1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cùng hát một bài ca - Lam Chi Noãn (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      [​IMG]
      [​IMG]
      melodyevilB.Cat thích bài này.

    2. thuha393

      thuha393 Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      31
      Pic của bạn có thể để cỡ chữ to thêm chút ?

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 16: Nhớ khi gió nổi

      Edit: Thố Lạt (Cỏ Chymte)

      "Da da da da, da da da..." Từ sau khi nhận điện thoại của Mộ Thiên Ca, tâm tình của Diệp Niệm Sênh luôn rất tốt, đôi khi ngân nga vài khúc .

      " trai em nằm đây đáng thương như vậy, em lại còn vui như thế, em em..." Hoắc Phàm tỏ vẻ kiêu hãnh.

      Diệp Niệm Sênh trừng mắt, " phải em chúc mừng sống sót sau tai nạn sao." dứt lời, nở nụ cười đẹp ngọt ngào.

      Lúc này chuông điện thoại của Diệp Niệm Sênh vang lên, "Mẹ em". ra hiệu cho Hoắc Phàm đừng lên tiếng.

      "Sênh Sênh, mẹ và mợ con uống trà với nhau. Nghe ghi chép của khách sạn cho thấy con đến Bắc Kinh."

      "Vâng ạ, mẹ, con Bắc Kinh có việc." Khách sạn Khải Lệ là khách sạn dưới quyền của cậu Diệp Niệm Sênh, Diệp Niệm Sênh đương nhiên là VIP cao cấp trong đó, nên hề kinh ngạc với chuyện mẹ và mợ biết Bắc Kinh.

      "À, khi nào trở về." Diệp Niệm Sênh chỉ nghe thấy ở đầu dây bên kia, mẹ Diệp thần thần bí bí : "Mẹ và mợ con tìm được cho con người rất tốt, chàng trai đó,
      [​IMG]
      melodyevilB.Cat thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 17: Đợt gió đông đầu tiên

      Edit: Thố Lạt (Cỏ Chymte)

      Gặp được vào thời gian đẹp nhất của em, mới xem như phụ bản thân.

      Tiệc chúc mừng sau concert, ồn ào huyên náo, từ đầu đến cuối Mộ Thiên Ca luôn mang theo nụ cười như ánh mặt trời, rất nhiều báo đài ùn ùn kéo tới.

      thể nghi ngờ, thông báo trong concert tối nay của Mộ Thiên Ca chính là tít đầu của ngày mai, Mộ Thiên Ca từ chối tất cả phỏng vấn của báo đài.

      Khi trở lại nhà, là hai giờ sáng, Mộ Thiên Ca lấy điện thoại, chần chừ hồi, cuối cùng vẫn bấm số của Diệp Niệm Sênh.

      Nếu là bình thường, Diệp Niệm Sênh sớm chìm trong giấc mơ đẹp ngọt ngào, nhưng đêm nay nhất định là đêm ngủ.

      Mọi chuyện tới bất ngờ như vậy, lặng yên tiếng động như thế.

      Nhận được điện thoại của Mộ Thiên Ca, Diệp Niệm Sênh có chút yên, cẩn thận chạm vào điện thoại, dịu dàng như chạm vào đóa hoa mềm mại.

      "Tiểu Sênh, em ngủ chưa?" Giọng dịu dàng đến thể dịu dàng hơn ở đầu dây bên kia khiến trái tim của Diệp niệm Sênh bắt đầu đập thình thịch.

      "Vẫn chưa." trả lời.

      Điện thoại bỗng im bặt, hai người đều có rất nhiều lời muốn , mà lại biết nên từ
      [​IMG]
      melodyevilB.Cat thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 18: Từng bước tới tận cùng thế giới

      Edit: Thố Lạt (Cỏ Chymte)

      Cửa phòng mổ của bệnh viện, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ lười biếng chiếu lên vách tường màu trắng, Diệp Niệm Sênh ngồi ghế, chờ Từ Thanh Du đến.

      Mắt đẹp đảo quanh, thấy sốt ruột chạy tới phòng phẫu thuật, vẻ mặt lo lắng.

      " chính là Từ Thanh Du." Diệp Niệm Sênh tao nhã đứng lên, mỉm cười hỏi. Đương nhiên cũng cẩn thận đánh giá Từ Thanh Du.

      Mái tóc ngắn nhuộm nâu biếm thành màu vàng dưới ánh mặt trời, lại càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết, ánh mắt bình thản nhẫn xinh đẹp, quần áo đơn giản tùy ý, nhưng lộ ra khí chất khác.

      Khí chất kia như vừa sinh có, nội tâm toát lên vẻ bình thản.

      Từ Thanh Du gật đầu, bĩnh tĩnh lại suy nghĩ, : "Tôi biết , Hoắc Phàm từng nhắc tới , ấy... thế nào rồi."

      "Xin lỗi, Từ, ra Hoắc Phàm sao, là tôi muốn gặp , nên dùng lí do này, mong thứ lỗi." Diệp Niệm Sênh rất thành ra dụng ý của bản thân.

      Từ Thanh Du biết Hoắc Phàm sao thiển thở phào nhõm, dường như tự lẩm bẩm: " sao." Dừng lát, nâng đôi mắt đẹp, hỏi Diệp Niệm Sênh: " tìm tôi có chuyện gì?"

      Diệp Niệm Sênh có thể nhìn ra, tình ý Từ Thanh Du dành cho Hoắc Phàm nhất định ít hơn Hoắc Phàm dành cho , nhưng rốt cuộc là nguyên nhân gì, khiến họ trở thành quan hệ như bây giờ.

      "Hoắc Phàm từng nhắc đến trước mặt tôi vô số lần, có thể cho tôi biết giữa hai người xảy ra chuyện gì , sao lại chia xa." Diệp Niệm Sênh tiếp: "Tôi và Hoắc Phàm lớn lên cùng nhau, tôi có thể nhìn ra ấy rất quan tâm ."

      Gương mặt đẹp tinh tế của Từ Thanh Du lên nụ cười cay đắng, "Quan tâm sao. Diệp, có tin vào nhân duyên ?"

      Diệp Niệm Sênh gật đầu: "Tôi tin hết thảy đều là an bài tốt nhất."

      "An bài? an bài tốt nhất. Tôi và Hoắc Phàm nhất định có kết quả, tiếp tục dây dưa thêm nữa, chỉ khiến hai bên tổn thương mà thôi. Tôi rời khỏi nơi này, đến nơi ấy tìm được."

      "Vì sao biết rời khỏi giải quyết được vấn đề, vẫn muốn ?"

      "Bởi vì ngoài rời khỏi, còn lựa chọn nào khác. Tôi có đường lui, nhưng nguyện thua cuộc."

      Nghe được câu này, Diệp Niệm Sênh bỗng liên tưởng đến vai diễn trước đó lâu của , có số người nhất định thể ở bên nhau, nhất định chỉ có thể quên nhau giữa bốn phương.

      "Tuy tôi biết giữa và Hoắc Phàm rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng với vài lời ngắn ngủi, tôi biết vì sao Hoắc Phàm thích . đáng để ấy ." Diệp Niệm Sênh ra lời khen từ tận đáy lòng, biết vì sau từ khi mới thấy Từ Thanh Du, có chút thích , thể lí do, tuy khiến Hoắc Phàm vui, nhưng sau khi nhìn thấy , lại thể ghét nổi.

      Trước đây Từ Thanh Du nghe Hoắc Phàm nhắc tới em bảo bối Diệp Niệm Sênh của , hôm nay gặp được, mỹ nhân khéo hiểu lòng người. " Diệp, cảm ơn ."

      " có thể gọi tôi là Sênh Sênh."

      "Ừ, cũng có thể gọi tôi là Thanh Du. Sênh Sênh, nếu có chuyện gì, tôi xin phép trước."

      Diệp Niệm Sênh vội gật đầu, đoán được nhất định Từ Thanh Du bỏ dở công việc vội vàng chạy tới, có chút áy náy; "Xin lỗi, là tôi tìm lí do gọi tới, hi vọng quấy rầy ."

      " đâu, rất vui được gặp ." Từ Thanh Du xong, sau khi mỉm cười chào hỏi với Diệp Niệm Sênh xoay người.

      Tiếng giày cao gót nện hành lang bệnh viện, dài mà trống trải. Khi đến cuối hành lang, Từ Thanh Du xoay người với Diệp Niệm Sênh: "Nhờ chăm sóc ấy tốt, ấy đáng có được người tốt hơn."

      Hoắc Phàm, từ nay, em chỉ có thể ngủ say trong thời gian, lặng yên quên .

      Diệp Niệm Sênh mơ hồ thấy khóe mắt Từ Thanh Du ngấn lệ, nghiêm túc gất đầu.

      Nếu xác định là , làm sao có người tốt hơn. Mười dặm gió xuân, cũng bằng .

      Giữa trưa, mặt trời có chút chói. Diệp
      [​IMG]
      melodyevilB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :