1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trong nhà có một nam phụ - Ngũ Gia Bì Đản

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 20:

      Editor: Snowflake HD

      Trước ngày lễ đính hôn, Lâm Nguyệt gọi điện thoại cho Diệp Đàn: "Chị nghe Viện Viện …” Lâm Nguyệt chuyện từ tốn, hỏi thử, “Ngày mai em đến sao?”

      Lúc này Diệp Đàn chọn quần áo cho Ngọc Bạch Y, tâm trí đều đặt hết lên gương mặt của Ngọc Bạch Y, cho nên thuận miệng trả lời: “Đúng vậy ạ.”

      “Thế này…” Lâm Nguyệt nghĩ đến những áp lực mà trước kia Diệp Đàn phải chịu liền im lặng, nhưng nghe giọng điệu bây giờ của Diệp Đàn, có vẻ rất bình thường, Lâm Nguyệt thở dài hơi, sau đó mở miệng an ủi, “Ngày mai em tới cho vui được rồi, cứ giả vờ thấy gì, mặc kệ con bé Viện Viện.”

      “Ừ, em quan tâm đâu.”

      “Vậy được rồi, em dẫn bạn trai em cùng nha, tham gia góp vui cũng tốt hahaha.”

      Diệp Đàn lấy bộ đồ tây đưa cho Ngọc Bạch Y cúi đầu đọc sách, đẩy vào phòng vệ sinh, đồng thời trả lời Lâm Nguyệt: “Được, em dẫn theo.”

      Lâm Nguyệt: “Vừa nãy chị chọc em thôi cứ xem như…” Lâm Nguyệt hét lên, thể tin được hỏi lại, “Em cái gì?”

      “Em đưa cùng.”

      Cả nửa ngày sau Lâm Nguyệt cũng được lời nào, sửng sốt hồi lâu, khó khăn : “Tiểu Diệp, em định công khai luôn sao?”

      Người của Diệp gia, nếu mang người khác giới về nhà dự tiệc, có quan hệ vợ chồng cũng chính là người sắp kết hôn. Huống chi buổi tiệc ngày mai rất long trọng có diện của giới báo chí truyền thông.

      Diệp Đàn trợn mắt nhìn Ngọc Bạch Y chịu nhúc nhích, thò tay qua kéo ống tay áo của , miễn cưỡng trả lời Lâm Nguyệt, “Công khai rồi, cha gặp Ngọc Bạch Y luôn rồi.”

      Lâm Nguyệt: !!!!!

      Chuyện quan trọng như vậy tại sao biết!

      Vừa đúng lúc Diệp Ôn vào, Lâm Nguyệt vội vàng để điện thoại sang bên, sau đó nhào vào ngực Diệp Ôn, “Bạn trai Tiểu Diệp ra mắt cha, tại sao em biết?”

      Tay Diệp Ôn cầm chiếc khăn lông khô ráo, dịu dàng lau mái tóc ẩm ướt của Lâm Nguyệt, thờ ơ : “Cha cũng đồng ý, có gì hay đâu mà .”

      “Hơn nữa…” Diệp Ôn để Lâm Nguyệt tự mình chỉnh sửa tư thế thoải mái hơn, sau đó mới chậm rãi , “Chuyện giữa Diệp Đàn và Lục Thương Kỳ kết thúc, tên kia…”

      Diệp Ôn dừng chút, nghĩ tới thái độ của vợ và em , cảm thấy có điểm vui liền nhăn mày, “ biết cậu ta chui ra từ chỗ nào.”

      “Thực ra em sợ ngày mai Viện Viện tìm cách khiến Tiểu Diệp mất mặt.” Nét mặt Lâm Nguyệt thay đổi quá nhanh ngay cả cũng nhận ra, “Bây giờ, em lo lắng Tiểu Diệp mà đến tiệc đính hôn của Viện Viện… chà chà, chắc gây nên trận gió tanh mưa máu quá.”

      Hôm sau lúc Diệp Đàn thức dậy, tinh thần cực kì hăng hái, vội vàng chạy ra ngoài tìm Ngọc Bạch Y.

      “Tại sao lại ngồi ở đây đọc sách…” Diệp Đàn đưa mắt nhìn Ngọc Bạch Y, tại ngồi ghế sofa ở phòng khách, tò mò hỏi, “Vẫn chưa kịp hỏi , buổi sáng thức dậy lúc mấy giờ?”

      Ngọc Bạch Y đóng quyển sách trong tay lại, đặt ở bàn.

      “Tôi cần ngủ.” đứng lên, nhìn đầu tóc rối bù của Diệp Đàn, giơ tay vuốt tóc Diệp Đàn, “Mấy giờ rồi?”

      ngủ được sao?” Diệp Đàn giật mình, “Tôi ngồi trong phòng sửa soạn lâu như vậy, hóa ra ở ngoài cũng ngủ!”

      Ngọc Bạch Y “Ừ” tiếng, Diệp Đàn lập tức nghĩ đến hai mươi ngày nay hề ngủ, cả ngày ngồi đọc sách coi từ điển, từ sâu thẳm trong tim rất nể phục .

      Nhắc tới việc này, Ngọc Bạch Y thuận miệng câu: “ đọc hết sách trong nhà rồi, có thể mua sách mới ?”

      Diệp Đàn quay đầu nhìn ba bốn trăm quyển sách trong phòng, khuôn mặt thiếu chút nữa là giữ được bình tĩnh.

      “Được… tất nhiên được.” Diệp Đàn suy nghĩ chút, “Ăn cơm xong, chúng ta cùng nhau mua sách được ?”

      Ngọc Bạch Y gật đầu, Diệp Đàn cười khẽ rồi đứng lên: “Vậy giờ thay quần áo nhé?”

      Diệp Đàn mặc chiếc váy màu đen cúp ngực dài chấm đất, màu sắc lẫn kiểu dáng đều rất đơn giản, uốn cho mái tóc hơi xoăn, kéo hết về bên phải, tạo cảm giác thoải mái, trang điểm cũng nhạt, căn bản mà , da Diệp Đàn trắng nõn, chỉ trang diện chút thôi, làm cho chính mình trở nên xinh đẹp bức người lại có phần hơi lạnh lùng.

      Diệp Đàn cảm thấy bản thân quá nổi bật, cũng đến mức gọi là tầm thường, đoán chừng mình tốn hơn giờ đồng hồ, nên ra ngoài tìm Ngọc Bạch Y thôi, ngồi sofa, cúi đầu đọc sách như cũ.

      Nhưng mà, đây hoàn toàn là Ngọc Bạch Y khác.

      ngồi rất thẳng, mặc bộ đồ tây đen mà tối qua chọn, hất mái tóc dài màu trắng ghế sofa, Diệp Đàn bị vẻ soái ca của mê hoặc.

      Biết rằng Diệp Đàn ra, bỏ sách xuống đứng lên.

      Ngọc Bạch Y cao chừng mét tám năm, thân hình cao ngất, khuôn mặt lạnh nhạt, hình như bộ đồ tây đen này hơi rộng eo các điểm còn lại đều đạt tiêu chuẩn vóc dáng đàn ông vàng, đôi chân dài quá đáng kia, dù tối qua Diệp Đàn thấy rồi, nhưng bây giờ nhìn lại vẫn thấy --- hết sức quyến rũ.

      Ngọc Bạch Y đặc biệt ở chỗ, vẫn luôn tỏa ra nét cao quý dính bụi trần, thậm chí khi mặc đồ tây đen, vẫn giống như quý tộc Châu Âu bên trong bức tranh vẽ thời cổ xưa.

      Ừ, Ngọc Bạch Y cần gì hết, chỉ đứng bên cạnh thôi cũng là chỗ dựa vững chắc nhất rồi.

      Thời điểm tâm trí Diệp Đàn bay bổng, Ngọc Bạch Y tới trước mặt , cởi áo ngoài ra khoác lên vai .

      Diệp Đàn sửng sốt, “A” tiếng.

      “Trời lạnh, nên mặc ít như thế.”

      Ngọc Bạch Y nhàng , bên ngoài áo sơ mi trắng của Ngọc Bạch Y là chiếc áo ghi-lê đen, nút áo được cài cẩn thận, nét mặt Diệp Đàn có chút kì quái, tiếp tục mơ màng: A… người ta cài nút áo nhìn rất bình thường… Vì sao để người nam thần… tận lực kiềm chế cho bản thân xông lên gỡ hết nút áo ra…

      Ngọc Bạch Y thầm nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Diệp Đàn, nhân lúc đó đưa tay khép áo lại cho .

      Diệp Đàn hồi phục tinh thần, giọng cám ơn, sau đó bảo cúi người.

      “Để tôi thắt cà vạt giúp .”

      Màu xanh đậm có đường vân nghiêng, chính chắn trang nhã.

      Ngọc Bạch Y đồng ý lập tức khom lưng, Diệp Đàn rủ mắt xuống rất chân thành đeo cà vạt, cũng để ý rằng, bọn họ đứng rất gần nhau, hô hấp trộn lẫn.

      rất lâu rồi có ai sửa soạn quần áo cho , Ngọc Bạch Y đưa mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Đàn, sau đó di chuyển ánh mắt xuống xương quai xanh ở dưới bông tai , vẻ mặt ràng.

      Phát ánh mắt Ngọc Bạch Y, Diệp Đàn vừa thắt xong cà vạt lật tức lui lại bước, có chút buồn phiền hỏi: “Đúng rồi, tại sao lấy vật này ra được?”

      Sợi dây quá ngắn, thể chui qua đầu, cũng có nút gỡ dây, từng nghĩ cắt bỏ, nhưng cũng cắt được.

      Ngọc Bạch Y cúi đầu nhìn cà vạt xinh xắn mà Diệp Đàn mới buộc giúp , động tác rất thuần thục, thắt vừa nhanh vừa đẹp mắt, thậm chí còn thử thay đổi kiểu dáng mấy lần, có lẽ thường làm những việc thế này.

      Ngọc Bạch Y lập tức nghĩ tới người đàn ông gọi là “Lục Thương Kỳ”.

      “Này này?” Diệp Đàn giơ tay quơ quơ trước mặt , lặp lại vấn đề, “Tại sao bông tai đưa cho tôi gỡ ra được thế?”

      Ánh mắt Ngọc Bạch Y sâu xa nhìn , bình tĩnh hỏi: “Tại sao phải gỡ ra?”

      Diệp Đàn thành trả lời: “Bởi vì, bây giờ tôi mặc lễ phục, đeo cái đó có chút kì cục.”

      kì cục.” Ngọc Bạch Y rất tỉnh táo , “Đeo nó.”

      “… Nhưng mà tôi muốn gỡ ra.”

      Đôi mắt Ngọc Bạch Y trầm xuống, con ngươi u, phải nổi giận, mà là vui.

      “Tự tháo ra , tháo được đeo tiếp.”

      Diệp Đàn: … Rốt cuộc là vì sao a ≥﹏≤.

      Ông trời cho Diệp Đàn cơ hội cằn nhằn thêm nữa, Bạch Uyển Thư gọi điện hối bọn họ xuống.

      Diệp Đàn có xe riêng, tiệc đính hôn tổ chức ở khách sạn khá xa, dù sao Bạch Uyển Thư cũng , Diệp Đàn ngại da mặt dày dắt Ngọc Bạch Y xe ké.

      Bạch Uyển Thư nhìn Diệp Đàn câu đầu tiên chính là: “Cậu làm tóc à?”

      “Mình uốn tóc thôi!” Diệp Đàn cực kì kiêu ngạo , “Mới uốn sáng nay, mình cảm thấy đủ sức rung động lòng người.”

      Bạch Uyển Thư nhìn chằm chằm, thân hình Diệp Đàn rất đầy đặn chỗ cần lồi lõm đều có, khuôn mặt xinh đẹp, da trắng như ngọc, mặc đồ màu đen càng tăng thêm vẻ nổi bật, hơn nữa trời xinh có mái tóc mượt mà như sóng biển, quả thực xứng đáng với câu ‘đủ sức rung động lòng người.”

      Bạch Uyển Thư thèm tranh cãi với Diệp Đàn, đôi mắt liếc qua Ngọc Bạch Y phía sau Diệp Đàn, nhìn cả nửa ngày cũng muốn thu hồi ánh mắt.

      Mái tóc dài của buông thả, mặc áo sơ mi trắng áo ghi lê đen, mặc dù là áo khoác ngoài, nhưng lại gài hết tất cả các nút, ống tay áo rất sạch , khuôn mặt đặc biệt lạnh nhạt, quan trọng nhất là thái độ của tượng trưng cho người ! Có! Dục! Vọng!

      Diệp Đàn vừa cẩn thận mở cửa xe cho Ngọc Bạch Y, vừa nhắc nhở Bạch Uyển Thư: “Bạch Y biết ngồi xe hơi đâu, cậu nhất định phải chạy chậm, tới muộn cũng sao.”

      Sau đó cởi áo khoác ngoài trả lại cho Ngọc Bạch Y, Ngọc Bạch Y khoác áo lên vai lần nữa.

      Ngọc Bạch Y: “Khoác.”

      Diệp Đàn: “A.”

      Bạch Uyển Thư: ┐(─__─)┌ Hai cái người này đóng phim tình cảm vừa thôi chứ.
      Iluvkiwi, Tử Vũ Nhi, Snow4 others thích bài này.

    2. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 21:

      Editor: Snowflake HD

      Trước khi bước vào phòng tổ chức bữa tiệc, Diệp Đàn nhìn thấy đám phóng viên vào khách sạn, cảm thấy có chút ngỡ ngàng, rồi lập tức hối hận.

      Đáng lẽ nên đến những nơi như thế này, nhiều năm trôi qua vẫn chịu được, việc gì phải dẫn Ngọc Bạch Y tới đây để cả hai cùng mất mặt?

      Hơn nữa, mục đích của mình cho Ngọc Bạch Y nghe, đúng là người đê tiện, Ngọc Bạch Y tốt như vậy, tại sao lại kéo vào vũng nước đục chứ.

      Nghĩ đến đây, Diệp Đàn càng thêm hối hận, lập tức đứng im tại chỗ di chuyển.

      Diệp Đàn ngẩng đầu nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh: “Nam thần tôi thực lòng xin lỗi , chúng ta cần vô trong nữa đâu, mau về nhà thôi.”

      Bạch Uyển Thư bị câu kia của Diệp Đàn đánh cho kịp phản ứng --- mất công lái xe hơn tiếng trời, tại bà thím này muốn về?

      Ánh mắt Diệp Đàn rất chân thành nhìn người đàn ông cao ngất im lặng nãy giờ, nhận lỗi: “Thực xin lỗi , tôi nên lợi dụng để lấy lại thể diện, tôi sai rồi, chúng ta về nhà .”

      Khi chữ “Về nhà”, ánh mắt sáng rực chân thành, trong con mắt của đều chứa đựng hình bóng .

      Ngọc Bạch Y giơ tay chỉnh lại áo khoác có chút hở ra cho , nét mặt bình thản, rồi nghiêm túc chữ: “Ngốc.”

      “Cậu có phải ngốc ?” Bạch Uyển Thư mặc váy màu đỏ dài tới đầu gối nhìn có vẻ là người chịu chơi, vội vàng kéo Diệp Đàn lên phía trước, tiện thể dạy dỗ , “Cậu cũng biết sợ hả? Bây giờ mà bỏ chạy rất mất mặt đấy, sao ban đầu cậu từ chối thẳng thừng luôn , tại cứ dẫn người đàn ông lạnh lùng cao quý của cậu vào .”

      Diệp Đàn kịp phòng bị cứ như vậy bị Bạch Uyển Thư lôi vào trong đại sảnh.

      Vừa vào cửa, Bạch Uyển Thư liền buông tay Diệp Đàn ra, giọng thầm: “Kiếm cái gì ăn , mình nghĩ hai người ổn thôi.”

      Diệp Đàn vẫn chưa hồi phục tinh thần, ngơ ngác nhìn Bạch Uyển Thư bỏ , mãi đến khi người phục vụ cao gầy hỏi có cần thứ gì , Diệp Đàn lập tức lấy lại bình tĩnh, lạnh nhạt trả lời: “, tôi tự làm được.”

      Nhân viên phục vụ cúi đầu lễ phép rời , Diệp Đàn đưa mắt nhìn đám người mời rượu cặp tình nhân, sau đó quay lại, nhìn Ngọc Bạch Y cười ngượng ngùng, , “Ừ, chúng ta tìm ít đồ ăn.”

      Diệp Đàn kéo tay áo Ngọc Bạch Y, muốn đến cái góc vắng vẻ nào đó đứng.

      Tề An Hồng đứng bên phía tay phải Diệp Đàn cách khoảng hai ba mét vừa nhìn thấy Diệp Đàn, ta lập tức cười lạnh đến.

      ta liếc nhìn bạn học mặc váy tím của mình thầm ra hiệu.

      áo tím cầm rượu đỏ, kéo thêm người bạn khác, nhìn An Hồng : “Yên tâm chị An, cứ chờ xem em giẫm lên mặt con tiện nhân kia như thế nào, dám đụng tới chị Viện của chúng ta, đồ chán sống.”

      Tề An Hồng nhìn kia cảm thấy rất hài lòng, “ .” Nụ cười của có chút nham hiểm, giọng lạnh buốt, giống hệt con rắn xảo quyệt, “Có vài kẻ thích làm Viện Viện khó chịu.”

      “Đúng vậy!” áo tím nhìn dáng người cao gầy xinh đẹp của Diệp Đàn, vừa ghen ghét vừa khinh thường chửi câu, “Thứ đồ chơi rẻ tiền.”

      áo tím kéo bạn bè mình phía sau Diệp Đàn, bước chân hơi nhanh, ở thời điểm chỉ cách Diệp Đàn bước chân, ta giả vờ trợt chân, sau đó hất rượu đỏ trong tay lên người Diệp Đàn, căn cứ theo khoảng cách đó toàn bộ rượu tạt thẳng vào người Diệp Đàn.

      Nhưng mà lúc nãy, hiểu sao người bạn bên cạnh đột nhiên nghiêng người, đụng vào , chuẩn bị kịp liền thực mất cân bằng, té xuống đất, ly rượu trong tay cũng nghiêng ngã, đổ hết lên người .

      váy tím theo bản năng hét lên.

      Diệp Đàn ở phía trước biết gì bị tiếng hét làm cho hoảng sợ, tiếng la quá gần, khiến thiếu chút nữa là ngã, Ngọc Bạch Y đứng bên cạnh mạnh mẽ đỡ lấy, vừa đứng vững xong, lập tức xoay lại phía sau xem xảy ra chuyện gì.

      trước mắt nhếch nhác, rượu đỏ đổ người, từ đầu đến ngực, nước rơi tí tách, tóc lẫn khuôn mặt đều bị hủy hoại.

      Diệp Đàn: … Đáng thương quá . Này! tự đổ rượu vào mình vì cọng lông gì nhìn tôi hung dữ như vậy hả? nương à chúng ta có quen biết nhau đâu!

      lát sau Diệp Đàn nhìn thấy bộ dáng ấm ức của kia có vẻ sắp khóc, Diệp Đàn nhìn sắc mặt ta thay đổi liên tục, đột nhiên có dự cảm xấu.

      Cảnh này sao quen quá ta, nương à muốn thay đổi kịch bản sang tình tiết máu chó sao!

      Quả nhiên giây sau, áo tím gào to: “ đụng vào tôi, vậy mà biết đỡ tôi dậy?”

      Diệp Đàn: →_→ nương, tôi lớn tuổi hơn đó.

      Bởi vì tiếng hét của khiến cho mọi người hướng mắt nhìn về phía này, bây giờ vừa khóc vừa la làng, càng làm cho nhiều người vây quanh --- người dám gây náo loạn ở đây, mặc kệ vì nguyên nhân gì, nhất định đều ném thể diện rồi.

      Diệp Đàn mặc váy dài cúp ngực màu đen, khoác áo vét trắng của Ngọc Bạch Y, tóc xoăn thả ngang hông, khuôn mặt như mây trôi nước chảy, “A”, hơi khom người, giơ tay, ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp dưới ánh đèn càng lộ vẻ yếu ớt, giọng của rất lạnh nhạt, rồi lại có chút trong trẻo của thiếu nữ, khiến thoạt nhìn rất ngây thơ trong sáng, “Tôi biết có người phía sau, xin lỗi.”

      áo tím sững sờ, đúng, làm sai kịch bản rồi! Sao có thể nhận lỗi nhanh như vậy, thế tiếp theo mình câu gì đây?

      mặt Diệp Đàn bất cứ cảm xúc nào, nhưng ánh mắt vô cùng chân thành nhìn ta: “Tiểu thư, muốn đứng dậy sao?”

      Động tác lẫn lời của , đều hết sức đẹp mắt, thậm chí dùng… Thanh tao để miêu tả?

      Tề An Hồng đứng cách đó xa đưa mắt nhìn hồi, “M* kiếp” tiếng: “Đồ ngu.” qua, lạnh lùng với bạn của áo tím, “Ngơ ngác ở đó làm gì, dắt nó vào phòng nghỉ .”

      Diệp Đàn nhìn cách ăn mặc đặc biệt nổi trội của Tề An Hồng, theo ta còn có Nguyễn , có chút giật mình rút tay lại, đứng thẳng người.

      Bạn học cũ cấp 3, Diệp Đàn theo lễ nghi chào hỏi: “An Hồng, Nguyễn , lâu gặp.”

      “Đúng là lâu .” Tề An Hồng nhìn chằm chằm Diệp Đàn, ánh mắt lạnh lùng đến mức khiến Diệp Đàn lạnh run cả người, sau đó nghe ta to lời giễu cợt, “Hồ ly tinh.”

      Nguyễn thêm câu: “Ôi trời, chị An khiêm tốn quá nha, phải chúng ta lúc nào cũng gọi ả là con của tiểu tam sao?” Nguyễn che miệng cười, “À , như vậy thẳng thắng quá, con riêng được rồi.”

      Sắc mặt Diệp Đàn lập tức trắng bệch.

      Nổi nhục nhã trong quá khứ như thủy triều kéo về, dường như trông thấy những thứ riêng tư của mình bị lôi ra ngoài ánh sáng, sang nơi khác học đại học rồi làm việc nên lâu lắm rồi chưa nghe ai gọi như vậy, nhanh chóng quên mất bản thân mình từ ngày chào đời sống trong vũng bùn.

      cứ nghĩ mình ra rồi sạch, hóa ra vũng bùn dưới chân bám sâu vào chân .

      Diệp Đàn hoàn toàn nghĩ rằng, bọn họ chuyện này trước mặt mọi người mà thèm chú ý danh tiếng Diệp gia, trước kia cũng chưa từng xảy ra, mặc dù ai cũng biết thân phận của ở trong Diệp gia khó xử thế nào, nhưng tới bây giờ chưa từng có người trắng trợn như thế, chừa cho chút thể diện.

      còn tưởng, cùng lắm giống mười năm trước, lén lút cười nhạo, lập mà thôi.

      Trong khoảnh khắc đầu óc Diệp Đàn trống rỗng.

      Nguyễn vẫn ngừng : “Ơ, để tôi nhìn xem, bạn trai à? Tên mặt trắng này cũng tệ lắm, nhưng mà để tóc dài như vậy, giống phụ nữ.” Nguyễn nhìn Diệp Đàn, rất tò mò hỏi, “Chẳng lẽ cảm thấy? Bất nam bất nữ? Hay là hạng người như chỉ có thể quen thể loại này.” (Editor: thần linh đánh chết mấy ả này \|/)

      Nguyễn cười rộ lên, “Ngại quá, tôi chả có ý gì đâu.”

      “Câm miệng.” Diệp Đàn lập tức cắt ngang Nguyễn , sinh ra đẹp, bây giờ nhếch môi, có phần đẹp rực rỡ lại cực kì lạnh lùng, “ muốn vạch mặt với tôi sao?”

      Giọng của mạnh mẽ, nhưng trong lòng vô cùng yếu ớt, biết mình nên gì đây, rồi lại nghĩ: làm liên lụy Ngọc Bạch Y rồi, Ngọc Bạch Y là người tốt.

      Sau đó Ngọc Bạch Y ở sau lưng vỗ vai , dùng nhiều sức chỉ nhàng vỗ về an ủi, nghe thấy tiếng lạnh lẽo vang đỉnh đầu mình: “Lời độc ác nên đưa ra khỏi miệng, tức giận chỉ làm hại bản thân, người biết nhục, người biết xấu hổ.(*)”

      (*) câu trong Lễ Ký (Tế Nghĩa): Ác ngôn xuất ra tại cửa, phẫn ngược lại tại thân, có nhục kia thân, xấu hổ kia thân. Editor dịch ra cho dễ hiểu, chứ main nguyên bản trong Lễ Ký.

      Nguyễn bị câu trong lễ tiết của làm cho sững sờ, còn chưa kịp phản ứng nghe thấy giọng tỉnh lặng như nước của , “ hiểu sao?”

      Nguyễn cho rằng có thể ngó lơ hoặc châm chọc móc khoe là người có học, thế nhưng vừa thấy khuôn mặt lạnh của , đôi mắt quá mức thâm sâu, ràng bộ dáng rất yên lặng, nhưng hiểu sao lại khiến người ta vô cùng sợ hãi --- muốn quỳ xuống đất.

      biết ma xui quỷ khiến thế nào trả lời: “ hiểu.”

      Ngọc Bạch Y cho ta bảy chữ: “Gia giáo tốt học .”

      Sau đó Ngọc Bạch Y đến cạnh bàn lấy ly rượu đỏ, đưa cho Tề An Hồng nãy giờ im lặng xem trò vui, lạnh nhạt : “Nên uống thứ gì đó, để ổn định tâm thần.”

      Ánh mắt của lạnh nhạt, tay vẫn ôm bả vai Diệp Đàn, tay hướng về Tề An Hồng, động tác rất trôi chảy, ngón tay dài như ngọc bưng rượu, ra màu rượu đỏ thẩm, có chút xinh đẹp huyền bí.

      Động tác đơn giản như vậy, đến lượt làm giống như thấy thần tiên, hết sức đẹp mắt.

      Tề An Hồng cảm thấy bị ép đến mức thở được, ràng người đàn ông này làm gì cả, thậm chí cũng đâu nhìn vào mắt .

      Tề An Hồng nhìn Ngọc Bạch Y cầm rượu bàn qua, sau đó giật mình.

      bàn hơn mười mấy loại rượu, chỉ lấy loại rượu váy tím làm đổ ban nãy.

      Tề An Hồng bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Ngọc Bạch Y, cơ thể run sợ --- chẳng biết bản thân mình nhận lấy rượu.

      rút tay lại, ôm lấy tóc Diệp Đàn, yên tĩnh trầm mặc, vô cùng bình thản.

      Ánh mắt Tề An Hồng nhìn càng phát ra tia u ám xảo quyệt.

      Lúc này Diệp Viện kéo tay Lục Thương Kỳ tới, nhõng nhẽo : “Xảy ra chuyện gì thế? Sao lại đông vui vậy.”

      Diệp Đàn ngẩng đầu, trông thấy Lục Thương Kỳ ôm Diệp Viện đôi mắt phức tạp. vô tình dựa vào trong ngực Ngọc Bạch Y, giơ tay nắm chặt ngón tay Ngọc Bạch Y, sau đó chợt nhận ra nên làm tổn thương Ngọc Bạch Y thêm nữa, định buông tay ra.

      Nhưng Ngọc Bạch Y lại cầm chặt tay , vững vàng kiên định, có chút lạnh, chẳng khác nào sưởi ấm.
      Iluvkiwi, Tử Vũ Nhi, Snow3 others thích bài này.

    3. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 22:

      Editor: Snowflake HD

      Diệp Đàn có chút thể ngờ, nghiêng đầu nhìn .

      Bọn họ đứng quá gần, chỉ có thể nhìn thấy góc khuôn mặt , đường cong gọn gàng tao nhã, ma sui quỷ khiến thế nào mà lại nghĩ: Điểm nào giống phụ nữ hả, ràng là đẹp trai ngời ngợi vậy thôi.

      Hơn nữa, tính tình lại rất tốt.

      Người tốt như vậy, thể bị làm nhục!

      “Việc này…” Diệp Đàn giọng, “Nam thần, sao đâu.”

      Nếu như vì câu đồng ý làm ‘Chỗ dựa’ cho mà cố gắng làm việc bản thân thích, hoàn toàn cần đâu. Diệp Đàn dùng sức, muốn rút tay ra.

      Kết quả Ngọc Bạch Y càng nắm chặt tay hơn, thậm chí còn dùng bàn tay còn lại giữ lấy gáy , giọng rất dịu dàng: “Trốn cái gì?”

      Diệp Đàn trợn mắt há mồm nhìn Ngọc Bạch Y người luôn luôn trưng ra bộ mặt lạnh lùng cảm xúc, khóe môi kéo lên nụ cười, trong đôi mắt sâu thẳm ấy chứa đựng bóng dáng , đối với vừa dịu dàng vừa cưng chiều, giống như chính là thế giới duy nhất của .

      Trong giây phút này Diệp Đàn gần như bị rơi vào trong ánh mắt , ngây ngốc hồi lâu.

      Mãi cho tới khi Diệp Viện cất chất giọng ngọt ngào đến chán ngấy mỉm cười hỏi: “Ơ, chị, bạn trai mới của chị à?”

      Diệp Đàn bỗng nhiên bừng tỉnh, sau đó trong lòng có hơi khiếp sợ: !! Nam thần làm sao vậy hả, nam thần dịu dàng này là ai mau trả nam thần kia lại cho mị! ! !

      Diệp Viện nhìn xinh đẹp mặc váy đen trước mặt, tuy rằng có áo vét khoác bên ngoài, nhưng thể che hết vóc dáng quyến rũ của , hơn nữa dáng người của cực kì xuất sắc, hết sức bắt mắt người khác.

      Mà còn khoác áo của bạn trai nét mặt ta vẻ hạnh phúc khó tả!

      Nhưng, đáng hận nhất chính là ta biết bản thân mình xuất sắc đến cỡ nào, cho dù mình mở miệng hỏi thăm, ta lại coi mình ra gì mắt cứ nhìn chằm chằm vào bạn trai ta! Tiếp! Tục! Hạnh! Phúc!!

      Diệp Viện vừa nghĩ tới bản thân mình tốn biết bao công sức mới cướp được bạn trai Diệp Đàn, đối phương lại dễ dàng tìm được người khác, lòng nóng giống như bị lửa thiêu đốt. kéo Lục Thương Kỳ, lúc mọi người chú ý lén cấu cái, giọng hừ lạnh: “ mở miệng .”

      Muốn ra vẻ hạnh phúc đúng ! Làm như tôi biết là chỉ tìm đại ai đó giả làm bạn trai tạm thời thôi! Diệp Đàn lúc trông thấy tôi và Lục Thương Kỳ gắn bó thân thiết chẳng lẽ bị lộ? Tôi ngại tiếp tục cướp người đàn ông này của thêm lần nữa! Bạn bè! Người thân!

      Diệp Viện lại cấu Lục Thương Kỳ, “Mau lên tiếng.”

      Lục Thương Kỳ nhìn thoáng qua Diệp Viện như con chim nép vào người , lại nhìn sang Diệp Đàn nắm tay người đàn ông kia đứng chung chỗ, cuối cùng chậm rãi mở miệng: “Tiểu Diệp.”

      Diệp Đàn nghe thấy có người gọi mình, định quay đầu nhìn xem là ai, nhưng Ngọc Bạch Y nắm tay , bỗng nhiên cúi đầu tới sát tai , nhàng ba chữ: “Nhìn .”

      Bên tai đều chất chứa hơi thở của Ngọc Bạch Y, có chút lạnh, rất ngứa, lỗ tai Diệp Đàn lập tức bị thiêu cháy.

      Diễn xuất quá đạt rồi! Người này nhất định phải người kia.

      Ngọc Bạch Y mà biết là người lạnh lùng ngất trời như đại dương mây bay.

      # đột nhiên phát não nam thần bị ứa nước phải làm sao đây #

      # nam thần giúp đỡ quá nhiệt tình #

      # nam thần tuyệt đối là diễn viên xuất sắc #

      “Tôi, cái này…” Diệp Đàn suy nghĩ chút, khuôn mặt có chút đỏ cố gắng nhất, “Đứng dịch ra chút quá gần…”

      Chóp mũi ngửi thấy mùi hương dễ chịu từ người , xong rồi hiểu sao tâm trí lại bị loạn.

      Diệp Viện đứng bên xem mà muốn nổi điên, và Lục Thương Kỳ đứng đối diện bắt đầu thấy xấu hổ, mở miệng lần nữa, cười đến mức khuôn mặt cứng ngắc: “Chị, chị với bạn trai trông tình cảm, xung quanh chúng ta quá trời người, chị chỉ ngơ ngác nhìn ta.”

      “Khụ khụ.” Có vẻ Diệp Đàn khôi phục bình thường nhìn Ngọc Bạch Y thở phào hơi, tách ra để đối phó với Diệp Viện, “ phải bạn trai.”

      Diệp Đàn rất thẳng thắn thành , từ lúc Ngọc Bạch Y giúp phản kích Nguyễn , chợt nhận ra cần người nào giúp đỡ hay làm chỗ dựa cho nữa, có lẽ bản thân phải dũng cảm lên.

      Người đàn ông tên Ngọc Bạch Y này, bản thân chỉ cần cứ tiếp tục lạnh nhạt cao quý là được rồi, vị thượng thần như vốn nên dính dáng đến trần gian này.

      Khuôn mặt Diệp Đàn xinh đẹp, ánh mắt trong sáng, nhìn thẳng vào Diệp Viện và Lục Thương Kỳ, rất bình thản : “ ấy” Diệp Đàn quơ cánh tay vẫn nắm tay Ngọc Bạch Y, “Là nam thần của tôi, tôi rất hâm mộ .”

      Diệp Viên: Ha ha, cảm thấy tôi tin sao?

      Quần chúng xung quanh: Ha ha, nếu phủ nhận vậy có thể bỏ bàn tay ra chỗ khác cho bọn ta được !

      “À.” Diệp Đàn nhìn Diệp Viện và Lục Thương Kỳ dựa sát vào nhau, im lặng lúc mới , “Chúc hai người hạnh phúc.”

      Nét mặt Diệp Đàn biểu lộ gì, tuy nhiên trong ánh mắt có chút phức tạp, nhưng lại thoải mái nhiều hơn.

      , thực từ bỏ rồi.

      Ánh mắt Lục Thương Kỳ nặng nề nhìn người từng , bây giờ vẫn chưa quên được , thừa nhận, ít nhất người đàn ông bên cạnh lúc này, có thể bảo vệ tốt hơn rất nhiều.

      Bởi vì thái độ của người đàn ông kia rất cao ngạo, nhưng chấp nhận từ bỏ tất cả để che chở cho Diệp Đàn; dù trước đây chưa từng quen biết, tuy nhiên Lục Thương Kỳ vẫn dễ dàng đoán ra, ngày thường người đàn ông này dính vào mấy chuyện rắc rối.

      quá mức nghiêm túc, vì vậy bộ dáng rất khó gần.

      Nhưng hết thảy toàn bộ động tác của , đều muốn bảo vệ .

      Lục Thương Kỳ ở chung chỗ với Diệp Đàn năm năm, bởi vì muốn phát triển nghiệp mà luôn luôn xa cách Diệp Đàn, nhưng hiểu rất Diệp Đàn, dám đảm bảo hai người họ phải người .

      Lục Thương Kỳ cảm thấy Diệp Viện tức giận cấu cánh tay , vì thế mở miệng lần nữa, giọng rất nhàng, , “Em cũng vậy.”

      Diệp Viện thực tức giận đến mức cười giễu cợt.

      bất chấp ngăn cản của cha ép buộc ông phải tổ chức tiệc đính hôn lớn cho mình, phải để nhìn thấy bộ dáng dễ dàng buông tha như vậy của Diệp Đàn!

      muốn nhìn thấy Diệp Đàn và Lục Thương Kỳ tự dằn vật lẫn nhau!

      Bây giờ, ở tại nơi đây, hai người dễ dàng từ bỏ như vậy là cái kịch bản gì!!!

      Diệp Viện miệng nam mô, bụng bồ dao găm: “Em cám ơn chị, nhưng em rất tò mò, nam thần của chị lợi hại cỡ nào vậy, biết làm nghề gì? Sao em chưa từng gặp nhỉ.”

      Diệp Đàn suy nghĩ chút, quyết định thành trả lời: “À, làm thần tiên đấy.”

      Diệp Viện: … Thần tiên là làm cái quỷ gì?

      Lần đầu tiên Diệp Viện nhìn thấy chị mình làm việc giống lẽ thường.

      Nhưng Diệp Viện nghi ngờ quá lâu, phía sau có người : “Nghe , đạo diễn Ngô An mới bấm máy <<Sinh sát>> ở trong có nhân vật thần tiên là ta đóng sao? Chắc ta là diễn viên rồi.” Người nữ doanh nhân hơn ba mươi tuổi, nhìn Ngọc Bạch Y trong mắt ý định, “Nếu biết là , tôi lập tức bỏ tiền đầu tư.”

      Diệp Viện liền cười rộ lên, ý nghĩa nụ cười: “Với thân phận của ta, sợ là vào cửa Diệp gia được đâu, nhưng quen cho vui …”

      “Mọi người đều ở đây à!” Lâm Nguyệt bưng rượu tới, cười híp mắt , “Ôi trời, ở đây đùa giỡn như con nít thế, Viện Viện em mau mời rượu khách với Thương Kỳ , tiểu Diệp, hai em tới ngồi chung bàn với chị .”

      Lâm Nguyệt với Diệp Ôn để chào hỏi mọi người, sau đó trông thấy Diệp Viện đứng chỗ Diệp Đàn, biết có chuyện hay.

      “Đúng là hai vị tổ tông.” Lâm Nguyệt và Diệp Ôn thầm trách câu, rồi lập tức chạy tới giải vây.

      “… biết rồi.” Diệp Viện có chút cam tâm, cũng dám hỗn láo trước mặt Lâm Nguyệt, Lâm Nguyệt mới đầu nhìn có vẻ hiền lành, nhưng cực kì ngang bướng, nếu quyết định làm chuyện gì, có thể đòi cho bằng được, là khắc tinh của toàn bộ Diệp gia, “Em với Thương Kỳ trước nha, chị ráng chờ cho đến khi tiệc đính hôn của bọn em kết thúc.”

      Diệp Đàn nhìn mọi người từ từ tản ra, sau đó theo phía sau Lâm Nguyệt, vừa quay mặt sang Ngọc Bạch Y hỏi : “Nam thần, hồi nãy bị sao vậy?”

      Ngọc Bạch Y khôi phục bộ dáng như bình thường, lạnh nhạt trả lời: “Nếu người ta nhìn mình.” , “Cách đánh trả tốt nhất chính là ngó lơ.”

      Còn khiến cho bọn họ trợn mắt mà nhìn, em nhanh chóng tìm được hạnh phúc của bản thân.

      Diệp Đàn: “(⊙﹏⊙ như thế , nhưng mà…” Diệp Đàn suy nghĩ chút, tiếp, “ cũng cần phải làm vậy, thiếu chút nữa tôi…”

      Diệp Đàn kịp thời dừng lại, ho khụ khụ, nghiêm túc đổi giọng: “Nam thần, làm đúng lắm!”

      Xém nữa là mị điều lung tung rồi, cường độ manh động của mị gia tăng!

      “Còn nữa…” Ngọc Bạch Y tiếp tục , “Ánh mắt tốt.”

      “… Cái gì?”

      “Con nhìn đàn ông phải biết đánh giá .”

      Diệp Đàn hiểu ý của Ngọc Bạch Y biết lý do tại sao lại chọn Lục Thương Kỳ, có chút phục, “ cảm thấy rất đẹp trai sao? Rất tài giỏi rất chín chắn quả thực là bạch mã hoàng tử!”

      Ngọc Bạch Y im lặng, Diệp Đàn tiếp, “Hơn nữa rất lịch , ngày hai chúng tôi vẫn ở cạnh nhau rất thương tôi đó, đối xử với tôi rất tốt.” Diệp Đàn nghiêng đầu suy nghĩ lát, “Ừ, quan trọng là ngày xưa tôi cũng biết tại sao lại thích .”

      Sau đó Diệp Đàn phát hình như Ngọc Bạch Y càng ngày càng vui.

      Tuy rằng vẻ mặt của có gì thay đổi, rất bình tĩnh, nhưng hiểu sao lại cảm thấy cả người toát ra vẻ “Tôi có hứng thú nghe.”

      Căn bản mà do mị nghe lời , nên Ngọc Bạch Y cảm thấy mị là bùn nhão thể trát tường.

      Diệp Đàn lầm bầm: “Được rồi, ánh mắt tôi tốt, nên Lục Thương Kỳ cũng vứt tôi .”

      Ngọc Bạch Y dừng chút, xoa đầu của Diệp Đàn, thản nhiên : “Ánh mắt tốt.”

      Diệp Đàn nghe xong lập tức vui vẻ khẳng định: Y(^v^)Y Nam thần là người tình cảm nha!

      Người nghe lén phía trước bị đút cho ăn… thức ăn cho chó Lâm Nguyệt: -_-# tự dưng thấy đau lòng cho Viện Viện…

      Viện Viện cảm giác tung hết sức lực đánh đòn nhưng cuối cùng lại Game Over là như thế nào?
      Iluvkiwi, Snow, Trâu3 others thích bài này.

    4. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 23:

      Editor: Snowflake HD

      Diệp Đàn theo chị dâu chậm rãi đến trung tâm đại sảnh, vừa nãy với Ngọc Bạch Y ở ngoài nên sao, bây giờ mới vừa bước vào nhìn thấy ánh mắt mọi người nhìn bọn họ chằm chằm.

      Vì vậy Diệp Đàn sát bên Ngọc Bạch Y hỏi: “Nam thần, tôi trả áo khoác lại cho được ?” thấp giọng giải thích thêm, “ xem kìa, mọi người ai khoác áo hết, nếu mình tôi mặc có chút kì lạ phải ?”

      Ánh mắt Ngọc Bạch Y vẫn nhìn thẳng phía trước, hơi liếc xéo qua chấp nhận: “Mặc.”

      “Có phải sợ tôi lạnh phải ?” Diệp Đàn rất tốt bụng cho Ngọc Bạch Y bậc thang để xuống, “Nhiệt độ tại rất ấm, lạnh đâu.”

      Ngọc Bạch Y: “Mặc.”

      Diệp Đàn im lặng lúc, sau đó cẩn thận mở miệng, “Có phải cảm thấy, tôi ăn mặc như thế này, ừ… được tốt lắm?”

      Còn dám là sợ mị lạnh, chút sức thuyết phục cũng có!

      Rốt cuộc Ngọc Bạch Y cũng nghiêng đầu nhìn Diệp Đàn, ánh mắt bình tĩnh: “Sợ em lạnh.”

      Diệp Đàn: … Tại sao mị thể nào tin được cái lý do củ chuối này?

      Nhưng Diệp Đàn vẫn ngoan ngoãn để Ngọc Bạch Y cẩn thận khép áo lại cho mình, nhìn gương mặt xinh đẹp của nghiêm túc làm những động tác bình thường thế này, đột nhiên Diệp Đàn cảm thấy rất ấm áp.

      Ngọc Bạch Y có khả năng khiến cho người ta trở nên bình tĩnh.

      Diệp Đàn bước tiếp vài bước, vừa ngẩng đầu thấy Tề An Hồng bưng ly rượu mà Ngọc Bạch Y cho, đứng đằng xa nhìn chằm chằm vẻ mặt nham hiểm.

      cảm thấy hôm nay đến tiệc đính hôn, cực kì được chào đón.

      Diệp Đàn suy nghĩ vài giây, não bắt đầu vận động: Hồi nãy váy tím định đổ ly rượu vào người mình đúng nhỉ? Nhưng vô tình, ta bị ngã nên rượu lại đổ vào chính mình.

      Cái chuyện vô tình này…

      Diệp Đàn ngước mặt lên, tới gần tai Ngọc Bạch Y giọng hỏi : “Tôi mới nhớ ra chuyện hồi nãy, trước khi kia ngã, đại thần động tay động chân hả?”

      Ngọc Bạch Y có chút quen với tư thế này của nên hơi nghiêng đầu, hơi thở có chút nóng, phả vào lỗ tai , hiểu sao cảm thấy quá thân mật.

      Hình như lúc trước, mình từng làm động tác này rồi?

      Ngọc Bạch Y lặng lẽ đánh dấu X to vào phim truyền hình, khẳng định lần nữa phim truyền hình đều là lừa gạt.

      Ngọc Bạch Y trả lời, Diệp Đàn tự mình phủ nhận, “Ừm có khả năng đó đâu, nam thần là người có nguyên tắc riêng mà.”

      Ngọc Bạch Y nhìn cái: “Ừ.” lên tiếng, sau đó bổ sung thêm câu, “Bảo vệ em là nguyên tắc.”

      Diệp Đàn vốn bước rất bình thường, nghe xong xem chút trượt chân.

      “What???? Cái gì cái gì cái gì?”

      Ngọc Bạch Y dìu , giọng lạnh nóng: “ nên xúc động như vậy.”

      Diệp Đàn ngơ ngác nhìn Ngọc Bạch Y, cảm thấy nam thần của mị càng ngày càng soái.

      “À.” Diệp Đàn kéo tay áo Ngọc Bạch Y, tiếng , “Nam thần, phải bảo vệ tôi tốt đấy, đúng là người đáng nha.”

      Tuyệt cú mèo \\^o^.

      Lâm Nguyệt phía trước tuy rằng nghe bọn họ cái gì, nhưng nhìn thái độ của người thích thân mật với người khác như Diệp Đàn dựa vào người Ngọc Bạch Y, trong lòng bỗng nhiên xót xa.

      Em luôn luôn độc, cuối cùng cũng có thể dựa vào người khác.

      Mặc dù ngày xưa Diệp Đàn ở chung với Lục Thương Kỳ năm năm, nhưng Lục Thương Kỳ quá bận, cho nên thời gian gặp mặt của hai người rất ít, hơn nữa người nhà Lục Thương Kỳ thích Diệp Đàn, Lâm Nguyệt cho rằng hai bọn họ thể ở bên nhau lâu.

      Tư tưởng của Lục Thương Kỳ cực kì cố chấp, quá mức chú trọng nghiệp, cũng vô cùng hiếu thảo, mặc dù Diệp Đàn, nhưng lúc hai người ở chung, là người ngoài còn thấy Diệp Đàn rất cực khổ, Lục Thương Kỳ cũng vất vả kém.

      Cứ xem như có Diệp Viện làm kì đà cản mũi, Lâm Nguyệt cảm thấy, sau khi bọn họ kết hôn cũng cãi nhau đến nỗi chia tay thôi.

      Nhưng tại thấy Diệp Đàn và Ngọc Bạch Y, giống như nhìn thấy thiên trường địa cửu, cảm giác hết sức kỳ diệu, Lâm Nguyệt cũng hiểu, căn bản hai người bọn họ phải người .

      Lâm Nguyệt quyết định, bản thân phải tiếp tục châm dầu vào lửa, nên đến mời hai người bọn họ: “Hai em ngồi ở đây .”

      Diệp Đàn kéo Ngọc Bạch Y qua, nhưng có ý định ngồi xuống, nhìn thấy chỗ vắng vẻ muốn sang đó, tuy nhiên lại bị cha Diệp phát .

      Cha Diệp nghiêm giọng gọi : “Diệp Đàn con muốn ngồi chỗ nào?”

      Diệp Đàn hứng ánh mắt mọi người, bình tĩnh quay đầu giải thích: “À, con có việc, định ăn chút rồi liền.”

      Phải ngồi ghế chủ coi như , bình thường trong nhà có tiệc đều ít tham dự, chứ đừng là bữa tiệc có đám phóng viên, bắt ngồi ghế đó sao? Như vậy chẳng phải công khai cho người khác biết thân phận đặc biệt của ?

      Cha Diệp : “Ngồi đây , người nhà thể ăn bữa cơm ngon với nhau sao?”

      Có lẽ cũng chỉ mình cha cảm thấy bữa tiệc này đơn giản, người nhà ăn cơm chung.

      Diệp Đàn vẫn muốn từ chối, Diệp Ôn mở miệng: “Lại đây ngồi , người nhà ăn bữa cơm vui vẻ thôi mà.”

      Nhưng người khiến Diệp Đàn thể từ chối chính là Diệp phu nhân: “Lâu lắm rồi gặp Diệp Đàn, nhìn con gầy nhiều rồi, mau ngồi xuống trò chuyện với dì.”

      Diệp phu nhân hơn năm mươi tuổi, chăm sóc vô cùng tốt, mặc quần áo đắt tiền, nên thể nhận ra bà lớn tuổi. Bà nhìn Diệp Đàn, ánh mắt vô cùng dịu dàng.

      Sâu thẳm trong lòng Diệp Đàn cực kì muốn xin lỗi Diệp phu nhân. Từ khi bắt đầu có trí nhớ, nhớ rất kỹ Diệp phu nhân luôn đối xử tốt với , thậm chí còn gọi Diệp phu nhân là mẹ. Về sau biết mình là con riêng, nên dám… gọi Diệp phu nhân tiếng mẹ.

      có mặt của , đối với Diệp phu nhân vừa là tổn thương vừa là nhục nhã, chưa kể thời điểm ra đời, cũng chính là lúc Diệp phu nhân mang thai Diệp Viện.

      Khi lớn lên, từng rất oán trách cha mình: thể hiểu nổi, tại sao người cha nghiêm khắc bảo thủ có người vợ dịu dàng và con cái đáng như thế, lại ra bên ngoài… ở chung với mẹ.

      Mãi về sau, biết cha mình là quân nhân, cũng bởi vì sống bên ngoài… có nhiều chuyện bất đắc dĩ, sau đó, càng hiểu, rốt cuộc vì sao cha lại làm vậy?

      “Diệp Đàn?” Diệp phu nhân dịu dàng hỏi, “ chàng này là bạn trai của con sao? Dì và cha con rất lo lắng cho con, con hai mươi bảy hai mươi tám tuổi rồi, sao còn chưa chuyện đương.”

      Cha Diệp và Diệp phu nhân biết Diệp Đàn quen Lục Thương Kỳ nhiều năm, Lục Thương Kỳ cảm thấy cha mẹ vẫn chưa đồng ý, nên đến Diệp gia chuyện ràng, mà Diệp Đàn thấy, cần thiết phải làm thế. Căn bản là hồi đó chưa từng nghĩ, mình và Lục Thương Kỳ thể đến với nhau.

      Diệp phu nhân cẩn thận quan sát Ngọc Bạch Y, cười tươi: “Thằng bé này nhìn cũng tệ, hai đứa đều ngồi đây .”

      Diệp Đàn do dự lát, rồi kéo Ngọc Bạch Y ngồi xuống.

      vừa ngồi xuống, có thể thấy ánh mắt khó hiểu của mọi người phóng tới, thậm chí giới truyền thông bắt đầu chụp ảnh.

      Diệp Đàn như ngồi đống lửa, nhưng thể đánh mất tinh thần còn phải bình tĩnh trả lời Diệp phu nhân, đến khi Diệp Viện ôm Lục Thương Kỳ đứng sân khấu, chính thức tuyên bố tin hai người đính hôn, mang lực chú ý của Diệp phu nhân và mọi người rời , sau đó mới thở phào hơi nhõm.

      bàn chuyện thế lực của Diệp gia và Lục gia ở thành phố A, chỉ cần Diệp Viện leo lên sân khấu với tư cách nhà thiết kế xuất sắc để công bô tin đính hôn thôi, cũng đủ làm giới truyền thông kéo nhau tới.

      Diệp Viện mỉm cười cùng Lục Thương Kỳ công bố tin tức đính hôn, trả lời vài câu hỏi của phóng viên, sau đó ta quay người nhìn thoáng qua chỗ Diệp Đàn ngồi.

      Ánh mắt vừa có ý khiêu khích, vừa có chút mưu mô.

      Diệp Đàn đột nhiên cảm thấy ổn.

      Ngay sau đó nghe thấy tiếng ngọt ngào của Diệp Viện: “Hôm nay còn muốn giới thiệu người với các vị.”

      “Chị quý của tôi, tuy rằng cùng cha khác mẹ, nhưng mà chị ấy đối xử với tôi rất tốt, cái gì cũng nhường cho tôi.”

      Giọng ngọt đến mức chết người, màng nhĩ Diệp Đàn rung lên cái, dường như cảm thấy thế giới trở nên yên lặng đến đáng sợ.

      Diệp Viện tiếp: “Tuy rằng chị ấy từng ngăn cản đường tình của tôi, nhưng thể phủ nhận, chị ấy chính là bà mối se duyên cho tôi và Thương Kỳ, có chị, tôi và Thương Kỳ có được ngày hôm nay.”

      Diệp Viện trắng trợn ám chỉ Diệp Đàn ‘Ngăn cản’, để lại đống ý nghĩ cho người khác, cong mắt cười , “Vì vậy, tôi mượn cơ hội này, vô cùng cảm ơn, chị dấu cùng cha khác mẹ.”

      Diệp Đàn cách nào miêu tả cảm xúc lúc này nhìn Diệp Viện vui vẻ đoạn văn cảm nhận kia, chỉ biết cho dù thế nào nữa thể trốn, vĩnh viễn thể trốn tránh thân phận của mình, càng thể thoát khỏi ánh mắt tràn ngập thù hận của Diệp Viện.

      nhìn thấy Lục Thương Kỳ có vẻ muốn cản Diệp Viện, nhưng cuối cùng làm bất cứ thứ gì; cha thở hổn hển định đứng lên ngăn, lại bị mẹ Lục Thương Kỳ kéo xuống khuyên; trai khó xử nhìn Diệp Viện, sau đó nhìn Diệp Đàn xin lỗi, rồi bất kỳ câu nào khác.

      Sau đó toàn bộ thế giới tội ác tựa như phóng đại trước mặt, những ống kính di chuyển theo hướng Diệp Viện, “Chị , đứng lên, để mọi người nhìn chị chút sao?” Sau đó, hẹn mà gặp đồng loạt quay về hướng .

      hoàn toàn ngỡ ngàng.

      Sau đó toàn bộ thế giới bỗng nhiên tối đen, ánh sáng, trong nháy mắt nghe thấy nhân viên phục vụ xin lỗi giải thích: “Chắc là dây diện bị đứt, nhân viên sửa chữa cấp tốc tới.”

      Trong bóng đêm, Ngọc Bạch Y nắm tay Diệp Đàn kéo .

      kéo đứng dậy, từng bước dắt ra ngoài.

      Giọng dịu dàng và trấn tĩnh, đặc biệt lạnh nhạt, nhưng lúc tình cảm lại khiến Diệp Đàn muốn rơi nước mắt.

      “Em là tốt.”

      Ra cửa, năm sáu giờ chiều ánh hoàng hôn mờ ảo, cơ thể Ngọc Bạch Y được ánh hoàng hôn chiếu lên trở nên ấm áp.

      “Đừng khóc được ?” Vẻ mặt rất bình tĩnh, giọng trong veo, “ tốt.”

      Diệp Đàn chảy nước mắt, ráng kìm nén để mình khóc, phát ra chút thanh nào.

      “Tôi muốn vậy đâu.” Tay nắm chặt Ngọc Bạch Y, thân thể bỗng nhiên tràn đầy sức mạnh, “Tôi nghĩ mình giả bộ lạnh nhạt, biết xấu hổ, tôi biết tại sao Diệp Viện lại làm như vậy, ấy hãm hại tôi, ràng tôi làm gì có lỗi cả.”

      Chẳng trách Tề An Hồng dám vạch mặt trắng trợn như vậy, bởi vì ngay chính người nhà Diệp gia, cũng có ý định chừa lại thể diện cho .

      “Tôi nên ra nước ngoài, đến nơi xa, đổi tên đổi họ, để cho bọn họ biết tôi chưa từng tồn tại, nghĩ như vậy được ?”

      Ngọc Bạch Y nhìn đôi mắt Diệp Đàn, đỏ rực, dù trong người khó chịu cỡ nào, lưng vẫn luôn thẳng, khuôn mặt kiên cường; nhưng vừa mới bước ra, lại trở nên yếu ớt, gương mặt tái nhạt nhìn , khiến cho người khác – đau lòng.

      giơ tay, nhàng ôm vào ngực, xoa đầu của : “ ngốc.”
      Iluvkiwi, Tử Vũ Nhi, Snow3 others thích bài này.

    5. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 24:

      Editor: Snowflake HD và Ngoc Binh 07 01

      Diệp Đàn dần lấy lại tinh thần, sau đó với Ngọc Bạch Y: “Báo Uyển Thư tiếng, rồi chúng ta về trước, cùng mua sách .”

      Ngọc Bạch Y đứng ở cửa khách sạn, cúi đầu nhìn , sau đó chỉ tay vào phòng tiếp tân trong khách sạn, giọng : “Ngồi ở đó chờ tôi.”

      mình à?”

      “Ừ” tiếng, sau đó xoa đầu Diệp Đàn, lạnh lùng dỗ câu, “Nhanh thôi, ngoan.”

      Ngọc Bạch Y nhìn Diệp Đàn im lặng ngồi đợi , còn bước vào thang máy.

      đứng lại trước cửa phòng buổi tiệc, bên trong mảng đen kịt, nhưng bởi vì bọn họ đều được giáo dục rất tốt nên gây náo loạn, nhân viên bảo trì kiểm tra kĩ càng tuy nhiên tìm ra mạch điện có vấn đề gì, thậm chí dùng được máy phát điện, đầu người quản lý chảy đầy mồ hôi chuẩn bị mời khách sang phòng khác.

      Tất nhiên có tác dụng.

      Điện xảy ra vấn đề gì, chẳng qua là thiết lập cái vực, cho nên phòng này có ánh sáng mà thôi.

      đứng ở cửa ra vào, yên lặng phủi ống tay áo, sau đó nhàng vỗ tay cái.

      “Cạch.”

      Bỗng nhiên đèn sáng lên nên khiến mắt mọi người bị chói, hồi lâu mới thích ứng được, Ngọc Bạch Y nhân lúc mọi người nhìn thấy chậm rãi bước lên.

      Bước của luôn luôn nhanh, có vẻ là khá chậm, từng bước nhàng thanh thoát, mặc áo sơ mi và áo ghi lê đơn giản, cho dù là nút thắt ống tay áo hay cà vạt, đều rất cẩn thận sửa từng li từng tí, thành ra có nếp uốn; ở là khuôn mặt tuấn tú mái tóc dài như thác nước của , mới đầu nhìn đoán chừng là người đàn ông nghiêm túc bảo thủ, nhưng thái độ của chứng tỏ bản thân là người cấm dục --- rất có mùi vị đàn ông.

      Cuối cùng Ngọc Bạch Y tới hàng ghế sang trọng nhất.

      Diệp Viện nhìn thấy ánh mắt Ngọc Bạch Y vừa lạnh lùng lại sắc bén, đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ miệng nên lời.

      Nét mặt của thay đổi, dù gió mưa bão táp lay động, nhưng Diệp Viện cảm thấy ràng giống ban đầu: Lúc vẫn còn Diệp Đàn, lạnh nhạt, nhưng trong thái độ hết mực cưng chiều, còn bây giờ đứng mình trước mặt bọn họ, Diệp Viện chợt phát , người này rất cao ngạo, có thất tình lục dục có vui buồn ghét, đôi mắt giống như nhìn thấu được con người, ánh mắt sâu thẳm khiến lòng người ta phát sợ.

      Tại sao lại khác biệt như vậy.

      Ngọc Bạch Y đưa tay cầm lấy túi xách Diệp Đàn để quên ghế,sau đó nhìn cha Diệp, Diệp Ôn và Lục Thương Kỳ.

      bé lọ lem từng sống cực khổ.” Ngọc Bạch Y mặt đổi sắc kể chuyện cổ tích, “Người hại ấy sống cực khổ đương nhiên càng thể sống vui sướng.”

      đám Laertes, cả Macbeth (*) và Monte Cristo (**) cũng phải cúi đầu xin thua.” Giọng chút nhấp nhô, lạnh lùng đến cực điểm, “Có lẽ nên học hỏi Andersen(***) .”

      (*) Laertes và Macbeth là nhân vật trong truyện của Shakespeare.

      (**) Monte Cristo: nhân vật trong chuyện ba chàng lính ngự lâm của Alexandre Dumas

      (***) Andersen: ông vua kể truyện cổ tích. Xuất thân khôn khó, thiệt thòi, sống nội tâm và nhạy cảm, Andersen có khả năng biến những ước nguyện trở thành sâu sắc trong các câu chuyện kể siêu việt.


      Bạch Uyển Thư ngồi bên: Đại ca Phạm Huy này có phải bị ma nhập rồi ? nhớ có kỹ năng lời độc ác như vậy mà!

      Ngọc Bạch Y xong xoay người bỏ , Điệm Viện bị dọa sợ cả nửa ngày cũng chưa kịp tỉnh táo.


      Khoan nào...! Diệp Viện nghiên đầu hỏi Lục Thương Kỳ: “ như vậy là có ý gì? Cái gì mà Macbeth rồi lại Monte Cristo?”

      Lục Thương Kỳ đặc biệt im lạng, lúc này Điệp Viện mới phát ra mọi người trong gia đình, trai chị dâu cha mẹ, ai mở miệng chuyện cả.

      Diệp Viện cố nặn ra nụ cười: “Cha mẹ, mọi người bị sao vậy?”

      “Bị sao vậy nhỉ?” Bạch Uyển Thư cầm ly rượu đỏ, cười híp mắt nhìn Diệp Viện, “Bởi vì cãi nhau nha.”

      Bạch Uyển Thư ở đằng xa nâng ly rượu chào hỏi bàn người bên này: “Tôi mới vệ sinh về phát mọi người cãi nhau ầm ĩ, khiến tôi kinh sợ đấy, tại sao có thể độc ác đến như vậy, trái tim để đâu rồi nhỉ?”

      Bạch Uyển Thư nhắm mắt, miệng cười cười, “Cực kì khâm phục, đám Thân Công Báo (*).”

      Sau đó dốc ngược ly rượu lại, đổ hết rượu đỏ xuống đất rồi quay về hướng Diệp Viện nhíu mày cười, khiêu khích ta.

      Diệp Đàn ngồi đợi ở phòng khách vô cùng sốt ruột.

      Ừ, làm thế nào cũng được.

      Còn nữa! ngờ hồi này Ngọc Bạch Y lại chủ động ôm khiến nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên ôm Ngọc Bạch Y! Tính tình hoàn toàn thay đổi!!

      Lúc này Diệp Đàn chăm chú nhìn .

      Cho đến khi Ngọc Bạch Y tới, giơ tay về hướng : “ thôi.”

      Diệp Đàn đột nhiên ngẩng đầu nhìn , sau đó gương mặt ửng hồng đưa tay ra, vui vẻ hỏi: “ Chúng ta nên đâu tiếp đây? Đúng rồi, chuyện với Uyển Thư chưa, tôi muốn lấy đồ xe ấy.”

      Ngọc Bạch Y đưa cái túi trong tay hắng cho : “ Quần áo đây.”

      Diệp Đàn: “ lấy lúc nào vậy?”

      Ngọc Bạch Y bình thản : “Mới lấy xong.”

      Diệp Đàn thực muốn mắng , “ biết rằng minh thể làm vậy sao!! Lỡ bị người ta nhìn thấy là tiêu luôn đó!”
      đâu.” Ngọc Bạch Y ra ngoài trước, “Bọn họ thấy đâu, em thay đồ .”

      Diệp Đàn thay quần áo xong theo Ngọc Bạch Y tới Giang Biên, lúc này khoảng sáu bảy giờ, màn đêm dần buông xuống, thành phố hồng rực rỡ nằm vỏn vẹn mặt sông, Diệp Đàn nhìn người đằng trước, Ngọc Bạch Y, hiểu sao lại có ý nghĩ, nếu có thể ở cùng Ngọc Bạch Y cả đời tốt --- già, chết, vì vậy cũng lấy vợ được nha, chi bằng hai người bọn họ sốgn cùng nhau suốt đời.

      Hai người im lặng quãng đường, Diệp Đàn nhịn được hỏi. “Nam thần, muốn đâu thế?”

      “Mua chó.”

      “Ừ.” Diệp Đàn dừng chút bỗng nhiễn kịp phản ứng, quá mức khinh ngạc hỏi “ Nam thần muốn làm gì hả?”

      Ngọc Bạch Y quay người lại, nhìn Diệp Đàn đứng trong bóng đêm, trợn mắt, còn thấy bộ dạng đau lòng bối rối như buổi chiều nữa, kiên cường.

      lần nữa, “Mua con chó, cho em.”

      “Nhưng mà tôi thích nuôi chó, phải dắt đó vệ sinh, rồi còn chải lông, tắm rửa thường xuyên cho nó, cho nó ăn, nuôi mình thôi quá sức tôi rồi, sao nuôi chó được nữa !”

      Ngọc Bạch Y nhìn gương mặt rối rắm của Diệp Đàn, thêm, “ Tuy rằng chơi đùa với chó con rất vui, hơn nữa nó cũng rất trung thành, mùa đông có thể làm gối ôm, mùa hè dắt ra ngoài đường còn có ích hơn việc có bạn trai!

      Nhưng mà nó rất khó nuôi a!!”

      Ngọc Bạch Y nhành : “Tôi chịu trách nhiệm chăm sóc nó.”

      chịu trách nhiệm hả.

      Mắt Diệp Đàn sáng lên: “Được lắm!” vội vàng kéo tay áo Ngọc Bạch Y về phía trước, “Tôi cho biết từ tôi nuôi chó rồi nha! Tuy nhiên dì và Diệp Viện đều là ngừo ibị dị ứng với chó, à thôi muôn nuôi tát ma hay husky cũng được, nhưng tôi sợ mình chăm sóc chúng được, nam thần thích chó gì?”

      “Husky.”

      “Hả?” Diệp Đàn rất ngạc nhiên, “Nhưng nó rất ngốc. Nam thần tại sao lại thích nó?”

      “Nó ngốc giống em.”

      Ngọc Bạch Y nhìn Diệp Đàn hình như tế bào thần kinh của theo kịp, suy nghĩ chút thấy bản thân nên quá thành , như vậy là tốt, lập tức bổ sung thêm câu: “Có thể chọc em cười.”

      Diệp Đàn bước bước, chợt nhớ ra phần mở đầu có miêu tả tính tình của Phạm Huy: nghiêm nghị nhưng quý rất nhiều động vật.

      Căn bản là, là người hết sức dịu dàng.

      Chỉ có điều---

      “Nam thần nên bị mấy bộ phim truyền hình vô bổ ảnh hướng chứ.” Diệp Đàn giáo huấn , “trêu chọc người khác là tốt đâu, cũng may tôi là người hiền lành lương thiện, nên so đo với nam thần.”

      hề biết trêu ghẹo người khác là thế nào, vì vậy chọn im lặng lời nào.

      Khi tới cửa tiệm bán thú cưng Diệp Đàn vẫn rối rắm biết nuôi chó gì, kết quả Ngọc Bạch Y rất dứt khoát đề nghị mua con tát ma trắng.

      Diệp Đàn phía sau mải mê quan sát, tuy rằng lớn lên cực kì đáng , vừa mập lại vừa tron, cặp mắt đen, Diệp Đàn vừa nhìn muốn ôm vào lòng.

      Nhưng nghĩ Ngọc Bạch Y thích husky, nên có hơi do dự :”Husky cũng được mà.”

      “Nó thông minh nhất.”

      Diệp Đàn giật mình cố đoán dường như Ngọc Bạch Y nghiên về chọn trí khôn.

      Nhưng mà lỡ đâu nuôi thành con cẩu ...

      Ôi cảnh tượng đó mị dám nhìn đâu.

      Nhưng cảm thấy miễn sao Ngọc Bạch Y còn tồn tại, mấy thứ này cần phải qua ntâm. Diệp Đàn liền vui vẻ ôm con chó quẹt thẻ, dọc đường hăng hái bàn luận với Ngọc Bạch Y đặt tên con chó là gì.

      cảm thấy đặt tên gì tốt?”


      “tùy em.”

      “tùy tôi à” Diệp Đàn híp mắt cười , “vậy gọi Phạm Huy nha.”

      Ngọc Bạch Y im lặng lúc bình tĩnh trả lời, “tùy em.”

      Khi tới trước cửa nhà Điệp Đàn đột nhiên dừng lại, ở sau lưng Ngọc Bạch Y ôm tát ma Phạm Huy, cúi đầu : “Nam thần, cám ơn .”

      “Trong lòng tôi vui, chuyện khá hơn, dọc đường lại chuyện với tôi suốt.”

      Suốt đường

      Cho đến khi Ngọc Bạch Y dẫn tới nơi vắng vẻ rồi dùng thuấn di để về nhà.

      Diệp Đàn quyết định, mị phải lôi thím tác giả Uyển Bạch im hơi lặng tiếng từ lúc Phạm Huy chết chưa chịu đăng chương mới ra ngoài hỏi cho ra lẽ.

      Mị muốn trả ơn cho nam thần, giúp quay lại thế giới của mình.

      Tuy nhiên lần này... Rốt cuộc là tại sao mị lại có thể tham dự hết tiệc đính hôn, rồi còn ôm con chó về nhà?
      Iluvkiwi, Tử Vũ Nhi, Snow3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :