1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mandarin của tôi - Mặc Bảo Phi Bảo

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 15

      Type: LDMhiNhi

      Đối diện con đường này là khu trung tâm thương mại, mấy hộp đèn quảng cáo bất ngờ chuyển sang hình ảnh mới, là Kiểm Biên Lâm… Dãy hộp đèn này quảng cáo cho loại mỹ phẩm dưỡng da dành cho nam giới do làm người đại diện phát ngôn.

      Trái tim Sơ Kiến bỗng đập thình thịch bởi hình ảnh bất ngờ trước mắt. Ánh sáng trắng loá từ ngọn đèn xe bỗng chiếu đến. chiếc xe bus chuyên dụng của khách sạn rẽ vào đầu phố, ấn còi chạy ngang qua hai người. Chưa đến nửa phút, cả con đường liền được lấp đầy bởi du khách xuống xe. Nơi họ đứng vốn là nơi an toàn có lấy bóng người bỗng chốc lại trở thành nơi quần chúng tụ tập.

      Kiểm Biên Lâm sợ bị người khác nhận ra, liền kéo đến bậc thềm của toà cao ốc, đưa lưng về phía du khách, che chắn cho . Trông hai người họ chẳng khác gì những du khách bình thường khác, lại càng giống đôi tình nhân bỗng nổi hứng thân mật, tìm kiếm góc để tình tứ ngọt ngào.

      Sơ Kiến tựa vào lan can kim loại, được che kín ở trong góc, chẳng nhìn thấy gì ngoại trừ dây kéo kim loại áo khoác đen của gần như chạm vào mũi .

      Giữa thanh huyên náo, có người nhận ra biển quảng cáo của Kiểm Biên Lâm, tấm tắc khen ngợi dạo này đúng là nổi như cồn, lại có người tiếp lời bàn luận rằng mấy nhà sản xuất đưa tin gần đây, công ty tuyên bố sắp khai máy bộ phim truyền hình đầu tiên…

      Chờ , chờ … Sơ Kiến cảm giác hình như giơ tay lên phải.

      Nghe thấy những thanh kia dần lại, đoán chừng đám người cũng rời khá xa, liền ngẩng đầu định hỏi có nên đến chỗ kín đáo hơn . ngờ con đường như thế còn có xe bus khách sạn đỗ lại, an toàn. Nhưng lúc ngước mắt lên, lại bắt gặp lẳng lặng tháo chiếc khẩu trang che phân nửa khuôn mặt ra. Động tác đơn giản như thế nhưng vào giờ khắc này lại có vẻ mờ ấm khôn tả.

      “Xe… sắp tới rồi chứ?” hỏi.

      “Sắp rồi.” ghé tới, bờ môi áp sát sống mũi . Hơi thở của nóng đến mức khiến lòng hoang mang.

      “Chúng ta xuống .” bối rối tránh ra sau, gáy đụng vào vách tường cao ốc, va phải biển báo “Cửa kính hỏng, mời cửa chính của toà nhà”.

      Trong khoảnh khắc đôi môi kề sát, vô thức nắm chặt bàn tay chạm vào khoá kéo áo khoác của . Hành động này hoàn toàn giống như chào đón vậy.

      tiến thêm bước nữa, cả người dính chặt vào , trong hơi thở đan xen hỗn loạn, khẽ chạm lên môi dưới mềm mại của , rồi đến môi , cuối cùng từ từ tìm được… chiếc răng khểnh kia…

      Biển quảng cáo phía sau bỗng vang lên tiếng lạch cạch, đồng loạt đổi thành hình ảnh bộ phim 007 mới trình chiếu.

      Sơ Kiến chợt đẩy ra. Kiểm Biên Lâm nương theo lực đẩy rời khỏi người . cơn gió thổi qua khiến đôi môi hai người đều vương lại cảm giác lành lạnh. vẫn nắm chặt khoá kéo áo khoác của , người hơi bủn rủn, cũng quên mất cảm giác ngượng ngùng là thế nào, chỉ ngây dại, cất lên nổi tiếng.

      Sơ Kiến…

      Kiểm Biên Lâm định gì đó để giúp bầu khí dễ chịu hơn, nhưng kết quả là ngây người lúc cũng nghĩ ra được nên gì cho phải. May mà điện thoại trong túi áo Sơ Kiến vang lên. cắn môi, cúi đầu, từ từ lấy ra rồi bắt máy: “A lô?”.

      “Sơ Kiến à!” Là giọng chú Kiểm. Tim lập tức đập nhanh thêm ba nhịp, mới vâng vâng dạ dạ, bên kia cười ha hả: “Chú riêng cho con biết nhé! Hôm nay, chú gặp Từ Kinh đấy! Ôi, chính là cái đứa bị Kiểm Biên Lâm đánh thời trung học đó. Hoá ra cậu ta thích con à?”.

      “Dạ?” Sơ Kiến sửng sốt. Sao lại lòng vòng đến chuyện này thế?

      “Nó cất công đến thăm chú, còn muốn liên lạc với con, xin cả số điện thoại của con nữa. Chú liền hỏi cậu ta xin số điện thoại để làm gì. Cậu ta ậm ờ nhiều năm như vậy, ai nấy cũng đều trưởng thành rồi, muốn liên lạc với nhau vì dù sao cũng là bạn học thời cấp ba.” Giọng chú Kiểm vui mừng như thể gả được con vậy, “Thằng nhóc này tính tình tốt lắm. Chú cho cậu ta số điện thoại của con rồi. Dù sao con cũng chưa có bạn trai, gặp gỡ trò chuyện biết đâu đánh thành sui gia sao?”.

      “…”

      Với khoảng cách này của và Kiểm Biên Lâm, cộng với chất giọng vô cùng hùng hồn của chú Kiểm, muốn nghe thấy, trừ phi bị lãng tai. Sơ Kiến muốn điện thoại đột ngột bị mất sóng luôn cho xong!

      Chàng trai trước mặt vòng tay ôm lấy lấy lời, lẳng lặng đeo lại khẩu trang, kéo thấp vành mũ xuống chút rồi thả tay ra, quay người định bỏ . Sơ Kiến vội vàng bước đến kéo tay áo lại, đồng thời vào điện thoại: “Chú, lần sau chú đừng tuỳ tiện cho người khác số điện thoại của con chú nhé! Phiền phức lắm ạ! Bên con sắp phải họp rồi, con cúp máy trước đây. Chú giữ gìn sức khoẻ ạ!”.

      Chú Kiểm ừ à hai tiếng rồi vui vẻ cúp máy.

      đừng mà.” Sơ Kiến buột miệng thốt lên.

      Kiểm Biên Lâm dừng bước, cúi đầu nhìn bàn tay kéo tay áo mình.

      Kiểm!” ra trợ lý sớm dẫn tài xế đến, vất vả chờ đợi hai người nọ thắm thiết xong mới đam cất tiếng gọi người lên xe, nhưng định thần nhìn lại thấy khí lộ vẻ bất ổn liền rụt côt xua tay: “ vội, vội, chị cứ từ từ chuyện !”.

      !” Sơ Kiến nén giọng.

      Từ góc độ này có thể thấy được ánh mắt của , nhưng ngược với ánh đèn nên nhìn ra được bất cứ cảm xúc nào cả.

      “Đâu thể trách em, là ba cho cậu ta số điện thoại của em mà. cũng nghe thấy rồi đấy!” Sơ Kiến khẽ giải thích.

      vẫn gì, cũng chẳng cử động lấy cái.

      chuyện chứ…” Sơ Kiến hơi sốt ruột.

      Nhiều ngày trôi qua, kể từ lúc chú Kiểm bắt đầu bị bệnh cho đến giờ, bao tâm trạng bì đè nén của , giờ đều bất chợt bộc phát. lại thế này nữa, lại thế này nữa, chịu gì cả, chịu gì hết!

      Kiểm Biên Lâm phát giận , vội quay lại, nhìn thẳng vào . thừa nhận khi nãy, vừa nghe thấy cái tên đó tâm trạng liền trở nên bất an. Trực giác đầu tiên mách bảo là phải quay người bỏ , để bản thân tỉnh táo lại chút. Bây giờ…

      “Kiểm Biên Lâm, có phải thấy em rất dễ bắt nạt nên muốn làm gì làm ?” Rốt cuộc, Sơ Kiến nhịn nổi nữa, trút hết những lời chất chứa nhiều năm trong lòng, có phần nóng nảy nhưng chủ yếu vẫn là ấm ức: “Em có lỗi gì với chứ? Ban đầu, đánh người ta liền đánh ngay. Em còn phải đến bệnh viện khóc lóc tội nghiệp cầu xin người ta nữa. Cuối cùng, bị sao cả, vẫn được thầy thương, bạn học nữ theo đuổi. Nhưng em sao? Năm lớp Mười hai của em trôi qua thế nào chứ? Sau đó, lúc vào đại học, dựa vào đâu em khiến thất tình? Em đâu có nhận lời ? Nhưng lại ra vẻ buông bỏ, cần cho ai xem hả? Là cho ba , cho ba mẹ em xem, chẳng phải là muốn em xuống nước trước hay sao? Cũng được thôi, em hứa với , cho thời gian để phai nhạt tình cảm, quen bạn trai trước khi quên em. Nhưng chỉ gạt em thôi. Lần này lại… Cũng vì bị bệnh, quen nhay liền quen nhau, hôn em liền hôn, trở mặt là trở mặt ngay”.

      Có lẽ đây là lần giận dữ nhất trong cuộc đời mình, nhưng vẫn kiềm chế tông giọng, dám để bất cứ người qua đường nào nghe thấy.

      Sơ Kiến hết mạch, vẫn còn vô cùng bực tức, liền bỏ đến góc tường toà cao ốc, quay mặt vào tường giận dỗi, mặt nóng bừng bừng. Vẫn chưa nguôi giận, còn đá vào vách tường cái.

      Nhưng khi đá mạnh vào tường lại đột ngột đưa chân phải ra đỡ, vốn mang dép sandal, ngón chân va mạnh vào giày thể thao màu trắng của , lập tucs đau đến mức nhăn cả mặt.

      Kiểm Biên Lâm lặng thinh đưa tay vuốt mái tóc ngắn của , giọng truyền qua lớp khẩu trang màu đen trở nên mơ hồ : “Có người nhìn kìa!”.

      sửng sốt, cũng quên mất nỗi tức tối trong lòng, nhìn thấy du khách cách đó xa dường như nhận ra Kiểm Biên Lâm, dừng chân vây xem…

      “Có người kìa, còn mau lên xe…”
      Chris, Bi NhíB.Cat thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 16

      Type: LDMhiNhi

      Hai người họ lên xe, suốt quãng đường về khách sạn đều im lặng với nhau lời nào. Kiểm Biên Lâm bảo trợ lý Hiểu Vũ đưa Sơ Kiến về phòng, còn bản thân theo xe trở về đoàn quay phim.

      Sơ Kiến trở về phòng mà cơn giận vẫn cứ nghẹn ứ trong lòng ngực.

      “Chị, em có thể mượn máy tính xách tay của chị lát được ?” Hiểu Vũ cười: “Tổng giám đốc Tạ bảo em xem số tài liệu ạ!”.

      Sơ Kiến gật đầu, bật máy tính của mình lên rồi đưa cho Hiểu Vũ. vao lâu sau, nghe thấy tiếng hát hò náo nhiệt phát ra.

      Hiểu Vũ cười ha hả trước màn hình máy tính: “Chị, chị xem , mấy bạn fan này vui ”.

      Hiểu Vũ quay máy tính lại cho xem.

      Theo tiếng nhạc trong đoạn phim, Kiểm Biên Lâm đứng dưới ánh đèn, cởi trần nửa người , ra sức nhảy theo tiết tấu sôi động. Góc quay rất xa, hình như là từ fancam, có thể loáng thoáng nhận ra cắn môi dưới, cả lồng ngực và vòng eo xuất lớp mồ hôi lấm tấm nhàn nhạt.

      “Party sinh nhật năm ngoái đấy ạ! Đẹp chị?”

      Hình ảnh chuyển sáng người khác lên sân khấu, biểu diễn lại đoạn vừa nhảy, xoay người rồi hai ngón tay đặt lên thắt lưng phía sau. Tiếp đó là cảnh ở sân bay vào mùa hè, cũng biết sao lại bị fan lôi kéo áo ngoài, để lộ ra xương quai xanh…

      Trợ lý của cười khanh khách vì đoạn phim được cắt nối và biên tập quá tuyệt, tuyển tập đủ các cảnh lộ thân của thần tượng.

      “Mấy năm nay, người hâm mộ đều cuồng nhiệt thế này cả.” Hiểu Vũ cười: “Số lượt like đoạn phim này lên đến hàng trăm nghìn rồi, ha ha! Lúc còn bé, em cũng hâm mộ ngôi sao lắm, nhưng chưa bao giờ làm mấy thứ này cả. Khi đó, mạng Internet còn chưa phát triển đến thế”.

      Trợ lý Hiểu Vũ tiếp tục huyên thuyên, cười đùa với đám người công ty trong nhóm Wechat. Mọi người rối rít bình luận đoạn phim này tuy do fan làm nhưng cũng có thể xem là tác phẩm lớn đặc biệt đấy.

      Họ thảo luận vấn đề quan hệ công chúng, thời đại này gắn mác và tạo lập địa vị cho thần tượng quả trở thành chuyện hết sức bình thường. Thế nhưng, chắc hẳn trợ lý Hiểu Vũ tin rằng đây là lần đầu tiên Sơ Kiến nhìn kỹ Kiểm Biên Lâm với tư cách là ngôi sao…

      Có lẽ bởi vì từ bé lớn lên cùng , nhìn thấy những thứ này có cảm giác hơi quái lạ, nhất là… mấy cảnh quay lộ thân thể như thế! Nhìn ở trần nhảy từ những góc quay này khiến hơi xấu hổ. Càng xấu hổ hơn chính là vị trợ lý này của Kiểm Biên Lâm còn đặc biệt thích gửi tin thoại, hết câu này đến câu khác: “Tôi thấy thân hình Kiểm của chúng ta rất đẹp, hông còn thon nữa này. Hay Tổng giám đốc Tạ à, chúng ta chơi trò cuồng eo !”.

      Có lẽ cậu ấy nghĩ rằng Sơ Kiến phải người ngoài nên năng trong nhóm cũng e dè gì cả. Đề xuất này kích thích ít người, khiến họ nháo nhào lên trêu đùa nhau.

      “Ha ha ha! Cậu đừng làm loạn, từ này khó nghe. Có điều, thân hình Kiểm quả là số , rất… rất đáng chiêm ngưỡng!” Có người trả lời.

      “Fan nhắn nhủ lại là vô cùng thèm muốn đấy!”

      , , tôi cảm thấy đẹp nhất phải ở phần này, đoạn này lộ quá rồi.” Tạ Bân cười lớn: “Kín kín hở hở mới hấp dẫn. Năm ngoái, cậu ấy có cảnh phim rất hay ho nhưng sau đó bị cắt bỏ. Đạo diễn muốn cậu ấy mặc vest nhưng bên trong mặc ái gì cả. Để tôi rảnh gửi cho mấy người xem. Hình tượng lưu manh mà giở trò lưu manh có gì đáng xem đâu. Mẫu người bình thường lịch , nghiêm túc mà giở trò lưu manh mới chết người đấy!”.

      Có người lại còn trực tiếp gửi cả tràng tiếng cười sặc sụa khó lòng kiềm chế nữa chứ!

      Sơ Kiến nghe được bỗng thấy ngại ngùng, tự mình trốn sang bên xem ti vi, nhưng đổi từ kênh này sang kênh khác mà vẫn tìm được kênh nào có thể giúp tĩnh tâm lại. Liếc nhìn điện thoại lần nữa, mới phát ra vài phút trước, Kiểm Biên Lâm có gửi tin nhắn Wechat đến: Tầng sáu khách sạn. Chỗ gần phía Đông hành lang gấp khúc màu trắng nhất. Em xuống !

      Thế này… xem như là có gì xảy ra ư?

      Sơ Kiến cầm lấy điện thoại, đấu tranh nội tâm quyết liệt hồi. Thôi, so đo với người bệnh làm gì.

      Bên ngoài trời tối mịt, tất cả đèn trong vườn đều phía sau bụi cây hai bên lối . Thỉnh thoảng có và đôi nam nữ mặc đồ bơi và khoác áo choàng bên ngoài qua. Cảnh xuân khơi gợi, sắc xuân hút hồn đây mà!

      Những hình ảnh lộ thân, lộ eo, xương quai xanh của và cả rất nhiều hình ảnh khác khi nãy vẫn còn mồn trong đầu Sơ Kiến, lời trêu chọc của nhóm người trong công ty vẫn còn văng vẳng bên tai . Cảm giác mãnh liệt bất chợt ập đến. Tuy vẫn thường thấy bể bơi lộ thiên và bờ cát nhân tạo, nhưng ngay lúc này lại khiến cho lòng thấy hồi hộp, lại cũng biết hồi hộp vì điều gì.

      Sơ Kiến dựa theo vị trí tìm kiếm vài phút, cuối cùng cũng thành công tìm thấy người. Kiểm Biên Lâm biết chọn chỗ, góc chết nằm khuất ở khúc quanh thế này có ai qua lại. cho tay vào túi quần, nhìn những con vật chậm chạp bò dây leo. Chẳng là còn gì, chỉ đơn thuần là giết thời gian trong lúc nhàm chán mà thôi.

      “Chúng ta lên thôi?” Sơ Kiến đến gần, vẫn cảm thấy an toàn cho lắm.

      có cảm giác này từ mấy năm trước, lúc Weibo mới vừa phát triển, Kiểm Biên Lâm còn chưa nổi tiếng như bây giờ. Hơn nửa đêm, bị kéo ăn cơm cùng Tạ Bân, lại còn bị đám fan trung thành ít ỏi của chụp được góc nghiêng dưới ánh hoàng hôn mờ nhạt qua chiếc bình phong. Từ đó về sau, cảm thấy sợ hãi, có lẽ là do chứng bệnh tâm lý để lại từ thời học sinh, cực kỳ lo sợ bị người khác nhìn ngó chỉ trỏ.

      biết có phải là do được đêm tối và bóng cây che khuất hay , cảm xúc vui buồn gương mặt Kiểm Biên Lâm bỗng khó phân biệt: “ chút nữa rồi lên”.

      “Ồ...” Vậy bây giờ làm gì?

      Bầu khí quái lạ.

      chăm chú nhìn mà vẫn nhìn ra biểu cảm nào. Dĩ nhiên, tức giận cũng cảm thấy có vấn đề gì, dù sao cũng sớm thích ứng với chuyện này hơn hai mươi năm rồi. Chỉ là thấy rất kỳ lạ, ràng từ bé đến lớn đều tỏ ra lạnh lùng và kiệm lời, biểu cảm khuôn mặt nghèo nàn như thế mà lúc đóng phim lại rất nhập vai, làm cách nào được vậy nhỉ?

      Kiểm Biên Lâm nhìn xung quanh, vị trí này khá đẹp, uổng công tản bộ dưới lầu suốt hai mươi mấy phút mới tìm được đến đây.

      Nơi này là khoảnh sân lộ thiên của khách sạn, ngoại trừ biệt thự, chỉ có bể bơi và bờ cát nhân tạo. Người qua lại tương đối ít, phải quét thẻ mới vào được, ít nhất cũng an toàn hơn nhiều so với sòng bạc và khu mua sắm tầng dưới.

      nắm chặt bàn tay trống rỗng lại, che miệng rồi hắng giọng, lại lần tìm chiếc bật lửa trong túi ra, sau đó lấy vật trong chiếc thùng giấy đặt ghế đá dài bên cạnh hành lang. Trường quay nơi tốt, muốn tìm gì cũng có, tuy hơi ngại chút.

      Sơ Kiến còn chưa nhìn thứ cầm tay trông thấy ngọn lửa leo lét bốc lên từ chiếc bật lửa trong lòng bàn tay , chập chờn đốt cháy vật kia.

      Ánh lửa toả ra xung quanh.

      Kiểm Biên Lâm nương theo ánh sáng chăm chú nhìn kỹ , đinh gì đó hợp với hoàn cảnh, nhưng cân nhắc cẩn thận xong vẫn thốt ra lời nào. đặt que sáng bắn ra những tia lửa xèo xèo vào lòng bàn tay : “ phải em thích trò này sao? Hôm nay, đoàn quay phim có dùng đến, thấy chúng rất hay nên cầm vài cái về cho em. Đốt hết cái này vẫn còn nữa.”

      Là… cây pháo bông.

      Sơ Kiến nhận lấy muốn bỏng tay, hoàn toàn rơi vào tình cảnh lúng túng: “Lúc còn bé mới thích thôi. hai mươi mấy tuổi rồi, ai còn chơi cái này nữa chứ!”.

      Tiếng pháo cháy vang lên hoà cùng mùi khói ngừng lan toả. Tay Sơ Kiến ngứa ran: “Làm sao để tắt thứ này đây…”.

      biết mình những lời này chẳng lãng mạn chút nào, nhưng hoàn cảnh xung quanh kích thích. Bên cạnh bể bơi giữa trời thoáng đãng, nếu chơi pháo bông cùng ba Kiểm Biên Lâm lại thành vấn đề, kể cả là Tạ Bân hay ba mẹ cũng được, nhưng với bối rối.

      Trong đầu đầy ắp thảm cảnh khi bị người ta xỉa xói tơi tả, đến cả câu hỏi đáp sai lúc thi vào tiểu học hay bất cứ vấn đề nào đại loại như thế cũng đều có thể bị phơi bày lên mạng.

      Kiểm Biên Lâm im lặng chốc lát: “Đợi nó cháy hết , chắc nhanh thôi”.

      Sơ Kiến có chút đành lòng: “Em rất vui”.

      nhìn ra được.” Kiểm Biên Lâm trả lời có lệ.

      nhìn ra được là hề vui vẻ gì. lòng, biểu của Sơ Kiến còn vui bằng mấy người trợ lý khi chơi cái này hồi chiều. Điều này khiến Kiểm Biên Lâm, người đặc biệt tìm bộ phận đạo cụ để xin thứ này về khá là... thế nào đây, cảm giác thất bại hoặc phiền não khi biết bước tiếp theo phải làm sao bất chợt lấp kín tâm trí của .

      Hai người cứ trơ mắt nhìn nó cháy xèn xẹt cho đến khi tắt hẳn. Xung quanh bỗng chốc tối .

      Cuối cùng, Sơ Kiến bất giác thở dài, muộn màng nghĩ đến việc phải xin riêng từ đoàn phim mang về. nắm chặt que pháo đen sì cháy hết, ngẩn ngơ hồi lâu. Cảm giác chân thực trong lòng cho biết mình cảm động mất rồi. Dường như thay đổi rất nhiều. Sơ Kiến khẽ kiễng gót chân, vẻ hơi khẩn trương.

      Vẫn còn giận sao? Kiểm Biên Lâm dám chắc bèn đưa tay thăm dò, muốn lấy lại chiếc que đốt hết từ tay , tìm thùng rác vứt bỏ. Tay vừa đưa đến nửa bỗng có thứ gì đó chạm vào lồng ngực. Sơ Kiến lặng lẽ dang hai tay ôm lấy , hành động liên quan và cũng được tự nhiên cho lắm.

      Cằm bị những sợi tóc con của lướt qua, ngứa râm ran, vừa cúi đầu định lên tiếng lại bị Sơ Kiến giành trước: “Lần sau đừng dùng cái này nữa, bị chụp được rất phiền phức.”

      Khóe môi mím chặt của Kiểm Biên Lâm chợt giãn ra. đưa cánh tay chầm chậm đặt lên vai rồi lướt xuống định ôm lại trong lòng chợt nghĩ đến chuyện được phép gì đấy lại dứt khoát đẩy ra: “ lên thôi”.

      Bước chân vội vã, Sơ Kiến quay người bỏ chạy, ra là muốn giấu khuôn mặt đỏ bừng đến tận mang tai của mình.

      Vừa nãy, khi vô tình chạm phải thắt lưng sau lưng , trong đầu liên tục ra những hình ảnh trong đoạn phim ban chiều. đương với diễn viên chẳng tốt lành gì cả, từ bé đến lớn chưa từng thấy ngực và lưng để trần của , vậy mà bây giờ thấy hết cả rồi, mà còn là dạng nhìn thấy tất tần tật như nhân dân cả nước nữa chứ!

      Quay trở về phòng, Hiểu Vũ còn làm theo lời Tạ Bân , tập hợp từng đoạn phim tư liệu để chuẩn bị gửi cho bộ phận PR vào ngày mai thấy hai người trước sau bước vào. Sơ Kiến vừa định đến phòng khách bị Kiểm Biên Lâm ở phía sau đưa tay ôm lấy, nửa kéo nửa ôm vào phòng thay đồ cách phòng khách bức tường.

      Hiểu Vũ nghe thấy tiếng động, bèn gọi tiếng: “Ban nãy, Từ bên bộ phận đạo cụ gọi cho em, ấy ở đây cấm đốt pháo bông, bảo chơi cẩn thận chút”.

      đến đây, Hiểu Vũ thấy lạ nên ngẩng đầu tò mò: “ Kiểm, bên đó lấy nửa thùng pháo bông để dụ thỏ. Khách sạn cao cấp như vậy mà cũng có thỏ à? Hay là chương trình đặc biệt nào thế?”.

      Ánh mắt Kiểm Biên Lâm rất hờ hững, tỏ vẻ muốn giải thích. Sơ Kiến chột dạ lên tiếng: “Ở dưới lầu đấy, khách sạn chuẩn bị riêng cho mấy em xem, thỏ tai dài Scotland”.

      chỉ muốn chạy ngay vào phòng khách nhưng bị Kiểm Biên Lâm chặn lại cho qua. Sơ Kiến vòng qua hết bên này đến bên kia, nhưng sợ Hiểu Vũ bên bàn sách sau bức tường bên kia nghe thấy nên cũng dám quyết liệt.

      “Ồ!” Hiểu Vũ cười ha ha hỏi tiếp: “Thỏ tai dài Scotland à? Mới mẻ , em mới chỉ nghe đến mèo tai cụp Scotlands thôi”.

      “Có mà, chỉ… chỉ là hiếm thôi, khách sạn mới mang ra cho mấy em xem.” ra cũng biết có loại thỏ này hay nữa.

      Kiểm Biên Lâm thừa dịp bắt lấy .

      xoay người Sơ Kiến lại, đưa tay giữ chặt đầu rồi hôn lên đôi môi nhắn vẫn còn muốn tiếp tục giải thích kia. Hơi thở của nóng rực phả vào chóp mũi và hai gò má Sơ Kiến.

      Sơ Kiến chưa kịp chuẩn bị hoàn toàn mất kiểm soát, khẽ nuốt trọn làn hơi. Động tác bé nhưng lại như mút lấy đầu lưỡi .

      Kiểm Biên Lâm thoáng sửng sốt. Bàn tay sau đầu bỗng siết lại, ngậm chặt lấy môi . Ngón tay luồn qua mái tóc ngắn kéo tới sát mình hơn.

      Sơ Kiến mở to đôi mắt, hai gối mềm nhũn, cảm giác râm ran lan toả như từng cơn sóng biếc, dồn dập và ngừng vỗ vào lưng.

      nụ hôn ngắn ngủi nhưng sâu sắc và trọn vẹn. tiếng trước, họ chỉ dừng lại ở việc môi chạm môi con phố biết tên ở Macau, khác gì thuở ban đầu, nhưng giờ đây thực là hôn rồi.

      Hai người - và Kiểm Biên Lâm – hôn nhau rồi!

      phải thỏ nhát gan lắm sao?” Giọng Hiểu Vũ lại truyền đến: “Chúng bị dọa ạ?”.

      “Thỏ tai dài Scotland gan dạ lắm, sợ pháo bông, nhìn thấy...” Trong mắt Sơ Kiến chỉ còn đong đầy ánh mắt . ngập ngừng tiếp với vẻ ngốc ngếch và khờ dại: “... còn rất vui mừng nữa…”.

      * * *

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 17

      Type: LDMhiNhi

      Đêm đó là lần thứ ba trong đời Sơ Kiến mất ngủ. phát Macau là nơi rất thần kỳ. Ví dụ như lần trước, sau khi bắt gặp Kiểm Biên Lâm ở sòng bạc, bắt đầu thường xuyên gặp gỡ , quan hệ giữa hai người đột ngột tiến triển vượt bậc khiến kịp trở tay. Tuy vậy, những đêm mất ngủ cũng bắt đầu kéo nhau tìm đến hết lần này đến lần khác.

      Hơn ba giờ sáng, Sơ Kiến chong chong nhìn trần nhà, tính toán xong việc sửa sang lại phong cách của chi nhánh mới vào năm sau nhưng vẫn sao ngủ được, thế là lấy chiếc ái khoác len màu đỏ rồi ra khỏi phòng.

      Kết quả là khi vừa đổi chips ở dưới lầu, định nếm thử thú vui đánh bạc Kiểm Biên Lâm gọi cú điện thoại đến.

      Ba giờ sáng, rất nhiều máy đánh bạc đều chỉ còn , hai khách. Sơ Kiến chọn máy có ai, Kiểm Biên Lâm nhanh chóng tìm đến, ngồi xuống bên cạnh . Vì muốn che giấu chút, lúc ra ngoài đeo thêm chiếc kính mắt có nửa gọng màu xám.

      cũng mất ngủ à?” Sơ Kiến bất chợt có cảm giác mình phung phí tài sản bị bắt ngay tại trận, “Chẳng phải ngày mai vẫn còn quay phim ư?”.

      Vẻ mặt nghiêm túc đến phát sợ, lấy chồng chips để trước mặt , lần lượt đếm từng cái. Từng tiếng tạn tách vang lên, tiết tấu nghe khá đặc biệt…

      Sơ Kiến suy nghĩ chốc lát, cũng biết định làm gì, kìm được định lấy hai chips từ lòng bàn tay bỏ vào máy, kết quả vừa mới giơ tay ta bị nắm lấy. khẽ giãy ra, mặt ửng đỏ.

      May mà Kiểm Biên Lâm chỉ nắm hờ rồi buông ra ngay: “Lần trước thua còn chưa đủ, lần này lại còn dám tiếp tục nữa à?”.

      Sơ Kiến sầu não: “Dù sao em đổi những thứ này cũng để thua thôi mà, giết thời gian chút”.

      “Tại sao mãi mà em thắng được thế?”

      “Em đâu biết chơi.”

      Kiểm Biên Lâm tháo kính xuống, nở nụ cười hiếm có: “Đỏ tình đen bạc à?”.

      Sơ Kiến hơi giật mình, giả bộ chống cằm đánh trống lảng nhìn sang nơi khác, vờ như nghe thấy.

      Kiểm Biên Lâm lấy từ trong người ra từng đồng chips mệnh giá cao, đến tận khi xếp thành bảy, tám chồng trước mặt xong mới cất lời: “Thua hết mấy chồng này !”.

      Sơ Kiến còn tưởng đùa, nhưng tiếng sau, còn cười nổi nữa. Chỉ hơn sáu mươi phút mà thua đến đồng chips đỏ cuối cùng. Nắm lấy nó lật qua lật lại trong lòng bàn tay, mếu máo: “ cũng chịu giúp em thắng lại nữa”.

      “Đầu hơi đau, muốn động não.” hiểu sao dường như tâm trạng của Kiểm Biên Lâm khá tốt, “Coi như là cống hiến cho ngành thuế Macau !”.

      ra còn câu vẫn chưa . Mấy đồng chips kia thắng được trong sòng bạc này từ lần trước ở Macau. Đêm đó, trước khi đến gặp Sơ Kiến ở đây, thắng ít trong phòng VIP. Lúc đó, cơ thể cũng thoải mái cho lắm, nhưng dù đặt bất cứ cái gì cũng thắng cả.

      Khi ấy, đám ông chủ công ty tư nhân đeo đống túi chéo bên người hưng phấn đến mắt sáng rỡ, ai nấy đều xuýt xoa tài đánh bạc của . Nhưng nào có tài cán gì, chỉ câu “đen tình đỏ bạc” đủ khái quát cả rồi.

      Vì vậy tối nay, cho những thứ này, mục đích là muốn thua lại, tốt nhất là thua sạch tất cả chỗ đó . Quả , Sơ Kiến phụ mong đợi của : Thua sạch sành sanh!

      Sơ Kiến chưa từng thấy ai thua tiền mà vui vẻ đến vậy, nhưng lại vui mừng nổi, cố gắng tự kiểm điểm bản thân rồi kéo ghế ra, lôi về.

      Cuối cùng, than ngắn thở dài thang máy trở về tầng của mình, vẫn còn đắm chìm trong ý nghĩ “Quả nhiên mất ngủ vừa hao tiền tốn của vừa tổn thất tinh thần, nhất là ở những nơi như Macau, nhất định phải bảo đảm chất lượng giấc ngủ tối ưu. Đó là phương pháp duy nhất để bảo vệ ví tiền”.

      Kiểm Biên Lâm đứng sau lưng , tuy vẫn đau đầu nhưng gấp gáp về phòng mà chậm rãi theo bước chân , nghe lẩm bẩm.

      “Em muốn gỡ gạc lại.” Sơ Kiến đột nhiên dừng bước, quay phắt người, đưa hai ngón tay nắm đồng chips đỏ còn sót lại, đưa đến ngay dưới tầm mắt . “Để cảnh cáo mình thể lại…”.

      Kiểm Biên Lâm cúi đầu, môi chạm vào ngón tay nắm đồng chips của . Tay run lên, suýt nữa đánh rơi đồng chips. chỉ chạm vào như thế, thêm động tác dư thừa nào, cảm giác mềm mại và ấm áp cùng những đường vân mỏng manh môi đều bị phóng đại vô hạn, như thể in hẳn dấu ấn lên ngón tay vậy. Sau đó, gì, rồi trở về phòng như thế nào, đều quên mất, chỉ nhớ được mỗi động tác này như thể nó khắc vào trong tim…

      lâu sau đó, Kiểm Biên Lâm bay thẳng từ Macau đến Hồ Nam tham gia hoạt động, Sơ Kiến cũng trở về Thượng Hải.

      Khi hai người chia tay nhau ở sân bay, Kiểm Biên Lâm còn đòi lấy chìa khoá nhà Sơ Kiến như lẽ đương nhiên. Tuy lần trước ba mẹ cũng từng giao chìa khoá cho , nhưng khi đó khác với bây giờ. Tóm lại, lúc Sơ Kiến lấy chìa khoá từ túi ra đưa cho , trong lòng còn xuất cảm giác vô cùng kỳ lạ. thể diễn tả được, là khó diễn tả!

      Lúc Sơ Kiến ngồi cắn thiat tầng hai của nhà hàng Tây nào đấy gần công viên Phục Hưng, Thượng Hải chờ gặp Đồng Phi, vẫn sao suy nghĩ thông suốt được về tiến triển thần tốc của hai người ở Macau. Thế nên, hoàn toàn mở miệng cho Đồng Phi biết rằng mình và Kiểm Biên Lâm bất ngờ đương.

      “Cậu đưa chìa khoá nhà cho bạn trai cậu phải ?” Sơ Kiến hỏi câu vu vơ, đầu cuối.

      “Đưa chứ! ấy phải cho mèo ăn và đổi cát giúp mình.” Đồng Phi cũng suy nghĩ nhiều, “ thôi, mình phải gặp phía nhà sản xuất, nhờ ấy giới thiệu đạo diễn cho mình, lót đường cho bộ phim tiếp theo của Lâm Thâm mới được”.

      “Hẹn gặp ở đâu?” ngơ ngác.

      “Gần đây thôi, chỗ dựng cảnh tạm thời.”

      Đồng Phi vẫy tay gọi tính tiền rồi dẫn Sơ Kiến bộ đến phim trường.

      Nơi đó nằm sâu trong con ngõ cách nhà hàng kia xa, đến cuối ngõ rẽ qua là đến, đó là khu nhà trọ cho công nhân xây dựng thuê tạm. Để đề phòng bị quấy rầy, cổng khu nhà được khoá lại, chàng trai ngồi đấy giữ cửa: “Tìm ai vậy?”.

      “Tổng đạo diễn Tạ.” Đồng Phi báo tên nhà sản xuất: “Tạ Lâm Lâm”.

      chàng quay đầu lại hỏi câu rồi cho hai người vào.

      Họ bước vào giữa lúc mọi người nghỉ ngơi. Đồng Phi vừa dựa theo vị trí người ta chỉ để tìm Tạ Lâm Lâm vừa rỉ tai Sơ Kiến: “Nam chính bộ phim này cũng nổi tiếng cỡ Kiểm Biên Lâm và Ứng Thần. Có điều, Kiểm Biên Lâm chuyên đóng phim điện ảnh, còn người này chỉ đóng phim truyền hình là chủ yếu”.

      Trước kia, Đồng Phi từng dẫn dắt Ứng Thần, nhưng vừa mới nổi tiếng bị người ta cướp mất, nên mỗi khi nhắc đến cái tên này ấy vẫn còn khá đay nghiến: “Năm nay, Kiểm Biên Lâm bùng nổ còn người này chìm hẳn rồi. Nhưng được cái người ta biết phô trương hơn Kiểm Biên Lâm, chỉ tính từ trợ lý đến thợ trang điểm thôi mà đến những sáu người cơ đấy!”.

      Sơ Kiến “à” tiếng, hiểu vì sao ta cần nhiều trợ lý đến vậy. Hai người họ vòng qua phòng khách, tìm được Tạ Lâm Lâm ở phòng ăn.

      Tạ Lâm Lâm tức giận lật qua lật lại món đồ trong tay, trông thấy Đồng Phi liền sa sầm mặt lại: “ xem, hợp đồng ký là phải quay đến ngày mười bảy vì cớ gì mà ngày mười bốn cậu ta quay chương trình khác rồi bỏ ngang chịu đóng nữa chứ! Tôi vì cậu ta mà biết vứt bao nhiêu bộ phim rồi. cảnh tốn cả trăm nghìn tệ đấy, vậy mà quay được cảnh nào, nguyên cả phim bị cậu ta vứt xó hết”.

      “Lục Tòng Văn vẫn thường như vậy mà?” Đồng Phi khoác vai Tạ Lâm Lâm, “Lần trước đừng dùng cậu ta mà chịu nghe”.

      chẳng phải cậu ta nổi tiếng sao? Đâu phải biết giờ thiếu hụt diễn viên. Phía đài truyền hình mua bản quyền phim lại quen biết cậu ta nữa. Năm ngoái, cậu ta chưa nổi đến vậy, hơn nữa đêm phải ra ngoại ô thử vai cũng vui vẻ chấp nhận.”

      Tạ Lâm Lâm càng nghĩ càng giận, lại oán trách hai câu rồi bỗng : “Ôi, ra ban đầu cứ đưa kịch bản cho Kiểm Biên Lâm là được rồi, ta tuy dễ thuyết phục nhưng dù sao cũng có tinh thần nghề nghiệp hơn”.

      Đồng Phi ho khan, liếc nhìn Sơ Kiến. Sơ Kiến nhận lon nước từ trợ lý đưa đến, vờ như nghe thấy gì.

      “Nhưng Kiểm Biên Lâm đóng phim truyền hình.” Tạ Lâm Lâm tỏ vẻ phiền não: “Đưa kịch bản đến xưa nay đều chỉ nhận được hai chữ ‘từ chối’, cơ hội thương lượng còn có nữa là…”.

      Đồng Phi lại ho khan.

      Tạ Lâm Lâm nghi ngờ: “Sao vậy? Nhắc đến Kiểm Biên Lâm là giống như uống phải thuốc kích thích thế? Nghe với ta khá thân? phải là…”.

      Đồng Phi bị sặc : “Đừng bậy, ta vốn thích người trong giới đâu”.

      “Thảo nào…” Tạ Lâm Lâm hạ giọng: “Nghe lần này ta đến quay phim ở Macau có dẫn theo . Cái ban đầu tham gia cuộc thi hát chung với ta lúc mới ra mắt rồi cùng nhau nổi tiếng phải cũng có quan hệ đặc biệt với ta sao? Tôi nghe người trong đài …”.

      Tay Sơ Kiến chợt khựng lại, cảm giác trong lòng có chút quái lạ. Khi nãy, vẫn còn thấy thú vị khi lắng nghe cuộc đối thoại của hai người này, nhất là lúc khen Kiểm Biên Lâm có tinh thần nghề nghiệp. Nhưng bây giờ … Sơ Kiến đột nhiên còn mặn mà muốn nghe nữa.

      Trong khi hau người họ tiếp tục trao đổi thông tin, đưa mắt nhìn nhân viên xung quanh nhưng chẳng thấy ai quen biết, đành lòng vòng rồi bước vào phòng ngủ người.

      Đồng Phi nơi này do tổ đạo cụ chịu trách nhiệm sửa sang và trang hoàng, đúng là rất có gu thẩm mỹ.

      lần sờ bức tường được trang trí kín mít, quay người lại, đúng lúc trông thấy Lục Tòng Văn vừa kết thúc cảnh quay đến. Sơ Kiến nhìn thấy cậu ta, liền lập tức nhớ lại cả đống lời than vãn khi nãy của Tạ Lâm Lâm.

      Cậu ta nhìn thấy Sơ Kiến cũng tỏ vẻ sửng sốt, ánh mắt lộ suy nghĩ: Là người hâm mộ theo nhân viên trường quay đến xem thần tượng đóng phim à?

      Có lẽ sớm quen với việc ngày ngày bị quấy rầy và vây xem thế này, chàng ngôi sao kia thản nhiên kéo ghế xếp qua ngồi xuống, nhìn với vẻ “ theo nhân viên vào đây, vậy tôi đành cố làm vẻ mặt ôn hoà thân thiện với thôi”.

      Ây da, là khó xử! Nếu cậu ta biết hoàn toàn có ý định bắt chuyện, chụp hình hay xin chữ ký

      Sơ Kiến thầm áu ngại thay cậu ta, giả bộ trông thấy ai cả, tiếp tục sờ soạng vách tường, đồ gia dụng, bàn, đèn tường như thể thưởng thức tác phẩm nghệ thuật rồi cứ thế bước ra ngoài với vẻ vô tội.

      Lúc ra khỏi phòng ngủ, rốt cuộc cũng thở phào nhõm. Để tránh tình huống này xuất lần nữa, Sơ Kiến dám chạy lung tung khắp nơi mà ngoan ngoãn ngồi trong phòng ăn chờ Đồng Phi suốt hai tiếng liền.

      Khi Đồng Phi và đạo diễn trò chuyện xong, nơi này cũng bắt đầu thu dọn, kwets thúc công việc. Tạ Lâm Lâm rủ Đồng Phi ăn với mọi người để tiếp tục trò chuyện, ấy cũng từ chối. Lúc tất cả ra ngoài, trời sập tối, lại còn lất phất mưa bụi.

      “Chỗ này dễ bắt xe đâu nhỉ?” Sơ Kiến quan sát xung quanh. Đây là đường chiều, ven đường lại đỗ dãy xe cộ, hoàn toàn thấy dấu vết xe taxi chạy qua.

      cần bắt xe đâu, chúng ta bộ là được mà.” Tạ Lâm Lâm cười.

      Ánh mắt coi bị thu hút bởi chiếc xe vô cùng quen thuộc đỗ ven đường, chưa kịp nhìn biển số cửa xe bên chỗ ghế lái bị đẩy ra. Người xuống xe mặc áo thun và quần dài thể thao, nhìn chẳng ra dáng ngôi sao gì cả.

      Kiểm Biên Lâm?

      Tất cả mọi người – bao gồn cả Lục Tòng Văn dẫn theo hai trợ lý cuối – đều kinh ngạc. Đây phải là khu điện ảnh truyền hình gì, chỉ là căn nhà được đoàn làm phim thuê tạm thời thôi, cũng chỉ quay vài ba ngày rồi đu, thế mà có thể vô tình gặp được ở đây, là quá trùng hợp.

      Kiểm Biên Lâm từng hợp tác với Lục Tòng Văn, thường chạm mặt nhau trong những buổi lễ trao giải lớn , nên vừa nhìn thấy cậu ta, cũng khẽ gật đầu. Sau đó, đưa mắt nhìn mấy người quen và gật đầu chào hỏi. Khi đến gần Sơ Kiến, thẳng thừng bỏ lơ những người khác, cần biết có phải là người quen hay .

      Họ bốn ngày gặp nhau rồi.

      “Sao lại trở về?” Bị nhìn chăm chú, Sơ Kiến có vẻ hơi sợ sệt, có cảm giác khốn đốn khi bất ngờ bị bại lộ giữa ban ngày ban mặt.

      buồn cười nhìn : “ về lẽ nào định cư ở Macau luôn à?”.

      “…”

      Sơ Kiến lặng thinh. Có thể đừng ở trước mặt mọi ngườ chuyện kiểu như vậy

      Kiểm Biên Lâm nhìn cảm xúc biến hoá phức tạp gương mặt , liền đoán được thích ở cùng mình trong hoàn cảnh bị người khác đứng xem như thế, vôi quay sang hỏi Đồng Phi: “Mọi người kết thúc công việc rồi, giờ ăn sao?”.

      “À, đúng vậy.” Đồng Phi hoàn hồn trở lại, “ ăn thôi. Tôi còn tưởng hỏi địa chỉ để làm gì, ngờ lại đến tận đây. chung nhé?”.

      lắc đầu: “Tôi đến đón ấy thôi”.

      “Ồ, vậy hai người !” Đồng Phi giải thích với Tạ Lâm Lâm: “Tôi và Kiểm Biên Lâm quen biết nhau là nhờ Sơ Kiến cả đấy! Hai người họ từ bé là hàng xóm, bạn bè thân thiết kiểu thanh mai trúc mã ấy!”.

      Tạ Lâm Lâm bừng tình, mỉm cười: “Tốt quá, tôi hâm mộ nhất là kiểu tình cảm thời thơ ấy này”.

      Kiểm Biên Lâm nghe lời giải thích của Đồng Phi cũng chẳng buồn đính chính, chỉ giơ tay lên chạm vào gương mặt ẩm ướt nước mưa của Sơ Kiến. Vẫn còn ấm áp thế này chắc hẳn bị dầm mưa rồi, may .

      “Về nhà chưa?” hỏi.

      khẽ thở phào, tỏ ý “Được, được, về nhà an toàn nhất!”. Nhưng ngẫm nghĩ lại thấy ổn: “Mấy ngày nay em chưa mua thức ăn nữa, hay là mình chung với Đồng Phi nhé?”. Dù sao cũng quen biết với mấy người này.

      Kiểm Biên Lâm im lặng lát rồi : “Về nhà hâm nóng canh sườn bò là được, canh măng với sườn ấy”.

      Hả? về lâu như vậy rồi sao? Sơ Kiến còn tưởng rằng vừa mới rời sân bay bao lâu.

      “… Vậy về nhà ăn thôi.”

      Mãi đến khi hai người họ lên xe rời khỏi, chiếc xe băng qua đèn giao thông ở ngã tư, đừng là biển số xe, ngay cả đuôi xe cũng nhìn thấy nữa, mọi người mới đột ngột bừng tỉnh, ai nấy đều hiểu ra.

      Tạ Lâm Lâm đưa mắt nhìn Đồng Phi đầy ý: lừa tôi à? Bạn thân cái quái gì chứ!

      Đồng Phi cũng ngẩn người: Chết tiệt, tôi cũng có biết đâu…

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 18

      Type: jerrytrang3010

      khí thế nào ấy nhỉ, lẽ ra nên rất tốt mới phải.

      Dĩ nhiên, câu này muốn đến khí trước khi Sơ Kiến nhận được cuộc điện thoại kia. Cuộc gọi từ số điện thoại lạ, Sơ Kiến chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ tiện tay bắt máy lên “A lô”. Đầu dây bên kia có tiếng hít thở khẽ khàng, rất giống với cách mà Kiểm Biên Lâm thỉnh thoảng gọi cho . Nếu phải lái xe, cho rằng chính mất điện thoại di động nên đổi số khác gọi đến nữa kia.

      Mãi đến khi giọng vừa xa lạ, vừa quen thuộc ấy vang lên: “Sơ Kiến, là mình”

      Sơ Kiến nhíu mày suy nghĩ chốc lát. Từ Kinh ư? lập tức cảm thấy mất tự nhiên, định che giấu: “À mình đây…Cậu có chuyện gì ?”

      liếc nhìn Kiểm Biên Lâm.

      Tín hiệu đột ngột bị mất. Sóng điện thoại ở chung cư này chỗ nào cũng tốt, chỉ có mỗi bãi đỗ xe là hay mât tín hiệu. Bỗng dưng lại khiến có cảm giac chột dạ như mình vừa ngắt điện thoại.

      “Ai thế?” Kiểm Biên Lâm phát .

      “…Từ Kinh.”

      Kiểm Biên Lâm cũng lời nào, chỉ lặng lặng đóng cửa, khóa xe rồi cùng theo lối cầu thang bằng gỗ lên vườn hoa giữa khu chung cư. Sơ Kiến biết có phải là mình quá nhạy cảm hay nhưng cứ có cảm giác tiếng bước chân của rất nặng nề.

      Lần này, Sơ Kiến nhận ra số điện thoại kia nên bắt máy. Dù sao cũng sợ đắc tội người mà dường như cả trăm năm gặp. Đến lúc hai người rời khỏi thang máy, Sơ Kiến lục tìm chìa khóa trong túi, vừa chạm vào bị bàn tay Kiểm Biên Lâm đặt lên sau gáy, thình lình kéo đến bên , vùi vào lồng ngực .

      Hành động gọn gàng, dứt khoát và quá đỗi bất ngờ. Trán Sơ Kiến va phải người cái đau, chiếc chìa khóa mới chạm vào đầu ngón tay trượt . Lúc hôn lên môi , còn mải chìm đắm trong suy nghĩ rằng: Liệu có phải ai đương cũng đều tùy ý hôn nhau mà chẳng cần lý do như thế ? chán sao?...

      Môi hai người đều lạnh buốt vì nhiệt độ bên ngoài, chạm vào nahu như vậy liền cảm nhận được môi hơi khô. Đầu lưỡi cứ thé bị dẫn dắt rồi mạnh mẽ chiếm hữu.

      va vào cửa thang máy, cơn mưa hôn mãnh liệt thình lình trút xuống, lưỡi đau rát như bị xé toạc. phải dùng khuỷu tay đẩy mạnh ra: “Đau em”



      Kiểm Biên Lâm lùi về sau, tựa lưng vào hành lang. Trở về khá lâu nhưng làm gì cả, chỉ vừa xem lời thoại trong kịch bản vừa nấu canh cho . Những miếng măng mỏng được cắt ra hơi già, sợ thích ăn nên đều bỏ hết. biết làm tất cả những món thích ăn, nhưng mỗi lần làm xong cũng chỉ có hai bố con ăn sạch . Cùng là dầu, muối, tương, giấm nhưng từ tay người khác nấu có hương vị khác biệt rất lớn. dám tin chắc rằng món ăn mình nấu hợp khẩu vị của .

      Muốn Sơ Kiến ăn nó để khí thoải mái hơn chút rồi mới cho biết rằng mấy ngày qua, trong đầu chỉ có hình bóng nên mới vội vàng tranh thủ về THượng Hải chỉ đề gặp lúc. Thế nhưng, mọi thứ hoàn toàn thay đổi chỉ vì cuộc điện thoại kia.

      Sơ Kiến căng thẳng, cúi đầu tìm chìa khóa trong túi rất lâu, sau khi mở cửa nhà mình ra trở tay đóng lại. bếp có nồi canh sườn măng, bát đũa bày lên bàn, còn đĩa tương ớt pha dầu vừng nữa.

      biết có thói quen thích ăn măng cùng loại nước chấm này.

      Đứng ở cửa lúc, Sơ Kiến cũng tỉnh táo trở lại. quay người mở cửa, quả nhiên vẫn tựa vào bức tường hành lang. May mà nơi này là loại tầng hai hộ, ngay cả chuyển phát nhanh cũng chỉ đưa đến phòng thu nhận chứ mang vào chung cư. Nếu hình ảnh ngôi sao đình đám dựa vào bức tường trắng với vẻ suy sụp thế kia bị chụp được nhất định khiến người ta suy diện xa xôi mất thôi!”

      “Sau khi tốt nghiệp , em chưa từng gặp Từ Kinh”. đến trước mặt .

      biết. Kiểm Biên Lâm giương mặt nhìn .

      Sơ Kiến cắn môi dưới, kiềm chế cảm xúc: “Ở Macao em với rồi, số điện thoại là ba cho, cậu ta gọi đến đều nghe thấy,em cũng đâu biết cậu ta tìm em làm gì”. Hơn nữa người ta ba ngày đầu tiên, hành động tiếp xúc thân thể duy nhất chỉ có thể nắm tay lúc nhận lời thôi. Nhưng hôn rất nhiều lần rồi cơ đấy….

      khẽ đáp: “ biết…”

      ngạc nhiên: “Vậy giận cái gì?”

      Kiểm Biên Lâm ngẩng đầu nhìn vào màn hình đèn thang máy hiển thị lên xuống: “Nghe thấy cái tên đó khiến khó chịu”.

      “…Thế này là phân biệt phải trái đâu đấy!”.

      vẫn “ừ” khẽ, thừa nhận: “Chuyện này thể nào phân phải trái được”.

      Cho dù biết họ thể có quan hệ gì, vẫn thấy bứt rứt. hoàn toàn có ý định lý lẽ trong việc này, chút ý nghĩ nhen nhóm cũng thể, dù chỉ là ảo tưởng cũng .

      Sơ Kiến tức giận, buột miệng thốt ra: “Lúc thi hát phải có quan hệ thân thiết với khác hay sao? Nếu em cũng hành xử vô lý như vậy có chịu được ?”.

      Kiểm Biên Lâm sửng sốt, nhíu mày: “Ai ?”

      có ý định tiếp.

      “Em tin à?” truy hỏi.

      đợi trả lời, Kiểm Biên Lâm giơ tay định kéo vào lòng, nhưng Sơ Kiến lập tức né tránh.

      Tay lạc long giữa trung, sửng sốt hồi lâu mới nín thở, cất giọng trầm khan thêm câu: “Kết hôn được ?”

      ….

      gian xung quanh đột nhiên trở lên trống trải và yên tĩnh. Gió đêm xào xạc từ cửa sổ hành lang cuộn mình thổi vào huyệt thái dương của Sơ Kiến đau nhức từng cơn



      câu của hoàn toàn khiến Sơ Kiến ngây ngốc. thấy sợ hãi, hệt như người dám ngồi xích đu khó khăn lắm mới lấy hết can đảm đặt mình lên đó, còn chưa ngồi vững bị người khác từ phía sau bất ngờ đẩy , bị ném thẳng lên điểm cao nhất rồi “bụp” tiếng, sợi dây đứt phăng, mọi thứ lao vun vút…

      Sơ Kiến đứng lặng cả nửa phút, hoàn toàn nhìn vẻ mặt mà chỉ bỏ lại câu: “ tỉnh táo chút !”

      Cửa đóng lại, còn khóa trái bên trong. tựa lưng vào cửa nghĩ ngợi. Tuy họ có khởi đầu là tình cảm nhiều năm quen biết, cần phải bắt đầu từ việc tìm hiểu hoàn cảnh gia đình hay thậm chí là thói quen sinh hoạt của nhau, nhưng họ chỉ vừa ở bên nhau và cũng chỉ mới tìm được chút cảm giác thích mà thôi. Kết hôn là chuyện vô cùng nghiêm túc. Ít nhất cũng cần có tình mà? Nửa đời sau đến già, đến chết đều chỉ ở bên cạnh người, bất kể dinh , lão, bệnh, tử đều chỉ nương tựa vào người đó, còn phải cùng Kiểm Biên Lâm sinh những đứa con…Tất cả những điều này đều chưa từng lướt qua trong đầu .

      Ngoài hành lang, quả Kiểm Biên Lâm cũng biết mình nghĩ sao nữa, gần như là thốt ra câu đầu đuôi, xong mới thấy hối hận kịp. Hai tay cùng lúc đặt lên trán, nhắm mắt lại, qua lúc lâu mới lấy chìa khóa ra mở cửa nhà mình.

      “Ồ về rồi hả? Tôi sắp chết đói mất.” Tạ Bân bật nắp lon nước, nhìn xung quan, “vợ cậu đâu rồi?”

      Kiểm Biên Lâm lắc đầu.

      phải đón ấy sao? tìm thấy? Tìm thấy gọi điện cho Đồng Phi. người sống sở sờ ra đấy mà tìm được á?”. Tạ Bân đói bụng đến choáng váng. Có trời mới biết ấy đợi đến mức bụng lép kẹp rồi.

      Kiểm Biên Lâm lặng thinh, chỉ tay vào bếp: “ tự nấu , em ngủ lát”.

      Kết quả là ngủ giấc đến nửa đêm. Gần mười hai giờ, mới rời khỏi giường, cởi quần áo định tắm.Có lẽ Tạ Bân nghe thấy động tĩnh liền đẩy cửa vào, lôi ra ngoài: “Tắm cái gì mà tắm. Ăn cơm trước cho tôi”.

      Tạ Bân xong bèn mở cửa phòng bếp ra, bật bếp, cầm thài khuấy vòng trong nồi, “ ! Lúc đón người còn êm đẹp lắm mà? Sao giờ người thấy đâu?”

      Tạ Bân hỏi thế thôi chứ trông mong Kiểm Biên Lâm có thể tự mình cho mình biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. ấy lẩm nhẩm về lịch trình tiếp theo, sau đó nhìn sang phòng khách nhưng thấy người đâu cả, lại đảo mắt vòng mới thấy người cần tìm ban công hóng gió.

      Tạ Bân múc canh, đặt lên bàn ăn.

      “Tôi chưa từng thích đến vậy bao giờ. Cậu cho tôi biết xem, rốt cuộc cảm giác đó như thế nào?” Tạ Bân lắc lắc hộp thuốc lá, rút ra điếu rồi đưa lên miệng châm, “Có lẽ là vì tôi đẹp trai quá, toàn là các đòi sống đòi chết vì tôi nên quen rồi”.

      Kiểm Biên Lâm vẫn im thin thít.

      “Dĩ nhiên là thua cậu chút.” Tạ Bân vui vẻ: “ , là cảm giác ra sao?”

      Tạ Bân lấy lon nước vừa uống xong làm gạt tàn.

      Cảm giác ư?

      Kiểm Biên Lâm tựa lưng vào ghế mây, tay vắt lên trán, tay với lấy hộp thuốc lá trong tay Tạ Bân, rầu rĩ rút ra điếu. nghiện thuốc chỉ thỉnh thoảng đóng phim có cầu hút thôi. Mãi đến sau này, cũng thường dùng nó giết thời gian trong những lúc tâm trạng buồn phiền, châm lên rồi chỉ ngậm lấy như tìm chút chuyện dễ làm.

      “Có phải em kém cỏi lắm ?”

      Tạ Bân ngây người vì câu hỏi vu vơ của rồi bật cười: “Trong mắt người hâm mộ, cậu mười phân vẹn mười”.

      Kiểm Biên Lâm cúi đầu, ánh mắt cũng lướt xuống, nhìn vào hoa văn uốn lượn nền gạch men ở ban công: “Em rất ấy”.

      “Tôi biết.” Nếu sao tôi lại giúp cậu lừa ấy đến gặp mặt cơ chứ? Tạ Bân thầm oán trách.

      lại im lặng hồi lâu, rồi cuối cùng mới lặp lại câu đơn điêu: “ vô cùng”

      Kiểm Biên Lâm thể , chỉ biết bản thân có thể chờ đợi, Sơ Kiến cả đời cũng được.

      Lúc mười mấy tuổi, từng tuyệt vọng buông bỏ bản thân trong ý nghĩ tưởng tượng sau này và kết hôn cùng người khác, nhưng vẫn chờ đợi, nếu chẳng may ly hôn. Nếu cuộc sống của tạm ổn cho cuộc sống muôn màu muôn sắc hơn nữa. Nếu cuộc sống của tồi tệ, đánh tên đàn ông kia trận rồi dẫn về nhà.

      Hai mươi tuổi, vừa ra mắt, còn chưa nhìn thấy tương lai nghiệp của mình, lại thể thường xuyên viện cớ đến gặp Sơ Kiến, chỉ có thể mơ thấy giàn giụa nước mắt nhào vào lòng mình òa khóc, người khác đối xử với mình tồi tệ, còn bắt nạt quá quắt, rồi choàng tỉnh dậy, lòng dạ đều sôi trào cảm giác khó chịu, dựa vào giường ngồi cả đêm, cứ thế từ lúc tối mịt đến khi trời hửng sáng.

      Thứ cảm giác nơm nớp lo sợ chịu thiệt thòi này lời khó hết.

      Tàn thuốc rơi lả tả quanh nắp lon. Tạ Bân đúng lúc cũng vẩy tàn thuốc, suýt nữa bị bỏng: “Aaaaaaaa…..” ta xuýt xoa: “Cậu làm gì vậy?”.

      Kiểm Biên Lâm dập tắt đầu lọc rồi nhanh chóng rời khỏi ban công: “ ấy còn chưa ăn cơm. Em phải qua đó !”

      * * *

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 19

      Type: jerrytrang3010

      Từ lúc trở về nhà, Sơ Kiến cứ bận rộn với công việc suốt.Tại Quảng Châu có tổ chức hội chợ triển lãm ngành nghề quy mô rất lớn. phải phụ trách tiếp đón đoàn đại biểu thương hiệu Nhật Bản và Hàn Quốc sang tham dự. Đây là chuyện vô cùng quan trọng, phải tiếp đón họ tốt mới có thể tiếp tục giành được quyền đại lý độc quyền.

      Hồi Sơ Kiến mới gây dựng nghiệp, nghề làm móng trong nước chủ yếu vẫn còn theo xu hướng bình dân. Sau khi tốt nghiệp, bạn cùng phòng ở ký túc xá đại học lấy chồng Nhật, giới thiệu cho làm đại lý độc quyền cho thương hiệu cao cấp để phát triển thị trường tương xứng tại Trung Quốc…Tóm lại, Sơ Kiến vẫn luôn cảm thấy thời vận của mình rất tốt, gây dựng nghiệp vô cùng thành công.

      Bận bịu đến gần mười hai giờ, rốt cuộc cũng được nghỉ xả hơi. lê bước ra khỏi phòng ngủ, bụng đói đến mức sôi ùng ục, chợt nhớ đến nồi canh trong bếp, vào nhìn xong lại thấy đói hơn.

      Lúc nãy tập trung sắp xếp mọi việc, vừa đói bùng vừa nghĩ đến công việc và cũng nghĩ đến tình trạng giờ của hai người họ. Hình như… liếc nhìn đồng hồ ngoài phòng khách. trễ thế này rồi, liệu ăn gì chưa nhỉ. Còn bị bệnh nữa!

      mở van gas, bật bếp để hâm nóng nồi canh rồi múc ra bát, yên lặng ăn, tiện thể lại trong bếp suy nghĩ về vấn đề của mình.

      Cuối cùng, co lại vừa ăn vừa ma xui quỷ khiến ra cửa, tiện tay mở khóa. Lòng vẫn do dự biết có nên gọi sang dùng cơm hay . Nhưng lỡ như lại muốn kết hôn phải làm thế nào?

      Tay còn chưa kịp đặt xuống, cửa bị mở hé. Kiểm Biên Lâm cũng định xem có khóa trái cửa hay , ngờ vừa xoay chốt cửa bật ra. Lúc còn do dự có nên đóng lại rồi gõ cửa gọi hay kéo cửa ra từ bên trong.

      Dưới ánh đèn leo lét, Kiểm Biên Lâm chỉ mặc chiếc áo thun ngắn tay bằng vải cotton mỏng manh giữa trời đông, vì vội vàng ra khỏi nhà nên quên cả mặc áo khoác.

      Trong ánh đèn ấm áp ngoài hành lang, Sơ Kiến miệng còn cắn nửa miếng măng, liền hút vội vàng rồi nuốt xuống, ngỡ ngàng hỏi : “ ăn tối chưa?”

      Gần như cùng lúc, ánh mắt Kiểm Biên Lâm sa sầm khẽ giọng trách : “Sao giờ này mới ăn tối?”

      Sơ Kiến: “Em vừa mới làm việc xong.”

      Kiểm Biên Lâm: “Chưa ăn”

      Lại là đồng thanh…

      Sơ Kiến cúi đầu ăn hết miếng măng. Cuối cùng, lần này Kiểm Biên Lâm lên tiếng nữa. mơ hồ lẩm bẩm: “Chưa ăn mau vào , em vừa mới hâm nóng lại đấy!”

      Sơ Kiến lê dép chạy vào nhà, Kiểm Biên Lâm vào theo. Đưa mắt lướt qua đĩa tương chấm ăn qua ở bàn, lại nhìn vẻ mặt khó đoán của khi ăn, có vẻ món nấu hợp khẩu vị của rồi. cũng đói cồn cào, liền múc cho mình bát, đứng tựa vào bồn rửa tay trong bếp ăn lấy hai miếng.

      Vốn phiền não trong lòng, bụng còn trống rỗng như thế tất nhiên là khó chịu rồi. Bây giờ, biết đói bụng nữa nên yên tâm ăn tiếp hai miếng, cảm giác dạ dày bóp chặt cũng dần dần buông lỏng. Vừa định lấy đũa gắp thêm hai miêng Sơ Kiến lặng lẽ đến, chỉ lo bưng bát mà nhìn .

      Hai người ăn được lưng bụng, cảm giác khó chịu vì cuộc điện thoại quan trọng mà nảy sinh cãi vã gây ảnh hưởng tình cảm lại xuất .

      “Kiểm Biên Lâm!”. Sơ Kiến kìm nén rất lâu mới thốt ra ba chữ. Vẫn là tên của .

      đưa tay nhận lấy chiếc bát của , bỏ vào bồn inox, vang lên tiếng leng keng, sau đó lại cúi đầu tiếp tục ăn.

      Sơ Kiến bĩu môi, cho ngột ngạt chết luôn .

      “Mấy ngày nay, sương mù ở Bắc Kinh dày đặc hơn, bạn học của em làm trong phòng dự báo khí tượng thủy văn đo lường được số liệu đều vượt chỉ tiêu nghiêm trọng. có thể hoãn vài ngày mới trở về ? Em sợ sức khỏe của chịu nổi.”

      Ơ? Sao lại đến chuyện sương mù nhỉ? Đúng là nghĩ đằng nẻo mà.

      Hiển nhiên, Kiểm Biên Lâm cũng nhận ra được tìm chuyện để . ra, cần phải làm như vậy, chuyện này nên để làm mới đúng. Nhưng rang tính cách của Sơ Kiến thích hợp với vai trò chủ động trong chuyện này hơn . Hơn nữa, với những hiểu biết của về , dù có quanh co thế nào chăng nữa nhất định cũng trở về đúng chủ đề chính. muốn gì đây? rằng: “Chúng ta hợp nhau sao”?

      Kiểm Biên Lâm cúi xuống, tiếp tục uống canh để bản thân giữ bình tĩnh và tỉnh táo tuyệt đối. Bất kể sao cũng thể làm chuyện gì hay lời nào vượt giới hạn được nữa.

      Thế là Sơ Kiến bắt đầu mãi ngớt, từ chuyện sương mù cho đến chuyện vừa nãy gọi điện cho chú Kiểm bảo chú tuyệt đối đừng tùy tiện làm mối nữa, sau đó quay lại chuyện chú chó nhà Kiểm Biên Lâm bị mẹ đưa đến tiệm thú cưng vì hình như mắc chứng trầm cảm rồi.Tiếp theo lại đến…

      Tắc tịt rồi. Tiếp theo nên gì nữa đây? Cuối cùng, Sơ Kiến đành im bặt.

      Bàn tay cầm đũa của Kiểm Biên Lâm bỗng khựng lại.

      “Kiểm Biên Lâm!” lại gọi , “ tỉnh táo lại chưa?”

      bỏ bát đũa của mình vào bồn rửa, xả nước lạnh rồi chờ chuyển sang chế độ nước nóng. Nước nhanh chóng nóng lên, lúc này, mới nhớ ra còn phải dùng nước rửa bát.

      “Vậy chúng ta…xem như hết cãi nhau chưa?”

      câu vô cùng quen thuộc, thậm chí quên mất thích nhất là hỏi như vậy.

      Lúc còn rất bé, Sơ Kiến thích làm bài tâp, còn thường xuyên làm hỏng đồ đạc của và làm vô số những chuyện vả quỷ thần cũng nổi điên. vốn lười so đo với , chẳng qua nổi lòng trêu đùa, giả bộ hung dữ là mằng vài câu rồi thích thú ngắm nhìn vẻ mặt giả vờ đáng thương và ấm ức nhưng trong lòng lại hậm hực oán hẹp hòi của . Kết quả là cuối cùng, lần nào cũng tự kiểm điểm mình lâu rồi mè nheo chạy đến hỏi : “Chúng ta xem như hết cãi nhau chưa?”

      Sơ Kiến nhìn đám nồi niêu để mình có mục tiêu chú ý. Ôi, tiếp theo phải thế nào đây?

      thở dài: “ nghĩ , bất kể là ai đương cũng đều vần phải từ từ bồi đắp tình cảm, đúng ? Thời gian em và Từ Kinh bên nhau…trong cả cuộc đời hai mươi lăm năm lẻ bốn tháng của em gần như có thể xem như hoàn toàn đáng kể rồi. Nếu tới chuyện ở bên nhau, mới xem như là…” Sơ Kiến im lặng giây lát rồi mới thẳng thừng định nghĩa “….mối tình đầu danh chính ngôn thuận của em”.

      Thế nên, rốt cuộc vì sao lại phản ứng mạnh mẽ như thế? Dĩ nhiên, câu này ra miệng.

      Sơ Kiến cảm thấy mình quá ấm ức, nhiều năm qua bị ép đến mức thể chính thức đương với ai, vất vả lắm mới bắt đầu xem như là tình cảm nghiêm túc, tuy vẫn thoát khỏi , thậm chí còn bắt đầu nếm trải đôi chút cảm giác đâm lao phải theo lao, nhưng dù sao họ cũng thực ở bên nhau rồi.Mới vừa thích ứng biến chuyển trong mối quan hệ giữa hai người,cảm giác lúng túng dần vơi lại làm cú nhảy vọt như thế…

      Sơ Kiến thực nhịn được, bổ sung thêm: “Nhưng cũng thể trông mong em , đòi sống đòi chết vì giống như fan của chỉ trong vài ngày ngắn ngủi thế được. Chúng ta thể từ từ đến bên nhau sao?”

      Căn bếp yên tĩnh trở lại.

      Cảm giác của lúc này chính là “sống sót sau kiếp nạn”.

      Kiểm Biên Lâm rửa bát đũa xong, lau sạch rồi bỏ vào tủ khử trùng, lại kéo chiếc khăn khô thấm sạch nước tay mình.Sau đó, quay người lại, hơi cúi đầu nhìn , gần như cách rất gần, lòng thầm nghĩ: Phải làm sao để hiểu rằng đề nghị kết hôn ban nãy chỉ là sản phầm của phút nông nỏi nhất thời mà thôi? Tuy rất muốn kết hôn với , nhưng vẫn đủ kiên nhẫn chờ đợi , chẳng qua là con người ai cũng có lúc tâm trạng thất thường…

      Ưu điểm lớn nhất của Sơ Kiến chính là tính kiên nhẫn cao đô, giỏi chờ đợi, nên sau khi xong những lời đó, lại đợi giải quyết tất cả mọi chuyện. thầm nghĩ cần phải làm gì đó để có lòng tin, nhưng nghĩ ngợi cả buổi mà vẫn dám hành động, xem như rốt cuộc cảm nhận được như thế nào là “tư tưởng vĩ đại, hành động bé” rồi.

      Ánh mắt lướt từ đôi mắt xuống sống mũi, xuống chút nữa rồi lại ngượng ngùng rời . Còn Kiểm Biên Lâm có ảo giác muốn hôn mình, nhưng thực tế là vẫn đứng yên ở đấy.

      bị trêu chọc đến mức có chút…Tay phải tùy tiện hất mái tóc ngắn trán, vừa vuốt lai tóc vừa như tìm cách chuyển dời chú ý của mình. Tay áo bất chợt bị kéo xuống, trông thấy Sơ Kiến đột ngột kiễng chân, tiến gần đến…

      Tim Kiểm Biên Lâm bỗng chốc như đập chậm lại trăm hai mươi nhịp, cánh tay còn lạc lõng giữa trung, ngón tay vẫn cố gắng nghịch tóc, cứ như thế môi dưới của bị đôi môi mềm mại của chạm vào…

      dám chắc chắn.

      Thậm chí còn hoang mang,nảy sinh ảo giác rằng môi cũng ươn ướt

      Tối nay, Kiểm Biên Lâm mới cảm nhận được câu “đạt được ước nguyện”.

      tiếng sau, Tạ Bân – người ngủ khò từ lúc nào trong phòng khác – cảm nhận được thế nào là “sống bằng chết”. Bởi lẽ từ lúc trở về, Kiểm Biên Lâm ở trong phòng sách xem phim với lượng rất lớn, còn toàn cảnh đọ súng đì đùng nữa…

      Tạ Bân ôm chăn, cảm giác sắp sụp đổ, nhưng ấy là người quản lý có lương tâm đến nỗi thức cùng nghệ sĩ hơn ba mươi mấy giờ chưa ngủ kia mà. Nếu phải vì nhà ấy tu sửa phải đến đây ngủ nhờ vốn cần phải lâm vào cảnh đói khổ chịu tội thế này, còn phải gánh trách nhiệm khai thông tư tưởng, tình cảm cho chàng nghệ sĩ dưới trướng nổi đình đám này để tránh ảnh hưởng đến cuộc sống và công việc nữa chứ! Vốn còn tưởng cậu ấy nửa tiếng mà vẫn gấp gáp trở về chắc hẳn giải quyết mọi chuyện ổn thỏa rồi. Nào ngờ…

      Tạ Bân đau khổ than thầm mắng mỏ vài câu, còn gửi tin nhắn cho Đồng Phi: Tôi cho bao lì xì to, mau chóng cột hai người lại chặt rồi bắt họ kết hôn, sinh con cho tôi luôn . Ông đây để cậu áy theo con đường thần tượng nữa, chuyển sang xây dựng hình tượng ông chú tương lai cho rồi.

      Vừa gửi nhanh chóng nhận được tin nhắn trả lời của Đồng Phi: “Ha ha có gì từ từ cũng được mà Tổng giám đốc Tạ. Tôi chỉ có câu hỏi thôi nhé: Nghe vụ scandal ngày trước khi Kiểm Biên Lâm tham gia cuộc thi lại bị người ta khơi ra, chắc tốn ít tiền bạc mới làm lắng dịu được dư luận nhỉ? tôi nghe xem chuyện này rốt cuộc có vậy?.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :