1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Cổ đại - Trùng sinh] Cách tuần phủ lừa thê - Ký Thu

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. milary

      milary Active Member

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      210
      Chương 10(4):

      "Tình hình trước mắt đúng là vậy, Phòng đại nhân hạ sốt, chỉ còn hơi nóng , dùng thêm hai thang thuốc nữa là ông ấy tỉnh lại." Lúc đó Hi Lan, Hi Trúc sốt cao gần bảy ngày đêm, nàng ngừng tìm cách hạ nhiệt đồng thời dùng thuốc cũng hạ được sốt, nếu phải là do nàng mua được thuốc bổ để nâng cao sức khỏe, hai đứa cũng vì sức khỏe quá yếu mà chết.

      "Vậy sao nàng còn ra , để cho hạ nhân trong thôn trang tiếp nhận, chuyện tiếp theo phải việc của nàng, nàng cách tao lão đầu đó xa chút, đừng để bị bệnh." Tuy rằng có chuyển biến tốt đẹp nhưng vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn, vẫn có khả năng lây lan, thể để nàng mạo hiểm.

      Phòng lão nhân là người bước nửa chân vào quan tài quan trọng bằng mạng của nàng, có thể cứu được là may mắn, cứu được đó là số mệnh, cần phải lấy bản thân để đền bù.

      Tao lão đầu? Cầu Hi Mai bật cười lắc đầu, cơ thể do mấy ngày liên tục chăm sóc cho người bệnh mà có chút suy yếu, vừa mới đứng lúc thấy choáng váng, "Người đánh xe kia sao rồi?"

      "Vẫn nằm giường, chẳng qua là so với Phòng lão nhân tốt hơn nhiều, có thể tự mình ăn cơm, cần người khác bón cho, chấm đỏ người cũng dần mất , sinh mủ." xem như nhặt về được mạng, trị liệu sớm, nếu chắc phải chuẩn bị quan tài sớm.

      "Vậy có hỏi được gì từ hay ? Mới có ít người bị nhiễm dịch hay lan ra nhiều nơi, triều đình có cần phái người tới phòng dịch..." Nhớ đến cảnh tượng bi thảm thây nằm khắp nơi, Cầu Hi Mai tự chủ được mà rùng mình.

      Chỉ có trải qua cảnh ôn dịch tàn sát mới có thể hiểu được khủng khiếp sống chết trong nháy mắt, biết người xung quanh đều chết hết, Chu lão bá hai ngày trước còn dùng tẩu thuốc đánh con trai, hai mắt vẫn còn mở to như hỏi: Vì sao lại là tôi, thuốc ở đâu? Tôi còn muốn sống thêm mấy năm nữa nhìn con trai cưới vợ...

      Mà người còn sống tuy là sống, nhưng lại vô vọng chỉ còn biết chờ chết, chỉ có dược khó cầu, cho dù có dược cũng cứu được người thân, chỉ có thể nhìn họ chết , từ đau khổ đến vô cảm, đến cuối cùng chỉ còn nghĩ đến xem ai là người tiếp theo, chính mình còn có thể sống được bao lâu.

      Ánh mắt trống rỗng, tuyệt vọng, từ từ lõm xuống, ai cười, chỉ còn đờ đẫn rơi lệ, nhìn về phương xa.

      "Hi Nhi, đùng nóng vội, ta đều hỏi qua, vốn là có tam tì bốn phò theo Lễ Quốc Công, đường bọn họ qua thôn tên là thôn Hạnh Hoa, trong thôn có rất nhiều sinh bệnh, xú lão đầu cổ quái nổi cơn, muốn lưu lại xem thôn dân bị mệnh gì..."

      Kết quả là đám phò tí theo ngã bệnh, cuối cùng ông cũng bắt đầu nóng lên, ho khan ho ra cả mái, xa phu thấy thế sợ chính mình cũng nhiễm bệnh, thúc giục Phòng Phục Lâm rồi khỏi, khi đó ông là được người ta nâng lên xe, kết quả được nửa đường liền phát bệnh, ông bắt đầu nôn ra, mồ hôi chảy nhiều, người có chút mơ hồ, ông với xa phu muốn uống nước, uống xong lại nôn ra, mãi cho đến khi cả người hư thoại xơ lụi ở trong xe, hôn mê bất tỉnh gọi thế nào cũng dậy.

      "Xa phu quýnh lên tìm người cứu chủ tử của , nhưng mà quen đường lối từ đông qua tây rồi bị lạc đường, đánh bậy đánh bạ chạy vào cánh rừng chúng ta ở, căn cứ vào lời xa phu , mấy hạ nhân kia sợ là chịu được..."

      Bọn họ phát bệnh trước Lễ Quốc Công, nếu như trị liệu đúng lúc, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

      "Quản nhị ca, huynh theo lời ta , từ trong ra ngoài đều lấy nước dấm chua vẩy lên, trải vôi mặt đất, tuyệt đối để Hi Lan, Hi Trúc đến gần nơi này, huynh hai đứa phải ngoan, phải nghe lời, cần lo lắng cho ta..." Cầu Hi Mai vốn muốn là đừng để bị nhiễm bệnh, nhưng mà lời nó đến miệng lại rút về.

      Nàng sợ hãi mọi chuyện lại lặp lại lần nữa, Hi Lan, Hi Trúc của nàng so với lúc đó còn hơn 2, 3 tuổi, đối với bệnh tật có cách nào chống cự được, nàng thể, cũng để cho bọn họ phải chịu tội thêm lần nữa, phải phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra.

      Quản Nguyên Thiện nghe thấy nàng vẫn còn luôn nghĩ đến chăm sóc đệ muội, tức giận trong lòng nổi lên, gầm : "Nàng chỉ lo lắng cho người khác, vậy sao chiếu cố bản thân cho tốt! Nàng có biết là ta lo lắng nhiều lắm hay , sợ nàng...Hi Nhi, ta rất hận mình bất lực, người ở bên trong nên là ta, ta mới là quan phụ mẫu..."

      "Nguyên Thiện..." Nghe ra trong đau lòng và tự trách trong lời của , hai mắt Cầu Hi Mai dâng lên tầng nước mắt.

      Nàng thể chấp nhận ! thâm tình, trọng nghĩa, liều lĩnh nàng đều biết, trong lòng cũng rung động, muốn chạy về phía , nhưng mà hai chân nặng như sắt, bước cũng bước được, môn hộ là chiến hào lớn nhất ngăn cách giữa hai người.

      "Hi Nhi, nàng ra ngoài có được , xú lão đầu kia mệnh lớn lắm, nửa khắc chết ngay được, ta cho người bốn canh giờ đút dược cho ông ấy lần, ông ấy uống đổ vào, nhất định để cho ông ấy giữ mệnh đến lời cảm ơn với nàng." Xú lão đầu nếu dám cảm ơn, thiêu cháy thư lâu mà ông ấy nhất, cho lão nhân mang theo chôn cùng.

      Đầu Cầu Hi Mai có chút choáng váng, nàng cho rằng chính mình quá mệt mỏi, thể lực chống đỡ đợc, dựa người vào cột, " giờ được, ít nhất phải qua ba ngày nữa, xác định ta bị nhiễm ôn dịch mới được, huynh có đốt xe ngựa ? Còn có đồ dùng Phòng đại nhân dùng qua, quần áo dụng cụ chạm qua, có thể đốt đốt hết, thể đốt lấy nước dấm chua đun sôi luộc qua, phơi dưới nắng chính ngọ, có thể dùng đừng dùng."

      "Ngay cả ngựa ta cũng giết..." Quản Nguyên Thiện giọng lầm bầm.

      Vì đề phòng ôn dịch khuếch tán, đốt xe ngựa trước, sau đó mũi tên bắn chết ngựa, đem thi ngựa cùng xe ngựa đốt hết, bao gồm cả quần áo vào dụng cụ của Phòng lão nhân và xa phu.

      "Huynh cái gì?" Kỳ lạ, là do trong phòng đóng chặt cửa nên oi bức sao? Sao nàng lại đổ mồ hôi, còn cảm thấy miệng khô lưỡi hanh.

      "Ta là nếu nàng lo lắng chính mình nhiễm dịch, ta chuẩn bị cho nàng gian phòng khác, nàng ở đó ăn ngon ngủ ngon, dưỡng đủ tinh thần, đáng ở cùng xú lão đầu, dù sao ông ấy nằm ngay đơ vui vẻ, được nàng chăm sóc ông trời nên thu ông ta rồi." Phòng lão nhân dù năm mươi tuổi, nhưng vẫn là nam nhân.

      "Quản nhị ca, huynh..." Nàng vừa buồn cười vừa tức giận, ôm cổ mà ho, trong lòng có chút lo lắng, nàng biết nỡ để nàng vất vả.

      "Rất...rất cái gì, kia....cái tên có nương sinh, có phụ thân dạy thối tha...tiểu tử vô lại dám bảo ta là xú lão đầu, ta lấy...lấy gậy ra...Đánh ." Giọng khàn khàn đứt quãng hết sức yếu ớt, như có như .

      Lễ Quốc Công Phòng Phục Lâm hữu khí vô lực phun ra tiếng mắng, mặt ông trắng như tờ giấy, nỗ lực mở mắt ra nhìn, trước mắt chỉ có màu trắng lắc lư, chỉ nhìn thấy mảng trắng xóa, bóng dáng nữ tử chậm rãi đến bên giường.

      Qua lúc, hai mắt ông có thể nhìn vật nhận biết ràng, chỉ là có sức làm gì, ngay cả nâng tay lên cũng vô cùng khó khăn.

      "Phòng đại nhân, tốt hơn chút nào chưa? Có chỗ nào thoải mái, ngài mới toát mồ hôi hơn nữa khí huyết đủ, nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa có gì đáng ngại." Phương thuốc nàng nhớ kỹ quả nhiên hữu dụng, khí sắc của ông ấy tốt hơn trước rất nhiều.

      "Ngươi là..." lạ mắt, phải nha đầu nhà ông.

      "Tôi họ Cầu, Phòng đại nhân gọi tôi là Cầu nương tử là được rồi." Cầu Hi Mai ngả chén rót nước, nàng nâng đầu Lễ Quốc Công lên, nhàng giúp ông uống nước.

      "Ngươi từng thành thân?" hổ là người từng trải, câu liền đúng.

      Nàng ngẩn ra, hơi cười khổ, "Lão nhân gia kiến thức rộng rãi, từ xưng hô cũng có thể biết được tiểu nữ từng trải qua."

      "Là trượng phu chết hay bị ngưng?" Nữ nhân như vậy chỉ có hai kết cục, ông nghĩ cũng cần nghĩ, nếu trượng phu còn sống, hẳn để cho nàng tới chiếu cố cho lão già như ông, tránh để hiềm nghi.

      Tim Cầu Hi Mai đập mạnh, mắt lộ ra chua xót, "Là hòa ly."

      "Hòa ly?" Phòng Phục Lâm nhíu mày, ngạc nhiên.

      "Phòng đại nhân vẫn còn hơi nóng, đợi thêm lúc nữa dùng dược, nghỉ ngơi nhiều ngày có việc gì nữa rồi." Thân thể ông có thể coi là mạnh khỏe, vượt qua rồi.

      "Ngươi là đại phu?" Nhìn tuổi nàng lớn.

      "Tôi phải đại phu, chỉ là..." Thích xem sách thuốc.

      Vừa nghe nàng phải đại phu, Phòng Phục Lâm liền đen mặt. "Ngươi phải đại phu dựa vào chỗ nào mà chữa bệnh cho ta, lại còn viết phương thuốc gì, đừng cho là ta nằm nghe thấy các ngươi chuyện, ngươi là đem ngựa chết chữa thành ngựa sống, coi ta là súc sinh có phải ?"

      "Phòng đại nhân, ngài..." Nàng cười nổi, cảm giác căn phòng xoay quanh, nàng lấy tay áo lau mồ hôi, tự rót cho mình chén nước.

      Là do mệt mỏi sao? Sao nàng cảm thấy cả người càng ngày càng có lực, thân thể cũng nóng lên, yết hầu có chút đau, khó nuốt.

      "Xú lão đầu, ông nhảm cái gì đấy, nếu phải là Hi Nhi nhà ta ngày đêm ngủ nghỉ chiếu cố ông, ông lúc này còn có mạng mà mắng chửi người sao? Còn quỳ xuống khấu tạ đại ân đại đức của Hi Nhi nhà ta, cái mạng già của ông là do nàng cứu trở về đấy!!" Lão gia hỏa biết cảm ơn, để cho ông ta chết cho xong, cần gì phải khó khăn cứu ông ta.

      Ở cửa phòng nghe thấy lão nhân khẩu khí vui chửi bới, Quản Nguyên Thiện lửa bốc lên tận đầu, mạnh mẽ cước đá văng cửa, tức giận đáp trả.

      Cho tới bây giờ ai dám bất kính với ông như vậy, Phòng Phục Lâm trầm mặt xuống muốn tìm cái gì đó để đánh người. "Xú tiểu tử ở ngoài cửa là ai, tự nhiên lại dám hô to gọi với lão phu, gọi cha mẹ ngươi tới đây, quỳ gối trước tổ tông sám hối dạy nhi tử cho tốt, dạy được là lỗi của phụ mẫu."

      "Hừ, ông đừng ở đó mà dọa người, nếu tự xưng là lão phu, cũng nên biết bản thân già rồi, nhanh chóng lấp hố chôn mình , đỡ phải gây họa cho người khác." Quản chuyện cha mẹ làm gì, lão nhân này thích kéo người ngoài vào.

      "Quản nhị ca..." Đừng cãi nhau với lão nhân gia. Cầu Hi mai có lòng ngăn cản già trẻ cãi nhau, nhưng mà ai để ý tới nàng.

      "Ngươi là tiểu tử nhà ai, kiêu ngạo như vậy...Từ từ, giọng của ngươi rất quen thuộc, ta nghe qua ở chỗ nào đó...Nha đầu gọi ngươi là Quản nhị ca...Quản... A! Cao Thịnh Hầu phủ tiểu hồ ly?!" ra là tên hỗn thế thái bảo kéo trộm râu của thái phó.

      Quản Nguyên Thiện cười gian xảo, "Lão nhân, ông vừa mới kêu là gọi cha mẹ ta quỳ trước tổ tông, biết mẹ ta nghe thấy thế nào nhỉ?"

      "...Nương ngươi cũng ở đây?" Phòng Phục Lâm giọng .

      "Ông thử xem?" vật khắc vật, lão nương nhà ai ai cũng sợ.

      Bảo ông ? Ông nào dám, lão bà của Quản Tế Thế là người rất ngoan độc, ngay cả trượng phu cũng bị nàng quản như con trai, ông dám chống lại nữ nhân mạnh mẽ kia.

      Hai người trong nhà bỗng nhiên chuyện, giống như người nào mở miệng trước là thua, khiến cho Cầu Hi Mai khỏi bật cười, nhưng bỗng dưng trước mặt nàng tối sầm, thân thể ngã lệch xuống, hô hấp dồn dập, chỉ nghe Quản Nguyên Thiện hô tiếng, sau đó mất tri giác...
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. milary

      milary Active Member

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      210
      Chương 11(1):

      Khi Cầu Hi Mai và Quản Nguyên Thiện vội vàng tra án tham ô, lại vội vàng cứu Phòng Phục Lâm, Hồng Tuyết Bình đến.

      Nàng ta là thứ nữ di nương Hồng gia, biết dỗ dành thế nào được đại Lỗ thị nhận nàng làm dòng chính nữ, thậm chí vì để cho nàng thân thể mảnh mai có chỗ để dưỡng bệnh tốt, cố ý gửi thư cho muội muội tiểu Lỗ thị, muốn tiểu Lỗ thị thu lưu nàng ta với lý do là dưỡng bệnh, Giang Nam khí hậu hợp lòng người thích hợp cho việc đó.

      Quả nhiên, nàng ta vừa đến Giang Tô cảnh sắc tú lệ, nghe thuốc bệnh cũng tốt lên phân nửa, nàng ta còn thở gấp, đêm còn đổ mồ hôi, sắc mặt hồng nhuận, Giang Nam là nơi đất lành tạo ra mỹ nhân.

      Mới đến quá nửa tháng, Hồng Tuyết Bình có vô số thủ đoạn khiến Lỗ thị được dỗ dành đến mức đầu óc choáng váng, khiến cho tiểu Lỗ thị vẫn luôn ghét nghèo giàu thương nàng ta như chính con ruột, trang sức, y phục, nàng ta muốn gì có cái đó.

      Nàng ta rất thông minh, chỉ mình tiểu Lỗ thị bị lung lạc, ngay cả người Đinh phủ cũng ngoại lệ bị nàng ta lôi kéo, hơn nữa còn đưa ra ít chủ ý được người khen hay, khiến cho Đinh Vượng Hải vẫn luôn dậm chân tại vị trí tri huyện tiến thêm được bước, lên làm quan tri châu ngũ phẩm.

      Nhưng nàng ta chỉ muốn được hai vị trưởng bối Đinh phủ thích, nàng ta càng muốn tìm mối lương duyên ở Giang Nam giàu có, nàng ta cũng đến tuổi lấy chồng, nàng ta cũng muốn giống như nương của mình phải làm thiếp, bị người khác xem thường.

      Mà nàng ta có hứng thú với những mối hôn nhân gia tộc, muốn tìm nam nhân bản thân vừa mắt, hơn nữa còn muốn có xuất thân tốt, gia thế tốt, tốt nhất là con cháu quan gia có tiền, lại có tài, có thể cùng nàng ta ngâm thơ làm câu đối, ôn nhu đối với nữ nhân, quan trọng nhất là bộ dạng phải tuấn tú, tuyệt đối thể là dưa méo táo nứt, con cả càng tốt, sau ngày gia sản do thừa kế.

      hề nghi ngờ, trước mắt biểu ca Đinh Lập Hi là đối tượng tốt nhất, tương lai là con cả của tri châu tất nhiên nổi tiếng, lại là tâm can bảo bối của tiểu Lỗ thị, dù tương lai thể con đường quan lớn, nhưng tốt xấu gì cả đời cũng lo ăn mặc, có dùng cũng hết bạc.

      Trước mắt nàng ta tìm được đối tượng nào tốt hơn Đinh Lập Hi, tạm thời chấp nhận, dù sao Giang Nam đại quan nhiều, hơn nữa phần lớn các cậu ấm tuổi tác tương xứng với nàng đều đính hôn, nếu như có người nào tốt hơn, gả cho biểu ca cũng tồi.

      "Biểu muội cẩn thận, sức khỏe của muội tốt lắm, đừng ra gió, đường để nha hoàn đỡ, nếu để bị ngã biểu ca đau lòng." Đinh Lập Hi trời sinh tính phong lưu thừa dịp biểu muội chân bước vững thân thể nghiêng ngả, đưa tay đỡ lấy eo của nàng ta, ngả ngớn nhéo cái.

      Nhưng biết đó là kỹ xảo đưa vào tròng của Hồng Tuyết Bình, nàng ta căn bản hụt chân, là nhìn thấy đến gần mới làm bộ đứng vững, cố ý ngã vào trong lòng .

      người tình nguyện đánh, bên tình nguyện chịu, ngược lại vừa xứng đôi, hai người mắt mày lại đưa tình.

      "Đa tạ biểu ca quan tâm Bình nhi, Bình nhi đúng là số khổ, có được thân thể khỏe mạnh, khiến cho biểu ca và dì lo lắng." Giọng của nàng ta ôn nhu mềm mại, muốn mà còn chối khẽ ghé vào lòng Đinh Lập Hi, lại tỏ vẻ kinh hoảng đỏ mặt, lúc vươn tay ra muốn ôm lại tránh ra, cho đồ ngon nhưng cho ăn đủ.

      "Ai nha đầu khỏe mạnh tốt, ta thích tiểu mỹ nhân nhược liễu phù phong như muội, dáng vẻ mềm mại khiến người ta mến." Tóc mềm như mây, hàng mi cong cong, cụ cười kiều mỵ, khiến người khác thể dời mắt.

      Đinh Lập Hi bị Hồng Tuyết Bình có hương vị phong tình khác lạ mê hoặc, nàng ta chỉ liếc mắt cái cũng khiến cảm thấy nhũn hết cả người, tim đập dồn dập.

      Đem nàng ta so sánh với vợ trước, Cầu Hi Mai quả bị ghét vô cùng, vừa biết lấy lòng người khác, lại biết làm nũng với trượng phu, là ly nước trắng có gì thú vị, có hương vị, càng có tư vị mất hồn.

      Nam nhân đều là có mới nới cũ, khi vừa lấy vợ đầu Đinh Lập Hi thấy thê tử mọi thứ đều xuất sắc, ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, bề ngoài thanh tú bên trong thông minh, đọc đủ các loại sách, là thiên kim tính tình hiền dịu, còn có chút thích, nhưng mà sau khi gặp Hồng Tuyết Bình...Cầu Hi Mai là ai vậy? Sớm bị ném lên chín tầng mây, trong đầu chỉ toàn là nụ cười kiều diễm của Hồng Tuyết Bình, ngay cả chỗ của con hát và tiếu quả phụ cũng , lòng đều đặt người biểu muội.

      "Biểu ca bắt nạt người ta, ai cần huynh thích, muội cũng thích huynh!" Hồng Tuyết Bình vẻ mặt thẹn thùng che mặt, lông mi run rẩy, nhưng ở góc người khác nhìn thấy, ánh mắt nàng ta lóe lên vẻ khinh miệt.

      "Muội thích ta thích ai? Chẳng lẽ là Vượng bá quét lá?" khẽ véo mũi nàng ta, ngón tay cố tình lướt qua đôi môi.

      "Hừ! Biểu ca chỉ thích trêu người, ai muội thể thích Vượng bá quét lá, muội còn thích béo tẩu ở phòng bếp, Chu đại nương làm giày cho muội, Quách ma ma hay lớn giọng..." Sóng mắt nàng ta chuyển động, đem nha đầu bên người trái câu, phải câu, "Ngọc Quế và Thạch Lựu ta cũng thích." Ngọc Quế và Thạch Lựu đều là nha hoàn 16, 17 tuổi, là "người nhà" Hồng Tuyết Bình mang theo từ Hồng phủ đến, các nàng là nha hoàn nhị đẳng của mẹ cả đại Lỗ thị, theo nàng ta ba năm trở thành nhất đẳng đại a hoàn, cũng là người ngầm hiểu nàng ta nhất, tính tình lanh lợi biết lúc nào cần phối hợp diễn trò.

      "Tiểu thư, nô tỳ dám để người thích, người tạm tha cho nô tỳ ! Nô tỳ dập đầu xin người." Ngọc Quế làm bộ muốn quỳ xuống.

      "Đúng vậy, tiểu thư, đừng hại nô tỳ, nếu để cho Biểu thiếu gia trách tội hai tỷ muội chúng ta vậy là quá oan uổng."

      Chủ tử thế nào dạy ra kiểu nô tỳ như vậy, tiểu thư quen làm bộ làm tịch, đám hạ nhân cũng dối thành quen, gió chiều nào che chiều ấy, cùng nhau khiến Đinh Lập Hi vui vẻ, thẳng hai nàng là hai bảo bối.

      Chẳng qua là lời khen của dành cho hai nha hoàn khiến cho Hồng Tuyết Bình nổi lên lòng cảnh giác, ngàn phòng vạn phòng, càng phải phòng người bên cạnh, bởi vì các nàng rất hiểu nàng ta, khi nổi lên dị tâm, chính là đâm hai nhát dao sắc bén vào ngực nàng, nàng ta thể phòng bị.

      Nếu nàng nhận định Đinh Lập Hi là nam nhân của nàng ta, vậy nữ nhân khác đừng nghĩ chạm vào, nam nhân của nàng ta chỉ có thể có mình nàng ta, nào là thông phòng, di nương đều cút hết sang bên, đến người nàng ta giết người, tới hai nàng giết cả đôi, loại bỏ tất cả nữ tử bên cạnh .

      Chờ nàng ta thuận lợi gả vào Đinh phủ làm con dâu trưởng, người bị loại đầu tiên chính là Ngọc Quế và Thạch Lựu, đem gả các nàng cho quản hoặc kế toán trong phủ, thay đổi các nàng thành nương tử quản , sau đó lại mua vài nha đầu 11, 12 tuổi vào phủ hầu hạ.

      Dùng vài năm công phu tuyệt đối dạy dỗ ra ngu trung, dám vọng tưởng trèo lên giường của chủ tử, quyến rũ nam nhân của nàng ta.

      "Nhìn thử , hai nha hoàn của muội là trung thành, lòng che chở cho muội, ta muốn đùa chút cũng được, vậy biểu muội có thể thương biểu ca , có chút chút là được rồi!" Đinh Lập Hi trêu chọc biểu muội thành nghiện.

      " chút là tốt rồi?" Nàng ta giả bộ ngây thơ mở to mắt.

      "Nếu có thể nhiều hơn càng tốt." Vừa xong, tự thấy buồn cười ngửa đầu ra sau cười lớn, tăng thêm vẻ tuấn tú.

      Nhìn dung mạo tuấn mỹ của biểu ca, Hồng Tuyết Bình có chút động lòng, nàng ta từ trước đến nay đều thích mỹ nam tử, nam nhân bộ dạng xinh xắn mới cảnh đẹp ý vui.

      "Cái gì nhiều thêm chút, biểu ca biểu muội các ngươi chuyện gì mà vui vẻ vậy, ta từ xa nghe thấy tiếng cười của hai đứa." Tiểu Lỗ thị toàn thân là y phục lộng lẫy, thiếu chút nữa là mù mắt Hồng Tuyết Bình, nàng ta vô cùng hâm mộ nhìn vòng tay bạch ngọc của bà ta, nghĩ thầm, rồi ngày tất cả đều là của nàng ta.

      "Dì, biểu ca cười Bình nhi có khí chất như dì, ta chưa từng trải, nhìn hạt châu bé cũng cho rằng là Đông hải trân châu, thèm muốn đến mức tròng mắt sắp rơi ra rồi." Hồng Tuyết Bình thân thiện khoác tay tiểu Lỗ thị, làm nũng với bà ta.

      Ta có vậy sao? Đinh Lập Hi chịu tiếng xấu thay cho người khác nháy mắt, đùa cợt biểu muội tư tưởng xấu, nhưng mà vui vẻ cũng vạch trần nàng, ngược lại để cho nàng ta ba hoa chích chòe bịa chuyện, hai người huynh hữu tình, muội hữu ý, liếc mắt đưa tình.

    3. milary

      milary Active Member

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      210
      Chương 11(2):

      Nếu biết đấy là thủ đoạn của Hồng Tuyết Bình lợi dụng để đạt được thứ mình muốn từ tay tiểu Lỗ thị biết còn cảm thấy nàng ta xinh đẹp khả ái, hồn nhiên thiện lương nữa hay ?

      " , sao vẫn còn thiếu mấy thứ nhặt này sao? Hi nhi, con đưa biểu muội con đến Trâu Bảo Trai chọn mấy thứ đừng để người khác dèm pha, biểu tiểu thư Đinh phủ chúng ta ta sao có thể ngay cả cái trâm chân châu cũng có chứ." Ha ha, bà cả người đều là cẩm y hoa phục, khí chất làm sao có thể thua các phu nhân xuất thân quan gia chứ.

      Tiểu Lỗ thị thích so bì cùng người khác, biết được vài chữ tự nhận mình phải là vợ thương gia, mà là phu nhân nhà quan cả người đầy quý khí, hành xử nhất định phải là khí thế của phu nhân nhà quan, thích nhất là nghe người khác nịnh hót.

      Hồng Tuyết Bình nắm được nhược điểm này liền hết sức nâng bà ta cao, dù sao cũng mất tiền, tiểu Lỗ thị thích nghe nàng hùa vào, hồi tiểu Lỗ thị liền vui vẻ đến mức choáng váng, cảm giác đường giống như bay.

      "Vậy ai trả tiền?" Tiền tiêu vặt của cũng còn nhiều lắm, đưa tay muốn xin mẫu thân bạc.

      Đinh Lập Hi cũng thấy hành vi của nam tử hai mươi tuổi thành thân lần lại vẫn lấy tiền của mẹ ruột là xấu hổ, dù sao sớm muộn cũng là của .

      Tiểu Lỗ thị vừa nghe, có phần tức giận vì có tiền đồ. "Lấy từ chỗ của ta, cần quan tâm, thích cái nào lấy cái đó, Bình nhi nhà chúng ta chính là phúc tinh, có phúc lớn, nó vừa đến, lão gia nhà chúng ta liền được thăng quan rồi."

      Từ tri huyện chuyển lên làm tri châu, nhảy bậc, trượng phu thăng quan đường tài lộ cũng lên thao, làm thê tử sao có thể vui chứ, dù sao ai ghét làm quan lớn.

      " rộng lượng, nương chính là bồ tát sống, nhi tử con là thần tài qua cửa, đưa bạc đến tay tiểu biểu muội." nghĩ tới nương vẫn luôn keo kiệt lại có thể chớp mắt mà lấy ra kim nguyên bảo như vậy.

      Bà phi tiếng, " mau , đừng ở đây chướng mắt ta, lúc nữa ta đổi ý, con đồng cũng lấy đước đâu."

      Trong lòng tiểu Lỗ thị được Hồng Tuyết Bình dỗ ngon dỗ ngọt, càng nhìn càng thấy thuận mắt, cả người đều hướng về phía nàng ta.

      Mua vài đồ trang sức có là gì? Cũng phải mua nổi, thể diện của cháu cũng là thể diện của bà, sau này ra ngoài, ai dám cười sau lưng rằng bà phóng khoáng, đủ khéo, đứa cháu này cũng đủ thắng mười phu nhân nhà quan khác.

      "Vậy chúng con đây, nương đừng đau lòng nha."

      Đinh Lập Hi cầm bạc cùng Hồng Tuyết Bình ra ngoài, bọn họ xe ngựa của nhà, cố kỵ nam nữ bất đồng, bởi vì bọn họ rất vui lòng, biểu ca buổi muội vừa lúc nhìn trộm, ngươi liếc nhìn ta, ta nhìn ngươi cái nhìn nhìn lại, mặt mày đều là ý cười.

      Xe ngựa khoảng phút rồi rẽ trái, đến tây thành nơi nhộn nhịp nhất, con đường này được gọi là phố hoàng kim, cửa hàng san sát nhau, tất cả đều là các loại hàng hóa tinh xảo, từ tơ lụa Tứ Xuyên đến mỹ phẩm, ngọc thạch mã não đến dược liệu quý hiếm, "Thải nghê phường" là cửa hàng y phục vô cùng nổi tiếng, "Nguyệt quế cư" là hàng rượu thơm nhất,...Ngươi muốn mua gì có cái đó.

      Xe ngựa dừng trước cửa hàng màu vàng rực rỡ, bảng hiệu của cửa là thiếp vàng, gỗ tử đàn quý hiếm, phía viết "Trân Bảo Trai."

      Hai người vào, hai mắt Hồng Tuyết Bình lập tức sáng lên, hứng phân chọn chọn lại.

      "Biểu ca, cái vòng ngọc phù dung khảm tơ vàng này có được hay , có phải cổ tay muội quá trắng hợp với ngọc sáng ?" xong, nàng ta thuận tay đeo vòng vào, lắc lắc cổ tay khoe.

      "Đẹp, ngọc đẹp càng tôn thêm làn da trắng, băng cơ dương ngọc thạch." sờ soạng cổ tay nàng ta, ngón trỏ khẽ móc kéo ngón út của nàng ta.

      Nàng ta hơn dỗi nhăn mày, "Biểu ca lại chế giễu người ta, cũng phải là biết cơ thể ta yếu đuối, là do dưỡng bệnh, cả người đều gầy yếu, đâu ra băng cơ tuyết phù."

      ra Hồng Tuyết Bình vô cùng đắc ý da thịt cả người đều vô cùng mịn màng, trắng mềm gần như có thể nhéo ra nước, đây chính là công sức nàng ta bỏ nhiều năm ra tìm, dùng sữa dê để tắm, hơn nữa còn có mùi hương.

      "Gầy là tốt, vừa thấy thương, khiến người ta vừa nhìn thấy thương tiếc thôi, muốn ôm vào trong lòng để an ủi."

      Hồng Tuyết Bình mị nhãn nhìn qua, che miệng cười khanh khách, "Vậy biểu ca có nguyện ý thương biểu muội , cho biểu muội cây trâm vàng khảm thạch hồng bảo?"

      "Trâm vàng khảm ngọc bảo thạch..." Có vẻ rất quý.

      "Sao thế, biểu ca nỡ?" Ngón ngút của nàng ta khẽ lướt qua tay , ánh mắt lưu chuyển, thiên ngôn vạn ngữ.

      "Mua! Biểu muội thích, biểu ca thỏa mãn tâm ý của muội." Sắc đẹp trước mắt, Đinh Lập Hi lập tức nghĩ đến cảnh cơ thể mềm mại của tiểu biểu muội trần như nhộng, cả người đều ngây ngốc.

      "A! Cây trâm hoa cúc này cũng rất đẹp, tiểu thư nhà ta thích nhất là cây hoa cúc cao thượng." Thạch lựu vừa thấy tiểu thư nháy mắt, vội vàng đem cây trâm hoa cúc đeo lên cho tiểu thư, nhìn xung quanh chút rồi lớn tiếng ca ngợi.

      "Có trâm cài phải ghép với khuyên tai, đôi khuyên bướm vàng này rất hợp..." Ngọc quế tay chân nhanh nhẹn tháo đôi cũ của chủ tư xuống, thay đôi mới.

      Chủ tớ ba người quả chút khách khí, chọn toàn trang sức nạm vàng mang ngọc quý giá, cầm lấy trâm phượng bảo ngọc, tay trái là vòng mã não, tay phải là chuỗi ngọc hồng bảo thượng hạng, trâm dương chi bạch ngọc cài lên rồi tháo xuống nữa.

      là phối hợp khăng khít, để người ta nhìn thế là đủ rồi, tới nén nhang, Hồng Tuyết Bình chọn được ba cây trâm vàng, còn có khuyên tai, vòng cổ, tiêu gần hết số tiền Đinh Lập Hi mang đến, khiến cho chưởng quầy của Trân Bảo Trai cười ngậm được miệng.

      Chẳng qua là thân thể này của Hồng Tuyết Bình dùng được, từ khi sinh ra thiếu máu có ít bệnh, nàng ta vừa mới đứng lúc cảm thấy hoa mắt chóng mặt, nàng ta để cho biểu ca tính tiền, cũng người làm để trang sức vào hộp, còn mình để nha hoàn đỡ ra ngoài Trân Bảo Trai hít thở khí.

      biết có phải là đạt được nhiều nữ trang quý giá mà vui vẻ đến mức choáng váng hay , hay là do thân thể suy yếu, nàng ta vừa mới ra ngoài tiệm để hít thở, đột nhiên hiểu sao hai mắt hoa hết cả lên, vừa lúc nha hoàn của nàng ta cho rằng nàng ta đứng vững được mà buông tay, cơ thể nàng ta lung lay ngã xuống, chiếc xe ngựa vừa lúc chạy đến...

      " nương, cẩn thận..."

      Tiếng nam tử khẽ hô vang từ xa đến gần, bóng dáng xanh ngọc vút tới, thân hình tinh tráng đứng lại bên cạnh, đưa tay vừa lúc cứu lấy.

      Hồng Tuyết Bình cho rằng bị xe ngựa va phải rơi vào trong ngực nam tử, mặt nàng ta trắng bệch, sợ hãi toát cả mồ hôi, giây phút suýt chết khiến nàng ta sợ hãi, cả lưng ướt đẫm mồ hôi, mùi hương quần áo cùng mồ hôi thấm ra, mùi hương mê hương lập tức phiêu tán bốn phía.

      Nàng ta sợ chết, càng sợ chết mà thành tàn phế, ưu thế lớn nhất giờ của nàng ta là xinh đẹp, cùng với thân hình nảy nở, nàng ta có thể có gia thế hay trí tài trí thông minh, nhưng cũng có thể ngạo nghễ so bì với ít nữ nhân.

      " nương, sao chứ? có việc gì rồi, có thể mở mắt, cần sợ hãi, tôi cứu , bị thương."

      Giọng dễ nghe của nam tử khiến cho Hồng Tuyết Bình sợ hãi chậm rãi mở mắt, lúc này mới phát mình còn biết xấu hổ mà bám lấy người ta, đôi tay bạch ngọc gắt gao nắm chặt vạt áo thêu xích mãng buông, hai má lập tức đỏ bừng.

    4. milary

      milary Active Member

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      210
      Chương 11(3):

      Từ từ, xích mãng?

      Con cháu hoàng gia lấy hình rồng để thể tôn quý, còn đa số các nhà công hầu lại dùng hoa văn hình rắn, chẳng lẽ là con cháu thế gia huân quý?

      Hồng Tuyết Bình suy tính trong lòng, cho dù là vừa mới gặp nhau, nàng ta vẫn muốn trèo lên cành cao, gả vào nhà phú quý, để cho bản thân được sống tốt hơn, nàng ta buông tha bất cứ cơ hội nào để có thể bám vào cành cao.

      "Đa tạ ơn cứu mạng của công tử, tiểu nữ có gì báo đáp." Đành phải lấy thân báo đáp, nàng ta ở trong lòng thêm lời kịch cũ kỹ.

      Vừa ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt kinh diễm của nam tử rơi vào trong mắt Hồng Tuyết Bình, nàng ta càng thêm đắc ý phô trương vẻ nữ tính, vẻ mặt giả vờ thẹn thùng e lệ.

      "...Ách, có việc gì là tốt rồi, cần đa lễ..." Nam tử vô thố đỏ tai, cử chỉ bối rối giống như tiểu tử lần đầu biết .

      " biết công tử tên là gì, nhà ở đâu, đại ân thể cảm tạ hết, ngày sau mang đại lễ tới cửa đáp tạ." Nàng ta xấu hổ khẽ cúi đầu, lộ ra khoảng gáy trắng nõn, vài giọt mồ hôi lấm tấm, càng làm nổi bật lên chiếc cổ thon dài.

      Nhìn cảnh trước mắt, yết hầu của chuyển động lên xuống, nuốt nước miếng, " nương hữu lễ, tại hạ họ Quản tên Nguyên Thư, nhà ở kinh thành, là con của Cao Thịnh Hầu, có việc tìm huynh trưởng nên đến đây, nương có chuyện cần tại hạ giúp đỡ có thể đến nha môn tuần phủ hỏi."

      "Cao Thịnh Hầu..." ngờ, gặp họa được phúc, câu được cá lớn.

      Hồng Tuyết Bình lập tức bị tên tuổi "Cao Thịnh Hầu" mê hoặc, bất chấp là con vợ cả, thứ xuất, nàng ta chỉ biết là gặp được đại vận, có mục tiêu tốt hơn, nào còn cần con của quan địa phương nhoi, chút do dự biểu ca Đinh Lập Hi bị nàng ta ném ra sau đầu.

      "Sao vậy, biểu muội, có chuyện gì xảy ra?" Đinh Lập Hi trả tiền xong ra ngoài, nhìn thấy biểu muội vẻ mặt khó xử chuyện với nam tử xa lạ, lập tức cảm thấy vui, ghen ghét, tay kéo biểu muội đến cạnh mình.

      Đáy mắt Hồng Tuyết Bình lên chán ghét, nàng ta giả vờ chấn kinh hốc mắt đỏ lên, "Biểu ca,... đáng sợ, muội suýt chút nữa bị xe ngựa đụng phải, may mắn có Quản công tử cứu giúp, đúng lúc cứu muội từ dưới vó ngựa."

      "Cái gì, muội suýt bị đụng sao?" vô cùng sợ hãi.

      "Cũng may là hữu kinh vô hiểm, nếu huynh còn được gặp muội rồi." Nàng ta giống như vô ý nhìn về phía Quản Nguyên Thư há hốc mồm, cười .

      "Là vậy sao? Vậy đa tạ Quản công tử, chúng ta còn có việc, cáo từ." Đinh Lập Hi nhìn ánh mắt của nam tử kia, lăn lộn ở giữa đám nữ nhân lâu như vậy sao biết đây là ý gì, lại càng vui, rất vô lễ mà dẫn người rời , cho phép hai người chuyện thêm, đẩy biểu muội lên xe nhà mình.

      Hồng Tuyết Bình xảy ra chuyện gì, Cầu Hi Mai ở biệt trang tất nhiên biết, mà giờ "hưởng thụ" Quản Nguyên Thiện đích thân chăm sóc.

      "Nàng cho rằng bản thân mình là bằng sắt sao? Nhìn người ta gặp nạn lòng cứu trợ, sao tự xem khả năng bản thân có chịu được , cứu người là chuyện tốt, nhưng phải là lấy bản thân ra bồi thường, nhìn lúc nàng mạo hiểm, dọa ta cả người đều đổ mồ hôi lạnh...." Quản Nguyên Thiện nhăn mày khẽ trách mắng.

      Làm theo phương pháp của Cầu Hi Mai, Quản Nguyên Thiện lấy thân phận tuần phủ đại nhân ra lệnh, để những người trong thôn bị sốt cao, ngoài, người có chấm đỏ tập trung lại chỗ, người của quan phủ tới đưa thuốc, thống nhất trị liệu.

      Người bị nhiễm bệnh cũng thể coi thường, trong nhà ngoài nhà, đầu thôn cuối thôn đều vẩy nước dấm chua nấu với vôi, khơi thông mương máng, ở nhà thể có nước đục, gà chết heo bệnh đều thiêu hủy, nếu mai táng tại chỗ, thể để súc vật bị bệnh ra ngoài.

      Sau khi chỉnh đốn phen, ôn dịch có thể khống chế được, chỉ sơ sơ vài thôn xóm hơn trăm người chết, đại bộ phận đều là thuốc tới kịp cứu được mạng, cũng vãn hồi được tình hình bệnh dịch lan tràn, tránh cảnh vạn người chết.

      Tại nơi trận dịch thình lình nổi lên, Cầu Hi Mai có duyên gặp phải Lễ quốc công Phòng Phục Lâm, ông trong cái rủi gặp cái may nhặt về được mạng, đúng lúc được điều trị, lại có đầy đủ dược liệu, sức khỏe lăn qua lăn lại mộ hồi cũng dần hồi phục sức khỏe.

      Nhưng mà khi Phòng Phục Lâm có chuyển biến tốt, ngược lại Cầu Hi Mai luôn chiếu cố người bệnh lại bị nhiễm ôn dịch ngã bệnh, bởi vì nàng là người đầu tiên tiếp cận xe ngựa, cũng tự mình đỡ Phòng Phục Lâm thể hành động vào phòng được phong tỏa toàn bộ.

      Nhưng mà nàng ngờ tới nàng trùng sinh lại thay đổi toàn bộ nhận thức, đệ muội vốn chết vì ôn dịch giờ vẫn khỏe mạnh hoạt bát, chuyện từng nhà treo cờ trắng vẫn chưa xảy ra, trước khi trùng sinh nàng chưa từng gặp Quản Nguyên Thiện và Hàng thị, cùng với các phụ tá khác, thậm chí còn là con dâu trưởng Đinh phủ luôn bị lạnh nhạt.

      Thế giới của nàng thay đổi cách điên đảo, thoát khỏi cảnh bị nắm giữ, khiến cho nàng có khi khỏi hoài nghi mình có phải là nằm mơ hay .

      "Ta có thể uống thuốc , đắng lắm." Cầu Hi Mai đau khổ lè lưỡi, gương mặt nhắn nhăn lại thành nắm.

      " được." Khó có được lúc nàng lộ ra dáng vẻ tiểu nữ nhi, Quản Nguyên Thiện nghiêm mặt lại, nghiêm khắc bắt nàng uống xong thuốc, giọt cũng cho để lại.

      "Nhưng mà rất đắng, đầu lưỡi của ta đều run lên rồi, nếm ra vị gì nữa." Nàng bị bệnh có vẻ đặc biệt mảnh mai, hai má gầy chút, đôi mắt hạnh có vẻ lớn hơn, sáng ngời, trong trẻo giống như hồ nước sâu.

      "Rất đắng? Để ta thử xem cái lưỡi bé có tê hay ..." Quản Nguyên Thiện làm bộ muốn cạy mở miệng của nàng, tự mình lấy miệng nếm thử vị đắng trong miệng nàng.

      Nhìn thấy gương mặt gần ngay trước mắt, hai má nàng đỏ bừng tránh , tim nàng đập liên hồi, " tê, còn run nữa, chỉ là đắng mà thôi."

      Đáy mắt phiếm cười, giọng mang theo sủng nịnh. "Đâu có thuốc nào là đắng, thuốc đắng dã tật, uống thuốc rồi mới có thể nhanh khỏi bệnh, có đắng hay quan trọng."

      "Ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, nên cần..." Cầu Hi Mai cò kè mặc cả muốn uống thuốc, mấy ngày này nàng trước sau uống biết bao nhiêu là thuốc, nhưng đối diện với đôi mắt đen trước mặt, đầu nàng càng ngày càng cúi thấp, giọng dần, giống như tiểu hài tử làm sai chuyện.

      "Nhìn nàng xem, còn biết sai mà mình khỏe, bộ dáng ốm đau bệnh tật ai phục? Cho dù là Hi Lan, Hi Trúc cũng dám kêu đắng ngoan ngoãn uống xong, vô cùng nghe lời, thân là trưởng tỷ còn bằng đệ muội." chê nàng phải tấm gương tốt.

      "Hai đứa có khỏe ? Có khóc nháo tìm tỷ tỷ ? Từ khi hai đứa nó sinh ra chưa rời xa muội quá ngày." Nàng chỉ cảm thấy có lỗi với hai đứa , thể chăm sóc tốt cho bọn họ, giờ bị bệnh lại càng thể làm gì, luống cuống biết nên làm gì.

      Tính cả mấy ngày coi chừng lễ quốc công, mười này nàng gặp đệ muội.

      " giờ mới nhớ tới hai đứa kia, có chút quan tâm rồi, yên tâm, bọn họ so với nàng tốt hơn nhiều, mỗi người được mẹ ta đưa chơi, nếu nàng muốn gặp hai đứa phải uống thuốc cho tốt, dưỡng bệnh tốt lây bệnh đến bọn ." lấy đệ muội nàng quan tâm ra làm mồi nhử, dỗ nàng uống thuốc.

      Quản Nguyên Thiện cẩn thận săn sóc khiến cho Cầu Hi Mai vô cùng đau lòng, cảm động quan tâm cẩn thận của , trong thâm tâm nàng dám thừa nhận rằng bản thân quyến luyến, nàng lưu luyến những lúc ở chung đơn thuần như thế này.

      có gia thế, có môn đăng hộ đối, chỉ có hai người đối diện vô cùng đơn giản, đến những tình cảnh xung quanh.

    5. milary

      milary Active Member

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      210
      Chương 11(4):

      "Huynh cần dùng giọng điệu dỗ trẻ con để dỗ ta uống thuốc, ta chắc chắn uống, chờ lúc, chờ thuốc còn nóng ta uống." Nàng phát giọng của nàng như làm nũng với , giọng mềm mại như làn nước.

      cười , "Thuốc để lạnh càng đắng."

      "...Huynh độc ác." Nàng bất mãn chu miệng, nhìn chén thuốc bốc khói mùi thuốc nồng đậm, cảm giác giống như ngậm hoàng liên trong cổ.

      Ài, vì sao thuốc nhất định phải đắng như vậy, sách thuốc chỉ dạy người phối thuốc như thế nào, sao viết làm thế nào để biến thuốc đắng thành ngọt.

      "Muốn ta đút cho sao? Hi Nhi." Quản Nguyên Thiện ngồi giường, hai mắt nhìn chằm chằm đôi môi đỏ chu sa.

      Cái nhìn chăm chú này hiểu sao khiến cho tim nàng đập liên hồi, hoảng hốt có chút được tự nhiên. "Quản nhị ca, huynh ngồi gần quá rồi..." Người nàng nóng quá, sắp bốc cháy rồi. "Nàng cái gì?" giả vờ nghe thấy nàng gì, rồi tiến gần thêm chút, kề vai sát vai nàng, còn ngửi được mùi hương nhàn nhạt từ tóc nàng.

      Cầu Hi Mi sắp xấu hổ đến chết, hai gò má đỏ bừng như thoa phấn, nàng cắn răng đoạt chén thuốc tay uống hơi. "Ta uống xong rồi."

      Đắng quá, đắng quá, đắng muốn chết, cả miệng đều là vị đắng...Oa? Đây là cái gì, chua chua ngọt ngọt?

      "Thưởng cho nàng, đỡ cho nàng lại nhăn nhó trừng ta, ta nhìn đau lòng." Quản Nguyên Thiện che dấu nở nụ cười ôn nhu, trong mắt đều tràn đầy thâm tình.

      "Quản nhị ca, ta..." Nàng thể ra lời cự tuyệt, bởi vì sớm bước vào lòng nàng, căn bản muốn cãi lại lòng mình.

      Ngón tay dài khẽ vuốt môi nàng, lúc nặng lúc . "Tâm ý của ta nàng cũng biết, lòng ta chỉ hướng về mình nàng, Hi nhi, ta muốn nắm tay nàng cả đời."

      Nàng vừa nghe xong, hốc mắt lập tức phiếm hồng, liều mình lắc đầu. "Ta xứng với huynh, đáng để huynh động lòng, ta... trèo cao được..."

      "Xuỵt! Nghe ta , ta muốn ở bên cạnh nàng, tuyệt đối có ý coi thường, ta hai ba tuổi, đến tuổi lấy vợ sinh con, mà ta chỉ để ý nàng, muốn cưới nàng làm vợ." Biển người mênh mông, nàng là phong cảnh đẹp nhất, muốn bỏ qua nàng, để rồi tiếc nuối cả đời.

      "Nhưng mà ta từng hòa ly."

      Quản Nguyên Thiện cười yếu ớt khẽ vỗ mặt nàng." có sao, người ta thích là nữ tử tên Cầu Hi Mai, phải là điều gì khác."

      "Huynh...huynh là con của Cao Thịnh Hầu, chúng ta đăng môn hộ đối, trưởng bối trong nhà chấp nhận ta làm con dâu, huynh vô cùng khó xử..." đối tốt với nàng đủ để cho nàng hoài niệm cả đời, nàng thể vì bản thân xuất thân thấp kém mà liên lụy đến .

      Nghe vậy, cất tiếng cười to, "Ngoại từ bà nội của ta, nàng cần lo lắng có người nào phản đối, cái gì mà ý kiến môn hộ đều là sáo rỗng, quan trọng là lòng, nhà ta có nhiều quy củ loạn thất bát tao như vậy, nhiều lắm là chịu lão thái thái lải nhải mà thôi."

      "Có ý gì?" Nàng giật mình.

      "Cha ta luôn nghe lời mẹ ta, bà nội cũng có cách nào bảo được cha ta, nàng thấy mẹ ta là người coi trọng gia thế sao? Bà luôn cười nhạt với nhà đối diện, khinh bỉ ánh mắt thế tục, bà thường người với người chỉ cần ở chung vui vẻ là được, vật ngoài thân đều là giả, sinh mang theo tới, chết mang theo , sinh tử vui buồn chỉ là ngang qua trong chớp mắt." Nương là người rộng rãi, nhìn thấy sống chết.

      Sinh mang theo tới, chết mang theo ...Giống như nàng trước khi trùng sinh, hai tay trống trơn mà chết, cái gì cũng thể lưu lại, ngoại trừ bụng đầy bi thương và cam lòng. " đời kiếp đôi người... có thể làm được sao?"

      Cầu Hi Mai thất thần thào tự , sâu trong trí nhớ của nàng quên được câu đó, đó là lý do Hồng Tuyết Bình bức bách nàng rời khỏi Đinh phủ, Hồng Tuyết Bình nàng tuyệt đối chung trượng phu với người khác, ngay lúc nghe vậy trong lòng nàng liền rung động, dù sao quan niệm từ trước tới giờ thê thiếp chung chồng là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

      Nhưng mà câu đó ảnh hưởng đến nàng rất sâu, khắc trong đầu có cách nào quên được, cho dù sau khi sống lại cũng nhớ mãi quên, lòng nhớ đến nếu có thể đời kiếp đôi mình, dù có chịu ủy khuất lớn hơn, chịu nhiều khổ cực hơn cũng đáng, con người lúc sống chỉ mong được tấm chân tình.

      Cầu Hi Mai cho rằng giọng nàng rất , nhưng Quản Nguyên Thiện tập võ nhiều năm thính lực rất tốt, vừa nghe thấy trong miệng nàng lầm bầm " đời kiếp đôi mình", lập tức hiểu khúc mắc nàng thủy chung kháng cự là gì.

      Lúc trước nương cũng từng qua, thuận theo hành động cử chỉ của Hi nhi chút biết được điều nàng lo sợ, vì đó nội tâm mới chậm chạp chịu tiếp thu , muốn tìm cơ hội đúng lúc khuyên bảo, hóa giải khúc mắc trong lòng nàng.

      "Hi Nhi, đời kiếp đôi mình ta làm được, có người khác, chỉ có hai người ta và nàng." Bàn tay to dày dặn bao trùm lên bàn tay hơi lạnh.

      "Cái gì?" Nàng mở ta mắt nhìn.

      "Hậu viện của đại ca ta chỉ có mình đại tẩu, mẹ ta đời này hận nhất chính là tam thê tứ thiếp, nhưng mà cha ta trước kia vô cùng hoang đường, nạp ít thông phòng, tiểu thiếp, khiến cho mẹ ta bệnh nặng hồi, sau đó bà có cách nào khác mà mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho ông ấy, nhưng mà bà , con trai do bà sinh tuyệt đối được được nay tần mai sở, chân trong chân ngoài, ngay cả người bà nội ta nhét vào cũng bị bà ngăn lại, chỉ là trừ phi đại tẩu ta gật đầu, nếu chuyện nạp thiếp, đón người mới vào tuyệt đối cho phép đến."

      về chuyện này, thái độ của mẹ rất cứng rắn, còn la hét cái gì mà tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ đều chết hết , còn nếu như chọc bà nữa, bà tìm tiểu vương so cao thấp cùng với phụ thân, nam nhân có thể trái ôm phải ấp, nữ nhân cũng có thể tam phu bốn hầu, nuôi trai lơ.

      Còn về phần cái gì là tiểu vương mà phải tiểu Trương, tiểu Lý, đến bây giờ cũng biết có phải là do nương ngẫu nhiên ra hay , nhưng đại khái hiểu tiểu vương đích thị là chỉ gian phu, ý của nương là nếu như chọc bà tức đến mức còn lý trí nữa tìm người khác.

      "Đều nghe mọi người Cao Thịnh Hầu sủng thê, sủng đến hơn được nữa." Hàng thị nhìn giống như chủ nhân bị khinh bỉ, nữ tử có khí sắc tốt đều là do gia đình hòa thuận vui vẻ.

      Vừa đến phụ thân sợ vợ, Quản Nguyên Thiện nhịn được mà cười. "Ta đó là trước kia, mẹ ta hết bệnh rồi tính tình liền đại biến, chung là sau khi bị áp bức liền phản kích, bà thay đổi ra tay như sét đánh, bọn họ đóng cửa làm gì ở trong phòng ta biết, chẳng qua là cha ta bởi vậy thay đổi rất nhiều, tình cảm đối với mẹ ta mỗi năm lại càng thêm sâu đậm, gần như là rời khỏi bà liền sống nổi."

      Trước đó lâu bọn họ còn nhận được bảy phong thư liên tục, là nhớ lão bà, hỏi bà bao giờ hồi kinh, hai là uy hiếp bà nếu quay về, Cao Thịnh Hầu có tiếng sợ vợ xuôi nam bắt vợ, trói gô phu nhân dám trốn nhà về kinh thành. Nương sau khi xem thư liền cười to, chỉ biết là người nào trói người nào, ông ấy dám đến, bà cước đá ông ấy về.

      "Tính tình phu nhân rất tốt, luôn bảo vệ tiểu bối." Từ thương của bà đối với Hi Lan, Hi Trúc, ngược lại tính tình sảng khoái khác với các nhà khác.

      "Cho nên , có nương ta chống đỡ nàng có gì phải sợ, nàng hữu tình, ta có ý, chúng ta lưỡng tình tương duyệt, tình đầu ý hợp, có đạo lý chỉ vì môn đăng hộ đối mà phải tương tư." cúi đầu, cười cười hôn lên môi nàng cái.

      "A! Quản nhị ca, huynh..." Vỗ về cánh môi, nàng hoảng sợ ngượng ngùng thôi.

      "Gọi ta là Nguyên Thiện." hếch mày lên, giống như hồ ly giảo hoạt.

      "Nguyên Thiện..." Cầu Hi Mai xấu hổ đỏ mặt.

      "Đúng rồi! Từ cái miệng áo đào gọi lên "Nguyên Thiện" là êm tai, nghe như hoàng xuất cốc, khiến cho xương cốt ta đều nhũn ra rồi." Quản Nguyên Thiện được đà lấn tới còn muốn hôn lên mặt nàng.

      "Huynh để ý ta là hạ đường phu tái giá?" Ngày sau lời đồn nhảm nhất định ít, hoàn toàn để trong lòng sao?

      "Vô cùng để ý." Vẻ mặt buồn bực.

      "Vô cùng để ý?" Sắc mặt nàng trắng bệch.

      "Vô cùng để ý ta hôn nàng nữa chết đói, nàng quả là cuốn trôi cốt nhục của ta." Nếu bổ sung thêm máu chết vì thiếu máu.

      "Vừa xong, tay nâng gáy nàng lên, như lang tựa hộ mà nuốt trọn hương vị chỉ lan, cái lưỡi trơn đẩy hai hàm răng ra, xâm nhập cướp đoạt trong miệng nàng.

      lúc sau mới hơi thở dốc buông ra, lại có chút cam lòng hôn thêm vài cái, khiến cho Cầu Hi Mai hoảng hốt từ cao rơi xuống thấp rồi lại dâng lên, hai mắt mông lung, vẻ mặt đờ đẫn, giống như hồn và thân tách rời, thể nào suy nghĩ được.

      "Huynh..." Trong lúc này nàng biết cái gì.

      "Xú tiểu tử, nha đầu kia tốt hơn chưa? Ngươi đại nam nhân đừng ở trong nhà người khác làm xấu danh tiếng của người ta, nhanh lăn ra ngoài cho lão phu, tra án của ngươi !" Vô thiên vô pháp, dám đưa nữ hài nhà người ta vào khuê phòng, ra vào tự nhiên như vậy.

      Vừa nghe thấy giọng Phòng Phục Lâm rống to, Quản Nguyên Thiện vui vẻ vì ôm được người trong lòng, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, đôi mắt lạnh như tuyết tháng chạp, trong miệng thầm rủa, tâm cam, tình nguyện đứng dậy, cách giường khoảng ba bước.

      "Án tra có thuận lợi phải nhờ lão nhân gia ngài giúp cho chuyện, hơn nữa ngài vô cùng vui vẻ." Có thể công bằng với chuyện sống chết, tin xú lão đầu làm được.

      "Muốn ta giúp?" Phòng Phục Lâm muốn trách móc ngẩn ra.

      "Vương Khải." Quản Nguyên Thiện mở cửa, đưa lưng về phía Cầu Hi Mai, tiếng động .

      "Là ông ta?" Đối thủ mất còn triều của ông, nhìn vừa mắt, bởi vì lão bắt được chứng cứ của tên kia, ông tức giận vô cùng sinh ra phẫn nộ mà từ quan.

      "Ta hoài nghi ông ta là người đứng sau sai khiến của án tham ô này, trước mắt chứng cứ thu nhập được có phần chỉ về phía ông ta." Có liên quan vô cùng lớn tới vụ án.

      Phòng Phục Lâm suy nghĩ chút, "Được, ta giúp ngươi, có thể đạp ngã là chuyện vui nhất cuộc đời, đúng như lời ngươi nó, ta cầu còn được."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :