Nắng Ấm Về Sau Giông Bão - Diệp Phong

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Phong

      Diệp Phong New Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      5
      Chương : Bạch mã hoàng tử


      “Đừng , em đừng …”

      Bóng dáng mờ ảo trong làn sương mờ mịt, ánh mắt nhìn tuyệt vọng rồi quay . cố gắng chạy theo nhưng bóng dáng ấy biến mất chút dấu vết.

      !”

      Người con trai ngồi bật dậy, mồ hôi người vã ra như tắm. Gần sáu năm rồi, giấc mơ ấy theo suốt sáu năm. Ánh mắt tuyệt vọng ấy từng đêm xuất trong cơn mơ của . Tại . có lỗi với ấy. Vì ích kỉ của , vì muốn có nụ cười đẹp như thiên thần ấy thuộc về nên khiến cho ấy đau khổ. Chính là kẻ khiến cho ấy ôm hận mà rời khỏi.


      “Rengggg…!” Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến giật mình, với tay lấy điện thoại bàn, mệt mỏi :

      “Alo”

      “Làm phiền giấc xuân của ông rồi hả?” Người trong điện thoại .

      “Xuân cái đầu ông đấy! Có chuyện gì mà gọi sớm thế?” đáp.

      “Ông quên rồi à, hôm nay ông phải đến tiếp nhận mấy em mới đến đấy!”

      “Hôm nay á? Thứ hai cơ mà nhỉ?” ngơ ngác trả lời.

      “Nguyễn Nam Phong! Có phải em nào làm ông lên mây nên quên rồi ? Hôm nay là thứ hai!”

      “Ông có thôi !”

      Nam Phong quát lên rồi cúp máy và vào phòng tắm xả nước lên người. Hôm nay là thứ hai. quên mất! Mấy hôm liền ngồi máy bay khắp nơi có giờ giấc lẫn ngày đêm làm đồng hồ sinh học của loạn lên, lại thêm giấc mơ đêm qua khiến đầu óc mơ hồ. Phải chăng ấy oán hận nên hàng đêm mới gặp ác mộng như vậy? ấy bây giờ ở đâu? Sống có tốt ? tìm mấy năm trời mà có chút tung tích gì. Rốt cuộc phải làm sao để bù đắp những gì gây ra cho ? Dù là gián tiếp, nhưng có gì khác biệt. Cuối cùng vẫn là tổn thương. làm tổn thương người thương nhất cũng là người thân duy nhất còn lại đời của .

      Nước lạnh làm tỉnh táo phần nào, cuốn lấy khăn tắm rồi ra ngoài để lộ ra cơ bắp săn chắc. Nam Phong với lấy chiếc áo sơ mi trong tủ mặc vào. Nhìn mình trong tấm gương, khuôn mặt có vẻ phờ phạc nhưng toát lên vẻ lịch lãm đẹp trai.



      Hạ đứng trước cửa sân bay nhìn vào bên trong qua cửa kính trong suốt:

      “Ta đến rồi đây!” khẽ và mỉm cười với chính mình.

      cánh tay từ phía sau đẩy mạnh cái khiến suýt chút đâm xầm vào cửa nếu cánh cửa đó phải là cửa đóng mở tự động khuôn mặt dính vào tấm kính kia rồi.

      “Vào trong thôi nương, ngây ra đấy làm gì?”. Giọng phía sau vang lên cùng với nụ chười châm biếm.

      “Cậu quá đáng!” Lỡ đẩy tớ ngã vào cửa kính sao?”. quay lại lườm phía sau mình chân vẫn lùi dần từng bước.

      “Cậu xem, cái cửa ấy cũng muốn cậu lao vào nó đâu.” mỉm cười, tay chỉ về phía cánh của vẫn ngừng đóng mở khi có người bước qua.

      “Hừ, rồi chàng bạch mã hoàng tử tới đỡ tớ cho mà xem. Hứ!” hất cằm nhìn Lệ Thu và bĩu môi.

      “Á!!!” Mải chuyện với Lệ Thu để ý đằng sau mình có người liền đâm phải người đó, mất thăng bằng và ngã xuống. Hạ nhắm nghiền mắt lại chuẩn bị cho cú tiếp đất.

      Vài giây trôi qua… Hạ mở mắt ra khi cảm thấy cú ngã cũng đau cho lắm mà ngược lại sàn nhà có vẻ rất êm. Trước mắt khuôn mặt đẹp trai nhìn , vòng tay ôm chặt lấy eo , miệng cười mà như cười khiến trái tim trong phút chốc đập loạn nhịp.

      sao chứ?”

      Nghe giọng người con trai vang ngay bên tai mình giật mình đứng thẳng dậy và lùi lại mấy bước tròn mắt lên nhìn ta:

      “Tôi… sao!” lắp bắp rồi mặt tự nhiên nóng bừng lên. Người con trai khẽ cười nhìn rồi mất.

      phải linh nghiệm đấy chứ?” Lệ Thu ngạc nhiên nhìn cảnh tượng vừa diễn ra trước mắt.

      “Cậu vớ vẩn gì thế, linh gì mà linh!” lườm Lệ Thu.

      “Cậu xem, mặt cậu đỏ bừng lên rồi này!” Lệ Thu trêu trọc .

      “Làm gì có…” Hạ chột dạ sờ lên khuôn mặt nóng bừng của mình nhìn Lệ Thu vẫn cười toe toét bực mình : “ thôi, muộn rồi!” và bỏ mặc Lệ Thu lại phía sau.

      Hai người đến phòng họp thấy mọi người đều đến đông đủ:

      “Xin lỗi, chúng tôi đến muộn.”

      Mạnh Trung nhìn hai đứng bên ngoài mỉm cười:

      sao, tôi cũng vừa đến.” rồi đợi hai vào trong phòng mới tiếp: “Chào các bạn, tôi là Hoàng Mạnh Trung. Từ bây giờ tôi cùng bạn nữa phụ trách quản lý các bạn, cậu ấy có việc nên đến muộn chút. Bây giờ chúng ta chia nhóm trước nhé!”

      Mọi người vừa chia nhóm ổn định người con trai bước vào. Hoàng Mạnh Trung nhìn người con trai khẽ nhếch mép lên cười với .

      “Giới thiệu với mọi người đây là tiếp viên trưởng Nguyễn Nam Phong, cậu ấy cùng tôi làm trưởng nhóm của mọi người.” Mạnh Trung rồi quay sang nhìn Nam Phong. “Nhóm hai giao cho cậu nhé!” “Nhóm theo tôi nào.”

      Manh Trung rồi bước ra ngoài. Lệ Thu quay lại nháy mắt với Hạ cái và ra ngoài.

      “Tôi là Nguyễn Nam Phong, từ bây giờ là trưởng nhóm của các bạn. Hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.” Nam Phong , khuôn mặt vẫn lạnh lùng hề nở nụ cười. “Bây giờ tôi giới thiệu với các bạn về công việc và nơi làm việc của các bạn.”

      Hạ nhìn theo bước chân của Nam Phong khẽ nhăn mày suy nghĩ.



      “Ê, cậu nhìn gì thế?” Lệ Thụ vỗ vào vai Hạ khi thấy ngơ ngác nhìn đâu.

      “Trông ấy rất quen.” Hạ đáp.

      “Ai?” Lệ Thu nhìn theo mắt của Hạ nhưng vẫn nhìn ra ai.

      ấy!” Hạ rồi chỉ tay về phía người con trai bưng khay cơm ngồi xuống chiếc bàn gần đó.

      “Ồ, bạch mã hoàng tử sáng nay chứ ai, hai người cũng có duyên đấy nhỉ?” Lệ Thu mỉm cười.

      , hình như gặp ở đâu từ trước rồi.”

      phải cậu thực coi người ta là bạch mã hoàng tử của cậu rồi chứ?” Lệ Thu nháy mắt nhìn Hạ .

      “Cậu nghĩ linh tinh gì vậy?” Hạ lườm Lệ Thu.

      “Haha, phải thôi. Cậu mau ăn , lát vào muộn tớ cứu được đâu, nghe đồn Nam Phong nghiêm khắc lắm đấy!” Lệ Thu mỉm cười rồi tiếp tục ăn cơm. Hạ nhìn Nam Phong khẽ nhíu mày, hiểu vì sao lại có thứ cảm giác quen thuộc với người con trai này.


      “Cậu về rồi hả? Muộn vậy?” Lệ Thu thấy Hạ mở cửa bước vào nhà khuôn mặt tỏ rõvẻmệt mỏi.

      “Ôi mệt chết được. Hạ vừa vừa cởi chiếc áo khoác ngoài ra. “Đúng là xui xẻo, lúc nào cũng bị ta mắng!”

      “Cậu đắc tội với người ta chứ gì.” Lệ Thu mỉm cười và mang đĩa thức ăn đặt lên bàn.

      “Mình làm được gì chứ! Sao lại có người nghiêm khắc như ta nhỉ? Mình ràng là được đào tạo qua rồi mới được vào đây mà đến khi gặp ta mình cảm giác như mình chẳng biết cái gì cả.” Hạ càm ràm và lấy tay nhúp miếng thức ăn cho lên miệng “Lệ Thu, cậu nấu ăn ngon đấy! Ôi đói chết được!”

      “Có ai như cậu đâu, cơm cũng biết nấu, hiểu trước khi đến đây ở cậu sống như thế nào nữa.”

      “Hì hì, chẳng phải có mẹ nấu cơm sao, năm nhất bạn cùng phòng nấu. Hơn nữa trứng luộc tớ cũng biết mà.”

      “Ừ, cậu cứ thích ỷ lại , sau này ma nó thèm lấy đứa con như cậu.” Lệ Thu lườm .

      “Chẳng phải có ma là cậu đây sao? lấy được chồng tớ cứ ở lì nhà cậu thôi.” Hạ rồi khoác tay Lệ Thu cười sung sướng.

      “Hứ, tôi thèm vào. Tốt nhất cậu lên tránh xa tôi ra chút!” Lệ Thu bĩu môi và đẩy Hạ ra.

      “Đừng rời xa tôi vì tôi lỡ người mất rồi…”

      “Thôi thôi, buồn nôn lắm!”

      “Hahaha, tớ tắm đây!” Hạ cười toe toét rồi vào phòng tắm.

      Lệ Thu ngồi xem tivi lúc lâu vẫn chưa thấy Hạ ra đứng dậy về phía phòng tắm dùng chân đá vào cửa ầm ầm.

      “Ngủ trong đấy à nương?”

      “Ơi, ra rồi đây, cậu đá hỏng cửa tớ chịu trách nhiệm đâu đấy!” Hạ rồi mở cửa ra ngoài.

      biết cậu làm gì trong đấy mà lâu thế nữa.”

      “Ngoài tắm còn làm gì nữa, cậu sắp thành mẹ chồng tớ rồi đấy, suốt ngày soi mói!” Hạ cười cười trêu Lệ Thu.

      “Tớ mà có con trai bao giờ cho nó lấy đứa khắc tinh như cậu, đừng mơ tưởng!” Lệ thu bĩu môi nhìn Hạ , Hạ nghe Lệ Thu bỗng ngây ra lúc.

      “Ê, phải tớ mới đùa câu cậu giận rồi chứ?”

      “Cậu vừa bảo tớ là gì á?” Hạ hỏi.

      “Khắc tinh, phải giận rồi đấy chứ?”

      “Đúng! Là khắc tinh, ấy chính là cái người khắc tinh của tớ năm đó.”

      nào?” Lúc này Lệ Thu ngây ra nhìn Hạ hiểu gì.

      “Người tớ đưa vào bệnh viện năm đó ý!” Hạ giải thích.

      “Ồ, hóa ra là ta. Nhưng ta là ai mới được chứ? Cậu gì mình hiểu.”

      “Nguyễn Nam Phong chính là người mình đưa vào bệnh viện.”

      “A, chính là cái người hại cậu suýt chết đói đấy sao?” Lệ Thu gật gù tỏ vẻ hiểu.

      “Cậu có cần khó nghe vậy ? Mình chỉ là bị ngất thôi.” Hạ cau mày nhìn Lệ Thu.

      “Haha, tớ thể tưởng tượng nổi thời đại này còn có người bị suy nhược cơ thể vì nhịn ăn đấy. Lúc đó mình còn tưởng cậu muốn giảm cân cơ.”

      “Nào nào. Đủ rồi đấy!” Hạ tỏ vẻ khó chịu.

      “Hì hì cũng ngờ người đó lại là Nam Phong. ta lãnh đạm như vậy làm sao có thể cãi nhau với cậu nhỉ?”

      “Đó là chuyện của gần sáu năm về trước, con người cũng có thể thay đổi mà.”

      “Cũng phải.” Lệ Thu gật gù.

      “Cũng phải là cãi nhau, chỉ tranh luận vài câu. Hơn nữa cũng hẳn là ta hại mình.”

      “Mà cậu ngốc . Tự dưng trả tiền viện phí cho người ta, sao biết lấy tiền của người ta ý, lại còn đòi nữa.”

      “Vì mình cầm ví của ta nên mới bị mắng cho trận đấy thôi, lại còn tự tiện lấy tiền người ta nữa ta xé xác mình ra mất.” Hạ thở dài.

      “Dù sao cũng là cậu ngốc. Nếu là mình, mình mắng cho ta trận rồi, đâu đến lượt ta.”

      người ta cũng vì mình nên bị tai nạn.”

      “Sao cậu toàn bênh người ta thế nhỉ, phải thích người ta rồi đấy chứ?”

      linh tinh vừa thôi. Tớ rửa bát rồi ngủ. Mai phải bay vào Sài Gòn rồi.”

      Hạ rồi bưng mân bát đĩa vào phòng bếp. Câu chuyện qua từ rất lâu nhưng vẫn thể nào quên được vì nó gắn liền với thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời sinh viên của .

    2. Diệp Phong

      Diệp Phong New Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      5
      Chương hai: Những cuộc gặp định mệnh.


      Tan học, Hạ ra khỏi cổng trường, bật xi nhan định rẽ sang chiếc xe máy phóng rất nhanh phía sau trách kịp đâm thẳng vào khiến ngã xuống đường. Mặt mày nhăn nhó vì đau, Hạ lồm cồm bò dậy nhìn người con trai cũng vừa mới đứng dậy gần đó bực mình:

      mù à? nhìn thấy người ta xi nhan à mà nhanh vậy?”

      Người con trai nhìn đứng trước mặt mình cảm giác y như con nhím xù lông lên tức giận:

      vừa xi nhan rẽ luôn rồi tôi làm sao mà tránh kịp!”

      “Tôi… ràng là sai! Đường đông như vậy nhanh như thế đâm chết người ta làm sao?” đuối lí cãi lại.

      “Chết tôi khác chịu trách nhiệm, mà có sao đâu. Lẽ nào muốn tôi chịu trách nhiệm với ?” chàng nhìn giễu cợt.

      “Đồ biến thái! chết !” Hạ bực mình quát ta. vừa dứt lời bị ta đẩy, ngã về phía sau và lần nữa tiếp đất ê ẩm. Hạ tức giậc quắc mắt lên nhìn ta, ta thèm để ý đến mà ngay lập tức đứng dậy về phía trước. Hạ nhìn theo hướng ta và thấy chiếc ô tô ở vỉa hè bên kia đường, đầu méo mó. ngây ra hiểu chuyện gì. lúc sau khi nghe mọi người xung quanh bàn tán mới hiểu ra, trong lúc đứng giữa đường cãi nhau với người con trai kia chiếc ô tô kia cũng rất nhanh tiến lại phía hai người. được người con trai kia kéo ngã xuống đường nên sao, còn chiếc xe kia vì tránh mà mất lái và đâm vào bức tường bên đường. Hạ khẽ cắn môi: “Ôi mình gây họa gì thế này?” rồi chạy đến chiếc xe. Người con trai trong xe mở cửa bước ra, đầu chảy đầy máu.

      ơi, sao chứ?”

      Người con trai vẫn loạng choạng bước về phía trước mặc tiếng gọi đằng sau. ta được mấy bước ngã vật xuống.

      gì ơi, tỉnh lại …này ơi!” Hạ thấy vậy hốt hoảng gọi nhưng vẫn chìm vào cơn mê biết gì nữa.


      là người nhà bệnh nhân à?” y tá lên tiếng hỏi.

      “Dạ… ạ.” đáp.

      “Vậy tìm người nhà bệnh nhân làm thủ tục nhập viện , nhanh lên nhé, chúng tôi còn làm kiểm tra tổng thể cho ta nữa.” y tá rồi khỏi mà thèm để ý đến người con trai nằm giường bệnh, máu đầu vẫn chảy ra thành vệt dài mặt. Hạ đứng đấy biết phải làm sao, nhìn ta rồi lại nhìn ý ta vừa mất và chạy theo.

      “Em…em là người nhà của ấy, chị giúp em làm thủ tục nhập viện với ạ.” Hạ theo y tá lấy tờ đơn rồi trở về phòng bệnh nhìn người con trai xa lạ nằm giường.

      “Tôi biết điền tên là gì đây?” Hạ cau mày nhìn ta rồi lại gần lục trong túi quần lấy ra ví tiền.

      “Nguyễn Nam Phong, hai mươi tư tuổi. Chà tên cũng đẹp đấy!” khẽ mỉm cười rồi điền vào tờ đơn. Đến phần người nhà chần chừ chút rồi điền tên mình “Lâm Hạ ”.

      Hạ làm thủ tục nhập viện xong xuôi rồi ngồi đợi tỉnh dậy. Nhìn trong cơn mê mà chán vẫn nhăn lại dường như có điều gì đau khổ lắm trong lòng bỗng cảm thấy có chút gì đó xót thương khó hiểu. Hạ ngồi ngắm nhìn người con trai nằm giường hồi lâu và gục xuống giường ngủ mất.


      Nam Phong tỉnh dậy, đầu đau nhức, lại thấy người con ngủ ghế, vỗ vào vai ta gọi:

      “Này! Dậy !”

      Hạ thấy có người gọi, liền ngồi dậy dụi dụi mắt:

      “Gì vậy? Buồn ngủ chết được!” rồi lại gục xuống ngủ tiếp. Nam Phong tròn mắt nhìn như thể tin được, ngồi như vậy mà ta vẫn ngủ ngon được. định lên tiếng đó ngồi bật dậy tỉnh như sáo.

      tỉnh dậy rồi à? Thấy sao rồi, còn đau ở đâu ?”

      sao, tôi ở đâu đây?” Nam Phong hỏi.

      “Bệnh viện, nhớ sao? phải mất trí rồi đấy chứ? có nhớ mình là ai, và tại sao ở đây ? Chết rồi tôi hại mất trí liệu có bắt tôi chịu trách nhiệm cả đời thế?”

      …”

      “Trong phim nữ chính đâm xe làm nam chính mất trí nhớ cũng phải chăm sóc nam chính rồi sau đó…”Hạ vẫn tiếp tục lải nhải.

      “Này có thôi !” Nam Phong trợn mắt nhìn Hạ quát khiến giật mình ngây ra nhìn .

      “Tôi ở đây bao lâu rồi?” hỏi.

      ngày rồi.” .

      Phải rồi, phóng nhanh bắt gặp vụ tai nạn ngay phía trước, nhưng quá nhanh tránh kịp, trong lúc đó cố hết sức phanh lại và lái xe vào lề đường rồi đâm thẳng vào tường.“Khánh Đan!” Nam Phong nghĩ đến tờ báo hôm trước liền bật dậy giật kim truyền nước ra khỏi tay và .

      “Này, đâu vậy? Đầu còn bị thương mà.” Hạ chạy theo nhưng Nam Phong vẫn vội vã bước , được mấy bước nổi đành ngồi xuống chiếc ghế gần đó.

      còn chưa bình phục đừng có chạy lung tung.” Hạ .

      “Tôi có việc gấp!” Nam Phong đáp.

      “Gấp cũng bằng tính mạng của .”

      lôi thôi vừa chứ!” Nam Phong rồi cúi xuống dùng tay đấm đấm vào đầu đau nhức của mình cách bất lực.

      “Này, làm cái gì vậy?” Hạ ngăn cản, thấy phản ứng gì nên cũng im lặng. Nam Phong nhìn thấy chiếc ví của mình trong tay liền giật lại.

      lấy ví tôi làm gì?” Nam Phong nhìn chớp mắt, Hạ nhìn thấy ánh mắt lẫn thái độ của như nghi ngờ mình cảm thấy rất khó chịu.

      “Tôi làm gì chứ, tôi cầm giúp để người khác lấy mất à?”

      Nam Phong nhìn và mở vì ra nhìn tấm ảnh chụp người con vẫn còn trong ví liền gấp ví lại.

      “Này! nhìn vậy là có ý gì? Tôi có lòng tốt đưa vào bệnh viện còn đối xử với tôi như thế à? Sớm biết vậy đưa vào đây rồi!” Hạ bực mình.

      “Tôi cầu phải đưa tôi vào đây, có biết đưa tôi vào đây làm lỡ chuyện của tôi ?” Nam Phong rồi đứng dậy bỏ .

      “Này! là cái loại người gì thế? AAA… Tức chết mất thôi!” Hạ hét lên nhưng người con trai kia vẫn thèm quay đầu lại mà bỏ cách vội vàng. Tuy tức giận nhưng mấy hôm sau lại nhạnh chóng quên , ngược lại đôi lúc nghĩ lại còn cảm thấy dáng của người con trai đó rất độc. Ánh mắt khi nhìn tấm ảnh trong ví đó hình như tràn đầy đau khổ. biết mở ví để kiểm tra tấm ảnh còn đó chứ phải ý gì khác. Tấm ảnh chụp nhưng ngược sáng nên nhìn .


      Mấy hôm sau, Hạ học lớp nhận được điện thoại từ quê mẹ phát bệnh ở trong bệnh viện cấp cứu. Hạ vội vã nghỉ học trở về quê rồi đưa bà xuống Hà Nội chữa bệnh. Mẹ Hạ bị bệnh tim từ sau khi sinh , sức khỏe bà luôn tốt, nhưng cũng đến mức phải cấp cứu. Lần này hiểu sao lại bị nặng như vậy. Hạ nhìn mẹ nằm giường bệnh khuôn mặt tái nhợt trong lòng đau xót vô cùng.

      “Mẹ, con xin lỗi, vì sinh con mà mẹ mới bị bệnh.”

      “Con bé ngốc, làm sao vì con được, từ khi còn trẻ sức khỏe của mẹ tốt rồi. Hơn nữa, từ khi con ra đời mẹ có thêm bao nhiêu may mắn, con là tiểu phúc tinh của mẹ đấy biết ?” Bà mỉm cười dịu dàng nhìn Hạ .

      “Nhưng nhìn mẹ như vậy con rất đau lòng.” Hạ nhìn bà nước mắt vẫn ngừng rơi. Từ bà luôn thương nhưng vẫn luôn làm bà buồn lòng. còn nhớ, lúc bạn học cùng thường hay cười nhạo có bố. thường hỏi bà về bố , đôi khi còn oán trách bà nhưng bà vẫn dịu dàng ôm vào lòng an ủi. Những lúc có ai bên cạnh bà lại thầm khóc mình.

      “Ngoan, khóc nữa! Mẹ vẫn tốt đấy thôi!” Bà đưa tay lau nước mắt gương mặt an ủi.

      “Mẹ, con nhất định chữa khỏi bệnh cho mẹ. Bây giờ con tìm bác sỹ.” Hạ rồi khỏi phòng bệnh. Bà Huệ Chi nhìn con khẽ thở dài. Bệnh của bà như nào bà biết, nếu chữa được cũng để đến bây giờ. Bà chỉ mong có thể sống lâu hơn nữa bên đứa con ngốc nghếch này, bà yên tâm. Từ Hạ rất hiểu chuyện, nhưng tâm lại luôn giữ kín trong lòng mà với ai. Nếu bà còn đời nữa, con bé có thể dựa vào ai?


      Hạ bước ra khỏi phòng của ông bác sỹ, lang thang bên khuôn viên giữa trời trưa nắng. Ông bác sỹ bệnh của mẹ muốn chữa phải tốn rất nhiều tiền, mà cũng chắc khỏi hoàn toàn, chỉ là ổn định hơn thôi. Nhưng lấy đâu ra tiền? và mẹ có người thân. Trước đây vì mang thai mà mẹ bị ông ngoại đuổi ra khỏi nhà. Tuy sau này ông bà có nhận đứa cháu ngoại như nhưng họ cũng nhanh chóng qua đời, chỉ còn lại hai mẹ con . Mẹ vốn có bệnh làm được việc nặng, tiền bà kiếm được nuôi đến ngày hôm nay là quá sức rồi. học đại học, làm thêm cũng kiếm được bao nhiêu. Tiền cũng trả viện phí cho mẹ và người con trai kia. Bây giờ lấy đâu ra tiền?Hạ quyệt nước mắt vương mặt và ra khỏi bệnh viện mua cho mẹ bát cháo rồi lại cố gắng mỉm cười bước vào phòng bệnh.

      “Mẹ, con mua cháo về cho mẹ này.”

      Hạ đặt âu cháo lên bàn rồi đỡ bà dậy.

      “Mẹ, mẹ yên tâm dưỡng bệnh, bác sỹ bảo mẹ hồi phục rất nhanh thôi. Mẹ mau chóng khỏe lại để nấu su su xào cho con ăn, con thèm ăn cơm mẹ nấu bao lâu mà được ăn.” nhìn mẹ nũng nịu và cẩn thận bón thìa cháo cho bà.

      “Con bé này, lúc nào cũng chỉ tư tưởng đến ăn uống thôi. Yên tâm, mẹ nấu cơm cho con đến khi nào con chán thôi.” Bà Huệ Chi mỉm cười nhìn Hạ .

      “Con chán đâu, mẹ phải nấu cơm cho con ăn cả đời đấy!”

      “Được.” Bà dịu dàng nhìn .

      “Nào, mẹ phải ăn hết bát này mới khỏe được.”

      Hạ bón hết bát cháo cho bà, bà Huệ Chi cũng cố gắng ăn hết. Bà nhất định phải khỏe lại, vì con bà.


      Hạ gục mặt xuống bàn, đầu óc bây giờ rối loạn vô cùng. Trưa nay bà chủ nhà giục đóng tiền nhà, lớp trưởng lại thông báo đến hạn cuối nộp tiền học mà trong túi bây giờ chẳng còn bao nhiêu.. Tiền nhà, tiền học phí, tiền viện phí của mẹ, chỗ nào cũng cần gấp, tiền lương tháng này ứng rồi, biết kiếm đâu ra tiền nữa? Giáo viên hăng say giảng bài nhưng chẳng có tâm trạng đâu mà nghe giảng cả. “Lẽ nào thực phải nghỉ học sao?”

      “Hạ dậy , giáo nhắc kìa!” Lệ Thu ngồi bên cạnh vỗ vào vai mấy cái, Hạ ngồi dậy nhìn giáo vẫn nhìn mình và cúi mặt xuống.

      “Thôi, các em nghỉ giải lao mười lăm phút.” giáo xong bước ra khỏi lớp. Hạ cũng đứng dậy ra ngoài cho thoải mái, trong lớp đông sinh viên lại thêm cái nóng của mùa hè khiến phòng học nóng như lò luyện đan.

      Hạ vừa bước ra khỏi cửa lớp, nhìn lên bầu trời bỗng thấy đầu óc choáng váng, ánh sáng của mặt trời trong phút chốc trở lên tối xầm. vịn vào cửa lớp cảm thấy toàn thân bẫng còn chút sức lực nào và ngã xuống đất, bên tai còn loáng thoáng nghe thấy tiếng mọi người ầm ĩ nhưng cách nào mở mắt ra.


      “Cậu tỉnh rồi à?” Lệ Thu ngồi bên cạnh lên tiếng. Hạ gật đầu nhìn xung quanh lượt.

      “Sao mình lại ở đây?”

      “Cậu bị ngất lớp. Cậu mệt sao nghỉ ở nhà mà cố học làm gì?”

      “Cảm ơn cậu.”

      “Cậu cũng là, ăn uống tử tế mà để ngất ra thế này.” Lệ Thu vẫn tiếp tục.

      “Mình sao đâu. À, mấy giờ rồi nhỉ?” Hạ hỏi, Lệ Thu rút điện thoại ra xem.

      “Ba giờ rồi.”

      “Ba giờ rồi ư? Thôi chết! Mình phải sang chỗ mẹ mẹ mình cũng trong bệnh viện.” Hạ rồi định bước xuống giường nhưng Lệ Thu ngăn cản.

      “Bên mẹ cậu trưa nay mình sang rồi, mình bảo với là cậu làm thêm về được nhờ mình qua thăm .”

      “Cậu… sao cậu biết mẹ mình trong bệnh viện?” Hạ ngạc nhiên nhìn Lệ Thu.

      “Ừ, mình qua nhà cậu lấy đồ cho cậu bà chủ nhà bảo mình gọi cậu về chuyển đồ cho người khác đến ở. Vì vậy nên mình mới biết. Hạ , nếu phải hôm nay cậu ngất cũng định cho tớ biết chuyện mẹ cậu nhập viện đúng ? Cậu coi mình là bạn hả?” Lệ Thu nhìn Hạ oán trách.

      “Mình nghĩ mình tự lo được mà.”

      “Tự lo của cậu đây hả? Cậu cũng chu đáo !” Lệ Thu mỉa mai, giọng điệu của lúc nào cũng như vậy, dù là quan tâm cũng phải châm chọc vài câu mới chịu được. “Hạ , dù cậu muốn người khác thương hại cậu nhưng mình là bạn cậu mà, ít nhất cũng để mình chăm sóc cậu chứ. Cậu xem, lúc mình lên nhà cậu chơi, mặc đồ của cậu, ăn cơm mẹ cậu nấu mà khi ốm mình lại đến thăm, cậu định biến mình thành động vật máu lạnh vô tình à?” Lệ Thu càm ràm hồi.

      “Được rồi, mình biết cậu có ý mắng mình rồi. Sau này thế nữa.” Hạ mỉm cười nhìn Lệ Thu, giữa thành phố độc này có người bạn tốt với mình như vậy cũng cảm thấy ấm áp.

      “À, bà chủ bảo cậu dọn đồ đấy!”

      “Mình biết rồi.” Hạ khẽ thở dài. “Chắc mình nghỉ học thôi.”

      “Cái gì mà nghỉ chứ? Tiền học của cậu nộp rồi.”

      Hạ nghe Lệ Thu vậy nhưng tin lắm.

      thể nào, mình…”

      “Ừ, lớp mình trích quỹ lớp cho cậu vay tạm, mấy đứa trong nhóm cũng góp tiền nên giải quyết xong rồi.” Lệ thu tỉnh bơ.

      “Còn nữa, cậu ngại dọn sang nhà mình ở, dù sao nhà rộng mình mình ở hết.”

      “Nhưng…”

      như gì hết, cứ quyết định thế , đồ của cậu để mình lo, cậu lo chỗ mẹ cậu là được rồi.” Lệ Thu cười lém lỉnh.

      “Lệ Thu, cảm ơn cậu.”

      “Đừng vội cảm ơn, mình lấy tiền nhà nhưng cũng nuôi cậu đâu.”


      Thời gian qua cũng quên mất xuất của người con trai đó cho đến hôm nay. hai người có duyên, tốt hay xấu cũng chắc nhưng cuộc đời của cũng từ ngày gặp tai nạn ấy mà thay đổi.

    3. Diệp Phong

      Diệp Phong New Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      5
      Chương ba: Tâm tư khó đoán.



      Hạ mặt mày ủ rũ ra khỏi phòng họp. lại vừa bị giáo huấn hồi, nào là đòi thay ca quá gấp, chưa chuẩn bị kĩ càng, tình trạng sức khỏe chưa đủ…. Tóm lại là làm việc thiếu suy nghĩ. cũng có muốn như vậy đâu, tình huống bắt buộc mà. Đây là lần thứ ba trong tháng bị mắng rồi, mà hôm nay mới là đầu tháng.

      “Đáng ghét, sao cứ nhằm mình mà mắng chứ!” Hạ than thở và vào phòng thay đồ. Đêm nay lại phải thức đêm nhưng chưa được ngủ tí nào lại còn bị mắng, đúng là rất oan ức. vừa bước vào phòng thay đồ chuông điện thoại vang lên, nhấc máy chưa kịp gì, đầu dây bên kia lên tiếng:

      “Sao giờ cậu vẫn chưa về nhà hả Lâm Hạ ? Cậu có biết hôm nay tớ nấu nhiều đồ ăn như thế nào ?”

      “Ừm, hôm nay mình tăng ca về được, cậu đừng chờ mình nữa.” .

      “Tăng ca? Sao mình biết gì nhỉ?” Lệ Thu ngạc nhiên hỏi.

      “Ừ, vừa mới quyết định thôi, mình thay ca cho Thùy bay vào Sài Gòn đêm nay.”

      “Hả, cậu hâm à? Tự nhiên thay ca cho người ta làm gì, bay đêm phải thức đêm mệt lắm, cậu làm đủ ca rồi mà.”

      “Ừ, nhưng bố của Thùy bị bệnh, ai thay ca giúp nên mình giúp thôi. Mình cũng vừa bị ta mắng cho trận đây.” Hạ thở dài.

      “Đáng đời cậu.”

      “Thôi, mình chuẩn bị đây, về chuyện sau nhé!” Hạ cúp máy rồi ra quầy hàng mua chút đồ ăn . Trong lúc đợi đồ ăn nhìn xung quanh lượt, nhìn những cảnh chia ly, tương phùng nhưng lại chẳng vì nó mà đau lòng nữa. Lúc mới làm cũng vì những cảnh này mà cảm động nhưng dần dần thành quen mà còn nhiều cảm xúc nữa, đôi khi còn muốn lảng tránh, công việc mệt mỏi đâu còn thời gian mà nghĩ đến những nỗi buồn của người xung quanh.

      “Tôi có thể ngồi đây ?”

      Hạ ngẩng đầu lên nhìn Nam Phong gượng cười và nghĩ thầm “Lại gặp phải ôn thần ở đây rồi. Muốn tránh tránh được. hic”

      Nam Phong ngồi xuống đối diện Hạ và quan sát lúc, Hạ vẫn quay chỗ khác tỏ vẻ để ý đến nhưng nét mặt lại dấu được suy nghĩ bên trong. Chỉ ngồi với khó chịu đến thế ư? khẽ nhếch mép cười nhưng lại như cười.

      Đến khi nhân viên phục vụ mang đồ đến mới quay lại nhìn cái rồi cúi xuống ăn nhưng cảm thấy có ánh mắt nhìn mình nên ngẩng đầu lên nhìn , thấy sử dụng điện thoại mới yên tâm tiếp tục ăn. Hạ ăn được mấy miếng nhưng cảm thấy nuốt trôi, lúc nãy đói là vậy mà bây giờ cảm thấy chẳng muốn ăn chút nào. Đồ ăn trước mặt nhìn hấp dẫn nhưng cho vào miệng cứ như rơm dạ, chẳng có chút mùi vị nào. Lại thêm mấy người ngồi bàn bên thầm to về việc và Nam Phong ngồi cùng nhau khiến chẳng còn tâm trạng nào. muốn lấy lòng ta ư? Bây giờ muốn biến mất đúng hơn, hoặc là ta mãi mãi biến mất khỏi cuộc sống của , như vậy ngày ngày bị mắng nữa.

      Nam Phong nhìn Hạ nhăn nhó ngồi trước mặt cũng cảm thấy đôi chút thú vị. đứng dậy mua cốc cà phê rồi quay lại và đặt ngay trước mặt . Hạ ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn .

      “Tối nay phải thức đêm, uống cà phê đỡ buồn ngủ.” rồi ngồi xuống và tiếp tục xem điện thoại.

      “Cảm ơn .”

      có gì, tí nữa đừng để sai sót gì là được.” Nam Phong khuôn mặt vẫn chút biểu cảm. Hạ nhìn khẽ nhíu mày: “Bình thường chút được sao, lúc nào cũng giữ gương mặt lạnh như băng cho ai xem biết!” khẽ lẩm bẩm.

      “Gì cơ?” ngẩng lên nhìn hỏi lại.

      “À, có gì.” Hạ đáp rồi đưa ly cà phê lên miệng uống cố làm như có gì cũng như câu kia chưa bao giờ được phát ra từ miệng . Nhưng Nam Phong nghe thấy, chỉ là giả vờ nghe thấy mà thôi.


      gian yên tĩnh, ánh sáng mờ mờ, Hạ đứng trực cũng gật gù. Lời của Nam Phong ứng nghiệm, lên máy bay lâu mệt mỏi chịu được. Mấy ngày liền các chuyến bay, thời gian nghỉ ngơi rất ít chịu sao được. Chỉ tại hảo tâm giúp người khác và cố chấp chịu nghe lời .

      “Em sao chứ?” Ngọc Lan thấy sắc mặt nhợt nhạt của chạy đến hỏi.

      “Em sao đâu.” Hạ khẽ mỉm cười. “Chị ở đây để ý hộ em, em rửa mặt nhé!”

      “Ừ, mệt quá vào trong kia nghỉ lát, chị trực cho.”

      sao đâu chị, em uống cốc cà phê là tỉnh ngay thôi.”

      Ngọc Lan nhìn Hạ khẽ mỉm cười. Uống hai cốc cà phê rồi mà có khá hơn đâu.

      Hạ vào phòng vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo và trang điểm lại chút tránh để người khác nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của mình lại hài lòng mà trách mắng. vừa bước ra ngoài máy bay đột nhiên chao đảo khiến mất thăng bằng mà ngã xuống.

      “Á..!”

      sao chứ?” Nam Phong từ đâu chạy đến đỡ , người lúc này nằm gọn trong vòng tay , giọng của nhàng khiến mơ hồ.

      sao.” Hạ ngẩng đầu lên nhìn và giật mình lùi lại.

      “Là tiếp viên mà lúc cần phục vụ người khác lại khiến người khác phải lo lắng cho mình vậy à?” Nam Phong lạnh lùng rồi quay . Máy bay ổn định trở lại, Hạ ngó quanh thấy những khách hàng hướng mắt về theo dõi cú ngã của này giờ, mím môi cúi đầu xuống xin lỗi mọi người quanh đó rồi khỏi. khí xôn xao lên lúc rồi lại trầm lắng xuống như chưa có chuyện gì sảy ra. Hạ lúc này cũng tỉnh ngủ hẳn.

      “Tiếp viên trưởng, vị khách ở trong kia đột nhiên khó thở, và ngất rồi.” từ phòng vip hốt hoảng chạy ra chỗ Nam Phong.

      “Y tá cùng đâu?” Nam Phong lên tiếng hỏi.

      biết ạ.”

      tìm ta đến đây.” Nam Phong rồi về phía phòng tiếp viên vừa chạy ra. Hạ thấy vậy cũng chạy theo .

      “Ông ấy hình như bị bệnh tim, mọi người tìm xem thuốc của ông ấy ở đâu.” Hạ nhìn người đàn ông rồi chạy đến sơ cứu cho ông ấy, động tác rất thuần thục. lúc sau khi uống thuốc ông ta tỉnh dậy sắc mặt hồng hào hẳn lên, lúc sau có thể bình thường trở lại.

      Hạ nhìn Nam Phong vẫn quan sát mình từ này giờ liền đứng dậy và ra ngoài.

      bé, cháu cũng được lắm.” Người đàn ông trung niên được cứu lên tiếng.

      “Dạ, là việc của cháu nên làm ạ.” Hạ quay lại mỉm cười nhìn ông.

      “Cháu tên là gì?” Người đàn ông hỏi tiếp.

      “Cháu tên là Lâm Hạ .” đáp.

      ra ngoài trước .”

      Hạ nghe Nam Phong liền bước ra ngoài, đưa tay lên lau giọt mồ hôi còn vương trán mình. Khi cứu vị khách lúc nãy có cảm giác sợ hãi y như lúc mẹ bị bệnh vậy, trễ chút kịp nữa.

      “Sao biết ông khách đấy bị bệnh tim?” Nam Phong từ phía sau lên tiếng hỏi .

      “Mẹ em cũng bị bệnh tim.” Hạ đáp.

      khẽ nhíu mày nhìn : “ vào trong nghỉ ngơi lát .”

      “Nhưng…”

      .” Nam Phong rồi thèm để ý đến nữa, Hạ nhìn định gì nhưng lại thôi. Con người này lúc nóng lúc lạnh khó hiểu.


      Chuyến bay trở lại Nội Bài hạ cánh cũng rất muộn. Hạ bước ra khỏi sân bay tuy rất mệt nhưng trong lòng lại thoải mái vô cùng. Bên ngoài trời cũng mưa, giờ này mà xe máy về Hà Nội chắc là nguy hiểm. Hạ nghĩ vậy định ra ngoài gọi xe về chiếc ô tô đỗ ngay trước mắt , cửa kính mở xuống, người con trai bên trong xe lên tiếng:

      “Có cần nhờ , tôi đưa đoạn.”

      Hạ nhìn chần chừ lúc rồi quyết định mở cửa bước lên xe.

      “Tiếp viên trưởng, cảm ơn .”

      có gì, chỉ là tiện đường thôi. Hết giờ làm rồi cứ gọi tên thôi cũng được cần phải gọi tôi là tiếp viên trưởng gì đâu.”

      “Vâng.”

      “Nhà ở đường Hoàng Quốc Việt phải nhỉ?”

      “Sao biết ạ?” Hạ ngạc nhiên nhìn .

      “Hồ sơ ghi thế.”

      Hạ nghe khẽ mỉm cười nghĩ mình ngốc nghếch và dựa đầu vào ghế nghe tiếng nhạc trong xe hòa lẫn tiếng mưa rơi từ bên ngoài mà ngủ lúc nào biết. Khi tỉnh dậy xe đỗ bên đường, Nam Phong thấy đâu. ngó xung quanh thấy bong người con trai đứng ở ngoài, tay cầm điếu thuốc trầm tư suy nghĩ, ánh đèn đường mờ càng khiến khung cảnh trở nên tịch liêu.

      Nam Phong.”

      Nam phong nghe tiếng gọi đằng sau, quay lại nhìn .

      “Dậy rồi à?”

      “Xin lỗi…uhm…”

      sao, mấy hôm nay cũng mệt rồi, lên nhà nghỉ sớm . Tôi cũng về nhà đây.” Nam Phong cắt lời .

      “Vâng, cảm ơn đưa em về.”

      “Ừ, ngủ ngon.” Nam Phong rồi lên xe mất. Hạ nhìn theo xe đến khi khuất hẳn mới quay , tâm trạng của tự nhiên mà trở nên buồn. Vì sao nhìn như vậy trong lòng lại thấy khó chịu chứ? Hạ khẽ thở dài rồi bước vào nhà. trợn mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy kệ giày có đôi giày của con trai. mới bận bịu thời gian mà Lệ Thu và người con trai kia phát triển nhanh thế rồi. Chẳng trách dạo này Lệ Thu chịu khó nghiên cứu món ăn mới như vậy, hóa ra là biến thành chuột bạch. Hạ mỉm cười rồi nhàng trở về phòng mình.


      Mới sáng ra chưa tỉnh ngủ hẳn Hạ nghe thấy tiếng cười cười bên ngoài phòng khách, mở cửa ra ngoài thấy Lệ Thu lăng xăng ở bàn ăn chuẩn bị đồ còn Mạnh Trung ngồi xem ti vi rất thoải mái. Thấy Hạ ra Lệ Thu ngạc nhiên hỏi:

      “Hạ , cậu về từ bao giờ vậy?”

      “Ừ, về tối hôm qua.” rồi nhìn sang Mạnh Trung khẽ mỉm cười. “Ủa, Mạnh Trung cũng ở đây à?”

      “À…”

      đến đón Lê Thu làm hả?” Hạ cố tỏ vẻ ngây ngô, Lệ Thu nhìn Hạ lườm cái rồi vào phòng bếp.

      “Chà, đồ ăn hôm nay ngon quá, mình đúng là có số được hưởng phúc. Hihi” Hạ rồi nhúp đồ ăn ăn thử.

      “Cậu suốt ngày chỉ biết ăn thôi, sao biến thành heo nhỉ.” Lệ Thu bĩu môi nhìn .

      “Còn lâu nhé, heo làm sao được ăn ngon thế này. À, hôm nay cậu làm mang xe về hộ tớ nhé, hôm qua về muộn quá lại mưa nên xe máy về được.”

      “Ồ, vậy hả?”

      Lệ Thu nhìn Hạ đầy ý đồ như kiểu hôm qua cùng ai về thế? Hạ mỉm cười rồi vào nhà bếp rửa tay, lúc qua Lệ Thu ghé lại thầm:

      “Tốc độ nhanh gớm nhỉ? Haha”

      Lệ Thu lườm và đá cho cái: “Cậu chết !” nhưng mặt đỏ ửng lên. Hạ thấy vậy cảm thấy thú vị lắm nhưng lại nghĩ nên trả thế giới cho hai người đó và trở về phòng ngủ tiếp.


      Buổi sáng tắc đường Hạ vất vả lắm mới đên được sân bay, chạy đến sân bay vừa kịp thời gian. Mọi người đều tập trung cả, có lẽ còn mỗi đến muộn nhất.

      “Lại đến muộn à?” Giọng Nam Phong lạnh lùng vang lên.

      “Vào trong .”

      Hạ nghe khẽ cúi đầu bước vào. Nhìn lên đồng hồ chậm phút, khẽ thở dài đầy bất mãn, chỉ là phút thôi mà, hôm nay cố gắng sớm nhưng tắc đường quá chứ. Giọng Nam Phong vẫn lạnh lùng vang lên đều đều chút cảm xúc. phân công hết nhiệm vụ cho mọi người trong chuyến bay rồi qua như người quen biết vậy.

      “Con người này lúc nóng lúc lạnh sao mà khó hiểu vậy?” khẽ than.

      “Này hình như hôm nay tiếp viên trưởng có chuyện vui.” .

      “Ừ, nghe kì nghỉ vừa rồi ấy lại tìm người con kia.”

      “Vậy à? Nghe tìm suốt mấy năm, khắp nhưng cũng tìm thấy.”

      “Mọi người gì vậy?” Hạ thấy vậy cũng đến hỏi.

      “Em biết à? Chị nghe mọi người người của tiếp viên trưởng bỏ , ấy tìm suốt mấy năm nhưng tìm thấy. Bây giờ vẫn ngừng tìm đấy.” chị .

      ấy chung tình đấy.” Người khác .

      ngưỡng mộ kia. ấy vừa đẹp trai, vừa giàu có lại chung tình. Haizz…giá như…”

      “Giá như cái gì. làm việc .” chị đứng đó tàn nhẫn dập tắt ngay ước mơ của đẹp của trẻ.

      “Tâm trạng ấy tốt, mấy người để ấy nhìn thấy tụ tập chuyện mà chuẩn bị, lại bị kỉ luật bây giờ đấy! Giải tán !”

      Hạ nhìn mọi người hết rồi cũng . Làm việc ở đây thời gian nhưng lần đầu tiên được nghe chuyện này. từng nhìn thấy tấm ảnh chụp trong ví , phải chăng lời họ ? Bộ dạng trầm tư hút thuốc của hôm đó phải chăng là vì ấy? kiên trì tìm người con suốt bao nhiêu năm trời, tình đó lớn đến mức nào? khẽ thở dài, trong tim bỗng cảm thấy có chút gì đó trống rỗng, dường như vừa mất cái gì đó nhưng nó chưa từng thuộc về .

      “Ngây ra đấy làm gì, chuẩn bị !” Nam Phong lên tiếng. giật mình quay lại nhìn nhưng mất. Từ bao giờ lại thương tâm vì người khác thế này? khẽ bật cười tự nhạo mình rồi gạt những suy nghĩ đấy ra khỏi đầu mà tập trung làm việc.


      Lệ Thu mở cửa vào nhà, Hạ nhìn thấy liền lên tiếng.

      “Cậu về sớm vậy?”

      “Ừ.” Lệ Thu rồi vào trong và leo lên giường nằm.

      Mạnh Trung đưa về à?” Hạ mỉm cười nhìn Lệ Thu và cũng lên giường nằm bên cạnh Lệ Thu.

      “Ừ.” Lệ Thu lườm nhưng nụ cười lại trở nên ngọt ngào, ánh mắt tràn ngập hạnh phúc. Hạ thấy Lệ Thu hạnh phúc như vậy trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ. Thân với Lệ Thu nhiều năm, cũng ít lần Lệ Thu hẹn hò nhưng chưa bao giờ thấy Lệ Thu có thể vì người con trai mà chịu thay đổi nhiều như vậy, dường như Lệ Thu còn là đanh đá chanh chua nữa mà càng ngày càng giống người vợ hiền. Có lẽ ngày nhận thiệp mừng của hai người họ còn xa.

      phải nhìn tớ bằng ánh mắt đấy đâu.” Lệ Thu lại lườm cái nữa.

      “Hì, cậu đúng là thay đổi rồi.” Hạ .

      “Có sao, vẫn thế mà.” Lệ Thu nhíu mày suy nghĩ xem mình tháy đổi ở chỗ nào.

      “Cậu sắp biến thành vợ hiền rồi.”

      “Hừ, người ta lúc nào chẳng thế.” Lệ Thu bĩu môi. “Tớ muốn kết hồn rồi.”

      “Đùa à? Cậu lấy chồng, nuôi tớ cả đời mà. Bây giờ muốn bỏ tớ rồi à?” Hạ cố tình tỏ ra đau khổ.

      “Heo nái chết tiệt! Cậu định cho lời đó là à?”

      “Tất nhiên rồi, mình còn chưa nỡ xa cậu mà. Haha.”

      “Cậu yên tâm, dù có lấy chồng mình vẫn thương con heo tham ăn là cậu nhất! Có đồ ăn ngon nhất định nhớ đến cậu để cậu chết đói đâu.”

      Lệ Thu và lấy hai tay véo hai mà Hạ rồi cười haha. Hạ mỉm cười nhìn . Mới làm hơn nửa năm mà mọi thứ thay đổi cách nhanh chóng, hạnh phúc có được dễ dàng đến thế sao?

      “Cậu Mạnh Trung như vậy à?” hỏi.

      “Ừ. ấy cũng đối xử với mình rất tốt.”

      “Ừ.”

      “Cậu sao thế?” Lệ Thu thấy lạ liền quay sang nhìn Hạ .

      “Mình chỉ cảm thấy mọi thứ diễn ra có quá nhanh ? Cậu cũng biết là ở công ty Mạnh Trung nổi tiếng phong lưu đa tình, liệu…” Hạ đáp.

      “Được rồi, cái này mình biết. Cậu phải quá lo, từ lúc hẹn hò với mình chẳng phải ấy rất ngoan đấy thôi. chơi đêm nữa, đâu cũng báo cáo với mình hết!”

      “Ừm.”

      “Ê, cậu với người đó sao rồi?”

      “Ai cơ?”

      phải cậu thích ta sao?” Lệ Thu hỏi .

      “Mình mà thích ta á, suốt ngày chỉ biết trách mắng mình cái này được, cái kia tốt.”

      “Mình còn chưa là Nam Phong mà cậu nghĩ ngay đến ta, phải thích là gì chứ!” Lệ Thu cười sung sướng vì lừa được Hạ vào chòng.

      “Cậu cáo già quá đấy!” Hạ trách.

      “Thích bảo thích, ai gì đâu. Hay là mình bảo Trung làm mối cho hai người nhé, hai người họ cũng rất thân nhau.”

      cần đâu.” Hạ , trong lòng thoáng buồn. Trong lòng người ta có người khác mà cũng chắc tình cảm của mình là gì, có lẽ chưa chuẩn bị để bước vào tình mới.

      “Cậu đừng bảo với mình là vẫn chưa quên được cái tên đa tình đấy nhé!” Lệ Thu nghi ngờ nhìn .

      Hạ nhìn lệ Thu mỉm cười rồi lấy tay mình che mắt Lệ Thu lại:

      “Đừng cứ nhìn mình với cái kiểu đấy, mình biết cậu chê mình nhìn người kém, cậu thích làm gì làm nhưng đừng để mình mất mặt trước người ta. Mình còn là cấp dưới của người ta dài dài đấy.”

      “Yên tâm !”Lệ Thu vỗ vào ngực bộp cái có vẻ rất nghiêm túc: “Cái bản mặt của cậu trước mặt ta mất từ lâu rồi, còn lo gì mất mặt hay nữa. Haha”

      “Cậu có phải là bạn mình vậy?”

      “Haha… Tất nhiên, nhưng mình cũng là bạn của ấy nữa, là người của bạn ấy!”

      ngày sau cuộc chuyện Lệ Thu chuẩn bị xong cho cuộc “gặp mặt” của Hạ và Nam Phong. Tối hôm đấy Hạ làm về liền bị Lệ Thu lôi vào trang điểm rồi thay đồ. Nửa tiếng sau đứng trước gương cách lộng lẫy.

      “Lệ Thu, cần thiết phải khoa trương như thế này chứ?” Hạ nhăn nhó nhìn bộ dạng của mình trước gương, xinh xinh nhưng cảm thấy ổn.

      “Tất nhiên là cần, phải cho người ta thấy cậu phải hàng sale off chứ.”

      “Lệ Thu!” Hạ nhăn nhó nhìn lệ Thu.

      “Haha.. thôi được rồi, trêu cậu nữa. Để mình thay đồ, muộn mất rồi.” Lệ Thu rồi lôi chiếc váy ngắn kém gọi cảm ra thử.

      “Cái váy này có phải ngắn quá ?” Hạ nhìn mình lượt trong gương, ngắm ngắm lại vẫn thấy thoải mái.

      “Có ngắn đâu, tại bình thường cậu ăn mặc đơn giản quá đấy thôi.” Lệ Thu phớt lờ và tiếp tục công việc của mình.

      Hạ nhìn trong gương trang điếm khá đậm, sắc nét hơn bình thường, chiếc váy quây bó sát cơ thể, nhìn có vẻ hấp dẫn nhưng kiểu gì cũng nhìn ra . Hạ khẽ thở dài. Như thế này có đánh chết cũng ra đường chứ đừng để tên ôn thần đó nhìn thấy.

      Lệ Thu loanh quanh lúc khi nhìn lại thấy Hạ thay bộ đồ mới.

      “Tốn công người ta chạy tới chạy lui vì cậu. Sale off lớn đây mại dô.” Lệ Thu và đẩy Hạ ra khỏi nhà nhưng môi lại nở nụ cười hài lòng. Có lẽ nên dung con mắt thẩm mĩ và phong cách của mình áp dụng người Hạ . Hạ Khẽ lườm Lệ Thu cái rồi quay . Bên ngoài chiếc xe đợi hai người ở đó.

      “Hai để đợi hơi lâu đấy nhé!” Mạnh Trung lên tiếng.

      “Đợi chờ là nhiệm vụ của mà.” Lệ Thu ngọt ngào với Mạnh Trung. Mạnh Trung khẽ mỉm cười rồi mở của cho hai người lên xem, khẽ liếc qua Hạ chút và mỉm cười.


      Ba người cùng đến nhà hàng bên hồ, trang trí khá đơn giản. Nam Phong ngồi ở chiếc bàn ngay bên hồ đợi, thoáng ngây người ra lúc khi nhìn thấy Hạ . mặc bộ váy khá đơn giản, màu sắc nhàng nhưng lại toát lên thứ khí chất đặc biệt. Đúng là rất khác với ngốc nghếch vụng về ngày thường. Lệ Thu và Mạnh trung thấy vậy nhìn nhau mỉm cười và hắng lên tiếng. Nam Phong lúc đó mới ra kéo ghế cho Hạ ngồi xuống đối diện mình.

      hiếm có dịp mọi người tụ họp ở đây vui vẻ như thế này, phải uống ly rượu chúc mừng chứ nhỉ.?” Mạnh Trung mỉm cười rồi bắt đầu rót rượu.

      “Em biết uống rượu này.” Hạ khẽ , quả thực điêu tí nào, ở vùng cao, có thể uống rượu của quê mình làm nhưng lại uống được các loại rượu vang.

      sao, rượu này rất , em uống được nhấp ngụm cho có khí thôi.” Mạnh Trung vui vẻ .

      Lệ Thu ngồi bên cạnh cũng khẽ gật đầu mỉm cười cười với . Mọi người vừa ăn uống vừa trò chuyện rất vui vẻ. Khuôn mặt Hạ cũng ửng hồng lên dù chỉ uống rất ít, dưới ánh đèn trắng khuôn mặt trở nên kiều diễm. Nam Phong thỉnh thoảng lại nhìn cái.

      “À Nam Phong, ông ở bên đấy phải chăm sóc em Hạ của tôi cho cẩn thận nhé, được bắt nạt đâu biết chưa?”

      Mọi người người ngạc nhiên nhìn Mạnh Trung, Hạ biến thành em từ bao giờ biết, Lệ Thu mỉm cười lắc đầu.

      “Hạ là bạn thân của em, mà em lại là bạn của , cũng coi như người nhà phải ?” Mạnh Trung mỉm cười, lí do này của có vẻ rất hợp lí cũng hợp tình.

      “Phải phải, rất đúng.” Lệ Thu cũng đồng tình.

      “Đấy, ông mà bắt nạt tôi cho ông biết tay!” Mạnh Trung tiếp.

      “Được, yên tâm .” Nam Phong mỉm cười nhìn hai người người tung người hứng rất ăn ý. Ý đồ của Mạnh Trung hôm nay còn sao.

      “Nhưng em nghe Hạ rất hay bắt nạt ấy.” Lệ Thu nhìn Nam Phong lên tiếng, chưa kịp trả lời Hạ lên tiếng:

      “Làm gì có.”

      “Ái chà, chưa gì bảo vệ người ta rồi thế!” Lệ Thu mỉm cười tinh quái nhình Hạ khiến mặt đỏ ửng lên.

      “Lệ Thu, cậu đừng có suy diễn lung tung được ?”

      Nam Phong gì chỉ mỉm cười nhìn khuôn mặt đỏ ửng lên của Hạ cảm thấy rất thú vị nhưng thoáng chốc ánh mắt lại trở nên bi thương. biết này rất tốt, cũng quan tâm đến nhưng có đủ tư cách nhận được hạnh phúc ? từng làm tổn thương , mang trong mình tội lỗi và dằn vặt. xứng đáng có được hanh phúc. Càng muốn ngày nào đó vô tình làm tổn thương người khác. Nam Phong tự nhiên im lặng, nhân vật chính gì làm câu chuyện trở nên trầm lắng hơn. Hạ ra ngoài khiến mọi người càng biết gì thêm, chỉ còn Mạnh Trung với Lệ Thu chuyện vui vẻ.


      Hạ đứng bên hồ hít thở khí dịu mát của mùa thu. Gió lạnh khiến tỉnh táo hơn. Nhìn những cặp đôi chuyện khẽ mỉm cười nhưng nụ cười lại phảng phất nét buồn. mắt của Nam Phong lúc nãy sao tự nhiên lại trở nên tang thương như vậy? Mọi người đều vui vẻ chỉ có mỗi vui, hay đúng hơn là niềm vui gượng ép. Phải chăng vốn thích sắp xếp này? Trong tim vốn hề có chút tình cảm gì cho . Trong tim có người khác, tìm bao nhiêu năm, phải chăng ấy mới là người ?

      “Bên ngoài trời lạnh lắm đấy!” Nam Phong và khoác lên người Hạ chiếc áo vest của mình.

      “Cảm ơn .” Hạ quay lại nhìn mỉm cười.

      đứng lặng ở đó nhìn ra ngoài hồ rất lâu, cả hai cũng với nhau tiếng nào. Hạ khẽ ngẩng lên nhìn , khuôn mặt chút cảm xúc trầm mặc nhìn ra xa. biết nghĩ điều gì, cũng biết trái tim hướng về ai. Chưa bao giờ cảm thấy bất lực như thế này, nhiều lúc rất muốn ra tình cảm của mình nhưng lại sợ. Người con ấy, bức ảnh ấy như thứ ngăn cản cho ra. có thể có được trái tim của người mà người đó dành tình cảm sâu đậm cho người khác ?

      “Em thở dài gì vậy?” Nam Phong lên tiếng hỏi.

      “Dạ?” Hạ ngơ ngác nhìn . nhìn khẽ mỉm cười:

      “Mạnh Trung và Lệ Thu trước rồi, em còn muốn đâu nữa ?”

      Hạ nhìn lúc rồi :

      “Em muốn ăn kem.”

      “Chỉ đơn giản vậy thôi?” Nam Phong ngạc nhiên nhìn . Hạ mỉm cười nhìn và gật đầu.

      Ngày hôm đó để lại kí ức đẹp đẽ trong lòng . Người con trai thích cùng ăn kem và dạo quanh bờ hồ. Có thể có được trái tim . Có thể ngày nào đó cũng quên mất là ai nhưng ít nhất kỉ niệm đẹp. Chỉ đơn giản như vậy cũng khiến rất mãn nguyện rồi. Tình đối với rất đơn giản, thể có được buông tay và chúc phúc. Chỉ cần người hạnh phúc cũng vui vẻ. Khi tình đến cuối hành trình của nó phải chăng là lúc nên buông tay?



      Mạnh Trung đứng từ xa nhìn thấy Nam Phong ngồi mình trong quá bar, xung quanh có vài đến ngồi cùng nhưng đều bị từ chối. khẽ mỉm cười, “ ta mãi mãi khá nên được, có lẽ cần phải được khai sáng.”

      “Cho ly whiskey.” Mạnh trung ngồi bên cạnh Nam Phong gọi rượu và :

      ấy cũng được đấy!”

      “Ai?” Nam Phong lạnh nhạt hỏi.

      “Hạ .” Thấy Nam Phong im lặng lại tiếp:“Người ta thích ông như vậy, ông đừng có phụ lòng người ta chứ!”

      “Tôi giống ông.”

      “Thế nào là giống?” Mạnh Trung nhướng mắt lên, cảm thấy rất thú vị trước câu của Nam Phong.

      “Ông người ta đừng lôi tình cảm của người ta ra làm trò đùa.”

      “Hả?”

      “Đừng giả vờ.”

      ấy tình nguyện, tôi cũng thấy thoải mái, tôi cũng thích ấy chứ có phải đâu.” Mạnh Trung mỉm cười.

      ấy thích ông , ông đừng để ngày phải hối hận.” Nam Phong rồi uống cạn cốc rượu. biết trong lòng Mạnh Trung quên được người, nhưng cũng muốn vì vậy mà khiến khác tổn thương. Nhưng có thể suy nghĩ của và Mạnh Trung khác nhau, Mạnh Trung có thể tìm niềm vui khác khỏa lấp nỗi nhớ nhưng .

      “Ông vẫn còn vì chuyện đó mà tự dằn vặt à?” Mạnh Trung đùa cợt chút bây giờ mới nghiêm túc hỏi.

      tìm được bé, tôi thể yên tâm.” Nam Phong thở dài và tiếp tục đưa cốc rượu lên uống.

      yên tâm có nghĩa là từ bỏ tình cảm của mình. Ông cũng có quyền tìm hạnh phúc cho mình.”

      “Hạnh phúc ư?” Nam Phong cười nhạt. có xứng được hạnh phúc ? Từ ngày bé bỏ , cuộc sống của là chuỗi ngày đau khổ dằn vặt và ngừng tìm kiếm bé. còn có tư cách hưởng hạnh phúc ư?

      “Chuyện qua rồi, phải ông ta cũng sớm tìm ra và làm tổn thương bé thôi. Con người nên nhìn về phía trước và trân trọng tại.”

      Nam Phong im lặng lúc lâu gì Mạnh Trung lại tiếp:

      “Cậu thích thôi để ấy cho tôi vậy!”

      Nam Phong nghe xong câu của Mạnh Trung liền quay lại trừng mắt nhìn Mạnh Trung:

      “Ông mà dám động đến ấy, tôi giết ông!”

      Mạnh Trung nhìn Nam Phong căng thẳng như vậy nhếch mép cười:

      “Ông thích ấy quan tâm ấy làm quái gì!”

      ấy từng cứu tôi.”

      “Chỉ vậy thôi sao?” Mạnh Trung nhìn Nam Phong chỉ thấy Nam Phong im lặng gì, hôm nay cũng thu hoạch lớn rồi, còn lại người ta phải tự giải quyết, giúp được.

      hùng cướp vợ bạn. Về trước nhé! Haha…”

      Mạnh Trung cười đắc ý và ra khỏi quán bar. phải về nhà thôi, về muộn nữa Lệ Thu xé xác ra mất. biết từ bao giờ lại quan tâm đến Lệ Thu như vậy. Lúc mới quen chỉ nghĩ như khi quen bao khác, chơi bời cho vui. Nhưng Lệ Thu lại có sức hút khiến thể nào thoát ra được mà dần dần quan tâm ấy thực .

      Mạnh Trung khỏi, chỉ còn lại Nam Phong với tiếng nhạc ầm ĩ. Câu của Mạnh Trung như ly rượu nặng khiến tỉnh ra nhưng lại cảm thấy mơ hồ hơn. Mạnh Trung đúng, có tình cảm với ấy sao lại quan tâm đến như vậy? Có phải chỉ vì từng cứu cảm kích thôi sao?
      Hằng Lê thích bài này.

    4. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380

    5. Diệp Phong

      Diệp Phong New Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      5
      cố gắng nè @Mun =D

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :