1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh trở về năm ba tuổi -Giai Nhân Chuyển Chuyển (c111) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 96: gây họa
      Editor:thao1504

      Mạnh Tĩnh Nghiên giọng ‘ hừ ’ tiếng, Lý Minh Trạch mời khách?

      Năm sáu nam sinh uống rượu thoải mái, chắc chắn tốn hơn 1000 tệ cho chầu này rồi. ta có thể có nhiều tiền như vậy sao? Tiền mỗi tháng cha Lý mẹ Lý cho tiền cũng có hạn, cho dù bà nội Lý có cho thêm khoản nữa, đến nơi có phí cao như vậy, cũng phải người có thể mời được nha!

      mạnh miệng, còn phải là muốn đứng ra trả tiền mời khách sao?

      Còn mình là bạn của !

      Thôi quên , coi như của thay người, là bạn có thể khiến cho cháu trai của ông Tường chuyển ánh mắt lên người mình hay sao, bạn bạn , dù sao cũng mất miếng thịt nào. bị rơi mất, còn chưa làm được cái gì, rơi mất hai ngàn tệ rồi.

      được được, nếu ra vốn, phải đạt được kết quả gì mới được. Tối nay phải tìm được người! Nếu hai ngàn đồng mất trắng!

      Sau chín giờ, trong quán bar càng ngày càng náo nhiệt, ca sĩ của quán đổi từ những ca tình ca bi thương thành các ca khúc high. m thanh huyên náo cùng ánh đèn lập lèo làm cho Mạnh Tĩnh Nghiên cảm thấy thoải mái, có cảm giác như hít thở thông.

      Vỗ bả vai Lý Minh Trạch, lớn tiếng với ra ngoài hóng mát chút. Hết cách rồi, trong quán rượu quá ồn, thể nghe được.

      mình lại là buổi tối, lại ngoài trước quán bar, Mạnh Tĩnh Nghiên cũng dám xa, đứng ở cửa ra vào hóng mát chút. Nhưng cảm giác đối diện có người con trai nhìn hoài, cũng biết có phải do quá nhạy cảm hay . Dù gì khi người đàn ông kia về hướng khi tới bên cạnh lập tức quay người vào bên trong quán bar.

      Nhưng cũng trở về bên cạnh Lý Minh Trạch, tối hôm nay tới quán bả cũng phải là chơi, mục đích cuối cùng của còn chưa thực nha.

      Trẻ tuổi, độc thân, xinh đẹp, ba cái này đều tập trung người mình, làm sao trở thành mục tiêu của những người đàn ông độc thân bên trong quán bar tối nay chứ? Khi Mạnh Tĩnh Nghiên xung quanh nhìn chọn lựa những người đàn ông thích hợp làm “Tiểu bạch kiểm” của cũng hấp dẫn ít sắc lang. người trang phục khêu gợi, cùng với ánh mắt mê mang của , làm cho người khác vào lại rất gợi cảm.

      Nếu là “Tiểu bạch kiểm”, điều kiện chủ yếu là lớn lên phải đẹp trai . Vì suy nghĩ cho đời sau, chiều cao phải hơn 1m8. Còn tuổi phải từ hai mươi tuổi trở lên, ba mươi tuổi trở xuống. Nếu đến khi đủ tuổi, nam nhân được, rất thê thảm.

      Thân thể khoẻ mạnh, có đam mê bất lương những thứ này phải có thời gian dài tiếp xúc rồi mới có thể biết được. Nhưng theo điều kiện đầu tiên mà , cả quán bar hài lòng được người nào. Bên cạnh trai đẹp đều có bạn , thỉnh thoảng có con cá lọt lưới, phải tuổi tác quá lớn chính là tuổi quá .

      Thất vọng a, quá thất vọng nha. Chẳng lẽ hôm nay ví tiền bị xẹp xuống như vậy lại là tốn công vô ít chút thành quả cũng đạt được hay sao?

      Mạnh Tĩnh Nghiên cam lòng a, lại nghĩ có nên đến quán bar khác để tìm thử hay đây? Lúc nãy ra hóng mát nhìn thấy, chung quanh đây rất nhiều quán bar, con đường có đến ba bốn quán như thế này. Cũng tin là lật tung các quán bar của cả con phố mà tìm ra người hài lòng?

      "Tiểu thư, mình sao? mời em uống ly được ?"

      Rốt cuộc có người kềm chế được, cầm chai rượu tới bên cạnh Mạnh Tĩnh Nghiên. Nhưng mà. . . . . . Tuổi có chút lớn, nhìn chắc khoản bốn mươi ?

      Liền ngoắc tay về phía sau lưng , "Ôi chao, chồng àh, ra là ở đây a, hại em tìm nửa ngày. Mau về nhà thay tả cho bảo bảo, đứa ở nhà khóc đó." xong, liền vòng qua ông ta.

      Nam nhân lớn tuổi tốt hơn so với người trẻ tuổi chút, đó là rất biết kiềm chế, dễ xúc động. Người trẻ tuổi bị mất mặt mũi liền quan tâm chuyện gì rất phiền toái, người có tuổi như vậy, bọn họ chơi chính là ngươi tình ta nguyện. Đến tìm đến chồng, còn phải về nhà với con, chơi có ý nghĩa.

      Mạnh Tĩnh Nghiên quay đầu lại thấy lộ vẻ tức giận cầm chai rượu trở về chỗ ngồi của mình trước đó, trong lòng liền khẽ thở ra hơi.

      Chợt cánh tay bị người nắm lấy, "Mỹ nữ, chồng em ở đâu? Em còn trẻ như vậy, dáng người lại nóng bỏng, sao nhìn ra có con chứ?"

      "Buông tôi ra, tôi cùng bạn bè."

      "Được thôi, em uống ly rượu này tôi liền thả người." gã ta liền tiện tay cầm ly rượu tây bàn đưa cho Mạnh Tĩnh Nghiên, cười đễu nhìn .

      Tay của nắm rất chặt nên Mạnh Tĩnh Nghiên có rút ra cũng được, cho dù uống rượu những tên côn đồ này làm sao có thể thả người, mà cho dù có thả người cũng thể uống. Trong lòng biết đều, khi uống xong ly này bảo đảm hoàn toàn mất lý trí dù họ có làm cái gì cũng biết.

      đúng là chó gấp đụng phải tường, thỏ nóng nảy cắn người. Mạnh Tĩnh Nghiên quýnh lên thừa dịp gã ta có phòng bị, giơ chân vào đá về phía dưới ngay vị trí yếu ớt của . Khi bị đau nhức theo phản xạ có điều kiện liền buông cánh tay của Mạnh Tĩnh Nghiên ra lấy tay che bộ vị bị thương, Mạnh Tĩnh Nghiên nhân cơ hội này vội vàng chạy trốn.

      "Đuổi theo, mau đuổi theo, thể tha cho ta. . . . . ."

      Gã đàng ông đùa giỡn với Mạnh Tĩnh Nghiên để ý tới cơn đau phía dưới, kêu đồng bọn của nhanh chống rượt theo bắt Mạnh Tĩnh Nghiên lại. Hai tay che phía dưới, mặt đầy khổ sở nhưng trong miệng vẫn thành , hùng hùng hổ hổ: "Mẹ kiếp tiểu tiện nhân, để cho ta bắt được ngươi đánh chết ngươi!"

      Mạnh Tĩnh Nghiên cũng phải ngu, biết có người sau lưng đuổi theo vội vàng kêu cứu binh. Nhưng dưới chân mang giày cao gót làm cho thể chạy nhanh được, nhất là do ánh đèn lờ mờ làm cho thấy dưới chân, biết là bị người nào cố ý hay vô ý làm vấp cái.

      bị ngã xuống, nhưng cổ chân rất đau rát, giống như bị trật khớp rồi.

      Cổ chân bị thương cũng phải nhịn, nếu để người bắt được xong đời. Trộm gà được còn mất nắm gạo, đến tìm “Tiểu Bạch Kiểm “ để bao nuôi thành, ngược lại còn bị người đùa giỡn còn bị thương nữa chứ. w7fu.

      May nhờ ông trời có bởi vì lúc tức giận luôn mắng mình mà giận , trước khi bị bọn bắt được, cuối cùng cũng thấy bóng dáng của bọn người Lý Minh Trạch. Do cổ chân bị thương lại mang giày cao gót nên khi bước chạy ổn định, cả người nhào lên người Lý Minh Trạch.

      "Chạy sao? Nhóc con, tại sao chạy nữa?" Trong nháy mắt, những người phía sau đuổi tới.

      "Nghiên Nghiên, làm sao vậy?"

      "Bạn của đùa giỡn ta, bị ta đá cái."

      Lý Minh Trạch trừng mắt nhìn , đúng là nên dẫn theo, biết thế nào đến đây cũng gây chuyện mà. Oán trách oán trách, nhưng trước tiên liền kéo Mạnh Tĩnh Nghiên giấu ở phía sau , dùng người mình bảo vệ . Cùng nhau lớn lên từ , có thể như thế nào chứ ? Gây họa cho chùi đít! Đến lúc biết chữ như gà bới lại ghi giúp, giờ mới gây chuyện lần đầu tiên!

      Mạnh Tĩnh Nghiên chột dạ cúi đầu, đối phương ba người, còn người ‘ người bị đánh bị thương’, nên giờ chỉ còn hai người, bọn bên này năm nam sinh, hẳn có vấn đề gì chứ?

      "Thế nào, có núi dựa? Tiểu tử, nhanh chóng giao bé đó ra đây. Huynh đệ của bọn ta sao có thể bị đá vậy chứ? Phải bắt ta xin lỗi người em của chúng ta mới bỏ qua được!"

      "Phải xin lỗi? Chớ nằm mơ giữa ban ngày . Đùa giỡn người ta trước, nên bị đá là đáng đời! Nếu còn nữa chúng tôi báo cảnh sát bắt ngươi, kiện ngươi phi lễ với ta!"

      "Ha ha, đúng là đám con nít còn chưa dứt sữa! Báo cảnh sát? Ha ha ha ha! Đồn cảnh sát bên kia ngươi biết ai mở ? Lão tử cảnh cáo ngươi nhanh chống giao người ra đây, ngươi là ai mà dám ở nơi này xen vào việc của người khác?"

      "Ta là bạn trai ta! Muốn mang ta, hỏi chút mấy em bọn ta có đồng ý ?"

      Chuyện tìm đến trước mắt thể bỏ qua được, cũng sợ Lý Minh Trạch thua thiệt, mấy người bạn của đều đứng lên đến bên cạnh .Trong lúc nhất thời hai bên liền trầm mặt, hai đối với năm, mặc dù đối phương tuổi lớn lắm, nhưng dù là mãnh hổ cũng chịu nổi bầy sói, hai người kia dám động thủ sợ thua thiệt.

      "Bạn trai? Mạnh Tĩnh Nghiên, em có bản lãnh nha, có bạn trai từ khi nào, mà tôi biết vậy?"

      Hai nhóm người đều chuyện, bên cạnh bỗng nhiên có người chen lời. m thanh trong quán rượu rất ồn ào, nhưng Mạnh Tĩnh Nghiên lại nghe rất lời này. Liền quay đầu nhìn về phía phát ra thanh, lập tức cả người cứng ngắc, giống như học sinh tiểu học phạm sai lầm bị thầy giáo. 13850892

      Tại sao Thành Trạm Vũ lại ở đây?

      "Tiêu ca, là trùng hợp a, mấy người chúng tôi cùng bạn bè tới đây chơi, bạn của Minh Trạch bị người ta chọc ghẹo, nhìn xem, chuyện này nên xử lý như thế nào?" Tôn Tường tinh mắt, nhìn thấy người quen liền vội vàng chào hỏi.

      Chuyện bị người ta chọc ghẹo như thế này lớn lớn, . Ở quán bar mỗi ngày có rất nhiều tình huống tương tự như thế này xảy ra, bọn họ gặp rất nhiều trường hợp như thế này rồi. Thay vì đánh nhau sống chết với người ta vì người liên quan, bằng giao cho quản lý quán bar. Tiêu ca là thuộc hạ của Lý Minh Trạch cũng là người quản lý an ninh ở đây, giờ tự mình đến xem tình hình.

      Tôn Tưởng định chào hỏi tốt, thế nhưng Tiêu ca hôm nay có chút đúng.

      vẫn đứng nguyên tại gì, thái độ cũng giống ngày thường khi gặp ai quen mặt liền tươi cười, nhưng tại nhìn thái độ đối với người thiếu niên trước mặt , rất nghiêm túc, còn vô cùng. . . . . . cung kính. . . . . .

      Đối phương cũng là khách quen, cũng biết Tiêu ca, những người này liền biết chiếm được tốt gì . biết có đánh được hay , hay tự mình nhận xui xẻo.

      "Kéo ra ngoài mỗi người cắt cánh tay."

      "Vâng"

      Tiêu ca liền đáp lại, lập tức kéo hai người tìm Mạnh Tĩnh Nghiên gây phiền toái ra ngoài.

      Kéo ra ngoài cắt đứt cánh tay, hai người này cũng phải là người chết nên khi bị kéo liền phản kháng rất mạnh, liền cao giọng khoe khoang hâm dọa rồi đến vùng vẫy phản kháng lại vang lên ngừng, làm cho bàn ghế cùng các chai rượu bị đụng ngã rơi xuống đất bể lênh láng. Nhưng lâu sau liền yên tĩnh trở lại, rất nhanh liền có phục vụ tới quét dọn vệ sinh.

      Sau đó bọn họ liền đưa rượu cùng mâm đựng trái cây để lên bàn y hệt như trước đó, đến mười phút đồng hồ, trường được xử lý còn chút dấu vết, gió êm biển lặng giống như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, có thể nhìn ra bọn họ được huấn luyện nghiêm chỉnh và thành thạo

      Sau khi Thành Trạm Vũ xong câu cắt đứt cánh tay, đến tận bây giờ hề câu nào, ánh mắt nhìn xuyên qua người Lý Minh Trạch chỉ chăm chú nhìn Mạnh Tĩnh Nghiên.

      đúng ra, hai người bọn họ tại có danh phận gì, vẫn giữ ở mối quan hệ bạn bè, Thành Trạm Vũ có tư cách gì quản chuyện của sao? Hoàn toàn có.

      Nhưng Mạnh Tĩnh Nghiên lại chột dạ a! Mà ánh mắt của Thành Trạm Vũ như tại càng cách nào thản nhiên đối mặt với rồi, đôi tay nắm chặc áo của Lý Minh Trạch, núp ở phía sau , chính là muốn mặt đối mặt với Thành Trạm Vũ. Lại dám với ra trị tội sai người rồi, người trêu chọc mình là người khác, hai người này nhiều chất chỉ là tòng phạm đuổi theo mà thôi.

      Mấy người bạn của Lý Minh Trạch tuy tuổi còn trẻ, nhưng ít nhiều cũng có chút ánh mắt, trong lúc nhất thời cũng có người nào chuyện, cứ như vậy mà nghi hoặc nhìn lẫn nhau, đại loại như nghĩ như thiếu niên rất lợi hại kia cùng ‘ bạn ’ của Lý Minh Trạch có quan hệ như thế nào.

      Tay của Thành Trạm Vũ nắm chặp đến gân xanh cũng nổi lên, nhưng vẫn đè nén hỏa khí của mình.

      Núp ở sau lưng người, quan hệ lại rất thân mật. Đại biểu cho tin tưởng, cùng với cảm giác an toàn.

      nghĩ Lý Minh Trạch có thể cho cảm giác an toàn sao? Còn nữa, gạt mình, lui tới với Lý Minh Trạch sao?

    2. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 97: Xong đời, hư món ăn rồi...!

      DJ quán Bar chơi nhạc rung trời nổ đất nhưng chẳng hề lọt được vào tai Mạnh Tĩnh Nghiên, tất cả chú ý của đều tập trung người Thành Trạm Vũ. Dù ngẩng đầu lên, vẫn cảm nhận được khí thế lạnh lẽo cùng với trầm mặc tỏa ra từ người con trai này.

      Cảm giác trầm mặc này quả thực vô cùng giày vò, nếu cậu cứ quát cứ mắng còn đỡ dầu gì trong lòng cũng có chút áy náy, đằng này lại cứ lạnh nhạt thờ ơ lời nào như vậy là muốn như thế nào?

      Rốt cuộc nhịn được nữa, Mạnh Tĩnh Nghiên lặng lẽ thò đầu ra khỏi mai rùa, à, phải là từ sau lưng Lý Minh Trạch thò đầu ra mới đúng, muốn xem xem thái độ của Thành Trạm Vũ thế nào. Càng trùng hợp hơn là đúng lúc này Thành Trạm Vũ cũng đưa tay túm con rùa rụt cổ nào đó kéo thẳng ra ngoài.

      Cổ chân đau, aiz, kêu thành tiếng oai oái, nhưng Thành Trạm Vũ thèm quan tâm đến lý lẽ, tay càng dùng sức, so mới vừa rồi dùng sức hơn nhiều, có thể thấy được người này tức giận đến cỡ nào.

      Đám Lý Minh Trạch mắt thấy Mạnh Tĩnh Nghiên bị bắt , muốn đuổi theo liền bị thủ hạ Tiếu ca của Thành Trạm Vũ ngăn lại: "Tử Tường, đến đây, tối hôm nay tôi mời khách, muốn gì cứ gọi. , đây dẫn các chú đến phòng bao, ở chỗ này toàn khói mù mịt khó chịu lắm!".

      Tôn Tử Tường vốn quen Mạnh Tĩnh Nghiên, muốn tán tỉnh lại ngờ là hoa có chủ, đối với chuyện bị dắt tất nhiên cũng rất để ý. Nhưng người này trước giờ vẫn nịnh bợ Tiếu ca, bên nào nặng bên nào tự khắc biết cân nhắc, bị Tiếu ca nửa uy hiếp nửa tác động lập tức liền bước theo.

      Tiếu ca còn kêu cả Lý Minh Trạch và mấy người bạn của cậu cùng, nhưng bọn họ biết quan hệ giữa người thanh niên bá đạo kia và Mạnh Tĩnh Nghiên ra sao, tại là tình huống gì, vì thế nhất thời đưa mắt nhìn nhau, biết phải làm thế nào cho phải.

      Bị Thành Trạm Vũ nắm tay kéo , Mạnh Tĩnh Ngiên u u mê mê bỗng dưng choàng tỉnh, vừa bị kéo lên lầu, vừa lớn tiếng với Lý Minh Trạchu: "Đừng với mẹ mình! ! !"

      Hóa ra cậu ta lo bò trắng răng rồi !

      Lý Minh Trạch cảm thấy buồn nôn! Sao cậu ấy lại khiến người ta lo lắng như vậy chứ! Hơn nữa từ đến lớn có chuyện nào của cậu ta mà biết, thế lại còn nhớ rất lâu, động chút là lấy ra uy hiếp, cả đời này đều bị ức hiếp cả. Haiz, biết đời trước cậu tạo nghiệt gì!

      Thấy mấy người em đều nghi hoặc nhìn mình, liền nhếch miệng cười cười, trấn an: " có chuyện gì, nam sinh kia là bạn trai Nghiên Nghiên, sao đâu, đừng để mất hứng, chơi tiếp !".

      "Bạn trai? Mới vừa rồi phải cậu ấy là bạn mình sao?"

      " phải để lừa gạt Tôn ca sao, nếu thế Tôn ca theo đuổi cậu ấy. Tôi cũng là vì cậu ấy mà thôi, Nghiên Nghiên xinh đẹp như vậy, các cậu cho là những năm này có ai viết thư tình, theo đuổi ấy sao? Hừ, tất cả nếu có ý niệm với Nghiên Nghiên, đều bị Thành Trạm Vũ thu thập. Nếu Tôn ca có làm gì có người này chịu trách nhiệm!".

      Đám em của Lý Minh Trạch lập tức cảm thán tiếng, còn tưởng rằng người này theo đuổi được Mạnh Tĩnh Nghiên rồi chứ, chưa chi mừng thay cho cậu ta rồi. Nếu Mạnh Tĩnh Nghiên có thể làm bạn của Lý Minh Trạch phúc lợi của bọn họ tuyệt đối ! Trước kia chơi bóng xong ăn cơm, lúc chọn món còn phải xem tâm tình người ta thế nào để còn gọi. Nếu như thực trở thành bạn của Lý Minh Trạch rồi nếu nấu cơm cho liền đánh đối tượng của ấy, xem xem có đau lòng .

      Tuy nhiên đều là những người trẻ tuổi, ý niệm chỉ thoáng qua trong đầu, lát sau liền quên. Tiếu ca mở phòng bao, lại kêu mấy mỹ nữ vào cùng, vừa uống rượu vừa ca hát, những thiếu niên ở đây chưa từng có ai được hưởng thụ như thế này, kích động đến đỏ cả mắt. Chi phí thuê phòng bao đêm ước chừng từ 3000 tệ trở lên, bọn họ chẳng những được vào mà còn được ăn uống chơi bời miễn phí nên càng sảng khoái hơn!

      Nhìn mấy người em chuyện phiếm uống rượu rất vui vẻ, Lý Minh Trạch bưng ly rượu ngồi trong góc yên tĩnh .

      Thực , cậu vẫn có chút lo lắng, sắc mặt Thành Trạm Vũ khó coi như vậy, chỉ sợ cậu ta lại làm ra chuyện gì quá khích với Nghiên Nghiên.

      chứng minh, lo lắng của Lý Minh Trạch phải có lý.

      Mạnh Tĩnh Nghiên bị Thành Trạm Vũ kéo trực tiếp lên lầu ba của quán rượu. Quán này được xây ba tầng, tầng là sàn nhảy, tầng hai là dãy phòng đặc biệt cho khách dùng để thư giãn, tầng ba đối ngoại buôn bán, chỉ có phòng làm việc và chỗ nghỉ ngơi của ông chủ.

      Cũng biết vận số của Mạnh Tĩnh Nghiên quá tốt hay là quá đen đủi, tâm huyết dâng trào bắt Lý Minh Trạch dẫn mình đến quán bar, trùng hợp lại là quán bar do cha Thành Trạm Vũ mở.

      Đến chỗ này, có ai mà uống rượu, rượu vào lời ra, xích mích gây gổ là chuyện thường như cơm bữa, nên bắt buộc phải có người bảo kê. Chỉ cần nhìn cũng biết người phụ trách ở đây chính là Tiếu ca trong miệng Tôn Tử Tường.

      Vị Tiếu ca này mấy năm gần đây mới bị phân đến quản lý quán rượu, còn nếu hỏi mấy năm trước ta phụ trách công việc gì —— đó chính là phụ trách ‘ bảo vệ ’ Mạnh Tĩnh Nghiên cùng với người nhà theo lệnh của Thành Trạm Vũ.

      Chính bởi vì như vậy, cho nên ta mới nhận ra Mạnh Tĩnh Nghiên. Mặc dù hôm nay có trang điểm đậm đến ngay cả Lý Minh Trạch cũng nhận ra, nhưng đối với người mỗi ngày đều theo Mạnh Tĩnh Nghiên nhìn chòng chọc mấy năm như Tiếu Thiên Thành, chỉ cần có hóa thành tro, đều nhận ra được.

      Mạnh đại tiểu thư người của Thành thiếu gia ăn mặc quyến rũ hấp dẫn tới quán bar chơi?

      Đây chính là tin quan trọng, Tiếu Thiên Thành dám dấu diếm, vội vàng báo ngay cho Thành Trạm Vũ. Người nào đó nghe trình báo vốn tin, cảm thấy thủ hạ của mình có lẽ nhìn nhầm rồi, nhưng nghĩ nghĩ lại vẫn có chút nghi ngờ, nếu như khẳng định, nhất định Tiếu Thiên Thành gọi điện báo cho mình.

      Vì vậy cậu cầm điện thoại di động lên gọi cho Mạnh Tĩnh Nghiên, ai nghe. Lại gọi điện thoại nhà, mẹ Mạnh nhận, bảo đến nhà Nghê Thụy Tuyết ở, nếu có việc gấp gọi cho Nghê Thụy Tuyết.

      Liên lạc được, mặt Thành Trạm Vũ lập tức trầm xuống, điều này chứng tỏ lời Tiếu Thiên Thành là chính xác, nhóc này thành , dám đến quán bar chơi!

      Đó là địa phương nào, là chỗ mà nên đến sao? Thành Trạm Vũ vừa nghĩ đến việc của mình vốn xinh đẹp, gương mặt lại non mịn như mật đào khi đến quán bar biết có bao nhiêu kẻ hảo sắc nhìn chòng chọc con cừu mà chảy nước miếng, cả người liền thoải mái. Trong lúc nhất thời quên mất quán bar gieo họa kia là do nhà mình mở.

      Lập tức mặc quần áo sai người lái xe bắt con cừu nghe lời, còn gọi điện thoại bảo Tiếu Thiên Thành nhìn chằm chằm Mạnh Tĩnh Nghiên, để tên nào chiếm tiện nghi.

      Thời điểm Tiếu Thiên Thành báo tin cho Thành Trạm Vũ tất nhiên thể nào có mặt ở trong quán bar, ở đây quá ồn nên ta phải lên tận lầu ba gọi điện thoại. Chờ đến khi nhận lệnh quay xuống lầu thấy Mạnh Tĩnh Nghiên đâu. Vào trong quán rượu tìm, ánh đèn mờ mờ ảo ảo, khắp nơi đều là nam nam nữ nữ, tìm người đúng là rất lao lực.

      Nhà Thành Trạm Vũ cách quán rượu xa, lái xe gần mười phút đến. Tiếu Thiên Thành ra ngoài đón người cùng nhau vào trong tìm người liền nhìn thấy màn đặc sắc, thế người nào đó hay biết gì còn nhào vào trong ngực của Lý Minh Trạch. Nhất là cậu nam sinh kia còn sợ chết thốt ra câu ‘ tôi là bạn trai ấy ’, khiến chon Tiếu Thiên Thành cũng khẽ run rẩy.

      Trong lòng thầm mong đợi Mạnh tiểu thư vội vàng phản bác, nhưng lý trí lại cho rằng trong trường hợp đối mặt với kẻ địch này chỉ người ngu mới phản bác, nhưng khí lạnh từ vị đại thần bên cạnh tỏa ra quá nặng, đây phải chuyện đùa đâu!

      Tôn Tử Tường chuyện với Tiếu Thiên Thành nào có tâm tư để ý tới, trong lòng chỉ ngừng thầm cảm thán, đồ ăn đến miệng lại bị rớt rồi...!

      Thành Trạm Vũ mở cửa phòng dành riêng cho mình ra, đấy Mạnh Tĩnh Nghiên vào, rồi khóa lại. Lạnh lùng đứng ở cửa, nếu ánh mắt có thể giết người, nhất định Mạnh Tĩnh Nghiên bị lăng trì chết sống lại, sống lại rồi lại chết 180 lần.

      Đáng tiếc, ánh mắt có uy lực này, cho nên vẫn còn sống rất tốt.

      , lúc ở dưới lầu, Mạnh Tĩnh Nghiên có thoáng chột dạ. Nhưng bị người nào đó kéo mạch lên đây, còn bị đẩy vào trong phòng, bỗng nhiên lại trở nên bình tĩnh, sợ nữa!

      tại người có tư cách quản chỉ có ba mẹ và bà ngoại, còn người khác có tư cách gì? Kể cả Thành Trạm Vũ thích làm sao? vui khi thấy thích người khác, đương với người khác sao? Huống chi còn chưa bao nuôi mặt trắng đâu, cậu ta gấp cái gì?

      Tâm vừa buông lỏng, cảm giác đau đớn liền ập tới, mắt cá chân, cùng với cánh tay đều đau lợi hại. Chậm rãi về phía giường lớn, coi ai ra gì cởi giày cao gót và tất ra, quả nhiên chỗ kia sưng tấy lên, vừa chuyển động thử hai cái liền đau đến phát khóc.

      Thành Trạm Vũ khó chịu mắng: "Kêu la cái gì! Tôi còn chưa tính sổ với cậu đấy?".

      "Chưa tính sổ? Cậu còn muốn tính sổ cái gì? Sắp biến tôi thành tàn tật lại còn muốn tính sổ? Ai ui, đau chết mất!". Mạnh Tĩnh Nghiên lẽ thẳng khí hùng rống lại.

      Bị rống nên đầu óc cũng tỉnh táo ít nhiều, lúc này Thành Trạm Vũ mới chú ý tới mắt cá chân trắng nõn của sưng tấu lên, đau lòng hay tức giận cái gì cũng đều quên, vội vàng qua kiểm tra chân của xem có bị gãy xương hay , giọng từ bá đạo lập tức chuyển thành oán giận: "Cậu ... chân sưng thành như vậy, mới vừa rồi sao lại im lặng kêu?"

      "Tôi im lặng? Tôi kêu đau to đến nỗi mọi người trong quán bar đều nghe thấy chỉ mình cậu là , tai cậu bị điếc à!".

      Nghĩ lại trong đầu cậu lúc ấy đều bị câu ‘ Nghiên Nghiên và Lý Minh Trạch qua lại ’ chiếm lấy, lỗ tai bãi công, thanh gì cũng nghe được, làm hại Nghiên Nghiên chịu khổ, tại biết phải làm sao, liền yên lặng lấy bình rượu từ trong tủ rượu, đổ ra tay rồi xoa lên chân cho .

      "Ai ôi! Đau chết mất! chút!"

      còn cảm kích, theo phản xạ có điều kiện lập tức vung chân. . . . . . Thiếu chút xíu nữa đá vào mặt Thành Trạm Vũ.

      "Nhịn chút, cũng sưng thành bánh màn thầu rồi, dùng sức chà xát lát nữa càng tệ!".

      Cậu nhanh nhạy né sang bên, nên bị đá trúng, sau đó liền ấn chân lên giường tiếp tục xoa bóp. Từ đến lớn, cậu bị thương cũng ít, trẹo cổ chân này tính là gì. Nhìn Mạnh Tĩnh Nghiên đau nhe răng trợn mắt, chân sưng đỏ mảnh, trong lòng lại càng thêm thương , so với cầm dao khoét thịt của cậu còn khó chịu hơn.

      Người xưa quả sai, đậu phụ ngâm nước muối, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Đây là kết tinh ngàn năm của dân tộc Trung Hoa, vô cùng chính xác!

      Ngay cả cha mình Thành Trạm Vũ cũng sợ, nhưng hết lần này tới lần khác lại hề có chút biện pháp nào với Mạnh Tĩnh Nghiên, ràng tức giận đến sắp nổ phổi, chỉ hận thể bóp chết tiểu tinh giày vò người ta này, nhưng vừa vào phòng, hai bên dường như đổi vị trí?

      Mạnh Tĩnh Nghiên vốn nên bị mắng bị phạt, giờ ngồi giường hô to gọi ..., Thành Trạm Vũ vốn khí thế ngất trời, mặt thối đen xì, lại êm ái xoa nắn chân cho , miệng còn ngừng dỗ dành: "Ngoan, nhịn chút là được rồi, đau nữa!".

      Ha ha! Đây quả nhiên là cặp oan gia!

    3. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 98: Ái muội

      Editor: á bì

      Do Mạnh Tĩnh Nghiên bị trật chân nên hành động có chút bất tiện, tối đó hai người ngủ lại ở quán bar. Mặc dù được an toàn cho lắm nhưng bên cạnh có Thành Trạm Vũ bảo vệ, ai còn dám có suy nghĩ bậy bạ với nữa chứ, quả còn an toàn hơn ở đường cái. đường còn có thể bị người ta ăn cướp, quán bar là hang ổ của Thành Trạm Vũ, ai dám động tới sợi lông của .

      Ngày hôm sau Thành Trạm Vũ giúp Mạnh Tĩnh Nghiên khập khiễng về nhà, biết Lý Minh Trạch có mách lẻo với người nhà của hay chưa nữa. Chắc giờ này quỷ lười đó còn ngủ chưa có tỉnh dậy, gọi điện cho cậu ấy tắt máy, liên lạc được, làm cho cảm thấy có chút chột dạ.

      Lấy chìa khóa ra mở cửa, kêu hai tiếng ba mẹ mà có ai trả lời, tảng đá treo ở trong lòng Mạnh Tĩnh Nghiên cũng được đặt xuống. Trong nhà có ai, xem ra Lý Minh Trạch còn thức thời chưa có mách lẻo ba mẹ , nếu giờ này ba mẹ phải ở nhà chờ chui đầu vào lưới rồi.

      Thành Trạm Vũ đỡ nhìn thấy vẻ mặt tiểu nhân đắc ý của , vừa hầu hạ như đỡ lão phật gia vào nhà, vừa ở bên cạnh vui vẻ , “Biết sợ rồi à? Biết quán bar phải là nơi tốt đẹp gì mà em còn !”

      “Ai cần lo chứ!”

      “Được được lắm, mặc kệ đấy, mặc kệ đấy được chưa? Nhưng sau này được nữa, còn trang điểm thành cái dạng quỷ ma này trêu hoa ghẹo nghuyệt!”

      “Bộ dạng quỷ gì chứ, nhìn rất đẹp mà! Nếu đẹp, sao có nhiều người đàn ông tới bắt chuyện với em như vậy chứ?”

      câu liền châm ngòi thuốc nổ, biết Thành Trạm Vũ buồn bực chuyện gì rồi, mà còn đâm vào nỗi đau của , đốt đèn trong nhà cầu---bộ muốn chết sao!

      Bị Thành Trạm Vũ trừng cái, Mạnh Tĩnh Nghiên ngoan ngoãn phản bác lại nữa. Phối hợp để Thành Trạm Vũ cởi vớ giày, cẩn thận để chân lại.

      Do ngày hôm qua được xử lý gấp, nên hôm nay mắt cá chân còn sưng to nữa, lúc đường vẫn còn hơi đau ỷ, đoán chắc trong vòng năm ngày ba bữa nữa khỏi lên đâu. May là bây giờ còn có hai ngày thứ bảy và chủ nhật cần phải học, bằng phải kéo nửa cái chân tàng này học rồi, rất đau đó!

      Bị trật chân thể mang giày cao gót, sáng sớm Thành Trạm Vũ chạy tới cửa hàng giày mua cho đôi thể thao. Hơn nữa còn rất cẩn thận mua hai đôi, để chân phải của Mạnh Tĩnh Nghiên giày thường, chân trái bị thương mang giày số to hơn.

      người đàn ông, đối với chuyện của Mạnh Tĩnh Nghiên lại để tâm và cẩn thận như vậy, có thể dụng tâm rất sâu.

      Thành Trạm Vũ tới nhà họ Mạnh đuổi cũng , nhất là ba mẹ Mạnh có ở nhà, càng đừng nghĩ tới chuyện . Nhưng còn phải học nữa, lập tức trừng mắt nhìn Mạnh Tĩnh Nghiên, tiểu nữ nhi vừa phạm sai lầm có tư cách chuyện với nhân gia.

      Mạnh Tĩnh Nghiên là con , đáng lý ra rất khó nuôi, để Thành Trạm Vũ ăn con ba ba, chuyện trả thù chỉ là chuyện sớm muộn. Hai người bọn họ ở nhà, trong đó còn có thương binh, trong nhà lại có cơm thừa canh cạn, làm sao giải quyết bữa trưa đây. Thành Trạm Vũ liền mua đồ ăn ở bên ngoài, Mạnh Tĩnh Nghiên cho, muốn để tự mình làm.

      Quân tử xa nhà bếp, mặc dù Thành Trạm Vũ tự nhận mình phải là quân tử, nhưng từ có mẹ, sống cùng với ba của , còn có mấy đại lão gia trong bang hội, cả ngày đều nghe chuyện muốn đánh muốn giết, đâu thể nào biết được chuyện vào bếp chứ.

      Cũng phải là được, cũng phải là muốn làm, nếu Mạnh Tĩnh Nghiên đuổi ra ngoài. Biết đuổi , nhưng chân bị thương nặng hơn, dù tâm địa có cứng thế nào cũng bị kêu thành đau lòng rồi đầu hàng thôi.

      Được rồi được rồi, nấu cơm nấu cơm vậy. Coi như là thương .

      Trong tủ lạnh có rau cải sẵn rồi nên cần ra ngoài mua, chỉ cần lấy ra rửa sạch là được. Mạnh Tĩnh Nghiên dựa vào cửa bếp chỉ đạo làm, giống như xem náo nhiệt nhìn tay chân của luống cuống, trong lòng tự nhiên cũng tốt lên.

      Tự nhiên trong chảo lớn bắn lên ngọn lửa lớn, Thành Trạm Vũ giật cả mình, vội lấy cái chảo tới bên vòi nước để dập lửa. Mạnh Tĩnh Nghiên sợ tới mức vội xông tới, cầm lấy cái nắp của cái chảo đậy nó lại. Dập lửa xong, nhưng trong chảo vẫn có vài giọt nước sôi bắn tung tóe lên cánh tay , đau đến mức rên lên.

      Vết thương chân còn chưa tốt, giờ lại thêm cánh tay bị thương, ngày chủ nhật này quả nhiên là ngày xui xẻo của mà!

      Cái nóng này cũng nghiêm trọng lắm, dùng nước lạnh chườm lên, xoa chút nước muối lên là đau nữa.

      “Em , còn là học sinh khoa học tự nhiên đó, giờ hóa lý gì cũng quên rồi. Đề bài ở trung học về chuyện lúc nồi bốc cháy phải làm sao, cách đắp kín nồi để loại bỏ ô-xy lửa tự nhiên tắt thôi, nhưng lại lấy tay lấy thìa sắt, sợ lửa cháy tới người hả!”

      …thoáng chốc nhớ được.”

      Mạnh Tĩnh Nghiên xử lý tốt vết thương cánh tay, ngước mắt lên liền nhìn thấy bộ dạng chật vật của Thành Trạm Vũ, tức giận thoáng chốc cũng tiêu mất. Múa đao lộng thương phải là chuyện khó với Thành Trạm Vũ, dù là chơi chữ cũng thắng được , nhưng mới vào bếp chút mồi hôi đầy đầu. Khi rửa rau còn lấy mu bàn tay lau mồ hôi, rau dính mặt cũng phát .

      Đưa tay lấy rau mặt xuống, lại bị Thành Trạm Vũ cầm ngược cổ tay, khi ánh mắt hai người chạm nhau, như là dẫm phải thuốc nổ, rất nóng và kịch liệt.

      Cự ly giữa hai người giờ chỉ có cm, khí cũng có chút nóng bức, hít thở ngày càng chậm, cảm thấy như thiếu ô-xy. Đầu của chậm rãi cúi xuống, hướng tới . Mạnh Tĩnh Nghiên ngây ngốc, ngây dại, choáng váng, vậy mà trong đầu lại trống rỗng.

      Hô hấp của tùy ý phun lên mặt , làm cho hai má của Mạnh Tĩnh Nghiên biến hồng, màu sắc như quả đào.

      Nhưng khi Thành Trạm Vũ sắp cúi xuống môi của Mạnh Tĩnh Nghiên, chuông cửa đột nhiên vang lên. Mạnh Tĩnh Nghiên như con thỏ sợ giật mình, đẩy Thành Trạm Vũ lui lại từng bước, “Em mở cửa.”

      xong liền chạy . Khi mở cửa sức nóng mặt còn chưa tan, nhấn chuông ở dưới nhà chính là người giao đồ ăn.

      “Xin chào, bữa cơm của tổng cộng là 36 đồng.”

      “À được, chờ chút, tôi lấy tiền.”

      Mạnh Tĩnh Nghiên vui khi chuông cửa vang lên đúng lúc như vậy, vừa xoay người liền nhìn thấy Thành Trạm Vũ đứng ở phía sau , vội cúi đầu chạy chậm vào phòng.

      Chờ lúc ra nhân viên giao đồ ăn , Thành Trạm Vũ sắp đồ ăn nhanh ra mâm. Mạnh Tĩnh Nghiên cảm thấy giờ có ngồi nhìn hay đứng nhìn đều cảm thấy khá lúng túng, nên cũng tìm chút việc cho mình, tới nhà bếp cầm chén đũa.

      Thuận tiện cắt chút hồng và vải, để chút nữa làm núi lửa phi tuyết. ra là chỉ trộn đường và hồng, nên cũng muốn lấy cho nó cái tên cho nó khoa học.

      Đồ ăn trong nồi đều cháy khét, người bình thường chắc có dũng khí ăn. Nhưng kỹ thuật cắt tỉa của Thành Trạm Vũ lại rất tốt, quả hồng được cắt…ách, có chút giống quả hồng.

      Đồ ăn nóng được mang lên, hai người ăn xem như cũng được coi là thịnh soạn. Nhưng Thành Trạm Vũ và Mạnh Tĩnh Nghiên ai động đũa, Thành Trạm Vũ nhìn Mạnh Tĩnh Nghiên chằm chằm, Mạnh Tĩnh Nghiên lại cúi đầu nhìn mặt bàn.
      May là người đưa cơm tới đúng lúc, nếu chậm hơn phút, chừng …cũng phải là chưa từng hôn , nhưng lần này giống. Khi đó bị hấp dẫn, trong đầu trống trơn nghĩ được gì, đến giờ vẫn cảm thấy mặt đỏ bừng như phát sốt.

      là ghét, làm trong tâm tình người ta loạn hết cả lên.

      Từ bé ba tuổi đến giờ mười bảy tuổi, mười mấy năm vữa chưa có bạn trai, chẳng lẽ đột nhiên có ham muốn với đàn ông, thân thể tự động bài tiết ra chút hormone, hấp dẫn phạm sai làm sao?

      Đúng vậy đúng vậy, chắc chắn là như thế. Mạnh Tĩnh Nghiên ăn ủi bản thân.

      Thường lúc hai người ở cùng nhau cũng có vài lần vô thanh vô thúc cũng cảm thấy lúng túng, nhưng hôm nay bị Thành Trạm Vũ nhìn chằm chằm như vậy làm cho cảm thấy có cả trăm con sâu bò. Chờ khối băng như mở miệng trước là chuyện có khả năng, Mạnh Tĩnh Nghiên đành kiên trì hai câu cho bầu khí sinh động chút, “Đến đây ăn chút cơm , cũng là do em đoán chắc làm xong cơm, lén vào toilet gọi xuống lầu kêu chút cơm. Nhưng mà cuối cùng vẫn có núi lửa phi tuyết, cũng phải là hoàn toàn có kết quả, mau ăn thử chút có được ?”

      Đường trộn với quả hồng mà thôi, có thể có cái gì ăn ngon chứ? nhảm rồi.

      Chỉ có điều Thành Tạm Vũ cũng rất nể mặt, cầm lấy đũa lùa cơm vào miệng và ăn chút đồ ăn. Mặc dù im lặng rất nhiều, nhưng vẫn giống như mọi khi, vẫn gắp chút đồ ăn vào chén của Mạnh Tĩnh Nghiên.

      Nhưng mặt của Mạnh Tĩnh Nghiên lại chợt đỏ lên, , lại dùng đũa mình ăn gắp đồ ăn cho , phải là gián tiếp hôn môi sao? cùng sinh hoạt thời gian dài, trước kia Mạnh Tĩnh Nghiên để ý chút chuyện này, gắp đồ ăn xong là dùng đũa đó ăn luôn.

      Bây giờ ngẫm lại, ràng ăn nước miếng của Thành Trạm Vũ mấy năm rồi nha!

      Chuông điện thoại vang lên, Mạnh Tĩnh Nghiên để đũa xuống, câu ‘em nghe điện thoại’ liền chạy vào phòng, còn thuận tay đóng cửa lại, Thành Trạm Vũ nhìn cái chân trái có chuyện gì của mà đâm chiêu.

      “Nghiên Nghiên, giờ cậu như thế nào rồi? Giờ ở đâu? Thành Trạm Vũ làm gì cậu chứ? Tớ rất lo cho cậu!”

      “Lo lắng cho tớ? Lý Minh Trạch cậu còn dám lo cho tớ!” Mạnh Tĩnh Nghiên kích động rống to, khống chế để ném điện thoại ra ngoài. “Cậu giờ mới tỉnh ngủ, hoàn toàn chẳng có chút gì lo cho tớ cả! Sao cậu luôn do cậu lo quá mà ngủ yên hả?”

      “Ách, ha ha ha…” Lý Minh Trạch ở đầu bên kia cười ngượng ngùng, “Thanh mười phần khí thế, chắc là Thành Trạm Vũ làm gì cậu rồi."

      Nhớ tới cái hôn môi thiếu chút nữa xảy ra ở trong bếp, Mạnh Tĩnh Nghiên liền cà lăm, “, ta có thể làm gì tớ chứ! ta dám!”

      có chuyện gì là tốt rồi, tớ cũng an tâm. Chân của cậu thế nào rồi, hôm qua hình như là bị trật, còn đau ?”

      Mẹ nó, đề cập tới quên rồi, vừa nhắc tới đau đến nhe răng trợn mắt. Nghĩ tới vừa rồi chạy vào bếp đậy nắp dập lửa, vừa chạy tới mở cửa, vội vàng chạy nghe điện thoại, mắt cá chân thân đột nhiên đau tới mức nhe răng trợn mắt.

      “Được rồi, được rồi, phải chỉ là trật chân thôi sao, cần gì kêu như heo bị giết thế. Đúng là đàn bà!”

      Lười cằn nhằn với Mạnh Tĩnh Nghiên, Lý Minh Trạch liền mượn cớ bà nội gọi ăn cơm rồi trốn mất. Đêm qua uống hơi nhiều, đến giờ đầu vẫn còn mờ mịt. Lại nghe Mạnh Tĩnh Nghiên kêu thảm thiết như heo bị giết, làm sao sụp đỗ cho được.

      Mạnh Tĩnh Nghiên nắm điện thoại chửi hai câu, kéo chân bị thương ra ngoài tiếp tục ăn cơm.

      Lại thấy khí bàn cơm có chút tốt. Sắc mặt Thành Trạm Vũ rất khó coi…

      “Nhanh ăn , điện thoại cả nửa ngày giờ cơm lạnh rồi!”

      Mẹ nó, oan đó! kỷ lục cuộc gọi để là độ dài cuộc gọi bằng phần ba ba mươi giây mà! Tiền đóng góp cho thế giới di động Trung Quốc còn chưa qua năm xu nữa là!

    4. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 99: Tức giận bỏ
      Editor: thao1504

      Sau khi ăn cơm xong, Thành Trạm Vũ liền đến bên cạnh Mạnh Tĩnh Nghiên, mắt lúc nào cũng như keo dáng nhìn chằm chằm , nhìn làm cho Mạnh Tĩnh Nghiên dựng cả tóc gáy, cả người đều khó chịu, bả vai cũng rụt lại.

      Thỉnh thoảng nhíu mày nhìn về phía mình, Thành Trạm Vũ cũng biết là nên nhìn như vậy.. Nhưng lại khống chế được. . . . . . Tiểu thiên sứ trong lòng với , phải tin tưởng , và Lý Minh trạch có bất cứ quan hệ gì.

      Thế nhưng tiểu ác ma cầm cái nĩa trong tay lại ngừng công kích tiểu thiên sứ, phản bác , nếu như quan hệ gì, tại sao lại theo Lý Minh Trạch đến quán bar? Tại sao khi có người đuổi theo , liền nhào vào trong ngực của Lý Minh Trạch? Khi Lý Minh Trạch là bạn trai , tại sao hề phủ nhận?

      Liên tiếp mấy tại sao, làm cho lòng của Thành Trạm Vũ hoang mang. Còn nữa, buổi trưa Lý Minh trạch còn gọi điện thoại cho Nghiên Nghiên, núp ở trong phòng nhận, chỉ nghe kêu là Lý Minh Trạch, nhưng chuyện gì nghe . Nhưng lúc này mà lại gọi điện thoại cho , có thể thấy rất quan tâm .

      Đúng là quan tâm quá bị loạn, người luôn tỉnh táo như Thành Trạm Vũ, chỉ cần dính đến Mạnh Tĩnh Nghiên mọi chuyện liền trở nên do dự, chần chừ dứt khoát.

      cũng dám mở miệng hỏi Mạnh Tĩnh Nghiên, như vậy quá hẹp hòi, ghen, rất khí khái đàn ông nha! Nghiên Nghiên thích cho coi! Cho nên Thành Trạm Vũ đè nén lòng mình lại, mặc cho tiểu thiên sứ cùng tiểu ác ma đánh tới đánh lui, tiểu thiên sứ bị tiểu ác ma làm cho thương tích khắp người.

      Đáng tiếc là mẹ chết sớm, từ có người nữ nào bên cạnh, đối với tâm lý của con chút cũng hiểu . Mười mấy năm qua cũng chỉ nghe theo mấy câu câu của bác sĩ Mạc về cách cư xử đối với con cho nghe mà thôi, Thành Trạm Vũ hối hận a, lúc ấy tại sao lại nghe nhiều chút!

      Ở chung với nhau ngày này, Mạnh Tĩnh Nghiên còn gọi điện thoại cho Nghê Thụy Tuyết thống nhất cách chuyện để lừa gạt ba mẹ lại, buổi tối lại nhận được điện thoại của mẹ, cho hay là cùng ba đến nhà bà ngoại, có chừa thức ăn cho , buổi tối về trễ chút.

      Được rồi, mọi lý do đều cần nghĩ nữa. Qua cuộc chuyện với mẹ vừa rồi, nhà bà ngoại về trễ, nhất định là dì lại về nhà mẹ đẻ rồi. Mỗi lần từ nhà bà ngoại trở lại, tâm tình đều tốt, liên lên phòng lầu mà ngủ, căn bản là hỏi được chuyện gì.

      Nhưng vừa yên tâm, lại nhận được điện thoại của ba mạnh lái xe gọi lạii, "Nghiên Nghiên ah, Thành Trạm Vũ có đến ở nhà ?"

      Mạnh Tĩnh Nghiên liếc nhìn Thành Trạm Vũ ở bên cạnh nhìn nghe điện thoại, nhắm mắt lại dối: " có ở đây."

      "A, Nếu hôm nay đến nhà, được mở của cho , cần quan tâm đến làm gì, coi như trong nhà có ai. Ba và mẹ của con biết mấy giờ về, con là con , cho vào trong nhà ba yên lòng. Nghe ?"

      “Dạ, biết rồi. Ba người nên chú tâm lái xe , phải tuân thủ quy tắc giao thông a!"

      Bị Thành Trạm Vũ nhìn chằm chằm nên chỉ muốn nhanh chống cúp điện thoại, mà cũng nhớ tại có quy định được gọi điện thoại khi lái xe hay , mà ba cũng để ý đến câu đó lắm.

      Điện thoại lại bị mẹ đoạt lại, "Nghiên Nghiên ah, đừng nghe ba con , nếu Trạm Vũ đến con ăn cùng nó cũng tốt. Nó về nhà cũng phải mua cơm ăn, đồ ăn bên ngoài các món ăn đều có nhiều bột ngọt ăn nhiều tốt."

      " được! được mở cửa cho !" 13850974

      Ở trong xe, ba mẹ lại cãi nhau. Ba kiên quyết phản đối và Thành Trạm Vũ lui tới, mà mẹ do những năm này bị Thành Trạm Vũ thu mua, tần suất đến Mạnh gia báo cáo so với ở chung nhà cũng khác nhau mấy, giống như tại mẹ có thêm người con trai nữa khác nhi tử.

      Mạnh Tĩnh Nghiên uh ah cho qua, khó khăn lắm mới dụ được ba mẹ cúp điện thoại. Thấy Thành Trạm Vũ nhìn mình chằm chằm, ngượng ngùng : "Ba tớ càng lớn tuổi càng thích cằn nhằn, so với mẹ tớ còn nhiều hơni."

      Tiếng điện thoại rất lớn, lời ba mạnh trong điện thoại Thành Trạm Vũ đều nghe rất ràng. Từ lần đầu tiên đến gần Nghiên Nghiên, địch ý của ba mạnh đối với tương đối lớn, mấy năm nay cũng hề thể đổi cách nhìn.

      "Nghiên Nghiên, ba em, tại sao thích chúng ta ở chung chỗ?" Thành Trạm Vũ rốt cuộc nhịn được mà ra.

      Giọng thấp, mang theo tia uất ức. Từ lúc biết nhau tới giờ mấy năm nay đều rất tôn kính ba Mạnh, thỉnh thoảng còn tặng quà cho , là đối với còn tốt hơn so với ba ruột của mình, bởi vì là ba của Nghiên Nghiên, là người quan tâm.

      Nhưng tạo sao lại phản đối mình và Nghiên Nghiên ở chung chỗ vậy chứ?

      Thử hỏi có ai có cảm tình đối với người xa lạ dẫn người xông vào nhà mình chứ? Mặc dù mấy năm gần đây người xa lạ dần thành người quen, nhưng muốn bắt cóc con của ba mạnh người ta, ba mạnh có thể có sắc mặt tốt đối với sao?

      "Chuyện này, cậu đói chưa? Tớ gọi điện thoại kêu chút đồ ăn, tối nay cậu ở lại ăn xong rồi hãy về."

      lại trốn tránh!

      Trong lòng Thành Trạm Vũ lại rối loạn, tiểu thiên sứ trong lòng người đầy vết thương nằm mặt đất thở thoi thóp.

      Còn Mạnh Tĩnh Nghiên chịu nổi ánh mắt nhìn chằm chằm của liền cuối đầu nhìn xuống dưới, đột nhiên đứng dậy, "
      [​IMG]

    5. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 100: Chiến tranh lạnh!

      Rất may hai ngày này, mẹ cũng về nhà, Mạnh Tĩnh Nghiên vô tư cần lo lắng bị nghi vấn đồng thời lại rất đau đầu về chuyện của dì và thầy Vạn.

      Bình thường dì và mẹ chồng bất hòa gây gổ, thầy Vạn chỉ cần lệ khệ xách túi lớn túi đến nhà bà ngoại hò hét nửa ngày kết quả liền biến chuyển. Có lúc Mạnh Tĩnh Nghiên còn tự hỏi phải chăng hai người họ thỉnh thoảng làm găng thế này là để tăng cường tình cảm vợ chồng.

      Nhưng lần này giống những lần trước, chưa bao giờ kéo dài đến tận hai ngày thế này. Ngay cả mẹ cũng phải đến xem tình hình có lẽ dì vì con mình mà hạ quyết tâm.

      Làm mẹ, thương con của mình thương ai? Mẹ chồng cứ cả ngày châm biếm ra vào, nhưng đứa bé có tội gì ở đây? Tại sao lại phải vô duyên vô cớ chịu xem thường của người lớn?

      Trước kia Mạnh Tĩnh Nghiên cũng từng nghe qua trường hợp tương tự, có bà mẹ chồng thấy con dâu sinh cháu , thừa dịp bác sĩ y tá chú ý, muốn bóp chết đứa trẻ để con trai con dâu lại tiếp tục sinh thêm đứa nữa. Khi đó cảm thấy chuyện này rất hoang đường, thể tưởng tượng nổi, lại nghĩ rằng bản thân lại gặp phải cực phẩm giống y như thế.

      Cũng bởi vì dì sinh con , liền đối xử lạnh nhạt hắt hủi dì ấy. Trong lúc con dâu ở cữ, bà ta giúp chăm sóc lại còn khiến dì bị ủy khuất, uất nghẹn trong lòng dần dần sinh bệnh. Cần gì chứ? Nam hay nữ quan trọng như vậy sao? Là nữ phải là con cháu nhà họ Vạn chắc?

      Tính cố chấp này của bà cụ phải vài ba lời có thể thay đổi, nếu thầy Vạn cũng bị kẹp giữa mẹ và vợ, khó xử biết làm sao cho phải.

      Mạnh Tĩnh Nghiên nghĩ, quyết định của mình vô cùng sáng suốt, tốt nhất là tìm mặt trắng , cái gì cũng đều nghe theo , băn khoăn đến những điều này, muốn con trai muốn con đều được, tốt nhất là sinh hai, bọn có thể làm bạn với nhau, quá tịch mịch.

      Thanh quan khó xử chuyện nhà, mặc kệ bà Vạn có cố chấp thế nào, có cố tình gây ra sao, vẫn là mẹ ruột của thầy Vạn, mà thầy Vạn nếu là người con có hiếu cũng thể vạch mặt đuổi bà ra khỏi cửa. Đồng thời bà Vạn có lẽ cũng hiểu tính của con trai nên mới mãi lên mặt răn dạy, dằn vặt con dâu và cháu như thế. Nhiều năm làm nàng dâu mới trở thành mẹ chồng, năm đó bà ta cũng bị đối xử như vậy nên giờ mới thế chăng?

      Mẹ ở nhà, ba lại lười nấu cơm, đến tối liền dẫn con bảo bối ra tiệm ăn. Còn buổi sáng Mạnh Tĩnh Nghiên dậy sớm chút, ra ngoài mua đồ ăn sáng cho hai cha con. vốn là con sâu lười, chuyên ngủ nướng, mỗi ngày mẹ Mạnh đều phải trầm trồ khen ngợi lát mới tỉnh, mấy ngày nay chỉ sợ trễ, nên đều dậy sớm hơn so với bình thường, thể ngủ nướng, cả người cũng bứt rứt khó chịu.

      Trông cậy vào cha gọi dậy?

      Thôi , ông tuy lớn tuổi nhưng chỉ cần buổi sáng phải họp, tối có việc gì làm tức khắc liền dậy trễ. Chờ cha gọi rời giường, có lẽ ở trường vào tiết ba rồi.

      Sáng thứ Hai, Mạnh Tĩnh Nghiên học như bình thường, có điều cảm giác có chút quen, tựa như thiêu thiếu cái gì, dọc đường đều thấy có gì đó đúng. Ngáp dài, phờ phạc rã rượi.

      "Ah, Mạnh Tĩnh Nghiên, hôm nay tới mình thôi à?"

      "Ừ, có gì lạ đâu chứ!"

      "Thành Trạm Vũ đâu? Hộ hoa sứ giả của cậu đâu? Lên lớp mười rồi, lần đầu tiên mới thấy cậu học mình ."

      Mạnh Tĩnh Nghiên chợt ngơ ngẩn, chả trách hôm nay toàn thân cứ thấy thoải mái, mỗi sáng sớm ra khỏi nhà, liền có thể nhìn thấy bóng dáng của Thành Trạm Vũ, thậm chí có lúc người này còn chạy đến nhà ăn sáng chùa nữa, bị cha cạnh khóe, cậu ta vẫn luôn yên lặng chống đỡ.

      Kể từ thứ bảy, sau khi rời , chưa từng gặp cậu, ngay cả cuộc điện thoại cũng có. Trước kia, người này chưa từng như vậy . . .

      bạn huơ huơ tay trước mặt Mạnh Tĩnh Nghiên gọi hồn từ cõi thần tiên trở về: "Này, Mạnh Tĩnh Nghiên, nghĩ gì thế? Mau hoàn hồn lại !".

      "Hả, cậu mới vừa cái gì? Tối ngày hôm qua ngủ ngon, nên hơi đơ chút!".

      "Ngủ ngon? Có phải cãi nhau với Thành Trạm Vũ hay ?".

      Lên cấp ba, các thầy giáo quản rất nghiêm, học sinh trừ học chỉ có học, văn nghệ hay hoạt động phong trào thể dục gì gì đó ít đến đáng thương, duy nhất có thể thả lỏng tâm tình chút, chính là buôn bán chuyện bát quái. đường vào lớp bạn nữ kia mắt lóe sáng nhìn Mạnh Tĩnh Nghiên với vẻ mặt vô cùng thần bí. bạn này rất có năng khiếu moi tin, chừng sau này còn có thể trở thành paparazzi xuất sắc ấy chứ.

      Thấy nữ chính im lìm lời nào, nhóc nhịn được, đẩy đẩy tay bạn mình cái: "Này, , có gì vui ra để cho mọi người vui vẻ!"

      Mạnh Tĩnh Nghiên lập tức liếc xéo người bên cạnh cái, nhưng
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :