1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mandarin của tôi - Mặc Bảo Phi Bảo

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      Tác phẩm: Mandarin của tôi

      [​IMG]

      Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo

      Giá bìa: 115.000đ

      Số trang: 380

      Nhà phát hành: Nanubook

      Nhà xuất bản: NXB lao động


      Giới Thiệu:

      Vị nam thần nào đó vẫn luôn chôn mối tình đầu trong lòng, bởi vì năm xưa quá nghiêm túc, biết cách bày tỏ nên bị đối phương từ chối.

      Mười mấy năm trôi qua, vẫn thầm tìm cách theo đuổi người ta. Nhưng cố gắng ra sao, theo đuổi thế nào cũng chẳng được cứ mãi mà xong...

      "Sơ Kiến, thích em nhiều năm như vậy rồi, nể tình những năm qua, có thể cho thử lại lần nữa hay ?"

      Lời bạn nhím: Chắc hẳn độc giả của Mặc Bảo Phi Bảo quen thuộc với lối viết hài hước, nhàng của chị. Câu chuyện này cũng thế, ít sóng gió, ít ngược, chỉ có sủng và ngọt, ừm có chút ngược nam nhưng mà lừa chị thê thảm luôn. chung, đây là câu chuyện khá hay, ai có điều kiện hãy mua để ủng hộ nhé

      * * *


      Mở đầu

      “Nghe cậu và Đồng Phi góp vốn mở studio riêng rồi hả?" Người ở đầu bên kia điện thoại kinh ngạc hỏi .

      "Thời buổi bây giờ, nghệ sĩ, biên kịch rồi đạo diễn cũng đều có studio riêng cả. Chẳng phải thứ gì quá ghê gớm, chẳng qua là có nơi để xuất hóa đơn hợp lệ thôi mà." Sơ Kiến nhìn màn hình hiển thị trước mặt, tiện miệng đáp.

      Toi rồi! Năm mươi chips[​IMG] cuối cùng cũng thua mất rồi!

      [​IMG] Casino chips: dụng cụ đánh bạc thường được sử dụng trong các sòng bài.

      Bên kia lại đôi câu vu vơ rồi cúp máy, lục lọi ba lô mới phát tiền Hồng Kông mang theo cũng dùng hết... Có nên lên tầng hai tìm "cò" đổi ít tiền nhỉ?

      Cảm giác trong người có lấy xu quả là bức bối. Đồng Phi vứt ở đây chẳng biết khi nào mới quay lại. đổi tiền chơi tiếp còn biết làm gì đây?

      Sơ Kiến còn do dự đột nhiên có chàng trai ngồi xuống bên cạnh .

      ta đeo cặp kính gọng đen tròng phẳng, dáng vẻ trẻ trung, mặc chiếc quần dài rộng màu xám đậm và áo thun ngắn tay kiểu thể thao bằng cotton màu trắng, dưới chân đôi giày thể thao màu đen, giống hệt cậu sinh viên.

      Kiểm Biên Lâm ư?

      Có chút ngạc nhiên, Sơ Kiến giơ mu bàn tay lên che mặt, dáo dác nhìn xung quanh, khẽ hỏi: “ sợ bị chụp ảnh à?". I

      im lặng, xoay chiếc mũ trong tay nửa vòng rồi đội lên, vành mũ che nửa gương mặt.

      "Có tiền Hồng Kông ?" Ngay câu thứ hai, Sơ Kiến thẳng vào vấn đề.

      vẫn lặng thinh, móc ví từ túi quần ra, sau hồi lục lọi cũng chỉ được hai nghìn.

      "Sòng bạc này kỳ lạ, ràng ở Macau mà máy chỉ nhận mỗi tiền Hồng Kông." Sơ Kiến lẩm bẩm, nhận lấy hai tờ tiền giấy, lần lượt nhét vào máy rồi khẽ xoay ghế, nghiêng đầu nhìn chàng trai trẻ ngồi bên cạnh mình.

      Ồ... có hơi khát.

      Nhưng bảo băng qua nửa sòng bạc kiếm đồ uống cho cũng được hay cho lắm.

      Đằng sau hai người họ là vô số máy đánh bạc, còn có vài trăm bàn đánh bạc ở phía xa, tất cả tạo nên bầu khí vô cùng huyên náo.

      Sơ Kiến đành phải ngồi sát lại chuyện với : " ngồi đây trông máy giúp em nhé, nhất định được để người ta chụp ảnh đâu đấy! Em hơi khát, lấy hai cốc trà sữa !".

      khẽ nhíu mày, chưa kịp phản ứng Sơ Kiến chạy rồi. nhìn theo bóng lưng nhắn của , lần nữa ấn nút tắt chiếc điện thoại rung trong túi quần rồi vẫy tay với nhân viên phục vụ cách đó xa.

      Đến khi Sơ Kiến cầm hai cốc trà sữa trở lại chỗ ngồi kia trống .

      "Thưa chị, lúc nãy cắm thẻ hội viên vào giúp chị rồi." Nhân viên phục vụ chỉ vào màn hình.

      Số dư bên góc phải phía màn hình còn khá nhiều.

      Vì được tài trợ nên Sơ Kiến lại có thể tiếp tục cầm cự ở sòng bạc thêm ba, bốn tiếng nữa, đến khi trở về phòng qua mươi hai giờ.

      Sau khi tắm rửa qua loa, tiện tay bật ti vi lên, vô tình xem được chương trình phát lại lễ tổng duyệt binh. Cảnh tượng hiên ngang này dĩ nhiên có xem bao nhiêu lần vẫn thấy chán. ôm gối chống cằm, chuẩn bị xem tiết mục này để giết thời gian trong khi tiếp tục chờ Đồng Phi.

      Hai phút sau, rốt cuộc Đồng Phi — cái người biên mất cả đêm - cuối cùng lương tâm cũng trỗi dậy, gọi điện đến, câu đầu tiên hỏi: "Tối nay, cậu có thấy buồn chán ?". Sơ Kiến chưa kịp trách móc bạn buông luôn câu thứ hai: "Cậu mau mau chuẩn bị . Mình dẫn đám người đến bàn việc rồi đây!".

      ... Chuẩn bị gì cơ? Mình đâu phải là người trong giới của bọn cậu? Sơ Kiến oán thầm.

      Kết quả là hơn giờ sáng, căn phòng này còn náo nhiệt hơn cả sòng bạc.

      Đồng Phi kéo hết những người quen biết từ xã giao cho đến công việc ở đất Macau về đây, bắt đầu cuộc họp bàn dự án mới ngay tại phòng khách sạn này. Mọi người thảo luận từ việc chọn đạo diễn cho đến tiền cát-sê tăng theo thời giá của diễn viên.

      "Nghe Kiểm Biên Lâm cũng ở Macau? Tôi gửi dàn ý và kịch bản cho quản lý của ta rồi, vẫn chờ trả lời đây!" Có người bỗng lên tiếng.

      Cái tên Kiểm Biên Lâm này vừa xuất , mấy nhà sản xuất đều đồng loạt bật cười.

      Trong số này cũng chỉ có , hai người từng gửi kịch bản và dàn ý cho ta. Đáng tiếc vị thần tượng ngày nối tiếng này từ năm ngoái bắt đầu bước vào giai đoạn thay đổi hình tượng, trở nên khắt khe trong việc lựa chọn kịch bản. ai trong số những người có mặt tối nay biết được lịch làm việc của ta. Mọi người thảo luận hồi lâu, người này mức cát-sê ta cầu quá cao, người khác bảo ta chịu hợp tác truyền thông, lại có người nọ than phiền ta quá kén chọn kịch bản. Tóm lại là ai nấy đều bới móc đủ điều về chàng thần tượng nổi tiếng này.

      Giữa gian tràn ngập bao lời lên án, Sơ Kiến chi im lặng đun nước.

      ra ...

      Tính tình của cũng tốt mà, tệ đến vậy đâu...

      Đồng Phi thừa lúc bận rộn, liền liếc mắt ra hiệu: Đối tượng thầm thương trộm nhớ cậu ngày nào và cũng là hàng xóm nhà đối diện từ thuở lên bốn này của cậu đúng là nổi như cồn rồi đấy!
      Last edited: 29/4/17

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 1

      Type: Ximiiesk

      con phố nào đó gần chùa Tĩnh An, men theo phố đến khoảng sân , đẩy cửa gỗ ra rồi rảo bước theo con đường đá là có thể trông thấy tiệm làm móng – cửa tiệm của Sơ Kiến. Ở tầng nào đó trong tòa nhà văn phòng cuối đường còn có công ty đào tạo dạy nghề làm móng – cũng là của Sơ Kiến nốt. Hai nơi này mới là sản nghiệp của .

      Riêng về studio phim ảnh kia, chỉ vì nghiệp gặp khó khăn, Đồng Phi tìm đến chỗ Sơ Kiến khóc suốt đêm nên mới quyết định đem tất cả vốn liếng đề dành từ hồi tốt nghiệp cho ấy mở studio. Thế nhưng từ trước đến nay, Sơ Kiến vẫn cho rằng bản thân mình có nhiều mối liên hệ với giới giải trí.

      Sau khi trở về từ Macau, họ chia tay ở sân bay Hồng Kiều rồi ai về nhà nấy. Sơ Kiến trở về tiệm làm móng ven đường. lật xem cuốn sổ tay lịch hẹn, hôm nay kinh doanh cũng khá. tại hơn tám giờ, chỉ còn lại hai vị khách cuối cùng cũng sắp xong.

      ngờ vừa mới định hẹn người khác ăn khuya Kiểm Biên Lâm lại gọi tới, muốn đến đây xem thử, cũng là chuyện gì…

      Đến khi cúp máy, Sơ Kiến mới kịp nhận ra và tự hỏi liệu có phải xuống máy bay ở Thượng Hải nhỉ? Sao nhớ Đồng Phi bảo rằng Kiểm Biên Lâm về thẳng Bắc Kinh kia mà? Thời gian này, vì studio của họ có hợp tác với công ty của Kiểm Biên Lâm, nên Đồng Phi nắm rất hành tung của .

      Lẽ nào lịch trình có thay đổi ư?

      Sau tiếng rưỡi đồng hồ, chàng trai đội chiếc mũ che quá nửa khuôn mặt lặng lẽ vào con đường đá, đẩy cửa ra và cho đáp án xác thực: Đúng vậy, thay đổi lịch trình.

      Gió lạnh lành từ cửa lùa vào, kéo chiếc chăn đầu gối lên chút rồi chỉ tay vào tấm thẻ bàn, “Em nạp lại đầy thẻ cho rồi. Thẻ này phải của hả? Là của quản lý sao?”

      hung hăng ho với vẻ hơi khó chịu.

      “Nếu sớm là của người khác em dùng…” sao vẫn thấy ngại, vì thân với quản lý của mà.

      Kiểm Biên Lâm hơi ngước lên, ra hiệu cho Sơ Kiến đưa cốc nước nóng bên cạnh tay cho mình, rồi lại ho khan hai tiếng, lúc này có thể nghe ra bị cảm nặng.

      bị cảm à?”

      Sơ Kiến đưa cốc nước cho , khi đón lấy bỗng rụt lại, “Quên mất, đây là cốc của em. Đợi chút, để em tìm cho cái cốc mới.”

      Kiểm Biên Lâm lặng thinh.

      ---

      Lúc ở máy bay, Sơ Kiến vẫn chưa ăn gì nên giờ bụng sôi ùng ục. vốn định chờ Kiểm Biên Lâm lấy thẻ hội viên xong ăn khuya, nhưng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của lúc này, lại dám cất tiếng thúc giục. lặng lẽ và dè dặt ấn máy tính bỏ túi, vừa lơ đãng kết toán tổ sách vừa nhân tiện liếc mắt về phía , lòng thầm cầu nguyện có thể sớm được giải thoát.

      thong thả uống hết nửa cốc nước nóng, sau đó cầm sổ sách của lên, lật xem vài tờ, “Em đầu tư vào studio của Đồng Phi à?”

      “Đúng vậy! phải cũng biết rồi sao?”

      “Đầu tư bao nhiêu? Năm trăm nghìn hả?”

      Hai triệu cơ, bán luôn căn nhà rồi.

      Sơ Kiến lẳng lặng chuyển lời thành, “Cũng nhiều lắm đâu.”

      Dạo trước, khi Sơ Kiến bán căn nhà của mình phải với ba mẹ rằng muốn mở rộng quy mô công ty đào tạo làm móng nên cần mở thêm ba chi nhánh ờ Quảng Châu và Bắc Kinh, mới tạm che giấu được chuyện này.

      Kiểm Biên Lâm là người rất thân quen với ba mẹ nên thể hớ hênh được.

      vòng vòng trong cửa hàng như thể lãnh đạo đến thị sát nhân viên, vừa vừa đăm chiêu nhìn vào vách tường kính trưng bày cả trăm lọ sơn móng tay đủ mọi màu sắc.

      nghĩ ra còn chuyện gì muốn , đến lần thứ ba cầu mong mau chóng rời lại cho hai tay vào túi áo khoác, trả lời bằng tạo hình như vừa quay xong bộ phim cảnh sát bắt cướp phố Macau, “Lúc nãy, đường đến đây, hẹn Đồng Phi ăn khuya rồi, chung ?”

      “Em còn chưa tính toán xong sổ sách…” Mới được nửa, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt thoáng trầm xuống của , liền đổi giọng, “… Nhưng cũng được, em đói gần chết rồi đây!”

      Xem như kiếp trước em thiếu nợ .

      Chuyện này kể ra cảm thấy oan uổng, chẳng biết tại sao. Dòng thời gian trong tích tắc quay ngược về mười mấy năm trước, thuở hai người còn là bạn học tiểu học.

      Ba mẹ Kiểm Biên Lâm ly hôn, và ba từ Quảng Châu chuyển đến Hàng Châu sinh sống, thuê căn nhà kế bên nhà . Thế là người mẹ kính của Sơ Kiến rảnh rỗi lại thích xung phong đảm nhận việc dẫn hai đứa trẻ chơi. Thường xuyên qua lại nên tình cảm của hai nhà trở nên thân thiết.

      Sau đó lên cấp hai, khi Sơ Kiến còn ngây ngô chưa biết là gì bị bạn học quy chụp cho cái danh xưng “bạn của Kiểm Biên Lâm” suốt mấy năm. Trong những tháng ngày tiếp sau đó, vẫn cảm thấy bản thân mình hoàn toàn hề có ý nghĩ này.

      ngày nào đó sau khi tan học, Sơ Kiến nhân lúc Kiểm Biên Lâm giúp khóa xe đạp vào lan can liền lấy hết can đảm, thẳng thắn với bóng lưng quay về phía mình, “ ra em thích đâu.”

      Khi đó, Kiểm Biên Lâm chỉ nhìn trân trối hơn phút, sau đó cầm cặp của hai người về nhà, biểu lộ bất kỳ phản ứng khác thường nào.

      Vốn cho rằng phát sinh đến tình huống như vậy, tình bạn giữa hai người hẳn trở nên nhạt nhòa, sau này tốt nghiệp cũng liên lạc với nhau nữa. Nhưng tiếc là quan hệ với hai nhà quá thân, đến tận bây giờ vẫn còn thường xuyên cùng nhau du lịch. Hai người họ vì loại nguyên do thần xui quỷ khiến mà cứ tự nhiên trở thành bạn bè thân thiết như thế. Tuy vậy, nhiều năm trôi qua, Sơ Kiến luôn cho rằng năm đó mình là kẻ phụ bạc, phũ phàng “đá” nên trong lòng có chút áy náy.

      Địa điểm ăn khuya do Tạ Bân – quản lý của Kiểm Biên Lâm – đặt trước. Tuy chỉ là nhà hàng nhưng họ lại là khách quyen của nơi này.

      Sau khi ngó nghiêng kỹ càng trước sau, xác định có người bám đuôi chụp lén, mấy người họ mới vờ như có chuyện gì, vào trong nhà hàng.

      Sơ Kiến nghĩ chắc hẳn Đồng Phi bực bội lắm. Vì lúc ở Macau, quả ấy dốc hết sức làm việc, mỗi ngày chỉ ngủ khoảng hai, ba tiếng, lúc máy bay hạ cánh mặt mày xám ngoét, còn thề rằng tiếp bất cứ cuộc điện thoại nào liên quan đến công việc nữa.

      Vậy mà bây giờ, trông ấy hoàn toàn tươi tỉnh, còn dẫn theo “tiểu thịt tươi” vừa mới ký hợp đồng đến, vội vàng chào hỏi giới thiệu, câu “Đây là Kiểm tiên sinh” lại câu “Đây là Tạ tiên sinh.”

      *Tiểu thịt tươi: từ lóng mà truyền thông Trung Quốc dùng để gọi các bạn nam thần trẻ tuổi, đẹp trai, và được công chúng săn đón.

      Thế nhưng, khi Đồng Phi và “tiểu thịt tươi” ngồi xuống họ lại hoàn toàn chen được lời nào vào mạch trò chuyện sôi nổi của Sơ Kiến và Tạ Bân. Bởi lẽ nghiêm túc giảng giải cho ấy hiểu mô hình sinh lời từ việc kinh doanh làm móng của mình.

      biết đâu. Mà chắc chắn là đoán được nghề này lại chủ yếu dựa vào việc marketing Weibo.” cầm kẹp, đảo miếng mề vịt cay mình muốn ăn vỉ sắt. “Mấy người mở cửa hàng làm móng chỉ cần tìm kiếm Weibo rồi tới chỗ tôi xem hàng, đặt hàng, làm hợp đồng… Mỗi tháng cứ có năm, sáu mối cố định như thế, hóa đơn bình quân hơn năm mươi nghìn là tôi thu tiền, đều đều, lo lỗ vốn rồi.”

      Tạ Bân tỏ vẻ khâm phục, “Vậy coi như nghiệp của riêng mình rồi. Quyết đoán! Mạnh mẽ!”

      ---

      Kiểm Biên Lâm nhấp vài ngụm rượu mơ rồi đặt chiếc cốc thủy tinh xuống bàn.

      Đá viên trong cốc nhàng va chạm, vang lên tiếng lanh canh khe khẽ.

      Ánh mắt tĩnh lặng hơn bất cứ khi nào, cứ thế nhìn cầm chiếc kẹp inox với vẻ mặt hồ hởi, thoải mái lật những miếng đồ ăn be bé kia mà sợ làm phiền mọi người.

      nướng vô cùng chăm chú, cũng nhìn rất tập trung.

      ra, cầu của nhiều: mỗi lần đến Thượng Hải có thể gặp , được nhìn vẻ mặt áy náy muốn từ chối nhưng lại buộc phải ăn cùng của , được nghe tiếng cười vui vẻ của … Thế là đủ rồi.

      Sơ Kiến còn định tiếp tục thao thao bất tuyệt về chuyện kinh doanh của mình bị Đồng Phi đạp chân dưới bàn ra hiệu nên đành im bặt, chỉ về phía “tiểu thịt tươi”, “À này… bạn Lâm Thâm này là nghệ sĩ mới mà Phi Phi vừa ký hợp đồng.”

      Ngón trỏ của Kiểm Biên Lâm mơn trớn nửa vòng cốc rượu, dư thừa dù chỉ chữ. Hướng ánh mắt theo ngón tay , thoáng nhìn chàng trai kia cái tượng trưng rồi lại quay về ngắm như cũ.

      ---

      Trái ngược với thái độ của ta, Tạ Bân lại cười, “Có phải trước đây tôi từng gặp cậu rồi ? Cậu phải người mới toanh đâu nhỉ?”

      Lâm Thâm mỉm cười kín đáo, rằng, “Từng gặp rồi, lúc ở Macau.”

      “À, đúng rồi, tôi nhớ ra rồi.”

      “Lần này tôi Macau chính là để thuyết phục cậu ấy ký hợp đồng với tôi đấy!” Đồng Phi bổ sung.

      Lâm Thâm từng ký hợp đồng với nhà sản xuất khác, nhưng vì họ làm ăn quá tệ nên mãi chưa được tham gia bộ phim nào. Sau đó, cậu hủy hợp đồng, bỏ về nhà bán thịt lợn khô, bắt đầu chuỗi ngày sống tạm ổn. lần tình cờ, Đồng Phi có được tài liệu về cậu ta. ấy trải qua muôn vàn cực khổ lặn lội đến Macau nhiều lần, mò tới tận nhà khuyên nhủ, thậm chí còn hẹn cha mẹ của đối phương ra chuyện, Đồng Phi mới xem như ký được hợp đồng với Lâm Thâm rồi đưa về Bắc Kinh tập trung đào tạo.

      Tạ Bân hắng giọng, “Thế này , tôi định hợp tác với studio của các .”

      Đồng phi lắp bắp, “Hợp tác?”

      Hoàn toàn ngoài dự tính.

      Ngay cả điều kiện đưa ra cũng vô cùng hấp dẫn.

      “Công ty của chúng tôi mua mấy bản quyền rất ‘hot’ với mục đích lăng xê người mới.” Tạ Bân vào vấn đề chính, “Tôi định mời biên kịch bên studio của các viết kịch bản. Kiểm Biên Lâm đóng vai chính, ngoại trừ các vị trí để nâng đỡ người mới bên chúng tôi, các có thể chọn cho cậu Lâm trong số những vai còn lại.”

      Đông Phi ho sặc sụa, gương mặt kích động đến đỏ bừng. Gần đây, Kiểm Biên Lâm nhận tham gia phim truyền hình nữa, chỉ tập trung vào điện ảnh. Nếu chịu nhận nhất định phải là bộ phim bom tấm hàng đầu rồi, rất dễ dàng lăng xê diễn viên. Được đóng phim cùng Kiểm Biên Lâm, ít nhất cũng có thể khiến công chúng quen mặt!

      ---

      Bữa khuya này là ăn đến vui sướng ngất ngây.

      Sau khi ăn xong, mọi người ai về nhà nấy, dĩ nhiên là Kiểm Biên Lâm tự lái xe đưa Sơ Kiến về nhà.

      Vì muốn phát triển nghiệp, Sơ Kiến mình thuê nhà ờ Thượng Hải. Ba mẹ thường xuyên từ Hàng Châu đến đây, giúp chăm lo cuộc sống. Thế nên Kiểm Biên Lâm đương nhiên nhờ mẹ Sơ Kiến thuê nhà giúp mình, xem như có nơi chốn dừng chân, chính là căn hộ đối diện nhà .

      Vậy là thể trốn tránh, Sơ Kiến đành về cùng . Lúc mở cửa, mẹ vừa trông thấy Kiểm Biên Lâm lập tức kéo vào nhà ngồi chơi lát. Sơ Kiến mệt mỏi quá đỗi nên lập tức chui vào phòng mình.

      ---

      Kiểm Biên Lâm ngồi xuống trong phòng ăn, bị mẹ Sơ Kiến phát ra mình bị ốm liền tìm thuốc cảm bắt uống, còn rót nước nóng đưa đến tận nơi, hỏi han ân cần như là con trai ruột vậy.

      “Con có mệt ? Bệnh mà vẫn phải đóng phim à?” Mẹ Sơ Kiến ngồi xuống đối diện .

      Kiểm Biên Lâm bỏ mũ ra, mái tóc mềm mượt rối bời bết vào trán, thế mà trong tầm mắt vẫn chỉ có cánh cửa phòng đóng kín của ai đó, “Dì ơi, sao đâu ạ!”

      ---

      Mẹ Sơ Kiến thở dài, “Còn sao? Con nhìn lại mình xem, vất vả đến gầy rộc cả rồi.”

      “Làm nghệ sĩ phải gầy chút lên phim mới đẹp mẹ ạ!” Sơ Kiến lê đôi dép bông, cầm di động ngang qua phòng khách, xuống bếp tìm nước trái cây uống, tiện thể góp vài câu, “ ấy mà béo, giảm cân còn đau khổ hơn.”

      xong, mở tủ lạnh hơn.

      Điện thoại trong tay oang oang giọng Đồng Phi, “Kiểm Biên Lâm ở nhà cậu à?” Đồng Phi vẫn còn hung phấn vì tối nay bàn được việc lớn, tỏ vẻ xúc động khó kiềm chế, “Ôi, mình rất muốn hỏi cậu câu, với tư cách bạn chí cốt, hết lòng hết dạ, chỉ có kiếp này có kiếp sau, cậu có thể riêng cho mình biết ?”

      “Gì cơ?” phát trong tủ lạnh còn đồ uống, bèn ra ngoài, vỗ vỗ vào chiếc ghế Kiểm Biên Lâm ngồi, ra hiệu nhích qua chút.

      Kiểm Biên Lâm nhìn rồi kéo dịch ghế lên, chừa chỗ trống để ngồi xổm xuống mở tủ mát.

      Bên kia điện thoại hắng giọng, còn ho khan thêm hai tiếng, hạ thấp thanh cái cực kì mờ ám, “Trước kia cậu và ấy… từng có gì đó ?”
      chjchj1001, Dinhloan, Hale2053 others thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 2

      Type: Ximiiesk

      “Hử?” Sơ Kiến giả ngốc, đưa tay lục lọi trong tủ mát nhưng quên mất mình muốn tìm cái gì rồi.

      thẳng lưng ngắt điện thoại, cho Đồng Phi có cơ hội tiếp tục tra hỏi.

      Kiểm Biên Lâm ở phía sau cũng đồng thời nghiêng người, vươn tay ra lấy hộp nước ép bưởi trong ô vuông ngăn thứ hai rồi nhét vào lòng . Đây là loại đồ uống thích nhất.

      Sơ Kiến lẩm bẩm cảm ơn, ánh mắt chạm phải ánh mắt .

      thề là nhất định nghe thấy…



      ra “gì đó” chắc chắn là có.

      Nhưng câu hỏi này vẫn khiến nghĩ đến việc nên nghĩ.

      Nhớ lại năm ấy, khi hai người phà sang sông… Lúc đó, cả chiếc phà chật kín toàn người là người, xe máy và xe đạp cũng chen chúc. Sơ Kiến và bị xô xô đẩy đẩy vào trong góc, cả đám người ngăn cách họ với ba mẹ và ba . Trong lúc lo lắng biết chiếc áo bông mới tinh mình mặc có bị xe cọ bẩn hay bất ngờ bị che khuất tầm mắt. Cảm giác khi ấy chính là… cánh môi ươn ướt bị ngậm lấy…

      Sơ Kiến dứt khoát bỏ lại hộp nước ép bưởi, lấy loại nước cà rốt mà bản thân ghét nhất rồi bỏ .

      Cả đêm ra khỏi phòng lần nào nữa.

      ---

      Ngày hôm sau, trời vừa sáng, ba mẹ muốn về Hàng Châu tảo mộ ông nội. trở mình định ngủ tiếp, ngờ lại bị mẹ kéo dậy, dặn dò chuyện trong bếp có cháo gà.

      Mẹ sẵn tiện còn cho biết rằng buổi chiều Kiểm Biên Lâm phải bay, buổi trưa ai nấu cơm cho rất tội nghiệp, bảo hâm lại cháo gà rồi gọi qua, hai người cùng ăn.

      “Thôi mà, giờ mẹ đưa qua đó , cho ấy hết, con ăn đâu…” kháng nghị.

      Ba mẹ mỗi người câu bắt đầu trách hiểu chuyện, cuối cùng phải đến khi Sơ Kiến xin tha mới chịu .

      Kết quả là đánh giấc đến hơn mười giờ mới bò đậy, ôm đống quần áo bẩn lê ra khỏi phòng ngủ. Trong bếp ràng bóng người rất cao rửa mặt bằng nước lạnh.

      Cháo gà nóng hổi được đặt quầy bar .

      Ti vi mở với lượng rất thấp phát lại chương trình The Voice, trùng hợp chính là đoạn mở đầu Na hát bài Sứ Thanh Hoa của Châu Tổng – Châu Kiệt Luân, “Bầu trời trong xanh chờ mưa bụi, còn em đợi người thương. Khói bếp lượn lờ cao vút, cách dòng sông ngàn vạn dặm…”

      ---

      “Mẹ em đưa chìa khóa à?” gần như sụp đổ phút chốc trong tiếng hát du dương quanh quẩn bên mình.

      Hai tay vốc nước lạnh hất lên mặt. Động tác quá mạnh nên bọt nước văng tung tóe khắp người, còn làm ướt cả chiếc quần dài thể thao màu đen nữa.

      “Tranh thủ còn nóng ăn ! đổi chuyến bay, giờ phải rồi.” Kiểm Biên Lâm đứng thẳng người dậy, từng giọt nước còn đọng lại gương mặt men theo gò má chảy xuống cằm. đưa tay lau , dường như dám nhìn thẳng vào .

      cầm lấy áo khoác thể thao sô pha, trước khi còn đặt chìa khóa nhà lên nóc tủ giày.

      Sơ Kiến nhìn cánh cửa đóng lại với vẻ mặt vô cùng khó hiểu.

      bỏ quần áo bẩn vào máy giặt đặt ngoài ban công, lúc này mới trông thấy túi ni lông đựng rác đặt ở góc, trong đó nhét cả bộ búp bê Blythe mà thích nhất, năm nào cũng có và đều là phiên bản giới hạn số lượng, ngoài ra còn có hộp giấy.

      Sơ Kiến chưa từng mở chiếc hộp này ra nên biết bên trong chứa những gì.

      sững sờ nhìn mớ đồ trong túi rác, cảm giác áy náy giấu kín trong lòng nhiều năm bỗng nhiên trở nên sâu sắc và rệt hơn.

      Đây là món đồ trước khi Macau, Kiểm Biên Lâm bảo người mang đến nhà hôm sinh nhật .

      Lúc ký nhận, mẹ còn hỏi là ai tặng thế. Chuyện năm đó ngoại trừ và Kiểm Biên Lâm ra, hai bên gia đình ai hay biết cả. Thế nên dám , chỉ trả lời qua loa là người mình thích, sau đó tùy tiện mở túi rác ra vứt vào. Vốn cho rằng vứt còn chuyện gì nữa, vậy mà…

      Do vội vã thu dọn đồ đạc nên quên bẵng mất.

      nhớ lúc , mẹ còn nhắc nhở, “Bất kể do ai tặng cũng là tấm lòng của người ta, vứt rất đáng tiếc.”

      Kết quả là bà mẹ hồ đồ của vứt .

      Lại còn để người bị hại nhìn thấy nữa chứ!!!

      Ôi, ôi, ôi…

      Sơ Kiến tiếp tục áy náy lúc lâu, ăn hai bát cháo rồi vội vàng sửa soạn, lúc sắp còn ngồi sụp xuống cạnh cửa, nhìn chằm chằm vào túi đồ kia, do dự trong giây lát rồi lại cầm lên bước ra ngoài.

      ngờ rằng vẫn đứng ở ngoài hành lang chưa .

      Lần này tiêu rồi!

      Nhưng tận tay xách túi đồ này ra, thể che giấu được. Dù là người lạ thích , có mối quan hệ qua lại nhiều năm như thế cũng cảm thấy việc vứt quà sinh nhật của đối phương tặng ngay trước mặt họ là hành động rất sỉ nhục người khác. Huống chi hai người còn quen biết hơn hai mươi năm.

      Kiểm Biên Lâm cao 1m83, thong dong dựa vào vách tường cách chừng năm thước, nghiêng đầu, khuỷu tay chống vào vách đứng thẳng người dậy. Từ lúc bước ra khỏi cửa, khẽ cau mày, lẳng lặng nhìn .

      Sơ Kiến hơi hoang mang, vội vàng đưa tay chỉ về phía cửa nhà , “ phải em muốn vứt mà chỉ định… trả lại cho thôi…”

      Tòa nhà chung cư cao cấp họ thuê được thiết kế tầng hai căn hộ, vừa yên tĩnh lại an toàn. Mẹ Sơ Kiến thuê giúp cho Kiểm Biên Lâm ở đây luôn vì muốn gian riêng tư dù bình thường hiếm khi ở nhà, cũng gây ồn ào. Nhưng bây giờ, cuối cùng ưu điểm lại hóa thành khuyết điểm.

      Trong hoàn cảnh này, chỉ có , khả năng người ngoài xuất có, dù là người nhầm vô tình giúp phá tan cục diện bế tắc này.

      Kiểm Biên Lâm càng im lặng, Sơ Kiến càng toát mồ hôi.

      Khu chung cư cứ lặng ngắt như tờ.

      ràng là cửa kính ngoài hành lang mở, nhưng ngoại trừ bóng cây lay động qua lại hề có bất kì thanh nào khác.

      ---

      biết lấy can đảm ở đâu ra, rốt cuộc cũng lí nhí bật ra nỗi lòng đè nén nhiều năm, “ có thể… đừng thích em nữa ?”

      Bóng người đứng chắn giữa hành lang bất động lâu mới tới.

      Sơ Kiến cảm giác có lẽ… có lẽ mình ra điều này đúng lúc lắm. lựa ngay lúc cầm quà người ta tặng định vứt , bị bắt gặp là quá đáng. “ cũng thấy đấy, đó là chuyện lúc còn bé. Hồi đó, từ đầu là lỗi của em, nhưng sau này, em thẳng rồi kia mà. Chúng ta đều trưởng thành, em cảm thấy cần thiết phải nghiêm túc nhắc lại vấn đề, chỉ bóng gió như thế cũng hiểu được…”

      ---

      che mọi luồng ánh sáng, rọi vào từ ngoài cửa sổ, cúi đầu, ngắt lời tôi.

      thể!”

      * * *
      chjchj1001, Dinhloan, Hale2053 others thích bài này.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 3

      Type: Ximiiesk

      Lúc lên tiếng vẫn còn nặng giọng mũi, dường như bệnh trầm trọng hơn. Khi lẩm bẩm câu kia, Sơ Kiến cũng thấy chột dạ, lại bị quả quyết cắt ngang liền hoàn toàn ủ rũ.

      ---

      phải chưa từng mềm lòng. Hai mươi năm trôi qua, từ hổi học tiểu học khi đeo cặp lưng, cắm đầu theo sau học, đến khi lớn hơn chút, ngồi sau xe đạp đến trường. Thuở ấy, còn chưa hiểu vì sao lại gỡ bỏ yên sau của chiếc xe đạp leo núi khiến ngày nào cũng chỉ có thể co đầu, rụt cổ ngồi đằng trước,

      Nghỉ đông rồi đến nghỉ hè, khi học ở Tân Đông Phương hay lúc học thêm, ngay cả thi lên cấp hai, họ vẫn luôn ở bên nhau như thế.

      Trong cuộc thi thể thao toàn khu vực, chạy hai phút ba mươi giây, đạt thành tích đứng đầu nhóm. Nhưng do cố sức nên vừa đến đích, ngã khuỵu xuống đất, tay chân tê dại. Cũng chính là người bế chạy trước mặt tất cả thí sinh tham dự cuộc thi. Khi đó, còn nghĩ mình sắp chết đến nơi, sợ đến nỗi khóc nấc cả lên…

      Những việc này Sơ Kiến đều ghi nhớ cả.

      ---

      lòng mà , đời này, ngoài ba và ba mẹ , chính là người muốn buồn nhất. luôn ủng hộ kể cả khi khó khan nhất, ủng hộ cách vô điều kiện, nhưng có số chuyện…

      Sơ Kiến né tránh ánh mắt của Kiểm Biên Lâm, cúi đầu nhìn chiếc túi trong tay mình, thành giải thích, “Lúc ký nhận cái này có mẹ em ở đó. Mẹ còn đoán là của người thích em nhưng thể giải thích gì cả. Nếu vứt , em sợ sau này mẹ lấy cho xem, do tặng mẹ nhất định hiểu lầm chúng ta.”

      “Hiểu lầm chuyện gì?” Kiểm Biên Lâm nhìn với vẻ điềm nhiên.

      “Hiểu lầm… em và .”

      Tiếng chuông báo đinh tai nhức óc bất chợt vang lên. là đúng lúc.

      nhíu mày, hỏi vặn lại trong thứ thanh ồn ào đến mức khiến người ta thấp thỏm bất an, “Em sợ mẹ em hiểu lầm mà biết đường mang đến tiệm làm móng sao?”

      thế cũng có lý! Ba mẹ bao giờ đến cửa hàng của cả, để ở đó quà bị phát .

      gật đầu, “Ừ nhỉ!”

      ---

      Kết quả là lúc cầm trong tay túi búp bê, ngồi dưới tán ô che nắng xanh biếc của cửa hàng Starbucks dưới tòa nhà công ty đào tạo nghề làm móng của mình uống trà chanh, Sơ Kiến vẫn còn lơ mơ chưa nghĩ ra được kết quả của cuộc chuyện sáng nay giữa họ là gì. Tại sao lại từ vấn đề rất nghiêm túc chuyển thành vấn đề bàn xem nên đặt búp bê ở đâu bị ba mẹ phát chứ?

      Sao cứ cảm thấy chỉ cần ở bên cạnh là bản thân dễ dàng trở về lối suy nghĩ của thời cấp hai, cấp ba thế này nhỉ…

      ---

      Sơ Kiến miễn cưỡng hoàn hồn, nhìn Đồng Phi, “Uống chán lắm hả? Đặc biệt mua cho cậu đấy!”

      “Chán lắm, vừa ngọt lại còn có vị cà phê nữa.” Đồng Phi ra vẻ bị lừa dối.

      “Hai ngày nay, mấy trong công ty mình đều uống loại này mà?” Sơ Kiến nghi hoặc.

      Hai người từ bình phẩm chuyện cà phê, vòng vo hồi lại nhắc đến việc sắp sửa hợp tác với nhà đại tư bản kiêm thần tượng nổi tiếng Kiểm Biên Lâm. Nhiều năm qua, Đồng Phi vẫn nghĩ thông tại sao bên cạnh Sơ Kiến có nhân vật tầm cỡ như thế, lại còn có mối quan hệ thân thiết đến vậy mà họ thành đôi luôn nhỉ?

      “Tóm lại là cậu nghĩ sao? Rốt cuộc hồi đó, ấy có điểm gì khiến cậu thích cơ chứ?”

      Sơ Kiến mặt ủ mày chau, nhìn bạn tò mò ghê gớm ngồi bên cạnh mình.

      Bình thường, khá kiêng dè đề tài này nên vô cùng kiệm lời, nhưng hôm nay, tâm trạng quá nhiều xao động, liền vội vàng giải thích vài câu, “ thế nào nhỉ, mình lấy ví dụ nhé! Nếu cậu quen bạn trai, cùng nhau làm chút… ừ chút chuyện riêng tư, có phải cảm thấy rất bình thường ?”

      xàm…”

      “Nhưng mình từng tưởng tượng ra cảnh nếu ở bên ấy… chỉ cảm thấy ngại ngùng thôi.”

      Đúng thế, chính là cảm giác này! Ngay cả những cử chỉ hơi thân mật chút cũng thấy ngọt ngào mà cứ xấu hổ sao ấy. Nghĩ cũng dám nghĩ chứ đừng là… Vậy nên vẫn cảm thấy tình cảm giữa hai người thích hợp là tình thân hơn là tình .

      Nhưng cũng suy nghĩ rất kỹ.

      nhiều năm trôi qua như vậy, Kiểm Biên Lâm cũng chưa làm chuyện gì quá giới hạn cả, hành động sáng nay của quả là quá bồng bột.

      Khi người ta trưởng thành, có số việc làm như biết tốt hơn, ra ngược lại khiến mọi người thấy khó xử, cũng mang lại kết quả gì.

      Chuyện tình cảm vốn dĩ mông lung, bất định mà… chừng ngày nào đấy, tự dưng lan truyền scandal tình cảm giữa Kiểm Biên Lâm với ai đó, đại loại là trợ lí, quản lí, hay ngôi sao nữ chẳng hạn… Hoặc biết đâu là chuyện tình vượt quốc gia sao?

      ---

      Mấy hôm sau, chi nhánh công ty ở Bắc Kinh của Sơ Kiến được khai trương. Đại cổ đông là Đồng Phi, đây xem như là sản nghiệp thứ hai của ấy, đảm bảo sau này lo đói khổ.

      Sơ Kiến chỉ phải lo chỉ đạo mấy chuyện lặt vặt như cách cung cấp nguồn hàng, phân chia nguồn hàng, sắp xếp cho giáo viên từ Nhật Bản đến đứng lớp làm móng, còn cả các giáo viên dạy xăm viền mắt và chân mày đến từ Hàn Quốc cùng số việc khác nữa.

      Để thuận tiện cho kiện khai trương ngày mai, cũng tham gia hỗ trợ trong khâu chuẩn bị và kiểm kê.

      Mấy chuyện này đều quan trọng lắm, chủ yếu là ủng hộ tinh thân cho Đồng Phi gầy dựng nghiệp mà thôi.

      Là nơi các làm việc nên khắp kho hàng đều trải thảm lông mềm mại dày, vì vậy lúc kiểm kê cần phải cởi giày trước khi bước vào. chân trần, đến bên cạnh những giá hàng để kiểm kê số miếng dán móng trong mười mấy chiếc hộc .

      tường treo chiếc ti vi phát ngẫu nhiên. làm chung với Sơ Kiến hình như muốn xem chương trình đặc biệt nào đó, nên cứ cầm chiếc điều khiển từ xa chuyển kênh cả buổi.

      “Kiểm Biên Lâm kìa!” Rốt cuộc ấy cũng tìm được kênh muốn xem, hưng phấn hô lên khiến Sơ Kiến giật cả mình. bất giác bóp chặt viên xúc xắc bé xíu, ngẩng đầu nhìn Kiểm Biên Lâm màn hình.

      Ở sân bay ư?

      Kiểm Biên Lâm chẳng hề đeo thứ đồ ngụy trang nào, cứ giữ nguyên bộ mặt lạnh nhạt bước lối . thần tượng cũng sánh vai cùng , trông cách ăn mặc còn giống minh tinh hơn cả nữa. Cậu ta xoay ngược vành mũ ra sau đầu, đeo kính râm đen, vừa vừa nở nụ cười chào người hâm mộ xung quanh.

      Chỉ vào những lúc thế này, Sơ Kiến mới có cảm giác người nổi tiếng.

      Ống kính chợt dịch chuyển, hình ảnh nhanh chóng đổi sang tiết mục phỏng vấn. Hóa ra đây mới là chủ đề chính.

      ngồi sô pha, hơi đổ người về phía trước, chăm chú lắng nghe câu hỏi của người dẫn chương trình về ý nghĩa tên của mình, rằng đây có phải là nghệ danh hay mà sao lại khó đọc và kỳ lạ như vậy.

      Kiểm Biên Lâm nghe xong câu hỏi liền thẳng thắn trả lời, “Lúc tôi được sinh ra, nguyện vọng của ba tôi rất giản dị. Ông chỉ mong sao con trai mình sau này có thể thầm bảo vệ Tổ quốc, cho nên muốn tôi làm thân cây bình thường nhất trong cánh rừng phòng hộ. ‘Biên Lâm’ có ý nghĩa như vậy đấy.”

      Người dẫn chương trình bật cười, “Nguyện vọng của ông ấy cách biệt rất lớn so với nghề nghiệp tại của cậu. biết ông có thất vọng ?”

      “Ban đầu cũng có chút…” gật đầu, “…nhưng bây giờ thoải mái hơn nhiều rồi.”

      Có lẽ người dẫn chương trình thấy phỏng vấn quá thuận lợi, chuyện gì cũng trả lời thẳng thắn nên thừa thắng xông lên, lập tức đưa ra vấn đề mấu chốt, “Rất nhiều fan đều tò mò muốn biết chuyện tình cảm của cậu. Cậu cũng thấy đấy, bản thân nổi tiếng như thế, có scandal, rất ít khi nhận đóng phim tình cảm, lại còn đóng phim truyền hình, số lần đóng chung phim với diễn viên nữ càng hiếm hoi hơn. Mọi người hiếu kỳ sao được chứ!” Người dẫn chương trình cười, “Cậu có cầu đặc biệt gì khi lựa chọn người ?”

      “Người tôi thích…” buột miệng thốt ra vài câu sau đó lặng thinh.

      Sơ Kiến cũng tập trung lắng nghe, tay vẫn tiếp tục làm nhưng lại để nhầm xúc xắc kiểu vào hộc đựng lông vũ. Cảm giác khẩn trương này dường như quá đỗi quen thuộc.

      Ngày đó, khi bị giáo viên gọi lên văn phòng và truy hỏi rốt cuộc có phải hai người sớm hay , cũng ngừng lại lâu như vậy… cuối cùng mới lắc đầu phải. ràng là giữa ngày đông rét mướt, thế mà lại bị dọa đến mồ hôi đầm đìa, sợ bị mời phụ huynh chết được.

      ---

      Lúc này, người màn hình đột nhiên trở nên nghiêm túc, ánh mắt bỗng mơ màng, “Tôi hy vọng ấy…”

      Lại tạm ngừng lần nữa.

      Ngay cả người dẫn chương trình cũng thấp thỏm vì . ngờ cuối cùng, Kiểm Biên Lâm lại cúi đầu, nở nụ cười hiếm hoi trước ống kính rồi khẽ lắc đầu, quyết định trả lời câu hỏi này nữa.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 4

      Type: Ximiiesk

      ràng gì, sao lòng lại có chút khó chịu thế này?

      Kiểu trả lời cứ ngập ngừng rồi lại thôi cũng khiến người dẫn chương trình nén được nỗi oán giận, thầm trách vị thần tượng nổi này nể nang ai cả, ngay cả chữ cũng chịu tiết lộ thêm.

      Cuối cùng, người dẫn chương trình đành mở “con đường sống” cho , “Cậu có từng nghe đến Chứng cuồng tay ?”

      Kiểm Biên Lâm nhíu mày, dường như hiểu lắm, “Nghĩa là gì vậy?”

      Người dẫn chương trình giơ tay phải của mình ra, “Chính là sở thích cuồng những bàn tay đẹp ấy mà! Quản lí với cậu rằng tay cậu thường xuyên bị người ta chụp lại rồi chia sẻ điên cuồng mạng hay sao? À, dĩ nhiên còn có cả góc mặt nữa, góc mặt cậu vốn hoàn mỹ mà.” Người dẫn chương trình trêu chọc .

      Kiểm Biên Lâm khôi phục lại dáng vẻ quen thuộc thường ngày, lạnh lùng cúi đầu nhìn tay mình. Người dẫn chương trình lập tức ra hiệu như muốn : Nào nhanh lên! Camera mau làm hiệu ứng nổi bật bàn tay của cậu ấy chứ! Ống kính chuyển sang quay cận cảnh bàn tay trái của Kiểm Biên Lâm với những ngón tay thon dài, sạch , khớp xương ràng mà thô cứng, chỉ có ngón út bắt mắt bởi chiếc nhẫn kim loại màu đen.

      “Đây mới chính là trọng điểm.” Người dẫn chương trình buông tiếng thở dài, “Từ lúc cậu ấy bước vào, tôi phát ra chiếc nhẫn này rồi. Thần tượng của các bạn vẫn còn độc thân! Ôi, vất vả lắm tôi mới phát ra chút thông tin có giá trị này đấy!”

      cụp mắt xuống, lẳng lặng xoay chiếc nhẫn ngón út của mình.

      ---

      Nội dung tiếp theo chỉ là hoạt động tuyên truyền thông thường mà thôi.

      bé nhân viên vừa sắp xếp đồ đạc giúp Sơ Kiến vừa theo dõi buổi phỏng vấn chớp mắt. Quả đúng là kiểu fan trung thành điển hình! Thế nhưng câu tiếp theo trong tích tắc lại khiến bối rối, “Bảo bối nhà em lạnh lùng, toàn thân đều toát lên vẻ ‘cấm dục’ khiến người ta muốn cưỡng ép mà…”

      “…”

      Sơ Kiến bỗng cảm thấy lúng túng, thầm nghĩ xem có nên bàn bạc với Đồng Phi rằng, với vị trí công việc của ấy nên miễn dịch với giới giải trí chút hay ?

      chưa cân nhắc được bao lâu, bỗng đè tờ catalogue lên trước ngực, “Trời ạ…”

      Khi cuộc phỏng vấn vừa kết thúc, người ngồi sô pha bỗng nhiên thay đổi tư thế khiến mọi người bất ngờ. đứng dậy, cầm mũ lưỡi trai màu đen bên cạnh đội lên, rồi kéo mũ áo khoác trùm bên ngoài…

      nhạc cũng phối hợp vang lên, ánh đèn tắt dần, tất cả mọi người đều biến mất, chỉ để lại bóng dáng màu đen sân khấu. Nhạc nền nhanh chóng chuyển thành tiết tấu bản Drunk in Love.

      ra, còn biết…

      ---

      Có người hắng giọng đúng lúc, là Đồng Phi. Cùng lúc đó, bóng dáng cao lớn bước vào, gỡ khẩu trang màu đen che hơn nửa khuôn mặt xuống và hỏi, “Nơi này được giày vào à?”

      Kiểm Biên Lâm vừa xong cũng vội cởi giày, chân bước vào, tiện thể quan sát xung quanh.

      Kiểm Biên Lâm ư?

      Em kia tức tốc quay người, nhìn chàng trai đứng ở cửa phòng với vẻ kinh ngạc dám tin, “Trời ạ… Trời ạ… Bảo bối của em! Ối, phải! Kiểm… Kiểm Biên Lâm… Kiểm Biên Lâm…”

      Em lắp bắp, gương mặt thoáng trắng bệch rồi lại ửng đỏ, hoàn toàn luống cuống, bối rối chẳng biết nên làm thế nào cho phải. Phản ứng chân của fan trung thành có thâm niên ngày đêm tìm tòi tin tức của mạng, tranh đấu kịch liệt vì , ra sức bình chọn cho , cắt ghép, biên tập vô số video clip của để đăng lên Bilibili* lại chính là vẻ mặt ngờ nghệch này đây!

      *Bilibili: trang web tương tự như Youtube của Trung Quốc.

      “Hì hì…” Đồng Phi cười gượng, “Xin lỗi, xin lỗi! Nhân viên thực tập của công ty tôi đích thực là fan cuồng lâu năm của .”

      Tiếng nhạc nền vẫn còn vang vọng. Cả căn phòng bỗng trở nên căng thẳng đến ngạt thở…

      Sơ Kiến ho khan, khẽ cất tiếng phá tan bầu khí ngượng ngùng này, “Hàng ở đây vẫn chưa đủ, à … chắc là mình chưa kiểm kê hết. Xúc xắc kiểu đâu nhỉ?

      Kiểm Biên Lâm đến bên phía sau , liếc mắt đa trông thấy viên xúc xắc bé xíu dọn khi nãy. cầm lên rồi mang đến đặt trước mặt . Viên xúc xắc bé kẹp giữa hai ngón tay , chẳng hiểu sao lại khiến nghĩ đến chi tiết trong cuộc phỏng vấn lúc nãy. Chứng cuồng tay…

      Haiz, được rồi! hơi hồ đồ phải, còn quên mất kiểm kê qua rồi chứ!

      Sơ Kiến dùng bút gõ vào chiếc hộc , ra hiệu cho bỏ vào, rồi lại nhìn bàn tay kia thêm lúc nữa.

      ---

      Kết quả cuối cùng là Kiểm Biên Lâm phải “dâng hiến” chữ ký, riêng việc chụp ảnh miễn.

      Dù sao cũng là fan “ruột” bé hoàn toàn câu oán thán hay tỏ ra hụt hẫng nào cả. Tất cả fan trung thành đều biết tác phong làm việc trước nay của . Ngoại trừ những lúc cần thiết phải thông báo hay đến phim trường làm việc, thích nhất là đột nhiên bốc hơi. ai biết làm gì, ở đâu hay bên ai.

      Sơ Kiến đoán đây cũng là nguyên nhân khiến bản thân nhiều năm qua hề xem ngôi sao.

      ra, Kiểm Biên Lâm tự nhiên chạy đến đây cũng phải có chuyện quan trọng gì, chỉ đơn giản muốn hộ tống hai về căn hộ của Đồng Phi mà thôi. cũng lên nhà mà về ngay. Bảo vệ của tòa chung cư còn vô cùng tò mò ló đầu ra nhìn người trong xe, khiến Sơ Kiến vô cùng căng thẳng, cứ sợ bị chụp lại gì đó ảnh hưởng đến

      Trước khi , Kiểm Biên Lâm còn cho biết rằng phải bay sang Vienna ngay lập tức. Sơ Kiến nhẩm tính thời gian, lúc quay lại chắc hẳn về đến nhà ở Thượng Hải, rồi, thầm thở phào nhõm.

      Nhưng ngờ ba ngày sau xảy ra chuyện khiến hai người họ gặp nhau.

      ---

      Ba của Kiểm Biên Lâm làm trong xưởng đóng tàu, vốn đến tuổi về hưu nhưng vẫn siêng năng lao động. Theo lời ba là vì ông thích thuyền và công việc chế tạo thuyền này. Bất kể con trai kiếm được bao nhiêu tiền chăng nữa, ông cũng để tâm lắm, chỉ thích làm tầng lớp lao động như thế thôi.

      Vậy mà trước khi về hưu lại xảy ra cố. Ông bị ngã xuống từ khung sắt cao chín mét, đến bệnh viện lâu rơi vào tình trạng nguy kịch.

      cuộc điện thoại khẩn cấp được gọi tới cho cả Kiểm Biên Lâm lẫn Sơ Kiến.

      Cả hai đều ở Bắc Kinh. Lúc còn hoảng sợ biết phải làm thế nào thu xếp xong lịch trình, còn đặt xong cả vé máy bay nữa. Chính trợ lí của đưa hai người ra sân bay. Đến khi máy bay cất cánh, mới thấp thỏm nhìn , quan tâm hỏi han, “Kiểm Biên Lâm, sao chứ?”

      vốn nhìn ra ngoài cửa sổ liền quay đầu lại, cau mày theo thói quen nhưng trả lời.

      Có lẽ đây là trong những lúc hiếm hoi thấy lòng mình rối bời.

      Cũng vì tâm trạng bất an nên Kiểm Biên Lâm dám mở miệng, sợ ảnh hưởng đến Sơ Kiến, khiến càng lo lắng và buồn bã hơn. Điểm yếu lớn nhất của Sơ Kiến chính là lòng thương cảm đầy ắp, dễ mềm lòng, chỉ hận thể gánh mọi đau khổ của người khác, lại thường hay suy nghĩ lung tung.

      Có điều… cũng chính vì điểm này mới khiến nhiều năm qua, chưa mất .

      Bởi vì quá dễ mềm lòng.

      “Nếu buồn chuyện với em nhé?” dám to. Ở góc khác, nữ tiếp viên hàng khoang hạng nhất vẫn nhìn về phía này suốt.

      “ừ” tiếng rồi hỏi ngược lại, “Em muốn chuyện gì?”

      Hả? Em? phải mới là người cần chuyện với em hay sao? Sơ Kiến có chút khó hiểu, “… gì cũng được.”

      Kiểm Biên Lâm đưa thực đơn mình chọn cho tiếp viên hàng dỏng tai lắng nghe và tỏ ra vô cùng hứng thú với hai người họ, tìm chủ đề mở lời, “Hôm đó, thấy trong nhà em có bày bình hoa. nhớ em bị dị ứng phấn hoa, trước giờ đều mua hoa cơ mà?”

      “Cắm hoa à… Là mẹ em mua đấy!” Ánh mắt lảng tránh , vội nhìn về phía khác.

      “Mẹ em đâu thích hoa bách hợp.” tiện tay chọn món thích rồi đưa lại cho tiếp viên hàng , quên lịch cảm ơn.

      “Ồ, đúng rồi! Em nhớ nhầm. Đó là do đàn chị học cùng đai học mang đến. Chẳng phải lúc đó em Macau sao? Chị ấy đưa cho mẹ em đấy! xem, mẹ em cũng kỳ lạ …” Sơ Kiến lẩm bẩm. “ ràng thích hoa bách hợp mà cứ nhất quyết mang cắm. Chắc là do mấy ngày em có ở nhà nên lên cơn nghiện cắm hoa rồi…”

      “Đàn chị? Em nghĩ lại !”

      thấy tiếp viên hàng nhìn mình với vẻ chần chừ liền ngẩng đầu nhìn ấy có ý dò hỏi.

      tiếp viên hàng giọng hòi, “ có thể cho em xin chữ ký được ạ?”

      Kiểm Biên Lâm gật đầu. Bình thường, khi gặp fan ở bên ngoài, tuy chụp ảnh chung nhưng vẫn hào phóng ký tặng. Ở mức độ nhất định, luôn cố gắng đáp lại mến của mọi người dành cho mình.

      Đối phương lập tức đưa đến cây bút và mang bức ảnh của Kiểm Biên Lâm.

      Trời ạ, đúng là fan ruột rồi! Lúc nào cũng mang ảnh của thần tượng theo bên người sao? Sơ Kiến bất ngờ.

      thong thả mở nắp bút, khẽ đưa bút ký tên mình, quên tiếp tục câu chuyện ban nãy, “Nghĩ ra chưa?”

      tiếp viên hàng nghe lén câu chuyện của hai người suốt, đến đây cũng bắt đầu mong chờ lời đáp của .

      “… Là đàn tặng.”

      * * *

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :