1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vườn Gai - A Sắc (H)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 29. Nấu cơm
      Edit: Kún Lazy




      Tới 11 giờ mà mẹ còn chưa về, bụng tôi lại bắt đầu réo lên, vì vậy tôi chạy vào phòng bếp mở tủ lạnh.



      Ôi trời ... Tất cả đều còn sống... Tay nghề nấu nướng của mẹ tôi rất tốt, bà thích nhất ở trong phòng bếp làm này nọ, vô cùng xem thường thực phẩm đông lạnh và đồ ăn nhanh. Trong tủ lạnh, trứng gà, rau dưa, thịt nạc, tất cả nguyên liệu nấu ăn đều có, nhưng lại có loại thức ăn nào cần nấu mà cũng có thể ăn. Bụng đói cồn cào, tôi vô lực tựa đầu cửa tủ lạnh, haiz, tài nấu nướng của mẹ di truyền chút nào cho tôi, tôi nấu cơm bằng nồi cơm điện cũng có thể nấu được nửa cháy nửa nhão, muốn tôi tự cứu mình là thể nào. Vốn dĩ mỗi lần Đồng Miêu Miêu tới nhà tôi chơi, mẹ vẫn thường giỡn rằng Đồng Miêu Miêu mới là con của bà, dịu dàng điềm đạm, tài nấu nướng giỏi giống bà.



      Nhớ tới Miêu Miêu, ngực tôi lại nhói lên, tôi mặc niệm, được nghĩ được nghĩ, cần phải nghĩ, coi như qua hết hãy quên , phải mỉm cười phải kiêu ngạo, chỉ là tình bạn sáu năm mà thôi. Tôi ngồi xổm mặt đất, tựa đầu vào cửa tủ lạnh vẫn nhúc nhích, nước mắt lại rơi xuống.



      bàn tay xách cổ áo tôi kéo qua bên, cần phải , nhất định là Nhiếp Duy Dương,



      Từ lúc lão đại lên lầu chưa từng thấy mặt mũi đâu, lúc này vẻ mặt nhìn tôi cũng đờ đẫn, tiếng nào, giống như tôi làm chuyện gì có lỗi với vậy. mở tủ lạnh ra, lấy vài quả trừng gà, lại lấy cái chảo ra, hình như muốn làm trứng ốp la.



      Hả, còn buộc tạp dề nữa, chiên trứng ốp la thôi mà, có dính bao nhiêu khói dầu đâu? thích sạch sao? Nhưng mà cũng đúng, chừng những người biến thái đều thích sạch .



      Nhưng mà.. bộ dạng Nhiếp Duy Dương buộc tạp dề... đúng là rất kỳ dị, dù hốc mắt vẫn còn ướt nhưng tôi vẫn nhịn cười được.



      liếc nhìn tôi: “Muốn ăn sao?” Vẻ mặt ý như ‘Cầu xin , đến cầu xin ’.



      Tôi hừ tiếng, quay mặt để ý tới . Muốn ăn, nhưng chờ làm xong rồi đoạt.

      ---luoimantinh.com---

      mở gas, đặt chảo lên, tay nắm lấy cán chảo, tay đập trứng vào, chậc, ngay cả tư thế đập trứng cũng rất đẹp...



      Trứng rơi vào trong nồi, chỉ nghe thấy ‘Xèo’ tiếng, sau đó trong chảo bốc lên làn khói đen kỳ quái, tiếng nổ lộp bộp vang lên. Tôi sợ tới mức nhảy dựng, Nhiếp Duy Dương nhanh chóng tắt bếp, đứng ở đó động đậy, hơi nhíu mày nhìn vào trong chảo. Tôi nuốt nước miếng, cẩn thận tới rồi nhìn vào trong chảo, miếng trứng xấu xí, nhăn nhúm như bỏng ngô, cùng với vỏ trứng, tạo thành đống đen sì ở đó, tản ra mùi khen khét quái dị.



      Tôi nhìn quả trứng thê thảm đó rồi lại nhìn sắc mặt : “Nhiếp Duy Dương, cần phải đổ dầu chứ?”



      Sắc mặt Nhiếp Duy Dương vẫn thay đổi, chỉ nhìn cái chảo lúc, sau đó tiêu sái giật tạp dề xuống, ném qua bên, vẻ mặt tự nhiên : “, đưa em ra ngoài ăn.”



      Tôi nhịn được mà cười lớn, từ khi biết tới nay, nhìn làm gì cũng như tính trước, dễ như trở bàn tay. ngờ tay nghề nấu nướng cũng kém giống tôi!



      Mãi cho tới khi lên xe tôi vẫn còn cười, cười tới nỗi ngay cả nỗi ấm ức trong lòng cũng biến mất, càng cười càng dừng lại được.



      Nhiếp Duy Dương khởi động xe, vững vàng chạy ra đường, nheo mắt nhìn tôi cười ngừng, cong cong khóe môi: “Mèo hoang , em còn cười nữa, coi chừng hôn em đấy!”



      Tôi gần như thở nổi, vỗ ngực: “Ha ha... được... ha ha... em... em cười... ha... Ừm!”



      cúi người, nắm lấy cằm tôi, hôn tôi mạnh.



      Ừm! Người này muốn sống nữa sao? còn lái xe đấy! A, đầu lưỡi, ra ngoài ra ngoài, buồn nôn!



      Tôi dùng sức đẩy ra, lấy tay áo lau bờ môi ướt nhẹp, cảnh cáo : “Nhiếp Duy Dương, em phải bạn , cũng phải vợ , tốt nhất đừng đụng đến em, như vậy em còn có thể tôn trọng như ‘ trai’.”



      “Hả.” Ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, nhíu mày: “Hôm qua ai đói khát ôm hôn , còn cả đời phải thể?”



      Tôi đỏ mặt, thẹn quá hóa giận: “Đó là vì còn cách nào khác! Em giống , thấy phụ nữ tùy tiện lên giường, người là nhiều lắm rồi!”



      trầm ngâm, nhàn nhạt : “ phải.”



      phải? phải cái gì?”



      Nhiếp Duy Dương lại : “Vậy em làm bạn được sao?”



      Tôi ngay mà cần nghĩ ngợi: “ có khả năng.” Làm bạn , tiện cho muốn làm, dùng hết rồi cước đá văng sao?



      Vẻ mặt hình như có chút thất vọng, nắm chặt tay lái hỏi: “Vì sao?”



      Bởi vì vừa gặp mà cưỡng bức em, bởi vì khống chế dục vọng của mình, bởi vì em biết chỉ là người đàn ông suy nghĩ bằng nửa người dưới, mà người em muốn tìm chỉ dùng nửa người dưới mà còn phải dùng tâm mới được. Tôi nhìn bên mặt hoàn mỹ của , cười nhạt tiếng, với cái này làm gì? Dù sao tôi quyết , cũng muốn chơi trò chơi đương với .



      Tôi mỉm cười: “Bởi vì biết nấu cơm.”



      lại nhìn tôi cái, gì.



      Chương 30: Kiềm chế
      Edit: Kún Lazy




      Sau khi ăn xong về đến nhà, lái xe vào cửa chính nhìn thấy ánh đèn căn phòng tầng sáng lên, mẹ và chú Nhiếp trở lại.



      “Ưm.” Xe ngừng lại, tôi cởi dây an toàn ra, duỗi duỗi eo: “Mệt quá, về ngủ.”



      Nhiếp Duy Dương liếc nhìn tôi cái: “Cùng sao?”



      Tôi cười cười với : “Nằm mơ à.”



      “Con bé có lương tâm này.” lẩm bẩm, sau đó đột nhiên tắt đèn xe, nhanh chóng ôm lấy tôi, tôi còn chưa có phản ứng hơi thở của phả vào mặt. Sau đó đôi môi mỏng vừa mềm mại vừa nóng ướt mạnh mẽ rơi lên môi tôi.



      “Ưm!” Tôi đẩy mạnh ra nhưng cánh tay của như đúc bằng sắt, hề nhúc nhích.



      Ngón tay thon dài của từ thắt lưng trượt lên vạt áo sơ mi của tôi, xoa xoa ngực tôi, áo ngực được đẩy lên, bầu ngực xinh đẹp vừa khít với lòng bàn tay . Tôi giãy giụa càng khiến hôn và vuốt ve mạnh mẽ nồng nhiệt hơn.



      Tôi mở to hai mắt, màn đêm lam nhạt khiến bóng người như được mạ lớp lam mờ, ngoại điểm ấy ra tất cả đều đen kịt. Hai người quấn quýt dây dưa, hơi thở run rẩy bất ổn, làn da ấm áp bóng loáng, từng cái vuốt ve nóng bỏng, bóng tối dấy lên dục vọng nguyên thủy nhất của thân thể.



      Đáng chết, còn lâu tôi mới có thể phớt lờ người này, tôi vốn tưởng rằng sau ngày hôm qua còn đói khát như vậy nữa, cho nên mới buông lỏng cảnh giác khi ở cùng , kết quả chứng minh, cái người biến thái này còn lâu mới có thể theo đúng chuẩn mực của người thường.

      ---luoimantinh.com---

      Hô hấp của càng lúc càng thêm nặng nề, cuối cùng bàn tay thăm dò xuống dưới, cách lớp quần jean ấn xuống, xoa xoa nơi mềm mại giữa hai chân tôi.



      Rốt cuộc tôi cố gắng quay mặt , thoát khỏi nụ hôn nóng bỏng khiến người ta hít thở thông, há miệng thở dốc: “Nhiếp Duy Dương, dừng lại, dừng lại!”



      đâu chịu nghe, miệng vẫn dây dưa tới, tôi đành vừa trốn tránh vừa : “Nhiếp Duy Dương, càng như vậy, em càng có khả năng đồng ý làm bạn của !”



      Động tác của dừng lại, hỏi: “Em thích sao?”



      Hơi thở nóng rực của phả ở bên cổ bên tai tôi, khiến cả người tôi tự chủ được mà run rẩy, tôi cố gắng giữ vững hô hấp, đẩy bàn tay an phận của ra, kéo áo ngực lại rồi nghiêm mặt với : “Cái này liên quan gì với thích hay thích! nào muốn người đàn ông để ý tới ý cảm xúc của ấy, bắt buộc ấy phát sinh quan hệ làm bạn trai.”



      Giọng của có chút mê hoặc: “ cho rằng em thích thân thể khoái hoạt, phải sao? Bé cưng, mỗi lần em đều rất say mê.”



      Tôi trợn trắng mắt, đó là nhờ công lao ve vãn của đại gia đấy. Theo tôi tám phần là đầu óc người này bình thường, nghe trọng điểm tôi ở chỗ nào.



      Tôi nhịn xuống xúc động, nhấn mạnh lần nữa: “Điều này có liên quan tới việc thân thể em vui thích hay , người đàn ông em thích, phải tôn trọng ý nguyện của em, hiểu em, nguyện ý cùng em chia sẻ cuộc sống, mà phải chỉ biết làm, làm, làm!”



      le lưỡi liếm qua nơi mẫn cảm ở cổ tôi, tôi giật mình, khẽ kêu tiếng, cười: “Em xem, hiểu em rất .”



      ....!” Tôi tức giận: “ !”



      cười rộ lên, cánh tay buông ra giữ lấy bả vai tôi, bàn tay ấm áp xoa xoa gương mặt tôi. Tôi hoảng sợ, lại muốn đến sao?



      Môi mỏng mềm mại của lại dịu dàng hôn lên trán tôi, nhàng ấn xuống rồi rời . Hả?



      vỗ vỗ mặt tôi: “ biết rồi, bé cưng, chúng ta vào thôi.”



      Hả hả? Tôi sửng sốt, trái tim tôi đập nhanh hơn. Nụ hôn nồng nhiệt và kích tình của khiến thân thể tôi có cảm giác, nụ hôn dịu dàng mà nhàng như vậy lại khiến tim tôi đập rộn lên.



      thấy tôi động đậy cúi người tới, xoa xoa mặt tôi: “Sao? Muốn tiếp tục à?”



      Tôi muốn mắng cửa xe bên ghế lại đột nhiên bị kéo ra, sau đó tiếng mẹ vang lên: “Duy Dương, Tô Tô, là các con sao? Sao xe dừng lâu rồi mà vào nhà?”



      Thảm! Tôi nằm ghế, mà nửa người Nhiếp Duy Dương đè người tôi, như thế này mà bị mẹ nhìn thấy.....!

      ---luoimantinh.com---

      Mẹ cúi đầu nhìn vào trong xe, giọng có chút kinh ngạc: “Hai đứa....?”



      Tôi làm đà điểu nhắm chặt con mắt, trốn tránh đối mặt với nhưng lại nghe thấy giọng ôn hòa hề hoang mang của Nhiếp Duy Dương: “Dì Nguyễn, dì tới đúng lúc, con đưa Tô Tô ăn cơm, lúc trở về em ấy vẫn ngủ, con lo biết nên đưa em ấy vào nhà thế nào, đúng lúc, dì mở cửa xe giúp con, con bế em ấy vào nhà.”



      Tôi thở hơi, vội vàng phối hợp ra vẻ ngủ say. Tôi lại quên mất, Nhiếp Duy Dương là cao thủ dối mặt đổi sắc.



      Nhiếp Duy Dương ôm tôi ‘Ngủ say’ vào trong nhà, mẹ tôi ở sau đóng cửa xe, lên theo, vô cùng vui vẻ : “Dì còn lo lắng hai đứa các con hợp, Duy Dương, con biết chăm sóc em như vậy, trong lòng dì cảm thấy rất vui vẻ.”



      Trong lòng tôi trợn trắng mắt, bà ấy biết tôi hy vọng ‘hợp’ với cỡ nào đâu.



      Giọng Nhiếp Duy Dương ôn hòa: “Cần phải thế. Dì Nguyễn, dì mở cửa chút, đừng đánh thức em ấy.”



      Giả bộ. Trong lòng tôi thầm.



      Đúng rồi, còn cái kia, cái cứng rắn chỉa vào eo tôi là cái gì thế? Tôi cười trộm, lần này để tắm nước lạnh. Trong lòng tôi có chút gợn sóng, cái người cuồng tình dục này lại có thể khắc chế dục vọng của mình.
      MaiAnhSF, Hale205, xukem2 others thích bài này.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 31: Bụi vân
      Edit: Kún Lazy




      Vài ngày sau, quả nhiên Nhiếp Duy Dương thu liễm hơn. Nhưng có lẽ bởi vì bận, biết lần này trở về có chuyện gì, gần như mỗi ngày đều bận rộn chạy . Còn tôi sắp bước vào kỳ thi, ở trường có vô số bảng phải phát phải điền, cũng hiếm khi mỗi ngày đều tới trường học.



      Vài ngày liên tiếp, tôi đều thấy Đồng Miêu Miêu. Ngày đó Felix tới cứu tôi, Miêu Miêu điên rồ cũng nhào về phía ta, dưới tình thế cấp bách Felix đẩy ngã mạnh xuống đất, ấy liền nằm ở đó gào khóc lên, sau đó cũng biết thế nào.



      Mấy người Mai Tử chạy tới hỏi tôi ghi danh vào trường học nào, tôi : “Đại học N, cách cũng gần, rất thuận tiện.” có gì phải chọn, cũng trốn Nhiếp Duy Dương, cũng cần vì Miêu Miêu muốn học cùng trường với ấy, tôi chọn gần là được rồi.



      “Vừa hay.” Thuyền trưởng cười: “Chúng ta có thể tiếp tục làm bạn học!”



      A Mộc cầm lấy quyển sách giáo khoa, trừng mắt nhìn lúc, đột nhiệt xé toạc nó thành hai nửa, nhe răng cười với chúng tôi: “Mình sớm vừa mắt với những vật này!”



      Mai Tử che miệng cười: “Ngày mai nghỉ, bây giờ mình lại rất mong ngóng cuộc thi, thi xong rồi có thể được tự do! À, đúng rồi, Tô Tô” ấy dường như nhớ tới cái gì, lấy tờ giấy đưa cho tôi: “Thông báo cuộc thi của Miêu Miêu, thầy giáo bảo mình cầm qua cho ấy, làm sao mình biết nhà ấy ở chỗ nào chứ. Cậu thân với ấy như vậy, cậu đưa cho ấy nhé!”



      Tôi : “Mình ...”



      Đúng lúc thầy giáo tới, nhấn mạnh công việc trong cuộc thi, Mai Tử vứt lại cho tôi rồi chạy về chỗ ngồi.



      Tôi nhìn tờ giấy thở dài, tôi muốn gặp lại Đồng Miêu Miêu, nhưng mà ai ai cũng biết tôi thân với ấy, muốn đẩy cho người khác ắt phải đối mặt với đống câu hỏi, còn cách nào khác, tôi đành bỏ vào trong túi sách.

      ---luoimantinh.com---

      Lúc tan học ra cổng trường, tôi nghe thấy có người gọi, ngẩng đầu nhìn qua thấy Felix, cổ còn treo máy ảnh bất ly thân với .



      Tôi qua, cười với ấy: “Felix, sao ở đây?” Trong lòng tôi có chút xấu hổ, ngày đó rời đương nhiên là sau khi biết tôi và Nhiếp Duy Dương xảy ra chuyện gì, biết nghĩ thế nào.



      Felix cười cười, lấy từ trong túi ra đồ vật đưa cho tôi: “Sim điện thoại di động của em. Ngày đó nhặt về, điện thoại rơi xuống thể sửa được, sim này nghĩ còn hữu dụng với em.”



      Tôi nhận lấy, có chút cảm động: “Cảm ơn, cẩn thận.”



      Felix vừa cười, nhưng khuôn mặt tươi cười rạng rỡ dường như có trộn lẫn chút u buồn, đôi mắt trong suốt màu lam giống như đóa bụi vân nhàng bầu trời quang. nhìn nhìn trời, lại nhìn khuôn mặt tôi, mỉm cười: “Có muốn cùng ?”



      Tôi gật đầu, cùng tản bộ đến công viên.



      Trong công viên , cây bạch quả cao lớn trồng đan xen hợp lý xung quanh quảng trường , trong sân rộng có người già nhàn nhã tới lui hoạt động thân thể, người bán đồ chơi , đồ ăn vặt dựa vào xe ngủ gật. Công viên buổi tối mang đến cho người ta cảm giác thanh bình.



      Trong sân rộng có cây thông khổng lồ, xung quanh nó đặt những ván gỗ dài, tôi và Felix ngồi xuống đó.



      Felix có chút bất thường, vẫn gì, tôi đành phải phá vỡ trầm mặc, cười : “Felix, chuyện ngày đó em còn chưa cảm ơn , nếu chậm chút em thảm rồi!”



      “Đừng khách khí.” Đôi mắt xanh của Felix nhìn qua tôi: “Đó là việc nên làm.”



      khí lại trầm lặng.



      Rốt cuộc Felix cũng mở miệng: “Tô Tô... ừm... Có lẽ hỏi thích hợp, nhưng mà muốn biết, em và Nhiếp....”



      Tôi thở dài trong lòng, biết thể nào ấy cũng hỏi.



      Tôi nhìn , cười: “ muốn hỏi em và ấy có phát sinh quan hệ thân thể hay ?”



      Gương mặt trắng nõn của Felix lập tức đỏ lên: “, phải, phải nghĩ... cái kia...”



      lúc vẫn được gì, rốt cuộc thất bại sụp bả vai xuống, giọng điệu chán nản: “Tô Tô, em cũng biết đấy, trong lòng vẫn có phần bị em cuốn hút. Sau khi biết em, tính tình của em còn, ừ, đáng hơn so với nghĩ, vẫn muốn theo đuổi em.”



      Tôi trợn to mắt nhìn ấy, nhịn được cười: “Rốt cộc em tốt ở chỗ nào?” Tính tình tùy ý, lại xấu tính, cà lơ phất phơ, ăn ngồi rồi, ngoại trừ khuôn mặt dễ nhìn có chỗ nào đáng để người khác thích chứ?



      “Ừ, vậy cũng đúng.” Felix gãi gãi sau gáy theo thói quen: “ thế nào đây... Có đôi khi cảm thấy em như đóa hoa hồng kiêu ngạo nhất trong vườn hoa, cẩn thận qua em lại đột nhiên làm mặt quỷ, cười lên ha ha. Có đôi khi cảm thấy em như cơn gió trói buộc có gì vướng bận, rồi lại trông thấy em phấn đấu quên mình vì bạn bè. Ừ, hay nhưng muốn , em khiến động lòng.”



      Tôi cười, đôi mắt nhìn những tán lá cao cao của cây bạch quả: “ cũng biết, em và Nhiếp Duy Dương nhất định phát sinh quan hệ.”



      Felix nhìn tôi, giọng có chút bất ổn: “Em... em... cậu ấy?”
      MaiAnhSF, Hale205Trúc Chi thích bài này.

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 32. Tim đập nhanh
      Edit: Kún Lazy




      Nhiếp Duy Dương? Tôi lập tức lắc đầu, đùa gì vậy? Làm sao có thể? Tuyệt đối thể nào!



      “Vậy, vậy, ngày đó em .” Felix ngượng ngùng : “Em em chỉ cần cậu ấy....”



      “À.” Tôi cúi đầu nhìn giày của mình: “Đó là bởi vì trước kia....”



      Felix trừng to mắt: “Trước kia? Tô Tô, biết em phải tùy tiện, chẳng lẽ, cậu ấy ép buộc em?”



      Tôi lắc đầu, tôi và Nhiếp Duy Dương, thế nào nhỉ? ta cưỡng bức tôi, tôi cũng đùa bỡn ta, ta từng buông tha tôi, nhưng cũng cứu tôi, thậm chí còn biết đối xử dịu dàng với tôi, tôi sớm thể dùng oán hận đơn giản để đối đãi với ta.



      Felix thấy tôi lời nào, có chút sốt ruột: “ biết tính tình của cậu ấy, từ trước tới giờ cậu ấy luôn tùy hứng, nhưng ngờ cậu ấy lại làm vậy với em!” ta đập phát xuống ghế, rồi đứng bật dậy: “ muốn tìm cậu ấy!”



      Tôi vội vàng kéo ta lại: “ phải vậy, Felix.” Ừ, tôi có cách nào giải thích với Felix, chỉ : “ phải như nghĩ, em và ta huề nhau rồi, có gì.”



      Trong mắt Felix còn nghi ngờ nhưng vẫn ngồi xuống, phong độ hỏi tiếp.



      Tôi : “Xin lỗi Felix, em cũng .”



      Felix thở dài: “Tô Tô, tấm lòng vẫn đổi, em có thể cho cơ hội tiếp tục làm bạn với em được ?”



      Tôi bật cười: “Bị từ chối, lại biết ấy có quan hệ với người khác, vậy mà vẫn chịu làm bạn với ấy, dưới tình huống này mà , cũng vĩ đại.”



      Felix có chút đỏ mặt, tôi nhìn , bật cười trong lòng, người đàn ông này có trái tim tinh khiết như thủy tinh, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, thẳng thắn mà đơn thuần, dịu dàng hiền hậu mà thiện lương, chừng trong tương lại tôi .

      ---luoimantinh.com---

      Hoàng hôn dần buông xuống,



      Ánh mắt của tôi đột nhiên bị cảnh tượng cách đó xa hấp dẫn, đó là hình ảnh người vợ già giúp bạn già của bà đẩy xe lăn về nhà, biết bà cụ nhàng với ông cụ cái gì, ông cụ cười vỗ vỗ mu bàn tay bà. Vẻ mặt bọn họ bình thản như thế, khiến người ta nhìn bọn họ, đột nhiên nghĩ, bọn họ từng cùng nhau nắm tay qua nhiều sóng gió, tới được ngày hôm nay, đẹp đẽ đến nhường nào.



      Tôi nhìn thấy cũng bị sửng sốt.



      Bọn họ từ từ tới, ánh chiều tà dịu dàng chiếu sau lưng bọn họ, xa xa, tiếng ồn ào xe cộ đông nghịt nơi thành phố như biến mất trong nụ cười yên bình của bọn họ.



      Tôi vươn tay bắt lấy camera của Felix: “Nhanh, nhanh, Felix, cho em biết phải dùng thế nào. Em muốn chụp lại!”



      Felix cười rộ lên, tháo máy ảnh xuống đưa cho tôi, cho tôi biết chỉnh tiêu cự và bắt sáng như thế nào. Sau khi hai chúng tôi luống cuống tay chân phen, rốt cuộc tôi cũng ấn được nút, lưu lại khoảnh khắc khiến mình xúc động.



      Felix : “Ừ, là bức ảnh rất đẹp, đợi về rửa rồi đưa cho em!”



      “Được được!” Tôi cũng vô cùng hưng phấn.



      Sau khi chia tay với Felix ở cửa công viên, tôi tiếp tục về nhà. Vừa được hai bước thấy ở ven đường, chiếc xe từ từ tới, hả, cái xe này rất quen!



      Kính xe hạ xuống lộ ra khuôn mặt nặng nề của Nhiếp Duy Dương.



      “Lên xe.” Lão đại ra mệnh lệnh ngắn gọn.



      Có xe ngồi vẫn tốt hơn là bộ về, tôi ngoan ngoãn lên xe.



      Ừ, người này trông có vẻ như tức giận, phải muốn lấy tôi ra để dập lửa đó chứ?



      Quả nhiên tôi còn chưa ngồi vững bắt lấy tôi như hổ dữ bổ nhào vào linh dương, lời nào mà hôn tôi. Chậc, chắc sau này phải cân nhắc tới việc trang bị song chắn đề phòng bạo lực cho xe nhà mình như trong taxi thôi[1], tránh cho mãnh thú đả thương người khác.

      ---luoimantinh.com---

      Tôi lấy ngón tay chỉa lên cái trán trơn bóng đẹp mắt, trừng : “ lại nữa? quên rồi sao?”



      Quả nhiên dừng động tác lại, nheo mắt mím môi, ngoan ngoãn ngồi trở về ghế lái.



      Tôi cười trộm, hì, lục tự chân ngôn, trăm lần đều linh!



      (lục tự chân ngôn: thần chú sáu chữ)



      Vẻ mặt đổi hỏi: “Sao em lại cùng Felix?”



      Tôi thoải mái dựa ghế ngồi, có hỏi có đáp: “ ấy tới tìm em, trả lại sim điện thoại hôm đó em làm rơi.”



      “Vậy mà cũng phải chạy tới công viên sao?” nhất quyết tha.



      Tâm tình tôi tốt nên tiếp tục : “ ấy có chuyện muốn với em, sau đó tới đây, cuối cùng thổ lộ với em.”



      Nhiếp Duy Dương nắm tay lái, nhanh chóng quay đầu liếc nhìn tôi cái, sau đó quay mặt , trầm mặc lúc rồi hỏi tiếp: “Em trả lời thế nào?”



      Tôi tùy ý : “Em đáp ứng chứ sao!”



      “Két!” Xe nghiêng mạnh rồi dừng lại ven đường, tôi bị ngã bổ nhào lên người , hoảng hồn : “ điên à! May mà đường này ít người, nếu ..... A, muốn ghìm chết em à!”



      Eo tôi bị ôm chặt, tôi giương mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ của , sóng lớn trong đôi mắt như muốn dìm chết tôi, tôi vội vàng thức thời thẳng thắn: “Lừa , lừa thôi, em với ấy là em ấy!”



      trừng tôi lúc lâu, sắc mặt bớt giận, môi mỏng cong lên: “Mèo hoang , lá gan càng lúc càng lớn, dám đùa hả?”



      vậy mà lại cắn ngụm lên mặt tôi.



      “A!” ra đau lắm, nhưng cảm giác thịt mình bị răng người khác cắn rất khủng bố, tôi giãy dụa: “Nhiếp Duy Dương, em đừng dùng sức có được hay ?”



      “Ừ.” thả tôi ra, nhướng mày, như ban ân: “Vậy em tới hôn .”



      “Tôi bị chọc cười: “Dựa vào cái gì?”



      tà tà liếc nhìn tôi cái, ánh mắt nhàng mở ra: “Dựa vào việc vì em mà học nấu cơm, thế nào?”



      Hả? Tôi sửng sốt, chỉ vì câu tùy ý của tôi?



      Tôi nhìn bên mặt được tự nhiên của , tim đột nhiên đập nhanh hơn.



      ----------



      [1] Song sắt bảo hộ taxi







      Chương 33.
      Edit: Kún Lazy




      Buổi tối mẹ làm tôm chua ngọt.



      Đây là món ăn mà tôi thích nhất, nhưng tôi luôn ngại bóc vỏ tôm, vì tay bị dính nước sốt hồng hồng, mỗi lần đều chỉ ăn vài con rồi rửa tay, bỏ ăn nữa.



      Mẹ : “Tô Tô, ăn thêm vài con nữa , phải con rất thích món này sao? Để lát nữa hãy rửa tay.”



      Tôi đáp ứng nhưng cũng ăn tiếp nữa.



      Nhiếp Văn Hàm đặt con tôm vào trong bát mẹ: “A Nguyễn, em cũng ăn nhiều chút.”



      “Được.” Mẹ cười dịu dàng với Nhiếp Văn Hàm, chân mày khóe mắt đều toát lên vẻ thỏa mãn và hạnh phúc.



      Tôi cắn đũa nhìn hai người, mỉm cười, rốt cuộc mẹ cũng có hạnh phúc của mình, tốt.



      con tôm trứng được bỏ vào trong bát tôi. Tôi ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc nhìn Nhiếp Duy Dương, ngón tay thon dài của dính chút nước sốt hồng hồng.



      “A, cảm ơn Duy Dương.” Tôi kịp phản ứng, vội vàng sắm vai em .



      Nhiếp Văn Hàm cười: “Từ tính tình Duy Dương kỳ lạ, thích ở chung với người khác, ngờ lại tốt với Tô Tô như vậy, xem ra chúng ta nhất định là người nhà.”



      Mẹ vội vàng khích lệ con chồng: “Tô Tô bị em làm hư rồi, là do Duy Dương biết chăm sóc em đấy thôi.”



      Tôi nhìn tay Duy Dương, lại nhìn con tôm lột vỏ được đẹp trong bát cơm của mình, từ từ đưa vào trong miệng, khuôn mặt đỏ lên.



      Nhiếp Duy Dương còn thêm dầu vào lửa. : “Dì Nguyễn, món tôm này làm thế nào?”



      Tim tôi đập loạn, mặt càng nóng lên, mẹ còn chưa kịp trả lời tôi bỗng nhiên để đũa xuống: “Con ăn no rồi.” Sau đó để ý tới mẹ giọng trách cứ, chạy thẳng lên lầu giống như trốn.

      ---luoimantinh.com---

      Buổi tối tôm ôm mền trằn trọc, hiểu nổi rốt cuộc tôi nghĩ gì. Chẳng lẽ tôi động lòng với ta? , tôi nên như vậy, nếu tôi thích người dâng lên toàn bộ tình chung thủy của tôi, cũng cầu đối phương có đáp lại tương đương. Còn ta sao? ta chỉ vì dục vọng mới theo đuổi tôi, có lẽ tôi chỉ tạm thời bị ta hấp dẫn, nhưng có tình chắc chắn có kết cuộc tốt đẹp. Ngộ nhỡ.... Nếu.... ta tôi? Tôi lắc lắc đầu, cười, có lẽ người như ta hoàn toàn hiểu được cái gì gọi là đâu.



      Buổi sáng tôi bị thanh mơ hồ đánh thức.



      Tôi dụi mắt xuống giường, mặc đồ ngủ tới ban công ngoài phòng.



      Từ nơi này nhìn xuống có thể thấy khu vườn xinh đẹp ở sau phòng.



      Nhiều bụi cây kim ngân màu hồng chia cắt sân vườn đan xen hợp lý, từng hàng cây kim ngân xanh biếc vây quanh những bụi hoa hồng kiều diễm, đường mòn rải đá uốn lượn, nằm bên cạnh con đường là những bông hoa diên vĩ màu tím còn mang theo sương sớm. lên phía trước nữa có đài phun nước mỹ nhân ngư, mỹ nhân ngư bằng đồng lớn bằng người ngồi ở chính giữa đài phun nước, cánh tay nâng vỏ trai. Bên cạnh đài phun nước trồng những cây hạc vọng lan cao gầy. Nhiếp Duy Dương đứng trước hàng hạc vọng lan, nhắm mắt lại, chuyên tâm luyện giọng.



      Tôi nằm sấp lan can ban công nhìn .



      mặc bộ quần áo ở nhà màu trắng, đôi mắt tà mị nhắm lại, đứng giữa sân vườn đẹp như vậy lại có chút hương vị xuất trần, dưới ánh sáng nhu hòa của buổi sớm, suối phun nước biến thành cầu vồng bảy sắc, lặng yên làm nền cho .



      phải người ta người đàn ông chuyên tâm làm việc rất có mị lực sao, bây giờ quả thực khiến tôi thể dời mắt.



      mở mắt, ngước mắt nhìn lên lầu, nhìn vào đôi mắt tôi.



      “Chào buổi sáng!” bị phát nên tôi phất phất tay chào.



      “Chào buổi sáng.” từ từ vuốt mái tóc đen, cau mày nhìn tôi: “Nhìn lén lâu như vậy, si mê rồi sao?”



      Tôi cười: “Nếu như vẫn ngậm chặt miệng lời nào.”



      từ từ tới, đứng dưới ban công, ngẩng đầu lên nhìn tôi.



      Tôi gác cằm cánh tay, cười híp mắt giọng hỏi : “Nhiếp Duy Dương, em sao?”



      nhíu mày, giọng trong trẻo: “Cái này còn phải hỏi sao? Nếu vì sao lại làm tình với em?”



      “Này! ....” Tôi vội vàng nhìn xung quanh, suýt nữa nhảy xuống che miệng lại.



      cười: “Bố và dì Nguyễn ra ngoài chạy bộ từ sớm rồi, em nghĩ ai cũng làm biếng giống em chắc?”



      Tôi thả lỏng người, nhớ tới câu trả lời của , nhíu mày: “ theo logic gì vậy? Làm tình và nhất định có liên quan tới nhau!”



      ngờ điều này lại khiến nhíu mày: “Mèo hoang , đừng với là em tùy tiện làm tình với người khác đấy nhé.”



      Tôi chán nản, suy nghĩ của tuyệt đối có vấn đề!



      Tôi hầm hừ : “Vậy lần đầu tiên nhìn thấy em, liền nhất định phải làm ... cái kia, chẳng lẽ bởi vì em?”



      : “Ừm hm.”



      Tôi tức giận: “Em lại , miễn cưỡng em làm quái gì?”



      búng búng ngón tay, tuyệt đối để ý mà : “Vậy có quan hệ gì? Dù sao cuối cùng em nhất định .”



      Cái đồ cuồng tự đại! Tôi biết nên giận hay nên cười, nhất thời nên lời.



      cúi đầu, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt tôi, vẻ mặt đứng đắn hiếm thấy: “Tô Tô, đợi em từ rất lâu.”



      Tôi nhìn vào đôi mắt đen láy sâu thẳm của , chỉ cảm thấy ‘ầm’ tiếng, tim tôi đập mạnh, gò má bốc cháy

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 34
      Edit: Kún Lazy




      Nếu như ấy tôi.



      trả lời lại , tôi chạy về phòng tắm gội buổi sáng theo thói quen.



      Vừa lau tóc vừa thất thần suy nghĩ. Tôi sao?



      Tôi ngẩn người, quấn khăn ra khỏi phòng tắm lại nghe thấy giọng trêu chọc của Nhiếp Duy Dương vang lên trong phòng: “Nghĩ gì mà mất hồn vậy?”



      Tôi quay lại nhìn thấy tên kia nghênh ngang ngồi giường tôi, hai cánh tay đỡ lấy thân thể thon dài, cả người thoải mái ngửa ra sau, hai nút áo cùng cài, để lộ ra lồng ngực màu mật ong. híp mắt nhìn chằm chằm vào những nơi được khăn tắm che người tôi.



      Tôi nắm chặt khăn tắm trước ngực, trừng : “ mau ra , lát nữa mẹ và chú trở lại rồi, như vậy ở trong phòng em còn ra thể thống gì nữa?”



      lười biếng nghiêng đầu, cười như cười: “Em tới hôn cái ra ngoài.”



      Tôi vừa bực mình vừa buồn cười, từ khi với thể dùng sức mạnh lão đại liền thay đổi sách lược, dùng uy hiếp để lợi dụng rồi.

      ---luoimantinh.com---

      Tôi mơ hồ nghe thấy tiếng cửa vang lên, tôi vội vàng chạy tới, nắm chặt khăn tắm, cúi người hôn lên môi : “Như vậy được... Ưm!”



      Thân thể nghiêng về phía trước bị kéo mất trọng tâm, tôi ngã lên người . tay vẫn chống phía sau, tay giữ chặt ót tôi khiến nụ hôn này càng thêm sâu sắc.



      Trong miệng có mùi vị của bạc hà. Đôi môi mềm mại ấm áp trằn trọc ma sát môi tôi, nhiều lần vân vê, lưỡi của nhân lúc tôi thở dốc liền trượt vào, mạnh mẽ dây dưa với tôi.



      hôn giống như muốn nuốt trọn cả người tôi.



      Tôi nghe thấy cửa phòng dưới vang lên sốt ruột muốn đứng dậy, nhưng vì ngã người nên có chút sức lực nào. Vì vậy tôi vừa đẩy vừa giãy giụa muốn xuống khỏi người .



      “Ưm!” đột nhiên rời khỏi môi tôi, dùng dừng ép vai để tôi dán vào người , sau đó vùi đầu bên cổ tôi, há miệng thở dốc: “A, mèo hoang , em còn cử động nữa tự gánh lấy hậu quả.”



      Lúc đó tôi mới phát khăn tắm của tôi bị lỏng lẻo, bộ ngực căng tròn dán lên lồng ngực trần trụi của , bụng dưới cách lớp vải mỏng có thể cảm giác được ràng dục vọng của .



      Tôi sốt ruột: “ nhanh lên ! Bọn họ sắp vào nhà rồi!”



      dùng môi liếm lên cổ tôi, hàm hồ : “Để cho bọn họ nhìn thấy thế nào?”



      Tôi gấp gáp: “Điên à!” Nếu bị bọn họ nhìn thấy, ở chung chưa tới tháng mà phát triển tới mức lên giường với ‘ trai’ rồi, chuyện bình thường như vậy mẹ tôi tức chết mới là lạ.



      bỗng bật cười, rồi thở dài : “ rất muốn.”



      Dù tôi sốt ruột cũng nhịn được bị giọng điệu của chọc cười: “Nhiếp Duy Dương, làm nũng sao?”



      hừ tiếng, rốt cuộc đỡ tôi ngồi thẳng người, bóp eo tôi cái rồi bước nhanh ra khỏi phòng.



      Tôi mặc quần áo tử tế, mắt nhìn thấy tờ đơn bàn, nhíu mày, đó là giấy thông báo thi của Đồng Miêu Miêu.



      muốn nhưng vẫn phải .



      Sau khi cơm nước xong tôi cầm áo khoác định ra khỏi cửa mẹ hỏi: “Tô Tô, ngày mai thi rồi, sao con ở nhà đọc sách?”



      Tôi : “Vâng, con đưa giấy báo thi cho bạn học rồi nhanh chóng trở về!”



      Nhiếp Duy Dương : “Để đưa em .”



      Tôi vội vàng từ chối: “ cần, em và bạn học có chuyện, làm gì?” Thái độ của Đồng Miêu Miêu với tôi chắc chắn bình thường, chỉ sợ thấy Đồng Miêu Miêu cũng biết ấy là người bỏ thuốc tôi. Để cho gặp mặt Đồng Miêu Miêu? Khủng long đại chiến ma quỷ.



      theo tôi tới cửa, thấp giọng : “Mèo hoang , nếu buổi tối có quà cho em, em có báp đáp cho ?”



      Tôi : “Quà gì? Báo đáp gì?”



      : “Quà gì buổi tối em về sớm chút biết. Còn báo đáp à....” quay lưng, thân thể cao gầy che khuất tầm mắt mọi người trong phòng, kéo tay tôi đặt lên dục vọng của mình, có chút ai oán : “Em nhẫn tâm để nghệ sĩ thanh nhạc vĩ đại nhất chết vì dục vọng mãnh liệt sao?”



      Tôi lại bị chọc cười, có lẽ tôi bị váng đầu rồi nên : “Có thể cân nhắc.”



      Sau đó nở nụ cười. Cười đến nỗi khiến người khác động lòng.

      ---luoimantinh.com---

      Gần tới nhà Miêu Miêu tôi lại hối hận, có phải là gọi Nhiếp Duy Dương cùng an toàn hơn chút? , điên cuồng của ấy khiến tôi khổ sở, khiến tôi sợ ấy.



      Tôi do dự điện thoại vang lên, là Felix.



      “Tô Tô”, giọng của ta rất hưng phấn. “Tấm hình đó rửa ra rồi, hiệu quả rất tốt, bây giờ đem đến cho em nhé?”



      Ừ, lần này tìm được người cùng với tôi rồi.



      Chương 35. Cầm thú
      Edit: Ốc




      Cửa nhà Đồng Miêu Miêu khép hờ, nhưng tôi ấn chuông lúc lâu, căn phòng lầu 2 vẫn yên lặng hề đáp lại giống như động vật ngủ say.



      “Kỳ quái.” Tôi lẩm bẩm: “Cửa chính mở trong nhà phải có người mới đúng chứ?”



      Felix : “Có khi nào ngủ trưa hay ?”



      Tôi nhìn điện thoại chút: “Vừa mới mười hai giờ trưa, làm sao có thể ngủ được? Thôi, chúng ta vào gõ cửa phòng.



      Tôi và Felix qua sân nhà, lên gõ cửa phòng,



      Trong lòng vừa lo lắng yên vừa thương cảm, mấy hôm trước tôi còn hề cố kỵ coi nhà Miêu Miêu như nhà mình, muốn đến muốn đều tùy ý. Bây giờ đột nhiên xuất vách ngăn khổng lồ, chặt đứt mối quan hệ của chúng tôi, tôi phải cẩn thận tới phòng ấy gõ cửa.



      Mu bàn tay đập vào cánh cửa gỗ phát ra những tiếng ‘Cốc cốc’ ràng, gõ lúc rồi dừng lại nghe chút nhưng vẫn có tiếng động gì.



      Chẳng lẽ có ở nhà? Tôi lui xuống sân, nghi ngờ nhìn phòng Đồng Miêu Miêu tầng. Cửa sổ lớn bên phải lầu hai treo tấm rèm dày màu hồng quất.



      Felix : “Tô Tô, biết em muốn chuyện với ta nhưng dù sao cũng tới đây rồi, em gọi điện thoại hỏi thử xem.”



      Tôi gật đầu cầm điện thoại di động gọi tới dãy số gọi vô số lần.



      Nghe tiếng chuông vang lên. Tôi yên lặng đếm, tiếng, hai tiếng... Đếm tới tiếng thứ mười lăm, sau tiếng ‘tút’ vang lên giọng ngọt ngào: “Số điện thoại bạn gọi tạm thời có người nhận, xin chờ lát rồi gọi lại sau.”



      Tôi gọi tiếp vẫn có ai nghe máy.



      Tôi thở dài: “Thôi, Felix, em luồn giấy thông báo dưới kẽ cửa là được, chiều nay em muốn về nhà sớm chút.”



      Felix gật đầu đồng ý. Tôi nhét tờ giấy thông báo dưới kẽ cửa, trong lòng có chút mất mát. Có lẽ tôi và Miêu Miêu còn cơ hội chuyện, có lẽ đây là lần cuối cùng tôi đến nhà Miêu Miêu.



      Lúc tới cửa chính, tôi nhịn được quay đầu lại nhìn, tôi vừa nhìn bỗng nhiên mở to hai mắt!



      Tôi há mồm được tiếng nào, dùng sức túm lấy cánh tay Felix.



      Felix cầm chìa khóa mở cửa xe, hiểu gì quay đầu nhìn theo ánh mắt của tôi, nghẹn ngào thấp giọng hô lên: “Trời ạ!”

      ---luoimantinh.com---

      Phía cửa sổ lớn ở bên phải của lầu hai,tấm rèn dày màu hồng quất bị kéo ra kẽ , bàn tay mảnh khảnh vịn kính như cầu cứu, nơi bàn tay kia rơi xuống lưu lại vết máu rất đậm!



      Thân thể tôi còn phản ứng nhanh hơn cả đầu óc, Felix gọi: “Tô Tô, em chờ chút!” Tôi vọt tới trước.



      Phòng khách bị Felix phá ra, cửa sổ sát đất vừa sửa xong lại bị đập nát, tôi tùy tiện cầm con dao gọt trái cây mặt bàn phòng khách trong tay, lảo đảo chạy nhanh lên lầu, trời ạ, chuyện gì xảy ra? Hành hung trong phòng? Hay là, Miêu Miêu làm chuyện gì điên rồ?



      Lúc chạy vội tới cửa phòng Miêu Miêu, rốt cuộc Felix cũng vượt qua tôi, tay kéo tôi ra sau, vượt lên trước mở cửa ra.



      nhìn thoáng qua lập tức quay đầu lại che ở cửa ra vào, sắc mặt tái nhợt với tôi: “Trời ạ, Tô Tô, em nên nhìn!”



      Tôi đâu chịu nghe, đẩy ta ra rồi vọt vào trong phòng.



      Dao trong tay tôi rơi mặt đất. Khiếp sợ. Phẫn nộ. Buồn nôn. thể tin.



      Miêu Miêu nằm giường lớn màu hồng gần cửa sổ. Nhưng mà, đây là Miêu Miêu sao?



      Đây là người có thân thể dính đầy máu giống Miêu Miêu.



      Tôi tới gần giường, nhìn Miêu Miêu.



      “Trời ơi.” Tôi che miệng lại, giọng run rẩy, chỉ có thể : “Trời ơi, trời ơi, trời ơi.”



      Cả người Miêu Miêu trần truồng nằm đó, toàn thân có nơi nào vẹn toàn, cả người toàn là máu ứ đọng, sưng đỏ, vết thương kỳ quái hình dạng như bị vũ khí sắc bén rạch vào, vết cháy của tàn thuốc, cổ tay và cổ chân đều có dấu vết bị buộc chặt, vùng da nơi đó bị siết tới bầm đen. Thân thể của ấy hỗn độn tất cả vết thương lớn đều chảy máu, cùng với những chất lỏng màu trắng khô người.



      Hai chân ấy vô lực mở lớn, bắp đùi vốn trắng nõn lại có những tàn thuốc dày đặc, chỗ kín sưng đỏ kinh khủng, cả mảnh dính vết máu và chất lỏng màu trắng.



      Khuôn mặt của ấy nhìn ra chút vẻ đẹp nào, nửa khuôn mặt cũng bị đánh tím đen, mí mắt sưng vù, đôi mắt to mị ngập nước cũng sưng thành đường .



      Cả căn phòng đều là mùi máu, mùi vị của hoan hợp hòa cùng với hương vị khó ngửi của vật bài tiết.



      Tay tôi run rẩy sờ lên mặt ấy: “Miêu Miêu? Miêu Miêu?”



      Hồi lâu, nước mắt tràn ra vành mi của ấy, đôi môi khôi nứt đầy máu khẽ động, tôi vội vàng kề tai tới gần, nghe thấy ấy yếu ớt : “Đau ... Đau quá....”



      Tôi cắn răng: “ sao, Miêu Miêu, mình lập tức đưa cậu tới bệnh viện, rất nhanh còn đau đớn nữa.”



      ấy giống như nghe thấy: “Mình đau quá... đau quá... đau muốn chết rồi... Tô Tô... vì sao cậu tới cứu mình?”



      Tôi gần như khóc lên. Felix : “Trước tiên chúng ta hãy đưa ấy tới bệnh viện .”



      Tôi gật đầu.



      Felix lái xe, tôi lấy thảm ôm Miêu Miêu nằm ở ghế sau, nắm chặt bàn tay, tôi gần như cắn nát môi: “Trời ạ, là ai, là ai, là tên cầm thú nào tàn nhẫn như vậy?”



      Môi Miêu Miêu khẽ nhúc nhích, tôi ghé lỗ tai tới gần nghe thấy : “Đồng Chấn.”



      Đầu của tôi nổ vang tiếng. Bố của Miêu Miêu!
      MaiAnhSF, Hale205Trúc Chi thích bài này.

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 36: Hoa đào


      Edit: Ốc



      Beta: Thảo nhok




      Felix : “Tô Tô, có người bạn làm bác sĩ, tình trạng này của ấy nên tìm người quen, đừng để truyền ra ngoài tốt hơn.”



      “Ừ.” Tôi : “Felix, cảm ơn .”



      Felix nhìn tôi từ kính chiếu hậu: “Tô Tô, hôm nay dường như trông thấy em của sáu năm trước, dũng cảm quên mình xông lên, thậm chí người lần này em cứu là người từng làm tổn thương em.”



      Tôi sững sờ, nhớ tới những chuyện sau khi quen Miêu Miêu, ảm đạm thở dài: “Lần này em nên tới sớm chút để cứu ấy.”



      Felix : “Tô Tô, em là thiên sứ.”



      Thiên sứ? , tôi làm sao có thể gánh nổi cái danh hiệu này, tôi cố chấp tùy hứng lại tham hoan ái dục, chẳng phải tôi làm hỏng danh tiếng của thiên sứ trắng như tuyết sao? Trong mắt tôi, Felix mới giống thiên sứ.

      ---luoimantinh.com---

      Xe vốn vào bệnh viện Gia Hòa lớn nhất nhưng Felix vào, ngoặt qua hai khúc cong, vào bệnh viện từ cửa sau, đứng ở sau khu nhà chính của Gia Hòa. xuống xe gọi điện thoại, vài câu sau đó cúp điện thoại, cúi người ôm lấy Miêu Miêu, với tôi: “ với cậu ta, chúng ta lên từ đây, có ai biết cả.”



      Phía sau nhà chính của Gia Hòa có cầu thang yên tĩnh, may mắn có Felix ở đây ôm Miêu Miêu lên tận lầu ba.



      Felix dường như rất quen thuộc với nơi này, quẹo hai lần rồi ngừng trước cánh cửa, ý muốn tôi gõ cửa.



      Cửa mở, lộ ra —— đóa hoa đào?



      Tôi ngẩn ngơ đóa hoa đào này chào hỏi với Felix: “Tiểu Phỉ Phỉ, có nhớ mình hay ?”



      Felix : “Đào, cậu nhanh chóng cứu người trước .”



      Đóa hoa đào này liếc mắt nhìn : “Ôi trời, là vô tình, lâu gặp mà ngay cả ôn chuyện cũng kêu người ta làm việc?”



      Người này là bác sĩ à?



      ta là người đàn ông —— ít nhất tôi có nhìn thấy yết hầu, thân hình cũng rất cao, còn cao hơn cả Felix, cho dù như thế, khuôn mặt dịu dàng giống như con , còn có đôi mắt đào hoa?



      Còn có giọng điệu chuyện kia khiến tôi nổi cả da gà.



      ta quay người vào trong phòng, kéo mở cái rèm trong phòng lộ ra phòng giải phẫu rất lớn, các dụng cụ chữa bệnh sắp xếp chật phòng. Căn phòng này giống như bệnh viện . ta thả Miêu Miêu giường bệnh, kéo thảm ra, than tiếng đầy khoa trương: “Biến thái quá, Tiểu Phỉ Phỉ, cậu phải là người như vậy chứ? phải là chuyện tốt của Nhiếp Duy Dương làm rồi để cậu giải quyết hết hậu quả cho cậu ta chứ?”



      hiểu sao tôi cảm thấy vui, thốt ra: “ ấy phải người như vậy.”



      ta liếc nhìn tôi cái đầy thú vị rồi quay đầu nhìn vết thương của Miêu Miêu, : “Đương nhiên, tôi hay giỡn, chúng tôi cũng biết mặc dù tính cách tên kia biến thái nhưng ở phương diện này, cậu ta —— được.”



      được? Cái gì được? Tôi nhìn nụ cười mập mờ mặt hoa đào kia, cảm thấy phải là do tư tưởng tà ác của mình nghĩ sai chứ, nhưng mà ta —— ‘ được’ chỗ nào hả? ta ‘rất được’ có được ?



      mặt Felix xẹt qua tia mất tự nhiên, đằng hắng giới thiệu cho tôi: “Tô Tô, đây là Đào Ý Đường, là bạn tốt của và Nhiếp từ khi còn học đại học, em có thể yên tâm về y thuật của cậu ta.”



      Đào Ý Đường : “Nhất định phải xử lý vết thương, hai người ra bên ngoài đợi .” Sau đó gọi điện thoại nội bộ gọi y tá tới khử trùng.



      Tôi lo lắng hỏi: “Thương thế của ấy có nghiêm trọng ? Có thể để lại nhiều sẹo ? phải nghĩ cách để ấy bị đau quá!”



      Đào Ý Đường cong ngón út vén lọn tóc bên tai : “Vào trong tay tôi, có gì là nghiêm trọng hay , chỉ có tôi có muốn chữa hay . Về phần có để lại sẹo hay phải xem quan hệ của chúng ta thế nào —— Haiz, tiểu Phỉ Phỉ, vị tiểu thư hơi quen mặt này là ai?”



      Felix : “Bạn của mình, ấy là, ừ, em kế của Nhiếp.”



      “Em kế?” Đào Ý Đường liếc tôi cái, đúng lúc này cửa mở ra, hai mặc trang phục y tá tới, trông thấy Đào Ý Đường cười : “Bác sĩ Đào, bảo chúng tôi trộm tới giúp, định cảm ơn chúng tôi thế nào?”



      Đào Ý Đường vừa cười vừa phóng điện: “ nụ hôn sao?”

      ---luoimantinh.com---

      Hai cười khúc khích, thay đồ khử trùng vào xử lý vết thương của Miêu Miêu. Lúc kéo rèm lên tôi nghe thấy các ấy hô lên: “Trời ạ, ai lại tàn nhẫn như vậy!”



      Tôi và Felix ngồi bên ngoài đợi ghế sofa.



      Tôi cúi đầu vuốt vuốt ngón tay mình, trông thấy tay tôi có vết máu màu nâu lấy khăn tay ra, cố gắng dùng sức lau, giống như muốn lau ám ảnh nặng nề trong lòng.



      Felix bắt lấy tay tôi: “Tô Tô, hết rồi, đừng lau nữa.”



      Tôi ngẩng đầu, nở nụ cười châm biếm với Felix: “Felix, biết , em vốn từng cùng các bạn chơi đùa, tìm ít đĩa CD ngược đãi để xem, lần này, về sau, em bao giờ xem nữa.”



      Felix nhìn sắc mặt của tôi, vầng trán lo lắng: “Tô Tô, sắc mặt của em tốt, nếu em thấy khổ sở khóc chút .”



      Tôi lắc đầu, từ khi tôi hiểu chuyện tới nay khóc trước mặt người khác. À, lần trước với Nhiếp Duy Dương, đó là tình huống đặc biệt.



      Tôi nhắm mặt lại, Miêu Miêu à, mình vô dụng, còn là bạn tốt của Miêu Miêu, ngay cả việc ấy khổ sở như vậy cũng biết được. ấy giãy dụa vượt qua thời gian thống khổ đó như thế nào?



      Tôi co người lại sofa, ôm lấy vai mình. A, trái tim đau quá.



      Ánh sáng rọi vào cửa sổ rồi trở nên mờ nhạt, rốt cuộc bóng tối cũng phủ xuống, ánh đèn huỳnh quang trong phòng lóe sáng lên.



      Cửa phòng mở ra, Đào Ý Đường bước nhanh từ phòng trong ra, vừa vừa ồn ào với Felix: “Tiểu Phỉ Phỉ, mình nhớ ra rồi, bé chính là người tấm ảnh kia phải ?”



      Felix lời nào.



      “Ha!” Đào Ý Đường bỗng nhiên ngồi xổm trước mặt tôi, đối mặt với tôi, đôi mắt đào hoa hứng thú nhìn tôi, chắc chắn: “Em nhất định bị Nhiếp Duy Dương ăn!”



      Cái này, đây là cái gì với cái gì? Khuôn mặt tôi ửng đỏ, để ý tới câu điên khùng của , hỏi: “Miêu Miêu... Bạn của em thế nào rồi?”



      Đào Ý Đường phất phất tay, xoay người ngồi vào ghế salon đối diện với chúng tôi, tùy tiện gác chân lên: “ chút vết thương có cái gì mà lo? Thiếu tay thiếu chân thủng ruột nát bụng mà có tôi ở đây cũng tốt cả thôi. Ngược lại em, ngờ thế giới lại có cơ duyên xảo hợp này. Tôi còn lo lắng tên Nhiếp Duy Dương kia làm xử nam già cả đời cơ, ha ha ha, ngờ em lại tự mình đưa lên cửa cho Nhiếp Duy Dương.”



      Hả? Tôi vừa mới khá yên tâm về Miêu Miêu lại bị phần sau trong lời của của ta làm cho hồ đồ, có ý gì?



      Chương 37


      Edit: Ốc




      Đào Ý Đường nhìn vẻ mặt mờ mịt của tôi, quay đầu lại hỏi Felix: “Hả, Tiểu Phỉ Phỉ, người ta cũng biết sao, các cậu cho người ta biết?” đợi Felix trả lời, ta tự tiếp: “Cũng đúng, cậu da mặt mỏng như vậy đương nhiên cái này với người ta, cái tên Nhiếp Duy Dương kia nhất định cũng tuyên bố sỉ nhục trong cuộc đời cậu ta khắp nơi, hà hà, vậy để mình !”



      cái gì? Tôi hiểu, vừa nhìn Felix vừa nhìn ta.



      Đào Ý Đường vỗ đầu cái: “Đúng rồi, còn chưa biết em tên gì?”



      Tôi : “Gọi em Lục Tô là được.”



      “Được, Tiểu Tô Tô, cho em biết.” Đào Ý Đường lắc lắc ngón tay trước mặt tôi, lộ ra nụ cười như kẻ trộm: “Trước khi ăn em, tiểu Nhiếp Niếp chính là xử nam tiêu chuẩn đấy!”



      ta? Lúc ve vãn tràn ngập cảm giác mập mờ, hoan ái mãnh liệt như vậy, làm sao có thể?



      Tôi thốt ra: “ thể nào!”



      Felix ho tiếng, lúng túng quay mặt qua chỗ khác. Đào Ý Đường cúi đầu xuống che miệng lại, tuy cười ra tiếng nhưng bả vai lại run run dữ dội.



      Tôi xong mới ý thức được hàm nghĩa câu của mình, khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng lên, cắn môi lời nào.



      Rốt cuộc Đào Ý Đường cũng cười đủ, ta ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp vì nín cười mà hồng hồng: “Ông trời ạ, em thú vị quá, hà hà, Tiểu Tô Tô, biết em ‘ tin’, ha ha ha, nhưng nghe hết rồi em hiểu.”



      rung đùi đắc ý: “ tới năm đó, có ba nam sinh 18 tuổi, khỏe mạnh về cả thể xác và tinh thần, tâm lý bình thường, ở trong ký túc xá xem phim sex, ừ, chúng ta tạm thời gọi bọn là T, F, N là được.”



      Trong chuyện cũ này, T chính là bản thân ta, F chính là Felix, N chính là Nhiếp Duy Dương sao? Hả, Nhiếp Duy Dương cũng từng trải qua năm tuổi như tôi sao.



      Đào Ý Đường tiếp: “Sau khi xem xong bộ phim, bọn họ còn trẻ, thân thể khỏe mạnh nên xảy ra tượng sinh lý bình thường. T săn sóc lại mê người , thế này , ông mày xem phim cũng có ý nghĩa. Mình biết vài nữ sinh rất đẹp. bằng ngày hôm nay chúng ta cùng tạm biệt thời thiếu niên của chúng ta! Cho nên bọn họ đều đồng ý.”



      Tôi bĩu môi, hừ, đàn ông chính là loại người suy nghĩ bằng nửa người dưới.



      “Sau đó bọn họ hẹn nữ sinh chơi, sau đó uống rượu rồi tới nhà nghỉ.... Về sau, khi T từ trong phòng ra, trông thấy N đứng ở cửa phòng cách vách, mặc chỉnh tề, lặng im lời nào. Vì vậy T săn sóc lại mê người tới hỏi cậu ấy làm sao vậy, kết quả đúng lúc này cửa mở ra, nữ sinh nổi giận đùng đùng tới, ném lại câu, ‘Cậu ta hoàn toàn được!’, sau đó rời .” Đào Ý Đường dừng lại nhếch miệng cười cười, dường như ký ức này khiến rất vui vẻ.



      tiếp: “T săn sóc lại mê người liền an ủi bạn của cậu và sao, bình thường xem phim cậu cũng rất bình thường, nhất định bởi vì ta quá xấu.’ Về sau dưới sắp xếp của T, N tiếp xúc thêm với vài bạn nữa. Kết quả chứng minh, N được.”



      Tôi mở to hai mắt nhìn , gạt người hả? Rồi tôi lại nhìn sang Felix, mặt Felix ủng đỏ mất tự nhiên. A, ra Felixx cũng từng có tuổi trẻ cuồng dã!



      Đào Ý Đường cười ha ha, chân run rẩy: “Mãi cho tới ngày, Tiểu Phỉ Phỉ lấy ra tấm hình cho bọn xem, lúc ấy nhìn thấy tiểu Nhiếp Nhiếp có phản ứng với ảnh chụp này, đột nhiên câu....”



      Hình của tôi. Tôi quẫn bách cắt đứt : “Tôi biết ta gì, cần phải nhắc lại.” Người này biết che miệng, hơn nữa lúc đó phản ứng của Nhiếp Duy Dương cũng nhìn thấy? ta chú ý chút đây là nơi nào sao!



      Đào Ý Đường nheo mắt cười: “Chính là như vậy, Tiểu Tô Tô.”



      Tôi chần chờ : “ ấy... đối với hình của em, vừa thấy ?” thể nào? Điều này quá khoa trương.



      làm nghiên cứu về tình trạng của cậu ấy. thế nào nhỉ?” Đào Ý Đường suy tư : “Khi bọn mới quen Tiểu Nhiếp Nhiếp... Ừ, Felix, khi đó còn học cấp ba phải ?”



      Felix “Ừ” tiếng.



      “Ừ, khi đó tiểu Nhiếp Nhiếp rất quái gở, bây giờ nhớ lại cảm thấy có chút khuynh hướng của bệnh tự kỷ. Khi còn bé cậu ta là người cáu kỉnh ít , được bảo mẫu nuôi lớn khiến cậu ấy thích ở chung với người khác. Nhưng thể thừa nhận...” Đào Ý Đường dường như hơi cam lòng bĩu môi: “Cậu ta vô cùng thông minh nhạy cảm. Cảm giác đặc biệt nhạy cảm luôn có thể chỉ dẫn cậu ta đưa ra các lựa chọn, giống như sau này cậu ta lựa chọn học nhạc, thực chứng mình cậu ta rất có thiên phú trong phương diện này. Mà đối với tình cũng vậy. Cảm giác của cậu ta chỉ dẫn cho thân thể, với người có cảm giác có phản ứng. Điều này tồi, phải ?”



      Tôi cố gắng tiêu hóa lời ta, ngơ ngác nhìn.



      Đào Ý Đường vỗ tay cười: “Cho nên mới nhất định em bị cậu ta ăn. Ha ha, tên kia bị kích thích nhiều năm như vậy, nhất định nhịn được, ha ha, Tiểu Tô Tô, nếu em ‘ tin’ cũng chỉ có thể ‘cảm giác’ của cậu ta tốt quá.”



      Tôi đỏ mặt. Tôi quen bàn chuyện triêng với người xa lạ. Đào Ý Đường này càng giống bạn Nhiếp Duy Dương hơn Felix, da mặt dày như nhau.



      Felix đột nhiên nho : “Việc sai lầm nhất của mình chính là cầm bức ảnh đó cho cậu ta xem.”



      Đào Ý Đường sửng sốt chút rồi : “Tiểu Phỉ Phỉ, phải chứ? Đó là vợ bạn!”



      Felix đỏ mặt, đề cao giọng hơn: “Tô Tô lại thích cậu ấy!”



      Đào Ý Đường sửng sốt, nhìn Felix rồi lại nhìn tôi, lắc đầu: “Tiểu Nhiếp Nhiếp đáng thương. số chuyện bậy bạ. Thôi.” đứng lên vào nhà, vừa vừa lẩm bẩm: “Mặc kệ, mặc kệ, chuyện của chính mình còn ....”



      Qua lúc lại ra: “Tiểu Tô Tô, bạn em tỉnh rồi, tìm em chuyện. Em với ấy ở lại đây quan sát hai ngày rồi về nhà.”

      ---luoimantinh.com---

      Tôi vội vàng vào, trông thấy Miêu Miêu nằm giường bệnh, thay quần áo bệnh viện, máu và vết bẩn người mặt được rửa ráy sạch , thoa thuốc hồng hồng tím tím, khóe mắt được bao bởi mảng băng gạc lớn.



      Tôi ngồi xuống bên người ấy, vỗ tay: “Miêu Miêu, cảm giác thế nào?”



      Miêu Miêu cố gắng mở lớn đôi mắt nhìn tôi, còn chưa nước mắt chảy ra, ấy : “Tô Tô, xin lỗi.”



      Tôi nhìn ấy, mỉm cười lắc đầu.



      Miêu Miêu nắm lấy tay tôi, trong ánh mắt mong mỏi: “Mình có rất nhiều việc muốn với cậu.”



      Tôi giúp ấy dịch chăn, dịu dàng an ủi: “Ừ, cậu an tâm ở lại đây nghỉ ngơi hai ngày, sau đó tới nhà mình, chúng ta tâm .”



      Ra khỏi bệnh viện trời tối đen. Tôi nhớ tới lời Nhiếp Duy Dương lúc , vội vàng định gọi điện thoại về nhà tiếng nhưng lúc lấy điện thoại di động ra phát hết pin từ sớm.



      Felix : “Dùng của gọi ?”



      Tôi : “Thôi, hay là về sớm chút.”



      Vì vậy Felix đưa tôi về nhà.
      MaiAnhSF, Hale205Trúc Chi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :