1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng Ân Nhộn Nhạo-Tùy Hầu Châu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 40

      Editor: Preiya

      Chuyện xảy ra ở Tây Cung khiến Cố Ấu Dung chạy tới Tây Hòa Cung, Triệu Tiêu bảo Lục Quán rót cho Cố Ấu Dung ly trà, sau đó lại bảo nàng đem bánh hạnh hoa mới làm mang ra đãi khách, Lục Quán lui xuống, Triệu Tiêu mở miệng: “Có chuyện gì sao?”

      Cố Ấu Dung cũng thẳng vào vấn đề: “Hai người định khi nào trở về?”

      Giọng điệu chuyện của ta khiến cho Triệu Tiêu có chút vui: “Tôi muốn tự nhiên , nhưng bây giờ tôi chưa muốn .”

      Cố Ấu Dung cười lạnh tiếng: “Xem ra cũng thông minh đấy, dẫn Cố Nhất Minh cùng đúng có là có lợi nhỉ, mặt có thể kích thích Hoàng Thượng, mặt khác lại có thể khiến cho ta liều mạng cứu đại ca của ra, nhưng làm người phải biết điểm dừng, đừng vì chuyện của đại ca mà làm liên lụy tới Cố Nhất Minh nữa.”

      Triệu Tiêu nhấp ngụm trà, im lặng gì.

      Giọng điệu của Cố Ấu Dung mềm mỏng trở lại: “Trở về sớm chút , nơi này phải là thế giới bên kia để các người muốn làm loạn thế nào cũng được.”

      Trong lòng của Triệu Tiêu lại càng vui, ràng là bị người ở đây xua đuổi mà, liền ngẩng đầu lên: “Sao trở về ?”

      “Lần trước khi trở về tôi từ bỏ thân phận ở thế giới bên kia rồi.” ta ngừng lại chút rồi đột nhiên nở nụ cười, “Con của tôi còn ở đây, tôi thể bỏ rơi nó được.”

      Triệu Tiêu lại nhấp ngụm trà nữa, tim như bị cây kim cắm vào, mặc dù chỉ cắm nhưng là rất đau.

      Cố Ấu Dung ta từ bỏ thân phận ở thế giới bên kia, Tống Cẩn bỏ lại thân thể ở nơi này, sau khi Cố Ấu Dung rồi, Triệu Tiêu ôm cái trán đau nhức của mình gõ xuống mặt bàn.

      Buổi tối, Triệu Tiêu ngồi hành lang ngắm trăng, đêm lạnh như nước, thu mình lại vào trong áo choàng, đột nhiên rất nhớ món khoai tây hầm thịt bò của mẹ Triệu làm.

      Triệu Tiêu vùi đầu giữa hai đầu gối, bỗng nhiên nghe thấy tiếng ếch kêu, Triệu Tiêu quay đầu lại ra là tên đầu não Cố Nhất Minh trốn đằng sau núi giả và vẫy tay với .

      Triệu Tiêu nhảy xuống khỏi hành lang, sau đó đến phía trước chỗ núi giả, nhìn Cố Nhất Minh lén lén lút lút: “Sao Cố đại sư lại ở đây thế này?”

      Cố Nhất Minh rất hài lòng với cách xưng hô của Triệu Tiêu với cậu: ‘Tôi đến ngắm hoa.”

      “Ồ, vậy cậu cứ từ từ ngắm , tôi quấy rầy nữa đâu.” xong, Triệu Tiêu xoay người rời , ngay lúc này Cố Nhất Minh mở miệng .

      “Tiêu Tiêu, tôi ngủ được.” Cậu ngừng lại lát, với giọng vô cùng đáng thương, “Tôi muốn nghe hát xong mới ngủ được.”

      Triệu Tiêu vô cùng phối hợp, : “Vậy làm thế nào bây giờ đây?”

      Cố Nhất Minh: “Cậu hát cho tôi nghe bài được ?”

      Triệu Tiêu nhìn xung quanh: “Nếu như mọi người ngủ nghe thấy sao?”

      “Đúng vậy.” Cố Nhất Minh gật đầu, “Nếu đến phòng tôi hát ?”

      Triệu Tiêu nhếch miệng cười, buồn bực trong lòng biến mất: “Cậu nghĩ hay đấy.”

      Trong ngôi đình yên tĩnh thoáng đãng , Triệu Tiêu và Cố Nhất Minh cùng ngồi ngắm hồ, chân của cả hai người đều đong đưa qua lại, đỉnh đầu trăng sáng như gương, nước trong mặt hồ vừa xanh vừa trong vắt, phản chiếu ngược lại hình ảnh ánh trăng lưỡi liềm.

      Bên tai là tiếng những con côn trùng biết tên kêu rả rích, mặc dù tiếng động này rất nhưng vẫn phá vỡ im lặng của màn đêm, khiến cho bóng đêm lại càng thêm náo nhiệt.

      Triệu Tiêu nghiêng đầu sang: “Chuyện Tây Cung có liên quan tới cậu sao?”

      Cố Nhất Minh bình thản mở miệng hỏi: “Đúng vậy.”

      Triệu Tiêu: “Sao cậu lại quen với những người đó thế?” Tuy biết bọn họ, nhưng trong đầu đoán ra, rất có khả năng là những “đồng bọn” mà ngày đó Tống Cẩn lqd hỏi đại ca.

      Cố Nhất Minh hề giấu giếm gì Triệu Tiêu, cậu kể hết mọi chuyện cho nghe, Triệu Tiêu nghe xong liền hỏi: “Cậu có thể trốn thoát khỏi tay Đinh Kiêu là bởi vì trong nội bộ của Đinh Kiêu có nội gián, mà những người đó là người của đại ca tôi à?”

      “Trước khi vào cung tôi thương lượng xong xuôi với bọn họ cả rồi, tôi đối trong, bọn họ đối ngoài, cùng nhau hợp sức cứu đại ca của cậu ra.” đến đây, Cố Nhất Minh có chút mất mác, cậu nhìn Triệu Tiêu: “ ra cần phải phiền toái như thế, bởi vì cơ bản là Tống Cẩn xử chết đại ca của cậu đâu, đúng nào?”

      Triệu Tiêu xoay đầu qua, lâu mới khẽ mở miệng: “Cảm ơn cậu, Minh Minh…”

      Cố Nhất Minh nở nụ cười: “Thôi, ngày mai tôi bọn họ thủ tiêu bản kế hoạch cướp ngục .” xong, cậu xoay người nhảy xuống bằng động tác vừa nhanh lại vừa mạnh rồi biến mất trong màn đêm đen kịt.

      “Hoàng Thượng có muốn truyền chỉ ạ?”

      Ở chỗ gốc cây hoa quế đằng sau đình, Tống Cẩn phất tay với người phía sau: “ cần, hồi cung thôi.”

      Buổi tối ngày hôm sau Triệu Tiêu nghe được từ miệng của người trong cung rằng Tống Cẩn bắt được 1 phần của tàn dư làm phản cùng phe với Triệu tướng quân, sau đó bắt đầu kế hoạch giết gà dọa khỉ, tiến hành thanh lý hàng loạt các thế lực ngoại thích trong triều.

      Sau khi tàn dư của Triệu gia bị bắt, Cố Nhất Minh hùng hổ chạy đến trước mặt Triệu Tiêu: “Tôi quá rất thất vọng về cậu rồi.”

      Triệu Tiêu ngẩng đầu nhìn cậu: “ phải là tôi .”

      Đầu tiên Cố Nhất Minh hơi sửng sốt chút, lúc sau cậu nhàng câu: “Tôi tin cậu”, rồi cậu nghiến răng nghiến lợi mắng câu: “Tống Cẩn này đúng là tên tiểu nhân mà.”

      Tống Cẩn đúng là tên tiểu nhân , sau khi tàn dư của Triệu gia bị bắt, tiếp theo đó liền hạ chiếu chỉ xuống khen thưởng cho Cố Nhất Minh vì có công báo tin, còn sắc phong cho Cố Nhất Minh lên làm trụ trì của Tự Miếu Hoàng Giác của Hoàng gia và cho cậu vào ở nơi này để truyền bá Phật pháp.

      Nhưng vào ngay cái đêm mà Cố phương trượng vào ở trong Tự Miếu bị thích khách ám sát để trả thù, đêm đó kiếm đao chạm nhau sáng lóe, Cố phương trượng được Ngự Lâm Quân giải cứu, sau đó Ngự Lâm Quân thừa thắng xông lên và tiếp tục bắt được thêm những đồng bọn khác của Triệu tướng
      [​IMG]
      Cải, Trâu, Abby2 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 41

      Editor: Preiya

      Buổi tối Triệu Tiêu nằm chiếc giường nệm mềm mại, đắp chiếc chăn lông vịt ấm áp mềm mại, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái và ấm áp, lúc chuẩn bị vào giấc ngủ, ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ cửa, là mẹ Triệu.

      Mẹ Triệu cười ngớt đến bên cạnh giường của Triệu Tiêu: “Tiêu Nhi, mẹ cảm ơn vì con trở về.”

      Triệu Tiêu chui từ trong chăn ra, ôm lấy thắt lưng của mẹ Triệu làm nũng: “Mẹ…”

      Mẹ Triệu xoa xoa tóc của , hơi ngập ngừng chút: “Tống Cẩn trở về sao?”

      Triệu Tiêu im lặng.

      lâu sau, mẹ Triệu mới mở miệng, tuy cố che giấu nhưng từ trong giọng của bà có thể nghe thấy tràn ngập tiếc nuối: “ sao, sao cả, tất cả chúng ta đều hiểu cho cậu ấy mà..”

      Bà ngừng lại lát rồi kéo chăn lại cho , sau đó vỗ vỗ vai : “Ngủ chút ,để mẹ nấu cái gì cho con ăn.”

      “Được ạ, no problem!” Triệu Tiêu tràng tiếng vô cùng lưu loát, sau đó nằm mạnh xuống giường, “Ai ui” tiếng, đau đến chảy nước mắt.

      Triệu Tiêu lqd ôm lấy đầu gối mình, là rất đau đó.

      Sau khi trở về từ Đại Kỳ, sau buổi tối chủ được nghỉ ngơi, hôm sau trở về trường học lần nữa, bởi vì Triệu Tiêu nghỉ cả tháng trời, vừa mới đặt chân vào ký túc xá bị bạn cùng phòng vây quanh, mọi người ta câu ngươi câu truy vấn : “Thành khai báo , cả tháng nay cậu đâu vậy? Có phải là bỏ trốn cùng với Cố Nhất Minh của đại học S ?”

      Triệu Tiêu biết nên như thế nào, đành phải : “Có công việc mà.”

      Cố Nhất Minh đến dưới lầu ký túc xá tìm Triệu Tiêu vào lúc trời chuyển từ hè sang thu, bây giờ bắt đầu lạnh, gió thu thổi qua cành cây làm chiếc lá rơi xuống vai của Cố Nhất Minh, cậu nhặt chiếc lá lên rồi nhìn thờ ơ vuốt nó.

      Hôm nay Cố Nhất Minh mặc chiếc áo da dài nhìn vô cùng đẹp trai, cộng thêm quả đầu bóng lưỡng, thân hình thon thả cùng với cặp chân dài, cậu đứng dưới ký túc xá với dáng vẻ vô cùng suất khí, làm các nhóm em cứ liên tục quay đầu lại nhìn chăm chú, Cố Nhất Minh hất cằm lên, lấy tay kéo áo khoác da lại, bày ra vẻ mặt khinh khỉnh, chỉ có thể ngắm chứ thể ăn.

      Triệu Tiêu còn chưa có bằng lái, bởi vì cả thi hai lần đều đậu, lần thi đầu tiên va vào cột chắn, lần thứ hai va vào nữa nhưng lại vượt quá tốc độ, sau đó Triệu Tiêu cũng tính thi lại lần ba nữa.

      Cố Nhất Minh đến tìm Triệu Tiêu vì muốn dạy học lái xe, nửa người mặc chiếc áo lông màu đen pha trắng, cộng thêm chiếc quần váy xám và đôi giày đế mềm.

      Lúc Triệu Tiêu xuống, mắt của Cố Nhất Minh liền sáng rực lên, cậu nhìn bộ quần áo của vài lần: “Ái chà, sao lại mặc đồ tình nhân giống tôi thế?”

      “Vậy tôi đổi đây.” xong, định xoay người rời , Cố Nhất Minh đành giữ chặt lại: “Đổi cái gì, sao lại phải phiền phức như vậy chứ.”

      Buổi chiều họ luyện lái xe tại vùng ngoại ô, sau khi tập xong cũng là chạng vạng tối, đường trở về từ vùng ngoài thành đến trường học, bầu trời vẫn còn sáng mờ, bởi vì về đúng ngay giờ tan tầm nên đường chật như nêm cối, đành phải đứng yên bất động, chiếc xe phía trước vẫn hề nhúc nhích chút nào, Cố Nhất Minh bỏ tay khỏi tay lái rồi mở dàn nhạc xe lên và chọn bài, vô cùng thong dong tự đắc, cứ như hưởng thụ quá trình kẹt xe. Sau đó, dường như cậu nghĩ tới chuyện, bèn nghiêng đầu qua hỏi Triệu Tiêu: “Tiếng cấp 4 sao rồi, phải lần trước cậu thi rớt sao, lần này có định thi lại nữa đấy?”

      Triệu Tiêu đau khổ cúi đầu xuống: “Tôi đăng ký rồi.” thi tiếng cấp bốn ba lần rồi mà vẫn chưa đậu được, đây là trong những nỗi đau trong lòng .

      Cố Nhất Minh vươn cánh tay dài ra vỗ đầu Triệu Tiêu xem như an ủi: “ ra thi đậu đậu thôi, chúng ta cũng sử dụng chứng chỉ này nhiều.” Rồi cậu ngừng lại chút, “Cơm tối nay muốn ăn cái gì?”

      Triệu Tiêu cảm thán thở dài, cần dùng nhiều sao, nhưng trường học hạ lệnh xuống, nếu có chứng chỉ tiếng cấp 4 thể tốt nghiệp được.

      Cơm tối là Triệu Tiêu mời khách, địa điểm là quán ăn kiểu Vân Nam ở phía sau miếu Thành Hoàng tại thành phố S, lúc ăn đồ nhắm chờ món chính lên, Triệu Tiêu chạm chai nước ngọt có ga của mình vào lon Red Bull của Cố Nhất Minh: “Hôm nay vất vả cho cậu rồi.”

      Khóe miệng của Cố Nhất Minh co giật: “Từ lúc trở về từ Đại Kỳ cậu ngày càng trở nên khách sáo đấy.”

      “Có sao?” Triệu Tiêu toét miệng cười cười.

      Cố Nhất Minh hơi nhíu mày nhìn Triệu Tiêu: “Cuối tuần này có bận rộn gì ?”

      Triệu Tiêu lắc đầu.

      Cố Nhất Minh: “Vậy cùng nhau xem phim nhé.”

      Triệu Tiêu: “Xem phim gì thế?”

      Cố Nhất Minh thầm: “ ra là bộ phim điện ảnh thôi…”

      Cố Nhất Minh mời Triệu Tiêu xem phim điện ảnh, mà lại là bộ phim kinh dị, “XXX Linh Hồn”, đây là phần thứ bảy của seri, nội dung là nữ chính trước khi chết vốn là diễn viên, hơn nữa diễn viên này lại lựa chọn cách chết vô cùng truyền thống: thắt cổ.

      ra Triệu Tiêu chưa từng xem qua bộ phim kinh dị nào ở nơi này, chỉ có lần duy nhất biết tới nó là vào năm học lớp 11, lúc ngang qua rạp chiếu phim, chỉ vào bức ảnh có khóe mắt chảy ra máu tươi, bèn hỏi Tống Cẩn: “Đây là phim gì thế?” Tống Cẩn lqd tức giận trả lời: “Đảm bảo là em sợ cho xem, đừng hỏi hơn.”

      Rạp chiếu phim đông nghịt người nhưng mơ hồ cũng có thể nhìn thấy được cảnh tượng những nằm lên đùi của bạn trai mình, Triệu Tiêu ngồi xổm ở phía sau, cả người đều đặt trong trạng thái im lặng, lúc hình ảnh đáng sợ ra màn ảnh, liền vùi đầu vào giữa hai đầu gối mình.

      Cố Nhất Minh quay đầu sang nhìn : “Muốn hết sợ nắm tay tôi này.” xong, cậu đưa bàn tay đến trước mặt Triệu Tiêu.

      Sau đó Triệu Tiêu nắm lấy bàn tay của Cố Nhất Minh rồi cắn mạnh lên mu bàn tay của cậu.

      Giống hệt như Tống Cẩn, đồ lừa đảo! Đồ siêu lừa đảo!!!!

      Xem xong “XXX Linh Hồn”, đoạn thời gian ngắn sau, Triệu Tiêu đều rơi vào tình trạng mất hồn, im lặng sau Cố Nhất Minh đến trạm xe và rên rỉ tiếng nào.

      Cố Nhất Minh nghiêng đầu: “Nếu như buổi tối còn sợ gọi điện thoại qua cho tôi .”

      Triệu Tiêu quay đầu lại nhìn Cố Nhất Minh bằng ánh mắt oán trách, sau đó nhìn cảnh vật của tiểu khu vòng, ở bên kia hàng rào có mấy cây đại thụ bị
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 42

      Editor: Preiya

      Triệu Tiêu cầm di động trong tay, trong lòng nhất thời nghĩ ra được lý do để từ chối Tống Cẩn, lâu sau cũng nghĩ ra, cho nên đành phải miễn cưỡng nhắn lại chữ “Dạ.”

      Sau lát, di động lại rung lên, dường như Tống Cẩn có thể biết được tâm tư của vậy, thẳng thắn hỏi: “Em muốn à?”

      Triệu Tiêu thể chống đỡ được câu hỏi trực tiếp của Tống Cẩn, bèn nhanh chóng nhắn tin lại: “ có đâu, chúng ta gặp nhau ở đâu đây?”

      lát sau, Tống Cẩn cũng nhắn lại cho nữa, Triệu Tiêu vô cùng tức giận, ràng người bị thiệt thòi là mà, sao tính tính của lại nhen thế chứ.

      Buổi chiều Triệu Tiêu chỉ học có tiết, sau khi tan học lập tức trở về phòng ngủ mở máy vi tính lên xem, bên vừa vọc máy tính bên vừa nhìn di động, kết quả là lại thất vọng nữa rồi, Tống Cẩn nhắn tin lại nữa.

      Quả rất khi dễ người khác rồi, đây là thái độ nên có khi muốn nhờ cùng mua quần áo với mình đấy à?

      Sau đó vào khoảng 3 giờ rưỡi, di động nằm yên rốt cuộc rung lê, Triệu Tiêu mở ra xem, kết quả là 100860 nhắn cho hơn mười tin thông báo.

      Triệu Tiêu im lặng đặt điện thoại xuống cạnh máy tính, ràng là nhượng bộ tính tình của Tống Cẩn nữa, trước kia đều cố gắng để được hài lòng, cho rằng nếu như bảo đông dám tây sao?

      Lúc 4 giờ phút, di động lại rung lên, là Tống Cẩn trực tiếp gọi tới.

      Triệu Tiêu để mặc cho nó rung lâu, cuối cùng mới chậm rãi nghe: “Xin chào, xin hỏi bạn là ai thế?”

      “Tống Cẩn.”

      Triệu Tiêu vốn tưởng tượng chợt bừng tỉnh lại rồi “À” tiếng, nhưng mà còn chưa kịp lên tiếng hỏi người bên kia báo địa chỉ: “ ở chỗ thư viện của trường em, em đến đây .”

      Triệu Tiêu: “Em…”

      Nhưng vẫn đợi mở miệng Tống Cẩn lqd ngắt máy.

      có tố chất của người Đại Kỳ mà, Triệu Tiêu tức giận, nhét điện thoại vào túi, mặc thêm chiếc áo khoác rồi ra cửa.

      Lúc Triệu Tiêu đến trước cửa thư viện nhìn thấy Tống Cẩn đứng cạnh cầu thang, đứng thẳng lưng, thần sắc trầm tư, cộng thêm vóc người cao gầy rất giống người mẫu, Triệu Tiêu cảm thấy giống như là pho tượng được đặt trong thư viện vậy.

      Vậy mà cũng có người đến chỗ “pho tượng” để hỏi đường cơ đấy.

      Người hỏi đường Tống Cẩn là bé mặt hoa da phấn, đỏ mặt tiến lên phía trước: “Học trưởng, xin hỏi phòng G18 đường nào ạ?”

      , nhìn lầm người rồi, Triệu Tiêu bèn bước nhanh đến bên cạnh Tống Cẩn, lúc muốn trả lời thay đưa tay ra chỉ vào bên trái: “ thẳng rẽ phải là tới.”

      Triệu Tiêu trợn mắt há mồm, sau khi kia rồi, mới ngẩng đầu hỏi Tống Cẩn: “Sao Người biết?”

      Tống Cẩn thu lại thần sắc mặt: “Lúc nãy vừa mới dạo quanh trường em chút.” nhấn mạnh vào chữ “Đại học”, điều này khiến cho Triệu Tiêu vô cùng hưởng thụ, nở nụ cười vui vẻ: “Có phải trường của em rất đẹp , đây chính là bầu khí văn hóa, Người có biết thư viện trường em lưu trữ bao nhiêu cuốn sách ? biết đúng , thư viện của trường em là nơi hàng đầu đấy.”

      “Ừ, đúng biết.” Tống Cẩn bày ra vẻ tiếc nuối, sau đó bình thản : “Thư viện của trường em tốt như vậy, còn em vào thư viện được mấy lần rồi?”

      Triệu Tiêu: “……”

      Tống Cẩn cười cười gì, nhìn Triệu Tiêu lát, sau đó mở miệng: “ thôi.”

      Tống Cẩn gọi chiếc taxi, lúc lên xe Triệu Tiêu cảm thấy dường như Tống Cẩn hào phóng thêm chút rồi, trước kia mỗi lần có việc ra ngoài là thường xe bus.

      Lúc xuống xe, Tống Cẩn vỗ vỗ đầu Triệu Tiêu: “ có tiền lẻ, em trả tiền trước .”

      có tiền lẻ, nghĩa là có tiền phải ?

      Đứng trước cửa hàng trong trung tâm thương mại hồi lâu, Triệu Tiêu kiềm lòng nổi đành phải đưa tay vào sờ túi tiền của mình rồi ngẩng đầu nhìn Tống Cẩn, sau đó kéo tay : “Những thứ này đắt tiền quá.”

      “Là sao?” Tống Cẩn nắm tay Triệu Tiêu, “Vậy vào xem chúng đắt đến mức nào nhé?”

      Mỗi người mua sắm đều có những lý do khác nhau, ví dụ trong năm nay thịnh hành mốt xem giá trước, sau đó lưu lại rồi mua sau….Nhưng Tống Cẩn chỉ cần nhìn vào là biết được cái nào đắt , khiến cho Triệu Tiêu phải đỏ mặt rồi.

      Triệu Tiêu trực tiếp kéo Tống Cẩn đến khu thời trang nam ở lầu 8, nhìn qua vài lần: “Sao lại có chỗ bán quần áo cho nữ vậy?”

      “Đây là khu bán quần áo dành cho nam mà.” Triệu Tiêu giải thích với Tống Cẩn, trong đầu lại có cảm giác về ưu việt, ở trước mặt của tên thổ dân Tống Cẩn này, có phải là nhìn rất sành điệu .

      Tống Cẩn: “ ra là thế.”

      Triệu Tiêu gật đầu hai cái, vẫn theo thói quen gọi là Hoàng Thượng: “Hoàng Thượng, vậy chúng ta qua bên kia xem .”

      Triệu Tiêu dẫn Tống Cẩn lqd đến cửa tiệm có giá tương đối rẻ, kết quả là Tống Cẩn còn nhìn nó với vẻ nghi ngờ và ghét bỏ, còn chưa vào bên trong với Triệu Tiêu: “Trẫm thích mấy bộ trong này, nhìn già quá.”

      Triệu Tiêu nhìn Tống Cẩn chăm chú, nỡ đành lòng nhắc nhở rằng, tuổi của là tuổi băm rồi đấy, có biết chưa hả, tuy rằng thân thể của Tiểu Tống là người trẻ tuổi, nhưng cũng thể che giấu được tâm hồn già nua ở bên trong đâu.

      “Được rồi.” Triệu Tiêu chỉ tay vào cửa hàng bán đồ thể thao, “Chúng ta qua bên đó xem thử .”

      được, nhìn trẻ quá.” Tống Cẩn quên mở miệng chê bai và lắc đầu, “Hơn nữa màu sắc của bên đó nhìn tươi quá, trẫm muốn mặc mấy
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 43

      Editor: Preiya

      Triệu Tiêu ghi danh tại trường dạy lái xe thuộc Đại học S, nổi tiếng vì khẩu hiệu- “ thi cần học trường dạy lái xe”, bởi vì có Cố Nhất Minh là sư phụ nên bình thường rất ít khi đến đây, huấn luận viên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, nếu như có thể đậu còn tiết kiệm được chút tiền xăng.

      Kết quả là Triệu Tiêu thi lùi xe hai lần mà vẫn còn chưa đậu, tồn tại của còn nghi ngờ là làm cho chiêu bài “Thi là đậu” của trường cũng sắp giữ được, thầy huấn luyện gánh nổi áp lực cũng thể tiếp tục làm ngơ cho Triệu Tiêu nữa, tối hôm qua ông gọi cho hai cuộc điện thoại, bảo ngày mai cần phải đến sân tập lái để luyện tập cách lùi xe.

      Ngày hôm sau, lúc Triệu Tiêu mang đôi giày thể thao đế mềm xuất tại sân tập lái nhìn thấy Tống Cẩn lái chiếc Volkswagen màu xanh ngọc có gắn biển “Xe tập lái” ở đó trước, khi Tống Cẩn thấy mỉm cười, đôi mắt cong lên, dưới ánh mặt trời nhìn lại càng đẹp mắt: “ khéo.”

      Triệu Tiêu đến trước mặt Tống Cẩn: “Sao Người lại ở đây?”

      Tay phải của Tống Cẩn nhấn vào nút hạ cửa sổ xuống, bình thản : “Vì sao lại ở đây ư? Đương nhiên là để học lái xe rồi.”

      Trường dạy lái xe chia bốn người thành tổ, mỗi lần bốn người cùng nhau tập lái xe sau đó tiến hành thi, nhưng chỉ có mình Triệu Tiêu bởi vì căng thẳng và hồi hộp nên làm sai kỹ thuật, liên tục bị nhắc nhở, sau khi thi thử, Triệu Tiêu lại phải tập thêm lần nữa với tổ mới, sau đó à, dĩ nhiên là có sau đó nữa.

      Lúc trước xài tiền sinh hoạt của mình rất lãng phí, ra phần lớn số tiền đổ vào trong khóa học dạy lái xe, nhưng học lâu như vậy rồi mà lại thể thi đậu lấy lần.

      Triệu Tiêu học lái xe hơn năm nhưng vẫn rớt lại tại phần thi lùi xe này, ra điều này cũng có gì đáng , kết quả là Tống Cẩn-người vừa mới đăng ký báo danh gần đây vượt qua , điều này khiến cho Triệu Tiêu có chút cảm giác bị đả kích.

      Triệu Tiêu và Tống Cẩn, hai người hợp thành tổ cùng nhau luyện tập lái xe, lúc vừa mới bắt đầu, thầy giáo còn đùa: “Triệu Tiêu à, em là học viên kỳ cựu rồi, đợi lát nữa tới lượt Tiểu Tống em nhớ ngồi sau chỉ dạy cho cậu ấy đấy nhé.”

      Đây là lời Triệu Tiêu vô cùng thích nghe, ngồi ở vị trí kế bên tài xế, giả vờ chỉ dẫn cho từng bộ phận bên trong xe: “Đây là chỗ để hạ kính chắn gió xuống, lúc Người ngừng xe xong xin ngàn lần đừng quên kéo nó lên, bằng bị chói, nó dùng để che ánh sáng mặt trời; còn đây là cần số, phải đổi số theo từng bước, lúc đổi phải vững vàng, được gấp gáp biết ?” Bởi vì ánh mắt của Tống Cẩn lqd nhìn Triệu Tiêu càng lúc càng sáng lên, nhìn lát rồi chớp chớp mắt, “ có sai đâu, đây là những gì mà thầy giáo đấy.”

      Tống Cẩn cong khóe môi: “Tiếp tục ."

      Triệu Tiêu hận thể dốc túi truyền cho Tống Cẩn, đem hết điều mình biết và kinh nghiệm mà mình đúc kết được qua mỗi lần thi rớt của mình cho nghe, lúc xong còn quên chốt lại: “ ra học lái xe cũng có gì khó, quan trọng là phải nghiêm túc, em tin chắc là Người có thể học được thôi.”

      Khóe môi của Tống Cẩn càng cong lớn hơn nữa, sau đó ra vẻ tán thành rồi gật đầu, ngừng lại lát rồi mở miệng: “Còn gì nữa ?”

      Triệu Tiêu hơi ngập ngừng: “Tóm lại là phải có thái độ tốt, phải khiêm tốn, được kiêu căng.”

      Tống Cẩn nhàng cúi đầu nhìn Triệu Tiêu, chậm rãi mở miệng: “Cho nên em học năm nhưng chỉ biết được nhiêu đó thôi à?”

      Triệu Tiêu im lặng mở cửa xe ra rồi chạy đến chỗ huấn luyện viên: “Huấn luyện viên, em muốn dạy Tống Cẩn nữa đâu.”

      Đúng là huấn luận viên cũng định để Triệu Tiêu dạy Tống Cẩn , ngược lại sau vài lần nhìn lái, ông nghiêm khắc với Triệu Tiêu: “Tiểu Triệu à, em cần phải học hỏi Tống Cẩn nhiều hơn nữa đấy, tại sao cậu ấy lại có thể khống chế góc lái rất tốt còn em luyện tập lâu năm như vậy rồi mà vẫn chạy sai nhỉ?”

      Triệu Tiêu buồn bực vô cùng.

      Tống Cẩn và Triệu Tiêu thay phiên nhau lái chiếc xe, Tống Cẩn lái trước, sau đó đổi lại cho Triệu Tiêu, bởi vì chiều cao của chênh lệch 20cm cho nên mỗi lần Triệu Tiêu ngồi vào ghế lái là phải điều chỉnh chỗ ngồi mất nửa ngày, điều chỉnh chỗ xong còn phải điều chỉnh lại tấm đệm lót mềm ở dưới mông nữa.

      Lúc Triệu Tiêu tập trung điều chỉnh tấm đệm lót ở dưới mông, phía sau lưng truyền đến tiếng cười khẽ, Triệu Tiêu nhạy cảm lý giải đây chính là giọng cười châm biếm, vẻ mặt của biến thành vẻ giận mà dám .

      Lúc Triệu Tiêu lái xe, vị huấn luận viên ngồi ở ghế phụ cùng tán gẫu với Tống Cẩn ngồi ở phía sau: “Tiểu
      [​IMG]
      duyenktn1, Abby, Iluvkiwi2 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 44

      Editor: Preiya

      Vào tháng 11, thời tiết bên ngoài càng lúc càng lạnh, nhất là ở vùng núi, gió lạnh bên ngoài càng lạnh hơn, gió ban đêm dường như muốn liều mạng lao vào cửa sổ, vỗ vào làm cửa sổ kêu răng rắc to, Triệu Tiêu khẽ kéo chăn bên phía Tống Cẩn về, sau đó tình nguyện mở miệng : “Em vất vả lắm mới làm ấm chăn được đấy....”

      Tống Cẩn cười khẽ rồi nhích lại gần Triệu Tiêu chút: “Tới gần đây lạnh nữa đâu.”

      Lời của Tống Cẩn giống như luồng khí nóng phun vào tai của Triệu Tiêu, khiến cho tai chợt đỏ lên, cái móng vuốt mèo trong lòng lại ngừng cào cào, trước kia lúc thị tẩm cũng có loại tâm tình này, Triệu Tiêu trong lòng rối như tơ vò nhìn chằm chằm vào TV.

      Sau đó Tống Cẩn trực tiếp vươn tay dài ra, vừa xem vừa ôm Triệu Tiêu vào trong ngực mình, tay khác của nắm lấy đồ điều khiển TV, bắt đầu đổi đài theo kiểu cưỡi ngựa xem hoa, mãi cho đến khi bất mãn trừng mắt nhìn : “Có xem hay đây!” lát sau, hạ giọng xuống: “Rốt cuộc Người muốn xem cái gì vậy?”

      Tống Cẩn ôm sát Triệu Tiêu hơn chút, cuối cùng chọn kênh địa phương chiếu phim: “Chắc cái này cũng tệ lắm.”

      Triệu Tiêu ngước mắt nhìn, là bộ phim HongKong, nội dung về câu chuyện của con ma vui vẻ.

      Lần trước Triệu Tiêu xem qua phim kinh dị, mặc kệ là ma vui vẻ hay là quỷ treo cổ, phẫn nộ kháng nghị: “ được, em muốn xem thứ này đâu.”

      Tống Cẩn vỗ vỗ vào vai trấn an: “ việc gì phải sợ, có trẫm ở đây rồi, hơn nữa chỉ là bộ phim hài thôi mà.”

      Lần trước Cố Nhất Minh định nghĩa về phim kinh dị như sau: “ ra nó chỉ là bộ phim điện ảnh thôi.” Lời của Cố Nhất Minh tương đối đáng tin, còn lời nhận định của Tống Cẩn đây là bộ phim hài thế mà lại tương đối đáng tin hơn nhiều.

      Ma vui vẻ đúng là bộ phim hài, vừa có lời thoại hài hước lại vừa có tình tiết vui nhộn, tóm lại là Triệu Tiêu xem xong liền cười đến toét cả miệng, nhưng đây là bộ phim ma nên màn tạo hình cũng rất dọa người, ví dụ như màn khói trắng ngừng lay động, khi nhìn thấy thứ như vậy, Triệu Tiêu lập tức bịt mắt lại, sau đó chờ cho khúc khủng bố này qua hết, Tống Cẩn ngồi bên cạnh lên tiếng nhắc nhở: “Tiêu Nhi, có thể xem tiếp được rồi.”

      Dưới phối hợp chê vào đâu được như vậy, có thể coi là Triệu Tiêu xem hết bộ phim, đến lúc tắt TV, nằm gọn trong lòng Tống Cẩn nhớ lại tình tiết bộ phim trong TV.

      Bởi vì đây là bộ phim ma, cho dù là phim hài chăng nữa vẫn khiến cho lòng bàn tay của người nhát gan như Triệu Tiêu đổ đầy mồ hôi.

      Đồng thời, lồng ngực của Tống Cẩn ấm áp, nhất thời Triệu Tiêu đẩy ra được, bèn nằm dựa lưng vào ngực , nghiêng mặt sang bên, bên ngoài cửa sổ còn chưa được kéo màn phản chiếu bóng của cái cây ngoài kia, dưới tàn phát của gió mạnh phát ra tiếng rào rào.

      Triệu Tiêu im lặng thu hồi tầm mắt lại, sau đó mở miệng hỏi Tống Cẩn: “Chừng nào Người lại , trở về quá khứ nữa sao?”

      ra khi Triệu Tiêu hỏi câu hỏi này, trong lòng hy vọng Tống Cẩn trở về, Tống Cẩn liếc mắt nhìn Triệu Tiêu, sau đó quay đầu nhìn chiếc giường lượt rồi hỏi vô cùng nghiêm túc: “Chiếc giường này hẳn là đủ cho hai người ngủ phải ?”

      Triệu Tiêu vô cùng khổ tâm: “Chắc là đủ để ngủ…”

      Giường của nhà trọ chỉ dài có mét rưỡi, lớn , đủ vừa vặn cho hai người nằm sát vào nhau, trong đầu của Triệu Tiêu lại nhớ tới cảnh tượng lúc nãy trong phim: “Hoàng Thượng, Người ma vui vẻ là tốt hay xấu?”

      Tống Cẩn híp mắt lại nhìn trần nhà trắng bóng: “Tốt hay xấu có khác gì nhau, giáp mật đường ất chi tỳ sương ….(uống hớp đường , ngọt đến xương, lại giống như thạch tín)”

      Triệu Tiêu xoay người hỏi Tống Cẩn lqd: “Dĩ nhiên là có, đến côn trùng còn phân ra hai loại là côn trùng có hại và côn trùng có hại, con người chính là thành động vật bậc cao, nhưng đó chỉ có điều đó là con quỷ, trước khi chết vẫn là động vật bậc cao.”

      Tống Cẩn: “Bởi vì cao nên mới phức tạp.” ngừng lại lát, “Nhưng cũng có trường hợp đặc biệt.”

      Triệu Tiêu mở to đôi mắt đen láy sáng ngời: “Trường hợp đặc biệt gì vậy?”

      Tống Cẩn nhếch môi, hề khách khí: “Em.”

      Triệu Tiêu suy ngẫm lời của Tống Cẩn, nửa ngày sau mới phản ứng kịp, ra là mắng , liền giương nanh múa vuốt nhào lên người Tống Cẩn, kết quả là Tống Cẩn trở tay lại đè xuống dưới người mình, còn tiện tay tắt cả đèn ngủ.

      Cả gian phòng lập tức rơi vào trong bóng tối, mặc dù đen như mực chỉ nhìn thấy mắt của nhau, Triệu Tiêu đẩy người Tống Cẩn: “Hoàng Thượng…”

      Nhiệt độ cơ thể của Tống Cẩn ngày càng nóng, Triệu Tiêu dùng kinh nghiệm trong đầu để phán đoán nhiệt độ cơ thể của biến hóa, chẳng lẽ là long hưng dựng lên rồi sao?

      Nhưng đoán sai rồi, Tống Cẩn cũng có làm gì, chỉ lật người nằm ngay lại: “Ngủ .”

      Triệu Tiêu thuộc loại người rất dễ dàng vào giấc ngủ, nhưng cũng rất dễ bị đánh thức, ví dụ như bởi vì tiếng bịch bịch rung chuyển của giường ở phòng sát vách, từng tiếng từng tiếng cứ dội vào tai .

      Triệu Tiêu mơ màng mở mắt ra, bên cạnh liền truyền đến giọng của Tống Cẩn lqd: “Tỉnh rồi sao?”

      Triệu Tiêu xoa mắt, ậm ừ hỏi Tống Cẩn: “Hoàng Thượng, Người có nghe thấy tiếng gì ?”

      Tống Cẩn nhàng “Ừ” tiếng.

      Phòng cách vách lại tiếp tục “Bang bang bang”, trừ những tiếng động này ra còn có tiếng sột soạt do ván gỗ cọ xát và tiếng thở dốc của đàn ông cùng tiếng rên rỉ của phụ nữ.

      Triệu Tiêu và Tống Cẩn liếc mắt nhìn nhau, sau đó lại hành động giống như con cá, lưu loát chui vào chăn và tiếp tục ngủ, chỉ khác với lúc trước là lần này họ dùng chăn che kín đầu lại.

      Tống Cẩn cúi đầu nhìn Triệu Tiêu ngủ mê mang, đột nhiên cảm thấy bất lực, cúi đầu thở dài khẽ, bỗng dưng xốc chăn của lên và vỗ lên mặt : “Mau dậy , tới phòng của trẫm rồi ngủ tiếp, ngủ thế này tốt cho cơ thể.”

      Cơn buồn ngủ ập tới, Triệu Tiêu có chút lười biếng, nằm úp sấp gối, thào: “Có lẽ họ chỉ làm hiệp là xong thôi, chuyện này cũng kéo dài lâu đâu.”

      Chuyện này cũng kéo dài lâu, rốt cuộc là lấy kinh nghiệm này từ đâu ra thế, sắc mặt của Tống Cẩn trở nên đen thui, dùng tay kéo Triệu Tiêu đứng dậy, sau đó khoác hờ áo khoác lên cho rồi cùng về phòng mình.

      Lúc Triệu Tiêu
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :