1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Em chạy không thoát tay anh đâu - Khiên Mộng (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 45 – Hợp đồng trước hôn nhân

      Editor: miemei

      Sau khi Lâm Dư Hi và Ngải Vi quay cảnh phim ở thôn Minh Tâm xong, cùng nhà hàng Minh Tâm uống trà.

      Bác Phạm cười vẫy tay với hai : “Tiểu Ngải, tạo hình của cháu ở trong phim tình làm cho người ta nhìn qua là quên được nha!”

      Ngải Vi bĩu môi: “Nhưng căn bản là nhìn ra cháu mà.”

      Lâm Dư Hi hỏi: “Đạo diễn Đỗ chịu cho cậu khôi phục lại gương mặt vốn có ở trong phim ?”

      Ngải Vi ấm ức vui: “Lúc mình với chị ấy, chị ấy chỉ cho mình ánh mắt đừng có mà biết điều.”

      Lâm Dư Hi hiểu ra, cười: “Đạo diễn Đỗ là vậy đó.”

      “Mình là bạn thân của vợ nhà đầu tư, thế mà cũng cho chút mặt mũi nào sao?”

      “Ngay cả nhà đầu tư chị ấy cũng nổ súng đó, như vậy cậu có thấy dễ chịu hơn chút nào ?”

      Con ngươi của Ngải Vi đảo vòng, sáng lên: “Nếu , mình quay bộ phim về em răng hô, lấy lại công bằng cho em răng hô, tạo nên chuyện tình tươi đẹp, rồi trả lại gương mặt cho mình nữa, sao hả?”

      Lâm Dư Hi gật đầu: “Ý kiến này tồi.”

      Ngải Vi chớp chớp mắt: “Vậy, ông chủ heo nhà cậu chịu đầu tư ?”

      “Vậy coi như là quà sinh nhật cho năm sau .”

      Ngải Vi ôm lấy Lâm Dư Hi “chụt” cái: “Cậu là bạn thân tốt nhất thế giới.”

      Hai ông bác vào nhà hàng, vừa vừa : “Bà Trịnh vẫn thể vượt qua được.”

      “Con trai, con dâu bà ấy đúng là phải con người mà! Vì tiền bảo hiểm mà xuống tay ác độc với bà Trịnh như thế.”

      “Tốt nhất là xử chúng nó tù chung thân, để cả đời bọn chúng cũng đừng ra ngoài nữa.”

      Trong lòng Lâm Dư Hi bị đánh vào đòn nặng nề, đứng lên hỏi: “Bác ơi, bác bà Trịnh, qua đời rồi ạ?”

      Bác kia lắc đầu, than thở: “Phải đó, sáng hôm nay rồi. Hi vọng bà ấy lên đường yên ổn.”

      Lâm Dư Hi chỉ cảm thấy đột nhiên cả người bị ném vào hồ băng, lạnh lẽo thấu tim, lạnh đến nỗi kiềm chế được mà run lên.

      Ngải Vi đập bàn, tức giận mắng mỏ: “Cặp đôi đê tiện kia ngay cả mẹ ruột mình cũng tha, chắc chắn có kết quả tốt đâu. Sống ở trong tù bị người ta đâm, chết xuống địa ngục bị hỏa thiêu.”

      Lâm Dư Hi há há miệng, muốn gì đó, nhưng tất cả lời đều bị nghẹn lại. Ngải Vi biết, con cá thứ năm sau con cá thứ tư là Phương Lâm, mà con cá lớn cuối cùng đứng sau bức màn chính là Vương Vận Kỳ. Sau khi Chu Tử Chính cảnh cáo Phương Lâm, ta liền cắt đứt liên hệ, đem chuyện hãm hại ba bỏ thuốc, thành con trai và con dâu nhà họ Trịnh vì tiền bảo hiểm mà xuống tay với bà Trịnh.

      Bây giờ bà Trịnh vô tội qua đời rồi, mặc dù con trai, con dâu của bà ấy tội thể tha, nhưng bọn họ chỉ là hai con cờ vô lương tâm thôi, kẻ đầu sỏ lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

      Kẻ đầu sỏ? Vương Vận Kỳ làm như vậy là vì hận mình, ta hận mình là vì Lý Thuần Nhất. Vậy kẻ đầu sỏ là ai? Là ai?

      Nét mặt Lâm Dư Hi trắng bệch, ngơ ngẩn đứng đó, ánh mắt của dần dần mất tiêu cự, hai hàng nước mắt từ từ chảy xuống.

      Tay của Ngải Vi ngừng hươ qua hươ lại trước mặt Lâm Dư Hi, có chút hoảng hốt: “Hi Hi, cậu sao vậy? Cậu đừng dọa mình. Con trai với con dâu nhà họ Trịnh chắc chắc chạy thoát đâu, cậu đừng khó chịu quá.”

      Ngải Vi ngừng lời an ủi Lâm Dư Hi, mặc dù rất nhanh khóc nữa, nhưng vẻ mặt ủ rũ dọa cho tim của Ngải Vi giật nảy lên. Ngải Vi chỉ có thể len lén nhắn tin cho Chu Tử Chính, kêu viện binh.

      Chu Tử Chính đến rất nhanh, nhìn thấy điệu bộ trầm lắng của Lâm Dư Hi, với Ngải Vi vài câu, rồi nắm tay lên xe.

      Cửa sổ xe mở ra, gió rít gào trong khoang xe, thổi cho đầu tóc của Lâm Dư Hi rối bời. Chẳng qua gút mắc trong lòng vẫn theo gió mà tan , ngược lại nỗi hận dâng lên càng quấn càng chặt.

      Chu Tử Chính nắm lấy tay : “ đánh boxing với .”

      “Ừm.”

      “Hi Hi, đây phải là lỗi của em, em chỉ là người bị hại thôi.”

      Lâm Dư Hi im lặng. Đây phải là lỗi của em? Là lỗi của Lý Thuần Nhất, hay là lỗi của Vương Vận Kỳ?

      “Hi Hi, đây phải là lỗi của em.” Chu Tử Chính nhìn , trịnh trọng lại lần.

      Mắt Lâm Dư Hi đỏ lên, cắn răng, nén lại ý muốn khóc dâng trào.

      -----

      Đến hội quán boxing, Chu Tử Chính quấn băng tay, đeo găng tay đấm bốc cho Lâm Dư Hi.

      “Hôm nay chúng ta làm trận quyết đấu trung tây nhé, Vịnh Xuân của em, đấu với boxing của .”

      Hai người đứng sàn đấu võ, Chu Tử Chính : “Đến đây, em tấn công phòng thủ, để xem ngón võ của em nào. Em cũng thử xem có thể ép ra tay được .”

      Lâm Dư Hi giơ găng tay lên: “Vậy em khách sáo nữa.”

      Lâm Dư Hi tấn công, Chu Tử Chính phòng thủ, mặc dù sức mạnh của nam nữ có chênh lệch, dù sao Lâm Dư Hi cũng từng luyện võ, bình thường xoa bóp cho bệnh nhân cũng luyện thành lực cánh tay tầm thường. đánh ra đấm, Chu Tử Chính lấy cánh tay đỡ, cánh tay cũng bị rung đến hơi tê dại.

      “Vợ à, lực tay của em tệ. Nào, mạnh chút nữa, chồng chịu được.”

      Lâm Dư Hi thở ra hơi, chỉnh lại bước chân, vung nắm đấm tấn công. Chu Tử Chính quan sát tỉ mỉ động tác của , phòng thủ thích hợp.

      Lâm Dư Hi tấn công lâu xong, chỉ có thể rút nắm đấm về, lui ra sau, thở hổn hển ở góc sàn đấu. Chu Tử Chính rất bình tĩnh, thở dốc chút nào, mỉm cười vẫy tay với : “Hãy tưởng tượng là người mà bây giờ em rất hận, làm lại nào! Hung hăng đánh cho trận nào!”

      Chân mày Lâm Dư Hi nhíu chặt, gương mặt của Vương Vận Kỳ, Phương Lâm, Lý Thuần Nhất lần lượt thay đổi nhảy ra trong đầu. cắn răng, vung nắm đấm xong lên.

      Lần này sức mạnh vung nắm đấm của Lâm Dư Hi ràng nặng hơn. Nắm đấm nhoáng cái, làm động tác giả dụ phòng thủ của Chu Tử Chính thoáng ra, sau đó vung nắm đấm, “bốp” tiếng, đấm nặng nề đánh lên mặt Chu Tử Chính.

      “A!” Lâm Dư Hi giật mình nhận ra đấm quá mạnh, nhưng rút lại được.

      Chu Tử Chính phòng thủ kịp, bị đấm này đánh cho mắt nổ đom đóm, chậm lại lúc đom đóm trước mắt mới tan .

      Lâm Dư Hi vội tháo găng tay ra, giờ tay xoa gương mặt đỏ mảng lớn của , đau lòng : “Xin lỗi , ra tay nặng quá.”

      Chu Tử Chính lấy lại hơi, trêu chọc: “Vợ à, chắc chắn là em trách tối qua bắt nạt em đủ sảng khoái, nên đánh đấm mạnh thế này để trừng phạt . Xin lỗi, sau này cũng dám lười biếng nữa đâu.”

      Dưới sàn đấu vàng lên tràng cười trộm.

      Da mặt mỏng manh của Lâm Dư Hi đỏ lên, chút áy náy trong lòng bị tràng cười trộm kia nhóm lên ngọn lửa đốt cháy mất rồi. đeo găng tay vào, đôi mày thanh tú đè xuống đôi mắt, nghiến răng nghiến lợi: “ đúng là thiếu ăn đập mà!”

      Trận đấu này đánh đến đỉnh cao cực hạn, chỉ là từ đầu tới cuối đều là Lâm Dư Hi tấn công, Chu Tử Chính phòng thủ, vẫn chưa có bản lĩnh ép ra tay. Lúc Lâm Dư Hi từ sàn đấu bước xuống cả người ướt đẫm. Khi vào phòng tắm của phòng VIP, tay chân đều hơi nhũn ra.

      Nước tưới xuống, vỗ vào người, có cảm giác thoải mái khó nên lời. Lâm Dư Hi ngửa đầu lên, mặc cho nước cọ rửa mặt. Khóe miệng của khẽ cong lên trong dòng nước chảy, lúc nãy coi Chu Tử Chính như người hận mà đánh. Nỗi hận nương theo nắm đấm của vung ra, làm cho nỗi lòng buồn phiền đầy gút mắc của cũng lặng lẽ tháo gỡ hết.

      Người đàn ông này hiểu được gút mắc trong lòng .

      Đột nhiên, cửa phòng tắm bị mở ra, Lâm Dư Hi giật mình, dùng tay che ngực lại theo bản năng.

      “Em đánh ác quá, nên rất giận. Lâm Dư Hi, rốt cuộc em cũng ép phải ra tay rồi.” Cả người Chu Tử Chính trần như nhộng, mắt tỏa ra ánh sáng của loài sói, bước từng bước đến gần.

      Lâm Dư Hi hoảng hốt: “ đừng làm bậy, có người vào đó.”

      “Đừng lo, ở đây là phòng VIP, VIP của ngày hôm nay chỉ có em với thôi. dặn bọn họ trong vòng tiếng được phép vào rồi.” Bỗng nhiên Chu Tử Chính hơi ảo não, “Ây dà, hình như tiếng đủ nha.”

      Thế nào gọi là đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công, thế nào gọi là mặc cho người ta ức hiếp, rốt cuộc Lâm Dư Hi cũng hiểu được cách sâu sắc. Đối mặt với đợt tấn công của , tay chân mềm nhũn của hề có tí sức phản kháng nào. Cái người xuất thân từ trường quân đội này giỏi nhất là tạo cạm bẫy, dụ địch xâm nhập, cuối cùng trăng tròn hóa sói, ăn sạch sành sanh.

      Khoan , là giống tiến hóa, có trăng tròn cũng có thể hóa sói.

      Chỉ là, buổi chiều này, vừa đánh đấm vừa lăn qua lăn lại với , trong lòng Lâm Dư Hi thả lỏng a, cả người . vẫn luôn như thế, ầm ỹ đến nỗi muốn phiền lòng cũng phiền được.

      Người đàn ông này hiểu cơ thể của , lại càng hiểu được lòng của .

      -----

      Đến giờ cơm tối, hai người tiêu hao hết thể lực quyết định ăn buffet để bổ sung thể lực. Lúc ăm cơm, vị khách ngồi bên cạnh họ nhận ra Chu Tử Chính, ở bên bàn luận xôn xao. Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi để ý, hề khách sáo lấy đĩa lại đĩa thức ăn ăn ngấu nghiến.

      ta ăn khỏe đấy!”

      “Ăn khỏe như vậy mà còn gầy thế này, là làm cho người ta ganh tị mà.”

      “Chu Tử Chính còn công khai kêu ta là vợ kìa, cậu có thể đâm đầu vào tường rồi đấy.”

      “Hứ, chưa kết hôn tính là gì chứ. Cho dù kết hôn rồi, cũng ly hôn mà.”

      ……

      Lâm Dư Hi nhớ đến Dương Gia Dung: “Lần trước em gặp Gia Dung, chị ấy chị ấy vẫn chưa kết hôn, nhưng bàn xong sắp xếp sau khi ly hôn với Hạo Lâm rồi.”

      Chu Tử Chính hiểu : “Gia tộc của Hạo Lâm hơi phiền phức, gia tộc của như vậy.”

      “Sắp kết hôn phải ngọt ngào sắp xếp chuyện đám cưới, mà lại muốn bàn chi tiết ly hôn, khó trách tâm trạng chị ấy tốt.”

      Chu Tử Chính nắm tay : “ bắt em kí hợp đồng trước hôn nhân gì đó đâu.”

      “Em đâu có muốn gả cho .”

      “Em cũng đâu có gả.”

      “Câu này nghe quen tai quá, có ai đó từng rồi.”

      “Đúng đó, trước khi em chưa gả cho như vậy mãi.”

      “Nếu em gả cho sao?”

      “Vậy nhất định là em sai rồi.”

      Lâm Dư Hi nhịn được, cười lườm : “ đúng là mặt dày vô liêm sỉ.”

      “Đàn ông có liêm sỉ đều là kẻ độc thân. Ai muốn có liêm sỉ chứ, muốn có vợ nha.”

      sợ em chia nửa gia tài của hả?”

      “Sợ chứ! Cho nên vì nửa gia tài của , kết hôn rồi tuyệt đối ly hôn.”

      Lâm Dư Hi nhịn được cười nhạo: “Hay cho ông thần giữ của.”

      Chu Tử Chính nhéo cằm : “Đúng đó, vì tài sản của , phải giữ vợ của cho chặt.”

      Trong lòng Lâm Dư Hi ấm áp, khẽ hứ tiếng: “ có lòng tin giữ được thế cơ à?”

      Chu Tử Chính sờ cằm: “Đây là vấn đề nha, quả vấn đề, cho nên quyết định tìm viện trợ từ bên ngoài, tên của viện trợ bên ngoài em cũng thường thấy ti vi đó, chính là baby gì gì đó. đứa đủ hai đứa, hai đứa đủ bốn đứa, tụi nó giúp giữ chặt em.” Chu Tử Chính nhướn mày với , “Sao hả, em chạy thoát rồi chứ!”

      Lâm Dư Hi vẫn chưa trả lời, bên cạnh vang lên tiếng bàn tán xôn xao.

      “Mẹ nó, lời tâm tình của Chu công tử đến mức răng của tôi cũng nhũn ra rồi này.”

      “Má ơi, đàn ông vừa có tiền vừa có mặt mũi lại còn biết lời tình cảm thế này, mau buông ra , để tôi lên.”

      ……

      Lâm Dư Hi nhìn lướt qua bọn họ lượt, đột nhiên lướt lên phía trước, cho Chu Tử Chính nụ hôn sâu, tiếng ồn ào lại nổi lên bốn phía.

      “Chồng ơi, lời tâm tình về nhà hãy tiếp, đừng làm cho người ta sâu răng nữa.”

      -----

      Về đến nhà, quản gia đưa trứng gà luộc xong lên, Lâm Dư Hi cầm trứng gà xoa bóp tới lui mặt ,

      Chu Tử Chính : “Chuyện của bà Trịnh em đừng để trong lòng nữa. Chuyện của bà ấy là bi kịch, nhưng bi kịch này phải do em gây ra.”

      Lâm Dư Hi gật đầu: “Em hiểu. Chẳng qua lúc vừa nghe tin này, rất khó chịu. Hơn nữa, kẻ đầu sỏ……”

      Chu Tử Chính nghiêm túc nhìn : “Người làm trời nhìn. Hại mạng người, cho dù bọn họ có tránh được chế tài của pháp luật, cũng chạy khỏi báo ứng nhân quả đâu.”

      Lâm Dư Hi than , yên lặng xoa bóp cho .

      “Vụ kiện của em kết thúc rồi, đúng lúc đạo diễn Đỗ muốn Mỹ quay ngoại cảnh, hay là chúng ra cùng, tiện thể dắt em dạo chơi quanh nước Mỹ.”

      “Được đó! Em còn chưa từng Mỹ đâu.”

      ở Mỹ gần 10 năm, gần như chơi khắp cả nước rồi. muốn dẫn người nhất đến nơi nhất.”

      Lâm Dư Hi cười ngọt ngào: “Há miệng ra!”

      “Làm gì?”

      “Em xem thử có phải răng của bị sâu hết rồi .”

      -----

      Chu Tử Chính về đến công ty, Tống Thành Trạch và Elaine lại hiểu ý nhìn nhau cái.

      Elaine hỏi: “Mặt cậu ấy bị sao thế?”

      Tống Thành Trạch làm thế tay đánh đấm: “Chẳng lẽ là ấy quá mạnh mẽ với chị Chu tương lai, nên chị Chu tương lai cho ấy chiêu Như Lai Thần Chưởng.”

      chết .”

      “Nếu chị , có ai có thể đánh ấy bạt tai như vậy, mà ấy lại bảo tôi dẹp cả nhà người đó?”

      Elaine hứ tiếng, để ý ta nhảm nữa.

      Chu Tử Chính gọi Tống Thành Trạch vào phòng làm việc: “Bà Trịnh trong vụ kiện của Liz qua đời rồi.”

      Tống Thành Trạch ngạc nhiên lúc, tức giận : “Con trai và con dâu nhà họ Trịnh kia rửa sạch mông, cả đời cứ ngồi trong tù .”

      “Tìm người chuyện với bọn chúng, bây giờ tội danh của bọn họ từ tổn thương người khác biến thành mưu sát, bọn họ nhất định bị phán tù chung thân, trừ khi bọn họ khai ra kẻ chủ mưu đứng sau lưng, có lẽ còn có cơ hội lấy công chuộc tội, có thể giảm bớt thời hạn tù giam.”

      Tống Thành Trạch gật đầu: “ hiểu. Vậy Phương Lâm, Vương Vận Kỳ nhất định trở thành con gián chảo nóng rồi.”

      Chu Tử Chính hừ lạnh: “Loại người đó thể chờ đến lúc ông trời cho bọn chúng nhận quả báo được, chúng ta giúp ông trời tay vậy.”
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Mai Trinh, Tồn Tồn, ly sắc6 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 46 – Đáp án

      Editor: miemei

      Lúc Lâm Dư Hi đẩy xe shopping mua đồ trong siêu thị, bị Phương Lâm đột nhiên xông ra làm cho hết hồn. Nhìn lại ta, thế mà có trang điểm, mặt mày tiều tụy.

      “Bác sĩ Lâm, khéo quá.” Phương Lâm cười ha ha chào hỏi.

      Nét mặt Lâm Dư Hi trầm xuống, để ý, đẩy xe lên phía trước.

      “Bác sĩ Lâm, tôi có chuyện muốn với , liên quan đến tổng giám đốc Lý, chính là Lý Thuần Nhất đó.”

      Sau khi bước chân của Lâm Dư Hi hơi dừng lại, tiếp tục lên phía trước.

      Phương Lâm đuổi theo, cầu xin: “Bác sĩ Lâm, nghe tôi mấy câu . xong tôi ngay lập tức, chắc chắn làm phiền nữa đâu.”

      Lâm Dư Hi dừng bước, lạnh lùng nhìn ta.

      “Tôi muốn , tổng giám đốc Lý kết hôn với Vương Vận Kỳ đều là do Vương Vận Kỳ giở trò.”

      Lâm Dư Hi thể tin được: “Chẳng phải và Vương Vận Kỳ là bạn thân sao? Bây giờ lại xấu ta với tôi?”

      “Tôi…… Rất nhiều chuyện đều là tôi bị ép phải làm thôi. Trước kia công ty của ba tôi dựa vào ta, chuyện mà ta muốn tôi làm, tôi thể nào làm.”

      Lâm Dư Hi giận dữ: “Vậy bây giờ công ty của phải dựa vào Lý Thuần Nhất, nên hướng gió vừa đổi, liền quay đầu cắn lại chủ cũ của . Lời của loại người như , cho rằng tôi tin sao?”

      “Tôi có thể chứng minh. giận tôi cũng sao, nhưng đừng giận tổng giám đốc Lý nữa. Tổng giám đốc Lý bị trúng kế của Vương Vận Kỳ thôi.”

      Lâm Dư Hi nhìn ta chằm chằm. Phương Lâm nuốt nước miếng, tiếp: “Bốn năm trước Vương Vận Kỳ gặp được tổng giám đốc Lý ở công ty, thích ngay, chỉ là lúc đó là bạn của ta, đối với những hành động hoặc ám chỉ, hoặc ràng của Vương Vận Kỳ, ta đều động lòng chút nào. Thế là Vương Vận Kỳ bảo tôi điều tra ta, biết được ba ta ngồi tù, cũng biết ta rất hiếu thảo, nên dùng chút kế để gây chuyện cho ba ta. Ai biết vừa đánh như thế, bệnh tim của ba ta lại tái phát, thế rồi Vương Vận Kỳ lập tức tìm bác sĩ khoa tim tốt nhất để chữa cho ba ta. Sau chuyện này, thái độ của tổng giám đốc Lý với Vương Vận Kỳ tốt hơn nhiều. Sau đó Vương Vận Kỳ lại sắp xếp xin tạm tha cho ba ta, tổng giám đốc Lý càng cảm kích Vương Vận Kỳ hơn. Rồi Vương Vận Kỳ lại thêm chiêu nặng nữa, lúc cùng ta công tác, bỏ thuốc vào rượu của tổng giám đốc Lý, lên giường với ta.”

      Trong mắt Lâm Dư Hi dần dần dâng lên nỗi căm hận, nắm tay của thầm siết lại, ánh mắt khóa chặt ta.

      Phương Lâm sợ hãi lại nuốt ngụm nước miếng: “Lời tôi đều là đó. Nếu tin, tôi có thể cho nghe ghi đối thoại của tôi với Vương Vận Kỳ.”

      Lồng ngực của Lâm Dư Hi nghẹn đến đau nhói, giận quá hóa cười: “ lại còn có ghi nữa cơ à!”

      Nếu Vương Vận Kỳ là sói, vậy Phương Lâm chính là con sói càng xảo quyệt hơn thế.

      “Tôi…… cái này chỉ là tự bảo vệ thôi. Tất cả những chuyện tôi làm đều do Vương Vận Kỳ sai khiến, tôi hoàn toàn bị ép bất đắc dĩ thôi.”

      Nhìn vẻ mặt đẩy vẻ vô tội của Phương Lâm, Lâm Dư Hi chỉ cảm thấy cực kỳ ghê tởm. quay mặt qua nhìn ta nữa, sợ nhìn biểu cảm vô liêm sỉ của ta thêm nữa, nhịn được mà đấm cho ta cái.

      “Vậy chuyện của bà Trịnh cũng là do tay Vương Vận Kỳ gây ra ư?”

      Ánh mắt của Phương Lâm lóe lên: “Bà Trịnh gì? Tôi hiểu gì hết.”

      Lâm Dư Hi tức giận quát lên: “ hiểu hả? Bây giờ bà Trịnh qua đời rồi, đây chính là mưu sát đó. Cho dù tránh được chế tài của pháp luật, chắc chắn cũng bị quả báo. Đợi đến khi bị quả báo, đừng có mà mặt dày vô liêm sỉ hiểu nữa nhé.”

      Phương Lâm giật mình há to miệng: “Bà Trịnh qua đời rồi?”

      Lâm Dư Hi chịu đựng được mặt mũi của ta nữa: “ xong rồi chứ gì, có thể cút rồi đó.”

      Sau khi Phương Lâm hoảng hốt, lúng túng rời , Lâm Dư Hi đứng ngay tại chỗ hết mấy phút, bước chân vẫn nhấc ra được.

      ~ ~ Tại sao? Thuần Nhất, tại sao? ~ ~

      Vấn đề hơn ba năm nay, rốt cuộc hôm nay cũng có đáp án.

      Lâm Dư Hi nhắm mắt lại, hít sâu mấy hơi, mới miễn cưỡng đè nén lại cơn sóng cuồn cuộn trong lòng.

      từng cho rằng lòng người khó lường, tình cảm vẫn luôn sâu sắc có thể thay đổi là thay đổi ngay. từng vì ta suy nghĩ ra vô số lý do, vô số nỗi khổ tâm, cuối cùng vẫn để cho lý trí chôn vùi tất cả. Từ đó về sau, chỉ tin tưởng nỗi khổ tâm quá nhiều, kiên trì lại quá ít; dục niệm quá sâu, tình cảm lại quá cạn.

      ra, tình cảm của ta thua cho ơn nghĩa và trách nhiệm được bày bố tỉ mỉ, mà phải là dục vọng và tham vọng muốn bay lên cao của Lý Thuần Nhất.

      Như vậy, vết sẹo trong lòng phai nhạt chút chứ?

      -----

      Lâm Dư Hi về đến nhà, bắt đầu nấu cơm, biết có phải vì tinh thần hoảng hốt hay , bỏ cả cải xanh và nước vào trong chảo dầu, dầu bắn lên, làm phỏng mu bàn tay phải của . Mặc dù xử lý ngay tức , nhưng mu bàn tay vẫn nổi lên bọt nước lớn.

      Chu Tử Chính về đến nhà, thấy bọt nước lớn tay Lâm Dư Hi, giật mình kinh hãi: “Sao lại bị bỏng thành thế này?”

      “Lúc em nấu cơm cẩn thận.”

      Chu Tử Chính cầm tay xem tới xem lui, đau lòng hà hơi: “Đau ? Trước giờ em làm việc đều rất cẩn thận mà, sao hôm nay lại làm ra thế này?”

      đau nữa rồi, có thoa thuốc trị phỏng rồi. Có thể lúc em nấu cơm để hồn đâu đâu.”

      “Lại nghĩ đến chuyện của bà Trịnh à?”

      Lâm Dư Hi yên lặng lúc, thở ra hơi: “Hôm nay Phương Lâm đến tìm em.”

      Chân mày Chu Tử Chính nhíu lại: “ ta gì thế?”

      ta chuyện của Lý Thuần Nhất.”

      “Chuyện gì?”

      ta bốn năm trước ba của Lý Thuần Nhất bị tái phát bệnh tim ở trong tù, là do Vương Vận Kỳ gây ra.”

      Chân mày của Chu Tử Chính càng nhíu chặt hơn: “Còn gì nữa?”

      “Còn có, Vương Vận Kỳ từng bỏ thuốc cho Lý Thuần Nhất.”

      Chu Tử Chính hừ lạnh: “Tại sao ta lại mấy thứ này với em?”

      “Em biết.”

      “Nếu những gì Phương Lâm đều là , em suy nghĩ thế nào?” Ánh mắt sắc bén của Chu Tử Chính khóa chặt mỗi phản ứng của .

      Lâm Dư Hi nhìn vào ánh mắt của : “ biết đáp án rồi.”

      “Sau đó sao?”

      Nhìn thấy nỗi thấp thỏm mơ hồ mặt , Lâm Dư Hi mỉm cười: “Sau đó cẩn thận làm phỏng tay rồi, cũng biết có số chuyện nên nghĩ nhiều, nghĩ nhiều hại thân.”

      Thoáng chốc nét mặt của Chu Tử Chính dịu lại: “Sau này đừng tiếp xúc với Phương Lâm nữa. Con người của Phương Lâm này giỏi nhất là gió chiều nào theo chiều đó, lại biết chơi chiêu ngầm, ý nghĩ xấu gì cũng có thể nghĩ ra. Lúc chưa có chuyện là con chó ngoắc đuôi với chủ. Có chuyện rồi, con sói cắn ngược lại chủ.”

      Lâm Dư Hi gật đầu: “Em biết.”

      “Đúng rồi, con trai với con dâu nhà họ Trịnh bác bỏ lời khai trước kia, thừa nhận là vì tiền bảo hiểm mà bỏ thuốc cho bà Trịnh nữa.”

      Lâm Dư Hi kinh ngạc: “Tại sao?”

      “Bà Trịnh vừa chết, tội danh của con trai và con dâu nhà họ Trịnh từ cố ý gây thương tích thành mưu sát. Bất kể lúc trước có người cho bọn họ bao nhiêu tiền bảo bọn họ nhận tội, phát quyết giữa tội gây thương tích và tội mưu sát chênh lệch trời vực. Nếu nhận tội mưu sát, con trai con dâu nhà họ Trịnh có nhiều tiền hơn nữa cũng có cơ hội hưởng. cho người thổi gió cho bọn họ, bọn họ lập tức đổi lời khai.”

      “Vậy bên cảnh sát điều tra kỹ vụ án này lần nữa?”

      Chu Tử Chính gật đầu: “ sai. Vụ án mưu sát giao cho tổ trọng án điều tra. Con cá mà thám tử tư kéo ra, tổ trọng án có thể lật tung trời cũng moi bọn họ ra. Lần này chắc chắn Phương Lâm chạy khỏi đâu.”

      Lâm Dư Hi hiểu rồi: “Với tính của Phương Lâm, rất có khả năng ta khai ra Vương Vận Kỳ.”

      “Nếu như là vụ án , Phương Lâm nể tình con đường tiền bạc, có thể nhận tội thay Vương Vận Kỳ. Nhưng mưu sát, cái họa lớn này xem xem Vương Vận Kỳ có bản lĩnh tìm được kẻ chết thay hay .” Chu Tử Chính nắm tay , “Xem ra cần đợi báo ứng nhân quả, ngục giam có thể bắt lấy bọn họ rồi.”

      Lâm Dư Hi thoải mái gật đầu: “Ác giả ác báo, hại người rồi hại mình thôi.”

      Chu Tử Chính đắn đo lúc: “ muốn thuê hai vệ sĩ cho em.”

      “Vì sao?”

      “Vụ án có biến, lo Vương Vận Kỳ giận lây sang em. Khoảng thời gian này có vệ sĩ theo em vẫn yên tâm hơn.”

      Lâm Dư Hi ngẩn ra: “Nhưng……”

      “Em yên tâm, vệ sĩ đều rất chuyên nghiệp, vào lúc cần thiết bọn họ mới xuất trước mặt em, em có cảm giác bị người ta theo dõi đâu. Giống như vệ sĩ của vậy, lúc em cùng , em cũng đâu cảm nhận được tồn tại của họ.”

      Lâm Dư Hi nhớ lại, nếu phải có ngày cùng ra ngoài xem phim, đột nhiên vài phóng viên xông lên chụp hình, còn biết có bốn vệ sĩ mặc đồ thường vẫn luôn theo bên cạnh hai người nữa. Sau này cũng từ từ hiểu được tính tình của Chu Tử Chính, người giúp việc trong nhà, vệ sĩ đều tồn tại theo cách thân.

      -----

      Lúc Lâm Dư Hi tắm, Chu Tử Chính lại lẻn vào. Nhưng lần này gây rối với , mà nghiêm túc giúp gội đầu tắm rửa, nguyên nhân là sợ lúc tắm làm vỡ bọt nước tay.

      Lâm Dư Hi rất muốn cười nhạo chuyện bé xé ra to, nhưng nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của , lời liền dừng lại. cảm nhận được nỗi bất an mơ hồ trong lòng vẫn chưa mất . Đột nhiên, nghĩ đến Trình Tuyền và Hứa Nặc, Hứa Nặc là mối tình đầu của Trình Tuyền, hai người vì hiểu lầm mà chia tay, gút mắc được tháo gỡ, đá ra rồi đến bên nhau.

      lo lắng gút mắc của được tháo gỡ rồi, và Lý Thuần Nhất ……

      Đứng trước chữ “tình”, bình tĩnh và tự tin của cũng dao động.

      Hai người nằm giường, Chu Tử Chính ôm lấy , hai tay để trước ngực khóa lại chặt, dường như sợ vừa thả lỏng tay, chạy mất vậy.

      Lâm Dư Hi xoay người lại, đối diện với : “ có gì muốn hỏi ?”

      đợi em .”

      “Em với Lý Thuần Nhất qua rồi. Bất kể trước kia ta vì nguyên nhân gì mà bỏ cuộc, em cũng thể nào quay đầu lại nữa.”

      Chu Tử Chính hôn lên trán : “Vì à?”

      “Cho dù , em cũng quay đầu lại.”

      “Tại sao?”

      “Lúc ta có quang minh chính đại xin phép, vì ta yếu đuối, vì ta chống đỡ nổi, nên ta muốn rời khỏi; mà lựa chọn làm kẻ đào binh ngóc đầu lên nổi. Trong tình của em cần gã đào binh yếu đuối.”

      Khóe miệng của Chu Tử Chính nhếch lên độ cong hoàn mỹ.

      Lâm Dư Hi hôn lên môi cái: “ dùng ba năm có máu, có mồ hôi chứng minh rồi, vĩnh viễn cũng trở thành kẻ đào binh. Thế nên, Chu Tử Chính, còn cần phải lo lắng sao?”

      Nét cười tràn ngập trong mắt Chu Tử Chính, ôm lấy hôn rồi lại hôn, sau đó lẩm bẩm bên tai : “Nó lên rồi.”

      Lâm Dư Hi phản kháng: “Tay em bị thương rồi.”

      cẩn thận chút.”

      “Lúc tắm mới tay em bị thương, tối nay lộn xộn mà.”

      Chu Tử Chính cầm lấy đồng hồ báo thức ở đầu giường, xoay cái: “Xem này, qua 12 giờ rồi, nên lại có thể lộn xộn rồi.”

      “Đừng lừa em, bây giờ mới 11 giờ rưỡi.”

      “Được, chúng ta làm 30 phút dạo đầu, đến 12 giờ, tuyệt đối tiến vào.”

      Lúc Chu Tử Chính , tay rảnh rỗi mà bắt đầu làm việc rồi.

      Lâm Dư Hi thầm than: Trong lòng người đàn ông ấm lên rồi, mềm lòng rồi, chỗ gì gì đó cứng lên.

      Chu Tử Chính phục bổ sung câu: Trong lòng phụ nữ ấm lên rồi, mềm lòng rồi, chỗ gì gì đó ướt nha.

      Cái gì cứng?

      Cổ.

      Cái gì ướt?

      Mắt.

      tin à? Tắt đèn, kiểm tra!
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Mai Trinh, Tồn Tồn, ly sắc5 others thích bài này.

    3. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      Thank editor nhiều nhiều nhiều nhé
      Hí hí
      Đọc nhiều chương thỏa mãn ghê

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 47 – Bắt giam

      Editor: miemei

      Lúc xe của Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi ngang qua biệt thự nhà họ Vương, thấy cảnh sát mang Vương Vận Kỳ từ trong nhà ra, leo lên xe cảnh sát.

      Chu Tử Chính : “Tốc độ của tổ trọng án nhanh , mới mấy ngày điều tra đến Vương Vận Kỳ rồi.”

      Lâm Dư Hi nhìn sang chiếc xe cảnh sát lướt qua bên cạnh xe mình, Vương Vận Kỳ mặt mộc ngồi trong đó, cúi đầu. Lâm Dư Hi nhìn vẻ uể oải mặt ta, nhớ lại gương mặt kiêu ngạo huênh hoang, vênh vênh váo váo của ta trước kia, ta chắc chắn có nằm mơ cũng ngờ có ngày hôm nay.

      Chu Tử Chính : “Vương Vận Kỳ được nuông chiều từ . nhớ năm mười tuổi dự sinh nhật sáu tuổi của ta, ta nhìn trúng con búp bê phiên bản số lượng có hạn của , liền giật . Bé kia khóc lên, ta rất tình nguyện mà trả búp bê lại cho bé kia. Nhưng bao lâu sau, thấy con búp bê đó đâu nữa. Sau này Hạo Lâm cho nghe, có người thấy ta lại lấy trộm con búp bê , rồi dùng kéo cắt nát, sau đó ném ra cửa sổ.”

      Giọng Lâm Dư Hi tức giận: “ ta căn bản phải thích con búp bê đó; ta chỉ thích cảm giác sung sướng khi cướp thứ thứ của người khác mà thôi.”

      “Sống trong gia đình quyền quý, từ khi ta sinh ra muốn gì được nấy, tất cả mọi thứ bên cạnh đều đến quá dễ dàng. Chỉ có thể cướp đồ của người khác, ta mới tìm được cảm giác hưng phấn.”

      “Trước kia có xem vụ án, cậu ấm của gia đình quyền quý nọ thích nhất ăn cắp, cha mẹ ta biết ta có cái tật này, bảo vệ sĩ, sau khi ta trộm đồ xong trả tiền thay ta. Cơn nghiện ăn cắp của ta càng nuôi càng lớn, sau đó ta trộm cái rương của đại ca trong sòng bạc, kết quả bị người ta đánh gãy chân.”

      “Người mà em cũng biết, bây giờ ta vẫn tiếp tục ăn cắp, chẳng qua là ngồi xe lăn mà ăn cắp thôi, cha mẹ ta vẫn sắp xếp bảo vệ trả tiền cho ta. Cả đời của ta, cứ thế bị hủy hoại mất.” Chu Tử Chính nhìn Lâm Dư Hi cái, “Trong chốn nhà giàu còn có rất nhiều câu chuyện khiến người ta rợn cả tóc gáy, ra làm cho em ghê tởm đến ăn cơm vô luôn đấy.”

      Lâm Dư Hi nắm tay : “May mà rất bình thường.”

      “Hết cách, ba mẹ chỉ có đứa con trai là , quản lý rất nghiêm khắc. Ví dụ, đồ chơi lúc của đều dựa vào chính mình kiếm về.”

      “Kiếm thế nào?”

      “Kiểm tra chép bài được 100 điểm, được 10 đồng; học kì nợ bài tập ở trường, được 20 đồng; thi được hạng nhất, 300 đồng. Còn có, tự gấp chăn, quét nhà, 5 đồng. Tiền của đều là tự mình kiếm về từng đồng từng đồng đó, nên lúc mua đồ chơi thấy đặc biệt vui, cũng rất cưng những món đồ chơi kia.”

      Lâm Dư Hi mỉm cười: “Hèn gì đặc biệt làm phòng đồ chơi ở nhà.”

      “Đương nhiên, những món đồ chơi đó đều do cực khổ kiếm về, đều là báu vật gia truyền nha. muốn để lại cho con cháu, truyền lại đời lại đời. chừng trăm năm sau, mấy món đồ chơi này có giá trị kinh người đấy.”

      Lâm Dư Hi cười khúc khích: “Dân kinh doanh đúng là dân kinh doanh, câu nào câu nấy rời khỏi nghề chính được.”

      “Giá trị kinh người, nhưng được bán. muốn dùng chúng để nhắc nhở đời sau, đời này có chuyện làm mà hưởng. Muốn có thu hoạch, phải bỏ công ra. Chẳng phải có câu bất hủ, ai giàu ba đời sao? là đời thứ hai, muốn cháu trai cháu của trở thành con cháu phá sản đâu.”

      Lâm Dư Hi phì cười: “Những chuyện phải quan tâm mỗi ngày ít nha.”

      Chu Tử Chính cười: “Còn phải vì em sao. Em chữa khỏi cho rồi, lại bò lên giường , mới dám nghĩ đến chuyện con cháu.”

      “Ai bò lên giường hả?”

      Chu Tử Chính chớp chớp mắt: “Được được được, là bò lên giường em.”

      Lúc xe và xe cảnh sát dừng trước đèn giao thông, Vương Vận Kỳ ngước đầu lên nhìn ra cửa sổ, nhìn thấy Lâm Dư Hi và Chu Tử Chính nhìn nhau cười trong xe, gương mặt uể oải chán nản của ta chợt nổi lửa lên.

      -----

      Lâm Dư Hi nhận được điện thoại của cảnh sát, phải đến cục cảnh sát hỗ trợ điều tra. Đến cục cảnh sát, người tới ở phía đối diện là Lý Thuần Nhất.

      “Em cũng đến hỗ trợ điều tra vụ án của bà Trịnh à?” Lý Thuần Nhất hỏi.

      “Ừm.”

      “Chuyện của bà Trịnh, cũng rất buồn. vừa mới với cảnh sát tất cả những chuyện biết, hi vọng kẻ làm chuyện ác cuối cùng nhận được trừng phạt.”

      Lâm Dư Hi hời hợt gật đầu: “Tôi phải vào trong rồi.”

      Lý Thuần Nhất muốn lại thôi, mỉm cười: “Được.”

      Câu hỏi của phía cảnh sát xoay quanh quan hệ giữa cùng Vương Vận Kỳ và Phương Lâm, trước giờ Lâm Dư Hi và hai người đó hề qua lại với nhau, chỉ đối phó le que mấy câu là xong rồi. Khi hỏi đến xung đột quyết liệt nhất giữa hai người, Lâm Dư Hi chỉ có thể đến chuyện vặn tay ta lúc ở dạ tiệc hội thương nghiệp.

      có gì khác sao?” Cảnh sát có chút bất ngờ.

      Lâm Dư Hi lại suy nghĩ cẩn thận: “Xung đột xa hơn chút nữa coi như là hơn ba năm trước, tôi đến gây ồn ào trong đám cưới của ta. Nhưng tôi chỉ xuất trong lễ kết hôn của ta có hai phút bị bảo vệ đuổi rồi.”

      “Là lễ kết hôn của Vương Vận Kỳ và Lý Thuần Nhất à?”

      “Phải.”

      “Trước kia và Lý Thuần Nhất là quan hệ vợ chồng chưa cưới?”

      “Phải.”

      “Vậy bây giờ giữa và Lý Thuần Nhất có quan hệ gì?”

      “Sau khi Vương Vận Kỳ và Lý Thuần Nhất kết hôn, tôi và Lý Thuần Nhất có liên lạc với nhau nữa. Bây giờ tôi và Lý Thuần Nhất có bất cứ quan hệ gì cả.”

      Lúc Lâm Dư Hi ra cục cảnh sát, rất ngạc nhiên thấy Lý Thuần Nhất vẫn đứng ở ngoài cổng.

      “Liz.”

      có chuyện gì ?”

      muốn bà Trịnh phải là người bị hại đầu tiên của hành vi tội ác của Vương Vận Kỳ và Phương Lâm, ba mới là người bị hại đầu tiên.”

      Lòng Lâm Dư Hi trầm xuống: “Phương Lâm từng đến tìm tôi, ta hết cho tôi nghe rồi. May mà bác trai ở hiền gặp lành.”

      “Đột nhiên em và bác trai dây vào kiện tụng, bác trai làm nghề y lâu như vậy, là bác sĩ có danh tiếng truyền miệng rất tốt, nghĩ ra ai là người cố ý gây phiền phức cho bác trai. Cho nên, nghi ngờ chuyện này là nhằm vào em. Hơn nữa em và Vương Vận Kỳ nổi lên xung đột, càng nghi ngờ là do ta đứng phía sau giở trò. Thế là thầm điều tra chứng cứ, ngờ ở chỗ Phương Lâm, lại điều tra được chuyện liên quan đến ba vào bốn năm trước.”

      Lâm Dư Hi nhíu mày, giọng tức giận: “ nghi ngờ vợ , cho người điều tra ta, cảm thấy mình rất đáng xấu hổ sao?”

      Ánh mắt của Lý Thuần Nhất ảm đạm: “Sau khi kết hôn với ta, từ từ biết được lòng ghen tị của ta rất mạnh, lòng trả thù của ta rất nặng. Hơn nữa ta vẫn luôn tin tưởng , từng thầm điều tra mấy lần.”

      “Sau đó ta điều tra ra dùng danh nghĩa Làm Sao Đây lén lút trò chuyện với tôi, nên hận tôi lại càng hận hơn?”

      ta biết chuyện của Làm Sao Đây.”

      “Lý Thuần Nhất!” Lâm Dư Hi thể nhịn được nữa, giận dữ quát lên, “Cái chết của bà Trịnh, kẻ đầu sỏ là ai? Nếu là Vương Vận Kỳ, vậy cũng thoát khỏi quan hệ đâu. Nếu như lòng dạ với ta, sao ta lại ghen tị với tôi, hận tôi? Sao lại mượn chuyện làm hại người khác để hãm hại tôi chứ?”

      Ánh mắt của Lý Thuần Nhất chợt thay đổi: “Hi Hi, hai năm đầu kết hôn với ta, lòng dạ đối xử với ta, cho đến hơn năm trước nghe được đoạn ghi đối thoại của ta và Phương Lâm. Năm đó ta công tác, là ta bỏ thuốc cho nên mới cùng ta…… từng rất buồn phiền tại sao đêm đó mình lại kiềm được, ra…… Cái đêm biết được kia, liền dùng thân phận Làm Sao Đây tìm em. Bởi vì lúc đó biết phải làm sao.”

      Cổ họng Lâm Dư Hi run run, nên lời.

      Giọng Lý Thuần Nhất run lên: “Hi, xin lỗi. biết phải làm thế nào mới có thể bù đắp lại những tổn thương gây ra cho em……”

      Lâm Dư Hi im lặng, lồng ngực chìm trong nỗi thê lương và đau đớn. Vướng mắc tình cảm giữa ba người họ, cuối cùng trả giá bằng tính mạng để kết thúc, là tính mạng của bà lão vô tội. Cái giá này nặng nề quá rồi.

      Qua lúc lâu, Lâm Dư Hi hít sâu hơi, chậm rãi, lại cho phép chen vào : “ thể bù đắp lại được!”

      “Hi……”

      về phía trước ! Có năng lực làm việc thiện nhiều chút, vì bà Trịnh, cũng vì bản thân .” xong, Lâm Dư Hi cất bước , đầu cũng hề quay lại.

      Lý Thuần Nhất nhịn được kéo cánh tay của lại, nài nỉ: “Hi…… xin lỗi, cho cơ hội .”

      Hai người đàn ông mặc đồ thường ở cách đó xa xông lên, quát: “Mời buông Lâm ra.”

      Lâm Dư Hi nhìn lại ta cái, trong mắt ta có nỗi đau đớn và đơn vô tận.

      buông tay ! Chúng ta thể nào quay lại, cũng có khởi đầu mới.”

      Tay của Lý Thuần Nhất từ từ buông lỏng ra, Lâm Dư Hi bước nhanh khỏi, lên xe.

      lấy di động ra, gọi cho Chu Tử Chính. Khoảnh khắc cuộc gọi được kết nối, nước mắt của lăn xuống. nhàng lau nước mắt, lau nỗi đau thương, khóe môi cong lên: “Chồng ơi, hôm nay muốn ăn gì?”

      “Em.”

      ----

      Lâm Dư Hi bước vào tòa cao ốc của tập đoàn Thiên Cương, ra những ngày tháng ở bên , chưa từng đến phòng làm việc của . vào thang máy, trong thang máy có hai nữ sinh ăn mặc nghiêm chỉnh.

      “Rốt cuộc hôm nay cũng có thể gặp được chủ tịch Chu rồi, hồi hộp quá.”

      “Nghe nếu ấy hài lòng với người đến phỏng vấn, trong phút mời người đó đấy.”

      “Đúng đó. Nếu như ấy đuổi tôi trong phút, chắc chắn tim tôi nghẹn đến chết mất. Nhưng mà tôi có lòng tin có thể được ở lại.”

      “Tại sao?”

      “Rất nhiều người đều tôi nhìn giống bạn tại của ấy, dáng vẻ của tôi hợp gu của ấy.”

      trong hai nữ sinh trẻ tuổi đó liếc thấy Lâm Dư Hi, nét mặt run lên cái, kéo kéo góc áo của nữ sinh chuyện. nữ sinh kia hiểu ý, tiếp tục : “Hôm qua tôi đăng hình của tôi với bạn của ấy lên weibo, tất cả mọi người đều giống, nhưng tôi đẹp hơn ta…… Ui da, làm gì mà đạp tôi thế?”

      “Ding” cửa thang máy mở ra. Lâm Dư Hi nhìn vừa chuyện kia, mỉm cười: “Quả đẹp hơn tôi. Cố lên!”

      Lâm Dư Hi ra thang máy, sau khi cửa thang máy đóng lại, nghe thấy bên trong vang lên tiếng gào khóc.

      Lâm Dư Hi đến nơi tiếp tân: “Tôi muốn tìm Chu Tử Chính.”

      Rất nhanh, Elaine ra, đưa Lâm Dư Hi đến văn phòng của Chu Tử Chính.

      “Chủ tịch Chu có vài lượt phỏng vấn, có thể khoảng nửa tiếng tới tiếng nữa mới về, có cần chị thông báo cho cậu ấy ?”

      Phỏng vấn? Lâm Dư Hi nhớ đến mặt mày tái mét vừa rồi.

      cần đâu, em ở đây chờ ấy là được rồi.”

      Văn phòng làm việc của Chu Tử Chính rộng rãi, đơn giản, sáng sủa, bắt mắt nhất chính là phong cảnh cảng biển bên ngoài cửa sổ sát đất kia.

      Nắng chiều chiếu rọi người, ấm áp. Lâm Dư Hi ngồi sô pha, lướt di động lúc cảm thấy hơi buồn ngủ, dựa vào lưng ghế sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi. Lúc mở mắt ra lại, thấy người mình đắp cái áo khoác âu phục.

      “Dậy rồi à?”

      “Ừm, em ngủ bao lâu rồi?”

      “Chắc khoảng tiếng. Nửa tiếng trước về thấy em ngủ mất rồi, nên làm ồn em.” Chu Tử Chính qua, ngồi bên cạnh , nhàng hôn cái: “Sao hôm nay đến tìm vậy? được thương mà hoang mang nha.”

      “Nhớ đó.”

      Vẻ ngạc nhiên mặt Chu Tử Chính rất nhanh bị nét vui vẻ ngập tràn thay thế: “Quả nhiên là bị con heo đây đưa vào chung con đường rồi, biết lời ngon tiếng ngọt nữa kìa.”

      Lâm Dư Hi dựa vào người : “Hứa với em, đừng chỉ lời ngon tiếng ngọt với em, chua ngọt đắng cay gì em đều muốn nghe hết, em muốn lời lòng với em.” Giọng của nặng , nhưng lại ngấm nỗi bất đắc dĩ nhàn nhạt.

      cần lời lòng, dù là lời lòng tổn thương.

      Chu Tử Chính vuốt tóc : “Em đừng quên xuất thân từ trường quân đội đó, người làm lính được dối.”

      Lâm Dư Hi ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn vào đối mắt chân thành của : “Nếu như dối ra sao?”

      cả đời cũng được ăn thịt kho.”

      “Vậy có gì đâu chứ? có thể ăn khâu nhục, thịt bò, thịt gà mà.”

      “Nhưng chỉ thịt kho thôi.”

      Sau khi Chu Tử Chính cho nụ hôn sâu, vặn vặn người, đứng dậy kêu Elaine đưa trà bánh vào, lại dặn dò nhận bất cứ cuộc gọi nào. Elaine vừa , liền khóa cửa phòng lại.

      Đột nhiên Lâm Dư Hi cảm thấy mình đưa thịt lên tận cửa.

      “Phỏng vấn thế nào?” Phân tán chú ý.

      muốn mời thêm trợ lý giúp đỡ Elaine, có người tệ, thuê.”

      “À, là người mặc váy công sở màu xanh lam đậm hả?”

      Chu Tử Chính nhíu mày: “ để ý ta mặc cái gì.”

      “Vậy nhìn có giống em ?”

      Chu Tử Chính khó hiểu nhìn , cẩn thận nhớ lại, sau đó bật cười: “Đúng là có người hơi giống em, nhưng ta chuyện có hơi mà có sức, giống như quả bóng xì hơi vậy, rất nhanh kêu ta ra rồi.”

      “Ồ, em còn tưởng đâu ta có ưu thế chứ.”

      “Vì giống em à?” Chu Tử Chính cười: “Đến đây, kể cho em nghe câu chuyện Đông Thi bắt chước nhăn mày. Ngày xưa có người phụ nữ tên là Đông Thi……”

      (*: Điển cố - đại khái là Tây Thi là người đẹp nhất Việt quốc, Đông Thi là người xấu nhất, Đông Thi bắt chước Tây Thi nhăn mày, càng bắt chước càng xấu.)

      Lâm Dư Hi nhịn được phì cười.

      Chu Tử Chính ôm lấy : “ có Tây Thi rồi còn cần Đông Thi làm gì?” Sau đó bàn tay bắt đầu rục rịch.

      Lâm Dư Hi biết mà nổi hứng lên rồi, nhất định chạy thoát: “Kéo rèm cửa sổ lại .”

      sợ, bên ngoài nhìn vào đây được.” Nụ hôn của Chu Tử Chính buông xuống rối rít, “Trò chơi nhập vai của hôm nay là tổng giám đốc và thư kí.”

      Lâm Dư Hi kéo cà vạt của ra, hai tay đẩy ngã xuống sô pha: “Tuồng này tục quá, làm cái mới .”

      Chu Tử Chính ngã nằm sô pha, buông thả nụ cười đầy điện của : “Cái mới gì?”

      “Thịt kho phản kích.”

      -----

      Tổ kịch xuất phát Mỹ quay ngoại cảnh từ sớm, Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi vì vụ án của bà Trịnh hoãn lại chút, Tống Thành Trạch và Ngải Vi theo đại đội xuất phát trước.

      Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi vào khoang hạng nhất của máy bay. Lâm Dư Hi ngồi xuống, đợi đến khi cửa khoang đóng lại, vẫn thấy có hành khách khác vào.

      Lâm Dư Hi nhìn sang Chu Tử Chính ung dung tự đắc xem tạp chí: “ bao hết khoang hạng nhất à?”

      “Phải. Chuyến bay đường dài, muốn có người quấy rầy chúng ta.”

      Lâm Dư Hi tức cười: “Xa xỉ đấy.”

      Chu Tử Chính cười gian xảo: “ đây là muốn nuôi khẩu vị của em lớn lên đó.”

      Lâm Dư Hi nghi ngờ nhìn .

      chính là muốn đưa những thứ tốt nhất toàn thế giới đến trước mặt em, đợi em ăn những thứ tốt, dùng những thứ tốt đến nghiện rồi, em liền bị bắt nhốt lại.”

      Lâm Dư Hi sửng sốt mấy giây, sao mà nghe giống như là câu cá vậy nè? đúng, là nuôi heo! giống như ông chủ trại heo xoa xoa tay: Hì hì, tiếc vốn liếng lấy đồ ăn ngon đồ uống ngon để cho em ăn no, nuôi đủ mập rồi đến lượt ăn. phảng phất như nhìn thấy háo sắc chảy nước miếng với .

      “Có số thứ là nghiện nổi đâu.”

      Đột nhiên Chu Tử Chính thò đầu qua mút vành tai của , thoáng chốc cả người Lâm Dư Hi giật thót lên. kiên định đổi thầm bên tai : “Động tác này em nhất định nghiện.”

      Lâm Dư Hi vừa ngước mắt lên, liền nhìn thấy tiếp viên hàng bưng ly nước trái cây đứng bên cạnh bọn họ, mặt đỏ lựng lúng túng. “Soạt” cái, mặt của Lâm Dư Hi cũng đỏ lên.

      Chu Tử Chính như có việc gì cười cười với tiếp viên hàng : “Cám ơn. Bây giờ trong khoang có hành khách khác, lúc cần các phục vụ tôi bật đèn, hiểu mà.”

      Mặt của tiếp viên càng đỏ hơn, miễn cưỡng mỉm cười: “Hiểu rồi ạ, Chu chị Chu nghỉ ngơi tốt nhé, làm phiền nữa ạ.”

      Chu Tử Chính hài lòng gật đầu, nhìn sang Lâm Dư Hi mặt đầy vẻ đề phòng, nghiêm chỉnh đứng đắn : “Vợ à, em đừng nghĩ lệch , chơi trò rung gì đó ở máy bay là hành vi trái pháp luật, em đừng bắt phạm pháp nha.”

      Lâm Dư Hi tức nghẹn, lại bị ấy chiếu tướng lại rồi.

      “Nhưng mà, bao cả máy bay …… Lúc về, bao cả máy bay.” Chu Tử Chính nháy mắt với , “Kích động ?”

      “……”
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Mai Trinh, ly sắc, Phương Lăng6 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 48 – Đáng giá

      Editor: miemei

      Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi vừa mới đến phòng khách sạn bao lâu, Ngải Vi gọi điện đến rồi. Buổi chiều Chu Tử Chính có việc, liền nhường khoảng trống của buổi trà chiều cho Ngải Vi.

      Ngải Vi mặt mày đầy kích động cộng thêm có chút ngượng ngùng: “Trong tổ kịch có quay phim người Mỹ vừa gặp mình, theo đuổi nhiệt tình. Sau đó……”

      ta cầu hôn cậu, cậu đồng ý gả cho ta?” Nhìn điệu bộ hưng phấn của ấy, nhất định là xảy ra chuyện cực kỳ tốt.

      Ngải Vi cắn cắn mối: “Cậu đúng nửa đoạn trước, ta cầu hôn mình ở trường quay, sau đó bị Tống Thành Trạch cắt ngang.”

      Lâm Dư Hi ngạc nhiên.

      ấy : Người nước ngoài như hiểu ấy gì chứ, tới lui cũng là thích ấy xinh đẹp thôi. có biết bụng dạ ấy y như đứa trẻ có chút mưu mô nào , chuyện lại nhanh hơn não, ngu ngơ khù khờ, đắc tội người ta cũng biết nữa. Nhưng tấm lòng của ấy tốt lắm, có tâm tư xấu xa, biết chăm sóc cho trẻ , lại hiếu thảo với người già. ấy là người phụ nữ tốt đấy!” đến cuối cùng, mặt của Ngải Vi xấu hổ đỏ lên.

      Lâm Dư Hi hiểu bật cười: “Sau đó sao? Tống Thành Trạch tỏ tình với cậu hả?”

      Ngải Vi gật đầu: “ ấy với mình, ngày đầu tiên gặp mình cảm thấy mình là người phụ nữ đanh đá, sau đó là chuyện hình lõa thể, hình tượng của mình trong lòng ấy rơi thẳng xuống vực thẳm, nghĩ mãi ra tại sao cậu lại có bạn thân như mình. Sau đó mình giúp cậu và bác trai tích cực lôi kéo ký tên, lại giúp ấy chăm sóc con với ở chơi với cha mẹ ấy, thiện cảm ấy giành cho mình tăng lên vùn vụt. Sau này mình liều sức diễn em răng hô càng làm cho ấy lau mắt mà nhìn. Nhưng mình vẫn luôn xưng em với ấy, trong lòng ấy có chút buồn bực. ấy muốn làm em của mình, ấy muốn làm bạn trai mình.”

      Lâm Dư Hi vỗ vỗ vai ấy, cười : “Chúc mừng cậu, rốt cuộc cậu làm trời xanh cảm động, khiến cho Trạch mở mắt ra rồi.”

      Ngải Vi bĩu môi: “Nếu như phải gã người nước ngoài kia cầu hôn mình, mình và ấy vẫn chỉ là em thôi đấy. ấy có ý với mình mà còn lằng nhằng như thế nữa.”

      ấy muốn tìm vợ mà, dĩ nhiên phải xem xét ràng mới xuống tay chứ. Bây giờ tốt rồi, ấy ra tay, cậu được lợi rồi.”

      Thấy nụ cười ngọt ngào mặt Ngải Vi, Lâm Dư Hi lòng vui mừng cho ấy. ấy va chạm, vấp ngã đường tình lâu như vậy rồi, rốt cuộc cũng gặp được người hiểu được ấy, tình nguyện đối xử lòng với ấy. Ở trước mặt người này, ấy cần phải che đậy, cần phải giấu giếm, trở về con người của mình. Những cái tốt, những cái tốt của Ngải Vi ta đều nhìn thấy, chấp nhận.

      Con đường phía trước chưa biết thế nào, nhưng Ngải Vi và Tống Thành Trạch bước cùng với nhau, yên tâm rồi.

      -----

      “Tiểu Ngải giải quyết cậu Trạch rồi à?”

      “Là Trạch giành được trái tim của người đẹp.”

      Chu Tử Chính mỉm cười nhìn : “Lúc trước em còn nối dây tơ hồng cho với ấy, em là làm mai bậy bạ đấy.”

      “Lúc đó thấy rất tốt, Ngải Vi cần người đàn ông tốt mà. Được rồi, lần sau có đồ tốt, em giữ lại cho mình vậy.”

      Chu Tử Chính liếc cái: “Lần sau? Hừ, kiếp sau cũng vẫn là thôi.”

      “Kiếp sau á? tha cho em , chán chết.”

      “Chán? Xem ra chúng ta lại phải đổi trò khác rồi.” Chu Tử Chính cười ranh mãnh: “Chúng ta chưa từng chơi rung xe nha.”

      Lâm Dư Hi muốn hộc máu: “Đầu óc của còn có thể chứa được thứ gì khác thế?”

      “Có chứ. nghĩ, rồi ngày cùng em tham gia du lịch gian, cùng nhau ngồi phi thuyền vũ trụ ra ngoài trạm gian, ở ngoài vũ trụ nhìn xuống trái đất.”

      Lâm Dư Hi kinh ngạc: “ hay giả vậy?”

      “Sau đó làm lần rung ngoài gian, biết mùi vị đó như thế nào nhỉ?” Chu Tử Chính bày ra vẻ suy tư.

      “……” Lâm Dư Hi nhéo mạnh vào cánh tay của .

      “Ui da, thịt kho nhéo người kìa.”

      -----

      Chu Tử Chính đưa Lâm Dư Hi đến trường quân đội của .

      “Đáng tiếc huấn luyện viên của trước kia rời trường rồi, nếu có thể để cho ông ấy kể chi tiết những chuyện oai phong của lúc trước.”

      “Từ muốn bỏ trốn trở thành học viên xuất sắc nhất à? Em biết rồi.”

      “Đương nhiên chỉ như vậy, còn có kỷ lục mà đến giờ vẫn chưa có ai phá vỡ được đó.”

      “Gì thế?”

      “The best shooter.”

      bắn chuẩn vậy cơ à?”

      “Dĩ nhiên. Lúc diễn tập, chỉ cần là tay súng bắn tỉa, đối thủ đều bị dọa đến tè ra quần. Trong trận diễn tập 50 chọi 50, xử lý hết 13 người. Kỷ lục này, đến bây giờ vẫn còn treo tường đó.”

      Xe chạy đến cổng trường quân đội, Chu Tử Chính nhận giấy thông hành, vào phòng hiệu trưởng, trò chuyện với hiệu trưởng vài câu, rồi dắt Lâm Dư Hi tới cái hành lang.

      “Đây chính là hành lang vinh dự, từ lúc trường quân đội thành lập đến nay, hễ là học viên nhận được chứng chỉ vinh dự, tên và ảnh của họ đều được đề lên đây. Xem này, đây là nè, trong năm học sinh xuất sắc nhất năm đó.”

      Lâm Dư Hi nhìn kỹ, mặc dù năm đó chỉ mới 18 tuổi, trải qua ba năm rèn luyện ở trường quân đội, tuy mặt vẫn còn nét trẻ trung nhàn nhạt, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ tự tin, chín chắn và cương nghị.

      “Còn có bảng xếp hạng tay súng bắn tỉa xuất sắc nhất này nữa, mười mấy năm rồi, vẫn đứng đầu.” mặt Chu Tử Chính đầy vẻ kiêu ngạo.

      Lâm Dư Hi cười nhìn : “Kỹ thuật bắn súng của bây giờ thế nào?”

      Chu Tử Chính nhướn mày: “Em súng nào đấy?”

      -----

      Dù sao trường quân đội cũng thể ở lâu, Chu Tử Chính đưa Lâm Dư Hi dạo vòng quanh phạm vi được phép tham quan rồi rời khỏi.

      Màn đêm buông xuống, bảng hiệu Pizza chớp đèn ở bên đường phía trước đặc biệt bắt mắt.

      “Tối này ăn pizza được ?” Chu Tử Chính hỏi.

      “Được.”

      Lúc hai người vào tiệm pizza, chỗ ngồi bên trong đầy hết rồi, hai người chỉ có thể đứng bên chờ. Chủ tiệm trông có vẻ là đôi vợ chồng trẻ tuổi người châu Á, người đàn ông làm pizza, người phụ nữ ghi món, hai người đều bận đến tối mặt tối mũi. Chẳng qua lúc chị chủ nhìn thấy Chu Tử Chính, bước chân vội vã chợt dừng lại, ánh mắt của ta khóa chặt gương mặt của Chu Tử Chính, đầy vẻ thể tin được.

      Lâm Dư Hi khó hiểu nhìn Chu Tử Chính cái: “ quen ấy à?”

      Chu Tử Chính lắc đầu: “ có ấn tượng.”

      Đúng lúc có khách muốn thanh toán, chị chủ mới hoàn hồn lại tính tiền cho khách, dọn bàn sạch xong, lại mời hai người họ ngồi xuống.

      Ánh mắt ta nhìn Chu Tử Chính vẫn vô cùng khác thường.

      Chu Tử Chính nhíu mày: “Chẳng lẽ từng giúp đỡ ấy?”

      Lâm Dư Hi gật đầu: “Ánh mắt ấy nhìn là cảm kích.”

      Chu Tử Chính nhún vai: “Vậy tốt, phải tình duyên mờ mịt gì gì đó mà quên mất.”

      Lâm Dư Hi trêu chọc: “ ấy trông cũng rất thanh tú nha, chừng là tình duyên mờ mịt gì gì đó, sau đó ấy lại lỡ mang thai. Bây giờ gặp lại , rốt cuộc tìm lại ba cho con của ấy rồi.”

      Chu Tử Chính uống ngụm nước: “Trí tưởng tượng tệ.”

      Sau đó, liền nhìn thấy chị chủ dắt năm, sáu tuổi về phía hai người họ.

      Hai mắt Lâm Dư Hi trừng lên, ngụm nước của Chu Tử Chính phun hết ra. Mẹ nó, tình huống gì đây?

      Chị chủ dẫn bé đến trước mặt hai người, mặt đầy vẻ kích động: “Cherry, mau cám ơn chú con.”

      Chu Tử Chính thể phủ nhận, tim căng lên cái: “Ơ, tôi quen với sao?”

      Chu, chắc là quên rồi, nhưng cả đời này tôi cũng quên được ơn nghĩa của .” Chị chủ kích động đến nỗi chan chứa nước mắt: “ Chu, có thể đợi tôi chút ? Bây giờ tôi hơi bận…… Tôi……”

      đừng gấp. Tôi vội, ở đây chờ .” Chu Tử Chính cũng muốn biết từng làm người tốt việc tốt gì.

      Chị chủ yên tâm mỉm cười, xoay người tiếp đãi khách khác. lâu sau, ta bưng cái pizza đặc biệt phong phú tới: “Đây là món nổi tiếng của tiệm chúng tôi, chỉ nếm thử xem.”

      Chu Tử Chính lấy miếng pizza, bắt đầu ăn: “Trông điệu bộ này, giúp ấy việc rất lớn nha. Trí nhớ của đâu có tệ, sao lại nhớ ra nhỉ?”

      Lâm Dư Hi cũng ăn miếng: “Người làm ơn nhớ được, người chịu ơn nhớ tương đối dai hơn.”

      Chị chủ tiễn những người khách khác hết, đổi biển Open thành Closed, rốt cuộc có thể ngồi xuống bàn của Chu Tử Chính.

      ngại quá, để chị đợi lâu.”

      sao.”

      Chu còn nhớ lần truy quét mại dâm ở Las Vegas vào 14 năm trước ?”

      Chu Tử Chính gật đầu, lại cẩn thận đánh giá ta, chợt hiểu ra: “ chính là người ở phố kéo khách……” Tầm mắt của lướt qua chủ tiệm trong nhà bếp kiểu mở, lời chợt ngưng bặt. Có thế nào cũng ngờ người phụ nữ thanh tú, đầy dặn ở trước mắt này chính là đáng thương, vừa khô khan vừa gầy còm, kéo lấy buông của năm đó.

      Chị chủ : “Đừng lo, ấy biết hết mọi chuyện của tôi. Phải, tôi chính là kéo lấy Hứa năm đó.” Chị chủ nhìn sang Lâm Dư Hi, “Chị đừng hiểu lầm, Chu là người tốt. ấy có……”

      Lâm Dư Hi mỉm cười gật đầu: “Tôi biết.”

      “Năm đó tôi mới 16 tuổi, ở quê có học qua mát xa. Những tên lường gạt đó qua Mỹ có thể kiếm được nhiều tiền, tôi cứ thế bị lừa sang Mỹ. Vừa đến nơi, bọn chúng liền ép tôi bán dâm, tôi chịu, bọn chúng liền cưỡng hiếp tôi, đánh tôi. Tôi còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý. Nhưng lúc đó tôi vừa gầy vừa khô khan, làm ăn tốt. Nếu như tôi kéo được khách, kiếm được tiền, về cũng bị đánh. Có lần tôi muốn bỏ trốn, bị bọn chúng bắt về, lại đánh trận nặng nề.” đến đây, khóe mắt ta ươn ướt.

      Trong lòng Lâm Dư Hi nhói lên: “Sau này sao?”

      “Hôm gặp được Chu, hai ngày tôi kéo được khách rồi, tôi mà kiếm được tiền nữa, cứ thế trở về bọn chúng có thể đánh chết tôi. Cho nên nhìn thấy Hứa, tôi liền quỳ xuống cầu xin họ, mua tôi……” đến đây cổ họng của chị chủ nghẹn lại, trong chốc nên lời.

      Nhớ lại năm đó, ánh mắt Chu Tử Chính trầm xuống: “Năm đó với Hứa Nặc Las Vegas chơi, vừa từ quán bar ra bị ấy kéo lại. Trông điệu bộ của ấy giống như bọn từ chối, ấy chết vậy. Thế là, và Hứa Nặc đưa ấy về khách sạn, ấy vừa cởi áo khoác, và Hứa Nặc liền bị vết thương người ấy làm cho sợ ngây người. Hứa Nặc chính là người có tấm lòng của Thượng Đế, cậu ta nhịn được, quyết tâm muốn cứu ấy và những giống ấy ra. Cứ như vậy, với lòng nhiệt huyết, bọn giả làm cảnh sát xông vào ổ sói. Kết quả bọn bị năm chiếc xe đuổi giết, liều mạng bỏ trốn con đường cái đạn bay vèo vèo.”

      Chị chủ : “Tạ ơn trời đất, Hứa ở hiền gặp lành. Bởi vì hai người họ dụ người trông coi chúng tôi khỏi, tôi mới tìm được cơ hội lén chạy ra. Sau này, trằn trọc qua lại, tôi đến làm công ở tiệm mát xa, gặp được ông xã tôi, mới có được ngày hôm nay.”

      chủ qua, lấy tập hồ sơ tới.

      Lâm Dư Hi mở ra, bên trong là từng tờ từng tờ báo tin tức liên quan đến chuyện này. Bên trong có tấm ảnh Chu Tử Chính và Hứa Nặc cùng lãnh chứng nhận ngôi sao dũng cảm do thị trưởng trao tặng.

      Lâm Dư Hi xem kỹ mấy trang báo tin tức, ra băng đảng mà hai người đánh phá là băng xã hội đen chuyên buôn người, bức ép mại dâm rất có thế lực ở bản địa. Cảnh sát gài tay trong điều tra từ sớm. Đêm mà bọn họ xuất vừa vặn chính là thời điểm cảnh sát bắt đầu hành động. Hai người dụ lớp phòng vệ chủ yếu, cảnh sát tấn công vào đại bản doanh của băng xã hội đen rất dễ dàng, bắt được gã cầm đầm băng đảng. Cho nên, Chu Tử Chính và Hứa Nặc giả làm cảnh sát, bị giam bảy ngày. Sau khi được thả ra, lãnh chứng nhận ngôi sao dũng cảm.”

      chủ : “ Chu, cám ơn cứu bà xã tôi. , có gia đình chúng tôi ngày hôm nay.”

      Chu Tử Chính mỉm cười: “Nhìn các người hạnh phúc, cũng uổng công năm đó tôi dũng xông vào hang sói.”

      Bốn người cộng thêm cùng nhau chụp chung tấm ảnh, Lâm Dư Hi đặc biệt chụp cho Chu Tử Chính và chị chủ tiệm tấm, mọi người lại trò chuyện lúc lâu, Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi mới chào tạm biệt rời khỏi. Lúc sắp , Cherry thay cha mẹ hôn lên má Chu Tử Chính, bằng giọng non nớt: “Cám ơn chú cứu mẹ con. God bless you!”

      Lời của trẻ con, hòa tan trái tim của mất rồi.

      Chu Tử Chính lái xe, khóe miệng treo độ cong nhàn nhạt, thoải mái. Lâm Dư Hi nhìn , mỉm cười ngọt ngào: “Tâm trạng của rất tốt nha.”

      ngờ năm xưa nhiệt huyết dâng trào, lúc xúc động, tạo nên gia đình hạnh phúc.”

      “Có thể chỉ có thôi đâu, có lẽ những trong hố lửa hôm đó cũng vì mà có cuộc sống khác.”

      “Năm đó, xong chuyệnrồi nghĩ lại rất sợ. viên đạn sượt qua ngay bên tai , khoảng cách giữa với thần chết có thể chỉ là centimet thôi. Tuy ở trường quân đội ba năm, nhưng chưa bao giờ thử dùng súng đạn với người khác. Trong mưa bom bão đạn , kỷ lục bắn súng của sớm còn sót lại chút gì, bởi vì tay run mãi. Xem mấy bộ phim cảnh sát với cướp, cảnh sát luôn có thể né đạn như thần, đó là vì bọn họ đóng phim. Trong thực, còn sống là nhờ thần phù hộ.”

      “Bây giờ nhớ lại, đáng giá ?”

      “Đáng giá! Đáng giá cho thời trẻ tuổi ngông cuồng của năm đó. Câu chuyện này, muốn kể cho con trai con , cháu trai cháu nghe, năm xưa ba đây, ông nội đây dũng biết mấy, oai phong biết mấy.”

      Lâm Dư Hi bật vười: “Còn có tay súng bắn tỉa xuất sắc nhất, học viên xuất sắc nhất nữa.”

      Chu Tử Chính nắm tay Lâm Dư Hi: “Em biết đáng giá nhất là gì ?”

      “Gì?”

      “Chính là ông trời nhìn thấy ngôi sao dũng cảm của , trong lòng nghĩ thằng nhóc này tệ, tôi luyện thêm vài năm nữa, rồi ban thưởng ngôi sao sáng nhất trời cho nó. Thế là, mười mấy năm sau, ông ấy thưởng em cho rồi.”

      Trong lòng Lâm Dư Hi ấm áp: “Sao mà mấy câu dỗ ngọt người khác tự nhiên thế nhỉ.”

      Chu Tử Chính nhìn : “Bởi vì những câu đều là lòng.”

      Dưới ánh đèn đường, mắt lấp lánh, màn đêm có nặng nề hơn nữa cũng sáng lên.

      Đột nhiên bầu trời đêm có tia sáng bạc xẹt qua.

      “Sao băng kìa!” Lâm Dư Hi nhắm mắt lại, cầu nguyện.

      Lúc mở mắt ra, Chu Tử Chính cười ấm áp hỏi: “Cầu nguyện gì thế?”

      “Nguyện vọng ước thể , ra mất linh đó.”

      “Em cũng biết.”

      “Ô?”

      “Bời vì tẩy của em, rất ràng.”

      “……”

      -----

      Tâm trạng Chu Tử Chính rất tốt, dưới trách cứ mãnh liệt của Lâm Dư Hi nhịn xuống hứng thú chơi trò rung xe gì đó, về đến khách sạn dĩ nhiên phải ăn bữa lớn rồi. Giày vò phen vào lúc rạng sáng, lúc Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi mở mắt ra sắp mười giờ sáng rồi.

      Lâm Dư Hi kinh hãi: “Tiêu rồi, sáng hôm nay em phải quay phân cảnh của em, trễ rồi.”

      Chu Tử Chính kéo Lâm Dư Hi muốn trở người xuống giường về với chăn ấm, lười biếng : “Tối qua nhắn tin cho đạo diễn Đỗ rồi, đổi phân cảnh của em xuống buổi chiều. Hơn nữa hôm nay là cảnh quay cuối cùng của em rồi, phải nghỉ ngơi cho tốt, phải xuất trước ống kính với trạng thái đẹp nhất, ngủ thêm chút nữa .”

      “Heo lười, sắp 10 giờ rồi còn ngủ nữa, mau dậy .”

      muốn, mệt!”

      “Ai bảo tối qua liều mạng dữ vậy?”

      Chu Tử Chính liếc cái: “ hỏi em còn muốn nữa , em muốn, mới thể liều mạng đó chứ.”

      Mặt Lâm Dư Hi vẫn đỏ lên. Mấy ngày nay ở bên , tốc độ da mặt dày lên vẫn bằng tốc độ bị làm cho ô nhiễm.

      “Đó là ép em mà.”

      tái diễn lại kiện chút. hỏi: Còn muốn nữa ? Em ngại ngùng đáp: muốn nữa. lại hỏi: muốn hả? Em liền giả vờ ngại ngùng nữa, muốn ngừng mà ngừng được đáp lại: Muốn……, tái diễn hoàn tất.”

      “……” Nhớ lại tình hình lúc đó, động tác của hoàn toàn để cho chữ “” nha.

      Chu Tử Chính liếc thấy dáng vẻ kiềm nén đến hoảng của Lâm Dư Hi, cười trộm: “Ồ, quên mất phải phối hợp động tác…… Ây da……”

      cái gối đánh tới.

      “Đừng đánh hỏng mất nhé. Dùng được nữa, người đau lòng là em đó. Ôi…… ngủ nữa à?”

      “No tới tỉnh rồi!” Lâm Dư Hi vào phòng vệ sinh, đầu cũng thèm quay lại. Tức no rồi.

      “Mới vậy no rồi? Khẩu vị vẫn còn như thế, phải nuôi thêm thôi.”

      “……”

      -----

      Cảnh quay cuối cùng của Lâm Dư Hi về nữ chính thời niên thiếu làm việc trong kì nghỉ hè kiếm được tiền, thế là mua vé máy bay đến đại học ở Mỹ thăm nam chính thời niên thiếu, lại gặp phải ta và thân mật hôn nhau trong sân trường, ấy chỉ có thể chán nản rời .

      “Nhìn thấy cảnh hôn thân mật đó, phải có ánh mắt và biểu cảm từ rất vui vẻ, rất mong đợi dần dần chuyển thành rất tuyệt vọng.” Đỗ An Hoa cường điệu, chị ấy nhìn Chu Tử Chính cái, “Cần Chu công tử giúp em làm công tác chuẩn bị cho tâm trạng tuyệt vọng ?”

      Lâm Dư Hi tươi cười liên tục gật đầu ngừng, Chu Tử Chính lại là vẻ mặt bị nghẹn.

      Lâm Dư Hi quay mấy lần, Đỗ An Hoa liền thu dọn xong việc.

      “Em rất thích hợp diễn vai phong cách nữ sinh tài giỏi, sau này có vai diễn thích hợp có thể tìm em diễn ?” Đỗ An Hoa hỏi.

      Chu Tử Chính với hàm ý sâu xa: “Tìm vợ em diễn phải thương lượng với em trước. Chị biết ấy phải chăm sóc em mà, sau này còn phải chăm sóc đứa nữa, bận lắm.”

      Đỗ An Hoa chợt hiểu: “Ồ, chúc mừng nha! Được rồi, xem ra chị vẫn là nên có ý đồ với bà xã em nữa.”

      Lâm Dư Hi vội : “Chỉ có đứa lớn thôi, có đứa . Đạo diễn Đỗ, chị đừng hiểu lầm.”

      Đỗ An Hoa với điệu bộ chị hiểu mà: “Chưa đầy ba tháng, khụ……, Khoảng thời gian này cẩn thận chút, đừng lao lực quá.”

      Lâm Dư Hi liếc Chu Tử Chính cái, mặt Chu Tử Chính đầy vẻ vô tội: “ đâu có sai, ‘sau này’ mà, là chị ấy hiểu sai thôi. Người ta hiểu như thế nào đâu có khống chế được.”

      Kẻ khởi xướng, lại còn lí lẽ hùng hồn nữa?

      Vậy mà, lời đồn chính là cứ thế ràng mà truyền ra ngoài.

      bao lâu sau, Ngải Vi chạy đến, kề bên tai Lâm Dư Hi lặng lẽ hỏi: “Cậu có thai rồi hả?”

      có.”

      tháng?”

      có.”

      “Vừa mới xét nghiệm ra?”

      , , có.”

      “Ô, bé trùng vừa đụng vào bé trứng, cậu vẫn chưa biết, sau đó bé heo nhà cậu cần đoán cũng biết.”

      “Tiểu Ngài……”

      Ánh mắt tức giận của Lâm Dư Hi chuyển sang Chu Tử Chính.

      Chu Tử Chính nhún vai: “ ấy muốn hiểu lầm cũng đâu có cách nào. Vì để bồi thường cho em, muốn đưa em tới nơi mà thích: Grand Canyon.” Sau đó nháy mắt, “ bao chiếc máy bay chuyên dụng rồi đó.”
      Last edited by a moderator: 25/7/17
      Mai Trinh, ly sắc, Phương Lăng5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :