[Hiện đại] Nợ em một đời bình yên - Diệp Phong - Update

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DiệpPhong

      DiệpPhong New Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      2
      Tên truyện: Nợ em đời bình yên
      Tác giả: Diệp Phong

      Giới thiệu:

      Có tình mãnh liệt như ngọn lửa bùng cháy.


      Có tình thầm như dòng nước ngầm chảy dưới lòng đất, theo ngày tháng trôi dần khắc cốt khi tâm.

      Em biết gọi tên tình cảm của mình là gì, em mong bên trọn đời trọn kiếp, cũng hi vọng ngày ngoảnh lại và nhìn thấy em.

      Chỉ đơn giản là đứng đó, giữ tình sâu trong trái tim, để ai nhìn thấy, để tình ấy mãi mãi bị chôn vùi.

      Mục lục:
      Chương một

      Chương hai
      Chương ba
      Chương bốn
      Chương lăm
      Chương sáu
      Chương bảy
      Chương tám
      Chương chín
      Chương mười
      Chương mười
      Chương mười hai
      Chương mười ba
      Chương mười bốn
      Chương mười lăm
      Chương mười sáu
      Đoạn kết
      Thùy Linh- ánh hoàng hôn ấm áp
      Last edited: 19/4/17
      agaisuchi thích bài này.

    2. DiệpPhong

      DiệpPhong New Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      2
      Chương :

      Minh Phương nằm ghế, ánh mắt lim dim nhìn lên bầu trời cao, ngón tay gõ lên thành ghế theo tiết tấu của bài hát. Lâu lắm rồi mới tự thưởng cho mình buổi tối yên tĩnh và nhàn nhã như thế này, nằm lười ghế, đắp mặt nạ và nghe bản nhạc thích nhất, mỗi câu mỗi ca từ, thanh của bản nhạc dường như lặp lặp lại trong đầu . Thế nhưng chưa bao giờ cất tiếng lên hát lấy câu, bởi nào phải ca sĩ, lại còn hát bài hát của ca sĩ ấy trước mặt ta chỉ có nước bị cười chết.

      sai, là trợ lý cho nghệ sỹ, cho người hát bài hát kia. Đồng thời, cũng là thần tượng của , nhưng việc này nhiều người biết, bởi trước mặt , mọi người chỉ thấy cằn nhằn nhắc nhở cái này, cái kia.

      Làm trợ lý cho Hoàng , ngoài ra còn người nữa, công việc lúc bận bận tối mặt tối mũi, lúc rảnh lại thảnh thơi trêu đùa. Dạo gần đây, danh tiếng của lên đều đều, công việc cũng vì thế mà bận liên tục có lúc nghỉ ngơi.

      Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Minh Phương giật mình ngồi dậy, vội vàng mở máy nghe, vâng dạ lúc rồi cúp máy. Là Hồng, người giúp việc cho Hoàng gọi nhờ để ý đến mấy hôm ấy nghỉ phép về quê, còn tưởng mình ngủ quên bị quản lí gọi điện tìm nữa. Minh Phương vươn vai cái, nhăn nhó vì cổ và vai đau nhức, chiếc mặt nạ khô đét mặt rơi xuống đất. Có lẽ đêm hôm qua đắp mặt nạ chưa kịp rửa mặt ngủ quên luôn sô pha. Minh Phương ngáp dài cái rồi uể oải rời khỏi sô-pha đánh răng rửa mặt. Bây giờ vẫn còn sớm, phải sang nhà Hoàng giúp chuẩn bị bữa sáng, dọn dẹp linh tinh rồi đến studio chụp ảnh.

      Minh Phương đứng trước cửa nhà Hoàng lúc lâu, gọi điện hay bấm chuông cũng thấy động tĩnh gì, khẽ chau mày, đêm qua sau khi về nhà chắc chắn lại lên mạng mà chịu ngủ sớm nên giờ dậy được rồi, nhắc bao nhiêu lần cũng nghe. Minh Phương lấy trong túi xách ra chiếc chìa khóa , thực ra có chìa khóa sơ cua nhà nhưng muốn dùng đến, trừ phi có chuyện gấp hay phải quay về lấy đồ, dù sao đây cũng phải nhà của .

      Bước vào đến nhà, thứ đập vào mắt Minh Phương là quần áo lộn xộn, đồ đạc bừa bãi, kịch bản, giày, túi,… mỗi thứ nơi, khẽ lắc đầu và vào trong phòng ngủ. Quả nhiên Hoàng vẫn ngủ, điện thoại chắc là tắt chuông rồi. Nhìn bộ dạng ngủ say, khuôn mặt với ngũ quan tinh tế, hài hòa, đẹp đến mức có khuyết điểm, lúc ngủ hiền lành như đứa trẻ, trán khẽ chau lại. Khóe môi Minh Phương giấu nổi nụ cười dịu dàng. làm trợ lý cho nhiều năm, mặc thời gian trôi nhưng dường như vẫn giống như của nhiều năm trước đây, chút cũng thay đổi.

      “Vũ Hoàng ! Dậy! Muộn rồi!” rồi lôi cái chăn đắp người xuống.

      Hoàng nhăn mặt định kéo chăn lên nhưng thấy, quờ quạng vài cái cũng thấy mới mở mắt ra nhìn Minh Phương.

      Minh Phương khẽ cười, biết nhất định tìm chăn nên cố tình vứt nó xuống đất để phải tỉnh ngủ.

      “Lạnh chết rồi.” Hoàng nhăn nhó cúi xuống nhặt chăn định đắp lên người.

      “Ai bảo mùa đông lạnh thế này còn mặc quần đùi ngủ, mặc được cái quần dài cho tử tế vào à? Cảm lạnh ốm ra đấy Trung lại mắng bọn em chăm sóc cẩn thận.” vừa vừa quay nhặt quần áo bẩn vương vãi quanh phòng.

      “Mà sao hôm nay em đến sớm thế?” Hoàng hỏi.

      Hồng nhờ em qua xem ổ lợn của thế nào rồi. ngoài dự đoán, trông khủng khiếp .” lên tiếng mỉa mai, tay vẫn ngừng dọn dẹp.

      “Ầy, làm về mệt mà, sao em dịu dàng được chút nhỉ? Đanh đá thế này ai nó thèm lấy em?”

      Hoàng vừa dứt lời bị Minh Phương ngẩng lên lườm cho cái sắc lẹm.

      Hoàng thấy mấy cái quần của mình tay Minh Phương liền giật lại, miệng ấp úng: “Cái này để tự dọn dẹp được rồi.”

      Minh Phương thấy Hoàng hơi lúng túng liền mỉm cười.

      ngại cái gì? Đồ của em còn thấy ít à?” Minh Phương và Hoàng làm việc cũng nhau nhiều năm, sớm thân thiết như người thân trong nhà nên đôi khi tính xấu, bừa bãi hay đồ của cũng quen thuộc mà thấy ngại ngùng gì.

      xong ra ăn sáng , em chuẩn bị rồi, lát nữa còn chụp hình muộn mất, chín giờ xe đến đón đấy.” vừa vừa nhặt mấy quyển sách rơi xuống đất, lá thư kẹp trong quyển sách rơi ra ngoài. Lá thư cũ, các nếp gấp mòn hết cả, chứng tỏ nó được mở ra gấp vào nhiều lần. Nét chữ trong thư mềm mại như hoa bay bướm lượn. bàn còn chiếc hộp đựng các lá thư khác và vài bức hình cũ chụp Hoàng . Có lẽ đêm qua thức khuya vì xem xem lại những món đồ cũ này.

      Minh Phương khẽ thở dài định đặt lá thư lại Hoàng bước ra thấy lá thư cầm tay, sắc mặt có biểu cảm gì. Minh Phương đặt lá thư xuống, gượng cười nhìn :

      ra ăn sáng , em chuẩn bị xong rồi.”

      rồi ôm đống quần áo tay bước ra ngoài. Câu chuyện cũ này biết, người xung quanh đều biết chỉ là ai biết , cũng ai dám hỏi , ấy bây giờ ở đâu, ai biết, có lẽ Hoàng cũng biết. chỉ lặng lẽ thầm đợi ấy, vì tin ấy nhất định giữ lời hứa, trở về bên .

      Lúc Hoàng ăn sáng xong cũng là lúc Minh Phương dọn dẹp xong, nhắc tới lá thư cầm tay, Minh Phương cũng coi như mình chưa từng nhìn thấy lá thư ấy mà cùng xuống tầng , xe chờ ở bên dưới.


      “Hi, chào mọi người.” Hoàng bước vào phòng và lên tiếng.

      “Hoàng đến sớm thế?” Mấy người bên trong thấy Hoàng liền đứng dậy đáp lại.

      Mọi người chào hỏi qua lượt rồi bắt tay vào công việc, người trang điểm, người chuẩn bị trang phục, phụ kiện. Hoàng vừa trang điểm vừa thảo luận với nhiếp ảnh về chủ đề của shoot hình, Minh Phương khẽ liếc qua nhìn nhiếp ảnh cái thầm đánh giá. Tiến Đạt là nhiếp ảnh khá nổi tiếng trong giới, phong cách rất chuyên nghiệp như những gì người khác với , ta rất khó tính, cầu vô cùng khắt khe. chưa từng gặp ta, vốn nghĩ ta phải thuộc kiểu mặt than nhưng giờ gặp mới thấy ta khác hoàn toàn so với những gì tưởng tượng, Tiến Đạt khá hài hước và dễ chuyện.

      “Minh Phương, lấy hộ cái ba lô, cảm ơn.” Đợi Tiến Đạt rời khỏi Hoàng mới lên tiếng. Minh Phương cầm ba lô đưa cho Hoàng , liền bị kéo lại gần: “Bắt quả tang có người làm việc mà ngắm trai nhé!” Hoàng , khóe môi khẽ nhếch lên đường cong xinh đẹp.

      Minh Phương mới chỉ nhìn Tiến Đạt cái bị Hoàng bắt được, thẹn quá hóa giận toan giơ tay lên nhưng lập tức bị giữ lại.

      “Em tính hành hung nghệ sỹ của em đấy hả, mặt mà để lại vết tích gì em ăn sao với công ty?” Hoàng thấy Minh Phương tức giận càng muốn trêu.

      Minh Phương hạ tay xuống khẽ mỉm cười ngọt ngào: “Hoàng quý, uống gì , em mua.”

      “Cà phê đen đường nhé, cảm ơn em.” Hoàng tươi cười.

      Minh Phương đáp lại mà lập tức rời khỏi tòa nhà, đến quán cà phê gần đó mua đồ uống cho mọi người.

      Lúc quay trở lại, Hoàng bắt đầu chụp ảnh được lúc. Những lúc bình thường, Hoàng đôi khi trầm tư yên lặng, đôi khi nghịch ngợm hay trêu mọi người như đứa trẻ, nghiêm túc chút nào, nhưng khi bắt đầu công việc lại rất nghiêm túc và chăm chỉ. Hoàng khoác người áo vest dài màu trầm với đường cắt may tinh tế kết hợp cùng áo sơ mi trắng bên trong, chiếc khăn quàng hờ vai thỉnh thoảng bay bay lên vì gió thổi. Nhìn đơn giản nhưng lại đặc biệt tôn lên khí chất của . Ánh mắt lúc thâm trầm, lúc lại ưu tư dường như làm cả thế giới xung quanh ảm đảm, khi đột nhiên bật cười lại khiến cả thế giới dường như bừng sáng.

      “Được rồi, bộ này chụp như vậy thôi, Hoàng , cậu thay bộ khác .” Tiến Đạt , ánh mắt khe khẽ nét cười nhìn vào màn hình biểu hài lòng.

      Minh Phương đưa ly cà phê đen cho Hoàng dịu dàng: “Cà phê của đây, uống nhiều vào cho bổ da.”

      “Cảm ơn em.” Hoàng mỉm cười đưa lên miệng uống ngụm bỗng cảm thấy vị mằn mặn khác thường liền ngẩng lên nhìn chỉ thấy Minh Phương mỉm cười với Tiến Đạt.

      Tiến Đạt, cà phê của .”

      “Cảm ơn em, làm phiền em rồi.” Tiến Đạt đáp lại rất lịch .

      có gì, em chỉ tiện đường ra ngoài mua đồ uống cho mọi người thôi.” Minh Phương khẽ cười, sau đó ngoảnh lại nhìn Hoàng và nháy mắt trêu . Cà phê của mọi người đều bình thường, duy chỉ có cà phê của Hoàng cho thêm vị đặc biệt, vị của nó làm cà phê khó uống nhưng hề ảnh hưởng gì. Hoàng này thường xuyên trêu trọc , trả đũa chút sao được.

      “Chị Phương, trò của chị có ổn ? Nhỡ ấy uống vào mà đau bụng chết chị em mình đấy.” Trần Lâm khẽ lên tiếng hỏi. Trần Lâm cũng là trợ lý của Hoàng , cậu kém tuổi, làm việc cho Hoàng gần hai năm và thường xuyên bị Hoàng trêu trọc.

      “Em yên tâm, chút soda thôi mà, em quên ấy suốt ngày trêu chúng ta sao? Thỉnh thoảng cũng phải cho ấy hưởng chút mùi vị đặc biệt chứ.” Minh Phương khẽ cười đắc ý.

      “Chỉ có chị với Trung là dám dây vào ấy, chứ em nào dám.” Trần Lâm khẽ than.

      “Đấy là vì em dễ bắt nạt. Chị mà cũng như em sớm bị ấy giày vò chết rồi, làm sao theo được đến bây giờ.” đáp.

      “Chị theo ấy tận năm năm trời, giỏi .”

      “Ừ.” Minh Phương khẽ mỉm cười, làm trợ lý cho Hoàng hơn năm năm, nhưng thời gian theo có lẽ còn lâu hơn thế. Thời gian trôi qua cũng nhanh , khiến con người ta khi ngoảnh lại cũng bất giác mà giật mình.


      Buổi chụp hình nhanh chóng kết thúc trong thành công cùng với hài lòng của nhiếp ảnh gia nổi tiếng. Đức Trung ra ngoài tiễn Tiến Đạt, chỉ còn Minh Phương, Trần Lâm ở lại thu dọn mấy đồ đạc mang theo.

      “Cứ tưởng hôm nay hoàn thành sớm, mà cũng muộn thế này rồi, đói chết mất. Lát nữa chị phải mời em ăn bánh đấy chị Minh Phương.” Trần Lâm càm ràm.

      “Sao lại là chị mời em mà phải là em mời chị?” Minh Phương chau mày tỏ vẻ vừa ý.

      “Chị , tiền lương tháng này của em bị thằng oắt kia nó tiêu mất rồi. Chị thương em em nhịn đói mất thôi.” Trần Lâm làm nũng.

      Minh Phương khẽ lắc đầu chán ngán. “Thằng oắt kia” mà Trần Lâm đến có thể là ai ngoài Tuấn Tom, bạn thân của Trần Lâm, hai người này thân thiết vô cùng, ở chung nhà, tiêu chung tiền, đến quần áo đôi khi cũng mặc lẫn lộn. Thân đến mức khiến nhiều lần nghi ngờ giới tính của hai đứa mà dám hỏi.

      “Ui da, đau bụng quá!”

      Minh Phương và Trần Lâm chuyện nghe thấy Hoàng ôm bụng kêu lên, thần sắc cũng có chút ổn.

      làm sao vậy?” Minh Phương chạy đến lo lắng hỏi.

      “Đau bụng quá, chắc tại uống cà phê của em rồi.” Hoàng vẫn ngừng nhăn nhó khiến Minh Phương và Trần Lâm sợ đến tái mặt.

      biết khó uống mà còn cố tình uống à?”

      tại buồn ngủ quá, sợ ảnh hưởng đến shoot hình.”

      “Lúc nãy vẫn bình thường mà, có đau lắm , cần bệnh viện để em gọi xe.”

      Minh Phương lo lắng đứng dậy định chạy gọi tài xế thấy Đức Trung vào, giọng lạnh tanh.

      “Cậu thôi , ly cà phê đó cậu đổ rồi chứ nào có uống mà đau với ốm.”

      Minh Phương nghe vậy liền quay lại nhìn Hoàng , thấy cười nhăn: “Hóa ra em cũng biết sợ, lần sau chừa cái tội chơi xấu nghe chưa!”

      …” Sao lại quên mất là diễn viên chứ, Minh Phương bực mình thèm nhìn Hoàng mà xách túi đồ thẳng ra ngoài.

      “Đáng đời nhà cậu, mấy người chúng tôi chỉ có ấy là chăm sóc cậu tử tế, mà cậu làm ấy giận rồi, sau này có việc đừng tìm chúng tôi.” Đức Trung đắc ý cười, tiện tay còn thúc cho Hoàng cái.

      Hoàng quay sang nhìn Đức Trung với ánh mắt ai oán. Có nhà nghệ sỹ nào như thế này? Nhà người ta coi nghệ sỹ của mình như vàng như bạc. Còn nhà , hở ra là bị quản lý với trợ lý bắt nạt, mà quản lý của cũng giống người bình thường.

      Hoàng vừa bước ra khỏi cửa bỗng thấy dạ dày có chút ổn lắm, khẽ chau mày.

      “Sao thế?” Đức Trung ngoảnh lại hỏi.

      “Hình như đau bụng , phải cà phê mà là đau dạ dày.” Hoàng đáp.

      “Để tôi lấy thuốc.” Đức Trung rồi chạy ra chỗ Minh Phương tìm thuốc.


      Minh Phương ngồi xe, lúc sau thấy Đức Trung đến, Hoàng và Trần Lâm cũng theo sau. Đức Trung mỉm cười tìm thuốc đau dạ dày, lại thấy sắc mặt Hoàng nhợt nhạt giống như trêu mình, Minh Phương liếc mắt nhìn Hoàng rồi đưa thuốc và bình nước ấm cho .

      sai rồi, lần sau dám trêu trọc em nữa.” Giọng Hoàng dịu dàng vang lên nhưng Minh Phương cũng đáp lại mà chỉ ngồi dịch vào bên trong cho mọi người lên.

      “Đừng tức giận nữa trợ lý của tôi ơi, em mà giận mọi người ở đây đều có cơm ăn đâu.” Hoàng vẫn ngừng.

      Minh Phương khẽ quay mặt giấu nụ cười dần lên khóe môi, lát sau mới nghiêm mặt quay lại nhìn Hoàng :

      có thể nghiêm túc chút ?”

      “Được chứ, tất nhiên, lúc nào cũng nghiêm túc. Tất cả đều nghe theo trợ lý tiểu Phương xinh đẹp.”

      Trần Lâm ngồi cũng quay xuống theo: “Toàn bộ nghe chị hết.” Còn Đức Trung cũng đưa ra bộ mặt nghiêm túc và giơ tay ra tạo kiểu numberone.

      Minh Phương nhìn bộ mặt nghiêm túc của Hoàng và mọi người khiến nhịn được mà bật cười, trong lòng đôi khi lại nhen nhóm chút ấm áp. Làm việc cùng mọi người, nhiều lúc cảm giác bản thân như em được chiều chuộng chứ hề giống trợ lý. Công việc nhiều lúc mệt mỏi, áp lực thậm chí đôi khi còn bị đồng nghiệp ghét mà dựng chuyện linh tinh nhưng cũng có nhiều kỉ niệm rất vui vẻ.


      Mọi người vừa ổn định chỗ ngồi Đức Trung liền lôi tập tài liệu ra đọc:

      “Sáng mai sáu giờ Minh Phương qua gọi Hoàng dậy giúp nhé, mai phải bay vào Huế quay phim. Chúng ta ở trong đấy tuần, mọi người chuẩn bị hành lý đầy đủ. Trần Lâm, đừng quên đồ gì đấy.”

      “Em biết rồi ạ.” Trần Lâm khẽ gật đầu.

      “Cậu mà quên tôi cho cậu bộ về lấy đấy nhé.” Hoàng cười.

      “Còn cậu, tối nay ngủ sớm cho tôi, đừng để tôi thấy đêm khuya mà nick cậu vẫn sáng hay có hoạt động gì.” Đức Trung quay sang nghiêm mặt nhìn Hoàng cười.

      Minh Phương ngồi bên cạnh, yên lặng gì, môi khẽ mím lại nhưng ánh mắt vẫn lộ ra nét cười.

      “Ngày mùng tám có phỏng vấn cùng fans gặp gỡ, tuyên truyền phim, cụ thể tôi sau.”

      “Ngày mười bảy có event…”

      “Cái này thôi , dù sao hôm đấy cũng trong đoàn phim.” Hoàng .

      Đức Trung nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn với vẻ vừa ý lắm.

      “À, mấy bài hát hôm trước cậu xem chưa? Thấy thế nào?”

      thích, hợp với tôi lắm, chuyện phát hành album cứ để sau .” Hoàng đáp.

      “Cậu cũng sợ công chúng quên mặt đấy nhỉ. tham gia event, phỏng vấn quên, giục ra album mới cũng chịu.” Đức Trung lắc đầu bất lực.

      “Ngày hai mươi mốt có buổi phỏng vấn, cậu chuẩn bị cho tốt, đừng có mà vừa vừa nghĩ, ậm à ậm ừ đấy. Minh Phương, em nhắc cậu ấy giúp nhé, ngày ngày nhắc, giờ giờ nhắc. Khi phỏng vấn cậu nghiêm túc chút, giữ hình tượng chút , đừng có làm chúng tôi thêm phiền nữa. Cậu xem, vào nghề bao nhiêu năm nay mà có chút ý thức giữ gìn hình tượng trước mắt công chúng gì cả, bao nhiêu cố gắng của chúng tôi bị mấy việc làm hay ho của cậu phá hỏng cả.”

      “Ây a, fans nhà tôi thích tôi như vậy mà. Mọi người vui vẻ là được, phải nào?” Hoàng , mắt vẫn dán vào điện thoại.

      “Cậu cũng thể hùa theo họ như vậy được, vui vẻ lúc cũng sao, nhưng cậu phải nhớ cậu là thần tượng, thể suốt ngày nghịch ngợm.” Đức Trung chau mày.

      “Tôi biết rồi, sau này bớt linh tinh, bớt nghịch ngợm, giữ hình tượng nam thần lạnh lùng băng giá được chưa nào.” Hoàng đặt điện thoại xuống nghiêm túc nhìn Đức Trung tỏ vẻ chân thành.

      “Nam thần lạnh lùng? Cậu bớt mấy việc điên khùng của cậu tôi vui lắm rồi. Nam thần, cậu biết mạng hot câu gì ? ‘Idol nhà chúng em phải nam thần mà là nam thần kinh’ đấy, nghe qua chưa?”

      Đức Trung vừa dứt lời, Minh Phương và Trần Lâm nhịn được mà cười ầm ĩ trong xe.

      Trung, bộ dạng của bây giờ, bọn em thực quen lắm.” Trần Lâm lên tiếng.

      Thực ra con người Đức Trung vốn phải khó tính như vậy, Đức Trung đối với người khác vẫn rất vui vẻ, nhã nhặn nhưng làm việc cùng Hoàng nhiều năm, lại là bạn thân của Hoàng , thừa hiểu tính cách của bạn mình, thể nghiêm túc chút. Với phát triển của phim ảnh và nhạc nay, nghệ sỹ xuất , nổi tiếng và rồi lại nhanh chóng bị chìm vào quên lãng. Nếu cứ để Hoàng tùy hứng muốn làm gì làm, nhân lúc cậu nổi tiếng mà ra nhiều tác phẩm sớm muộn bị công chúng lãng quên. Là người bạn của Hoàng , cố gắng làm nhiều nhất có thể cho cậu ấy, nhưng bản thân cũng biết rằng Hoàng phải là người ham danh tiếng, thích hào nhoáng của showbiz. Cậu ấy chỉ đơn thuần là làm việc mình thích, sống với bản thân mình mà thôi. Vì vậy mà có những việc cũng thích ép buộc Hoàng , cái gì bỏ qua được bỏ qua, đôi khi báo lịch trình cho Hoàng cũng chỉ làm cho có, bản thân thừa biết cái nào Hoàng tham gia, cái nào . Chỉ có thể Hoàng có nhiều điểm giống với các nghệ sỹ cùng lứa tuổi khác.

      “Vậy là tối nay chúng ta rảnh phải ? xem phim nhé.” Hoàng .

      “Được ạ, được ạ.” Trần Lâm nhiệt tình đồng ý.

      “Xem cái gì mà xem, cậu về nhà đọc kịch bản chuẩn bị cho quay phim ngày mai , nghỉ ngơi cho khỏe.” Đức Trung quay sang lườm Hoàng cái khiến khí trong xe trở lên lạnh lẽo.

      “Cậu khó chịu gì chứ, chẳng mấy khi mới có hai hôm rảnh rỗi, để cho mọi người giải trí chút, cậu định bóc lột họ đến hơi thở cuối cùng à? Đức Trung à, cậu cần chưng bộ mặt đen thui đó ra, tôi biết trong lòng cậu nghĩ gì. Thư giãn chút , ha.” Hoàng vỗ vai Đức Trung nhàng khuyên nhủ.

      Đức Trung yên lặng đáp nhưng khuôn mặt lên khinh bỉ, lịch trình của Hoàng mà cũng được coi là bận rộn nguyện bỏ nghề, làm quản lý nữa.

      Trung, xem phim hôm mà, từ tuần sau Hoàng cũng full hoạt động rồi, có được rảnh chơi đâu.”

      Trần Lâm còn tuổi nữa, nhưng tính tình vẫn trẻ con, ham chơi, được nghỉ buổi là tranh thủ rủ rê mọi người chơi, cậu nhóc thấy Hoàng có ý, cậu làm sao nỡ lòng từ chối. “Chị Minh Phương, chị cũng muốn xem phim phải ? Chị biết chứ, phim mới ra rạp là oppa Hàn Quốc chị thích nhất đấy, tiếc lắm.”

      Minh Phương nghe vậy khẽ liếc nhìn Trần Lâm, thần tượng của từ bao giờ biến thành oppa Hàn Quốc mà hay biết? Nhóc con này là thích xem phim của thần tượng đóng nhưng đổ thừa cho .

      “Chị…”

      Trần Lâm lay lay người Minh Phương ngừng, ánh mắt cầu xin. Minh Phương ngán ngẩm nhìn cậu nhóc, fangirl mê idol của mình thấy nhiều nhưng fanboy mà mê idol nam đến nỗi đâu đâu cũng thấy ảnh của idol như Trần Lâm mới gặp lần đầu, cậu nhóc này phải fan bình thường mà còn là fan cuồng, cuồng đến mức hết thuốc chữa.

      Minh Phương vẫn im lặng , cũng muốn xem phim nhưng lại thể chiều theo hai đứa trẻ trong xác người lớn kia mà để ý đến cảm xúc của Đức Trung được. Đức Trung dù nghiêm khắc cũng là vì suy nghĩ cho Hoàng , ngay cả cũng ham chơi hiểu chuyện làm sao làm việc với đến bây giờ.

      “Thôi được rồi, hôm nay xem phim, dù sao tôi cũng phải là người trả tiền, có thiệt đâu đâu.”

      Đức Trung , khuôn mặt vẫn lạnh tanh chút cảm xúc, còn Trần Lâm bên cạnh sung sướng hận thể nhảy ngay xe ôm ghì lấy Đức Trung.

      Trung muôn năm!”

      “Thôi thôi, cậu tha cho tôi .” Đức Trung đẩy Trần Lâm ôm mình ra, giọng vẫn lạnh nhạt nhưng khuôn mặt giãn ra có vẻ thoải mái hơn chút. thấy Minh Phương nhìn mình khẽ mỉm cười, cũng cười đáp lại. Minh Phương hiểu , Đức Trung luôn tỏ ra nghiêm khắc, khó tính nhưng thực ra rất chiều và quan tâm đến mọi người xung quanh, đặc biệt là Trần Lâm.


      Bốn người Hoàng , Đức Trung, Minh Phương và Trần Lâm sau khi xem phim xong liền cùng nhau ăn đêm, dạo phố. Trần Lâm thấy ánh mắt của Minh Phương nhìn vào những bộ quần áo trong cửa hàng thời trang rời.

      “Chị muốn mua sắm à? Em cùng chị .”

      phải.” Minh Phương khẽ lắc đầu.

      “Ồ.”

      “Thói quen nghề nghiệp thôi.” Đức Trung . “Minh Phương tốt nghiệp ngành thiết kế thời trang.”

      “Vậy sao chị làm nhà thiết kế mà lại làm trợ lý? Chị có khiếu thẩm mĩ như vậy, nhất định trở thành nhà thiết kế nổi tiếng.”

      Minh Phương mỉm cười, khẽ liếc qua nhìn Hoàng , thấy cũng nhìn mình như đợi câu trả lời, đáp: “À, là vì học lực của chị tốt, đồ án tốt nghiệp được đánh giá cao, lại còn chịu khó học hỏi nên theo được.” Khóe môi Minh Phương vẫn lên nụ cười nhưng ánh mắt chuyển sang nhìn hướng khác.

      Nhiều năm trước, từng rất nhiều lần Minh Phương bộ qua đoạn đường này. Ánh mắt cũng nhìn vào những cửa hàng thời trang, nhưng phải vì thích những bộ quần áo mắc ma-nơ-canh mà là vì tưởng tượng đến ngày, những bộ trang phục do chính tay may được mặc lên ma-nơ-canh như vậy. Sau đó, vì nhiều nguyên nhân mà lựa chọn rời khỏi ngành thời trang, ước mơ ngày nào chỉ đành gác lại. Những lần có việc qua con phố này, ánh mắt nhìn vào những cửa hàng thời trang chỉ còn lại tiếc nuối. Nhưng hối hận vì lựa chọn của mình năm đó, cuộc sống của bây giờ cũng rất tốt, công việc rất vui vẻ, cũng dần quen thuộc với nó mà muốn từ bỏ nữa.

      <<Mục lục // Chương hai>>
      Last edited: 19/4/17

    3. DiệpPhong

      DiệpPhong New Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      2
      Chương hai:


      Minh Phương về đến nhà, toàn thân mệt mỏi rã rời, vừa kịp nhấn nút gửi tin nhắn cho Hoàng nhắc ngủ, mai đến đón sớm liền bị Hải Yến chạy đến bám lấy:

      “Cậu về rồi à?”

      “Ừ. Cậu sang lúc nào vậy?”

      “Mình mới sang. Hôm qua mình về quê, mẹ cậu bảo mình qua sang xem cậu thế nào, còn gửi ít đồ lên cho cậu nữa.”

      “Cảm ơn cậu nhé.” Minh Phương khẽ mỉm cười.

      “Đồ mẹ cậu làm ngon đấy. Mẹ cậu đúng là mẹ kế duy nhất đời, có hai, chăm sóc hai em cậu như con ruột của mình vậy, đến tớ thỉnh thoảng về chơi còn được hưởng lây, mỗi lần về muốn quay lại thành phố nữa.” Hải Yến vừa vừa cho miếng bánh mang từ quê lên vào miệng, bộ dạng vô cùng hưởng thụ.

      Minh Phương nghe Hải Yến , chỉ lặng lẽ cười mà đáp lại.

      “À này, mẹ cậu hỏi tớ, cậu có người chưa, ấy hỏi cậu cậu ậm ừ tránh né cho qua. còn muốn tìm cho cậu vài mối nữa đấy. Ha ha. Đúng là hàng sắp hết date có khác.” Hải Yến cười đắc ý.

      “Cậu thôi , còn cậu nữa đấy, cứ ở đấy mà chọc ngoáy người khác.” Minh Phương nhướng mắt lườm Hải Yến.

      “Tớ khác chứ, tớ có tình lớn của đời mình rồi.” Ánh mắt Hải Yến sáng long lanh, nụ cười cũng trở nên rạng rỡ. Minh Phương đoán chắc lúc này Hải Yến nghĩ đến Hoàng , bất giác lắc đầu, nàng lại bắt đầu mộng tưởng viển vông rồi. Dù sao Hoàng cũng là nghệ sỹ, đối với những người bình thường như chỉ là hoa trong gương ánh trăng trong nước, tuyệt đối nên có chút ý nghĩa xa vời làm gì.

      “À, đến ấy mới nhớ. Sao hôm nay cậu về muộn vậy? Có phải cùng Hoàng cả ngày ?”

      Minh Phương dùng ánh mắt lờ đờ nhìn lướt qua Hải Yến lượt biểu thị: Cậu bị ngốc à? Tớ cùng Hoàng cả ngày còn làm gì nữa?

      “Tớ biết cậu mệt, mau uống nước cam , tớ vừa làm xong đấy.” Hải Yến vẫn mặc kệ thái độ lạnh nhạt của Minh Phương mà hồ hởi đưa ly nước cam tay cho Minh Phương. “Hôm nay ấy làm gì? Có gì thú vị ? Kể cho mình nghe , hi hi.”

      Minh Phương uống ngụm nước cam ngọt mát sau đó mới từ từ ngồi xuống sô pha. Hải Yến là fan cuồng điển hình thứ hai mà gặp trong ngày hôm nay. nàng cực kỳ thích Hoàng , dùng hai từ mê mệt cũng ngoa quá.

      Hải Yến là trưởng nhóm của fanclub, ngày ngày tám chuyện cùng các fan khác của Hoàng , chủ đề ngoài hai từ Hoàng cũng chỉ có Hoàng . Hễ có hoạt động gì bên ngoài đều theo, nàng còn đầu tư hẳn chiếc máy ảnh xịn để chuyên chụp ảnh Hoàng , học photoshop cũng vì để chỉnh sửa ảnh của Hoàng , nên đâu đâu trong phòng cũng là ảnh của Hoàng . Cũng may, Minh Phương ở cùng Hải Yến, chứ cả ngày làm ở bên cạnh Hoàng , tối về lại thấy ảnh của Hoàng treo khắp nhà cùng với người luôn miệng Hoàng Hoàng chắc phát điên lên mất.

      “Hôm nay Hoàng chụp ảnh cho tạp chí, sau đó chiều bọn mình xem phim, ăn đêm rồi về, chẳng có gì thú vị, như mọi ngày thôi, à ấy hôm nay bị đau dạ dày.” Minh Phương chầm chậm .

      “Cái gì? Mấy người lại xem phim cùng nhau? Hu hu, vì sao cho tớ biết, ít nhất tớ cũng có thể đến rạp đó thầm mà nhìn ấy.” Hải Yến trợn tròn mắt lên đầy đau khổ, sau đó dường như nghĩ đến câu tiếp theo lại hỏi: “Cậu vừa bảo bệnh đau dạ dày của ấy phát tác? Có đau lắm ? Thế nào rồi? Tớ đến thăm có được ?” Sau đó nàng suýt xoa đau xót hồi.

      “Cậu phải lo, bên cạnh ấy còn có cả đoàn đội theo, chết được đâu, yên tâm.” Minh Phương an ủi Hải Yến nhưng giọng chẳng có chút gì là dịu dàng hay cảm thương.

      “Cậu sao lại thế được nhỉ, cứ ấy như vậy.” Hải yến khẽ chau mày. “Có trợ lý nào như cậu, suốt ngày than thở, xấu nghệ sỹ của mình.”

      ấy suốt ngày giày vò bọn tớ chứ nào có thương xót gì đâu. Ôi mệt quá mất thôi, tớ tắm cái .” Minh Phương ngáp dài rồi xách túi vào phòng ngủ.

      Minh Phương tắm xong liền leo lên giường định ngủ nhưng Hải Yến bên cạnh vẫn chịu để yên.

      “Phương, lịch trình sắp tới của ấy như nào, những đâu?”

      “Cái này mình được, bí mật của công ty.” Minh Phương đáp, tay mở điện thoại ra đọc tin nhắn.

      “A, tin nhắn của Hoàng , chúc cậu ngủ ngon.” Hải Yến nhìn thấy tin nhắn của Hoàng gửi cho Minh Phương liền hét ầm ĩ lên. “Tớ ghen tị với cậu, Phương à.”

      “Cái này có gì đâu, hôm nào ấy chẳng chúc mọi người ngủ ngon, ai nhắn tin nhắc ấy công việc hay gì đó buổi tối, ấy đều nhắn lại như thế cả, cái này là phép lịch tối thiểu, hiểu ?” Minh Phương vừa đáp, tay vừa soạn tin: cũng ngủ ngon và gửi .

      “Hay mai cậu bảo ấy cũng nhắn tin cho tớ như thế .”

      Minh Phương nghe vậy, thể ngẩng lên mà nhìn Hải Yến, nàng trời rơi xuống này: “Cậu điên rồi. Mau ngủ , mai mình phải dậy sớm ra sân bay rồi.”

      “Này, cậu với Hoàng thân thiết như vậy, tình cảm cũng khá tốt, sao cậu nghĩ đến việc…”

      “Việc gì?” Minh Phương quay lại nhìn Hải Yến.

      “Chẳng phải cậu cũng rất thích ấy sao?” Hải Yến .

      “Trợ lý, quản lý phải quý nghệ sỹ của mình là chuyện bình thường, tình cảm tớ dành cho ấy giống như cậu nghĩ.” Minh Phượng rồi kéo chăn cao lên, thèm để ý đến Hải Yến nữa.

      “Thực ra nếu phải vì lời hứa với…” Hải Yến định nhưng lại ngừng giữa chừng tiếp mà tắt đèn ngủ rồi nằm xuống.

      Minh Phương thấy xung quanh yên lặng hẳn mới khẽ mở mắt ra, trở mình quay lại thấy Hải Yến ngủ say.


      Sáng sớm, Minh Phương xách vali đến nhà Hoàng rồi cùng mọi người lên xe ra sân bay Huế. Hôm nay Hoàng rất trầm lặng, cả đoạn đường năng cũng trêu mọi người khiến có chút quen, chỉ hướng ra ngoài cửa sổ nhìn cảnh vật dần trôi .

      Đêm hôm qua về nhà muộn, lại bị Hải Yến càm ràm bên tai khiến ngủ ngon, nên tâm trạng cũng thoải mái lắm, ngả đầu vào người bên cạnh ngủ thiếp .

      khí trong xe yên tĩnh, Đức Trung chỉ chăm chú nhìn vào tài liệu tay, Trần Lâm dán mắt vào điện thoại. Hoàng quay sang nhìn Minh Phương dựa vào người Trần Lâm ngủ rất ngon lành. Mới lên xe được bao lâu mà ngủ biết trời đất là gì, khẽ lắc đầu, nhàng lấy áo khoác của mình bên cạnh đắp lên người Minh Phương.


      Minh Phương tỉnh dậy, nhăn nhó bóp vai mỏi nhừ của mình, khẽ : “Trần Lâm, vai của em cứng đấy.”

      Trần Lâm nghe vậy, ấm ức : “Em còn chưa trách chị dựa vào em ngủ làm em tê hết cả tay mà chị chê vai em cứng à?”

      “Đúng là mặt dày biết ngại, lần sau em đừng cho ấy dựa ngủ nữa.” Hoàng xen vào .

      tập trung selfie , đừng có quản chuyện của chị em em.” Minh Phương hất hàm nhìn Hoàng tay vẫn cầm điện thoại tạo dáng các kiểu.

      “Sao? Em thấy bản thân mình đẹp bằng , tự tin chụp ảnh nên ghen tị à?” Hoàng chịu buông tha Minh Phương.

      “Hứ, ai thèm ghen tị với nhà .”

      “Ồ, vậy à, lại đây.” Hoàng rồi kéo Minh Phương lại gần mình chụp ảnh.

      Minh Phương bị Hoàng kéo vào chụp ảnh chung, cười mà bĩu môi nhìn vào camera.

      “Ầy, em cười tươi lên xem nào, mặt lúc nào cũng dày ra thế, xinh đâu. Nhìn đây này.”

      Minh Phương nhìn khuôn mặt làm xấu của Hoàng trong màn hình điện thoại lên bật cười tươi, cũng đúng lúc Hoàng bấm chụp.

      “Trần Lâm, lại đây chụp.” Minh Phương rồi kéo Trần Lâm lại gần mình.

      “Đức Trung, nhìn lên đây nào.” Hoàng lên tiếng.

      Bốn người cùng chụp ảnh hồi, kết quả là người này đẹp người kia xấu, kiểu người này cười mặt người kia ngơ ngác, trông rất hài hước chẳng có kiểu nào thực đẹp, rồi lại bắt đầu trách móc, người này cười người kia chụp ảnh xấu quá, tiếng cười ầm ĩ trong xe.


      Khi Hoàng đến địa điểm quay phim, trời vẫn còn khá sớm, nhân viên đoàn phim tất bật chuẩn bị đạo cụ, cảnh quay. người thanh niên nhìn thấy Hoàng đến liền chạy ra niềm nở chào đón.

      Hoàng đến rồi à, vào trong kia hóa trang .” ta rồi chỉ vào tòa nhà được đoàn phim thuê phía xa.

      Bộ phim này là phim điện ảnh cổ trang nên thời gian hóa trang mất khá nhiều thời gian. Lúc Hoàng hóa trang xong xuôi, cũng đến giờ quay phim nhưng nữ diễn viên chính vẫn chưa đến, phó đạo diễn gọi điện mấy lần, chỉ thấy trợ lý của nàng nhấc máy, đến trễ hai mươi phút, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy đâu.

      ngại quá, để mọi người phải đợi như thế này.” Đạo diễn từ bên ngoài bước vào .

      sao đâu, chắc là đường tắc, chúng ta đợi chút cũng được.” chị diễn viên lên tiếng, giọng khá dịu dàng êm tai.

      Hoàng từ đầu đến cuối gì, chỉ tập trung vào ipad xem phim, thỉnh thoảng lại bàn luận với mấy người bên cạnh về tình tiết bộ phim. Đức Trung nhìn Hoàng xem phim có vẻ hài lòng lắm, sắp quay đến nơi rồi mà Hoàng chịu đọc kịch bản lại còn cùng mọi người xem phim.

      “Đến rồi, đến rồi.” người từ bên ngoài chạy vào thông báo, lát sau nghe tiếng từ phía xa vọng lại, tiếp đó là đoàn người tới, đầu tiên là mặc chiếc váy ngắn, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ và đeo chiếc kính râm, trông rất quyến rũ. ấy chính là Quỳnh Mai, nữ diễn viên nổi tiếng nay, Quỳnh Mai là gà cưng của công ty giải trí Thịnh Hưng, cùng với Hoàng nhưng nàng có người quen nâng đỡ nên rất được cưng chiều, vì vậy mà cũng rất hống hách.

      xin lỗi mọi người, hôm nay tắc đường quá, làm chúng tôi đến trễ.” Trợ lý của Quỳnh Mai vừa vừa cúi đầu xin lỗi đạo diễn và mọi người ở đó, tay cầm ô che cho Quỳnh Mai, tay xách túi cho Quỳnh Mai. Thấy đạo diễn đều ở đó, Quỳnh Mai khẽ nở nụ cười đúng chuẩn dịu dàng chào hỏi cách khách sáo rồi thẳng đến chỗ hóa trang.

      Từ lúc Quỳnh Mai vào phòng hóa trang, trợ lý phục trang, hóa trang, làm tóc, tất cả đều vây quanh Quỳnh Mai mỗi người làm việc mong có thể nhanh chóng hóa trang xong để quay phim.

      Tay Quỳnh Mai cầm điện thoại, lúc giơ lên chụp ảnh, lúc lại nghe điện thoại yên, khiến nhân viên trang điểm làm việc được nhưng lại dám . Bàn tay cẩn thận vẽ chệch đường lông mày khi Quỳnh Mai cười. nàng thấy vậy la toáng lên.

      trang điểm kiểu gì vậy?”

      “Em xin lỗi, tại lúc đó chị…” bé run run .

      biết trang điểm còn đổ lỗi tại tôi à? , thay người khác trang điểm lại cho tôi. Nhìn xem, tôi chưa gặp ai tay nghề kém như vậy.” Quỳnh Mai vẫn ngừng lớn tiếng quát bé trang điểm cho mình.

      “Chị Quỳnh Mai, bé này là nhân viên trang điểm giỏi nhất của đoàn phim rồi, nếu chị ưng …” người lên tiếng.

      “Dù sao tôi cũng muốn ta trang điểm cho tôi, mau đổi người !” Quỳnh Mai khó chịu .

      “Trần Lâm, hay em qua giúp , ở đây chỉ có em là chuyên viên trang điểm.” Minh Phương khẽ . Trần Lâm vốn là chuyên viên trang điểm có tay nghề cao trước khi làm trợ lý cho Hoàng , đáng lẽ cậu bé có thể nổi tiếng với khả năng của mình, nhưng biết vì sao cậu lại từ bỏ, Minh Phương cảm thấy hơi phí hoài tài năng. Có thể vì cậu bé có điểm giống mình nên Minh Phương rất quý cậu em này.

      “Em chịu thôi.” Trần Lâm khẽ bĩu môi.

      “Dù sao cũng là người của Thịnh Hưng, đều là người nhà cả, giúp được giúp, làm mất thời gian của mọi người hay đâu.” Minh Phương , nhưng Trần Lâm nhất định nghe. Cũng thể trách được Trần Lâm, lúc cậu bé mới vào nghề, từng trang điểm cho Quỳnh Mai lần nhưng bị nàng mắng cho trận, ghi thù đâu phải Trần Lâm.

      “Để em trang điểm cho chị được ?” Minh Phương tiến lên phía trước, dù phải chuyên viên trang điểm nhưng ở cùng Trần Lâm lâu, cũng học được ít bí quyết của Trần Lâm. Nhân vật của Quỳnh Mai trong phim là nhân vật hiền lành, chỉ cần trang điểm sao cho tự nhiên chút là được, đối với khó. Trần Lâm định kéo Minh Phương lại nhưng kịp nữa.

      Quỳnh Mai nghe vậy liền ngẩng lên nhìn Minh Phương lượt, ánh mắt khinh khỉnh: “Vậy thử xem, đừng làm mất thời gian của tôi.”

      ràng ta làm mất thời gian của mọi người vậy mà còn to tiếng nạt nộ người khác. Chỉ sợ lần này Minh Phương lại bị mắng vì quản chuyện bao đồng, biết như vậy cậu giúp Minh Phương rồi. Trần Lâm bực mình nhưng cũng đành im lặng mà dám lên tiếng. Mấy người bên trong chứng kiến toàn bộ việc nhưng ai dám lên tiếng, mọi người ai cũng nghe danh Quỳnh Mai ghê gớm, chẳng ai muốn rước phiền vào thân.

      lúc sau, Minh Phương trang điểm xong, Quỳnh Mai mới nhìn khuôn mặt mình trong gương, tỏ ưng ý, giọng cũng có vẻ êm dịu: “Em tên là gì vậy?”

      “Minh Phương.”

      “Từ mai em giúp chị trang điểm .” Quỳnh Mai , ánh mắt vẫn rời gương.

      “Chị ấy phải nhân viên trang điểm, là trợ lý riêng của Hoàng .” Trần Lâm .

      “Ồ.” Quỳnh Mai khẽ cười rồi nhìn sang Hoàng . “ Hoàng có thể cho em mượn ấy trang điểm trong bộ phim này ?”

      Trần Lâm nghe giọng ngọt ngào của Quỳnh Mai, cậu chỉ cảm thấy khó chịu, đồ ăn trong dạ dày cứ như muốn lộn ngược mà chui ra ngoài.

      Hoàng vốn muốn có bất cứ dây dưa gì với này, càng muốn Minh Phương làm việc cho ấy, chỉ e người chịu thiệt lại là Minh Phương kia thôi, nhưng tiện từ chối trước mặt mọi người, dù sao và Quỳnh Mai cũng cùng công ty: “ cũng thể để Minh Phương hưởng phần tiền lương mà làm hai phần công việc, phải ? Em hỏi Minh Phương xem ý ấy thế nào.” Hoàng .

      Quỳnh Mai nghe vậy trong lòng vui lắm, biết Hoàng có ý từ chối, nhưng Quỳnh Mai từ trước tới nay muốn làm gì làm, muốn thứ gì có chuyện có được, vậy mà phải hỏi xin trợ lý bé làm việc cho mình ư?

      “Minh Phương, em thấy sao?”

      Minh Phương thấy ảnh mắt Quỳnh Mai dịu dàng nhìn mình khiến có chút lúng túng. Trong đầu thoáng chút hối hận khi nãy nghe Trần Lâm.

      “Em…” Minh Phương gượng cười biết trả lời sao.

      “Mọi người hóa trang xong rồi mau chóng ra ngoài chuẩn bị quay thôi.” Nhân viên đoàn phim từ ngoài vào, đúng lúc giải vây cho Minh Phương. nhanh chóng cầm tập kịch bản của Hoàng và kéo Hoàng ra ngoài.

      Quỳnh Mai và Hoàng tuy cùng công ty nhưng ít khi gặp nhau, biết Hoàng là bạn của giám đốc nên được chú ý hơn những nghệ sỹ khác trong công ty. Đáng lẽ đây là cơ hội phát triển rất tốt, nhưng chàng lại hề biết tận dụng nó vào việc phát triển nghiệp cho mình mà ngược lại, Hoàng tận dụng vào mối quan hệ tốt ấy để sống thoái mái, thích làm gì làm, thích nhận phim gì nhận, thích tuyệt đối ai khuyên được, nên vào nghề nhiều năm mà vẫn chỉ nổi tiếng ở mức bình thường.

      Trong mắt Quỳnh Mai, những người như vậy có chí tiến thủ, cũng cố gắng. Quỳnh Mai vốn coi trọng người như vậy, thậm chí có chút oán ghét. cố gắng bao nhiêu năm, lợi dụng tất cả các mối quan hệ của mình mới có thành tựu như bây giờ, hi sinh rất nhiều để được nghiệp và nổi tiếng như tại, nhưng đồng thời cũng bị nhiều người ghét.

      Còn Hoàng , dù độ nổi tiếng bằng nhưng lại rất được thích, con đường nghiệp của có vẻ thuận lợi. Có hợp đồng tốt, giám đốc đều nghĩ đến Hoàng đầu tiên, mấy trợ lý theo cũng đều là người có tài và kinh nghiệm. Nếu hôm nay tận mắt chứng kiến, cũng biết trợ lý của Hoàng lại làm được việc như vậy, mình Minh Phương quán xuyến mọi chuyện xung quanh Hoàng , chẳng bù cho ba trợ lý vụng về của . Lúc đó Quỳnh Mai nghĩ, nếu kéo được Minh Phương về làm việc cho mình, nhất định thoải mái hơn nhiều.

      “Cut!”

      “Quỳnh Mai, cảm xúc của em đủ, ánh mắt em phải thể lên đau khổ tột cùng như thể sau lần chia tay này mãi mãi gặp lại người mình thương nữa. Ánh mắt em cứ trợn lên nhìn người ta như thế, khán giả nghĩ mình xem cảnh kinh dị chứ phải cảnh biệt ly.” Đạo diễn , khuôn mặt ông tỏ bất mãn.

      “Vâng, em biết rồi ạ.” Quỳnh Mai khẽ đáp nhưng trong lòng giấu được khó chịu, diễn diễn lại cảnh này mấy lần rồi nhưng đạo diễn vẫn ưng, biết phải làm sao mới được.

      “Nào, bắt đầu cảnh , mọi người chuẩn bị, vào vị trí nào.”

      “Cut!...”

      “Cut!...”

      “Làm lại lần nữa!”

      “Cut!”

      “Thôi, mọi người nghỉ ngơi hai mươi phút!”

      Đạo diễn cầm loa hét lên, lúc này dường như ông bắt đầu hết kiên nhẫn. Mỗi cảnh quay có Quỳnh Mai đều phải quay quay lại ba bốn lượt mới xong, những cảnh khác sao nhưng cứ đến cảnh tình cảm hay khóc Quỳnh Mai đều NG vài lần. Nhiều lúc ông cảm giác nàng này dường như trời sinh có cảm xúc vậy.

      Minh Phương nghe tiếng đạo diễn hô cut liền cầm ô, chai nước và khăn giấy chạy lại chỗ Hoàng lau mồ hôi trán , tay đưa cho bình nước ấm. Trần Lâm bên cạnh cầm hộp phấn chờ Minh Phương lau mồ hôi xong liền bổ trang giúp Hoàng .

      “Minh Phương, em mua cho ít nước lạnh , nóng quá!” Hoàng .

      được, dù ở đây lạnh lắm, nhưng bây giờ vẫn là mùa đông, uống nước lạnh dễ bị ho, hơn nữa còn phải giữ giọng để thu , chỉ được uống nước ấm thôi.” Minh Phương vừa , tay vừa nhàng chấm mồ hôi trán . Mới quay lúc mà người ra đầy mồ hôi mặt và cổ dù ngoài trời nóng lắm.

      “Được rồi, câu mà sao em nhiều thế biết.” Môi Hoàng khẽ cong lên.

      “Em cũng là vì muốn tốt cho .” Minh Phương mỉm cười, dùng bàn tay cầm khăn giấy lau mồ hôi trán dí mạnh cái.

      Hoàng lui lại bước đẩy tay ra: “Em bỏ cái trò này , làm như là trẻ con bằng.” , môi khẽ nở nụ cười hiền lành. từng nhiều lần nhìn thấy Minh Phương khi chơi cùng trẻ con đều có thói quen như vậy, đôi khi xoa hai má, xoa đầu bọn trẻ. E rằng sớm coi thành trẻ con mà chăm sóc mất rồi.


      Từ phim trường trở về, Trần Lâm, Minh Phương và Đức Trung bàn tán sôi nổi về việc tối nay ăn ở đâu. Ẩm thực miền Trung nổi tiếng ngon lại rẻ, nhân cơ hội này ăn thỏa thích đáng tiếc. Trần Lâm say sưa tưởng tượng đến các món ăn, thỉnh thoảng lại quay sang hỏi Hoàng ăn chỗ này được , chỗ kia thế nào. Nhưng đáp lại nhiệt tình của cậu nhóc là im lặng hờ hững của Hoàng .

      “Mọi người cứ ăn , tôi có việc lát, xong về khách sạn nghỉ sớm , cần phải đợi đâu.” Hoàng rồi thẳng.

      “Ủa, cả ngày hôm nay ấy sao thế nhỉ? Có phải ốm rồi ?”

      Trần Lâm quay sang nhìn Đức Trung và Minh Phương. Trần Lâm làm việc cho Hoàng gần hai năm, cậu tất nhiên thể biết chuyện của sáu bảy năm trước rồi, trong ba người bọn họ, có lẽ chỉ Đức Trung là hiểu nhất. lên tiếng:

      “Kệ cậu ấy , cậu ấy ăn chúng ta chúng ta ăn vậy.” rồi cùng Minh Phương đến quán ăn bàn bạc trước đó.

      Vì Hoàng có mặt nên chủ đề của Trần Lâm, Đức Trung và Minh Phương chính là Hoàng , công việc theo nghệ sỹ hề nhàn nhã, tính tình của Hoàng lại thất thường, lúc vui lúc buồn nên bọn họ thường tụ tập khi Hoàng có mặt mà than thở, hài lòng việc nọ việc kia của cậu. xấu là vậy nhưng thực ra trong lòng mọi người ai cũng quý Hoàng cả, ai cũng coi cậu như người nhà, so với số nghệ sỹ khác, cậu vẫn còn tốt chán, chí ít mắc bệnh ngôi sao, cũng chưa bao giờ lớn tiếng quát mắng ai, chỉ là đôi khi nghiêm túc, thỉnh thoảng đầu têu nghịch ngợm, trêu trọc mọi người mà thôi.

      Ba người ăn uống no, chuẩn bị về, Minh Phương mới gọi ít đồ mang về cho Hoàng , lang thang mình như vậy chắc cũng chịu ăn uống gì.

      Minh Phương về đến khách sạn, tắm rồi lên giường xem phim lúc lâu, vừa xem phim vừa ngủ gật nên cũng biết tình tiết phim đến đâu. Lúc định tắt phim ngủ nghe tiếng gõ cửa bên ngoài mới giật mình mở mắt ra.

      Minh Phương mở cửa ra thấy Trần Lâm đứng bên ngoài: “Muộn rồi ngủ thế?”

      “Chị ơi, Hoàng vẫn chưa về, gọi điện cũng nghe máy. Trung bảo chị em mình chia nhau tìm, ấy trước rồi.” Trần Lâm lo lắng .

      “Tên này lại giở trò gì nữa, hơn mười hai giờ rồi mà chịu về , mai phải quay sớm.” Minh Phương rồi vào trong phòng. “Đợi chị thay đồ nhé.”

      Minh Phương loanh quanh khắp nơi vẫn thấy Hoàng , gọi điện thoại cũng nghe máy, bực mình tắt máy , miệng lẩm bẩm: “Muộn thế này, đâu biết.” Lát sau, dường như chợt nhớ ra chuyện gì, liền vào mấy con ngõ , loanh quanh vòng ra bờ sông.

      Hoàng ngồi ở bờ sông, dáng vẻ độc, xung quanh có mấy vỏ lon bia vứt lung tung. Minh Phương thoáng ngây người trong phút chốc, sau đó liền trấn tĩnh lại mà tiến gần về phía . Minh Phương ngồi xuống bên cạnh Hoàng , tay bật lon bia ra uống ngụm. yên lặng , chỉ nhìn theo hướng nhìn.

      Hoàng thấy Minh Phương ngồi bên cạnh mình, trán còn lấm tấm mồ hôi, đoán chừng tìm lúc lâu rồi. Tìm thấy nhưng lại mở miệng trách mắng như thường ngày mà yên lặng ngồi bên uống bia. cảm thấy có chút kì lạ, nhưng cũng chẳng suy nghĩ nhiều, cứ như vậy mặc kệ .

      “Đây là nơi quen chị ấy à?” Minh Phương rốt cuộc cũng im lặng được nữa.

      Hoàng khẽ gật đầu. “Sao em biết?” hỏi.

      “Em đoán vậy.” Minh Phương mỉm cười nhìn .

      Hoàng gì thêm nữa mà quay mặt nhìn hướng khác.

      quen ấy cũng chính tại khu phố nhuốm đầy màu sắc của thời gian này, lúc đó còn rất trẻ, còn chưa bước chân vào giới giải trí, chỉ là cậu thanh niên nghịch ngợm hiểu chuyện hay trêu trọc người khác. Còn ấy, như thiên sứ xuất cuộc đời . có nụ cười rạng rỡ, đôi mắt trong như nước hồ thu, phảng phất nét u sầu.

      “Khi trở thành ca sĩ nổi tiếng, vì mải mê với cuộc sống mới, với ánh hòa quang của showbiz mà quên mất ấy, quan tâm đến ấy, khiến ấy buồn.” Hoàng chầm chậm , ánh mắt thoáng chút mơ hồ, tâm trí như chìm vào thế giới xa cũ.

      cứ nghĩ khi mình có nghiệp ổn định rồi, bù đắp cho ấy, mang đến cho ấy cuộc sống tốt hơn. Nhưng cái ngày đó mãi mãi đến. Rồi ấy bỏ .”

      Minh Phương nhìn bàn tay Hoàng nắm chặt, ánh mắt đau khổ, vòng tay ra sau định vỗ lên vai , bàn tay ngưng lại giữa chừng rồi buông xuống.

      “Chị ấy trách đâu.”

      “Nhưng ấy cuối cùng vẫn chịu quay về.” Hoàng khẽ nhếch mép cười.

      Giọt nước mắt khóe mi Minh Phương khẽ rơi xuống, muốn gì đó an ủi nhưng chẳng biết thế nào. Hôm nay phải say có lẽ chẳng bao giờ được nghe chính kể lại. ấy hơn sáu năm rồi nhưng Hoàng vẫn lòng đợi chờ, tình cảm ấy khiến người khác ngưỡng mộ.

      <<Chương môt
      // Mục lục // Chương ba>>

    4. DiệpPhong

      DiệpPhong New Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      2
      Chương ba: ấy chính là ánh mặt trời rực rỡ


      Sáng hôm sau, Minh Phương cùng Trần Lâm chuẩn bị đồ giúp Hoàng Đức Trung từ bên ngoài vào khẽ với Minh Phương:

      “Em qua giúp Quỳnh Mai trang điểm nhé.”

      Minh Phương chưa kịp phản ứng Trần lâm bên cạnh lên tiếng thay: “Tại sao chứ, chị ấy có phải là nhân viên trang điểm của ta đâu! Chị ấy còn bao nhiêu việc phải làm nữa.”

      cũng muốn đâu, nhưng mình quyết được.”

      Đức Trung rồi chỉ chỉ ngón tay lên như muốn ám chỉ điều gì, Trần Lâm liền hiểu ra, cậu nhóc phục, khóe môi khẽ nhếch lên đường cong, ánh mắt nhìn ra người phía xa với khinh ghét tột độ.

      Minh Phương khẽ mỉm cười: ” sao, cũng chỉ là trang điểm thôi mà, mất nhiều thời gian.”

      Trần Lâm vẫn hài lòng, cậu nhóc bĩu môi rồi bỏ ra ngoài.

      Từ hôm đó, ngoài việc làm trợ lý cho Hoàng , Minh Phương ngày nào cũng trang điểm cho Quỳnh Mai, nhiều lúc lại phụ giúp nàng việc nọ việc kia, bị hai người quay như chong chóng. Công việc tuy mệt mỏi hơn trước nhưng Quỳnh Mai đối xử với Minh Phương khá tốt, giống với những gì Minh Phương được biết về Quỳnh Mai.

      “Minh Phương này.”

      “Dạ?” Minh Phương mải gập mấy bộ quần áo, nghe Quỳnh Mai gọi, liền ngẩng lên.

      “Em có muốn chuyển qua đây làm trợ lý cho chị ?” Quỳnh Mai dịu giọng khẽ hỏi. Thấy Minh Phương chỉ nhìn mình mà phản ứng gì lại tiếp tục : “Nếu em làm trợ lý cho chị, chị nhất định bạc đãi em đâu, lương của em cũng cao gấp đôi tại, em thấy thế nào?”

      “Chị Quỳnh Mai, em làm việc cùng Hoàng phải vì lương cao hay thấp. Thực ra em thấy mấy trợ lý của chị làm việc với chị rất tốt, em chuyên nghiệp cũng nhanh nhẹn bằng họ.” Minh Phương đáp.

      Bên ngoài có tiếng gõ cửa, hai trợ lý của Quỳnh Mai bước vào:

      “Chị Mai, đến cảnh quay của chị rồi.”

      Quỳnh Mai khẽ gật đầu rồi với Minh Phương câu: ”Lát chúng ta chuyện tiếp nhé.” rồi rời khỏi nơi hóa trang.

      Minh Phương toan đến chỗ Hoàng trợ lý của Quỳnh Mai đưa cho chiếc túi: ”Cái này cậu trông giúp mình lát nhé, mình ra ngoài có chút việc.”

      Minh Phương nhận chiếc túi rồi ôm thêm đống đồ của mình lúc nãy chạy đến chỗ Hoàng xem có cần gì giúp nữa .


      ngày làm việc dài kết thúc trong mệt mỏi. Minh Phương khẽ xoa bóp đôi chân mỏi nhừ của mình. Mấy hôm nay đạo diễn cầu thêm cảnh quay để nhanh chóng đóng máy nên cả đoàn phim lúc nào cũng bận rộn. Mấy nhân viên trong đoàn làm phim sau khi kết thúc công việc cũng ngừng kêu than, thời tiết ở đây thất thường, liên tục có người bị cảm hay mệt mỏi đau đầu.

      “Chị uống chút nước này , bớt khó chịu hơn đấy ạ.” Minh Phương đưa bình nước của mình cho chị kêu mệt bên cạnh.

      uống xong mấy ngụm liền cảm thấy dễ chịu hơn lại uống thêm mấy ngụm nữa mới ngừng: “Nước này em mua ở đâu mà ngon vậy? Uống vào dễ chịu hẳn.”

      “Là em tự pha ạ. Chị thích cứ cầm lấy chai này mang về, mai em lại pha thêm.” .

      Hoàng thường hay bị cảm vặt lại chịu uống thuốc nên thường tự làm chút nước mang cho uống. Nhắc đến con người này lại thấy chút phiền não, người gì mà trời lại chịu mặc thêm áo ấm, lúc nào cũng mở miệng ra cãi lại với câu: “Em hiểu gì về thời trang cả.” Sau đó bị cảm lạnh lại đến lượt chăm sóc.

      “Vậy chị khách sáo nữa đâu.” Chị kia vui vẻ nhận lấy chai nước từ Minh Phương.

      “Em tốt tính đấy. Mà em giúp việc cho Quỳnh Mai có mệt ? Có gì cần giúp đỡ cứ gọi bọn chị, trong nghề này ai chẳng biết tiếng của ta.” Chị khẽ hạ giọng .

      Minh Phương nhìn chị khẽ cười: “Cảm ơn chị”. Thực ra thấy Quỳnh Mai ghê gớm như lời đồn, có lẽ đó là cách Quỳnh Mai tự về để ai bắt nạt ấy mà thôi.


      “Minh Phương, túi đồ cậu vừa đưa tôi sao lại thiếu mất hộp dây chuyền?” Trợ lý của Quỳnh Mai vào cắt ngang câu chuyện.

      “Hộp dây chuyền nào? Cậu có gì với tôi đâu.” Minh Phương ngây ngô nhìn, nhớ lúc ấy đưa túi cho có nhắc gì đến hộp dây chuyền đâu.

      “Sao lại gì, chắc chắn nhớ nhầm rồi, tôi còn đặc biệt dặn trong đó có đồ quý giá, phải giữ cho cẩn thận rồi mà.”

      “Tìm thấy chưa? để nó ở đâu rồi?” trợ lý thứ hai bước vào hỏi Minh Phương với giọng điệu vui vẻ lắm.

      “Cậu hề bảo với tôi trong túi có dây chuyền, làm sao tôi biết được chứ.” Minh Phương nghe giọng của trợ lý kia như chất vấn mình trong lòng cũng có hơi chút khó chịu.

      “Hay là giấu nó , bây giờ trả lại tôi coi như chưa bao giờ xảy ra chuyện này. là, làm gần mười năm nay, chưa bao giờ tôi gặp trường hợp như thế này.” trợ lý vừa vừa liếc nhìn Minh Phương lượt với ánh mắt khinh ghét.

      vậy là có ý gì? Tôi lấy trộm dây chuyền của hai người sao? Tôi chưa bao giờ nhìn thấy nó như thế nào làm sao mà tôi trộm được chứ?” Minh Phương tức giận nhưng vẫn cố kìm nén.

      Mọi người xung quanh đó nghe thấy ồn ào bên trong cũng có vài người chạy lại xem náo nhiệt. Minh Phương muốn làm chuyện ầm ĩ, để phóng viên biết được hay. là trợ lý của Hoàng , thể gây chuyện rắc rối cho được, hơn nữa lúc này có tức giận cũng giải quyết được vấn đề, quan trọng nhất vẫn là tìm ra chiếc dây chuyền bị mất kia, khẽ thở ra hơi, kìm nén khó chịu trong lòng mình.

      “Chiếc dây chuyền đó trông như thế nào, tôi tìm.”

      “Tìm? Tốt nhất là hãy lấy nó ra đây, cả ngày hôm nay loanh quanh bên này, ngoài mấy người chúng ta ra ai có thể vào trong này được chứ.”

      Minh Phương yên lặng nhìn mấy người bọn họ, phòng này là phòng trang điểm dành riêng cho mấy diễn viên chính nổi tiếng trong đoàn, phải bản thân diễn viên và người trong đoàn staff của họ mấy ai được ra vào tự do. Từ trước đến nay chưa từng có vụ mất trộm, có lẽ chỉ là lẫn lộn trong đống đồ linh tinh mà thôi.

      theo chúng tôi.”

      rồi cố ý kéo mạnh Minh Phương, khiến Minh Phương mất thăng bằng suýt chút ngã xuống đất.

      “Em sao chứ?” Hoàng vừa kịp lúc đến đó, liễn đỡ lấy Minh Phương, ánh mắt lo lắng nhìn .

      “Em sao.” Minh Phương khẽ lắc đầu, đứng dậy rồi tiến lại chỗ túi xách của mình vừa rơi xuống đất định nhặt đồ của mình bị rơi vương vãi ra bên ngoài thấy chiếc hộp nhung lạ hoắc. Minh Phương bỗng nhiên có chút dự cảm lành, khẽ chau mày lại và mở chiếc hộp ra, bên trong là sợi dây chuyền màu trắng đính mấy viên đá lấp lánh đến chói mắt.

      còn bản thân mình ăn trộm, cái gì rơi ra từ trong túi của kia. Minh Phương, cái này là dây chuyền vàng đính kim cương đấy, cũng tinh mắt nhỉ, bao nhiêu đồ chọn, chọn đúng sợ dây chuyền này.” trợ lý đứng đó lên giọng đầy mỉa mai.

      Minh Phương được lời nào, nghe xung quanh mình lời bàn tán xì xào. Hộp dây chuyền biến mất trùng hợp lại xuất trong túi xách của , cái này đến cũng hiểu ai có thể tin ?

      Quỳnh Mai bây giờ mới vào, thấy mọi người lầm rầm to liền lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

      Trợ lý của Quỳnh Mai : “Minh Phương trộm dây chuyền của chị.”

      “Em có…” Minh Phương ngẩng lên nhìn Quỳnh Mai rồi quay sang nhìn Hoàng .

      ăn trộm tại sao nó trong túi của được chứ?”

      Minh Phương nắm chặt chiếc hộp nhung tay, chặt đến nỗi bàn tay trắng bệch ra, khuôn mặt ấm ức nhưng thể giải thích, cũng muốn giải thích, bởi căn bản phải là người lấy trộm.

      Hoàng cầm lấy hộp dây chuyền tay Minh Phương đưa lại cho cho Quỳnh Mai: “Đồ cũng trả lại cho chủ rồi, coi như chưa có chuyện gì xảy ra được ?”

      Minh Phương nghe vậy, lập tức ngẩng lên trân trân nhìn Hoàng : “ vậy là sao? cũng nghĩ em trộm đồ của người ta à?” rồi chạy khỏi khu trang điểm.

      “Minh Phương…” Lần đầu tiên Hoàng nhìn thấy khóe mắt Minh Phương đỏ hoe, tràn ngập nước nhưng nhất quyết để giọt rớt xuống, ánh mắt đầy thất vọng lẫn ấm ức nhìn . làm sao tin, hiểu chứ, dù gì cũng làm việc cùng ngần ấy năm, chỉ là ngốc nghếch kia quá cao ngạo, tự trọng, bao giờ chấp nhận người khác nghi oan cho mình, còn , lại hề thay giải thích, đơn giản vì thấy có gì đáng giải thích đâu, tin là đủ.

      Hoàng quay lại nhìn lượt mọi người xung quanh rồi lên tiếng: “Hi vọng mọi người coi chuyện này như chưa từng xảy ra có được ? Để phóng viên biết được ảnh hưởng tốt đến bộ phim. Quỳnh Mai, em thấy vậy có được ? Nếu em cảm thấy cần thiết tôi nhất định bù đắp xứng đáng cho em.” dịu dàng , khóe môi khẽ mỉm cười, sau đó đặc biệt quay sang nhìn hai trợ lý. “Chuyện này mà ảnh hưởng gì đến Minh Phương người gây chuyện cũng được yên ổn đâu.” Hoàng rồi cúi xuống nhặt túi xách của Minh Phương và thẳng.

      Hoàng rời khỏi phòng nhưng khí trong phòng vẫn im ắng có vài phần lạnh lẽo, lúc lâu sau mới bình thường trở lại. Trước đây mọi người chưa bao giờ thấy Hoàng nghiêm túc như vậy nên có chút bất ngờ, hai trợ lý của Quỳnh Mai bị câu của Hoàng làm chột dạ, sợ xanh mắt, bây giờ lại nhìn thấy ánh mắt lườm sắc lẹm của Quỳnh Mai hướng về mình liền cảm thấy cuộc sống của mình sau này thay đổi ít.


      Minh Phương ở trong phòng xem ti vi, ở bên ngoài tiếng gõ cửa ầm ĩ, cũng buồn nhấc chân ra cửa xem ai. Đức Trung về Hà Nội từ hôm qua, giờ này Trần Lâm chắc hẳn dám nhây vào tổ kiến lửa là còn ai vào đây được nữa.

      Hoàng có vẻ chịu bỏ cuộc, quyết thi gan đến cùng với , liên tục gõ cửa. Với độ nhây của Hoàng , Minh Phương phiền chết khách phòng bên cũng khiếu nại. còn mặc kệ Hoàng nữa gọi nhân viên lên mở khóa cũng dám lắm. Người chịu thua luôn chỉ có thể là .

      có thôi , hết giờ làm rồi để cho em nghỉ chứ.” Minh Phương bực mình mở cửa cho Hoàng .

      Hoàng đứng bên ngoài hồi lâu mỏi chân liền ngồi bệt xuống đất, tay vẫn cầm hộp thức ăn sắp nguội hết. Thấy Minh Phương mở cửa, vội vàng đứng dậy, khuôn mặt nhe nhởn nhìn Minh Phương cười cười.

      biết em chưa ăn gì nên cố ý mua đồ em thích về, nhưng hơi nguội mất rồi.” vừa vừa giơ túi lên.

      Hoàng rồi thẳng vào trong, đặt mấy hộp lên bàn: “Ây, em xem nguội quá rồi. để gọi phục vụ lên nhờ hâm nóng lại.”

      “Thôi, cần đâu, dù sao em cũng đói.” Minh Phương rồi ngồi xuống giường, cũng thèm để ý đến Hoàng nữa, ngỏ ý muốn đuổi về.

      Hoàng biết làm như vậy ý là bảo về nhưng lại cố tình phớt lờ, múc đồ ăn ra: “Cái này thơm quá, ăn tiếc , mất bao lâu mới tìm được quán này đấy.” Hoàng gắp miếng đưa lại gần Minh Phương.

      Minh Phương quay sang nhìn, đúng là mùi vị quen thuộc, lẫn vào đâu được, cũng rất lâu rồi chưa được ăn. Nhớ lúc còn , và chị thường cùng nhau ăn món này, chớp mắt nhiều năm qua . Nghĩ đến những chuyện xảy ra với chị , mắt tự dưng cay cay.

      Hoàng thấy Minh Phương dưng dưng sắp khóc lại nghĩ vẫn giận mình, trong lòng cũng cảm thấy có lỗi: “ xin lỗi. phải tin em mà…”

      “Em biết rồi. em giận vì chuyện đó đâu. Là do em cẩn thận thôi. Cũng may hôm nay có phóng viên, nếu biết gây ra chuyện gì nữa.” Nghĩ thôi cũng thấy sợ, trong ngành này ai chẳng biết chỉ vấn đề , bức ảnh cũng có thể gây ra ầm ĩ. Bộ phim này lại là chủ đề hot, chuyện này truyền ra ngoài chỉ có thể bị đuổi việc mà còn gây rắc rối cho Hoàng nữa.

      đặt vé máy bay, mai em về Hà nội, nghỉ ngơi vài hôm cho khỏe, phim cũng sắp đóng máy rồi, với Trần Lâm có thể tự lo được.” Hoàng dịu giọng .

      Minh Phương nghe vậy liền cau mặt lại nhìn Hoàng , chiều nay tức giận bỏ về mặc kệ mọi chuyện xảy ra ở phim trường, cũng biết chuyện kia cuối cùng thế nào.

      “Có phải em gây rắc rồi cho ?” lo lắng hỏi.

      Hoàng khẽ cười: “Em gây ra được rắc rối gì chứ? Chuyện kia xong rồi, có người ưa em nên ý gây với em thôi. Ai bảo em cứ thích bao đồng, giúp đỡ người khác làm gì. Giờ thấy chưa? Lương chẳng được tăng, vất vả thêm lại còn bị người ta ghét.”

      Minh Phương yên lặng nhìn Hoàng . Có lẽ đúng là nên nhiệt tình quá như vậy.

      bảo em về Hà Nội là cho em nghỉ phép, về quê nghỉ ngơi. Mỗi năm, tầm thời gian này em cũng hay nghỉ phép đấy thôi, nghỉ thêm vài hôm cũng sao.”

      Minh Phương khẽ cười. Ánh mắt nhìn Hoàng bỗng có chút cảm kích. thân là trợ lý nhưng giúp được cho mà toàn khiến đứng ra giải quyết mọi chuyện.

      “Được rồi, ăn rồi ngủ sớm nhóc con.”

      Hoàng rồi bất giác xoa xoa đầu Minh Phương vài cái cho rối loạn tóc lên. Minh Phương chau mày tránh bàn tay của rồi vuốt lại tóc mình đồng thời lấy chân đá cái khi vừa đứng lên.

      “Đừng có lôi cái kiểu xoa đầu cháu xoa đầu em.”

      “Ấy, đến mới thấy nhớ con nhóc ấy , lâu lâu về nhà rồi.” Hoàng bâng quơ, miệng vẫn khẽ cười. “Ngủ ngon.” Hoàng rồi ra khỏi phòng đóng cửa lại.


      Hải Yến làm về, vừa mở cửa ra thấy trong nhà có ánh điện, trong lòng cảm thấy kì lạ, bạn cùng phòng sớm du lịch cùng người , tuần sau mới về, vậy người ở trong nhà có thể là ai được chứ? Hải Yến bước vào đến phòng khách thấy ai, vào phòng ngủ cũng thấy ai.

      “Cậu làm gì mà thậm thụt, ngó nghiêng thế hả?” Minh Phương từ trong phòng ăn, tay còn cầm đĩa hoa quả ra.

      “Á, cậu làm mình hết cả hồn. Cứ tưởng nhà có trộm nữa.” Hải Yến ôm lấy ngực mình thở hắt ra hơi.

      Minh Phương nghe đến từ trộm trong lòng lại có chút dị ứng: “Nhà cậu có gì quý giá ngoài mấy cái tấm ảnh treo tường à?”

      “Hứ, chữ kí xịn đấy. Quý hơn vàng, cậu hiểu gì chứ!”

      phải đều là tớ mang về cho cậu sao, cái chữ kí ấy, ngày nào tớ chẳng cầm qua đến chục tờ, có thấy quý chỗ nào đâu.”

      “Đúng là trong phúc mà biết hưởng phúc.” Hải Yến thèm chấp, có lạ gì cái kiểu chuyện như vả vào mặt của Minh Phương với khi nhắc đến Hoàng đâu. “Cậu ở mình như vậy chán à, thỉnh thoảng chạy sang bên này chết mệt ra, chi bằng chuyển hẳn sang đây ở cho vui .” Hải Yến .

      “Cậu thôi dụ dỗ .” Minh Phương khẽ bĩu môi. “Tớ còn ý đồ của cậu sao?” mà ở cùng hai fan cuồng của Hoàng này lịch trình và kế hoạch công tác của Hoàng lộ hết mất.

      “Hì hì.” Hải Yến cười trừ. “Ơ mà sao giờ này cậu lại ở đây, phải nên ở trong đoàn phim sao? Về lúc nào vậy? Phim quay xong rồi à?”

      “Vẫn chưa, nhưng mình xin nghỉ phép mấy hôm.” Minh Phương đáp lại.

      “Vì chuyện sợi dây chuyền đấy à?”

      “Sao cậu biết?” Minh Phương nhíu mày nghiêm túc nhìn Hải Yến.

      “Chẳng là hôm đấy có người cố ý đợi Hoàng về để xin chữ kí, nên mới biết chuyện đó. Cậu ấy biết tớ là bạn thân của cậu nên mới kể với tớ.”

      “Còn ai biết nữa ?” Minh Phương lo lắng hỏi.

      “Chắc là , cậu ấy kể với ai cả.” Những fan theo idol của mình nhiều năm như Hải Yến đều biết rằng có những chuyện xung quanh idol của mình nên ra, nhưng có những chuyện nên ra, dù là tốt hay xấu, huống hồ chuyện này còn liên quan đến Minh phương, bạn thân nhất của . “Ôi nhưng mà cái bộ dạng Hoàng lúc bảo vệ cậu là men. ấy tốt tính nha, cần nghe cậu giải thích lập tức tin tưởng cậu. Cậu biết chứ, lúc cậu rồi, ấy quay sang chỗ hai con bé trợ lý của Quỳnh Mai câu thôi cũng đủ khiến hai ả xanh mặt. Đúng là chưa bao giờ thấy ấy nghiêm túc như vậy, tiếc khi được tận mắt chứng kiến.” Hải Yến vẫn ngừng miên man kể, chẳng hiểu sao chuyện trong mắt mấy người này biến thành câu chuyện hay như vậy.

      Minh Phương ngơ ngác nghe Hải Yến kể xong mới hỏi: “ ấy có gì với hai người kia à?” Hoàng thực tin là ăn trộm sợi dây chuyền sao? Mọi việc xảy ra như vậy đến bản thân cũng thấy mơ hồ. “ ràng ấy ám chỉ tớ.” Minh Phương lại cảm thấy chút khó chịu trong lòng.

      “Có chứ. Chẳng phải ấy bảo mọi chuyện coi như kết thúc ở đây sao? Lúc đó ánh mắt ấy nhìn hai kia lạnh lùng lắm, còn , nếu có lời đồn hay về cậu để hai kia được yên. Ăn trộm rồi vu oan cho cậu đáng tội gì nhỉ?”

      Minh Phương trầm ngâm hồi lâu, lẽ lời đó là Hoàng với hai người kia, phải ? hiểu lầm sao? Từ lúc qua giúp Quỳnh Mai, cũng lờ mờ cảm thấy hai người họ ngoài mặt cười nhưng thực ra hề thích . Quỳnh Mai thường xuyên quát mắng hai người họ nhưng lại tốt với , còn muốn sang làm trợ lí cho ấy, vô tình trở thành mối đe dọa cho công việc của họ nên họ dùng cách này để trị .

      “Này, đừng có xị mặt ra như vậy nữa, tớ đoán tám phần là hai người kia sợ cậu nhận lời làm trợ lý cho Quỳnh Mai khiến hai người kia mất việc nên bày trò đổ oan cho cậu khiến Quỳnh Mai ghét cậu. đáng ghét! Nhà đấy đáng ghét từ nghệ sỹ đến trợ lý.” Hải Yến lầm rầm chửi rủa hai kia thương tiếc.

      “Thực ra chị Quỳnh Mai cũng đáng ghét như mọi người nghĩ, chị ấy chỉ hơi khó tính, cầu cao quá thôi. Con lăn lộn trong nghề này và có thành công như chị ấy cũng dễ dàng gì.” Minh Phương , Quỳnh Mai đối xử với cũng tệ, chỉ là hơi kiêu ngạo chút, con người có ai hoàn hảo đâu.

      “Vâng, vâng, trong mắt cậu ai cũng tốt cả.” Hải Yến hài lòng lắm. “Cỡ như cậu suốt ngày chỉ bị người ta bắt nạt thôi. Cậu tiếp xúc với Hoàng nhiều, sao chẳng học được cái tốt mà học toàn mấy cái khiến người khác yên tâm thế?”


      Được mấy hôm nghỉ phép rảnh rỗi, Minh Phương liền bắt xe trở về quê. Cũng lâu rồi về nhà, công việc của bận rộn, có khi mấy tháng về. Mỗi lần về, mẹ lúc nào cũng ngừng càm ràm việc nọ việc kia, lúc hỏi có bạn trai chưa, lúc giục mau chóng lấy chồng, khi lại khuyên hãy nghỉ việc, tìm công việc khác ổn định hơn mà phải lại nhiều. Còn ba , ông chỉ yên lặng nghe mẹ , ậm ừ cho qua, thỉnh thoảng có cũng chỉ nhắc giữ gìn sức khỏe.

      “Mẹ, mẹ đừng nữa, để cho Phương nó còn ăn cơm chứ, lát nữa cũng được mà.” Minh Phúc, trai Minh Phương lên tiếng.

      “Được rồi, mẹ nữa, các con lớn rồi bắt đầu chê mẹ già lắm chuyện rồi.” Bà Lan khẽ lắc đầu.

      “Ai dám chê bà lắm chuyện đâu, bà tự đấy nhé. Chẳng mấy khi các con về đầy đủ, cứ làm khí căng thẳng cho bọn trẻ làm gì, mọi chuyện cứ từ từ. Ăn nguội hết thức ăn bây giờ.” Ông Bình vừa với giọng chiều, tay đồng thời gắp miếng đùi gà vào bát vợ.

      Minh Phương và Minh Phúc thấy vậy liền nhìn ba với ánh mắt cảm kích vô bờ rồi liếc nhìn nhau khẽ mỉm cười. Ba mẹ còn trẻ nữa mà tình cảm đến như vậy, trai ngồi đây còn biết làm gì hơn làm phông nền cho họ.

      phải nhanh chóng tìm vợ thôi, nhìn vậy thấy thèm chút nào à?” Minh Phương tiếng trêu trai mình.

      “Còn em nữa.” Minh Phúc khẽ lườm em , sợ nhóc còn nữa, mẹ lập tức nhớ đến còn độc thân chưa chịu lấy vợ.


      Sáng hôm sau, Minh Phương tảo mộ chị thấy bó hoa đặt phần mộ từ bao giờ, năm nào cũng như vậy, cũng ngạc nhiên lắm, chỉ là thời gian sớm hơn mọi năm chút, phần mộ của chị cũng được lau dọn sạch . Minh Phương đặt bó hoa của mình xuống bên cạnh. yên lặng rất lâu hề lên tiếng. trong bức ảnh với nụ cười rạng rỡ lúc nào cũng nhìn với ánh mắt dịu dàng âu yếm. “Chị, em đến thăm chị, chị vẫn tốt phải ? Việc em hứa với chị, em vẫn luôn cố gắng làm rất tốt, chị yên tâm .”

      “Em đến sớm thế, cũng gọi tiếng.” Minh Phúc ở phía sau trách móc.

      Minh Phương bấy giờ mới bước ra khỏi suy nghĩ của mình, ngẩng lên nhìn trai và khẽ cười. “Lúc em còn ngủ nên gọi nữa.”

      Minh Phúc khẽ thở dài: “Nhanh quá, sáu năm rồi. Vậy mà cứ ngỡ mới xảy ra, còn nhớ lúc con bé mới về nhà mình, nụ cười bẽn lẽn nấp sau mẹ, lên tiếng chào . Còn em, em suốt ngày ỉ vào mình là em bé được mọi người chiều nên bắt nạt nó.” Minh Phúc vừa vừa hoài niệm về chuyện còn . và Minh Phương tuy phải em ruột của Nana nhưng sớm coi ấy như người thân trong nhà. Nana mất sớm có lẽ là nỗi đau lớn nhất trong gia đình mà ai có thể vượt qua được.

      “Em vẫn cứ nghĩ ngày nào đó chị ấy trở về.” Minh Phương khẽ . Trong lòng vài người, chị ấy chưa bao giờ mất cả, vẫn tồn tại, vẫn sống rất tốt ở nơi nào đó.

      “Con nhóc ngốc nghếch này, người chết rồi làm sao có thể…” Minh Phúc khẽ dí trán Minh Phương cái, hiểu vì sao có cảm giác Minh Phương càng ngày càng trở nên giống Nana, trước đây em nghịch ngợm, ngang bướng vô cùng, nghe lời ai ngoài Nana, cũng chưa bao giờ chịu gọi dì Lan tiếng mẹ. Sau khi Nana mất , con bé đột nhiên ngoan hiền hơn, chịu nghe lời, còn chịu gọi dì Lan là mẹ.


      Minh Phương từ quê lên thành phố được ngày cũng là lúc Hoàng từ Huế về Hà Nội, bộ phim đóng máy, tâm trạng của Hoàng cũng có vẻ rất tốt, cả ngày rảnh rỗi trọc phá người khác.

      “Cậu rảnh rỗi quá đọc mấy cái kịch bản này , xem thế nào.” Đức Trung cau mày nhìn Hoàng sau đó đặt mấy tập tài liệu lên bàn, tay còn cầm quyển khác nữa. “Tôi thấy bộ này cũng tồi.”

      Hoàng nhìn mấy quyển kịch bản, vội mở ra xem mà ngẩng lên hỏi: “ cho nghỉ vài hôm à? Tâm trạng tôi lụt với vai kia quá.”

      “Lụt cái gì mà lụt, nghỉ hôm qua chưa đủ à? được, cậu chăm chỉ làm việc cho tôi nhờ.” Đức Trung nghiêm giọng. “Còn buổi phỏng vấn ngày mai, họp báo tuyên truyền phim nữa. À, còn chuẩn bị ra album nữa đấy, liệu liệu mà chọn bài hát , cậu còn chọn, tôi chọn thay cậu.”

      “Ấy đừng, đưa cả đây, tôi làm hết. Cho cậu làm biết album của tôi thành dạng gì nữa.” Hoàng cười nhăn với Đức Trung, bộ dạng nghiêm túc chút nào.

      “Lắm chuyện, chuyện của cậu phải tôi đây lo liệu hết hay sao.”

      Đức Trung vừa rời khỏi Hoàng liền đưa cho Minh Phương danh sách bài hát. “Muộn chút nữa em hãy đưa cho cậu ta, để giày vò tên mặt than kia chút.” Khuôn mặt Hoàng tinh ranh nhìn Minh Phương.

      “Hóa ra chọn xong cả rồi đấy, hai người là, giày vò nhau lúc chịu được à?” Minh Phương .

      “Nhìn bộ mặt khó ở của cậu ta như vậy rất thấy thoải mái.” Hoàng vừa vừa nghịch tờ giấy bàn.

      Minh Phương khẽ thở dài lắc đầu bất lực. Nghe tiếng chuông điện thoại, chuyện với Hoàng nữa mà rời khỏi bàn làm việc.


      Quỳnh Mai ngồi ở quán cà phê lúc, từ phía xa thấy Minh Phương lại gần, khẽ nở nụ cười tươi tắn.

      “Chị hẹn em ra đây có chuyện gì ạ?” Minh Phương cười lại với Quỳnh Mai rồi lên tiếng trước. “Cho chị cốc cà phê ít sữa nhé, cảm ơn em.” Minh Phương quay sang với nhân viên phục vụ đứng đó.

      “Chị hẹn em ra đây vì chuyện hôm trước ở Huế.” Quỳnh Mai .

      Minh Phương khẽ gượng cười, chưa kịp gì Quỳnh Mai lên tiếng trước. “Hôm đó là do trợ lý của chị hiểu chuyện, em đừng trách nó làm gì.”

      “Dạ, sao ạ.” Minh Phương ngập ngừng , chỉ nghĩ chuyện đó cứ thế cho qua, ngờ Quỳnh Mai lại chủ động nhắc đến như vậy khiến cũng biết nên phản ứng ra sao.

      “Còn chuyện nữa, chị hi vọng em suy nghĩ thêm về chuyện sang làm trợ lý cho chị.”

      “Chị Quỳnh Mai, hôm đó em trả lời chị rồi ạ.” Minh Phương đáp.

      “Chị biết ước mơ của em phải chỉ làm trợ lý ngày ngày chạy theo nghệ sỹ, chị quen rất nhiều nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, họ có thể giúp em thực ước mơ của mình, thành tích tốt nghiệp của em tệ, em thực cảm thấy như vậy là lãng phí sao?” Quỳnh Mai biết Minh Phương muốn nhưng vẫn mang cho mình thêm chút hi vọng.

      “Cảm ơn chị. Em thích công việc tại của mình.” Minh Phương khẽ nheo mắt cười.

      Quỳnh Mai yên lặng nhìn Minh Phương lúc, cố thăm dò xem ấy nghĩ gì, nhưng thứ nhìn thấy chỉ là ánh mắt trong sáng dường như đọng chút tạp chất nhìn .

      đáng tiếc.” Quỳnh Mai khẽ cười.

      Minh Phương hơi chau mày nhìn Quỳnh Mai, hiểu lắm ý câu Quỳnh Mai vừa .

      “Ở bên cạnh Hoàng em mãi có cơ hội phát triển năng lực của mình, ấy thể kéo thêm hào quang, nổi tiếng về cho mình thể giúp người bên cạnh mình.”

      Minh Phương nghe vậy, khẽ mỉm cười với ánh mắt thỏa mãn: “Mỗi người đều có lý giải riêng của mình về cuộc sống. Về Hoàng , bản thân ấy chính là ánh mặt trời rực rỡ nhất trong trái tim những người thương ấy và ấy thương. ấy sống vui vẻ, khiến mọi người xung quanh vui vẻ, vậy là đủ rồi.”

      Quỳnh Mai yên lặng nhìn nụ cười ngọt ngào khuôn mặt Minh Phương, trong lòng nhen nhóm chút hoài nghi, Hoàng thực tốt như vậy, ai tiếp xúc với ấy cũng đều có thể quý mến ấy?

    5. DiệpPhong

      DiệpPhong New Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      2
      :x
      Last edited: 25/4/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :