1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mandarin của tôi - Mặc Bảo Phi Bảo

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 25

      Type: Trang Phùng

      Tiếng còi xe giục inh ỏi ở lối bộ ngoài khu chung cư, vô cùng gấp gáp, chắc hẳn là do bị xe họ chắn đường. lúc giữa trưa mà chắn đường gì chứ…

      “Ngoan nào, đừng náo loạn!” vỗ người .

      Vừa nãy thấy ba mình, Kiểm Biên Lâm cũng sững sờ, còn do dự có nên câu gì cho qua chuyện, tránh để ba truy hỏi đến cùng hay , nhưng bị Sơ Kiến giày vò như thế lại khiến khó chịu quá đỗi…

      Sơ Kiến biết mình “bịt tai trộm chuông” được nữa, bèn vùi mặt vào hõm vai : “ đừng vạch trần em ngay trước mặt chú Kiểm mà…Làm sao đây?”.

      “Làm sao gì cơ?”

      “Em dám nhìn mặt ba nữa đây này”. Đây mới là trọng điểm.

      “Ngại đừng nhìn, dù sao ba cũng thích em nhất.”

      Sơ Kiến rầu rĩ lắc đầu. Kiểm Biên Lâm đối mặt với ba mình qua cửa sổ xe hơi hé mở, ý muốn là: sai, sau này Sơ Kiến là con dâu của ba đấy!

      Ba Kiểm Biên Lâm còn suy nghĩ hai đứa này ôm qua ôm lại là chơi trò gì đây, có phải bị bắt quả tang nên Sơ Kiến mới xấu hổ vậy ? Có nên tránh …Nhưng nhìn lại tín hiệu của con trai, ông liền an lòng: Con trai giỏi lắm, có tương lai!

      ra hiệu với ba bằng ánh mắt, ý lại muốn là: ấy xấu hổ, phải trái gì ba cũng phải cho con nhà người ta lối thoát chứ!

      Khóe mắt đầy nếp nhăn của ba ngập tràn ngạc nhiên và vui sướng, ngầm hiểu rồi cười ha ha nhìn Sơ Kiến vùi đầu vào vai Kiểm Biên Lâm dám ngẩng, giả vờ làm ra tư thế bề : “Hai đứa nhóc này hiểu chuyện gì cả. Chưa chi vội vàng bỏ , lên nhà chuyện xem nào”.

      Dứt lời ông lại che giấu được vẻ hớn hở mặt, chắp tay ra sau lưng vào cổng chung cư.

      Thế là, Sơ Kiến phải xuống xe, nhắm mắt cùng Kiểm Biên Lâm theo sát chú Kiểm vào cổng tòa nhà rồi vào thang máy. hơi đứng chếch ra phía sau, sau khi cửa thang máy mở níu lấy góc áo phao lông vũ của Kiểm Biên Lâm, ủ rũ nhìn . ngược lại vẫn rất bình thản.

      Sau khi vào cửa, ba mẹ Sơ Kiến nghe ba Kiểm Biên Lâm nhanh chóng chia sẻ tin vui đều kinh ngạc nhìn . Ba người lớn hề nghĩ rằng, chuyện đến bất ngờ mới chính là kết quả hoàn mỹ nhất, tình láng giềng nhiều năm bỗng chốc biến thành thông gia. Ba người cùng nhau ngồi xuống sô pha, nhìn hai người trẻ đứng.

      Sơ Kiến tựa lưng vào hồ cá, mím môi rồi lại thả lỏng, liếc nhìn Kiểm Biên Lâm.

      biết quá gốc gác của Kiểm Biên Lâm, mẹ Sơ Kiến phát ra những kinh nghiệm mà bản thân mình tưởng tượng trước đó để chuẩn bị cho lần đầu tiên tra hỏi con rể, từ bối cảnh gia đình đến trình độ học vấn, thậm chí là kiểm tra xem bằng tốt nghiệp đại học có phải là mua bằng giả hay …đều hoàn toàn vô ích.

      Cuối cùng bà chỉ vui mừng “ừ” tiếng, bao nhiêu tâm tình phức tạp bỗng hóa thành đơn giản: “Hai đứa tính thế nào? Chuẩn bị khi nào tổ chức đám cưới?”.

      “Mẹ!” Sơ Kiến cảm thấy nếu phải vì mặt kính cứng và chắc có thể đập vỡ nát bể cá ra trong lúc bối rối rồi. “Mẹ…”Kết quả là gọi hai tiếng nhưng vẫn sững sờ thể ra được lời nào khác.

      Trong nhà lặng ngắt, yên tĩnh như tờ.

      “Kiểm Biên Lâm!” Sắc mặt ba khó coi.

      Tiếp theo, ông kiềm chế được mà tuôn tràng tiếng Quảng Đông, đại ý là: Làm ngôi sao lâu vậy nên tâm địa gian xảo hẳn ra, ba mẹ Sơ Kiến đều ở đây nhưng thể được câu chắc chắn. Ba với con này Kiểm Biên Lâm, nếu con dám có những suy nghĩ tùy tiện sau này đừng trở về nhà này nữa, kể cả người cha này cũng cần nhận…

      Sơ Kiến nghe thấy cúi gằm mặt, móng tay ngừng cào vào mặt kính bể cá sau lưng. Kiểm Biên Lâm nghe từ đầu đến cuối, đến cuối cùng, nhân lúc ba mình cầm tách trà lên uống cho ngọt giọng, mới trả lời vẻn vẹn năm chữ: “Con nghe thao ấy”.

      Con ngoan!

      Ba người lớn đều đồng loạt nở nụ cười. Nếu con trẻ như thế buông tha cho bọn chúng vậy. Ngày nay xem trọng việc tự do đương mà. Vậy là tan họp.

      Dĩ nhiên, hai nhà vẫn lần lượt làm theo thông lệ.

      Ba Kiểm Biên Lâm nắm tay Sơ Kiến ngừng bày tỏ rằng mình vô cùng vui mừng và bảo Sơ Kiến cứ yên tâm về làm dâu, sau này khác gì khi trước vì ông tuyệt đối vẫn thương nhất.

      Cùng lúc đó, mẹ Sơ Kiến gọi Kiểm Biên Lâm vào bếp, ngớt rằng từ bé Sơ Kiến nghịch ngợm, tính tình trẻ con, dĩ nhiên việc này bà cần giao phó vì từ trước đến giờ, ,Kiểm Biên Lâm rất khoan dung với rồi.

      Trong bầu khí vui mừng tràn ngập, ba người lớn như thấy được cảnh tương lai tốt đẹp khi được “ôm cháu” cũng như hai nhà rốt cuộc “thân càng thêm thân”, sau này già rồi có thể ở chung nhà chăm cháu…

      Sơ Kiến khó xử đến mức da đầu tê rần, chẳng thể thốt ra nửa chữ…

      Lúc trở lại xe, Kiểm Biên Lâm hồi tưởng lại quá trình công khai thuận lợi vừa rồi, tay phải chống bên cửa sổ, dùng mu bàn tay che nửa gương mặt, khóe miệng để lộ nụ cười sao che giấu được.

      “Có phải cười hay thế…”

      Kiểm Biên Lâm gật đầu, nhịn được nữa, lần này còn bật cười thành tiếng. lấy ra tấm thẻ tiết kiệm từ túi quần: “Ba cho em tiền tiêu vặt này”.

      Ông cụ cũng rộng rãi hào phóng , thẳng thắn cho trăm nghìn tệ, xem chừng cả đời tích cóp được hơn hai trăm nghìn đây, biết Sơ Kiến là con dâu nên tiếc bỏ ra phân nửa gia sản cho .

      Sơ Kiến: “… cần đâu”.

      Kiểm Biên Lâm: “Ồ, vậy để trả lại cho ba”.

      Sơ Kiến lườm , rút tấm thẻ từ kẽ tay rồi cất . Xem như là giữ hộ chú Kiểm vậy, tránh để chú đau lòng với ba mẹ lại bị rầy la.

      Sáu giờ đến Hoành Điếm, làm thủ tục ở đại sảnh khách sạn xong gần bảy giờ. Vẫn theo quy tắc cũ, Tạ Bân nhường phòng cho Sơ Kiến. Tổng kết lại là Tạ Bân chẳng hề nổi nóng hay nguyên tắc gì với bà xã của Kiểm Biên Lâm trong những chuyện như thế này cả, ai bảo người ta là vợ của Kiểm Biên Lâm cơ chứ…

      Tuy đầu tư vào studio của Đồng Phi, thỉnh thoảng cũng cùng ấy gặp gỡ vài người trong giới, nhưng Sơ Kiến vẫn còn rất lạ lẫm với chuyện đóng phim. ngồi trong xe bảo mẫu, chăm chú nhìn nhìn thợ trang điểm tô vẽ cẩn thân, tỉ mỉ cho Kiểm Biên Lâm với vẻ khá tò mò lâu.

      Cuối cùng, Kiểm Biên Lâm cũng cảm giác được cứ nhìn mình đăm đăm, mặt lại thể cử động, bèn liếc mắt về phía . Sơ Kiến thấy vẻ mặt đó của , mặt liền đỏ bừng mặt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Đây chính là trạng thái bình thường trong lúc hóa trang, thế nên thợ trang điểm hoàn thành xong nhiệm vụ liền bước xuống xe, ngồi bên cạnh Tạ Bân hút thuốc, còn thầm: “Ôi, nhìn Kiểm Biên Lâm với vợ cậu ta, tôi cũng muốn có bạn cùng khắp nơi quá!”.

      Tạ Bân dụ tắt tàn thuốc, cười hì hì: “Có phải là ngọt ngào lắm , em nhìn tôi, tôi nhìn em, vô cùng trong sáng”.

      Thợ trang điểm lắc đầu: “Phải đấy, cái kiểu đương trong sáng như thế khiến tôi cảm giác như được trở về thời thanh xuân đeo cặp sách chép bài. Kiểu chuyện từ thế kỷ trước rồi”.

      Tạ Bân mừng rỡ: “Thôi đừng ghen tị nữa, người ta là mối tình đầu đấy!”.

      Dưới xe, hai người đàn ông độc than liếc nhìn nhau, bùi ngùi như trải qua trăm sông nghìn núi, chịu bao gian khổ khó khan, tiếp tục cúi đầu hút thuốc lá.

      xe, Sơ Kiến kề tai : “Ban nãy, Tạ Bân chỉ quay ở Hoành Điếm hai ngày thôi, nơi này phải quay cảnh bên trong miếu và cảnh trong quán trọ, sau đó chuyển đến nơi rất nghèo nàn à?”.

      giải thích: “Nội dung kịch bản này từ cao nguyên đến Nepal rồi đến Ấn Độ. Cảnh thiên nhiên lấy cảnh , những phân đoạn khác đều phải tìm nơi dựng cảnh. Nếu dự trù trước cover được”.

      “Vậy hai ngày nữa, em về Thượng Hải, thu dọn thêm ít đồ chuyển phát nhanh qua đây trước, tránh để ăn uống thiếu thốn, đủ dinh dưỡng. Còn đồ dùng…”

      tính toán Kiểm Biên Lâm lại lắc đầu.

      “Em cần phải đâu, vất vả lắm!”

      là người bệnh còn thấy vất vả vất vả cái gì?” Sơ Kiến chợt nghĩ đến gì đó, liền đưa tay vuốt tóc “Tạ Bân còn phải đóng vai vị hòa thượng hoàn tục, trong quá trình quay phim còn phải cạo đầu nữa”. suy nghĩ dáng vẻ khi cạo đầu thế nào, nhưng tưởng tượng mãi vẫn ra.

      Thế nhưng, chỉ cần nhìn khuôn mặt giờ và phục trang còn vứt bên cạnh là có thể nhận ra nhân vật lần này rất có tính đột phá.

      “ừ” tiếng, nghĩ ngợi rồi cau mày: “Quên cho em biết, lát nữa có cảnh hôn”.

      Tim Sơ Kiến đập thình thịch: “Bình thường thôi mà, bây giờ phim nào ti vi mà có cảnh hôn cơ chứ!”.

      Kiểm Biên Lâm vuốt ve gáy , dám rằng phải chỉ diễn cảnh hôn thôi đâu.

      Đến khi vào phim trường dựng mới nhận ra đó là phòng giặt quần áo được bày trí mang đậm phong cách du mục. Dưới ánh đèn bên kia là góc của phòng giặt, máy giặt còn phủ tấm thảm lòe loẹt. Mấy nhân viên và tạp vụ đều ở phía sau, kẻ đứng người ngồi rủ rỉ tán gẫu.

      Sơ Kiến ngồi băng ghế trong góc, nhìn đạo diễn quay phim mô tả cảnh diễn cho Kiểm Biên Lâm và nữ chính. Trong cảnh phim, Kiểm Biên Lâm ôm nữ diễn viên kia ngồi lên máy giặt, đại ý là chỉ trong giây lát phải ôm xốc ấy lên với tư thế vô cùng nam tính, ôm ấp vuốt ve nồng nhiệt rồi hôn thắm thiết…Theo như đạo diễn cầu, cổ áo sơ mi của phải mở rộng chút, vạt áo phải kéo ra nửa đoạn từ lưng quần, tay áo xắn lên đến khuỷu tay.

      Tuy Sơ Kiến nghe lời của đạo diễn, nhưng từ hành động của Kiểm Biên Lâm có thể đại khái nhìn ra được đây là cảnh “nóng”. Từ lúc phát ra điều này, liền suy nghĩ xem mình có nên tránh .

      Cuối cùng, Kiểm Biên Lâm rất nghiêm túc đưa ra ba đề nghị:

      Thứ nhất, bộ phim này phát vào khung giờ vàng, những phim phát sóng vào khung giờ này đều bị kiểm duyệt rất khắt khe, nên những cảnh quá nóng bỏng có thể cắt bỏ vì có quay cũng được chiếu.

      Thứ hai, nếu phân đoạn có góc quay chạm vào ngực quay lệch góc là được. Nhân tiện, để tôn trọng diễn viên nữ, nhất định phải cho thêm vài lớp bông ở trước ngực.

      Thứ ba, cảnh hôn…vẫn nên quay chếch , trông đẹp cách hàm súc là được rồi.

      Nữ diễn viên cảm kích chết được, bảo trợ lý tìm bông lót ngực, còn quên rối rít khen ngợi: “Vẫn là Kiểm chuyên nghiệp. Mấy hôm trước có cảnh hôn khiến em phải quay mất cả ngày, đối phương còn kiên quyết đòi quay lại vì kêu có cảm giác”.

      Nhân lúc chuẩn bị khai máy, Kiểm Biên Lâm trở lại bên cạnh Sơ Kiến. mang loại giày ủng đế cứng màu đen chuyên dùng cho quân nhân, mặc quần dài bằng chất vải kaki thô ráp, áo sơ mi màu trắng ngà cởi bỏ hai nút dưới cổ áo, để lộ ra chiếc cổ và xương quai xanh trắng trẻo, áo phao lông vũ khoác vai.

      Tuy ràng trong phim này phải diễn vai người đàn ông nửa đời trước là kẻ ác, nửa đời sau mới “cải tà” nhưng “quy chính”, vào vai đội trưởng đội cảnh sát hoạt động ngầm tay nhuốm đầy máu tươi con đường theo đuổi lý tưởng lấy ác trị ác. Thế nhưng, Sơ Kiến ở phim trường xem cảnh diễn thử khi nãy, rồi bị cúi đầu nhìn như thế khiến toàn thân có cảm giác như chính mình chìm đắm trong cảnh diễn.

      Thứ cảm giác bị ép buộc phải lang thang bên bờ vực của sống và cái chết hoàn toàn còn là Kiểm Biên Lâm ngày thường nữa. Có lẽ đây chính là tố chất của diễn viên, vào phim trường liền hóa thân thành nhân vật.

      Hiểu Vũ rót trà nóng cho Kiểm Biên Lâm, cầm cốc giấy nhìn : “Lát nữa, em ra ngoài dạo !”.

      Sơ Kiến thoáng ngơ ngác, liền hiểu ra: “À, được. Nơi này lạnh quá, em ra ngoài dạo lát”.

      Kiểm Biên Lâm kìm nén giọng , bất ngờ thốt ra: “Nội dung phim cầu phải thế”.

      “Ừm, em biết rồi”. Sơ Kiến vô cùng khốn đốn, lí nhí đáp: “Em hiểu mà”.

      phải chỉ là cảnh nóng thôi sao…

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 26

      type: Trang Phùng

      Kiểm Biên Lâm nghĩ thấy ổn, định vài lời giải thích cho Sơ Kiến chạy mất…

      trở vào xe, có việc gì làm bèn lấy kìm và dũa móng tay ra, bắt đầu cắt móng. Từng miếng tách tách vang lên đều đặn nhưng vẫn khiến cảm thấy cõi lòng rối loạn. chợt dừng lại, đưa mắt nhìn về phía cổng, biết nghĩ gì, lại tiếp tục cắt móng.

      bao lâu sao, Đồng Phi liền dẫn Lâm Thâm đến, lên chiếc xe chỉ có mình Sơ Kiến. Tuy nhân vật của Lâm Thâm phải đến vùng rừng núi xa xôi mới bắt đầu vào diễn, nhưng bộ phim quan trọng như thế mà cậu lại là người mới nên cần phải đến đoàn phim để chuẩn bị trước. Đồng Phi lấy lon Coca-Cola từ tủ mát ra, ném cho Lâm Thâm: “Tham quan chút để tự khích lệ, sau này cậu nổi tiếng rồi chúng ta cũng có chiếc xe như vậy đấy, ngôi sao màn bạc tương lai ạ!”.

      Lâm Thâm cười kín đáo, cúi đầu mở nắp lon: “Trong bộ phim này, em và Kiểm là em sống chết có nhau. Nếu có cơ hội có thể khớp lời thoại với ấy trước ạ?”. chàng diễn viên “tiểu thịt tươi” chưa nổi này cũng nghề.

      giờ, lịch trình của ấy kín mít, giữa chừng còn phải dành thời gian đóng quảng cáo, quay show nữa, khớp lời thoại trước chắc chắn là được rồi”. Đồng Phi tính toán, “Cậu mau học thuộc kịch bản, làm tốt việc chính mình nên làm trước , nhất là nội dung sơ lược về nhân vật nên gặp biên kịch trao đổi thêm chút. Lần nào Kiểm Biên Lâm nhận được nội dung sơ lược về nhân vật cũng tầm nghìn chữ, nhưng bản thân có thể bổ sung thêm vài vạn chữ, coi nhân vật ấy là chính mình, những tình tiết nhặt trong kịch bản để nắm bắt biến chuyển trong quá trình trưởng thành, dần dần biến nhân vật này thành chính bản thân ấy. Muốn làm được như đàn Kiểm Biên Lâm, ít nhất phải chuyên nghiệp như ấy đến khi diễn chung, cậu mới bị luống cuống”.

      lời dài như vậy được Lâm Thâm tiếp thu rất nghiêm túc, Sơ Kiến cũng nghe thấy. Đây là lần đầu tiên Đồng Phi đến những chuyện hậu trường của với vai trò diễn viên.

      “Được hợp tác với đàn Kiểm Biên Lâm cậu phải biết trân trọng cơ hội, con người ấy rất đặc biệt, con đường đóng phim cũng rất triển vọng”. Đồng Phi còn ngừng khen ngợi: “Phải nhớ lấy, kể cả lúc ấy chưa nổi tiếng cũng như sau khi nổi tiếng, lúc tiếp nhận phỏng vấn vẫn giữ thái độ như nhau. Hơn nữa, sau khi nổi tiếng càng cần phải sáng suốt hơn, thận trọng cả trong lời lẫn hành động. Lâm Thâm à, cậu phải theo đàn Kiểm Biên Lâm học hỏi nhiều chút, những diễn viên tăng giá vùn vụt sau khi nổi tiếng quá nhiều rồi”.

      Lâm Thâm cười rụt rè: “Gần đây, em cũng có xem qua buổi phỏng vấn của đàn Kiểm Biên Lâm, vô cùng khâm phục”.

      Hai người cứ câu đàn , tôi câu đàn khiến Sơ Kiến rất khó chịu: “Hai người có thể đừng khen nữa ?”.

      “Còn mắc cỡ à? Khen sao chứ? Mình còn tôn sùng ấy nữa cơ! Đồng Phi này cả đời chưa bao giờ nịnh nọt đàn ông, cũng chưa hề nghĩ đến chuyện đó đâu! Lần này, ấy kiên quyết đưa Lâm Thâm ra mắt, ra chỉ đơn thuần, đơn thuần, đơn thuần là muốn giúp đỡ bọn mình mà thôi. Mình cũng hồ đồ, biết rất tất cả chỉ vì cậu là cổ đông trong studio của mình thôi”.

      Sơ Kiến sửng sốt, lúc trước nghĩ đến chuyện này, còn tưởng rằng Tạ Bân xem trọng nhân tài tiềm năng của studio Đồng Phi. Nhưng nếu như thế phải hỏi ngược lại xem studio này có nhân tài tiềm năng gì mà Tạ Bân nhất định phải có chứ? Sơ Kiến vừa hiểu được chuyện này mới muộn màng xúc động.

      Đồng Phi ôm cổ tán gẫu: “Vừa rồi, mình chạy đến xem, lần này Kiểm Biên Lâm đột phá rất lớn đấy! Xem kịch bản xong, mình vẫn chưa cảm nhận được sâu sắc, nhưng xem trường chắc chắn rồi. diễn viên thuộc kiểu trong sáng đột nhiên trở thành người đàn ông hừng hực nam tính…Hiệu quả mang lại lần này tăng gấp đôi cho mà xem”.

      phải chỉ là…cảnh nóng thôi sao?

      Sơ Kiến vừa mềm lòng xúc động lại bắt đầu thấy tâm trạng sa sút.

      Đồng Phi hả hê, trêu chọc : “Mình từng xem qua nguyên tác rồi, rất nhiều cảnh nóng đấy nhé! Tạ Bân cần đưa công ty lên sàn nên cần phải tạo hiệu ứng bùng nổ với vài bộ phim lớn. Cứ xem như đây là đền đáp của Kiểm Biên Lâm dành cho Tạ Bân !”.

      Sơ Kiến im lặng.

      “Ghen à?” Đồng Phi thấy vẻ mặt Sơ Kiến ổn, liền chế giễu : “Cậu đừng ghen, mình dám khiến cậu hiểu lầm đâu. Công ty của Tạ Bân là nhà đầu tư, lời có trọng lượng rất lớn, cảnh nóng bị cắt từ lâu rồi, chỉ đơn giản là bộ phim gián điệp phản gián điệp thôi. Cảnh hôm nay là do tối qua đạo diễn đọc xong nguyên tác, rất thích thú nên tạm thời thêm vào, đoán chừng là cũng quay được rồi…Khi nãy, mình thấy bọn họ còn chưa quay đâu, vẫn thảo luận với đạo diễn cách giải quyết đấy”.

      đáng tiếc!

      Nếu Kiểm Biên Lâm quay cảnh kiss chính diện, cần nghĩ cũng biết khi bộ phim này được trực tiếp quảng bá rầm rộ mạng tạo nên làn sóng sôi sục như thế nào, tỉ suất người xem đài chắc chắc tăng lên 2%, con số 3% chỉ còn là vấn đề thời gian nữa thôi. Dĩ nhiên, Đồng Phi ôm bất cứ hi vọng gì về việc Kiểm Biên Lâm có thể quay cảnh hôn cả. bao giờ con đường của mấy “tiểu thịt tươi” nổi đâu.

      Đồng Phi bùi ngùi vô hạn, luyến tiếc vô vàn, vô số lời luẩn quẩn trong lòng khi thốt ra lại hết sức đơn giản: “ là…quá lãng phí đối với gương mặt như vậy”.

      Đồng Phi nhất quyết kéo Sơ Kiến xem. Sơ Kiến lặng lẽ bước vào phim trường, trông thấy Kiểm Biên Lâm đứng trước máy giặt, tay chống lên vách tường, hông dựa sát tường, đưa lưng về phía ống kính, khẽ cử động ngón tay trong bóng tối: “Vất vả rồi”. gật đầu với đối phương, tỏ vẻ xin lỗi rồi nhìn lên vị trí đằng sau máy giặt, trong đầu nhẩm lại những lời thoại và tình tiết phải diễn hôm nay.

      Kiểu quay lấy góc như thế này ra còn mệt hơn diễn . Nữ diễn viên tạo ra tư thế gợi cảm kỳ lạ theo hướng dẫn cầm tay chỉ việc của phó đạo diễn, cũng cảm thấy quá buồn cười, chưa từng quay cảnh như thế này bao giờ. Kiểm Biên Lâm làm vậy đâu phải là từ chối quay cảnh hôn, phải là tránh phụ nữ như tránh tà. “Có thể hiểu được, Kiểm phải là người chuyên đóng phim thần tượng”. Ngay cả việc leo lên máy giặt cũng là phụ tá giúp nữ chính leo lên. Xét từ góc độ nào đó, Kiểm Biên Lâm vô cùng giữ gìn phẩm chất của mình.

      Nhưng đứng ở góc độ khác lại chẳng có chút ga lăng gì cả.

      Rất tốt, khai máy.

      Sơ Kiến đứng từ đằng xa, chỉ có thể nhìn thấy Kiểm Biên Lâm cúi người đưa lưng về phía mình…Uừ cố gắng muốn nhìn cho nhưng nhìn tới, vị trí quá khuất, toàn bộ đều bị cơ thể cao lớn của che khuất…

      Chỉ quay chốc lát như thế rồi kết thúc.

      Kiểm Biên Lâm phát Sơ Kiến quay trở lại, bắt đầu để nhân viên mời bớt người ra ngoài. Mọi người lục tục ra ngoài, đến tận chỗ Sơ Kiến.

      Sơ Kiến chần chừ biết là cảnh gì mà phải bí mật như thế… vừa định phối hợp rời bị Tạ Bân bắt gặp, kéo lại: “Ơ? Chạy cái gì hả, bà xã của Kiểm Biên Lâm?”.

      “… phải mọi người thu dọn phim trường sao?”

      “Phải, đó là người ngoài thôi. Có vài cảnh thể để người khác xem được ấy mà.” Tạ Bân hạ giọng: “ phải là người trong nhà sao? xem phí lắm!”.

      “…”

      Tôi muốn xem đấy!

      Sơ Kiến thêm gì vì thấy Kiểm Biên Lâm bắt đầu cởi áo sơ mi. Thợ trang điểm dặm lại phấn cho nên đương nhiên nhìn thấy Sơ Kiến đứng tránh sau tấm phong trong góc, còn khẽ dặn dò thợ trang điểm gì đó.

      Tạ Bân cứ kéo Sơ Kiến , còn thuận miệng cất giọng: “Nước ấm, đừng dùng nước lạnh, đây là bệnh nhân đấy!”.

      “Được rồi, Tổng giám đốc Tạ, nhớ rồi mà”.

      Thợ trang điểm nhận lấy bình phun nước từ tay trợ lý, đưa lưng về phía cởi áo ra. Tim đập thình thịch liên hồi, Sơ Kiến liếc nhìn diễn viên nữ, thầm hỏi bên kia cũng phải cởi à? Cảnh nóng như vậy cũng có thể trình chiếu sao? Chắc chắn là phát sóng được và bị cắt bỏ rồi. Nếu bị cắt còn quay làm gì, lãng phí tài nguyên vậy ư?

      Sơ Kiến thầm oán, từng đường nét mượt mà tấm lưng của Kiểm Biên Lâm, vòng eo với đường cong vừa phải đầy cám dỗ khiến người ta muốn chạm vào, cả lưng quần cố ý kéo thấp cũng đều đưa về phía . Thợ tran điểm phun chút nước lên lưng , dùng ngón tay từ từ tạo dáng thành những giọt mồ hôi đọng lại lưng và tóc…

      Sau đó, bước qua mà cần diễn viên nữ. Vẫn là góc quay chếch , hai chân tách ra, cơ thể hơi cúi xuống nghiêng về phía trước để quay liên tục vài phân cảnh, tiếp theo lại xoay qua, chống vào vách tường rồi quay thêm vài cảnh nữa.

      Xong xuôi…Kết thúc công việc.

      Ơ? Vậy là xong rồi sao?

      Hiểu Vũ mang khăn tắm đến cho khoác ngoài, tiện tay mang theo luôn cả áo khoác lông vũ. Kiểm Biên Lâm vừa nhận lấy khăn lau tóc mới chú ý đến Sơ Kiến đứng phía sau đám người bên cạnh Tạ Bân, liền thẳng đến chỗ . Trong đầu vẫn suy nghĩ những lời định giải thích vừa nãy, liên quan đến việc công ty Tạ Bân chuẩn bị lên sàn nên phải…

      đóng xong cảnh này rồi hả?” Sơ Kiến vẫn chắc chắn lắm.

      “Gần xong rồi”. cẩn thận nhớ lại, cảnh tương tự như cúi người cưỡng hôn và cả bóng lưng mơ hồ, đúng là gần xong rồi. “ cần phải quay thêm”.

      Kiểm Biên Lâm hoàn toàn hiểu nhầm ý , còn giải thích biết mấy cảnh đơn giản này có đủ chống đỡ cho màn cảnh nóng mờ ảo

      “Vậy họ đuổi người làm gì?”

      Kiểm Biên Lâm kéo khăn tắm ra, để lộ vết sẹo phẫu thuật: “Chuyện này thể bị rò rỉ ra ngoài được”.

      Hóa ra là muốn che giấu vết sẹo phẫu thuật.

      Dù sao phim trường cũng có máy sưởi, cho dù dùng nước ấm cũng nguội lạnh nhanh chóng. Họ trở về xe liền bật bếp hâm trà chanh gừng, uống ngay cho ấm người. Rửa tay rửa mặt sạch xong, Hiểu Vũ còn định hỏi là có cần thêm vài lát chanh bị Tạ Bân lôi .

      Cửa xe đóng lại, ngăn cách với bên ngoài. Tay chân Kiểm Biên Lâm đều lạnh cóng, vừa nãy thảo luận với đạo diễn để tìm ra phương án khả thi đúng là hao tổn sức lực. Vừa phải khiến đạo diễn cảm thấy được tôn trọng chứ phải giở bệnh ngôi sao, vừa muốn bản thân thuận lợi qua ải…

      Sơ Kiến nghịch bình trà, bình trà cầm tay vang lên tiếng lách tách. lúc sau, mới liếc nhìn rồi nhanh chóng quay , vài giấy sau quay lại nhìn: “Hỏi vấn đề kỹ thuật nhé?”.

      “Sao hả?”

      “Ban nãy, đóng cảnh hôn là quay chếch à…”

      Nuốt xuống cả ngụm trà nóng khiến lưỡi bỏng rát, mỉm cười, khẽ: “Có thể xem là vậy, nhưng cũng có thể là ”.

      Sơ Kiến lườm . Phải phải, phải phải, còn có kiểu lập lờ nước đôi này à?

      Kiểm Biên Lâm đặt tách trà trong suốt xuống, tách đầu gối ra, nhích người ra sau, kéo đến trước người mình rồi đặt ngồi sát trước măt: “ làm mẫu cho em xem”.

      Làm mẫu á?

      Kiểm Biên Lâm mở ngăn kéo lấy túi giấy ướt ra, lau sạch mấy ngón tay rồi vò khăn giấy thành cục vứt vào sọt rác.

      “Như vậy…”

      Ngón trỏ đặt lên môi , sao đó đôi môi cũng kề sát. Môi hai người kề vào nhau cách ngón tay . Trong khoảnh khắc chạm vào nhau, tim Sơ Kiến như muốn rơi rụng, cái này có khác gì hôn đâu…

      thể nào như vậy…”

      bỗng cười khe khẽ, rút ngón tay ra, thuận lợi mút lấy môi có gì ngăn trở. Làm sao có thể thế được, muốn hôn , từ bé đến lớn chỉ có mình mà thôi.

      Tay mơn trớn vành tai , phần đuôi nhô ra sau chiếc bông tai cọ vào ngón tay , lúc nặng lúc , cảm giác đầu lưỡi kia nhiệt tình cố gắng quấn quýt với . Hương trà chanh gừng vương vất giữa môi lưỡi hai người, lan tỏa từ miệng xuống khiến lục phủ ngũ tạng trống rỗng cố hết sức kêu gào đòi hỏi thứ khác đến bổ sung.

      Tay phủ lên lưng , vuốt ve nồng nhiệt, cảm giác nơi đó có thứ vô cùng cố gắng trói buộc thân thể , bàn tay trượt theo áo len mềm mại lần vào bên trong.

      Còn lớp nữa…

      : “Gì thế?”.

      Sơ Kiến lẩm bẩm: “…Dây…áo lót”.

      : “À…”.

      Vạt áo được kéo ra. người khát khô đến mức thốt lên lời sau khi “trèo đèo lội suối” rốt cuộc tìm thấy nguồn nước cứu mạng, thử hỏi còn ai có thể ngăn đến gần nơi đó cơ chứ? Cuối cùng, Kiểm Biên Lâm tìm được nơi mà mình khát khao rất lâu, muốn nhanh chóng nắm bắt nhưng vẫn còn chút khó khăn.

      Yết hầu bất giác khẽ trượt lên xuống. là chết người. Hành động còn giết người hơn cả việc phun nước ấm lên lưng rồi bị gió lạnh thổi nữa!

      * * *

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 27

      Type: Trang Phùng

      Tạ Bân phát lại có tên quản lý nghệ sĩ nào đó dự định thuê đám lều báo mạng viết bài bôi nhọ Kiểm Biên Lâm nên tranh cãi với bên phía công ty tuyên truyền. Cửa xe mở ra, Kiểm Biên Lâm cầm áo phao lông vũ nhảy xuống.

      “Xong rồi hả?” Tạ bân chuyện hề chú ý.

      Trong cảnh đêm đen như mực, Tạ Bân bị Kiểm Biên Lâm nhìn đến mức hoảng sợ. Sau phút ngắn ngủi dừng lại, mặc áo phao lông vũ vào, lấy hộp thuốc lá từ túi áo khoác của Tạ Bân ra rồi châm lửa hút để bản thân tỉnh táo trở lại.

      Tạ Bân nhìn bóng lưng của , trong lòng thấp thỏm thôi. Nhớ lại lần trước hút thuốc là do cãi nhau với Sơ Kiến, lần này là vì sao chứ? Ông tổ của tôi ơi, cậu đương mà sao khiến ông đây cứ như chơi tàu lượn siêu tốc thế hả?

      Lòng Tạ Bân hoảng loạn, hít vào sâu, mới mở miệng mắng thẳng thừng: “Sốt dẻo cái quái gì, ông đây cần phải dùng bọn chúng để đánh bóng tên tuổi cho mình hả? Cậu biết Kiểm Biên Lâm nhà tôi là hàng dễ cháy sao? Chỉ có chút tin tức vặt vãnh là có thể được đăng liên tục vài ngày đấy! Đâu cần nổi tiếng mạng, là thấp kém! Chi tiêu nặng tay có lợi cho tác phẩm của cậu ấy, biết ? Nhanh mà loại bỏ từ khóa tìm kiếm hot đó cho ông !”.

      Kiểm Biên Lâm dạo mục đích lề đường dành cho người bộ, kéo mũ áo lên để che khuôn mặt, trông khác gì mấy diễn viên phụ ra từ bất kì đoàn quay phim nào ở Hoành Điếm. Cuối cùng, ngồi lên tảng đá ven đường, nhìn về phía dòng xe cộ.

      Khi nãy, lòng rất hỗn loạn, có rất nhiều việc Sơ Kiến hoàn toàn biết. Những năm thiếu thời ngốc nghếch, tự cho mình có thể giấu được ánh mắt mọi người, duy chỉ gạt được bản thân.

      Lên lớp Mười khác hẳn với cấp hai. Hồi đó, mỗi lần tan học, đều chờ về nhà, còn lên cấp ba tự nhiên lại hơi xa cách. Khi ấy, lớp A1 và A9 nằm ở hai đầu hành lang, kế bên mỗi lớp đều có cầu thang. thể nhìn thấy , nên mỗi lần có tiết Thể dục, Sinh vật, Tin học… hay bất kỳ cơ hội nào rời khỏi lớp, đều vòng qua cầu thang lớp A9 với mong muốn duy nhất là được thấy lần.

      May mắn mười lần có thể gặp được .

      Dịp Đại hội thể dục thể thao khối lớp Mười, hai lớp cũng ngồi ở hai đầu khán đài. còn nhớ mình cố ý ngồi ở hàng đầu tiên, muốn xem chạy tiếp sức trăm mét. Biển số được cài bằng kim băng lưng, mặc quần short giữa trời đông như những nữ sinh khác, run cầm cập ngang qua trước mặt , kinh ngạc thốt lên: “Kiểm Biên Lâm, cao như thế còn ngồi hàng đầu, sợ che mất tầm nhìn của người khác à?”.

      Dứt lời, cũng kịp chờ trả lời, nhảy ngay xuống bậc thang ra đường chạy.

      Kiểm Biên Lâm gác tay phải lên trán, chợt cười xòa.

      Những cảnh tiếp theo tại Hoành Điếm đều hoàn thành rất thuận lợi, Kiểm Biên Lâm cũng phải quay cảnh đương nữa. Các cảnh quay nếu phải tình em cũng là mình độc diễn cảnh giằng xé nội tâm với tâm lý vô cùng phức tạp. Tóm lại, vì ấn tượng trong quá khứ vẫn còn nên đạo diễn và phía hợp tác cũng nghĩ rằng có gì bất hợp lý khi thích quay cảnh thân mật. Đây chính là hình tượng được tạo dựng rất tốt.

      Những phân cảnh ở nơi này khoảng chừng năm ngày là quay xong, kế tiếp phải đến ngôi làng miền núi xa xôi, hoàn toàn thể sánh nổi với khách sạn ở Hoành Điếm. Từ siêu sao, đạo diễn đến diễn viên phụ, trợ lý cũng đều ở phong giống nhau. Nhiều nhất là mười mấy người cùng ở chung gian, ngay cả nước nóng mỗi ngày cũng chỉ được dùng hai tiếng.

      Thê thảm nhất là đủ phòng ở. Sơ Kiến là “vợ” của Kiểm Biên Lâm nên được xếp thẳng vào ở chung phòng với . Nhìn cảnh nữ diễn viên chính còn phải ngủ chung với trợ lý, cũng thể cầu phải ở mình phòng được, đúng ? Dĩ nhiên, dù muốn mình phòng cũng có.

      Kể từ khi bước vào căn phòng này, trong thấy chiếc giường đôi kia là Sơ Kiến bắt đầu căng thẳng đến tận nửa đêm. Mãi đến hai giờ sáng, rốt cuộc mới ôm tạp chí ngủ thiếp .

      Dưới ánh đèn vàng mờ tối, thấp thoáng có bóng người tiến đến gần. Kiểm Biên Lâm cởi áo khoác ngoài ra, vứt vào chiếc tủ ở góc tường rồi cởi giày, trèo lên giường. nhìn Sơ Kiến ôm tờ tạp chí, hơi dựa đầu vào giường, bèn từ từ cúi đầu, cơ thể cao hơn 1 mét 80 cuộn lại, lưng dán sát tường, mặt kề vào vị trí bắp đùi của Sơ Kiến ngoài chăn bông, ôm eo rồi nhắm mắt cố gắng ngủ.

      Gần nửa đêm, Sơ Kiến thở nổi vì cảm giác như bị thứ gì đó chèn ép, chợt hốt hoảng tỉnh lại. Ngón tay vừa cử động chạm phải mái tóc ngắn của , tim bỗng run sợ: “Sao đắp chăn?”.

      Kiểm Biên Lâm bị đánh thức nhưng vẫn muốn mở mắt. Sao đắp chăn ư? ngẩn ngơ như trở về thời thơ ấu, chừng sáu, bảy tuổi gì đó. Ba nửa tháng về nhà mà ở lại xưởng thuyền nên phải ở nhờ nhà , luôn có thanh quấy rầy mỗi khi ngủ trưa, cứ lại “Mẹ em bảo đắp chăn bị cảm lạnh mà sao lại đắp chăn thế?”. nghe rất phiền, bèn trở mình, cuộn người lại rồi tiếp tục ngủ. bao lâu sau, tấm chăn mang theo mùi xà phòng thơm đặc biệt người Sơ Kiến được đắp lên người , còn tiện thể bồi thêm câu phiền phức: “Mẹ em , như thế bị cảm lạnh đấy!”.

      chìm trong cơn ngái ngủ, nằm như thế giờ liền khiến lưng cũng cứng còng, trì hoãn hồi mới xem như thẳng dậy được. kéo gối tựa phía sau xuống để nằm xuống trước, sau đó bản thân vén góc chăn bông lên chui vào.

      Ấm áp dễ chịu, đây chính là hơi ấm của .

      loạt hành động này đều rất liền mạch tự nhiên, đến khi hai người đắp chung chiếc chăn bông, Sơ Kiến mới chợt tỉnh táo. Cảm giác hồi hộp khiến tim đập càng lúc càng nặng nề, lại nghĩ đến lần xe ấy. Cuối cùng, Kiểm Biên Lâm nhịn được, vén áo lên…

      Trong cơn buồn ngủ mụ mị, tay lần đến eo rồi lần vào trong cách rất tự nhiên.

      mệt sao?” Sơ Kiến dám thở mạnh, ràng hiểu nhầm ý .

      “Ừm…”

      “Ừm” là mệt hay mệt đây hả?

      Vẻ cứng đờ kia là vì hiểu nhầm hay đây là phản ứng tự nhiên vì có người ôm lấy mình thế biết. thể truy tìm nguyên do nên cuối cùng người mụ mị trong cơn buồn ngủ cũng ngủ yên được nữa. Làn môi lướt qua mái tóc ngắn rồi đến vầng trán.

      Đôi tay ở trong chăn bông chịu an phận, dọn sạch tất cả các chướng ngại vật, hoặc là kéo ra, hoặc là vứt bỏ, còn là dùng đầu gối kéo phăng , rơi xuống gầm giường. Đến khi đồng hồ đeo tay va vào đầu giường phát ra tiếng vang, mới phát ra mình vứt hết mọi thứ khỏi giường nhưng lại quên cởi đồng hồ, sợ va vào đầu .

      cúi người hôn nồng nhiệt, hai tay đưa ra sau lưng cởi đồng hồ, vứt lên bàn.

      Lúc nắm lấy tay đặt cạp quần mình, còn tự hỏi địa điểm này có phải quá tùy tiện rồi … Nhưng kịp dừng lại nữa, lần đến tay , lần từng ngón , tìm ngón áp út, tháo chiếc nhẫn nơi ngón út của mình ra rồi đeo vào đấy.

      Sơ Kiến, em!

      Đôi môi nóng bỏng mơn trớn lâu bên tai , nhưng nghẹn lời rất lâu vẫn thốt ra được, bởi lẽ ba chữ kia quá sâu nặng.

      : “ được, được, ngừng lại , sờ chân em xem, sao nó lại run lẩy bẩy thế kia?”.

      Cổ họng khô khốc: “…”.

      : “Đợi phải trước với em, từng làm vậy với người khác chưa?”.

      : “…”.

      tình muốn moi cả trái tim ra cho xem, để chứng minh rằng nơi đó ngoại trừ ra thể chứa đựng bất kỳ ai khác nữa.

      Giọng của Kiểm Biên Lâm vô cùng cám dỗ, khàn khàn hỏi: “Nơi này đúng ? Nơi này…”.

      bèn giả câm, xấu hổ muốn đẩy xuống giường. Chuyện thế này sao có thể mở miệng hỏi cho được kia chứ?

      Khuỷu tay chống xuống gương mặt , gối bị đè thành hõm, yết hầu căng chặt… Tất cả cảm xúc mãnh liệt tuy xa lạ và mong manh nhưng đều điên cuồng chứng tỏ là của . Qúa chân , mà lại tựa giấc mơ.

      Sau đó, Kiểm Biên Lâm hơi mất kiểm soát đến mức khiến Sơ Kiến bật khóc, vội vã ôm lấy , đau lòng quá đỗi. Sơ Kiến tựa vào nửa người để trần của , đau đến mức mồ hôi đầm đìa. Cái giường này cứ phát ra thanh…

      Kiểm Biên Lâm trông thấy bộ dạng này của , tâm trạng chỉ còn xót xa, nào còn để tâm được chuyện gì khác nữa. nhặt chiếc quần dài ở chân giường mặc vào, quấn kín Sơ Kiến bằng chăn bông rồi ôm đặt lên đùi, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào đôi mắt sáng long lanh vì ngấn nước của .

      Trong gian tĩnh lặng, khẽ : “ muốn kết hôn. Sơ Kiến à, muốn kết hôn”.

      Sơ Kiến cảm giác màng nhĩ của mình hơi rung lên, như thể bị bao phủ bởi tầng hơi nước.

      Thấy người trong ngực lên tiếng, cánh tay siết chặt hơn, nhưng cứ im lặng như thế. bắt đầu vén chăn ra, trước ngực Sơ Kiến bỗng lạnh ngắt, lập tức hoàn hồn, cố kéo chăn lại, miệng lẩm bẩm kêu lạnh.

      cũng lên tiếng nữa, chỉ ôm lấy , ôm chặt.

      Sơ Kiến bị giày vò hai tiếng đồng hồ, khắp người đau đớn khôn tả và khó chịu vô cùng. Ngồi bao lâu, liền mơ màng, đầu óc đón những cơn buồn ngủ dồn dập kéo đến, rất lâu sau mới tỉnh táo lại.

      Kiểm Biên Lâm vẫn ngồi ở mép giường ôm , nhìn ngủ gà ngủ gật. Sơ Kiến vươn cánh tay ra khỏi chăn, vuốt ve gương mặt . Kiểm Biên Lâm bắt lấy tay , cúi đầu hôn vào lòng bàn tay.

      giọng: “ thúc giục em làm gì, nơi này đâu thể kết hôn…”.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 28

      Type: jerrytrang3010

      Sau nửa đêm, mới thiếp , nhưng tay luôn vô thức giở trò xấu với , hết vuốt ve chỗ này lại sờ soạng chỗ kia, như thể rốt cuộc có được món đồ mình hằng mơ ước bấy lâu và bao giờ chịu buông tay nữa. Sơ Kiến vừa bực mình vừa buồn cười, thúc khuỷu tay đẩy ra. định vén chăn bông nóng hầm hập lên cho thoáng khí lại cúi người đè xuống.

      Cứ thế lặp lặp lại vài lần. Cả đêm Sơ Kiến như cá bị người ta đặt lên thớt, còn sức lực giãy giụa nữa, mặc cho thao túng. Lúc sắp hừng đông, lần mò bật đèn bàn lên. Trong khoảnh khắc đèn sáng, định trở mình tránh né bả vai bị giữ chặt lấy, thể cử động.

      : “Ôm

      Lời kia thốt ra bẫng như hơi thở, lại có chút kìm nén.

      Sơ Kiến lẩm bẩm: “Kiểm Biên Lâm à, em mệt chết rồi!”, nhưng vẫn miễn cưỡng rề rà vòng tay qua phần eo để trần của , gắng gượng vài giây liền ngủ mất, cánh tay cũng mềm mại trượt xuống.

      nắm lấy tay vòng qua eo mình lần nữa, vén mái tóc thấm mồ hôi của ra sau tai, nhìn đến mức si mê. Đây là Sơ Kiến, phải nằm mơ.

      Mê man ngủ giấc đến chiều, bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức trong điện thoại di động. Đồng hồ điểm đúng năm giờ, là Kiếm Biên Lâm đặ cho . Nội dung của chuông báo là: Quay ngoại cảnh.

      Sơ Kiến dựa theo lời dặn, chậm chạp lê đến nơi họ quay ngoại cảnh. Phong cảnh rất đẹp, nước sông chảy xiết. Giữa trời đất lạnh giá như thế mà lại cởi trần và chân , đứng tảng đá lớn ở bờ song, đưa lưng về phía bên này Dưới ánh mặt trời, Sơ Kiến có thể thấy được những dây leo uốn lượn lưng do thợ trang điểm vẽ tay, chúng quấn quanh đóa hoa sen.

      Nhân viên hậu trường trông thấy Sơ Kiến liền rối rít gật đầu chào hỏi. Tuy có gì khác thường nhưng vẫn chột dạ.

      Đồng Phi thấy lê đến đay, vừa giơ điện thoại tìm tín hiệu vừa thốt ra câu đầu tiên: “Người ta là diễn viên chính trong những diễn viên chính, cậu có chơi gì kiềm chế chút. Tối qua, Tạ Bân thức trắng cả đêm, ngừng hỏi mình rằng cụa có thể cào trầy lưng Kiểm Biên Lâm hay vì lo sợ mấy ngày nay, ấy có quay cảnh lộ lưng đấy!”

      “……..”

      “Đợi chút, đợi chút, cậu xem mây trôi qua rồi kìa. Mình gửi thư cái , chỗ này quái đản , đám mây trôi qua liền mất song”. Đồng Phi cố gắng rất lâu, rốt cuộc làm xong hợp đồng hai mươi triệu rồi quay trở về bên bạn thân.

      “Kiềm chế chút, Kiềm chế chút mà. Ôi, đeo nhẫn luôn rồi hả?”

      Là chiếc nhẫn ngón út Kiểm Biên Lâm đeo trước khi thành danh, người từng gặp vài lần đều có ấn tượng, hôm nay đeo ngón áp út của Sơ Kiến, ý nghĩa rất rang. Người ta làm theo kích cỡ ngón tay của Sơ Kiến, thảo nào có lúc cảm thấy chiếc nhẫn kia hơi lớn phải, đeo ngón út của Kiểm Biên Lâm khá lỏng lẻo.

      Nghĩ đến đây, Đồng Phi nổi da gà khắp người. là hâm mộ và ghen tị quá mất. Đời này có cơ hội rồi, kiếp sau nhất định phải chơi trò thanh mai trúc mã mới được…

      Lâm Thâm học thuộc lời thoại cách đó xa, Kiểm Biên Lâm nghỉ ngơi liền bảo trợ lý gọi cậu ta qua để thảo luận về cảnh diễn chung tiếp theo. Sơ Kiến cho hai tay vào túi áo bông, máy quay ở bên chờ họ kết thúc công việc. biết có phải do thần giao cách cảm hay cuối cùng Kiểm Biên Lâm cũng phát ra . mặc áo sơ mi do Hiểu Vũ đưa đến, vỗ vai Lâm Thâm như khích lệ, vài câu, sau đó vừa cài cúc áo vừa về phía Sơ Kiến.

      Cổ áo vải bông của Sơ Kiến được dựng cao, khóa kéo đến tận cổ, che phân nửa khuôn mặt từ chóp mũi xuống của , chỉ để lộ đôi mắt.

      Giữa ban ngày ban mặt nhưng hai người lại đồng thời nhớ lại cảnh quấn quýt lấy nhau đêm qua…

      Sơ Kiến đỏ mặt, phát Kiểm Biên Lâm đứng quá gần mình rồi, ánh mắt rũ thấp, tràn đầy tình cảm như thế chưa thoát khỏi cảm xúc từ cảnh quay. Nhưng hiển nhiên, đối với Sơ Kiến cần bất cứ kỹ năng diễn xuất nào, tất cả đều rất chân vì đó là tình dành cho .

      Hai người im lặng nhìn nhau hồi lâu, Hiểu Vũ đứng bên kia định ôm áo phao lông vũ đến bị Tạ Bân lôi trở lai: “Chẳng tinh mắt gì cả”.

      Kiểm Biên Lâm à Kiểm Biên Lâm, ôi! Tạ Bân nhìn ánh mắt và dáng vẻ kia của hơi bùi ngùi, hiểu sao bỗng lướt vùn vụt tìm kiếm mối tình đầu để ôn lại chuyện cũ trong danh bạ số điện thoại liên lạc của nhóm bạn cấp ba, dù nghe đối phương sớm kết hôn lần thứ hai ở Singapore và cũng có con rồi.

      Năm đó, ấy cũng là nam sinh ngây thơ trong sáng. Đến năm nhất đại học, khó khăn lắm mới gặp lại mối tình đầu xa của mình, ấy dằn lòng được mà thuê phòng. Ngày hôm sau tỉnh lại, Tạ Bân thực ôm lấy ấy rồi hầu hạ mặc quần áo từ trong ra ngoài như đứa trẻ, nhìn người phục nữ đầu tiên của mình với đôi mắt long lanh như chứa đựng cả hồ nước. Khi đó, ấy gì nhỉ, à, là: “Em tốt với như vậy, cả đời nay, cũng phụ em”.

      Đúng là sến sẩm! Dù sao đa số mối tình đầu đều là cuốn tiểu thuyết thanh xuân đau buồn, ai thoát được, chỉ là ai sến hơn ai thôi.

      Tạ Bân ở bên này thổn thức, Kiểm Biên Lâm chẳng biết kiếm đâu ra chiếc xe đạp leo núi, đeo khẩu trang che mặt, kéo mũ áo phao lông vũ rồi vỗ vào gióng xe phía trước: “Lên nào”

      Sơ Kiến hơi do dự: “Có nhiều người lắm đấy”

      Nửa gương mặt bên dưới của bị khẩu trang che , tiếng cười mơ hồ lại mờ ám vang lên khẽ: “Đâu phải là em chưa từng ngồi như thế”

      Đó là hồi cấp hai mà! Sơ Kiến bứt rứt trong lòng, nhưng vẫn bị lôi đến, đặt ngồi sườn ngang, chân đạp vào bàn đạp rồi chạy , cũng quan tâm đến vẻ mặt đủ mọi biểu cảm của nhóm người trong đoàn phim phía sau.

      Kiểm Biên Lâm nhiều năm chạm vào xe đạp, đây là chiếc xe mượn tạm từ chủ phòng trọ cho đoàn làm phim thuê. Ghế ngồi phía sau bị thaó mất, biết có phải chủ nhân chiếc xe này cũng vì theo đuổi con nhà người ta mà cố tình làm vậy hay , nhưng tóm lại nó khiến nhớ lại rất nhiều chuyện.

      Đường núi trái lại khá rộng, nhưng mặt đường xóc nảy, Sơ Kiến tròng trành đến nỗi đau cả mông, cứ nhích qua trái rồi lại qua phải với hy vọng tìm được tư thế ngồi thoải mái nhất.

      Mùa đông sắp trôi qua nhưng trời vẫn còn rất lạnh, gió núi thổi vun vút, lùa vào tay áo và cổ áo. Kiểm Biên Lâm sợ lạnh, tay lái xe, cánh tay còn lại vòng qua Sơ Kiến, ôm chặt trước ngực mình, thình lình hỏi câu: “Xóc quá hả?”.

      “Vẫn ổn ạ!” ngửa đầu nhìn , “Mình đâu thế?”

      đưa em ăn cơm”.

      ăn chung với đoàn phim sao?” phải thuê người nấu cơm riêng rồi à?

      “Hôm nay là ngày đặc biệt mà”

      Dĩ nhiên, Sơ Kiến biết ám chỉ điều gì, rụt cổ lại, dựa sát vào lồng ngực . Sao chuyện này cũng phải ăn mừng chứ.

      Kết quả là Kiểm Biên Lâm nghĩ quá tốt đẹp, họ đến thị trấn gần đó tìm quán cơm sạch , tốt nhất là có phòng riêng. Nhưng họ đến nơi quá muộn, bởi lẽ ở nơi hẻo lánh này trời vừa chậptối mấy cửa hàng phố đóng cửa cả rồi, chỉ còn chủ quán nấu cơm tối cho nhà mình mà thôi.

      Bây giờ quay về sợ Sơ Kiến đói bụng, nên đành chịu đựng bước vào, cởi bỏ khẩu trang rồi lễ phép xin ông chủ bữa cơm.

      Chủ quán là ông chú hơn bốn mươi tuổi, có vẻ rất dễ chuyện. Có điều, Kiểm Biên Lâm vừa mới rời khỏi phim trường, ăn mặc như phần tử bất lương, lại còn đeo khẩu trang đen khiến ông chủ có chút e dè, đưa tay chỉ về phía chiếc bàn trong góc để họ ngồi đó.

      còn món gì nữa, chỉ còn nửa con gà và trứng gà thôi. Vì muốn bữa cơm trông có vẻ đặc biệt, thế là Kiểm Biên Lâm gọi: Thịt gà xào, da gà rang muối, trứng chiên hành và canh trứng…

      Cuối cùng, ông chủ cũng bị chọc cười: “Cậu nhóc, có cần thêm cho cậu bát trứng chưng ?”

      Kiểm Biên Lâm nghĩ ngợi: “Được ạ”

      Ông chủ càng nhìn càng thấy đôi tình nhân trẻ này đáng , bèn nấu nướng trong tiếng hát ngâm nga.

      Kiểm Biên Lâm gọi với theo ông chủ, hỏi gần đây có nơi nào bán đồ dùng hàng ngày .

      “Có chứ, có chứ! Ra cửa rẽ phải rồi đến cuối đường vừa ra ngõ là thấy, mấy món đồ dùng hàng ngày bình thường ở đấy đều có cả. Giờ ngày có nhiều người ở đó xem tivi lắm chắc chắn có người, , cái gì cũng có hết”.

      Kiểm Biên Lâm hỏi được địa điểm, liền nhanh chóng đứng dậy: “Em chờ lát, mua ít đồ”.

      Sơ Kiến thấy lạ: “ còn cần thứ gì sao? Em mang theo cả mà”

      xem thử, cũng chắc là có đâu”. Kiểm Biên Lâm hiếm khi chuyện úp mở như vậy, ràng bỏ lại ra ngoài.

      Sơ Kiến ngơ ngác mười mấy giây mới hiểu ra. Tim đập thình thịch, mơ hồ cảm giác ngực mình cũng thấp thỏm theo hơi thở và nhịp tim, lúng túng biết làm sao cho phải, nhưng lập tức liên tưởng xa xôi lên trong đầu. được, thể mua thứ đó.

      Nghĩ đến đây, cũng chú ý hình tượng, với ông chủ trong phòng bếp rồi chạy mạch ra đầu ngõ. Trông thấy Kiểm Biên Lâm đến cầu thang, liền kéo lại: “ được , lỡ như bị người ta nhận ra phiền phức lắm đấy…”

      Ông chủ quán kia nhận ra là ngôi sao là chuyện bình thường, nhưng có nghĩa là người khác cũng giống như vậy. Kiểm Biên Lâm bị lôi xuống, cũng nhận ra có thể gặp chuyện phiền phức. Hai người họ giống hệt đôi tình nhân trẻ mới nếm thử trái cấm, ngại ngùng tìm kiếm biện pháp phòng ngừa.

      Đầu ngõ gió lớn, thổi tóc Sơ Kiến bay toán loạn. Nếu cứ đứng như vậy tiếp bị lạnh cóng mất, xem chừng món trứng chiên cũng sắp nguội lạnh rồi. Nhưng xấu hổ dám đẩy cửa vào hỏi có bán món đồ kia hay trước mặt đám đông, chỉ nghĩ thôi thấy ngượng ngùng lắm rồi.

      thỏ thẻ: “Em đói bụng, ăn cơm thôi. Mấy tiệm tạp hóa thế này…chắc cũng có đâu”.

      Kiểm Biên Lâm nghĩ thấy cũng đúng: “ về hỏi Tạ Bân vậy”.

      được, đừng hỏi ấy, nhất quyết được hỏi đâu đấy”.

      Kiểm Biên Lâm yên lặng chốc lát rồi kéo Sơ Kiến đến góc tối trong ngõ, trong cảnh tranh sáng tranh tối, hơi nóng phả ra khiến chóp mũi ngứa ran. Sơ Kiến tránh né, giọng: “Nếu hỏi ấy em về ngay đấy! Tựu ở đây quay phim !”. Mất mặt quá mất.

      Ánh mắt lấp lánh, hôn lên môi : “Vậy thuận theo tự nhiên !”

      Thuận theo tự nhiên ư? Thuận theo cái gì cơ?

      Trong cơn gió cuồn cuộn lạnh căm nơi đầu ngõ, Sơ Kiến hoang mang cả nửa phút mới hiểu ra ý .

      Còn chưa qua hai mươi tư giờ, sao muốn có con rồi.

      * * *
      chjchj1001, ChrisB.Cat thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 29

      Type: jerrytrang3010

      cành cây trước cửa hàng tạp hóa có treo bóng đèn sáng rực, chói mắt đến nỗi Sơ Kiến phải tránh , bên tai nóng bừng, chỉ thốt ra câu: “Mặc kệ ” rồi chạy mạch về ngõ.

      Kiểm Biên Lâm ở trong bóng tối cũng nhìn được mà bật cười. Gấp quá rồi, gấp quá rồi Kiểm Biên Lâm à! Cổ nhân sai, con người ta quả nhiên là được voi đòi tiên.

      nhàng vận động cánh tay, vô cùng vui vẻ đưa ra sau lưng rồi đặt sau gáy, đan vào nhau chống lấy chiếc cổ cứng đờ và nhức mỏi vì quay phim cả ngày. Nhìn bóng lưng Sơ Kiến như thế, lòng cảm thấy ngay cả động tác cất bước của cũng đáng vô cùng.

      Họ trở về tay , vừa vào quán cơm thấy chú chủ quán gặm chân gà, trông thấy hai người liền cười : “May là thấy chiếc xe đạp của cậu còn ở đây, bằng tôi còn tưởng người bỏ chạy rồi đấy!”, Chú ấy vừa vừa dọn thức ăn lên bàn cho họ.

      Cả bàn giờ phải là thịt gà cũng là trứng gà, nhưng Kiểm Biên Lâm ăn rất ngon lành, đây là bữa cơm đầu tiên trong ngày hôm nay của . Buổi trưa đến trễ, lại còn phải vẽ hình xăm lưng, cả công trình tỉ mỉ nên thể cử động, cũng cho thợ trang điểm biết mình còn chưa kịp uống nước.

      Sợ chở về muộn quá an toàn, Kiểm Biên Lâm chỉ dám ăn lưng bụng, uống hai cốc nước nóng để dạ dày dễ chịu rồi mới giọng với chú chủ quán đôi câu. Chú ấy cười khì khì, cầm áo khoác ra ngoài, bao lâu sau trở lại và mang về thứ đồ Kiểm Biên Lâm cần mua.

      Sơ Kiến liếc nhanh rồi sau đó dám nhìn chú ấy nữa. cố giả bộ trấn tĩnh, gắp miếng thịt gà cuối cùng cho vào miệng, từ từ lựa xương rồi cúi đầu nhả ra. Dĩ nhiên, người khác thể nào thấy được giẫm mạnh lên chân Kiểm Biên Lâm dưới gầm bàn.

      Nhờ đôi ủng quân nhân cứng cáp ấy chắc chắn hề đau nhưng vẫn có cảm giác. Kiểm Biên Lâm nhướng mắt nhìn Sơ Kiến, lườm nhưng bản thân lại đỏ mặt trước nên vội quay nơi khác.

      Khi họ về đến quán trọ, đoàn làm phim cũng vừa mới ăn xong. Nơi họ ở là quán trọ được đoàn làm phim bao trọn, là quán trọ nhưng chẳng khác gì khu nhà nông cả. Vì có cả phòng ăn riêng nên tất cả mọi người đều ăn cơm ở tầng , chỉ cần ghép mấy chiếc bàn tròn lại với nhau là được.

      Sơ Kiến vào cửa để ý, vướng phải mớ dây ngô và dây ớt khô treo ngoài cửa, vốn định len lén vào ngược lại tạo thanh quá lớn. Da mặt Sơ Kiến mỏng, bị phát cũng đành ngại ngùng lặng lẽ trở về phòng, đẩy cánh tay Kiểm Biên Lâm rồi ngồi xuống bàn cùng với Tạ Bân.

      “Ăn được gì ngon rồi hả?” Đồng Phi cắn cắn chiếc đũa, “Nỡ để bọn mình ngồi ở đây ăn mấy món đạm bạc vậy đấy à?”

      Sơ Kiến nhìn lướt qua chỗ cơm thừa canh cặn ăn gần xong bàn, vẫn có thể nhìn ra được món mặn và món rau kết hợp rất hợp lý. Huống chi, từng ăn trưa ở đây, tay nghề của đầu bếp được đoàn làm phim thuê về ràng rất khá.

      “Ăn cái gì đâu quan trọng, người uống nước cũng no mà”. Tạ Bân tí tởn: “Đúng , Hiểu Vũ?”

      Hiểu Vũ lập tức đáp lời: “Đúng đó

      Mọi người cười ầm lên.

      Lúc nãy thừa lúc hai người ở đây, Tạ Bân thể theo cầu của quần chúng mà kể sơ lược rằng bạn ở bên cạnh Kiểm Biên Lâm này là mối tình đầu của , hai người là thanh mai trúc mã, sớm muộn gì cũng kết hôn,nên cũng cần phải giấu giếm nhân viên đoàn phim làm gì. Ba chữ “mối tình đầu” này khiến ít người kinh ngạc, bởi lẽ những người ngồi ở đây đều lăn lộn trong giới nhiều năm, nên chuyện tình lạ đời nào chưa từng thấy qua chứ. Duy chỉ chưa từng thấy kiểu như Kiểm Biên Lâm.

      Thế là mọi người bắt đầu nhao nhao nhớ lại những chi tiết từ lúc bấm máy đến nay, càng nghĩ càng dần dần tự đắm chìm trong hoài niệm. Mối tình đầu đại diện cho điều gì? chỉ là tình mà còn là tuổi thanh xuân. Vậy nên trước đó, mọi người trò chuyện sôi nổi, họ vừa xuất khí thế càng ngút trời.

      Cảnh quay hôm sau cũng bắt đầu vào buổi chiều nên phải dậy sớm,cũng cần nghỉ sớm. Đến cuối ngày, mỗi bàn đều khui ít rượu, mọi người chén tạc chén thù uống đều phấn khởi hẳn lên. chỉ những người có thâm niên, ngay cả người mới như Hiểu Vũ cũng lôi kéo Lâm Thâm từ Macau đến,tâm từ những lý do đưa đẩy mình vào nghề đến cả những khó khăn và thăng trầm đáng nguyền rủa.

      Nào có nhiều vinh quang và hào nhoáng như vẻ bề ngoài,bởi lẽ cái nghề càng cần hội tụ nhiều tố chất càng thực tế đến tàn nhẫn. Ngoài cửa còn có hai người bật khóc thút thít…

      Nhìn những người say khướt trong đại sảnh và ngoài cửa thổ lộ tâm tình với nhau, Sơ Kiến cũng nhớ đến rất nhiều chuyện vặt vãnh thời niên thiếu của Kiểm Biên Lâm .

      Hồi ấy vừa lên lớp mười, bạn học nữ nhà gần đó cùng đạp xe về sau giờ tan học, mới ra khỏi cổng trường thấy Kiểm Biên Lâm đẩy xe phía trước, lốp xe xẹp lép. Lúc đó định qua hỏi thăm vài câu xem có muốn về nhà cùng có hai đẩy xe đuổi theo: “Kiểm Biên Lâm, xe cậu bị hỏng à?”. Sơ Kiến tò mò nhìn họ chăm chú.

      bạn học song song bên cạnh Sơ Kiến cười ngớt, kéo tay : “Thời buổi này, cái màn con theo đuổi con trai cũng đáng xem lắm! Cậu bạn lớp A1 ngày ngày nào cũng bị người ta xì lốp xe đạp chỉ vì muốn tan học có thể cùng trò chuyện đấy!”. Sơ Kiến nghe thấy mà líu cả lưỡi, đúng là sáng kiến mới.

      Đến học kỳ hai lớp mười chuyện như vậy trở nên vô cùng bình thường. Nam sinh thu hút nhất khối cấp hai và cấp ba chính là .

      Có lần, trực ở cồng trường kiểm tra phù hiệu, nhìn thấy hai nữ sinh dùng bút máy viết chữ Kiểm cách lộ liễu đồng phục của mình. Buổi sáng hôm đó, Sơ Kiến vừa phát bé học sinh cấp hai mặc đồng phục xanh lá viết lên ống tay áo, đến giờ nghỉ trưa lại có bé khác bị bạn trực sao đỏ bên cạnh Sơ Kiến phát ra, đưa cánh tay túc vào như thể tìm thấy châu lục mới: “Cậu xem kìa, xem kìa”. Lần này là đồng phục cấp ba màu đỏ trắng với ba chữ “Kiểm Biên Lâm “được viết bằng bút mực phía sau cổ áo.

      Mỗi trường học đều có vài nam sinh đảm nhận vị trí này. Điểm khác biệt chính là cuối cùng, Kiểm Biên Lâm gia nhập giới giải trí, từ thần tượng sân trường trở thành thần tượng công chúng. Lúc mới nổi tiếng, có rất nhiều bạn học đăng bài lên diễn đàn và Weibo rằng thời trung học có vô số nữ sinh cố gắng theo đuổi , kéo theo bao nhiêu câu chuyện sinh động đầy màu sắc.

      Nhưng những người có thể khiến Sơ Kiến nhớ tên rất ít. vẫn còn nhớ bạn học lớp A7 tên là Lư San San. bạn này theo đuổi Kiểm Biên Lâm bạo dạn nhất, dám ngồi bệ cửa sổ lớp học, gọi to về phía lớp A1 và A2 vừa mói học xong tiết Thể dục: “Kiểm Biên Lâm, Kiểm Biên Lâm mình thích cậu!”, khiến đám học sinh dưới lầu reo hò ầm ĩ. Chuyện ấy gây chấn động cả khối, người bang quan như Sơ Kiến còn hào hứng theo dõi cảnh người khác gặp nạn nữa cơ mà.

      Dòng suy nghĩ trôi lững lờ đến đây, Sơ Kiến bỗng thúc khuỷu tay vào Kiểm Biên Lâm: “ còn nhớ Lư San San lớp A7 ?”

      cho rằng Kiểm Biên Lâm trả lời “ nhớ ” nhưng đáng tiếc lại thực nghiêm túc ngẫm nghĩ hồi lâu rồi mới gật đầu.

      Sơ Kiến lầm bẩm: “Trí nhớ tốt đấy”

      Kiểm Biên Lâm chợt nhận ra mình nên “….chỉ nhớ là nữ thôi, chuyện khác nhớ”

      Sơ Kiến nhắc nhở : “ phải ta còn theo đuổi đến tận nhà hay sao?”

      Năm đó, chuyện Lư San San theo đuổi Kiểm Biên Lâm về tận nhà sôi sục lan truyền khắp khối. ra, Kiểm Biên Lâm vẫn còn nhớ rất về bạn học này, phải vì có điểm gì đặc biệt mà chỉ đơn giản vì trí nhớ của rất tốt, chuyện từ lúc bốn tuổi đến giờ hoàn toàn quên chút nào.

      Ngày ấy, bạn này chung với ba, bốn bạn học nam đến nhà , ba lôi kéo người ta hỏi han đủ điều về Sơ Kiến ở trường học, cuối cùng còn lấy cuốn album ra cho họ xem, cười hì hì coi Sơ Kiến như con mình. Mấy nam sinh thừa dịp ba rót nước, ngừng nhốn nháo : Thảo nào Kiểm Biên Lâm động lòng với ai, hóa ra người nhà chọn mặt gửi vàng từ lâu rồi.

      giải thích mà chỉ ngầm thừa nhận rằng: thích Sơ Kiến .

      Từ bé đến lớn, con tỏ tình với ít, bạn Lư San San này là kẻ khá phiền phức trong số đó. từng lo lắng việc lớp A7 rất gần A9 lan truyền thông tin quá mức khiến Sơ Kiến hiểu lầm. May mắn là sau đó càng lúc càng từ chối thẳng thừng hơn, khiến những người da mặt dày đến cỡ nào cũng thấy khó mà rút lui. Kiểm Biên Lâm im lặng hồi lâu rồi hỏi: “ đến nhà hả? bị ba đánh đuổi sao?”

      Sơ Kiến ơ tiếng: “Ba đánh đuổi người ta làm gì…”

      Kiểm Biên Lâm nhíu mày: “Ba thích em, người khác đến phải nên đánh đuổi hay sao?”

      Sơ Kiến bị trêu chọc, vui vẻ đến mức cứ xoay xoay chiếc nhẫn tay. Đêm qua quá bối rối và bất ngờ, hôm nay lại vội vàng ăn cơm nên chưa có thời gian ngắm kỹ chiếc nhẫn này. Bây giờ tháo ra xem xét kỹ lưỡng mới phát ra bên trong nhẫn có khắc chữ J & C *. Hoàn toàn cần liên tưởng cũng biết đây là tên hai người.

      *Phiên tên của Kiểm Biên Lâm là Jian Bian Lin còn của Sơ Kiến là Chu Jian

      Sơ Kiến nhìn .

      : “Đọc ngược lại là họ tên đầy đủ của em đấy!”

      “Kiểm” và “Kiến” **, họ của chính là tên của .

      ** Trong tiếng Trung, cách phiên của hai chữ này gần giống nhau.

      Con người vốn là vậy đấy, trong lòng có ai rồi luôn tìm điểm giống với người ấy, dù chỉ là chi tiết nhặt nhất cũng bỏ qua. Sơ Kiến nhớ đến bạn ngồi cùng bàn từng thích cậu lớp phó cũng vậy, cứ viết viết lại tên hai người rồi cuối cùng vui mừng nắm lấy cánh tay Sơ Kiến và : “Cậu xem , chữ thứ hai trong tên của mình và chữ thứ ba trong tên của cậu ấy đều có mười bảy nét. Có phải là rất có duyên ?”

      Khi ấy, Sơ Kiến cảm thấy bạn ấy ngốc nghếch giờ ngẫm nghĩ lại mới thấy điều ngược lại. và Kiểm Biên Lâm có duyên nhỉ!

      Dưới cái nhìn chăm chú của Kiểm Biên Lâm, Sơ Kiến đeo lại chiếc nhẫn: “Hỏi câu này, phải trả lời lòng”.

      Kiểm Biên Lâm ra hiệu cho hỏi.

      : “Vì sao thích em?”

      : “Vì em xinh đep”

      : “ nghiêm túc chút nào, còn đẹp hơn cả em nữa mà”

      : “ đấy”

      : “ kể đến những diễn viên nữ từng hợp tác với , trong số mấy thích hồi cấp hai, cấp ba cũng có rất nhiều người đẹp đấy!”.

      : “ mà”

      nghẹn lời.

      Kiểm Biên Lâm nghiêng người nhìn Sơ Kiến chăm chú dưới ánh sáng của bóng đèn sợ đốt, sắc mặt và nhịp tim đều hề thay đổi, miệng thốt ra câu mà bản thân cũng nghĩ chân nhất: “Ngoại trừ em ra, những người khác đều phải là nữ”.
      chjchj1001, B.CatBi Nhí thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :