1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Anh Động Tâm - Phong Linh Anh [Full 74C] - đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 71: Vạch trần.

      Edit: meowluoi.

      Chủ nhân của nick Bạch Liên Hoa im lặng nhiều ngày - - mẹ Mạc Du và Mạc Nhiên, đột nhiên lại lên tiếng.

      Lần này ta trực tiếp tung ra ảnh chụp Mạc Minh mang Kỳ Diệu và hai đứa bé đến nhà họ Mạc, lại thay đổi cách viết, chỉ viết đơn giản câu: Đây là nhà bốn người sao?

      Blog này vừa đăng lên, bạn bè mạng lại bùng nổ.

      Nếu như lúc trước mọi người còn suy đoán, lúc này có thể hoàn toàn chắc chắn - - chủ nhân chưa bao giờ chỉ mặt gọi tên, chính là mẹ con trai ảnh đế.

      Hơn nữa! Hơn nữa! Lúc này ảnh để còn cùng tiểu trợ lý?

      Căn cứ vào hành động thân mật của hai đứa bé và Kỳ Diệu, dân mạng nhận định: chính là “Tiểu trợ lý” lúc trước luôn đăng blog.

      Mẹ nó! Lúc trước phải là chỉ chăm sóc con nam thần sao?

      Lầu ngây thơ quá, ngươi từng thấy bảo mẫu tuổi như vậy sao?

      Lầu mới trẻ tuổi, mới ngây thơ, từ xưa đến nay, bảo mẫu… , chuyện tiểu tam đạp ngã chính thất còn thiếu sao?

      Lầu là quân của chủ nhân blog Bạch Liên Hoa sao? Các ngươi mở to mắt ra nhìn xem chưa? Làm sao các ngươi biết Bạch Liên Hoa là chính thất? Trợ lý là người thứ ba chứ?

      Chậc chậc, chờ đợi đại chiến cuối cùng.

      F*ck! có người đau lòng cho nam thần nhà ta sao? Dựa vào cái gì bị học sinh trung học câu dẫn chứ!

      này lớn lên rất xinh đẹp, muốn mông có mông, muốn ngực có ngực, còn trẻ tuổi, có thể làm cho đàn ông bảo vệ.

      Cút được ?



      Sáng sớm liền nhìn những bình luận này, Kỳ Diệu cũng ngốc rồi.

      “Làm sao bây giờ? Hình như em biến thành người thứ ba…” cầm di động, nghiêm túc hỏi bạn trai .

      Mạc Minh mặt đổi im lặng lúc lâu, ôm vào lòng, trầm giọng “Uỷ khuất em rồi.”

      Bộ dáng thâm trầm dịu dàng như vậy, lại làm tiểu nha đầu bật cười.

      “Được rồi, dù sao em mới là ‘Vợ cả’, sợ bóng sợ gió.”

      “Em nghĩ thoáng nhỉ.”

      “Đó là đương nhiên. biết lúc trước em nhập học, giáo viên dạy chúng em, về sau nếu nổi tiếng nhất định cần để ý những lời bóng gió web.” Kỳ Diệu , thay đổi vẻ mặt vừa chết lặng kia, “Fan của nhiều như vậy… cũng phải đối với em như vậy mà?”

      Mạc Minh cười, nghiêng đầu hôn môi .

      Người phụ nữ nhìn trúng, quả nhiên kém bậc mày râu.

      “Ừm, cái này là ban thưởng cho em.”

      Thấy oán trách lườm cái.

      “Ai muốn ban thưởng…”

      Lời còn chưa dứt, phát sắc mặt người đàn ông cứng lại - - nhìn theo ánh mắt , là hai đứa bé khuôn mặt xinh đẹp giống nhau.

      Trong khoảnh khắc này, mặt mày thất sắc.

      “Hì hì, chị xấu hổ, ba cũng xấu hổ.” Chỉ thấy Mạc Nhiên ăn mặc chỉnh tề kéo tay trai, cười tủm tỉm ngẩng đầu nhìn hai người, e dè gì .

      thể nghi ngờ, cậu chắc cũng nhìn ra được cái gì đó, hoặc là tối hôm qua nghe em sinh đôi của mình .

      Kỳ Diệu lúng túng biết nên làm gì cho phải, Mạc Minh - - vẫn là chủ gia đình, đè thấp giọng , bảo hai đứa bé đánh răng rửa mặt.

      Hai đứa bé vui vẻ cầm tay nhau rời . Trước khi , Mạc Nhiên còn quay đầu lại nhìn, mặt mày hớn hở quơ quơ bàn tay bé với , giống như cổ vũ .

      Kỳ Diệu vừa lúng túng vừa buồn cười, nỡ trách hai đứa bé đáng , đành phải đẩy lên người Mạc Minh.

      “Đều tại , sau này ban ngày được phép hôn em.”

      “Việc này được, em nghĩ cũng đừng nghĩ.”

      Kỳ Diệu nổi cáu, che mặt chạy . Mạc Minh đứng tại chỗ nhúc nhích, cười nhìn bóng lưng , lúc biến mất thu lại vẻ mặt.

      lấy điện thoại di động ra, nhanh chậm nhìn thông tin ghi chép, đồng thời bước ra ngoài ban công.

      Tìm được số điện thoại nhiều năm chưa từng thấy, ấn phím gọi.

      Thời gian xa cách sáu năm, số kia vẫn đổi. thanh đổ chuông vang lên, sau đó đổi thành thanh khác.

      “Alo?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nữ uể oải, trực giác cho Mạc Minh, người này là người muốn tìm.

      “Tôi gửi tin nhắn riêng cho , vì sao trả lời tôi?” thẳng vào vấn đề, đánh phủ đầu đối phương.

      “Mạc Minh, là sao?”

      phải hy vọng tôi chủ động liên lạc với sao? Sao thế? Còn chưa đủ thành ý à?”

      Nghe người đàn ông lạnh lùng , người phụ nữ im lặng lúc lâu.

      “Tin nhắn kia, vài ngày sau em mới đọc, em sợ… Sợ quấy rầy …”

      “Gần đây phải làm chuyện quấy rầy đến tôi sao? kém tin nhắn riêng này đâu.”

      Đối phương lại im lặng.

      , muốn gì?” Mạc Minh thấy ta lên tiếng, cũng có ý định tốn nước miếng với ta, liền thẳng vào vấn đề.

      “Em muốn gặp đứa bé.”

      được.”

      “Vì sao lại được?” Bị người đàn ông từ chối, người phụ nữ vừa mới bình tĩnh đột nhiên kích động.

      “Từ lúc sinh ra bọn chúng liền lựa chọn vứt bỏ, bây giờ có tư cách gì, thể diện gì gặp bọn chúng?”

      “Em…”

      “Tôi cho biết, bọn chúng đều biết mẹ mình thế nào, bọn chúng là con trai tôi, là con trai tôi, vĩnh viễn là con trai .”

      “Mạc Minh…”

      “Nếu cảm thấy áy náy với tôi, như vậy đừng quấy rầy hai đứa bé. Cuộc sống tại của bọn chúng rất tốt, cũng có người chăm sóc, bọn chúng cần người mẹ vô tình vô nghĩa, lại có lý do gì thừa nhận .”

      “Mạc Minh, em phải là…”

      “Nếu như muốn tiền, tôi có thể cho , nhưng nếu muốn người, tôi khuyên đừng nghĩ tới.”

      Người phụ nữ đầu bên kia điện thoại lên tiếng nữa, dường như rất lâu sau, Mạc Minh mới lờ mờ nghe được ta dùng sức thở.

      xin lỗi.” Lúc sau, ta nghẹn ngào , “ phải em cố ý gây phiền toái cho , chỉ là em… Muốn gặp bọn chúng.”

      “Ha ha…” Nhưng mà đối mặt với lời thanh minh của ta, người đàn ông chỉ cười lạnh.

      Người phụ nữ nghe được cười, ta phản bác được.

      “Xin lỗi.”

      “Nếu muốn xin lỗi, liền xóa những blog giả mù sa mưa kia, thuận tiện khóa tài khoản, an phận thủ thường .”

      Mạc Minh lạnh lùng xong, chỉ cảm thấy trong lòng chán ghét người phụ nữ này so với sáu năm trước, chỉ có hơn chứ kém.

      Người phụ nữ gì, quyết định nghĩ tới, trưa hôm đó, đối phương lại bấm dãy di động khác.

      Chứng kiến số lạ xuất màn hình di động, Kỳ Diệu vốn định nhận. Nhưng mà, trong khoảnh khắc đó, trực giác mách bảo , ma xui quỷ khiến lại nhận điện thoại.

      Sau vài giây, thay đổi sắc mặt.

      Mẹ Mạc Du, Mạc Nhiên gọi điện cho , muốn gặp mặt riêng ngoài quán cà phê.

      tự nhiên do dự, có hay .

      Nhưng mà đối phương câu, đánh trúng uy hiếp .

      “Kỳ tiểu thư cần lo lắng, tôi chỉ muốn cho biết chuyện năm đó. Tôi muốn… muốn đem những lời này vào trong quan tài.”

      Đột nhiên xuất lý do như kim châm vào tim Kỳ Diệu, nghe giọng người phụ nữ uể oải, chắc cũng sống bình yên.

      Mặc dù có tình cảm với người này, nhưng vẫn đồng ý.

      Nhỡ đâu… Nhỡ đâu người ta có nỗi khổ tâm sao?

      Dù sao ta cũng là mẹ ruột hai đứa bé, cảm thấy, nếu là bạn của Mạc Minh, hai người cũng sắp bàn đến chuyện kết hôn, có nghĩa vụ tìm hiểu tình hình thực tế.

      Vì vậy, dựa theo đối phương cầu xin, gạt Mạc Minh, đúng giờ hẹn đến, hơn nữa còn thuận lợi nhìn thấy người phụ nữ trẻ tuổi.

      Quả nhiên là người lần trước cố ý lao ra cản xe .

      “Chuyện lần trước tôi rất xin lỗi, dọa sợ rồi.” Thấy Kỳ Diệu chậm rãi ngồi xuống, người phụ nữ xin lỗi trước.

      sao, tôi gần như quên chuyện kia rồi.” Kỳ Diệu bình tĩnh , cẩn thận quan sát người phụ nữ đối diện.

      ta có khuôn mặt thanh tú, người nhìn rất gầy, khí sắc cũng quá tốt, khoa trương chút, quả thực hình như là dinh dưỡng đầy đủ.

      Nhưng mà trong lòng Kỳ Diệu biết, đối phương sỡ dị mặt vàng, thân thể gầy gò đều vì ta mắc bệnh tiểu đường rất nghiêm trọng.

      Ánh mắt di chuyển, nhìn cốc trong suốt của đối phương, quả nhiên, đối phương uống nước lọc.

      “Hôm nay tôi mời tới là có mấy lời muốn với .” Đối phương hình như cũng chú ý lén lút, chỉ cười gượng hai tiếng, lời xoay chuyển, thẳng vào vấn đề, “Tôi biết, bây giờ là bạn Mạc Minh, chuyên của tôi và họ ấy, còn chuyện hai đứa bé, chắc ấy cũng cho ít rồi.”

      Kỳ Diệu tỏ ý kiến gì, chỉ im lặng cùng ta đối mặt.

      “Tôi… Lúc tôi mười mấy tuổi, liền chuẩn đoán mắc bệnh tiểu đường rất nghiêm trọng. Từ đó trở , tôi giống với bạn bè cùng trang lứa. Nhạy cảm, yếu ớt, quái gở… Thậm chí lúc có người, trở nên mắc bệnh tâm thần. Lúc tôi thống khổ nhất, bất lực nhất, tôi gặp Mạc Minh, cũng gặp trai ấy. Hai người bọn họ người lạnh lùng, người dịu dàng, nhưng rất quan tâm tới tôi. Cho nên… Tôi kìm lòng được… Thích trong hai bọn họ.”

      đến đây, ta thấy vẻ mặt kinh ngạc của Kỳ Diệu trong dự liệu.

      nghĩ sai, lúc đầu người tôi thích là Mạc Minh. Đáng tiếc, ấy có ý với tôi, tôi rất khổ sở, vắt óc suy nghĩ làm sao để ấy có thể tiếp nhận tôi. Cho nên, tôi liền quan hệ thân mật với… họ ấy. Tôi thừa nhận, lúc đầu, tôi chỉ lợi dụng tình cảm của họ ấy, nhưng về sau… ấy biết tôi lợi dụng ấy đến gần Mạc Minh, ấy vẫn tốt với tôi, trái tim tôi phải là tảng đá, tôi bị cảm động, dần dần thích ấy, thậm chí… Thậm chí cam tâm tình nguyện sinh đứa bé cho ấy.”

      “Sáu năm trước, tôi có thai Mạc Du và Mạc Nhiên, mỗi ngày tôi đều ảo tưởng, sau này có thể sống với đứa bé và người tôi . Đáng tiếc, ông trời cảm thấy tôi có tư cách được ấy , sau khi sinh hạ hai đứa bé, bệnh tình tôi chuyển biến xấu hơn. Tôi thậm chí thể tự chăm sóc mình, đừng là… Cùng ấy chăm sóc hai đứa bé.

      Lúc đó, người nhà tôi liên lạc được với bệnh viện nước ngoài, nếu như tôi sang đó, có lẽ sống được. Tôi có dũng khí cho ấy biết tôi có khả năng về được, cho nên tôi lựa chọn ra từ biệt. Nhưng mà… Nhưng mà tôi nằm mơ cũng nghĩ đến, ấy hiểu lầm tôi muốn sống cùng ấy, vì đuổi theo mang tôi trở về, gặp tai nạn xe cộ.”

      đến đây, người phụ nữ nước mắt mông lung.

      “Người nhà sợ tôi nghĩ quẩn trong lòng, đành phải gạt tôi, tin tức ấy qua đời. Lúc tôi nghe được tin này, là ba năm sau.” Người phụ nữ dừng lại, đưa tay lau nước mắt, “Kỳ tiểu thư, biết ? Khi đó, tôi hối hận muốn tìm cái chết! Tôi ngu xuẩn, nhu nhược như thế, vì sao lại ràng cho ấy chứ? Tại sao phải làm ấy nghĩ ngợi lung tung?”

      Kỳ Diệu trả lời ta, chỉ nhíu mày nhìn.

      “Nhưng mà ấy còn, thân thể tôi thể khôi phục lại như bình thường, tôi lại càng có dũng khí đối mặt với hai đứa bé tôi vứt bỏ ba năm trước… Tôi…”

      “Cho nên, ba năm sau, liên tục tới tìm đứa bé, cũng tìm Mạc Minh sao?”

      Cuối cùng , người phụ nữ ngẩng mặt, hai mắt đẫm lệ gật đầu.

      “Vậy tại sao tại bỗng nhiên lại xuất chứ?”

      “Bởi vì… Tôi sợ thời gian của mình còn nhiều, tôi nghĩ… Tôi muốn nghe hai đứa bé gọi tiếng ‘Mẹ’…”

      “Ha ha…”

      Người phụ nữ điềm đạm đáng ngờ rằng, nghe ta than thở khóc lóc xong chuyện cũ, nhìn mềm mại yếu ớt đột nhiên cười khẽ tiếng.

      Tiếng cười này, giống như tiếng cười sáng nay ta nghe được, làm cho sắc mặt ta cứng đờ.

      “Kỳ tiểu thư…”

      “Có lẽ những lời đều là , nhưng mà, người cảm thấy ân hận, cảm thấy đau lòng, biết suy nghĩ đến hai đứa bé… đăng liên tục những blog như vậy.”

      Lời vừa ra, sắc mặt người phụ nữ cứng đờ, nước mắt vẫn còn đọng khóe mắt đều quên rơi xuống.

      ta cứ ngồi kinh ngạc như vậy, ngồi nhìn chằm chằm ta chớp mắt, dường như muốn nhìn thấu ý nghĩ trong lòng ta.

      “Nếu tôi đoán sai, tới bây giờ vẫn còn nhớ tới Mạc Minh đúng ?”

      Lúc ra câu này, Kỳ Diệu cũng thể tưởng tượng nổi. phải là người thích lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng biết tại sao, nhìn người phụ nữ đáng thương kể những tình cảm dào dạt, kìm lòng nổi phỏng đoán khả năng này.

      “Có lẽ đối với họ ấy có tình cảm, nhưng chủ yếu vẫn là áy náy, là cảm động, phải là tình cảm người phụ nữ dành cho đàn ông.”

      Sắc mặt người phụ nữ càng cứng ngắc, ta khó có thể tin nhìn chăm chú trẻ tuổi, trong lòng nhịn được lo lắng.

      Thấy sắc mặt ta trắng bệch, hai mắt trợn tròn, Kỳ Diệu liền hiểu được, mình đoán sai.

      mười tháng hoài thai sinh hạ đứa bé, được người thầm mến nhiều năm nuôi dưỡng, các ngươi hoàn toàn có lý do để trở thành gia đình. nghĩ như vậy, đúng ?”

      Người phụ nữ vẫn nhìn , ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ.

      “Rất đáng tiếc, mặc dù là mẹ hai đứa bé, nhưng trong mắt của tôi, căn bản thích hợp làm mẹ bọn chúng.” Kỳ Diệu cố kìm nén xúc động dùng tới bốn chữ “ có tư cách”, ổn định lại tâm tình rồi , “Đứa bé rất khỏe mạnh, vui vẻ sống cùng ba bọn chúng, lúc này, cần quan tâm. Còn Mạc Minh, tôi hy vọng quấy rầy ấy, nếu như… còn muốn để lại ấn tượng tốt đẹp cuối cùng cho ấy.”
      Phong nguyet, Khủng Long, Mai Trinh27 others thích bài này.

    2. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      Hay quá. Thanks editor

    3. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 72: Mẹ con.

      Edit: meowluoi.

      Lời Kỳ Diệu hoàn toàn vượt ngoài dự tính của ta.

      ta cứ nghĩ rằng, bộ dáng mình có bệnh đủ đáng thương, hơn nữa còn đề cập đến chuyện cũ của mình, bằng vậy là đủ để đả động đến tim , ngờ đối phương vừa đứng dậy, vừa với ta.

      Vì vậy, người phụ nữ ngồi ghế giật mình, thấy đối phương sắp rời ta mới hồi phục lại tinh thần.

      “Tôi chỉ muốn ở cùng đứa bé, là sai sao?” ta bỗng nhiên đứng dậy, la lên với bóng lưng Kỳ Diệu.

      Kỳ Diệu dừng bước chân, xoay người đối mặt với ta.

      tự hỏi tim mình xem, mục đích của là như vậy sao?” hỏi ngược lại, hai mắt sáng ngời, người phụ nữ kia cứng họng, “ , tôi rất bội phục , dám mạo hiểm sinh hạ hai đứa bé đáng như thế. Nhưng mà, lòng phải là người mẹ đúng tiêu chuẩn, nếu như thương đứa bé, mong từ hôm nay trở để cho bọn chúng được yên, đừng đẩy bọn chúng tới trước con mắt bao người, đừng vì lợi ích của , mà đánh đổi tình cảm của bọn chúng.”

      xong, đợi người phụ nữ đáp lời, nhìn thoáng qua bộ dáng đối phương hai mắt trợn tròn, quay đầu lại rời quán cà phê.

      Trở lại biệt thự của Mạc Minh, trong lòng Kỳ Diệu mãi thể bình tĩnh được, hôm nay định làm đồ ăn ngon cho ba cha con, giờ phút này lại có tâm tư. Mãi cho đến khi Mạc Minh về, mới chần chừ tất cả chuyện phát sinh ngày hôm nay cho nghe.

      Quả nhiên ngoài dự liệu, Mạc Minh nghe gặp mẹ hai đứa bé, mặt bỗng chốc đen lại.

      xin lỗi, đừng tức giận, em chính là… Chính là muốn nghe xem ta có phải có nỗi khổ gì , nhỡ đâu là có hiểu lầm sao? Dù sao ta cũng là mẹ Mạc Du và Mạc Nhiên…” Thấy sắc mặt Mạc Minh càng ngày càng tốt, Kỳ Diệu vội vàng thu miệng lại, “Nhưng mà bây giờ em chết tâm rồi! ta có hơi đáng thương nhưng cũng có chỗ đáng hận!”

      Người đàn ông nhìn tiểu nha đầu hối cải, sắc mặt còn khó coi như trước.

      ta gì với em?” Mạc Minh dịu dàng hỏi.

      Vốn là quan tâm người phụ nữ kia, nhưng nghĩ đến tiểu nha đầu tốt bụng có thể bị người kia lừa gạt, vẫn nhịn được hỏi. Kỳ Diệu vừa nghe lời này, thấy thần sắc thay đổi, điều chỉnh tư thế ngồi, im lặng nhìn chăm chú đôi mắt của người đàn ông, lúc lâu lên tiếng. Mạc Minh quan sát vài lần, hỏi nhìn cái gì.

      Tiểu nha đầu khẽ híp mắt : “ có biết… ta thích ?”

      Lời vừa ra, Mạc Minh sững sờ.

      biết.” Đem hết vẻ mặt của thu vào mắt, Kỳ Diệu nheo mắt lại, cười mà như cười nhìn , “A… biết mà…”

      “Sao ta lại thích chứ?” Mạc Minh nhíu mày, vẻ mặt giống như là làm bộ.

      “Dù sao, ta như thế, hơn nữa, cảm thấy kỳ lạ sao, cách nhiều năm như vậy, vì sao ta đột nhiên lại trêu chọc ?”

      Vẻ mặt Mạc Minh nghiêm túc.

      “Bởi vì là ba con trai ta, hai người người là mẹ, người là cha, lại quen biết nhiều năm, bây giờ gặp lại, thành đôi cũng khó gì.”

      Nghe tiểu nha đầu , người đàn ông cuối cùng cũng hiểu được. đột nhiên vươn tay ra, ôm vào lòng, nhíu mày : “Sao thế? Em hy vọng ta thành đôi sao?”

      “Em hy vọng, vấn đề là cam tâm tình nguyện sao?” Kỳ Diệu đương nhiên hiểu được biết còn cố hỏi, cho nên cũng tức giận, chỉ nhìn thẳng .

      , có em là đủ rồi.” Đối phương trêu chọc nữa, trực tiếp mở miệng biểu lộ ràng lập trường của bản thân.

      Kỳ Diệu rất hài lòng với câu trả lời của , nép vào lòng , cầm áo lông trước ngực vuốt vuốt.

      “Em cảm thấy được, ta muốn gặp hai đứa bé, nhưng mà chỉ sợ cũng muốn mượn cơ hội này ôn lại chuyện cũ với .”

      ta có chuyện cũ để ôn lại.”

      lòng có nghĩ tới, lúc trước người phụ nữ kia đến gần họ, liên quan gì đến .

      Nghĩ đến điều này, tâm tình Mạc Minh hơi phức tạp. Kỳ Diệu phát lên tiếng, ngẩng đầu nhìn hai mắt , lập tức hiểu .

      đừng đau lòng, chuyện của họ , phải là điều mong muốn.”

      “Ừ…”

      Lời vừa xong, hai người đều lên tiếng. Kỳ Diệu an ủi vài câu, trong lòng cũng yên lặng được.

      Vài ngày sau, lại nhận được điện thoại của người phụ nữ kia.

      đồng ý gặp mặt đối phương.

      Có thể tưởng tượng cũng biết, đối phương thể nào hết hy vọng. ta ngăn cản hai đứa bé đường tan học làm Kỳ Diệu thể lui bước.

      “Tôi gọi lại cho .” như vậy với mẹ hai đứa bé ngụ ý chính là ta mau rời .

      Mỗi bước của người phụ nữ đều cẩn thận.

      “Chị, dì kia là ai vậy ạ?” Tình trạng này hiếm thấy, tất nhiên là làm hai đứa bé hiếu kỳ.

      Trong lòng Kỳ Diệu căng thẳng.

      “Là fan của ba các em.” đành phải dối, nhìn hai đứa bé suy nghĩ gật đầu.

      Kỳ Diệu thở phào nhõm, chở hai đứa bé về nhà. Hôm sau, mình đến quán cà phê hẹn gặp tuần trước, nhìn mẹ đứa bé đẩy báo cáo chuẩn đoán bệnh đến trước mặt . Kỳ Diệu nể mặt cầm lên xem, trong lòng căng thẳng.

      “Như nhìn thấy rồi đấy, tôi sống được mấy năm nữa.” Lúc này, nghe được người phụ nữ , làm nhíu mày: “Tôi thừa nhận, tôi vẫn chưa từ bỏ ý định. Tôi muốn mỗi ngày đều trông thấy Mạc Minh, muốn ấy làm bạn với tôi những ngày còn lại.” ta dừng lại chút, hít sâu hơi , “Nhưng mà đúng, tôi là người mẹ ích kỷ. Tôi ích kỷ nhiều năm như vậy, nên vì tình cảm vô vọng mà trầm mê.”

      Kỳ Diệu nhìn chăm chú ta, vẫn gì.

      biết ? Sau hôm chúng ta gặp mặt, Mạc Minh gọi điện thoại cho tôi. Từ trước đến nay ấy là người thích chủ động biểu lộ tâm tình, thế nhưng lại chính miệng cho tôi biết, cuộc đời này ấy chỉ người, có hơi sức dư thừa quan tâm người phụ nữ khác.”

      Lúc đó đột nhiên cảm giác được mình rất buồn cười. Lúc đó mới ý thức được, người đàn ông này phải lạnh lùng với tình cảm từ , mà vì chưa gặp được người thích, đối tượng mà muốn. Mà , vĩnh viễn thể trở thành người trong lòng .

      Đúng vậy, vì người đàn ông thể có được, bỏ qua người , bỏ qua tình mẹ con sáu năm, bỏ qua thời gian vui vẻ.

      là ngu ngốc.

      Ngày đó, đứng sân thượng, gió lạnh thổi làm thanh tỉnh hơn.

      yên tâm, tôi ôm hy vọng với Mạc Minh.” Người phụ nữ cười tự giễu, “Tôi xen vào chuyện giữa ấy, gây phiền toái cho mọi người.”

      Kỳ Diệu im lặng nhìn chăm chú hai mắt ta, nhất thời thích ứng được với chuyển biến này.

      “Hôm nay, tôi mời ra đây chỉ muốn cầu xin lần cuối.” Người phụ nữ nhìn mắt Kỳ Diệu chớp, trong mắt mơ hồ nước mắt, “Tôi muốn gặp đứa bé lần, bồi bọn chúng đến công viên trò chơi chơi ngày, được ?”

      Đối mặt với người phụ nữ cầu xin, mặt Kỳ Diệu cứng đờ, biết nên như thế nào.

      Đối phương thấy do dự, liên tục bảo đảm, mình cho hai đứa bé ta là ai. ta có thể mượn danh nghĩa là bạn của Kỳ Diệu, cho dù là fan của Mạc Minh cũng được, tóm lại, thân phận nào cũng được, chỉ cần có thể cho ta gặp con ngày, trong lòng ta thỏa mãn rồi.

      “Chỉ ngày thôi, được ? Từ nay về sau, tôi xuất trước mặt mọi người nữa, tôi biến mất vĩnh viễn… Biến mất trong cuộc sống của mọi người.”

      Nghe lời như vậy, Kỳ Diệu thể hợp tác. Mười phút sau, mình từ quán cà phê ra, đường mờ mịt rất lâu.

      người mẹ muốn gặp đứa bé hoài thai sinh hạ, vốn là có gì đáng trách. Mặc dù thích người phụ nữ này, nhưng đau lòng hai đứa bé vừa ra đời có cha, được mẹ . Huống chi, thừa nhận cũng được, người phụ nữ kia, đáng thương - - ta cũng phải là người xấu, lại bị ốm đau hành hạ nên cố chấp, sau đó vì tình cảm mà con đường sai lệch.

      Suy nghĩ lung tung, Kỳ Diệu tự chủ được thở dài, trong lòng suy nghĩ, chuyện này cần phải bàn với Mạc Minh.

      Vì vậy buổi tối hôm đó, chọn thời cơ thích hợp, tới chuyện đối phương cầu xin lần cuối với Mạc Minh, sau đó khẩn trương nhìn vẻ mặt .

      Mạc Minh im lặng lên tiếng.

      “Em biết thích ấy, thậm chí định cho bọn , ai là cha mẹ ruột của chúng, nhưng mà… Mẹ con liền tim, ấy tỉnh ngộ, chúng ta cứ giấu đứa bé như vậy, hơi độc ác…”

      Nghe khuyên, người đàn ông khó tránh khỏi vui.

      Kỳ Diệu nghĩ thầm, chắc cũng hận người ta thấu xương đâu nhỉ? Ít nhất, lúc nghe người phụ nữ kia thể sống được bao lâu, cũng tỏ ra sung sướng.

      ra cũng muốn ta chết.

      “Cho bọn họ gặp mặt . Bọn vừa ra đời liền có ba, nếu cuộc đời này thấy được mẹ, quả rất đáng thương. Em thấy ấy… Đúng là rất nguy kịch. Em tin, ấy cũng sống được lâu nữa. Nếu như… Nếu như họ trời có linh thiêng, cũng bằng lòng cho mẹ con bọn họ gặp mặt.”

      Nghe người ta đến họ từng khăng khít với mình, vẻ mặt Mạc Minh dãn ra. trừng mắt nhìn, thở dài, vẻ mặt hơi mệt mỏi.

      Nhưng im lặng lúc lâu sau, cuối cùng cũng gật đầu.

      Sáng sớm vài ngày sau, ánh nắng tươi sáng, Kỳ Diệu gọi hai đứa bé dậy, mặc quần áo đẹp cho bọn chúng, dẫn bọn chúng ra khu vui chơi ngoài ngoại ô. Ở đó, Mạc Du và Mạc Nhiên gặp dì trẻ tuổi từng gặp, đối phương thấy bọn chúng liền cười tủm tỉm, hình như muốn ôm bọn chúng, nhưng lại sợ bọn chúng bài xích, cho nên dám dựa vào quá gần.

      “Đây là bạn chị, hôm nay dì ấy và chúng ta cùng nhau chơi đùa.”

      “Chào dì.” “Chào dì.”

      Khi Kỳ Diệu giới thiệu người với hai em, bọn chúng mới trăm miệng lời chào ấy.

      Người phụ nữ bị tiếng “Dì” làm đau xót, kìm nén khổ sở trong lòng, cười dịu dàng với hai đứa bé.

      “Chào các cháu. Ừm, để dì đoán xem, hai đứa ai là , ai là em.”

      Kỳ Diệu nhìn người phụ nữ cười ríu rít, nhìn ấy dịu dàng chuyện với hai đứa bé, cảm thấy ngũ vị tạp trần.

      Hôm nay ấy ăn mặc rất có tinh thần. ấy mặc áo mùa đông màu đỏ, váy màu đen và giày màu xám, cả người nhìn gầy và cao. Tóc đen dài, mặt trang điểm, cười dịu dàng nhìn hai đứa bé.

      ấy đoán đúng ai là ai là em.

      Mạc Du và Mạc Nhiên hơi ngạc nhiên - - kỳ lạ nhất là lần đầu tiên bọn chúng gặp dì, những chán ghét mà còn bằng lòng gần gũi.

      Thấy hai đứa bé lộ ra thích, Kỳ Diệu chưa cảm thấy ghen tị, chỉ cảm thấy đau lòng.

      Đây chính là “Huyết mạch tương liên” mà mọi người hay sao? Chính vì vậy mới làm hai đứa bé chưa bao giờ gặp mẹ muốn cùng người sinh hạ bọn chúng ở chỗ.

      Đáng tiếc, ấy là mẹ bọn chúng, còn Mạc Minh - - đều quyết định rồi, mang chân tướng cho hai đứa bé.

      Ít nhất, trước mắt .

      Cuối tuần làm bạn với hai đứa bé, Kỳ Diệu dần dần phát , kỳ mẹ bọn chúng, phải như trong tưởng tượng của - - ấy là người phụ nữ bình thường, là người mẹ bình thường mà thôi.

      Thời gian vui vẻ chẳng mấy chốc trôi qua, năm giờ chiều, du khách trong khu vui chơi dần dần tản . Hai đứa bé chơi cũng mệt, Kỳ Diệu dắt trái phải vào trong toa hành khách nghỉ ngơi. Kỳ Diệu dặn bọn chúng ngồi yên chỗ này nghỉ lát, sau đó mới chạy đến cây cao cách đó xa, đối mặt với mẹ bọn chúng.

      có khỏe ? Có cảm thấy mệt mỏi ? Có muốn tôi đưa trở về ?” Kỳ Diệu sớm nhận ra vẻ mặt người phụ nữ này mệt mỏi, lát sau, bất chấp phát sinh vui, lòng quan tâm đến thân thể ấy.

      Người phụ nữ dịu dàng lắc đầu, sau đó im lặng nhìn mặt chăm chú.

      “Cảm ơn .” lát sau, ấy , trong mắt tràn đầy vui vẻ và dịu dàng, “Hôm nay cảm ơn mang Mạc Du và Mạc Nhiên tới gặp tôi.”

      Trong lòng biết, với tính tình của Mạc Minh, chỉ sợ đáp ứng đơn giản như vậy, nếu như phải ấy kiên nhẫn khuyên bảo, chỉ sợ cuộc đời này đều thể hưởng thụ cảm giác này.

      cần cảm ơn tôi, … Dù sao vẫn là mẹ đứa bé.”

      Người phụ nữ cười cảm kích với , khẽ gật đầu cái. Lát sau, ánh mắt ấy di chuyển, nhìn hai đứa bé mắt lim dim tựa vào nhau trong toa xe, nhịn được nước mắt mông lung.

      và Mạc Minh dạy bọn chúng rất tốt, tôi lòng cảm ơn hai người. Tôi tuân theo hứa hẹn, gặp bọn chúng. Sau này… Sau này, hai đứa bé nhờ hai người.”

      Lời này làm Kỳ Diệu khó chịu, chỉ có thể gật đầu.

      “Bảo trọng.”

      thể hỏi dự định của đối phương, chỉ có thể hai chữ này, đối phương cười, sau đó xoay người rời .

      Lúc đó, Kỳ Diệu nhìn thấy được người phụ nữ kia rơi nước mắt, cũng thấy được đối phương cúi người với mình.

      chỉ biết, bắt đầu từ hôm nay trở , bắt đầu gánh vác trách nhiệm mới, cố gắng trở thành ngọn đèn chiếu sáng đường cho hai đứa bé.
      Khủng Long, Mai Trinh, aaab26 others thích bài này.

    4. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 73: Xưng hô.

      Edit: meowluoi.

      Phong ba cuối cùng cũng dẹp loạn, tuy trong lòng chua xót bất bình, nhưng lại khiến người ta trưởng thành.

      Từ sau ngày hai đứa bé gặp mẹ, Mạc Minh mơ hồ cảm thấy, Kỳ Diệu càng ngày càng hai đứa bé hơn.

      Đối với việc này, gì, trong lòng như có gió xuân thổi qua - - ấm áp.

      Chỉ là, nếu “Bí mật” giữa và Kỳ Diệu bị phát , Mạc Du và Mạc Nhiên lại gọi là “Chị”, như vậy thích hợp.

      Người đàn ông càng nghĩ càng thấy được tự nhiên, nghiêm túc gọi hai đứa bé đến cạnh mình, bảo bọn chúng đổi xưng hô.

      Hai em hiểu ra sao.

      gọi “Chị” gọi là gì ạ?”

      Mạc Minh im lặng.

      Đương nhiên chưa thể gọi là “Mẹ”.

      Cho nên…

      “Gọi là ‘Dì’.”

      Lời vừa ra, tiểu Mạc Nhiên nhăn mặt.

      “Nhưng mà chị trẻ tuổi như vậy, giáo viên nhà trẻ và các bạn đều , chị giống chị con.”

      Lời vừa ra, Mạc Minh càng quyết tâm đổi cách xưng hô của hai đứa bé.

      “Cứ tạm gọi là ‘Dì’ .”

      Thấy ba kiên trì, Mạc Du phản ứng.

      A - - cậu biết vì sao ba nhất định bắt bọn họ thay đổi xưng hô.

      “Mạc Nhiên, nghe lời ba .” Sau đó, trai ngầm hiểu khuyên bảo em trai sinh đôi, “Chúng ta cứ gọi chị là ‘Dì’ , dù sao chị tức giận với chúng ta.”

      ra cậu còn sợ Kỳ Diệu giống như những người phụ nữ khác, rất sợ bản thân mình bị kêu già sao?

      Đối mặt với con trai lớn , Mạc Minh cảm thấy hơi buồn cười. Nhưng bất luận như thế nào, con trai rất nghe lời ba và trai, ngoan ngoãn gật đầu.

      Vì vậy, trong biệt thự lớn, lần đầu tiên từ “Dì” xuất , hai đứa bé và “Dì” đều được thoải mái.

      “Là bảo Mạc Du và Mạc Nhiên đổi xưng hô sao?” Kỳ Diệu nhanh chóng tìm được “Đầu sỏ gây nên”, lúng túng hỏi .

      Mac Minh thoải mái thừa nhận, tiểu nha đầu bật thốt lên câu “Vì sao?”

      “Như vậy mới còn cảm giác loạn luân.”

      “…”

      Kỳ Diệu cảm thấy, ảnh đế đại nhân gần đây chắc quá nhàn rỗi, mới để ý chuyện nhàm chán này.

      Nhưng mà, suy nghĩ của chắc cũng xuất phát từ quan tâm - - nghĩ lại sóng gió qua, bồi đứa bé nhiều hơn, Kỳ Diệu tính toán chi li với nữa.

      Tuy nghĩ như vậy, nhưng nửa tháng nay người đàn ông lại càng cố tình gây , chốc lát cho Kỳ Diệu kể chuyện cho hai đứa bé, chốc lát cho tắm cho bọn chúng, chốc lát lại “Nam nữ cổ đại bảy tuổi chỗ ngồi khác nhau” cho nên nên mỗi tối đều hôn bọn chúng chúc ngủ ngon… thể nhịn được nữa.

      làm cái gì thế? Có phải gần đây có chuyện gì làm, nên nghẹn rồi ? , ra ngoài kiếm tiền, chịu trách nhiệm nuôi gia đình đấy!”

      Mạc Minh nhịn được mỉm cười, khôi phục lại bộ dáng đứng đắn rất nhanh.

      “Kỳ Diệu, nếu như tại có cơ hội cho em tiếp xúc với diễn xuất, em có ?”

      Đột nhiên câu hỏi xuất làm tiểu nha đầu ngẩn người. Dù sao, những ngày qua, Mạc Minh mặc dù vẫn ngẫu nhiên mang xuất trong số trường hợp, nhưng cũng tạo ra cơ hội. Mà thực ra cũng phải là chưa nghĩ đến kế hoạch này.

      Người đàn ông lên tiếng, Kỳ Diệu cho rằng, bọn họ nên việc này lát.

      kéo Mạc Minh ngồi xuống, nghiêm túc dự định của mình cho .

      Đương nhiên, trước đó, đỏ mặt, hỏi vấn đề.

      “Chúng ta… Chúng ta kết hôn sao?”

      Mạc Minh bị hỏi sững sờ, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại, nghiêm túc gật đầu.

      Mặt Kỳ Diệu lập tức càng đỏ.

      thu hồi căng thẳng trong lòng, nghiêm túc nhìn mặt : “Em nghĩ qua rồi, Mạc Du và Mạc Nhiên còn , em muốn ở bên cạnh chăm sóc bọn chúng. Cho nên, gánh nặng tài chính trong nhà đều rơi vào người . phải cố gắng lên, được lười biếng.”

      Nghe cười tủm tỉm xong lời này, trong mắt Mạc Minh lóe lên kinh ngạc.

      Hóa ra, chủ đề , cũng cẩn thận suy nghĩ. Mà kết luận của , thế nhưng lại là buông tha cho nghiệp của mình, lòng chăm sóc hai đứa bé.

      , cũng thể dùng “Thế nhưng”, bởi vì cũng có dự cảm làm như vậy.

      chính là người như thế.

      Nhưng mà sao lại tiếc hy sinh như vậy chứ?

      “Cho em cơ hội lộ diện, em cũng cần sao?”

      Kỳ Diệu hơi sững sờ, nghĩ tới Mạc Minh hỏi như vậy. Sau đó, lắc đầu cười.

      “Đứa bé còn , rời bỏ người được.”

      “Em biết như vậy là ủy khuất em sao?”

      Tiểu nha đầu lại lắc đầu.

      có đến mức ủy khuất, em nghĩ giống , muốn làm đại minh tinh. Hơn nữa, trong nhà có ảnh đế rồi, đủ để khoe khoang. núi thể chứa hai hổ, em mang ngai vàng nhường lại cho .”

      xong, tiểu nha đầu nháy mắt với , nhìn thấy vừa buồn cười vừa động tâm.

      Mạc Minh đứng dậy, khẽ hôn trán .

      để em biến thành bà chủ nhà.”

      câu này, Kỳ Diệu còn hiểu hàm ý của sao. Đến cuối xuân, đột nhiên mang tới gặp vị đạo diễn nổi tiếng, cho cơ hội thử vai, kinh ngạc, bộ dáng khó có thể tin.

      “Sao thế? tin vào khả năng của mình sao?”

      Kỳ Diệu đột nhiên hoàn hồn.

      “Đương nhiên là phải.”

      Thử vai tiến hành rất thuận lợi, bản thân Kỳ Diệu cảm thấy rất tốt, nhưng khi nhận được thông báo, vẫn phỏng đoán, đối phương phải nợ nhân tình Mạc Minh đấy chứ.

      “Trong mắt em, đạo diễn đối với tác phẩm của mình có trách nhiệm như vậy sao?”

      Sau đó, nghe được Mạc Minh hỏi như vậy, nhanh chóng bỏ phỏng đoán này.

      bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.

      Nhưng mà…

      “Em quay phim, bọn làm sao bây giờ?”

      “Em nghĩ làm ba để trang trí thôi sao?”

      Kỳ Diệu im lặng còn gì để , tươi cười chủ động đưa môi lên.

      “Cảm ơn , thân ái.”

      Vai diễn lần này Mạc Minh trợ giúp , là vai phụ có ít cảnh diễn, rất thích nhân vật này, diễn cũng thuận buồm xuôi gió, cho nên, thầm tự với mình, phải nắm chắc cơ hội.

      Vì vậy, tiểu nha đầu chuẩn bị tinh thần tốt, hoàn thành tất cả cảnh quay. Đợi đến khi phim chính thức chiếu, Mạc Du và Mạc Nhiên cũng bắt đầu học tiểu học.

      Lễ công chiếu phim điện ảnh. Sáng sớm Kỳ Diệu ăn mặc rất xinh đẹp, chuẩn bị ra cửa. Mạc Minh từ trong nhà ra, nhìn chằm chằm từ xuống dưới, đến khi cho rằng mình ăn mặc được đẹp lạnh lùng câu “Vì sao mặc xấu hơn?”

      Kỳ Diệu liếc mắt lên trời.

      Quả , từ khi hoàn thành tác phẩm đầu tay, lông mày người này càng nhíu chặt - - lý do là càng ngày càng chói mắt.

      thích ánh mắt những người đàn ông kia nhìn em.” Kỳ muốn là “Sớm biết như vậy mang em gia nhập giới giải trí”.

      Mới đầu, Kỳ Diệu còn trấn an tốt, thậm chí còn cho “Phúc lợi” xấu hổ muốn chết. Nhưng về sau, chẳng những biết thu liễm, còn được voi đòi tiên, làm dần dần thay đổi thái độ.

      “Em phải ra ngoài, ở nhà ngoan ngoãn trông đứa bé, được ?”

      xong, hôn lên má .

      Mạc Du và Mạc Nhiên vốn chạy đến - - cổ vũ , kết quả là nhìn thấy màn này, nhịn được cười “Hì hì”.

      tập mãi thành quen ngồi xổm xuống, hôn lên má hai đứa bé.

      “Ma ma cố lên!”

      thành vấn đề!”
      Khủng Long, Mai Trinh, aaab23 others thích bài này.

    5. meowluoi

      meowluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      134
      Được thích:
      3,409
      Chương 74: Cầu hôn.

      Edit: meowluoi.

      Cuối tháng tám, thời tiết nóng bức vẫn chưa hết.

      Kỳ Diệu ngồi bên cạnh ghế lái, thoải mái liếc nhìn di động, thỉnh thoảng cười tiếng. Mà bên cạnh , hiếm khi phải là bạn trai, biến thành bạn thân của – Tề Tâm Hân.

      Ngày trọng yếu như hôm nay nên để Mạc Minh tự mình đưa mở màn công chiếu. Nhưng mà, còn phải ở nhà chăm sóc Mạc Du và Mạc Nhiên, cho nên, đành phải mang nhiệm vụ giao cho bạn tốt của bạn . Dù sao Tề Tâm Hân vừa vặn đồng ý lời mời có mặt ở đó, thuận đường.

      Tề Tâm Hân liếc nhìn bên cạnh, phát nhìn di động cười.

      ấy liếc nhìn màn hình tay đối phương.

      “Chậc chậc… Nhìn ảnh hai con riêng của ảnh đế mà vui vẻ như vậy, tương lai con cậu tự sinh, miệng còn cười đến tận mang tai ấy?”

      Kỳ Diệu bị chế nhạo ngẩng đầu lên, nhìn Tề Tâm Hân oán trách.

      “Tớ còn chưa gả đâu.”

      “Đứa bé đều gọi cậu là mẹ, gả hay gả có gì khác đâu?”

      “Hai đứa gọi tớ là “Ma ma” vì thú vị mà thôi.”

      Nhớ tới mấy tháng trước, hai đứa bé đột nhiên bắt đầu gọi “Ma ma”, trong lòng Kỳ Diệu vui mừng từ nào có thể diễn tả.

      “ ‘Ma ma’ chính là ‘Mẹ’, tớ thấy từ mẹ này… Là cậu chắc chắn rồi.”

      Nghe Tề Tâm Hân , Kỳ Diệu cảm thấy mất hứng - - có hai đứa con đáng như tiểu thiên sứ, là mẹ, rất là đắc ý.

      Đúng rồi, từ trước đến nay Tâm Hân thích đứa bé, vừa gặp hai đứa bé xong, rất thích bọn chúng. Bởi vậy thấy , Mạc Du và Mạc Nhiên được rất nhiều người thích.

      Nhìn bạn tốt bên cạnh vui vẻ, bộ dáng ngọt ngào, Tề Tâm Hân mím môi cười, nhiều nữa.

      Lúc hai người tới hội trường lễ công chiếu phim, vừa vào đại sảnh mỗi người ngả. Tề Tâm xem như là khách, mà Kỳ Diệu là nhân vật chính của đoàn - - bị nhân viên làm việc mang đến hậu trường, cùng nhân viên đoàn phim ở cùng chỗ.

      lâu sau, các tạp trí lớn tập trung đông đủ, trong tiếng nhiệt liệt hoan nghênh, đám tuấn nam mỹ nữ vạn người chú ý lần lượt ra. Lần đầu tiên Kỳ Diệu tham gia trường hợp này, khó tránh khỏi khẩn trương, nhưng bởi vì lúc trước có chuẩn bị, nên tốt hơn nhiều.

      loạt vấn đề hỏi đáp, bầu khí dưới đài thoải mái ít. Người dẫn chương trình chuyển vòng diễn viên chính, đề tài rơi xuống người Kỳ Diệu.

      diễn viên mới, trong phim Kỳ Diệu diễn nhận được ít lời khen ngợi. Lúc người dẫn chương trình hỏi cảm ơn người nào, cảm thấy có gì đó thích hợp, cố ý giấu giếm hay kiêng kỵ cái gì, liền cười ra tên Mạc Minh.

      ấy là ông chủ, là người thân, là người , cũng là tiền bối dẫn dắt tôi con đường diễn xuất. Tôi lòng cảm ơn ấy giúp tôi thực ước mơ, mặc dù bây giờ ấy có ở đây, nhưng tôi muốn lòng với ấy tiếng… ‘Cảm ơn”.”

      Lời chân thành tha thiết, dưới đài tràng pháo tay vang lên.

      Người dẫn chương trình cười hai câu, sau đó, lời xoay chuyển: “Nhưng mà, vừa rồi có câu, sai rồi.”

      Kỳ Diệu hơi sững sờ, lập tức lộ ra bộ dáng tươi cười, chút hoang mang : “Là sao?”

      Người dẫn chương trình cười thần bí với , ánh mắt di chuyển: “ nhìn sang bên cạnh .”

      Thuận theo ánh mắt người , Kỳ Diệu và mọi người nhìn sang vị trí bọn họ vừa xuất . Kỳ Diệu kinh ngạc.

      “Kỳ hôm nay chúng tôi đặc biệt vinh hạnh mời được bạn trai Diệu Diệu, ảnh đế quốc dân tuấn - - Mạc Minh tiên sinh!”

      Mọi người vui vẻ nhìn người đàn ông tuấn đứng bên cạnh người dẫn chương trình.

      Sao lại ở đây?

      Kỳ Diệu thiếu chút nữa bật thốt ra. May mà kịp thời ngăn lại xúc động, trợn to mắt, nhìn người dẫn chương trình đưa micro cho .

      “Ảnh đế đại giá quang lâm, tất cả mọi người đều vui vẻ.” Người dẫn chương trình tươi cười , như có như nhìn Kỳ Diệu, “Nhưng mà, mọi người cũng đoán được rồi, hôm nay ảnh đế của chúng ta đặc biệt vì ai mà đến.”

      Vừa dứt lời, liền truyền ra tiếng cười ám muội.

      Kỳ Diệu đỏ mặt. đối mặt với ánh mắt của người đàn ông, trái tim đập nhanh như đánh trống.

      Chỉ nghe Mạc Minh làm như có việc gì vài câu chúc mừng, tán dương và cảm ơn, sau đó, bình tĩnh về phía cách đó xa.

      Kỳ Diệu cảm thấy như có gì đó mắc ở cổ họng.

      “Vừa rồi, tôi ở phía sau đài nghe bạn tôi , tôi là ông chủ, là bạn, người nhà, người , tiền bối. Giờ phút này, tôi muốn với ấy, ở trong mắt tôi, thân phận của ấy chỉ có .” xong, dưới con mắt bao người, lấy từ trong túi quần ra hộp gấm tinh xảo, “Đó chính là vợ tương lai của tôi.”

      xong, nhìn đắm đuối mặt đỏ tới mang tai, trước mặt bao nhiêu người quỳ chân xuống, mở hộp ra, lộ ra chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.

      “Kỳ Diệu, bằng lòng gả cho ?”

      Lời vừa ra, mọi người dưới đài chưa kịp ồn ào, trong đám người có giọng vang lên.

      “Ma ma, mau đồng ý gả cho ba!”

      Kỳ Diệu nghe tiếng kinh ngạc, trong đám người phát Thích Mẫn Hạo và Tề Tâm Hân mỗi người ôm Mạc Du và Mạc Nhiên.

      Trời ạ!

      cuối cùng cũng phản ứng lại, chuyện xảy ra ngày hôm nay, e rằng mưu từ trước.

      Tim đập nhanh hơn, camera truyền thông đều hướng vào hai người.

      “Trời ơi… Trước mặt mọi người cầu hôn. Kỳ Diêu, trốn thoát rồi.”

      “Đúng vậy, nếu đồng ý, ra cửa bị fan Mạc Minh truy sát.”

      “Nhìn mọi người này… Phải cái gì may mắn chứ?”

      “Mau ‘Đồng ý’ ! Nếu tôi có bạn trai như thế, chắc là kích động đến ngất mất.”

      Lúc này, đài vài diễn viên chính kẻ xướng người họa. Mà người trong cuộc Kỳ Diệu, sớm kìm lòng nổi che miệng.

      Tiểu nha đầu nghĩ thầm, trước mặt công chúng, nếu nể mặt Mạc Minh, cũng phúc hậu. Cho nên…

      Nước mắt chứa đựng hạnh phúc, vươn tay ra hướng người đàn ông nhìn .

      Thân ái…

      “Em đồng ý.”

      Lời vừa ra, Mạc Minh cười vui vẻ, đeo nhẫn vào ngón giữa tay phải Kỳ Diệu.

      Ngay sau đó, hôn tay , đứng dậy, ôm , lại hôn môi… loạt động tác như nước chảy mây trôi.

      Người ở dưới đài, có hâm mộ, có kích động, có ồn ào - - đương nhiên, khinh thường cũng có.

      Nhưng bất luận như thế nào, tin ảnh đế cầu hôn tiểu trợ lý lan truyền nhanh chóng, đến hai ngày, nhanh chóng chiếm đầu trang giải trí.

      Kỳ Diệu cảm thấy hạnh phúc tới tựa như gió lốc - - cho dù có dự báo, cũng thổi đến choáng váng.

      Đương nhiên, đính hôn chuyện lớn như vậy, vẫn phải thông báo cho cha ở nước ngoài xa như vậy.

      Nhưng mà ngoài dự đoán của mọi người, lâu sau Mạc Minh và Kỳ Diệu nhìn thấy người đàn ông ngoài năm mươi.

      Cha Kỳ vừa xuống sân bay, ngày hôm sau liền hẹn con và con rể tương lai gặp mặt. Mạc Minh có cảm giác căng thẳng, nhưng thực ra lúc nhìn thấy người, chưa bao giờ cẩn thận từ lời đến việc làm như vậy.

      Cũng may đối phương phải là người khó chung sống, trong quá trình xa cách - - đối với con mình cũng như vậy.

      Mạc Minh khẽ nhíu mày.

      Nhạc phụ đại nhân phản đối hôn của bọn họ là tốt, nhưng thái độ gần như là thờ ơ…

      Thừa dịp cha Kỳ toilet, người đàn ông cầm tay tiểu nha đầu, bóng gió thăm dò cảm nghĩ của . Ai ngờ Kỳ Diệu quan tâm, còn an ủi , bảo cần để ý.

      “Em và ba chính là như vậy, sớm quen rồi.”

      Mạc Minh đột nhiên biết nên gì cho phải - - so với và ba, và cha mình thân hơn nhiều.

      cảm thấy hơi đau lòng.

      Mặc dù mẹ cũng qua đời sớm, nhưng tiểu nha đầu còn thiếu thốn tình thương của cha, bây giờ có thể vui vẻ hiểu lòng người, là trời xanh có mắt.

      quyết định, sau này phải đối xử với tốt hơn nữa.

      Hai ngày sau, nhận được điện thoại của cha Kỳ, mục đích là muốn gặp riêng .

      Sau đó, hình như hiểu được cái gì đó.

      Có lẽ như mọi người vẫn hay , huyết thống luôn có ràng buộc, chém mãi đứt.

      “Chú là người cha thất trách, thể cho Diệu Diệu gia đình đầy đủ, hy vọng sau này cháu có thể bảo vệ, quý trọng, bao dung con bé, nắm tay con bé cả đời.”

      Lời của cha vợ, Mạc Minh ghi nhớ - - hôn lễ long trọng bắt đầu.

      Tháng năm năm sau, “Mạc Minh” và “Kỳ Diệu” là hai cái tên lần nữa bùng nổ. Tiệc cưới lãng mạn, bất luận là “Trai tài sắc”, “Trời đất tạo nên” đôi dâu chú rể, phù rể tuấn tú lịch và phù dâu xinh như hoa, hay đôi soái ca đáng , đều xuất các tạp trí lớn, là đối tượng được truy lùng. Đám bạn mạng đều gửi tin nhắn chúc mừng chú rể, dâu, bình luận bùng nổ.

      Đương nhiên, cũng có ít bình luận xấu xuất , nhưng bị người hâm mộ hợp lực tấn công, đành phải mai danh tích.

      Trong đó, riêng gì fan của ảnh đế quốc dân, cũng có fan mới lên của phu nhân ảnh đế “Bột giặt ảo diệu”.

      Kỳ Diệu hiểu, fan của nghĩ cái gì, lại đặt cho mình cái tên “Bất nhã” như vậy.

      công khai hỏi mấy người thích hoạt động cùng và những người mê điện ảnh đáng tin, sau đó được họ cho, vì trong tên của có từ “Tuyệt vời”, hơn nữa bắt đầu từ giặt quần áo thay ảnh đế, tay trắng dựng nghiệp.

      Kỳ Diệu cười - - có thể gượng ép sao?

      Nhưng mặc kệ thế nào, dựa vào năm qua hoàn thành ba tác phẩm được người xem thích, trong lòng vẫn rất cao hứng.

      Nhưng mà, qua đoạn thời gian rồi mà?

      Từ sau hôn lễ tiếp tục diễn, nghiệp lên đỉnh cao của ảnh đế phu nhân khó tránh khỏi bị người ta suy đoán.

      Có người , thay chồng dạy con.

      Cũng có người , diễn quá chán, muốn để lại mặt mũi cho chồng.

      Loại thứ hai thường bị fan của , Mạc Minh và hai đứa bé “Vây đánh”.

      Đối với vấn đề này, Kỳ Diệu chỉ cười bỏ qua.

      Kỳ , nghĩ kỹ, muốn làm bạn với hai đứa bé, giống như lúc bọn họ mới quen, nấu ăn, giặt quần áo, dạy bọn chúng học bài, chuyện với bọn chúng… Còn về diễn xuất - - thử, cảm thấy thỏa mãn rồi.

      Tác phẩm tuy được hoàn mỹ nhưng cho rằng, nhiều bằng ít, nghiêm túc diễn bộ phim tốt, thẹn với lương tâm, như vậy là đủ rồi.

      Cho nên, cho dù Mạc Minh nghiêm túc cho biết, tại nhà họ Mạc thừa nhận thân phận của Mạc Du và Mạc Nhiên, vô luận là Mạc lão gia, cha Mạc hay là ông nội chân chính của hai đứa bé, bọn họ có thể chăm sóc đứa bé, cần kiên trì làm bạn, chứng kiến bọn từng bước trưởng thành.

      “Vậy giấc mơ của em, của mẹ em sao?”

      Đối mặt với câu hỏi của Mạc Minh, Kỳ Diệu thản nhiên cười tiếng.

      tại ước mơ lớn nhất của em là cùng người mình sống vui vẻ.” dừng lại lát, ánh mắt dịu dàng, “Mẹ hiểu cho em.”

      ôm vào lòng, để tựa cả người vào ngực .

      “Huống chi…” Giọng ấm áp của người phụ nữ, mặt tràn đầy hạnh phúc mỉm cười, “Nhà chúng ta rất nhanh có thêm thành viên mới, em làm gì còn tâm tư dư thừa.”

      Lời vừa ra, người đàn ông ôm lấy vợ hơi sững sờ.

      Khoảng nửa phút sau, mới hồi phục lại tinh thần.

      “Mạc Du - - Mạc Nhiên - -”

      phá lệ cao giọng, gọi hai đứa con trai đến cạnh mình, để ý mình còn ôm mẹ bọn chúng.

      cho các con biết tin tức tốt, các con sắp làm rồi.”

      - HOÀN -
      Khủng Long, Mai Trinh, aaab22 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :