1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nuông Chiều Tiểu Địa Chủ - Tiếu Giai Nhân

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212
      Chương 32 : chênh lệch
      Editor: HangVO9

      đói...

      Đây là ý niệm đầu tiên trong đầu Lỗ Lỗ khi nàng tỉnh lại, sau đó nàng mới phát trời sáng, mặt trăng lặng, mà Cố Tam vẫn chưa có tới đón nàng.

      Trong lòng có loại cảm giác nên lời, giống như năm ấy Thu Thu được theo tộc trưởng chơi, Lỗ Lỗ nàng ấy hái cho mình những đóa hoa thơm thơm đỏ thẫm như lần trước nàng ấy mang về. Thu Thu đáp ứng tốt nhưng khi trở về lại là nàng ấy quên hái rồi. Lúc đó Lỗ Lỗ rất thất vọng, nhưng bởi vì tới giờ ăn tối trong tộc, nàng đảo mắt liền quên chuyện đóa hoa.

      cũng giống như vậy, Lỗ Lỗ nghĩ Cố Tam vì sao chưa có tới, nàng lung lay đuôi, nhảy lên đầu tường Lâm phủ, chuẩn bị tìm gì đó ăn.

      Nàng đói, có gì quan trọng bằng lấp đầy bụng hết a.

      Nhưng khi nàng nhảy lên nóc nhà muốn chạy đến phòng bếp, Lỗ Lỗ đột nhiên nhớ ra, nàng là mèo, nữ đầu bếp chắc chắn cho nàng vào. Nàng thất vọng dừng bước lại, nhìn về phía hậu viện. Có nên tìm Điềm Hạnh các nàng kiếm gì ăn ?

      Quên , vạn nhất gặp được Thẩm liền hỏng bét, trước khi Thẩm rời , nàng cũng muốn trở về.

      Lỗ Lỗ chuyển thân, tắm mình trong ánh mặt trời mới lên.

      Mặt trời càng lên càng cao, toàn thân ấm áp, híp híp, Lỗ Lỗ đột nhiên mở mắt. Đúng vậy, thể phòng bếp, thể hậu viện, nàng có thể tìm tiên sinh a! Chỗ Tiên sinh ít người, hơn nữa, trong phòng khẳng định có rất nhiều cá khô, trước đây nàng có cách, bây giờ thân thể nàng xíu, nhất định có thể theo mùi vị tìm được cá khô. Meo meo, nếu như tiên sinh có ở đó tốt rồi, nàng muốn đem toàn bộ cá khô đều ăn hết trong hôm nay luôn, ăn no ơi là no luôn.

      Nghĩ đến có đống cá vung vẫy chờ mình nàng, Lỗ Lỗ hài lòng kêu hai tiếng, cọ cọ chạy đến phía tây, nhảy xuống mặt đất, chạy thẳng tới Tống Ngôn viện mà . đường gặp được cảnh hai gia nhân vội vã, như tìm thứ gì đó, Lỗ Lỗ hoảng sợ, dám tiếp tục đường nghênh ngang chạy nữa mà chui vào trong bụi cỏ bên cạnh.

      Dừng lại bên cửa nguyệt, lại thấy tiên sinh cùng Thường Ngộ đứng ngay cửa, Lỗ Lỗ tâm nhảy dựng, cấp tốc vọt đến bên cạnh khóm thúy trúc tùng, trộm nghe bọn chuyện.

      "Tống tiên sinh, đại tiểu thư hôm nay thân thể khó chịu, khóa học buổi sáng trước hết ngưng lại, chờ đại tiểu thư khôi phục, ta lại đến báo tiên sinh."

      "Được."

      Tiên sinh thần sắc nhàn nhạt, xong cũng trở về, lúc Thường Ngộ quay người qua đây, lại là chau mày, hình như bộ dáng rất cao hứng.

      "Meo..."

      Lỗ Lỗ nhịn được thò đầu ra, hướng Thường Ngộ kêu tiếng.

      Nghe thấy tiếng mèo kêu quen thuộc, con ngươi dài của Thường Ngộ trong nháy mắt sáng lên. Nhưng khi kinh hỉ nhìn sang, phát bên kia có đại tiểu thư mất tích, chỉ có con mèo trắng béo bé , trong mắt của chỉ còn tia thất vọng, biến hóa thành tiếng gầm lên: "Cút!"

      Lỗ Lỗ sợ đến lông toàn thân đều dựng lên!

      Nàng thể tin nhìn bóng lưng Thường Ngộ rời , chỉ có thanh băng lãnh cảnh cáo kia vẫn còn vang vọng bên tai.

      Khiếp sợ qua , Lỗ Lỗ đau lòng. Thường Ngộ luôn luôn cười với nàng, vừa rồi dữ như vậy, là thích thân nàng là mèo sao? Nàng cúi đầu quan sát chính mình, bộ lông xẹp xuống, mềm mại thuận mượt, mảnh cỏ xanh lộ ra tuyết trắng, nàng đem đuôi thoáng đong đưa, lông xù, cũng rất đẹp mắt a. Lỗ Lỗ trăm mối nghi ngờ lời giải, sau đó nhịn được nâng chân trước tự sờ sờ mặt mình, chẳng lẽ vì nàng sáng sớm có rửa mặt?

      Cái ý niệm này làm cho nàng có chút ngượng ngùng, lão giống cái dạy các nàng từ phải sạch .

      Lỗ Lỗ nằm bò đến trong bụi cỏ, liếm liếm móng vuốt lau lau thay đổi sắc mặt, phải bảo đảm mặt, đặc biệt phía dưới mặt có ghèn, mới lắc đuôi nhảy tới trong Tống Ngôn viện. cần nhìn, nàng ngửi thấy như có như nhàn nhạt mùi cá, vùi đầu về phía trước. Lúc ngang qua cửa phòng rộng mở, nàng dừng lại nhìn, tiên sinh đứng đưa lưng về phía nàng, trong tay là hai gói giấy dầu , đổi tới đổi lui. Lỗ Lỗ liếm liếm miệng, hề dừng lại, cước bộ chạy theo hướng gian phòng nồng mùi cá.

      Vào phòng, Lỗ Lỗ mới phát , hình như là căn phòng tiên sinh ngủ.

      Vậy thế nào đâu? Chỉ cần có cá khô là được.

      Lỗ Lỗ nghe mùi tới ngăn tủ thấp, ngậm tay nắm dùng sức kéo ra bên ngoài. Cửa tủ phát ra tiếng kẻo kẹt khẽ vang lên, Lỗ Lỗ trong lòng vui vẻ, hàm răng cùng đuôi đồng thời phát lực, cuối cùng đem cửa tủ mở ra. Nồng nặc hương thơm xông vào mũi, Lỗ Lỗ thèm ăn lập tức chảy nước miếng, nhảy vào trong tủ, lại dùng sức đóng cửa lại, bên trong trong nháy mắt mảnh đen kịt.

      "Meo..."

      Lỗ Lỗ xoay người, nâng chân mở cái túi kia, cái túi đó lớn bằng nàng lúc nằm, nàng trực tiếp nằm mặt túi, cắn cá khô bắt đầu ăn, cái đuôi lông xù lúc lắc lung lay lại lắc lắc. Cảm thấy vui, nàng nghĩ tới chuyện bao giờ biến thành người thân nữa, như vậy sau này nàng liền mỗi ngày chạy đến chỗ tiên sinh ở đây ăn vụng.

      Bên kia Tống Ngôn trong thính đường đứng hồi, cuối cùng cảm thấy học trò bệnh có chút kỳ quặc.

      nghĩ tới ngày hôm qua ánh mắt học trò cầu xin , tái nhợt sắc mặt, nàng như vậy sợ Thẩm , tất là có lý do. Có phải là Thẩm giáo huấn quá nghiêm ngặt, nàng chịu nổi trong lòng sợ hãi cùng thân thể dằn vặt, cho nên ngã bệnh hay ?

      Đáng tiếc là nam, thể nhìn... Tống Ngôn nhìn nhìn trong tay bao giấy dầu, nhấc chân hướng phòng ngủ đến. Học trò bị bệnh, trước mang chút thức ăn nàng thích, người ngoài cũng cách nào cái gì.

      Song khi tới trước phòng ngủ, lại phát cánh cửa tủ mở hé cái khe. Tống Ngôn biến sắc, hôm nay gió, cửa thể tự mình mở, chẳng lẽ là trộm? Ánh mắt của lóe lên, nhàng đẩy cửa vào.

      Trong phòng bày biện đơn giản, vừa xem hiểu ngay, ngoại trừ , còn có người ngoài, vậy mà có tiếng xì xèo nhai nuốt.

      Tống Ngôn lập tức hướng ngăn tủ có để cá khô mà đến. Đáng chết, phải là chuột , khom lưng chuẩn bị mở cửa trong nháy mắt đó, vài sợi lông trắng như tuyết rơi vào trong mắt của . Tống Ngôn yên lặng nhìn mấy sợi lông trắng, lông chuột chắc có dài như vậy, hơn nữa cũng chưa từng thấy chuột trắng. Tên trộm can đảm bên trong kia ăn cái gì, cuối cùng là con gì?

      Mèo thích ăn cá.

      Tống Ngôn sắc mặt trắng bệch, liên tục lui vài bước, nếu phải đau lòng trong tủ nhiều cá như vậy, đều muốn lập tức rời , tùy nó ăn được rồi. Cho dù có đem nó đuổi , túi cá khô kia cũng cách nào dùng lại a!

      Nhưng Tống Ngôn cam lòng nhường hết tiện nghi cho nó. Cá đó là tự mình câu được, tự tay mình chế biến phơi khô, tính toán mình ăn phân nửa và cho học trò ăn phân nửa, về sau lại quyết định nhường phần lớn cho học trò cá khô. chính là chỉ làm cho học trò ăn, còn con mèo kia có lẽ chỉ là mèo hoang, dựa vào cái gì đến ăn vụng, ăn phải trả tiền?

      Tống Ngôn về phía trước hai bước, lại dừng lại, mặt trắng bệch. Trong viện có mấy cây cây gậy trúc, chọn cây lớn, trở lại đến trong phòng, đứng trước ngăn tủ, chút lại chút dùng sức gõ cửa, hi vọng dọa nó chạy ra.

      Lúc cửa bị gõ lần đầu tiên, Lỗ Lỗ hoảng sợ. Có phải tiên sinh tới ?

      Nàng khẩn trương bất an bò ra khỏi túi, nghĩ thầm hồi tiên sinh mở cửa, nàng liền cướp đường mà chạy, cái gì cũng thể bị tiên sinh bắt.

      Nhưng nàng tâm càng loạn, đợi nửa ngày, còn phải chịu đựng mùi cá khô hấp dẫn, tiên sinh lại chậm chạp có hành động nào khác. Lỗ Lỗ mờ mịt kêu tiếng, có lẽ bên ngoài phải tiên sinh? Nàng nghĩ nghĩ, dùng móng vuốt rút mấy khối cá khô đến trước người, mặt hướng ra ngoài ăn. Như vậy nàng có thể vừa ăn cá khô lại có thể vừa mở cửa là đào tẩu liền.

      Tiếng kêu của nàng làm cho Tống Ngôn biết ở trong đó thực là con mèo.

      vừa sợ hãi vừa phẫn nộ. Sợ hãi cần phải , vì từ bị con mèo đen dọa bệnh lần, gặp mèo đều vòng qua đường khác mà , nhượng bộ lui binh, phẫn nộ lại là vì con mèo này cũng quá lớn mật quá vô sỉ, bị người phát , nó lại vẫn dám trốn bên trong ăn vụng?

      Tống Ngôn hổn hển, cố lấy hết dũng khí dùng cây gậy trúc khèo cánh cửa, lập cập chút, trong nháy mắt liền đem cánh cửa mở lớn.

      "Meo..."

      Lỗ Lỗ gặm đến phân nửa cá khô theo trong miệng rớt xuống, nàng kinh ngạc nhìn chằm chằm cây gậy trúc mà tiên sinh cầm, đây là muốn làm cái gì, trong lúc nhất thời lại quên chạy trốn.

      Mà trong mắt Tống Ngôn, con mèo trắng to mọng ngồi chồm hổm trong ngăn tủ, nhúc nhích nhìn , trời thần, dường như căn bản đem để vào trong mắt. nắm chặt cây gậy trúc lui về phía sau bước, ngay sau đó, ánh mắt rơi xuống dưới chân con mèo. Chỗ đó, cá khô mỹ vị của , chỉ mỗi ngày cho mình cùng cho học trò hai khối cá khô , còn chưa được phân nửa, đều là bị mèo trắng ăn hết.

      Thế là, qua nhiều năm như vậy, lần đầu tiên có xoay người bỏ chạy, mà là nắm cây gậy trúc hung hăng hướng mèo trắng bụng tròn vo đâm qua.

      "Meo!"

      Lỗ Lỗ ăn quá nhiều, nên phản ứng chậm chạm, lập tức bị Tống Ngôn dồn tới trong tủ. Lúc Tống Ngôn nghe thấy mèo kêu tay có run chút, cây gậy trúc phút chốc hơi lệch, trượt qua bộ lông bóng mượt của Lỗ Lỗ, bằng Lỗ Lỗ chỉ sợ bảo vệ nỗi cái cái bụng căng tròn.

      "Meo..."

      Lỗ Lỗ lại sợ đau, cũng dám nhìn Tống Ngôn nữa, nhảy mạnh qua cây gậy trúc trước người, nhanh như chớp chạy ra cửa. Meo ô, tiên sinh vẫn là hung dữ như vậy, đối với người dữ, đối mèo dữ! Chờ xem, lần tới lúc biến thành mèo, nàng muốn qua ăn vụng, ăn sạch , tức chết !

      Nàng vô luận như thế nào cũng nghĩ ra, gã tiên sinh vừa rồi còn thủ đoạn độc ác, lúc này lại ngã ngồi ghế, sắc mặt cơ hồ so với lông nàng còn muốn trắng hơn.

      Mặc dù bị đâm chút, Lỗ Lỗ vẫn là rất cảm thấy mỹ mãn, hơi ăn nhiều cá như vậy, thực là hưởng thụ a!

      Chỉ là tiếp đến nên đâu tốt?

      Cố Tam? Lỗ Lỗ biết nhà cây Cố Tam chỗ nào, nhưng nàng muốn tìm , cái tên vô lại kia làm cho nàng đợi trắng cả buổi tối, nàng bao giờ nghĩ tới nữa. Thường Ngộ? Ai da, vốn nàng là nghĩ tới tìm , nhưng tiếng gầm lúc sáng sớm làm Lỗ Lỗ hiểu ra, Thường Ngộ thích thân mèo của nàng. Tiên sinh là chỗ thể đến, nàng mới thoát ra mà. Kia trừ Lâm phủ, rốt cuộc còn có chỗ nào...

      Bùi Sách!

      Mắt mèo Lỗ Lỗ sáng lên! Nàng thế nào lại quên Bùi Sách? Mặc dù từ khi nàng trở về theo lão tộc trưởng, mỗi lần gặp mặt Bùi Sách tươi cười cũng có điểm kỳ quái, nhưng đêm đó lúc Bùi Sách tắm lông cho nàng, cười đến dễ thương, động tác cũng đặc biệt ôn nhu, khiến cho nàng hết sức thoải mái!

      "Meo..."

      Lỗ Lỗ vui vẻ chạy ra Lâm phủ, nhắm thẳng hướng Bùi phủ cách đó xa mà .

      Tới tường ngoài viện Bùi phủ, Lỗ Lỗ thoáng nghỉ ngơi hồi, vừa ăn quá nhiều, giờ cái bụng có chút nặng. Nằm bò ra, chờ thân thể khôi phục khí lực, lúc xác định có thể nhảy lên tường, Lỗ Lỗ tự khuyến khích mình kêu lên hai tiếng, rồi lui về phía sau mấy bước nhảy phốc lên!

      "Meo!" xong, còn thiếu chút nữa!

      Lỗ Lỗ dùng sức treo ở đầu tường, chân sau đạp đạp hồi, rốt cuộc bò lên. Nàng nằm bò tường thở dốc, thở gấp thở gấp, chợt nghe trận tiếng bước chân, hướng mắt vừa nhìn, liền thấy Bùi Sách chính từ đằng xa tới.

      Nguyên tới nơi này là hoa viên Bùi gia, Lỗ Lỗ thở phì phò nghĩ, sau đó nhìn Bùi sách càng ngày càng gần phát ngốc. Hôm nay mặc thân áo sam màu xanh trúc, bên hông đeo thắc lưng đính ngọc thạch, lấp lóe chói mắt.

      Chờ chút, là đến tìm nàng sao?

      Lỗ Lỗ đột nhiên có chút khẩn trương, nàng đứng lên, đến tường mà nam nhân đứng kêu tiếng.

      Bùi Sách chớp mắt nhìn chăm chú mèo trắng. Màu lông trắng muốt, mắt nâu, tiếng meo dễ nghe kia, cử chỉ thần thái linh động, trừ mập chút, so với mèo con mà tâm tâm niệm niệm kia giống nhau như đúc.

      "Xuống, ta đón ngươi." Bùi Sách thấp thỏm vươn tay, thấp giọng , ánh mắt hàm chờ mong. Con mèo kia nghe hiểu được tiếng người.

      "Meo..." Lỗ Lỗ về phía trước, nhìn chuẩn cánh tay ấp áp của nam nhân, nhàng nhảy xuống.

    2. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Tội Cố Tam nhầm nhọt, Thường Ngộ và tiên sinh ghét mèo, Bùi Sách được lợi.
      HangVO9 thích bài này.

    3. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212
      CHƯƠNG 33: CÙNG TẮM

      Editor: HangVO9

      Cái gì gọi là bị mất mà tìm lại được, hôm nay Bùi Sách rốt cuộc hiểu .

      Nhìn mèo trắng xinh đẹp nhào tới trong ngực , rồi nâng thân thể mập mạp lông xù của nó lên, xem nó giơ hai chân trước lên đè vào vạt áo, đưa đôi mắt to tròn như trân châu nhìn mình, nghe nó kêu tiếng như vui mừng như làm nũng, Bùi Sách có loại cảm giác đông xuân về ấm áp.

      Mèo trắng nhà trở về rồi.

      “Ngày đó sao ngươi lại chạy mất?” Bùi Sách vuốt ve bộ lông mềm mại của mèo trắng, lẩm bẩm tự hỏi.

      Lỗ Lỗ lúc này mới nhớ tới ngày đó Bùi Sách bảo nàng ở lại trong phòng, nàng lại len lén trốn. Nhìn đôi mắt đen của ôn nhu vui vẽ, Lỗ Lỗ có chút ngượng ngùng, nháy nháy mắt, chậm rãi lựa thế nằm ngang cánh tay trái của , quay đầu nhìn về phía bên ngoài. Nàng là vì Cố Tam được mà làm được mà tức giận, lại đối xử Bùi Sách giống như vậy, chắc là cũng rất mất hứng ?

      “Meo…” Lỗ Lỗ dám nhìn , mà đầu lại bị nâng chuyển quay về, đành phải giơ đuôi lên chặn trước mắt, che khuất mặt. Ôm con mèo trắng khả ái thông minh tuyệt đỉnh, Bùi Sách tâm đều hóa thành nước.

      Yên tâm , ta giận ngươi, bất quá, sau này ngươi thể lại len lén chạy trốn, biết ?” đem nó để bàn đá, cầm cái đầu tròn tròn của nó .

      Con ngươi Lỗ Lỗ chuyển hướng qua nơi khác. Nàng nhất định phải a, Thẩm rồi, nàng phải trở về bên già tộc trưởng. Bùi Sách tâm lại trầm hơn, mắt mèo trắng ràng là né tránh, chẳng lẽ nó còn muốn ?

      “Ngươi còn muốn chỗ nào? Nếu như ngươi ở lại, ta mỗi ngày chải lông cho ngươi, cho ngươi ăn ngon, ngươi thích ăn cái gì, ta liền bảo cho bọn họ làm cho ngươi cái đó.” Bùi Sách cuối đầu, nhìn mèo trắng . Thấy nó vẫn chịu nhìn thẳng , mặt có điểm phát nóng, đứng dậy nhìn quét vòng, xác định xung quanh có ai, mới tới sát đầu mèo trắng, thơm thơm vào đỉnh đầu nó, thào tiếng: “Đừng , ngươi lâu như vậy, ta vẫn tìm ngươi, nhớ ngươi.”

      “Meo…” Lỗ Lỗ kinh ngạc giương mắt, đối diện với ánh mắt chuyên chú nghiêm túc của Bùi Sách, cũng ôn nhu như lão tộc trưởng.

      vẫn muốn nàng sao? Lỗ Lỗ đột nhiên biết nên làm cái gì bây giờ. Có lẽ lão tộc trưởng vẫn tiếp tục bắt ép nàng học quy củ? Nếu là như vậy, lưu bên người Bùi Sách tự hồ cũng rất tốt. Nàng nhàng giãy giãy, học theo Bùi Sách, ngẩng đầu mặt , cụng cụng, vốn định cụng chút liền rời , nhưng thói quen cho phép, nàng vẫn vươn cái lưỡi liếm chút. đối với nàng tốt, nàng cũng nên thân cận hơn với chút.

      Bắt đầu là cái mũi lạnh lạnh, tiếp theo là mấy râu mèo phẩy, sau cùng là cái lưỡi ấm áp. Cử chỉ vô cùng thân thiết làm Bùi Sách vui mừng vô cùng, nhịn cười được, tới sát bên nó : “Đây coi như là đáp ứng ta sao?”

      “Meo…” Lỗ Lỗ dùng đỉnh đầu cọ cọ cằm . Nếu như lão tộc trưởng tìm nàng, nàng liền lưu lại, nếu lão tộc trưởng đón nàng trở lại, nàng liền mỗi ngày đến tìm chơi. Biết Bùi Sách thích mình như thế, Lỗ Lỗ rất vui vẻ, bởi vì Bùi Sách dường như đối với nàng rất tốt. Lão tộc trưởng bức nàng học quy củ, Đào Điềm Hạnh dung túng cho Thẩm đánh nàng, Thường Ngộ thích thân mèo của nàng, Cố Tam tới đón nàng, tiên sinh đối với mèo hay với người đều rất dữ. Chỉ có Bùi Sách, nàng là mèo, liền đặc biệt ôn nhu, nàng là người, đem nàng về nhà, còn có thể đối với nàng cười, mặc dù cười tốt như vậy.

      ngoan!

      Bùi Sách yên lòng cùng mèo trắng chơi đùa, nhàng xoa lông nó từ cổ lên đến cằm.

      Lỗ Lỗ rất thích xoa kiểu này, nàng thoải mái ngẩng đầu lên, dùng đầu cụng cổ tay , cọ động qua lại, sau đó nằm xuống, lộ ra cái bụng như muốn bảo sờ. Ăn nhiều cá khô chỗ tiên sinh, bụng có điểm khó chịu.

      Bùi Sách bật cười, nhè nhàng chạm vào cái bụng tròn trịa của nó, “Ăn gì nhiều vậy?” Cũng biết nó rốt cuộc nơi nào, nhìn lại so với trước mập hơn vòng, bất quá dù mập mạp đoàn, vẫn khả ái như cũ.

      “Meo…” Lỗ Lỗ run run tai, hơi mở con mắt. Nàng chuẩn bị xong, sao còn chưa tới sờ nàng?

      Tiếng mèo kêu như làm nũng rơi vào trong tai , Bùi Sách trong lòng chấn động, chẳng biết tại sao, cái tên quen thuộc thốt ra: “Lỗ Lỗ...:”

      “Meo…” Lỗ Lỗ thích ý lắc lắc đuôi, đáp lại .

      Nhìn con mèo trắng biếng nhác nằm trước mặt, nghe tiếng mèo kêu ngọt ngào như mời gọi, Bùi Sách tâm đột nhiên nhảy lợi hại, thể khống chế cảm giác cấm kỵ lập tức bùng phát trong cơ thể . , nghĩ tới cái cảnh trong mơ hoang đường, nghĩ tới tiếng kêu và tên Lâm gia đại tiểu thư, sau đó, nghĩ đặt tên cho mèo là “Lỗ Lỗ” là vì xúc động, thậm chí trực tiếp hoán đổi ra.

      vạn vạn lần thể biết được là, mèo trắng lại đáp ứng ! Có phải nó cũng thích tên này hay ?

      Bùi Sách vươn tay ra, vô thức nhàng xoa bụng mèo, trong lòng đấu tranh tư tưởng. muốn khinh nhờn Lâm gia đại tiểu thư, mà lại nghĩ ra tên mới hay hơn, nghĩ tới nghĩ lui trong đầu đều chỉ có hai chữ kia, bất tri bất giác, miệng tự nhiên giọng khàn khàn: “Mèo mèo, ta sau này gọi ngươi Lỗ Lỗ ?”.

      “Meo…” Lỗ Lỗ thoải mái mà mị hí mắt, nàng vốn gọi là Lỗ Lỗ mà.

      Bùi Sách tâm chậm rãi yên tĩnh trở lại. Nó thích vậy, vậy cứ định như thế , dù sao chỉ gọi khi có mình nó.

      Mặt trời ngày càng lên cao, bên ngoài bắt đầu nóng lên, Bùi Sách ôm Lỗ Lỗ ngủ say về phòng.

      Về tới tiền viện, gặp ngay Thanh Mặc đầu đầy mồ hôi trước mặt.

      “Thiếu gia, đây là con mèo hồi tối phải ?” Thanh Mặc miệng khô lưỡi khô , tối hôm qua đuổi theo con mèo trắng ra tới cửa lớn liền thấy tăm hơi nữa, hại sáng sớm phải ra chỗ Chu lão bản trả tiền. Trước mắt chính là thời gian mùa hè nóng nực, lại lại chạy mạch, phía sau lưng áo đầy mồ hôi.

      Bùi Sách bước vào trong cánh cửa mới : “Là con mèo nhà chúng ta khi trước. Được rồi, ngươi nghỉ ngơi chút , thay quần áo, sau này cũng cần phải chạy sang bên kia nữa”. xong xoay người vào.

      Thanh Mặc mắt sắc nhắc nhở: “Thiếu gia, ngực người chỗ đó…”

      Bùi Sách cúi đầu, liền thấy áo mới mặc sáng sớm, giờ dính mấy cái dấu móng tay, có dính chút đất, hình như còn dính thêm dầu mỡ. bất đắc dĩ sờ sờ đầu Lỗ Lỗ, giọng phân phó: “Chuẩn bị nước, ta muốn tắm rửa.”

      Thanh Mặc nghe xong, nhất thời hối hận, sớm biết như vậy, buổi tối mới nhắc thiếu gia, dù sao thiếu gia hôm nay cũng đâu có ra khỏi cửa, bây giờ đành phải chuyến nữa. Ai da, muốn được trở thành mèo, ăn ngon ngủ kỹ, có thiếu gia lo, còn có bọn hạ nhân hầu hạ chủ tử hầu luôn cả nó.

      Suy tính chút, ai bảo trời sinh mệnh khổ đâu!

      Tuy trong lòng kêu mệt, nhưng Thanh Mặc làm việc hiệu suất vẫn còn rất cao, được khắc đồng hồ, phòng tắm liền chuẩn bị xong thùng lớn nước ấm, bên cạnh thùng tắm lớn còn có thùng tắm dành riêng cho Lỗ Lỗ. Bùi Sách ôm Lỗ Lỗ bước vào phòng tắm, nhìn thấy bồn tắm dưới dáy có hình cá vàng, khỏi mỉm cười. Tiểu tử Thanh Mặc kia thực càng lúc càng lanh lợi.

      “Lỗ Lỗ, thích ăn cá ?” ngồi bên cạnh bồn tắm, trêu ghẹo hỏi.

      Lỗ Lỗ tỉnh, theo ngón tay Bùi Sách nhìn vào trong bồn tắm, thấy hai con cá trong nước lắc lư, lập tức nhào vô, sau đó mới phát cá là cái đế của bồn.

      “Meo!” Lỗ Lỗ bất mãn hướng Bùi Sách gọi.

      Bùi Sách bị ướt áo, “Ngươi cũng đem ta làm ướt!”

      Lỗ Lỗ nâng chân trước thay đổi sắc mặt, xoay người, tự mình nghịch nước. Trời nóng, lông nàng lại dài, cũng thích ngâm trong nước, nếu như nước này lạnh hơn chút tốt rồi.

      Bùi Sách tò mò nhìn Lỗ Lỗ nghịch trong nước, chẳng lẽ nó biết bơi? Trong lòng thoáng qua cái ý niệm, cười cười, hề báo trước, đem Lỗ Lỗ lao đến, trực tiếp ném vào bên trong thùng lớn.

      “Meo…”

      Lỗ Lỗ trong nước quậy mấy cái liền ổn định, chút cũng tức giận, trái lại hài lòng bên trong nước bơi tới, toàn thân lông ướt sũng, cái đầu nó tròn tròn, mắt ngập nước coi được. Bùi Sách nhìn rất thích, cấp tốc cởi áo ra, lúc cởi quần trong, vô tình nhìn thấy Lỗ Lỗ biết từ lúc nào bơi sát vách thùng tắm, nhìn nháy mắt. cười cười kinh ngạc, đem quần trong ném vào ghế, hướng thùng tắm vừa vừa : “Nhìn cái gì vậy, chẳng lẽ ngươi nhìn thấy liền hiểu?” Vừa vừa nhấc chân nhảy vào.

      Trong thùng có thêm đại nam nhân, mặt nước thoáng cái liền dâng cao. Lỗ Lỗ lại trở lại trong nước, cuối đầu nhìn phía dưới nước, chỗ đó có cái gì rất quen. Nàng tò mò kêu tiếng, chẳng lẽ nam nhân đều có vật này? Người giết chết Thu Thu cũng có, Cố Tam có, Bùi Sách thế nhưng cũng có, chỉ là của Bùi Sách a.

      Ánh mắt nàng phức tạp, có hiếu kỳ, có nghi hoặc, mà lại cứ nhìn chằm chằm chỗ đó. Bùi Sách có chút khó hiểu, liền hắt nước vào Lỗ Lỗ: “Qua đây, ta rửa móng vuốt cho ngươi.”

      Lỗ Lỗ liền ngoan ngoãn bơi qua.

      Bùi Sách tay nâng nàng, tay nắm lấy móng vuốt mềm xoa nắn, cũng phải là rất dơ, nhàng chà mấy cái liền lộ ra phần thịt phấn nộn. Rửa móng vuốt bốn chân xong, lại gãi gãi lông cho nàng, sau đó phóng nàng chơi. cũng cần rửa gì, nên để hai tay lên vách thùng tắm ngắm nàng, khóe miệng vẫn tươi cười.

      Lỗ Lỗ chơi , thấy Bùi Sách cũng có rửa gì, liền nghĩ giúp nàng rửa sạch, vậy nàng cũng nên giúp mới là phải đạo, liền bơi lại bên cạnh .

      “Ngươi muốn làm cái gì?” Bùi Sách cười nhìn nàng.

      Lỗ Lỗ kêu tiếng, vươn cái chân trước đẩy nước, ấn bộ ngực cọ , liền dùng cách nàng hay tự rửa mặt. Xoa xoa, móng vuốt đụng tới nơi nhô ra như đậu đỏ, Lỗ Lỗ nhìn chằm chằm nó, sờ hai cái, thấy nó hình như cứng rắn chút, cũng hiểu là vì sao, đột nhiên nàng nghĩ đến cảnh lúc Cố Tam liếm ngực nàng. Nàng ngẩng đầu, thấy Bùi Sách rất hưởng thụ tựa như cười nhìn nàng, liền cảm thấy khẳng định rằng cũng rất thoải mái, liền tiến lên, lộ ra cái lưỡi liếm lên tiểu đậu đỏ.

      Bùi Sách mặt cười nháy mắt cứng đơ. ngờ tới Lỗ Lỗ làm như vậy, ngay cả khi nàng chạm vào ngực , cũng chỉ nghĩ nàng do hiếu kỳ mà thôi.

      Có thể là vừa rồi, đầu tiên là do ngực bị nàng dùng móng vuốt vỗ về chơi đùa, ngay sau đó lại bị nàng hành động khác thường dùng lưỡi liếm qua, dưới thắt lưng chỗ đó còn bị nàng ở trong nước mà vẫy cái đuôi phát qua cọ xát, hai loại cảm xúc khác thường đồng thời kéo tới, thậm chí có phản ứng!

      “Lỗ Lỗ, ta cần rửa, chúng ta ra ngoài .” ôm lấy nàng, bước ra khỏi thùng tắm, thần sắc rất là xấu hổ.

      Lỗ Lỗ ngoan ngoãn nằm trong ngực , chỉ là lúc bị phóng ghế, lại phát chỗ đó hình như có lớn hơn chút.

      “Meo…” Nàng vươn móng vuốt chỉ vào hướng khố gian của , ý hỏi Bùi Sách ở đây vì sao lại thành lớn.

      Động tác của nàng làm cho người quá mơ màng, Bùi Sách bởi vì tắm rửa xong mà mặt phiếm hồng nóng lên thêm. lúc này mới nhớ tới, Lỗ Lỗ là con mèo cái.

      Nó, hiểu gì chứ?
      Thảo Sally, Happyanh, Chôm chôm23 others thích bài này.

    4. HangVO9

      HangVO9 Well-Known Member

      Bài viết:
      410
      Được thích:
      8,212
      Sorry mọi người bửa giờ lu bu nên chậm ra chương mới. Cơ mà dạo này được ít like quá, lẽ mọi người bỏ truyện rồi sao? Hix... hix...

    5. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Mình vẫn tích cực like nè, vẫn thầm like ủng hộ, nàng cứ yên tâm edit :yoyo52::yoyo40:
      HangVO9 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :