1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đến Lụơt Em Yêu Anh - Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu (56c Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 32: Làm sao có thể .


      phải là thiếu đàn ông sao? Tôi thỏa mãn !” Ánh mắt Hà Tử Nghiệp đỏ ngầu, thô bạo dày xéo da thịt Lâm Cảnh Nguyệt: “ phải muốn theo sao? Đàn ông nhưvậy cũng muốn, nhiều thêm tôi cũng đâu tính là gì chứ?” gào thét, tay ấn chặtcơ thể giãy dụa của Lâm Cảnh Nguyệt, tay khác tháo ra thắt lưng.

      “Hà Tử Nghiệp, phải là người…anhkhông có tâm.” Lâm Cảnh Nguyệt giãydụa nữa, cánh tay che lên mắt muốn nhìn dáng vẻ nổi điên của , cũng che lại yếu ớt trong mắt mình. “Nhìn tôi, nhìntôi!” Hà Tử Nghiệp bắt cánh tay của nânglên: “ muốn nhìn tôi sao? Bởi vì tôi phải là sao?” cười tàn nhẫn: “ Tôi mạn phép muốn nhìn ! Nhìn cho ràng tôi như thế nào coi trọng !”

      Lâm Cảnh Nguyệt quay đầu chỗ khác, nướcmắt từng chuỗi chảy dài theo khóe mắt, tí táchrơi nền gạch men sứ trắng, tấu lên khúc nhạc bi ai, hiểu sai ở nơi nào, cũng biết vì sao lại mở miệng vớiHàn Mộ Vân như vậy, ràng là người chia tay đầu tiên, vì sao bây giờ lại đem tất cảđổ lên đầu ? hiểu . Cũng giống như kiếp trước, khi điên cuồng theođuổi vẫn nơm nớp lo sợ, trừ chuyện về HànMộ Vân, rất ít khi dám làm trái ý của . luôn cường quyền, bá đạo, lấy thân phận chiếm đoạt ngang tất cả những gì của , cuốn lòng của , bây giờ còn muốn đem ý chí sống sót cuối cùng của cướp sao?

      Đáng tiếc phản kháng được, khôngthể kêu lớn tiếng, đáng buồn, ngay cả lúc này cũng muốn giữ lại hình tượng của .

      “Lâm Cảnh Nguyệt, nhìn tôi, …” Hà Tử Nghiệp nắm lấy cằm của Lâm Cảnh Nguyệt,đem quay đầu lại, lời châm chọc mới vừa ra khỏi miệng cũng thể tiếp tục được nữa. nhóc vẫn nâng niu cưng chìu hai mắt đỏ ngầu, nước mắt ngừng rơi, đôi mắt to sáng bởi vì nước mắt mà ướt nhẹp, mang theo vẻ đẹp mông lung, lại trống rỗng đến đáng sợ, liếc nhìn qua toàn bộ đều là sương mù. Ánh mặttrời đâu? Vì sao trong mắt tìm thấy ánh sáng mặt trời? Ngày trước, mỗi lần nhìn vào mắt đều có thể thấy được hi vọngcùng sức sống bừng bừng, mà bây giờ, cái gì cũng có, trong mắt chỉ còn lại thê lương, ngay cả đau thương cũng có.

      Lòng đau như muốn ngừng thở, cứ như vậy muốn chạm vào? Hay là thích người kia đến mức phải là khôngđược? Vậy đây? nên làm gì? ràng là trêu chọc trước, khi rơi vào chiếcbẫy của lại lạnh lùng đem lưới thu về, vớianh rằng trả tự do lại cho . Nếu như tim bị trói buộc, vậy tại sao còn bỏ ? chính là thể bỏ được!

      Hà Tử Nghiệp buông ra, thay sửa sang lại áo bị xé nát, Lâm Cảnh Nguyệt khôngnhúc nhích mặc kệ động tác của , giống nhưanh có làm cái gì cũng phản kháng.Nhìn Lâm Cảnh Nguyệt như vậy, động tác Hà Tử Nghiệp càng trở nên cẩn thận, xem giốngnhư búp bê sứ dễ vỡ. cởi xuống áo của mình khoác lên người , lại thay chỉnh lại mái tóc rối bời, nhìn hồi lâu mới thở dài đứng lên.

      Dưới chân như mang ngàn cân nặng, muốnquay đầu lại nhìn, nhìn của , nhưng lại dám, sợ mình nhìn cái thể khống chế mà ôm vào trong lòng. Cứ như vậy thôi, Hà Tử Nghiệp tự nhủ, muốn tìm Hàn Mộ Vân chuyện chút, mặc dù hôn nhân của chỉ là hình thức nhưng cũng nên mau chóng ly hôn, nếu đối với danh tiếng của ảnh hưởng tốt. nắm chặt tay, khắc chế cảm giác muốn vọt tới bên , từng bước từng bước chuyển động, cũng nhanhchóng đến cửa.

      đưa lưng về phía , bàn tay run rẩy nắm lấy cửa, trong lòng giãy giụa mâu thuẫn mấytrăm lần, cuối cùng vẫn chậm rĩa mở cửa ra,bước ra bước…hai bước…, cách ngày càng xa. Có lẽ gặp lại lần nữa trởthành vợ bạn ? Hà Tử Nghiệp tưởng tượng đứng cạnh Hàn Mộ Vân mỉm cười nhàng,tim liền đau như cắt, thể! thểtrơ mắt nhìn thuộc về người khác! là củaanh! Là người của ! Cho dù là sống chết, già nua, hay bệnh tật đều muốn ở cùng chỗ với !.

      Hà Tử Nghiệp nhắm mắt, hít sâu hơi, nếu quyết định, cũng chần chờ nữa, chodù sử dụng thủ đoạn gì cũng phải khiến ở bênanh! Trong ba mươi năm, chủ động buông tha rất nhiều thứ, nghề nghiệp mình yêuthích, tuổi thơ vui vẻ bên bà ngoại ở căn nhàven sông…nhưng chỉ có , chỉ có thể buông tha! phút cũng được!

      vừa muốn xoay người lại, liền nghe đượcâm thanh nho mang theo tiếng khóc sụt sùicủa , giống như tiếng kêu của chú mèo con vừa mới chào đời: “Diệp Tử, cần em sao?”

      Thân thể Hà Tử Nghiệp cứng đờ, cảm giác là mình nghe lầm, làm sao có thể giữ mìnhlại? Làm sao lại có thể kêu mình là Diệp Tư? cứ cứng ngắc tại chỗ như vậy, dámquay đầu cũng dám về phía trước,giống như ở trong mộ giấc mộng đẹp, sợmình vừa động giấc mộng liền tan biến.

      “Diệp Tử……muốn rời sao?” Tiếng khóc phía sau truyền đến càng lúc càng lớn, dườngnhư bể vun cùng nghẹn ngào, nghe thấy lòng rất đau rất đau. Kệ mẹ nó nằm mơ hay ! Hà Tử Nghiệp xoay người bước mấybước đến bên cạnh Lâm Cảnh Nguyệt, ôm từtrên nền đất vào trong ngực chặt. Ngực côdán vào lồng ngực , hai quả tim nhịp đập dầndần dung hợp lại với nhau, ăn ý mà nhất trí.

      “Cảnh Nguyệt, Cảnh Nguyệt…” ôm gắt gao, dùng hết sức dán chặt kẻ hở cơ thể vào người mình, vóc dáng của LâmCảnh Nguyệt so với các khác có thể xem là cao nhưng khi so với Hà Tử Nghiệp cũngkhông là gì, vòng quanh , đem toàn thân mình bọc vào trong ngực mình, cảm thụ nhiệt độ của , chợt cảm thấy yên tâm, cũng may, vẫn còn ở bên cạnh mình.

      Được ôm nhưng Lâm Cảnh Nguyệt vẫnkhông ngừng khóc, giống như muốn đem tất cả nước mắt uất ức mấy ngày nay khóc luôn lần, muốn ngừng cũng ngừng được.Ướt đẫm áo len của , thấm vào trong sơ mi. Cảm thấy lồng ngực dính dính ướt, Hà Tử Nghiệp buông ra, luống cuống thay lau nước mắt, vừa dụ dỗ : “Ngoan, ngoan, đừngkhóc.” cũng phải là người ăn vụng về, ngược lại, thương trường, bànđàm phán lời của luôn sắc bén, trúng trọng tâm đâm thẳng vào đối thủ, nhưng bây giờ, đối mặt với nước mắt của Lâm Cảnh Nguyệt,ngoài việc lau nước mắt cũng có biệnpháp khác.

      “Cũng…đều là do sai!” nghẹn ngào,dùng thanh mềm mại nhầy nhụa mắng . Bao nhiêu uất ức trong lòng của Hà Tử Nghiệpcũng nháy mắt tan biến, cuối cùng cùnganh làm nũng, bỏ chiếc mặt nạ lộ diện gương mặt của mình. luôn phải làngười theo chủ nghĩa duy tâm, nhưng lúc này cũng muốn cảm tạ ông trời, may là bỏ lỡ, may mắn. “Lỗi của , xin lỗi, Nguyệt Nha Nhi, xin lỗi…”

      Lâm Cảnh Nguyệt khóc thành tiếng, từng thề với lòng, đời này ,nhưng vẫn làm được. có cách nào trong im lặng như từng làmvới . biết cá tính của mình quá mức quật cường, vừa rồi còn nghĩ mình mất , cũng may, trở lại, vẫn còn ở đây. “Em có…Diệp Tử, em có.” Nhưng mà, vẫn có chút thất vọng, vì sao anhkhông tin ? Vì sao lại những lời như vậynói với ? Chẳng lẽ trong lòng chính là loại con như vậy sao?

      “Hà Tử Nghiệp.” đẩy ra, ngẩng đầu nhìnthẳng vào mắt , chăm chú hỏi: “Tại sao lại em cùng Hàn Mộ Vân có quan hệ vớinhau?”

      Hô hấp Hà Tử Nghiệp cứng lại, bàn tay đặt bên hông cũng cứng đờ, nhất thời trong phòng chỉ nghe tiếng hít thở nhàn nhạt của hai người. Lâm Cảnh Nguyệt thất vọng rủ mí mắt xuống, còn cho rằng muốn mở rộng cánh cửa lòng đối với , còn nghĩ rằng bọn họ cònchút ngăn cách. Nhưng biểu của khiến cho hiểu, tất cả chỉ là hi vọng của riêngcô mà thôi.

      “Cảnh Nguyệt…” biết vì sao người luôn bình tĩnh thong dong như Hà Tử Nghiệp lúc nàylại có chút khó xử, hình như có lời khó , Lâm Cảnh Nguyệt cũng nhìn đến ét mặt củaanh, chỉ nghe giọng hơi chần chừ liền ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp mặt chútngượng ngùng.

      Lâm Cảnh Nguyệt kinh ngạc dám tin vào mắt mình, Hà Tử Nghiệp, Hà Tử Nghiệp đo! lại xấu hổ! Nụ cười trong mắt ngày càng ràng, Hà Tử Nghiệp nhìn thấy liền muốn nổi giận, vẻ mặt của là sao chứ? Nét mặt gì đây?! dám cười nhạo ! “Lâm Cảnh Nguyệt!” chìm giọng gầm , trong thanh hàm chứa cảnh cáo nồng đậm.

      Lâm Cảnh Nguyệt vội vàng cúi đầu, nụ cườitrong mắt lại giấu được. Nhưng cũng biết rất thích sỉ diện, nếu lúc này trêu chọcanh, khác gì thêm dầu vào lửa, nhanhchóng điều chỉnh nét mặt mới ngẩng đầu lên: “Diệp Tử, cuối cùng là vì sao lại nghĩ em cùng Hàn Mộ Vân có quan hệ chứ?”

      Hà Tử Ngiệp nhìn khuôn mặt cố làm vẻ nghiêm túc, trong lòng bất đắc dĩ thở dài, đừng tưởng biết cố đè nén nụ cười! Thôi, dù sao cũng rất muốn biết và Hàn Mộ Vân đến cùng là xảy ra chuyệngì: “ dưới công ty đều , cũng khôngphải là người điếc!” dừng chút, khẽ xoay mặt: “Ngày đó, …ngày đó còn nhìn thấy tin nhắn của em.”

      Tin nhắn nào? Lâm Cảnh Nguyệt vừa muốn hỏilại chợt nhớ đến chiếc điện thoại để bàn, chính là hôm đó nhìn thấy tin nhắn của Hàn Mộ Vân gửi cho nên mới nghi thần nghi quỷ sao? Nhưng ràng nội dung tin nhắn đó đâu có gì mập mờ, ai đọc được cũng đều nhân ra là côđã cự tuyệt ! “Hà Tử Nghiệp, nghi oancho em!”

      “Em cùng ta có gì?” Vậy saotrong công ty lại có nhiều lời đồn đãi như vậy,dù sao có lửa làm sao có khói.

      có ý gì?” Lâm Cảnh Nguyệt giương mày, hàm răng cũng muốn rít lên! Dường như muốnnhào qua cắn cho miếng.

      “Đừng làm rộn, chuyện chính! cho biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì?!” Hà Tử Nghiệp vỗ vỗ đầu của , làm động tác trấnan. Lâm Cảnh Nguyệt muốn cắn người,ai mới là người làm rộn chứ? Nhưng biết, chuyện này nhất định phải giải thích rõràng, nếu , cho dù bọn họ bây giờ hòahảo, chuyện này cũng trở thành mầm họa, có thể tìm được cơ hội bộc phát lần nữa.

      do dự, đem chuyện của cùng Hàn Mộ Vân từ khi quen biết cho đến bây giờ ra, Hà Tử Nghiệp vẫn yên lặng lắng nghe, thếnhưng khi nghe được Hàn Mộ Vân đứng trước mặt bao nhiêu người câu “ là bạn của ” như vậy trong mắt chợt lóe lên lệkhí.

      Buổi tối, sau khi đưa Lâm Cảnh Nguyệt về nhà, cũng nán lại quá lâu, lấy lý do trong nhà có tiệc liền lái xe trở về. đường, lập tức gọi cho số điện thoại, đầu dây vừathông, trong phút chốc ánh mắt tràn đầy tàn nhẫn cùng quỷ dị: “Alo, Cục trưởng An, Tôi làHà Tử Nghiệp.”

      oh mừng quá hòa rùi
      để coi a nghiệp nhà ta trả thù http://***************.com/images/smilies/icon_shoot.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_shoot.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_shoot.gif
      xixon thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 33: dần xuất .

      Bị bạn tốt phản bội, Hà Tử Nghiệp cũng khôngbiểu có gì tức giận, cũng tìm HànMộ Vân chất vấn, vẫn như trước, nên làm gì vẫn cứ làm, cho dù bên ngoài lời đồn về Hàn Mộ Vân và Lâm Cảnh Nguyệt truyền long trời lở đất, vẫn biến sắc, vẻ rấtan tĩnh điềm nhiên, dường như tất cả mọichuyện đều được nắm trong tay, chút hốt hoảng cũng có. thực tế, cũngkhông cần phải khẩn trương, bởi vì Lâm CảnhNguyệt chân chính là bạn của . Nhưng cũng thể thừa nhận là ngườirất tỉnh táo cùng với têm kế phải ai cũng có thể so sánh được.

      người đàn ông đáng sợ, đem mọichuyện đều chôn giấu trong lòng, để cho ai biết được nửa phần, mọi chuyện đều thong dong, giống như đều được tính kỹ,phong cách cao cao tại thượng chân chính là người đứng cao đỉnh của thế giới.

      Tất cả đều phát triển rất tốt, trải qua chuyện lầnnày, điểm chướng ngại duy nhất giữa Hà Tử Nghiệp và Lâm Cảnh Nguyệt bị đánh vỡ, lạihiểu nhau thêm phần, có thể xem như tronghọa lại được phúc.

      Trong khi Hà Tử Nghiệp cùng Lâm CảnhNguyệt quay về ngọt ngọt ngào ngào Hàn Mộ Vân lại trải qua những ngày giãy giụa trong vòng xoáy, ngày ấy, sau khi bị Lâm Cảnh Nguyệt thêm lần, trong lòng thầmthề bao giờ đến tìm nữa, đàn bà mà thôi, thiếu gì người xinh đẹp, đâu phảikhông có sống được.

      Nhưng mà, bản thân con người lạ, càngmuốn quên lại càng nhớ ràng, ngay cả nhữngchi tiết nhặt của hai người kia đều mồn trước mắt , đem tâm trí của càng trở nên rối loạn.

      Công việc liên tiếp phạm sai lầm, ngay tronglĩnh vực am hiểu nhất của mình lại phạm phảisai lầm của người mới học việc, khiến cho hắntrở nên buồn bực chịu nổi, cố tình lúcnày Trần Mtạ Lỵ lại gọi điện thoại muốn hắnquay trở về.

      Mặc dù muốn nghĩ đến nguwoif vợ trêndanh nghĩa này, nhưng nghĩ đến ánh mắt áy náy và mong đợi của cha già. Hàn Mộ Vân thể kìm nén lửa giận ở trong lòng mà xin nghỉ phép bay về thành phố S.

      Vừa vào nhà, Hàn Mộ Vân liền bị mùi khói thuốc hun thẳng vào mặt đến ho khan. nắm chặt quả đấm lạnh lùng nhìn thẳng vào TrầnMạt Lỵ hút thuốc sofa: “Tôi bao nhiêu lần rồi, được hút thuốc trong nhà,đầu óc của bị nước vào sao?”

      Trần Mạt Lỵ ngẩng đầu, để ý đến , dập tắt tàn thuốc, sắc mặt vàng vọt, hốc mắttrũng sâu, tầm mắt có vòng xanh tím, tóccũng có chút rối loạn, giống như mấy tuần lễkhông hề được ngủ ngon, ràng là trẻ tuổi, vào lúc này lại tiều tụy đến mứckhó nhận ra tuổi của mình.

      Hàn Mộ Vân chán ghét liếc cái, ngay sau đó xoay mặt, dường như nhìn lâu chút sẽcảm thấy ghê tởm: “Có chuyện gì , bênkia tôi còn có việc.”

      Trần Mạt Lỵ thèm để ý đến thái độ ác liệtcủa , chỉ đưa tay lên sofa lục lọi hồi, từ dưới gối rút ra phần tài liệu đưa cho Hàn Mộ Vân: “giúp tôi giải quyết”

      Trong lòng Hàn Mộ Vân lộp bộp tiếng,nhưng vẫn đưa tay nhận được, đọc nhanh qua, càng xem càng nổi giận, cuối cùng ngay cả thở cũng trở nên nặng nề.

      Chợt, vứt tài liệu xuống đất, nhào qua bóp lấy cổ Trần Mạt Lỵ, dùng sức ép sofa, mắt toát ra ánh sáng tàn nhẫn: “Con mẹ nó, tôi qua mấy lần được chạm qua thứ đồ kia, nghe hiểu sao? À? muốn chết tự mình mà chết, cắt tay, uống thuốc độc, muốn chết ra sao cũng có ai đến cản, chớ con mẹ nó liên lụy đến chúng tôi!” Hàn Mộ Vân rất tức giận, bao nhiêu lờinói tục cũng liên tiếp văng ra ngoài.

      Trần Mạt lỵ có vẻ gì bị hù, hình nhưđối với thái độ này của Hàn Mộ Vân nhìn quen, mặt chứa đựng nụ cười châmchọc, thanh khàn khàn khó nghe, giống như rất nhiều ngày uống nước, nghe vào khiến cho người khác nổi da gà: “Hàn Mộ Vân,có bản lãnh liền bóp chết tôi, giả làm người chồng tốt trước mặt người khác đủ chưa? chẳng lẽ biết, mỗi lần nhìn thấy gương mặt giả nhân giả nghĩa của tôi ghê tởm muốn chết!”

      Sắc mặt Hàn Mộ Vân thay đổi trầm, hàm răng cắn lộp độp vang dội, sức phát ra càng lớn, nhìn thấy sắc mặt Trần Mạt Lỵ càng ngày càng trắng, miệng cũng há to, rốt cuộc vẫn phải thả tay, mệt mỏi tựa vào ghế salon: “ nghe đây, Trần Mạt Lỵ, lần cuối cùng, tôi đảm bảo đây là lần cuối cùng.”

      Thân thể Trần Mạt Lỵ run lên, giọng điệu như vậy chưa từng nghe qua, ngay cả khi chật vật nhất cũng chưa từng, sợ, sợ mất mộtchút ấm áp vất vả mới có được. nhịnđược, có chút nghẹn ngào, đứng lên gào lớn:“ thể, thể như vậy! Cha tôi đớivới cha …”

      “Đó là cha tôi!” Hàn Mộ Vân lạnh lùng cắt đứt lời , ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Trần Mạt Lỵ, mơ hồ mang theo tia tàn nhẫn: “ nên ỷ vào điểm này mà có thể kiêng kỵ gì, bằng lương tâm mà , nhà chúngtôi cũng coi như hết lòng giúp đỡ rồi, cha tôi đem hôn nhân của đứa con trai duy nhất hi sinh, như vậy còn chưa đủ sao? Hả? còn muốn như thế nào nữa?”

      Trần Mạt Lỵ ngơ ngác nghe tức giận gào thét, trong lòng có chút đau nhỏi, hi sinh, trong lòng việc kết hôn với là hisinh! Trần Mạt Lỵ chợt che mặt cười, trong tiếng cười lộ ra vẻ điên cuồng tuyệt vọng.

      Ban đầu, khi cùng kết hôn đúng là sửdụng chút thủ đoạn, ỷ vào ân tình củacha đối với cha Hàn mà gả cho , mặc dù việc hôn nhân này người lớn hai nhà đem thành mộtcách thức để cứu vớt , Hàn Mộ Vân chỉ cần trông coi , để cho tiếp tục phạm sai lầm là được, cũng cần thực tráchnhiệm người chồng, nhưng tưởng a! Cho dù như thế nào, đều là vợ của , nhưng tại sao chỉ mỗi mình cho là chứ?

      “Kẻ điên!” Hàn Mộ Vân ngồi dậy, khinh bỉ nhìnTrần Mạt Lỵ cái muốn ra khỏi cửa, cái nhà này cho dù như thế nào cũng ở nổi.Nhưng còn chưa tới cửa, thanh khó nghe của Trần Mạt Lỵ liền truyền đến: “Hàn Mộ Vân, dám ! quên bàn đầu đáp ứng chatôi cùng Bác Hàn việc gì sao? nếu làm được tôi liền dây dưa với cả đời!”

      Bước chân Hàn Mộ Vân ngưng lại, dây dưa cả đời…Trong đầu chợt thoáng qua hình ảnh khuôn mặt nhắn thanh tú của Lâm CảnhNguyệt, giống như hề vướng bụi hồng trần, nhìn lại dáng vẻ điên cuồng của Trần Mạt Lỵ. Chân mày cau lại, cũng nên có cuộc sống của chính mình, việc cấp bách bâygiờ là phải giải quyết xong đám lộn xộn này.Nghĩ tới đây, đột nhiên xoay người, nhìn vào ánh mắt của Trần Mạt Lỵ : “Bắt đầu từhôm nay, liền dàng hoàng ở nhà, có muốncũng được !”

      ! có quyền làm như vậy!”Trần Mạt Lỵ dùng sức hét lớn, nhào tới ra sứccắn xé Hàn Mộ Vân, đúng là tinh thần hỗn loạn. Hàn Mộ Vân mặc kệ động tác của , kéocô đến phòng ngủ, mở ngăn tủ đầu giường lấy ra sợi dây thừng cùng tấm vải, động tác nhanh chóng đem Trần Mạt Lỵ vững vàng cộtvào giường, dùng vải nhét chặt miệng .Trần Mạt Lỵ điên cuồng, lại bị sợi dây trói buộc, lại càng ngừng giãy giụa giường, Hàn Mộ Vân vẫn mặc kệ , mở ra ngăn kéo khác lấy ra thuốc an thần cũng ốngchích, thuần thục tiêm cho , nhìn mí mắt Trần Mtạ Lỵ dần dần gục xuống mởi thở phào nhõm, chán ghét cởi bỏ quần áo, ghê tởm, người đàn bà này quá lắm rồi.

      Tắm rửa qua rồi ra ngoài, Hàn Mộ Vân cảm thấy cái loai cảm giác buồn nôn dần dần biến mât, móc ra điện thoại, bấm dãy số: “Alo, xin lỗi, chuyện vợ tôi…được, làm phiền …Hôm nào tôi lại đến nhà chào hỏi.”


      Bên kia điện thoại lại cái gì, có vẻ rất khóxử. Chân mày Hàn Mộ Vân chau chặt chân mày: “Đây là lần cuối cùng, được, cầntriệt tiêu án…nơi nào, ấy tốt hơn rồi, cũngđã giống người bifnht hường. Được, cám ơn , hẹn gặp lại.”

      Cúp điện thoại, Hàn Mộ Vân đột nhiên có chút kỳ quái, trước kia khi tìm cục trưởng An làm việc đều rất nhanh nhẹn, lần này tại sao lại liêntục do dự chịu đồng ý, nên ép hắnnói thẳng cần triệt tiêu án mới chịu giúpmột tay? Trong việc này xó chuyện gì? Hàn Mộ Vân ngồi suy tư ghế salon, cả nửa ngày cũng hiểu được, thể làm gì khác là thở dài gọi điện thoại đặt thức ăn ở ngoài. Người vợ danh nghĩa của , đời nào nấu cơm,cho dù trong nhà xuống dốc cũng là thiên kim đại tiểu thư.

      Tâm tình Lâm Cảnh Nguyệt rất tốt, giờ tan sở liền gõ cửa kiếng gấy chú ý với Hà Tử Nghiệp, sau đó chỉ chỉ bên ngoài, ý bảo là muốn chợ mua thức ăn, muốn lái xe đến chợ đón . Hà Tử Nghiệp gật đầu mộ cái, tỏ ý hiểu, mấy ngày này bọn họ càng trở nên ăn ý,loại quan hệ mật thiết khiến ai có thểchen vào khiến Hà Tử Nghiệp lần đầu tiên cócảm giác muốn thời gian dừng mãi đừng trôi qua. nhìn chằm chằm vào bóng lưng gầynhỏ của biến mất ở cuối phòng làm việc mới cúi đầu tiếp tục làm việc, tuy hết giờ,nhưng bây giờ làm việc nhiều chút, buổi tốisẽ có nhiều thời gian hơn với .

      Lâm Cảnh Nguyệt vừa mới bước ra khỏi công ty gặp phải chị Lưu, nhìn thấy , chị Lưu lập tức cong mắt, có chút nào dáng vẻ của nữ cường nhân, chị tới vỗ bả vai Lâm Cảnh Nguyệt : “Sáng mai tám giờ, gặp ởNoãn Các, đừng quên.”

      Nét mặt Lâm Cảnh Nguyệt nhất thời cứng lại, sao lại quên việc này rồi? lại muốn xem mắt với cháu của chị Lưu! Nghĩ tới đây thấpthỏm nhìn lên lầu cái, mặc dù biết anhkhông nhìn thấy, nhưng trong lòng lại có chút chột dạ, làm sao bây giờ? Cái bình dấm chuatrên đó mà bị đánh đổ xong rồi, nhưngchuyện đến bây giờ làm sao mở miệng với chị Lưu rằng có bạn trai?

      Ngày đó, mực chắc chắn mình có bạn trai, mới hai ba ngày lại nhảy ra mọt người,nhất định khiến chị Lưu sinh nghi, cũng sẽđắc tội với người quản lý tài vụ. Tiến lùi đều khó, mặt Lâm Cảnh Nguyệt có chút khó xử.

      hổ là người lăn lộn thương trườngmấy chục năm, chị Lưu rất có bản lĩnh nhìn mặt mà chuyện, vẻ mặt khó xử mặt Lâm Cảnh Nguyệt cũng có lừa được chị, nhưng chị chỉ cho rằng bé này xấu hổ, thanh mềm mại trấn an: “ sao, khôngcần xấu hổ, chỉ là nhìn chút, nhất định phải nha, cho chị mặt mũi rồi. Như vậy sáng mai tám giờ hai người liền gặp tại Noãn Các nhé, yên tâm, chị Lưu , chị để thời gian cho người trẻ tuổi bọn em.”

      xong, chị Lưu liền nẹn bước nhàngbước , để lại Lâm Cảnh Nguyệt đứng nguyên tại chỗ chần chừ lo lắng, bây giờ nên làm gì? Có hay đây?

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 34: Hết lòng che chở.

      Buổi tối, Hà Tử Nghiệp như thường lệ ăn cơm tối ở nhà Lâm Cảnh Nguyệt, nhưng hiểu sao, cứ cảm thấy nhóc kia có lời muốn với mình, từ nãy giờ tới lui, vòng vo trước mặt vài vòng rồi, vẫn còn chưa đến đây ngồi, rút cuộc là việc gì lại khó đến vậy? Chẳng lẽ muốn thổ lộ lời với mình?

      Nghĩ tới đây, ánh mắt Hà Tử Nghiệp lên chút ý cười, nhanh tay ôm lấy Lâm Cảnh Nguyệt suy nghĩ viễn vong vào lòng mình, cọ cọ chiếc cổ của : “Có lời muốn với ?” Lâm Cảnh Nguyệt vốn bị động tác của làm cho hết hồn, nhưng sau khi nghe cũng nhớ đến sợ, nghi ngờ nghiêng đầu: “Làm sao biết?”, ghét , nghiêng đầu cũng nhìn vẻ mặt của , ghét tư thế này! Lâm Cảnh Nguyệt dịch mông chút, muốn thoát khỏi người , nhưng cánh tay ôm của Hà Tử Nghiệp lại càng thêm siết chặt: “Đừng động, rốt cuộc có gì muốn ? Nếu lại muốn trả lời đây phải “ép hỏi” rồi!”

      Lâm Cảnh Nguyệt cứng đờ, nghe giọng và nụ cười của cũng biết “ép hỏi” của vị này là cái gì, nhưng vẫn rất rối, muốn chuyện ngày mai xem mắt với , làm sao lại nhìn ra mình có chuyện muốn chứ! Ai, bạn trai mà thông mình quá cũng tốt.

      Nhìn thấy Lâm Cảnh Nguyệt vẫn trầm mặc gì, bàn tay Hà Tử Nghiệp bắt đầu yên, vén bộ đồ mặc nhà của muốn vào, kết quả lại bị Lâm Cảnh Nguyệt chặn kịp, cố thủ chặt cho hành động, nhóc đoe mặt, dáng vẻ giống như người chiến sỹ sắp ra trận: “Được, em !”

      Hà Tử Nghiệp bật cười, dáng vẻ này của đáng , hôn bẹp lên mặt cái, tâm tình Hà Tử Nghiệp rất tốt ôm vào ngực: “ .”

      Nhưng giây tiếp theo thể cười được nữa rồi, vẻ mặt đông cứng hoàn toàn, bởi vì Lâm Cảnh Nguyệt : “Em muốn xem mắt.”

      “Em cái gì? Lặp lại lần nữa?” Đôi môi Hà Tử Nghiệp sờ sờ cổ của , trầm mở miệng.

      Bởi vì đụng chạm của , vùng cổ có chút tê tê ngứa ngứa, Lâm Cảnh Nguyệt rụt rụt người lại: “Việc này, Diệp Tử, nên tức giận, em cũng muốn như vậy.” Thấy phía sau có động tĩnh, Lâm Cảnh Nguyệt lại tăng thêm câu: “Em thề, là ! Em muốn !”

      “Với ai?” giọng của Hà Tử Nghiệp mang theo bình tĩnh trước cơn bão, nghe vậy, Lâm Cảnh Nguyệt cũng sợ run: “Cháu trai của chị Lưu.”

      “Quản lý phòng tài vụ?”

      “Dạ.” Lâm Cảnh Nguyệt ngoan ngoãn lên tiếng, xoay người chủ động ôm Hà Tử Nghiệp, tựa đầu vào vai , cả người rúc vào trong ngực, giọng mềm nhũn, mang theo mùi vị làm nũng: “Diệp Tử, em muốn .”

      Lòng Hà Tử Nghiệp nhanh chóng nhũn như nước, mặc dù vẫn rất tức giận, nhưng nghĩ đến nước mắt ngày đó của , lửa giận của cũng nhanh mất, là bảo bối của , muốn chăm sóc tốt, cho dù là chuyện gì cũng thể nổi giận với , muốn lại nhìn thấy nước mắt của của , muốn nhìn thấy mỗi ngày đều vui vẻ. muốn kiếp này đời này chỉ cưng chiều mỗi mình , chỉ duy nhất là , tình của .

      Hai tay ôm lấy vòng eo của , đem từ ngực mình kéo ra, nhìn thẳng vào mắt : “ muốn tại sao từ chối?” còn là chưa từng nghĩ đến từ chối ? Tức giận lại dâng trào, cố gắng kiềm chế, thể nổi giận với , thể!

      Mặt Lâm Cảnh Nguyệt đỏ lên, làm sao có thể cho biết rằng lúc đó nghĩ hai người chia tay chứ? ra , còn nguyên nhân khác, đó chính là muốn thấy, cho dù cũng phải có ai thích! Nhueng mà, lời đó lúc này thể ra được. Lâm Cảnh Nguyệt ánh mắt vòng vo: “Chị Lưu quá mạnh mẽ, em còn chưa gì chị ấy quyết định rồi!” Chuyện tới lúc này chỉ có thể tự vệ, trong lòng Lâm Cảnh Nguyệt ngừng xin lỗi với chị Lưu, nhưng mặt lại bày ra vẻ mặt vô tội.

      Hà Tử Nghiệp nhìn ánh mắt vòng vo của cũng biết che giấu đêìu gì, cũng vạch , mà ngắt lấy cái mũi của : “Ở chỗ nào?”

      “Noãn các.”

      “Ha, điểm hẹn cũng rất cao cấp.” Hà Tử Nghiệp nhíu mày nhìn Lâm Cảnh Nguyệt, hài lòng nhìn tahays vẻ kinh hoảng thoáng qua trong mắt : “Diệp Tử…”

      “Được rồi, cũng đâu có gì.” Hà Tử Nghiệp vỗ lưng của , ý bảo bình tĩnh lại, nhưng mà mềm nhũn như vậy ôm cũng rất thoải mái. Trải qua chuyện lần này hiểu ra rất nhiều, ngày trước, chỉ muốn trói lại bên mình để quản lý, muốn để cho ai nhìn thấy, nhưng bây giờ biết, thay vì giấu , nhìn dần dần mất sức sống, bằng để tự do, cho thoải mái bay lượn. Mà , chỉ cần đứng xa nhìn , làm chỗ dựa vũng chắc cho , khi cần xuất là được. Dĩ nhiên, điều kiện trước hết là phải đem tim của bắt được.

      Nghe Hà Tử Nghiệp như vậy, Lâm Cảnh Nguyệt lại càng thêm lo lắng, có ai hiểu hơn , người này hai, bá đạo lại cố chấp, sao lại dễ dàng dồng ý cho gặp người đàn ông khác? “Diệp Tử, tức giận?” Lâm Cảnh Nguyệt nhìn Hà Tử Nghiệp thận trọng hỏi.

      Hà Tử Nghiệp dở khoc dở cười nhìn dáng vẻ thấp thỏm của , có vẻ trước kia rất bá đạo, ngó dáng vẻ đáng thương của , khiến người khác muốn lập tức kéo vào lòng an ủi, vỗ vỗ đầu : “Nguyệt Nha Nhi, tức giận, chỉ là…”

      “Tuy nhiên làm sao?” Lâm Cảnh Nguyệt vẫn chưa tin , trực giác cho biết câu sau của có cái gì tốt cả.

      “Tối nay ngủ ở đây.” trưng cầu ý kiến của Lâm Cảnh Nguyệt, mà là ràng cho biết, tối nay muốn ngủ ở nơi này. Mặt Lâm Cảnh Nguyệt đỏ lên, lập tức cúi đầu, nhăn nhăn nhó nhó: “Việc này…việc này, được, về nhà ! Em… thể ~”

      “Nguyệt Nha Nhi, mặt em sao lại đỏ như vậy chứ? Ah? Lỗ tai cũng đỏ? A, cổ cũng đỏ!” Hà Tử Nghiệp nhìn từ gương mặt đến cổ đều đỏ bừng vì thẹn thùng của Lâm Cảnh Nguyệt nhịn được nhạo báng. Khiến cho Lâm Cảnh Nguyệt càng thêm xấu hổ, nửa ngày cũng ngốc đầu lên được, cuối cùng, Lâm Cảnh Nguyệt còn muốn bỏ chạy trối chết, phần Hà Tử Nghiệp lại thấy của da mặt quá mỏng rồi, chỉ mới có vậy thôi mà: “Được rồi, được rồi, em đỏ mặt cái gì, chỉ muốn ở lại đây ngủ giấc, em đây là nghĩ cái gì, hả?”

      Ai nha nha, nghe giọng điệu quái dị của ! Lâm Cảnh Nguyệt tức giận muốn cắn người mà, nếu phải bình thường hay biểu …tham sắc đến gấp gáp nghĩ bậy sao? Có ?! tại lại khiến cho biến thành người thể chờ đợi vậy! lúc nào lại thành người miệng lưỡi như vậy chứ? Dường như mỗi lần hai người cãi vả đều là người chiến thắng, như vậy sao được!

      Lâm Cảnh Nguyệt là người, dễ nghe chút là khó nhận thua, khó nghe chính là lì lợm, cố chấp, chuyện nhận đình 9 trâu kéo cũng thay đổi. Cho nên muốn ngoan ngoãn nhận thua là chuyện thể nào. Hà Tử Nghiệp cho rằng lùi bước, muốn lên phòng ngủ, ai ngờ, Lâm Cảnh Nguyệt dùng sức, liền áp đảo sofa, ngồi hông của , từ cao nhìn xuống, sử dụng ánh mắt khiêu khích: Như thế nào, em chẳng lẽ đàn áp được !

      Hà Tử Nghiệp nhìn dáng vẻ hả hê của trong lòng vui lên, dáng vẻ kiêu ngạo như vậy, đáng chết được! Bị đè cứ đè , dù sao về sau cũng đè lại gấp đôi, hơn nữa nhóc lại có thể chủ động như vậy đối với tư thế nữ nam dưới ? Chỉ số chủ động về tinh thần rất đáng khen ngợi nha! Thấy Hà Tử Nghiệp đẻ ý tới mình, Lâm Cảnh Nguyệt cam lòng, vất vả mới có thể hòa ván với , làm sao lại thể được hưởng thụ quyền lợi của mình chứ, cho nên ra sức uốn éo hông của , cố gắng đưa tới chú ý của Hà Tử Nghiệp.

      Cho đến khi Hà Tử Nghiệp chịu nổi nữa trực tiếp đè xuống dưới, trầm giọng cảnh cáo: “ chỉ muốn ở nhà em ngủ giấc, em có phải hay muốn thực những việc khác?”

      Da đầu Lâm Cảnh Nguyệt tê rần, chơi hơi quá rồi! Vội vàng lắc đầu, phải muốn như vậy, ai bảo đẻ ý tới kia chứ!

      phải, muốn xem em muốn làm thế nào?” Hà Tử Nghiệp cười tà ác

      phải vậy mà! Lời này Lâm Cảnh Nguyệt còn chưa ra bị Hà Tử Nghiệp chặn miệng, mấy ngày có hôn rồi, lần này nhất định phải mang cả lời lẫn vốn ra hôn cho thỏa! Hà Tử Nghiệp hạ quyết tâm, dĩ nhiên phải làm như vậy, đến khi Lâm Cảnh Nguyệt xụi lơ thở ghế sofa mới bỏ qua cho . Nhìn mông lung, mê hoặc mở to đôi mắt tâm tình Hà Tử Nghiệp rất tốt: “Bây giờ còn dám hay hả?”

      Lâm Cảnh Nguyệt vội vàng lắc đầu, mặt còn lưu lại vết đỏ ửng, nhìn rất dụ người. Hà Tử Nghiệp lại cúi đầu hôn thêm vài cái mới từ sofa đứng dậy.

      ôm em ngủ.”

      cần, …”

      “Hả?”

      “Được…”

      Vì vậy bạn Lâm Cảnh Nguyệt tiểu bạch bị bạn Hà đại sói ôm cùng nhau về phòng ngủ! Có phải chỉ đơn thuần là ngủ hay ? Dĩ nhiên…ừ, sờ soạng thân mật là thể thiếu được, chiếm hết tiện nghi phải là tác phong của Hà đại soi mà!

      Vì vậy, sáng hôm sau mới có cảnh như vậy: Lâm Cảnh Nguyệt đỏ mặt, căm tức nhìn Hà Tử Nghiệp, Hà Tử Nghiệp vô tội nhìn lại, dáng vẻ rất tự nhiên.

      “Hà Tử Nghiệp vì sao lại như vậy…như vậy…” Lâm Cảnh Nguyệt nắm chặt chăn bao quanh cả người, cứ như vậy hơn nửa ngày cũng tìm ra từ thích hợp đẻ hình dung.

      tượng tự nhiên, lại cũng phải là Liễu Hạ Huệ.” Hà Tử Nghiệp vẻ mặt đương nhiên cười , sau đó chậm rãi cười mờ ám: “Em cũng phải chưa có sờ qua mà.”

      Rầm, Lâm Cảnh Nguyệt chỉ thấy máu nóng sôi trào, khiến chút nữa hít thở ra, cũng dám nhìn gương mặt tươi cười tà ác của Hà Tử Nghiệp, chui vào trong chăn chết sống cũng chịu chui ra.

      Hà Tử Nghiệp nhìn nhóc co thành cục, nhíu nhíu mày, xấu hổ như vậy? sau này kết hôn làm sao? Lập tức nghĩ đến câu : trăm hay bằng tay quen, mỗi ngày đều nhìn đoán chừng còn xấu hổ nữa! Trong lòng Hà Tử Nghiệp thầm ra quyết định.

      Lúc này, Lâm Cảnh Nguyệt còn biết bước lùi của có hậu quả gì, cho đến mấy ngày sau, vài tuần lễ, thậm chí mấy tháng sau Hà Tử Nghiệp vẫn nương nhờ nhà , rút cuộc cũng biết cái gì gọi là chết sớm sớm siêu sinh, thay vì bị đặt trong nồi từ từ nấu bằng áp đặt đó!

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 35: Rút ngắn khoảng cách

      Thứ bảy Lâm Cảnh Nguyệt dậy rất sớm, vừa mở mắt nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Hà Tử Nghiệp, chưa bao giờ nhìn gần như vậy, khó mới có cơ hội đương nhiên muốn nhìn cho đủ! Đường cong lãnh ngạnh của bởi vì ngủ nên có vẻ mềm mại chút, cặp mắt bén nhọn được giấu dưới lông mi, nét mặt buông lỏng, giống như tháo xuống tất cả phòng bị, đôi môi khẽ mím lại, khóe môi có chút giơ lên, giống như nằm thấy mộng đẹp.

      đôi tay sắt siết chặt vào trong ngực, cả người ôm lấy , đem cơ thể hướng tới bên , đến mức có thể nghe tiếng tim đập của , tiếng lại tiếng, trầm ổn mà hữu lực.

      Lâm Cảnh Nguyệt vươn tay đụng lông mi dài của , hơi ngứa, giống như có dòng điện truyền từ ngón tay đến đáy lòng, hề khiếp đảm. Tay của từ từ đặt lên mặt , chậm rãi vuốt ve: “Diệp Tử…” kêu , mặc dù biết thể nghe được, nhưng vẫn cứ muốn gọi, giống như bị đầu độc.

      ngờ, tiếng kêu vừa dứt môi, người nào đó chợt đè lên, đôi mắt đen trong suốt khác thường, nào có vẻ ngái ngủ mới tỉnh dậy. Chẳng lẽ người nào đó sớm tỉnh rồi? Lâm Cảnh Nguyệt bừng hiểu ra, liền lúng túng vì làm chuyện xấu bị bắt gặp.

      “Sáng sớm chọc ?” giọng khàn khàn của Hà Tử Nghiệp nhàng vang vọng bên tai , mặt Lâm Cảnh Nguyệt đỏ lên, nào có, phải chỉ sờ sờ chút thôi sao? Chẳng lẽ bình thường sờ loạn sao?! nghĩ như vậy, bàn tay của Hà Tử Nghiệp quen thuộc luồn vào trong áo ngủ của , gợi tình vuốt ve chiếc bụng bằng phẳng bóng loáng của : “Hôm nay vì sao lại thức dậy sớm như vậy?”

      “A, hôm nay, hôm nay muốn xem mắt.” Lâm Cảnh Nguyệt nắm lấy tay , để cho lộn xộn, tuy nhiên lại bị cầm ngược tiếp tục lưu luyến người , khi so với ban nãy lại thêm vài phần mập mờ. Nghe được lời của , Hà Tử Nghiệp dừng tay, sao lại quên mất của hôm nay muốn “xem mắt” chứ! “ Tích cực như vậy sao. Hả?” Hà Tử Nghiệp khẽ hôn lên lỗ tai , vô cùng dịu dàng, giọng lại càng thêm vẻ nguy hiểm.

      Hai kiếp chung đụng, Lâm Cảnh Nguyệt dĩ nhiên nghe thấy bất mãn trong lời của ,vội vàng ra sức trấn an: “Em đảm bảo chỉ đến ngồi lát.”

      “Ngồi lát?” Đôi môi Hà Tử Nghiệp tới xương quai xanh của , đầu tiên là nhàng hôn, sau lát thay đổi, bắt đầu từ từ cắn, rồi giống như thưởn thức hương vị của món ăn ngon, bàn tay cũng có khuynh hướng sờ soạn nhiều lên.

      “Em đảm bảo! đảm bảo chỉ lát!” Lâm Cảnh Nguyệt vội vàng thỏa hiệp, trong lòng thầm kêu ổn, cứ tiếp tục như vậy có thể lau súng cướp cò thôi!

      cũng muốn .” Tay Hà Tử Nghiệp nhanh chóng xốc lên áo ngủ của , nhân lúc kịp phản ứng đưa tay nắm lấy hai luồng mềm mại bên trong.

      Tuy , trước kia làm ít chuyện thân mật, nhưng đều chỉ dừng ở việc sờ sờ mà thôi, chưa bao giờ trần trụi đối diện với , trong lòng cực kỳ ngượng ngùng, gương mặt xinh đẹp cũng bị thiêu đốt đến đỏ ửng, bàn tay kháng cự ô lấy đầu của kéo ra, thân thể cũng bắt đầu giãy giụa, muốn thoát khỏi khống chế của . “…lấy ra! cho phép!”

      khó mới có thể thân mật như vậy, Hà Tử Nghiệp mê say rồi, làm sao có thể đơn giản tha cho như vậy? Đem móng vuốt của giữ chặt, đôi mội dán lên cơ thể mầm mại của nàng từ từ di động, há cái ngậm viên đỏ hồng, dùng sức mút cái: “A…” thân thể Lâm Cảnh Nguyệt lập tức mềm nhùn ra, đôi mắt mịt mù sương mờ, vô thức phát ra tiếng rên, luồng tê dại nối thẳng vào xương sống.

      Được khích lệ của , Hà Tử Nghiệp càng thêm ra sức, bàn tay chậm rãi trượt vào bên trong quần ngủ của , đặt lên cặp mông vểnh mượt mà, mặc dù cách lớp quần lót, nhưng cảm giác khít khao tinh tế vẫn khiến Hà Tử Nghiệp nhịn được thở dài tiếng. Động tác tay lại thêm càn rỡ, thân thể cũng dần dần nổi lên phản ứng. “ cho , vậy em cũng được !”

      Sáng sớm đàn ông vốn chịu được kích thích, huống chi là tại tình huống như thế này. Người đẹp như ngọc nằm dưới thân mình lại phát ra thanh mềm mại đáng , mặt còn biểu say mê, Hà Tử Nghiệp nổi nóng rồi, dĩ nhiên, ra sớm nổi nóng rồi. Bàn tay dừng sức, áo ngủ người cũng bị kéo xuống, toàn thân dưới chỉ còn lại chiếc quần tam giác, vừa vặn giống y như trạng thái giờ của Lâm Cảnh Nguyệt.

      Có lẽ hôm nay đạt thành mong muốn? Hà Tử Nghiệp chậm rãi chọn môi, nhìn vẫn còn đắm chìm trong khoái cảm, hề khách khí đè lên môi của . hôn vội vàng, người luôn luôn trầm ổn lãnh tĩnh lúc này lại giống như cậu con trai mới lớn chưa hiểu chuyện, hàm răng lại va mạnh vào môi của Lâm Cảnh Nguyệt, đau đớn đem về lý trí của Lâm Cảnh Nguyệt, lúc này mới phát tình huống của hai người là như thế nào, cũng còn biết đến xấu hổ, chỉ nghiêng đầu núp nụ hôn của , chân mày cũng nhíu lại.

      Hà Tử Nghiệp thở hồng hộc, ách giọng : “Sao vậy?” bàn tay vẫn nhàn rỗi, muốn đột phá lớp vải cuối cùng người !

      “Đứng lên…” Lâm Cảnh Nguyệt thở hỗn hển, cùng đối mặt như vậy có chút nóng mặt lên: “Em còn có chuyện, thể… thể làm.”

      Mặc dù nghẹn rất khó chịu, nhưng nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng, gương mặt đỏ hồng của nhóc cũng là hưởng thụ, hứng thú của Hà Tử Nghiệp lại nổi lên: “Làm? Làm cái gì?”

      Bị hỏi, Lâm Cảnh Nguyệt nhất thời xấu hổ, cả người cũng đều nhuộm toàn màu hồng nhạt, nhìn cực kỳ mê người, con ngươi Hà Tử Nghiệp tối dần, hô hấp càng thêm nặng nề, nhưng vẫn quên trêu chọc nàng: “ , làm cái gì? còn biết!”

      Lâm Cảnh Nguyệt tức đến mức muốn nhảy lên người mà đấm, ta biết? làm biết bao nhiêu lần chứ! Nhưng cũng yếu thế, phải chỉ giỏi miệng lưỡi sao, cũng phải là quả hồng mềm! cũng tin liều mạng phản kháng lại có thể mạnh hơn đâu! Cằm lập tức giương lên: “Làm tình! Cái này cũng biết?” treo ngược đôi mắt nhìn , trong mắt toàn là vẻ khinh bỉ.

      Hà Tử Nghiệp vui sướng, nhưng mặt vẫn thay đổi, thổi vào lỗ tai luồng khí nóng, khiến cho Lâm Cảnh Nguyệt run rẩy cả người: “Làm tình tại sao còn muốn? Chẳng lẽ đây chính là đằng làm nẻo?”

      Nhất thời đỉnh đầu Lâm Cảnh Nguyệt muốn bốc khói, cũng biết là do thẹn thùng hay do quá tức, tự biết ở phương diện nào cũng đều phải là đối thủ của Hà Tử Nghiệp, nhưng cũng khoongt hể cứ mặc cho người ta khi dễ trắng trợn như vậy được. Lâm Cảnh Nguyệt nhìn chăm chăm lồng ngực của Hà Tử Nghiệp, chợt há mồm cắn vào viên đậu , lập tức đó in lên hàng răng chỉnh tề. Hà Tử Nghiệp hít sâu hơi, tiểu tổ tông của , em cắn chỗ nào cắn, lại cố tình cắn vào chỗ này, nơi mẫn cảm nhất!

      “Hôm nay nơi nào em cũng thể .” Hà Tử Nghiệp cong môi, lúc đè xuống lần nữa, quần lót của Lâm Cảnh Nguyệt cũng tuột xuống đầu gối. Lâm Cảnh Nguyệt cả kinh, chợt ý thức được người này từ đùa thành ! Nhất thời tay chân luống cuống, bàn tay vỗ loạn người : “Em muốn! Đừng! ! Đứng lên !”Lời bắt đầu nghẹn ngào, vừa thẹn vừa giận vậy là òa khóc!

      Thân thể Hà Tử Nghiệp cứng đờ, vội vàng trấn an: “Cảnh Nguyệt, Cảnh Nguyệt, ngoan, ngoan, khóc!” bàn tay ở phía sau cũng vỗ vỗ lưng để dễ thở.

      Lâm Cảnh Nguyệt bỗng dưng lại khóc lớn tiếng hơn. cảm thấy mất mặt, phải là chuyện giữa nam nữ sao? Tại sao lại sợ đến như vậy, cuối cùng còn muốn an ủi. Sống hai kiếp, như vậy là mất mặt! Nghĩ vậy lại càng còn mặt mũi nào, nước mắt liền ngừng được.

      “Được rồi, Nguyệt Nha Nhi, khóc, nghe , mắt sưng lên thể gặp người.” Hà Tử Nghiệp cũng bất đắc dĩ. ràng là việc giường chiếu, vì sao lại trở thành dỗ dành con khóc chứ? cam lòng, cơ hội tốt mà! Nhưng nhóc cũng khóc rồi, làm sao có thể tiếp tục khi dễ được.

      Lâm Cảnh Nghẹn ngào giấu mặt vào đầu gối, thanh buồn buồn từ từ truyền đến: “Diệp Tử, em phải là…Có phải hay là quá vô dụng?”

      có, Nguyệt Nha Nhi có thể làm rất tốt.” Hà Tử Nghiệp đem mặt từ đầu gối kéo ra, chống lại ánh mắt của : “ rất thích.”

      Nhịp tim Lâm Cảnh Nguyệt nhất thời lỗi nhịp, thổ lộ với sao? Đây là lần đầu tiên những lời như vậy. nghiêng đầu nhìn , vẻ mặt vui mừng có chút dám tin: “?”

      Cảm giác tự nhiên bởi vì lời bộc trực như vậy, trước ánh mắt như vậy của cũng biến mất, sờ sờ hàng lông mày lá liễu của cười vô cùng cưng chiều: “.”

      Hồi lâu, Hà Tử Nghiệp chỉ “nóc lều” dựng cao phía dưới: “Nguyệt Nha Nhi, cái này làm sao bây giờ?”

      “… , làm sao lại có thể khỏe mạnh như vậy chứ?” Lâm Cảnh Nguyệt ôm , bàn tay chậm rãi dời đến bên hông, đem trêu chọc đến càng thêm bốc hỏa. ? Nếu là vì sao đến bây giờ vẫn thể được giải quyết? Hà Tử Nghiệp buồn bực, cho dù sờ sờ dùm cũng được nha. vừa muốn mở miệng, lại phát tay của lại lục lọi dọc theo quần lót của mình, mặc dù đến cả mang tai cũng đỏ rực nhưng vẫn kiên định giúp cởi bỏ đến lớp cuối cùng.

      Lâm Cảnh Nguyệt từ từ cúi đầu, bàn tay mềm mại vuốt ve bụng của , cảm giác như muốn nổ tung đánh tới. nghĩ tới…chưa bao giờ nghĩ nhóc dễ dàng đỏ mặt lại có thể vì làm đến bước này. Động tác của ràng rất thuần thục, hàm răng đụng có chút đau, nhưng trong đầu vừa nghĩ tới , nghĩ đến làm như vậy, cảm giác mãnh liệt nhanh chóng đem tan biến.

      “Nguyệt Nha Nhi…” lẩm bẩm tên , đem đầu của từ thân thể của mình đưa lên, trong ánh mắt nghi vấn mà ngượng ngùng của hung hăng hôn lên môi . Kéo lấy tay của , đẫn đến nơi tập trung pháo hỏa của mình chậm rãi di chuyển lên xuống: “Nguyệt Nha Nhi, như vậy là được rồi, như vậy là tốt rồi.” nên để làm như vậy cho , cho dù như vậy cảm giác nhanh đạt cực khoái. nhóc là tâm can bảo bối để trong lòng, chỉ để nâng nui cưng chìu, biết xấu hổ, biết sợ, cho nên thể để cho làm như vậy.

      muốn cho thời giời để làm quen, đợi đến ngày chân chính tiếp nhận mình. Lam tình, đương nhiên phải là hai người nhau cùng làm. phải chỉ mình bản thân hưởng thụ, còn phải quan tâm đến cảm giác của . Nhất định phải để cho của chân chính hưởng thụ được cảm giác mất hồn này! Đây là mục tiêu mới xác nhận trong cuộc sống của Hà Tử Nghiệp.
      conmeolovely, Pe Mick, hoadaoanh2 others thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 36: Đối với giấu diếm.

      Ngày xem mắt Lâm Cảnh Nguyệt cuối cùng vẫn đến, mặc dù tới trễ mấy phút nhưng đối với dè dặt suy tính cũng có thể chấp nhận. Đối phương là giáo viên đại học, là người rất có quy cũ, khi nhìn thấy Lâm Cảnh Nguyệt ánh mắt bỗng chốc sáng lên, nhưng ngại lễ phép vẫn cố đè xuống hưng phấn trong lòng. Hà Tử Nghiệp theo đuôi đến, chỉ cần liếc mắt biết người này động tâm đối với vợ con , nhất thời ánh mắt ngưng tụ, khí lạnh có khuynh hướng phóng ra ngoài.

      Dựa theo thỏa thuận trước đó, Hà Tử Nghiệp được đến gần Lâm Cảnh Nguyệt trong vòng ba mét, vì vậy Hà Tử Nghiệp lựa chọn chiếc bàn gần nhất bên cạnh bàn của Lâm Cảnh Nguyệt. Lắng nghe của mình và người khác chuyện, nước chua trong lòng ngừng chảy ra, đây là những chuyện gì chứ! ràng là người của mình lại còn muốn cùng người khác xem mắt, nếu là trước kia với tính khí của bao giờ có khả năng xảy ra chuyện như vậy! Chỉ là nhóc kia cố chấp, chịu để cho trở thành cây đại thụ che mưa chắn gió cho mình, cũng phải thỏa hiệp, ai bảo bỏ được chứ.

      ra cũng chỉ là buổi xem mắt bình thường, nhưng bởi vì người nam đối với Lâm Cảnh Nguyệt rất hài lòng, cho nên hỏi nhiều chút, cái gì Lâm tiểu thư có phải người thành phố A …về sau có muốn ở thành phố A phát triển …hỏi qua máy lần đương, Hà Tử Nghiệp nghe được mặt cũng trở nên xanh méc, cái này phải chính là đối với của có ý đồ sao, ngốc kia còn hỏi gì đáp nấy, có biết bảo vệ mình hả? Lại đối với người mà bản thân biết lại tin tức của mình như vậy, ngỗ nhỡ đối phương là người xấu làm thế nào… Tóm lại câu, người nào đó ghen! Chẳng những ghen, còn là ghen hết cỡ!

      Hà Tử Nghiệp nắm chặt tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào người nọ, ngay cả nhân viên phục vụ cũng sợ run người dám lại gần, đáng tiếc lúc này đối phương trầm mê trong sắc đẹp, đối với ánh mắt địch ý của có phát gì. Hà Tử Nghiệp khạc ra hớp khí, thể nhịn được nữa, cần nhịn nữa!

      Vì vậy, buổi xem mắt bị Hà Tử Nghiệp lù lù xuất cắt đứt, đối phương nhìn thấy vất vả mới tìm thấy được lại bị người đàn ông khác bắt cóc, làm sao có thể được! Nhất thời đuổi theo Hà Tử Nghiệp ôm chặt Lâm Cảnh Nguyệt buông.

      Tại nơi quảng trường, dưới ánh mắt bao người, Hà Tử Nghiệp kéo Lâm Cảnh Nguyệt tới hôn sâu, nhìn sắc mặt đỏ ửng tâm tình trở nên tốt, đem ôm chặt vào trong ngực, bá đạo công khai: “Đây là bạn tôi, có ý kiến?” Ánh mắt sác bén dường như muốn đâm đối phương đến thủng lỗ.

      Đối phương nhất thời đứng nguyên như tượng, ngơ ngác nhìn Lâm Cảnh Nguyệt : “Lâm tiểu thư… phải là có bạn trai sao?”

      “Bây giờ có!” Ánh mắt Hà Tử Nghiệp chuyển sang nhìn Lâm Cảnh Nguyệt cáu.

      Lâm Cảnh Nguyệt đối với phen giày vò của Hà Tử Nghiệp có chút dở khóc dở cười, nhìn dáng vẻ khoe khoang hài lòng của lại cảm giác trong lòng có chút vui vẻ, nhưng nghĩ đến thứ hai còn phải cùng chị Lưu giải thích, nhất thời có chút nhức đầu, người này lại khiến cho vấn đề càng thêm khó khăn. Nếu như vậy, cũng cần khách khí, vấn đề khó khăn nên nên cùng vị đại gia nỳ chia sẻ thôi!

      “Đúng nư vậy.” Lâm Cảnh Nguyệt thoát ra khỏi lòng Hà Tử Nghiệp, ánh mắt áy náy nhìn về phía đối phương: “Xin lỗi, người này theo đuổi tôi thời gian rất dài, tôi chịu nổi ta dây dưa nên đồng ý. Tôi có ý lừa gạt , quan hệ của chúng tôi cũng mới xác nhận.”

      Đối phương gương mặt thể tin: “Mới xác nhận?”

      “Vâng.” Lâm Cảnh Nguyệt gật đầu, cố ý nhón chân lên sờ sờ tóc Hà Tử Nghiệp: “Là .”

      Theo đuổi thời gian rất lâu? Dây dưa? Hà Tử Nghiệp nhíu mày, nhìn Lâm Cảnh Nguyệt tươi cười chút nghi ngờ, có lẽ nên cho biết thế nào gọi là dây dưa chân chính. suy nghĩ, bỗng nhiên cảm giác được động tác từ bàn tay đầu , quay đầu cười híp mắt nhìn Lâm Cảnh Nguyệt, trong tiếng kinh hô của bế bỗng lên bên tai : “Trở về cho em biết thế nào gọi là dây dưa.”

      Lâm Cảnh Nguyệt cứng đờ, cơ thể vốn còn muốn giãy giụa lập tức mềm nhũn, dường như… sai. Lại ngẩng đầu nhìn chút, bên môi mỉm cười, …tà ác.

      này là bạn của tôi, tốt nhất cần vọng tưởng.” Hà Tử Nghiệp đem mặt Lâm Cảnh Nguyệt quay vào trong ngực mình, mặt vẻ gì nhìn đối phương: “Còn nữa, tôi là cấp của , Cảnh Nguyệt muốn công khai quan hệ của chúng tôi, nên làm thế nào bản thân tự biết.”

      xong liền đường ôm vào trong xe, để lại người nọ ngơ ngác nhìn bóng lưng hai người rời .

      Lâm Cảnh Nguyệt mặc dù đối với việc trước mắt bao người ôm rất xấu hổ, nhưng nghe xong lời chút cảm xúc ưỡn ẹo cũng có. Người này trước giờ cũng đều phải là người từ tâm, nhưng câu của đều để ở trong lòng, nhớ muốn công khai quan hệ của bọn họ, nhớ giúp xử lý tốt các quan hệ xung quanh.

      biết với tính cách của để ý đến những chuyện nhặt này, nhưng , liền nhớ ở trong lòng. Người này, tại sao nên đối tốt với ? Có thể nào thương?

      “Buông tôi ra! buông tôi ra! thể đối với tôi như vậy! buông ra!” Trần Mạt Lỵ ra sức giãy giụa giường, muốn thoát khỏi trói buộc. Hàn Mộ Vân lẳng lặng bên cạnh, đối với tiếng rít gào của mắt điếc tai ngơ, thỉnh thoảng quay lại nhìn cái cũng tràn đầy chán ghét.

      “Hàn Mộ Vân, Mộ Vân, tôi van , van cầu , thả tôi ra.” Cứng rắn được mềm, Trần Mạt Lỵ thanh mềm nhũn thấp giọng cầu khẩn. Con ngươi của phóng lớn, toàn bộ thân hình co quắp ngừng, sắc mặt cũng hứng phấn đỏ ửng, trong ánh mắt đầy tia máu, nhìn kinh khủng.

      “Trần Mạt Lỵ, nên uổng phí tâm tư của tôi, tôi nương tay nữa.” Hàn Mộ Vân đóng website, xoay đầu bình tĩnh , so với Trần Mạt Lỵ chênh lệch ràng.

      “Cho tôi, cho tôi, van cầu ! Van cầu !” Trần Mạt Lỵ thét lên, phát ra tiếng rên khổ sở, hàm răng nghiến ken két, đôi môi đầm đìa máu tươi. khẩn cầu nhìn Hàn Mộ Vân dáng vẻ giống con sói bị đói mấy ngày.

      thể nào.” Hàn Mộ vân chỉ ba chữ đánh tan hi vọng của Trần mạt Lỵ, nhìn ánh mắt của từng câu: “Chớ quên ước nguyện ban đầu khi muốn gả cho tôi, là sơ sót của tôi, quá bận rộn với công việc mà để ý đến , bây giờ tôi nhất định giúp cai nghiện!”

      , !” Trần Mạt Lỵ ra sức lắc đầu, lộ mặt hoảng sợ: “Ta hết cứu rồi, hết cứu được rồi! Đau, là đau!” Sắc mặt dữ tợn, toát ra mồ hôi hột, ngừng giãy giụa cổ tay bị thương vì bị trói quá lau mà ứ đọng máu thấy rất .

      “Cố chịu!” Hàn Mộ Vân chút động, nhìn Trần Mạt Lỵ khổ sở sắc mặt cũng thay đổi, giống như nhìn người xa lạ: “Tôi cũng có cuộc sống của mình, trả xong cái nợ ân tình này cho cha tôi có thể cần phải lo lắng nữa.”

      Cơ thể Trần mạt Lỵ co giật giống như bị định trú, lại ngừng lại, chợt hét ầm lên: “Có phải có đàn bà bên ngoài hay ? Có phải hay ?”

      Hàn Mộ Vân nhìn làm trò cười khẩy: “Trần Mạt Lỵ, chẳng lẽ quên, giữa chúng ta cơ bản có bất kỳ quan hệ gì, có tư cách gì quản tôi? Ngay cả hộ khẩu nhà tôi cũng có tên .”

      Hô hấp Trần Mạt Lỵ cứng lại, thân thể uốn éo càng thêm điên cuồng: “Tôi để cho cưới người khác! !”

      mặt Hàn Mộ Vân lên tức giận, tới dùng sức nắm cằm cảnh cáo: “Tôi cho biết, tốt nhất nên giở trò, đối với tôi mà cũng chỉ là ả đàn bà cai nghiện, ngay cả cái rắm cũng phải đâu! Có thể giữ ở đây tệ! nên tự gây nghiệt!” đến lời cuối, lửa giận bị đè nén lâu rốt cuộc cũng bùng nổ, hừng hực bốc cháy. gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt bởi vì lên cơn nghiện mà trở nên xấu xí chịu nổi, thậm chí muốn thẳng tay bóp chết ta.

      Nhưng cuối cùng cũng chán nản buông tay, mặc kệ Trần Mạt Lỵ như thế nào, ít nhất bác Trần đối với nhà bọn họ cũng tệ.

      Năm đó, bác Trần cũng cha Hàn cùng nhau đến nông thôn lao động, đám nông dân ngu muội dốt nát nhìn thân thể đơn bạc của hai người liền xem thường! Nhổ, cái gì gọi là giới trí thữ, giới trí thức mà còn luân lạc đến tình trạng như bây giờ! Đến địa bàn của bọn họ lại muốn sống dễ dàng hay sao!

      Vì vậy, hai người đến nông thôn bị ít người khách hành hạ, thảm nhất là lần cha Hàn bị đám thanh niên trong thôn vây lại dùng xẻng đánh, chị đó bác Trần vươn mình che chở cho cha Hàn ở phía dưới, mà chính ông lại bị đánh đến gãy cái chân. Bởi vì lúc đó là giai đoạn sau giải phóng, cũng có ai quản bọn họ sống hay chết, cho nên từ đó về sau, bác Trần liền bệnh tật dứt, cái chân trái bị thương vĩnh viễn thể duỗi thẳng, từ người khỏe mạnh biến thành người què, nhất là khi trời mưa giông lại càng trở nên đau nhức chịu được.

      Cha Hàn là người trọng tình trọng nghĩa, em vì mình mà bỏ ra cái giá cao như vậy, ông làm sao có thể cảm động, vì vậy, khi bọn họ được trở về thành phố, khi ông buôn bán bắt đầu có khởi sắc liền bắt đầu nâng đỡ bác Trần, có thể có cha Hàn có Trần gia hôm nay. Nhưng cha Hàn vẫn cảm thấy thể đáp lại ơn cứu mạng của người em cho nên đối với những cầu của nhà họ Trần có thể là muốn gì được nấy.

      Nhà họ Trần cũng vậy, đối với trợ giúp nhà họ Hàn chưa bao giờ có cầu quá đáng, nhưng lần này lại như vậy. Trần Mạt Lỵ là đứa con có được khi tuổi già, từ lớn lên trong hũ mật, được cưng chìu đến kỳ quái, cho đến khi bác Trần phát con mình dính vào ma túy thể hối hận được nữa, nhưng dù sao cũng là con của mình, lại hết sức thương. Lại khoongt hể cứ đánh amwsng, đành tận tình khuyên nhủ con cai nghiện, nhưng người được nuôi chiều đến hư làm sao có thể nghe lời cha mẹ dạy bảo?Hai bác nhà họ Trần mất sức của chín trau hai hổ cũng thể thành công cai nghiện cho con .

      Vốn tuyệt vọng lại chợt có thay đổi, con của họ chỉ cần gả cho Hàn Mộ Vân liên có thể thành công cai nghiện. giống như trong đêm tối nhìn thấy ánh mặt trời, cha Trần làm sao có thể bỏ mất cơ hội này, đành phải mặt dày đến thăm hỏi người bạn già của mình.

      Cha Hàn đối với ma túy cực kỳ căm ghét, đối với Trần Mạt Lỵ cũng có ấn tượng tốt, nhưng nhìn thấy người bạn già mấy chục năm tóc cũng bạc phau, lời cự tuyệt thể ra khỏi miệng. Nhưng dù sao cũng là người con trai duy nhất của mình, làm sao có thể suy nghĩ cho , đồng ý là đồng ý nhưng có hai điều kiện, là chỉ cử hành hôn lễ, làm giấy kết hôn. Hai là, hai người bên ngoài là quan hệ hôn nhân, thực tế ai cũng cần đối với đối phương phụ trách, chỉ chờ Trần Mạt Lỵ cai nghiện thành công ly hôn, sau đó can thiệp vào chuyện của nhau.

      Mặc dù chân chính kết hôn, nhưng Trần Mạt Lỵ cảm thấy đạt tới cầu của mình, kịp suy nghĩ đồng ý, tin trải qua thời gian dài ở chúng, Hàn Mộ Vân nhất định là của . Đây chính là bệnh công chúa được nuôi từ , cho rằng mình là tất cả , chỉ cần mình muốn đều được.

      “Trần Mạt Lỵ, cần tốn hơi phí sức.” Hàn Mộ Vân nhìn Trần mạt Lỵ người mệt mỏi đến thở dốc, nhàng thở dài tiếng, giúp sửa lại mái tóc rối tung, dù sao cũng là lớn lên cùng nhau, làm sao chút tình cảm cũng có: “Chỉ có giúp cai nghiện thành công tôi mới có thể thả cho .”

      “Mộ Vân, Mộ Vân!” cảm thấy dịu dàng của , Trần Mạt Lỵ giống như giữa trời đông tìm được chút ánh lửa ấm áp, khàn khàn kêu tên : “ cần tìm người khác, em cai nghiện! em cai!” van xin nhìn , giống như đnag nhìn vào hi vọng duy nhất của mình.

      Ánh mắt Hàn Mộ Vân chạy vào trung, ở giường trầm mặc hồi lâu mới ra câu: “Chờ cai nghiện được rồi hãy !”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :