1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cố tiên sinh thân mến - Gọi ta A Miêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hamaxink

      hamaxink Active Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      71
      Gớm chờ lâu ơi là lâu chả đại phát còn j ...

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 46: Vừa sợ vừa thích.

      Edit: tart_trung​

      Hạ Nhiễm giả trang thục nữ, hai chân khép lại, hai tay đè lên nhau đặt trước bụng, đoan trang ngồi thẳng ghế sofa trong phòng khách Cố gia, nhìn bốn người lớn hai nhà vui vẻ tán gẫu. Cố Tần Thần còn ở công ty, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi cạnh, nghe bọn họ đông tây ít việc gia đình, cũng ngẫu nhiên phối hợp tán gẫu mấy câu.

      Từ lúc bắt đầu xuống xe, mẹ Cố liền lấy ánh mắt nhìn con dâu nhìn , cười tới khép được miệng, ngừng khen xinh đẹp lại có khí chất.

      Tuy rằng từ trước khi Hạ Nhiễm lên đại học, mẹ CỐ đặc biệt thích , thường coi như con mình, trước kia cho dù khen ngợi thế nào Hạ Nhiễm cũng dễ dàng tiếp nhận. Nhưng bây giờ, hình như là vì có thêm thân phận bạn của Cố Tần Thần, cảm giác lúc này của Hạ Nhiễm hệt như con dâu xấu gặp mẹ chồng.

      Loại cảm giác này tốt, lại thêm mấy ngày nay thân thể phát triển theo chiều ngang, lúc ngồi thẳng, váy ngắn bó sát, khiến hô hấp cũng có chút rối loạn.

      Hai bên sau khi trò chuyện vui vẻ xong liền chuyển dời chú ý lên Hạ Nhiễm, mẹ Cố thân thiết kéo tay , vừa sờ mu bàn tay vừa vui mừng :

      “Thời gian trôi qua nhanh, giờ thành thiếu nữ rồi”.

      Nghe vợ vậy, Cố Ngôn Truyền cũng nghĩ tới gì đó rất vui vẻ, vui mừng nhướng mày khoa tay múa chân : “ nhanh, lúc trước còn như vậy, ôm vào ngực còn sợ làm con bé bị đau”.

      Hạ Thế Hiên cười ha ha, sờ sờ cằm, ánh mắt nhìn con có chút kiêu ngạo và thỏa mãn: “Hai mươi năm rồi, ông và tôi đều già, con bé còn lớn lên đều thành tinh mất”.

      Trở thành đề tài cho người lớn tán gẫu, Hạ Nhiễm chỉ có thể mỉm cười im lặng nghe bọn họ chuyện thú vị hồi của , ví như lúc mới sinh, mắt rất sáng, thấy ai cũng cười ngây ngô.

      tới đây, khóe môi mẹ Cố cong lên, liên miên dứt: “Hôm đó ở bệnh viện, Tần Thần vừa ôm cháu, cháu liền khóc lớn lên, cũng biết chuyện là thế nào, ai dỗ cũng nín”.

      Mặt Hạ Nhiễm muốn đen, có chuyện này sao? quay đầu nhìn thoáng qua mẹ mình, thấy bà nghĩ ngợi gì mà gật đâu, sau đó còn cười xấu hổ. Hạ Nhiễm nghĩ tới Cố Tần Thần ba mươi tuổi phong lưu phóng khoáng, lại nhớ hồi ức lúc mười tuổi, còn là thiếu niên ngây ngô, cho dù thế nào mị lực cũng khác nhau.

      lại có thể ở lần đầu gặp , cười mà khóc, đột nhiên cảm thấy bản thân lúc có sức chống đỡ cường đại với soái ca ca.

      "Lúc chúng ta từ bệnh viện về, mặt tiểu tử thối đó vẫn rất nghiêm, hỏi thế nào cũng . Sau đó, tiệc đầy tháng của Hạ Nhiễm, con bé cười với nó, nó mới hóa ra nó phải kẻ khiến người ta ghét”.

      tới dây, mẹ Cố khỏi nghĩ tới con trai năm đó, mới mười tuổi, vẻ mặt cùng với chồng bà như khuôn, có cơ trí mà bạn cùng tuổi có, khóe môi nhợt nhạt của nó lúc đó cười thoải mái, còn có chút vui mừng. Bây giờ, mẹ Cố nghĩ lại, nhất định là bà đánh giá quá cao con trai mình rồi.

      Mẹ Cố nhìn mặt Hạ Nhiễm đỏ bừng, nhịn được bắt đầu tinh tế cân nhắc, đứa con trai nhìn như ngoan cố đổi của bà có phải từ lúc biết mình muốn gì, hoặc là biết mình có được gì!

      Hạ Nhiễm cơ hồ có thể từ trong hồi ức của mẹ Cố, tưởng tượng được cậu thiếu nhiên với gương mặt trẻ con, khi nhìn thấy bé cười, lông mày cũng chậm rãi giãn ra. Cậu ngẩng đầu cao ngạo, nắm lấy góc áo của mẹ mình, nghiêm túc : mẹ, mẹ xem em cười với con.

      Loại cảm giác này có chút kỳ diệu, khóe môi Hạ Nhiễm khỏi cong lên, lộ ra nụ cười.

      Mà lúc này, chiếc xe Bingley chẳng biết dừng lại bên ngoài cửa nhà Cố gia lúc nào, đem chìa khóa trong tay đưa cho bác Trương đợi bên, Cố Tần Thần nghe thanh trong phòng khách truyền tới, vẻ mặt đạm bạc có chút trầm. chỉnh lại tây phục của mình, thở dài rồi vào phòng khách.

      xin lỗi, con về muộn”.

      Thanh nam nhân trầm thấp dễ nghe, nhàng quanh quẩn bên tai mọi người trong phòng. Tất cả, kể cả Hạ Nhiễm đều quay lại nhìn nam nhân khoan thai vào.

      Trường hợp tụ họp thế này hiển nhiên thể thiếu nam chính, mẹ Cố vội vàng vẫy tay kêu con trai: “Sao giờ mới về? chú và dì Hạ đều tới lúc rồi, hơn nữa cũng chờ con hơn nửa ngày”.

      Tay mẹ Cố còn múa may giữa trung, tay kia nắm tay Hạ Nhiễm, cánh tay trắng nõn như ngón sen của lúng túng bảo trì tư thế giơ lên, Hạ Nhiễm ngẩng đầu nhìn Cố Tần Thần, vẫn mặc âu phục đen, giống như mới vội vàng chạy về, trong túi áo còn có cây bút máy màu vàng.

      Hạ Nhiễm có thể phân biệt ràng như vậy, là vì thường bị nắm tay ký duyệt văn kiện. Có lần mang nước vào cho , Cố Tần Thần ngẩng đầu nhìn, chỉ kéo lại, khớp xương ràng còn hõm vào vết bút.

      biết dụng ý của , cũng gì, chỉ nhướng mày nhìn , đột nhiên bật cười, Vẻ cười nhợt nhạt, hai tay nắm lấy nhau, tư thế nhàn nhã, thong dong giải thích: “Sao vào mà gõ cửa, còn tưởng là Ninh Viễn”.

      Hạ Nhiễm lúc này mới biết cho rằng là trợ lý của , lúc vào bút trong tay còn mực. Sau đó, hứng thú giúp khuấy trà, rồi nhìn tự mình bơm mực cho cây bút.

      Cố Tần Thần lấy lại bình tĩnh, đối diện với tầm mắt của Hạ Nhiễm, đôi mắt đen láy như ngọc khiến người khác nhìn thấu, thâm trầm, lại có chút nóng nảy, cảm xúc rất phức tạp.

      thể thừa nhận, lấy góc độ của nam nhân mà , đêm nay Hạ Nhiễm có thêm mấy phần thục nữ ý nhị. Tóc nhìn như rối bù, ra lại quăn tỉ mỉ, có chút hỗn độn tùy ý. Gương mặt trắng nõn khéo léo, mang theo chút hơi nước long lanh, hơn phân nửa là lại thất thần rồi.

      về trước, nho nhã lễ độ chào hỏi vợ chồng Hạ gia, sau đó đúng lý hợp tình, trước ánh mắt bao người ngồi xuống bên cạnh Hạ Nhiễm. Ánh mắt chạm vào hai vai trần của , đôi mắt đen càng thêm sâu. Trong chớp mắt, đôi mắt có gì đó khác lạ lóe lên, hạ giọng với Hạ Nhiễm: “Công ty có chút việc cần xử lý gấp, cho nên tới muộn”.

      Đây là vì bản thân tới muộn mà nhận lỗi với sao?

      Hạ Nhiễm gật gật đầu, chột dạ quay đầu nhìn người lớn, thấy lực chú ý của họ đặt người mình, mới nhõm thở phào.

      Bởi vì mặc váy ngắn, lúc ngồi xuống, váy chỉ che được nửa bắp đùi, còn lại lộ ra ngoài che giấu. Hạ Nhiễm cảm thấy sao cả, nhưng Cố Tần Thần tới lại khiến cảm thấy lịch . nhàng kéo váy xuống, chút này cũng che được bao nhiêu.

      Động tác của Hạ Nhiễm rất nhanh liền rơi vào mắt người ngồi cạnh. Cố Tần Thần chậm rãi đảo mắt nhìn qua bốn người, sắc mặt trầm xuống.

      giây sau, Hạ Nhiễm đột nhiên cảm thấy trước mắt tối om, sau đó áo khoác liền cứ vậy từ đôi tay thon dài chuyển lên người , rất tự nhiên khoác lên chân .

      Cố Tần Thần đem chút da thịt lộ ra ngoài của Hạ Nhiễm rất nhanh che lại nghiêm ngặc, Hạ Nhiễm ngồi nghiêm chỉnh bị hành động của làm giật nảy mình, nhất thời lúng túng nhìn bốn phương tám hướng, khí thế rào rạt.

      Phòng khách đột nhiên trở nên yên tĩnh. Hạ Nhiễm sững sờ nhìn Cố Tần Thần, chỉ thấy gác chân dài, bình tĩnh thong dong, ngón tay nhanh chậm gõ gõ lên quần tay đen, bộ dáng nhàng, ngũ quan càng lúc càng tuấn lãng.

      Hai vợ chồng Cố gia đều vui mừng, lén lút trao đổi ánh mắt cho nhau.

      Cố Ngôn Truyền: vợ , con trai rốt cuộc thông suốt rồi, này tuyệt đối là việc tốt.

      Bà Cố: Phải phải, em muốn khóc luôn. Nam nhân ôn nhu này là đứa con trai có chỉ số tình cảm thấp thê thảm của em sao?

      Ngược lại, vợ chồng Hạ gia cũng vô cùng kinh ngạc. Hạ Thế Hiên híp mắt đánh giá vẻ mặt thản nhiên của Cố Tần Thần, cùng là nam nhân, ông có thể dễ dàng nhìn ra tiên tiểu tử Cố gia này đối với hành vi vừa rồi của ông cho là đúng. Đổi góc độ khác, hành vi thân mật như vậy, giống như tập mãi thành quen vậy.

      Nghĩ thế, Hạ Thế Hiên liền thấy vui. Ông nhìn con , mặt Hạ Nhiễm đỏ bừng, ngẩn người, ánh mắt nhìn Cố Tần Thần cũng có tình ý khó .

      Hạ Thế Hiên khụ khụ hai tiếng, ấn đường nhăn lại, câu: “Khi nào dọn cơm?”

      Biết chồng mình nhịn được rồi, Vương Vũ Hồng lập tức mở miệng giải vây: “A a, tật xấu của ông ấy lại tới rồi”.

      Cố Ngôn Truyền đa mưu túc trí nhìn qua vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Thế Hiên, trong tâm cảm thấy hả hê, miệng lại vô cùng phối hợp: “Lão Hạ đói rồi sao, chúng ta liền dọn cơm”. Sau đó vẫy tay với vợ mình, ra hiệu cho bà dọn cơm.

      "Vũ Hồng, chúng ta phòng bếp phụ dọn cơm”. Mẹ Cố cũng thấy chuyện, vội kéo tay Vương Vũ Hồng lôi , hai người cùng ra khỏi phòng khách vào phòng bếp.

      Cố Ngôn Truyền cũng kéo Hạ Thế Hiên lại, khóe mắt giảo hoạt, khóe miệng cong cong: “Lão Hạ, thôi”.

      Hạ Thế Hiên bị kéo, nhịn được kêu lên tiếng, liếc nhìn hai người trẻ tuổi ngồi ghế sofa. Cuối cùng ông cũng đứng dậy, rời khỏi ghế sofa.

      Đợi bốn người lớn đều rời , Cố Tần Thần chậm rãi quấn lên người Hạ Nhiễm, bàn tay to an phận vòng quanh eo của . Hạ Nhiễm ràng lúc nãy cha rời cũng có cảnh cáo rồi, nghiêng đầu nhìn , trong mắt vẫn có chút sương mù, muốn làm gì?

      Thân ảnh cao lớn ngăn trở ánh đèn mềm mại, tay eo dùng lực, cả người đều bị kéo đứng lên. Động tác rất nhanh, cho nên áo khoác phủ chân thuận thế rơi xuống đất. Lễ phục màu đen phác họa thân hình lung linh, lúc này triển lãm trước mặt .

      Tầm mắt Cố Tần Thần dời xuống ngực , rồi di động xuống dưới, vạn vật xung quanh phảng phất như dừng lại. đôi mắt tĩnh mịch của Cố Tần Thần đột nhiên nóng bỏng, trái tim trong lồng ngực nhảy kịch liệt, trong khoảnh khắc, cả hô hấp cũng muốn đình trệ.

      Hai tròng mắt Cố Tần Thần nồng đậm tình cảm, đôi mắt ám trần giống như vực sâu đáy. Hạ Nhiễm khỏi ngẩn ra, giống như chỉ cần hơi động cũng bị hút vào.

      Mặt cách mặt càng lúc càng gần, Hạ Nhiễm gần như có thể nhìn thấy hàng mi cong dài của , gương mặt nam nhân trước mặt ngừng phóng đại, tim cũng gia tốc đập liên hồi, hình như muốn hôn . Thân thể Cố Tần Thần hơi cong, rồi con người trước mặt khom lưng nhặt áo khoác đất lên.

      Động tác nhàng, phủi bị rên áo khoác, sau đó chậm rãi giũ giũ, rồi khoác lên người Hạ Nhiễm lần nữa, lần này phải khoác lên đùi , mà báo đạo bọc hai vai lại. Đôi mi lạnh lùng chau lại, thanh trầm thấp lộ ra ra chút run rẩy: “Ăn cơm”.

      ----------------
      @LạcLạc ss update chương mới gúp em, thanks ss

    3. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 47: Mờ ám dưới bàn ăn

      Edit: tart-trung​

      có nụ hôn như trong tưởng tượng, chỉ có câu “Ăn cơm” lạnh lùng.

      Hạ Nhiễm nghĩ tới bản thân tỉ mỉ trang điểm, tâm tình vui mừng lập tức giảm xuống còn nữa. Hai vai còn cảm nhận được hơi ấm từ áo khoác của , ngón tay lạnh buốt trượt xuống xương quai xanh.

      Hai tay khoác lên vai bao lâu liền thu lại, im lặng chỉ đứng bên cạnh. Hạ Nhiễm vô thức nâng mắt nhìn Cố Tần Thần, đôi mắt trong suốt ngưng tụ, có gì muốn với sai? Thấy người đẹp trước mắt mà cả câu tán thưởng cũng . Tự tôn nữ nhân của Hạ Nhiễm cảm thấy thất bại sâu sắc.

      Quả nhiên, vẫn là người hiểu phong tình chút nào. Hạ Nhiễm nâng tay lấy áo khoác của xuống, giải thích nhét lại vào trong lòng , khóe miệng cong lên: “Ăn cơm”.

      xong xoay người, gót giày năm phân dẫm xuống sàn, khoan thai vào phòng ăn.

      Cổ Cố Tần Thần khô khốc khó nhịn, miệng khoát chút nụ cười cay đắng, mắt liếc qua, muốn mở miệng gọi , nhưng thân ảnh yểu điệu của chậm rãi xa.

      Hạ Nhiễm nhất định biết, Cố Tần Thần phải quyết tâm lớn lắm mới nhịn xuống kéo lại hôn. Trước đó lâu, cũng chỉ là vân đạm phong khinh nhìn thoáng, xương quai xanh nữ tính mê người thu hết vào đáy mắt. hờ hững thu lại tầm mắt, rồi lại bị ánh mắt của hấp dẫn, đôi môi đỏ mọng mềm mại ướt át như hoa mân côi, dụ hoặc lại gần chiếm đoạt.

      Nội tâm dâng lên cổ dục vọng dày đặc, lại phải cố gắng áp chế ham muốn chiếm đoạt của bản thân vào góc, động tác muốn hôn lên môi cũng bị thu về, hờ hững nhặt Tây trang rơi xuống đất lên che khuát vai . Nhìn như nhàng tự nhiên, nhưng ở địa phương thể để người khác thấy được, lại kịch liệt run rẩy.

      ôm Tây phục vào lòng, lòng bàn tay phủ đầy mồ hôi. Ánh mắt thâm thúy của Cố Tần Thần đột nhiên chìm xuống, thần sắc thanh tỉnh bình thường chứa chút hờn giận khó thấy. Cố Tần Thần luôn ổn trọng cũng khỏi muốn mắng vài câu thô tục, vẻ mặt tối sầm khiến tâm tình khó nhận ra.

      Cố Tấn Thần vắt áo khoác lên cánh tay, hai tay vẫn đút trong túi quần, nhanh chậm ào bàn ăn. Cơ bản cả nhà đều ngồi xuống, chỉ còn lại mình . Ánh mắt nhanh chóng đảo qua bàn ăn dài, thấy Hạ Nhiễm ngồi cùng Hạ Thế Hiên và Vương Vũ Hồng, nhíu mày ngồi xuống chỗ trống.

      Bàn ăn nhìn như dài, nhưng khoảng cách giữa mỗi người lại quá thước, Cố Tần Thần vô cùng hài lòng về việc an bài chỗ ngồi thế này. Nhìn qua có vẻ và Hạ Nhiễm cách nhau thiên sơn vạn thủy vậy. Đương nhiên, bất mãn của có ai thấy.

      Thức ăn đều được bày bàn. Cố Tần Thần lấy cốc rượu đếu cao, nhàng lắc lắc, cung kính mới bậc tiền bối uống rượu, thèm đếm xỉa đến người vùi đầu ăn cơm ở đối diện.

      Dưới ánh đèn sáng người, dựa người vào lưng ghế, tư thế tao nhã phong độ, chỗ nào có thể xoi mói.

      Chỉ là…

      Bỗng nhiên, bỗng nhiên Hạ Nhiễm cảm thấy khác thường, nhíu mày, cúi đầu nhìn thấy đôi chân dài. Đôi chân dài trắng nõn của vắt lên nhau, bên cạnh đôi giày cao gót màu đen của chân trái là đôi giày đen của nam.

      Từ giày da đến quần tây của nam nhân này đều được cắt may khéo léo, hai chân thon dài của Cố Tần Thần, giống như bắt chéo trân giống .

      Lúc đầu, Hạ Nhiễm cho rằng chỉ là trung hợp, hai người ngồi đối diện, giày đụng vào nhau cũng là chuyện thường. Nhưng, rất nhanh liền phát mình suy nghĩ quá đơn giản rồi. đem chân trái chuyển qua hướng khác, vừa ngẩng đầu, chân trái lại cảm thấy kỳ quái.

      Hạ Nhiễm cúi đầu nhìn xem, đôi giày da màu đen vô thức đụng vào giày cao gót của . lại đổi hướng khác, tình huống vẫn giống như vậy.

      Hạ Nhiễm ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn , hai bên đều là người lớn, chỉ là Cố Tần Thần sao có thể làm ra chuyện ấu trĩ như vạy, khiến muốn đổ mồ hôi hột. nhìn vẻ mặt hăng hái đối diện, Hạ Nhiễm liếc mắt, ý tứ ra hiệu cảnh cáo, muốn lại động thủ động cước.

      Nhận được ánh mắt của Hạ Nhiễm, Cố Tần Thần lưu tâm nhún nhún vai, dưới tình huống người xung quanh đều để ý liền cười tao nhã với .

      Cố Tần Thần từ chối phối hợp, Hạ Nhiễm cũng muốn so đo hành vi ấu trĩ này, đem chân vắt chéo bỏ xuống, hai chân chỉnh tề, bắt đầu hết sức chuyên chú ăn thịt kho tàu bị bố mẹ gắp đây vào chén.

      Dù như vậy, Cố Tần Thần lại như Hạ Nhiễm nghĩ, đình chỉ hành động tay chân của mình. Bàn tay ấm áp vòng qua bàn ăn, để lên tay Hạ Nhiễm, kéo cái, tay liền dừng lại giữa trung, bị nắm chặt, rồi kéo tới trước mặt nhìn nhìn.

      Cố Tần Thần vốn định trêu chọc lát, trong lúc lơ đãng lại phát chút khác thường.

      Mọi người đều chú ý vào hai người, đương Hạ Nhiễm hiểu chuyện gì nhìn . Cố Tần Thần xem ánh mắt của mọi người, thanh vang lên vô cùng kiên định, trực tiếp chất vấn: “Sao tay lại bị thương?”

      Tay vẫn chưa rút ra, đũa tay rơi xuống đất, Hạ Nhiễm tùy ý nam nhân cậy mạnh nắm chặt lấy, nhìn tháy ánh mắt hỏi thăm của , môi hơi mở : “Buổi chiều lúc trang điểm, vô ý bị thương”.

      Viết thương này cùng lắm chỉ dài mấy cm, cẩn thận để lại vệt ngón tay, cũng có chảy máu. Vương Vũ Hồng ngồi bên cạnh Hạ Nhiễm khỏi cảm khái, thị lực của tiểu tử Cố gia cũng quá tốt rồi.

      Thế là, dưới ánh mắt quan tâm của mọi người,Vương Vũ Hồng mới mở miệng giải thích: “Này mà coi là thương gì, chỉ là chút, chuyện cũng có gì. Nha đầu này chính là vậy, mạnh mẽ kháu khỉnh. Buổi sáng nó trang điểm, bởi vì tới giờ phải nên mới vội vội vàng vàng chuẩn bị tốt”.

      Vương Vũ Hồng vậy, Hạ Nhiễm bấy giờ mới kịp phản ứng, rút tay mình ra khỏi tay Cố Tần Thần, để đùi. cúi đầu, cảm thấy mặt mình nóng lên, chắc lại đỏ ửng rồi.

      "Nhiễm Nhiễm, về sau phải chú ý chút, đừng cẩn thận như vậy”. mẹ Cố nhìn tay của Hạ Nhiễm, lại nghĩ tới lúc này bà cũng nắm tay này, gần như vậy cũng phát ra con bé bị thương, trong tâm lại thấy khó chịu.

      Hạ Nhiễm gật gật đầu, còn quên len lén liếc mắt nhìn Cố Tần Thần. ngoài dự đoán, có tức giận như trong tưởng tượng của , đôi mắt sáng ngời, hình như nghiền ngẫm gì đó, rồi lại tự mình đắc ý.

      Trái tim của Hạ Nhiễm nhảy dựng, nhắc tới cũng kỳ, trước kia khi chưa xác định quan hệ với Cố Tần Thần, đối với ngoại trừ việc cảm thấy rất đẹp trai, còn khiến tim đập mạnh. Bây giờ hai người họ quang minh chính đại đương, ngược lại có chút kỳ quặc, ngoại trừ cảm thấy đẹp trai, còn bỗng nhiên cảm thấy có chút mê người.

      Loại mê người này, nhìn nhiều vài lần, tim đập liên hồi.

      Cố Tần Thần nhìn , nhàng lại khó nhìn ra thâm tình trong đó. Như vậy trong chốc lát, Hạ Nhiễm cuống quit thu hồi tầm mắt, giống như nhìn nhiều chút nữa khó kiềm chế bản thân được.

      Hạ Nhiễm lúng túng liếm môi, nhận lấy đôi đũa mới mẹ đưa qua, dưới con mắt chăm chú của mọi người, nghiêm túc vùi đầu ăn cơm, sau đó lại ngẩng lên hỏi: “MỌi người ăn sao?”

      “Ă, ăn, con ăn nhiều chút, xem đều gầy rồi”. mẹ Cố cười ngọt ngòa, đem cái chân gà lớn bỏ vào chén Hạ Nhiễm, lại đặc biệt dặn dò: “Đừng bắt chước mấy khác, suốt ngày muốn giảm béo, dì thích bộ dáng tròn tròn của con lúc trung học, trắng nõn nà, nhìn rất vui mắt”.

      Tròn tròn… tròn khi nào chứ? Được rồi, thời gian đó quả có gương mặt phúng phính của trẻ con mà thôi.

      Hạ Nhiễm quay đầu nhìn Hạ Thế Hiên và Vương Vũ Hồng, hai người đều im lặng ăn cơm, Vương Vũ Hồng làm mẹ cũng chủ động đứng ra giải thích, ngược lại còn phụ họa: “Năm đó Hạ Nhiễm đặc biệt thèm ăn, cơm nước ở chỗ hai người xong về nhà còn muốn ta nấu cho nó mấy món nữa. CÓ thể mập sao? Bây giờ giống vậy, ăn giống như mèo vậy!”

      Có thể trách sao?

      Bất kỳ ai cứ thử lần nào ăn cơm cũng chỉ ăn thịt kho tàu thử coi, tự mình gột rửa dạ dày lần có thể khỏe mạnh lớn lên sao.

      Nhìn cái đùi gà trong chén, Hạ Nhiễm cũng ăn vô, lại ăn nữa eo cũng chả còn. Thế là dưới cái nhìn của mẹ mình, nhanh chóng buông đũa xuống, nhanh nhẹn : “Con ăn no, mọi người cứ từ từ dùng bữa”.

      mới ăn xong, Cố Tần Thần bên kia cũng yên lặng buông đũa xuống, cũng câu giống , lại còn nắm được điểm chính hơn nữa: “Từ từ dùng bữa”.

      Sau đó, đứng dậy.

      Từng bước từng bước, tới bên cạnh , hơi nghiêng đầu, thanh trầm thấp với : “ với ”.

      Ngay cả suy nghĩ cũng cần, Hạ Nhiễm gật đầu đồng ý: “Được”.

      bàn ăn, người lớn hai nhà nhìn hai người trẻ tuổi lần lượt rời bàn ăn, đợi người khuất, chốc lát liền nhao nhao nghị luận.

      Cố Ngôn Truyền cười ha ha, cầm ly rượu uống ngụm, lại với Hạ Thế Hiên: “Lúc này là con trai tôi trước”.

      "Hừ." Hạ Thế Hiên nghe thế, thấy tốt : “Là con trai ông theo đuổi con tôi trước”.

      “Thế sao chứ?” Lông mày Cố Ngôn Truyền nhếch lên, vẻ mặ hả hê đắc ý như trúng số: “Nhiễm Nhiễm chỉ là con ông, còn là con dâu tương lai của tôi. Bọn họ chạy thoát đâu, chiến tranh ngại lừa dối, con trai tôi tất nhiên có biện pháp khiến ông ngoan ngoãn giao nộp con bảo bối cho Cố gia”.

      Tiếng “Lạch cạch” vang lên, đũa rướt xuống bàn, thanh vang dội.

      Hai vị phu nhân nhìn hai ông chồng đối chọi gay gắt, vô lực lắc đầu lại tiếp tục dùng bữa.

      An tĩnh trong chốc lát, Hạ Thế Hiên liếc nhìn ông bạn già, lạnh nhạt : “Lão gia hỏa nhà ông, tên tiểu tử thúi kia có đức hạnh y hệt, biết xấu hổ”.

      Cố Ngôn Truyền khen ngợi gật đầu, sau đó lại đột nhiên lắc đầu : “NÓ thông minh hơn tôi, ông nghe thỏ khôn ba hang sao? NÓ a, chính là con sói, con thỏ cho dù có thông minh cũng có lúc ngu xuẩn va vào đá cứng”.

      “Lão Hạ à, chúng ta cứ chậm rãi chờ xem, tiết mục ôm cây đợi thỏ này chiếu mới bao lâu chứ”.

      Hạ Thế Hiên lại, nhưng tâm tình .

      Cố Ngôn Truyền biết, lão Hạ lại, tức là thừa nhận.

      ------------------------
      @LạcLạc ss update chương mới giúp em nhé!
      Thích ăn thịt, Pe Mick, garan26028 others thích bài này.

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 48: kết hôn, vậy chúng ta sống chung trước

      Edit: tart_trung​

      Ban đêm, trời tối như mực, ngẫu nhiên có ánh sao xẹt qua màn trời. bởi vì sắp vào thu, thời tiết hơi lạnh. Nam nhân xỉa bước ra ngoài hiên rồi dứng lại, mày kiếm chau lại, bàn tay to hướng về sau vẫy vẫy tới. tiến lên, khoác tay , bàn tay ấm áp liền ôm lấy .

      Xung quanh vô cùng yên tĩnh, ánh trăng vừa đúng, điềm đạm thưa thớt Chả trách bác Trương lại đặc biệt để bóng đèn chiếu sáng chỗ này, ánh đèn như như chiếu lên người bọn họ, vừa lúc kéo dài hai cái bóng đứng thẳng kề cận.

      Cố Tấn Thần hơi trầm mặc, con ngươi đen láy dời từ cái bóng dưới đất lên nhìn mắt . Tay có chút mát, nắm lại, thử dùng tay mình giúp ấm áp. bàn tay đủ, lại nắm tay khác nữa của , nắm chặt hai tay vào tay .

      rất sao, mặc dù Hạ Nhiễm giày hơn năm phân vẫn cao hơn nửa cái đầu, vì nhân nhượng chiều cao chênh lệnh này, tận lực cúi đầu để hai người thêm gần nhau. Bốn tay nắm lấy, cầm tay để lên môi mình, từ cao nhìn xuống gương mặt ửng hồng của , khóe miệng hơi loan ra thành nụ cười, rồi bất ngờ há miệng cắn tay .

      “Người ta đều ngón trỏ liền tâm, quả là thế”. Cố Tần Thần cười , tiếng cười sảng khoái. nắm cổ tay , đầu ngón tay cố ý áp vào mạch đập, tiếng tim đập rối loạn của liền nằm trong tay .

      Nam nhân ưu tú, cho dù làm gì, đều khiến người khác cảm thấy có nguyên tắc của mình. Cho dù Cố Tần Thần làm gì, Hạ Nhiễm cũng cảm thấy đều hợp lý. Ngón trỏ còn ẩm ướt, có chút độ ấm. Gió ban đêm quá lạnh, người khẽ run lên, thần trí rất nhanh liền thanh tỉnh, vẻ mặt xinh đẹp ngưng tụ, cười, : “Chẳng lẽ vậy sao?”

      Được rồi, thừa nhận mình cố tình đối lập với . có lý do gì khác, chỉ vì người này hiểu phong tình thôi. Nhưng nam nhân trước mặt hiểu phong tình sao? Ánh mắt nhìn thâm tình như nước, mặc mũi lạnh nhạt quá sức tinh xảo lại có vẻ khí thế vô cùng.

      gương mặt điềm tĩnh vẫn có chút buồn rầu, trong mắt lại trở nên ràng. Cố Tần Thần bỗng nhiên mấp máy môi: “ vui sao?”

      quả có chút vui, tỉ mỉ trang điểm, đem bản thân giống như lễ vật được buộc nơ đưa tới trước mặt . Vậy mà người này lại bất vi sở động, sau đó Hạ Nhiễm cũng tìm thấy bất kỳ vui mừng kinh ngạc nào trong mắt . Nghĩ như vậy, hơi ưỡn ngực, vân đạm phong khinh : “Sao em lại vui chứ?”

      động tác nho , đập vào tầm mắt. mềm mại và hòa nhã đặc trưng của phái nữ hòa với gợi cảm của riêng khiến hô hấp Cố Tần Thần cứng lại, khép hờ mắt. Ma xui quỷ khiến lại bắt đầu dùng ánh mắt của nam nhân đánh giá nữ nhân, lướt qua thân người Hạ Nhiễm. Trán sung mãn, lỗ mũi nho nho, môi hơi khép lại, còn có đôi vai trần, da thịt trắng nõn mềm mại.

      cố ý vắng vẻ tuần lễ, cũng chỉ vẻn vẹn tuần lễ, phần cứng này có vẻ cũng được cải thiện ít. tuần này, mỗi ngày làm, đều có việc gì cũng kiếm cớ chạy ra ngoài nhìn lần.

      có gầy ? Có phải cũng nhớ như nhớ vậy?

      hình như vẫn rất có sức sống, mỗi ngày làm đều vui vẻ, tâm tình rất tốt. Cố Tần Thần trở nên hiếu kỳ, mỗi ngày đều làm gì.

      bàn ăn, Vương Vũ Hồng nhắc tới việc nàng tỉ mỉ trang điểm, khiến tự tôn nam nhân của được thỏa mãn cực đại. Nhiều năm trôi qua như vậy, bên cạnh có quá nhiều nữ nhân nóng bóng, cũng làm nhiều việc gây chú ý cho . Chỉ có , chỉ vì gặp mặt mà trang điểm cho xinh đẹp, như vậy liền đủ.

      Mặc lên lễ phục mà đen, phụ trợ hoàn hảo cho dáng người lung linh của , khiến nhìn thấy, trong mắt liền vẩn đục.

      Tiêu Sơn thường , trình độ phần cứng của nữ nhân quyết định công phu của nam nhân. Công phu này phải hiểu theo nghĩa đen, lúc nghe tới câu này chỉ lưu tâm mà cười cười. Bây giờ , còn như vậy, đừng cái gì phần cứng. sai, thân hình Hạ Nhiễm đột nhiên phổng phao, nhìn cũng có chút vui vẻ.

      Lúc ấy bởi vì nghe được và La Xuyến chuyện, mới thế để khiêu khích . Bây giờ, Cố Tần Thần đều hoài nghi có phải bản thân tự đày đọa mình.

      có tình với , lại chỉ có thể tự mình biết.

      Bởi vì còn nhỉ, còn chưa . Bản tay to phủ lên mặt , ôn nhu vuốt ve da thịt non mềm kề rát lòng bàn tay thô ráp của , lại thở dài sâu: “Em khiến muốn phạm tội”.

      Phạm tội…

      Hạ Nhiễm nuốt nước miếng, cuối đầu nhìn thoáng qua người mình, sau đó ngẩng đầu nhìn , bốn mắt nhìn nhau, lại đỏ mặt.

      biết Cố Tần Thần nhẫn nhịn cái gì, người có chút cứng ngắc, nâng cằm , xúc động muốn hôn . Tâm nghĩ liền làm, hai tay hạ xuống ngang hông , dễ dàng bế lên, xoay người cái liền bế Hạ Nhiễm tới góc tường. Ở chỗ có ánh đèn chiếu rọi, thân thể cao lớn của đè giữa bức tường dày.

      Hô hấp dồn dập, ánh mắt lúc này mê người. Hạ Nhiễm như lọt vào sương mù, biết làm sao mới tốt. Hai tay buông rơi benen gười , ánh mắt chạm tới hai tay để người , ngẩng đầu nhìn nam nhân đột nhiên trầm mặc.

      "Cố Tấn Thần." Hạ Nhiễm gọi , thanh mang chút run rẩy. cảm thấy lạnh, liền kề sát vào người , tận lực khiến bản thân cảm thấy ấm áp hơn.

      Thân thể nóng rực liền bị thân thể mềm mại dán vào, đầu óc Cố Tần Thần căng thẳng nhưng vẫn còn chút lý trí, trong khoảnh khắc như bị người dùng lực cắt đứt.

      cố gắng đáp lại tiếng: “Sao?”

      Hàng mi dài của run rẩy trong gió đêm, Cố Tần Thần chỉ cảm thấy trái tim mình ngừng rung động. MỖi lần đều khiến hô hấp của trầm thêm phần, lẳng lặng chăm chú nhìn , hai tay ôm lấy chặt.

      giây sau, cằm Hạ Nhiễm bị nâng lên, để kịp phản ứng, nóng tay ấm áp xẹt qua môi. Mắt sáng quắc tràn ngập tình ý, cảm giác mông lung chưa kịp khôi phục bị hôn lấy, môi triền môi, giống như gió lốc, khiến kịp trở tay.

      Hương thơm nồng quấn quanh lưỡi, đầu óc Hạ Nhiễm trống rỗng, chỉ thuận theo mà nhắm mắt lại, giống như hết thảy đều là đương nhiên.

      Trằn trọc, trăn trở, nụ hôn nồng nhiệt lột bỏ sạch lý trí của cả hai. Hôn càng lúc càng sâu, nắm đấm của Cố Tần Thần cũng chậm rãi thả lỏng, từ phía sau nâng eo lên. Hai tay Hạ Nhiễm cũng thuận thế bám lấy vai , kiễng mũi chân nghênh hợp nụ hôn bá đạo của .

      Hai thân thể gắn bó chia lìa, tứ chi giao triền, giống như lửa ngừng thiêu đốt linh hồn. Cố Tần Thần trầm luân, càng lúc càng dùng sức hôn , mút đầu môi và lưỡi , Nụ hôn nồng nhiệt dưới khống chế của càng thê thăng hoa kích hồn, thân thể nam nhân thức tỉnh, khiến khỏi run rẩy.

      Thân thể Cố Tần Thần nóng rức, trong khoảnh khắc, qua lớp vải mỏng của bộ lễ phục cũng có thể cảm nhận được thể xác và tinh thần của Hạ Nhiễm. Ý thức thanh tỉnh, có chút say khiết, có chút cay đắng, cảm giác nam nhân mông lung, tay du tẩu eo . Cảm xúc kỳ dị này tới quá nhanh, tai dừng lại trước ngực , cảm xúc tốt đẹp nhất thời kéo lý trí Cố Tần Thần về.

      Đột nhiên đẩy người trong ngực ra, Hạ Nhiễm dựa lưng vào bức tường phía sau, Cố Tần Thần cũng theo quan tính ngã về sau hai bước. Động tác của quá lớn, người khẽ lảo đão, vậy mà ngã ngồi mặt đất. Hạ Nhiễm hít sâu hơi, sau lưng có chút đau nhưng cũng đáng ngại, còn người ngồi đất lại có vẻ kiêu ngạo thường ngày, khiến có chút chấn động.

      Hai tay Cố Tấn Thần chống mặt đất, lòng bàn tay đau khiến tỉnh táo, liền đứng bật dậy, nhíu chặt mày, tiến lên giữa vai Hạ Nhiễm, thanh trầm thấp khàn khàn: “CÓ làm em bị đau ?”

      Hạ Nhiễm lắc đầu, lại dìu đứng vững.

      yên tâm quay người lại, cẩn thận đánh giá phen, lại nhìn đôi mắt sáng ngời của : “ xin lỗi”.

      Cảm thấy tay nắm vai có chút run rẩy, mồ hôi từ tay cơ hồ thấm lên vai . Hạ Nhiễm nhìn , nắm được hoang mang trong đôi mắt đen của Cố Tần Thần, nhíu mày hỏi : “Cố Tần Thần, sợ cái gì?”

      lại xoa xoa đầu , an ủi: “Em nghĩ nhiều rồi”.

      Hạ Nhiễm ràng cảm nhận được nam nhân trước mặt vẫn luôn nhẫn gì đó. luôn ra vẻ trấn định, lại chú ngón tay ngừng run rẩy. Hạ Nhiễm kéo tay đặt đầu xuống, mắt nhìn chằm chằm, cho cơ hội trốn tránh: “Lúc dối, mặt đỏ”.

      “Có điều, lỗ tai đỏ”. Điểm này, là khi Cố Tần Thần học đại học bị Hạ Nhiễm phát được. Có lần chỉ vào , với khác, đây vợ chưa cưới của .

      Hạ Nhiễm rất kinh ngạc, bởi vì Cố Tần Thần lại có thể mặt đổi sắc chỉ vào mới mười tuổi như , đó là vợ chưa cưới của . Ngay cả Hạ Nhiễm cũng tin chuyện bịa đặt này, vậy mà ta lại tin.

      Lời của Hạ Nhiễm có chút ôn nhu, từng chút từng chút bào mòn kiên định trong tâm . Cố Tần Thần nghiêng đầu nhìn góc sân yên lặng, nửa đùa nửa : “Em còn , có chút việc muốn để em nghĩ quá nhiều”.

      “Em hai mươi tuổi”. Hạ Nhiễm cắn môi dưới, làm bạn , có quyền được biết nghĩ gì.

      “Ừ, hai mươi tuổi”. như vậy, ánh mắt đạm đạm quét vòng qua ngực , trước ngực sung mãn xác tuổi hai mươi của .

      Khóe miệng cong lên, nề hà : “ cho em cơ hội”.

      vẫn luôn cho cơ hôi, chờ lớn lên, chờ . Bây giờ vội vã với , lớn. Điều này có nghĩa là, chỉ cần chờ , chờ , triệt để giao cả tinh thần và thể xác cho .

      Hạ Nhiễm hiểu.

      Cố Tấn Thần vươn tay nhéo lỗ tai , vân vê trong tay, lại chậm rãi : “Chúng ta kết hôn ”.

      “A?” Hạ Nhiễm bị dọa , kết hôn… đây là cầu hôn sao? BỌn họ có phải phát triển quá nhanh rồi , tốt xấu gì cũng phải cho chuẩn bị tâm lý chứ.

      Cố Tần Thần bình tĩnh ừ tiếng, đôi mắt trong veo của nhìn chằm chằm: “EM đồng ý?”

      Hạ Nhiễm trả lời.

      “Ừ, cũng cảm thấy em đồng ý”. , cười tiếng, chuyện hiển nhiên: “Nếu chưa kết hôn, em liền tạm thời chuyển qua ở chung với ”.

      Sống chung…

      Hạ Nhiễm còn chưa hồi phục tinh thần từ việc đột ngột cầu hôn, lại lần nữa nghe được to gan mời sống chung.

      ---------------
      @LạcLạc ss update chương mới giúp em nhé. thanks ss
      Thích ăn thịt, Pe Mick, garan26029 others thích bài này.

    5. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 49: Chăm sóc đặc biệt

      Edit: tart_trung​

      Có người từng hỏi Cố Tần Thần, việc mà tận tâm tận lực làm nhất trong đời , có phải là nghiệp hay ? Vì vậy, buông tha cho công việc với mức lương cao ngất, quản vất vả mà tự lập cho mình con đường.

      Cố Tần Thần cho điều đó là đúng, nhưng cũng đưa ra quan điểm có giá trị nào khác. người có nguyên tắc, bất kể việc gì cũng có quan điểm của riêng mình. để suy nghĩ và hành động của bản thân lập thành danh sách rồi cẩn thận tỉ mỉ hoàn thành từng việc từng việc trong danh sách ấy.

      Việc tận tâm tận lực, mỗi ngày đều như thế. nóng vội, chậm rãi mà .

      Sau đó, lại có người hỏi , việc mà cả cuộc đời này khó tưởng tượng được là gì?

      lại cười, cho dù là công việc hay tình cảm, đều cười tươi đến dị thường. dùng suy nghĩa của mình để làm ra hành động, đồng thời cũng dùng lý trí để phán đoán tình huống.

      Nếu có việc mà khó tưởng tượng được, hình như có việc như vậy, chính là hôn nhân.

      Dục vọng của nam nhân là thứ có thể dễ dàng thắng lý trí của người đó, cho dù Cố Tần Thần trầm ổn tỉnh táo thể nào, cũng có lúc chẳng biết có nên buông tha cho nguyên tắc xử của mình .

      Bởi vì đối phương là , bởi vì .

      Cho nên, ở trước mặt nhiều năm, vẫn là tước vũ khí đầu hàng, buông tha cho mọi kế hoạch định. buột miệng câu: “Chúng ta kết hôn ” liền quấy nhiễu đầm nước vốn tĩnh lặng trong , đồng thời cũng quấy nhiễu ván cờ bày bố bàn cờ.

      Thấy bị dọa, liền sửa miệng, thành hai người cùng ở chung.

      đời này vẫn có ít người khi bất chấp kết quả hay đối phương đáp lại thế nào, người như vậy như mò kim dưới biển. Cố Tần Thần cảm thấy trả giá khi cũng việc gì, nhưng hy vong có được tình cảm của .

      Đáp lại phải là chinh phục , Hạ Nhiễm giống như bức họa xa xỉ, nghĩ muốn phá hoại hay có chút tỳ vết nào làm ảnh hưởng tới vẻ thuần khiết của . muốn xây toàn thành, đem tất cả tốt đẹp để vào đó, ngay cả nữa. cho người đàn ông nào khác nhìn thấy, để ai ngấp nghé.

      Hạ Nhiễm tất nhiên thể khiến Cố Tần Thần thay đổi quyết định, xoa xoa mặt , lòng bàn tay nam nhân có chút thô ráp, ngại phiền toái lặp lại lần nữa: “ giỡn”.

      Đêm đó, Hạ Nhiễm trằn trọc trăn trở mộng mị, lại ba lần bốn lượt mơ thấy cảnh này, bóng đêm dần nặng nề, biểu tình nghiêm túc của .

      Cố Tần Thần cho Hạ Nhiễm thời gian suy nghĩ, trở thành vợ theo đúng pháp luật, hoặc là đính hôn xong liền trở thành hôn thê của . đêm đó, Hạ Nhiễm chỉ cảm thấy trong đầu là mớ hỗn độn.

      nghĩ nghĩ nữa, cho nên cuối cùng cũng nghĩ thông suốt.

      Mấy ngày liên tiếp, Hạ Nhiễm lấy lý do khỏe sinh nghỉ bệnh ở công ty, cả ngày ngây ngốc trong nhà suy nghĩ chuyện đại đời người. Hạ Thế Hiên và Vương Vũ Hồng thấy ăn ngon ngủ đủ, còn cho rằng công ty cho nghỉ phép, cũng hỏi gì nhiều.

      Mấy ngày trôi qua, thời gian vội vàng tới rồi cũng vội vàng , Hạ Nhiễm giãy giụa tới ngày thứ ba, những ngày yên tĩnh của cũng im lặng kéo rèm hạ màn.

      Sáng sớm hôm đó, nằm giường, cho dù trong phòng sáng bừng cũng mở mắt. Ngay lúc suy nghí xem có nên tiếp tục xin nghỉ hay , liền nhận được cuộc gọi của Ninh Viễn – trợ lý Cố Tần Thần. Bởi vì trước đó cũng có lưu số lại, Hạ Nhiễm nhìn nhiều lần, xác nhận đúng tên, mới hắng giọng để nghe có vẻ có tinh thần rồi mới nhận điện thoại: “Trợ lý Ninh Viễn, sớm như vậy gọi cho tôi là có chuyện gì sao?”

      Đầu óc Hạ Nhiễm nhanh chóng phản ứng, điều đầu tiên nghĩ tới là việc giả bệnh xin nghỉ có phải bị phát rồi . Sau đó lại tưởng tượng, công ty phải thần thông quảng đại tới phát rồ vậy chứ.

      Nếu vậy, chỉ còn lại việc tư của Cố Tần Thần. Nhưng vẫn nghĩ thông, nếu Cố Tần Thần muốn tìm , vì sao tự gọi cho , lại để trợ lý gọi làm gì.

      Nghỉ nghỉ, liếc nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, kim đồng hồ chỉ số bảy. Mới bảy giờ, cuộc gọi này có chút sớm rồi. Hạ Nhiễm nuốt nước miếng, lại hỏi: “ lẽ ông chủ có… chỉ thị gì?”

      Lời hỏi thăm của Hạ Nhiễm rất nhanh liền có đáp án, ở đầu dây bên kia, sau trận an tĩnh liền có chút thanh , giống như tiếng kéo ngăn kéo, thanh Ninh Viễn vẫn vang lên, thẳng thắn : “Hạ tiểu thư, ông chủ hôm nay họp cuối tháng, nếu vẫn vì việc cá nhân mà thể làm, ngài ấy “Đặc biệt chiếu cố”. Xét thấy thân phận của Hạ Nhiễm như vậy, Ninh Viễn theo bản năng gọi là Hạ tiểu thư, còn đỡ hơn gọi thẳng họ tên Hạ Nhiễm ra.

      Họp cuối tháng. . . Đặc biệt chiếu cố. .

      “Đặc. biệt. chiếu. cố?”

      “PHải”.

      Trước vui sau buồn, Hạ Nhiễm cắn chặt răng, thanh khựng lại, cao giọng hỏi: “Ninh Viễn, mới sáng tinh mơ gọi cho tôi phải là vì việc này chứ?”

      Đối phương vội chậm rãi ừ tiếng, còn bổ sung ràng: “Nhân viên công ty hôm nay ai được phép vắng mặt, trừ tình huống đặc biệt”.

      Phiền lòng trước đó còn chưa xong, giờ lại thêm chuyện nữa. Có vài người, ngươi càng muốn đối diện với , lại ngày ngày muốn thấy mặt ngươi.

      Tiếng vừa dứt, giọng nam nhân bên kia điện thoại cũng gì thêm, thấp thoáng có tiếng thở truyền tới, sau đó là bước chân bước nhanh.

      Cố Tần Thần hổ là ông chủ lớn của , ngay cả việc muốn xin nghỉ phép cũng biết trước. hỏi: “Cái gì mới gọi là trường hợp đặc biệt?”

      “Vấn đề này, tốt nhất nên trực tiếp hỏi ông chủ ”. THanh Ninh Viễn có chút thả lỏng, nhưng vẫn nghiêm túc như cũ.

      Cho nên, cuộc điện thoại này gọi tới là chỉ để với , hoặc ngoan ngoãn làm gặp Cố Tần Thần, hoặc chờ Cố Tần Thần tìm tới sau đó chăm sóc đặc biệt.

      Hạ Nhiễm vốn mệt tới chỉ muốn ngủ tiếp, ngáp sâu cái, mở mắt nhìn màn lụa trắng che cửa sổ thủy tinh, liền : “Sao ấy tự với tôi?”

      “Sáu giờ sáng nay ông chủ mới từ thành phố A về, họp”.

      Hạ Nhiễm ngồi giường nghe Ninh Viễn chút cảm xúc lịch trình của Cố Tần Thần< sau đó đáp lại, Ninh Viễn liền cúp điện thoại.

      Bên này, Ninh Viễn để điện thoại cùng văn kiện mới lấy từ nhà họ Cố ghế phụ lái, nịt chặt dây an toàn, rồi lái xe rời .

      Tin tức đương của Cố Tần Thần và Hạ Nhiễm giấu rất kín, ngoại trừ mấy người quan hệ tốt với Hạ Nhiễm – Lâm Khả có thể biết chút việc, còn lại là Ninh Viễn. ĐỐi với việc hai người này rốt cuộc cũng tu thành chính quả, Ninh Viễn chẳng thấy có gì nhạc nhiên, chỉ cảm thán người ưu tú như ông chủ hoàn toàn có thể tìm gia nhân xứng đôi vừa lứa hơn.

      phải vì Hạ Nhiễm tốt, hai người bọn họ, người chỉ là mới vừa tốt nghiệp đại học, người tự dựa vào sức lực bản thân mà tạo dựng khoảng trời riêng, Hạ Nhiễm lại trở thành nữ nhân bên cạnh Cố Tần Thần, nhìn thế nào cũng thấy hợp.

      Nửa giờ trước đó, ta ta sân bay đón Cố Tần Thần công tác từ thành phố A về, ông chủ luôn nghiêm túc lại bỗng nhiên cong cong khóe miệng, môi mỏng cong lên hạ xuống, tâm tình có vẻ rất tốt. Ngay cả mấy vị quản lý cấp cao bị gọi khẩn cấp tới họp, lúc nhìn thấy Cố Tần Thần, tâm tình khẩn trương cũng dịu ít.

      Ngay cả bữa sáng cũng chưa kịp ăn, Cố Tần Thần như vó ngựa dừng liền kiểm tra tư liệu cho buổi họp, lại phát có mấy văn kiện cần dùng tới bị bỏ ở nhà, nhưng buổi họp cũng sắp bắt đầu, thoát thân được, liền bảo Ninh Viễn thay mình về nhà cầm tới.

      “Tôi với bác Trương rồi, cậu vào thư phòng tôi lấy tài liệu lên đây”.

      Cố Tần Thần uống ngụm caffee nâng cao tinh thần, cúi đầu nhìn điện thoại di động tự động tắt máy bàn, hàng mi khẽ nhếch. Đầu ngón tay gõ gõ lên bàn theo tiết tấu nào đó, chậm rãi, chậm rãi, giống như tự hỏi.

      Cố Tần Thần cứ chốc lát lại nhìn đồng hò, phút sau đó, lúc Ninh Viễn chuẩn bị rời , Cố Tần Thần lại gọi ta lại, thanh gián đoạn vang lên, mỗi chứ đều mang theo chút vui: “ lát nữa cậu gọi cho Hạ Nhiễm”.

      Lúc ấy, Ninh Viễn nghe dặn như vậy cũng ngạc nhiên, ông chủ gọi ta lại chỉ là để gọi điện cho Hạ tiểu thư. Nhưng ta lại thấy Cố Tần Thần ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc, sắc mặt đổi đáp lại: “Vâng”.

      Khóe miệng Cố Tần Thần cong lên, khó nén tâm tình tốt đẹp : “Ừ, vậy cậu với ấy, nếu hôm nay lại giả bệnh làm, tôi trừ tiền lương”.

      Ninh Viễn sửng sốt, lời vừa rồi của Cố Tần Thần, trong đó có chút vui mừng ràng. Nội dung ra rất nhàng, lại giống với tác phong bình thường của Cố Tần Thần.

      Lần trước lúc công tác ở London, Cố Tần Thần cũng đề cập tới vấn đề trừ tiền lương, nguyên nhân cũng có chút hiểu được, nhưng Cố Tần Thần ra rất đứng đắn, bình tĩnh thong dong với Ninh Viễn: “Nếu Hạ Nhiễm đúng giờ, cậu cứ xem là xử lý”. Cố Tần Thần xong liền vừa lòng tự gật đầu, lại vô ý tiếp: “Liền trừ lương của ấy ”.

      Nếu lúc đó chỉ là vô tâm, vậy còn bây giờ? Hôm nay ông chủ lại mấy lời này, càng nghe càng giống như tình nhân mắng . Lúc ấy Ninh Viễn chỉ có duy nhất suy nghĩ, hóa ra ông chủ bọn họ lúc chuyện đương cũng như bao người khác. ta ta vốn quen bộ với bộ dáng hững hờ lạnh lùng của Cố Tần Thần, ôn nhu như hôm nay, vẫn có chút khiến Ninh Viễn sợ hãi dám nhìn thẳng.

      Cố Tần Thần như cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của ninh Viễn, vẻ mặt liền khôi phục bình tĩnh như thường, ho tiếng che dấu tâm tư, thanh hơi thấp xuống, nhanh chập nghiêm túc bổ sung: “HÔm nay dưới công ty cho phép bất kỳ nhân viên nào xin nghỉ… trừ tình huống đặc biệt”.

      Giọng khàn khàn, cũng có nguyên nhân vì nghỉ ngơi tốt mà mệt mỏi, giọng du dương trầm thấp quanh quẩn: “ĐÚng, cậu cứn ói với ấy như vậy. Nếu ấy tiếc tiền lương, với ấy tôi đặc biệt chăm sóc”.

      Đợi Ninh Viễn rồi, Cố Tần Thần ngồi trong phòng yên tĩnh, mãi lúc này mới đưa tay nắm trong túi ra, nhàng giơ lên trước mặt.

      Sau đó, cái nhẫn lọt vào tầm mắt.

      ------------------
      @LạcLạc ss update chương mới giúp em nhé. thanks ss
      Thích ăn thịt, Pe Mick, garan260210 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :