Chương 10: Nguy hiểm (2)
"ẦM ẦM...." Tiếng bom nổ vang lên rung chuyển cả bầu trời. Là loại bom thuộc tính kim loại nên độ sát thương của nó rất lớn. Chân núi Mont Blanc thể chịu được cú nổ mạnh như vậy bắt đầu sụp đổ. Mảnh đất nơi Trúc Lam đứng cũng nứt toác ra. Lãnh Phượng liền nhanh như gió ôm đến vùng đất phía sau 5m chưa nứt ra rồi lệnh cho thuộc hạ đưa máy bay lại gần dây kéo bọn họ lên. Chảng biết cố ý hay tình cờ mà ôm chặt vào bờ ngực rắn chắc của mình, bao đất đá bắn ra đều ghim thẳng vào lưng . Gần tới trực thăng,kính cửa do va đập với sỏi đá mà vỡ nát, mảnh kính cứa thẳng vào cổ tay Trúc Lam, thân thể Lãnh Phượng cũng bị chúng cứa vào ít. Hai người bọn họ lên trực thăng khi toàn thân bê bết máu. Victoria vội băng bó và cầm máu cho hai người quyền lực nhất hắc đạo.
Vết thương của Trúc Lam quá nặng, chỉ bị mảnh vỡ của cửa kính cứa thẳng vào động mạch chủ sâu 1cm còn toàn thân chỉ bị vài vết thưa ngoài da. Khác với Trúc Lam, Lãnh Phượng do che chắn cho mà lưng ta bị ảnh hưởng nghiêm trọng bởi vụ nổ. Khắp lưng chi chít vết thương và vài chỗ khác cơ thể. Bao đất đá, kính vỡ đâm mạnh vào lưng , cắm sâu vào da thịt khiến huyết nhục mơ hồ. Tuy vậy nhưng Lãnh Phượng vẫn thủy chung từ đầu đến cuối lên tiếng, ngay cả sắc mặt cung thay đổi dù Victoria bôi thuốc sát trùng lên vết thương. Gin mặc dù rất lo lắng cho chủ nhân của mình nhưng biết đây phải chuyên môn của mình nên chỉ làm theo hướng dẫn của Victoria. Gin lên lạc với Kron bảo đến ngay trụ sở của Mai gia có việc gấp. Vết thương của Lãnh Phượng thoạt nhìn rất đáng sợ nhưng xét về lí thuyết cũng tương đối dễ dàng. Nhưng theo tình hình này nó lại đơn giản bởi nhưng mảnh kính hay sỏi đá có kích thước nỏ ghim sâu vào da thịt rất khó để lấy ra và việt vết thương bị nhiễm trùng.
Trúc Lam để Victoria băng bó vết thương cho Lãnh Phượng còn bản thân tự băng bó cho mình. Nhìn Lãnh Phượng, Trúc Lam bất giác hỏi:
"Sao làm thế?" - Mạc dù thanh phát ra rất nhưng Lãnh Phượng vẫn nghe thấy. nhắm hờ đôi mắt, thần thái khẽ mấp máy môi:
"Tôi phải thực lời hứa của mình." - Câu trả lời đầu duối và hoàn toàn lạc đề so với câu hỏi mà Trúc Lam đưa ra nhưng vẫn nở nụ cười . Trái tim chợt cảm thấy ấm áp nhưng cũng chua chát vô cùng: "Phải , rất lâu rồi có người xa lạ nào lại cứu mình mà cần lợi ích. Bắt đầu từ khi là đứa trẻ mồ côi, ánh mắt nhận được từ người đời chỉ là khinh bỉ, ghê tởm, chán ghét như đối với loài súc sinh bẩn thỉu. Khi trở thành người đứng đầu của gia tộc, những ánh mắt khinh bỉ ấy còn, họ nhìn bằng vẻ mặt cung kính và sợ hãi lấy đâu ra lời quan tâm ở cái thế giới lạnh lẽo này?"
Trực thang nhanh chóng trở lại Mai gia, Kron đứng chờ ở cửa thấy chủ nhân mình bị thương mặt liền biến sắc vội vã cùng Victoria đưa Lãnh Phượng vào phòng khám bệnh trong biệt thự.