1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trong nhà có một nam phụ - Ngũ Gia Bì Đản

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 5:

      Editor: Snowflake HD

      Diệp Đàn nhìn nam nhân trầm mặc đứng bên cạnh, lại nhìn xuống xe đẩy, dép, khăn mặt bàn chải đánh răng, chén bát khăn tắm đều đầy đủ, chỉ thiếu mỗi quần áo thôi.

      Nếu như Ngọc Bạch Y đến đây, vậy tiện thể mua luôn lần…

      “Ngọc đại thần, cùng tôi, được nào?” Diệp Đàn nhấn mạnh từ “”, sau đó dùng hai ngón tay mô tả động tác.

      ! Hiểu ?” Diệp Đàn thực động tác này nhiều lần, rồi mặt đất vài bước, quay lại nghiêm túc nhìn , “, hiểu chưa?”

      chỉ sợ người em biết xuyên tường này có thể dùng phương pháp cưỡi mây đạp gió để dạo phố cùng , nếu xảy ra chuyện đó vô cùng kinh thiên động địa.

      muốn nổi tiếng TV đâu nha!

      Nam nhân nghiêng người, có chút cao ngạo gật đầu.

      Diệp Đàn rất hài lòng, nhưng biết vì sao vẫn cảm thấy yên tâm với đối phương, cho nên do dự chút, cuối cùng quyết định kéo ống tay áo rộng thùng thình của .

      Trong khoảng khắc Diệp Đàn giơ tay nắm ống tay áo , nam nhân khẽ nhíu mày, tuy nhiên tránh né, chẳng qua hơi cúi đầu, đối với , nàng chỉ đơn giản là tiểu nương.

      Diệp Đàn nhìn , nhấn mạnh lần nữa: “, theo tôi.” Sau đó Diệp Đàn kéo tay áo nam nhân tới lui vài bước, rồi ngẩng đầu nhìn : “ có hiểu ?”

      đoán vị tiểu nương này muốn theo nàng, quả thế giới này vô cùng ít linh khí, linh lực hầu như ổn định, có lẽ vì vậy nên ít người tu luyện pháp thuật.

      Chắc ban nãy dùng thuật xuyên tường, khiến nương này sợ hãi rồi.

      Làm vị thần bảo vệ muôn dân bá tánh suốt bao nhiêu năm nay, quen với trách nhiệm giữ an toàn cho tất cả mọi người.

      Đối với chuyện này là do sơ suất xém chút làm tổn thương tiểu nương, có lẽ nên trấn an nàng.

      Nam nhân duỗi cánh tay phải bị nắm ra, nhàng xoa đầu Diệp Đàn.

      Giống như vỗ về con dân tín đồ của , mặc dù mặt lộ ra bất kì thái độ nào, nhưng động tác cực kì mềm mại.

      Diệp Đàn theo bản năng rụt đầu, nhưng bị động tác ôn nhu của khiến cho dừng lại hơi híp mắt, lén liếc Ngọc Bạch Y cái.

      Hai mắt màu bạc y như cũ trầm tĩnh mà thanh khiết, như là băng đá trong tuyết trắng lạnh giá, khuôn mặt chưa từng biểu lộ cảm xúc, mới đầu nhìn còn tưởng mọi chuyện đời liên quan, lay động được . Nhưng mà từ lúc gặp mặt cho đến giờ gây ra bất cứ việc gì làm tổn thương tới , ngược lại còn để tùy ý dày vò .

      Luôn ở bên cạnh bảo vệ .

      Bỗng nhiên cảm thấy, người này tuy nhìn lạnh lùng, thế mà lại rất dịu dàng.

      Nhưng mà… tại sao mị có cảm giác mình giống y chang tiểu hài sủng(*) của vậy!!!!

      (*)Trẻ con được cưng chiều.

      Nhưng Diệp Đàn hiểu được người em này rất nghe lời của , như vậy cũng hài lòng rồi, vui vẻ dắt mua quần áo.

      Diệp Đàn hiểu, vì cái gì lại mang tới trước cửa hàng nội y… nhìn tấm quảng cáo trước cửa là trưng bày đồ lót đủ màu sắc của nam giới, khuôn mặt xấu hổ hơi ửng đỏ.

      …. Mị đường đường là nhà lành tại sao phải làm ra những việc thế này!!!

      Ánh mắt Diệp Đàn hơi liếc qua tấm áp phích quảng cáo có hình cơ thể sáu múi của nam người mẫu cùng quần lót, sau đó định vào hỏi người bán hàng, tên nam nhân trầm mặc nãy giờ đột nhiên giơ tay, kéo Diệp Đàn lại, sử dụng lòng bàn tay phải, nhàng che tầm mắt của Diệp Đàn.

      Bởi vì cơ thể cao lớn hơn , nên cơ thể Diệp Đàn gần như nằm trọn trong ngực .

      Diệp Đàn có chút ngây ngốc, vài giây sau đó mới kịp phản ứng ---- cái tên ngoài hành tinh này nhất định nghĩ tới địa phương lành mạnh rồi! dùng tay gỡ bàn tay mát lạnh của nam nhân xuống, hơi nghiêng đầu tròn mắt, giọng hỏi : “Có chuyện gì thế?”

      Mắt của nàng trong sáng rực rỡ, im lặng nửa ngày mới lên tiếng: “#$&*!*ii$.”

      nên đến những nơi thế này.

      “A…. quên mất ngôn ngữ của chúng ta khác biệt,” Căn bản biết đối phương cái gì nên Diệp Đàn trực tiếp để ý lời , với nhân viên bán hàng đờ đẫn, “Phiền , mang mấy cái đồ lót mặc thoải mái ra đây,” Diệp Đàn dừng chút, chỉ tay vào Ngọc Bạch Y thêm câu, “Cho mặc.”

      “Được.” Đẩy Ngọc Bạch Y vào, ánh mắt nhân viên bán hàng nhịn được liếc cái lập tức mở miệng khen ngợi, “Tiểu thư xinh đẹp, dáng người chuẩn y hệt người mẫu, bạn trai cũng cực kì soái nha.”

      Diệp Đàn: “…”

      Nhân viên bán hàng: “Còn nữa bạn trai tiếng Đức sao? Phát vô cùng chuẩn, nghe rất êm tai.”

      !!!!! lời đánh thức người trong mộng!!! phải tiếng Trung phải tiếng có nghĩa phải tiếng Đức, Pháp, Ý nha!!!

      Diệp Đán quyết định khi nào trở về nhà tìm hiểu mấy ngôn ngữ khác, lâu sau nhân viên bán hàng mang cái quần lót ra, đồng thời niềm nở giới thiệu: “Tiểu thư thiếu gia, loại quần lót này mặc đặc biệt thoải mái, rất nhiều người đến mua rồi, được thiết kế từ sợi vải tổng hợp, ra cũng có dụng ý….”

      …. Mị ứ quan tâm những thứ này… thầm nghĩ tốt nhất là nên nhanh chóng cắt đứt đoạn đối thoại.

      Diệp Đàn ngay lập tức cắt ngang đối phương: “Tốt, vậy lấy cái này .”

      “Tiểu thư sáng suốt.” Nhân viên bán hàng cười ngọt ngào hỏi thêm, “Xin hỏi muốn lấy size bao nhiêu?”

      Diệp Đàn chuẩn bị lấy tiền ra, kịp phản ứng: “ cái gì?”

      “Tiểu thư, bạn trai mặc size cỡ bao nhiêu vậy?”

      …. Làm thế quái nào mị biết size bao nhiêu!!!!!

      Diệp Đàn quay đầu lại hỏi : “Size bao nhiêu thế?”

      Vừa hỏi xong Diệp Đàn cảm thấy mình ngốc hơn heo, mị bao giờ nghĩ bản thân ngày, chạy hỏi tên nam nhân gặp mặt chưa tới 24 giờ là mặc quần lót size bao nhiêu, mà cẩu huyết hơn là tên nam nhân đó chẳng hiểu mị cái gì.

      …. nhọc não.

      Cho nên xoay mặt lại nhìn nhân viên bán hàng kia mệt mỏi : “Mỗi size… lấy hai cái …”

      Người kia ngạc nhiên, khéo léo đề nghị: “ ra thiếu gia có thể mặc thử, chúng tôi có sẵn phòng thử đồ.”

      Thử cái cọng lông nhà ! Chẳng lẽ muốn mị trước mặt bàng dân thiên hạ chỉ người em này cách mặc đồ lót ư!!!!

      Thế giới tàn nhẫn!!!! Tại sao mị phải làm ra cái loại chuyện mất mặt như thế hả!

      “Gói lại hết !” Diệp Đàn mang bốn năm tháng tiền lương dành dụm ra hất mặt, “Lão nương ta ngoài tiền có gì hết, cho mua à!!!”

      Cuối cùng Diệp Đàn ôm đống túi lớn túi đồ lót bỏ chạy, lúc đứng trước cửa tiệm mới bi thương nhớ tới, mị quên kéo Ngọc Bạch Y theo.

      Diệp Đàn đứng ở cửa ra vào, dù chết cũng chịu bước vô, cho nên đứng nguyên tại chỗ đưa mắt nhìn bên trong tiệm, mắt mị có vấn đề mới thấy, Ngọc Bạch Y chuyện với nhân viên bán hàng!!!

      Diệp Đàn kinh ngạc nhìn màn này, tiếp theo lại thấy nhân viên bán hàng mấy câu với Ngọc Bạch Y, gương mặt nhân viên bán hàng bỗng trở nên cứng đờ.

      Diệp Đàn hết sức tò mò.

      Tuy nhiên… tình huống bên trong là như thế này:

      Nhân viên bán hàng: “ đẹp trai, muốn mua cái gì nữa sao?”

      Lúc Diệp Đàn chạy ra ngoài Ngọc Bạch Y còn chưa kịp phản ứng nghe thấy người kia hỏi, trần chừ lúc, sau đó vô cùng bình tĩnh, chậm rãi mở miệng trả lời: “Mỗi size lấy hai cái .”

      Nhân viên bán hàng: “…. Hả?”

      Dừng lát đột nhiên nghĩ ra, rồi nở nụ cười: “Bạn của cầm đó, mà bạn hay mắc cỡ nha ahaha.”

      Ngọc Bạch Y im lặng vài giây, tiếp: “Cứ gói hết lại.”

      Nhân viên bán hàng: “… Thiếu gia… muốn mua thêm nữa?”

      Ngọc Bạch Y nhàng : “Lão nương ngoại trừ tiền có thứ gì khác, cho mua à.”

      Nhân viên bán hàng: “… ….”

      Người kia trả lời nữa, Ngọc Bạch Y phỏng đoán có lẽ đoạn đối thoại đến hồi kết, vì vậy nhìn về đối phương hơi gật đầu, lập tức xoay người rời .

      Ngọc Bạch Y vừa bước ra cửa, Diệp Đàn liền hỏi: “ vừa cái gì thế? Nghe hiểu được à?”

      Ngọc Bạch Y trả lời, im lặng nhìn .

      Diệp Đàn dùng ngón tay chỉ vào bên trong cửa, sau đó chỉ vào miệng của mình, hỏi từng chữ từng chữ: “, cái, gì?”

      Ngọc Bạch Y gật đầu, trả lời: “ đẹp trai, muốn mua cái gì nữa sao. Hả. Bạn của cầm đó, mà bạn hay mắc cỡ nha ahaha. Thiếu gia muốn mua thêm nữa.”

      …. là chi tiết… Chắc sót chữ luôn nhỉ….

      Diệp Đàn: ………

      Thực dám tưởng tượng em kia nghĩ thế nào mà lại ra mấy lời như vậy, có còn tỉnh táo chứ….

      Lập tức “A” tiếng… biết kiềm chế cái miệng à… ?

      “… Khoan... đợi, đợi nào…!” Diệp Đàn đột nhiên phát , có khả năng bắt chước tốt như vậy…

      “Rồi trả lời thế nào!!!”

      Ngọc Bạch Y hiểu, nhìn thấy tiểu nương trước mắt gấp đến độ khua tay múa chân lung tung, chỉ tay vào người bên trong, xong rồi chỉ vào , cuối cùng chỉ vào miệng .

      Với năng lực siêu phàm nhanh chóng đoán ra, đem những lời kia lại lần nữa: “Mỗi size lấy hai cái . Cứ gói hết lại. Lão nương ngoại trừ tiền có thứ gì khác, cho mua à.”

      Diệp Đàn vội ghép mảnh đối thoại làm .

      …. còn nằm trong trình độ ông gà bà vịt nữa rồi.

      Từ nay về sau sao mị dám vác mặt tới khu mua sắm này…. hả lão thiên?
      1012, Dung Nguyễn 1995, Tử Vũ Nhi3 others thích bài này.

    2. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 6:

      Editor: Snowflake HD

      Diệp Đàn nhìn chằm chằm Ngọc Bạch Y nửa ngày, cuối cùng đành chịu : “Được rồi… cũng hiểu… với tôi mua quần trước .”

      Nam nhân im lặng, ánh mắt của đơn lạnh lẽo, giống như trời có sụp xuống, vẫn lay động được .

      Sau đó, nhìn bóng dáng tiểu nương phía trước, còn kéo ống tay áo của , đôi mắt hơi khép hờ, bộ dáng luống cuống, vẻ mặt như cười nhạo chính mình.

      bảo vệ Thương Sơn vạn năm, nhìn ngày tháng dưới nhân gian trôi qua tựa nước chảy, chưa bao giờ nghĩ tới chính mình rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay.

      làm sao thế?” Diệp Đàn nắm tay áo , “Suy nghĩ chuyện gì sao?”

      Nam nhân lấy lại tinh thần, thấy tiểu nương ngẩng đầu nhìn mình, mong đợi chuyện. Giọng của nàng có vẻ rất nóng ruột, nhưng mặt có chút lo lắng.

      Cả đời sống chỉ biết nhìn chuyện đời người khác, trong trí nhớ, lâu lắm rồi có ai biểu vẻ mặt như vậy với .

      Trong nhất thời, có chút nhung nhớ.

      Ngọc Bạch Y vươn tay, hiếm khi dịu dàng xoa lên đầu của .

      Diệp Đàn: ⊙△⊙

      Tại sao lại xoa đầu mị nữa, người em này cho rằng mị làm nũng với à! Hơn nữa, lúc xoa đầu mị sắc mặt có hơi bình thường nha! Loại cảm giác lạnh lạnh sợ hãi này, còn hơn cả việc treo mị chín tầng mây!!! A, sai lầm rồi, được!

      Diệp Đàn cầm lấy bàn tay , hơi tức giận.

      Ngọc Bạch Y hạ mắt nhìn tiểu nương, vẻ mặt nổi giận này cũng là lần đầu nhìn thấy.

      … Ừ… có chút mới lạ.

      Ngọc Bạch Y lại đưa tay xoa xoa, sau đó đột nhiên phát lòng bàn tay rất mềm mại, giống như vuốt lông con cửu vĩ hồ mà nuôi. (HD: quỳ lạy \|/)

      Vô cùng quen thuộc.

      Diệp Đàn có chút ngu ngơ nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của Ngọc Bạch Y, sau đó lại gở bàn tay xuống.

      “Làm cái gì thế, nên làm vậy đâu.”

      Khí tức của tiểu nương vẫn chưa tan hết, tuy rằng cũng biết làm gì sai.

      Ngọc Bạch Y lại giơ tay nhàng xoa đầu Diệp Đàn.

      “Nghe hiểu tiếng người hay sao hả đại thần?” Diệp Đàn dừng chút… nhìn bộ dạng quả hiểu rồi…

      Diệp Đàn cúi đầu, được rồi, đó đó sờ tiếp

      Ngọc Bạch Y rất biết điều xoa thêm vài cái rồi thu tay, Diệp Đàn lập tức kéo vào trong cửa hàng quần áo. Nhân viên phục vụ vừa thấy vội ra nhiệt tình chào đón: “ chị muốn mua quần áo sao?”

      phải,” Diệp Đàn rất thẳng thắn, “Tôi đến xem chút thôi.”

      Nhân viên phục vụ mỉm cười : “Được, mời chị cứ thoải mái quan sát, rồi coi thử có thích thứ gì hay .”

      Diệp Đàn vô cùng thà giải thích: “ phải, tôi chỉ đến nhìn, đủ tiền để mua.”

      Nhân viên phục vụ: “…”

      Diệp Đàn kéo Ngọc Bạch Y xung quanh bốn phía lục lọi chút, miệng lẩm bẩm đồ quá mắc mua nổi mà. Ngọc Bạch Y vẫn luôn im lặng, chẳng qua lặng lẽ gần phía sau để quan sát, nên chuyện.

      Đến khi Diệp Đàn nhìn thấy áo lông màu xanh đậm rất đẹp, thấy đề giá giảm ba nghìn.

      Trong lòng Diệp Đàn miệt mài tính toán, cuối cùng đưa mắt nhìn sang quang cảnh trời đất, phong cách của Ngọc Bạch Y là lạnh lùng hơn người, hiểu sao, cảm thấy rất hợp với .

      Ừ… cũng chỉ có… hơn sáu trăm… mà thôi…

      Mẹ nó… mị nuôi dưỡng người ngoài hành tinh còn tốt hơn bản thân!

      Diệp Đàn gọi nhân viên phục vụ tới, máu trong người từng giọt chảy xuống nhưng bề ngoài bình tĩnh : “Gói lại cái này giúp tôi, tôi tính tiền.”

      “Ánh mắt tiểu thư tốt,” Nhân viên phục vụ này mặc bộ đồng phục màu đỏ, so với đồ của người khác giống nhau lắm, vừa nhìn biết nằm trong bộ phận quản lý, ta quan tâm hỏi, “Tôi vừa trông thấy hai vị, liền nghĩ ôi sao đời có thể có đôi trai tài sắc đến thế, mà xin hỏi thiếu gia mặc size bao nhiêu?

      Hỏi cái này cũng có gì phải xấu hổ nha, Diệp Đàn tiếp tục bình tĩnh đáp: “ nghĩ nếu ta muốn mặc áo hơi rộng, lấy size bao nhiêu mới hợp lý?”

      “Vậy chắc phải lấy số lớn.”

      Thời điểm tính tiền, Diệp Đàn mới phát …. Mị nhìn bảng giá thiếu mất số 0… Như vậy nghĩa là… giá gốc hơn ba vạn giảm xuống còn sáu nghìn….

      Mắt mù rồi….

      Diệp Đàn lặng lẽ cất túi tiền, đẩy quần áo về phía nhân viên thành : “Ngại quá… tôi nhìn nhầm giá, cái áo đó tôi mua nổi, ừ… ngại.”

      Sau đó Diệp Đàn thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi, nhân viên áo đỏ ở phía sau giọng chửi.

      “Hừ, biết cái thứ nhà quê nơi nào mới đến,” Vẻ mặt ta có chút khinh bỉ, cùng với biểu tình vui vẻ ban nãy khác nhau trời vực, “ mua cũng đừng bày đặt, lãng phí thời gian người khác, đến chỗ này giả bộ làm người giàu có à?”

      ….

      Mị từng bị chửi là hồ li tinh, đồ biết xấu hổ, đồ lẳng lơ nhưng có nhục nhã vì bị mắng tới quê hương, giờ được lắm, cái con kia!

      Nhất định muốn mị phải lên mặt mới chịu!

      Diệp Đàn cầm túi tiền, xoay người vào lại, sau đó mang ba nghìn tiền mặt trong ví ra đập quầy tính tiền.

      “Ngại quá, tôi lại đổi ý rồi,” Diệp Đàn cất cao giọng, “Nhưng màu này đẹp.”

      Từ lúc nghe nhân viên áo đỏ mở miệng mỉa mai các nhân viên khác cũng có chút bực bội, bây giờ nhìn thấy Diệp Đàn đập tiền xuống chỉ có thể sững sờ hỏi: “A… A, tiểu thư muốn màu gì?”

      “Màu vàng của phân có ?” Diệp Đàn trầm giọng , “Cái màu vàng vô cùng đặc biệt của phân đấy.”

      Tất cả nhân viên: …….

      có?” Diệp Đàn lấy tiền về, thất vọng , “A, tôi còn tưởng cửa hàng các người chỉ có màu vàng của phân thôi chứ.”

      Sau đó liếc mắt nhìn nhân viên phục vụ kia, “ xấu hổ, lại lãng phí thời gian quý báu của rồi.”

      Diệp Đàn cầm túi tiền “Cao quý sang trọng” bước ra ngoài.

      …. Kết quả lại quên mất Ngọc Bạch Y.

      Lần này là hoàn toàn quên mất , hơn mười mét mới nhận ra kéo Ngọc Bạch Y cùng, lập tức chạy vào tìm. Mới vừa đến cánh cửa tiệm, trông thấy Ngọc Bạch Y chậm rãi bước ra, nhìn thấy , gật đầu cái.

      Cái gì gọi là bình tĩnh trời sinh! Cái gì gọi là phong độ của đại gia!

      Loại phong độ bình tĩnh lạnh lùng này, so với cố tình giả bộ cùng đẳng cấp.

      Quan trọng nhất là!!!!! tay hình như cầm theo rất nhiều túi quần áo.

      Sắc mặt của nhân viên phục vụ ở phía sau lưng trông cực kì hoảng sợ, cứ như là gặp quỷ.

      Mà Ngọc Bạch Y hết sức bình tĩnh đến trước mặt Diệp Đàn, sau đó giơ mấy thứ tay ra, toàn bộ đưa cho Diệp Đàn.

      Ý của chính là, ngươi cần, nên cho ngươi.

      Diệp Đàn: “… gây ra chuyện gì?”

      Người em này phân tiền cũng có!

      nhìn nét mặt trầm tĩnh của Ngọc Bạch Y, lại nhìn sang đám nhân viên trong cửa hàng như đám ôn dịch, “Được rồi…” Diệp Đàn lắc đầu thở dài, “Bữa khác hỏi vậy.”

      cúi đầu nhìn đống quần áo trong tay, “ nhiều đồ lắm… chắc chỉ cỡ cướp toàn bộ nhỉ?”

      Ban nãy nhìn kĩ, bảy tám cái túi, áo khoác áo sơ mi quần dài áo lông quần áo thể thao đều được gói lại.

      Mị thay mặt đám nhân viên kia đau lòng….

      Mị mới rời phút đồng hồ thôi mà…

      đợi Diệp Đàn thay nhân viên cửa hàng đau lòng chút, áo đỏ từ trong cửa tiệm ra nét mặt lo lắng nhìn bọn họ, giọng run rẩy hỏi: “Còn cần cái gì nữa sao? Chưa đủ để tôi lấy thêm…”

      Diệp Đàn: ….

      Mị rất muốn biết Ngọc Bạch Y làm cái gì.

      Lúc đường quay về nhà, mới phát Ngọc Bạch Y bất thường như thế nào.

      Khi bọn họ về nhà cũng đúng lúc là giờ ăn trưa, người phố từ từ nhiều hơn, liên tục nhìn lén Ngọc Bạch Y cách ba bước phía sau lưng Diệp Đàn.

      Đối với những ánh mắt này Diệp Đàn sớm làm quen và chán ghét, tự động nhanh hơn, mà Ngọc Bạch Y nhanh chậm vẫn cách xa ba bước. Diệp Đàn nhịn được xoay đầu, nhìn người phía sau, rồi nhìn chằm chằm xuống chân .

      Màu giày trắng tinh, bị che bởi vạt áo trong, theo nhịp chân khi đáng lý ra phải hở chút mũi giày, bước chân trông lớn lắm, nhưng tốc độ lại rất nhanh.

      …. , đợi đợi chút …!!

      Diệp Đàn hoảng sợ đứng lại, quay người nhìn thẳng vào Ngọc Bạch Y.

      Này!!! Người em bay phải !!! Hóa ra đây là cách mà đồng ý bộ với mị!!! Ngươi lừa đảo bà, cách mặt đất ít nhất centimet, đồ bịp bợm!

      Diệp Đàn nhìn chăm chú đối phương, mị phải kiềm chế kiềm chế a, thái độ cao ngạo, ràng quen biết nhau chưa tới ngày, ngôn ngữ cũng cùng cha mẹ, vậy mà mị có thể hiểu được ý đối phương --- --------

      cực kì sợ bẩn!

      chịu nổi cái nền đất bẩn!

    3. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 7:

      Editor: Snowflake HD

      Diệp Đàn tỏ vẻ vui.

      Tuy rằng biết Ngọc Bạch Y phải người bình thường, cho nên bây giờ mới bay lượn giữa thanh thiên bạch nhật, nhưng có nghĩa là người khác biết và chấp nhận nha!

      Diệp Đàn nhìn xuống chân , rồi chỉ vào chân của mình, sau đó ra sức đạp mạnh mặt đất vài cái, ý bảo cần phải bằng chân.

      == Có chút ngốc.

      Diệp Đàn nhìn bộ dáng bất động của Ngọc Bạch Y, tránh khỏi đau đầu, tuy động tác của mị có hơi trừu tượng, nhưng ý tứ quá ràng rồi còn gì? Cho mị ăn bơ…. chịu à?

      Diệp Đàn lặng lẽ chấp nhận số phận, lúc chuẩn bị đưa Ngọc Bạch Y về nhà, phát phía trước có ba , ánh mắt sáng long lanh nước miếng chảy ròng ròng nhìn chăm chú vào Ngọc Bạch Y, đợi Diệp Đàn kịp phản ứng, ba người kia lập tức nhảy đến bên cạnh Ngọc Bạch Y hét lên.

      Em A: “Oa! Đại thần! là con cái nhà nào? Sao lại xinh đẹp thế này!!!”

      Em B: “Đúng vậy đúng vậy! Đôi mắt của đẹp cực kì đẹp luôn nha, đẹp tả được, chỗ nào cũng đẹp xuất sắc, đặc biệt là mắt!”

      Em C: “Đại thần có phải là vô lượng tiên tôn hay ? Phong cách này chỉ có thể đóng phim thôi a a a a a a! đúng mấy nam diễn phim còn thua xa phong độ của !”

      Em A: “Đại thần xin hỏi danh tính là chi! Em từ cái nhìn đầu tiên mất rồi!”

      Em B: “Đại thần cosplay tuyệt vời, khẳng định vượt xa Đông Phong Tuyết, Nguyệt Dao luôn!”

      Em C: “Đại thần cho em xin chữ kí được ? Chụp ảnh lưu niệm chung nữa ~~”

      Diệp Đàn đứng bên: ⊙△⊙

      Mấy em à, phát bên cạnh đại thần còn có đại mỹ nhân hay sao?

      Xem thường người ta sao, vấn đề là… dám đẩy mị sang bên rồi còn đạp lên đầu của mị mà ngồi nữa (′0 no`*)!

      Ba em này chắc vì quá kích động, những chú ý tới Diệp Đàn, với lại bình thường những người cosplay từ chối cầu chụp hình chung của người khác, cho nên bọn họ chờ Ngọc Bạch Y trả lời, em la hét rồi lấy điện thoại di động ra, đưa cho em khác cầm, sau đó hồn nhiên như con chim non nhào vào ôm Ngọc Bạch Y chụp ảnh.

      Trong nháy mắt, dường như Diệp Đàn thấy đầu ngón tay Ngọc Bạch Y sáng lên.

      Diệp Đàn nhớ lại thời điểm xuyên tường, xuyên gian cùng với bay mặt đất…

      …. ! Người ngoài hành tinh ngươi mau dừng tay! Mị chút cũng muốn chỉnh sửa lịch sử mà khoa học chứng minh “ tồn tại của người ngoài hành tinh”!

      Vì vậy Diệp Đàn buộc phải cắt ngang mấy em , ra sức chen vô giữa, trước em kia bước dùng tay mình khoát lấy cánh tay Ngọc Bạch Y, dựa vào ngực Ngọc Bạch Y, sau đó nhõng nheo kêu to tiếng: “ ~~~!”

      Còn nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng.

      Ba em . !!!!!! Cái quỷ gì thế này!!!

      Diệp Đàn: “ đồng ý về nhà ăn cơm với gia đình em rồi mà, mau a~”

      Vừa bàn tay vừa nắm đầu ngón tay lạnh buốt của Ngọc Bạch Y, mị có cảm giác chỉ cần hơi động tí cũng có thể khiến mị biến mất khác gì đồ vật bình thường, ở bên cạnh kiên nhẫn làm nũng: “ muốn lừa gạt gia đình em sao?”

      khẽ quan sát phản ứng của ba em kia, tự khen bản thân có dư tài năng diễn xuất! Sau đó thu hồi ánh mắt nhìn đến sắc mặt Ngọc Bạch Y.

      Ánh mắt lạnh nhạt.

      Giả bộ cái mợ gì! Tình huống nghiêm trọng như thế này còn muốn bày ra cái bộ mặt gia hỏa thích sạch ! Nhưng nhẫn tâm đá mị văng ra xa chứ?!!!!

      Bởi vì ảnh hưởng đến mặt mũi, nên Diệp Đàn phải “Nhanh nhẹn” ứng phó, thói quen của khiến cho mới đầu nhìn tưởng rằng là người “Mạnh mẽ dễ dàng run sợ” lạnh lùng nghiêm khắc, cũng hy vọng mọi người thấy, giống như thứ đồ chơi chuyên quyến rũ đàn ông.

      Đặc biệt là khoảng thời gian sau khi lớn lên.

      Nhưng khi đứng trước mặt Ngọc Bạch Y, từ lúc bắt đầu thể giữ cho bản thân tiếp tục “Cao quý lạnh nhạt”, bởi vì tâm trí biết , yên tĩnh thờ ơ của bản thân thể so sánh cùng với Ngọc Bạch Y.

      Thế nhưng, cái này thể đảm bảo rằng Ngọc Bạch Y thờ ơ lúc mị làm nũng, hay thậm chí muốn hất văng mị ra.

      Diệp Đàn níu người , đưa đôi mắt tội nghiệp nhìn: “ ~”

      Bây giờ là thái độ của sủng vật đối với chủ nhân sao! Diệp Đàn dịu dàng nũng nịu lườm .

      Ngọc Bạch Y: (*--)=3.

      nhìn thấy ý tứ trong đôi mắt xinh đẹp của bên cạnh, “Nếu dám hất ta ra ngươi chết chắc rồi”, nam nhân thể khuất phục nhàng thở dài hơi, trong lòng rốt cuộc cũng hết cách.

      lặng lẽ thu hồi thần lực ở đầu ngón tay, ráng kìm nén cảm xúc muốn đẩy tiểu nương ra xa, sau đó bình tĩnh nghe tiểu nương ngôn ngữ kỳ quái…. Cùng với những cử chỉ lạ thường.

      Bộ dạng biểu lộ là hết sức nhẫn nhịn.

      Em B lập tức che mặt: “Gào khóc, ông trời tàn nhẫn! ! Hai người là đôi tình nhân sao? Tại sao, tại sao người có khuôn mặt xinh đẹp xuất trần lạnh lùng vô đối lại trở thành công trong truyền thuyết thế này! !” (HD: tình hình là các nhân vật trong truyện đều thuộc cái hệ thống bị ngôn tình làm cho tẩu hỏa nhập ma…)

      …. Con mọa nó, lão tử chính là nữ nhân!

      Trong mắt em A lấp lánh ánh sao: “ xứng đôi, em chúc phúc cho hai người! !”

      Em C hùa theo: “Đúng vậy đúng vậy, hai người cứ tiếp tục ân ái nhé!”

      Cùng ai? Tên ngoài hành tinh này sao? cười cũng chẳng hiểu đối phương?

      Diệp Đàn im lặng toàn tập, yên lặng rút bàn tay mình đặt người Ngọc Bạch Y xuống, rồi cầm lấy tờ giấy của em kia, sau đó lấy ra cây bút, vừa kí tên vừa bảo: “ ấy tên là Ta Có Bệnh, để tôi kí giùm vậy.”

      Giọng lạnh nhạt có cảm xúc.

      Thái độ ban nãy của Diệp Đàn với bây giờ quá mức khác biệt khiến cho mấy em có hơi kinh ngạc, đợi khi Diệp Đàn trả lại giấy, em mới phản ứng, lập tức cầu xin: “Có thể để đại thần tự tay ký cái được ?”

      Cái này gọi là khinh thường nhau ra mặt!

      Diệp Đàn luyến tiếc gì liền đưa giấy qua cho Ngọc Bạch Y, chợt nhớ ra bạn ngoài hành tinh này, cái gì cũng biết.

      Thế là… Diệp Đàn dù bận vẫn rảnh rỗi chờ cơ hội chế giễu : Ừ… Tí nữa phải thế nào mới hay đây? A, ra nam thần của các em chưa bao giờ học, nên biết chữ?

      Ôi, tàn khốc như vậy sao?

      Nhưng mà… quá mất mặt nha.

      Ngọc Bạch Y vô cùng bình tĩnh nhận lấy giấy bút, sau đó cầm cây bút bi màu hồng phấn, bắt đầu viết chữ.

      Diệp Đàn trợn mắt há mồm.

      Ngay sau đó, phát , cách Ngọc Bạch Y cầm bút y chang . Diệp Đàn quen cầm thân bút hơi cao, sau đó đầu ngón tay hơi nhếch lên, gần giống kiểu hoa lan chỉ. Mà cách Ngọc Bạch Y cầm bút giờ, giống y đúc.

      Diệp Đàn nhìn bộ dáng nghiêm túc cầm bút của Ngọc Bạch Y có chút mắc cười. lát sau thấy ghi được phân nửa chữ “Ta Có Bệnh”, cười nổi nữa.

      Ba em kia ôm lấy chữ kí của rồi vui vẻ rời , Diệp Đàn nhìn chằm chằm bàn tay cầm bút của Ngọc Bạch Y vẫn chưa tin vào mắt chính mình.

      Ngọc Bạch Y yên lặng nhìn Diệp Đàn, sau đó đặt cây bút vào lòng bàn tay. Ánh mắt vô cùng tập trung, nhìn kỹ lúc, mới đem nó trả lại cho Diệp Đàn.

      Diệp Đàn ngây ngốc nhận lấy, sau đó đột nhiên nghĩ đến ----- khả năng bắt chước cùng trí nhớ tốt như vậy, nếu học lớp ngôn ngữ cùng sinh hoạt đời sống, chắc gây khó khăn gì cho đâu nhỉ?

      Vì vậy Diệp Đàn đổi ý, muốn về nhà nữa mà kéo Ngọc Bạch Y đến tiệm sách.

      đường , dây thần kinh xấu hổ của Diệp Đàn rất vững vàng trực tiếp bỏ qua ánh mắt kinh ngạc, hiếu kì cùng tò mò của mọi người, dù sao, cũng kiện nào mới mẻ hơn việc người ngoài hành tinh đứng trước mặt mọi người.

      Ngọc Bạch Y mực yên lặng theo sau lưng Diệp Đàn, hoàn toàn trầm lặng, thỉnh thoảng Diệp Đàn quay đầu lại nhìn , khẽ liếc nhìn , sau đó Diệp Đàn an tâm tiếp tục về phía trước.

      Vào trong tiệm sách, Diệp Đàn mới hiểu được rằng nên đưa đến đây.

      Càng khiến cho người ta đau đầu chính là đám nhóc!

      Các đồng chí có thể tưởng tượng ra cảnh nhóm trẻ con nhào tới, hết sức vui vẻ la to “Thần tiên thần tiên”, các đồng chí thử nghĩ xem phân nửa trong đó là đám trẻ từ khu thủ công người dính đầy thuốc nhuộm!

      Diệp Đàn kịp phản ứng vội ôm Ngọc Bạch Y, sau đó đẩy ra ngoài cửa.

      thấy khuôn mặt của Ngọc Bạch Y có chút giật mình, đột nhiên nhận ra.

      Bà mụ nó! Tại sao mị lại làm hành động như vậy! ! !

      Xả thân cứu người mà dồn mình vào chỗ chết phải tác phong của mị!
      Iluvkiwi, Tử Vũ Nhi, Snow2 others thích bài này.

    4. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 8:

      Editor: Snowflake HD

      Diệp Đàn luôn mặc những bộ trang phục rất đơn giản, tuy rằng phù hợp với khuôn mặt nhưng nhìn chung vẫn có chút kì cục, cho dù vậy, cũng thể làm dao động mà tiếp tục – theo lối mặc đồ đơn giản, màu sắc càng tươi sáng càng tốt.

      Lúc này Diệp Đàn cúi đầu nhìn xuống, áo len trắng của bị dính dấu bàn tay đủ màu sắc, đột nhiên cảm thấy… Thỉnh thoảng cũng nên mặc thử vài bộ màu đỏ chót nhỉ.

      Diệp Đàn nhìn đám nhóc bị cha mẹ cùng thầy dẫn nơi khác, thở dài hơi, xoay người kéo Ngọc Bạch Y đứng ngoài cửa vào trong tiệm.

      “Vào ,” Diệp Đàn nắm ống tay áo , ngẩng đầu nhìn , “Tôi mua sách cho .”

      Ngọc Bạch Y cao hơn nàng cái đầu, tiểu nương đứng trước mặt , kéo ống tay áo , tuy rằng khuôn mặt quá xinh đẹp, nhưng ánh mắt trong sáng, vừa nhìn biết là người thông minh.

      tiếp tục đưa mắt nhìn xuống nàng, đôi mắt khẽ liếc qua chiếc áo lông trắng giờ đây trở thành rực rỡ sắc màu, thậm chí khóe miệng nàng cũng dính dấu vân tay màu đỏ, sau đó nhớ tới khoảnh khắc nàng quay người đẩy ra ngoài.

      ----- muốn người khác tổn thương cũng hy vọng làm tổn thương người khác.

      Có lẽ bản thân được nàng bảo vệ?

      Bị phàm nhân sức trói gà chặt, nửa phần linh khí cũng có, bảo vệ.

      Khuôn mặt Ngọc Bạch Y đơn lạnh nhạt như trước, bộ dáng cao ngạo màng thế nhân gian, chợt vươn tay, đầu ngón tay dừng lại ngay khóe miệng Diệp Đàn, động tác cực kì dịu dàng.

      manh động chứ, ánh sáng nơi đầu ngón tay khẽ lóe, Diệp Đàn liếc mắt nhìn xung quanh, nếu tình huống khẩn cấp mở miệng, ngậm luôn ngón tay của Ngọc Bạch Y.

      Mị cắn!!! Huynh đệ có biết năng lực của người ngoài hành tinh được phép sử dụng ở đây, đặc biệt là tiệm sách có gắn camera giám sát 24 tiếng đồng hồ a a a a a!!!

      Diệp Đàn ngậm ngón tay Ngọc Bạch Y phát ra mấy chữ qua kẽ răng: “ yên tĩnh chút được sao?”

      Ngọc Bạch Y xưa nay rất ít khi nhíu lông mày, vẻ mặt cực kì đồng ý với cách làm của đứa này: “^&*#*#.”

      Nhả ra.

      Diệp Đàn nhìn hồi, cảm thấy xúc động, quả nhiên vẻ mặt trời cho, bộ dáng lạnh lùng hơn người, giờ đây chỉ hơi nhíu mày, cũng khiến người ta thêm run sợ , mang đậm khí thế thần tiên, đẹp đến nỗi nghĩ có thực.

      Ngọc Bạch Y cất tiếng lạnh lùng lại lần nữa: “^&*#*#.”

      Diệp Đàn nhìn thấy sắc mặt có phần nghiêm túc, lập tức phối hợp, mang theo vẻ mặt vui nhả ngón tay trong miệng ra.

      “Ách, thái độ của , là muốn tôi nhả ra?” Diệp Đàn rất tự nhiên kéo ống tay áo Ngọc Bạch Y, tùy tiện lau nước miếng đầu ngón tay giúp , quá thành tâm xin lỗi, “Ngại , giải thích cũng hiểu, phải tôi muốn ăn vi khuẩn của đâu.”

      Diệp Đàn nghiêm mặt, nghiêm túc giải thích, nhưng cách nào che lỗ tai ửng đỏ.

      Cái này… khụ khụ, động tác này đúng là ổn, do tình huống ban nãy quá gấp, nên kịp phản ứng.

      Sau đó Diệp Đàn giả vờ nhìn đồng hồ, “Vậy mà hai giờ rưỡi rồi nè,” kéo ống tay áo Ngọc Bạch Y hối: “Ai da, mua sách nhanh lên rồi còn về nhà nữa.”

      Diệp Đàn đứng bên khu vực sách thiếu nhi chọn lấy vài cuốn chuẩn bị tính tiền, mới phát Ngọc Bạch Y im lặng đứng bên cầm giỏ đợi , mặc trường bào màu trắng, đứng trong đám người, yên tĩnh giống như đứng ở thế giới khác, bị ảnh hưởng bởi bất cứ tiếng ồn nào.

      Lần đầu tiên Diệp Đàn cảm nhận được, thế giới này tồn tại người có khí chất đặc biệt như thế, đứng chỗ nào của thế giới chỗ đó lập tức yên tĩnh, làm cho người ta có cảm giác an toàn, đơn giản vì bị tác động.

      đến gần, trợn mắt há mồm: “Đại ca à, có hơi khoa trương nha!”

      Trong giỏ có hơn mười quyển sách, đưa mắt nhìn qua lượt, cho dù đa chủng tộc nhưng có điểm chung: Đều in màu để lừa bịp!

      Sách màu quý hiếm tuyệt chủng hết rồi!

      Ngọc Bạch Y hình như nghe thấy, bình tĩnh : “ thôi.”

      Diệp Đàn “A” tiếng, mới phản ứng đối phương phát rất đúng từ “ thôi”, ràng là tiếng Trung Quốc.

      bắt đầu hiểu những cái đơn giản rồi, tự chọn sách, cũng chứng minh cho việc hiểu ý đồ của Diệp Đàn.

      chăm chỉ học tập để hòa nhập với thế giới này.

      Diệp Đàn rất vui mừng.

      Giống như, ừ, đại thần chậm rãi bước xuống đất, cảm thấy tự hào với khả năng đào tạo của mình.

      Trong nội tâm có chút thoải mái, liền ngoan ngoãn cầm sách Ngọc Bạch Y chọn để tính tiền.

      ngày mua sách mà mua hơn cả nghìn đồng, cũng là… Diệp Đàn chọc chọc nam nhân cao lớn trầm mặc bên cạnh, lẩm bẩm: “Tự xách sách .”

      Nặng giết được rồi.

      Đáng tiếc chuyện này thể xảy ra, dọc đường Diệp Đàn mải mê quan sát Ngọc Bạch Y, cầm cả thùng sách mà sắc mặt thay đổi mạch về nhà.

      Diệp Đàn cất đồ đạc xong, sau đó dẫn Ngọc Bạch Y vào phòng vệ sinh: “Đây là vòi nước.” Diệp Đàn chỉ tay vào vật bồn rửa giải thích, “Kéo nó lên , ừ, nước chảy ra, kéo xuống dưới, khóa nước lại.”

      Diệp Đàn làm động tác này mấy lần, sau cùng mới bảo Ngọc Bạch Y tới làm thử lần.

      Nam nhân nhìn Diệp Đàn, bình tĩnh vươn tay, sau đó Diệp Đàn thấy tay của xuất quả cầu nước.

      Diệp Đàn: …..

      với tôi là cần dùng vòi nước mà dùng cái này sao?” Diệp Đàn ngẩng đầu nhìn , “ có thể cần, nhưng mà… Chẳng lẽ muốn dùng năng lực đặc biệt của mình trước mặt người khác hay sao?”

      Diệp Đàn dùng sức cầm tay Ngọc Bạch Y đặt vòi nước, ánh mắt của có vẻ rất kiên định.

      Nam nhân cũng phản đối, thuần thục mở vòi nước lần như cách Diệp Đàn dạy ban đầu.

      Diệp Đàn đứng bên cạnh quan sát, chợt cảm thấy, cái bạn này có chút như là “Được rồi tùy ngươi giày vò.”

      Tiếp theo dạy cách dùng vòi hoa sen, cầm vòi hoa sen trong tay, suy nghĩ chút, đóng van vòi, chuyển qua kiểu dùng nước thông thường, rồi đem thùng tới đựng.

      Ừ, tại dùng cần vòi sen, dùng thùng cũng giống vậy.

      thử xem.” Diệp Đàn khóa van, ý bảo Ngọc Bạch Y tới đây dùng.

      Kết quả Ngọc Bạch Y mở van vòi sen ra, Diệp Đàn lại cầm vòi sen trong tay vừa vặn đầu vòi hướng vào người , kịp chuẩn bị, từ đầu đến thân Diệp Đàn, bị nước phun ướt nhẹp.

      hiểu, Diệp Đàn híp mắt, đau khổ.

      Hoàn toàn giống như trong tưởng tượng.

      Ban đầu nghĩ nuôi dưỡng người ngoài hành tinh là ý kiến rất hay, nhưng hôm nay nhận ra, là đủ loại phiền phức.

      Diệp Đàn có chút mệt mỏi : “ ngồi đây , tôi thay quần áo.”

      Lúc chuẩn bị xoay người, Ngọc Bạch Y phía sau đột nhiên vươn tay, nắm cổ tay lại, cũng dùng sức, chẳng qua là yếu ớt nắm lấy, còn tay kia nhanh chóng sờ lên đầu , có hơi gấp gáp, rồi lại chậm rãi, Diệp Đàn cảm nhận có cơn gió mát thoáng qua người, sau đó khôi phục dáng vẻ ban đầu.

      Tựa như chưa từng bị ướt.

      Diệp Đàn sững sờ quay đầu nhìn , nhìn mặt mũi lạnh nhạt, khí chất thanh cao, tay của giấu trong tay áo, đứng nghiêm, nhìn , đầu hơi cúi về phía vòi sen treo tường, vô cùng chăm chú, giống như ban nãy làm gì cả.

      hiểu ra hành động vừa rồi của Ngọc Bạch Y, chợt mỉm cười.

      ngờ người nam nhân này cũng có lúc ngại ngùng, có thói quen an ủi người nào, hoặc là xin lỗi ai, bộ dáng quả rất thanh cao, hoàn toàn cho rằng là vị thần đứng vạn người, ngoài những trường hợp đặc biệt, còn lại dùng phương pháp riêng để an ủi người ta ---- như tiêu diệt đầu mối.

      Cuối cùng cảm xúc, bày bộ dạng “Tùy ngươi xử lý”.

      Diệp Đàn cười khẽ đứng lên: “Về sau cũng cần lo trời mưa làm ướt quần áo nữa rồi, ra nuôi người ngoài hành tinh cũng có chỗ tốt.”

      Ngọc Bạch Y: Nghe hiểu.

      thực tế, Diệp Đàn còn chưa kịp an ủi bản thân, nuôi Ngọc Bạch Y là lựa chọn chính xác, chuyện đáng sợ, vẫn chờ ở phía sau.

      Qủa nhiên nên tưởng tượng quá nhiều đối với tương lai.

    5. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 9:

      Editor: Snowflake HD

      Trước khi nhận được điện thoại, Diệp Đàn vẫn rất tức giận chuyện Ngọc Bạch Y chịu ăn cơm: “Sao có thể ăn cơm chứ? muốn tôi đút cho ăn giống như trẻ con sao?”

      Sau đó đưa muỗng cơm tới bên miệng Ngọc Bạch Y, “A” Diệp Đàn mở miệng, mặt cảm xúc , “ mở miệng ra.”

      Ngọc Bạch Y ngồi ở ghế, lưng rất thẳng, vô cùng ngay ngắn, nhưng động đậy, cũng nhìn Diệp Đàn, chỉ là hai mắt từ từ nhắm lại, lời.

      “Đại gia, ăn cơm… Tôi nấu thừa rồi.”

      Ngọc Bạch Y hơi hé mắt, nhìn đồ vật bên miệng, bất động, Diệp Đàn cũng cực kì bướng bỉnh chịu di chuyển, mãi cho đến khi chuông điện thoại Diệp Đàn vang lên, mới dùng tay để cầm: “Alo? Tiểu Bạch?”

      Tiểu Bạch chính là tên thân mật của Bạch Uyển Thư, bạn chung phòng hồi đại học của Diệp Đàn, hai người luôn kể chuyện cho nhau nghe, tại làm nghệ sĩ kiêm nhà kinh tế.

      Diệp Đàn mới vừa lên tiếng, đầu bên kia điện thoại rống lên: “Diệp Đàn bà của tôi! Cậu làm cái gì thế hả!! Cái soái ca bên cạnh cậu là dụ dỗ ở chỗ nào!!”

      Diệp Đàn: “…. Cậu cái gì?”

      “Tớ đẹp trai!!”

      “… đẹp trai cái gì?”

      “Ách,” Giọng Bạch Uyển Thư tràn đầy chế nhạo, “Diệp Đàn cậu rất có nghĩa khí đấy, làm hại tớ vẫn luôn lo lắng cậu quên được Lục Thương Kỳ, hóa ra tớ quan tâm vô ích rồi?!”

      Diệp Đàn vô cùng thẳng thắn : “À, quan tâm của cậu có vô ích đâu, tớ vẫn chưa quên được mà.”

      Chưa bao giờ quên.

      “Vậy tớ chúc mừng cậu,” Bạch Uyển Thư bái phục , “Cậu nhất định thành công khi chọc cho Lục Thương Kỳ tức giận.”

      “Tớ…” Diệp Đàn nghẹn họng lúc, “Rốt cuộc tớ làm cái gì?”

      Bạch Uyển Thư có chút hả hê: “A, để tớ cho cậu cái tổng kết. Cậu cùng với người đàn ông mặc đồ trắng tạo nên chuyện tình hot nhất mạng giờ ôi ~~~” ta cười ha ha vài tiếng, thêm, “Chủ yếu là do cái người em mặc áo trắng của cậu, thần sắc quá hoàn mỹ khác gì thần tiên, cho nên tớ nhận ra cậu vì vậy cùng đồng bào khác viết tiểu thuyết trong《 Sinh sát 》 Tổ kịch nhân dân…, sao hả có phải vui lắm ?”

      Diệp Đàn: ….

      Vui cái cọng lông nhà .

      “Hơn nữa hai người còn được ví là bạn tài giỏi xinh đẹp cùng với bạn trai mặt lạnh trung tình, ai cũng bảo hai người cực kì xứng đôi nha!!”

      Diệp Đàn cầm muỗng cơm chặt, lập tức rơi xuống bàn, hạt cơm văng tung tóe, lại đứng rất gần chỗ Ngọc Bạch Y ráng giữ bình tĩnh, sau đó chậm rãi đến trước bàn.

      Diệp Đàn chỉ lo hét vào điện thoại: “Xứng với em cậu có!”

      ,” Bạch Uyển Thư ho vài tiếng, “Quên Lục Thương Kỳ , là bạn thân tớ mới lòng khuyên bảo, có ý làm xấu mặt cậu, thiệt tình.”

      Diệp Đàn im lặng cầm điện thoại di động.

      Mà Bạch Uyển Thư vẫn tiếp tục : “Lục Thương Kỳ sắp đính hôn rồi, cậu biết ? Đến lúc phải buông xuôi rồi, Diệp Đàn.”

      Diệp Đàn nắm chặt điện thoại, đầu ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, sau nửa ngày, mới cứng ngắc trả lời, “Ừ, tớ biết rồi, cúp máy đây.”

      “Này! Khoan nào…! Cái bạn kia tên gì thế!”

      Diệp Đàn lập tức cúp điện thoại, ngồi ghế ngây ngốc lát, cuối cùng vẫn do dự, lấy laptop trong phòng ra đặt ghế sofa, nhấn vào 《 Sinh sát 》 Tổ kịch nhân dân.

      chữ ồn ào còn , đâu phải đơn giản là ồn ào, gần đến mức loạn luôn rồi.

      Hổ cốt: Tổ kịch mau ra đây!! Xác định diễn viên Vô Lượng Tiên Tôn luôn!!! Bọn ta tìm thấy tiên tôn cho ngươi nha Ngô Đạo!

      Ngô Đạo: Nếu vai Tiên tôn do Thường Thanh đóng ta chắc chắn đập TV!! Tiên Tôn là Tiên Tôn của mọi người! Chúng ta là fan của Tiên Tôn! được phá hình tượng!!

      Hậu viện Thường Thanh: nên như vậy nha, đạo diễn chọn ai làm diễn viên là quyết định của đạo diễn, nên công kích Thường Thanh nhà ta, các người dừng lại được rồi đấy.

      Khói bụi sáng lạn: [Chảy nước miếng] Ta quan tâm ai là Tiên Tôn, ta chỉ cần biết chàng kia cùng với em này lớn lên quá mẹ nó xinh đẹp rồi.

      Đại ca đại ca: Ân ái ngập trời, muốn để đám người độc thân chúng ta ghen tị đây mà.

      Cao thủ đua xe là ta: Ta nhìn hai bọn họ, người áo bào trắng chấm đất người áo len, vừa nhìn cảm thấy khác biệt, cứ như thể “Vượt ngàn năm để em”, khỏi cảm động, chúc hạnh phúc.

      Minh Đức: Chúc hạnh phúc.

      Phong hỏa: rất xứng đôi, chàng mặt lạnh cùng bạn xinh đẹp hỏi sao dân mạng điên cuồng, nhìn ảnh của ta còn thấy tim đập mặt đỏ.

      Tới tháng Yến bay đầy Tây Lầu: Ta hận, khuôn mặt hai người này đều tinh khiết trong sáng, bỏ qua , chỉ riêng nam nhân cosplay màu trắng thôi khiến người ta cảm thấy như thần tiên giáng trần, ta quả thực muốn nghịch thiên.

      Dgy: Lại mọi người ở 《 Sinh sát 》 đều là dân mê trai () 233333.

      Dạ: Tốt, bang Tiên Tôn cứ rần rần vậy à, chừng bọn họ xuất nữa nha?

      Diệp Đàn lật lại mấy cái bình luận cuối cùng cũng thấy đầu websites, nhấn vào nhìn, là cái tên “Du cảnh” do nhiếp ảnh gia Vi Bác chụp.

      Đầu tiên là đoạn văn của Vi Bác: Hôm nay mang theo cameras, ban đầu chỉ tính dạo phố, nhưng rồi vô tình gặp được đôi thần tiên quyến lữ, khiến người ta vừa buồn cười vừa hạnh phúc, nhịn được chụp vài bức ảnh, sau đó lưu lại, lựa vài tấm đẹp chia sẻ cho mọi người này cùng xem.

      Tiếp theo là sáu bức ảnh.

      Tấm thứ nhất, tại cửa hàng nội y, nam nhân ôm , dùng tay che đôi mắt của , tay nắm lấy ống tay áo của .

      Tấm thứ hai, là chụp ở bên ngoài tiệm, thò đầu nhìn qua cửa ra vào, động tác và biểu cảm của tấm này khiến hơi buồn cười, sau đó vô cùng tập trung nhìn nam nhân áo trắng đứng trước quầy thu ngân.

      Tấm thứ ba, là ôm cánh tay nam nhân, vẻ mặt hết sức ngây thơ, con mắt liếc sơ qua ba em , nam nhân cúi đầu, thấy biểu cảm, nhưng dáng vẻ gần như là chịu đựng cùng cưng chìu.

      Tấm thứ tư, ở phía trước, nam nhân yên lặng bước sau lưng, hơi nghiêng đầu, ánh mắt lén nhìn về phía sau. Người chụp tấm này còn có lòng tốt đề thêm câu: nhịn được, quay đầu nhìn người bảo hộ sau lưng.

      Tấm thứ năm là ghép từ hai bức tranh, nửa là nam nhân đưa lưng về phía máy ảnh, đứng ở bên ngoài tiệm sách, đứng chặn ở cửa ra vào, trẻ con vây xung quanh, kéo người đến mức lộn xộn, khóe miệng có dấu tay, nhưng cắt phân nửa ánh mắt của nam nhân đứng trước cửa, bên dưới là ảnh đứng ở cửa miệng ngậm ngón tay của nam nhân.

      Tấm thứ sáu, bên trong tiệm sách, chỉ có bên mặt , đứng ở khu sách giáo dục trẻ em, cúi đầu đọc sách, nam nhân cầm giỏ đứng ở chỗ xa yên lặng chờ đợi, hai người, đều đẹp đến mức tạo thành phong cảnh.

      Cuối cùng người chụp để lại dòng: Nhìn bọn họ, cảm thấy ấm áp và yên bình, tôi hy vọng có thể đem loại ấm áp này chia sẻ cho mọi người.

      Diệp Đàn xem xong, hết sức khâm phục cái tên “Du cảnh” chụp ảnh người ta, cái này đâu phải là chụp lén nữa, tấm nào cũng thấy khuôn mặt.

      Tấm thứ nhất Ngọc Bạch Y làm ra hành động như vậy nhất định là do hiểu lầm cái gì rồi, cái thứ hai là do lo lắng Ngọc Bạch Y làm ra chuyện kinh thiên động địa, tấm thứ ba đơn giản vì muốn ngăn cản Ngọc Bạch Y làm bậy, tấm thứ tư phát Ngọc Bạch Y bay chứ phải bộ; tấm thứ năm do sợ hãi nên phản xạ vô ý thức thôi; tấm thứ sáu… bổ sung não quả là điều đáng sợ.

      Vấn đề quan trọng là khi nhìn thấy mấy bức ảnh này còn cảm thấy bản thân với Ngọc Bạch Y khác gì tình nhân thắm thiết!!!

      Nhìn lại đống bình luận của đám bạn mạng…. Phân tích sâu sắc chắc phải động não dữ lắm.

      Cái quái gì là “Tấm hình thứ ba nhìn em xinh đẹp kia ràng ghen nha! Ôm bạn trai còn liếc mắt nhìn tình địch nữa! Giống như bảo vệ tiểu bảo bối vậy!”

      Cái quái gì là “Nhìn vẻ mặt em cố tình giả vờ nghiêm túc lại hơi có ý cười khiến ta buồn cười ngậm được miệng… khác biệt quá lớn.”

      Cái quái gì là “Hai người che chở lẫn nhau, ánh mắt động tác đều rất thân mật, nhìn xem tim của lão nương chết cách đây ngàn năm bây giờ lại nhảy lần nữa.”

      Cái quái gì là “Động tác của hai người bọn họ cũng có gì đặc biệt, nhưng lại khiến người xem tim đập xấu hổ a!”

      Còn có người kích động : Nam lạnh lùng hơn người, nữ xinh đẹp ai sánh bằng, hai người ở chung chỗ, ôi tình đơn giản và ấm áp, khiến người ta phải nhớ lại kí ức tình là tuyệt vời nhất.

      Về phần Diệp Đàn thể xem được nữa.

      Vừa vặn Bạch Uyển Thư Vi Bác gửi tin nhắn riêng cho : , bạn thân kia của cậu tên gì, xuất xứ ở đâu? Tớ muốn xin chữ kí, cậu đồng ý chứ?

      Diệp Đàn cảm thấy hàm răng đau buốt, nghĩ thầm! Lén nuôi Ngọc Bạch Y mà thôi! Kết quả bây giờ làm náo động dư luận, tình huống này càng khiến mệt mỏi!

      Đáng sợ hơn chính là, nếu như bị cha cùng trai nhìn thấy… mị sống tiếp được à…?

      Vẻ mặt Diệp Đàn tràn đầy lo lắng nhưng bản thân chưa đến mức suy sụp, chuông điện thoại vang lên.

      Diệp Đàn chấp nhận số phận nhìn màn hình ---- Diệp Ma Đầu.

      Được… trai đại nhân lên đây giết người rồi.

      Diệp Ôn ở đầu dây bên kia mỉm cười, vô cùng nhàng: “Diệp Tiểu Đàn, thẳng thắn được khoan dung.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :