1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vườn Gai - A Sắc (H)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      VƯỜN GAI
      [​IMG]
      Tên khác: Kinh cức hoa viên/ Bụi gai hoa viên

      Tác giả: A Sắc

      Thể loại: đại, giả incest, sủng, ngược , 3S

      Rating: 18+

      Edit: Kún Lazy – Ốc – Nhuận Đông

      Beta: Kún Lazy + Thảo Nhok

      Độ dài: 73 chương (siêu ngắn) + 4PN

      Nguồn: http://luoimantinh.com

      Giới thiệu

      Lúc học cấp 2, tôi điên cuồng say đắm nam sinh có khí chất u buồn. Còn vì ta mà đọc câu thơ: “Sắc xuân nhuốm hết nhành liễu rũ, phong tư vô hạn khiến người thương.” Vì vậy khi về nhà, tôi kiên quyết cầu đổi tên thành Lục Tô (*). Mẹ tôi còn cách nào khác, đành phải đáp ứng. Bà ấy đồng ý có thể làm thế nào? Bà ấy thiếu đàn ông thể sống nổi, sợ con xem thường mình, vậy nên đối với tất cả cầu của tôi, bà ấy đều mạnh miệng đồng ý.

      Cuối cùng mẹ tôi cũng tìm được người đáng tin cậy để tái hôn, mặc dù ngoài mặt lạnh như băng, nhưng tôi vẫn cảm thấy vui mừng cho bà ấy, nên cùng bà đến căn nhà lớn có vườn hoa xinh đẹp, ngờ rằng lại gặp phải ta, Nhiếp Duy Dương, con trai của người đàn ông đó, tôi tránh được việc phải chạm mặt ta ở trong khu vườn gai này. ta cúi đầu khẽ hát …

      HARSH WORDS WERE SAID
      AND LIES WERE TOLD INSTEAD
      I DIDN`T NEVER MEAN TO MAKE YOU CRY
      BUT LOVE CAN MAKE US WEAK AND MAKE US STRONG
      AND BEFORE TOO VERY LONG
      I WAS TOTALLY IN LOVE WITH YOU
      I BATHED IN YOU
      LOST IN YOU
      CAPTIVATED BY YOU
      AMAZED BY YOU
      DAZED BY YOU
      NOTHING CAN GO WRONG
      NOTHING CAN GO WRONG
      NOTHING CAN GO WRONG……

      ———–

      (*) Liễu lục tô là nhành liễu xanh rũ xuống.

      [​IMG]

      EBOOK

      PRC | EPUB

      Các file đính kèm:


    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 1: Lần đầu gặp gỡ
      Edit: Kún Lazy




      Cuộc sống cấp ba phải dành cho con người trải qua, ngày chủ nhật hiếm hoi, tôi vùi đầu vào trong đống chăn muốn đứng dậy. Cũng phải tôi việc học tập có bao nhiêu mệt mỏi, dựa vào chút thông minh của tôi cũng có thể dễ dàng duy trì thành tích ở mức trung bình, lại chẳng thèm bỏ ra chút tinh thần và sức lực về mặt học tập. Tôi mệt mỏi, là vì ở cấp ba hầu như tất cả đều là lớp tự học, giáo cũng để ý tới những học trò có lòng cầu tiến này nữa, ngày ngày tôi cùng đám bạn xấu thỏa thích trốn học chơi, chơi đến mệt mỏi chán ngán. Đến quán net đánh điện tử, đánh bi-a, chơi các game online, đám người hoặc là cùng nhau dã ngoại tìm chỗ ăn thịt nướng, hoặc là kéo đến nhà tôi làm ổ, cùng xem AV. (Adult Video: phim xxx)



      Mẹ tôi 18 tuổi sinh ra tôi, đến bây giờ 18 cộng 18 vừa vặn là 36 tuổi, vóc dáng của bà mảnh mai quyến rũ, mà ngay cả tính tình cũng mềm yếu giống vậy, chưa từng tự mình kiếm được xu, thiếu đàn ông thể sống nổi, nhưng gần đây cuộc sống của chúng tôi khá dư dả, bởi vì đàn ông theo đuổi mẹ tôi người rồi lại đến người, chen lấn nhau muốn ra vẻ nịnh bợ, chịu thôi, ai bảo mẹ tôi mê người, lại dịu dàng săn sóc, lần đầu tôi mang bạn bè về nhà, đám nhóc tóc vàng kia trông thấy mẹ tôi tròng mắt suýt chút nữa lòi ra ngoài.



      Mỗi ngày mẹ tôi thường vội vàng ra ngoài hẹn hò, tôi biết bà ấy phải là người lẳng lơ, chỉ là bà ấy thiếu hụt cảm giác an toàn, có đàn ông cảm thấy hoang mang, năm tôi 6 tuổi, sau khi ba tôi bị tai nạn xe cộ qua đời, bà ấy nỗ lực tìm người để có thể gửi gắm cả đời, đáng tiếc đến bây giờ vẫn tìm được. Lúc mẹ ra khỏi nhà tôi liền kéo đám bạn đến xem đĩa CD, cả trai lẫn ngồi thành vòng, nhìn màn hình lớn của TV Plasma 39 inch hai thân thể trần truồng lăn lộn làm tình, còn có bộ lông đen ướt nhẹp nổi bật. Thỉnh thoảng có người lấy cớ mắc tiểu vào toilet, sau nửa ngày ra mặt mũi đỏ bừng, vẻ mặt mãn nguyện, đối với chuyện này tôi cũng quan tâm nhiều, chỉ cầu lúc bọn họ vệ sinh nhớ giữ cho nhà vệ sinh sạch là tốt rồi.



      "Tô Tô!" Mẹ dịu dàng vỗ vào khuôn mặt của tôi, "Tô Tô, mau dậy !"



      Lúc học cấp 2, tôi điên cuồng say đắm nam sinh có khí chất u buồn. Còn vì ta mà đọc câu thơ: “Sắc xuân nhuốm hết nhành liễu rũ, phong tư vô hạn khiến người thương.” Vì vậy khi về nhà, tôi kiên quyết cầu đổi tên thành Lục Tô. Mẹ tôi còn cách nào khác, đành phải đáp ứng. Bà ấy đồng ý có thể làm thế nào? Bà ấy thiếu đàn ông thể sống nổi, sợ con xem thường mình, vậy nên đối với tất cả cầu của tôi, bà ấy đều mạnh miệng đồng ý.



      Về phần nam sinh kia, tựa như cái rắm trong sinh mệnh của tôi, sớm tan thành mây khói ở trong ký ức của tôi, bởi vì tôi vất vả mới mời được ta ăn cơm, lúc trông thấy ta há miệng to như chậu máu hề giữ hình tượng mà gặm xương sườn, tôi đột nhiên phát ta u buồn nhã nhặn chút nào, càng nhìn càng cảm thấy buồn nôn, tôi đột nhiên vứt tiền cơm xuống bàn rồi quay đầu bỏ chạy, hết sức khinh bỉ ánh mắt của mình lúc trước.

      ---luoimantinh.com---

      Tôi mở to mắt, liếc đồng hồ báo thức ở bên cạnh cái, 4h40'. Hôm nay là ngày mẹ kết hôn, bà ấy dậy sớm để trang điểm làm tóc, vì thế mà tôi cũng được ngủ ngon. Ôi, ngày chủ nhật đáng thương của tôi!



      Tôi đứng dậy tắm, tôi bị huyết áp thấp, chỉ có tắm nước ấm vào buổi sáng mới có thể lấy lại được tỉnh táo.





      Lau khô nước người, tôi nhìn thiếu nữ trong gương, khuôn mặt trái xoan cổ điển, lại có hàng lông mi thẳng tắp cùng ánh mắt ngỗ ngược, cái mũi nho hơi vểnh lên, môi hồng hình thoi hoàn mỹ; dáng người cao thấp, thon thả đều đặn, làn da trắng nõn được di truyền từ mẹ, nhưng vì thường ra đường nên chân tay chuyển sang màu lúa mạch khỏe khoắn, hai bầu vú tròn trịa và cái bụng bằng phẳng trắng nõn hết sức mềm mại lại càng lộ bên dưới lớp quần áo, vòng eo mảnh khảnh đều đặn khỏe mạnh, cặp mông nho ưỡn cao đầy ngạo nghễ, đôi chân dài thon thả, cho dù nhìn thế nào cũng cực kì hấp dẫn.



      Mặc dù sớm chuẩn bị xong lễ phục màu hồng nhạt, đến phòng khách xem xét, thợ trang điểm và nhà tạo mẫu tóc chính vây quanh mẹ, nhìn thấy tôi, cũng kinh ngạc thốt lên: "Nhiếp phu nhân, con của bà rất xinh đẹp!" Lại có trợ lý ba chân bốn cẳng tới trang điểm cho tôi.



      Mẹ vui vẻ đến nỗi mắt cũng híp lại, biết vui mừng vì người ta gọi mình là Nhiếp phu nhân hay vui mừng vì họ khen tôi. Tôi gặp Nhiếp Văn Hàm tiên sinh kia vài lần, vốn là nhà tư bản công nghiệp nổi tiếng, thế nhưng ông lại cực kỳ ôn hòa đôn hậu, mẹ có thể tìm được ông ấy, trong lòng tôi cũng vui mừng thay cho bà.



      Hôn lễ được cử hành ở khách sạn lớn nhất trong thành phố, bao trọn ba tầng, hết sức long trọng, nhưng đối với tôi mà nó cực kỳ nhàm chán, sau khi tôi ngoan ngoãn làm tốt vai trò của tiểu hoa đồng [1] cầm ly nước trái cây tìm góc yên lặng, nhàm chán nhìn khách khứa huyên náo. Nhìn tới nhìn lui, đột nhiên khóe mắt của tôi quét đến ánh mắt nhìn chăm chú vào đôi mắt của tôi, ánh mắt kia giống như mạnh mẽ gắt gao trói buộc tôi, tuy tôi luôn biết là mình rất hấp dẫn ánh nhìn của người khác, nhưng mà cái ánh mắt này lại có phần rất kỳ quái.



      [1] Tiểu hoa đồng: những trước dâu chú rể để tung hoa



      Tôi nghi ngờ nhìn sang, hóa ra là người con trai vô cùng xuất sắc, hơn hai mươi tuổi, mặt mũi nếu quan sát tường tận cũng có gì đặc biệt, ánh mắt quá sâu, lông mày hơi xếch, nhưng tổ hợp lại cùng chỗ loại khí chất ưu nhã mê người, ta mặc bộ lễ phục màu đen, trước ngực gắn hoa lễ của gia đình chú rể. Ai vậy nhỉ? Trong đầu tôi ngẫm nghĩ lượt, nhớ ra rồi, là Nhiếp Duy Dương, con trai vợ trước của Nhiếp Văn Hàm.



      mất lịch . Tôi quay mặt , để ý đến ta nữa, lát sau, lại nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, tôi quay đầu, trông thấy Nhiếp Duy Dương về phía mình, chớp mắt đến trước mặt, tôi suy nghĩ xem có nên tặng cho ta nụ cười lễ phép hay , thế nhưng ta lại kín đáo mỉm cười chút, rồi nhanh chóng cúi người ở bên tai tôi: " muốn biết tiến vào trong thân thể của em có cảm giác thế nào."





      Tôi sửng sốt 3 giây, ta xa. Tôi phục hồi tinh thần lửa giận hừng hực bùng lên. Đây là cái gì? Đây là cái gì? ! Đây coi là cái gì? ! Tôi muốn làm thiên sứ để cho tất cả mọi người chung sống hài hòa hạnh phúc, ít nhất cũng muốn ở trong gia đình mới làm cho mẹ khó xử, nhưng mà người đàn ông này, người đàn ông danh nghĩa là trai của tôi, lần đầu tiên gặp mặt, lần đầu tiên chuyện với nhau, chỉ câu —— " muốn biết tiến vào thân thể của em có cảm giác thế nào." ! A! Con mẹ nó! Tôi ném ly nước trái cây trong tay xuống đất, ly thủy tinh vỡ vụn gây ra tiếng động lớn trong đại sảnh, tuy quá chói tai nhưng cũng dẫn tới chú ý của mọi người, mẹ cùng Nhiếp Văn Hàm mời rượu, nghe thấy tiếng động vội vàng lo lắng tới: "Tô Tô, con làm sao vậy? thoải mái sao?"



      chú ý của mọi người đều tập trung ở người tôi, tôi nhìn thấy sắc mặt lo lắng khẩn trương của mẹ, tay khẽ run lên, biết bà rất sợ tôi vui rồi làm ầm ỹ, đây là hôn lễ mà bà rất coi trọng đó!



      Tôi nắm chặt tay, tức đến phát run, mắt khép hờ, : " có việc gì, con hơi chóng mặt nên lỡ tay đánh rơi cái ly."



      Mẹ thở hơi, quay đầu lại mỉm cười giải thích với Nhiếp Văn Hàm: "Con bé này huyết áp thấp, hay bị choáng váng đầu óc."



      Nhiếp Văn Hàm vội vàng : "Tô Tô quá mệt mỏi rồi, để Duy Dương đưa con bé nghỉ ngơi chút !" rồi xoay người lại gọi con của ông ấy đến.



      Để cho tên biến thái đó đưa tôi nghỉ ngơi? Tôi vội vàng muốn cự tuyệt, thế nhưng Nhiếp Duy Dương rất nhanh bước tới, nắm lấy cánh tay của tôi, nhìn mẹ tôi nở nụ cười nhàng lịch , : "Dì Nguyễn, con đưa Lục Tô nghỉ ngơi, dì yên tâm ."



      Chương 2: Lần đầu
      Edit: Kún Lazy




      qua hành lang, thoát khỏi ánh mắt của mọi người bên trong đại sảnh, tôi lập tức hung hăng giãy khỏi tay ta, tức giận trừng mắt nhìn ta. ta khoanh tay trước ngực, tay còn lại sờ cằm nhìn tôi, vẻ ôn hòa nhã nhặn vừa rồi hoàn toàn biến mất, lông mày nhếch cao, nhìn tôi nở nụ cười xấu xa.



      có ý gì?” Tôi hùng hổ.



      “Hừ.” ta cười khẽ, ánh mắt sâu và đen láy lóe lên tia sáng tà ác: “Nhiếp Lục Tô, ý của tôi chính là, tôi muốn nếm thử cảm giác tiến vào trong em, sau lưng em có căn phòng, mà hôn lễ phải mấy tiếng nữa mới kết thúc, chi bằng bây giờ chúng ta thử xem?”



      Đúng vậy, hôm nay tôi phải sửa thành họ Nhiếp rồi, còn có kẻ biến thái như vậy là trai nữa chứ. Lời ta lại lần nữa chọc giận tôi, ở nơi này chẳng có ai trông thấy, tôi cũng muốn nhịn nữa, liền nhảy dựng lên, hung hăng tát cái vào mặt ta, lúc bàn tay khó khăn lắm mới chạm được tới da mặt của ta cổ tay lại bị ta bắt được, tôi híp mắt, đổi từ tát sang cào, ngón tay cong lại, đầu móng tay cấu được vào mặt ta, gương mặt tuấn tú lập tức lên ba vệt trắng, trong chốc lát lại có máu rỉ ra.



      ta giơ tay lên sờ, trông thấy tay dính vết máu đỏ, sắc mặt lập tức trở nên dữ tợn, lại nhếch môi cười: “Tôi còn định chờ qua hôm nay, nhưng xem ra là cần nữa rồi.” xong bàn tay cũng nắm chặt lấy cổ tay của tôi, tay mở nắm cửa phía sau tôi, kéo tôi tiến vào trong phòng nghỉ.



      Tôi tránh được ta, trong lòng cảm thấy sợ hãi, ta hề giỡn, cũng chẳng phải dùng lời để nhục mạ tôi, mà là —— ?

      ---luoimantinh.com---

      Phòng nghỉ lớn, chỉ có chiếc ghế sofa lớn cùng chiếc bàn trà, trang trí vô cùng xa hoa. ta đá chiếc bàn trà sang bên cạnh, tay ấn tôi xuống ghế sofa, tay kéo váy tôi lên, cách lớp quần lót cotton trắng mỏng, bàn tay to đặt lên cánh hoa của tôi.



      Tôi thở dốc vì kinh ngạc, liều mạng uốn éo giãy giụa, trời ạ, ta điên rồi, ta muốn làm ! Chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ con trai của Nhiếp Văn Hàm là tên cuồng tình dục sao?



      “Này!” ta cúi người chặn hai chân của tôi, vừa , vừa dùng ngón tay thon dài miết theo rìa quần lót mềm mại của tôi. “Em càng giãy giụa càng khiến tôi hưng phấn hơn đấy!”



      Tôi căng thẳng hóp chặt bụng, chưa từng bị đàn ông chạm vào như vậy, làn váy bị vén cao đến bên hông, nơi riêng tư của phụ nữ chỉ cách lớp vải mỏng màu trắng, cứ thế lộ ra trước mắt ta, tôi vừa sợ vừa giận, nhưng tay chân đều bị ta giữ chặt, làm được gì, trong lòng tuyệt vọng cảm nhận được chênh lệch sức lực đáng sợ giữa nam và nữ, cho dù tôi có quật cường thế nào thân thể vẫn đủ sức lực để phản kháng.



      Tôi chỉ có thể uy hiếp ta: “ dừng lại mau, nếu tôi hét lên đấy!”



      ta cười càng thêm đắc ý: “Được thôi, cứ gọi hết tất cả mọi người qua đây, để bọn họ nhìn thấy mẹ em gả cho người mà con trai của ông ấy phi lễ với con của bà, ừm, tôi nghĩ, bà ấy xem em như bảo bối, chắc chắn gả nữa, có đúng ? Vậy cũng tốt, hủy bỏ hôn lễ, rất hợp ý tôi!”



      !” Tôi giận đỏ cả mắt, ta nắm được nhược điểm của tôi, mẹ vẫn luôn cố gắng quan tâm đến tôi theo cách của bà, tôi phản nghịch cũng khiến bà đau lòng khổ sở. Tuy tôi xem thường cách sống của bà, biết làm thế nào để hiểu được bà, nhưng tôi biết bà khổ sở thế nào, tôi thể để cho hạnh phúc mà mẹ khó khăn lắm mới có được lại biến mất . Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?



      “A!” Tôi kìm nén tiếng kêu sợ hãi, ta túm lấy quần lót của tôi, hung hăng xé rách, tôi có cảm giác làn da sau lưng mình như bị kéo rách, đồng thời lại nghe thấy ‘roẹt’ tiếng, quần lót bị ta kéo xuống. Nơi non mềm bên dưới lớp lông đen mượt của tôi bất lực run rẩy, hoàn toàn lộ ra trong khí, lộ ra trước mắt ta, trong nháy mắt, ánh mắt của ta trở nên sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của tôi, dường như muốn thưởng thức dáng vẻ kinh hoảng của tôi, sau đó đột nhiên đưa ngón tay vào trong hành lang khô khốc của tôi!



      ! Tôi hít vào ngụm khí lạnh, nhất định là tôi mơ thấy ác mộng rồi, vài phút trước tôi còn tham gia hôn lễ của mẹ, vậy mà giờ phút này lại bị gã đàn ông danh nghĩa là trai của mình đùa giỡn thân thể! được! Tôi nhất định phải nghĩ cách, thể để như vậy, chẳng có lý do mà bị người đàn ông này —— cường bạo!

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 3: Thất thân
      Edit: Kún Lazy




      “Đau quá!” Tôi nheo mắt lại, nước mắt chảy ra, nhìn ta cầu xin: “Đừng mà, xin , tôi chưa từng … xin …”



      Động tác của ta hơi ngừng lại chút, rút ra nửa ngón tay ở trong thân thể tôi, chuyển sang nhàng xoa nắn hạt châu mẫn cảm của tôi. A! Trời ạ, kích thích như vậy quá mạnh rồi, cảm giác hoàn toàn khác hẳn so với bình thường tôi vẫn thường hay lén lút tự lấy tay sờ! luồng khoái cảm nóng rực như điện giật nhanh chóng từ bên dưới lan rộng, dọc theo hai chân chạy thẳng tới đầu ngón chân, bắp đùi của tôi nhịn được mà gập lên, mười đầu ngón chân cũng cong lại.



      Dường như điều này khiến ta vừa lòng, ta cười, : “Chỉ cần em ngoan ngoãn, tôi làm em cảm thấy quá đau.”



      Vẫn có ý định buông tha, đúng là tên biến thái! Trong lòng tôi thầm mắng ta, nhưng lại dám biểu lộ ra mặt.



      Tôi ủy khuất nhìn ta, nước mắt lưng tròng, : “Đừng như vậy, đừng như vậy được ? , dù gì cũng coi như là trai của tôi, tại sao lại làm vậy với tôi?”



      ta hừ lạnh, vẻ mặt trở nên rất đáng sợ: “ trai? Con của người đàn bà hại chết mẹ tôi mà có tư cách gọi tôi là trai sao?”



      Tôi kinh ngạc: “Mẹ tôi hại chết mẹ ? , có khả năng? Ngay cả con kiến mẹ tôi còn nỡ giết nữa mà!”



      ta nghiến răng, thân thể nghiêng về phía trước, đè lên người tôi, trừng mắt hung dữ nhìn tôi: “Bà ấy giết bá nhân, bá nhân lại vì bà mà chết[1], nếu phải bố tôi si mê mẹ của em mà khăng khăng đòi ly hôn sao mẹ tôi có thể tự sát? Bà ấy vừa mất hai năm mẹ em liền gả cho ông ấy, bố tôi bảo tôi nên làm khó mẹ em, được thôi, tôi làm khó dễ bà ấy, tôi cũng sợ bà ấy chịu được mà bị tôi hù chết, vậy tôi dùng thân thể của em để đòi lại tất cả, thế nào, em cảm thấy rất oan ức sao? Hy sinh chính mình để đổi lấy hạnh phúc của mẹ, dường như cũng rất có lợi, dù sao em cũng được hưởng thụ mà!”



      [1] Nguyên văn: “Ta giết bá nhân, bá nhân lại vì ta mà chết.”



      Câu này ý chỉ người tuy có oán hận với người khác nhưng có ý làm hại đối phương, song đối phương vẫn cứ vì oán hận của mình mà bị tổn hại.



      Hưởng thụ cái tên khốn kiếp nhà ! Vở kịch cẩu huyết như vậy, sao lại rơi trúng người tôi? Tôi mà ngoan ngoãn để đùa giỡn đúng là tôi bị quỷ ám rồi!



      Tôi thả lỏng thân thể, giãy giụa nữa, giả vờ ra vẻ điềm đạm đáng , nức nở : “Đúng … xin lỗi, tôi biết bị tổn thương như vậy, hức … Nếu quả thực thân thể của tôi có thể khiến lòng dễ chịu hơn chút, vậy tôi … tôi nguyện ý…”



      Nét mặt của ta có chút hoang mang: “Ô, thu lại móng vuốt của em rồi à? bé, em nghĩ mình là thiên sứ xuống cứu vớt nhân loại sao? Được rồi.” ta mỉm cười, tay xoa lên nơi riêng tư mềm mại của tôi, tay thả cổ tay của tôi ra, ôm trọn bầu ngực căng tròn xinh xắn của tôi. “Dù sao bây giờ tôi cũng có cách nào rời khỏi thân thể của em, nếu em ngoan ngoãn tôi có thể dịu dàng chút.”



      Tôi híp mắt, tay phải được tự do, tôi hung hăng đánh lên mặt ta phát, nhân lúc ta bị đau, tôi đẩy mạnh ta ra, tranh thủ kéo váy lễ phục xuống rồi chạy ra cửa, vất vả lắm mới chạy được tới cửa sau lưng bỗng bị lực lớn đánh úp, hung hăng ép tôi ở vách cửa.



      Thảm rồi! Cùng thủ đoạn thể sử dụng hai lần, lần này tiêu đời rồi!



      “Mèo hoang .” ta nắm hai tay tôi bắt chéo sau lưng, đồng thời cũng áp sát vào lưng tôi, thở khí vào bên tai tôi, giọng của ta vốn nhàng, tràn đầy từ tính, nhưng lúc này lọt vào tai lại khiến toàn thân tôi lạnh buốt: “Tôi quá coi thường em rồi, ngờ người phụ nữ yếu đuối như mẹ em mà lại có con mạnh mẽ như vậy, nhưng vậy cũng tốt, đỡ mất công tôi phải lo lắng sợ làm tổn thương đến em.”



      là cái đồ biến thái!” Tôi bị ta ép tới nỗi khí trong phổi cũng tràn ra, chuyện cũng kịp thở: “Là do mẹ có dũng khí sống tiếp, sao có thể giận chó đánh mèo, ra tay với người khác?”



      đúng lắm! Quả là do bà ấy quá yếu ớt.” ta ràng còn hùa theo tôi: “Nhưng tôi vẫn muốn giận chó đánh mèo với em, hai mẹ con em vô duyên vô cớ tìm được hạnh phúc, thế nào cũng cần phải trả giá chút chứ?”



      !” Vừa biến thái vừa vô lại, bằng cầm thú, tôi sốt ruột: “ như vậy là cưỡng gian đấy, có biết ?”



      ta dùng tiếng cười lạnh để đáp lại tôi, sau đó tay vén váy của tôi lên, ôm lấy eo tôi, nâng mông tôi lên, tôi cảm giác được thứ gì đó cứng rắn và nóng rực áp sát vào nơi riêng tư mềm mại của tôi, còn muốn tách ra hai bên để tiến vào trong cơ thể của tôi.



      !” Tôi tuyệt vọng kêu lên tiếng, bắt đầu cuồng loạn: “! Cứu mạng! Cứu … A!”



      Giọng của tôi đột nhiên ngừng lại. Xong rồi. quá muộn. ta tiến vào rồi.



      Phái nam nóng rực của ta chút lưu tình mà tiến thẳng vào trong tiểu huyệt chật hẹp, cảm giác đau đớn tê dại và nhục nhã khiến tôi hét lên tiếng thảm thiết, sau đó tôi vội vã ngậm chặt miệng, muốn thanh đó giúp ta tăng thêm hứng thú.



      Chương 4: Khoái cảm
      Edit: Kún Lazy




      Chỉ có mũi chân miễn cưỡng chạm đất, bầu vú bị ép vách cửa, ngay cả khuôn mặt của tôi, theo từng động tác ra vào của ta cũng cọ sát vách cửa, bên dưới truyền đến cảm giác đau đớn và căng trướng, cặp mông vểnh cao, mỗi lần bị ta xâm nhập cũng có thể cảm nhận được cảm giác mát lạnh khi chạm phải dây nịt, ta chỉ trực tiếp kéo khóa quần rồi cứ như vậy đứng ở nơi này, ép tôi vào vách cửa, đoạt mất lần đầu tiên của tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ lần đầu tiên của mình lại bị đàn ông chiếm đoạt dưới tình huống vội vàng và tình nguyện như vậy, tôi hận ta, so với việc thân thể bị chiếm đoạt điều khiến tôi tức giận hơn cả chính là thất bại và khuất nhục dưới cưỡng bức này. Tôi hận người đàn ông này!



      “Sao vậy?” ta cúi người, ghé vào bên tai tôi, hơi thở nóng rực mang theo mùi thơm nhàn nhạt của nước súc miệng phả vào mặt tôi. “Sao lại gì? Hm? Em tưởng làm vậy khiến tôi mất hứng thú sao?”



      ta cố ý động thân, mạnh mẽ tiến vào nơi sâu nhất bên trong tiểu huyệt của tôi, đau đớn và chua xót khiến tôi suýt chút nữa kêu lên thành tiếng, tôi gắt gao cắn môi, chỉ hy vọng ta mau chóng phát tiết cho xong, có thể kết thúc sớm chút.



      “Haha, vẫn còn ngoan cố.” Bàn tay to ôm lấy eo tôi chợt trượt xuống dưới, nhàng vuốt ve đám lông mượt mà bao trùm gò đất, cảm giác dịu dàng này khiến thân thể tôi nhịn được khẽ run lên. Mà tay kia lại càng thêm suồng sã vươn xuống dưới, chạm đến hạt châu nằm giữa hai cánh hoa của tôi.



      “Ưm…” Tôi cố sức đè nén, nhưng cổ họng vẫn phát ra thanh khe khẽ, chỗ đó của tôi vô cùng mẫn cảm, tôi biết điều này sau những lần tự mình vuốt ve, nhưng vì do người khác chạm vào nên cảm giác đó lại mãnh liệt gấp trăm lần so với tự mình vuốt ve! Bụng của tôi thể khống chế được mà run rẩy liên hồi.



      Dường như ta rất vui vẻ, giọng mang theo ý cười nhàn nhạt: “ ràng còn trinh, thế mà lại chặt và nhạy cảm như vậy, bé kỳ lạ, bao lâu em làm với đàn ông rồi?”



      Tôi cắn chặt răng, dốc hết sức lực chống lại kích động rên rỉ vì khoái cảm từ hạt châu truyền tới, có hơi sức, cũng muốn cho ta biết, tôi chưa từng làm với đàn ông, chỉ là năm cấp hai, lúc tôi phát thứ gọi là ‘màng trinh’ tồn tại, tôi nhất thời tò mò muốn dùng ngón tay sờ thử, kết quả lại cẩn thận mà làm rách. Tôi cũng chẳng hề để ý đến cái này, phá rách nó cũng tốt, sau này tôi có thể dễ dàng tự mang đến cho mình cảm giác vui sướng, còn đàn ông ư? Sau khi cái tay ‘nhà thơ u buồn’ kia làm tôi thất vọng tôi phát , khó để tìm người đàn ông thuận mắt mình.



      chịu tiếng nào sao?” ta hừ tiếng, tốc độc rút ra tiến vào đột nhiên nhanh hơn, ngón tay cũng đồng thời miết lên hạt châu mẫn cảm của tôi, tôi đau đớn kêu lên tiếng, thắt lưng tê rần, dường như có thể cảm giác được bên trong mật đạo đột nhiên tuôn ra dòng mật dịch bôi trơn tiểu huyệt, đau đớn giảm dần nhưng cảm giác nóng rực bỗng chốc lại vọt lên, sâu trong cơ thể truyền đến cảm giác tê ngứa đến lạ kỳ.



      Lúc ta rút ra cũng kéo theo dịch lỏng, thấm ướt toàn bộ cánh hoa của tôi, hạt châu càng trở nên mẫn cảm, mỗi lần ta chạm vào nó đều khiến tôi muốn giật nảy lên, cảm giác nóng rực nơi riêng tư càng trở nên mãnh liệt, chậm rãi lan tràn khắp thân thể tôi, khuôn mặt tôi bắt đầu nóng lên, ngay cả đầu óc cũng có chút choáng váng, cảm giác trống rỗng sâu bên trong cơ thể bắt đầu gào thét, mặc dù thân thể nếm trải niềm vui thú, nhưng đây là lần đầu tiên đạt được khoái cảm khổng lồ như vậy, làm sao tôi có thể chịu nổi? Tôi cố gắng níu lấy tia lý trí cuối cùng bị dục vọng chinh phục, nhưng vẫn nhịn được mà khẽ ‘ưm’ lên tiếng, nhàng vặn vẹo cặp mông, chỉ muốn thoát khỏi cảm giác nóng rực và trống rỗng này.



      “A, đừng nhúc nhích!” Tôi nghe thấy ta rên lên tiếng, sau đó hô hấp của ta trở nên dồn dập, phái nam của ta đột nhiên ngừng lại ở trong tiểu huyệt của tôi. “ là chết người.” ta thở hổn hển. “Thân thể của em khiến cho người ta mê muội, Nhiếp Lục Tô, còn sớm như vậy mà em thể chờ được à? Muốn tôi bắn ra ở trong em sao?”

      ---luoimantinh.com---

      Tôi tỉnh lại từ trong cơn dục vọng, hung hăng liếc ta, cuối cùng mới mở miệng: “ dám bắn vào trong người tôi, tôi thiến !”



      ta cười rộ lên, định ngoài cửa lại đột nhiên truyền tới tiếng bước chân, từ xa đến gần, tôi nghe thấy tiếng mẹ mình : “ ràng em trông thấy hai đứa nó về phía này mà.”



      Sau đó là giọng của Nhiếp Văn Hàm: “ sao đâu, A Nguyễn, chỉ là vài người bạn cũ muốn gặp bọn trẻ thôi mà, Lục Tô mệt mỏi cứ để con bé nghỉ ngơi , sau này cũng còn nhiều dịp khác mà.”



      Trong nháy mắt, trái tim tôi như vọt lên tới cổ họng, trời ạ, sao có thể để cho mẹ trông thấy bộ dạng của tôi bây giờ? Mối thù này tôi tự mình báo, nếu bị mẹ nhìn thấy, bà ấy nhất định buông tha cho hạnh phúc của mình để đưa tôi rời . Tôi ngừng thở, dám cử động.



      Phái nam nóng rực trong cơ thể lại đột nhiên chuyển động, hạt châu mẫn cảm cũng bị gẩy nhanh hơn, cơn khoái cảm ập tới toàn thân, đầu vú áp sát vách cửa cũng trướng đau, tôi hít sâu hơi, phải cắn chặt môi dưới mới kìm được tiếng rên rỉ sắp thốt ra khỏi miệng, tôi quay đầu, hung hăng trừng mắt với ta, thấy nụ cười xấu xa khuôn mặt thản nhiên của ta, tôi gần như sắp cắn môi mình bật máu, Nhiếp Duy Dương, cái tên ác ma này!

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 5: Cao trào
      Edit: Kún Lazy




      Tôi nên vui mừng vì cửa phòng của khách sạn xa hoa này rất dày, nó dễ dàng lung lay như những cánh cửa mỏng manh yếu ớt khác, nếu bên ngoài nhất định thấy khác thường.



      Tiếng bước chân của mẹ và Nhiếp Văn Hàm càng lúc càng gần, động tác ra vào của Nhiếp Duy Dương cũng càng lúc càng nhanh, khoái cảm nhanh chóng tích tụ trong cơ thể tôi, tôi cảm thấy mình sắp ngất tới nơi, mặt vừa lo mẹ tới mở cửa, mặt lại bị hành hạ chiếm đoạt từ phía sau, mồ hôi thái dương tôi chảy xuống.



      Cửa đột nhiên bị gõ hai cái. Tim tôi bỗng chốc như ngừng đập, lại nghe thấy mẹ nhàng hỏi: “Tô Tô, con có trong đó ?”



      Tôi ngay cả thở cũng dám thở, Nhiếp Duy Dương lại đột nhiên tăng tốc, càng ra sức miết lên hạt châu của tôi, hai luồng kích thích cực lớn khiến bụng tôi liên tục co rút, tia sáng trắng giống như khoái cảm đánh thẳng vào trong tâm trí, tiểu huyệt kịch liệt co rút theo tiết tấu, tiếng mẹ gõ cửa vang vào trong tai, tôi bị Nhiếp Duy Dương đưa lên cao trào.



      “Chắc là có trong đó rồi, thôi.” Mẹ nghe thấy ai trả lời, đành theo Nhiếp Văn Hàm rời .



      Tôi mệt lả úp sấp vào cửa thở hổn hển, thân thể vừa nóng vừa ướt như mới ra khỏi phòng tắm hơi, Nhiếp Duy Dương nắm lấy mông tôi, mãnh liệt rút ra tiến vào thêm vài cái, sau đó nhanh chóng rút ra, tôi cảm giác được dòng chất lỏng ấm áp bắn lên mông mình. kinh tởm!



      ta thả tôi ra, tôi như con rối bị đứt dây, trượt ngã xuống thảm trải sàn, toàn thân vô lực, chỉ trừng mắt nhìn ta, hung hăng gằn từng câu từng chữ: “Tôi đòi lại tất cả những gì xảy ra hôm nay!”



      Nhiếp Duy Dương lấy khăn giấy bàn trà lau bên dưới của mình, sửa sang lại quần áo, sau đó lập tức trở lại dáng vẻ đạo mạo, ta nhún nhún vai với tôi: “Hoan nghênh em tới bất cứ lúc nào.”



      Rồi ta lại ngồi xổm xuống trước mặt tôi, nhìn dáng vẻ chật vật thở dốc của tôi, duỗi tay ra sau, ngón tay thon dài của ta dao động bờ mông tròn trịa của tôi, ánh mắt toát ra say đắm: “ thân thể ngon miệng … Tô Tô, cho dù em tới tìm tôi tôi cũng buông tha cho em.”



      Tôi cắn răng, cố gắng chống tay đứng dậy, né tránh đụng chạm của ta: “Nhiếp Duy Dương, đừng hòng chạm vào tôi lần nữa!”



      ta cười: “Vì sao? Chẳng phải em cũng thích đó sao? Đừng bảo thủ như vậy, chẳng giống em chút nào, mèo hoang à.”



      Tôi giận đến nỗi muốn bật cười, tên cầm thú này, cường bạo người khác mà còn muốn với người đó, hẹn lần sau chúng ta lại đến, nếu đến đó là lỗi của .



      Tôi cúi đầu: “ đúng, có thể đỡ tôi đứng dậy ?”



      ta cười: “Mèo hoang , lại muốn giở trò gì đây? Nhưng mà trông em có vẻ như đứng dậy nổi.”



      ta giữ chặt cánh tay của tôi, kéo tôi từ dưới thảm trải sàn đứng dậy, tôi xoay người lau dịch lỏng mông, sau đó bôi hết lên quần ta, dịch lỏng trắng đục dính quần đen lại vô cùng nổi bật, tôi : “Thứ này của , trả lại cho .”



      ta ràng ngây ngẩn cả người, nếu tôi bôi lên áo của ta ta vẫn sao cả, áo khoác có thể cởi ra. Nhưng nếu bôi lên quần ta còn cách nào khác, cũng thể cởi quần ra ngoài. Việc trả thù nho này hoàn toàn thể an ủi được cơn phẫn nộ khổng lồ trong lòng tôi, tôi thầm nghĩ, Nhiếp Duy Dương, cứ chờ xem, rồi phải trả cái giá lớn.

      ---luoimantinh.com---

      Thừa lúc hành lang có người, tôi nhanh chóng vọt vào toilet để rửa ráy bản thân, nhìn trong gương thấy mặt mình đỏ ửng, tôi vội vàng dùng nước lạnh tạt lên mặt hết nửa ngày, lại cảm thấy vô cùng uất ức, bụm hai tay che mặt khóc nức nở, lát sau, tôi ngừng lại, rửa mặt trang điểm, sau đó điềm nhiên như , tự mình trở về đại sảnh. Mãi cho đến khi tối muộn tiệc tan mới trông thấy Nhiếp Duy Dương tới, ta thay quần, biết là ai đem đến cho ta nữa.



      Chương 6: dối
      Edit: Kún Lazy




      Hôm sau tỉnh lại, toàn thân đau nhức kinh khủng, tôi híp mắt, choáng váng mò mẫm về phía phòng tắm, lại đụng phải cái bàn thấp, miễn cưỡng mở mắt quan sát bốn phía, à, đúng rồi, đây cũng phải là nhà trọ mà tôi và mẹ ở nữa, đây là nhà của Nhiếp Văn Hàm, căn biệt thự ba tầng có sân vườn rộng lớn nằm ở phía Đông thành phố, ngày hôm qua chúng tôi dọn hết đồ đạc sang đây, tôi cũng vừa mới tỉnh lại trong căn phòng mới của mình.



      Phòng mới lớn hơn rất nhiều so với căn phòng cũ của tôi, nhưng điều tốt nhất chính là bên trong còn có phòng tắm rất rộng, sáng sớm tôi có thể được tắm vòi sen. Nước ấm giúp cơ thể tôi xua tan mệt mỏi, lại có loại cảm giác vừa đau đớn vừa thoải mái, tôi nhìn chính mình trong gương, hừ, khu Đông, gần đây được số người gọi đùa là khu nhà giàu, ngờ tôi cũng có thể vào ở, biết ngày hôm qua thất thân có được tính là cái giá lớn nhỉ? Vừa nhớ tới là tôi lại nổi giận, căm tức đập phát xuống bồn rửa mặt, Nhiếp Duy Dương, cái đồ biến thái nhà , mẹ chết cũng phải lỗi tại tôi, lại khăng khăng trút xuống đầu tôi, được lắm, món nợ này, chúng ta nhất định phải tính!



      Bước xuống cầu thang lầu , trong nhà tràn ngập mùi thơm của thức ăn, tôi nghe thấy tiếng Nhiếp Duy Dương : “Tay nghề của dì Nguyễn quá giỏi, sau này hai bố con con có lộc ăn rồi!”



      Đồ vô lại giả mù sa mưa!



      Tôi tới, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh mẹ mình, nở nụ cười với mọi người: “Chú Niếp, Duy Dương, chào buổi sáng!”



      Có trời mới biết tôi phải vất vả cỡ nào mới thốt lên được ba chữ ‘ Duy Dương’ kia. Nhưng mà càng hận ta, tôi lại càng thể để lộ ra bất mãn của mình trước mặt người lớn, nếu sau này có xảy ra tranh chấp gì mọi người nghĩ là do tính tình trẻ con của tôi bộc phát, ai đứng về phía tôi.

      ---luoimantinh.com---

      Nhiếp Duy Dương dường như cảm thấy thú vị, liếc nhìn tôi cái, khóe môi khẽ cong lên, chậm rãi : “Chào buổi sáng, Tô Tô.”



      ta kéo dài cuối, dùng loại giọng điệu vô cùng đặc biệt để ra, khỏi khiến tôi nổi da gà.



      Nhiếp Văn Hàm lại vô cùng vui mừng: “Tô Tô hiểu chuyện, A Nguyễn, cám ơn em mang bé đáng như thế đến gia đình này.”



      Mẹ : “Duy Dương cũng là đứa bé ngoan.”



      Nhiếp Văn Hàm gật đầu: “Aiz, mẹ của Duy Dương bị bệnh nên nhắm mắt xuôi tay, lúc đó nó còn quá , lại có thời gian ở bên cạnh nó, để nó chịu ít cực khổ, bây giờ có A Nguyễn em rồi…”



      Tôi phun ngụm sữa lên bàn, ho sù sụ đến long trời lở đất.



      Mẹ giật mình: “Tô Tô?”



      Nhiếp Văn Hàm hô: “Duy Dương! Mau rót cốc nước!”



      Tôi vừa ho sù sụ vừa giương mắt nhìn Nhiếp Duy Dương, ta thản nhiên đứng dậy đưa ly nước cho tôi, mỉm cười : “Cẩn thận chút.”



      Nếu ánh mắt có thể giết người người ta hẳn là phải có rất nhiều lỗ thủng rồi, tôi hung ác trừng mắt nhìn ta, tên khốn kiếp này, lại dám lừa tôi!



      Ăn xong bữa sáng, Nhiếp Văn Hàm : “Duy Dương, trường của con và Tô Tô cùng đường, con chở con bé đến trường luôn !”



      Tôi phản đối, tôi có chuyện muốn hỏi ta.



      Vừa ngồi lên xe, tôi hung hăng hỏi câu: “Vì sao?”



      Nhiếp Duy Dương liếc nhìn tôi cái, khởi động xe: “Đúng nha, vì sao vậy nhỉ?” ta ngừng chút rồi mỉm cười : “Bởi vì tôi cần lý do, lý do cho em, và cũng là cho chính mình.”



      Tôi giận dữ, cảm giác bị lừa gạt vô cùng dễ chịu chút nào: “Cầm thú! Lừa đảo! Bại hoại!”

      ---luoimantinh.com---

      Phía trước là đèn đỏ, ta dừng xe lại, vươn tay tóm lấy cằm tôi, vẻ mặt có chút kiên nhẫn: “Mèo hoang , tôi thích thế nào làm thế ấy, khi tôi muốn em rồi, cho dù có với em thế nào cũng chẳng thay đổi được gì.”



      Tôi nhất thời á khẩu trả lời được, ta cưỡng bức tôi như vậy, đến khi chính miệng ta lại như chẳng liên quan tới tôi, tôi bị lừa cũng chẳng hiểu lý do mình bị lừa, chỉ có thể : “ lại rủa mẹ mình tự sát! là cái đồ máu lạnh, có tình cảm!”



      ta nhíu mày, thèm để ý: “Tôi lớn lên bên cạnh bảo mẫu, thời gian ở bên cạnh bà ấy cộng lại còn chưa đến năm, có thể có tình cảm gì chứ? Chết là hết, chết thế nào có gì khác nhau?”



      ta là đồ biến thái, bệnh thần kinh, đồ điên, ma quỷ, ta mẹ ta vì mẹ tôi mà chết là giả, ta cưỡng bức tôi cũng chẳng vì lý do gì, chỉ đơn giản là thích làm. Cầm thú! Tôi căm hận nghiến răng, im lặng chuyện với ta nữa.

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 7: Bạn bè
      Edit: Kún Lazy




      Xe dừng lại ở góc đường trước cổng trường đại học N, tôi mở cửa định xuống xe, Nhiếp Duy Dương lại nhanh tay nhấn nút khóa cửa xe lại, tôi trừng mắt nhìn ta, vươn tay nhấn nhấn, muốn mở chốt cửa xe ra.



      ta lập tức tóm được tay tôi, trong đôi mắt đen láy, dục vọng chậm rãi dâng lên: “Em trang điểm, so với dáng vẻ ngày hôm qua, lại càng làm tôi muốn cắn ngụm … Tô Tô, em có biết là dục vọng của đàn ông vào buổi sáng vô cùng mãnh liệt hay ?”



      Tôi tiếng nào, chỉ trừng mắt đề phòng nhìn ta.



      ta kéo lấy cổ tay của tôi, tay vòng lên vai tôi, kéo tôi vào trong ngực, để ngực tôi gắt gao áp sát vào ngực ta, sau đó cúi đầu, hung hăng hôn lên môi tôi. Ôi, đè cũng bị ta đè rồi, nhưng đây là lần đầu tiên hôn môi. Mọi người đều hôn môi rất dễ khiến cho dục vọng bùng phát, lời này quả nhiên sai, tôi áp sát người Nhiếp Duy Dương, rất nhanh cảm thấy được dưới bụng ta trở nên cứng rắn.



      ta cứ thế áp sát mặt mình vào mặt tôi.



      Tôi ‘ưm’ lên tiếng, ngẩng đầu, để đường cong duyên dáng nơi cần cổ lộ ra trước mắt ta, Nhiếp Duy Dương phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ: “A … Tô Tô…” Sau đó trằn trọc hôn lên cổ tôi, dần dần trượt xuống ngực tôi.



      Chính là lúc này.



      Tôi thò tay vào trong túi xách phía sau, lấy ra cái bình xịt hơi cay nho , xịt túi bụi vào mặt ta.



      ta bị tấn công bất ngờ, hoảng hốt kêu lên tiếng, thân thể bật về phía sau, tôi nhanh tay nhấn nút, mở cửa xe rồi nhảy xuống. Tên khốn kiếp này, đừng tưởng lần nào cũng có thể thực được ý đồ xấu!

      ---luoimantinh.com---

      Vừa vào trường bị người nào đó ôm trọn vào lòng, bộ ngực đầy đặn của Đồng Miêu Miêu chạm vào ngực tôi, suýt chút nữa tôi bị ôm đến phun máu.



      “Tô Tô, Tô Tô!” ấy úp mặt vào vai tôi cọ tới cọ lui: “Chủ nhật vừa rồi có vui ? Mình nhớ cậu muốn chết!”



      “Tô Tô Tô Tô cái gì, cậu chùi hết nước miếng !” Tôi cười mắng, kéo dán sát người mình ra, hai người chúng tôi nắm tay nhau vào lớp. “Chẳng vui tí nào, hôn lễ của mẹ làm tớ mệt muốn chết luôn.” Lại còn bị tên biến thái cưỡng bức nữa chứ. Ánh mắt tôi trầm xuống, nhưng vẫn cố gắng cười tươi, thể chuyện này cho ai biết, chỉ có thể tự mình chống trọi.



      “Bảo bối đáng thương.” Vào lớp học, Đồng Miêu Miêu ấn tôi ngồi xuống ghế, bàn tay bắt đầu xoa bóp bả vai cho tôi, cười : “Để mình tới phục vụ cho cậu.”



      Tôi thoải mái híp mắt lại. Đồng Miêu Miêu và tôi là hai kiểu con khác nhau, ấy ăn mặc thùy mị, tôi ăn mặc thoải mái; ấy có mái tóc dài, ngày nào cũng tết thành những kiểu tóc khác nhau, tôi lại có mái tóc dài ngắn, dưới ánh nắng có màu nâu đỏ; ấy dịu dàng, còn tôi mạnh mẽ; ấy thường hay õng ẹo làm nũng với tôi, cuối cùng tôi lại hung dữ cười mắng ấy. Chúng tôi khác nhau trời vực như thế, vậy mà làm bạn với nhau được 6 năm, ngay cả tôi cũng thể tưởng tượng nổi.



      “Hi, Tô Tô!” Thuyền trưởng và A Mộc bước tới, hai người cười gian như trộm: “Bọn mình vừa mua được đĩa phim mới đấy!”



      Thuyền trưởng tên là Vương Hạo, là nam sinh cao gầy đeo mắt kiếng, vô cùng sùng bái thuyền trưởng Jack trong ‘cướp biển vùng Caribbean’, vậy nên bọn tôi gọi cậu ta là thuyền trưởng. A Mộc hơi béo, khuôn mặt tròn tròn phúc hậu, tên đầy đủ là Lâm Sâm, từ nào cũng xuất phát từ cây, vậy nên bọn tôi gọi là A Mộc.



      “Muốn xem à?” Tôi hơi do dự chút. “Nhưng bây giờ mình và mẹ vừa chuyển đến ở nhà chồng của bà ấy…”



      phải chứ?” A Mộc hét thảm: “Nghe bộ phim này rất kích thích đấy!”



      Tôi ngẫm nghĩ chút: “Ừ, sao đâu, thôi, phòng mới của mình rộng lắm, cũng có TV, ai tới quấy rầy đâu.”



      Thuyền trưởng và A Mộc hoan hô tiếng, thuyền trưởng chạy báo tin cho mấy người bạn khác trong nhóm biết, A Mộc đột nhiên : “Tô Tô, cổ cậu bị sao vậy?”



      “Cổ của mình? Bị sao cơ?” Tôi khó hiểu, hỏi.



      Đồng Miêu Miêu đến gần quan sát, sắc mặt trở nên là lạ, cũng chẳng câu nào, chỉ lấy từ trong ngăn kéo ra chiếc gương rồi đưa cho tôi. Tôi cầm lên soi, lập tức nổi giận trong lòng, cổ ràng có dấu hôn đỏ hồng, hiển nhiên là kiệt tác của Nhiếp Duy Dương.



      Tôi kéo kéo cổ áo, miễn cưỡng có thể che khuất, nhìn bọn họ cười lớn: “ ngờ trong nhà lại có muỗi.”



      Đồng Miêu Miêu nhìn sắc mặt của tôi, hỏi: “Tô Tô … Có phải là cậu có bạn trai đúng ?”



      Tôi bật cười, hai từ này cách tôi xa. “Cậu thử xem? Thần kinh!”



      Đồng Miêu Miêu dường như thở phào hơi: “Cũng đúng, trước giờ Tô Tô vẫn cảm thấy chướng mắt với đàn ông mà.” ấy lại đổi đề tài: “Đúng rồi, hôm nay có tiết học nhạc đấy!”



      “Tiết học nhạc?” Tôi kỳ quái hỏi: “Chúng ta lên cấp ba rồi, sao còn phải học nhạc nữa?”



      “Hình như bộ xuống kiểm tra tố chất giáo dục… nhà trường làm màu chút, mời nghiên cứu sinh của học viện nhạc mình hai khóa từ đại học N bên cạnh sang, là xế chiều hôm nay đấy.” Tin tức của Đồng Miêu Miêu vô cùng đầy đủ và ràng.



      Mai Tử đứng bên cạnh cũng xen vào: “Đúng vậy đúng vậy, nghe chàng thầy giáo kia rất đẹp trai đấy!”



      Tôi và Miêu Miêu đưa mắt nhìn nhau, cũng đồng thời trợn mắt, Mai Tử đúng là người háo sắc hết thuốc chữa.



      Chương 8: Thầy giáo
      Edit: Kún Lazy




      Đến buổi chiều, tất cả mọi người trong lớp được thông báo chuyển lên phòng học lầu để tham gia tiết dạy thanh nhạc. Mai Tử sớm kéo chúng tôi chiếm vị trí hàng đầu, là để ngắm trai đẹp hơn chút.



      bục, bàn giáo viên bị chuyển , thay vào đó là chiếc đàn Piano, phía cuối lớp đều là những vị lãnh đạo tới dự giờ. Đám học sinh vừa có chút tò mò vừa có chút hưng phấn, trong phòng học vang lên những tiếng xì xào bàn tán.



      Đột nhiên, cả phòng học lập tức trở nên an tĩnh, lặng ngắt như tờ. Tôi cũng theo đám học sinh nhìn về phía cửa lớp, sau đó cũng giống như tất cả mọi người, ngơ ngác nhìn người bước vào.



      Người đó có vóc dáng cao to, bên mặc chiếc áo sơ mi trắng kiểu hoàng gia thịnh hành của năm nay, bên dưới là chiếc quần tây đen, tay cầm thước dạy học, tay bỏ vào trong túi quần, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, ta thong thả bước lên bục giảng.



      Đây phải Nhiếp Duy Dương là ai!



      Tôi ngây người, lúc này mới phát ra mình hoàn toàn chả biết chút gì về ta cả, ra ta là nghiên cứu sinh nhạc của trường đại học N bên cạnh sao?



      Mai Tử ngồi bên cạnh túm lấy tay áo của tôi, cố gắng kìm nén giọng , khẽ hô lên: “Trời ạ, ấy đẹp trai quá, đẹp trai quá, đẹp trai quá! Cậu xem hàng mi với đôi mắt kia xem! Còn cái mũi nữa! A! Trời ơi! Vì sao tớ lại mang theo máy chụp hình chứ?”



      Tôi : “Có cần khoa trương như vậy ? Lông mi quá rậm, đôi mắt quá sâu.” Nhưng vành mắt lại hơi hồng hồng, đây chẳng phải là hiệu quả của bình xịt hơi cay đó sao, tôi đột nhiên cảm thấy buồn cười, trong phút chốc kìm được, chợt bật cười thành tiếng.

      ---luoimantinh.com---

      “…Học thanh nhạc quan trọng nhất là phải luyện tập hơi thở và cách mở khoang miệng.” Nhiếp Duy Dương đứng bục giảng, chậm rãi , giọng của ta như có loại ma lực đặc biệt, cả phòng học đều tĩnh lặng, chỉ nghe thấy giọng của mình ta. “Việc hô hấp được phân ra ba loại, loại là hô hấp bằng lồng ngực, loại thứ hai là hô hấp dựa vào giãn nở của cơ bụng, cuối cùng là kết hợp cả ngực và bụng để hô hấp, đây là phương pháp luyện tập hơi thở khoa học được hầu hết giới thanh nhạc công nhận và sử dụng phổ biến, bây giờ tôi mời bạn học lên để làm mẫu cách hô hấp này. Ừm … Bạn học mặc áo sơmi trắng đeo khăn quàng ngồi ở hàng phía trước, mời bạn bước lên bục để phối hợp thực .”



      Tôi suýt chút nữa nhảy dựng lên, biết thể nào ta cũng bỏ qua cho tôi.



      Bất đắc dĩ, tôi đành bước lên bục giảng dưới ánh mắt hâm mộ của Mai Tử, đứng bên cạnh Nhiếp Duy Dương.



      “Rất tốt.” ta nắm tay che trước miệng ho tiếng. “Bây giờ chầm chậm hít vào thở ra, mở to miệng, giống như ngáp, chậm rãi thở ra, phát chữ S.”



      Chơi tôi à? Bảo tôi há to miệng giống như ngáp trước mặt bao nhiêu người? Tôi làm, chỉ trừng mắt nhìn ta.



      “Bạn học, cần phải ngại, học thanh nhạc là việc vô cùng nghiêm túc.” Nhiếp Duy Dương nghiêm trang . “Mọi người hãy cho ấy tràng vỗ tay cổ vũ nào.”



      Tiếng vỗ tay rầm rầm vang lên, ngay cả hàng lãnh đạo cuối lớp cũng vỗ tay. Tôi bất đắc dĩ, đành phải làm theo.



      cần phải nhún vai, hãy thả lỏng.” Nhiếp Duy Dương đứng sau lưng tôi, đặt tay lên vai tôi.



      Giọng phát của tôi run lên bần bật, bởi vì ngón cái của tên khốn kiếp kia chậm rãi vẽ mấy vòng ở lưng tôi, rất chậm rất chậm, xoa xoa, ấn xuống, rồi lại vẽ vài vòng, kiểu đụng chạm này khiến tôi cảm thấy … vô cùng kích thích. Cái tên biến thái này. thể tức giận, thể tức giận, tôi lẩm nhẩm trong lòng, nếu cũng đừng nghĩ đến chuyện tiếp tục học ở trong trường này nữa.



      “Rất tốt.” ta bảo tôi ngừng lại. “Hơi thở của em rất đều, điều này có thể chứng minh thân thể của em rất tốt, có thể …” ta nhìn tôi, ánh mắt lại chứa thâm ý khác. “Làm được rất nhiều chuyện.”



      Tôi trợn trắng mắt. Làm cái rắm. đừng hòng mơ tưởng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :