1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trong nhà có một nam phụ - Ngũ Gia Bì Đản

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 15:

      Editor: Snowflake HD

      Ngày hôm sau, Diệp Đàn vẫn như thường lệ thức dậy giường của mình.

      Nhưng đầu óc choáng váng, cổ họng cũng rất đau, đưa tay sờ thử trán, khẳng định là bị sốt rồi, có lẽ tối qua thức muộn, lại mặc áo lạnh nên bị cảm.

      Diệp Đàn mệt mỏi nằm xuống lại, ôm chăn quyết định ngủ tiếp. Diệp Đàn rất ít khi bệnh, tuy nhiên mỗi lần bệnh cực kì thích ngủ.

      Mãi cho đến khi Ngọc Bạch Y gõ cửa phòng .

      đứng bên ngoài giọng hỏi: “Ta có thể vào ?”

      Bị quấy rầy giấc mộng đẹp Diệp Đàn cọ người vào cái chăn, có chút vui: “Vào… …” kéo dài tiếng , giọng cực kì , bé đến mức gần như thể nghe, “Tôi muốn ăn cơm… đói…”

      “Uống nước trước.”

      Diệp Đàn chậm rãi nhắm hai mắt, mơ màng khẽ: “Nam thần, phải là thần tiên sao?” Giọng mũi rất nặng, ít khi thấy làm nũng giống con , “ có thể biu-biu, lập tức làm tôi tốt hơn mà.”

      Ngọc Bạch Y nghe hiểu, nên trả lời . Nhưng nếu hiểu được, cũng làm như vậy --- sinh lão bệnh tử, là chuyện tự nhiên.

      đứng bên cạnh giường nhìn tiểu nương quấn chăn thành cục, co rúc nằm góc, giống như động vật bé vậy đó.

      Sau đó Diệp Đàn tiếp tục lầm bầm: “ đừng làm ồn.”

      Ngọc Bạch Y xoay người, nhìn khuôn mặt ngủ của Diệp Đàn có chút ửng hồng, mũi hơi đỏ, hiểu rằng bị sốt cũng nghiêm trọng lắm, liền lấy chăn đắp cho , lấy nước đặt bàn, mở cửa ra ngoài.

      Diệp Đàn tỉnh dậy lần nữa, là do quá đói đấy.

      tùy tiện mặc cái áo khoác sau đó rửa mặt ra ngoài, nghe thấy tiếng lốp bốp trong phòng bếp vang lên ngừng, vốn định đến phòng khách lấy nước uống nhưng nửa đường lại quẹo vào phòng bếp.

      Kéo cửa phòng bếp ra, Ngọc Bạch Y mặc bộ đồ trắng đưa lưng về phía , lúc này nấu cơm.

      Bộ dáng này! Trông có vẻ rất tao nhã lại vừa rành rõi!

      Diệp Đàn ngạc nhiên đến gần, sau đó nhìn thấy --- -----

      Ngọc Bạch Y thong thả, phong độ ngời ngợi, chiên trứng với… hạt gạo…

      Còn sống, cứng, màu trắng của hạt gạo...

      Khóe miệng Diệp Đàn co giật hỏi : “ làm cái gì vậy?”

      Ngọc Bạch Y hơi nghiêng người qua bên, cho Diệp Đàn nhìn thấy thứ trong nồi, quả thực vô cùng thê thảm. Trứng hoàn toàn cháy đen, hạt gạo cũng chung dạng đen thui, nghe thấy sấm sét đánh đùng tiếng.

      Khuôn mặt Ngọc Bạch Y vẫn rất bình thản trả lời: “Cơm chiên trứng.”

      Diệp Đàn: … Đổ gạo vào chiên với trứng thành cơm chiên trứng, đại thần có thể lợi hại hơn được nữa hả, trời ạ!

      Thế nhưng đối phương là nam thần nha, vì mị mà chịu ra tay nấu cơm tình cảnh hạnh phúc như vậy sao có thể tức giận với nam thần được chứ!!!

      Diệp Đàn thay tắt bếp ga, ấn mi tâm cố gắng dịu dàng nhất có thể: “ cảm thấy chiên đến như vậy là sai rồi sao?”

      “Ừ.” Giọng Ngọc Bạch Y trong trẻo, vẻ mặt bình thản, “ nên chiên cơm liên tục như vậy.”

      dừng chút, lại thản nhiên thêm câu: “Ta xào lâu lắm rồi.”

      Chiên chín đến mức thiên hoang địa lão còn bảo nên hả đại ca!

      Diệp Đàn tiếp tục với chính mình là nam thần, khuôn mặt thần tiên rất đáng giá, làm cái gì cũng đều có ý tốt!

      “Ừ, tại sao chiên trứng trước mặt tôi, ngày hôm qua tôi dạy rồi mà?”

      Ngọc Bạch Y cúi đầu nhìn , khuôn mặt xinh đẹp có biểu lộ gì, nhưng lời rất chân thành: “Ngươi bảo muốn ăn cơm.”

      !!! Mị lúc nào!!!

      Tuy nhớ bản thân câu này lúc nào, nhưng bản thân bị nam thần làm cho cảm động.

      “Tôi đến rồi.” Diệp Đàn vui vẻ , “Tôi tới kịp là tốt rồi.”

      Sau buổi cơm trưa, Diệp Đàn quay về phòng tiếp tục ngủ, Ngọc Bạch Y cầm sách, ngồi xếp bằng sàn nhà phòng khách yên lặng đọc.

      Ba giờ chiều, Ngọc Bạch Y yên tĩnh đọc sách đột nhiên hơi nhíu mày, đứng dậy trực tiếp đẩy cửa vào phòng Diệp Đàn.

      Diệp Đàn lúc này khom người sắc mặt đau khổ bò từ giường xuống, vừa nhìn thấy Ngọc Bạch Y liền giật mình: “ vào đây làm gì?”

      “Ngươi thoải mái.”

      Ngọc Bạch Y chậm rãi đến bên cạnh , khép hờ đôi mắt quan sát .

      Diệp Đàn bị nhìn đến xấu hổ, cầm chăn che giường lại, còn sức lực để la: “ mau ra ngoài !”

      Nhưng Ngọc Bạch Y nhìn ra tình trạng tại của Diệp Đàn, cũng có ngại ngùng, vẫn bình tĩnh : “ xin lỗi.”

      Sau đó xoay người mở ra.

      Diệp Đàn khóc ra nước mắt nhìn chằm chằm vết máu giường, bắt đầu liều mạng tìm băng vệ sinh, tại sao lại thấy.

      Kinh nguyệt của luôn đúng giờ, cho nên bình thường chuẩn bị trước hai ngày, bởi vì chuyện của Ngọc Bạch Y quá bất ngờ, nên quên hết mọi , trong nhà cũng có hàng tồn kho.

      xấu hổ.

      Quần ngủ đỏ đến mức chói mắt, Diệp Đàn khẽ cắn môi, thay quần áo sạch, tạm thời dùng đỡ khăn tay, cầm theo tiền cùng thẻ xe công cộng, ra ngoài tìm Ngọc Bạch Y.

      Ngọc Bạch Y có đọc sách, im lặng ngồi ghế sofa, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt cảm thấy ---- mình rất đơn lạnh lẽo.

      ở thế giới này, chưa từng , cũng có bước chân, ràng thích hợp sống ở đây, thế nhưng từ lúc quen biết nhận ra, khuôn mặt lạnh của chưa từng thay đổi. Người nam nhân như vậy, tâm trí nhất định rất vững vàng.

      mình sống núi nhiều năm như vậy, bây giờ lại tới đây ở chung với người khác, Diệp Đàn cảm thấy có chút đau lòng cho .

      Trong truyện nhân vật muốn khóc là khóc muốn cười có thể cười, còn người kia chỉ biết đến hai từ độc, cũng chỉ mô tả có mấy hàng chữ mà thôi, nếu ngươi có thể gặp được người này, trông thấy người này, ngươi mới biết, chỉ vì mấy hàng chữ ngắn ngủi kia, quyết định phải lẻ loi đến suốt đời, kết cục tàn nhẫn.

      Diệp Đàn đứng ở cửa suy nghĩ miên man, về phía Ngọc Bạch Y xoay người lại, hơn nữa còn đứng dậy, đến trước mặt .

      “Ngươi nghỉ ngơi .” khẽ, ràng vô cùng ấm áp, lại cứ tỏ vẻ lạnh lùng nghiêm túc, “Ta nấu bát mì.”

      Diệp Đàn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú, sau đó quyết định, đưa tiền với thẻ xe cho , mở miệng: “Mua đồ giúp tôi.”

      cầm thẻ xe công cộng, dặn dò cẩn thận: “Cái này, xuống lầu thẳng mười mét, khi trông thấy xe buýt số 18 lên.” Diệp Đàn dừng chút, hỏi lại, “Biết xe buýt dạng gì ? Ngày hôm qua chúng ta có coi bộ phim truyền hình, có nhìn thấy rồi.”

      Ngọc Bạch Y đáp: “Biết .”

      “Sau đó, lên xe, xẹt tấm thẻ này. Xẹt, biết xẹt làm sao ?” Diệp Đàn biết diễn tả làm sao nữa, thẳng thắn , “Dù sao, người phía trước làm thế nào, cứ làm như vậy được rồi.”

      “Tiếp theo, nghe thấy mấy chữ ‘Dừng ở Tiệm bách hóa Quế Vinh’ bước xuống xe, vừa xuống xe là tới cửa chính của cửa hàng rồi, vào đó, nhìn thấy nào đưa tờ giấy này cho ấy, hỏi là vật này ở đâu, hiểu ?”

      Ngọc Bạch Y rất phối hợp gật đầu.

      “Cuối cùng.” Diệp Đàn quơ quơ bao bì trống rỗng trong tay, nhấn mạnh, “Nhìn thấy cái này, nhớ kỹ nó dạng dài, trông thấy nó, lấy gói, đến quầy thu ngân, tính tiền.”

      Diệp Đàn bỏ ít tiền lẻ vào túi áo trong của Ngọc Bạch Y, tiếp tục dặn dò: “ bao, đưa hết số tiền này cho đối phương, vừa đủ đấy, trả tiền xong có thể , tìm xe buýt công cộng rồi quay về nhà.”

      “Quầy thu ngân, biết ba chữ đó ?”

      “Biết.”

      “Ừ, tìm được chỗ có ba chữ kia là tốt rồi.”

      Diệp Đàn đưa mắt nhìn theo bước chân Ngọc Bạch Y, trong lòng cực kì bất an.

      Có lẽ… chắc là.. xảy ra chuyện gì lớn đâu…

      Nhưng thực tế, nhớ chuyện chiên hạt gạo, vẫn nghĩ rất hoàn hảo.

      Lúc Ngọc Bạch Y trở về là bốn năm giờ.

      Diệp Đàn đợi muốn tè ra quần.

      Hơn nữa-----

      “Thẻ xe công cộng đâu?”

      Con mắt Ngọc Bạch Y sâu xa mê hoặc: “Ném vào trong rồi.”

      “Cái gì gọi là… ném vào trong?”

      Ngọc Bạch Y giải thích: “Người phía trước ném vào trong hộp.”

      !!!! Đại gia!!!! Người ta là quăng tiền vào còn là phải cà thẻ a a a a!!!!

      Thẻ của mị còn hơn hai trăm tên phá gia chi tử này!

      Người ta bỏ tiền khác với dùng thẻ, cảm thấy rất khác nhau sao!!!

      Diệp Đàn nuốt máu và nước mắt vào trong: “Vậy quay về làm sao?”

      Ngọc Bạch Y: “Chạy.”

      là hình dáng tốt đấy, tổ tông có thể về trời rồi.
      Iluvkiwi, Snow, Trâu2 others thích bài này.

    2. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 16:

      Editor: Snowflake HD

      Ngọc Bạch Y khó hiểu nhìn Diệp Đàn, lại dùng ánh mắt ra hiệu cho Diệp Đàn thay cái bọc giấy trong tay trước khi tè ra quần, thấp giọng giải thích: “Bọn họ bảo, cái này thích hợp cho số lượng nhiều.”

      Diệp Đàn: ⊙_⊙.

      Mị nên tự mình mua mới phải… Dù có mang theo cả đống máu cũng phải đích thân mua.

      lúc căng thẳng, chị dâu Diệp Đàn gọi điện tới.

      “Đàn Tử em quý à, nam nhân của em tên gì thế, bao nhiêu tuổi, còn hộ khẩu nữa muốn ở nơi nào? Chị tìm sẵn mấy cái nhi viện, về phần hộ khẩu với địa chỉ em nên coi rồi chỉnh sửa chút .”

      Diệp Đàn liếc sang chỗ Ngọc Bạch Y, nhanh chóng : “Tên là Phạm… Ngọc Bạch Y, ngọc của ngọc thạch, bạch là màu trắng, y là quần áo đấy, tuổi…”

      Mấy nghìn vạn tuổi… Vậy lấy mấy số đầu được rồi.

      “Ba mươi hai.” Diệp Đàn trả lời xong, “Hộ khẩu ghi ở thành phố này của chúng ta, còn lại tùy ý chị.”

      “Được!” Lâm Nguyệt lên tiếng, sau đó lại bổ sung, “Kêu bạn trai em, ngày mốt tới ra mắt đạo diễn.”

      Ngày mốt? Qúa gấp gáp rồi, Ngọc Bạch Y vẫn chưa hiểu cái gì hết mà!

      “Hoãn lại ít bữa nữa … em phải dạy hiểu mọi thứ trước .”

      Lâm Nguyệt gật đầu : “Cũng được, năm ngày, thể kéo dài hơn được đâu, mọi người chuẩn bị chụp ảnh đấy.”

      Diệp Đàn vừa cúp điện thoại liền vội vã chuẩn bị cho bản thân, sau đó kéo Bạch Ngọc Y luyện tập ngôn ngữ, còn giải thích cho về các đồ vật của thế giới này, bao gồm phim truyền hình.

      Năng lực tiếp thu của Ngọc Bạch Y vô cùng nhanh, hơn nữa hoàn toàn chuyên tâm, đặc biệt là lúc xem tivi, có thể vừa xem từ điển vừa nghe đối thoại, từ nào nghe hiểu hỏi Diệp Đàn, tiện thể tìm sách vở có đồ vật tương tự.

      Đối với , bất cứ thứ gì cũng đều là mới mẻ, nhưng dù có thứ gì kì lạ cũng phản ứng, chẳng hạn như khi trông thấy mặc váy ngắn TV ngạc nhiên, khi nhìn thấy hai người thân mật trong phim cũng vì thế mà ngượng ngùng.

      rất bình tĩnh.

      Bình tĩnh đến mức khiến Diệp Đàn phải kinh hãi.

      Nếu phải tận mắt chứng kiến thấy làm ra những việc ngốc nghếch dở khóc dở cười, cùng với pháp thuật thần kì, chắc chắn Diệp Đàn nghi ngờ, có phải người này cố tình giả vờ để làm vui hay .

      Kịch bản được chọn chính là <<Mỹ nhân ngủ trong rừng>>

      Bởi vì cốt truyện rất đơn giản, hơn nữa, Ngọc Bạch Y biết rất về thời cổ đại.

      Ngọc Bạch Y xem qua câu truyện này, : “Ta cũng từng ngủ say mấy trăm năm.” Giọng của trước sau đều như cực kì bình thản, hề dính chút ưu tư, “Sư đệ của ta Phạm Chu, hao tốn mấy trăm năm để giúp ta tỉnh lại.”

      Cho tới tận bây giờ, Diệp Đàn biết có chuyện này, bởi vì tác giả miêu tả tình tiết đó.

      vội vàng hỏi nam thần: “Tại sao lại ngủ?”

      “Lần thứ nhất là lúc tạo xong phong ấn Thương Sơn, thần hồn bị hao tổn quá nặng.”

      Nghe kể xong Diệp Đàn tự đưa ra kết luận <<Mỹ nhân ngủ trong rừng>> Câu truyện này quá ấn tượng nha, bởi vì đoạn cuối cùng --- khụ khụ, Ngọc Bạch Y bị nhân vật nam chính Phạm Chu hôn mới tỉnh giấc! Vì vậy nhân vật nữ chính buộc phải đứng sang bên, trả nam chính lại cho nam phụ a!!

      Diệp Đàn nghiêm túc mở kịch bản đất, hắng giọng cái: “Được rồi, chúng ta bắt đầu diễn <<Mỹ nhân ngủ trong rừng>>, đóng vai công chúa, còn tôi là hoàng tử.”

      Rồi sau đó!!!! Ba mị vào! Ba! Mị! Đến! Rồi!!

      phải chị dâu cả nhà chỉ có mình chị mới có chìa khóa thôi sao!!! Tại sao ba lại có!! Chị dâu, chị đúng là kẻ gạt người!!!

      Diệp Đàn cảm thấy da đầu tê tê, đặc biệt là khi thấy ánh mắt bình tĩnh của ba Diệp, có vẻ sắp giáo huấn trận.

      Người đứng đầu Diệp gia rất oai phong, câu đầu tiên sau khi mở miệng là: “Haha, con rể đâu cho tôi nhìn cái nào.”

      Quan trọng là nếu Ngọc Bạch Y dám trả lời, người kia hung hăng đánh .

      Tình huống thê thảm như vậy, Diệp Đàn nghĩ tới việc bỏ trốn: Ngày trước Diệp Đàn đòi cướp nam phụ của tác giả, lúc ấy tác giả nhất quyết đồng ý cơ mà?

      “Tự thím hỏi, xem có bằng lòng ?”

      Ngọc Bạch Y bình tĩnh đứng dậy, rất cao, cộng thêm sàn gỗ trong phòng khách, nên vị trí đứng có cao hơn chút, đưa mắt nhìn xuống ba Diệp, giọng lạnh nhạt: “Nhóc con, ngồi .”

      Diệp Đàn lập tức quay đầu lại: !!!!!!!

      Ba Diệp: Mất dạy!!!!

      Tuy rằng cha mới sáu mươi mấy tuổi đối với người nghìn vạn tuổi như lão tổ tông đây đúng là nhóc con!!! Nhưng gọi như vậy là… cảm thấy có vấn đề gì sao?!!

      Đại khái nhìn thấy sắc mặt kinh sợ của Diệp Đàn, hơn nữa phản ứng cũng rất nhanh, tuy rằng đối phương chỉ mới hơn sáu mươi mấy tuổi, nhưng lập tức thay đổi giọng điệu, vờ như có chuyện gì thản nhiên tiếp: “Xin chào bác trai.”

      Ba Diệp định buông tha cho : “Ban nãy cậu gọi tôi là cái gì?”

      “Là bác trai!” Diệp Đàn nhanh chóng hoàn hồn, lanh trí đến trước mặt cha , thành cũng thân thiết với cha lắm, còn nữa, có thói quen biểu lộ cảm xúc, nên bộ dáng của có hơi lúng túng: “Tại sao ba lại đến đây?”

      Ba Diệp nghiêm túc : “Ba muốn gặp con, con thử xem có chuyện gì vậy hả?”

      “Chuyện gì là chuyện gì?”

      mạng ầm ĩ đến như vậy!!” về chuyện đó ba Diệp khống chế nổi lượng, xem ra có chút bực tức, “Nơi công cộng, cùng chỗ với tên này!!”

      Ba Diệp nhìn Ngọc Bạch Y vài lần, càng hài lòng.

      “Nhìn bộ dáng ! Để tóc dài như vậy, suốt ngày đeo cái kia, cái con ngươi quái dị gì thế hả? Có phải con nhà đoàng hoàng hay !”

      Ba Diệp càng càng tức giận: “Còn con nữa! Diệp Đàn! ra ngoài ở riêng còn làm xằng làm bậy như vậy sao? Tùy tiện đưa đàn ông về nhà?”

      … Nếu như bị phát ở cùng chỗ…. thể tránh khỏi bị chửi rồi….

      Cuối cùng ba Diệp hối hận tổng kết lại: “ trai của con quá thương con dâu, em con sắp đính hôn, con già nhất rồi tại sao vẫn đáng tin cậy như vậy!”

      Diệp Đàn mở to miệng, có cách cãi lại.

      Bản thân để cho nam nhân ở lại trong nhà, hơn nữa lúc ấy hoàn toàn biết lai lịch của đối phương.

      Đúng là có hơi quá thân thiết với đối phương, cho dù có suy nghĩ gì nhiều, nhưng chắc gì nghĩ thế.

      Qủa thực bản thân mình… đáng để người khác tin cậy.

      Vẻ mặt Diệp Đàn có chút ngơ ngác, ba Diệp tự hiểu chính mình hơi nặng lời, lúc này thái độ mới dịu ít.

      Ngọc Bạch Y mở miệng phá vỡ im lặng: “Bác trai, con chuyện với bác.”

      Ba Diệp nhìn qua Ngọc Bạch Y tỏ vẻ hài lòng, ông ta trầm giọng : “Là giải thích chút.”

      quay đầu nhìn Diệp Đàn: “Em vào phòng , ngoan ngoãn đợi.”

      Diệp Đàn ngây ngốc toàn tập, cứ tưởng nằm mơ.

      Có ý gì đây? Tại sao lại phát sinh tình huống hai người này chuyện riêng chứ? Tuyệt đối xảy ra chuyện lớn a!!

      Ba Diệp trừng mắt: “Còn đứng ở đây làm gì? mau vào trong đợi!”

      Diệp Đàn lê từng bước chân khó nhọc, từ từ về phòng ngủ, ba Diệp quát câu: “Đóng cửa phòng lại!”

      Diệp Đàn mang theo tâm tình rối bời đóng cửa phòng, sau đó lập tức gọi điện cho Bạch Uyển Thư.

      “Uyển Thư à, mình chết chắc rồi!”

      Bạch Uyển Thư ở đầu dây bên kia, đồng thời kêu lên: “Đại tiểu thư, phiền cậu canh giờ mà gọi điện thoại ok? Bây giờ là ba giờ rưỡi chiều, mình rất bận, tiểu tổ tông của tôi sao lại gọi vậy hả!”

      Diệp Đàn: “Làm phiền ba phút thôi.”

      Bạch Uyển Thư: “Vậy bắt đầu tính thời gian.”

      “…”

      Diệp Đàn hít sâu hơi, tiếp: “ phải cậu chuyện này yên ổn rồi sao? Vì sao người nghìn năm biết tới thông tin mạng như cha mình lại nhìn thấy?”

      “Ơ, có hơi ha ha…!” Bạch Uyển Thư cười lớn tiếng, “Mấy ngày nay bận quá mình quên với cậu, mà mấy bữa nay cậu cũng lên mạng xem tin tức à?”

      Lên mạng? vẫn bận dạy Ngọc Bạch Y làm quen với thế giới này… lên mạng gì đó… thậm chí còn ngủ ít vài tiếng kia kìa!

      “Ài, tự cậu tìm đường chết nha, dù đèn đỏ có lên hai ngày, nhưng cũng hết mà, còn nhang sắc của nam nhân nhà cậu…” Bạch Uyển Thư chậc chậc vài tiếng, “Vậy mà cậu dám nhờ nam nhân nhà cậu mua thứ đó, bị người khác chụp được rồi đăng lên mạng được ? Tổng kết là sức cuốn hút của bạn trai cậu quá mãnh liệt, trăm dân ngàn họ đều biết hết rồi.”

      Đùng! Sét! Đánh! Ngang! Tai!

      Có vẻ như tại rất nhiều người biết thời kì kinh nguyệt của mị, đúng là chuyện thể nhục mặt hơn!

      Vậy mà… tự mình đào đất chôn mình a. (OMG)
      Iluvkiwi, Tử Vũ Nhi, Snow3 others thích bài này.

    3. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 17:

      Editor: Snowflake HD

      Lúc ba Diệp ra về có gọi Diệp Đàn tiếng.

      Tổ tông Diệp gia đều là quân nhân, tuy rằng cuối đời ba Diệp đều bắt đầu với việc buôn bán, trở thành các thương nhân, nhưng khí chất quân nhân người bao giờ mất ---- nghiêm khắc chặt chẽ, điềm tĩnh ngoan cố, khéo ăn .

      Quản giáo con cái cũng đặc biệt nghiêm ngặt.

      Ba Diệp giáo huấn Diệp Đàn: “Con ở cùng với tên này ---- ba vẫn chưa chấp thuận đâu đấy, nếu như rãnh rỗi có chuyện gì làm, vậy đeo gông tới chỗ ba chịu phạt .”

      Mặc dù trông ba Diệp cực kì nghiêm túc, nhưng Diệp Đàn chắc chắn hôm nay tâm trạng của cha mình rất tốt, còn mực cho rằng, ít nhất cha cho phép tiếp tục ở mình bên ngoài, hơn nữa còn đuổi Ngọc Bạch Y .

      Nhưng ba Diệp chỉ nhàng câu, “ nên làm chuyện nên làm.” Sau đó thêm gì nữa.

      Rốt cuộc, nam phụ với cha mị cái gì?

      Diệp Đàn nhìn Ngọc Bạch Y đứng song song cạnh , khuôn mặt lạnh nhạt, hoàn toàn nhìn ra tâm tư của .

      Diệp Đàn muốn nhiều với cha , nhìn về hướng ba Diệp cam đoan: “ đâu, ba.”

      Ba Diệp “Ừ” tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào tên nam nhân đứng bên cạnh con mình, người toát ra loại khí chất khiến cho ba Diệp cảm thấy lo lắng an tâm --- phong thái tên này quá thoát tục, giống như mình thế giới riêng, chừng ngày nào đó mọc cánh bay lên trời làm thần tiên, nhìn con ngươi của , giống hệt thấy hết vạn vật vũ trụ, lại có vẻ lạnh nhạt thanh cao nhiễm bụi trần.

      Nếu như phải người của con mình, ông ta vô cùng thích, vô cùng kính nể.

      Nam nhân này có khí thế khiến người ta tôn sùng.

      Ba Diệp: “Nhớ kỹ lời cậu .”

      Ngọc Bạch Y gật đầu, đáp lại rất ngắn gọn: “Hẹn gặp lại.”

      Diệp Đàn: Bọn họ cái quái gì thế mị hiểu.

      Cuối cùng Diệp Đàn cũng tiễn được lão tổ tổng tông là cha của về, sau đó lập tức xoay người hỏi Ngọc Bạch Y: “! Hai người chuyện gì?”

      Ngọc Bạch Y cúi đầu, ánh mắt rất chân thành, nhìn Diệp Đàn lâu nhưng bất kì lời nào.

      Diệp Đàn nhìn bộ dáng thấy chết sợ kia: “Rốt cuộc chuyện gì với ba tôi? , tôi ráng kìm chế.”

      Ngọc Bạch Y mím môi, đột nhiên cong ngón tay rồi giơ lên, nhàng búng cái vào trán .

      nên suy nghĩ nhiều.”

      Diệp Đàn sững sờ vuốt cái trán bị búng, có chút ngạc nhiên ngây ngốc nhìn .

      Tiếng của rất , như cái lành lạnh của gió mát, quá dịu dàng quá mê người; búng trán , động tác vừa lại vừa nhanh, làm cho Diệp Đàn cảm thấy thực ra đối phương là người rất dịu dàng, nhưng tính tình của ràng là lạnh lùng mà.

      Lúc Diệp Đàn còn ngẩn người, Ngọc Bạch Y xoay người cầm kịch bản ở bàn đưa cho Diệp Đàn, ý hỏi tiếp theo nên làm gì.

      Diệp Đàn nhìn ngón tay thon dài như ngọc của Ngọc Bạch Y, lại nhìn đến khuôn mặt tuấn tú của , trả lời: “Chúng ta tập đoạn tiếp theo!”

      Ngày mai phải thử vai, hôm nay dù thế nào cũng phải tập cho xong!

      Sau đó Ngọc Bạch Y bắt đầu hành trình đọc lời thoại cảm xúc: “A, cái đồ vật hình thoi này chơi được , ngươi dạy ta chơi .”

      Diệp Đàn tạm thời đóng vai phù thủy: “… Đương nhiên rồi, công chúa xinh đẹp của ta.”



      Diệp Đàn ngồi nghiêm trang bên cạnh nhắc nhở Ngọc Bạch Y: “Khi nội dung đến đây, nên hôn mê ngất xỉu.”

      Ngọc Bạch Y trầm mặc hồi, sau đó liền nhắm mắt, ngã về phía sau.

      Diệp Đàn tiếp tục nghiên cứu kịch bản, cảm thấy nên đùa giỡn với chút, liền đẩy tình tiết lên nhanh: “Tốt lắm, tôi đặt nụ hôn lên môi để đánh thức dậy.”

      Ngọc Bạch Y có trợn mắt kinh sợ.

      Diệp Đàn lặp lại lần nữa: “Tôi hôn để đánh thức rồi, phải , cám ơn, hoàng tử của ta, ta lòng chàng.”

      “Này…” Diệp Đàn kéo , “ nên giả chết nha.”

      Ngọc Bạch Y mở mắt ra, vậy mà Diệp Đàn cảm thấy trong mắt chút vẻ bối rối biết làm thế nào.

      “Cảm ơn.” Ngọc Bạch Y nhàng , mắt khẽ liếc xuống kịch bản, vô cảm mà đọc, “Hoàng tử của ta, ta lòng chàng.”

      Diệp Đàn hoàn toàn hài lòng: “Nam thần ánh mắt của nhìn đâu vậy! Thâm tình, phải nhìn tôi thâm tình.”

      Ngọc Bạch Y: “…”

      ngẩng đầu, dùng đôi mắt xinh đẹp như màu tuyết trắng, lạnh nhạt nhìn Diệp Đàn.

      Sau đó mở miệng: “Cảm ơn, hoàng tử của ta.” dừng lát, nhìn ánh mắt vô cùng nghiêm túc tập trung của Diệp Đàn, “Ta lòng chàng.”

      Diệp Đàn: Thôi rồi, tại sao trò đùa lại trở nên kì lạ như thế.

      Đêm đó Diệp Đàn hoàn toàn mất ngủ, trong đầu của đều là hình ảnh đôi mắt xinh đẹp của nam thần, lạnh nhạt mà nghiêm túc ‘Ta lòng chàng’, lập lập lại ngừng.

      Sáng hôm sau, Lâm Nguyệt gọi điện thoại tới hối thúc: “Diệp tử à, em rời giường chưa vậy? Nhớ mang tiên tôn của chị tới đây nha! Tuyệt đối được trễ! Chứng minh của chị chuẩn bị xong rồi!”

      Diệp Đàn cuộn chăn thành cục.

      “Chị dâu…” Diệp Đàn vô lực , “Chín giờ thử vai… Cần em nhắc chị, bây giờ là mấy giờ ?”

      cần nha, chị biết bây giờ là năm giờ.” Lầm Nguyệt cười hì hì , “Chị sợ em quên thôi…, sáu giờ chị gọi điện thoại đánh thức em lần nữa.”

      Diệp Đàn: Có chịu để người ta ngủ giấc ngon lành hay vậy!

      vừa nghĩ như vậy, trong điện thoại lập tức truyền đến giọng trầm thấp của : “Nguyệt Nguyệt, ngủ .”

      Lâm Nguyệt có chút đồng ý, mạnh mẽ : “Vậy nhớ kĩ, sáu giờ phải gọi em dậy.”

      trai : “Ừ, sáu giờ gọi.”

      Diệp Đàn: Hai vợ chồng lừa bịp!!! Có hỏi qua cảm giác của mị chưa!!!

      rất tàn khốc, của vừa dỗ chị dâu ngủ xong, lập tức cúp điện thoại của Diệp Đàn.

      Tên trai máu lạnh có tính người! Diệp Đàn oán hận quyết định tắt máy ngủ. Sáu giờ à? Mị thèm quan tâm.

      Kết quả của việc quan tâm là Diệp Đàn ngủ đến tám giờ rưỡi mới tỉnh, vừa mở điện thoại ra liền nhìn thấy liên hoàn call của chị dâu.

      chín giờ đến đây! Em muốn tám giờ bảy giờ phải rời giường! Bây giờ là tám giờ rưỡi chị mới gọi điện được cho em, Diệp Tiểu Đàn ngươi muốn tạo phản có phải hay ?!”

      Diệp Đàn vội vàng thay đồ chuẩn bị, sau đó tìm Ngọc Bạch Y, nhìn thấy yên lặng đọc sách trong phòng khách, cả người mặc bộ quần áo rộng thùng thình màu trắng, tóc dài xuống eo, đôi mắt màu đen như mực, cực kì sâu sắc.

      Diệp Đàn ngạc nhiên: “, mắt ?”

      Ngọc Bạch Y giơ tay vuốt góc áo, thản nhiên đứng lên.

      “Chướng nhãn pháp(*).”

      (*)Thuật che mắt người khác.

      thấp giọng giải thích, thêm: “ thôi.”

      --- ------ --- Tuyến phân cách --- ------ ---

      Ngô A Mạn là thợ trang điểm trong tổ, mới vừa vào tổ kịch <<Sinh sát>>, chợt nghe hôm nay có người nổi mạng tới thử vai.

      Ngô A Mạn cảm thấy bọn họ làm như vậy là quá ẩu tả, dù cho đẹp mắt thế nào, nếu biết diễn xuất cũng được, huống chi vai của đối phương còn là Vô Lượng tiên tôn cứ cho đại người xứng tầm vào diễn mà coi được à.

      Đại khái chắc là cửa sau rồi đây.

      Ngô A Mạn cảm thấy có chút đáng tiếc, biết mặt khác của các diễn viên, từng cái từng cái đều có mưu hết, có lẽ chỉ vài diễn viên có tài mới hơi nổi bật, nhưng tính cách của bọn họ đều rất kiêu ngạo, chính xác mà là đều có người đỡ đầu, Ngô Đạo là đạo diễn cực kì tốt, bộ phim nào của ông cũng nổi tiếng.

      Nhưng tại sao lần này lại đồng ý với cầu đáng tin cậy này chứ. Mặc dù là thử vai, nhưng nghe chuẩn bị hợp đồng luôn rồi, căn bản là xác định vai nhân vật.

      Ngô A Mạn vẫn còn hối tiếc, có người đến gọi : “Chị Mạn, người thử vai tiên tôn tới, Ngô Đạo bảo chị đưa trang phục diễn đến rồi hóa trang cho ta.”

      Ngô A Mạn giật mình: “ phải thử quay thôi à? Sao lại hóa trang luôn?”

      Người gọi trợ lý , quan hệ thường ngày với cũng tệ, nghe thấy hỏi như vậy, khuôn mặt người trợ lý đỏ bừng : “Đúng vậy ạ! Hình như Ngô Đạo quyết định chọn ta rồi, muốn để chị Mạn đến hóa trang xem hiệu quả thế nào, mấy ngày nữa bấm máy.”

      Trợ lý kia do dự hồi, nhịn được nhiều chuyện: “Chị Mạn, chị biết lai lịch của ta ? Mới đứng xa xa nhìn qua cái, cực kì đẹp trai nha!”

      Nhớ lại những ngày trước đó của này, Ngô A Mạn vẫn cho rằng bé này chỉ thích tiểu soái ca, chỉ nổi tiếng mạng thôi mà cần khoa trương quá nha, đến khi nhìn thấy người kia nghiêng đầu nhìn , ánh mắt lạnh nhạt, áo trắng lạnh lùng, mới sâu sắc nhận ra: Con mọa nó! soái ca cần làm bất cứ thứ gì hết, tất cả cứ để khuôn mặt lo!!!!

      Cái khuôn mặt này cần gì biết diễn xuất, đứng thôi cũng đủ lắm rồi!

      Ngô Đạo là người đàn ông trung niên mập mạp khoảng bốn mươi mấy, ông ta nhìn Ngọc Bạch Y miệng cười khép lại được: “Được rồi, cậu đến đây, hóa trang trước , cứ giữ nguyên dạng bây giờ, cần diễn đâu, đọc lời thoại như đọc kinh là được.”

      “A Mạn!” Ngô Đạo gọi vẫn ngây ngốc! Cười hắc hắc, “Hóa trang giúp cậu ta .”

      Đến gần , Ngô A Mạn mới phát : Ta nghịch thiên đây a! Tóc a a a a a dài tới eo mềm cứ như là gấm lụa, có chừa đường cho nữ nhân sống hay a!

      Quan trọng là tóc dài như thế làm cho người ta cảm giác kì quái, mẹ nó, chỉ cảm thấy khí chất thần tiên cùng soái ca của thôi!

      Vô Lượng tiên tôn sống sờ sờ ở đây! Mẹ! Ơi!
      Iluvkiwi, Tử Vũ Nhi, Trâu2 others thích bài này.

    4. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 18:

      Editor: Snowflake HD

      Ngô A Mạn đưa trang phục cho sau lưng Ngọc Bạch Y, nhịn được nhìn thêm vài lần, khuôn mặt kia đặc biệt sắc sảo, có trang điểm, nhưng khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, khóe mắt hơi hơi hướng lên , lông mi rất dài, đôi mắt như làn nước, cực giống hồ ly tinh, xinh đẹp hút hồn người.

      Thế nhưng ánh mắt ấy rất trong sáng, vẻ mặt thờ ơ, bộ dáng cao quý lạnh lùng, nhận lấy quần áo, vô cùng lễ phép cảm ơn: “Cảm ơn, làm phiền rồi.”

      Giọng có phần giống trẻ con, hơi ngọt ngào, xíu , nhưng lại rất bình thản, loại đối lập, cực kì đặc biệt.

      Từ người , Ngô A Mạn hiểu cái gì gọi là ‘Thanh khiết lại quyến rũ, lạnh nhạt lại ngây thơ’---- lăn lộn bấy lâu, cũng gặp ít người xinh đẹp đủ kiểu, nhưng khí chất đặc biệt thế này mới khiến người ta ấn tượng mà khắc sâu trong lòng.

      Bất luận là nam nhân mặc đồ trắng diễn vai Tiên Tôn, hay là trợ lý Diệp Đàn trước mặt, đều sở hữu dung mạo làm người khác thể quên.

      Ngô A Mạn nhanh chóng nở nụ cười: “Đừng khách sao, thẳng phía trước rồi quẹo phải, là phòng thay đồ, thay xong cứ ra đây tìm tôi, để tôi suy nghĩ chút xem phải trang điểm như thế nào.”

      Diệp Đàn gật đầu, ôm quần áo Ngọc Bạch Y đến phòng thay đồ, thở dài hơi nhõm.

      Trước kia còn cho rằng Ngọc Bạch Y thử vai khó khăn lắm chứ, kết quả đạo diễn vừa nhìn thoáng qua, lập tức bảo hóa trang rồi. Cửa ải này thành vấn đề, còn phần về sau trách bọn họ thôi a! Ngọc Bạch Y đọc lời thoại, mặt bao giờ có biểu cảm nha! có biết vai nam chính là gì ! Biết thích ứng với ống kính ! Biết đối phó với truyền thông !

      Mị cũng biết! Huống chi là Ngọc Bạch Y!

      Nhưng chứng minh nhân dân của Ngọc Bạch Y vẫn nằm ở chỗ chị dâu, người ta ràng ký hợp đồng xong mới đưa CMND cho.

      Diệp Đàn đau khổ thở dài, đưa quần áo cho Ngọc Bạch Y: “Tự mặc vào , tôi ở ngoài đợi.”

      Ngọc Bạch Y mặc áo bào màu trắng chạm đất, Diệp Đàn nhìn mấy lần, nhìn thấy Ngọc Bạch Y mặc quần áo thế này cũng quen rồi, cảm thấy có vấn đề gì lớn, sau đó dắt Ngọc Bạch Y tới phòng hóa , vừa hay đạo diễn ở đó.

      Kết quả đạo diễn cùng Ngô A Mạn và đám nhân viên đến xem náo nhiệt đều đồng loạt sửng sốt.

      Nam nhân trước mặt bọn họ, mỗi bước nhanh cũng chậm, trường bào màu trắng cọ mặt đất, mỗi bước của đều trang nghiêm giống như trong cung điện, hơi cúi đầu, ánh mắt nhàn nhạt liếc qua từng người, sau đó thu về, hai mắt sâu thẳm lạnh nhạt nhìn chằm chằm Ngô Đạo.

      Trường bào buộc , tay áo bay phất phơ.

      Gió thổi vi vu vi vu, tiếng kêu êm dịu.

      ràng thừa bất kì động tác nào, chẳng qua là im lặng đứng ở đó, nhưng làm cho người ta cảm thấy đứng trời cao đưa mắt nhìn xuống chúng sanh trần gian.

      Trong khoảnh khắc đó phòng hóa trang yên ắng đến lạ thường.

      Trong nháy mắt sau đó cảnh tượng náo nhiệt lại bùng nổ.

      Ngô Đạo hét to: “Canh những người xung quanh, người kia cậu kia, cất di động , cho phép chụp ảnh, tôi cậu, ừ ừ cậu kia kìa!”

      Ngô A Mạn kìm nén hưng phấn nhanh chóng căn dặn trợ lý của mình: “Tiểu Vu, gỡ hết ngọc bội treo quần áo Tiên Tôn , tìm cái thắt lưng màu xanh… Được rồi để tôi tự làm.”

      “Hóa trang…. Ôi mẹ ơi khuôn mặt Trích Tiên đằng kia hại dân hại nước!”

      Ngô Đạo: “Này, Lâm Nguyệt hả? đến cửa rồi hả? Được được được, ký hợp đồng .”

      Bạch Uyển Thư: “Thần tiên ca ca của tôi, soái thủng trời đất, đẹp quá nha.”

      Nhân viên xung quanh líu ríu: “Mừng quá, rốt cuộc đạo diễn giày vò Vô Lượng tiên tôn mà mời ăn cơm!”

      Đầu Diệp Đàn đầy hắc tuyến: “Bạch Uyển Thư cậu tới đây từ lúc nào?”

      Bạch Uyển Thư ngồi ghế sa lon, ăn mặc đơn giản, áo khoác màu cafe cùng với quần jean, mái tóc xoăn chạm vai, cười híp mắt nhìn Diệp Đàn với Ngọc Bạch Y.

      “Để mình xem nào.” Bạch Uyển Thư chống cằm quan sát, “Ơ, hai người rất xứng đôi nha.”

      Diệp Đàn đứng bên cạnh Ngọc Bạch Y, nắm tay áo , giọng bảo : “ thay quần áo , tôi chuyện với bạn lát.”

      Bạch Uyển Thư vẫy tay gọi Diệp Đàn tới ngồi cùng, tay để tùy ý, khuôn mặt xinh xắn, nhưng giơ tay nhấc chân đều chứa đầy phong độ đàn ông.

      ….” Bạch Uyển Thư đưa tay khoác lên vai Diệp Đàn, “Bạn thân này, nước phù sa chảy ruộng người ngoài, ký hợp đồng với mình được rồi.”

      Diệp Đàn từ chối: “Dẹp , nếu phải chị dâu mình, mình tuyệt đối để lăn lộn trong ngành giải trí, diễn xong bộ phim này ngưng.”

      “Được rồi.” Bạch Uyển Thư giơ bàn tay ra , “Nếu ngày nào đó có suy nghĩ lại, nhớ kí hợp đồng với mình.”

      dừng chốc lát, suy nghĩ hồi rồi hơi ngạc nhiên, nhịn được thở dài: “Ài, lại dụ được ngôi sao mới vào tay, đáng tiếc.”

      Diệp Đàn định mở miệng, bị chị dâu nhảy nhào về người.

      “Diệp Đàn! Vô Lượng tiên tôn của chị đâu?!”

      Khuôn mặt Diệp Đàn đỏ bừng: “Buông, buông ra! Siết chặt chết người rồi!”

      Lâm Nguyệt xấu hổ đứng lên, sau đó làm nũng: “Ừ ~ Tiên tôn đâu?”

      Diệp Đàn chỉ vào người đàn ông chuyện với đạo diễn, dùng giọng cứng ngắt : “Chị dâu, trai em vẫn còn ở đây nha.”

      Diệp Ôn chỉ qua chào hỏi đạo diễn qua loa, sau đó đến chỗ này, rất tự nhiên ôm lấy Lâm Nguyệt, nhàng hỏi bên tai : “ cái gì vậy?”

      Diệp Đàn nhìn trai mặc bộ âu phục màu xám đậm, người đàn ông cao to mét chín cúi người ôm chị dâu nhắn xinh xắn, cảm thấy đôi mắt sắp bị mù luôn rồi.

      Người thấp hơn ba mươi phân, trai đứng thấy mệt sao.

      Lâm Nguyệt ở trong ngực Diệp Ôn ngoan ngoãn trả lời: “ có gì, chào hỏi em dâu Diệp Tử thôi.”

      … Gỉa bộ… Chị dâu chị cứ tiếp tục giả vờ có gì ! Chị dâu giả ngốc trước mặt trai rất giỏi nha!

      Diệp Ôn dịu dàng nhìn sang Diệp Đàn, sau đó cau mày: “Em mặc quần áo gì thế? Con mà mặc đơn giản như vậy, từ đến lớn dạy em thế nào.”

      Diệp Đàn cúi đầu nhìn bản thân mặc bồ đồ đơn giản màu đen, ngẩng đầu giải thích: “Em cảm thấy mặc như vậy rất ổn.”

      “Diệp Tiểu Đàn.” Diệp Ôn tiếp tục cau mày, “Em chưa ăn cơm phải , ốm thành bạch cốt tinh rất đẹp à.”

      Diệp Đàn: -_-|| Đại ca à mị mập thêm mấy cân đẹp sao.

      Lúc Ngọc Bạch Y thay quần áo xong rồi quay lại đứng bên cạnh Diệp Đàn, mặc áo vải màu trắng, tóc dài ngang eo được buộc cẩn thận lên cao.

      Ánh mắt Diệp Ôn lạnh lùng nhìn sang người mới đến Ngọc Bạch Y, ta rất tự nhiên Diệp Đàn: “A, em quý, em giới thiệu chút sao?”

      Ngọc Bạch Y cao bằng trai , nhưng khi hai người đàn ông này đứng đối mặt nhau, Diệp Đàn đột nhiên cảm thấy… nhanh chóng nắm lấy cổ tay trai, có phần hơi yếu…

      Diệp Đàn còn chưa trả lời, Ngọc Bạch Y rất bình tĩnh nhìn Diệp Ôn, câu đầu tiên khi mở miệng là người kia: “Cậu nhóc, có thể trực tiếp hỏi tôi.”

      Tiếng kia rất lại vững vàng, là cách thường ngày của Ngọc Bạch Y, cho là bản thân rất khiêm tốn rồi.

      Cậu nhóc Diệp Ôn: “…. Ha ha.”

      Diệp Đàn dám nhìn thẳng: ra ba mị thuộc hàng cháu chắt của trai mị là cậu nhóc cũng sai mà.

      Chỉ có khuôn mặt Lâm Nguyệt tràn đầy vẻ háo sắc: “Ôi mẹ ơi! Tiên tôn đẹp trai chào !”

      Cầu xin trai đừng oán hận trong lòng.

      Vẻ mặt Diệp Ôn càng thêm lạnh lùng, giọng trầm xuống, nhìn nam nhân áo trắng vừa mắt, “ xin lỗi, tôi có chuyện gì muốn hỏi cả.”

      Sau đó trai bị chị dâu chọc tức gần chết, Lâm Nguyệt đẩy Diệp Ôn ra ngoài cửa, bên : “ phải bảo có cuộc họp sao, nhanh ! Nơi này có em dâu Diệp Tử là đủ rồi, lẹ lẹ !”

      Diệp Ôn: “Nguyệt Nguyệt.”

      Lâm Nguyệt: “Mau .”

      Kẻ đoạt vợ với em đáng để tha thứ!!!

      Diệp Ôn chậm rãi chỉnh lại tây phục, ánh mắt dịu dàng nhìn Lâm Nguyệt và Diệp Đàn.

      họp trước.” Diệp Ôn xoa đầu của Lâm Nguyệt, “Ở chỗ này ngoan ngoãn chút, đợi trở lại tính sổ.”

      Lúc ‘Đợi trở lại tính sổ’, là nhìn thẳng vào Ngọc Bạch Y, xong quay người rời .

      Bạch Uyển Thư xem trò vui đủ rồi, cười híp mắt đứng dậy, “Ơ, tệ lắm, chị dâu Nguyệt Nguyệt à chị nhất định phải kiềm chế, hiếm khi thấy kiên quyết như vậy nha, Yo” Bạch Uyển Thư vỗ bả vai Lâm Nguyệt, “Các người cố gắng lên, xem rất vui đấy! Em về làm đây, hẹn gặp lại.”

      Hiệu suất làm việc của Lâm Nguyệt vô cùng cao, giúp Diệp Đàn cùng Ngọc Bạch Y kí hợp đồng xong, mới vẫn chưa làm được giấy CMND, rồi Lâm Nguyệt dẫn bọn họ bổ sung thêm giấy chứng nhận cho Ngọc Bạch Y.

      Đến khi cầm được vật đó tay, Diệp Đàn mới đưa Ngọc Bạch Y về nhà, rãnh rỗi xem qua thử kịch bản <<Sinh sát>>.

      ! Đợi chút….

      Diệp Đàn xem xem lại nội dung cốt truyện, lập tức trợn mắt há mồm.

      phải nhân vật Vô Lượng tiên tôn vừa lạnh lùng vừa thần bí có tình cảm sao!! Vì sao trong kịch bản lại có hôn đùa giỡn!!!!! Tại sao lại là hôn, em ngươi a a a a a a a a!
      Iluvkiwi, Tử Vũ Nhi, Trâu2 others thích bài này.

    5. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 19:

      Editor: Snowflake HD

      Diệp Đàn chưa xem phần nội dung mở đầu, đại khái là, Vô Lượng tiên tôn là người vô cầu vô dục hết sức lạnh lùng, cũng biết rốt cuộc Vô Lượng trải qua chuyện gì.

      Lúc chăm chú đọc kịch bản, cuối cùng cũng hiểu ra chút, lý do mà mọi người quý nhân vật này như vậy: Vô Lượng trải qua rất nhiều đau khổ, vì thế ép buộc bản thân phải nghiêm khắc.

      Vô Lượng với Phạm Huy, thực ra hoàn toàn khác nhau.

      Phạm Huy là vị thần bảo vệ Thương Sơn ngàn năm đơn lạnh lẽo, là người xuất trần thế ngoại, căn bản mà tiếp xúc với con người trần gian, cũng bước ra Thương Sơn nửa bước, sống vì đạo, khổ cũng vì đạo, so với bất kì kẻ nào vẫn đơn thuần hơn, lại lạnh nhạt ít .

      Nhưng Vô Lượng khác, có thể cũng lạnh lùng ít , rồi thêm khí chất nghiêm nghị, nhưng ngộ đạo từ trong cảnh tàn sát khốc liệt, luyện được ý chí đấu tranh ở Địa Ngục, có đạo nghĩa của riêng mình, tôi luyện bản thân trong ngàn vạn đau đớn, thẳng thắn quyết đoán, chút xúc cảm.

      Mà tạo hình của Vô Lượng, có thể thấy hết lòng chăm sóc dạy dỗ nhân vật nam chính Nguyên Dương từ , mặt có thể lạnh lùng, nhưng luôn giúp thu dọn tàn cuộc, có thể nghiêm khắc phạt roi nhưng rồi lại ở trước mặt người ngoài mực bảo vệ bao che khuyết điểm cho người kia.

      Cuối cùng Vô Lượng chết trong tay đồ đệ của mình là Nguyên Dương, lúc đó có bất kì oán trách hay hối hận gì cả, gương mặt trước sau vẫn lạnh nhạt ra câu: “Cho tới tận bây giờ, đều phải lỗi của ngươi.”

      Lần đầu tiên dịu dàng với Nguyên Dương, nhưng cũng là lần cuối cùng đối xử dịu dàng.

      Đọa ma Nguyên Dương cũng vì câu này mà tâm trí có chút thanh tỉnh.

      Diệp Đàn đặt kịch bản bàn, thở dài hơi, bây giờ nghĩ Ngọc Bạch Y thể diễn tốt nhân vật này rồi, phải là diễn viên, cũng phải Vô Lượng, chỉ đơn thuần là Phạm Huy.

      Huống chi còn có cảnh hôn (T_T).

      Vô Lượng từng người, nhưng do chết sớm, cảnh hôn là xảy ra trong tâm trí đấy. Vô Lượng luôn luôn thanh tâm quả dục, nên khi bạo phát… Diệp Đàn tưởng tượng biết diễn cảnh hôn đùa giỡn ấy như thế nào đây.

      Diệp Đàn kể sơ nội dung cốt truyện cho Ngọc Bạch Y nghe lần, rồi nhân vật mà nhập vai, sau đó bắt đầu tập lời thoại với Ngọc Bạch Y.

      Nửa tháng sau chụp ảnh, dẫn Ngọc Bạch Y lên sân khấu.

      Ngọc Bạch Y rất phối hợp, cơ bản, bao giờ từ chối bất kì nào của Diệp Đàn, lúc nào cũng lộ vẻ bình tĩnh, cho dù là khi đọc lời thoại, lời thoại nghiêm trang cách mấy qua miệng cũng trở thành nhàng lạnh tanh, chút vội vàng.

      Diệp Đàn hết hi vọng, dù là hành động hay lời đều đáng buồn a a a a!

      Mãi đến khi chụp ảnh quảng cáo, Diệp Đàn ngồi kế bên máy chụp ảnh, khuôn mặt buồn phiền, ai ngoài hiểu tình huống khó khăn lúc này của Ngọc Bạch Y, hơn nữa Ngọc Bạch Y là trong ba nhân vật chính, vai diễn hề .

      Tất cả diễn viên đến đầy đủ, Ngô Đạo vẫy tay gọi nam chính nữ chính và Ngọc Bạch Y tới chỗ ông ta.

      “Cầm cái đèn này, sau đó từ hành lang kia sang bên đây.” Ngô Đạo đưa đèn đạo cụ cho Ngọc Bạch Y, ngắn gọn, “Đọc kịch bản rồi phải ? Vô Lượng cầm đèn chuẩn bị giết người đấy, cậu nhớ phải tỏ ra tức giận, cần nhanh.”

      Diệp Đàn nhìn Ngọc Bạch Y tay cầm đèn đại điện cổ xưa mùi hương theo gió bay đến, lòng căng thẳng, trong mắt Ngọc Bạch Y vẫn luôn là người “Bảo vệ”, tính tình hiền lành, nhưng thực tế là hết sức dịu dàng. Mặc dù lúc này, Vô Lượng phải cầm theo đèn, lặng lẽ bước tiêu diệt toàn bộ môn phái người ta!

      chút do dự thèm quan tâm mà tàn sát, khác xa bộ dáng bảo vệ của Ngọc Bạch Y.

      “!”

      Tay áo rộng thùng thình bị làn gió cuốn , tóc dài đến eo vẫn chưa buộc lại, tản ra bay lên. giữ chặt chiếc đèn trong tay, mỗi bước của đều phát ra tiếng gió rất làm dao động hai bên, ngang qua ngã quẹo của hành lang, ánh mắt yên tĩnh, cho đến khi đứng trước bậc thang, dừng lại, sau đó khẽ nâng mắt.

      Chính là lúc này.

      ràng màu trắng rất nhạt nhẽo, nhưng kẻ trước mặt lại khiến người ta cảm thấy lạnh rét sợ hãi, đưa mắt nhìn, ánh mắt xuyên qua vài cọng tóc rủ xuống, trực tiếp đánh vào tim người ta.

      Diệp Đàn ngây ngốc nhìn, đột nhiên phát , Ngọc Bạch Y ở trước mặt, và Ngọc Bạch Y ở bên cạnh dường như giống nhau, hẳn như hóa thân thành nhân vật Vô Lượng trong truyện, giết người cách tàn nhẫn.

      “Cậu ta trở thành kinh điển mất thôi.”

      Ngô Đạo nhìn nam nhân áo trắng đứng trước cung điện, nhịn được mở miệng khen ngợi, mặt ông ta biểu ngạc nhiên mừng rỡ.

      Đóng vai Nguyên Dương là ngôi sao , nhan sắc tệ diễn xuất cũng rất tốt, từng dành được ảnh đế, Đường Khải Dương, đứng nhìn cả nửa ngày: “Cậu ta...” Quan hệ thường ngày của và Ngô Đạo cực kì tốt, chuyện rất thẳng thắn, “Ông đào bảo bối ở đâu thế?”

      “Con bé Nguyệt Nguyệt tìm đấy.” Ngô Đào chà chà hai tay, cười híp mắt nhìn nam nhân cầm đèn xuống bậc thang, vui tươi hớn hở , “Tổ khác vào , đứng ở bậc cao nhất được rồi.”

      Ngô Đạo nhìn mấy tổ chụp hình, chuyện với nhiếp ảnh gia vài câu, rất hài lòng, “Được rồi, cảnh quay rất tốt.”

      Diệp Đàn ôm bình nước, ngẩn người nhìn Ngọc Bạch Y từ phòng chụp ảnh ra, vẫy tay với .

      Diệp Đàn chạy tới, giơ bình nước trong tay: “Khát nước hả?”

      Ngọc Bạch Y mặc quần áo cực kì đơn giản mộc mạc trường bào màu trắng, cũng cần phải trang điểm nhiều, do Diệp Đàn bắt đến đây, Ngọc Bạch Y cũng đành chịu.

      “Tôi uống.” Ngọc Bạch Y cảm thấy vô cùng khó chịu, cúi đầu hỏi , “Chụp hình xong chưa?”

      Ngô Đạo tới, vỗ vai Ngọc Bạch Y, chân thành : “Tôi cực kì xem trọng cậu, thanh niên rất có triển vọng, cậu nhất định nổi tiếng đấy.”

      “Chụp hình xong chưa.”

      Ánh mắt Ngọc Bạch Y lạnh nhạt, đối với , nổi tiếng hay chẳng sao cả, thậm chí còn biết ‘Nổi tiếng’ là cái gì, quan trọng lắm !

      Tính tình thanh niên này dễ chịu a! Ngô Đạo xúc động hồi, sau đó vui vẻ : “Chờ chút xíu, vẫn còn mấy tổ nữa, chủ yếu là chụp vài tấm với Đường Khải Dương người đóng vai Nguyên Dương ấy.”

      Diệp Đàn đứng bên, lo lắng yên. Kết quả cả ngày chụp hình rất thuận lợi, Ngọc Bạch Y chỉ việc ngồi bên bàn đá bưng ly trà, Đường Nguyên quỳ kế bên nhìn sư phụ của mình vẻ mặt đáng thương. Diệp Đàn thể hâm mộ tài diễn xuất của Đường Khải Nguyên, hơn ba mươi tuổi đóng vai Nguyên Dương chưa tới hai mươi, khuôn mặt lẫn dáng vẻ đều cực kì trẻ, hề có chút ngại ngùng, rất tự nhiên.

      Người khiến bất ngờ còn có Ngọc Bạch Y.

      trông thấy sư phụ nghiêm khắc ngồi ngay ngắn đằng kia, cũng nhìn đệ tử mình, hẳn chỉ bình thản bưng ly trà theo phong cách cổ xưa, nhưng từ đầu đến cuối đều làm lưng người ta phát lạnh --- tức giận, dù lông mi hề nhúc nhích, tư thế vững vàng, tuy nhiên người khác bị khí thể của áp bức, cực nghiêm túc luôn đấy.

      tổ chụp ảnh khác cũng chụp xong rồi, Ngô Đạo khen Đường Khải Nguyên trước: “Khải Dương cậu làm rất tốt, nắm bắt được tinh thần nhân vật, dựa vào thói quen ‘đáng thương’ mà biểu , cuối cùng ra vẻ sợ sệt cùng tôn kính rất đúng lúc, tệ tệ, có cơ hội lấy chức ảnh đế rồi nha.”

      Đường Khải Nguyên khó khăn lắm mới kéo khóe miệng mỉm cười, trời biết! Ngôi sao như mà biết sợ đó, vừa nãy quỳ xuống trước mặt người kia, bị chèn ép đến mức thở được.

      Quá mạnh mẽ quá kiên định, ràng nhìn sơ qua là người vô cùng lạnh nhạt, bất kể là diễn xuất hay tính cách của tên kia, đều cực kì đáng sợ.

      Đường Khải Nguyên khẽ liếc về hướng nữ trợ lý của Ngọc Bạch Y, nhìn vào khuôn mặt tinh xảo như được điêu khắc của , đột nhiên cảm thấy tội nghiệp cho những tài năng mới năm nay --- chậc, hoàn toàn bị vùi dập.

      Diệp Đàn vừa trao đổi thời gian phim bấm máy với đạo diễn xong, điện thoại liền vang lên.

      lặng lẽ nhìn chữ màn hình, Diệp Viện.

      “A lô.” Diệp Đàn bắt máy, giọng rất vững vàng, “Có chuyện gì?”

      Diệp Viện bên kia nở nụ cười: “Chị dấu của em, có việc gì gọi cho chị được sao hả? Người nhà với nhau, bốn năm được gặp chị còn gì.”

      Diệp Đàn im lặng, mấy giây sau mới bình tĩnh trả lời: “ có việc gì cứ thẳng .”

      “A, nếu chị bận như vậy, em cũng nên thẳng thắn mới phải.” Giọng Diệp Viện đầy đểu giả, “Ba ngày nữa, là lễ đính hôn của em với Thương Kỳ, chị dành ít thời gian để tham dự nhé.”

      “Ai da, chị dù có bận, cũng đừng nên quên nha.”

      Diệp Đàn cầm di động, lạnh nhạt : “Biết rồi, còn chuyện gì nữa ?”

      , em với chị còn chuyện gì để nữa sao.” Diệp Viện chậm rãi, “Sợ chị có bệnh hay quên, nên cố tình nhắc nhở, tất nhiên, chị có thể cho rằng em khoe khoang chiến thắng với kẻ thất bại là chị, em cũng ý kiến.”

      “… còn gì nữa tôi cúp máy.”

      Diệp Đàn bỏ di động vào túi, ngẩng đầu, thấy Ngọc Bạch im lặng đứng trước mặt , khoảnh khắc này, chợt cảm thấy có chút ngượng ngùng.

      “Tôi…” Diệp Đàn nhìn đôi mắt đen kịt của Ngọc Bạch Y, ho tiếng, “ có thể giúp tôi việc hay ?”

      Diệp Đàn lo lắng dò hỏi, xong lập tức cúi đầu, nhìn chằm chằm chân mình, mải mê suy nghĩ, rốt cuộc làm sai cái gì, khiến bản thân phải rơi vào tình trạng ngày hôm nay.

      Ngọc Bạch Y chỉnh lại tay áo, giơ tay xoa đầu Diệp Đàn nhàng an ủi , giọng, “ .”

      Diệp Đàn lập tức thấy vui, có chút đau đầu lẩm bẩm: “Ăn cơm, đến nơi tôi rất ghét để ăn cơm.” vội vàng ngước mắt quan sát biểu tình Ngọc Bạch Y, sau đó bổ sung thêm câu, “Tiệc đính hôn của em , cũng là của bạn trai cũ.”

      “Vậy hãy .” Ngọc Bạch Y lạnh nhạt , “Cho em chỗ để dựa.”
      Iluvkiwi, Snow, Trâu2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :