1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vườn Gai - A Sắc (H)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 9: Luyện
      Edit: Kún Lazy




      “Được rồi, bây giờ chúng ta làm mẫu về cách phát , bạn học, làm theo tôi.” ta vẫn chưa chơi đủ.



      “Dùng bụng em kiểm soát việc hô hấp, dùng cổ họng để phát , làm theo tôi, A —— | ——” ta phát làm mẫu.



      Tôi lơ đãng làm theo.



      Nhiếp Duy Dương ngừng lại chút, : “Bạn học, là ‘A’ cùng với ‘Y’, phải ‘Ái’ trong ‘ em’.”



      Cả lớp cười vang.



      ta được đằng chân lên đằng đầu, bước tới gần tôi, ánh mắt thâm trầm nhìn tôi, thước dạy học trong tay chỉ vào trước ngực tôi: “Vừa rồi em phát đúng, khi phát phải đẩy hơi từ khoang ngực lên, từ chỗ này này…”



      phải lòng tôi đa nghi, nhưng tôi nghe được tiếng ta nuốt nước bọt.



      ta cầm cây thước dạy học, dò xét ánh mắt của tôi, khiến tôi cảm thấy dường như ta dùng cây thước đó để đùa bỡn thân thể của mình, dù có lý do, nhưng đây là loại trực giác mãnh liệt. Thước dạy học của ta lúc lúc ở trước ngực tôi, tôi biết cái tên biến thái này đạt đến cảnh giới nhất định, tôi sợ ta làm ra chuyện kinh hãi thế tục ở trước mặt bao người, ta biết xấu hổ nhưng tôi biết, vậy nên tôi tranh thủ phối hợp mỉm cười: “Thưa thầy, em biết , xin thầy đừng dùng thước dạy học để trừng phạt thân thể của học trò.”



      Nhiếp Duy Dương trầm mặc lát, sau đó nghiêm trang : “Bạn học, đây phải là thước dạy học, mà là gậy chỉ huy.”



      Lại là tràng cười vang.



      Tôi tức đến nghiến răng nghiến lợi, trường hợp này tôi cũng thể làm gì ta. Cuối cùng ta cũng tha cho tôi, bảo tôi trở về chỗ ngồi, sau đó tự mình ngồi trước đàn Piano: “Bây giờ tôi đánh đàn cho mọi người hiểu chính xác về cách phát ra thanh.”



      khúc nhạc êm như tiếng suối chảy ngang qua, ta cất tiếng hát.



      Mai Tử khẽ thốt lên: “Oa!”

      ---luoimantinh.com---

      Mặc dù trong bụng đầy lửa giận, nhưng tôi vẫn bị giọng hát của ta hấp dẫn. Hình như ta hát tiếng Nga, chỉ hát lên hai câu đơn giản, tôi nghe hiểu ta hát cái gì, cũng biết ta phát hay dở thế nào, chỉ là lúc nghe đến đoạn ta cất cao giọng cách thản nhiên mà tiếng ca vẫn trong veo, giống như đứng giữa cánh đồng bạt ngàn lộng gió, lúc ta uyển chuyển hạ giọng lại như có khóm hoa nở rộ.



      Nhìn ngón tay thon dài của ta như nước chảy mây trôi lướt phím đàn, bờ môi cất lên tiếng hát động lòng người, tôi khỏi có chút mê hoặc, cách nào liên tưởng được ta cùng cái người cưỡng bức tôi trong buổi hôn lễ tối qua làm .



      Hết tiết thứ nhất, Mai Tử vẫn chìm đắm trong hưng phấn: “Trời ạ! ấy đẹp trai quá! Giọng hát của ấy rất hay! Dáng vẻ lúc ấy đánh đàn trông mê người! Hơn nữa ấy còn rất hài hước! Tô Tô, tớ hâm mộ cậu! A, ánh mắt của ấy, Tô Tô, cậu có phát ra ? Ánh mắt của ấy rất mị hoặc!”



      Tôi thầm nghĩ, nếu ấy biết Nhiếp Duy Dương là gã cuồng tình dục thích cưỡng bức phụ nữ, biết còn có thể mê mẩn ta như vậy ?



      Miêu Miêu hỏi tôi: “Tô Tô, cậu và thầy ấy có quen biết nhau ? Mình cảm thấy ánh mắt của ta lúc nhìn cậu có chút kỳ lạ.”



      quen!” Tôi phủ nhận theo bản năng, phủi sạch hết tất cả mọi hiềm nghi, muốn ai biết đến chuyện mình bị cưỡng bức, vì kiêu ngạo của tôi, cũng vì hạnh phúc của mẹ.



      “Vậy sao? Vậy mà ta lại cố tình chọn trúng cậu lên bục giảng.” Miêu Miêu dường như vẫn còn chút hoài nghi.



      Mai Tử : “Đó là đương nhiên, Tô Tô lớn lên xinh đẹp như vậy, nếu là mình cũng chọn cậu ấy!”



      Miêu Miêu , Mai Tử vẫn bô bô ngừng, trong lòng tôi cảm thấy lo lắng, phất phất tay hỏi thuyền trưởng đứng bên cạnh: “ muốn học, cúp ?”



      Vì vậy, tôi, Miêu Miêu, thuyền trưởng, A Mộc cùng vài người rủ nhau cúp học, về nhà xem AV giết thời gian. Mai Tử chưa tới, vì Nhiếp Duy Dương vẫn còn tiết, ấy nỡ bỏ qua.

      ---luoimantinh.com---

      phương Đông xinh xắn mặc đồng phục nữ tiếp viên hàng bị trói ở ghế, váy của nàng bị kéo tới ngang eo, hai chân bị mở rộng, cột lại hai tay vịn, nàng mặc quần lót, ở giữa đôi tất chân đậm màu bị xé loang lổ, lộ ra mảng trắng như tuyết cùng nhụy hoa đỏ tươi. Hình ảnh nét như vậy chúng tôi thấy nhiều lần, vậy nên cũng có chút vô cảm, nhưng khiến bọn tôi cảm thấy mới mẻ chính là, trong phim này có sử dụng loại dụng cụ mà chúng tôi chưa bao giờ nhìn thấy —— gậy thăm dò bằng kim loại. người đàn ông đứng sau lưng nàng, hai tay tự động mở cổ áo rồi luồn vào trong, vuốt ve hai bầu ngực vĩ đại, còn người đàn ông khác quỳ gối giữa hai chân ta, dùng cây gậy đầu tròn bằng kim loại đút vào trong cánh hoa.



      Cơ thể của người phụ nữ phun ra nuốt vào cây gậy lớn, trong miệng lại phát ra thanh rên rỉ vừa khổ sở vừa sung sướng, tôi tưởng tượng cây gậy đó tiến vào trong cơ thể mình, lập tức nhíu mày đầy chán ghét.



      Miêu Miêu : “Có lạnh hay nhỉ?”



      Chúng tôi nhịn được mà bật cười, A Mộc : “Cậu tự mình thử rồi biết.”



      Miêu Miêu vớ hộp khăn giấy bên cạnh ném vào đầu cậu ta.



      cười vui vẻ, đột nhiên lại truyền đến tiếng đập cửa. Mọi người hoảng sợ, đồng loại nhìn tôi, tôi : “ sao, chắc là mẹ tớ, bà ấy vào đâu.”



      Tôi ra mở cửa, nhìn qua khe , trông thấy khuôn mặt trầm của Nhiếp Duy Dương. Tôi sợ tới mức vội vàng đóng cửa lại, sao ta lại về nhà lúc này? Tôi vừa mới với bọn họ là mình quen biết ta đấy!



      Chương 10: Kịch liệt
      Edit: Kún Lazy




      Miêu Miêu hỏi: “Ai vậy?”



      Tôi : “Mẹ tớ tìm, tớ ra ngoài lát, các cậu cứ từ từ mà chơi, máy điện tử tớ để trong ngăn kéo dưới TV đấy.”



      Mấy người kia cực kỳ nhạy bén, lập tức tắt đầu đĩa, lấy máy điện tử ra chơi.



      Tôi vội vã chuồn ra khỏi cửa, khóa chặt cửa sau lưng, tức giận hỏi ta: “ làm gì vậy?”



      Sắc mặt của Nhiếp Duy Dương có vẻ trầm trọng, đứng ở nơi này tạo cho tôi cảm giác áp lực vô hình, dường như ta cố gắng kiềm chế, trầm mặc lát, sau đó nắm lấy tay tôi, kéo tôi vào trong phòng của ta ở phía đối diện. Tôi dám giãy giụa, sợ đám bạn trong phòng để ý, vừa tiến vào trong phòng, tôi lập tức hất tay ta ra, tựa lưng vào cửa, luồn tay ra sau nắm lấy chốt cửa, chuẩn bị đề phòng, chỉ cần ta làm ra bất cứ hành động bậy bạ nào, tôi lập tức tông cửa chạy ra ngoài.



      ta nhìn thấy hành động này của tôi, khóe môi hơi cong lên, nhưng giọng lại vô cùng lạnh lẽo: “Mèo hoang , lá gan của em cũng lớn đấy, lại dám dẫn nam sinh về nhà xem phim sex.”



      Làm sao ta biết? Tôi kinh hãi, nhưng ngoài miệng lại cười lạnh: “Mắc mớ gì tới ? Đó là quyền tự do của tôi!”



      “Ồ.” ta vẫn ung dung gật đầu: “Tôi cũng có thể để cho mẹ em biết em có cái quyền tự do này.”



      !” Lại bị ta uy hiếp, trong mắt mẹ, tôi là đứa bé ngoan, sao có thể để cho bà ấy trông thấy mặt đen tối của tôi được?



      ta thấy tôi tiếng nào lại tiếp tục : “Hay là, tôi cùng em thưởng thức tự do của em, nhân tiện cho bạn học của em biết, hương vị thân thể của em rất ngon? Tôi đoán, em với bọn họ là em quen biết tôi đúng ?”



      Tôi cắn răng, cái tên khốn kiếp này, ta muốn hủy hoại cuộc sống của tôi sao?



      ta lại chờ thêm giây lát, thấy tôi vẫn tiếng nào bước thẳng về phía cửa, đẩy tôi ra, định mở cửa ra ngoài, tôi gắt gao nắm chặt lấy nắm cửa buông, giẫm chân, ghì chặt thân thể chắn trước cửa. ta nắm lấy bả vai của tôi, kéo tôi ra, tôi lảo đảo rời khỏi cửa, ta tự tay vặn nắm cửa, cuối cùng tôi cũng khuất phục, khẽ : “Đừng mà.”



      giây sau, tôi bị ta chiếm đoạt, cùng nhau ngã xuống thảm trải sàn. Môi ta cuồng dã hôn lên môi tôi giống như đói khát, dùng loại khí thế muốn ăn tươi nuốt sống tôi vào bụng, tàn sát bừa bãi trong khoang miệng tôi, bàn tay to dùng sức vân vê xoa bóp bầu ngực căng tròn, vòng eo thanh mảnh, bắp đùi thon dài, ngay cả cánh hoa cũng có cảm giác đau ỉ.



      Tôi bị ta đè dưới thân, đón nhận sức nặng cùng toàn bộ tình cảm mãnh liệt của ta, chỉ có thể cố gắng hít thở.



      Quần lót bị cởi xuống, ngón tay thon dài của ta tiến vào: “Ồ? ràng ướt như vậy? Xem ra vừa rồi em rất hưng phấn nhỉ?”



      Tôi lúng túng quay mặt chỗ khác, cảm giác chân dài của ta tiến vào giữa hai chân tôi, phái nam to lớn nóng rực của ta lập tức hung hăng tiến vào cơ thể của tôi, bởi vì được bôi trơn, ta lại tiến vào sâu như thế, tôi nhíu mày, rên lên tiếng, khốn kiếp, ta muốn đâm chết tôi sao?

      ---luoimantinh.com---

      Dường như ta nóng lòng muốn phát tiết, quần dài chỉ mới cởi ra nửa nhanh chóng rong ruổi trong cơ thể tôi, hai tay tôi vô lực che ngang đầu, thân thể loạng choạng đong đưa theo từng động tác ra vào của ta, lần này, mỗi đợt tiến vào, ta đều có thể hung hăng chạm vào nơi sâu nhất trong tiểu huyệt của tôi, cái loại cảm giác kích thích và đau đớn này cùng nhau kéo căng dây thần kinh của tôi, tôi cắn chặt răng, nhưng vẫn ngăn được mình cất lên những tiếng rên rỉ khó nhịn.



      chết người.” ta quỳ thẳng người dậy, hai tay ghì chặt mông tôi, để tôi nghênh đón từng đợt, từng đợt va chạm của ta.



      “A…” Tôi đau đớn kêu lên: “Sâu quá! Đau quá!”



      ta để ý tới tôi, động tác ra vào càng thêm nhanh hơn.



      “A! A … A! ! A …!” Đau quá! Đau đớn kích thích toàn thân, tôi thể nào kìm chế được tiếng rên rỉ của mình.



      “Chết tiệt!” ta khẽ nguyền rủa tiếng, bỗng nhiên nhanh chóng ra sức đút vào vài cái, sau đó nắm chặt lấy mông của tôi, để phái nam tiến thẳng vào nơi sâu nhất trong cơ thể tôi, tôi mở to mắt: “Đừng bắn vào bên trong!” Tôi vặn vẹo giãy giụa.



      “A…!” ta cúi đầu khẽ gầm lên tiếng, phái nam kịch liệt co giật, tôi cảm giác được luồng nóng rực bắn vào sâu trong cơ thể mình, nơi đó bỗng tê rần, tia sáng trắng nổ tung trước mắt, trong cơn đau đớn, tôi run rẩy cảm nhận sung sướng.



      ta thở ra hơi, giữa hàng lông mày lộ ra vẻ thoải mái. Sau đó rút dục vọng ra khỏi người tôi, kéo theo dòng chất lỏng màu trắng đục, dọc theo khe mông của tôi chảy xuống thảm trải sàn.



      Tôi vô lực mắng: “Khốn kiếp!”



      ta nhíu mày: “Còn có tinh thần như vậy à? Có muốn thêm lần nữa ?”



      Tôi nhìn thấy dục vọng của ta vẫn còn cương cứng, nhớ tới đám bạn ở trong phòng vẫn chưa rời , tôi thức thời im bặt, từ dưới đất bò dậy.



      Vừa đứng dậy, chất lỏng trắng đục từng chút từng chút chảy ra khỏi cánh hoa, tôi dám xử lý trước mặt ta, sợ lại khiến ta nổi lên thú tính, tôi vội vàng mặc quần lót, sửa sang lại bản thân chút, sau đó quay về phòng đuổi đám bạn về. Cuối cùng quay về phòng xem xét, chất lỏng trắng đục chảy dọc theo đùi tôi, để lại đường vết tích, tôi vừa sợ vừa tức, lấy từ trong túi ra hộp thuốc tránh thai mà mình vừa lén mua hồi chiều, uống theo hướng dẫn. Vốn là tôi lo lắng, mặc dù hôm qua ta xuất ra ở bên ngoài, nhưng vẫn thể bảo đảm hoàn toàn là mang thai, vậy nên tôi mới mua thuốc, nhưng bây giờ xem ra, tôi đúng là con mẹ nó có thể đoán trước được tương lai rồi.



      Thả lỏng thân thể mệt mỏi vào tắm rửa sạch , tôi lảo đảo xuống nhà ăn vài miếng bánh mì, để lại tờ giấy bàn cho mẹ, bảo là tối hôm qua tôi ngủ ngon, cần phải gọi tôi dậy ăn cơm tối.



      Tôi trở về phòng, ngã nhoài lên giường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ mê man.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 11: Trói chặt
      Edit: Kún Lazy




      biết ngủ bao lâu, cảm giác lạnh buốt khác thường từ hạ thân truyền tới khiến tôi tỉnh giấc, tôi mơ mơ màng màng muốn lật người, lại phát tay chân mình đều bị trói chặt, nhúc nhích được.



      Giọng của Nhiếp Duy Dương vang lên trong bóng đêm: “Tỉnh rồi à? Mèo hoang ? Ngủ ngon đấy!”



      Tôi giật mình, nhất thời trở nên tỉnh táo, giãy giụa tay chân, lại phát mình mảnh vải che thân, tay chân giang rộng nằm ngửa ở giường, bị dây thừng trói chặt, tôi thử kéo kéo nhưng vẫn thể nhúc nhích.



      Cái tư thế này quá yếu ớt, tôi vừa kinh ngạc vừa sợ hãi: “Nhiếp Duy Dương, cái đồ cầm thú nhà , mau thả tôi ra!”



      Đèn ngủ đầu giường chợt bị mở lên, ánh sáng màu hồng nhạt êm dịu trải rộng khắp căn phòng, tôi nhìn thấy Nhiếp Duy Dương đứng cạnh giường, bên cởi trần, bên dưới chỉ mặc chiếc quần dài đen, dưới ánh sáng màu hồng nhạt, nụ cười tà ác khuôn mặt ta khiến lòng tôi càng thêm run sợ.



      “Đồ biến thái nhà ! Mau thả ra ... A! Đó là cái gì!” Bên dưới truyền đến cảm giác mát lạnh khác thường, như kiểu có con rắn trườn qua, tôi hoảng hốt la lên.



      “Cái này.” Mép giường bị trọng lượng của ta ép xuống, ta ngồi ở bên cạnh eo tôi, chậm rãi đem thứ cầm trong tay giơ lên trước mắt tôi.



      Tôi lập tức nổi da gà, đây chính là cây gậy chỉ huy mà ban ngày bị tôi ngộ nhận là cây thước dạy học. Cái thứ dài khoảng 40 phân này làm bằng hợp kim đen, đầu như que diêm, đầu còn lại to cỡ ngón cái, còn có hoa văn bằng bạc uốn lượn khoảng chừng 20 phân.



      “Gậy chỉ huy.” ta vỗ vào thân gậy, dáng vẻ như rất ung dung nhàn nhã, nhưng lại ngừng di chuyển nó thân thể tôi, trong mắt như có ngọn lửa hừng hực bốc cháy. “Năm ngoái tôi Úc mua nó trong buổi đấu giá, nghe là nhà soạn nhạc và chỉ huy nổi tiếng De Bulma từng dùng, tôi vô cùng thích, còn đính thêm cho nó hoa văn bằng bạc nữa.”



      Ánh mắt ta chậm rãi lướt từ mặt tôi xuống đến ngực, bụng, rồi dừng lại ở cánh hoa giữa hai chân.



      Tôi nhìn ra ý đồ của ta, quá mức kinh sợ khiến giọng của tôi khàn đặc: “Đừng, đừng làm vậy! Đừng làm như vậy!”



      ta mỉm cười với tôi, nụ cười dịu dàng đó khiến toàn thân tôi rét lạnh: “Đừng lo, tôi tiệt trùng cho nó sạch rồi, tôi nỡ để em sinh bệnh.”



      Hai chân tôi bị ta mở lớn, như vậy khiến tôi cảm thấy mình yếu ớt, bắp đùi căng cứng co rúm lại, cố gắng giãy giụa cách vô ích. Tôi cảm giác được hai ngón tay to của ta vạch cánh hoa của tôi ra, đầu tiên là cảm giác man mát, sau đó, kim loại lạnh buốt chui vào trong cơ thể tôi.



      cảm giác khủng khiếp! Tôi hít ngụm khí lạnh, cảm giác như có loài bò sát trườn vào bên trong thân thể, lạnh buốt, giãy giụa, ngừng chui vào sâu bên trong cơ thể tôi.



      Giọng ma mị của ta từ dưới cánh hoa truyền tới: “ đáng , Tô Tô, tôi chưa bao giờ thấy cánh hoa xinh đẹp đỏ hồng của em liên tục co rút như vậy đâu.”



      Tôi chẳng còn tâm trí đâu mà để ý tới ta, chỉ biết siết chặt hai tay, gắt gao nhìn chằm chằm bức tượng thiên sứ bằng thủy tinh được trang trí ở trần nhà, cố gắng lơ cảm giác lạnh như băng từ sâu trong thân thể truyền tới khiến lòng tôi run rẩy.



      “A!” Trong cổ họng đột nhiên phát ra thanh hít khí, cái thứ đó đâu rồi? Nó tiến tới nơi nào rồi? Cảm giác kia, giống như chạm tới nơi sâu nhất trong thân thể tôi, tất cả dây thần kinh giao cảm của tôi đều tập trung vào nơi mà cây gậy chỉ huy lạnh như băng kia chạm tới.



      Nhiếp Duy Dương thú vị cười tiếng, tay đặt bụng tôi: “Ừ, chỗ này, chắc là miệng tử cung nhỉ? Tô Tô, cảm giác thế nào?”

      ---luoimantinh.com---

      Tôi cắn môi lên tiếng, ta lại bắt đầu dùng tay chậm rãi vuốt ve cây gậy chỉ huy, hoa văn gồ ghề ma sát bên trong vách tường non mềm của tôi, đầu gậy tròn tròn lạnh buốt chạm vào nơi sâu nhất, bụng tôi thể khống chế mà run rẩy kịch liệt.



      “Tôi muốn nghe thanh của em … Tô Tô…” ta như than , tay cầm gậy chỉ huy kéo ra đút vào trong cơ thể tôi, tay nhàng xoa bóp ngực tôi, vuốt ve vùng bụng bằng phẳng, rồi lại trượt xuống, cuối cùng chạm vào hạt châu mẫn cảm nhất của tôi, miết cách chậm rãi.



      “A…” tiếng rên rỉ trầm thấp phát ra từ trong kẽ răng của tôi, sau đó lại thêm tiếng nữa. Tôi kìm được, tên khốn kiếp này, ta biết nơi đó là nhược điểm của tôi!



      Dưới đùa bỡn của ta, hạt châu mẫn cảm tản ra luồng ẩm ướt nóng bỏng, tôi dần dần trở nên hỗn loạn, cảm thấy cây gậy chỉ huy lạnh như băng, thoáng chốc như bị lửa đốt, rốt cuộc, ở lần cuối cùng khi nó chạm vào nơi sâu nhất trong cơ thể tôi cũng kéo theo cơn khoái cảm điên cuồng ập tới.



      Chương 12: Bức cung
      Edit: Kún Lazy




      “A…!” Tôi ngậm chặt miệng cũng ngăn được tiếng rên rỉ của mình, cảm giác trong thân thể có dòng nhiệt nóng rực tràn ra, tiểu huyệt non mềm từng ngụm từng ngụm cắn nuốt thanh kim loại lạnh như băng. Nhiếp Duy Dương giữ chặt thân thể của tôi, mê muội nhìn chỗ đó: “ xinh đẹp! Mềm mại đến chết người!”



      ta rút cây gậy chỉ huy ra, giơ nó lên trước mắt tôi, đầu bọc hoa văn quả nhiên dính đầy nước, tất cả đều là chất lỏng trong suốt của tôi. Tôi lúng túng quay mặt , nghĩ đến cảnh tượng này giống như trong phim, dùng thứ đó để tự tìm đến khoái cảm, tôi lại cảm thấy lúng túng chịu nổi.



      ta thầm bên tai tôi, trong giọng lại có chút bất mãn khó hiểu: “Nhìn em xem, bé con dâm đãng, thanh kim loại lạnh như băng cũng có thể làm em thỏa mãn, chẳng lẽ cần tôi nữa sao?”



      Chút dư vị còn sót lại trong thân thể khiến tôi khẽ run lên, nhìn thấy ta cởi quần dài, lộ ra dục vọng hiên ngang cứng rắn, tôi bất lực nhắm mắt lại, biết bây giờ mới bắt đầu.



      ta trần truồng đè xuống người tôi. Lại , đây là lần đầu tiên tôi có thể nhìn toàn bộ thân thể của ta, làn da săn chắc bao quanh cơ thể, đường con đẹp mắt, nếu phải ở trong tình huống này, tôi nhất định huýt sáo tán thưởng ta.



      Tôi ôm hy vọng ngăn cản ta: “ điên rồi, mẹ và chú Nhiếp đều ở nhà đấy!”



      ta cười: “Phòng của bọn họ ở bên kia, cho dù em có la to cỡ nào chưa chắc bọn họ nghe được, huống hồ, chỉ có em sợ bị bọn họ nhìn thấy chứ phải tôi.”



      Cái tên ma quỷ này. Tôi cam lòng: “Vì sao? Vì sao lại là tôi? Tôi với thù oán, vì sao hết lần này tới lần khác lại là tôi?”



      ta dừng lại, hơi nghiêng đầu suy nghĩ, rồi đột nhiên nở ra nụ cười vô lại: “ cho em biết đâu!”



      Tôi suýt chút nữa thở ra hơi, dở khóc dở cười.



      “Vậy ít ra cũng phải cởi trói cho tôi chứ.” Tôi thương lượng với ta: “Như vậy tôi rất thoải mái.”



      ta hơi trầm mặc chút, sau đó gật đầu: “Được, chỉ cần em trả lời tôi vấn đề.”



      “Được được được!” Tôi vội vàng đáp ứng, trăm câu đều được.



      ta nhìn tôi cái, sau đó dời ánh mắt đến đôi thiên nga được thêu tấm rèm nhung màu xanh lá cây đậm, chậm rãi : “Màng trinh của em, là bị ai làm rách?”



      Tôi trợn mắt, sao ta lại hỏi vấn đề này? Đây là tình tiết trong trắng trao thân cho người giống như trong phim sao? Nhưng bảo tôi làm thế nào để cho ta biết, màng trinh của tôi là do tôi tự mình làm rách? Đúng vậy, tôi thích cảm giác tự mang đến sung sướng cho thân thể, sau khi cùng đám bạn xem phim sex, tôi lén lút tự dùng tay để an ủi chính mình, tìm đến cảm giác sung sướng, tôi tự cảm thấy những điều này có gì đáng hổ thẹn, nhưng làm sao có thể kể cho người khác? Trời ạ, có giết chết tôi tôi cũng được nên lời!



      Tôi im lặng, rơi vào trầm mặc.



      Nhiếp Duy Dương đột nhiên hung mãnh tiến vào thân thể tôi mà hề báo trước, trực tiếp chạm tới nơi sâu nhất trong bụng tôi, đau quá! Đau tới nỗi tôi phải gập người lại, thế nhưng thân thể lại bị kéo tới, tôi nhịn nổi, đành cất tiếng cầu xin: “Chậm chút … A … muốn đâm chết tôi sao!”



      Ánh mắt ta hung hăng nhìn tôi, chẳng những bớt mà ngược lại tốc độ còn tăng nhanh hơn, tôi kêu đau: “ phải tôi phối hợp … A … đổi —— A! Đau … Đổi … câu hỏi khác được ?”



      ta gì, động tác càng lúc càng mạnh, như thể muốn trừng phạt tôi. Cầu xin vô dụng, tôi gắt gao cắn răng chịu yếu thế. biết qua bao lâu, ngay lúc tôi có cảm giác như mình sắp ngất vì đau đớn, ta buồn bực gầm lên tiếng, rồi đột nhiên rút ra khỏi thân thể của tôi, để chất lỏng trắng đục bắn lên bụng tôi.



      Tôi ngửa đầu, há miệng thở dốc, bắp đùi ngừng run rẩy, ở sâu trong bụng đau nhức ỉ.



      Cánh hoa lại truyền đến cảm giác mát lạnh, tên khốn kiếp này, còn chưa chịu dừng lại sao? Tôi cố gắng ngẩng đầu nhìn xuống, lại hốt hoảng la lên: “Đừng! Dừng lại!”



      ta cầm gậy chỉ huy, nhưng lần này lại đổi thành đầu , mũi nhọn và mảnh như que diêm, cái này khác gì cây châm chứ? Nếu đâm vào cơ thể tôi nơi đó biến thành cái rây mất.

      ---luoimantinh.com---

      ta để ý tới hành vi ngăn cản của tôi, đôi mắt khẽ híp lại, trầm mặc như khó chịu điều gì đó, chậm rãi đưa đầu gậy chỉ huy về phía thân thể tôi, tôi nhìn hàng lông mày rậm khuôn mặt đen của ta, bối rối hô lên: “Dừng lại! Dừng lại! Nhiếp Duy Dương, muốn giết tôi sao?”



      ta trầm mặc, đầu nhọn lạnh buốt chui vào bên trong, tôi hét lên: “Đừng! Tôi … Tôi thể mà!”



      Cảm giác lạnh buốt vẫn tiếp tục tiến vào bên trong, tôi khẩn trương tới nỗi quên cả hô hấp, rốt cuộc tôi nhắm chặt mắt, thỏa hiệp: “Tôi ! Tôi ! Tôi !”

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 13: Giấy vẽ tranh
      Edit: Kún Lazy




      ?” ta hỏi.



      thừa. Sắc mặt tôi trầm xuống, hung hăng trừng mắt với ta, tôi căm phẫn vì bị ép buộc phải ra bí mật của mình.



      ta chút cố kỵ mà bật cười ha hả, sau đó lại hỏi: “Nếu muốn sao tìm đến đàn ông?”



      Tôi trừng mắt nhìn ta, suy nghĩ trong lòng chưa từng với ai, nhưng thôi , dù sao cũng bị ta biết rồi, có nữa cũng chẳng mất mát gì.



      Tôi : “ phải là tôi muốn, tôi chỉ thích cảm giác sung sướng, giống như bộ phim có thể mang đến cảm giác kích thích cho tôi, lúc tôi muốn xem phim xem, lúc tôi muốn cảm giác sung sướng tôi tự mình tìm đến nó, như vậy có liên quan gì đến đàn ông?”



      ta nhìn vào mắt tôi: “Để tôi giúp em biết thân thể của đàn ông mang đến cảm giác mà em thể nào tự mình làm được.”



      Tôi trừng mắt: “Cút! Tôi cần! Mau lên, tôi cho biết rồi, mau cởi trói cho tôi!” Huống hồ lão đại cũng làm đủ nhiều rồi!



      Khóe môi ta khẽ cong lên, thân thể cao lớn đè người tôi, hai thân thể trần truồng ấm áp tiếp xúc cùng nhau mang đến cảm giác thoải mái kỳ lạ, tôi trung thành với cảm giác của mình, mặc dù Nhiếp Duy Dương rất đáng hận, thế nhưng vẫn thể ảnh hưởng tới việc tôi hiểu cảm giác tốt đẹp mà ta mang lại.



      ta đặt tay ở hai bên đầu tôi, hơi thở phả vào tai tôi, khơi dậy dục vọng vừa vùi sâu trong thân thể của tôi, lại nghe thấy ta mơ hồ : “Đúng là tôi đáp ứng, thế nhưng cũng là lúc này!”



      Khốn kiếp! Tôi nghiêng đầu, hung hăng cắn ngụm vào cánh tay của ta, cắn rất mạnh, cho đến khi cảm giác được vị mặn của máu.

      ---luoimantinh.com---

      “Tô Tô! Con làm sao vậy? Mau tỉnh lại ?” Giọng của mẹ mơ hồ truyền đến.



      Ưm, thân thể nặng trĩu, tôi ở đâu vậy? Tôi đột nhiên bừng tỉnh, chết rồi! Tôi bị Nhiếp Duy Dương cởi hết quần áo trói giường, nếu để mẹ nhìn thấy nguy to!



      Tôi mãnh liệt ngồi bật dậy, mẹ ngồi giường cũng bị tôi làm giật mình.



      Tôi nhìn bốn phía xung quanh rồi lại nhìn chính mình, người vẫn mặc áo ngủ hình gấu , nút áo vẫn cài kín đến tận cổ, có dây thừng, cũng có gậy chỉ huy này nọ, thậm chí còn —— có mùi.



      Tôi khép hờ mắt, nếu đây phải là cái drap giường mà hôm qua tôi nằm ngủ tôi còn cho rằng cái tên biến thái Nhiếp Duy Dương kia đùa bỡn thân thể mình chỉ là cơn ác mộng, biết tôi ngủ thiếp ở lần đòi hỏi thứ mấy của ta, xem ra là ta dọn dẹp tất cả.



      “Tô Tô, con bị sao vậy? Mẹ gọi cả nửa ngày mà thấy con có phản ứng, làm mẹ sợ muốn chết.” Bà giơ tay để lên trán tôi: “Có phải bị sốt ?”



      có gì đâu ạ. Hai ngày nay lạ chỗ nên con ngủ ngon.” Tôi vô lực ngã xuống giường, vừa rồi bật dậy mạnh quá, huyết áp theo kịp, đầu óc hơi choáng váng. lúc sau tôi lại ngồi dậy: “Con tắm đây.”



      Mẹ yên tâm, : “Tô Tô, xuống uống ly sữa , được nhịn bữa sáng.”



      Tôi phất tay: “Vâng vâng, đợi con tắm xong .”



      Mẹ ra khỏi phòng, tôi xuống giường, vừa bước bước lập tức lảo đảo ngã xuống đất, may mà bên cạnh giường có lót tấm thảm dày, nếu tôi ngã đau chết mất. Hai chân bủn rủn vô lực, thậm chí ở giữa hai chân và bụng vẫn còn cảm giác đau ỉ. Trong lòng tôi thầm mắng Nhiếp Duy Dương, sau đó cố gắng bước đến phòng tắm, cởi đồ ngủ xuống, nhìn mình trong gương, lại nhịn được mà chửi thề câu: “Mẹ nó!”

      ---luoimantinh.com---

      Trước ngực có vô số dấu hôn màu đỏ loang lổ, hằn làn da trắng nõn, nhìn thấy mà giật mình, ngay cả bả vai và bụng cũng có, hệt như tác phẩm hội họa thuộc trường phái ấn tượng, mà thân thể của tôi chính là tờ giấy vẽ tranh xui xẻo đó.



      Đáng thương cho tôi, giữa tháng bảy mà phải mặc chiếc áo cổ cao tay cộc xuống lầu ăn cơm.



      Nhiếp Duy Dương trông thấy tôi ra vẻ kinh ngạc: “Hả? Em mặc như vậy thấy nóng sao?”



      Nếu trong tay của tôi có dao, nếu xung quanh có người khác, nếu tôi có thể đánh thắng được ta, nếu giết người phải ngồi tù … Tôi nhất định chút do dự mà đâm thẳng vào tim ta, còn phải lấy búa gõ thêm mấy nhát lên cán dao, để cho cán dao cũng phải đâm hết vào, sau đó còn phải dán tờ giấy lên mặt ta, viết bốn chữ ‘Ác linh thối tán’[1], cuối cùng dẫm lên thi thể của ta, cười to ba tiếng.



      [1] Thối trong thối lui/ Tán trong tiêu tan. Trong phim cương thi hay có câu này :))



      Đáng tiếc điều kiện cho phép, tôi chỉ có thể mỉm cười: “.” Sau đó ngồi xuống cắn thìa cho hả giận.



      Nhiếp Văn Hàm : “Duy Dương, Tô Tô, có chuyện vui muốn cho hai con biết.” Ông nhìn mẹ tôi, mỉm cười: “Bố sống mình nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng tìm được bạn, trong lòng bố rất vui. Bố muốn đưa A Nguyễn hồi hương về phương Bắc, để bà ấy thắp cho tổ tiên nén nhang, cũng tiện thể đưa A Nguyễn chơi đây đó, bố cũng muốn nghỉ ngơi chút.”



      Nhiếp Duy Dương : “Vâng, bố, bố cũng nên nghỉ ngơi nhiều hơn chút.”



      Tôi thấy mặt mẹ nổi lên tầng ửng đỏ hạnh phúc, cũng đồng ý: “Vâng, hai người chơi , chẳng mấy khi có dịp…”



      Khóe mắt tôi trông thấy Nhiếp Duy Dương nâng chén che khuất bờ môi, đôi mắt khép hờ, khóe môi hơi cong lên, tôi đột nhiên tỉnh ngộ, trong nhà chỉ còn tôi và ta, cái này, cái này chẳng phải là nhảy múa với sói sao?



      Tôi bị sặc súp, ho sù sụ.



      Quả là tôi có duyên với bàn ăn nhà họ Nhiếp, hai lần ăn sáng đều bị tôi phun lên bàn.



      Chương 14: Thuốc mê
      Edit: Kún Lazy




      thể khoanh tay chịu chết, tên khốn kia ăn tôi sạch chẳng chừa lại xương ấy chứ.



      Mẹ và Nhiếp Văn Hàm vừa , tôi lập tức thu dọn balo đến nhà Đồng Miêu Miêu ở hai ngày, dấu hôn người còn chưa phai hết, sợ Miêu Miêu nhìn thấy, ngay cả lúc ngủ tôi cũng phải mặc đồ ngủ, điều này khiến người có thói quen ngủ trần truồng như tôi vô cùng khó chịu.

      ---luoimantinh.com---

      Đến ngày thứ ba, Nhiếp Duy Dương gọi điện thoại tới: “Em muốn tự mình trở về hay muốn tôi đến nhà bạn em đón em về?”



      Tôi tính nhẩm, chắc đơn đặt hàng gửi đến rồi, vậy nên tôi : “ làm phiền , tôi tự mình trở về.”



      Tan học, tôi mình về, lúc ngang qua cổng trường đại học N, trông thấy đám người hò hét chạy tới, có người : “Mau lên, nhóm người Nhiếp Duy Dương diễn tập ở hội trường số hai đấy!”



      Tôi sờ sờ mũi, cuối cùng lòng hiếu kỳ cũng chiếm thượng phong, tôi theo đám người qua bên đó..



      Đại học N hổ danh là trường đại học danh giá, hội trường rộng lớn hệt như đại sảnh tổ chức lễ hội nhạc, phía cửa ra vào treo tấm băng rôn màu đỏ, đó viết: Concert của nhóm nghiên cứu sinh học viện nhạc XX mừng 100 năm kỷ niệm ngày thành lập trường.



      đám nữ sinh vây quanh sân khấu, nghe bọn họ bô lô ba la: “Ôi chao, mỗi lần nghe giọng ca của ấy là mình lại thể nào thở nổi!”, “Sao còn chưa bắt đầu nữa? Tớ rất muốn xem!”, “Học trưởng Nhiếp! Các cậu mau nhìn xem, học trưởng Nhiếp ở bên kia kìa!” …



      Hả, cái tên biến thái này mà cũng có người thích á? Quả nhiên loài người là sinh vật dễ dàng bị bề ngoài che mắt mà.



      sân khấu, có người vội vàng chạy tới chạy lui để đặt nhạc cụ, kiểm tra nguồn điện, có người kéo đàn Violin để thử , có người đứng trước cửa để kiểm tra ánh đèn. đống người bận rộn ở bên trong, Nhiếp Duy Dương lẳng lặng đứng ở góc của sân khấu, nhìn chằm chằm nhạc phổ trong tay, tay kia cầm gậy chỉ huy nhàng đánh theo tiết tấu.

      ---luoimantinh.com---

      Cây gậy chỉ huy này lại gợi lại ký ức khiến tôi khó chịu, tôi quyết định xem nữa, định Nhiếp Duy Dương lại đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt của tôi.



      Tôi quay đầu bước , sau lưng lại va phải chân máy ảnh, chủ nhân của chiếc máy ảnh hoảng hốt kêu lên tiếng, nhanh tay đỡ lấy chiếc máy ảnh rơi xuống dưới, tôi vội vàng xin lỗi: “ xin lỗi, tôi chú ý!”



      Người nọ ngẩng đầu lên, vóc dáng cao to, tóc màu sợi đay, mắt xanh, hiển nhiên là người ngoại quốc.



      ta : “ sao đâu, tôi cũng … Ơ?” Lúc ta nhìn mặt tôi, sắc mặt lại đột nhiên lộ vẻ kinh ngạc.



      Tôi thế nào? định hỏi bàn tay từ đằng sau vỗ vỗ lên vai ta, là Nhiếp Duy Dương, ta với người tóc màu đay: “Felix, chân máy ảnh của cậu ngã rồi kìa.”



      Tóc màu đay quay đầu lại nhìn, hét thảm tiếng: “A! Máy ảnh của tôi!” Rồi vội vàng ngồi xuống nhặt lấy.



      Tôi xoay người muốn rời , Nhiếp Duy Dương lại đè vai tôi lại, cúi người với tôi: “Sao vậy? Nhớ tôi đến nỗi thể chờ được mà chạy tới đây tìm tôi sao?”



      Cái tên biến thái cuồng tình dục này, trong đầu đều là suy nghĩ dâm ô, tôi trợn trắng mắt: “ đừng hoang tưởng nữa!”



      “Vậy sao?” ta cười khẽ, nhìn chằm chằm vào mắt tôi, rồi lại giơ cây gậy chỉ huy để lên môi, bờ môi mỏng bị hoa văn bạc miết đường. “Tôi còn tưởng hai ngày gặp nên em nhớ tôi … và nó.”



      Cái hoa văn kia từng ở trong cơ thể tôi … Mẹ nó, tôi ràng lại khống chế được mà đỏ mặt, tôi thể ở cùng chỗ với cái tên biến thái này, so về da mặt dày tôi phải là đối thủ của ta, quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Tôi hất tay ta ra, có cốt khí mà bỏ chạy, còn nghe thấy tiếng cười trầm thấp của ta ở phía sau.

      ---luoimantinh.com---

      Vừa về đến nhà, tôi nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, ra ngoài xem, cách cánh cửa sắt hoa văn, người phát bưu kiện giao cái túi lớn tới, ôm túi trở về phòng rồi mở ra, nhìn đống đồ màu sắc rực rỡ này, tôi mỉm cười, Nhiếp Duy Dương, thời khắc báo thù rất nhanh đến thôi.



      thanh chìa khóa tra vào ổ vang lên, sau đó có người vào, sau đó lại vang lên mấy tiếng ‘lạch cạch’, cửa bị khóa trong. Tôi ngồi ở phòng ăn, có chút căng thẳng nhưng vẫn tiếp tục ăn cơm rang trứng của mình, tiếng bước chân tới gần, hơi thở của Nhiếp Duy Dương phả ra đằng sau tai tôi: “Mèo hoang , ngoan ngoãn ngồi đợi tôi về đó sao? khiến lòng tôi … ngứa ngáy khó nhịn.”



      Tôi cố gắng nũng nịu : “Tôi, tôi lấy cơm cho .”



      “Tốt bụng như vậy sao?” ta kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi, bàn là cơm lươn và canh súp mua ở bên ngoài, ta quan sát: “ hạ độc đấy chứ?”



      Tôi suýt chút nữa phun ra, bàn ăn nhà họ Nhiếp quả nhiên là chỗ chẳng có gì tốt đẹp.



      Tôi vội vàng : “ có, tôi, tôi chỉ muốn chuyện cùng , tôi, tôi đối xử với tốt hơn chút, cũng thể … ngang ngạnh cưỡng ép tôi như vậy.”



      ta nhìn tôi trong chốc lát: “Mèo hoang , mỗi lần em thu lại móng vuốt, tôi đều cảm thấy em che giấu mưu nào đó trong đầu, nhưng dù thế —— tôi vẫn có biện pháp cự tuyệt em.” ta cúi đầu ăn canh.



      Tôi khẩn trương nắm chặt muôi, lén lút nhìn ta, ta đột nhiên lảo đảo chút, tôi lẩm nhẩm trong lòng, 1, 2, 3.



      ta từ ghế ngã nhào xuống đất.

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 15: Khiêu khích
      Edit: Kún Lazy




      Nhìn thân thể thon dài của ta ngã xuống đất, tôi mới bắt đầu choáng váng: Làm thế nào để kéo ta lên lầu rồi trói ta giường bây giờ? Tôi thử kéo ta, nhưng mới bước được hai bước thở hồng hộc, thế này làm sao tôi có thể kéo ta lên lầu được đây? Trừ phi tôi có năng lực siêu nhiên.



      Tôi quan sát phòng khách, tầm mắt nhìn đến chiếc ghế sofa màu trắng bên cạnh lò sưởi tường, hai tay vịn được làm bằng khung kim loại màu đen, có thể trói tay ta lên đó. Ừ, quyết định vậy , chỉ thiệt thòi cho ta chút vì phải dùng đến chiếc ghế sofa này!



      Kéo, kéo, kéo, đẩy, cuối cùng cũng lôi được ta đến bên ghế sofa, để ta ngồi thảm trải sàn, tựa lưng vào ghế sofa. ta vô lực gục đầu xuống, tóc đen hơi dài rũ xuống hai bên má, lông mi cong vút như cánh quạt lặng lẽ nhắm lại, nặng nề mê man. Tôi vỗ vỗ lên mặt ta, vô cùng hài lòng với hiệu quả của thuốc, tiếp đó tôi vội vàng lên lầu lấy cái hộp xuống.



      Cái hộp này và cả thuốc mê trong chén canh của Nhiếp Duy Dương đều được tôi đặt mua ở cửa hàng chuyên bán đồ tình thú. Tôi muốn dùng những thứ này để trả thù Nhiếp Duy Dương.



      Lấy hai chiếc còng tay từ trong hộp ra, tôi còng hai tay ta lại, sau đó móc lên hai tay vịn của ghế sofa, cũng vừa vặn kéo mở hai cánh tay của ta ra. Ơ, quên mất, còn chưa cởi áo nữa, tôi lại vội vàng mở còng, cởi áo ta, sau đó lại còng lại lần nữa.



      Tiếp đó là đến hai chân, lần này có kinh nghiệm, trước tiên tôi cởi quần dài của ta xuống, sau đó là tới … quần lót.

      ---luoimantinh.com---

      Dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi cởi quần lót của người khác, ít nhiều gì cũng có chút lúng túng, tôi vươn tay túm lấy chiếc quần màu trắng, nhanh chóng kéo xuống, thứ gì đó bỗng đánh ‘bộp’ phát lên tay tôi, tôi giật mình, phái nam của Nhiếp Duy Dương ràng đứng thẳng, chẳng lẽ ta tỉnh rồi sao? Tôi vỗ vỗ lên mặt ta, có phản ứng, may quá. chừng cái tên biến thái này vẫn luôn ở trong trạng thái hưng phấn 24/24 đấy.



      Sợ ta tỉnh lại, tôi dám lề mề nữa, vội vàng còng hai chân ta lại, giữa hai cái còng là thanh kim loại dài khoảng mét, vậy ta cùng lắm chỉ có thể hơi gập chân chứ có cách nào khép chân lại được, cũng có lực công kích.



      Tất cả sẵn sàng, tôi quay lại nhìn, vô cùng hài lòng, xác định ta có khả năng phản kháng, tôi cầm ly nước lạnh hất vào mặt ta.



      “A!” ta ngẩng mạnh đầu lên, chậm rãi mở mắt, ánh mắt nhìn tôi có chút mông lung, tôi lại nhìn ta, cười tươi: “Hello! Game time!”



      ta nhíu mày, nhìn về phía hai chân mình rồi lại nhìn thân thể trần truồng của mình, cuối cùng tầm mắt nhìn về phía tôi, khẽ nhướng mày: “Mèo hoang , em là can đảm.”



      Tôi mỉm cười, quỳ gối giữa hai chân ta, đột nhiên vươn tay ôm mặt ta, lời nặn ra từ trong kẽ răng: “Nhiếp Duy Dương, chắc là hiểu tình huống lúc này thế nào! Hãy chuẩn bị tốt để trả giá tất cả những điều khốn kiếp mà làm ! Còn nữa.” Tôi buông gò má hơi phiếm hồng của ta ra, vỗ vỗ. “ được gọi tôi là mèo hoang nữa.”



      Tầm mắt ta rơi vào mấy món dụng cụ ở trong hộp, đôi mắt khẽ nheo lại: “Em cũng bỏ ra ít công sức nhỉ! Ừm!” ta lại thả lỏng thân thể, tựa vào ghế sofa đằng sau, làm ra dáng vẻ ung dung thanh thản, mỉm cười với tôi: “Tới luôn , để tôi nhìn xem, em muốn chơi đùa thân thể tôi thế nào! cần khách sáo, mời em cứ tự nhiên sử dụng.”



      Tôi cắn răng cười: “ chỉ còn mạnh miệng được lúc này thôi.”



      Hai tay tôi giống như rắn nước, bắt đầu từ vai ta chậm rãi trượt xuống dưới, đôi tay mềm mại ma sát núm vú trước ngực ta, sau đó lại tới thắt lưng và cơ bụng săn chắc, lúc ngón tay tôi xoa đến bụng dưới cơ thể ta ràng run lên, tôi mỉm cười, lại trượt xuống, ngón tay mềm mại lướt qua phái nam, nhàng gãi gãi bên trong bắp đùi của ta.

      ---luoimantinh.com---

      Thân thể ta vốn thả lỏng tựa vào ghế sofa, lại theo động tác ngón tay của tôi mà chậm rãi gập về phía trước, cơ thể cũng dần dần căng cứng.



      Tôi lại tiếp tục.



      Lúc ngón tay tôi lại muốn lướt qua phái nam của ta lần nữa ta chợt cất tiếng rên rỉ trầm thấp: “Tô Tô…”



      Chương 16: Đùa giỡn
      Edit: Kún Lazy




      Ngón tay tôi vờn quanh phái nam kiêu ngạo của ta, ta mím môi, nhắm chặt mắt lại, lồng ngực phập phồng càng lúc càng nhanh.



      Vẫn chưa đủ. Tôi nghiêng người về phía trước, dùng đầu lưỡi hồng nhạt vẽ loạn môi ta, lúc ta muốn hôn lại tôi nhanh chóng rời , môi ta lập tức đuổi theo như hình với bóng, thế nhưng lại bị hai chiếc còng tay ngăn lại. Nhiếp Duy Dương nhìn tôi, môi mỏng ướt át được thỏa mãn, đôi mắt đen thâm trầm như dấy lên từng cơn sóng dữ, giọng của ta có chút ảo não: “Tiểu tinh.”



      Tôi nhìn ta, mỉm cười, le lưỡi liếm vòng môi mình, ánh mắt ta dõi theo từng cử chỉ của tôi, hầu kết ràng trượt lên trượt xuống, nuốt lấy dục vọng. Lúc tôi tới gần lần nữa, ta gần như là dùng răng để cắn mút môi tôi.



      Cứ như vậy vài lần, ta thở hồng hộc, bàn tay của tôi dần dần tăng tốc, môi cũng dời xuống chiếc cằm trơn nhẵn của ta, nhàng gặm cắn. ta thở dốc, khẽ cất tiếng rên rỉ, cúi đầu tìm kiếm nụ hôn của tôi, bờ môi của tôi mềm như lụa, chậm rãi lướt da thịt bóng lưỡng và săn chắc, hôn lên hầu kết, hôn lên xương quai xanh, hôn lên hai điểm trước lồng ngực cường tráng, hôn lên cơ bụng hoàn mỹ … cho đến chỗ phái nam dâng trào.



      Phái nam kiêu ngạo dựng thẳng, dưới trêu chọc của ngón tay tôi lại khẽ nảy lên, môi của tôi nó, nhàng thổi luồng khí nóng lên đỉnh.



      Cổ họng của Nhiếp Duy Dương bỗng phát ra những tiếng rên rỉ dồn dập, còng tay bị kéo mạnh phát ra thanh lạch cạch, đôi chân săn chắc của ta hơi gập lên rồi lại bất lực hạ xuống, thở dốc : “Tô Tô, bé con, nhanh lên…”



      Nhanh cái gì? ta mong đợi tôi dùng miệng chạm vào chỗ đó sao? Cho dù có vì trả thù tôi cũng hy sinh nhiều như vậy, tôi đảo mắt, cúi người, đặt những nụ hôn li ti lên bụng ta, bàn tay vuốt ve cũng nhanh hơn, đột nhiên ta gầm lên tiếng, ngực phập phồng kịch liệt, phái nam gắng gượng nảy lên hai cái, tôi híp mắt, chính là lúc này!

      ---luoimantinh.com---

      Hai tay tôi nhanh chóng đem mảnh vải phủ lên nơi bộc phát của ta, lần đầu tiên cảm thấy giọng đầy từ tính của Nhiếp Duy Dương nghe rất lọt tai, ta khẽ gầm : “Mèo hoang , em làm gì vậy?”



      Tôi đứng dậy, thoải mái vỗ vỗ tay, mỉm cười nhìn ta: “Làm gì ấy à? Đương nhiên là … Đùa giỡn rồi.”



      Cẩn thận rời khỏi bắp đùi ta, tôi vội vàng chạy vào toilet súc miệng, a, miệng và ngón tay của tôi đều mỏi nhừ rồi, đùa giỡn người khác công việc tốn sức, nhớ tới mấy lần Nhiếp Duy Dương cố gắng để lại dấu hôn người tôi cả đêm, tôi khỏi bội phục thể lực của ta phải tốt cách bình thường.



      Từ trong toilet bước ra, thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Nhiếp Duy Dương lấm tấm mồ hôi, mười ngón tay thon dài gắt gao nắm chặt tay vịn ghế sofa, chân dài vô thức cong lên, lồng ngực phập phồng kịch liệt, cơ bụng săn chắc dường như nổi cả gân xanh, dục vọng dâng trào khẽ giật giật vài cái, thế nhưng lại bị che phủ, thể bộc phát.



      Mồ hôi thấm ướt da thịt của ta, phủ lên tầng sáng bóng mê người, dưới ánh đèn, thân thể trần trụi hoàn mỹ lại càng khiến khung cảnh xung quanh thêm phần tươi đẹp lần này tôi có tâm tư để huýt sáo, vì thế tôi liền huýt sáo.



      ta ngước mắt nhìn tôi, lửa dục hòa cùng lửa giận khiến đôi mắt của ta càng thêm rực sáng, ta thở dốc, khàn khàn : “Mở nó ra!”



      “Được thôi!” Tôi rộng rãi nhún vai, khoanh chân ngồi trước mặt ta, tinh thần sảng khoái : “Chỉ cần đáp ứng với tôi điều kiện!”



      Nào ngờ ta lại có thể bật cười: “Em cho rằng có thể uy hiếp tôi chỉ bằng những thứ này sao?”



      Còn cậy mạnh? Được lắm! Tôi vươn tay nắm chặt phái nam nóng rực dâng trào của ta, ừ, nó lại giật cái. Khi dục vọng đạt tới cực hạn mà còn bị trêu chọc lập tức bùng phát, thế nhưng, ngay lúc nó sắp sửa bùng phát tôi lại đột ngột ngừng lại. biết Nhiếp Duy Dương có cảm giác thế nào? Dù sao nếu là tôi, dưới tình huống như vậy 8 đến 90% là đầu hàng.

      ---luoimantinh.com---

      Nhiếp Duy Dương ngửa đầu, cần cổ thon dài thẳng tắp, từ trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ khàn đặc, hai tay siết chặt, ngay cả thân thể cũng căng cứng, thế nhưng lại thể làm gì.



      Tôi ngoáy ngoáy lỗ tai, chậc, thanh đầy kích thích.



      Nhiếp Duy Dương thở dốc nửa ngày rồi mới ngẩng đầu nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt đen sâu thẳm thấy đáy, khóe môi khẽ cong lên, nở nụ cười tà ác: “Mèo hoang , em can đảm, thử điều kiện của em xem!”



      Tôi giơ tờ giấy chi chít chữ ra trước mặt ta. đó viết: “Nhiếp Duy Dương, nếu còn cưỡng bức tôi lần nữa toàn bộ tài sản của nhà họ Nhiếp chuyển sang tên tôi.” Đương nhiên mục đích của tôi phải là tài sản, chỉ là tôi muốn mượn điều này để ép ta thỏa hiệp mà thôi.



      Tôi : “Chỉ cần ký vào đây, thế nào?”



      Nhiếp Duy Dương trầm mặc lát rồi đột nhiên : “Mèo hoang , em phạm phải hai sai lầm lớn.”



      Tôi lấy tờ giấy ra, chăm chú nhìn vào mặt ta: “ có ý gì?”



      ta : “Thứ nhất, em vẫn hiểu tôi để ý nhất là cái gì? Tài sản của nhà họ Nhiếp đối với tôi chẳng hề quan trọng. Dù hôm nay có bị em khống chế mà ký vào tờ giấy này về sau tôi cũng chẳng quan tâm đến nó.”



      vậy nghĩa là, dùng tài sản để ép buộc ta có tác dụng? Hả? ta vừa ‘cho dù hôm nay có bị em khống chế’, vậy là sao? Chẳng lẽ…



      Tôi hoảng sợ nhìn ta vung tay lên cao, giật mạnh chiếc còng khóa ở tay vịn, hai tay vịn giống như gối ôm lỏng lẻo rơi xuống, lộ ra hai giá đỡ trụi lủi, ta tháo chiếc còng ra, lấy lại tự do cho đôi tay của mình.



      Nhiếp Duy Dương nở nụ cười hệt như ma quỷ: “Thứ hai là, dưới tình huống đó, em nên chỉ kiểm tra xem tôi hôn mê hay chưa cách qua loa rồi bỏ lại tôi mà rời .”



      Giây phút đó, toàn thân tôi lạnh buốt.

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 17: Nụ hôn đầu
      Edit: Kún Lazy




      Theo trực giác, tôi đứng bật dậy muốn chạy trốn, nhưng hai chân lại mềm nhũn.



      Nhiếp Duy Dương nhàng túm cổ áo của tôi: “Chìa khóa.”



      Tôi ngoan ngoãn móc chìa khóa ra đưa cho ta.



      ta đứng dậy hoạt động tay chân, tay xoa xoa gáy, xoay xoay cổ, cuối cùng thở phào cái: “ thú vị, mèo hoang , em cũng giỏi đấy, tôi chưa bao giờ có cảm giác như vậy đâu … hưng phấn.”



      Dáng vẻ của ta bây giờ giống hệt như con sư tử lười biếng đùa giỡn con mồi, mà tôi chính là con mồi đó.



      Tôi run rẩy ngồi co lại góc thảm trải sàn, kế tiếp chuyện gì xảy đến với tôi? Tôi dám nghĩ nữa. Chạy cũng thoát, chỉ càng kích thích dục vọng chinh phục nguyên thủy của ta mà thôi, bằng ngoan ngoãn thừa nhận, có khi ta còn kết thúc sớm chút.



      Ngọn đèn trước mắt bị che khuất, Nhiếp Duy Dương ngồi xổm xuống trước mặt tôi, vươn tay nâng cằm tôi lên: “Sao thế? Còn muốn đùa giỡn với tôi nữa ?”



      Tôi đẩy tay ta ra, xoay người, cuộn chặt thân mình, vùi mặt vào đầu gối, thân thể khẽ run lên, tôi sợ.



      ta vây quanh trước mặt tôi, lại nâng cằm tôi lên lần nữa, mỉm cười: “Game time?”



      Tôi hung hăng gạt tay ta ra, mẹ nó chứ, lại còn trêu tôi? Tôi vừa tủi thân vừa khủng hoảng, vành mắt bỗng chốc nóng lên, run rẩy co gập người.



      ta kéo cái hộp qua, lật tới lật lui, lấy ra món đồ: “Ừm, cái này có vẻ như chơi rất vui, Tô Tô, chúng ta cùng chơi nhé?”



      Tôi nhìn sang, là ống bơm hậu môn[1]. Trời ạ, sao tôi có thể xài cái vật biến thái đó? Tôi níu lấy vạt áo, sợ hãi mở to mắt nhìn ta, liều mạng lắc đầu.



      [1] Ống bơm cúc hoa trong truyền thuyết :))







      được à?” ta lại lấy ra thứ khác. “Cái này sao?”



      thanh roi da bằng kim loại, đó gắn đầy những cây đinh.



      Nước mắt dâng lên khóe mi, tôi gần như chỉ biết lắc đầu.



      “Chậc, khó nhỉ, cái nào cũng được.” ta lắc đầu, lại lấy ra vật khác. “Vậy cái này nhé!”



      cái kềm kim loại có lỗ bấm.



      Tôi ‘oa’ lên tiếng, khóc lớn.



      Nhiếp Duy Dương cũng hơi sửng sốt, vỗ vỗ vào cánh tay của tôi: “Này…”



      Tôi ngẩng đầu, chỉ ôm hai vai rồi khóc to, vì sao lại khóc ư? Có lẽ vì sợ, có lẽ vì xấu hổ, có lẽ vì tuyệt vọng, có lẽ vì thất bại. Tóm lại trong ngực giống như bị đè nén bởi đủ loại cảm xúc, buồn bực, chua xót, vậy nên phải để nước mắt chảy ra mới có thể nguôi ngoai.



      Nhiếp Duy Dương : “Này, mèo hoang , sao em lại khóc? Bị làm nhục nửa ngày là tôi cơ mà, huống hồ lần đầu tiên tôi cưỡng bức em, em cũng chỉ giả vờ khóc hai tiếng, sao bây giờ lại khóc nhiều như thế?”



      Tôi càng khóc to hơn, ta vươn tay kéo tôi ngã vào trong lòng mình, tôi liều mạng đánh ta, vừa khóc vừa nức nở mắng: “Khốn kiếp … Oa … là đồ biến thái … Huhu … Sao cứ thích bắt nạt tôi … Huhu … phải là người…” Rồi quệt hết nước mắt nước mũi lên người ta.



      ta gọi: “Mèo hoang …”



      Tôi nức nở cắt ngang: “Huhu … … hức … còn muốn thế nào? … Huhu … Tôi sợ … Huhuhu … có giỏi … hức … giết tôi …”



      ta : “Tôi…”



      Tôi căn bản nghe, vẫn khóc đến run rẩy: “Huhu… Dù sao … hức …Huhuhu … đem những thứ kia … hức hức … những thứ kia … dùng người tôi … Huhu … tôi cũng sống nổi nữa! Huhuhu … giết tôi … Huhu…”



      Tôi nghe thấy ta thở dài hơi, sau đó thân thể bỗng bẫng, ta bế tôi lên. Tôi nghĩ thầm, thôi xong rồi, lần này chết chắc rồi, tôi vừa làm như vậy với ta, biết ta dùng thủ đoạn đáng sợ cỡ nào để trả thù. Tôi sợ hãi, cúi đầu, càng khóc to hơn.

      ---luoimantinh.com---

      Cảm giác mình bị thả xuống, sau đó ta đứng dậy, cầm vòi sen mở nước ấm xịt lên người tôi, tôi thút thít ngẩng đầu, lúc này mới nhận ra mình ngồi trong bồn tắm, Nhiếp Duy Dương cất vòi sen, sau đó bước tới, bắt đầu cởi quần áo người tôi.



      Tôi run rẩy hỏi: “ muốn dìm tôi chết trong bồn tắm sao?”



      Nhiếp Duy Dương nhìn tôi, đột nhiên phì cười, nhúng tay vào nước rồi quệt lên mặt tôi, vừa làm vừa cười: “Trời ạ, khóc đến nông nỗi này mà tôi vẫn còn nổi lên hứng thú với em đấy!”



      Biết thể nào ta cũng bỏ qua cho tôi mà! Quần áo bị lột sạch, tôi sợ hãi hét lên.



      “Này này này! Bình tĩnh chút!” Nhiếp Duy Dương cúi người, kéo tôi úp mặt vào ngực ta: “Tiểu thư, tôi bị em đùa giỡn cả buổi tối rồi, tốt xấu gì em cũng phải để tôi hạ nhiệt chút chứ, nếu tôi chết mất. Ngày mai tôi còn phải biểu diễn nên làm quá khuya đâu, được ?”



      Tôi lập tức ngừng khóc, nhanh chóng ngẩng đầu, mở to đôi mắt ửng hồng nhìn ta: “ ? Chỉ lần? được hành hạ tôi?”



      ta mỉm cười, trong mắt có tia bất đắc dĩ pha lẫn dịu dàng: “, lần là đủ rồi, hành hạ em.”



      Tôi lại tìm thấy hy vọng cho tính mạng của mình, chưa bao giờ cảm thấy ta đẹp trai phong độ đến thế. Trong lòng dâng lên cơn kích động vô hình, tôi ngẩng đầu hôn lên môi ta, hôn xong lại thầm mắng chính mình, người ta muốn đè tôi đấy, thế mà tôi còn vui vẻ như vậy, phải tôi bị bệnh rồi chứ?



      Nhưng trông thấy đôi mắt đen láy của Nhiếp Duy Dương đột nhiên sáng ngời, tia sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt, tôi lại cảm thấy hình như hành động vừa rồi của mình sai.



      Chương 18: Bỏ trốn
      Edit: Kún Lazy




      chứng minh, tin lời của Nhiếp Duy Dương … tuyệt đối là ngu xuẩn.



      Tuy ta trả thù tôi, cũng đem những thứ đáng sợ kia dùng người tôi, thậm chí đêm nay còn dịu dàng hơn so với những lần trước, thế nhưng … Đồng hồ báo thức đầu giường chỉ ba giờ sáng, vậy mà Nhiếp Duy Dương vẫn đè người tôi, dục vọng nóng bỏng cứng rắn vẫn thong thả ra vào trong cơ thể tôi.



      Tôi vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, nằm dưới thân thể ta, thở dốc : “ phải … Chỉ lần là được rồi sao?”



      “Ưm…” ta cúi xuống bên cạnh đầu tôi, lúc chuyện, hơi thở phả vào bên tai tôi, có chút nhồn nhột, trong giọng mang theo tiếng thở khẽ: “Mèo hoang , tôi là, cho tôi thỏa mãn lần, nhưng bây giờ tôi vẫn chưa thỏa mãn …”



      Aiz, tôi nhớ kỹ, sau này mỗi lần Nhiếp Duy Dương đáp ứng tôi câu tôi phải bắt ta viết ra giấy ràng, sau đó ký tên, đóng dấu bảo đảm.



      “Nghĩ gì vậy? Hả?” ta ngẩng đầu, nương theo ánh trăng bạc xuyên qua rèm cửa nhìn tôi, cố ý thúc mạnh vào trong cơ thể tôi.



      “A…” Khoái cảm ta mang đến bủa vây xung quanh tôi, tôi ngẩng đầu, khẽ há miệng thở dốc, ta bỗng phủ lên môi tôi, khẽ lẩm bẩm trong miệng tôi: “Chính là như vậy … Mèo hoang … Từ rất lâu trước kia, tôi muốn trông thấy dáng vẻ này của em…”



      Động tác của ta trở nên mạnh hơn, tôi bám chặt lấy bả vai ta, trong nháy mắt dục vọng bùng nổ, hai chúng tôi cùng đạt tới cao trào.

      ---luoimantinh.com---

      Mơ mơ màng màng tỉnh lại, ánh trăng nơi rèm cửa bị vài tia nắng sớm thay thế, tôi ngủ bao lâu rồi? tiếng hay hai tiếng?



      Cánh tay của Nhiếp Duy Dương duỗi ra, đặt ngang cổ tôi, ta hít thở đều đều, ngủ rất say.



      Sương mù ban đêm dần dần tan , đầu óc tôi cũng dần dần thanh tỉnh. Chuyện ngày hôm qua đủ để chứng minh, cho dù là thể lực hay tâm kế tôi cũng còn lâu mới là đối thủ của Nhiếp Duy Dương, nếu làm được gì tôi cũng chỉ có thể mặc kệ, để ta muốn làm gì làm. Tôi cũng phải là người có tính tình bảo thủ, tôi cũng thích cảm giác vui sướng đó, vậy nên sau những lần bị ta cưỡng bức, tôi cũng khóc lóc đòi sống đòi chết, cũng vì ngày hôm qua ta hiếm khi nào có được dịu dàng và chấp nhận tha thứ cho tôi, vậy nên tôi nguyện ý cho ta thân thể của mình, nhưng mà, điều này cũng có nghĩa là tôi nguyện ý vĩnh viễn ở bên cạnh chờ đợi người đàn ông mà tôi có cách nào nắm giữ, để ta khống chế cuộc sống của tôi.



      Tôi phải rời . Tôi phải rời khỏi nhà, thuê phòng trọ bên cạnh trường học, có lẽ gọi Miêu Miêu đến ở với tôi … Nếu với mẹ là tôi cần tĩnh tâm để ôn thi, có thể bà ấy đồng ý, nhưng tháng sau bà ấy trở về đến kỳ thi của tôi rồi. Sau đó sao, tìm trường đại học cách đây xa, có lẽ nên dứt khoát ra nước ngoài du học tốt hơn —— rời xa khỏi phạm vi thế lực của Nhiếp Duy Dương, đến nơi mà tôi có thể được sống cuộc sống tự do, bị ai uy hiếp. chừng vài năm sau trở về, Nhiếp Duy Dương kết hôn rồi ấy chứ.



      Cứ như vậy ! Tôi từ từ đứng dậy, cuối cùng liếc mắt nhìn khuôn mặt của Nhiếp Duy Dương, tuy ngủ say nhưng vẫn tràn đầy mị lực, tạm biệt, tuy dịu dàng của đêm qua khiến cho tôi có chút rung động, nhưng vẫn thể khiến tôi động tâm đến nỗi phải trả giá bằng tự do của mình.



      Tôi đứng dậy, bước xuống giường.



      tiếng ‘lạch cạch’ bỗng vang lên.



      Tôi trợn mắt há hốc mồm. Đây là cái gì? Cái thứ còng đầu cổ tay tôi, đầu còng cổ tay của Nhiếp Duy Dương là gì vậy?



      Nhiếp Duy Dương mở to đôi mắt đen xinh đẹp, cười đắc ý: “Mèo hoang , tôi biết thể nào em cũng muốn bỏ trốn!”



      Sắc mặt tôi tràn ngập uể oải: “Đâu có, tôi chỉ muốn toilet thôi.”



      ta cười to, lắc lắc chiếc còng tay tình thú màu bạc còng lấy cổ tay của hai người chúng tôi, : “Vậy tôi cùng em.”



      Tôi chán nản ngồi lại mép giường, mặt mày ủ rũ: “Thôi, cần nữa.”



      ta cười nắc nẻ, khẽ giật còng tay kéo tôi vào lòng, ôm lấy mặt tôi: “Bé con thà.”



      Tôi cam lòng hỏi: “Sao biết tôi muốn bỏ trốn?”



      ta lười biếng duỗi thắt lưng: “Rất đơn giản, khi động vật bị uy hiếp có hai loại phản ứng, loại thứ nhất, nếu nó cảm thấy mình có thể cùng đối phương phân cao thấp mạnh mẽ tấn công, hạ gục kẻ thù để trừ khử cảm giác bị uy hiếp, loại thứ hai, nếu nó cảm thấy mình hoàn toàn phải là đối thủ của đối phương bỏ trốn để thoát khỏi uy hiếp.”



      Có lý, tôi gật đầu, bi ai thầm nghĩ, ngày hôm qua tôi cho rằng mình là loại thứ nhất, hôm nay mới biết hóa ra mình là loại thứ hai.

      ---luoimantinh.com---

      ta lấy chìa khóa mở còng tay cho tôi. “Cho em nửa tiếng để đánh răng rửa mặt thay quần áo, sau đó cùng tôi đến trường tham gia buổi diễn xuất.”



      Tôi kháng nghị: “Hôm nay tôi còn phải học.”



      ta cũng chẳng buồn nhướng mày: “Cúp .”



      Tôi đánh răng rửa mặt, chậm chạp tìm quần lót để mặc, vừa tùy tiện chọn chiếc váy trắng đơn giản để mặc lại trông thấy Nhiếp Duy Dương trần truồng bước vào phòng tắm, tôi lập tức chụp lấy túi xách bên gối, vội vã chạy ra ngoài.



      Trong túi có điện thoại và thẻ ngân hàng cùng ít tiền lẻ, có tiền rồi sợ gì? Nhiếp Duy Dương cũng thể nào cởi truồng đuổi theo tôi. Lần này tôi có thể cao chạy xa bay được rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :