1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trong nhà có một nam phụ - Ngũ Gia Bì Đản

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 10:

      Editor: Snowflake HD

      Diệp Đàn “A” tiếng.

      Hình như Diệp Ôn coi tài liệu, cho nên mấy câu hỏi của có chút thờ ơ: “Tên kia có chuyện gì vậy?”

      Diệp Đàn giả ngu: “Tên nào? Xảy ra chuyện gì chứ?”

      “Cha vẫn chưa nhìn thấy mấy thứ này, em xác định, để tự tìm ra ?” Diệp Ôn khẽ cười cái, “Diệp Tiểu Đàn, mấy tháng gặp, lá gan của em ngày càng lớn nhỉ.”

      có gì mà.” Diệp Đàn thầm, “Chỉ là bạn bè bình thường thôi.”

      Diệp Ôn ở bên kia với người khác câu “Hoãn cuộc họp lại mười phút”, mới kề tai vào điện thoại tiếp: “Ừ, bạn bè bình thường, ôm em cũng bình thường, em ngậm ngón tay rồi cùng nhau đến quầy sách giáo dục trẻ em, mang thai?”

      “!!! có thể ngừng động não được rồi đó… gì mà mang thai chứ, suy tưởng quá!”

      “Tốt nhất là em nên biết chừng mực,” Giọng Diệp Ôn nhàng nhanh chậm, “Muốn giống như lần trước sao, đương kiểu gì khiến cho bản thân sống dở chết dở, đến lúc đó em cứ mở mắt mà xem có nhặt xác em ?”

      Trong lòng Diệp Đàn bị nghẹn cứng: “ có cuộc họp mau .”

      “Chờ ,” trai Diệp gia vô cùng bình tĩnh ngăn cản Diệp Đàn cúp máy, tiếp tục giáo huấn : “Giống như lần trước vậy, cha nhắc nhở hơn tháng, Diệp Tiểu Đàn, em đừng mong chờ giúp em hứng đòn thêm nữa, rồi mình chạy ra bên ngoài sống ung dung tự tại, hiểu chưa?”

      Diệp Đàn: “…Hiểu…”

      được cãi lại, được cãi lại, nhất định được cãi lại!!!

      “Ngoài ra,” Diệp Ôn ở bên kia tiếp tục xem tài liệu, “Mấy tháng rồi em chưa về nhà, cuối tuần chạy về ăn cơm, ok?”

      Diệp Đàn đặc biệt ngoan ngoãn: “Ok.”

      Diệp ma đầu rốt cuộc cũng chịu tắt điện thoại.

      “Rất tốt, hôm nay dám cãi lại, coi như thuận mắt.”

      Diệp Đàn tiện thể xin xỏ: “Vì vậy cha… cùng dì, giúp em… Ừ… giấu họ được ?”

      “Mơ tưởng,” Diệp Ôn đẩy cửa ra bên ngoài, nể tình em gì hết , “Về sau cha bắt gửi báo cáo mọi chuyện, em giúp viết nhé?”

      Diệp Đàn: “…”

      “Đúng rồi, thêm câu nữa.” Diệp Ôn quá để ý bổ sung, “Tiểu Diệp, Lục Thương Kỳ xứng để em hy sinh toàn bộ mạng sống.”

      “Được rồi, họp đây, em có thể cúp điện thoại.”

      Diệp Đàn chút dây dưa, nhanh chóng tắt máy.

      Sau đó, trong nội tâm có chút khổ sở, nhưng cách nào kể cho người khác nghe. Từ đến lớn sống trong gia đình tù túng, bị người cùng trang lứa khinh thường, có ai đặt trong thế giới của họ sao?

      Ngoại trừ mình Lục Thương Kỳ, cũng còn người nào khác. Vì vậy sau khi chia tay, mới khiến nhớ mãi quên, đau thương muốn chết.

      Diệp Đàn cầm di động trong tay, ngồi co quắp bên cạnh ghế sofa, gương mặt mơ màng. nhìn chằm chằm vào tấm lịch tường, từ lúc chia tay với Lục Thương Kỳ đến nay vừa tròn 180 ngày.

      Điện thoại vang lên, nhìn màn hình mà lập tức bắt lấy: “Sao nữa?”

      Bên kia im lặng lâu, mới chậm rãi ra hai từ: “Tiểu Diệp.”

      Cơ thể Diệp Đàn cứng đờ, cũng dám thở mạnh, sợ bỏ qua lời của đối phương.

      Người kia nhàng hỏi: “Em có khỏe ?”

      Diệp Đàn trả lời, vội : “ biết em dọn ra khỏi nhà, tại sao tiếng? Phòng ở khu vực đó có an toàn ? trai em yên tâm để em chuyển ra ngoài mình sao?”

      chuyển được ba tháng.

      Diệp Đàn bỗng lên tiếng cắt lời : “ phải mình.” giọng lập lại lần nữa: “Em mình.” Dừng chút, bên kia hoàn toàn yên tĩnh, Diệp Đàn cười , “Em có bạn trai ở cùng, hình mạng, chưa thấy à?”

      “… Tiểu Diệp.” Giọng hết sức kiềm chế nhưng bình tĩnh, đợi bốn bề yên lặng mới tiếp, “ nên tùy hứng làm bậy.”

      “Em có.” Diệp Đàn giỡn câu, “ ấy rất tốt, rất đẹp trai, soái bằng ấy, em đó.”

      “Tiểu Diệp… cần thêm thời gian.” né tránh chủ để của Diệp Đàn, giọng , “Em có thể trách , nhưng tuyệt đối đừng làm tổn thương bản thân.”

      “Yên tâm, em sống rất tốt.” Tiếng Diệp Đàn vô cùng nhàng, “À, đúng rồi, thiếu chút nữa quên, sắp đính hôn phải ? Chúc mừng nhé.”

      Lúc này đối phương hoàn toàn im lặng.

      lời nào, Diệp Đàn cũng , nắm điện thoại chặt, dường như dùng tất cả sức lực của bản thân.

      “… Tiểu Diệp …” thở dài tiếng, “Cho thêm ít thời gian nữa.”

      Tay nắm điện thoại của Diệp Đàn cuối cùng cũng thả lỏng.

      “Chúng ta hết rồi.” Diệp Đàn mỉm cười, mỗi câu chữ đều cân nhắc kĩ, “ phải vấn đề thời gian nữa đâu, cũng đúng, mọi chuyện đều còn là vấn đề, Lục Thượng Kỳ cảm thấy mình có xứng đáng ?”

      “Lục Thượng Kỳ, kết thúc rồi mà vẫn muốn em thua khó coi sao?”

      lúc lâu sau mới : “… Mười lăm tháng sau, em tới tham dự sao?”

      khôi phục làm Lục Thượng Kỳ mà quen biết, lý trí tỉnh táo, bình tĩnh sáng suốt.

      Diệp Đàn cảm thấy trong miệng đắng ngắt, nhàng cười khổ: “Với tình hình tại, cần thiết nữa, cũng biết, vì công việc nên thường xuyên phải công tác.”

      Diệp Đàn dừng chút, lại thêm: “Em dành ra thời gian rảnh, dù sao, cũng là tiệc đính hôn của em mình, với tư cách là chị, nếu bị người khác đàm tiếu sau lưng.”

      nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của đối phương qua điện thoại.

      còn chuyện gì nữa, em cúp máy đây.”

      Diệp Đàn thể trả lời thêm câu hỏi nào của nữa, lập tức tắt điện thoại. Sau đó ngẩng đầu lên, nén nước mắt chảy ngược về trong.

      Người sáu năm cuối cùng lại đính hôn với em mình, sao, chỉ là bắt đầu lại thôi mà, Diệp Đàn, mày phải mạnh mẽ hơn.

      Diệp Đàn ngồi dưới đất, lưng dựa vào ghế sofa, liên tục động viên chính mình, sau đó nhìn thấy bóng dáng Ngọc Bạch Y, bưng chén cơm đến đây, tới trước mặt , rồi quỳ xuống, tầm mắt ngang bằng , im lặng nhìn , tư thế này khác gì dùng để cầu hôn, nhưng đưa cho --- chén cơm.

      Diệp Đàn hơi sửng sốt.

      vươn tay, dùng ngón tay cái từ từ lau nước mắt giúp , động tác của hết sức dịu dàng, cẩn thận.

      “Ăn cơm.”

      Giọng bình tĩnh có phần lạnh nhạt, hai từ này vô cùng đơn giản, nhưng khiến cho thâm tâm kìm nén từ nãy giờ của Diệp Đàn, thiếu chút nữa nhịn được bật khóc trước mặt .

      nhìn gương mặt đẹp trai của , sau đó quay đầu nhìn về phía bàn ăn, cơm múc cho biết ăn xong từ lúc nào.

      phải …” Diệp Đàn tiếp tục ngây ngốc, “Cho rằng tôi khóc vì chịu ăn cơm chứ?”

      Ngọc Bạch Y hiểu cái gì, cầm chén cơm đưa từ từ đến chỗ , động tác của có chút cứng ngắc, có cảm giác nếu xấu hổ quá chắc rụt tay trở về giả vờ như chưa làm gì cả.

      Đối với Diệp Đàn mà , còn quan tâm tại sao hồi nãy chịu ăn cơm nữa rồi.

      Ít ra vào lúc khổ sở, còn có người bên cạnh, khiến cho bản thân vui, cũng cảm thấy hạnh phúc hơn.

      Diệp Đàn nhận lấy chén cơm, chớp mắt cái thu lại giọt lệ, ăn miếng cơm lớn, phát , dùng đũa gắp cơm liên tục nhìn giống như hổ đói, y như chỉ cần ăn hết cơm vào bụng, chuyện vui cũng qua.

      Đến khi Ngọc Bạch Y vỗ tay cái, chén cơm của đột nhiên biến mất, mới dừng động tác nhai ngấu nghiến lại, ngẩng đầu nhìn .

      Ngọc Bạch Y hơi cau mày, đồng tình nhìn .

      Diệp Đàn “Oa” tiếng liền khóc.

      “Đồ tồi sao lại cướp chén cơm của tôi!” Diệp Đàn khóc cực kỳ đau lòng, đến mức câu chữ cũng ràng, “Ô ô ô tên khốn khiếp cho tôi ăn cơm.”

      ngừng lặp lặp lại câu này, nhìn thái độ thờ ơ của Ngọc Bạch Y, lập tức giơ tay ôm chầm cổ , Ngọc Bạch Y định tránh, kết quả Diệp Đàn khóc lớn tiếng hơn.

      Diệp Đàn bất chấp đạo lý giận chó đánh mèo: “Trốn cái gì chứ! Làm sủng vật mà cho chủ nhân ôm cái sao?!”

      Ngọc Bạch Y nhìn Diệp Đàn khóc đến mức thở ra, có chút đau đầu, so độ tuổi của với Diệp Đàn, nàng chỉ là tiểu hài tử mà thôi, hài tử khóc, có cách, từ xưa đến nay có người nào ở trước mặt , khóc lớn đến như vậy… dỗ cũng được.

      Nên làm gì bây giờ, để cho nàng ôm cái chăng?

      Nghĩ tới điều này dừng lại, Diệp Đàn nể mặt ôm sát cổ , đầu vùi trong ngực , gào khóc.

      Nước mắt nóng hổi xuyên qua quần áo, trong nháy mắt khiến Ngọc Bạch Y luống cuống.

      Tiểu nương này sao lại đau lòng đến vậy, cực kì đau lòng mới đúng.

      Đột nhiên Ngọc Bạch Y muốn biết, nương này khóc vì lý do gì hay khóc vì ai?

      Diệp Đàn bên vừa khóc vừa lẩm bẩm mắng chửi, Ngọc Bạch Y đều nghe hiểu, quỳ chân đất, lại bị Diệp Đàn ôm, đến khi khóc mệt rồi ngủ thiếp , cũng nhúc nhích cái.

      Về sau Diệp Đàn cho rằng vượt qua được thời gian yếu đuối nhất, cũng nhờ vào buổi tối hôm đó.

      Sau đó lại cảm thấy, về sau hay suy sụp, bởi vì thói quen chết người kia mà ra.

    2. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 11:

      Editor: Snowflake HD

      Diệp Đàn trở mình, ôm chăn chặt hơn nữa.

      ngủ rất ngon, mãi đến khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, hơi hé mắt, đưa tay bắt điện thoại, giọng mơ màng : “Ai vậy?”

      “Đại gia nhà .”

      “Đại em nhà… gia …” Diệp Đàn dừng chút, lúc sau kịp phản ứng, vô cùng tỉnh táo mà thay đổi giọng điệu, “Ông chủ.”

      Đầu kia điện thoại ông chủ tận tình khuyên bảo: “Mỹ nhân, chín giờ sáng hôm nay, tôi muốn vừa đến văn phòng thấy tài liệu đất. giờ ở đâu hả?”

      Diệp Đàn: …

      Ông chủ: “ muốn tôi lập tức cắt chức , thử xem còn dám quên nữa .”

      “Nửa tiếng sau tôi có mặt mà, nửa tiếng sau ông thấy tài liệu ngay.” Diệp Đàn vén chăn lên, chân xuống sàn nhà bằng gỗ, chuẩn bị thay đồ, mới phát … Hình như tối qua mị chưa tắm phải…

      Trời hại hùng.

      “Cứ như vậy .” Diệp Đàn nghiêng đầu kẹp điện thoại, vội vàng cầm đại bộ quần áo lao vào phòng tắm, vừa bình tĩnh , “Ông chủ, nếu khách đến phiền ông giữ họ lại giùm tôi, tôi cúp máy đây.”

      Đợi Diệp Đàn chuẩn bị xong, mới chợt nhớ đến: Tối qua mị tự bò về giường ngủ hay sao vậy?

      vừa nâng mắt, liền thấy Ngọc Bạch Y đứng ở sân thượng, mặc trường bào màu trắng phong thái thần tiên vẫn thay đổi, ánh mặt trời nhạt nhòa, im lặng đứng đấy, đưa lưng về phía , Diệp Đàn đột nhiên nhớ tới bộ phim ngày xưa, chàng trai của nắng ngồi bệ cửa sổ rèm trắng tung bay, ngồi đó yên tĩnh đọc sách.

      Giật mình.

      Giật mình.

      Người trước mắt , cho dù chỉ là cái bóng lưng thôi, cũng bị vấy bẩn bởi chốn nhân gian.

      Nhưng ràng đứng ban công nhà mà, thậm chí, đầu còn treo lơ lửng bộ đồ lót hôm qua mới giặt.

      Diệp Đàn hơi xúc động chút, lập tức lớn tiếng : “Tôi làm, cứ ở yên trong nhà, đừng chạy lung tung.”

      nhìn đồng hồ cổ tay, còn thời gian để đến chỗ Ngọc Bạch Y giải thích ràng.

      Diệp Đàn yên tâm nhìn Ngọc Bạch Y, cuối cùng ôm tài liệu ra ngoài.

      Diệp Đàn rời , Ngọc Bạch Y mới xoay người lại, thấy bóng ở trong phòng nữa, chậm rãi vào phòng khách, đứng ở giữa phòng.

      Sắc mặt có chút nghiêm túc, đôi mắt trầm tư, đưa tay phải ra, đầu ngón tay đặt trước ấn đường, cách giữa lông mày khoảng bằng giọt máu.

      Trong tay trái, xuất mảnh ngọc rồng, thức đêm để vẽ trận phù.

      Đây là lần đầu tiên, dùng loại phép thuật nghịch thiên này.

      Cả đời tuân giữ giới răn, hành xử chính trực, bảo vệ tiên đạo, chưa từng phạm sai lầm dù chỉ điều nho , vậy mà hôm nay, lại dám chống lại luật trời, nhất cũng bị mất phân nửa tu vi.

      Cũng có thể, đây là lần duy nhất muốn thấu hiểu tiểu nương kia, do tùy tiện xen vào cân bằng của thế giới này nên phải đền bù cho nó.

      khép mờ đôi mắt, trong khoảnh khắc đó giọt máu ở ấn đường lơ lửng trung, sau đó từ từ rơi xuống, nhập vào trong trận phù của mảnh ngọc rồng, những đường hoa văn kì lạ lập tức chuyển động, chớp mắt cái cả mảnh ngọc đều lên ánh sáng màu đỏ của máu.

      Ngay sau đó, dưới chân xuất pháp trận cực lớn, thậm chí những hoa văn đỏ kia bò lên tường, toàn thân màu trắng, lại đứng giữa mặt đất đỏ rực, càng tôn lên vẻ lạnh lùng giống như băng tuyết.

      Đến khi mảnh ngọc rồng kia vỡ vụn, bay tán loạn thành hàng vạn điểm sáng , cùng dung hòa với huyết trận, cuối cùng tạo thành dây chuyền ngọc, nằm ngọn trong lòng bàn tay trái của Ngọc Bạch Y, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

      Ngọc Bạch Y hé mắt, cái pháp trận vô cùng , khắc phiến ngọc, nhìn kỹ, thể phát những đường hoa văn cổ quái đẹp đẽ như thế.

      Bên ngoài nhìn vào, chẳng qua chỉ là mảnh ngọc có điêu khắc tốt hơn bình thường mà thôi.

      vừa thu vật đó vào trong hư đỉnh, sắc mặt lập tức tái nhợt, “Bùm” tiếng, chân quỵ xuống sàn nhà.

      Thế giới này bài xích , xem ra thực tế càng tàn khốc hơn tưởng tượng.

      phải nhanh chóng tìm cách quay trở về.

      --- ------ --- Tuyến phân cách --- ------

      Diệp Đàn vội vàng mang tài liệu đến Sở Vụ, gõ cửa phòng sở trưởng, sau đó đưa tài liệu cho ông ta.

      Sở trưởng hơn bốn mươi, dáng người mập mạp, đầu hơi hói, vừa nhìn thấy Diệp Đàn khuôn mặt ông ta lập tức trở nên nghiêm túc, nhưng trong miệng lại ra những lời đứng đắn: “Lúc có ở đây tôi rất tức giận, vừa nhìn thấy… Trách sao được lớn lên xinh đẹp như vậy, tôi đâu thể trách mắng chứ…”

      Diệp Đàn lộ vẻ hối lỗi luôn tiện nhắc nhở: “Ông chủ, tất cả tài liệu ở đây.”

      “Để tôi xem chút.” Sở trưởng quen với thái độ cao ngạo lạnh nhạt của Diệp Đàn, ông ta mở xấp tài liệu dày cộm ra, gật đầu hài lòng, “Tài liệu rất tốt, nhưng mà uổng công khách hàng đến đây chuyến vô ích rồi.”

      Sở trưởng ngẩng đầu, nhìn Diệp Đàn: “Dù gì cũng là bông hoa quý trong Sở Vụ chúng ta, nên trừ tiền thưởng đâu.”

      Vì số lượng công việc quá nhiều nên rất ít người làm công việc giống bọn họ, hơn nữa chắc do phong thủy tốt, kết quả ở đây toàn là đàn ông.

      Theo đạo lý mà , nữ kế toán rất nhiều, trong sở ít nhiều đều có, nhưng dù có bao nhiêu người, cũng bị bọn làm cho chạy mất.

      Mãi sau này khi Diệp Đàn đến phỏng vấn…. cảnh tượng hôm ấy làm cho Sở trưởng nhớ lại vẫn cực kì xấu hổ.

      Rồi về sau, những người nam trong sở đều xem Diệp Đàn là đại mỹ nhân cố níu giữ ở lại, đối xử với còn tốt hơn cả tổ tông nhà bọn họ, mặc kệ Diệp Đàn có lạnh lùng tới đâu. May là chỗ đây toàn những người trung niên. Mỗi lần cùng Sở Vụ khác tụ tập, những lúc Sở bọn họ bị chê cười là có nữ, tất cả đàn ông trong Sở cực kì kiêu ngạo đưa Diệp Đàn mỹ nhân ra để làm mấy người kia mất mặt.

      Vì vậy… Trong Sở… Sở trưởng chỉ được xếp ở vị trí thứ hai thôi.

      Nghĩ đến đây, Sở trưởng cảm thấy bi ai, ngẩng đầu nhìn Diệp Đàn, khuôn mặt có chút tiều tụy, Sở trưởng lập tức biến thành người cấp tốt bụng biết quan tâm cấp dưới: “ bị bệnh sao?”

      Diệp Đàn bị hiểu lầm là bị bệnh: ⊙_⊙

      “Hóa ra là bị bệnh.” Sở trưởng tự , “Tôi mà, luôn làm việc tích cực đúng giờ giấc, nếu bị bệnh có thể ở nhà nghỉ ngơi, chỉ cần báo tôi sai Tiểu Tước lấy tài liệu là được rồi.”

      Diệp Đàn vẫn còn hơi ngơ ngác, rất lâu sau mới giải thích: “Tôi có bệnh đâu ông chủ.”

      “Bị ốm đến mức mặt mày tái xanh kìa.” Sở trưởng an ủi, “ về nhà nghỉ ngơi , nhớ kĩ còn có công ty của tứ gia nên cứ kiểm tra sức khỏe tốt.”

      Diệp Đàn nhớ lại, chắc do hôm qua khóc quá lâu, nên hôm nay gương mặt có phần hốc hác.

      Tuy nhiên vừa nghĩ tới tối qua, mị vô cùng mất mặt nha, Diệp Đàn cảm thấy có chút quen --- từ xưa đến nay, chưa bao giờ khóc trước mặt người khác, chứ đừng là khóc thảm thương như vậy.

      dám nhớ lại bản thân của tối hôm qua.

      Cộng thêm tên kia thích sạch thích người khác chạm vào, tối qua ôm khóc, nước mắt nước mũi gì đó, nghĩ tới sợ giùm cho Ngọc Bạch Y.

      Thay vì sợ Ngọc Bạch Y nhìn thấy được tự nhiên, lại sợ gây ra những việc kinh khủng hơn.

      Được rồi, nếu ông chủ cho phép nghỉ ngơi: “Ừm, ông chủ tốt bụng quá, cám ơn.”

      Thu dọn đồ đạc, về nhà.

      tưởng tượng về đến nhà thấy những cảnh như, Ngọc Bạch Y có ở nhà, hoặc là bay lơ lửng trong phòng khách vì chịu nổi sàn nhà bẩn, hoặc là vẫn đứng sân thượng nhìn về phương xa, hoặc đáng sợ nhất là, đám người vây quanh Ngọc Bạch Y, chừng còn được “Ghi nhận vào khoa học”; nhưng chưa từng nghĩ tới ---- sách, quá trời sách.

      Nam nhân ngồi xếp bằng ngay ngắn ván gỗ phòng khách, chỉ có sách hôm qua mới mua, còn có sách trong phòng của nữa, đều bị lôi ra ngoài, đặt mặt bàn, sàn nhà, đầu gối .

      Đáng sợ nhất là!!! !!! dùng máy tính của mị!!!! Máy tính mị để bàn!!!!

      Diệp Đàn đứng hình toàn tập: ⊙△⊙.

      Mị mới có hai tiếng đồng hồ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì!!!

      Tại sao mỗi lần mị bỏ có chút xíu!! đều tìm tòi được những thứ mới lạ!!

      Ngọc Bạch Y vừa trông thấy , lập tức khoát tay, Diệp Đàn hề thấy làm động tác nào khác, vậy mà xuất miếng ngọc treo cổ .

      Chiếc vòng màu đen rất đơn giản, treo thêm khối ngọc trắng kì lạ.

      … Cuối cùng là có chuyện gì.

      thể theo kịp tư tưởng của bạn này.

      Diệp Đàn giơ tay vô thức sờ lên mảnh ngọc ở giữa xương quai xanh, cảm thấy khí lạnh toát ra từ nó.

      vẫn cho rằng, Ngọc Bạch Y tặng món đồ này để cảm ơn.

      Vĩnh viễn cũng biết được, Ngọc Bạch Y vì mà phải hi sinh như thế nào.

    3. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 12:

      Editor: Snowflake HD

      Diệp Đàn đứng ở cửa nhìn vào, tuy đầu gối đặt sách, nhưng mắt lại nhìn chăm chú vào màn hình laptop, ngón tay đặt con chuột, tư thế cực kì chuẩn.

      Đợi lúc Diệp Đàn tới gần, cúi đầu nhìn thử mới phát máy tính có mở, còn quyển sách kia là lịch sử phát triển của máy vi tính… màu sắc của bức tranh…

      Diệp Đàn muốn quỳ xuống lạy Ngọc Bạch Y.

      ngồi xuống cạnh , tò mò quan sát , Ngọc Bạch Y rất bình tĩnh đưa con chuột cho Diệp Đàn, ý tứ ràng, muốn Diệp Đàn dạy.

      Diệp Đàn đột nhiên cảm thấy, tại sao hồi trước mị cho rằng người em này lại là người ngoài hành tinh chứ, ràng là người xuyên nha!

      Cũng do quá mức yên lặng, hơn nữa trường bào màu trắng là trang phục cổ đại, từ cổ đại đến nay con người nên ngạc nhiên với chuyện vung tay múa chân mới phải?

      Diệp Đàn vẫn cho rằng bản thân nhặt được thú vật ╰_╯.

      Diệp Đàn chỉ Ngọc Bạch Y cách mở máy tính lần, đánh mật khẩu vào, rồi trả con chuột cho . Nam nhân im lặng quan sát, nét mặt lạnh nhạt.

      muốn học sử dụng thứ này?”

      Diệp Đàn biểu lộ “Ngươi chưa học mà muốn tập chạy”.

      Ngọc Bạch Y mở quyển sách trong tay ra, chỉ vào chữ ‘Laptop’ rồi nhìn , Diệp Đàn suy nghĩ, chậm rãi nhấn mạnh: “Laptop.”

      giọng lập lại lần.

      Diệp Đàn hăng hái chợt đứng lên.

      “Tới đây.” Diệp Đàn lục lọi đống sách bên người, tìm quyển giáo dục trẻ em, tràn đầy thích thú , “Tôi dạy chuyện, dạy ghép vần, dạy biết chữ, mau gọi tôi là mẹ !”

      Diệp Đàn cười híp mắt, trời sinh xinh đẹp, nụ cười này khiến cho ít người rung động, nhưng nhìn qua thờ ơ của Ngọc Bạch Y, cũng có chút kinh sợ.

      Diệp Đàn để sách sàn nhà, chỉ vào từng đọc: “Đây là ‘A’ miệng há lớn, giống như tôi vậy, A -----“

      Ngọc Bạch Y nhìn chăm chú, biểu của tiểu nương có vẻ rất nghiêm túc, theo lý nên “A”, cúi đầu nhìn mẫu tự, rất hợp tác khẽ , “A.”

      Sau đó Diệp Đàn cười.

      giơ ngón tay cái lên trước mặt Ngọc Bạch Y khẳng định: “Đúng, a.”

      Ngọc Bạch Y hơi mím môi, Diệp Đàn cảm thấy quá hào hứng, nên nữa, vì thế biết làm sai lập tức xin lỗi: “ xin lỗi.” cố gắng nhịn cười, “Chúng ta tiếp tục nào.”

      “Khụ, khụ, kế tiếp, ‘O’ miệng há tròn, nhớ ‘Ờ’.” Diệp Đàn nghiêm chỉnh chỉ vào chữ cái, “Chậm rãi, ‘Ờ’.”

      Ngọc Bạch Y: “Ờ.”

      nam nhân cao cao tại thượng phong thái thần tiên lại học cách chuyện với mình đúng là chuyện hết sức buồn cười, phải làm sao bây giờ?

      Diệp Đàn tận sức kìm chế, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, phì cái bật cười.

      Năng lực nhận biết của Ngọc Bạch Y rất tốt, chưa tới giờ ăn trưa có thể ghép được rồi đọc ràng.

      Diệp Đàn đổi cho quyển sách khác dạy nhiều chữ hơn, sau đó chuẩn bị cơm chưa, kết quả lại thấy Bạch Uyển Thư gọi điện tới.

      Diệp Đàn rất tức giận: “Đại tiểu thư, tại sao cứ giờ cơm lại gọi, muốn để người ta ăn cơm hả.”

      Bạch Uyển Thư ngáp tiếng : “Tiếc là tớ chỉ rảnh giờ cơm để tám chuyện, ngày thường vô cùng bận nha.”

      “… Cậu bận như vậy còn có thời gian hóng hớt… là…” Diệp Đàn dừng chút, kịp phản ứng, “ đúng, hóng hớt tìm tớ làm gì!”

      “Chuyện hôm qua tớ với cậu, cậu nghĩ là giỡn chứ?” Bạch Uyển Thư cười hả hê, “Em à, cậu cực kì thành công rồi a~ thử nghĩ , Uông Phong muốn lên trang nhất cũng rất khó khăn đó.”

      Diệp Đàn: “…”

      Lừa bịp… thiếu chút nữa quên mất chuyện này.

      ra, đứng trang đầu cũng có gì lớn.” Bạch Uyển Thư chậm rãi , “Tuấn nam mỹ nữ, thời điểm hot nhất cũng qua, nhưng tin tức xấu là, vừa nãy tớ mới gặp chị dâu cậu, chị ấy muốn người đàn ông thần bí của cậu diễn vai Vô Lượng Tiên Tôn, sao hả có phải hơi xúc động rồi ?”

      Diệp Đàn nghe đến đó vẫn rất bình tĩnh: “Mặc dù chị dâu tớ là tác giả, nhưng đạo diễn dễ gì cho chị ấy làm bừa? Chọn ai cũng đến lượt chị dâu tớ quản.”

      “Nhưng mà…” Bạch Uyển Thư cười tủm tỉm bổ sung thêm, “ trai cậu là nhà đầu tư nha!”

      …. Con bà nóa khốn khổ! trai mị có thể phá tiền của như vậy sao!!! Bộ dáng đưa tiền cho mỹ nhân cười có nhìn được chứ?!!! Đầu tư bộ phim truyền hình! ! Là! Được! Lắm!

      “Hơn nữa, đạo diễn cảm thấy chồng của cậu cũng tệ lắm, vì vậy nhất quyết đòi tới xem mặt lần, có chút vui vẻ rồi phải ?”

      Diệp Đàn muốn đập đầu vào tường.

      Cái tên Ngọc Bạch Y bị gián đoạn văn hóa, có thể hiểu cái gì là phim truyền hình ! nhìn câu thoại là biết hiểu rồi!

      “Này? Cậu còn nghe máy vậy?” Bạch Uyển Thư lo lắng, “Tớ còn chưa báo chị dâu cậu qua nhà cậu rồi đó.”

      Diệp Đàn: “!!!!!”

      Bạch Uyển Thư: “ phải sợ, theo như lộ trình, cậu còn khoảng hai mươi ba phút để sắp xếp trường phạm tội ha ha ha ha.”

      “Cúp máy đây.” Diệp Đàn nâng trán, “Bạn bè như cậu, toàn lừa đảo.”

      Cất điện thoại Diệp Đàn lập tức chạy tới sân thượng gom toàn bộ đồ đạc xuống, sau đó lấy đồ lót cùng bộ đồ sơ mi quần tây ném cho Ngọc Bạch Y vẫn ngồi đọc sách: “Nhanh lên! Lập tức! Thay đồ!”

      Ngọc Bạch Y im lặng ngẩng đầu nhìn Diệp Đàn.

      Diệp Đàn: “Đừng với tôi chịu mặc, tôi nổi điên đó.”

      Ngọc Bạch Y gấp sách lại, đưa tay cầm áo sơ mi trắng, Diệp Đàn kéo , hối thúc: “Đừng nhìn đừng nhìn, mau thay đồ .”

      Sau đó Ngọc Bạch Y bị Diệp Đàn mạnh mẽ đẩy vào phòng vệ sinh.

      Diệp Đàn vội vàng thu dọn mấy quyển sách nằm tứ tung, đợi bảy tám phút, chưa thấy Ngọc Bạch Y ra, kiên nhẫn nữa liền gõ cửa gọi .

      có bị gì vậy?”

      Bên trong rất yên tĩnh, lúc sau, Ngọc Bạch Y mở cửa ra.

      Diệp Đàn quả thực muốn té ngửa: “Tại sao thay!”

      thò đầu nhìn bên trong, Ngọc Bạch Y xếp quần áo lộn xộn để trong giỏ đặt bồn rửa tay.

      …. Kể cả năm sáu cái quần lót.

      Diệp Đàn nhìn vẻ mặt cảm xúc của Ngọc Bạch Y đột nhiên cảm thấy tấm lòng hiền lành của giữ vững được nữa.

      Diệp Đàn lấy điện thoại ra, tìm mạng hai bức ảnh, tấm nam giới mặc đồ lót, tấm là mặc quần tây áo sơ mi.

      giơ lên trước mặt Ngọc Bạch Y: “Mặc giống như vậy, hiểu chưa?”

      Sau đó đẩy mạnh Ngọc Bạch Y vào trong cửa, tốt bụng đóng cửa giùm , tiếp theo xoay người lại sắp xếp cái bàn chứa đầy sách giáo dục trẻ em.

      Đến khi Ngọc Bạch Y mở cửa ra lần nữa.

      vô thức quay đầu nhìn .

      đứng ngay cửa phòng vệ sinh, bình tĩnh nhìn . Diệp Đàn để ý thấy, mái tóc buông dài xuống eo, cả người đầy lộng lẫy, chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản thôi, cũng khiến người khác cảm thấy hít thở thông, vừa kì lạ lại đẹp đến mức huyền bí, ánh mắt của trầm tĩnh, khuôn mặt lạnh nhạt, tuy nhiên Diệp Đàn vừa nhìn biết, chào đấy, lười biếng như vậy… lại là người đàn ông cao lớn.

      Diệp Đàn nhìn đến ngây ngốc.

      , người vừa nghiêm trang chững chạc, sao có thể để tóc tai bù xù! Tên tiểu tinh này nha!

      Lúc Diệp Đàn thấy Ngọc Bạch Y mặc quần.

      Sau đó… (*--)=3

      Quên mua dây nịch rồi. Người em bắt cầm theo quần cực khổ.

      Sắc mặt Ngọc Bạch Y hết sức bình tĩnh, tại biết làm thế nào đành dùng tay giữ chặt quần. Diệp Đàn nín cười, đến gần, nhìn ngón tay trắng muốt thon dài của Ngọc Bạch Y ràng đối lập với chiếc quần tây đen.

      “Ừ, cực phẩm nhân gian.” ngẩng đầu nhìn thái độ bình thản của Ngọc Bạch Y, lại thêm câu, “Cực kì hấp dẫn nha.”

      Vẻ mặt Ngọc Bạch Y hơi trầm xuống, định đẩy Diệp Đàn ra xa chút, Diệp Đàn đột nhiên cao hứng, né cánh tay Ngọc Bạch Y, sau đó bản thân đứng chặn ở cửa.

      chêu chọc : “Cho tôi cảm thụ hơi lạnh của bức tường chút ~! Gia ~ Cười cho little girl coi cái nào!”

      Ngọc Bạch Y im lặng, lần đầu tiên thấy thở dài, vẻ mặt bình tĩnh như thường, nhưng trong mắt có chút bất đắc dĩ.

      Hiếm thấy đấy, rất đáng để mị thưởng thức.

      Diệp Đàn ngây người lần nữa.

      Sau đó nghe thấy giọng quen thuộc vang lên từ phía sau: “Chị đến… đúng lúc à?”

      Diệp Đàn lập tức quay đầu lại.

      Chị dâu giả vờ ho vài tiếng, nghiêm túc : “Hai người cứ tiếp tục, lát chị lại đến.”

      Diệp Đàn chưa kịp lấy lại tinh thần, đứng nhìn chị dâu đóng cửa rời , mới giật mình.

      Khốn khổ!!!!!! Chị dâu mau quay lại đây!!!! Chuyện này chỉ là hiểu lầm a a a a a!
      Iluvkiwi, Tử Vũ Nhi, Trâu2 others thích bài này.

    4. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 13:

      Editor: Snowflake HD

      Ngày trước, lúc Diệp Đàn muốn chuyển ra ngoài sống, đều nhờ chị dâu giúp đỡ khuyên bảo trai, điều kiện là phải có chìa khóa nhà của Diệp Đàn.

      Chị dâu bảo: “Nếu lỡ trong nhà em có chuyện gì, chúng ta lại tốn công gọi người đến mở khóa, như vậy rất tốn thời gian.”

      Diệp Đàn nhớ lại, trong lòng đắng ngắt.

      Cảnh tượng vừa rồi, khiến ai cũng phải hiểu lầm phải ? Hồi nãy, hình như mị bị quỷ ám.

      Diệp Đàn vội vàng đưa cho Ngọc Bạch Y bộ đồ thường màu xám, “Thay bộ này .”

      Sau đó đẩy vào phòng vệ sinh, hít hơi sâu, chuẩn bị mở cửa cho chị dâu.

      Lâm Nguyệt ở ngoài cực kì hưng phấn nhắn tin: Diệp Ôn Diệp Ôn có biết ban nãy em vừa nhìn thấy cái gì !!! Em mặt lạnh của lúc này , đùa, giỡn, nam nhân!! Đè vào tường luôn nha!! Em vậy mà đẩy người ta vào tường a a! Quần áo nam nhân chỉnh tề!! Quần vẫn chưa mặc xong nhé!! Lúc em vừa mở miệng, em dâu quay đầu lại, khuôn mặt còn đầy cảnh xuân nha! Em xấu hổ quá lập tức ra ngoài trước! Em bà nó là cực phẩm mỹ nữ mới cười cái khiến xuân tâm em lay động! Em chắc chắn em rất thích tên nam nhân kia nha!

      Thư vừa gửi , cửa lập tức mở ra.

      Lâm Nguyệt nhìn khuôn mặt có vẻ bình tĩnh của Diệp Đàn, liền bày ra bộ dạng chị dâu hiền lành, nhàng hỏi: “Xong việc chưa?”

      Diệp Đàn định mở miệng bị nghẹn, chỉ có thể lạnh nhạt giải thích, “Chưa, chị dâu hiểu lầm rồi.”

      Vẻ mặt Lâm Nguyệt thể ‘Chị rất hiểu em mà’ gật đầu: “Yên tâm, chị kể cho trai em nghe đâu.”

      Diệp Đàn: … Làm như ban nãy mị nghe thấy tiếng chuông báo gửi tin nhắn thành công nhỉ… ?

      Lâm Nguyệt bước vào, hắng giọng cái hỏi: “Em rể đâu?”

      “Dừng lại.” Diệp Đàn nghiêm mặt giải thích, “ là hiểu lầm mà, ấy là… trai của người bạn sống núi của em… tạm thời sống ở đây.”

      Lâm Nguyệt thích thú “A” tiếng.

      cũng bắt bẻ thái độ lẩn tránh của Diệp Đàn, kiên nhẫn hỏi: “Người đâu người đâu? Vô lượng tiên tôn của chị đâu rồi?”

      Diệp Đàn tiếp tục giải thích với chị dâu mình: “Chị dâu, ấy mới từ núi xuống, hiểu lắm mấy đồ vật và phong tục của xã hội bây giờ… cũng có hiểu người ta gì… Vì vậy…”

      “Hèn gì!!!” Lâm Nguyệt kích động cắt ngang Diệp Đàn, “ người có khí chất đặc biệt như vậy! Chính là vô lượng tiên tôn mà chị tìm.”

      Dù Diệp Đàn giải thích thế nào, Lâm Nguyệt đều dùng câu “Đây chính là vô lượng tiên tôn của chị” để kết thúc đối thoại.

      …. Hồi đó trai lấy chị dâu, nhất định bởi vì cố chấp của chị dâu đánh đại.

      Lâm Nguyệt chân thành nhìn Diệp Đàn, hy vọng : “Em rể làm diễn viên được ?”

      Diệp Đàn: “ phải em rể.”

      Lâm Nguyệt rất tự nhiên sửa lại: “A, nam nhân của em làm diễn viên được ?”

      “Chị dâu.” Diệp Đàn cực kì đau đầu, “ hiểu cái gì gọi là phim đâu, phải là đồng ý hay , mà chủ yếu là được.”

      “Vậy mà diễn được à, nhìn thần thái của có vẻ diễn xuất sắc lắm.”

      Diệp Đàn: “Tại sao lại cố chấp như vậy?”

      “Ừ.” Lâm Nguyệt khẳng định , “Nếu gặp người ưng ý thôi, khi gặp, dù có điểm gì thiếu sót chị cũng chấp nhận.”

      Diệp Đàn im lặng nhìn sắc mặt cực kì nghiêm túc của chị dâu, rất khó xử lại giải thích tiếp: “Nhưng mà…”

      “Diệp Đàn.” Lâm Nguyệt đột nhiên mở miệng cắt ngang, sau đó vẻ mặt vô cùng gian xảo, “Chị muốn kiểm tra giấy tờ tùy thân của nam nhân nhà em.”

      Da đầu Diệp Đàn lập tức run lên.

      Lâm Nguyệt cười híp mắt : “Mới từ trong núi ra có thể xem như… người sống bất hợp pháp rồi, tại sao lo chuẩn bị giấy chứng minh nhân dân với hộ khẩu gì gì đó nha?”

      Diệp Đàn: “…”

      “Vì vậy, em muốn chị chuẩn bị mấy thứ đó giúp ? Gia đình chị dâu cũng coi là có chút quyền lực, hoàn toàn có thể chuẩn bị đầy đủ cho em.”

      … Mị nên ngồi đây tranh luận cùng chị dâu mới phải…

      “Điều kiện là…” Lâm Nguyệt lại quay về mục đích ban đầu, “Em phải cho nam nhân của em nhận vai Vô Lượng Tiên Tôn.”

      Diệp Đàn: “ còn lựa chọn nào khác sao?”

      Lâm Nguyệt: “Tất nhiên .”

      Diệp Ôn mau trả chị dâu tiểu bạch thỏ về !!!

      Lâm Nguyệt quan sát sắc mặt của Diệp Đàn, vui vẻ đắc ý.

      Diệp Đàn nhận thua: “Cắt bớt cảnh quay, nên quá nhiều.”

      Lâm Nguyệt nhanh chóng trả lời: “Chị cố hết sức! Quyết định vậy nha! Để chị chuẩn bị xong rồi đưa chứng minh nhân dân với hợp đồng qua đây. Tên với tuổi của là gì?” Lâm Nguyệt bổ sung, “Chị phải tìm thân thế phù hợp với .”

      “Em, lát nữa em gọi điện báo với chị.”

      Chủ yếu là mị biết tuổi của Ngọc Bạch Y, hình như… khoảng hai sáu hai bảy tám chín…? Mới nhìn khiến người ta nghĩ còn rất trẻ, nhưng với phong thái chững chạc bình tĩnh như vậy chắc phải rất già dặn.

      Lâm Nguyệt hài lòng thu đồ đạc chuẩn bị ra về, tuy nhiên vẫn chưa từ bỏ ý định gặp mặt Ngọc Bạch Y.

      “Nam nhân của em đâu sao ra ngoài đây cho chị nhìn cái chứ?”

      Diệp Đàn: “(*--)=3, ta phải nam nhân của em.”

      “A… sao Vô Lượng Tiên Tôn ra ngoài đây cho chị nhìn cái?”

      Diệp Đàn: …

      đoán… có lẽ là… Ngọc Bạch Y ở bên trong… mặc quần áo?

      “Ài, sao.” Lâm Nguyệt tự an ủi chính mình, “Dù sao, ngày bấm máy, đúng, ngày kí hợp đồng cũng gặp được nha.”

      Cuối cùng cũng tiễn được chị dâu, Diệp Đàn thở dài tiếng, quay người gõ cửa phòng vệ sinh: “Này…”

      Diệp Đàn gọi tiếng, “Tôi vào đây nhé!”

      đẩy cửa ra, nhìn thấy Ngọc Bạch Y chân trần lơ lửng trung, người mặc bộ đồ thể thao màu xám, mái tóc dài, cúi đầu lẳng lặng.

      Vừa thấy Diệp Đàn bước vào, vỗ tay cái, biến cho mình đôi giày.

      Diệp Đàn nhìn đôi giày màu trắng mà các đạo sĩ thường mang, trong chốc lát hiểu: ra ngoài! Là vì có giày mang a!

      Diệp Đàn vội vã cầm đôi dép lê mới mua đặt mặt đất, chợt nhớ ra, lúc Ngọc Bạch Y mặc quần tây áo sơ mi hình như… cũng bay phải ? Ngay tại thời điểm, mị ‘Cực phẩm nhân gian’, Ngọc Bạch Y liền bước xuống đất, chắc lúc đó Ngọc Bạch Y nhìn thấy chị dâu vào… cho nên khi mị ‘Cực kì quyến rũ’, muốn đẩy mị ra ngoài.

      Bởi vì rốt cuộc cũng biết thể tùy tiện sử dụng pháp thuật trước mặt người khác?!

      Cuối cùng Diệp Đàn cũng cần phải thấp thỏm lo sợ nữa.

      Đổi sang dép lê Ngọc Bạch Y an lòng rơi xuống mặt đất, Diệp Đàn đứng hơi xa chút, nghiêm túc quan sát nam nhân trước mặt, cả người mặc bộ đồ màu xám, người ta thường mặc rộng thùng thình thế này khi ở nhà, lại khiến Ngọc Bạch Y nhìn bớt xa cách rồi.

      Thậm chí, dù sinh hoạt bình thường giống như bao người khác, khí chất lạnh nhạt nho nhã, đứng đắn lại cao quý vẫn hề mất .

      Mị dám khẳng định nam nhân tốt nha!

      Chắc chắn nấu đồ ăn cũng rất ngon!

      Bụng Diệp Đàn rất đói hưng phấn kéo tay áo Ngọc Bạch Y, dẫn đến phòng bếp.

      Ngọc Bạch Y hoàn toàn để kệ hành động vô lễ của .

      Diệp Đàn ngẩng đầu nhìn Ngọc Bạch Y, đồng thời : “Tôi muốn ăn cơm!”

      Ngọc Bạch Y nghe hiểu ý tứ ‘Ăn cơm’, cũng biết nơi này là phòng bếp, suy nghĩ chút, rất nhanh liền nhận ra, ý của tiểu nương là muốn nấu cơm.

      trầm mặc, Diệp Đàn lặp lại lần nữa: “Tôi muốn ăn cơm!”

      Ngọc Bạch Y nâng mắt nhìn , hơi hơi gật đầu.

      Đáng lẽ Diệp Đàn định đứng xem Ngọc Bạch Y nấu cơm thế nào, tuy nhiên vừa gật đầu rồi lập tức đẩy ra ngoài, phất cánh tay, cửa nhà bếp liền đóng lại.

      Diệp Đàn ngây người lúc, sau đó rất biết điều ngồi yên ổn bên cạnh bàn ăn cơm, trong lòng tưởng tượng ra các loại món ăn ngon mà làm.

      Trong phòng bếp, Ngọc Bạch Y vô cùng nghiêm túc lấy cái đỉnh trong túi càn khôn ra cùng với ít thảo dược.

      Mấy phút sau, vẫn chưa nghe thấy động tĩnh gì Diệp Đàn cảm thấy có chút an tâm, do dự nửa buổi biết có nên đẩy cửa vào xem hay .

      !!! Đúng rồi!! Tên kia 70-80% là người cổ đại, dùng bếp củi lò than chứ!!!

      Diệp Đàn đột ngột đứng lên, cửa phòng bếp cũng đồng thời mở ra.

      Ngọc Bạch Y từ phòng bếp ra, duỗi cánh tay như ngọc, đưa cho Diệp Đàn cái lọ .

      Diệp Đàn còn tưởng rằng trông thấy mấy món ăn ngon miệng, ai dè vừa nhìn thấy bình ngọc tinh xảo trong tay Ngọc Bạch Y, toàn bộ cơ thể cứng đờ.

      “Đây là cái gì?”

      Ngọc Bạch Y hiểu Diệp Đàn hỏi cái gì, nhìn nét mặt mơ hồ của Diệp Đàn, muốn đây là Tịch Cốc đan, nhưng sợ Diệp Đàn nghe hiểu, vì vậy trả lời đơn giản: “Cơm.”

      “!! cái gì??”

      Ngọc Bạch Y mở nắp bình ra, cho Diệp Đàn nhìn viên thuốc màu trắng đựng bên trong, lạnh nhạt lập lại lần nữa.

      “Cơm.”

      … Ngọc Bạch Y chuẩn bị cái này cho mị ăn sao?

      Trong bụng cồn cào, quá mất hứng mà.
      Iluvkiwi, Tử Vũ Nhi, Trâu2 others thích bài này.

    5. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 14:

      Editor: Snowflake HD

      Cuối cùng Diệp Đàn vẫn tự mình nấu cơm.

      Nhưng nhất định phải kéo Ngọc Bạch Y đứng cạnh bên, làm mẫu cho thấy phải dùng bếp ga như thế nào, sau đó, mới dùng chảo chiên trứng; tiện thể chỉ cách dùng lò vi ba để nướng bánh mì, lỡ may về sau có ở nhà, Ngọc Bạch Y vẫn có thể tự mình nấu chén mì trứng?

      Thái độ của Ngọc Bạch Y giống tối hôm qua phải tốn rất nhiều thời gian mới bằng lòng ăn cơm, tại cực kì biết điều vừa thấy Diệp Đàn động đũa, lập tức cầm chén lên im lặng bắt đầu ăn.

      Tô mì của Diệp Đàn nhanh thấy đáy, suy nghĩ, biết bao lâu rồi có người ăn cơm chung với mình.

      Tình cảnh trước mặt, khiến xúc động.

      --- ---- Tuyến phân cách --- ------

      Ngày hôm sau, Diệp Đàn đến công ty, vì giúp Ngọc Bạch Y nhanh chóng làm quen với thế giới này, gom tất cả những ngày nghỉ trong nhiều năm, xin nghỉ lần.

      Sở Trưởng nghĩ rằng Diệp Đàn muốn tránh sóng gió, tỏ vẻ thông cảm : “Tôi xem tin tức trang đầu rồi, đừng có vội, cứ ở nhà nghỉ ngơi thời gian cũng tốt, chỉ cần bàn giao công việc lại cho Tiểu Tước xong xuôi, ngày mai có thể bắt đầu kì nghỉ.”

      Sở Trưởng nhìn vào sổ ghi chép, “Vừa tròn 60 ngày.”

      Diệp Đàn giao việc rồi về đến nhà là hơn bốn giờ chiều, Ngọc Bạch Y đâu cả, lúc này ngồi xếp bằng sàn gỗ ở phòng khách để đọc sách.

      Tới khi phát thấy Diệp Đàn, ngẩng đầu, đột nhiên : “Ngươi đến đây.”

      Diệp Đàn kinh ngạc chút, sau đó ngồi xuống đối diện Ngọc Bạch Y.

      Cùng lúc đó đóng quyển từ điển lại, ngồi ngay ngắn, ánh mắt buồn bã, màu mắt bạc rất giống băng tuyết, vô cùng giống, trông cũng cực kì thần bí.

      : “Chào ngươi.”

      Từng chữ từng chữ, có chút chậm, nhưng làm người khác cảm thấy bực bội, dường như sẵn sàng cho thời gian chậm lại, đừng trôi quá nhanh, chỉ để nghe mỗi câu chữ từ miệng phát ra.

      Thế mà Diệp Đàn: !!! Mị biết mà mỗi lần mị ra ngoài tên này lại kiếm ra được trò mới!!! Ngay cả chào hỏi cũng làm được rồi! ! !

      Nếu mị ra ngoài lâu hơn chút! ! Có phải nhảy lên mái nhà gỡ từng viên ngói ra hay !!!

      Diệp Đàn thấp giọng ho vài tiếng, dẹp mớ suy nghĩ lung tung, cố gắng nhàng: “Chào .”

      Ngọc Bạch Y giơ tay, cầm lấy bình trà đặt bàn, vừa làm theo bí quyết, bỏ ít trà vào bên trong.

      Diệp Đàn ngây ngốc nhìn động tác lấy đồ thuần thục của Ngọc Bạch Y, ngón tay xinh đẹp chẳng qua chỉ di chuyển theo tự nhiên, vậy mà rất uyển chuyển rồi, Ngọc Bạch Y ngồi bàn gỗ dùng cách cổ xưa bắt đầu pha trà.

      Ngay cả lửa cũng xuất ở đầu ngón tay đấy.

      “Mời.”

      Diệp Đàn chậm rãi nếm thử, có nhiều kiến thức về trà, nhưng cũng biết ly trà này uống vào trong miệng ngọt mà chát, khẳng định là ly trà ngon.

      Diệp Đàn vui vẻ hỏi câu: “Trà gì thế?”

      Ngọc Bạch Y nhìn lời, lập tức hiểu những lời này vượt qua phạm vi của , còn cho rằng trong vòng hai ngày Ngọc Bạch Y có thể học hết tiếng Trung Quốc.

      Nhưng gọi tới phải chỉ để uống trà chứ? Vì vậy Diệp Đàn hỏi tiếp: “Ừ, muốn cái gì?”

      Ngọc Bạch Y nâng mắt nhìn , thản nhiên : “Ta là, Liên Hoa dây thừng.”

      “Phốc.” Diệp Đàn xấu hổ lau khóe miệng, nghi ngờ hỏi: “ là cái gì cơ?”

      “Liên Hoa, dây thừng.”

      Ngay sau đó, Ngọc Bạch Y bình tĩnh bổ sung thêm: “Ta là vị Tiên Nữ.”

      Phản ứng của Diệp Đàn: ⊙△⊙

      Đừng… đừng với mị bạn này thực chất là con nha, định mệnh a a a.

      Diệp Đàn: “ là nam hay nữ?”

      Ngọc Bạch Y nghe hiểu từ nam nữ, lập tức trả lời: “Nam.”

      “Nhưng mà… cái kia… là Tiên Nữ?” Diệp Đàn khó khăn lắm mới nhịn được cười: “Tôi có đọc ít sách… Phốc… đừng lừa gạt tôi.”

      Ngọc Bạch Y hoàn toàn biết được sai ở đâu, rất nghiêm túc hỏi thăm: “Ta đọc sách hiểu hai chữ, cái gì gọi là lừa gạt?”

      “Bây giờ khoan hãy bàn về vấn đề này.” Diệp Đàn cười hỏi , “ bao nhiêu tuổi? Tôi , tuổi, bao nhiêu tuổi? Đại khái là sống bao nhiêu năm rồi?”

      Sống quá lâu, nên Ngọc Bạch Y cũng ghi lại, bản thân trải qua bao nhiêu năm.

      bấm ngón tay tính ngày mới sinh ra, sau đó suy nghĩ chút rồi đổi sang số bên này, trăm nhân trăm mấy bằng nửa số tuổi của , như vậy tuổi của là: “Hai trăm nhân hai trăm nhân trăm nhân mười cộng mười chín nhân trăm nhân trăm cộng thêm trăm ba mươi hai.”

      Diệp Đàn: (__).

      Cái quỷ gì vậy?!

      Sau đó Diệp Đàn trông thấy bên người Ngọc Bạch Y có mấy quyển <<Toán Tiểu Học>>, lại lần nữa hiểu ra: đọc nhiều sách, nên có lẽ mới học cộng trừ nhân chia, chứ biết cái gì gọi là ‘Nghìn’ với ‘Vạn’.

      Diệp Đàn im lặng lấy giấy ra tính toán chút.

      “Hai nghìn linh mười chín vạn trăm ba mươi hai tuổi…” Hai tay Diệp Đàn run rẩy cầm tờ giấy, “ có chắc chắn trả lời đúng câu hỏi của tôi chứ? Tôi hỏi tuổi của , trả lời cái quái gì vậy?”

      Hơn hai nghìn vạn tuổi, cái này là lão tổ tông của lão tổ tông của ông tổ trong truyền thuyết a!

      “Rất lâu.” Ngọc Bạch Y chỉnh sửa lại lời , bổ sung hai chữ: “Ta sống.”

      Diệp Đàn nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của Ngọc Bạch Y, đôi mắt màu bạc sâu sắc thần bí, còn có trường bào màu trắng, pháp thuật kì diệu, nhớ tới ba câu kia: Liên Hoa dây thừng, Tiên Nữ, rồi còn hai nghìn linh chín mười chín vạn trăm ba mươi hai tuổi.

      đột nhiên suy đoán thân phận Ngọc Bạch Y.

      Nghĩ tới đây toàn bộ cơ thể có hơi run sợ, biết là khiếp sợ hay phấn khích.

      lật quyển từ điển của Ngọc Bạch Y, tìm kiếm từ đầu tiên: Phạm.

      Cái chữ này có nghĩa là liên hoa, chẳng qua nó có rất nhiều ý <<Diệu pháp liên hoa kinh>>. dò đến từ thứ hai, lúc này Ngọc Bạch Y cũng hiểu sơ sơ là Diệp Đàn tìm tên của , suy nghĩ chút, chợt lấy quyển sách << Tổng hợp nhạc cụ>> cầm tay, lật tới chỗ đàn cổ.

      Đồng thời Diệp Đàn cũng tìm thấy nghĩa từ thứ hai, phát hai từ quen thuộc ‘Dây thừng’, đúng lúc đó Ngọc Bạch Y hỏi : “Chữ này đọc thế nào?”

      Diệp Đàn liếc mắt nhìn sơ qua, kết cấu của đàn cổ cộng thêm bức tranh vẽ minh họa, đàn hình tròn bên cạnh có ghi tên khoa học của nó, chữ kia là -----

      “Huy.”

      Ngọc Bạch Y gật đầu: “Tên của ta.”

      Mà từ điển trong tay Diệp Đàn, “Huy” giải thích ra có nghĩa là dây thừng.

      Câu trả lời đủ sinh động.

      Ngồi trước mặt mị là nam nhân thanh khiết như mây, đại khái chính là, đại thần bảo vệ Thượng Sơn hàng vạn năm, Phạm Huy.

      Trong đầu Diệp Đàn nhanh chóng bị câu càn quét: Đây là! Mị! Nam thần a a a a a a! Mị sung sướng muốn điên rồi a!

      Diệp Đàn cắn ngón tay, thiếu chút nữa thét lên.

      Mị nhận được nam nhân quá xuất sắc! Từ khuôn mặt đến mọi thứ đều cực kì xuất sắc! Mị vẫn ngày đêm mong chờ có nam nhân tuyệt vời như vậy! Hạnh phúc đến quá đột ngột! Mị chỉ muốn : Tác giả đại nhân thím làm ra được việc này quả là! Cạn! Khô! Sa mạc! Lời!!

      Diệp Đàn nhìn qua bên người Ngọc Bạch Y còn có quyển <<Cổ tích thiếu nhi>>, tại dừng ở trang bé lọ lem được Tiên Nữ dùng phép thuật giúp đỡ.

      Chắc nam thần thấy khả năng của hai người giống nhau, cho nên nghĩ tiên nhân cùng nghĩa với tiên nữ, vì vậy mới bản thân mình là nàng tiên nữ?

      Gao ô! Nam thần quả nhiên siêu cấp ngây thơ!

      Suy nghĩ của Diệp Đàn nhanh chóng quay về người bên cạnh, bây giờ biết đây là nam thần của mị, mị cảm thấy nam thần có làm gì hay gì đều đúng cả!

      ngượng ngùng : “Nam thần, tên là Phạm Huy.”

      Đối với thay đổi bất ngờ của Diệp Đàn, Ngọc Bạch có chút thích ứng kịp.

      Nhưng vẫn rất bình tĩnh, lạnh nhạt đáp lại: “Đúng, cám ơn.”

      Về sau Diệp Đàn hận thể ở chung chỗ với nam thần đến suốt đời.

      xem tivi với nam thần, cảm thấy coi tivi bao giờ nhàm chán nữa, cùng nam thần ăn cơm, ép nam thần phải ăn cơm! Nam thần là thần tiên ăn những loại ngũ cốc rau quả bình thường nha! tiếp tục dạy nam thần đọc sách viết chữ, ôi trời ơi cuộc đời quá tươi đẹp?!

      Buổi tối coi tivi chung với nam thần?

      Phải rồi! Rốt cuộc cũng được ở chung chỗ!

      Khoảng ba giờ sáng, Diệp Đàn chịu được nữa, nằm sấp vai Ngọc Bạch Y ngủ ngon lành.

      Ngọc Bạch Y hơi nghiêng đầu, nhìn nước miếng Diệp Đàn chảy vai , có biểu cảm gì hết, cũng đẩy ra, lạnh nhạt xoay đầu lại, tiếp tục xem Tom và Jerry.

      Nhưng vài giây sau, lại hơi nghiêng đầu nhìn Diệp Đàn.

      tồn tại ở thế giới kia, là để bảo vệ thiên đạo bảo vệ Thương Sơn.

      Như vậy, ở thế giới này để làm gì, bảo vệ cho tiểu nương này sao?

      nhìn hồi lâu, mím khóe môi, khẽ cười cái, rất hiếm khí nở nụ cười, nhưng cũng nhanh chóng biến mất.

      “Ngủ ngon.”

      khẽ , trong lòng lại dịu dàng thêm lần:

      Ngủ ngon, tiểu nương của ta.
      Iluvkiwi, Tử Vũ Nhi, Trâu2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :