1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mandarin của tôi - Mặc Bảo Phi Bảo

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 5

      Type: Ximiiesk

      Kiểm Biên Lâm nhàng lặp lại, “Đàn ?”

      Sau đó, im lặng đưa bức ảnh ký tên xong cho tiếp viên hàng . Bầu khí lại quay trở về trạng thái trầm lặng như lúc họ vừa lên máy bay.

      Sơ Kiến thấp thỏm nhìn , cảm giác áy náy nhanh chóng lan tỏa. Đắn đo lúc lâu, mới nhàng giải thích, “Em có cảm giác với ta,” xong liền lấy quyển tạp chí hàng cũ mèm từ lưng ghế trước ra, lật bừa vài trang rồi lẩm bẩm, “Nếu thích ai, em với .”

      Kiểm Biên Lâm quay lại lần nữa, nhíu mày nhìn .

      Cả ngày hôm nay, sắc mặt vốn tệ, giờ càng tệ hơn.

      ra, nếu chú ý kỹ chút, ai cũng có thể phát được cảm xúc lúc này trong đôi mắt , có điều bị mái tóc ngắn trán che do cố ý tránh né . muốn tâm trạng của mình ảnh hưởng đến , tùy tiện đùa hai câu nhưng ngờ lại bị kéo xuống vực thẳm phiền muộn khác.

      Sơ Kiến biết nhìn mình nên dám nhìn lại nữa. Thế là tập trung lật cuốn tạp chí trong tay, từ đầu đến cuối rồi lại lật ngược từ cuối lên đầu, đọc cả những dòng chữ quảng cáo bé xíu, cứ chịu đựng khí ngột ngạt như thế đến tận lúc máy bay hạ cánh, vẻ mặt như thể phải kìm nén đến nội thương.

      ---

      Trước khi xuống máy bay, Kiểm Biên Lâm lấy khẩu trang màu đen đeo vào, che hơn nửa khuôn mặt. Bình thường, rất hiếm khi đeo thứ này. Mấy hôm trước dùng vì bị cảm, sắc mặt kém, sợ bị chụp lại khiến fan lo lắng, còn bây giờ bởi tâm trạng tốt, cảm xúc bất ổn nên càng sợ bị người ta viết lung tung.

      Da vốn trắng, giờ lớp khẩu trang đen vì lại càng làm nổi bật vẻ nhợt nhạt.

      Duy nhất có đôi mắt lộ ra, nhìn mà chỉ , “ theo , đừng gần quá!” rồi cầm ba lô của mình trước.

      ---

      Chuyến này vô cùng bí mật, tuyệt nhiên có chuyện tiết lộ tin tức từ trước để fan ra sân bay đón. Thế nhưng từ lúc bước ra ngoài, cái dáng cúi đầu vội vã của cũng liên tục bị người xung quanh phát . Cả đám người xa gần rối rít rút di động ra, háo hức chạy theo Kiểm Biên Lâm. dẫn theo trợ lí, khó tránh khỏi bị cả đám người vây kín, khó mà thoát ra được, may là tất cả bọn họ đều rất lịch .

      Ánh mắt Kiểm Biên Lâm trước sau chỉ kiếm tìm bóng dáng Sơ Kiến giữa đám đông, sợ bị xô đẩy mà lạc mất. Trái lại, Sơ Kiến rất cẩn thận, ngoan ngoãn theo , luôn giữ khoảng cách hai mươi mét. còn nhân lúc bị bủa vây mà rẽ vào cửa hàng KFC mua cốc Coca-Cola, kiên nhẫn ngậm ống hút, chậm rãi uống chờ thoát thân.

      ---

      Ngày còn bé, cũng thường chờ như vậy.

      Lúc ấy, chú Kiểm hay phải công tác xa vì công việc ở xưởng tàu, thường để Kiểm Biên Lâm qua nhà Sơ Kiến ăn cơm mười ngày đến nửa tháng, nên họ luôn về nhà cùng nhau. Nhưng thuộc lớp trọng điểm, lại là học sinh giỏi, vì thế ở lại học thêm hay tiết học bị dạy quá giờ là chuyện thường ngày. Lớp A9 của chỉ là lớp bình thường nên tan học sớm hơn. Vì vậy, hai lớp luôn đầu cuối tắt đèn muộn nhất. Chỉ khác là cả lớp đều học, còn lớp chỉ có mình Sơ Kiến ngủ hoặc đọc truyện tranh giết thời gian.

      Thường khi tan học, mọi người nhao nhao chạy xuống, chỉ có mình men theo hành lang tối đen đến cuối dãy, đẩy cửa ra rồi dẫn Sơ Kiến đói đến mờ mắt về.

      Tính kiên nhẫn được tôi luyện từng chút từng chút như thế đấy!

      ---

      Ra khỏi sân bay quả giống như màn đánh quái thú để lên cấp trong game, khắp nơi đều là chướng ngại vật…

      Cuối cùng, ngay cả ô tô của ba cũng bị mấy fan trung thành của bao vây. Sơ Kiến chắc mẩm thể lên xe về nhà được, bèn quay người chạy đến chỗ xếp hàng chờ taxi.

      Cùng lúc đó, điện thoại của Kiểm Biên Lâm rung lên, là Sơ Kiến gửi tin nhắn đến: và ba em trước . Em bắt xe về sau.

      Kiểm Biên Lâm tìm qua gương chiếu hậu, thấy lên xe rồi nhắc nhở mấy bé hâm mộ với theo coi chừng bị kẹp tay, sau đó mới đóng cửa xe lại.

      ---

      Ba nằm ở phòng bệnh VIP, cũng may phải phòng chăm sóc đặc biệt.

      Sơ Kiến là người đến cuối cùng, lúc vào thấy Kiểm Biên Lâm ngồi cách xa giường, yên lặng cúi đầu bóc vỏ bưởi bằng tay .

      Còn ba – người ngồi giường – lên án con trai bằng tiếng Quảng Đông.

      Tuy đến Hàng Châu lâu nhưng thường ngày, hai cha con họ vẫn chuyện bằng tiếng Quảng Đông. Sơ Kiến ở chung nhiều năm như vậy nên cũng có thể nghe hiểu được hết, nhưng thể tuyệt nhiên mở miệng bao giờ.

      Chú Kiểm trách mắng từ mũ mão đến quần áo, từ thắt lưng đến giày thể thao, thêm cả sợi dây chuyền cổ, cuối cùng quên rầy la về chiếc nhẫn đen nơi ngón út.

      Tóm lại, theo suy nghĩ của ông, đàn ông con trai ăn mặc đỏm dáng như thế chẳng ra thể thống gì.

      ---

      Chàng trai Kiểm Biên Lâm cao lớn, chỉ im lặng ngồi chiếc ghế gỗ đặt ở lối chật hẹp giữa cửa sổ và giường bệnh, khuỷu tay chống lên đùi, khom người tiếp tục công việc dở dang. Mãi đến khi nhìn thấy Sơ Kiến, mới chợt dừng lại.

      Ba trông thấy Sơ Kiến, thái độ lập tức trở nên ôn hòa, thân thiết, “Tiểu Sơ à, chú nhớ con quá! Con bận thế sao còn chạy đến đây?”

      sao đâu ạ!” Sơ Kiến xua xua tay, “Con là bà chủ mà, có ai quản lí con đâu.”

      Chú Kiểm lâu gặp Sơ Kiến nên rất vui mừng, khắp người đau nhức nhưng vẫn có thể miêu tả vô cùng sinh động về việc buổi trưa hôm đó, huyết áp ông đột ngột hạ xuống rất thấp, suýt nữa rơi vào tình cảnh nguy hiểm, chầu ông bà rồi.

      Kiểm Biên Lâm nhân lúc ba mình chuyện đầy hứng khởi liền đứng dậy, đưa múi bưởi vừa bóc xong vào miệng ông, còn tiện tay bóc thêm múi khác cho Sơ Kiến.

      “Con xem , Tiểu Kiểm chịu khó, chu đáo biết bao!” Ba Sơ Kiến thầm, “Con trước giờ toàn ăn chăm mà làm lười.”

      vâng vâng dạ dạ thừa nhận mình lười biếng, tranh thủ vừa tách múi bưởi ra thành từng miếng cho dễ ăn vừa len lén nhìn Kiểm Biên Lâm. Thấy chú Kiểm như thế, mọi người yên tâm hơn rất nhiều. Chắc hẳn tâm trang cũng nhõm rồi nhỉ?

      Chẳng bao lâu sau, có lãnh đạo xưởng đóng tàu đến thăm.

      Kiểm Biên Lâm cứ như con gấu trúc quý hiếm, ai vào cũng phải nhìn vài lần. thấy ba mình tỏ vẻ rất hưởng thụ khi được mấy vị lãnh đạo hỏi thăm cũng muốn ở lại quấy rầy nữa, nhanh chóng kiểm tra phí điều trị và nhận lấy xấp hóa đơn viện phí mới nhất.

      “Để em cho!” Sơ Kiến giành lấy hóa đơn từ tay , lật xem chi tiết, “ tiện lung tung đâu.”

      Kiểm Biên Lâm im lặng nhìn .



      Sơ Kiến rút ví tiền từ tay rồi chạy mất.

      Đến khu nộp tiền ở tầng dưới, trong lúc đối mặt với nhân viên thu ngân ngồi tính toán trước cánh cửa kính, miên man ngẫm nghĩ, lặng lẽ thương cảm cho chính mình. Nếu có thể quay lại thời điểm đó, thà làm mình làm mẩy đến khi Kiểm Biên Lâm chịu nổi mà chủ động từ bỏ mình mới thôi, nếu vậy có lẽ cảm giác áy náy bám riết lấy nhiều năm như vậy.

      Ôi, tất cả là do năm đó chưa có kinh nghiệm.

      “Bảo bối của mình là đẹp trai quá đáng, đến mức muốn ngạt thở… Đẹp trai quá, đẹp trai quá mất! Cậu nhìn eo ấy kìa!” Mấy bé xếp hàng sau phấn khích bàn tán.

      Bài hát này… chẳng phải ở trong chương trình ti vi hôm qua hay sao?

      xấp tiền lẽ được đưa ra trước ô cửa quầy thu ngân, Sơ Kiến cầm lấy rồi tranh thủ liếc mắt nhìn chiếc điện thoại di động trong tay kia. Quả nhiên là tiết mục đặc biệt ngày hôm qua. Đáng tiếc là lúc ấy khi tiếng nhạc vừa vang lên, Kiểm Biên Lâm người giá xuất khiến bối rối, chẳng còn lòng dạ nào xem tiếp.

      Sơ Kiến xếp lại xấp tiền lần lượt theo mệnh giá từ đến lớn rồi nhét lại vào ví , vẫn nhịn được tò mò liếc mắt sang nhìn trộm.

      Trong bóng tối, tia sáng trắng mỏng manh rọi xuống, còn dưới vành mũ kéo thấp ngước đôi mắt đen láy sâu hun hút lên, nhìn thẳng vào ống kính…

      “Clip này thích hợp xem vào buổi tối đấy! Mau gửi link cho tớ nào!”

      “Đúng đấy, đúng đấy! Tối hôm qua, tớ lăn qua lăn lại mười mấy lần vẫn sao ngủ được! sân khấu, sức tấn công của bảo bối nhà chúng ta quả là mạnh mẽ, hormone tung tóe ngập trời luôn!”

      Ở sân bay và công ty cũng cho qua, nhưng ngay cả bệnh viện xếp hàng đóng tiền mà cũng gặp được fan của nữa, Sơ Kiến cảm nhận được sâu sắc mức độ nổi tiếng của rồi! Cũng khó trách vì sao vừa nghe Kiểm Biên Lâm đề nghị hợp tác dẫn dắt người mới, Đồng Phi hung phấn như thế, đến mức chỉ mong buộc ngay dây ruy băng khắp người đưa đến làm quà đáp lễ!

      ---

      Lúc trở lại tầng VIP, trông thấy bóng lưng người phụ nữ luống tuổi và Kiểm Biên Lâm dứng ở trước cửa phòng.

      Đó là giáo viên chủ nhiêm hồi cấp 2 của Kiểm Biên Lâm và cũng là giáo tiếng của Sơ Kiến. Hồi đó, chính bà này gọi hai người họ vào văn phòng, nghiêm khắc truy hỏi xem có phải sớm hay , còn tận tình khuyên bảo hồi…

      hiểu sao từ bé, Sơ Kiến luôn sợ giáo viên. Mỗi lần tình cờ chạm mặt các thầy hành lang, đều đứng nép sát vào bờ tường, cúi đầu lí nhí chào, sau đó tự xem mình như khí rồi lướt . Bao nhiêu năm trôi qua, vậy mà giờ phút này, phản ứng đầu tiên của vẫn là bất giác nép vào tường rồi lặng lẽ qua, chỉ mong bị phát .

      Dĩ nhiên, đối phương để Sơ Kiến được như ý nguyện rồi. Lý lập tức đưa tay kéo sang, hết vuốt tóc rồi lại nắm bàn tay , nào là lớn rồi xinh đẹp hẳn ra rồi mới vào ý chính, “ đến bệnh viện lấy thuốc, nhìn thấy lãnh đạo xưởng đóng tàu của bố Kiểm Biên Lâm mới hay tin ông ấy bị tai nạn lao động phải nằm viện, liền vội đến thăm. ngờ lại gặp bọn em ở đây.”

      Sơ Kiến cười gượng, “Phiền quá ạ!”

      Lý cười hiền lành, “Hai vợ chồng em cùng nhau về à?”

      choáng váng, “Dạ phải ạ!”

      về cùng nhau? Vậy là người trước người sau hả?” Lý cười khanh khách ngắt lời, “ hiểu mà. Tiểu Kiểm bây giờ là ngôi sao rồi, những người nổi tiếng luôn phải giữa bí mật cá nhân. Ừ, yên tâm , giữ kín cho. Ngay cả học sinh trong trường có hỏi, cũng nhắc đến hai em đâu.”

      ơi… hiểu lầm rồi. Bọn em có quan hệ gì cả.” Sơ Kiến líu lưỡi.

      “Chuyện năm đó là vì nghĩ cho thành tích học tập của hai em mà thôi.” Lý tiếp tục vuốt mái tóc ngắn của Sơ Kiến, “Em phải hiểu, đứng lập trường của giáo viên, học sinh sớm tốt, tốt chút nào cả. Có được bao nhiêu đứa có thể giống như hai em, đến tận bây giờ vẫn ở bên nhau cơ chứ, đều chỉ mù quáng rồi làm bừa cả.”

      ơi, hiểu lầm rồi. Bọn em ở bên nhau đâu. ạ… đấy ạ!” Sơ Kiến sợ ba mẹ bên trong nghe được, bèn kéo góc áo, cầu cứu Kiểm Biên Lâm.

      Lý có vẻ hiểu gì, đành nhìn về phía Kiểm Biên Lâm vẫn bàng quan.

      Kiểm Biên Lâm lấy lại ví tiền từ tay Sơ Kiến, tiện thể bỏ vào túi quần sau rồi mới trả lời ngắn gọn, “Bọn em chia tay rồi ạ!”

      giáo già bừng tỉnh, nét mặt buồn bã và tiếc nuối, cuối cùng vẫn ôm ý nghĩ khuyên giải, hàn gắn, giọng hỏi, “Hai đứa cãi nhau à?” vửa còn vừa nắm lấy cổ tay Kiểm Biên Lâm, “Tiểu Kiểm, con ấy mà, chịu khó dỗ dành chút, đừng tùy tiện chia tay em ạ!”

      Vẻ mặt Kiểm Biên Lâm khổ sở, “ ấy khó dỗ dành lắm ạ! Em cố hết sức rồi.”

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 6

      Type: Alex Pooh

      Câu kia ràng mang tính quyết định.

      Sơ Kiến biết dù mình có giải thích thế nào chăng nữa cũng vô ích.

      hiểu tại sao sau khi từ Macau trở về, Kiểm Biên Lâm lại càng lúc càng kì lạ như vậy. Những giới hạn mà hai người kiên trì suốt bao năm qua, phút chốc tất cả đều bị vượt qua. vội vàng tìm cớ rút lui, để lại Kiềm Biên Lâm ở ngoài ứng phó với Lý, còn bản thân im thin thít vào phòng. Giữa tiếng trò chuyện của lãnh đạo xưởng tàu và các bậc trưởng bối, Sơ Kiến chỉ lặng lẽ đứng bên cửa sổ, cúi đầu nghịch di động.

      Thôi, so đo với nữa. Trước mắt, chú Kiểm còn phải làm phẫu thuật !

      bao lâu sau, Kiểm Biên Lâm bước vào rồi đứng cạnh lúc. Bản thân cũng biết nên gì với lúc này, đành lấy điện thoại ra, tài khoản Wechat được ghim lên đầu chính là của Sơ Kiến – hai mươi mấy năm qua vẫn từ bỏ được, cố chấp cho rằng thuộc về mình. Trong lòng biết Sơ Kiến thích mình, vậy mà còn muốn để cả khối hiểu lầm là hai người sớm. rồi cũng chính là người cưỡng hôn phà, cả chuyện mùa đông năm ấy nữa… Đến tận khi nãy, vẫn ôm lấy ảo tưởng phi thực tế này, muốn đẩy vào thế phải thừa nhận từng ở bên .

      Ngay cả bây giờ, cũng chắc chắn rằng nổi giận với mình giữa lúc ba bị bệnh thế này. Tất cả những khẳng định ích kỉ ấy đều khiến nhớ đến lời người quản lý Tạ Bân từng .

      “Bỏ , Kiểm Biên Lâm!” bỗng nhớ lại đêm đó uống rượu cùng Tạ Bân. Hai người hóng gió sân thượng, đối phương là người đàn ông nhưng cũng bắt đầu đứng lập tường của Sơ Kiến khuyên : “Cậu cứ ỷ vào quan hệ giữa hai nhà, cản trở mọi nhân duyên từ lớn đến bé của ấy. Người ta hai mươi sáu tuổi rồi mà chưa bao giờ đương đàng hoàng. cho cùng, chẳng phải do ấy xui xẻo vì từ bé làm hàng xóm với cậu sao?”.

      ấy rất đúng, bị thích là xui xẻo.

      Sơ Kiến còn chuyện với trợ lý ở công ty về lịch dạy của giáo viên dạy làm móng đến từ Nhật Bản, nhân tiện hỏi luôn về vấn đề gian hàng trưng bày trong hội chợ triển lãm. Kiểm Biên Lâm nhắn vào Wechat hai chữ “Xin lỗi”.

      nghĩ ngợi lúc rồi quyết định trả lời.

      ngờ tin nhắn ấy lại trở thành câu cuối cùng của họ trong suốt cả ngày hôm đó.

      Buổi tối Kiểm Biên Lâm ở lại phòng bệnh VIP trông ba , còn Sơ Kiến và ba mẹ cùng nhau trở về nhà ở Hàng Châu.

      Mẹ còn tiện tay lấy chìa khóa nhà họ Kiểm để thu dọn ít đồ. Chú Kiểm được đưa vào bệnh viện gấp gáp quá nên còn kịp mang theo những đồ dùng cần thiết nữa. Sơ Kiến cũng giúp mẹ thu dọn lát, lấy cả quần áo phơi ban công vào rồi gấp lại gọn gàng, đặt giường phòng ngủ chính.

      phát đầu giường vẫn còn đặt khung ảnh ngày nào, là ảnh chụp chung của Sơ Kiến và Kiểm Biên Lâm lúc tốt nghiệp trung học.

      Trong ảnh, hai người mặc đồng phục, chính là ngày nhận bằng tốt nghiệp bị chú Kiểm cầu chụp chung tấm trước cổng trường.

      Đồng phục học sinh màu xanh mang đậm nét truyền thống Trung Quốc. Sơ Kiến đứng bên cạnh , chỉ cao đến bả vai . Đôi mắt đen láy sáng ngời, sống mũi còn có chiếc kính gọng. Sơ Kiến mắt to mũi , môi nở nụ cười tươi rói để lộ hai chiếc răng khểnh, tóc ngắn đen tuyền với kiểu mái ngang. Bởi vì chú Kiểm cầu, Kiểm Biên Lâm còn choàng tay qua vai nữa.

      Trong trí nhớ của , khi đó, học lớp chọn ở trường trung học với thành tích rất tốt, mấy quan tâm đến người khác, lúc nào cũng đeo kính nên thường bị những nữ sinh lớp khác miêu tả là kiểu nam sinh “lưu manh trí thức”. Tại sao lại có hai chữ “lưu manh” nhỉ? rất tò mò, từng hỏi riêng bọn họ, nhưng câu trả lời đơn giản chỉ là vì dáng vẻ quá đẹp trai và trông giống dạng hiền lành của mà thôi…

      “Thừ người ra đó làm gì thế?” Mẹ Sơ Kiến cầm túi đồ, bên trong chưa đầy quần áo để thay và vật dụng vệ sinh cá nhân, vừa bước vào trông thấy bức ảnh cũng khẽ cười. “Hình này là ba con rửa cho nó đó, còn mua thêm khung ảnh bày ở đây nữa. Bọn con hồi còn bé rất thân thiết, đáng tiếc lên đại học lại nhau, nếu tốt biết bao!”

      Sơ Kiến vâng dạ rồi quay người bước ra khỏi phòng.

      Bệnh viện vốn sắp xếp thực ca phẫu thuật vào ngày hôm sau, nhưng tối đó nằm ngủ đến hơn ba giờ sáng Sơ Kiến lại bất thình lình bị gọi dậy. Bệnh viện thông báo tình trạng bệnh nhân ổn và cầu phải mau chóng chuyển vào phòng phẫu thuật. vội vàng vơ lấy quần áo mặc vào, tóc tai vẫn còn bù xù, cứ theo ba mẹ đến bệnh viện.

      Người được đưa vào phòng mổ, họ chỉ có thể chờ đợi.

      Kiểm Biên Lâm mình ngồi bên ngoài, tuy đêm hôm nhưng vẫn sợ có người nhận ra, mang khẩu trang màu đen bắt mắt như mọi khi mà kéo mũ áo lên, che phân nửa khuôn mặt.

      Sơ Kiến đến gần, chần chừ giây lát mới cúi xuống, giọng hỏi : “ vẫn chưa ngủ hả? Có đói bụng ?”.

      Đây là câu đối thoại đầu tiên của hai người sau câu xin lỗi kia của .

      Kiểm Biên Lâm ngước mắt lên, nhìn Sơ Kiến khoác chiếc áo thể thao bên ngoài bộ đồ ngủ trước mặt mình, lúc lâu sau mới khẽ : “Để ôm em lát”.

      Sơ Kiến sửng sốt, bị nắm lấy cổ tay kéo lại gần, vai phải va mạnh vào trán , eo và lưng đều bị cánh tay ôm lấy, siết chặt đến nỗi sao nhúc nhích được. Bị ghì quá chặt, hơi khó thở, nhưng lại đành lòng đẩy ra ngay lúc này…

      Giữa hành lang vắng lặng chỉ vỏn vẹn có mấy bóng người. Ba mẹ ngồi gần đấy thầm trao đổi, trông thấy cảnh này thoáng dừng lại. Sau đó, mẹ đưa ánh mắt nhìn ra hiệu, ý bảo động viên Kiểm Biên Lâm. Dù sao từ bé theo ba từ phía Bắc Quảng Đông đến tận bây giờ. Hoàn cảnh tại quả có chút đáng thương.

      Sơ Kiến cảm nhận được nỗi bất an hằn sâu trong . vươn tay, nhàng ôm vai rồi thầm: “ sao đâu, sao đâu mà”. Đây là lần đầu tiên đảm nhận vai trò “dỗ dành”, “bảo vệ” của suốt nhiều năm qua nên có chút… vụng về và bối rối. Vì khoảng cách quá gần, chóp mũi đều thoang thoảng mùi hương của pha lẫn với mùi bệnh viện, khiến càng lúc càng lúng túng, nhưng lại thể đẩy ra, chắc chắn thể làm vậy trong lúc này rồi.

      Cuối cùng vẫn là Kiểm Biên Lâm buông ra trước kèm theo câu:”Xin lỗi”.

      Lại là xin lỗi.

      Sơ Kiến ngơ ngác, biết nên tiếp tục an ủi hay gì đó khác. Cuối cùng, kiếm cớ mua đồ ăn khuya rồi xuống lầu. thực rất hoang mang, vội vàng gửi tin nhắn qua Wechat cho Đồng Phi: Ngủ chưa?

      Lúc này, người có khả năng còn thức nhất chính là quản lý nghệ sĩ gương mẫu này.

      Đồng Phi nhanh chóng đáp lời bằng tin nhắn thoại: “Chưa ngủ, theo nghệ sĩ của mình quay đêm. Sao nửa đêm nửa hôm mà cậu còn chưa ngủ? Bị quấy rối à?”.

      Sơ Kiến: Tình trạng ba của Kiểm Biên Lâm đột ngột chuyển biến xấu. Mình biết phải an ủi ấy thế nào.

      Đồng Phi: Dùng thân thể cậu ấy!

      Sơ Kiến: …

      Đồng Phi tiếp tục gửi tin thoại đến với giọng điệu thương xót: “Ôi, sao ấy lại đáng thương như vậy chứ! Mình còn định chờ cậu trở về mới với cậu cơ. Hôm nay, lúc Tạ Bân bàn hợp đồng với mình có nhắc đến chuyện báo cáo kiểm tra sức khỏe của Kiểm Biên Lâm tốt, trở về phải làm phẫu thuật ngay! là chuyện này chưa qua chuyện khác tới. Cậu ráng an ủi ấy nhiều vào, có tình cũng có tình bạn suốt hai mươi hai năm còn gì”.

      Phải phẫu thuật sao? Sơ Kiến còn cho rằng mình nghe lầm, vội vàng bấm nghe lại lần nữa.

      Hai chiếc xe cứu thương đỗ trước tòa nhà, mấy nhân viên bệnh viện đứng đấy tán gẫu, ngay sau đó lại có chiếc chạy vào. Sơ Kiến đứng trong ánh đèn màu xanh của xe cứu thương, đầu óc trống rỗng và ngờ nghệch, mãi đến khi người ta hô tránh đường mới vội vã lui về sau hai bước, may đụng vào vách tường.

      Đồng Phi thấy trả lời liền tiếp tục bổ sung: “Vốn dĩ người ta cũng định cho mình biết. Nhưng vì phải kí hợp đồng với họ để xác nhận thời gian làm việc của diễn viên và biên kịch thuộc công ty chúng ta. Vốn định khai máy đầu năm sau, nhưng phía họ lại còn phải chờ xem lịch của Kiểm Biên Lâm thế nào . Sau đó, Tạ Bân nghĩ mình là người trong nhà nên mới moi được thông tin quan trọng này đấy! Mình cũng biết là bệnh gì, chừng chỉ là tiểu phẫu thôi”.

      nghe xong mà trái tim vẫn thấp thỏm.

      Nhưng tin nhắn thoại lại được gửi đến: “Cũng đúng, còn ít nhất là phải nghỉ ngơi ba đến bốn tháng nữa. Chắc hẳn chỉ là tiểu phẫu rồi”.

      Sơ Kiến chỉ cảm thấy tay chân bủn rủn, suýt nữa đánh rơi điện thoại di động. Thảo nào, cứ thấy là lạ…

      lại , ai cũng , lần này còn xảy ra chuyện của chú Kiểm nên lại càng thể ra.

      Tâm trạng Sơ Kiến bỗng chốc rối bời, lòng vòng quanh bệnh viện, từ nơi có ánh sáng đến chỗ tối tăm, cứ thế lặp lặp lại vài lần, cuối cùng mới lên tầng.

      Lần này, né tránh mà thẳng đến ngồi xuống bên cạnh . Bởi vì là ghế nối liền nên chiếc ghế ngồi cũng rung lên, chàng trai vốn nhắm mắt để buộc bản thân tĩnh tâm liền nhanh chóng mở mắt ra.

      “Bên dưới hết đồ ăn rồi.” Sơ Kiến .

      im lặng đáp.

      “Có phải có chuyện gì chưa cho em biết ?” Giọng Sơ Kiến càng hơn.

      Kiểm Biên Lâm trông hơi nhợt nhạt dưới ánh đèn, chỉ chăm chú nhìn .

      Sơ Kiến vẫn cảm thấy cần phải hỏi cho ràng: “ chứ?”.

      có.” bình thản đáp, “ có gì muốn với em cả”.

      Sơ Kiến cau mày, nhìn đứng dậy đến cửa phòng phẫu thuật, đưa lưng về phía mình, ràng là bộ dạng tránh né, muốn tiếp tục truy hỏi nữa.

      * * *

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 7

      Type: Alex Pooh

      Đến khi trời sáng hẳn, đèn phòng phẫu thuật cũng tắt. Bác sĩ vừa bước ra gặp ngay Kiểm Biên Lâm, hai người họ trao đổi vài câu ngắn gọn. Đối phương báo cho biết ba được chuyển thẳng từ phòng phẫu thuật sang phòng hồi sức cấp cứu. Ca phẫu thuật rất thành công, chỉ là ông lớn tuổi mà nay trong người lại có mười mấy cây đinh thép, sớm muộn cũng phải phẫu thuật lớn nữa, xương hông cũng phải thay đổi thành nhân tạo.

      Đây được xem như là tin tốt có thể tạm thời trấn an lòng người, Sơ Kiến và ba mẹ đều thở phào nhõm.

      Hai mươi tư giờ sau, chú Kiểm được chuyển từ phòng ICU sang phòng bệnh bình thường. Trong quãng thời gian đó, Kiểm Biên Lâm luôn né tránh cơ hội chuyện trực tiếp với Sơ Kiến. Chỉ đến khi muốn thay cho ba mình bộ quần áo bệnh nhân sạch mới mở lời với : “Em ra ngoài hỏi thử y tá xem khi nào bác sĩ mới đến khám”.

      Sơ Kiến ậm ừ, ra ngoài được hai bước rồi nghĩ lại thấy hình như có gì đó đúng lắm. phải bác sĩ vừa mới hay sao?

      Phía sau bỗng vang lên tiếng rèm bị kéo lại như giải thích cho lời “ dối” vừa nãy của .

      Đến ngày thứ ba, người giúp thoát khỏi tình cảnh ai nấy đều im lặng đến khó xử này lại chính là giáo Lý trở lại thăm bệnh với túi hoa quả tay. chuyện với chú Kiểm vài câu rồi hiền hậu nắm lấy tay Sơ Kiến, đặt vào lòng bàn tay mình, xoa nắn và hỏi: “Bọn em có định trở về thăm trường ?”.

      Trường học sao? Sơ Kiến tài nào tưởng tượng được cảnh Kiểm Biên Lâm xuất sân trường như thế nào, liền đáp lại: “ ấy tiện lắm đâu ạ!”.

      “Hôm nay là thứ bảy, chỉ có lớp Chín học phụ đạo thôi. sao đâu!” Lý nhiệt tình mời mọc như vậy, có lẽ muốn dùng ký ức thời niên thiếu trước kia để xoa dịu quan hệ giữa và Kiểm Biên Lâm đây mà.

      Sơ Kiến ngốc, biết quá tâm tư của Lý. Tuy phải có ý định “giảng hòa”, nhưng cũng muốn tìm cơ hội để Kiểm Biên Lâm có thể chủ động ra chuyện sắp làm phẫu thuật, nên liền vui vẻ nhận lời.

      Trường cấp hai chỉ cách bệnh viện khoảng mười phút bộ, họ đến đó rất nhanh.

      thầm nghĩ, từ Kiểm Biên Lâm rất kính trọng thầy nên từ chối đâu nhỉ. Thế nhưng, chỉ tính được mở đầu lại tính đến kết quả.

      Chàng trai này khi muốn để ý đến người khác ai có thể cạy được miệng. Sơ Kiến ngồi vắt vẻo lan can khán đài đường thi chạy, dõi mắt quan sát . Kiểm Biên Lâm ngồi bậc thềm thứ hai, yên lặng nhìn về phía đường chạy xa xa bóng người.

      “Kiểm Biên Lâm!” gọi tên .

      Kiểm Biên Lâm. Đây là ba chữ đầu tiên có thể đọc bằng tiếng phổ thông. Đó là tên gọi, tên của chính .

      Năm tuổi đến thành phố xa lạ này, hồi ấy, còn chưa biết tiếng phổ thông. bé bốn tuổi nhà đối diện vô cùng rảnh rỗi, nhận nhiệm vụ ba giao cho, ngày ngày dạy từng câu . kiên nhẫn từng ngày theo sau lưng , gọi Kiểm Biên Lâm này, Kiểm Biên Lâm kia rất thuận miệng bằng tiếng phổ thông chuẩn lắm pha lẫn tiếng Hàng Châu của chính .

      Cuối cùng đến ngày nọ, vào lúc hoàng hôn, người lớn hai nhà còn uống rượu tán gẫu, dừng bước, thốt ra câu bằng chất giọng cứng nhắc: “Em ồn ào quá, biết tên của mình mà. Kiểm Biên Lâm! Kiểm BIên Lâm!”.

      Cả câu đều phát đúng chuẩn, khiến tất cả người lớn và nhóc mặc chiếc váy liền in hình con vịt con màu vàng cứ lẵng nhẵng theo đuôi phải kinh ngạc phen.

      ra cũng chẳng phải thần đồng gì, chỉ là lòng tự ái quá cao, cứ thế thầm ghi nhớ gtrong đầu mỗi câu thường ngày của và cả lời người dẫn chương trình của tiết mục thời trong ti vi nữa, giấu giếm mọi người tự luyện tập đến khi thông thạo và chuẩn xác mới thôi.

      “Kiểm Biên Lâm?” Thấm thoát hai mươi hai năm trôi qua, gọi tên vẫn là bé ngày nào.

      “Ngồi xa chút.” Giọng rất mơ hồ, giống như tự với chính mình: “Đừng che mất ”.

      “… Ồ!” Sơ Kiến nhích sang bên cạnh, “Xa rồi đấy!”.

      Trong đôi mắt ngập tràn bao lời muốn nhưng chẳng thể thốt ra lời. muốn chủ động ra những khó khăn mình phải đối mặt.

      Kiểm Biên Lâm vẫn nhìn về nơi xa nhất đường chạy. đoán hẳn là biết cả rồi, có điều hiểu rằng so với việc hoàn toàn từ bỏ những thứ này chẳng là gì cả. Chỉ nghĩ đến việc phải buông tay, cam tâm tình nguyện để đến với người đàn ông khác, cảm thấy cuộc đời này xem như kết thúc, chấm dứt tất cả vào khoảnh khắc ấy.

      “Kiểm Biên Lâm?” Giọng nhàng vang lên, vẫn mang vẻ thăm dò, “Có phải thấy khó chịu chỗ nào trong người ?”.

      Kiểm Biên Lâm đột nhiên đứng dậy, nhảy phắt xuống hai bậc, men theo lối cầu thang khán đài nhanh chóng xuống, băng qua sân vận động hướng thẳng đến đại sảnh của giảng đường. Nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân vội vã đuổi theo mình bỗng dừng bước.

      Sơ Kiến mải nghĩ dù cứng miệng đến thế nào nữa hôm nay, cũng nhất định phải hỏi cho ra lẽ. Bỗng bị mất thăng bằng, bị nắm lấy cổ tay kéo lại.

      “Em cứ theo làm gì?”

      “…”

      buông tay ra trước , lỡ như nhóm học sinh tan lớp trông thấy phiền lắm!” Sơ Kiến xoay xoay cổ tay muốn rút ra khỏi vòng kìm kẹp của . “Em biết tâm trạng tốt. Chú Kiểm vừa mới làm phẫu thuật xong, lại…”

      “Lại gì hả?” Kiểm Biên Lâm kéo cánh tay , đẩy đến tấm bảng đen.

      Bất thình lình bị lôi lôi kéo kéo như vậy, hoàn toàn chưa kịp phản ứng cổ tay bị ấn chặt. Mấy dòng chữ đỏ đỏ trắng trắng tấm bảng sau lưng bị tay áo của lau nhòe, bụi phấn bay lả tả.

      Sơ Kiến đau đến mức mấy ngón tay co quắp lại, cảm giác mình sắp tức đến chết mất: “Em biết sắp làm phẫu thuật rồi, là người quản lý của đấy!”.

      “Vậy sao?”

      “Nhà có ai thân thích ở Bắc Kinh, chỉ có người quản lý của thôi. Chú Kiểm lại vừa mới phẫu thuật xong, thể ở bên cạnh được…”

      “Rồi sao nữa?”

      “Em muốn chăm sóc .” Thôi, chịu ấm ức chịu đến cùng vậy, còn hơn phải đối diện với như thế này.

      Lúc này, mới lấy lại sức lực, cố gắng trấn an tâm trạng của mình. Nào ngờ, Kiểm Biên Lâm hề có chút cảm kích, giọng càng lúc càng lạnh lùng: “Chăm sóc ? Với thân phận gì? Bạn thân hay bạn ?”.

      Sơ Kiến thoáng sửng sốt liền lập tức nhận ra vấn đề. lại ép nữa rồi.

      mím môi vẻ hơi phiền muộn, muốn gì cả. Nếu phải vì tình trạng giờ của chú Kiểm, lại biết bị bệnh gì mà phải phẫu thuật theo làm gì cơ chứ? trước nay đều cố tránh né hết sức có thể, nhưng đối mặt với tình huống vô cùng khó khăn này, nếu bản thân còn tiếp tục làm con rùa rụt cổ có phải quá thiếu tình người ?

      Hôm qua, Đồng Phi còn hỏi trong Wechat rằng nếu là bệnh nặng phải làm sao? chỉ biết trả lời hai chữ “ biết”.

      biết và vô cùng hoang mang. Thậm chí lúc quay lưng lại với , lúc phải đối mặt với phòng phẫu thuật trong chờ đợi im lặng dài đằng đẵng, có khoảnh khắc nào đó… mềm lòng.

      Giấy thông báo của phòng giáo vụ cách đó vài bước bị gió thổi bay phấp phới, vang lên tiếng soàn soạt.

      Có thứ gì đập liên hồi trong lòng bàn tay Kiểm Biên Lâm, là mạch đập của , yếu ớt và dồn dập, những chi tiết về bé đến mấy cũng vẫn khiến để tâm.

      Yết hầu căng chặt.

      muốn hôn .

      Có tiếng cười của đám con , còn có tiếng ồn ào của lũ con trai, thỉnh thoảng ùa đến từ cửa cầu thang sát mặt phía Đông của khu giảng đường. đến giờ tan học của lớp phụ đạo rồi!

      Sơ Kiến vội vàng đẩy ra, lòng thầm trách: Em mặc xác . muốn làm gì làm !

      chạy ra khỏi tòa nhà, băng qua sân bóng rổ rồi nhảy ra khỏi khung cửa sắt mở, loanh quanh ở đấy lát rồi dứt khoát về phía ngược lại với bệnh viện. cảm thấy tức ngực, trách chẳng hề cảm kích tấm lòng của mình, cũng tự trách bản thân vào lúc này mà còn giận dỗi… Đủ thứ cảm xúc từ trách móc, phiền muộn cho đến tức giận cứ thế quyện chặt vào nhau khiến buồn bã đến phát khóc.

      Sau khi trước mặt tức giận chạy , Kiểm Biên Lâm bước lên vài bước, đẩy cửa phòng học ra. Vào giây phút cửa mở , hai nữ sinh cầm phấn viết lên tấm bảng đen làm nốt nhiệm vụ đột nhiên bị kinh sợ, vội quay đầu lại, khi nhận ra ai vừa bước vào bỗng chốc kêu ầm lên.

      Kiểm Biên Lâm mím môi, đưa ngón tay lên ra hiệu hai bé đừng lên tiếng.

      Phòng học yên tĩnh trở lại.

      hành lang cách bức tường, học sinh cả khối lớp Chín huyên náo vui mừng vì buổi học phụ đạo hôm nay cuối cùng cũng kết thúc. Tiếng ồn ào càng lúc càng xa, từ lúc họ mồm năm miệng mười đến khi chỉ còn lại vài tiếng chuyện thưa thớt, cuối cùng trả lại yên tĩnh vẹn nguyên như ban đầu. Rốt cuộc cũng gật đầu xin lỗi, cảm ơn hai phối hợp.

      là Kiểm Biên Lâm sao?” bé lắp bắp hỏi.

      trả lời, xem như ngầm thừa nhận.

      “Mình sớm rồi mà! Kiểm Bảo tốt nghiệp trường chúng ta đấy!” bé khác cao hơn nhảy xuống khỏi ghế, vội lấy cặp sách của mình từ bàn học cuối dãy ra, “Điện thoại di động đâu rồi? Sổ đâu rồi? Điên mất, điên mất thôi!”.

      Cuối cùng cũng tìm thấy sổ, bé tay run run đầy kích động, “Đàn… Đàn , ký tên cho bọn em với!”.

      chưa kịp trả lời bị bé nắm chặt lấy cánh tay: “Còn nữa, còn nữa, ghi lại hàng chữ cho lớp bọn em xem !” Ánh mắt lên mong chờ, phấn khích xen lẫn cảm giác lo sợ bị từ chối.

      Kiểm Biên Lâm vẫn lên tiếng, đưa tay lấy nửa viên phấn trắng kệ.

      Cảm giác cầm viên phấn trắng trong tay khiến nhớ lại những năm tháng từng viêt lên tấm bảng đen của lớp A9. Khi đó còn chưa có tin đồn mờ ám giữa hai người, cũng chưa tránh né, mọi việc đều nhờ cậy cả vào .

      Ví dụ như sao chép lại những câu danh ngôn đằng sau tấm bảng đen kia.

      Kiểm Biên Lâm nghĩ đến việc Sơ Kiến chạy lâu bèn vội vàng viết lại câu bên góc dưới cùng của tấm bảng: Only after climbing to the top of the mountain, can you see the beautiful scenery of the peak.*

      *Chỉ khi leo đến đỉnh núi, bạn mới có thể thưởng thức cảnh đẹp từ đây.

      Sau đó, đặt viên phấn xuống, vội vã rời khỏi phòng học.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 8

      Type: minh le

      hành lang còn học sinh nào cả. Kiểm Biên Lâm bước nhanh ra khỏi tòa nhà, bỗng phía sau có người ngập ngừng gọi : “Kiểm Biên Lâm?”. Là giọng người đàn ông.

      Kiểm Biên Lâm bước chậm dần rồi quay lại. Người đàn ông ôm quyển giáo án phía sau với vẻ mặt khó tin: “Đúng là cậu rồi!”.

      Giờ khắc này, bất kể là Kiểm Biên Lâm hay là thầy giáo dạy toán lớp Mười hai xuất sắc phía sau cũng đều khá hốt hoảng. Dường như câu chuyện mùa đông năm ấy chỉ vừa mới xảy ra ngày hôm qua, thoáng chốc bừng tỉnh chín năm rồi.

      Sơ Kiến dạo hai vòng nhận được điện thoại của mẹ bảo mau chóng về nhà nhận giúp chú Kiểm hai món đồ chuyển phát nhanh, nhân tiện cho chó ăn, còn là Kiểm Biên Lâm nghe điện thoại.

      Sơ Kiến vội vàng bắt xe trở về nhà, thở hổn hển chạy lên bốn tầng lầu, trông thấy máy chạy bộ và bốn hộp hoa quả ngẩn người. lấy chìa khóa nhà họ Kiểm nóc tủ lạnh xuống để mở cửa, hướng dẫn nhân viên giao hàng mang đồ vào đặt ở ban công.

      Sau khi họ rời , Sơ Kiến mới lau sạch dấu chân nền nhà và lớp bụi ngoài thùng giấy, giặt phơi khăn lau, lúc ngang qua phòng ngủ lại nhìn thấy tấm ảnh chụp chung kia.

      Từ bé đến lớn, và Kiểm Biên Lâm chụp chung với nhau rất nhiều bức ảnh, nhưng tấm này là tấm cuối cùng trong thời học sinh của họ. Kể từ bữa tất niên Tết dương lịch đến lúc chụp tấm ảnh này, hai người họ gần như nửa năm với nhau lấy câu.

      Đêm đó tuyết rơi, bị đám nam sinh trong lớp ra vẻ thần bí gọi vào tầng dưới chỗ gửi xe giữa lúc toàn bộ tòa nhà lớp học vô cùng náo nhiệt. Cậu nam sinh lớp kế bên luôn “tình cờ” gặp ở căng tin và sân bóng rổ giờ đứng tận cuối dãy xe đạp.

      Khi ấy, trong lúc đối phương khẽ cất lời, lại khẩn trương, liên tục phủi lớp tuyết dày nặng đọng yên sau chiếc xe đạp bên cạnh, bất chợt tay bị nắm lấy.

      “Vậy cứ thử… xem sao.” trả lời như thế.

      Nhưng cuộc tình này vừa chớm nở chưa đến ba ngày Kiểm Biên Lâm tẩn cho nam sinh kia trận tơi bời trước mặt toàn bộ học sinh của cả khối sau giờ tan học. Vào lúc ấy, học sinh tự học buổi tối nườm nượp ra về, hoặc bộ, hoặc đẩy xe đạp, tất cả đều vây quanh bãi gửi xe, nín thở xem màn xung đột bất ngờ bộc phát này. Sơ Kiến ở bên cạnh kinh hãi, can ngăn thế nào cũng được. Thấy máu tung tóe dưới đất, sợ xảy ra chuyện lớn nên cuối cùng nhào vào lớp mang nửa thùng nước lạnh ra, khẩn trương chạy đến rồi tạt vào Kiểm Biên Lâm loạng choạng đứng dậy, định tiếp tục nhào lên.

      vẫn nhớ rất ánh mắt của Kiểm Biên Lâm khi ấy. cả người ướt sũng nước lạnh, quay lại nhìn đáng sợ!

      Cuộc ẩu đả khốc liệt tại sân trường khiến đối phương bị thương khá nặng, tránh khỏi việc bị gãy xương, còn phải kiểm tra rất nhiều chỗ, xử lý cũng rất phiền phức. bên, Kiểm Biên Lâm là lớp trưởng lớp trọng điểm, lại là học sinh có thành tích giỏi nhất nên các thầy đều muốn chuyện lớn hóa . Bên kia nhà họ Trương lại chịu bỏ qua, cần bồi thường mà chỉ cầu nhà trường xử phạt nghiêm khắc kẻ gây mà thôi.

      Những ngày sau đó, đều phải sống trong tăm tối, cảm giác áy náy với bạn trai, những lời đồn thổi của bạn học cùng cấp, những tiếng thở dài của ba mẹ, nét rầu rĩ của chú Kiểm. Cuối cùng, Sơ Kiến lén chạy đến bệnh viện, khóc lóc xin lỗi, tự nhận trách nhiệm vì mình khiến đối phương bị thương, còn mong cậu nam sinh kia tha thứ, nhường bước để Kiểm Biên Lâm vượt qua cửa ải này.

      biết vì lời cầu xin của có tác dụng hay nhờ các thầy nỗ lực bảo vệ, rốt cuộc chuyện lớn cũng hóa . Đến cuối cùng, bố mẹ hai nhà cũng biết nguyên do tại sao ba người trong cuộc đều giữ yên lặng, cho nhà trường và phụ huynh biết về vụ đánh nhau hôm Tết dương lịch kia.

      Nhưng những lời đồn thổi vẫn cứ đeo bám suốt cả năm lớp Mười hai. Sơ Kiến bị xa lánh đến mức có lấy người bạn nào. Đó là nửa năm đen tối nhất trong quãng đời học sinh của . Vì vậy, cố tình thi tốt nghiệp trung học tốt để được chuyển đến Hải Nam xa xôi, cách cả trời nam đất bắc với Kiểm Biên Lâm học ở Bắc Kinh.

      Sau khi lên đại học, Kiểm Biên Lâm thường xuyên ngồi tàu hỏa đường dài đến Hải Nam thăm Sơ Kiến nhưng toàn lẩn trốn xa. Tuy cũng thương xót chạy từ Bắc đến Nam xa xôi như thế, nhưng vẫn sợ , sợ tiếp tục làm ra những chuyện khiến người ta hãi hùng.

      Đến mùa xuân năm thứ hai đại học, trở về nhà, mẹ Kiểm và bạn xa nên thất tình gượng dậy nổi, cả ngày lang thang ngoài đường, giống như biến thành người khác vậy. Ba mẹ cũng bảo Sơ Kiến đến nhà đối diện khuyên nhủ. do dự suốt hai ngày liền, tìm đủ mọi cớ tránh né.

      Nhưng khi gặp chú Kiểm tiều tụy dưới lầu, vẫn mềm lòng. năm rưỡi đại học khiến Sơ Kiến trưởng thành hơn rất nhiều. cứ ngỡ câu chuyện hoang đường thời trung học kia trở thành ký ức rồi.

      Tết năm đó, gõ cửa phòng , thấy ngồi ngủ gật bên cửa sổ, định lùi ra ngoài nhưng lại bất ngờ tỉnh giấc. chỉ khẽ mở mắt thôi mà hết hồn đến mức lùi lại hai bước.



      Từ hôm đó trở , mãi nhiều năm về sau, Kiểm Biên Lâm còn bày tỏ tình cảm với nữa.

      Thành tích của dần dần trở về quỹ đạo ban đầu, học bổng toàn hạng A. Thời đại học, cũng thành lập ban nhạc rồi được công ty đĩa nhạc ký hợp đồng. Lúc thị trường đĩa nhạc đình trệ được người quản lý giới thiệu lấn sân sang nghề diễn viên, cộng thêm bản thân có tư chất trở thành thần tượng, từ đó càng lúc càng phát triển thuận lợi trong giới này.

      Hơn nữa, thời điểm đó cũng là lúc Sơ Kiến gây dựng nghiệp của mình nên hai người họ cũng có nhiều cơ hội gặp mặt.

      Chuyện cấp hai, cấp ba dù hoang đường thế nào nữa cũng trôi qua lâu lắm rồi. Thậm chí mười ngày trước, vẫn còn rất lạc quan, cứ nghĩ rằng có lẽ chút tình cảm thời thơ dại của sớm phai nhạt từ lâu, ngày nào đấy lan truyền scandal tình ái với ai đó trong giới cũng nên. Thế nhưng, mọi chuyện cứ như vòng luẩn quẩn kéo dài dai dẳng, vòng lớn hóa ra vẫn quay trở về điểm xuất phát.

      Phía sau có người mở cửa chống trộm, tiếp theo đó là tiếng bước chân lại gần. Sơ Kiến khẽ thở hắt ra, tự nhủ nên kích động , còn thầm khuyên bản thân: Sơ Kiến à, đây là cửa ải lớn cần vượt qua. Chú Kiểm vừa mới khỏe lại thôi, ấy lại sắp làm phẫu thuật, đừng nên khiến ấy kích động.

      Kiểm Biên Lâm tựa vào khung cửa, ánh mắt lướt qua nhìn vào chàng trai trong tấm ảnh chụp chung kia.

      “Em đến thu dọn đồ đạc giúp chú Kiểm.” Giọng Sơ Kiến nhàng, xem như lúc nãy chưa hề xảy ra chuyện gì: “Máy chạy bộ kia có phải là mua ? Kiểu nhà cũ này cách rất kém nên dùng được đâu. Toàn bộ tòa nhà đều có thể nghe thấy tiếng chạy bộ đấy!”.

      Kiểm Biên Lâm im lặng như thể nghe thấy. ra biết tại sao lại đến đây. Khi nãy, gọi điện riêng cho mẹ nên nắm được tình hình rồi.

      “Chờ em bỏ hoa quả vào tủ lạnh xong rồi quay lại bệnh viện nhé!” nghĩ ngợi, “Nếu chứa hết chút nữa em mang sang để trong tủ lạnh nhà em, đem ít đến bệnh viện nữa vậy”.

      Kiểm Biên Lâm vẫn hờ hững, tỏ thái độ gì cả.

      “Nhưng em biết cho chó ăn thế nào. Nó thích ăn gì nhỉ?”

      Sơ Kiến vốn định vòng qua , nhưng vừa quay người bị ngăn lại. Lòng vẫn còn sợ hãi liền lập tức né tránh. tiếng “ầm” lớn vang lên, gáy va mạnh vào khung cửa bên cạnh.



      Cả thế giới đột nhiên trở nên yên tĩnh.

      Chú chó trắng nghe thấy tiếng động lớn lập tức lè lưỡi chạy đến, vòng quanh hai người họ liếm tới liếm lui.



      “Có đau ?” cúi đầu, lần dến sau gáy kiểm tra thử, phá vỡ cục diện bế tắc từ nãy đến giờ.

      Đâu chỉ đau thôi, chảy cả nước mắt rồi! Va đập quá mạnh khiến hờn dỗi trong long khi nãy lại bùng phát: “Mới vừa rồi hỏi em…”

      “Là nhảm thôi.” ngắt lời , xoa xoa hai lòng bàn tay lại với nhau, sau khi thấy nóng lên rồi mới định đưa đến áp vào nơi bị đụng, nhưng lại né tránh.

      Nếu phải cú va đập bất ngờ khi nãy khiến đầu óc mụ mị chắc hẳn Sơ Kiến né tránh ngay từ đầu rồi!

      “Kiểm Biên Lâm!” trịnh trọng lạ thường.

      Sơ Kiến nhất định nhận ra rằng mỗi lần muốn chuyện nghiêm túc với đều gọi cả họ cả tên trước.

      Kiểm Biên Lâm rũ mắt, chăm chú nhìn khuôn mặt Sơ Kiến và chiếc răng khểnh mọc lệch lúc thay răng. Khi còn bé, thường hay như thế đẹp, có việc gì làm lấy tay ấn ấn chiếc răng, cố sức ấn, đến cả lúc ngủ cũng ấn, nhưng hề có tác dụng. ra Kiểm Biên Lâm thích nhất chính là chiếc răng khểnh này của .

      “Mới vừa rồi, hỏi em…”

      “Xem như chưa từng hỏi !” Kiếm Biên Lâm cau mày, ngắt lời lần nữa.

      nghiêng người, giơ cánh tay ôm lấy con chó chăn cừu lông trắng to khỏe ngừng hà hơi rồi rời khỏi phòng. muốn gì cả, lại càng muốn nghe.

      Vừa nãy là muốn ép , muốn mượn chuyện may của ba và khiến mềm lòng mà nhận lời thử làm bạn lần, nhưng cuối cùng lại được như mong muốn.

      Cũng may là mềm lòng của lại cứu vãn mối quan hệ của hai người lầm nữa. Rốt cuộc vẫn nhẫn tâm khẳng định hai người chỉ có thể là bạn bè bình thường vào ngay lúc này.

      “Em cứ nghĩ hồi năm hai đại học, chúng ta giải quyết xong chuyện này rồi.” Sơ Kiến kiên nhẫn đuổi theo , “Nhưng nếu vẫn còn muốn lại lần nữa chờ sau khi phẫu thuật xong có được ? Em muốn ảnh hưởng đến vào lúc này”.

      Kiểm Biên Lâm im lặng giây lát, ấn tay nắm cửa bằng kim loại lạnh như băng, rồi ôm chú chó bỏ .

      Lúc đóng cửa lại, mới ngắn gọn đáp lại câu qua song cửa sắt: “ xuống nhà mua ít đồ ăn cho nó”.

      Sơ Kiến lại bị làm cho ngột ngạt, buồn bực lấy hoa quả trong thùng ra rồi lần lượt xếp vào tủ lạnh, cuối cùng còn lại mấy quả kiwi đem đặt cả vào tủ lạnh nhà mình.

      đợi được Kiểm Biên Lâm, liền khóa cửa xuống trước, trông thấy mình ngồi trong chiếc đình bên dưới, tay cầm mấy xiên thịt dê nguội, yên lặng cho chó ăn. biết có phải vì hôm nay Kiểm Biêm Lâm khoác người cây đen tuyền từ đầu đến chân hay chợt cảm thấy gầy gò.

      Nhìn kỹ lại ràng gầy hơn lúc ở Macau rồi.

      * * *

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Chương 9

      Type: minh le

      Mười ngày sau đó, tình trạng hồi phục của chú Kiểm rất tốt. Lúc kiểm tra, bác sĩ cũng rằng may nhờ ông thường xuyên vận động nên thể chất mới khỏe mạnh như vậy.

      “Nếu phải lần này xảy ra cố, tôi dám là thể lực của ba còn hơn hẳn đấy!”

      Sau khi bác sĩ rời khỏi phòng, hai người họ tiếp tục ngồi cách giường bệnh xem ti vi cùng chú Kiểm.

      Ba của Kiểm Biên Lâm thích đeo kính lão, vì ông vừa bị lãng tai lại thấy phụ đề nên nhiệm vụ chủ yếu của Sơ Kiến là giải thích lại cho ông mấy cảnh phim.

      Giữa chừng Kiểm Biên Lâm ra ngoài. ti vi, bản tin thời buổi tối bắt đầu đưa tin về cơn bão đổ bộ vào Hải Nam.

      Cảnh gió táp mưa gào tàn phá đường phố thành công khơi lên đề tài mới: “Nghe món ốc đỏ và hàu sống nướng của Hải Nam ngon lắm nhỉ?”.

      “Vâng…” Sơ Kiến chọn mấy múi bưởi, lột vỏ từng chút . “ Ốc đỏ ăn rất ngon ạ, rang muối hay chấm với tương đều được.”

      Nhắc đến hải sản, tự nhiên lại muốn trở về thăm trường cũ.

      “Con biết vì sao chú lại biết như thế ?” Chú Kiểm khẽ , “Khi đó, chú còn cho rằng mình có con dâu người Hải Nam nên còn đặc biệt nghiên cứu đặc sản ở đó nữa cơ”.

      “…” Sơ Kiến gật đầu, múi bưởi vốn định đưa cho chú Kiểm ăn lại vì phút lơ đãng mà bị cho thẳng vào miệng mình.

      Hồi học đại học, chú Kiểm từng phát ra rất nhiều vé tàu từ Bắc Kinh đến Hải Nam trong túi hành lý của Kiểm Biên Lâm, nên lúc đó, rằng bạn mình ở Hải Nam… Lại là lời dối. Tuy làm hại bất cứ ai nhưng giữa chất chứa quá nhiều những lời như thế, càng chất càng cao, vô hình trung ngay cả trò chuyện bình thường cũng thấy cạm bẫy giăng khắp nơi.

      Chú Kiểm lúc phiền muộn, lúc lại đau lòng, miên man kể rất nhiều chuyện năm đó. Chính vào lúc cảm xúc của ông dâng trào Kiểm Biên Lâm đẩy cửa bước vào.

      Mục tiên sống xuất , chú Kiểm làm sao chịu bỏ qqua, liền mắng câu “thằng hư hỏng” với giọng điệu bực bội, rồi lại bắt đầu quở trách hết loạt trang phục của , cuối cùng khéo léo nhắc đến người bạn ở Hải Nam kia khiến năm đó bỏ lỡ bao nhiêu thời gian quý báu, may nhờ Sơ Kiến khuyên nhủ mới giúp quay đầu lại được.

      Kiểm Biên Lâm chọn chiếc ghế ngồi xuống, ngả người về phía sau, giơ mu bàn tay áp lên trán rôi nhắm mắt lại, từ đầu đến cuối lời, tỏ vẻ rất bài xích đề tài này. Thế nhưng, những việc này trong mắt chú Kiểm lại là phản kháng trong im lặng. Ông càng tiếp tục rầy la gay gắt hơn. Sơ Kiến bóc hết sạch vỏ bưởi, cầm trong tay đống múi bưởi ngon lành mà biết có nên đưa hay đành nhét cả vào miệng mình, coi như giúp bản thân có chút việc để làm.

      “Ba, ngày mai con trở về Bắc Kinh.” Kiểm Biên Lâm coi như nghe thấy lời dạy dỗ của ba mình, “Vừa nãy, con liên lạc với người phụ trách và sắp xếp xe xong cả rồi, có điều phải khiến Sơ Kiến thứ hai làm thủ tục xuất viện cho ba”.

      Ngày mai ư? trở về khẩn trương như vậy là vì ca mổ sao?

      “Có việc gì gấp à?” Chú Kiểm vừa nghe con trai sắp phải lửa giận tắt ngấm, nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ ông lão độc tội nghiệp. “Ba còn xuất viện rồi nấu vài món ngon cho con ăn…”

      “Con bận chút việc ạ!” đáp ngắn gọn: “Chờ khi con xong việc đó ba đến Bắc Kinh sau”.

      “Ừ, ừ, con phải chú ý giữ gìn sức khỏe đấy!” Vẻ mặt ba ngập tràn luyến tiếc.

      Tối hôm đó, lần đầu tiên Sơ Kiến mất ngủ ngay chiếc giường nhà mình, trăn trở suy nghĩ rốt cuộc có nên quan tâm đây? Hay cứ mặc kệ như vậy? Cuối cùng, cũng nghĩ ra phương án nào khả thi cả.

      Sau khi , Sơ Kiến ở lại Hàng Châu thêm nửa tháng nữa. Nhiệm vụ mỗi ngày là buổi sáng khi ba mẹ làm ở bên cạnh chú Kiểm, giúp ông giải sầu. Từ bệnh viện về nhà rồi ra công viên, còn đẩy chú Kiểm siêu thị, thường xuyên gặp được láng giềng và người quen cũ. Rất nhiều người hâm mộ chú Kiểm khi được “ con nuôi” hiếu thảo như thế chăm sóc, nhưng vẫn bóng gió trêu đùa là để con nuôi trở thành con dâu tốt hơn.

      Chú Kiểm cười ha hả, liên tục thẳng con hư của mình làm sao xứng với Sơ Kiến. Đương nhiên, tất cả mọi người đều cho rằng đây chỉ là lời khách sao mà thôi. Dù sao Kiểm Biên Lâm cũng tốt nghiệp trường danh giá, lại là ngôi sao nổi tiếng, so sánh thế nào điều kiện vẫn hơn Sơ Kiến tốt nghiệp trường đại học bình thường, chỉ mới gây dựng được chút nghiệp nho .

      Sau khi xác nhận kết quả tái khám của chú Kiểm còn vấn đề gì đáng lo, Sơ Kiến liền lập tức trở về Thượng Hải. giám hỏi nhiều về chuyện của Kiểm Biên Lâm, chỉ dặn dò Đồng Phi rằng nếu biết tin sắp làm phẫu thuật phải báo cho biết ngay. Ở Hàng Châu dặn dò, về Thượng Hải lại yên tâm, phải xác nhận thêm lần nữa. Đồng Phi quả mọi công việc của Kiểm Biên Lâm đều được dời lại đến năm sau, ngày có bốn, năm thông tin nhưng hoàn toàn có tin nào liên quan đến chuyện phẫu thuật cả.

      Cuối cùng, đến Đồng Phi cũng thấy chuyện này có gì quan trọng nữa: “ chừng chỉ là chẩn đoán sai thôi, hoặc là tái khám xong còn vấn đề gì nữa chẳng hạn”.

      Sơ Kiến yên tâm lắm, nhưng lại cảm thấy nên hỏi thăm nữa làm gì, đành đè nén nỗi lo lắng trong lòng.

      Đến đầu tháng Mười , nhân dịp cùng nghệ sĩ mình vừa kí hợp đồng đến Thượng Hải tham dự hoạt động, Đồng Phi hẹn gặp Sơ Kiến ở Phố Đông.

      Hôm đó đúng lúc Sơ Kiến cũng rảnh rỗi, bèn nhờ xe đối tác cung ứng đến khách sạn. Lúc xuống xe, đối phương còn tốt bụng hỏi han: “Nửa tiếng nữa tôi về Phố Tây. có cần tôi qua đón ?”

      Khi ta hỏi, Sơ Kiến nghe thấy phía sau có người gõ cửa kính gọi mình. Là Tạ Bân. lịch từ chối rồi vội vàng bước vào đại sảnh.

      Tạ Bân vừa mới hút hai điếu thuốc xong, đưa bàn tay còn rảnh rỗi ra nhận lấy túi giấy trong tay Sơ Kiến: “Ai thế?”.

      “Bên cung ứng.”

      “Ồ, chưa lập gia đình à? kết hôn rồi hay mới ly dị?”

      biết nữa…” Sơ Kiến bị hỏi đến khó chịu, “Em chỉ mới gặp ta hai lần thôi”.

      Tạ Bân “À” tiếng rồi cười khẽ: “Em đến tìm Kiểm Biên Lâm à?”.

      phải.” Sơ Kiến nẽ tránh nhưng vẫn bị Tạ Bân nhiệt tình cầm túi hộ. nhìn với vẻ khó hiểu nhưng vẫn lịch trả lời: “Em đến tìm Đồng Phi”

      “Ồ đúng rồi, hôm nay Đồng Phi cũng đến đây.” rang là Tạ Bân cố ý. Mấy tầng khách sạn này đều được bao trọn gói để chuẩn bị cho đêm hội thời trang hôm nay, ta hoàn toàn có thể nhìn thấy tên của nghệ sĩ mà Đồng Phi dẫn đến trong danh sách, sao lại biết chuyện người quản lý cũng có mặt chứ?

      Nhưng biết sao? Tạ Bân phân trần thêm mà điềm nhiên khoác vai Sơ Kiến, dẫn về phía thang máy: “ Dù sao em cũng có giấy mời vào cửa, ấy lại phải xuống đón em, chi bằng để trực tiếp dẫn em lên đó cho tiện”.

      Làm người quản lý của ai kia phải mọi việc đều thuận lợi, người ma đều tiếp được hay sao!

      Sơ Kiến hoàn toàn chống đỡ được vẻ mặt tươi cười còn thân thiết hơn cả người thân của Tạ Bân. Đồng Phi càng vui vẻ tạo mối quan hệ tốt đẹp với “vị tiền bối trong những tiền bối” này. Thế là hai người bạn thân chuẩn bị gặp nhau trò chuyện riêng tư sau buổi trưa biến thành mình ngồi lọt thỏm trong sô pha nghe hai người kia chuyện trời dưới biển.

      Nội dung câu chuyện từ việc khách sạn phục vụ nước ép trái cây tươi, nhất định phải khiếu nại, cho đến vô số dự án đào tạo diễn viên sắp triển khai, rồi việc mọi người sợ có tiền hay kêu gọi được đầu tư, chỉ sợ dù có quỳ lạy dập đầu cũng mời được diễn viên, sau đó lại đến chuyện diễn viên bây giờ đều tự nhận dự án phim…

      “Tôi đâu có nhìn thấy tên Kiểm Biên Lâm trong danh sách nhỉ?” Cuối cùng, Đồng Phi bỗng nhớ ra, người trước mặt này đáng lẽ nên xuất ở Thượng Hải mới đúng, “Sao lại đến đây?”.

      “Những ngôi sao điện ảnh có thể trụ vững trong chương trình tối nay quá ít nên ban tổ chức tạm thời nhờ chúng tôi đến đây chữa cháy.” Tạ Bân đau lòng lắc đầu, “Vừa hay mấy ngày nay, cậu ấy đều có cảnh quay đêm ở Thượng Hải”.

      “Ồ!” Đồng Phi liếc nhìn Sơ Kiến, “ ấy làm phẫu thuật à?”.

      Tạ Bân nhìn Sơ Kiến: “Em biết sao?”.

      “… … Em biết.” lẩm bẩm.

      “Chuyện đó hơi phức tạp.” Tạ Bân băn khoăn, “ Có thể tiến hành cũng có thể , nhưng mọi người đều biết là hậu quả của việc phẫu thuật nghiêm trọng hơn nhiều”.

      Nghe hiểu… Sơ Kiến nghe hiểu cho lắm !

      “Cậu ấy thường xuyên bị đau bụng. Em về Hàng Châu với cậu ấy mà phát ra à?”

      …Hoàn toàn phát ra.

      “Kiểm tra gì cũng làm hết rồi. Bất kỳ loại kiểm tra nào có thể nghĩ đến cũng đều thể chẩn đoán chính xác được.” Tạ Bân tiếp tục giải thích chứng bệnh nan y này: “Bác sĩ đề nghị trực tiếp mổ ổ bụng, vừa phẫu thuật vừa tìm nguyên nhân căn bệnh. Dĩ nhiên, lời kể có thể đúng chuyên môn cho lắm, nhưng nhìn chung phương án trị liệu là như thế”.

      “…”

      “Cậu ấy vốn đồng ý nhưng lúc từ Hàng Châu trở về lại đồng ý nữa. Theo lý hai chúng ta quen thân đến mức này, nhưng lo lắng cho cậu ấy nên mới mặt dày hỏi hai người là ở Hàng Châu có phải xảy ra chuyện vui gì hay ?”

      khí yên lặng như tờ.

      “Sơ Kiến à, mạng người quan trọng lắm đấy!” Tạ Bân nhìn chằm chằm, còn lặp lại lần nữa: “Mạng người quan trọng lắm đấy!”.

      Đồng Phi cảm thấy ngột ngạt vì bầu khí yên tĩnh, đành phải nhìn dáo dác nhìn xung quanh để tìm chủ đề, chỉ thiếu điều đưa tay ra ngoài cửa sổ mà hét lên: “Ồ, có máy bay kìa!” nữa thôi. Nhưng dọc theo sông Hoàng Phố này thấy được sân bay Phố Đông, đến máy bay cũng có…

      Qua hồi lâu, cuối cùng Đồng Phi mới hắng giọng cứu vãn tình hình: “Sơ Kiến…”

      phải cậu cố ý hẹn mình đến đây đấy chứ?” Sơ Kiến nhìn Đồng Phi.

      “Phải, mình thừa nhận.” Đồng Phi giao nộp vũ khí đầu hàng.

      Sơ Kiến nhìn lượt, từ Tạ Bân giả vờ vô tình gặp được mình dưới lầu đến Đồng Phi hợp mưu diễn tuồng với ấy. sớm còn tâm trạng so đo có phải mình bị lừa đến đây hay nữa. Khi nãy, im lặng chỉ đơn thuần vì kinh hãi bởi mức độ phức tạp của căn bệnh kia: “Chương trình… của mọi người mấy giờ mới bắt đầu?”.

      “Sáu giờ tối. Ba giờ bắt đầu trang điểm.” Đồng Phi cướp lời: “Bây giờ mới mười hai giờ hai mươi thôi, vẫn còn rất sớm”.

      “Em có tiện gặp ấy ?” Sơ Kiến nhìn Tạ Bân hỏi ý.

      “Dĩ nhiên! Dĩ nhiên!” Cầu còn được nữa là. “ có thẻ phòng, giờ lập tức dẫn em qua đó.”

      Có trời mới biết Tạ Bân lòng vòng hồi như vậy rốt cuộc cũng chỉ vì muốn dẫn đến bên Kiểm Biên Lâm mà thôi.

      Phòng của Kiểm Biên lâm ở ngay tầng đó, chưa đến phút Sơ Kiến theo Tạ Bân đến trước cửa phòng .

      Khi Tạ Bân bước vào, Kiểm Biên Lâm vừa cởi hết nút áo sơ mi, kéo áo xuống phân nửa. Vừa trông thấy hai người họ, nhanh tay mặc lại áo, đưa lưng về phía cửa cài cúc áo lần nữa.

      Bởi vì trời râm mát, trong phòng vốn sáng lắm, còn kéo rèm cửa nên bên trong càng tối hơn. gian u càng tôn lên vẻ tĩnh mịch của nơi này.

      “Gặp được dưới lầu, Sơ Kiến muốn đến thăm cậu chút.” Tạ Bân mặt biến sắc, cầm bộ vest treo giá, lẩm bẩm vài câu đại loại sao vẫn còn nhăn như vậy, quả là ổn nên phải là lại lần nữa.

      xong, ấy nhìn hai con người còn tỏ vẻ ngại ngùng, lại khẽ thêm: “Nếu là chữa cháy cũng cần đến sớm vậy đâu. Bốn giờ bắt đầu chuẩn bị cũng được. Hai người cứ trò chuyện . Tôi trước đây!”.

      Kiểm Biên Lâm vốn ít , từ Hàng Châu trở về lại chủ động liên lạc, Sơ Kiến cũng biết phải gì mới có thể đề cập đến vấn đề sức khỏe của cách tự nhiên.

      Tạ Bân lại bỏ như thế, càng khó mở lời hơn. Do dự rất lâu, cuối cùng vẫn là cất lời trước, nội dung liên quan gì đến cuộc phẫu thuật cả, chỉ đơn thuần là màn mở đầu xoa dịu bầu khí giữa bọn họ: “Tối hôm qua, quay cảnh đêm à?”.

      trả lời, chỉ hỏi ngược lại: “Tìm có việc sao?”.

      “Ừm…”

      Kiểm Biên Lâm hơi chau mày, khả năng chủ động đến tìm như vậy trong suốt hai mươi mấy năm qua chỉ đếm đầu ngón tay, nhất định là do “ công lao” của Tạ Bân rồi. Dựa theo tính cách của Tạ Bân, lờ mờ đoán ngay được nội dung ấy : “Có phải tạ Bân với em là từ Hàng Châu trở về liền cố gượng đến giờ mà chịu phẫu thuật ?”.

      “…”

      “Bất kể ấy gì cũng chỉ khiến em hiểu lầm thôi. Đạo diễn bộ phim gần đây là người ngưỡng mộ từ hồi mười mấy tuổi, khó khăn lắm mới có được cơ hội hợp tác lần này, dù chỉ vào vai khách mời cũng muốn bỏ qua nên mới rời Hàng Châu sớm hơn dự kiến. Đây cũng chính là nguyên nhân từ chối phẫu thuật. Tạ Bân biết rất nhưng chắc chắn ấy cho em biết . Bệnh của đau có đau nhưng uống thuốc giảm đau là có thể chịu được, quay thêm nửa tháng nữa là đóng máy rồi, phòng bệnh cũng đặt trước cả, mọi việc đều được tiến hành thuận lợi. Em hiểu ?”.

      Hiếm khi nhiều như thế, trái lại khiến Sơ Kiến hoàn toàn ngơ ngác.

      Từ phòng 1502 của Đồng Phi đến phòng 1528 của , suốt cả quãng đường, đầu óc đều rối loạn, cứ nghĩ nghĩ lại rằng nếu vì lần tranh cãi ở Hàng Châu mà chịu làm phẫu thuật sao? Bất kỳ cảnh tượng nào cũng đều mường tượng ra cả, chỉ duy có tình huống này là Sơ Kiến nghĩ đến: Tạ Bân lừa đến đây!

      “Ừm.” Ngoại trừ ậm ừ ra, biết phải gì để khiến bản thân khỏi cảm thấy xấu hổ, “Vậy… bác sĩ ca mổ có gì nguy hiểm ?”.

      Tuy thoải mái lắm nhưng Sơ Kiến cũng quên trọng điểm nằm ở chỗ ca phẫu thuật này của quả thực khiến người ta lo lắng. Mổ bụng để tìm nguyên nhân cơn đau, nếu tìm được còn có thể đưa ra cách trị liệu thích hợp, nhưng tìm được sao? Hoặc nếu tìm được nguyên nhân nhưng kết quả tốt phải làm thế nào đây?

      Đủ mọi vấn đề như muôn ngàn lớp sóng trùng trùng điệp điệp dâng trào trong lòng , nhưng Sơ Kiến đợi hồi lâu cũng nghe thấy bất kỳ câu trả lời nào.

      Kiểm Biên Lâm nhìn vẫn mặc chiếc áo khoác len kẻ ô vuông đen trắng trước mặt, lòng thầm nghĩ nếu cho biết “rât nguy hiểm” ra sao, mà nếu nguy hiểm” thế nào?

      Ngoài hành lang, có người đột nhiên gõ cửa, hỏi Tạ Bân có ở đây hay .

      Kiểm Biên lâm dứt khoát trả lời: “ có”.

      “Thôi được rồi.” Sơ Kiến dịu giọng: “Nếu tiện cố gắng nghỉ ngơi cho tốt , đừng để mệt mỏi quá độ”.

      bỗng cảm thấy bầu khí rất tệ, sợ lại xảy ra tranh cãi nên tự giác rút lui trước, mở cửa định ra. Nhưng vừa mở ra khe chàng trai phía sau sải vài bước đến, ra sức đóng sập cửa lại lần nữa: “Vừa rồi… gạt em”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :