1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vườn Gai - A Sắc (H)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Phiên ngoại 2. Vườn gai trong tim


      Edit: Ốc




      Hạt mầm này được chôn xuống từ lúc nào?



      Hạt này là hạt giống bụi gai.



      Có lẽ từ lần đầu trong lòng tôi biết được tình cảm mãnh liệt trước nay chưa từng có mà chậm rãi ca hát đồng thời hạt mầm này cũng lặng lẽ mọc rễ trong đó.



      Khi đó, tôi phát , tôi phải là người đàn ông đầu tiên của ấy.



      Khi tôi đừng ở bên ngoài phòng ấy nghe được tiếng bọn họ cười và tiếng mập mờ truyền tới, vẻ mặt tôi chút thay đổi nhưng tôi lại cắn chặt răng.



      Là nam sinh cùng sao? Là ai hái được ?



      Bụi gai bắt đầu sinh trưởng, mọc lên cái cây đầu tiên trong tim tôi, tàn nhẫn làm tôi đau.



      Tôi muốn hôn ấy, tôi muốn cắn ấy, tôi muốn siết chặt ấy trong ngực, tôi muốn mạnh mẽ xuyên qua .



      Vì vậy, tôi bắt buộc ấy, vội vàng đoạt lấy ấy.



      Dục vọng của thân thể tìm được thổ lộ nhưng mà bụi gai trong lòng vẫn từ từ lan ra, ngoan cố đâm vào lòng tôi.



      Vẫn chưa đủ.



      Tôi tới phòng của ấy, giam cầm thân thể mê người như tinh dưới ánh trăng, dùng kim loại lạnh như băng đùa bỡn ấy.



      Nhưng mà cho dù như vậy cũng thể đè nén sinh trưởng của bụi gai, trái tim vẫn đau đớn như trước.



      Tôi muốn biết người kia là ai, rất muốn, thế nên tôi nhịn được mà hỏi ấy.



      Rốt cuộc khi đáp án cho tôi, tôi nhịn được cười.



      Kỳ lạ, bụi gai lại ngừng phát triển.



      *



      Felix nhìn thấy ấy.



      Tôi biết từ lâu cậu ấy có hứng thú với ấy.



      Trong lồng ngực hơi đau, tôi khẽ nhíu màu, bụi gai này lại sống lại sao?”



      Tôi đẩy ngã camera của Felix, dẫn chú ý của cậu ấy rời .



      Khi Felix thu thập xong, ấy rồi, Felix lo lắng hỏi tôi về chuyện của ấy, tôi khép hờ mắt, cảm nhận được bụi gai nhọn hoắt từ từ đâm vào trái tim mình.



      Tôi giương mắt với cậu ấy, tôi biết.



      *



      Felix gọi điện phàn nàn với tôi: “Nhiếp, cậu có ý tứ, ràng ấy là em cậu, ở cùng nhà với cậu, vậy mà cậu lại với mình biết ấy là ai!”



      Rốt cuộc bọn họ cũng biết nhau sao? Sau đó thế nào đây? Tiếp xúc, trao đổi, hẹn hò?



      Tôi ở Brussels xa xôi, thậm chí nhìn thấy.



      Tôi thể nào khống chế được cảm giác vô lực.



      Tôi hiểu được tâm tình của mình, còn ấy lại vui vẻ vì tôi rời .



      Trái tim ấy ở chỗ tôi, cho dù phải Felix, có thể có người khác ? Vậy bé cưng tính tình tùy ý có thể cho người ta ôm, hôn môi, thậm chí —— làm tình?



      Tôi suy đoán có lý lẽ, lại càng ngày càng xuất nhiều, tôi thể nào khống chế được.



      Bụi gai nhanh chóng phát triển, tôi có thể nghe thấy tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt nhọn hoắc đâm vào máu thịt tôi.



      Tôi lẳng lặng dựa vào cạnh cửa sổ cho đến khi hoàng hôn buông xuống. Sau đó tôi búng tay, quyết định.

      ---luoimantinh.com---

      Tôi quyết định ký hợp đồng với Vạn Hoàng. Mặc dù ý định này khiến tôi phải dùng gấp bội thời gian và sức lực để chấm dứt chương trình học ở trường trước thời hạn.



      Điều này sao cả.



      Tôi chỉ muốn về sớm chút. Tôi phải về sớm chút.



      Thứ gì thuộc về tôi, đừng ai nghĩ lấy .



      *



      Khi tôi đến khách sạn, trong lòng tôi vô cùng lo lắng bất an.



      Vì sao lúc này người bên lại ấy phải là tôi, lại là Felix?



      Nếu như bọn họ xảy ra chuyện gì....



      Tôi nhắm mắt, ngăn cản mình tiếp tục nghĩ. , tôi biết Felix là người như thế nào, tôi nên nghi ngờ bạn của mình.



      Nhưng mà bụi gai lại vây lại trong lòng tôi, đau nhức như lửa đốt, tôi thể nào ngăn cản những ý niệm tiêu cực trong đầu.



      câu của lại khiến bụi gai xao động trở lại bình thường, lửa nóng và đau đớn biến mất, có chút vui sướng và chờ mong bùng nổ.



      ấy , ấy chỉ muốn tôi.



      ấy chỉ muốn tôi.



      Tôi vuốt ve khuôn mặt mệt mỏi thiếp của ấy, mỉm cười, vật , chờ em tỉnh lại phải cho biết vì sao.



      Nhưng hôm sau tôi ngờ ấy lại dửng dưng : “Nào có vì cái gì, có lẽ bởi vì cảm giác sử dụng có đảm bảo hơn?”



      Nỗi chờ mong bị nghiền nát, tôi nổi cáu, cắn răng xoay người rời .



      *



      biết thế này có tính là theo đuổi con chưa?



      Tôi cau mày nhìn chằm chằm miếng thịt tấm thớt, nhìn nhơn nhớt dinh dính bề mặt vô cùng chán ghét, tôi cố gắng kiềm chế bản tính sạch mới có thể vươn tay chạm vào nó. Chậc, bẩn chết được.



      Sau khi ký hợp đồng cùng vạn hoàng, nghiên cứu và thảo luân kế hoạch, trước giai đoạn quay cụng tài liệu quảng cáo bề bộn nhiều việc, tôi vẫn rút thời gian tới đây học nấu ăn.



      Bởi vì tôi chỉ muốn có thân thể của ấy, còn muốn có cả lòng của ấy. Như vậy tôi mới có thể yên tâm rời .



      *



      Chờ đợi.



      Cả đời tôi chưa bao giờ chờ ai.



      Tôi ngồi yên lặng ghế, mặt trầm như nước, tức giận lo lắng yên trong lồng ngực càng tăng dần theo thời gian trôi qua, gần như khiến tôi ngồi yên.



      Đáng chết, vì sao tôi phải chịu đựng những điều này?



      Khi tôi nhịn được muốn ra ngoài tìm ấy rốt cuộc ấy cũng trờ về, nhưng ấy lại cùng Felix.



      phải ấy tìm bạn học sao? Vì sao dối tôi? Tôi dặn ấy trở về sớm chút, ấy hoàn toàn để trong lòng sao? Ở cùng Felix trễ như vậy, bọn họ làm cái gì? Làm cái gì?



      Bụi gai ầm tiếng, phát triển giống như quái, ngàn cây vạn cây siết chặt rái tim tôi, um tùm, càng siết càng chặt cho đến khi máu thịt mơ hồ. Nếu như còn ở đó khắc nữa, tôi đau đến nỗi cúi người xuống trước mặt mọi người.



      Hoặc là, đánh quyền lên mặt Felix.



      Tôi bình tĩnh đứng dậy rời , sắc mặt như thường.



      ấy lại đuổi theo.



      Áy náy sao? Xin lỗi sao? Tôi cũng hiếm lạ gì!



      Tôi chiếm lấy ấy, được, có trái tim có trái tim! Vậy để tôi cần phải đè nén nữa, bừa bãi chiếm lấy thân thể em! Dù là từ nay về sau trong cuộc đời này em hận tôi oán tôi, tôi buộc em tại bên người, tùy ý hưởng dụng thân thể em, như vậy cũng rất tốt!



      Ánh mắt của kinh hoàng, giống như là chất dinh dưỡng cho bụi gai, nó càng điên cuồng sinh trường, má tươi đầm đìa bụi gai.



      Đau nhức.



      Tôi nhắm mắt, hít vào, sao cả, bởi vì dù thế hảo cảm và tín nhiệm của với tôi còn sót lại chút gì, cho dù từ nay về sau tôi vĩnh viễn bị bụi gai trong lòng ta tấn điên cuồng, ít nhất tôi cũng có được thân thể ấy.



      tránh khỏi đôi môi của tôi, vội vàng : “Đừng.... đừng khổ sở như vậy, em đau lòng.”



      Tôi cứng đờ.



      Ngàn vạn bụi gai cũng chống đỡ được câu của , trong nháy mắt tất cả đều biến mất sạch .



      *



      Tôi nghĩ tôi vô cùng thỏa mãn.



      Nhìn đám mây ngoài cửa sổ, nghĩ tới mỗi câu trong điện thoại, câu chúc và tiếc nuối của ấy.



      Trong thân thể tôi tràn đầy luồng nhiệt giống với dục vọng, khiến tôi thể chờ đợi được muốn gặp , ôm , hôn , đưa luồng nhiệt này dung nhập vào trong thân thể của , khiến có cùng cảm thụ với tôi.



      Nhưng khi nhàng chạm vào mặt , dục vọng của tôi hoàn toàn bộc phát.



      Kích tình qua , ngủ say trong ngực tôi, tôi cảm thấy thỏa mãn yên ổn.



      Bụi gai này biến mất sao?



      Tôi vuốt ve mái tóc , bé cưng, em thuộc về , vĩnh viễn, em có biết ?



      Nhưng tôi lại nghĩ rằng tâm tình tốt của tôi lại bị câu của ấy phá hỏng.



      Cái gì gọi là đợi tới khi ấy thích người khác cho tôi biết? Tôi sớm nhận định ấy, nhưng ánh mắt ấy vẫn luôn tìm kiếm khắp nơi.



      ra thỏa mãn yên ổn chỉ là biểu giả dối do tôi tự mình ngộ nhận.



      ra ngã xuống từ hy vọng còn khiến người ta khó chịu được hơn cả khi chưa có hy vọng.



      Lồng ngực tôi lâm râm đau đớn.



      Lúc tôi vừa trông thấy Felix, tôi nghe thấy tiếng vang , bụi gai vui sướng sinh trưởng.



      Tôi biết mình cái gì.



      Khi tôi hiểu được đó chỉ là hiểu lầm, tôi cảm thấy giật mình, tại sao tôi có thể như vậy? Thần hồn nát thần tính, trông gà hóa cuốc, khiến chính mình cũng chán ghét.



      Lo được lo mất như thế, khẩn trương như thế, bất an như thế, khát vọng như thế.



      Tôi khát vọng cái gì?



      Khi có được thân mật và tự nguyện của ấy, lòng tiếc nuối của ấy, tôi như nghiện, càng tham lam muốn có nhiều hơn.



      mặt vừa lo lắng mất , mặt càng khát vọng tốt đẹp hơn chính là ——



      Tình của ấy. Tình toàn tâm toàn ý và chung thủy của ấy.



      ấy chạy , khóe miệng tôi hạ xuống.



      Tôi phải làm thế nào để có thể có được?



      Tôi xoa ngực, rốt cuộc cũng hiểu , bụi gai này ở đây, vẫn luôn ở đây, chỉ có tình của ấy mới có thể xóa bỏ nó tận gốc, trừ cái đó ra, đạt được càng nhiều lại càng khiến nó mẫn cảm hơn.



      Chỉ cần chạm cũng có thể lan tràn.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 48. Tra tấn


      Edit: Ốc




      Trong câu chuyện xưa, cuối cùng hoàng tử và công chúa cũng sống hạnh phúc cùng nhau.



      Tôi khép lại quyển tiểu thuyết trong tay, nhìn ra ngoài cửa sổ, tầng tầng lũy lũy đám mây trắng mềm mại như ngọn núi .



      Tôi và Nhiếp Duy Dương cuối cùng có thể hạnh phúc ở cùng nhau ?



      Có lẽ là lần trước khi chụp ảnh trở về, tôi luôn bị người khác “Bạn trai lãng mạn của Tô Tô làm sao làm sao, hoặc là do bức tượng tiểu vu liêm đặt ở đầu giường tôi, ngày ngày đều lấy ra vuốt, tóm là từ sau hôm đó tôi lại nhiều lần nhớ tới mà trước đó hề vậy.



      Nghĩ nhiều hơn lại cảm thấy người này vô cùng thân mật.



      Vô số chi tiết qua lại lên, nhiều lần tái diễn trong đầu, ban ngày ban đêm, càng nghĩ lại mỉm cười nhíu mày, đột nhiên tôi thể dùng tâm tình thoải mái đối mặt với , đột nhiên cảm thấy thể nào đần độn u mê thân mật tiếp với .



      Bởi vì dường như nhiều hơn bước thể nào dứt ra.



      Tôi bắt đầu do dự bất an.



      tôi, loại tình mạnh mẽ mà chuyên tâm giống như tình cảm mãnh liệt dồi dào của biển cả là hấp dẫn cực lớn với tôi. Trong lòng tôi có khát khao rất sâu với tình cảm, phải biển cả thể thỏa mãn.



      Nhưng tình này của chỉ bởi vì tôi là người rốt cuộc cũng xuất làm thân thể sinh ra dục vọng sao? Nếu như có dục vọng tình còn ở đó hay ?



      Tôi lại nghĩ tới từng tổn thương tôi, đa nghi ngờ vực và tùy tâm sở dục bá đạo của .Cuộc sống thể duy trì chỉ dựa vào tình cảm mãnh liệt, khi tình cảm mãnh liệt dần dần gần như bằng phẳng, những điều này có thể trở thành trở ngại giữa chúng tôi hay ? Tôi có lòng tin. lần ngờ vực vô căn cứ tôi có thể để ý lắm, nhưng lần thứ hai lần thứ ba sao? Tôi cũng thể lần nào cũng đón nhận dùng cường hôn để xin lỗi.



      Nhưng tôi cách nào chống cự hấp dẫn của , dịu dàng của , kiềm chế của , giảo hoạt của , thậm chí tình cảm mãnh liệt độc nhất vô nhị của đều khắc trong đầu trong lòng tôi, thỉnh thoảng mở ra lần. Cho tới bây giờ, khi ngồi máy bay, đến cùng là vì thực lời hứa hay bởi vì hi vọng của mình, tôi thể nào phân chia ra.



      Vấn đề của chúng tôi, căn nguyên là ở chỗ tin tưởng lẫn nhau. tin tôi vì tình cảm xác định, tin của tôi có nguyên do từ mặt u ám của —— những thương tổn kia, những nghi kỵ kia và những điều tàn nhẫn vô tình sau nghi ngờ. Buồn cười chính là, chính những mặt u ám của khiến tuy tôi bị hấp dẫn nhưng cũng dám yên tâm giao tình cảm của mình. Mà tình cảm của tôi xác định càng khiến mặt u ám của bền chặt hơn.



      Giống như vòng luẩn quẩn quái dị, chúng tôi ở trong cái vòng đó được.

      ---luoimantinh.com---

      Theo từng ngày nghỉ đông tới gần, trong lòng tôi cũng bắt đầu thấp thỏm. Lần nước ngoài này giống như ra quyết định gì đó. Tôi đứng ở bờ biển, càng về phía trước càng bị ướt, tôi bị biển cả hấp dẫn tới quá gần, thể ở khoảng cách an toàn bờ cát như trước đây, tim phổi chơi đùa. Nếu muốn lui về phía sau bây giờ chính là cơ hội cuối cùng, to be or not to be, phải làm ra kết thúc.



      Tôi thở dài, máy bay thêm phút, trong lòng tôi lại thấp thỏm hơn phần. Tôi đối mặt với như thế nào? Nhảy xuống dám, xoay người rời muốn, tiếp tục đần độn u mê chơi đùa tiếp chỉ làm chính mình càng thêm mâu thuẫn đau khổ hơn. Nhưng nếu vẫn dùng tình dục để nhen nhóm tôi, tôi lại hoàn toàn vô lực phản kháng.



      Tôi nhíu mày, từ khi nào tôi thay đổi thành người dứt khoát như vậy? Mâu thuẫn đến nỗi tự ghét mình.



      Tôi thở dài. Nếu như đối tượng là Felix, có lẽ tôi cảm thấy khả năng sống cùng chỗ có thể lớn chút. Đáng tiếc Felix phải biển lớn. ấy là hồ nước lẳng lặng, dịu dàng và lặng yên, có lực hấp dẫn với tôi.



      Quả nhiên, con người luôn tự tìm phiền não.



      “Xin lỗi, tôi có thể mượn đọc sách của cậu chút được ?” Có người ở bên cạnh hỏi.



      Tôi quay đầu lại, hả? Tôi nhớ bên cạnh là ông cụ tóc vàng dáng người như ông cụ KFC, từ lúc nào đổi thành cậu thiếu niên Giang Nam xinh xắn thế? Mắt ngọc mày ngài, nụ cười trong veo. Tuy cao lớn đẹp trai nhưng nho cân xứng, là loại hình mà khi Mai Tử trông thấy nhất định xông tới gần.



      Dường như mỹ thiếu nhiên nhìn ra kỳ lạ của tôi, mỉm cười: “Người ngồi chỗ này đổi vị trí với tôi, ngồi cùng chỗ với người nhà của ông ấy rồi.”



      “À!” Tôi đáp lại nụ cười sáng lạn, đưa sách tới: “Đây.”



      “Cảm ơn.” Mỹ thiếu niên mỉm cười, giọng tinh khiết như nước suối: “Tôi tên là Bình Bình, cậu sao?”



      “Tôi tên là Lục Tô.” Tôi mỉm cười, dò xét nhìn qua, đột nhiên kinh ngạc: “Hả? phải cậu....”



      Bình Bình cũng kinh ngạc: “Cậu nhìn ra? Gần như chưa từng có ai lần đầu tiên có thể nhìn ra đâu!”



      Cho dù thế nào cũng lo lắng yên lại thể nhảy khỏi máy bay trở về, may mắn có người cùng chuyện phiếm để dời chú ý.



      Bình Bình lớn lên ở thành phố cách thành phố N xa, hoàn cảnh trong nhà cũng được tốt. mình du học rồi vừa học vừa làm ở Brussels hai năm, lần này nghỉ về nhà chuyến rồi lại chạy gấp để làm, người giống như người bản địa, cá tính cũng cực kỳ sáng sủa, vô cùng sảng khoái nhận lời đến lúc đó đưa tôi du ngoạn.



      bội phục .” Tôi cười: “Tôi được như thế, ở trong nhà làm sâu gạo.”



      Bình Bình cười sang sảng mà già dặn: “Tôi cũng là bị buộc, có cách nào khác!”



      Đợi đến khi tiếp viên hàng đến nơi, tôi và Bình Bình trò chuyện với nhau rất vui. Miêu Miêu vốn dĩ từng tôi là người ‘dễ dàng kết bạn’, có lẽ cũng có ít nhiều điểm căn cứ.



      Lúc đến Brussels là tối khuya, trời mưa lác đác, sắc trời u, từng đợt gió lạnh chui vào giữa những kẽ hở của áo lông dày dặn.



      trai em đâu?” Thường Thường đội cái nón len màu đen, tay kéo túi hành lý. Hành lý của tôi đơn giản vô cùng, chỉ khoác cái balo lưng. Bởi vì Nhiếp lão đại chuẩn bị xong đồ dùng của tôi rồi, cần mang cái gì cả.



      “Còn chưa thấy.” Tôi nhìn quanh, thấp thỏm chờ mong trong lòng. Trong làn mưa bụi của thành phố này, thoạt nhìn bụi bẩn mê mang, bốn phía tất cả đều là những ngôn ngữ tôi chưa quen thuộc, Nhiếp Duy Dương ở đâu?



      “Cài mũ lên , ướt tóc cẩn thận cảm.” Bình Bình vươn tay giúp tôi kéo mũ áo lông lên.



      “Được!” Tôi vừa đáp lời vừa nhìn quanh bốn phía, đột nhiên chiếc xe dừng lại ở phía trước, cửa xe mở ra, là Nhiếp Duy Dương.



      rất hợp mặc đồ màu đen. Áo len lông cừu cổ chữ V hoa văn tối màu đen, hơn nữa quần dài màu đen, vô cùng đơn giản nhưng lại làm cho thoạt nhìn cao ráo thẳng tắp, ve áo là áo sơ mi trắng như cũ càng làm nổi lên ưu nhã quý khí của .



      ràng tôi vừa nuốt nước miếng.



      Có vài phần nghĩ muốn qua, lại có vài phần nghĩ muốn xoay người chạy trốn.



      Cuối cùng tôi qua cười híp mắt : “Em tới rồi!”



      Nhiếp Duy Dương sờ sờ mặt tôi, gì, vẻ mặt dường như vui lắm. Hả, tôi ngại khổ cực chạy từ ngàn dặm xa xôi tới đây gặp rồi, còn gì hài lòng sao?



      Tôi sờ sờ cái mũi, kéo Bình Bình giới thiệu: “Bình Bình, đây chính là trai tôi.” Trong lòng tôi lại làm mặt quỷ, vẫn quen được với cách gọi như vậy.



      Rồi lại với Nhiếp Duy Dương: “Đây là Bình Bình, vừa quen biết máy bay, máy bay hạ cánh nhờ có người ta giúp đỡ dẫn em ra.”



      Nhiếp Duy Dương liếc Bình Bình, nhàn nhạt từ tiếng, vịn bờ vai tôi, mở cửa xe: “Về nhà.”



      Về.... về nhà?



      “Đợi chút!” Tôi bắt lấy tay áo , xoay người hỏi Bình Bình: “ bằng cách nào?”



      Bình Bình mỉm cười: “Tôi ngồi tàu điện ngầm hoặc xe điện cũng được, được bắt taxi là được rồi.”



      “Như vậy sao được.” Tôi xoay người nhìn Nhiếp Duy Dương: “Tiễn Bình Bình được ?” Dường như Bình Bình rất tiết kiệm, bộ dạng đồng tiền cũng muốn tiêu, có xe có thể tiết kiệm chút tiết kiệm tốt sao. Huống hồ trời mưa, vừa ẩm ướt vừa lạnh, chờ xe cũng chịu nổi.



      Nhiếp Duy Dương phụng phịu, ràng vui, keo kiệt!



      Bình Bình vội vàng khoát tay : “ cần cần, tôi có thể tự , mất nhiều tiền!”



      Tôi lay lay cánh tay Nhiếp Duy Dương: “Được , được !” xong chính tôi cũng kinh ngạc, hả hả, tôi làm nũng sao? Tôi làm nũng với Nhiếp Duy Dương? Lần trước làm nũng với người khác dường như là chuyện rất lâu rồi.



      Khuôn mặt hơi nóng lên.



      Nhiếp Duy Dương nhìn chằm chằm vào tôi. Đồng tử đen nặng nề bình tĩnh, vừa khép hờ đôi mắt vừa câu: “Tùy em.” Sau đó vòng qua bên kia ngồi vào ghế lái.

      ---luoimantinh.com---

      Khó được khi lão đại ân chuẩn, tôi vội vàng đẩy Bình Bình và hành lý ngồi vào phía sau, mình ngồi ở phía trước rồi hỏi: “Bình Bình, nhà ở đâu?”



      Bình Bình địa chỉ, Nhiếp Duy Dương lời nào lái xe .



      Khuôn mặt là thối. Tôi thầm, nhưng tốt xấu gì bây giờ được người ta ban ân huệ đấy nên tôi nhường nhịn chút là được.Vì vậy tôi linh tinh với , chuyện trong nhà và chuyện trong trường học, hi vọng chọc cười thế nhưng vẫn lãnh lãnh đạm đạm, ngẫu nhiên mới thưởng tôi tiếng “Ừ”, “Ừm”. Rốt cuộc chịu đựng của tôi cũng biến mất gần như còn, trong lòng uất ức, cái gì chứ? Tôi ở xa như vậy chạy tới, ngay cả câu hỏi khuôn mặt tươi cười cũng có, cho dù là thánh nhân cũng phải phát cáu. Vì vậy tôi để ý đến nữa, nằm sấp cửa kính xe nhìn cảnh đường phố.



      Đến gần trường học của Bình Bình mất trọn giờ, hóa ra tới nơi này là ngoại ô thành phố.



      Bình Bình ở lầu ba của khu nhà trọ bốn tầng cũ kỹ. Tôi cố ý giúp ta xách hành lý lên, hừ, để cho Nhiếp Duy Dương ở trong xe trưng mặt thối.



      Sau khi tôi kéo Bình Bình xuống xe, trong lòng thầm hối hận, trời ạ, cho Nhiếp Duy Dương trưng mặt thối có vẻ sớm.



      nhíu mày, ngồi nhúc nhích, xuyên qua cửa sổ xe nhìn tôi.



      Tôi gõ gõ cửa sổ, hạ cửa kính xuống, tôi lại cười : “Thường Thường có chìa khóa, đợi ngày mai bạn cùng phòng về mới có thể vào, đêm nay về chỗ chúng ta được ?”



      xong tôi nhìn sắc mặt , haiz, có phải cắn răng ? Mắt đen nặng nề, lại giống như có đốm lửa cháy.



      trầm giọng : “ được.”



      Bình Bình ở phía sau : “Làm sao vậy? Nếu tiện tôi quấy rầy!”



      Tôi quay đầu lại cười: “Tiện, tiện!” Rồi quay đầu trở lại, gần như thò vào trong xe, hung dữ nhìn chằm chằm vào Nhiếp Duy Dương: “Em mặc kệ! Nếu cho Bình Bình , em cũng theo !”



      Mất mặt quá, cơn tức này tại sao lại như làm nũng ăn vạ? Chẳng lẽ Nhiếp Duy Dương có thể kích động thần kinh làm nũng của tôi?



      Cho dù thế nào, chiêu này vẫn rất có hiệu quả, giờ sau chúng tôi ngồi trong phòng khách nhà trọ của Nhiếp Duy Dương ở Brussels uống cà phê rồi.



      đẹp.” Bình Bình dò xét phòng khách, cười thoải mái: “Còn lớn hơn chỗ bốn người chúng tôi thuê chung, có tiền cũng rất hạnh phúc.”



      “Ừm....” Toàn bộ lực chú ý của tôi tập trung ở bụng, cơm máy bay hợp khẩu vị của tôi, được hai miếng, bây giờ bụng đói ùng ục. Nhiếp Duy Dương trở về vẻ mặt khó chịu vào phòng mình. Ngay cả cà phê nóng cũng là do tôi tìm được ấm pha lên nhưng ăn cơm phải làm sao.



      Ở dưới mái hiên thể cúi đầu, tôi đứng lên: “Bình Bình, tôi hỏi Nhiếp.... của tôi chút xem buổi tối ăn gì.”



      Tôi đến gõ cửa Nhiếp Duy Dương, gõ lâu cũng có phản ứng, vừa vặn cửa khóa, tôi tự đẩy cửa vào.



      Trong phòng của có cửa sổ nửa vòng tròn sát đấ. đứng cạnh cửa sổ, khoanh tay dựa tường, quay đầu nhìn cảnh đường phố ngoài cửa sổ.



      Tôi đứng trước mặt : “Em đói bụng.”



      Ánh mắt rốt cuộc thu lại và nhìn vào tôi, trong ánh mắt hình như có lửa nóng bốc lên. Rốt cuộc mở miệng, giọng có chút khàn khàn, có chút cắn răng nghiến lợi: “Mèo hoang , em tới làm cái gì?”



      Tôi chớp mắt mấy cái, uất ức vô tội: “Em ở xa tới đây như vậy, phải vì tới thăm sao?”



      vươn tay vỗ về vành tai tôi, sau đó đột nhiên tăng sức giữ chặt cổ tôi, túm tôi vào trong lòng , môi mỏng mạnh mẽ hôn tôi, sau đó tôi cảm giác được môi đau nhức, cắn tôi!



      “Đau!” Tôi đẩy ra, ngẩng đầu lên, môi có máu, tên khốn này, cắn nát môi tôi!



      Tôi còn chưa nổi giận tức giận khó nén, giọng tức giận: “ còn tưởng rằng em đặc biệt tới để tra tấn !”
      Hale205Trúc Chi thích bài này.

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 49. Lạnh như băng


      Edit: Ốc




      Lần đầu tôi nhìn thấy Nhiếp Duy Dương ra vẻ mặt giận dữ như thế. Khí chất thanh thản ưu nhã ngày thường còn sót lại chút gì, cặp lông mi xấu xa còn khẽ nhíu mà là vặn chặt lại, khóe miệng mím thành hình dạng sắc bén, lửa giận trong đôi mắt đen gần như muốn bắn ra.



      mạnh mẽ nắm chặt lấy bờ vai tôi, đôi mắt đỏ lên trừng tôi, từng câu từng chữ giống như nặn từ trong kẽ răng ra: “Tô Tô, lần này em quá phận rồi! Em cố ý sao? Vào lúc tràn đầy chờ mong chọc đao, sau khi cho tràn ngập hi vọng lại ném mạnh xuống dưới đáy cốc!”



      như vậy khiến tôi thấy sợ hãi. Tôi muốn lui về phía sau nhưng ngón tay bờ vai như đâm vào người tôi, đau đớn mà lại vững chắc.



      Đau đớn khiến tôi nhăn mày: “ đừng phát cáu loạn! Thả em ra trước !”



      phát cáu loạn?” cắn răng, thái dương dường như có gân xanh: “Đừng cho là em hiểu lần này em tới đây có ý nghĩa gì. Nếu em có chút lòng với nên ngay lúc này đưa người tới! Ngọt ngào với chút, lại kích thích chút, đùa bỡn như vậy em rất vui phải ? Phải ?!”



      Máu của tôi vọt lên đầu, tôi đùa giỡn ? Cho tới nay rốt cuộc là ai đùa giỡn ai? Cho dù từng bị làm tổn thương nhưng tôi vẫn nguyện ý chậm rãi tin tưởng có thay đổi. Vô số lần trằn trọc nghiêm túc lo lắng cho tương lai của tôi và , đến bây giờ lại còn tôi cố ý đùa bỡn ? từ đầu tất cả chuyện này đều là ai làm hại?



      Chưa bao giờ giờ bị người chọc giận như thế, khuôn mặt như lửa đốt, tôi trừng mắt nhìn , dùng sức đẩy bộ ngực , trong lúc nhất thời chỉ biết : “ tránh ra! tránh ra!”



      thèm quan tâm bị tôi đẩy đánh, thở dài, cố gắng làm giọng bình tĩnh chút, : “Được, cho biết vì sao? Hôm nay em vẫn luôn căng thẳng, lải nhải chuyện phải là tính cách của em. Em sợ cái gì? Em gạt cái gì? Vì sao em cố gắng đưa người kia theo? tin chỉ mấy giờ ngắn ngủi em quan tâm người khác tới vậy.”



      Hả? Động tác của tôi dừng lại, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của có chút chột dạ rồi mở ra, dáng vẻ hùng hổ cũng hạ xuống. có thể đừng nhạy cảm như thế với tôi được ? Chẳng qua tôi chỉ do dự khó quyết, thấp thỏm muốn kéo dài chút mà thôi, vậy mà cũng nhìn ra được?

      ---luoimantinh.com---

      Trong lúc lòng mình bất an như thế, tôi sợ phải cùng chỗ, sợ nhanh chóng dùng tình cảm của mình cuốn sạch tôi, sợ trong lúc say mê tôi làm ra quyết định lý trí. Tôi chỉ muốn có nhiều thời gian hơn để tự hỏi, chỉ cần chút là tốt rồi. Cho nên khi Bình Bình ngượng ngùng hỏi tôi có thể tá túc đêm , tôi gần như nhận lời lập tức.



      nắm cằm tôi, ép tôi nhìn vào ánh mắt , trong lúc này cảm xúc sôi trào khiến người ta run rẩy. cắn răng: “! Vì sao?”



      Tôi bị làm cho giật mình, thốt ra: “Bởi vì em muốn ở mình với !”



      Lời ra tôi lại cảm thấy ổn, trong này có quá nhiều nguyên nhân nhưng nghe có lẽ cảm giác mình bị ghét, vì vậy tôi vội vàng bổ sung: “Ý của em là, em chỉ muốn tạm thời....”



      “Đừng .” cắt đứt lời tôi, giọng còn tức.



      phải chứ? Tâm ý tương thông tới mức này? Chỉ như vậy cũng có thể hiểu được tôi muốn gì? Chình tôi còn cảm thấy ràng mà.



      Tôi giương mắt nhìn , lại phát sắc mặt xanh trắng, vẻ mặt khác thường, đôi mắt đen kịt trống rỗng như muốn hút người vào.



      xong, tôi sai rồi. Trong lồng ngực đột nhiên truyền tới cơn co rút đau đớn, a, tôi muốn nhìn bộ dạng này của , tôi thà nhìn thấy vẻ mặt phách lối nhướng mày trêu ngươi của cũng nguyện thấy như vậy! Tôi vươn tay cố gắng chạm đến mặt : “ đừng như vậy, em ....” Trong lồng ngực co rút đau đớn cắt đứt lời tôi...., tôi hít sâu, “ đau lòng.”



      ngăn tay tôi, ngón tay thon dài lành lạnh: “Đừng dùng bộ dạng này đùa giỡn nữa, mèo hoang .” Giọng của bình tĩnh, lại mang theo chút cổ quái ra được.



      Tôi ngơ ngác nhìn mặt , trong lúc nhất thời biết nên cái gì cho phải.



      “Em đau lòng cũng được, em thương hại cũng được, đây phải thứ cần tìm.” Ngón tay lành lạnh của xoa khuôn mặt tôi, giọng thấp, êm tai như trước, lại giống như thạch lưu ly, hoa lệ mà có nhiệt độ: “Sau đó, có phải em muốn với , em muốn cùng , bởi vì em tìm được người em thích, muốn thẳng thắn cho biết?”



      Tôi tìm được người tôi thích? Hả? Tôi hoàn toàn bị làm bối rối, suy nghĩ cái gì?



      cúi đầu xuống, hơi thở phả vào thái dương của tôi, thở dài : “Vẫn được sao....”



      Tôi ở đó nghĩ tới lời vừa , đột nhiên trong đầu lóe lên. Cơn giận của tới hung hung giải thích được, phải cho rằng Bình Bình... Chẳng lẽ nhận ra? luôn nhạy cảm giảo hoạt hơn tôi, tôi cho rằng nhất định cũng nhìn ra được, chẳng lẽ nhận ra sao? Trời ạ, nếu như vậy, tôi lập tức phải giải thích!



      Tôi ngẩng đầu nhìn ánh mắt của : “ nghe em , Bình Bình ấy....”



      Môi của nhanh chóng che phủ, lời tôi hết biến mất trong môi .



      Đau quá! Miệng vết thương môi bị hôn mạnh đến nứt ra, tôi có thể cảm giác được máu lan ra giữa môi chúng tôi, đầu lưỡi có thể nếm được hương vị của máu. Nhưng vẫn có ý dừng lại, hề thương tiếc tăng thêm đau nhức của tôi.



      trách trách . Tôi cố gắng dịch khuôn mặt , nhưng môi của như hình với bóng, vất vả lắm mới tìm được khe hở giữa môi miệng, tôi cố gắng : “Ừm... Nghe em , Bình Bình là....”



      được !” bỗng nhiên khẽ hô: “Chết tiệt!”



      Tôi bị làm cho giật mình, sau đó bắt đầu thô bạo cởi quần áo của tôi.



      “Dừng tay, dừng lại!” Tôi nắm tay , trời ạ, Bình Bình còn ở bên ngoài, điên rồi sao?



      Khi tôi giương mắt nhìn mặt , đột nhiên cảm giác được trong lòng lạnh cả người, động tác của cuồng dã thô bạo, môi lưỡi của điên cuồng dây dưa nhưng mặt lại chút biểu lộ nào, lạnh lùng như vậy, thậm chí ngay cả tức giận cũng có.



      Khí lực của tôi hoàn toàn đủ để chống cự . tiếp tục biểu cảm gì xé rách quần áo tôi, dường như người này tôi quen thuộc, giữa chúng tôi có chút cảm tình nào, chỉ là quái thú hoặc người máy —— lạnh như băng... Tôi thể nào đả thông, lạnh lùng thực trình tự của , có tình , có tức giận, thậm chí —— có cả dục vọng.



      Đột nhiên tôi cảm thấy sợ hãi.
      Hale205Trúc Chi thích bài này.

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 50. Mưa đêm


      Edit: Ốc




      đè tôi lên giường trong phòng, vẻ mặt vẫn thay đổi như trước.



      Ban đầu tôi còn cố gắng trong khe ở giữa môi lưỡi tìm cơ hội giải thích cho , trấn an . Nhưng khi vén áo lông mỏng của tôi, tay giật áo ngực của tôi xuống mà chẳng ngó ngàng gì tôi ngây ngẩn cả người.



      Áo ngực móc lưng tôi xẹt qua, sau lúc tôi cảm giác được vết đau rát rất dài. Tôi đau tới mức nhăn mày lại, có lẽ là chảy máu?



      Tôi lại ngẩng đầu nhìn Nhiếp Duy Dương. vẫn chẳng hề lộ vẻ mặt gì, quan tâm giãy dụa của tôi cũng quan tâm vết thương của tôi, tay duỗi xuống dưới tiếp tục lột bỏ bảy phần quần của tôi.



      Khuôn mặt giống như bức tượng hoàn mỹ, đẹp đẽ mà lạnh như băng, giống như khuôn mặt hoàn mỹ của vị thần, gì lay chuyển được, quyết dung tha dùng trừng phạt với người phàm ngỗ nghịch với .



      cảm giác lạnh lẽo từ sâu trong đáy lòng tôi tràn lên.



      Đây chính là cách giải quyết vấn đề sao? Khi có hiểu lầm, cho người giải thích, từ chối câu thông, chỉ dùng cách của để trút cơn giận của , mặc kệ đối phương có bị thương hay , có thể thất vọng hay ?



      Tôi phải sớm biết chính là người cho mình là trung tâm. Đây chính là nguyên nhân khiến tôi lo lắng sợ hãi, mãi dám bước thêm bước. Sau này trong cuộc sống, nhất định còn vô số hiểu lầm mâu thuẫn xuất giữa chúng tôi giống như xuất giữa bất kỳ cặp tình nhân nào. Chẳng lẽ lần nào ấy cũng đối mặt như thế này?



      Cho dù lúc này tôi giải thích hiểu lầm ràng còn có lần nữa, lần tiếp theo, tiếp theo.



      Tình của tôi đối với cũng bị lần rồi lần tổn thương làm hao mòn hầu như còn, biến thành bóng mờ cắn nuốt lấy chúng tôi.



      Biển khơi long lanh mê người u lam sáng bóng, tiếng ca mị hoặc của biển dụ dỗ đến bứt rứt tận xương. Tôi đứng bên bờ biển, do dự, xem xét bốn phía, lúc tôi chống lại được hướng tới và bị hấp dẫn rốt cuộc thấy được bên dưới lớp mỹ lệ là hung ác vô tình biển động bão táp.



      Mặc dù muốn nhưng tôi cũng quyết định xoay người rời .



      Tôi ngậm chặt miệng, tránh né môi lưỡi của , hai tay hai chân dùng toàn lực chống cự .



      Chỉ cần đẩy ra, sau đó lập tức rời .



      Nhưng trong lòng rất khổ sở.



      Đôi môi lạnh như băng từng nhàng cười với tôi, từng đặt những nụ hôn ấm áp lên trán tôi. Đôi tay vô tình tàn sát bừa bãi này từng an ủi tôi, thậm chí xuống bếp vì tôi. Ngay cả người cưỡng ép bộ ngực của tôi, cũng từng cho tôi những giờ ngủ say an bình ấm áp. Đến bây giờ tôi mới phát , những gì làm, sớm bao phủ lấy tôi, giờ phải bỏ qua đau tới tận óc.



      Cuối cùng sức lực địch lại , quần bị kéo tới đầu gối. Tay đưa qua quần lót mỏng, nơi che thân thể cuối cùng của tôi.



      Rốt cuộc, nước mắt của tôi chịu khống chế mà tràn mi, tôi đẩy cổ tay như gọng sắt của , nhịn được kêu to lên: “Nhiếp Duy Dương, ngoại trừ cưỡng bức em, còn có bản lãnh khác ?!”



      Động tác của đột nhiên dừng lại, đôi mắt rốt cuộc nhìn lên mặt tôi, sắc mặt tái xanh, ánh mắt sắc bén như dao. cắn răng, cằm hơi co rúm, rốt cuộc khàn giọng mở miệng : “Em, cái đồ tim phổi, máu lạnh vô tình....”

      ---luoimantinh.com---

      Cửa đột nhiên bị mở ra, tiếng Bình Bình truyền tới: “Xin lỗi, nhưng mà tôi nghe thấy tiếng hét của Tô Tô, xảy ra.....”



      Bình Bình dò xét nửa người tiếng vào, sau khi nhìn thấy bộ dạng của chúng tôi kinh ngạc gì được.



      Tôi nằm giường lớn, áo lông kéo lên tận cổ, thân bị phơi bày, quần cởi nửa, chỉ còn quần lót bị tôi che , chân Nhiếp Duy Dương đứng đất, chân nửa quỳ giường đè lên tôi. Tuy quần áo còn mặc người nhưng bị tôi giãy dụa nên vô cùng nhàu nhĩ, khó để tưởng tượng vừa mới xảy ra chuyện gì.



      Bình Bình há to miệng, tôi chưa nhiều với ấy, chỉ Nhiếp Duy Dương là trai tôi, chỉ sợ lần này khiến ấy sợ hãi ít.



      Nhiếp Duy Dương nhanh chóng nắm ga giường phủ lên người tôi, sau đó lời về phía Bình Bình. Tôi nhìn nắm chặt bàn tay, đột nhiên hiểu được muốn làm gì, kêu lên: “Nhiếp Duy Dương, dừng tay! Bình Bình, ấy là... con !”



      Nhưng vẫn chậm.



      Lúc tôi kêu đồng thời Nhiếp Duy Dương cũng nắm chặt vạt áo trước của Bình Bình. Bình Bình cao hơn tôi bao nhiêu, làm sao chống được khí lực của Nhiếp Duy Dương? Khi bị Nhiếp Duy Dương nắm lấy, sau đó bị ném mạnh vào tường, Bình Bình kêu lên tiếng, sau lưng bị đập mạnh vào tường, mặt mũi ấy nhăn lại, từ từ tuột xuống đất.



      Lúc tôi ra ba chữ ‘con ’, nhưng có lẽ cần tôi hô lên Nhiếp Duy Dương cũng biết, bởi vì áo sơ mi giá rẻ của Bình Bình mở tung ra khi Nhiếp Duy Dương vừa xé ra. Khi ngồi lệch dưới đất áo sơ mi lỏng ra, lộ ra áo ngực nho bên trong.



      Cả người Nhiếp Duy Dương hơi cứng. nhanh chóng quay đầu lại nhìn tôi, trong mắt của nhìn như có tâm tình nhanh chóng lưu chuyển, cuối cùng chỉ đứng ở đó động đậy.

      ---luoimantinh.com---

      Bình Bình dựa vào tường, cúi đầu, hai tay ôm bụng, trong lúc nhất thời dậy nổi.



      Trong phòng an tĩnh lại cách quỷ dị.



      Tôi nhắm mắt lại, bả vai, môi và phía sau lưng, còn có chân bị áp qua đều đau.



      Mệt nhọc. Đói. Đau đớn. Xấu hổ. Đau lòng. Thất vọng. Phẫn nộ.



      Hơi thở của tôi dần dần dồn dập. Tôi thể chịu đựng được, tôi phải lập tức rời !



      Tôi cắn răng, nhanh chóng đứng lên, sửa sang lại quần áo. Áo ngực bị kéo hỏng rồi, may mắn còn có áo khoác dày, mặc cũng bị nhìn ra.



      Tôi qua trước mặt . lặng yên đứng nhúc nhích.



      Tôi cầm balo chưa kịp mở ra, đứng ở cửa, vươn tay ra mở.



      Nhiếp Duy Dương bước tới, nắm lấy cổ tay tôi.



      “Tô Tô.” cắn răng, mím môi, cuối cùng chỉ trầm giọng : “ cho phép .”



      Vĩnh viễn chỉ là mệnh lệnh hoặc tuyên bố.



      Tôi ngẩng đầu, mỉm cười với : “Em nghĩ rằng học được thấu hiểu và tôn trọng, ra em sai rồi. biết , chỉ chút nữa là em ?”



      Nhân lúc thất thần, tôi cúi đầu cắn mạnh lên cổ tay , buông lỏng tay ra, tôi mở cửa chạy nhanh ra ngoài.



      Tôi chạy ra khỏi nhà trọ, theo đường từ cửa nhà trọ chạy mấy trăm mét ấm ức trong lồng ngực mới thoáng được trút bớt, bước chân tôi dần chậm lại. Lúc này mới phát mưa lớn hơn lúc chiều, người đường đều che dù, có người nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ. Bóng đêm đen kịt, ngọn đèn, mây trời, biển hiệu hai bên đường phố phồn hoa ở trong màn mưa xa xôi mà mông lung.



      Tôi kéo khóa áo khoác lông, kéo mũ, chậm rãi tới bên cạnh cây đèn đường, dựa người vào đó, vừa rồi chạy như điên khiến hô hấp tôi dồn dập, hai chân như nhũn ra, trong dạ dày trống tuôn ra vị chua.



      Theo bản năng tôi nhìn lướt qua hướng tôi đến, tên khốn, ngay cả việc đuổi theo mà cũng làm.



      Cũng được, cứ như thế . Như vậy cũng tốt.



      Cuối cùng biển rộng cũng phải của tôi.



      Trong lòng trào lên cảm giác trống rỗng khác với cảm giác đói bụng, đau lòng, tôi nhịn được ôm lấy mình, dựa vào đèn đường khom người xuống.



      Đất nước lạ lẫm, thành phố lạ lẫm, người đơn hòa với nỗi lòng đau xót.



      Cho đến khi tôi nghe được tiếng mình khóc thút thít, tôi mới hiểu được mặt phải nước mưa, mà là nước mắt.



      Nhiếp Duy Dương khốn kiếp, tất cả nước mắt trước khi quen cộng lại cũng nhiều bằng nước mắt nửa năm nay tôi quen .



      Khi hiểu rằng chính mình buông tha , lúc này trong đầu tôi nhớ nổi những xấu xa của , mà từng hình ảnh ấm áp động lòng người lại điên cuồng tràn vào, lặp lặp lại trong đầu.



      xuất trần trong nắng sớm.



      xấu hổ dưới ánh trăng.



      đánh piano ca hát, mặc tạp dề, vuốt ve khuôn mặt tôi, tặng quà cho tôi, ,....



      lúc sau, tôi ngừng khóc, từ từ đứng lên.



      Đấm đấm đôi chân bị tê do ngồi lâu, tôi đứng lên qua xe taxi trước mắt, định thuê xe sân bay.



      Tôi giương mắt lại trông thấy chiếc xe cấp cứu sáng đèn nhanh tới hướng tôi vừa .



      Trong lòng tôi nhảy dựng lên, tôi từng xem qua phim, tình tiết thối nát thông thường xuất vô số lần trong phim truyền hình nhất thời lên trong đầu tôi —— sốt ruột đuổi theo người đúng lúc gặp tai nạn xe cộ.



      phải chứ? thể nào? phải phim làm sao có thể trùng hợp như vậy?



      Tôi cắn môi, tiếp tục lên phía trước.
      Hale205Trúc Chi thích bài này.

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 51: Suy nghĩ trong đầu


      Editor: nhuandong




      về phía trước chưa được hai bước, lại chiếc xe tuần tra của cảnh sát cùng hướng con đường tính là rộng rãi.



      bên kia xảy ra tai nạn giao thông? Tôi dừng bước, bắt đầu căng thẳng.



      phải như vậy chứ, tôi tự nhủ, cũng phải là diễn trò.



      Nhưng vui buồn hợp tan phải là để diễn cho người khác xem, chẳng phải chính chúng tôi cũng ở trong kịch bản hay sao.



      Tôi quay người, tới gần đó, nheo mắt lại, cố hết sức nhìn qua màn mưa liên miên kia xem đầu phố kia có chuyện gì khác thường hay .



      Bất kể như thế nào, chỉ cần xác định sao rồi cũng muộn.



      thấy gì cả. Nước mưa ngừng đập vào khiến tôi chỉ có thể nhìn xa hơn 10m.



      Mưa bụi lành lạnh bay qua lông mi tôi, lại trở ngại tầm mắt, tôi có chút nôn nóng.



      Nếu tại chính là hình ảnh Nhiếp Duy Dương máu chảy đầm đìa lạnh băng nằm mặt đất ẩm ướt kia...



      Trời ơi, dám tưởng tượng nữa.



      Suy đoán lung tung giúp ích gì lại càng khiến người ta bối rối hơn, nhưng khó có thể dừng lại được.



      Tôi bước nhanh hơn, thậm chí là chạy chậm.



      Phía đối diện có người tới, khi thoáng qua tôi nghe được bọn họ chuyện với nhau, là tiếng Pháp, tôi chỉ nghe hiểu hai từ đơn, "Phương Đông", "máu tươi".



      tưởng tượng vừa mới được tôi phá vỡ lại liều mạng chui ra, trong nháy mắt sợ hãi lướt qua thân thể, mang tới cảm giác giống như ma túy. Bụng thắt đau đớn vì lo lắng, tôi cảm thấy được đầu ngón tay lạnh , đầu óc trong nháy mắt như bị đình trệ, chờ đến khi tôi kịp phản ứng, tôi bắt đầu liều mạng chạy tới.



      có thể nhìn thấy đầu phố phía trước có náo động khác thường, xe cứu thương và xe tuần tra của cảnh sát dừng ở bên cạnh, nơi này cách xa nhà trọ của Nhiếp Duy Dương.



      Cực kỳ giống với suy đoán của tôi. Tôi liều mạng đè nén xúc động muốn hét to, chạy lại bên đó.



      Chen qua đến bên người cảnh sát mặc đồng phục, nhìn thấy người bị thương được đưa lên cáng, đó là người phụ nữ to con tầm tám chín mươi cân, màu tóc rám nắng.



      phải .



      Tôi thở phào cái, buông lỏng thân thể căng cứng, bước chân có chút trống rỗng bước hai bước. Trái tim căng thẳng vẫn chưa bình phục được, vẫn đập dồn dập.



      Tôi khom người, hai tay chống đầu gối, thở dốc, phải , tốt quá, tốt quá.



      Mẹ nó, sao tôi còn lo lắng cho cái tên khốn kiếp kia như thế chứ?



      Đột nhiên có người bên cạnh chạy vội qua, đụng phải tôi ngã xuống, chắc là trông thấy tai nạn? Tôi vô thức giương mắt nhìn sang, đột nhiên người nọ cũng ngừng bước chân nhìn tôi, tôi trợn tròn mắt, là Nhiếp Duy Dương!


      "Tô Tô!" nhanh chóng vượt qua, chau mày, đôi mắt đen che hết hoảng sợ, hay tai nhanh chóng lướt qua từ đầu đến chân tôi, giọng khẽ run: "Em sao chứ? Có phải đụng vào em ? Có cảm thấy đau ở đâu ? Có cảm thấy choáng váng đầu hay buồn nôn ?"



      Tôi rất muốn , bả vai bị bóp và đôi môi bị hôn qua rất đau, đầu có chút choáng váng buồn nôn, bởi vì tôi chưa ăn gì liều mạng chạy qua đây rồi.



      Nhưng nhìn bởi vì chạy vội mà mái tóc đen mất trật tự, còn chưa dừng việc thở dốc, vì căng thẳng mà đôi môi khẽ run. Mắt nhìn tôi chăm chú đầy lo lắng -- trong nháy mắt lòng tôi như có cái gì ấm áp và vị chua che mất. Tôi nhìn , khẽ : " phải em, em mới vừa qua, em còn tưởng là ..."

      ---luoimantinh.com---

      Hơi thở dồn dập của dừng lại, mắt đen nhìn chằm chằm vào tôi, sau đó nhắm mắt lại, thở ra hơi dài, kéo tôi vào trong lồng ngực , chậm rãi ôm chặt, cằm chống đỉnh đầu tôi, khàn khàn : " chạy đến phố khác tìm em, nghe thấy người bên cạnh bên này có tai nạn giao thông, cho rằng -- gần như -- may mắn..."



      căng thẳng như vậy, mặt tôi kề sát ngực , nghe được vô cùng ràng tiếng tim đập vừa nhanh vừa mạn truyền tới từ trong ngực , mang theo chấn động mơ hồ, cơn sóng lan ra quanh tôi.



      Trong lúc đó vô cùng hiểu được tiếng tim đập của là có ý gì.



      Cảm giác khác thường lan tràn trong ngực, có ý nghĩ gì đó thoáng qua trong đầu tôi, tôi hơi nhíu lông mày, có chỗ nào đúng? Có chỗ nào sai rồi? Là cái gì? Dường như là rất quan trọng.



      Nhưng quá nhanh, tôi bắt được.



      Cái ôm rất lâu, lâu đến mức tôi thể đẩy đẩy , muốn nhắc nhở nên dừng lại nhưng chạm phải vùng ướt lạnh. Lúc đó tôi mới phát , ràng chỉ mặc chiếc áo lông hơi mỏng chạy ra khỏi nhà, tại bị nước mưa làm cho ướt đẫm.



      " điên rồi." Tôi khẽ : "Nhiệt độ dưới 0 độ rồi, mặc áo khoác ngoài chạy ra?"



      "Ừm..." Giọng của nghe tập trung, hiển nhiên là người vẫn chưa bình tĩnh lại được, : "Áo khoác ngoài, ừ, mặc, hình như là rơi ở đâu rồi."



      Lòng tôi như bị đánh mạnh cái, trước mắt dường như lên hình ảnh lo lắng chạy , đến áo bị mất cũng biết. Tôi tưởng tượng ra được Nhiếp Duy Dương ngay cả tư thái đường cũng rất tao nhã lại chạy như điên là cái dạng gì, nhưng hình ảnh áo rơi xuống lại lên trong đầu tôi như khiến tâm trạng tôi như bị nước ấm tràn qua, vừa chua xót vừa căng lên. Cảm giác này thậm chí muốn vọt ra khỏi ánh mắt.



      Tôi cắn răng, khốn kiếp, khốn kiếp! Tôi quyết tâm phải rời khỏi rồi mà! Vì vậy nghiêng người đẩy .



      Tay Nhiếp Duy Dương buông lỏng chút, tôi nghe như cười khổ, đỉnh đầu truyền đến giọng tự giễu: "Chờ thêm chút nữa, bây giờ chân mềm nhũn, đường được."



      Trái tim co lại, cảm giác khác thường lại xuất , ý nghĩ mơ hồ kia lên trong đầu. Tôi để ý đến nội tâm rung động, tập trung suy nghĩ bắt lấy ý nghĩ kia trong đầu, vẫn bị thất bại.



      Tôi thở dài: " được, nhất định phải về. Bộ dạng này của bị cảm mất." thực tế, thân thể của phát run, đoán chừng tầng quần áo ướt sũng kia còn lạnh hơn là mặc gì.



      im lặng, hỏi: "Còn em?"



      sao, đương nhiên tôi vẫn muốn đến sân bay rồi.



      Nghĩ đến đây, ý nghĩ mơ hồ kia lại nhảy ra trong đầu, rốt cuộc là cái gì? Tôi lo lắng lắc đầu, quyết định vẫn là chú ý sức khỏe, dù sao giọng của bắt đầu khàn khàn.



      thấy tôi , buông tay ra lùi bước nhìn mặt tôi, quả nhiên dưới chân lảo đảo cái.



      Tôi vội vàng đỡ , : "Em đỡ về trước ."



      Lại nghĩ tới hỏi: "Bình Bình đâu?"



      " biết." hoàn toàn quan tâm : "Em chạy liền bảo ta biến, thích người xa lạ ở trong phòng .”



      Tôi bất đắc dĩ bật cười, trời tối như thế này bảo người ta đâu? Aiz, thôi, Bình Bình giỏi hơn tôi nhiều, người bản địa lại quen thuộc, sao đâu. Hi vọng lần sau có thể gặp lại ấy phải xin lỗi mới được.
      Hale205, lêthanh9009Trúc Chi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :