1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trong nhà có một nam phụ - Ngũ Gia Bì Đản

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227

      [​IMG]

      Tác giả: Ngũ Gia Bì Đản

      Editor: Snowflake HD và Vũ Linh

      Thể loại: đại, xuyên , ấm áp, ngọt ngào, có chút yếu tố thần kinh

      Nguồn cv + raw: Gachuaonl + Vũ Linh

      Nhân vật chính: Diệp Đàn, Bạch Y (Phạm Huy)

      Độ dài: 73 chương

      Tình trạng: Siêu rùa bò


      Giới thiệu:


      Diệp Đàn: Nam phụ là của độc giả!

      Tác giả: Tác giả.

      Diệp Đàn: Độc giả!

      Tác giả: Ta...

      Diệp Đàn: ... thêm cũng vô ích, gọi nam phụ tiếng nam phụ trả lời sao!

      Nam phụ: Ừ.

      Cái tên trắng trẻo mịn màng là thượng thần trong truyền thuyết, lại biết ăn nhang khói, ở trong nhà mình...

      Ngày ngày trôi qua biết là cái vận cức chó gì! ! !

      Diệp Đàn: ... Nam Thần, sao ngươi tiếp tục sống trong sách .

      Cách biệt thời gian nhan sắc cũng cách nhau xa!

      tên thượng thần bay đến nhà ta làm biến đổi cả lịch sử​
      139, linhdiep17Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 1:

      Editor: Vũ Linh

      <<Bạch Ngư Đăng Châu>>

      ...

      "Phạm Huy".

      Nàng nhàng kêu tên , ánh mắt có chút đau thương. Nàng từng mãn tâm mãn nhãn đều tràn ngập dung mạo thanh lạnh của người trước mặt, có thể cao ngạo tựa như vân hoa ở Hải Thiên, nhưng nàng vẫn luôn cho rằng người này đối xử với nàng luôn có chút đặc biệt, cuối cùng mới biết, người này là rất vô tình.

      "Ta buông tha cho chàng". Nàng nhìn chăm chăm vào vị thượng thần đứng đỉnh Thượng Sơn, thanh thấp đến độ cơ hồ ngay cả chính nàng cũng nghe thấy , "Vân hoa tuy có lúc tạm dừng, nhưng nó vĩnh viễn vì ai mà dừng hẳn lại".

      Gió núi gào thét ở hai bên tai, khiến tụ y (ống tay áo) màu trắng rộng thùng thình của bị thổi lên, nhưng mái tóc đen được buộc bằng ngọc quan của vẫn đoan tề, rủ xuống tận eo, chút dịch chuyển.

      Nàng đợi hồi lâu, người trước mắt vẫn quay lưng về phía nàng, ánh mắt dõi về phía bá tánh cùng sơn thủy, sau cùng nàng cười như tự giễu, thở dài hơi , "Ta vốn nên trông chờ chàng quay đầu nhìn ta cái".

      "Chàng là thượng thần của Thương Sơn này, qua nghìn vạn năm, sao thế nào cũng chịu quay đầu lại nhìn thử tiểu bạch ngư ta đây lần?"

      Nàng trầm mặc lúc, lại hỏi, "Tôn thượng, chàng thấy đơn sao?"

      Nàng bỗng thanh tỉnh khỏi dòng hồi ức. Phạm Châu đứng bên cạnh hỏi nàng, "Ngươi vừa nghĩ cái gì thế?"

      "...Nghĩ đến Phạm Huy tôn thượng".

      Nam tử trẻ tuổi dùng đôi mắt phong lưu đào hoa nhìn nàng, "Ngư Nhi tiểu đồ nhi, nhớ nhung nam nhân thế này là tốt đâu nhé!"

      "Sư phụ". Bạch Ngư xuất thần nhìn về phía Thương Sơn, giọng , "Người lo lắng sao? Phạm Huy tôn thượng mình chống cự phong ấn bị phá tan, vạn nhất..."

      " có vạn nhất". Nam tử trẻ tuổi chút để ý nằm cành cây, lười biếng , " là người quen thuộc với phong ấn Thương Sơn nhất trong tứ hải bát hoang, năm nay sức mạnh phong ấn tán loạn có lợi hại hơn chút, nhưng đối với hoàn toàn thành vấn đề".

      "...Đúng vậy..." Bạch Ngư dùng tay chọc vào người Phạm Châu, "Phạm Huy tôn thượng so với sư phụ lợi hại hơn rất nhiều".

      Nam tử với khuôn mặt có phần diễm lệ quay lại nhìn Bạch Ngư cái, hứng thú "A" lên tiếng.

      "Còn ân cần hơn sư phụ nữa, còn chững chạc đàng hoàng, còn biết cưng chiều rất nhiều loài động vật !"

      "...A..."

      "Còn đẹp hơn sư phụ, ưa nhìn nhất trong tứ hải bát hoang chính là thượng thần Thương Sơn Phạm Huy tôn thượng".

      "...A..."

      Phản ứng vẫn đổi?

      Bạch Ngư dồn sức , "Ta thích Phạm Huy tôn thượng nhất!"

      "...A". Đôi mắt hoa mai của Phạm Châu khẽ chớp cái, khuôn mặt bỗng áp vào gần nữ hài, thanh trầm thấp lại có chút mờ ám, "Bạch Ngư, cần phải khiêu chiến giới hạn của sư phụ".

      Bạch Ngư chớp mắt, nhìn rồi bật cười.

      Trước đây lúc nàng vẫn chưa hiểu chuyện, từng biết trời cao đất rộng, tự dĩ vi thị (tự cho là đúng) mà nhiệt tình ái mộ Phạm Huy tôn thượng - người có thể coi là phụ thần của nàng. Trải qua nhiều năm, nàng mới hiểu được, Phạm Huy tôn thượng có bao nhiêu bao dung đối với bốc đồng của nàng.

      ái mộ tự dĩ vi thị và vượt phép tự dĩ vi thị.

      Mà sư phụ Phạm Châu lại chu đáo, kiên nhẫn biết bao, từng bước giáo hội cho nàng về thế giới mỹ lệ và tuyệt vời ở ngoài kia.

      Phạm Huy tôn thượng là vân hoa Hải Thiên mà nàng ngưỡng vọng.

      Sư phụ Phạm Châu lại là hoa đào chước nhiên từ tận đáy lòng nàng.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ -----

      Có người thích nam chính phúc hắc, thâm tình; có người thích nam phụ ôn nhu ấm áp; có người thích nam ba manh nhuyễn (tinh quái + yếu lòng), đáng ; nhưng Diệp Đàn cố tình lại thích Phạm Huy tôn thượng chỉ xuất trong dòng hồi ức của người khác.

      chỉ lên qua vài dòng văn, nhưng Diệp Đàn cảm nhận được, có thể chiếu cố chu đáo lại thỏa đáng các loài động vật , trầm mặc mà bảo hộ toàn bộ kết giới Thương Sơn suốt nghìn vạn năm, nhất định là người có nội tâm mềm yếu, chỉ là may trời sinh tính cách có chút thanh lạnh, nhưng chung quy vẫn là thanh niên tốt bụng.

      ...Kỳ trọng điểm chính là… là người có bộ dạng được mắt nhất trong truyện. (Cho mị cười =D)

      Diệp Đàn đọc xong chương truyện mới nhất, trong lòng lại càng thêm mến Phạm Huy.

      bèn mò lên viết bình luận.

      [Đàn Diệp]: Má Uyển Bạch miêu tả nam phụ Phạm Huy thượng tôn mới đáng làm sao!

      Diệp Đàn cũng trông chờ tác giả Uyển Bạch trả lời bình luận của mình, dù sao tác giả này cũng có tiếng là lười biếng, hay phản hồi bình luận của độc giả.

      Nhưng mà má tác giả vốn hay phản hồi bình luận này, lần này thế mà lại phản hồi bình luận của Diệp Đàn.

      [Tác giả phản hồi]: Nam phụ là của tác giả rồi nhé!

      Diệp Đàn sợ nhất là người khác trả lời bình luận của mình, bởi chỉ cần phản hồi thôi nhất định dây-dưa-mãi--thôi! Thấy được phản hồi của tác giả, giống như được bơm máu gà, hăng say hẳn lên.

      [Đàn Diệp]: Má tác giả, nam phụ là của độc giả, nam chính mới là của tác giả! Mị má tác giả, nhưng vẫn nam phụ nhất! *chụt chụt* (moah moah)

      [Tác giả phản hồi]: Nam chính là của nữ chính rồi! Nam phụ là của tác giả!

      [Đàn Diệp]: Của độc giả!

      [Tác giả phản hồi]: Của mị!

      [Đàn Diệp]: Còn lâu! Là của mị!

      Diệp Đàn đọc lại đoạn bình luận, bỗng cảm thấy có hơi ấu trĩ, vì thế gõ phím.

      [Đàn Diệp]: ... là! Chúng ta tranh nhau cái gì chứ! Kêu gào nam phụ mãi cũng có trả lời lại được chúng ta đâu!

      Diệp Đàn đợi vài ngày, vẫn chưa thấy phản hồi của tác giả, rất nhanh liền quên cuộc đối thoại này, tác giả lại vừa ra thêm chương mới nữa rồi.

      --- ------ ---

      <<Bạch Ngư Đăng Châu>>

      ... ....

      Bạch Ngư nghe tin xong liền đánh rơi chén bạch ngọc trong tay xuống đất, chén vỡ tan.

      "Người cái gì?" Bạch Ngư thể tin nổi mà nhìn Phạm Châu, "Bản mạng đăng của tôn thượng...tắt rồi? Sao có thể chứ?! thể nào... thể nào đâu! Tôn thượng phải chỉ là hàn lại phong ấn như thường lệ thôi sao...Như thế nào lại..."

      "Bạch Ngư, ngươi tỉnh táo lại!" Phạm Châu ôm nữ nhân gần như thể khống chế được cảm xúc vào lòng, thanh khàn khàn, "...Chúng ta đều thử, ngay cả sư huynh...thần hồn...đều tìm được..."

      Vẻ mặt Bạch Ngư nhất thời có chút hoảng hốt.

      tìm được thần hồn, ngay cả thần hồn cũng thấy.

      Đây phải có ý là mọi thứ đều thể vãn hồi sao?

      Chỉ là vì sao lại như thế? Phạm Huy tôn thượng bảo hộ phong ấn Thương Sơn nghìn vạn năm qua, có mấy trăm lần xảy ra tán loạn nghiêm trọng, lí nào tán loạn nho lần này lại có thể làm tôn thượng thúc thủ vô sách (bó tay biện pháp), thậm chí còn bị phá hủy.

      Mặt khác, ngay cả Phạm Huy tôn thượng cũng giữ được phong ấn trong tam giới còn ai có thể chứ?!

      Mà Phạm Huy tôn thượng bảo hộ bách tính cùng sơn thủy nghìn vạn năm, Phạm Huy thượng thần dành cả đời hiến dâng cho bách tính và sơn thủy, cuối cùng lại có kết cục bất tri bất giác bị phá hủy.

      ai biết trong giây phút cuối cùng nghĩ cái gì, cũng ai biết có nguyện vọng gì, cũng ai biết liệu có lưu luyến điều gì .

      Bạch Ngư mờ mịt nhìn Phạm Châu, bỗng nàng nhớ tới lúc trước từng hỏi qua tôn thượng.

      "Tôn thượng, chàng thấy đơn sao?"

      Tôn tượng vẫn luôn trầm mặc, cuối cùng lại bình thản trả lời, "Vô dục vô cầu, tự nhiên ".

      Nàng còn nhớ ngày đó đeo kiếm sau lưng, im lặng đửng đỉnh Thương Sơn, tuyết phủ ngàn dặm, ánh mắt sâu thẳm, tách biệt ra khỏi phong nguyệt.

      Nàng vẫn rất kiên định mà cho rằng, ai và có chuyện gì có thể uy hiếp được .

      --- ------ ------ ------ ------ --------

      [Diệp Đàn vừa xem xong chương mới]: ⊙△⊙

      [Diệp Đàn sau vài giây mới có phản ứng]: ╰_╯

      ...Con mẹ nó, nam phụ mà tha thiết ra quá dễ dàng rồi! Đúng thế đúng thế đúng thế!!!

      Tác giả, thím hồn ra đây chuyện với tôi về nhân sinh, tôi cam đoan đánh chết thím đâu!!!

      Diệp Đàn sau lúc lâu mới nhìn được "lời tác giả" ở cuối chương mới, trong đó còn nhắc đến tên mình.

      [Lời tác giả: Đàn Diệp, cho thím tự mà hỏi, xem "" có đáp ứng với thím !]

      ←_← Người chết rồi còn hỏi han được cái gì nữa!

      đúng! Vấn đề là: sao lại bảo tự mình mà hỏi nhỉ? Nam phụ là nhân vật trong truyện cơ mà, làm sao mà hỏi được chứ!!
      Iluvkiwi, Tử Vũ Nhi, Snow5 others thích bài này.

    3. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 2

      Editor: Vũ Linh

      Diệp Đàn nghiêng đầu nhìn đồng hồ, duỗi người, quyết định tắt mắt tính vào bếp tìm đồ ăn.

      ...Còn về cái vấn đề khó nghĩ kia, trước mắt cứ hoãn lại .

      Lúc Diệp Đàn qua phòng khách, đúng lúc này chuông cửa lại vang lên. dừng bước, nghĩ, đại khái là mấy ngày hôm trước trai gọi điện gửi chuyển phát nhanh đến cho mình.

      Vừa mở cửa ra, đập vào mắt chính là hộp giấy màu nâu dài gần hai mét, rộng nửa mét.

      Diệp Đàn có chút choáng váng.

      biết trai mình gửi đồ đến đây là để chúc mừng mình chuyển tới nhà mới, nhưng quà lớn như thế... biết là đắt đến mức nào đâyyyyyy!

      "Diệp Đàn tiểu thư phải ?"

      Nhân viên chuyển phát nhanh lên tiếng, giọng ấm áp giống như thanh đài truyền hình, lúc này Diệp Đàn mới để ý thấy người đứng đằng sau hộp giấy.

      Cậu ta mặc áo sơ mi màu đen cùng quần dài màu đen, đầu đội mũ che nắng, hơn nữa vành mũ bị kéo xuống cực thấp, chỉ lộ ra chiếc mũi thẳng tắp và đôi môi dày.

      Diệp Đàn nhìn thoáng qua rồi thu tầm mắt lại, khẽ gật đầu, "Là tôi!"

      "Xin kí nhận vào đây!"

      Nhân viên chuyển phát nhanh thong thả đưa bút cho Diệp Đàn, Diệp Đàn để ý thấy tay cậu ta tuy hơi ngắn nhưng lại cực kì trắng, có chút tái nhợt, cứ như thể lâu rồi chưa ra ngoài nắng vậy, Đứa trẻ này đúng là thiếu nắng, bây giờ nhân viên chuyển phát nhanh đều phải ra ngoài phơi nắng sao?

      Diệp Đàn nghĩ có chút khó hiểu , bèn hỏi đối phương, "Tôi có thể mở hộp kiểm tra chút được ?"

      Diệp Đàn thấy tay cầm bút của nhân viên chuyển phát nhanh đột nhiên có hơi run lên, sau đó rất nhanh lại thu bút lại.

      "A". Ngữ điệu của cậu ta bỗng trở nên rời rạc, nhả chữ cũng kỳ quái, cứ như thể cậu ta chỉ vừa mới học ngôn ngữ này vậy, thập phần được tự nhiên, ràng rất khác so với thanh tựa như đài phát thanh vừa rồi, "Vậy, Diệp... Đàn... tiểu thư, cứ từ từ... từ từ kiểm... tra".

      Sau đó cậu ta khẽ ngẩng đầu, lộ ra nửa mắt hẹp dài, nhìn về phía Diệp Đàn, hề có chút cảm tình, chớp mắt... có điểm tụ.

      Cứ như cỗ máy vậy!

      Ánh mắt này khiến cho Diệp Đàn có chút lạnh người.

      Nhưng còn chưa kịp phản ứng lại cái gì, ánh mắt diện mạo của người này lại có cái gì đó rất khác rồi, cậu ta liền thu mắt về, cúi đầu, xoay người rời .

      ...Cứ vậy mà xoay người bước .

      ...Bước .

      thế lại còn là cầu thang.

      Tòa nhà cao hơn mười tầng, cậu ta dùng thang máy mà lại cầu thang bộ!

      Diệp Đàn sửng sốt vài giây, lúc cậu ta hết vòng cầu thang mới bừng tỉnh mà đuổi theo cậu ta.

      "Này! Nhân viên chuyển phát nhanh đừng vội!"

      Nhưng khi Diệp Đàn nhoài lên chỗ vịn cầu thang nhìn xuống, toàn bộ bộ hành lang bóng người.

      Diệp Đàn lại nhìn qua phía thang máy, thang máy vẫn dừng ở tầng , Diệp Đàn lại tiếp tục thang bộ xuống mấy tầng dười, nhưng vẫn thấy bóng người.

      Người kia cứ như bỗng dưng biến mất vậy!

      vừa là Diệp Đàn đuổi theo ngay, cùng lắm chỉ cách nhau có mấy giây, vậy mà chỉ trong khoảng thời gian cực ngắn như thế thấy tăm hơi cậu ta đâu nữa.

      Người bình thưởng hẳn là thể cầu thang bộ nhanh như thế.

      Bỗng Diệp Đàn nhớ ra, vừa rồi lúc cậu ta rời , hoàn toàn có tiếng bước chân.

      ...Nhất định là do gần đây Diệp Đàn hay thức đêm nên xuất ảo giác rồi!

      Vừa rồi cậu ta dùng thang máy xuống, đúng thế, chính là như thế.

      Diệp Đàn rất lạc quan mà bỏ qua chuyện thang máy căn bản vẫn chưa có người động vào. Lúc quay về, nhìn thấy cái hộp giấy to tổ bố, bỗng trong lồng tràn đầy bi thương.

      Cậu thiếu niên kia, mau mau trở lại đây !! Hộp giấy lớn như thế này mình làm sao dịch chuyển được hả-ả-ả-ả?!

      Cuối cùng lúc Diệp Đàn đẩy được hộp giấy vào bên trong, tưởng chừng như sắp đứt cả hơi, tê liệt ngồi sô pha, tự rót cho mình cốc nước. bắt đầu yên lặng nhìn chằm chằm vào hộp giấy.

      Vấn đề là, có nên mở hay đây?

      Cảm tưởng như chỉ cần mở hộp giấy này ra là mở luôn cả thế giới mới ra.

      Sau khi Diệp Đàn uống thêm mấy hụm nước, lại cười nhạo trí tưởng phong phú của mình, sau đó đứng dật vòng quanh chiếc hộp vài vòng.

      Ừm, xem chừng ông đại nhân tặng cái tủ lạnh cỡ lớn đây... trai vạn tuế!

      Sau đó quả quyết mở hộp giấy.

      Hộp giấy này hề có chỗ dán, Diệp Đàn tìm nửa ngày mà vẫn tìm ra được dấu dán băng dính đâu, mở hộp ở chỗ nào, cuối cùng túm bừa rồi trực tiếp xé ra.

      ...Sau đó...

      . . . ⊙﹏⊙. . .

      Ai có thể tới đây giải thích cho nghe, vì sao trong hộp giấy lại là cỗ-quan-tài-băng!!!

      Hơn nữa bên trong còn có người nằm (′0ノ`*).

      Tên vô lại nào lại dám làm ra trò đùa quái đản này với ??? nhất định đánh chết ! o(︶︿︶)o!

      Từ Diệp Đàn bị trai đại nhân dọa nhiều đến trơ rồi, bình tĩnh lên phía trước cỗ quan tài, liền thấy bên trong có mỹ nhân.

      Mỹ nhân này mặt mũi rất đẹp, đôi mày cong dài tóc mai, hai mắt đóng chặt, mũi rất thẳng, môi hơi mỏng, có huyết sắc, bộ dáng thanh lạnh xuất trần tựa như ngọc.

      thân mặc trang phục như cổ nhân, tóc đen dài được buộc chỉnh tề, đơn giản bằng bạch ngọc quan, người mặc trường bào màu trắng thuần khiết, có trang sức gì, thoạt nhìn giống thần tiên.

      Người sáp này...làm tinh xảo, giống y người .

      Diệp Đàn ghé vào nhìn bên trong quan tài, đúng là có bộ dáng thần tiên mà, hiểu sao cảm tưởng như đây chính là nam phụ Phạm Huy tôn thượng trong lòng .

      tán thưởng trí tưởng tượng của mình mà!

      Có điều...Trò đùa này có phần hơi quá rồi, có bản lĩnh đốt tiền vào trò đùa này chi bằng dùng tiền mua đồ ăn vặt cho còn hơn!

      Diệp Đàn nhìn quan tài băng mà cứ như nhìn thấy thùng đồ ăn vặt.

      đứng yên cẩn thận nghiên cứu cỗ quan tài băng chút.

      Cũng giống như hộp giấy, thấy chỗ mở ra, giống như tự nhiên mà hình thành nên, có khe hở nào, phía đầu và cuối quan tài được chạm khắc bằng hoa văn hình mây, đơn giản mà trang nhã.

      Hơn nữa, phía quan tài thoạt nhìn ràng là được làm bằng băng, nhưng hoàn toàn lại có chút cái rét lạnh của băng.

      ...Ông họ Ân này đúng là đốt tiền mà!

      Diệp Đàn rút di động ra gọi.

      "!" khụ khụ vài tiếng rồi nghiêm trang , " đùa hơi quá chớn rồi đấy, tặng thứ này để làm gì, định cho em bạn trai hả? Ha ha ha, em cảm ơn nhé!"

      Đối phương trầm mặc hồi lâu, lúc sau mới , "... hiểu ý em là gì".

      Diệp Đàn, "Lão đại, còn giả bộ cái gì chứ! Tặng hẳn tượng sáp hình người cho em, hành động vĩ đại này quả , ngờ quà mừng lại đến mức này, em vừa mới khôi phục được tình trạng độc thân cao quý, đến nỗi đói khát đến vậy đâu nhé!"

      "A..." Đối phương chậm chạp hỏi, "Người sáp gì chứ?"

      Diệp Đàn rốt cuộc cũng ý thức được có chút thích hợp, " chuyển phát nhanh cho em cái gì?"

      "Em à, đó là nồi cơm điện".

      Diệp Đàn, "︽⊙_⊙︽."

      Sau đó nhanh chóng kết thúc hành vi mất mặt, " có gì, em tắt máy đây!"

      Sau khi tắt máy xong, Diệp Đàn lập tức khổ não gõ lên cỗ quan tài, rốt cuộc là ai gửi đây? nhìn lại vào tờ đơn chuyển phát nhanh, bỗng phát đó hề có tên của nhân viên chuyển phát nhanh.

      chữ cũng có!

      ...Vừa nãy lúc nhân viên chuyển phát nhanh bảo ký nhận, thấy ràng đó có chữ viết cơ mà, sao tự dưng giờ lại thấy chữ đâu nữa.

      Có lẽ...là do hoa mắt?

      Nhưng, tờ đơn có chữ, nhân viên chuyển phát nhanh chuyển làm sao biết chỗ mà chuyển đồ tới đây?

      "Ôi mẹ ơi, tôi này..." Diệp Đàn chán ngán nhìn chằm chằm vào mỹ nhân bên trong quan tài, đột nhiên muốn hỏi, " phải là người sống đấy chứ?!"

      Người trong quan tài yên tĩnh ngủ say, khuôn mặt tuấn tú.

      Diệp Đàn lại cười nhạo mình cứ hay nghĩ linh tinh.

      "Này, tuy bộ dáng của cũng rất tuấn tú, đúng loại tôi thích, nhưng..." Diệp Đàn dùng sức vỗ vỗ mặt quan tài, dồn mười phần sinh lực mà , "Sáng mai tôi đem gửi , ờm...gửi tới cửa hàng tượng sáp, cần cảm ơn đâu, tôi tên là Lôi Phong".

      Sau khi khoái trá đưa ra quyết định như vậy, Diệp Đàn vui vẻ ăn xong cơm tối, rồi lại ngồi chơi máy tính, rồi lại lên giường ngủ.

      Sáng sớm hôm sau, Diệp Đàn ngủ đến mức mơ mơ màng màng, lê dép vào phòng khách uống nước, mới được vài bước bị vấp chân ngã xuống bên cạnh bàn trong phòng khách, vẹo người đè lên vật thể mềm mềm.

      Diệp Đàn hoảng đến nỗi lập tức thanh tỉnh, theo bản năng trừng lớn mắt nhìn chằm chằm vào thứ trước mặt.

      Vải dệt tơ lụa cực kì tinh xảo, ghé vào gần để xem, mới phát trong bố văn còn có vân văn màu bạc, tinh tú tỉ mỉ, lúc hướng mắt lên thấy cánh mũi tinh xảo, sườn nhan ( bên mặt) thanh lạnh lại tuấn mỹ.

      Diệp Đàn sau lúc lâu mới có chút phản ứng.

      Chậm rãi...Chậm rãi...Sáng sớm vẫn chưa tỉnh ngủ, thần trí ràng...

      đành bất chấp nhéo cánh tay mình, đau đến mức nước mắt ào ào chảy ra.

      Nhưng chính là, mỹ nhân ngày hôm qua vẫn còn ở bên trong quan tài kẽ hở kia, giờ ở dưới thân .

      !!! Trọng điểm là sao có thể thoát ra quan tài đóng kín như thế chứ?! Đừng là người sáp biết cử động nhé!!!!!!!!!! kinh khủnggggggggg!!!!

      Diệp Đàn bị ý nghĩ kỳ quái lúc lâu, mãi sau mới run rẩy vươn tay, đặt tay dưới mũi người nọ.

      ..Có ...hơi ...thở ...

      lại chuyển tay ra hai má, chọc chọc.

      Có đàn hồi, mềm mềm, trơn trơn.

      Cảm giác cánh cửa của thế giới mới mở ra.

      Cuối cùng Diệp Đàn gần như rưng rưng đưa lỗ tai đến gần phía ngực của mỹ nhân.

      "Thình, thịch, thình, thịch.." Tiếng tim đập mạnh mẽ.

      ...Vãi đái!*

      Kiếp trước nhất định hủy diệt cả thế giới mà! (ý kiếp trước tạo nghiệp nên nghiệp này bị báo ứng)

    4. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 3

      Editor: Snowflake HD
      Beta: Vũ Linh

      Diệp Đàn lập tức sững người hai mắt nhìn chằm chằm mỹ nhân dưới thân mình, lúc lâu sau cũng chưa kịp hồi phục tinh thần.

      . . . , phải, sao có thể là người được, chắc chắn là mị đụng phải mấy thứ quái dị! ! ! Bị phong ấn ở trong băng đá sau đó tự thân bò ra ngoài nghĩ tới tình tiết máu chó này quả thực. . . Mẹ nó thân tàn cũng có ý chí kiên cường thế a!

      Diệp Đàn cứ như thế vào trong cõi thần tiên, lúc sau mới chợt nhận ra bản thân mình vẫn nằm đè vật thể lạ, tay chân luống cuống đứng lên đụng phải bàn trà, đau đến mức xém nữa rơi nước mắt.

      ngồi ở bàn trà bên cạnh, đôi mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn mỹ nhân, tự hỏi sâu thẳm trong lòng bây giờ nên làm cái gì. . . Tốt hơn hết là đến như thế nào tống như vậy. . .

      Diệp Đàn gọi điện thoại cho công ty chuyển phát: "Hoa viên Nguyên Hải tầng 1208, làm phiền các người tới đây lấy bưu phẩm được ? Cảm ơn."

      Cúp điện thoại Diệp Đàn bắt đầu tìm kiếm cái quan tài băng ban đầu, nhưng mà cái vật dài hơn hai thước ấy cánh mà bay biến mất chút tăm hơi.

      Diệp Đàn nhanh chóng lui về phía sau ba bước, lưng dán chặt lấy vách tường, gương mặt đề phòng nhìn chằm chằm mỹ nhân nằm gần đó, vẫn ngủ, mặt mày trắng trẻo lạnh lùng, vẫn giữ nguyên tư thế ở trong quan tài, hai tay đặt bên hông, thân hình thẳng tắp.

      có chút động tĩnh nào, nhưng hô hấp rất nhàng chậm rãi, theo Diệp Đàn, dù cho bộ dạng của có xinh đẹp tuyệt trần chăng nữa, cả người lúc này đều vô hại, nhưng tại ngủ say giống như là ác quỷ vậy đó, thử hỏi xem đáng sợ biết bao nhiêu.

      bỗng nhiên xuất , như vậy quá kì quái rồi, cộng thêm tên tiểu ca chuyển phát kia nữa, tất cả đều bình thường nha.

      Đưa đưa ! Nhất định phải đưa chỗ khác!

      Người lấy bưu phẩm xuất rất nhanh chóng, dáng người trung bình cao thấp, mặc bộ đồ của công ty chuyển phát nhanh, xem dáng vẻ chắc chừng bốn mươi, vừa trông thấy Diệp Đàn ngay lập tức hỏi: "Đồ vật muốn chuyển ở đâu?"

      Diệp Đàn nhìn sau lưng ông chú đó: "Ồ, mang xe đẩy đến sao?"

      "Vật cần chuyển rất lớn sao? Để tôi xem chút." Ông chú chuyển phát nhìn theo hướng Diệp Đàn, lập tức , "Ơ, người thanh niên trẻ kia sao lại nằm sàn, mấy tháng này đây rất lạnh, bên ngoài tuyết vẫn còn rơi nữa, nằm sàn như vậy, nếu bị bệnh làm sao?"

      "Khụ khụ, " Diệp Đàn xấu hổ cắt đứt lời ông chú chuyển phát "Chú à, đồ vật tôi muốn gửi chính là ta."

      Ông chú chuyển phát: ...

      Diệp Đàn: "Tôi có cái hộp giấy bự, chú xem thử có thể giúp tôi gói ta lại được ?"

      Ông chú chuyển phát: ! ! ! ! !

      Diệp Đàn trông thấy mặt mũi kinh hãi của ông chú chuyển phát, liền hằn giọng giải thích chút: "Cái đó là hình nộm, phải người đâu."

      Vẻ mặt cực kì chân nhìn thằng vào mắt ông chú, tràn đầy biểu cảm ‘Tôi chú phải tin tôi nha’.

      Kết quả là ông chú rất kiên quyết lại: " ! Thị lực của tôi đặc biệt rất tốt, đó ràng là người sống! Nào có đạo lý chuyển phát người sống bao giờ, đừng giỡn với tôi." Ông ta còn khuyên, "Nếu là bị bệnh, cần đưa đến bệnh viện, gọi chiếc xe taxi cũng có tốn nhiều tiền đâu, sao có thể chuyển phát, phải xác định ràng nha."

      ". . . phải. . ."

      "Tôi sống chừng này năm, lần đầu tiên mang người chuyển phát đến bệnh viện."

      ". . . phải là. . ." Diệp Đàn đen mặt, "Tôi muốn đem ta đến tiệm hình nhân, ai gửi vào bệnh viện!"

      Mẹ nó ai rảnh đâu đem gởi đến bệnh viện.

      Kết quả ông chú kia càng phản ứng mãnh liệt.

      "Gửi đến tiệm hình nhân? Đem người sống gửi tới tiệm hình nhân à ít có ác đó."

      Diệp Đàn cảm giác mình có chút oan ức: " phải là người sống, " thuộc loài giống kì lạ! "Cũng là người khác chuyển cho tôi mà."

      Ông chú nhìn Diệp Đàn mấy lần rồi nhìn sang người kia, cuối cùng chân thành : " trẻ, nghe tôi khuyên câu, bệnh của còn có thể cứu chữa, người trong nhà với nhau sao sớm trình bày ràng, rồi mang trị liệu, đừng vội bỏ cuộc."

      . . . Bỏ cuộc cái em nhà ông.

      Diệp Đàn đưa con mắt tuyệt vọng nhìn ông chú bước vào thang máy rời , sau đó xoay người lại nhìn cái người trước sau vẫn nằm đất.

      Đau lòng a. . .

      Tuyệt đối, thể giữ lại nơi này a a a! ! ! đường đường là hoàng hoa đại khuê nữ trong nhà lại có cái giống đực ràng! Có thể chịu được sao!

      Đặt trong thang máy đưa đến lầu ai nhặt nhặt !

      Diệp Đàn đặc biệt lạnh lùng vô tình, chút thương hương tiếc ngọc dùng hai tay mạnh mẽ lôi vai áo tên kia ra ngoài.

      "Tôi cho nghe phải là tôi tàn nhẫn hay cố tình gây " Diệp Đàn bên kéo bên dặn dò, "Nhưng mà cái người đưa đến đây chắc chắn có ác tâm, tôi sống đơn thuần như vậy chuyện này sao có thể giao phó cho tôi được! hùng bảo trọng, tin tưởng tôi bộ dạng đẹp mắt như vậy nhất định có người mang về nuôi dưỡng! Xã hội này thiếu nhất chính là tiểu bạch kiểm!"

      Lúc kéo gần đến tủ giày, Diệp Đàn bị ngã.

      Cú ngã này khiến cho đầu va vào tủ giày.

      Diệp Đàn đau đớn lập tức đưa tay kéo khuôn mặt xinh đẹp, nhưng phát phản ứng còn rất tốt nên tiện thể đứng lên.

      "Ao ô, đều tại ngươi, sáng nay nãi nãi ngã hai lần!" Diệp Đàn qua, quỳ xuống bên cạnh người đẹp, hết sức chuyên chú quan sát khuôn mặt xinh đẹp, "Họa thủy họa thủy! Quả nhiên họa thủy! Xem làn da này khuôn mặt này còn lông mi nữa này! Bộ dạng như vậy quả là bất lợi cho việc duy trì ninh xã hội!"

      Dù sao. . . Đợi tí nữa đưa . . . tại khi dễ chút cũng có gì đúng. . . Có trách nên trách hùng ngủ đúng lúc.

      Diệp Đàn mới vừa kề sát vào mỹ nhân để thỏa lòng tò mò, liền thấy đối phương mở mắt.

      Trong nháy mắt gần như bị người kia mê hoặc.

      Sâu sắc, trong trẻo nhưng lạnh lùng, bình tĩnh mà lạnh nhạt, đôi mắt màu bạc.

      lạnh lùng nhìn chăm chăm vào khuôn mặt kéo , cử động, cũng gì, cho đến khi Diệp Đàn kịp thời phản ứng, giống như bị phỏng, nhanh chóng buông ra hơn nữa còn lùi ra phía sau vài bước.

      Mắt màu bạc con ngươi màu bạc! ! Có thể là người bình thường sao!

      Cả người Diệp Đàn quỵ xuống: "Đại ca phải do tôi cố ý đâu nếu thích hành động đó tôi nhất định lập lại lần nữa cầu xin bỏ qua cho!"

      Sau đó Diệp Đàn hoàn toàn để đối phương trả lời, mang còn ngồi đất đứng dậy, thuận thế đẩy ra ngoài cửa gần đó. "Loảng xoảng" tiếng lập tức đóng cửa lại.

      Tốc độ của cái quá trình này nhanh đến mức làm người khác phải kinh ngạc.

      Diệp Đàn đứng trước cửa thở phào nhõm.

      Phải rồi, nguyên nhân của tất cả kì quái, tạm biệt! tính toán lương thực trong nhà, đủ cho tháng cần bước ra khỏi cửa, xem ai chịu đựng lâu hơn ai!

      Sau đó Diệp Đàn quay người lại, lập tức nhìn thấy đối phương bình tĩnh đứng cách ba bước trước mặt , trường bào chấm đất, tóc đen buông tới bên hông, mặt mày lạnh lùng.

      Ta, được, lần nữa, ! ! !

      Diệp Đàn nhanh chóng tiến lại gần, phản ứng đầu tiên chính là nắm lấy ống tay áo đối phương, đưa kéo đến cạnh cửa, lần nữa đẩy ra ngoài, sau đó "Ầm" tiếng lưu loát đóng cửa.

      Kết quả quay người lại, vẫn là Bạch Y của tên đó, trầm mặc như trước bình tĩnh đứng ở trước mặt Diệp Đàn, nhưng khoảng cách so với trước xa hơn vài bước.

      Ây da còn có, hết, ! !

      Diệp Đàn vén ống tay áo lên định đánh nhau với đối phương, lúc này mới kịp phản ứng: . . . Chết tiệt, vào bằng cách nào! Cửa đều đóng hết thế quái nào vào được! ! ! ! !

      Diệp Đàn ngẩng đầu, cực kì sợ hãi.

      "Đại thần. . . Tôi sai rồi. . ." Diệp Đàn dựa lưng cửa, tay cầm lấy khóa cửa, bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ chạy, "Tiểu nữ có mắt như mù, phải cố ý mạo phạm van ngài buông tha T_T."

      Đối phương đến gần Diệp Đàn hơn bước.

      liều mạng xông tới ôm lấy nam nhân Bạch Y nước mắt đáng thương, "Tôi có mẹ già dưới có con trẻ sổ tiết kiệm ở trong tủ quần áo gần bên phải phía dưới nội y màu đỏ mật mã là chết cùng chết a phải là 481748 tiền mặt ở dưới tủ TV có hai ba trăm đồng giấy tờ bất động sản ở trong phòng ngủ trong cái hộp giày màu tím toàn bộ tài sản đó lấy hết chỉ cầu xin tha cho tôi!"

      Nhưng mà đối phương vẫn bước tiếp bước rồi dừng lại trước mặt Diệp Đàn, cúi thấp đầu, Diệp Đàn cảm giác được người loại mùi hương đặc biệt làm cho người khác phải yên tâm, có chút giống liên hương, mang theo vị gỗ đàn, nhàng cực kì dễ chịu.

      lẳng lặng nhìn Diệp Đàn, ánh mắt lạnh nhạt trước sau như , nhưng nhìn quỷ dị hiền hòa - - tựa như nhìn xuống chúng sinh, độ lượng nhân từ.

      Diệp Đàn có chút ngờ nghệch, hơi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn của , nhìn nhàng mở miệng: "$^#^*%*§ *."

      Diệp Đàn: "Cái gì?"

      Bạch Y nam nhân: "$%#%&&*n∑€."

      Diệp Đàn: ⊙△⊙.

      Bạch Y nam nhân: "$%%#^&*€‰§."

      Diệp Đàn ngẩng đầu, nhìn đối phương rất chân thành, giơ lên bàn tay bé yếu ớt hỏi thăm: "couglish (*)?"

      (*) Couglish: tác giả cố tình viết sai từ tiếng nên vô pháp dịch. Đại loại Diệp Đàn bảo nam: "Ngôn ngữ hệ mặt trời sao?" o(︶︿︶)o

    5. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 4:

      Editor: Snowflake HD

      Diệp Đàn dựa lưng vào cửa ngẩng đầu nhìn bạch y nam nhân, hai bên đều giữ im lặng.

      Đôi mắt bạch y nam nhân nhàng mà lạnh nhạt, màu mắt bạc giống như tuyết lạnh núi cao, đôi môi mỏng, cùng với trường bào màu trắng, mũ ngọc đơn giản có bất kì hoa văn nào, cho dù đứng chỗ, nhưng cả người đều toát ra khí thế cao quý, ai có thể đến gần.

      Vì vậy Diệp Đàn càng hiểu hơn, người nam nhân trước mặt này có biết bao cao quý và xuất chúng ------ ràng đứng trước mặt ngươi, tuy nhiên ngươi lại cảm thấy như trời cao, đẹp rực rỡ như hoa, nhàng thanh thoát tựa mây.

      Diệp Đàn yên lặng khẽ quan sát , hơi cúi đầu, đôi mắt rủ xuống phân nửa, áo bào trắng rộng thùng thình cho dù có bị Diệp Đàn kéo lê đất, cũng hề có tí vết nhăn, mái tóc đen dài mượt mà như tơ lụa, cũng được cột gọn gàng phía sau.

      Diệp Đàn chịu nổi khí im ắng nữa, mở miệng: “Hắc hắc… hùng muốn thương lượng đại với người trái đất sao?”

      Diệp Đàn nháy mắt với , đối phương có phản ứng, vì vậy Diệp Đàn chỉ tay xuống ghế sô pha : “Chúng ta ngồi xuống, bàn bạc chút?”

      Sắc mặt bạch y nam nhân vẫn thay đổi.

      Diệp Đàn sang đó ngồi trước, sau đó ra sức khua tay múa chân, còn dùng ánh mắt đầy thân thiện nhìn đối phương ý bảo ngồi ở đây.

      hơi nghiêng đầu, im lặng hồi, mới từ từ bước tới, ngồi đối diện với Diệp Đàn.

      “%^$#&.”

      Bây giờ Diệp Đàn mới nghe kĩ giọng đối phương, có chút lạnh nhạt, trong trẻo.

      Giọng lẫn bộ dáng của đều giống nhau.

      Tuy rằng hiểu cái gì, nhưng Diệp Đàn cảm thấy, chắc “Cảm ơn”, “Tốt” mấy từ đại loại như vậy. Vì vậy nhìn , nở nụ cười tươi rói, tự giới thiệu bản thân.

      “Tôi là Diệp Đàn.” Diệp Đàn dùng ngón tay chỉ vào bản thân, sau đó ngừng , “Diệp Đàn, Diệp Đàn, Diệp Đàn.”

      là ai?” Diệp Đàn lại dùng ngón tay chỉ mình, rồi chỉ sang , “Tôi là Diệp Đàn, là ai?”

      mở mắt, mặt cảm xúc, biết là có hiểu ý của Diệp Đàn hay nữa.

      Cho nên Diệp Đàn rất kiên nhẫn lặp lại lần nữa, “Tôi là Diệp Đàn,” chỉ vào người đối diện hỏi, “ là ai?”

      Rốt cuộc đối phương cũng gật đầu, cất giọng nhàng trả lời: “$#%&.”

      Trong mắt Diệp Đàn: …………..

      cố gắng phân biệt từng , sau đó ngập ngừng lập lại: “Dụ… so1ngo due… Nguyệt? Bảo Nguyệt à?”

      Cái quỷ gì thế này! Ngôn ngữ sao hỏa à!!

      gật đầu, nhàng nhắc lại: “$#%&.”

      Diệp Đàn: “Dục Bãi Dĩ?”

      “$#%&.”

      Diệp Đàn: “Ngọc Bạch Dĩ?”

      “…”

      Diệp Đàn tự suy niệm lại mấy lần, “A” tiếng chợt tỉnh ngộ, sau đó quả quyết : “Ngọc Bạch Y.”

      Đối phương: “…$#%&.”

      “Chuẩn!” Diệp Đàn xác định thêm lần nữa, sau đó rất cao hứng lặp lặp lại, “Phải rồi! Chính là Ngọc Bạch Y!”

      trùng hợp cũng mặc áo trắng nha!

      Nam nhân bị gọi là Ngọc Bạch Y câm nín, đại khái là phát thính giác lẫn miệng lưỡi nương trước mắt tốt cho lắm, cũng muốn sửa lại thói quen phát của Diệp Đàn nương.

      khẽ gật đầu, sau đó gọi tên Diệp Đàn.

      Êm dịu.

      Diệp Đàn: ⊙﹏⊙

      Diệp Đàn xoay đầu xúc động, hóa ra tên mị cũng có nhiều mùi vị như vậy, từng chữ từng chữ từ trong miệng phát ra, có chút chậm rãi, chứa tình cảm nồng nàn gì hết, nhưng làm cho người nghe cảm thấy rất thoải mái.

      Tiếp đó Diệp Đàn ngồi im, tự dưng biết chuyện gì cho đúng, ngôn ngữ hệ hành tinh chưa được khoa học khám phá, còn biết xuyên tường, mặc áo bào trắng người toát ra khí thái của thần tiên, hai mắt màu bạc thanh khiết, trong thâm tâm, Diệp Đàn xác định chắc chắn, tên này sống trong thế giới loài người.

      Nhưng mà, là ai thế, xuống đây làm cái gì… tại sao lại đáp tại đất nhà mị?

      Bất kể là như thế nào, người ta sống sờ sờ ở đây, còn thiếu rất nhiều thứ, ừ, nhân tiện hôm nay làm, mua những vật còn thiếu vậy!

      Diệp Đàn đứng lên: “Tôi ra ngoài mua đồ, Ngọc Bạch Y đại ca, cứ ngồi ở đây, tôi mau chóng quay về.”

      Sau đó cầm túi xách ở tủ giày lên, mở cửa thẳng ra ngoài, đến khi thang máy xuống tới lầu , mới chợt nhớ ra điều, đúng nha, Ngọc Bạch Y đâu có hiểu mị cái đâu!

      xoay đầu nhìn cánh cửa thang máy đóng hẳn, suy nghĩ chút, dù mị có tốt bụng quay về giải thích với mị đâu, cũng hiểu, được rồi, cứ mua đồ xong rồi tính.

      Diệp Đàn rời khỏi, nam nhân kia vẫn ngồi ngay ngắn sô pha, chẳng qua lông mày hơi nhíu lại, vẻ mặt có chút hoang mang.

      Nếu nhớ lầm, thời khắc cuối cùng trong trí nhớ , là phong ấn bị phá vỡ, và dùng thân thể cùng thần hồn để bổ sung cho phong ấn.

      Vậy mà bản thân bị hồn bay phách tán, trái lại còn giữ được nguyên vẹn thần hồn và ba bốn phần tiên lực, chỉ có điều, bước vào cái địa phương kì quái nào đây.

      Những đồ vật nơi này hoàn toàn kì lạ, ngôn ngữ cũng hết sức kì quái, lần đầu tiên nhìn thấy người, ngu ngốc có tiên căn. (HD: mô phật, soái bảo chị Đàn ngu kìa!!!!!)

      “Diệp Đàn.”

      cúi đầu đọc tên kia lần, do dự nửa ngày, cuối cùng quyết định để thần thức ra bên ngoài.

      của trước kia, nhất định làm mấy loại chuyện nhìn trộm người khác, cho dù thần thức của , có thể thấy được cả vũ trụ bao la.

      Tuy nhiên, ban nãy hiểu Diệp Đàn cái gì trước khi , cũng muốn theo Diệp Đàn, để xem bản thân ở chỗ nào.

      Diệp Đàn ở tiệm tạp hóa mua bàn chải đánh răng, đột nhiên nghĩ đến ---- mị chuẩn bị đồ đạc để nuôi dưỡng nam nhân sao!!!!!

      Mị vô cùng lợi hại nha! Người ta nuôi mèo nuôi chó nuôi rùa đen mị nuôi hẵn người ngoài hành tinh!!!

      Diệp Đàn vui vẻ tự khen ngợi bản thân, lúc sau lại đau não suy nghĩ, ừ, có cần mua quần lót gì gì đó ?

      vừa ném khăn mặt vào trong xe đẩy, vừa xấu hổ nghĩ đến, nên mua bao nhiêu cái quần lót cho nam giới đây, chú ý đẩy xe đụng trúng kệ đựng đồ, “Rầm” tiếng cực lớn, kệ đựng giày đổ xuống đất, ngay lúc đó, đột ngột dừng lại nên khiến bản thân bị mất đà lập tức trượt chân, cả người ngã về phía quầy hàng khác.

      hoàn toàn dám nghĩ đến cảnh tượng hỗn loạn giờ.

      Kết quả là Diệp Đàn trơ mắt nhìn, trong căn nhà bỗng trở nên trống rỗng, hơi giơ tay, hiểu sao bản thân lại quay về vị trí cũ, vừa đứng vững, lập tức nhìn thấy mấy đôi giày rớt dưới đất cũng nằm chỉnh tề kệ.

      Giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

      Nhân viên bán hàng ở đằng xa lớn tiếng kêu: ‘’Ai mới đụng phải cái gì thế? Tốn công thu dọn lắm… đấy…” nhân viên mặc đồng phục bước ra từ lối , sau đó liền dừng lại, nghi ngờ : “Ồ, tiếng động lớn như vậy, tôi nghĩ phải va chạm mạnh lắm, hóa ra chẳng có gì à.”

      Diệp Đàn: “…”

      Trong đầu vẫn còn có chút mơ hồ.

      Nhân viên bán hàng vừa nhắc nhở Diệp Đàn vừa nhìn sau lưng : “Lần sau chú ý chút.”

      xong bỏ , từng bước chân vô cùng cẩn thận.

      Diệp Đàn im lặng nhìn trường bào bạch y quen thuộc, dần lộ ra khuôn mặt lạnh lùng.

      Phản ứng đầu tiên: !!!!!!!! Làm sao người em có thể nháy mắt cái là đến được đây vậy hả!!!!

      Phản ứng thứ hai: Chết mị, may chỗ này có camera cũng có người nào trông thấy!!

      Phản ứng thứ ba: Người em mặc đồ loài người ra đường được hay sao! ! !

      Nhưng mà Diệp Đàn vừa nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp và bộ dáng lạnh nhạt, nhịn được giọng hỏi: “Ngọc đại thần, xin ngài lần sau có muốn ra khỏi cửa báo với tôi tiếng được ?”

      Mặt nương trước mắt hơi đỏ, giọng cũng rất êm dịu, đoán nàng muốn cảm ơn ra tay giúp đỡ.

      Thần tiên đại nhân đứng đó, khẽ câu: “%^$&*^$&.”

      Tiện tay mà thôi.

      Nhưng Diệp Đàn hoàn toàn hiểu đối phương cái gì: “Ngoan, nên tùy tiện ra ngoài.”

      ╭(╯^╰)╮ Khoảng cách của bất đồng ngôn ngữ, khác gì khoảng cách giữa sống hay chết.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :