Hôm nay ngồi hai giờ trong văn fòng rồi.

      Sau việc may lần trước, Lãnh Vũ Hiên dường như biến thành người khác.

      Đối mặt với khiêu khích của , còn đấu đầu gay gắt nữa; đối mặt với coi thường của , cũng cảm thấy thể diện bị tổn thương; đối mặt với hững hờ của , anhcũng còn phản kháng nữa. Nhưng Lãnh Vũ Hiên tốt tính dường như càng khiến Tiếu Trác đau đầu hơn trước, vì tại giống như hồn ma lặng lẽ theo , luôn luôn giám sát nhất cử nhất động của .

      “ Lãnh Vũ Hiên, xong chưa!” Cuối cùng, Tiếu Trác chịu được vứt giấy tờ trong tay, vẻ mặt tức giận trợn mắt nhìn Lãnh Vũ Hiên ở cạnh, “Mỗi ngày đều ở văn fòng của em, muốn làm gián điệp kinh tế à?”

      “Chờ chút.” ngẩng đầu nhìn Tiếu Trác cái, sau đó ung dung ký tên mình, rồi bước tới cạnh bàn Tiếu Trác, ấn nút nội bộ, “Thư ký Lưu, vào lát.”

      “Chào Tiếu tổng” Thư ký riêng của Tiếu Trác rất nhanh chóng gõ cửa bước vào, “Ngài tìm tôi, Lãnh tiên sinh?”

      “Hãy giúp tôi gửi giấy tờ này fax tới trợ lý của tôi bên Lãnh thị.” Lãnh Vũ Hiên đưa giấy tờ cho thư ký Lưu, “tổng giám đốc các tối nay có lịch trình gì ?”

      “7h có bữa tiệc thương nghiệp phải tham gia. Có điều phó tổng Tần rồi, nếu Lãnh tiên sinh phụ trách bữa tối cho người khác, ấy có thể thay mặt tham gia bữa tiệc tối nay.” Thư ký Lưu vừa vừa cố gắng cười.

      với phó tổng Tần của các , giao dịch thành công, bữa tiệc tối nay giao ấy! Được rồi, bây giờ cho vừa em định gì?” Nhìn thư ký khổ sở nhìn cười rời , Lãnh Vũ Hiên quay người bình tĩnh hỏi Tiếu Trác.

      “Cái này gọi là gì? Muốn biến em thành trò hề cho cả công ty này à?” Mỗi lần đều như vậy, tháng trở lại đây đều kiên quyết đưa làm, kiên quyết đến công ty cùng ăn cơm trưa với , kiên quyết đón tan làm, vừa rảnh là giống như hôm nay, dứt khoát ngồi ở văn fòng làm rối loạn tầm mắt của , quấy rầy công việc , mà đáng giận nhất là mỗi lần phản kháng đều kết thúc thất bại! có lý do phải sống cả đời dưới giám sát của Lãnh Vũ Hiên! Tiếu Trác nghiến răng căm tức nhìn Lãnh Vũ Hiên: “Công ty đóng cửa à? Thư ký mất tích à? Văn phòng bị gió cuốn à? Sao muốn ngồi trong văn fòng em, sử dụng thư ký của em, quấy rầy hoạt động của công ty em?”

      “Em lại chuyện bé xé ra to rồi! chỉ ngồi sofa trong văn fòng bà xã xem giấy tờ, tiện thể nhờ thư ký của bà xã fax tài liệu, sau đó nhờ bạn của bà xã giúp tham dự bữa tiệc, mà lại phụ trách giúp ấy về nhà chuẩn bị bữa tối cho người nhà của em, đều là chuyện vặt trong cuộc sống gia đình. Nếu trả em tiền thuê văn fòng ngoài định mức, trả tiền phụ cấp cho thư ký của em, giúp em và Tần Như chuẩn bị bữa tối vài ngày?”

      ——” Tiếu Trác hít sâu, lại là lý do thoái thác chết tiệt này, giống như máy móc cáu kỉnh, ung dung ứng đối mỗi câu chỉ trích mang đầy giận dữ của , “Lãnh Vũ Hiên, ngày nào Lãnh thị vì làm việc mà đóng cửa, em nhất định bố thí đồng!”

      “Bà xã, cảm ơn em quan tâm , có điều, đừng lo, kiếm tiền vì tương lai chúng ta.” vỗ vỗ đầu Tiếu Trác, mỉm cười , “nhanh làm việc, đợi chút phải về chuẩn bị cơm tối cho ông ngoại và mọi người.”

      “Lãnh Vũ Hiên ——” Người đàn ông chết tiệt này dám dùng điệu bộ vỗ chó con để vỗ đỉnh đầu !

      “Suỵt—— thôi, đừng quấy rầy thực đơn tối nay định làm.” Lãnh Vũ Hiên vừa vừa ngồi lại sofa.

      Hít sâu, hít sâu, lần thứ 50 ngày hôm nay Tiếu Trác hít sâu, nhất định được tức giận, tức giận thể mình chiếm thế hạ phong. Cầm bút máy lên tức giận vùi đầu trong giấy tờ.

      “Tiểu Trác, đừng có mà ra sức hít sâu như thế, khí trong văn fòng em đủ trong lành, có thể tăng thêm gánh nặng cho fổi em đó.” Lãnh Vũ hiên bận viết nguyên liệu thực đơn tối nay tốt bụng đề nghị.

      “Cảm ơn, gánh nặng phổi em thêm nặng cũng nặng bằng gánh nặng trong tim em. Vì tim em mỗi ngày đều phải nhẫn nại sinh vật đáng ghét với bộ dạng tên ngốc, con ruồi nhặng!”

      “Có thể được em đặt lên tim, hạnh phúc quá.” Lãnh Vũ Hiên nhếch miệng cười “ngây thơ”, sau đó lấy điện thoại nhấn dãy số, “Vũ Đình, kêu quản gia giúp mua nguyên liệu thực đơn mang tới nhà….”

    2. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 66: suy nghĩ sâu sắc

      “Ối——” Tiếu Trác đứng trong phòng ngủ nơi cửa sổ nhìn bầu trời đầy sao lại thở dài lần nữa.

      Dưới kiên trì của ông ngoại, cậu, mợ, thể tìm thấy bất cứ lý do nào để thoái thác, hôm nay đành sắp xếp Tiếu gia và nhà Blank chính thức gặp mặt.

      Tuy sớm thông báo cho Tiếu Thiên Hào và Lãnh Vũ Hiên, bọn họ ai nấy cũng đều đồng ý hợp tác tốt, diễn màn kịch lớn thân tình an ủi ông John và vợ chồng Henry vốn biết chân tướng, tuy họ tin chắc giữ đúng lời hứa trước mặt gia tộc nhà Blank lộ ra chút sơ hở nào, nhưng khi bữa ăn liên hoan kết thúc, sau khi Tần Như đưa ông John và vợ chồng Henry rời trước, Lãnh Vũ Hiên và Tiếu Thiên Hào vẫn bùng nổ xung đột dữ dội.

      “tu… tu…”

      “Alo?” Tiếu Trác nghe điện thoại.

      “Trác Trác, Vũ Hiên bị thương nặng ? Mẹ và Kỳ Kỳ đều mắng cha con, vừa nãy ông ấy quá đáng rồi!” Giọng Dư Tú Trung mang ý xin lỗi.

      sao, mẹ à. Nước phải quá nóng, chắc bị thương nặng, ấy thay quần áo trong nhà tắm, đợi ấy ra con bôi thuốc cho ấy.”

      “Giúp mẹ gửi lời xin lỗi tới Lãnh Vũ Hiên, mong nó tha thứ nhé!”

      “Con gửi lời, mẹ đừng để tâm. ấy ra rồi, con cúp mắt trước, mẹ ngủ sớm nhé.” Thấy Lãnh Vũ Hiên bước ra từ phòng tắm, Tiếu Trác cúp máy, cầm thuốc mỡ, “lại đây ngồi xuống, cởi áo ra.”

      “Ừ,” Lãnh Vũ Hiên nhướng khóe miệng, theo lời ngồi lên giường cởi áo, mặc kệ Tiếu Trác bôi thuốc mỡ mát lạnh lên phần bị phỏng đỏ trước ngực , còn may là Tiếu Thiên Hào hắt là nước nóng chứ phải dầu nóng, nếu hôm nay chắc thành bánh bao chiên rồi, “đây là lần đầu tiên em chủ động kêu cởi quần áo.”

      “xem ra bị thương vẫn chưa đủ nghiêm trọng, em cần lo lắng đòi tiền bồi thường Tiếu gia.” Tiếu Trác trừng mắt, tiếp tục động tác tay. Chắc vết thương này phải 1 tuần sau mới khỏi.

      “Tiếu gia bồi thường cho món kếch xù rồi, có lòng tham, đòi thêm nữa.” có ý nhìn Tiếu Trác cười quyến rũ.

      “Thế ư?” Tiếu Trác nhướng nhướng khóe miệng, ngón tay trắng nõn dính thuốc mỡ chút khách khí chọc vào vết phù đỏ.

      “Á!” Quả nhiên, tiếng kêu của Lãnh Vũ Hiên lập tức lấp đầy phòng ngủ.

      “Quái lạ, hôm nay sao bồ rảnh mà ăn trưa với mình? Lãnh Vũ Hiên đến à? Lẽ nào hôm qua bị thương nặng quá?” Giờ nghỉ trưa, Tần Như thấy Tiếu Trác xách hai suất cơm hộp bước vào văn phòng bèn trêu chọc.

      biết, Có điều chết được, nếu thực thương nặng điều trị rảnh mà đặt cơm hộp kêu người ta đưa tới.” Tiếu Trác nhún nhún vai, cầm suất thịt dê đưa Tần Như.

      là nam si tình nữ lạnh nhạt!” Tần Như lắc lắc đầu, mở suất cơm ra ăn, “Oa—— Lãnh Vũ Hiên biết ý, đây là món ta thích nhất!”

      dễ dàng bị lừa bởi vẻ ngoài.” Tiếu Trác ăn miếng thịt trâu, buồn bực , “nhìn vẻ ngoài, nay ấy đánh đánh lại, lại, giống như tự tạo thành quý ông tốt tính; nhưng thực tế ấy dùng cách thức khác để tiến hành chiến tranh! ấy tùy tiện can thiệp vào cuộc sống của mình, nhưng thay đổi chiến lược, chầm chậm thâm nhập vào cuộc sống của mình, khiến cho mình cuối cùng thể rời bỏ ấy!”

      “Ha ha, , trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ tường, giống như bồ, người trong cuộc lý trí đến vậy hiếm gặp! ấy lại rất thông minh, nhanh thế lĩnh ngộ được rằng bồ trứng trọi đá, cái đạt được chỉ có thể là thắng lợi bề ngoài,” Lãnh Vũ Hiên thực là càng ngày càng thông minh, dùng nhu đối phó với Tiếu Trác tất thắng, nhưng nếu dùng cương chắc chắn thảm bại.

      “Ôi—— bây giờ mình mới biết chiến tranh thất bại phải đáng sợ, đáng sợ nhất đối thủ căn bản cho bạn cơ hội khiêu chiến! Cho dù mình tìm cớ gì, ấy nhiều nhất cũng chỉ đáp lại mình bằng nụ cười thà! Mình giống như con hổ bị nhổ mất răng còn đất dụng võ! Trời biết mình đáng thương biết bao, mình mới là người thực thất bại thảm hại nè!” Nghĩ tới tình cảnh bản thân mấy tháng gần đây mà đau buồn từ trong lòng chui ra.

      “Tuy thắng nhưng cũng coi như dứt khoát quy hàng được rồi, ấy lại chẳng phải là liên minh tám nước, giữa hai người tới đâu cũng chỉ là mâu thuẫn nội bộ nhân dân, phải ư?” Tần Như .

      “Xin , bồ có chút tiết khí được .” Tiếu Trác vẻ mặt khinh thường.

      tiết khí còn hơn lý trí, tim gan. Với tính khí của Lãnh Vũ Hiên có thể làm tới bước này đủ khiến người lẫn thần đều thương xót rồi! Hà tất hiểu tình lí như vạy, lẽ nào bồ thuộc vỏ trai, ngậm rồi há miệng?” Tần Như vừa ăn thịt dê vừa .

      ấy mới làm nơi trút giận có 4 tháng, phải biết năm đó mình ở Lãnh gia làm người vợ chịu uất ức tròn 1 năm rồi!” Tiếu Trác phẫn nộ bất bình.

      “Mình xin bồ có chút lương tâm được ? Thời gian 1 năm đó có 6 tháng Lãnh Vũ Hiên ra ngoài, bà Lưu tận tâm nuôi bồ thành gấu trúc!” Tần Như bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Con này, biết có phải lương tâm bồ bị mây đen che rồi !”

      “Bồ là đại phản đồ, hộp cơm khiến bồ trở giáo đổi hướng rồi!” Tiếu Trác bất mãn đập bàn, nhưng lập tức liền trầm mặc, nhìn Tần Như thu hồi lại nụ cười trêu chọc, nghiêm túc hỏi, “Như Như, bồ mình còn có cơ hội chuyển bại thành thắng ?”

      “Theo bồ? Bồ làm việc trước nay cố chấp thua Lãnh Vũ Hiên, nhưng việc bây giờ lại là hướng này… hay mình hỏi lại, bồ toàn lực để thắng trận chiến này ?”

      “Mình có toàn lực ứng phó, nhưng mình băn khoăn, bồ biết đó!” Tiếu Trác lo lắng biện giải dáng vẻ có tật giật mình, “bồ hiểu mình, bồ nên biết mà!”

      “Chúng ta chính là vì đều quá hiểu lẫn nhau, mình mới nghe ra hàm ý trong lời của bồ, mà mình cũng vừa mới nhìn ra bồ đủ toàn lực chiến đấu với Lãnh Vũ Hiên. Bồ có cơ hội ép ấy lui, ví dụ như mượn thực lực gia tộc ở , thậm chí lợi dụng việc bất ngờ kia. Nhưng bồ làm tế, vì sâu trái tim bồ cắm dùi chỗ cho ấy.” Tần Như bất đắc dĩ nhìn đôi mắt bướng bỉnh của Tiếu Trác, “mình tin bây giờ bồ chưa tình cảm chân thành với ấy, nhưng có thể khiến bồ để lại chút gian, Lãnh Vũ Hiên thắng trận chiến này. Vì ấy là người đàn ông duy nhất cả đời bồ bằng lòng nhìn chính diện.”

      “Mình… mình nghĩ… mình nghĩ cũng có thể vì quá khứ của mình và ấy giống nhau, vì thế mình…” Tiếu Trác có chút lòng dạ rối bời, lời của Tần Như từng chữ từng chữ trông thấy máu, chích vào tim , khiến bất giác hoảng hốt.

      cần lo lắng truy vẫn xem nguyên nhân gì, càng cần lý giải cái gì. Trác Trác, đừng khiến bản thân chịu bất cứ ràng buộc nào, thậm chí đừng lý trí quá, nên xử lí vướng mắc giữa bồ và ấy theo trái tim, đừng dối lòng làm bất cứ việc gì!”

      ”Đừng dối lòng làm bất cứ việc gì…” lặng lẽ lặp lại lời Tần Như, có chút thất thần nhìn đám mây trắng ngoài cửa sổ, chìm sâu vào trong suy nghĩ.

    3. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 67: Động tác bị phát

      “Tiểu Trác…” Lãnh Vũ Hiên nhìn Tiếu Trác từ phòng tắm bước ra cách nặng tình.

      vào lúc nào vậy?” Kỳ lạ, vừa nãy ràng nhìn thấy Lãnh Vũ Hiên ở trong thư phòng làm việc bận tới nỗi sứt đầu mẻ trán, sao nhanh thế chạy tới trước mắt rồi?

      “Vừa bước vào.” lại gần , dùng tay xoa lên đôi má đỏ lên khác thường vì tắm vòi hoa sen, “em đẹp…” si mê sát môi mình vào đôi môi hồng.

      “bang——” chỉ tiếc môi chưa hôn được người đẹp, kết quả bị tay ngọc của người đẹp hỏi thăm má rồi.

      “Tiếu Trác!” xoa má gầm .

      “Em chỉ là phản xạ có điều kiện, ai bảo lại gần?” đau đớn vẫy vẫy tay tê, bước qua Lãnh Vũ Hiên ngồi lên giường.

      “Xem ra lạnh nhạt với em lâu quá rồi, tới nỗi em quên cả hơi thở của .” Lãnh Vũ Hiên lại gần kéo Tiếu Trác vào lòng nặng tình khẽ.

      đổi tính rồi à, Lãnh Vũ Hiên? Rảnh rỗi sắm vai thần tình gì đó? Buồn nôn chết!” Tiếu Trác vùng vẫy, nhưng thế nào cũng thể vùng khỏi vòng tay Lãnh Vũ Hiên, “Buông tay!”

      “Suỵt—— tiếng thôi, ông ngoại nghe thấy.” mặt dày dùng ngón tay bịt đôi môi đỏ của Tiếu Trác, sau đó thẳng đường đặt bàn tay vào trong áo ngủ Tiếu Trác vuốt ve.

      “A——” Tiếu Trác rít lên tiếng, ngay lập tức sợ bị ông ngoại cách bên tường nghe thấy, vội vàng nhìn cửa phòng ngủ, thấp giọng chửi: “buông tay! là Đăng Đồ Tử, ngựa giống, háo sắc… ư…”

      Lãnh Vũ Hiên đơn giản cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đỏ lải nhải ngừng, cẩn thận thưởng thức ngọt ngào đẹp đẽ khiến nhung nhớ lâu.

      “Em muốn gọi người!” Tiếu Trác hao hết sức lực đẩy nụ hôn của Lãnh Vũ Hiên ra, hơi thở bất ổn cảnh cáo .

      “Được! Tiện thể cho ông ngoại em tất cả mọi việc, giúp em kêu!” vừa vừa tiếp tục hành động xâm lược.

      … tiểu nhân!’ Tiếu Trác tức tới nỗi nghiến răng nghiến lợi, tay chân đồng thời ngăn chặn cuộc tập kích trộm của Lãnh Vũ Hiên.

      Ông ngoại cuối cùng cũng bỏ được tát cả những gánh nặng về tư tưởng, gần đây dưới trị liệu của thầy thuốc đông y do Tần Như giới thiệu, chi dưới bại liệt bao năm giờ như kỳ tích, dần dần có cảm giác, sao có thể tạo ra điều vui cho ông vào lúc này?

      Thấy Lãnh Vũ Hiên càng lúc càng được voi đòi tiên, vội vàng khép mí mắt áp dụng chiến thuật đau thương, “ đừng như vậy, em mới xuất viện lâu, sức khỏe vẫn chưa hồi phục, rất yếu.”

      “Đúng là lâu, mới 5 tháng 7 ngày thôi. Hơn nữa cũng biết em rất yếu, bình thường em đều làm thêm tới tận sáng sớm, nhưng bây giờ mỗi ngày em chỉ làm việc tới 23h30.” Lãnh Vũ Hiên kéo áo mình, cao nhìn xuống gương mặt đáng thương của Tiếu Trác, biểu của nha đầu này phong phú, làm diễn viên quá đáng tiếc.

      buông tay, lăng nhăng như thế, chừng nhiễm bệnh AIDS rồi! Tránh sang bên, cho phép đụng vào em, làm xong kiểm tra sức khỏe, em suy nghĩ lại!” Cầu xin được, vậy chọc giận ấy, Tiếu Trác lập tức thay đổi sang vẻ chanh chua, khinh thường, chán ghét đẩy Lãnh Vũ Hiên ra, “Nhanh cút , ngựa giống.”

      “ha ha ha…” Nhìn Tiếu Trác lại thay bộ mặt lần nữa, Lãnh Vũ Hiên bật cười, “Nếu như vài tháng trước thẹn quá hóa giận, phẩy tay áo bỏ . Nhưng bây giờ trước em, sớm còn thể diện rồi, mấy câu móc này đối với có tác dụng gì chứ? Muốn chọc giận đợi tới mùa quýt sang năm nhé! *(cái này dịch theo ý, he he)”.

      Sau cuộc mây mưa, Lãnh Vũ Hiên cười ấn Tiếu Trác định rời trở lại giường, “nằm xuống đừng động đậy, nếu có sinh lực làm lại mấy lần nữa đấy.” Thấy Tiếu Trác lập tức nằm yên chỗ cũ, Lãnh Vũ Hiên cười hôn lên má Tiếu Trác, “đừng để thấy em làm việc khiến vui.”

      “Đồ háo sắc! Ngựa giống! Đăng Đồ Tử! Đồ vô liêm sỉ!” Trong đêm khuya tĩnh lặng, chắc Lãnh Vũ Hiên ngủ, Tiếu Trác nhàng đứng dậy, tức giận chỉ Lãnh Vũ Hiên say ngủ, giọng chửi trận, sau đó tay chân bước vào phòng tắm, lấy thuốc tránh thai trong tủ , bỏ viên vào trong miệng, “quên rót nước…” ngậm viên thuộc mở cửa phòng tắm định lấy cốc nước, nhưng ——

      “A! Em có làm gì!” ngờ vốn tưởng Lãnh Vũ Hiên ngủ say có thể đợi ở cửa phòng tắm, kinh hãi khiến Tiếu Trác nuốt viên thuốc xuống, có tật giật mình, vờ như liên can.

      “Em uống thuốc tránh thai!” Lãnh Vũ Hiên phùng má trợn mắt nhìn Tiếu Trác.

      “Em có, chứng cứ đâu?” hỏi rất chuyên nghiệp

      “ở đây!” chỉ chỉ vào bụng mình, ôm , “ cảnh cáo em, nhưng em biết mà vẫn cố tình vi phạm, phải trừng phạt em!”

      …” Lời chưa xong, Tiếu Trác liền bị Lãnh Vũ Hiên phủ lên đôi môi.

      “Cũng may là uống thuốc tránh thai rồi!” Tiếu Trác phản kháng vô hiệu đành lấy kế hay duy nhất an ủi bản thân.

      Nhưng mấy ngày sau nghĩ như vậy——

      “Lãnh Vũ Hiên!” nổi giận đạp cửa văn fòng Lãnh Vũ Hiên.

      “Tổng giám đốc, ấy…” Vất vả đứng vững, thư ký vội vàng giải thích với Lãnh Vũ Hiên.

      “Đây là vợ tôi, sau này nhớ được ngăn cản phu nhân, bỏ hết lịch trình hôm nay, ra ngoài .”

      “Á?” Thư ký thấy Tiếu Trác tức giận ngút trời bên cạnh cũng hơi hoảng, người đẹp thở ra lửa trước mắt chính là phu nhân tổng giám đốc trong truyền thuyết khiến tổng giám đốc bọn họ từ tay sát gáitiến hóa thành người đàn ông của gia đình, “vâng, tổng giám đốc! Xin lỗi phu nhân!” Đợi lát nhất định phải tới phòng thư ký tám chuyện mới được.

      là khách hiếm, bà xã, em có thể tới thăm, cảm động quá!” Lãnh Vũ Hiên cười nhìn Tiếu Trác tức giận phừng phừng, “uống chút gì nhé?”

      “Uống máu !” nghiến răng nghiến lợi .

      “Được thôi, có thêm sữa ?” lấy cà chua ép trong tủ lạnh đổ vào cốc thủy tinh. Kỳ lạ, rốt cuộc động tác nào của mình bị bà xã phát nhỉ? Lãnh Vũ Hiên gãi cằm suy nghĩ.

      “Cho em uống viên vitamin!” Khi thu dọn đồ đạc, thuốc tránh thai rơi ra, còn biết mình bị lừa.

      “Đừng có hung dữ như vậy, chừng trong bụng em có cục cưng rồi, phải chú ý dưỡng thai lúc đầu, bà xã ạ!”

      “Em phun cả mặt sinh tố mướp đắng! là đồ tiểu nhân bỉ ổi, em phải chửi rủa thành con cóc!”

      “A…a…..a… ách… ôi … a——” Tiếng của Tiếu Trác vừa rớt xuống, Lãnh Vũ Hiên liền ôm cơ thể ra vẻ đau đớn cực độ, đồng thời sau khi kêu thảm, nằm lênphiến đá cẩm thạch.

      “Coọc, Coọc, Coọc” Tiếp theo Lãnh Vũ Hiên từ đất bò lên, có phần làm giống con cóc nhảy nhảy lên, “ vợ xinh đẹp của cóc, coọc, coọc, tới giờ ăn trưa rồi, em muốn ăn gì? Coọc, cọoc, cóc mời, coọc, coọc…”

      “Ha ha ha…” Vốn bị “kinh biến” của Lãnh Vũ Hiên làm chấn động, Tiếu Trác cuối cùng nhịn được bật cười, hóa ra tên ngốc nghếch này cũng có mặt gây cười, “ăn chân tay —— ếch kho!”

    4. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 68: Tâm

      Cứ như vậy, cuộc sống hôn nhân của Lãnh Vũ Hiên và Tiếu Trác dưới kìm kẹp, nỗi lo ngại của mọi người, trong mâu thuẫn phức tạp, lúc mưa dầm, lúc nhiều mây, lúc chuyển nắng, lúc phong ba bão táp tới, nhưng hôm nay đại khái là mưa đá tập kích.

      “Lãnh Vũ Hiên!” Tiếu Trác tức giận từ phòng tắm ra.

      “Bà xã, em đỉnh quá!” Lãnh Vũ Hiên sớm cung kính chờ đợi ngoài phòng tắm màng phẫn nộ của Tiếu Trác ôm xoay vòng tròn quanh phòng. biết Tiếu Trác nhất định có thai, vì thế mới ép dùng que thử thai, “ha ha, sắp được làm cha rồi! Sao, vui ư?” nhàng đặt Tiếu Trác lên cẩm thạch bệ cửa sổ, ôm eo hỏi.

      “Chúng ta chuyện, chuyện nhé.” Tiếu Trác ngồi bệ cửa sổ, lông mày nhíu lại khó chịu, bây giờ lòng hỗn loạn, giống như vặn thành đống lưới bắt cá, rối loạn thể nào giải thích được.

      “Được, hết sức nhẫn nại lắng nghe.” hiểu nhìn Tiếu Trác nhận lời.

      “Tổn thương cha gây ra cho em rất lớn.”

      biết.” gật gật đầu, đợi tới vấn đề quan trọng.

      “Tổn thương mẹ gây ra cho em cũng rất lớn.” tiếp tục, trong lời cẩn thận hơn.

      “Vì thế, em muốn ly hôn?” nhìn Tiếu Trác với vẻ khó đoán.

      , em thế.” cẩn thận thăm dò ý tứ qua lời và sắc mặt, biết tính cố chấp và kiên quyết của Lãnh Vũ Hiên, muốn tiếp tục đấu tranh việc thể, hơn nữa cho dù ly hôn, trừ phi chạy ra dải ngân hà, nế ukhông Lãnh Vũ Hiên cũng tuyệt đối buông tha đứa trẻ, “em chỉ cảm thấy chúng ta đều có quá khứ đau thương, với tình trạng trước mắt của chúng ta hà tất khiến đứa trẻ gánh vác nỗi thống khổ của chúng ta?

      “Em dám đụng vào con thử xem?” tức giận khác thường.

      “Em muốn làm hại con!” vội lý giải trước vẻ mặt muốn ăn thịt người của Lãnh Vũ Hiên, “em muốn , con sau khi sinh ra, chúng ta giao cho Như Như và Mark, họ thương nhau như vậy…”

      “Em ngốc à?” giận dữ đập tan mong ước tương lai của Tiếu Trác, “em dù gì cũng là người vợ giàu có, đến con của mình cũng nuôi nổi ư?”

      nghe em hết, với thân phận thông gia, chúng ta có thể cho con hưởng thụ vật chất lớn nhất, nhưng đôi vợ chồng hoàn hảo Mark và Như Như lại có thể cho con cuộc sống tinh thần tốt nhất, như thế con chịu tổn thương nào ư?” họ và Như Như sắp kết hôn, để họ chăm sóc đứa trẻ thực rất thích hợp.

      “Mang thai có thể khiến IQ của người ta bị mất ? Trước tiên điều vô vị này khiến người ngoài cũng thể chấp nhận, chỉ việc em làm thế nào để người trong nhà cho con biết thân phận thực của nó cũng đủ khó với em rồi!” Ấn tượng về Tiếu Trác trong người phụ nữ bình tĩnh giống như viên đá, lý trí như máy móc, sao hôm nay có thể nó ra những lời hồ đồ này?

      “Em có thể lấy cớ mất 7,8 tháng sinh con, còn Như Như người giả vờ mang thai 7, 8 tháng, kỳ thực rất dễ che giấu…” Dưới con mắt lý trí của Lãnh Vũ Hiên, Tiếu Trác cuối cùng có ý thức được suy nghĩ bản thân ngu xuẩn biết bao, “suy nghĩ của em rất kì lạ, đúng ?”

      “Phụ nữ mang thai thể thuyết phục được, huống hồ em là kẻ nhát gan?” Lãnh Vũ Hiên khách sáo dùng phép kích tướng.

      có ý gì, sao em nhát gan?” Tiểu Trác phục hỏi.

      “Em sợ phải bỏ ra, sợ tiếp nhận, sợ thay đổi, sợ thể trước.” nhìn chăm chú Tiếu Trác, từng chữ từng chữ đánh thẳng vào chỗ yếu.

      “Em mặc kệ !” lại tự cho mình là đúng mà phân tích cho , Tiếu Trác đẩy hai vai Lãnh Vũ Hiên, nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, định rời .

      “Là em muốn chuyện tử tế mà!” Lãnh Vũ Hiên từ sau ôm lấy Tiếu Trác.

      “Em nuốt lời rồi!” ra sức vùng vẫy nhưng chẳng có ích gì.

      biết chúng có quá nhiều điều vui, cũng biết mang đến cho em quá nhiều đau khổ và tổn thương. Nhưng, bây giờ ở đây có cốt nhục của chúng ta.” xoa bụng Tiếu Trác, dịu dàng tựa đầu lên gáy , “vì con, cũng vì bản thân chúng ta, cố gắng sống cùng nhé! Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, sống cùng nhau tới già, phải sao?”

      là Lãnh Vũ Hiên ?” Tiếu Trác nghe xong ánh mắt ngây ra, nguyên nhân nào khiến những lời dễ nghe như vậy, “ nhiều bạn như vậy, có ai từng cho đứa con ư?” Có lẽ là người phụ nữ đầu tiên mang thai con của , nên mới tình cảm như vậy

      muốn lừa em, giống như em “trừ phi trùm chăn chuyện đơn thuần”, nếu cho dù cẩn thận bao nhiêu, phụ nữ đều có khả năng mang thai. vài bạn trước đây của từng mang thai con , nhưng đều bị dùng tiền xóa sạch.

      “Vậy sao nhất định muốn giữ đứa con của em?”

      “Con của chúng ta và họ khác nhau. quan tâm phải là ai mang thai con của , mà là đứa trẻ do ai mang tới. Em là vợ , em mang đứa trẻ tới cho mới là mong muốn duy nhất của !”

      …” Tiếu Trác nhìn ánh mắt sâu hút đáy của Lãnh Vũ Hiên, “ phải thích em rồi đấy chứ?”

      , bà xã chậm chạp của , em!”

      “cái gì? kinh ngạc tròn to mắt.

      biết bắt đầu khi nào, em lấp đầy trái tim và chiếm toàn bộ gian trong đó, vì thế tìm trăm kế ngàn phương để em mang thai, mục đích là trói buộc em! Em bị trói buộc rồi nhỉ, bà xã của ?” nhìn , trong mắt tràn ngập khát vọng, chân thành tha thiết và khiếp đảm cự tuyệt.

      “Em, em…” nên lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, nhưng nhẫn tâm, nỡ; nên thuận theo tự nhiên mà chấp nhận, nhưng sợ, nhát gan, “Thư phòng em còn tờ văn bản.”

      Cuối cùng lựa chọn trốn tránh, vội vàng lấy cớ rời , để lại Lãnh Vũ Hiên bị tổn thương.

    5. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 69: Đây chính là đời người ư?

      “Bồ khóc à?” Tần Như đẩy cửa thư phòng, bật đèn, căn phòng tối đen lập tức bị ánh sáng tràn vào, “sao khóc?”

      ấy —— ấy mình.” Tiếu Trác ngẩng đôi mắt ngập nước bất lực lên nhìn Tần Như, mặc kệ lau nước mắt cho mình.

      “Cùng lúc, bồ phát ra bản thân cũng ấy, nên bồ mới khóc, vì bồ lại người đàn ông giống như cha bồ.”
      Tần Như chầm chậm , rất hiểu tâm trạng lúc này của Tiếu Trác.

      “Mình nên làm gì? Mình muốn sa vào, mình thể sống như mẹ…” khóc như đứa trẻ.

      “Đây chính là chỗ sai lầm của bồ, Trác Trác. Vì sao bồ nhất định phải đưa bi kịch người đàn ông và bi kịch lặp lại của mẹ viết dấu bằng?”

      ấy và Tiếu Thiên Hào quá giống quá giống nhau!” Giống tới nỗi khiến sợ hãi.

      “Nhưng ấy bồ, phải ư?”

      “Nhưng trái tim ấy thay đổi! Tới lúc đó mình biến thành mẹ thứ hai, con mình …” dường như dám nghĩ tiếp nữa.

      “Có lúc mình nghĩ trong cuộc sống nếu bồ có thể dũng cảm, quyết đoán như thương trường, bồ sống rất tuyệt vời.

      “Bồ mình nhát gan?” Tiếu Trác phục nhìn Tần Như

      “Bồ dè dặt như người trong cái kén! Bồ biết bồ có ý hoặc vô ý cự tuyệt rất nhiều theo đuổi của đàn ông ? Vừa bắt đầu mình giúp bồ đếm rồi, nhưng sau này mình đếm hết. Mình luôn lo lắng bồ đơn tới già, vì bồ thường dùng cách tệ nhất để suy nghĩ về tình . Vì sao bồ thể lạc quan nghĩ chút ? Bồ và Lãnh Vũ Hiên trải qua biết bao mới có thể nảy sinh tình cảm với nhau, sao ấy phải thay đổi tình cảm chứ?”

      “Trời, ấy ! ấy giống Mark, ấy lăng nhăng quen rồi! Giống như Tiếu Thiên Hào, miệng Dư Tú Trung, nhưng vẫn chạy tới vui đùa với mẹ mình, mẹ Lãnh Vũ Hiên và bao phụ nữ đếm xuể?”

      “Có lúc người tưng trải qua mưa gió lại cuồng dại hơn người chưa từng,chabồ chính là ví dụ.” Tần Như tình ý sâu xa, “Hai tiếng trước, mình vừa gặp dì Dư Tú trung, bà thỉnh cầu mình kể lại vài câu chuyện mà bà thể trực tiếp với bồ. Cha bồ năm đó khi Dư Tú Trung rời thực rất bận lòng với bà, thậm chí đến bản thân ông cũng cho rằng người phụ nữ ông sâu sắc mang thai đứa con của ông, nhưng bị cha mẹ ác ý đuổi . Tới khi ông ấy gặp mẹ bồ mới biết ông ấy đối với Dư Tú Trung chỉ là áy náy và lo lắng cho đứa con chưa sinh ra, người phụ nữ ông ấy thực chỉ có người —— mẹ của bồ – Trác Hy Văn.”

      dối, ông ta dối!” Tiếu Trác kịch liệt phản đối, mẹ khóc bao năm, hận bao năm, oán bao năm, đau bao năm, toàn bộ đều vì Tiếu Thiên Hào chưa từng bà, bây giờ sao ông ta sám biết xấu hổ mà bà!

      “Ông ấy có. Bồ cảm thấy lạ sao? Nếu ông ấy là Dư Tú Trung, sao bao năm thế bọn họ chỉ có đứa con Tiếu Kỳ?” Tần Như nhìn Tiếu Trác dần bình tĩnh lại, tiếp tục : “ thực tế, sau khi ông ấy đuổi mẹ bồ , ông ấy chưa từng đụng tới người phụ nữ nào. Chỉ có lần ngoại lệ, ông ấy tình cờ gặp lại người rời xa ông bao năm – Dư Tú Trung, biết con của bọn họ tuy năm đó ra đời thuận lợi, nhưng lại bị chết vì tai nạn xe tháng trước. Ông ấy đau lòng, cùng Dư Tú Trung uống rất nhiều rượu, luôn tưởng Dư Tú Trung là mẹ bồ, như vậy mới sinh Kỳ Kỳ, mà Tiếu Thiên Hào cũng vì lý do này mới kết hôn với Dư Tú Trung. Nhưng bao năm nay, cho dù ra ngoài ông ấy luôn là người chồng tốt, người cha tốt, nhưng trong cuộc sống riêng tư ông ấy lại hề đụng vào Dư Tú Trung nữa, có thể ông ấy giữ thanh khiết phần lớn cuộc đời vì mẹ bồ.”

      , thể! Đây phải là !” Tiếu Trác cố chấp lắc đầu, nếu tất cả là , vậy cái chết đó của mẹ, nỗi dặn vặt mẹ chịu đựng há chẳng phải chỉ là câu chuyện cười!

      “Tuy vậy khiến bồ chịu được, nhưng mình cảm thấy nhát gan và tự cho mình là đúng của bác tạo ra nỗi thống khổ cả đời cho bản thân, thậm chí còn lan sang cả bồ. Bà nên đến lúc chết cũng cho Tiếu Thiên Hào về thân thế bồ, khiến hiểu làm càng tích tụ càng sâu. Cha mẹ bồ lãng phí cả đời trong hiểu lầm, bồ nên vào con đường ấy nữa, Trác Trác!”

      “Vì sao lại có thể như vậy? Vì sao” Những giọt nước mắt nhau rơi xuống, nỗi cực khổ của hai thế hệ lại chỉ là hiểu lầm tự cho mình là đúng, “Đây chính là đời người ư?” hỏi cách kiềm nén, nặng nề, ai oán mà bi ai.

      “Đời người có thể khác nhau, ở chỗ mình lựa chọn hay từ bỏ.” Tần Như đau lòng ôm bào lòng, “khóc , mình đưa bờ vai cho bồ. Để tất cả uất ức và chẳng đáng đều gặp quỷ!”

      Tối đó, Tiếu Trác cứ dựa vào vai Tần Như mà khóc, cho tới khi mệt mỏi dần dần thiếp

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :